Chương 41
Trong lòng Ngôn Tòng Du mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng cụ thể là chỗ nào lại không nói rõ được.
Cố Tích ăn gần xong, buông đũa, nhìn Ngôn Tòng Du, giống như đơn giản trò chuyện sau bữa ăn: "Vậy hắn học chuyên ngành gì?"
Ngôn Tòng Du chưa kịp nghĩ vì sao Cố Tích lại hỏi cái này, đối mặt với một người mà chính mình bịa ra, đương nhiên hắn không thể nào nhanh chóng trả lời tình huống cụ thể được.
Một lời nói dối phía sau thường phải dùng vô số lời nói dối khác để vá víu, mà hiện tại, Ngôn Tòng Du đã bắt đầu nếm trải sự khổ sở đó rồi.
Hắn do dự hai giây, lắc đầu: "Không rõ lắm."
"......" Cố Tích hỏi lại, "Không rõ lắm?"
Ngôn Tòng Du chỉ có thể cứng rắn tiếp tục: "Ừm."
Cố Tích cũng không hỏi thêm nữa, nói tới mức này rồi, trong lòng hắn gần như đã hoàn toàn chắc chắn, muốn đáp án cũng coi như đã có rồi.
-- Tiểu Ngôn không chịu nổi dò xét, càng đi sâu vào là chồng chất sơ hở.
Huống hồ, hắn dường như đã sớm nhắc nhở Ngôn Tòng Du, chỉ cần đối phương bắt đầu nói chuyện mà thiếu tự tin, sẽ không dám nhìn thẳng vào hắn.
Giống như bây giờ, lời còn chưa nói hết, lông mi của Ngôn Tòng Du đã bắt đầu run nhẹ.
Đến đây, cái người trong miệng Ngôn Tòng Du gọi là "người thích" trong lòng Cố Tích đã hoàn toàn bị đánh tan.
Trong lòng có tâm sự, bánh bao nhân đậu ăn xong cũng không còn vị ngọt, Ngôn Tòng Du chậm rãi mở miệng, thử hỏi: "Sao tự dưng lại hỏi mấy chuyện này?"
"Bởi vì --" Giọng Cố Tích không nhanh không chậm, kéo dài âm cuối: "Tối qua ngươi hình như nhận nhầm ta thành người khác."
Ngôn Tòng Du say rồi chẳng nhớ gì cả, cho nên tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì hoàn toàn dựa vào một câu nói của Cố Tích mà bịa ra.
Quả nhiên, sau khi nghe xong câu đó, sắc mặt Ngôn Tòng Du lập tức ngây ra một thoáng.
...... Cái gì?
"Không thể nào." Phản ứng của Ngôn Tòng Du lại không giống như Cố Tích tưởng tượng, hắn lắc đầu, "Ngươi nói bậy."
Cố Tích nghiêng đầu, "Ngươi chẳng phải đã nói không nhớ rõ sao?"
"Là quên thật." Ngôn Tòng Du ngập ngừng, "Nhưng ta đâu có ngốc."
Tuy nói hắn không có ấn tượng rõ ràng về chuyện tối qua, nhưng hắn chỉ là say thôi, không thể nào làm ra chuyện quá đáng đến mức đó.
Sao có thể nhận nhầm Cố Tích thành người khác được?
Nếu như nói hắn mất trí nhớ thì còn có khả năng.
Cố Tích khẽ rũ mắt, "Nhưng ngươi đúng là đã nhận nhầm."
"...... Ta không có." Ngôn Tòng Du tràn đầy bất đắc dĩ, "Vậy ngươi nói xem, ta nhận nhầm ngươi thành ai?"
Cố Tích: "Vừa rồi ta hỏi ngươi bao nhiêu như vậy, chẳng phải là đang ám chỉ sao, ngươi đoán xem?"
"......"
Ngôn Tòng Du bỗng nhiên liên hệ lại những lời nói khi nãy, hiểu vì sao hôm nay Cố Tích lại đột nhiên hỏi về người hắn thích.
Tối qua rốt cuộc hắn làm gì?
Ngôn Tòng Du có thể khẳng định cho dù mình say, cũng sẽ không nhận nhầm Cố Tích thành người khác, nhưng lại không dám chắc trong tình huống đó sẽ không làm gì vượt giới hạn với Cố Tích. Đặc biệt là trong tình huống hai người ngủ chung một giường.
Ngôn Tòng Du cụp mắt xuống, khẽ giọng hỏi: "Tôi đã làm gì?"
"Không có gì." Cố Tích trả lời một đằng hỏi một nẻo, "Bánh bao sắp nguội rồi, ăn không?"
Ngôn Tòng Du nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay Cố Tích, giọng điệu mềm hơn một chút: "Nói cho tôi biết đi."
Cố Tích cũng không tránh ra, mặc kệ đối phương giữ tay, chỉ nhếch môi cười nhạt: "Tiểu Ngôn, làm nũng vô dụng."
Ngôn Tòng Du khựng lại, định nói mình không có làm nũng, cuối cùng nghẹn một hồi lâu, chỉ hỏi: "Vậy phải làm sao mới có tác dụng?"
Cố Tích bỗng nhiên có chút mềm lòng.
Hắn đối với bạn bè trước giờ luôn mềm lòng.
Nhưng từ sau khi biết được tình cảm của Ngôn Tòng Du, hắn lại không biết nên đối mặt thế nào.
Nếu là bạn bè bình thường, Cố Tích giờ đã nói rõ ràng, nên cắt thì cắt.
Nhưng đối với Ngôn Tòng Du, hắn lại không nỡ.
Rõ ràng hai người từng nói sẽ làm bạn cả đời.
Từ sáng sớm tỉnh lại đến giờ, Cố Tích vẫn luôn suy nghĩ nên xử lý thế nào mối quan hệ này, nhưng nghĩ mãi cũng không thể tìm được đáp án hoàn mỹ.
Điều duy nhất hắn có thể làm chính là, không tổn thương Ngôn Tòng Du, đồng thời khiến đối phương tự mình buông bỏ đoạn tình cảm này.
Cố Tích thu tay về, "Ngươi thật sự muốn biết?"
Ngôn Tòng Du không do dự gật đầu.
Khóe môi Cố Tích cong lên, thong thả nói: "Ngươi gọi ta là... bảo bối."
"......"
Đồng tử Ngôn Tòng Du khẽ run lên, bánh bao trong tay rớt bịch xuống bàn, vành tai ngay lập tức đỏ ửng.
"Tôi......" Ngôn Tòng Du vội vàng muốn giải thích, lại khổ nỗi chẳng nghĩ ra được lý do nào, nghẹn nửa ngày.
Cố Tích tốt bụng đưa cho hắn bậc thang, ý cười ôn hòa nói: "Nhận nhầm tôi thành ai vậy?"
Bậc thang này đã dọn tới tận chân rồi, hắn chỉ cần theo đó nói xuống, tiện mồm bịa thế nào Cố Tích cũng sẽ không hỏi tới cùng.
Nhưng Ngôn Tòng Du lại cố tình không nghe ra, hoặc là không muốn dẫm lên bậc thang này.
Bất kể hắn làm gì, hắn đều không muốn để Cố Tích cho rằng mình nhận nhầm người.
Ngôn Tòng Du khẽ nhíu mày: "Tôi không có nhận nhầm người."
Cố Tích hơi khựng lại.
"Gọi bảo bối thì có gì sai?" Ngôn Tòng Du bình tĩnh, tự nhiên, cứ như đang nói chuyện rất đỗi bình thường, "Nếu ngươi không thích nghe thì cứ coi như tôi uống say nói linh tinh."
Chỉ là gọi một tiếng bảo bối thì có thể chứng minh được gì, chỉ cần tối qua hắn không gan lớn đến mức ôm lấy Cố Tích giở trò lưu manh, tạm thời hắn thấy cũng không tính là đại sự gì.
Cố Tích tất nhiên biết cách xưng hô này chẳng có gì to tát, bình thường Trình Chước trêu đùa hắn cũng gọi như vậy, nhưng ý nghĩa tình cảm lại hoàn toàn khác biệt.
Chính vì sự đối lập đó, nên câu nói của Ngôn Tòng Du mới càng trở nên đặc biệt.
Một lát sau, Ngôn Tòng Du lại hỏi: "Tôi còn làm gì khác không?"
Cố Tích nhìn hắn, đúng lúc Ngôn Tòng Du cho rằng còn có chuyện khác thì đối phương lại chỉ hơi lắc đầu, "Không còn gì."
Ngôn Tòng Du khẽ thở phào.
May quá.
Thời gian nghỉ ngơi luôn trôi qua rất nhanh.
Buổi chiều chuẩn bị quay lại trường, Ngôn Tòng Du chờ Cố Tích thu dọn đồ đạc, tiện tay liếc nhìn giá sách, thuận miệng hỏi: "Con cá chép đâu rồi?"
Cố Tích phản ứng một chút, tùy tiện bịa lý do: "Hôm qua giặt rồi, còn ở trong máy giặt."
Thực tế, con cá chép kia hôm qua bị hắn dùng kéo cắt ra, sau đó tranh thủ thời gian lấy kim chỉ khâu lại, nhưng đường may quá vụng về, liếc mắt là nhìn ra khác thường, cuối cùng hắn nhét vào tận sâu trong ngăn kéo.
Về chữ viết trên tờ giấy kia, ánh mắt đầu tiên hắn cũng chưa nhận ra, dù sao hắn chỉ từng thấy Ngôn Tòng Du vẽ tranh, không chú ý tới nét chữ của đối phương.
Mãi đến lúc thấy Ngôn Tòng Du giảng bài cho Lộ Trì, vô tình liếc qua chữ viết trong vở của cậu, ngay lập tức hắn cảm thấy quen mắt.
Chữ giống như người, nét chữ thanh mảnh có phong cách riêng.
Từ ý nghĩ mơ hồ ban đầu nảy ra, những chuyện sau đó dường như đều trở thành bằng chứng.
Lần này Cố Tích về nhà cũng không ở lâu, đơn giản thu dọn ít quần áo coi như xong.
Hắn ra phòng khách lấy đồ, qua lớp kính phản quang, vô tình nhìn thấy ở ban công có một người lén lau nước mắt.
Thiếu niên 17 tuổi đứng ở ban công, tay chống lên lan can, môi mím chặt nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua chiếu vào, cậu vội vàng đưa tay lau khóe mắt.
"......"
Cố Tích bước chân khựng lại, đi về phía đó.
Lộ Trì hít sâu vài hơi, cố kìm nén vành mắt cay cay, nhưng vừa nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động, cậu lập tức không nhịn được nữa.
"Lớn đầu rồi." Cố Tích nghiêng người tựa lên bức tường cạnh ban công, mặt mày mang theo ý cười nhàn nhạt, "Ta đâu phải không quay về."
Lộ Trì muốn làm bộ như không có chuyện gì, nhưng vành mắt đỏ hoe đã bán đứng cảm xúc, cậu cố chấp hỏi: "Bao giờ anh lại về?"
Cố Tích khẽ thở dài, hắn không thể lừa được Lộ Trì, nhưng lần sau quay về chắc phải đợi tới kỳ nghỉ đông.
Tuy nhà với trường không xa, đi về một chuyến cũng không phiền phức. Nhưng hắn nhìn ra được, mỗi lần hắn về, dì Vưu luôn khách sáo lại câu nệ, bận đông bận tây, không chịu rảnh rỗi.
Dẫu có thân thiết hơn nữa, cuối cùng vẫn không có quan hệ huyết thống, ở chung với nhau thế nào cũng tồn tại khoảng cách.
"Em cũng có thể tới tìm anh." Cố Tích ném quả cam trong tay cho cậu, cúi mắt nhìn cậu, "Bao giờ em được nghỉ, anh dẫn em ra ngoài chơi."
Ánh mắt Lộ Trì lập tức sáng bừng lên, "...... Được."
Khóe môi Cố Tích khẽ nhếch.
Kiếp trước hắn như thế nào lại không phát hiện, Lộ Trì còn sẽ vì loại chia xa ngắn ngủi này mà lén trốn đi khóc.
Vậy đời trước, khi Cố Tích hoàn toàn rời khỏi nhà, ở nơi hắn không nhìn thấy được, đứa nhỏ này đã lặng lẽ đau lòng bao nhiêu lần?
Giọng điệu Cố Tích mềm đi vài phần: "Cũng không phải chỉ có lúc nghỉ một hai ngày mới được, nếu tâm trạng không tốt hoặc áp lực quá lớn, đều có thể đến tìm anh."
Chỉ vì một câu hứa hẹn đơn giản ấy, vẻ mặt mất mát của Lộ Trì lập tức tan biến, yên lặng gật đầu.
"Anh..." Lộ Trì nhỏ giọng mở miệng khi Cố Tích vừa xoay người: "Em cũng muốn thi đại học Vinh Thành."
Cố Tích: "......"
Hắn quay đầu lại: "Thành tích của em, hoàn toàn có thể thi vào trường đại học tốt nhất ngoài tỉnh."
Khi đó hắn chọn đại học Vinh Thành là xuất phát từ nhiều nguyên nhân, vừa bị giới hạn bởi điểm số, vừa có nguyên nhân vì Lâm Thanh Nhiên, dưới rất nhiều ràng buộc, đại học Vinh Thành là lựa chọn thích hợp nhất với hắn.
Nhưng Lộ Trì không giống, chỉ cần không xảy ra sai sót, em ấy hoàn toàn có thể vào được trường đại học tốt nhất.
"Em không muốn rời khỏi Vinh Thành." Lộ Trì thấp giọng nói.
Cố Tích khẽ nhíu mày, kéo ghế ra ngồi xuống, cảm thấy tư tưởng của đứa em trai này có chút kỳ lạ.
"Bây giờ giao thông thuận tiện, cho dù em thi xa nhất là A đại, đi máy bay cũng chỉ mất mấy tiếng đồng hồ."
Cố Tích dừng lại một chút, "Em... lưu luyến gia đình sao?"
Trước kia hắn và Lộ Trì đều là gia đình đơn thân, trong tình huống như vậy, có những đứa trẻ sẽ trở nên rất độc lập, nhưng cũng có những đứa lại đặc biệt ỷ lại vào gia đình.
Kiếp trước, Cố Tích không thực sự tâm sự với Lộ Trì, kiểu như nói được một câu thì lại thiếu mười câu. Lộ Trì ngày thường trầm mặc, ít khi bộc lộ cảm xúc, ai cũng không đoán được nội tâm của em ấy nghĩ gì.
Lộ Trì lắc đầu: "Vinh Thành rất tốt, em không muốn đi nơi khác."
"Anh chị đều ở đây, em cũng không đi."
Cố Tích nhất thời không biết nên khuyên như thế nào, lời Lộ Trì nói cũng không phải không có lý.
"Bây giờ chưa vội." Cố Tích nói: "Nếu một năm sau em vẫn nghĩ như vậy, anh sẽ không can thiệp vào lựa chọn của em."
Lộ Trì khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro