Q.2 - C34.1 - TÔN MA MA GẶP BÁO ỨNG

"Đại tiểu thư, lão nô oan uổng, lão nô cũng không biết hai loại đồ ăn này tương khắc với nhau, nhưng thật ra đại tiểu thư, nhiều đồ ăn như vậy đại tiểu thư không gắp, vì sao lại cố tình gắp rau kia?" Tôn ma ma vừa nghe liền hiểu nguyên nhân là do đồ ăn, nhanh chóng nói rõ, nhưng mà, rốt cuộc Nạp Lan Tĩnh cũng là đích nữ đại tiểu thư, có thể nào dám chỉ trích nàng!

Nạp Lan Tĩnh thay đổi sắc mặt, "Ngày thường Tôn ma ma là người biết giữ lễ nhất, nhưng mà hôm nay lời nói này có quá buồn cười hay không, đồ ăn là do ngươi chuẩn bị, nếu ta không gắp cho tổ mẫu, ngươi có thể khẳng định tổ mẫu sẽ không tự mình gắp hay không? Hoặc là, ngươi căn bản muốn hại mọi người, chỉ cần chúng ta uống canh ba ba xong, liền ăn đồ ăn này, rồi đều trúng độc, nói, là ai sai khiến ngươi, đến bây giờ ngươi còn dám nói dối hay sao, nếu tổ mẫu không ăn trước, nếu phụ thân ăn, có phải người chịu khổ chính là phụ thân hay không, nếu việc này truyền ra ngoài, ngươi nghĩ người trong triều sẽ đối xử với phụ thân như thế nào, ngươi nghĩ phụ thân có thể lăn lộn trên chốn quan trường như thế nào!" Nạp Lan Tĩnh từ trên cao nhìn xuống Tôn ma ma, mắt nồng đậm trào phúng, cố ý đem sự tình khuếch đại, làm cho Nạp Lan Diệp Hoa biết được, nếu hôm nay lão phu nhân không dùng trước, có lẽ người trúng độc sẽ là hắn!

"Đại tiểu thư, lão nô không biết, lão gia, lão nô vào phủ nhiều năm như vậy chưa từng làm ra chuyện gì thương tổn đến lão gia, đến lão phu nhân!" Tôn ma ma ngẩng đầu lên, không tiếp tục tranh cãi cùng Nạp Lan Tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm Nạp Lan Diệp Hoa, muốn làm cho Nạp Lan Diệp Hoa nhớ lại chuyện tình nhiều năm về trước!

"Đủ rồi, nghịch nữ, ngươi còn muốn nói dối sao, nếu ngươi không cho tổ mẫu ăn rau sao lại xảy ra sự tình này!" Nạp Lan Diệp Hoa tuy rằng tức giận, nhưng thanh âm đã hòa hoãn, chung quy là do Tôn ma ma làm không đúng, nếu truy cứu trách nhiệm, rốt cuộc cũng phải trừng phạt Tôn ma ma, nhưng nhớ lại trước kia, từ nhỏ hắn đã được nuôi dưỡng bên cạnh cố lão phu nhân, vẫn là do Tôn ma ma chiếu cố hắn, nhiều năm như vậy, bà toàn tâm toàn ý, chưa bao giờ xuất hiện tâm tư gì khác, việc hôm nay tất nhiên là trùng hợp!

Nạp Lan Tĩnh cười cười, có lẽ trong lòng Nạp Lan Diệp Hoa, nàng vĩnh viễn không đáng để hắn tin tưởng, hoặc là trong mắt hắn, một nữ nhi thân sinh của hắn là nàng cũng không giá trị bằng bất kỳ kẻ nào, "Phụ thân, nữ nhi bất quá chỉ là một lòng hiếu kính tổ mẫu, nếu phụ thân cảm thấy nữ nhi làm vậy cũng không đúng, thì nữ nhi không còn lời nói để nói!" Nạp Lan Tĩnh nhắm mắt, nhanh chóng nắm tay Cung thị, ý bảo nàng không cần nói nữa!

"Đừng vội nói dối, hừ, may mắn tổ mẫu ngươi không sao, bằng không ta nhất định không buông tha cho ngươi!" Nạp Lan Diệp Hoa thấy đại phu bên cạnh đang nhìn hắn chằm chằm, có chút e ngại, mới giảm bớt ngữ khí, chỉ cần Nạp Lan Tĩnh mềm mỏng, cho hắn một bậc thang, hắn liền không truy cứu việc này nữa!

"Phụ thân đại nhân!" Nạp Lan Tĩnh nâng mắt, nói từng chữ một, "Nữ nhi không biết vì sao phụ thân nhất định cho rằng nữ nhi ám hại tổ mẫu, xin phụ thân chỉ giáo cho!" Trong lòng Nạp Lan Tĩnh hiểu rõ Nạp Lan Diệp Hoa là muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ cần nàng nhận sai là xong chuyện, nhưng mà nàng sao có thể để hắn đạt như ý nguyện chứ!

"Ngươi, mặc dù ngươi không làm, nhưng tổ mẫu rốt cuộc cũng vì ngươi mà thành như vậy, ngươi rốt cuộc là khó chối cãi lỗi này!" Nạp Lan Diệp Hoa cau mày, nếu không có đại phu ở đây, có lẽ hắn sẽ không nhẫn nại đến như vậy đâu, Tôn ma ma là lão nhân trong phủ, lại là bà vú của hắn, quả quyết là không thể phạt bà được!

"Nếu phụ thân nói vậy, Tĩnh nhi có thể hiểu! Tôn ma ma, đồ ăn này có lẽ ngươi cũng không biết tương khắc với nhau, nhưng rốt cuộc là vì ngươi suy nghĩ không chu toàn, ngươi rốt cuộc cũng khó chối cãi lỗi này, còn nữa, ngươi không có bằng chứng, chỉ suy diễn lung tung mà chỉ trích bản quận chúa, hơn nữa, khi biết được nguyên nhân, ngươi còn xảo ngôn nói dối, thật sự là đáng giận, ngươi vốn là lão nhân trong viện, quy củ trong phủ ngươi càng phải rõ ràng hơn ai hết, nay ngươi như vậy thì tội càng chồng thêm một bậc, phải phạt nặng!" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu, nàng cũng không tranh cãi cùng Nạp Lan Diệp Hoa, lại đem đầu mâu chuyển về Tôn ma ma, Nạp Lan Tĩnh là quận chúa, cho dù Nạp Lan Diệp Hoa luôn miệng nói muốn phạt, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nói, nếu sự tình này là vì hạ nhân làm việc không tốt, lại truyền đi ra ngoài đường đường quận chúa như Nạp Lan Tĩnh lại bị phạt vì sự tình này, rốt cuộc cũng không tốt đối với thanh danh của Nạp Lan Diệp Hoa, nhưng Tôn ma ma thì không giống, nếu bà ta chống đối với đại tiểu thư tướng phủ, Nạp Lan Diệp Hoa tự nhiên có thể nhắm mắt cho qua, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại là quận chúa, Tôn ma ma chống đối quận chúa thì Nạp Lan Diệp Hoa lại không có quyền can thiệp.

"Lão gia, chỉ vì lão nô nhìn thấy lão phu nhân chịu khổ như vậy, nhất thời sốt ruột, cầu lão gia niệm tình lão nô nhiều năm trung thành tận tụy, bỏ qua cho lão nô lần này, thân thể lão phu nhân không tốt, lão nô còn phải chiếu cố, nhiều năm như vậy rồi, nếu không có lão nô sợ rằng lão phu nhân nhất thời không thích ứng kịp!" Tôn ma ma lau mắt, bà ta tự nhiên hiểu được chống đối quận chúa sẽ có kết cục gì, bà ta biết nay đã đắc tội Nạp Lan Tĩnh tự nhiên không thể cầu xin nàng, nhưng dù cho Nạp Lan Tĩnh là quận chúa gì đi nữa thì Nạp Lan Diệp Hoa cũng là phụ thân của nàng, chỉ cần Nạp Lan Diệp Hoa không phạt mình thì mình không có việc gì!

Nạp Lan Tĩnh cười nhẹ không nói, đưa một ít ánh mắt qua Thu Nguyệt, hôm nay này tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, Tôn ma ma là người của Niệm Nô, nàng tất nhiên phải trảm thảo trừ căn, miễn cho khi gió xuân quay lại sẽ hồi sinh!

"Làm càn, điêu nô nhà ngươi, Vận Trinh quận chúa là người mà điêu nô nhà ngươi có thể tùy ý nói sao?" Thu Nguyệt âm thầm cười, kéo mạnh Tôn ma ma, ba ba tát mấy cái vào mặt!

"Ai u, ai u!" Tôn ma ma bị đánh nổ sao trong mắt, hơn nữa Thu Nguyệt sử dụng lực rất lớn, răng Tôn ma ma bị gãy mấy cái, Tôn ma ma bụm lấy mặt, mới phát hiện trong miệng chảy ra tơ máu, trong lòng cả kinh, "Máu, máu!" Chậm rãi than vài câu, mặt hoảng hốt, muốn đứng dậy nhưng vì quỳ đã lâu, chân đã tê rần, mạnh mẽ té trên mặt đất!

Mặt Cung thị lộ ra ý cười, Tôn ma ma này hôm nay thật đáng giận, phải giáo huấn một chút, miễn cho sau này lại gây sóng gió!

"Làm càn, dám đánh người trong này, ngươi đâu tới kéo tiện tỳ này dẫn xuống, loạn côn đánh chết cho ta!" Nạp Lan Diệp Hoa nhanh chóng cho người bên cạnh đỡ Tôn ma ma dậy, thấy bà ta đã cao tuổi còn chịu tội như vậy, trong lòng vô cùng buồn bực, không hề nghĩ ngợi liền hét với gia đinh bên cạnh.

"Chờ chút, nô tỳ bất quá vì hộ chủ mà sốt ruột, Tôn ma ma không bằng không chứng dám nói xấu Vận Trinh quận chúa, nô tỳ thân là nha đầu bên cạnh quận chúa, nếu thấy quận chúa chịu nhục mà thờ ơ, đó là do nô tỳ vô năng, nô tỳ không hai lòng, thật sự không biết có gì sai, cầu lão gia minh giám!" Thu Nguyệt phúc phúc, thấy Tôn ma ma được người đỡ lên, thân mình càng đứng thẳng tắp.

Mặt Nạp Lan Tĩnh mang theo ý cười, nàng muốn nhìn xem Nạp Lan Diệp Hoa sẽ giải quyết như thế nào, hơn nữa, mặc dù hôm nay Tôn ma ma không chịu phạt, nàng cũng sẽ có biện pháp làm cho bà ta nhận hết tra tấn vào ngày mai

"Thu Nguyệt, ngươi làm tốt lắm!" Cung thị bên cạnh cười, lúc này Lý ma ma cũng đã đem roi da đến đặt vào tay Cung thị, "Xem ra ngươi cũng là người trung tâm, sau này ta liền truyền thụ tiên pháp (phương pháp đánh roi) cho ngươi!" Cung thị nói xong cười với Nạp Lan Tĩnh, nàng làm như vậy bất quá là cho Nạp Lan Diệp Hoa một lời cảnh cáo, người Cung gia nhà nàng không phải dễ bị ăn hiếp, đồng thời cũng nói cho Nạp Lan Diệp Hoa hiểu, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!

"Tôn ma ma rốt cuộc cũng là vô ý gây lỗi, truyền lệnh xuống, phạt một năm tiền công!" Nạp Lan Diệp Hoa nắm chặt tay, cân nhắc trong đầu, sự việc hôm nay là Tôn ma ma không đúng, huống chi hắn còn chưa đủ thực lực đấu lại Cung phủ, hơn nữa hắn còn đang an bài lễ nâng thiếp cho Niệm Nô, ngày mai còn phải cần đến Cung thị, tự nhiên sự tình này không thể quá phận được!

"Lão gia, lão nô oan uổng, lão nô đều nghe theo lệnh lão phu nhân an bài, đồ ăn này đều do lão phu nhân chỉ định, không có quan hệ với lão nô a!" Tôn ma ma vừa nghe Nạp Lan Diệp Hoa muốn phạt một năm tiền công liền cảm thấy đau lòng, nhà bà còn có con trai, nửa ngờ nửa nghệch, ngày thường  không thể rời nửa bước, nếu bà không có ngân lượng, thì con bà làm sao có cái ăn, lúc trước bà làm việc cho tam di nương vì tình thế bắt buộc, trước tiên vì ngân lượng nên mới bán mình cho tam di nương, sau nàng ta lại cho bà uống một viên thuốc, nếu hàng tháng không uống thuốc giải, nếu không làm việc cho nàng ta nữa thì lúc đó bà sẽ nhận hết cực khổ!

"Làm càn, ý ngươi là tổ mẫu cố ý muốn cho mình trúng độc sao, điêu nô, chết đến nơi mà vẫn chưa chịu hối cải!" Nạp Lan Tĩnh khinh thường nhìn Tôn ma ma, quả nhiên là ghê tởm, đến cuối cùng cũng không chừa lại cho mình chút tôn nghiêm nào, người này nhất định phải chết không thể giữ được!

"Lão gia, lão nô không có ý đó, lão nô chỉ là nô tài, làm việc theo lệnh lão phu nhân, lão nô không thể làm chủ!" Tôn ma ma quỳ khóc trên mặt đất, lúc này giống như thật sự thương tâm, nhớ ngày trước bà là đại nha đầu bên cạnh cố lão phu nhân, vật đổi sao dời, rồi sau đó làm bà vú của Nạp Lan Diệp Hoa, ở phủ này mỗi người đều phải kính bà ba phần, nay lại bị làm thành ra người không giống người quỷ không giống quỷ, rốt cuộc cũng không phải điều bà mong muốn, chỉ vì tình thế bắt buộc, vì bà cần tiền, tuy nói rằng các chủ tử thưởng không ít, nhưng bà lại càng muốn nhiều hơn, nên chỉ có đi lên con đường này!

"Tổ mẫu đối đãi với ngươi không tệ, đến bây giờ ngươi còn nói như vậy, chẳng lẽ tổ mẫu muốn tự hại mình sao, là tổ mẫu cho phép ngươi chỉ trích cháu ruột của người sao, là tổ mẫu cho phép ngươi không cần phân biệt tôn ti sao!" Âm thanh Nạp Lan Tĩnh thanh lãnh, từ khi nàng hoài nghi Tôn ma ma liền sai người bắt đầu điều tra, tự nhiên rất rõ tình cảnh Tôn ma ma, nhưng ngươi đáng thương tất có chỗ đáng giận, bà ta thương con mình, vậy còn con người khác, lúc trước nếu nàng không cẩn thận có lẽ Thu Nguyệt đã chết oan rồi, nếu không phải nàng cẩn thận, có lẽ còn không biết Tam di nương ám hại nàng như thế nào rồi, nếu ngày thường nàng không thường thích xem sách thuốc, có lẽ hôm nay nàng sẽ ăn những món này, rồi vết thương sẽ kết mủ, nghĩ vậy nên sắc mặt Nạp Lan Tĩnh lành lạnh, đều nói người đáng thương tất có chỗ đáng giận, rốt cuộc là đúng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro