Q.2 - C44.2 - PHẢN KÍCH
Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, xem tâm cơ của Bình chiêu nghi, tựa hồ như không kém hoàng hậu!
Bình chiêu nghi dừng một chút mới nói, "Ban đêm thần thiếp xem thư này, trong lòng không yên, việc này trọng đại, thần thiếp không dám tùy tiện xử trí, nguyên tính hôm nay giao cho hoàng hậu nương nương, không ngờ chỉ nửa ngày liền bị người mang đi, hãm hại thần thiếp!" Mặt Bình chiêu nghi mang theo nồng đậm bi ai, trong mắt lại tản ra lãnh ý, khóe mắt liếc liếc cung nữ mật báo kia
"Nương nương, nô tỳ rõ ràng nhìn thấy Vận Trinh quận chúa giao cho nương nương, nô tỳ không dám hồ ngôn loạn ngữ!" Cung nữ kia nhìn Ngô quý nhân, âm thanh có chút run rẩy, tựa hồ như cũng không biết vì sao hiện tại phong thư kia lại biến thành như vậy, nay chỉ hi vọng Ngô quý nhân có thể đánh bại Bình chiêu nghi, nàng mới có cơ hội giữ lại mạng sống!
"Làm càn, đến lúc này rồi mà ngươi còn ăn nói xằng bậy!" Bình chiêu nghi thở dài, tựa hồ như đang rất thương tiếc cung nữ kia đến bây giờ vẫn còn khăng khăng một mực, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu!
Thái hậu nhíu chặt mày, có thể thấy tuy rằng chữ viết trên thư cũng không phải chữ Tương Bình vương, nhưng bởi vì nó viết khá ngoáy, cố ý làm cho người ta xem không rõ, liền cũng không có biện pháp chứng minh chữ này không phải do Tương Bình vương viết!
"Hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, thần thiếp tự hỏi thiếp chưa bao giờ làm ra việc vi phạm gì, ngày thường cũng không kết thù kết oán cùng người khác, cũng không ngờ hôm nay lại bị vô duyên vô cớ bị người hãm hại như vậy, cầu xin hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương làm chủ vì thần thiếp!" Bình chiêu nghi cúi đầu, mặc dù thời điểm bị ủy khuất vẫn chưa từng rống to lên như Ngô quý nhân, càng hiện ra nét tôn quý của Bình chiêu nghi!
"Hoàng thượng, vi thần muốn mượn dây tơ của vị cung nhân này xem thử!" Người khám nghiệm tử thi từ bên cạnh đi lên, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào dây tơ của cung nữ kia, tựa hồ như muốn nhìn ra cái gì đó!
"Chuẩn!" Hoàng thượng trầm mặt, hắn muốn tra ra chân tướng cũng không phải muốn tìm công đạo cho Bình chiêu nghi, đến cùng là hắn muốn nhìn xem Tương Bình vương thật có lòng phản nghịch hay không!
"Không, không cần!" Lúc này trên mặt cung nữ kia càng thêm bối rối, tay nắm chặt không buông dây tơ kia, nhưng cung nhân bên cạnh làm sao lại để nàng như ý, mạnh mẽ giật lấy, liền nắm dây tơ đó trong tay!
Sau khi khám nghiệm tử thi lấy đi, sau một hồi dùng dây tơ đó khoa tay múa chân trên người cung nữ đã chết, cuối cùng gật gật đầu, mới bẩm báo hoàng thượng, dây tơ này chính là hung khí giết chết cung nữ nọ!
"Nói, đến cùng là ai sai sử ngươi, làm ngươi có thể hạ độc thủ như vậy!" Nghe xong lời khám nghiệm tử thi nói, trên mặt Bình chiêu nghi lộ ra ai thán nồng đậm, tựa hồ không thể tin được, thế nhưng bên người này lại có cung nữ ngoan độc như vậy, mặc dù quỳ trên mặt đất, nhưng thân thể lại chịu không được mà lung lay, tựa như không chịu nổi đả kích này!
"Nô tỳ không có, nô tỳ không có!" Ánh mắt hoàng thượng lạnh như băng, như một thanh kiếm sắc bén hung hăng nhìn về phía cung nữ kia, hắn tự nhiên không tin, nếu không ai sai sử nàng, một cung nữ nho nhỏ như nàng làm sao dám hạ độc thủ như vậy!
"Nô tỳ, nô tỳ!" Cung nhân kia thấy Ngô quý nhân cũng không có ý tứ giúp nàng giải vây, há miệng thở dốc, lại không biết nói gì, rốt cuộc khóc ầm lên!
"Người đâu, dụng hình!" Hoàng thượng rốt cuộc đã không còn kiên nhẫn, thu lại ánh nhìn của cung nữ kia nhìn về phía Ngô quý nhân ở đáy mắt!
Ngô quý nhân nheo mắt, hung hăng trừng mắt liếc cung nữ kia một kia, trong mắt mang theo uy hiếp dày đặc, từ khi khám nghiệm tử thi kia tra ra hung khí giết người chính là dây tơ kia, nàng thật sợ hãi, sợ cung nữ kia nói ra điều gì đó, trong lòng vô cùng rối rắm!
"Nô tỳ nói, nô tỳ nói, là do nô tỳ làm, là do nô tỳ đã xảy ra xung đột với tiểu Ngả, cho nên nô tỳ mới nổi lên sát niệm, nô tỳ, nô tỳ!" Âm thanh cung nữ kia run rẩy vô cùng, trong lòng cũng vô cùng loạn, nhìn thấy ánh mắt Ngô quý nhân, lại không dám nói thêm gì nữa, dù sao nàng cũng còn một muội muội trong cung, nếu đắc tội với Ngô quý nhân, sợ là muội muội của nàng cũng sẽ không thoát được!
"Mang ra ngoài, ban chết!" Trong mắt hoàng thượng sớm đã có đáp án, giữ cung nữ này lại cũng không còn tác dụng.
"Đứng lên hết đi!" Trên mặt hoàng thượng thật bình tĩnh, âm thanh nặng nề, giống như thường ngày, giống như một hố nước sâu, làm cho người ta nhìn không thấy đáy!
"Tạ hoàng thượng!" Ba người đồng thời khấu đầu, liền để cho người khác đỡ lên, thời điểm Bình chiêu nghi đứng lên, bởi vì đã quỳ trong thời gian dài suýt nữa ngã xấp xuống, Nạp Lan Tĩnh đứng bên cạnh nhanh chóng đỡ nàng, nay cung nữ bên cạnh nàng đã bị mang ra ngoài, bên người nàng liền không còn người hầu hạ nào.
Ngô quý nhân đứng bên cạnh hoàng hậu, trong lòng lo lắng vô cùng, vừa rồi nàng chỉ sợ cung nữ kia khai ra mình, nhưng cung nữ kia cũng coi như là thức thời!
"Mang Tứ hoàng tử đến đây!" Ngay thời điểm mọi người nghĩ là sự tình sẽ chấm dứt, miệng hoàng thượng lại truyền ra mấy chữ này, tâm Ngô quý nhân nhíu thật chặt, người nọ từng nói cho nàng biết, mặc dù xay ra chuyện gì, hoàng thượng cũng sẽ vì mặt mũi của hoàng gia mà sẽ không nháo lớn sự tình, nhưng hôm nay lại là chuyện gì!
"Hoàng thượng, ngươi thật sự muốn mặt mũi hoàng gia không còn gì sao?" Thái hậu nhịn không được nhíu mày, đến tột cùng hoàng thượng muốn làm gì, nhưng vì sao lại làm lớn chuyện.
"Mẫu hậu, trẫm chỉ là muốn biết kết quả ra sao thôi!" Hoàng thượng cau mày, tựa hồ bất mãn thái hậu chuyện như vậy cũng phải hỏi rõ ràng sao.
Nạp Lan Tĩnh giống như đang nhớ lại ngày ấy, thánh chỉ kia nói hoàng nhi của nàng không phải là con ruột của hoàng thượng, không biết vì sao, Nạp Lan Tĩnh đột nhiên lại hâm mộ Tứ hoàng tử, dù sao, có người bởi vì mặt mũi hoàng gia mà cũng hết sức bảo hộ cho hắn, nhưng hoàng nhi của nàng thì sao, lại không có ai vì hắn khẩn cầu nửa câu, hắn còn nhỏ như vậy mà lại bị người chém đầu!
Hoàng hậu thấy biểu tình kiên quyết của hoàng thượng, trên mặt tựa hồ có chút ý cười, nếu nói Bình chiêu nghi gặp chuyện không may, có thể tam hoàng tử sẽ không còn chỗ dựa, nhưng so với tứ hoàng tử, hoàng hậu càng thích tứ hoàng tử gặp chuyện không may hơn, dù sao trên yến hội tứ hoàng tử làm ra chuyện náo động như vậy, hoàng thượng còn ôm hắn ngồi trên long ỷ, thân mình tam hoàng tử không tốt, hoàng hậu cười lạnh, hắn chắc cũng không sống quá hai mươi liền xong, nhưng thân mình tứ hoàng tử vậy mà còn rất tốt!
Ngô quý nhân bên cạnh không dám nói lời nào, nay hoàng thượng cùng thái hậu mặc dù nói năng khách khí, nhưng sắc mặt hai người âm trầm dọa người, nàng tự nhiên không dám nói cái gì phía sau!
"Tham kiến hoàng tổ mẫu, tham kiến phụ hoàng mẫu hậu!" Chỉ trong chốc lát, tứ hoàng tử liền được ma ma dẫn lại đây, thân hình tròn vo cố gắng ra bộ dạng hành lễ!
"Khang nhi, đến bên cạnh hoàng tổ mẫu này!" Thái hậu vẫy vẫy tay, để cho tứ hoàng tử đến trước mặt bà, trong lòng đã quyết định chủ ý, không để hoàng thượng mảy may động tay vào hắn, nay Y Già vương tử đến Đại Dong, tứ hoàng tử đánh bại nhuệ khí của hắn trước mặt quần thần, vô luận vì mặt mũi hoàng gia, hay còn vì hắn đã lập công, cũng không thể để hắn gặp chuyện không may!
"Đi lấy chén nước lại đây!" Sắc mặt hoàng thượng cũng không vì động tác của thái hậu mà thay đổi, âm thanh lạnh lùng, nhưng hắn nói xong câu đó, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, hoàng thượng đây là muốn lấy máu nhận thân a!
"Hoàng thượng, tâm thần thiếp đối với hoàng thượng nhật nguyệt chứng giám, Khang nhi còn nhỏ, hoàng thượng làm như vậy thì hắn về sau làm thế nào gặp người đây!" Ngô quý nhân quỳ mạnh trên mặt đất, trong lòng nàng cũng không sợ hoàng thượng lấy máu nhận thân, bởi vì nàng rõ ràng, tứ hoàng tử vốn chính là con ruột hoàng thượng, nhưng mà nếu để hoàng thượng nghiệm máu nhận thân, như vậy liền chứng tỏ hoàng thượng từng hoài nghi huyết thống tứ hoàng tử, nếu việc này truyền đi thì tứ hoàng tử làm sao có thể làm người đây!
Hoàng tử của nàng không bì được với Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh bị người bức nghiệm thân, tuy rằng trên mặt không sáng sủa gì, nhưng phía sau vừa vặn có Tương Bình vương làm chỗ dựa, không chỉ làm cho đường đường thượng thư quỳ xuống nhận sai với Nạp Lan Tĩnh, mà còn làm cho thượng thư tự mình đến trước cửa nhận đòn chịu tội, còn Khang nhi của nàng bị lấy máu nhận thân, về sau chỉ sợ sẽ bị người cười nhạo, hoàng thượng khẳng định sẽ không nhận lỗi với tứ hoàng tử!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro