Chương 77

Cố Tích đương nhiên nhớ rõ Ngôn Hồi, chỉ là không ngờ đối phương lại là luật sư.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn thật sự cũng không biết tiểu thúc nhà Ngôn Tòng Du làm nghề gì, giờ biết là luật sư cũng chẳng có gì lạ.

Hứa Cảnh Nhân trong lòng hơi động.

Nhà hắn hiện tại đúng là rất cần sự giúp đỡ như vậy. Chuyện này có thể coi như giúp hắn bớt đi phần nào áp lực trong lòng.

Hứa mụ mụ từng đến văn phòng luật sư, nhưng tìm luật sư bên ngoài là một chuyện, có người quen có thể tham khảo thì càng yên tâm hơn.

"... Có phiền quá không?" Hứa Cảnh Nhân do dự hỏi.

"Sẽ không đâu, dạo này anh ấy rất rảnh, mỗi ngày đều không có việc gì làm." Ngôn Tòng Du không chút do dự mà bán đứng tiểu thúc nhà mình.

Hứa Cảnh Nhân nghe vậy cũng hơi động lòng, trong lòng tính toán, liếc mắt nhìn Cố Tích một cái.

Cố Tích không hiểu rõ ánh mắt này có ý gì, cho là Hứa Cảnh Nhân còn băn khoăn chuyện gì, liền mở miệng nói:
"Cứ thử xem đi, tiểu thúc là người rất tốt."

"Vậy phiền cậu rồi, bạn học Ngôn." Đối mặt với Tiểu Cố và bạn trai Tiểu Cố, hắn chẳng có gì phải lo lắng, thành khẩn nói:
"Vậy thì, nhân tình này, coi như giao cho Tiểu Cố."

Cố Tích: "???"

Ngôn Tòng Du nghe vậy thì vô cùng vui vẻ:
"Được."

Hắn vốn không cần nhân tình của Hứa Cảnh Nhân, đối phương nói phải trả anh ta cũng chẳng thèm để tâm, nhưng nếu là Tiểu Cố nhận...

Vậy thì tốt quá rồi.

Cố Tích không ngại giúp Hứa Cảnh Nhân, càng không ngại dính thêm cái gọi là nhân tình, chỉ là phản ứng của Ngôn Tòng Du khiến hắn buồn cười, dưới bàn khẽ nhéo lòng bàn tay cậu,
"Cậu có phải chờ đúng câu này không?"

Ngôn Tòng Du ghé sát tai Cố Tích, hơi thở ấm áp phả vào tai hắn, thấp giọng cười nói:
"Cậu thiếu tôi một ân tình."

Cố Tích vẫn bình tĩnh hỏi:
"Giữa chúng ta còn cần so đo chuyện đó sao?"

"So đo." Ngôn Tòng Du cong khóe môi dưới, "Bây giờ cậu có thể trả lại tôi."

Nói đến đây, nghĩ đến cái tờ giấy bị vùi dưới đất, Cố Tích không cần đoán cũng biết Ngôn Tòng Du muốn dùng cái gọi là ân tình này để đổi lấy thứ gì.

"... Cậu muốn biết nội dung tờ giấy?"

Ngôn Tòng Du gật đầu liền mấy cái, còn nhắc nhở:
"Cậu muốn trả nhân tình."

"Không nói." Cố Tích hơi nghiêng người, nghiêng đầu nhìn cậu, "Đổi cái khác."

"..."

Ngôn Tòng Du nắm lấy cổ tay Cố Tích, hiển nhiên rất bất mãn với trò chơi xấu của hắn:
"Cậu không thể như vậy."

Cố Tích tất nhiên sẽ không nói.

Bởi vì lúc ấy hắn căn bản chẳng viết gì gọi là bí mật.

Hiện tại tờ giấy cũng bị vùi dưới đất, cho dù hắn bịa ra nói thật, Ngôn Tòng Du tám phần cũng không tin, còn tưởng hắn tùy tiện bịa chuyện lừa mình.

Thấy Cố Tích vẫn không chịu nói, Ngôn Tòng Du càng ngứa ngáy, giống như có mèo con cào trong lòng.

Đợi đến khi bữa ăn kết thúc, xác định Hứa Cảnh Nhân không sao, Cố Tích cuối cùng cũng buông được mấy ngày nay lo lắng, tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Trình Chước và Hứa Cảnh Nhân trở về ký túc xá, Cố Tích cùng Ngôn Tòng Du thì chuẩn bị về chung cư tiếp tục ôn thi.

Kỳ thi sắp tới, ít nhiều cũng không thể như trước mà thảnh thơi cả ngày.

"... Làm sao cậu mới chịu nói cho tôi?" Ngôn Tòng Du nằm trên bàn nhìn Cố Tích, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.

"Trao đổi."

Cố Tích chọc chọc mặt cậu,
"Cậu nói trước cậu viết cái gì?"

Nếu là trao đổi công bằng, hắn miễn cưỡng có thể tiết lộ chút bí mật của mình cho Tiểu Ngôn.

Ngôn Tòng Du dừng lại một lát, sau đó yên lặng quay đầu đi.

Hiển nhiên là không muốn.

Cố Tích bật cười thành tiếng.

Hai người ở chung cư suốt cả buổi chiều, đến tối, Cố Tích chuẩn bị trở lại trường học.

"Ngày mai gặp." Khi tạm biệt, Cố Tích hôn nhẹ lên khóe môi Ngôn Tòng Du, "Thi xong chúng ta ra ngoài chơi."

Ngôn Tòng Du ôm eo hắn, chậm rãi buông tay,
"... Được."

Hôm nay Cố Tích rời đi sớm hơn mọi hôm một chút, bình thường sẽ ở lại ăn cơm chiều xong.

Bởi vì hắn có việc phải làm.

Ăn đơn giản một bữa tối xong, Cố Tích xách theo cái xẻng nhỏ, đi về phía sau hồ.

Cố Tích bị lòng hiếu kỳ thúc giục, Ngôn Tòng Du càng không nói, hắn lại càng muốn biết.

Nếu Tiểu Ngôn không nói, vậy hắn tự mình đi đào.

Nếu không biết, tối nay hắn chắc chắn trằn trọc mất ngủ.

Trời đã tối đen, rừng cây nhỏ chằng chịt bóng đổ, ánh đèn đường mờ nhạt xuyên qua kẽ lá, lờ mờ không rõ.

Cố Tích vẫn còn nhớ vị trí ban ngày, nhưng trời tối nên hơi mơ hồ phương hướng, hắn bật đèn pin điện thoại, soi tìm quanh quẩn.

Đang tìm, cách đó không xa, Cố Tích mơ hồ thấy một bóng người quen thuộc cũng đang đi tới chỗ này.

Hắn đứng im, hơi nheo mắt nhìn, nhận ra:
"... Tiểu Ngôn?"

Bóng người kia cứng đờ trong chớp mắt, xoay người nhìn về phía hắn.

Ánh đèn pin chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp kia.

Ngôn Tòng Du theo bản năng đưa tay che mặt.

Cố Tích nhướng mày, hạ đèn pin xuống, ánh sáng rơi vào tay Ngôn Tòng Du đang buông bên người, trên tay cậu cầm một cái xẻng nhỏ giống hệt cái của hắn.

Chính là hai cái xẻng bọn họ mua chiều nay ở siêu thị trường học.

Ngôn Tòng Du không nói gì, lặng lẽ giấu cái xẻng ra sau lưng,
"..."

Cậu cũng quá muốn biết bí mật của Cố Tích.

"Muộn thế còn ở đây làm gì?" Cố Tích giả vờ không nhìn thấy cái xẻng, dịu dàng hỏi,
"Ra tản bộ?"

Ngôn Tòng Du đâu ngờ sẽ gặp Cố Tích ở đây, càng chưa nghĩ sẵn cái cớ, cũng không biết đối phương có nhìn thấy cái xẻng trên tay mình không, do dự không biết có nên thừa nhận không.

Nhưng mà... Cậu chọn buổi tối đến đây là để lén đào tờ giấy.

Giờ tối đen, gió lạnh hiu quạnh, vậy Cố Tích ra đây làm gì?

Ánh mắt Ngôn Tòng Du rơi xuống tay Cố Tích, quả nhiên thấy hắn cũng xách theo cái xẻng nhỏ.

Cậu đứng yên, không nói một lời:
"..."

Cố Tích nhịn cười đến mức bả vai run lên.

Ngôn Tòng Du thật sự không ngờ Cố Tích cũng làm như vậy, nhất thời khó tin.

Cố Tích vòng tay ôm vai cậu, nét cười trên mặt giấu không nổi,
"Trao đổi cùng nhau xem một chút, được không?"

Đáp ứng hay không cũng chẳng khác biệt gì.

Hai người tối nay đều xách xẻng đến đây, đủ thấy lòng hiếu kỳ mạnh mẽ tới mức nào, dù bây giờ không đáp ứng, ngày khác vẫn sẽ đào cho bằng được.

Ngôn Tòng Du bất đắc dĩ nhắm mắt,
"... Được thôi."

Cái bình thủy tinh chôn không sâu, rất nhanh đã bị đào ra, bình trong suốt dưới ánh trăng lấp lánh.

Ngôn Tòng Du nhặt hai cái bình nhỏ lên, trước nắm chặt cái của Cố Tích, do dự đưa cái của mình cho hắn, thoáng chút luyến tiếc.

Cố Tích không nhận ngay, khẽ nhéo sau gáy cậu,
"Nếu không muốn tôi xem, vậy tôi không xem."

Tiểu Ngôn không muốn cho hắn xem còn kiên quyết hơn hắn tưởng.

"... Không phải không muốn cho xem." Ngôn Tòng Du sợ hắn hiểu lầm, cúi người hôn nhẹ lên khóe môi hắn, vành tai đỏ bừng, nhỏ giọng nói:
"Tôi hơi ngại thôi."

"Không sao." Cố Tích nhẹ giọng nói,
"Tôi không cười cậu đâu."

Hắn đoán chắc Tiểu Ngôn viết kiểu nguyện vọng ngốc nghếch dễ thương gì đó thôi.

Ngôn Tòng Du mở bình thủy tinh của Cố Tích trước, đổ tờ giấy ra, cẩn thận mở ra.

Bên trong chỉ đơn giản viết tám chữ, nét chữ bay bướm:

"Bình bình an an, lâu lâu dài dài."

Ngôn Tòng Du ngây người, còn lật mặt sau tờ giấy, thậm chí dưới ánh trăng cố nhìn xem còn chữ nào khác không.

Cái gì mà bí mật to lớn đâu?

"Không còn gì đâu, chỉ vậy thôi." Cố Tích bật cười nhìn cậu, nắm lấy tay cậu, ấm áp,
"Tờ giấy không viết, vậy tôi nói trực tiếp cho cậu nghe nhé?"

Ngôn Tòng Du ánh mắt lóe sáng, gật đầu.

Cố Tích nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu, môi hơi đỏ lên,
"... Hôm đó lúc tôi nói đi vệ sinh ấy, là vì --"

Giọng nam sinh chậm rãi, mang theo chút trêu chọc, cuối cùng nhàn nhạt nói ra hai chữ, giọng nói mơ hồ vang trong không khí.

Ngôn Tòng Du nghe xong cổ họng khẽ động, há miệng cắn nhẹ ngón tay Cố Tích, tiến tới ôm cổ hắn, nghiêng đầu thấp giọng nói:
"... Tôi cũng vậy."

Đối mặt với người mình thích, dục vọng là che giấu không nổi. Nhưng biết Cố Tích cũng có cảm giác với mình, trong lòng cậu vui sướng muốn tràn ra.

Cố Tích ôm eo cậu, cả hai cao xấp xỉ, cúi đầu là có thể hôn lên môi cậu,
"Tôi biết."

Không chỉ biết một lần, mà hầu như lần nào hắn cũng phát hiện ra.

Ngôn Tòng Du vành tai càng đỏ, nép sát bên tai hắn, hơi thở ấm áp,
"Tôi thích cái bí mật đó."

Cố Tích xoa tóc cậu,
"Cậu viết là bí mật sao?"

Ngôn Tòng Du lắc đầu,
"Là nguyện vọng."

"Nguyện vọng gì?" Cố Tích nghĩ mãi không ra, bật cười:
"Nguyện vọng nói cho tôi nghe, tôi thực hiện còn dễ hơn chôn dưới đất đấy."

Ngôn Tòng Du nhìn hắn mở tờ giấy ra, ngón tay siết chặt vạt áo hắn, hơi căng thẳng.

Cố Tích nghĩ ra đủ loại khả năng, thậm chí đoán là mấy nguyện vọng ngây thơ khó nói. Nhưng khi thực sự nhìn thấy chữ trên giấy, hắn sững người.

"Hy vọng Tiểu Cố Kỉ mỗi ngày vui vẻ."

Phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ, mờ nhạt dưới ánh trăng:

"Nếu có thể thích tôi thêm một chút thì càng tốt."

Chỉ ngắn gọn vài chữ, nhưng toàn bộ đều là vì Cố Tích.

Nửa câu sau còn viết rất nhỏ, rõ ràng là sau này lén bổ sung thêm.

Ngôn Tòng Du chờ phản ứng của hắn, càng lúc càng bất an, không ngờ vài giây sau, Cố Tích trực tiếp nhét tờ giấy vào túi mình.

Cậu sửng sốt:
"... Không bỏ về chôn à?"

"Chôn dưới đất thì sao thực hiện được." Cố Tích cong môi, nhéo vành tai cậu, cười nói:
"Nguyện vọng này, tôi giúp cậu thực hiện một cái."

Ngôn Tòng Du tim đập nhanh hơn, theo bản năng chớp mắt,
"Cái nào?"

"Cái sau." Cố Tích không đến mức quá tham vọng, chẳng thể mỗi ngày đều vui vẻ, cũng có lúc lo lắng phiền muộn, nhưng vì Ngôn Tòng Du, hắn vẫn đưa ra cam kết,
"Cái trước tôi sẽ cố."

"Cậu có thấy tôi... Tham lam lắm không?" Ngôn Tòng Du ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt loé sáng trong bóng tối.

Đối mặt với Cố Tích, cậu lúc nào cũng cẩn thận như vậy, ngay cả muốn hắn thích thêm chút cũng sợ bị chê tham lam.

Cố Tích thầm thở dài, ôm lấy mặt cậu hôn nhẹ,
"... Lòng tham không phải như vậy đâu."

Tham là khi muốn những thứ không thuộc về mình, không biết đủ, muốn chiếm trọn, như Lâm Thanh Nhiên chính là ví dụ điển hình.

Mà Tiểu Du của hắn, chỉ là quá đáng yêu thôi.

Giữa trưa chôn bình nhỏ dưới đất, tối lại cùng nhau đào ra, bận rộn cả buổi chẳng để làm gì. Buổi tối trời lạnh, không nên ở ngoài lâu, Cố Tích và Ngôn Tòng Du tách nhau ở cửa ký túc xá.

"Tiểu Ngôn."

Lên lầu trước, Cố Tích quay đầu gọi cậu.

Ngôn Tòng Du khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt như hỏi:

Sao vậy?

"Chờ kỳ sau." Cố Tích đút tay vào túi, đầu ngón tay chạm vào tờ giấy trong túi, giọng nói trầm thấp ôn hoà, mang theo chút ý vị không rõ,
"Chúng ta dọn ra ngoài ở cùng nhau đi."

Ngôn Tòng Du tim đập lệch nửa nhịp, một lát sau, cậu nghe thấy chính mình trả lời:

"Được mà."

Đương nhiên là được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro