Chương 78
Mấy ngày thi thật sự trôi qua rất nhanh, sau khi thi xong, kỳ nghỉ đông cũng chính thức bắt đầu.
Đêm qua tuyết rơi rất dày, sáng nay tuyết đã ngừng, ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt đất phủ đầy tuyết dày, phản chiếu ra một màu vàng kim rực rỡ, đẹp đến lạ thường.
Cố Tích thi xong sớm, đứng ở khu dạy học dưới lầu chờ Ngôn Tòng Du, đợi bóng dáng cậu xuất hiện từ cửa, lặng lẽ vòng ra sau, giơ tay luồn vào cổ nam sinh.
Ngôn Tòng Du bị lạnh đến mức run lên, không cần đoán cũng biết là ai, xoay người lại còn chưa kịp bắt tay người kia, ngược lại tự mình đưa tay áp lên cổ áo, muốn sưởi ấm tay đối phương, "... Tay ngươi lạnh thật đấy."
Ngón tay Cố Tích sờ đến xương quai xanh nhô lên, dường như có thể cảm nhận được nhịp tim đối phương, từ từ thu tay về, cười nói: "Vừa mới sờ tuyết xong."
Vừa rồi lúc ở dưới lầu chờ Ngôn Tòng Du, rảnh rỗi không có gì làm, cậu đã nặn hai người tuyết trên bậu cửa sổ.
"Chả trách lại lạnh như vậy-" Ngôn Tòng Du cúi đầu xoa xoa tay Cố Tích, "Lần sau phải mang bao tay đấy."
"Đáng yêu không?" Cố Tích chỉ vào hai người tuyết nho nhỏ trên bậu cửa sổ, chỉ to bằng bàn tay, đơn giản đến mức chỉ là hai quả cầu tuyết lớn nhỏ chồng lên nhau.
Người tuyết nhỏ không có biểu cảm gì, trông rất ngốc nghếch.
Nhưng dù sao cũng là do chính tay Cố Tích nặn ra, ít nhiều cũng mang theo chút cảm tình.
"Rất đáng yêu." Ngôn Tòng Du lập tức bị thu hút, nhẹ nhàng nhấc hai người tuyết nhỏ lên, mỗi tay một cái, "Đều là ngươi nặn à?"
Cố Tích gật đầu.
Ngôn Tòng Du thích không rời tay, "Có thể tặng cho ta không?"
"Ngươi thích thì lấy đi." Cố Tích vốn cũng chỉ tiện tay nặn chơi, chẳng có tác dụng gì, nhắc nhở thêm: "Nhưng lát nữa tan ra sẽ làm ướt quần áo đấy."
Ngôn Tòng Du ôm hai người tuyết nhỏ, để hai cái đầu của chúng tựa vào nhau, nói: "Ta mang về nhà."
"Mang về nhà cũng sẽ tan thôi." Cố Tích không hiểu nổi phong tình của cậu, "Còn để lại hai vũng nước bẩn trên sàn."
Ngôn Tòng Du: "......"
Cậu không nói gì, cúi người nhẹ nhàng cắn lên môi Cố Tích, thấp giọng nói: "Bỏ vào tủ lạnh."
Cố Tích vẫn chưa thể hiểu được tại sao Ngôn Tòng Du nhất định phải mang người tuyết từ trường học về nhà, dù khoảng cách không xa, nhưng lỡ tan chảy trong xe thì rất phiền.
"Về nhà ta lại nặn cho ngươi hai cái nữa." Cố Tích định dỗ cậu đừng mang về nhà, dù sao hai ngày nay đâu đâu cũng có tuyết dày, muốn nặn bao nhiêu cũng được.
"Được." Ngôn Tòng Du dán mặt vào mặt Cố Tích, giọng nói vui vẻ: "Vậy ta có bốn cái rồi."
Cố Tích: "?"
Phản ứng kịp mới phát hiện đối phương hiểu lầm, cậu dở khóc dở cười nói: "Ý ta là hai cái này cứ để ở đây, về nhà ta lại nặn cái mới."
"Để ở đây?" Ngôn Tòng Du nhíu mày, tạm chưa nói đến chuyện bị mặt trời chiếu tan, chắc chưa kịp tự nhiên tan chảy đã bị học sinh đi ngang qua phá hỏng rồi.
Hơn nữa kỳ nghỉ cũng bắt đầu rồi, còn để người tuyết ở khu dạy học thì có vẻ hơi vô trách nhiệm, bọn chúng cũng chẳng giúp được gì cho việc học.
"Mang về đi." Thấy Ngôn Tòng Du thật sự muốn, Cố Tích cũng nửa thỏa hiệp, "Bỏ vào tủ lạnh, rưới thêm sốt chocolate, đông lạnh thành kem luôn."
"......" Ngôn Tòng Du liếc Cố Tích một cái, nhất thời không biết nên nói gì.
Tuy khả năng đó rất nhỏ, nhưng để tránh Cố Tiểu Tích thật sự nghĩ vậy, trên đường về nhà, Ngôn Tòng Du cố ý mua một hộp kem vị chocolate, để vào tủ lạnh.
......
Mới nghỉ được một tuần, Cố Tích và Ngôn Tòng Du đã đi chơi khắp Vinh Thành, từ những địa điểm nổi tiếng cho đến những hồ nước, cánh đồng vắng vẻ ít người biết tới, còn tiện thể ghé thăm một thầy giáo cũ, thuận tiện an ủi Lộ Trì vẫn đang phải khổ cực đi học.
Tiếp theo là đến chỗ viện cũ bỏ hoang nhiều năm trước, quanh đó hoang vắng, cỏ dại mọc đầy, còn có chiếc xích đu bằng gỗ đã rất cũ kỹ.
Đó là nơi Tiểu Cố Tích và Tiểu Ngôn Tòng Du lần đầu gặp nhau.
Nhiều năm trôi qua, hai người lại cùng nhau quay về nơi đó. Sân bỏ hoang không biết từ khi nào đã bị chất đầy đồ linh tinh, mấy cây đại thụ xung quanh cũng bị chặt mất vài cây, thêm vào mấy cọc gỗ mới dựng, trông vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Ngày xưa, Tiểu Cố Tích ngồi lên chiếc xích đu còn không chạm được đất, bây giờ nhìn lại cũng không to lắm nữa, chỉ là những chỗ nối đã lỏng lẻo, sắp đổ đến nơi.
Rất nhiều cảnh vật không còn giống trong trí nhớ, nhưng lúc này, người bước vào nơi ấy vẫn không thay đổi, dường như mọi thứ chưa từng biến chuyển.
Gió lạnh thổi ào ào, Cố Tích nắm tay Ngôn Tòng Du, nhiệt độ cơ thể truyền sang nhau, cậu nghiêng đầu hỏi: "Hồi nhỏ ngươi tìm thấy ta bằng cách nào vậy?"
Lần đầu gặp mặt, Tiểu Cố Tích chỉ ngồi làm bài tập trong sân theo lẽ thường, còn Tiểu Ngôn Tòng Du chẳng biết từ đâu xuất hiện.
"Hôm đó tài xế đến muộn." Ngôn Tòng Du cong môi cười, "Ta đi loanh quanh bên ngoài, sau đó nghe thấy tiếng ngươi."
"Đang niệm khẩu quyết phép thuật --"
Nhưng đọc sai bét hết.
Thấy Ngôn Tòng Du còn muốn kể tiếp, Cố Tích vội đưa tay bịt miệng cậu, vành tai ửng đỏ ẩn sau tóc, "Đừng nói nữa."
Cố Tích biết hồi mới học tiểu học mình quê mùa thế nào, ngốc đến mức bây giờ nhớ lại còn không dám nhìn thẳng.
"Tiếc thật, cái xích đu này không ngồi được nữa." Ngôn Tòng Du nhìn chiếc xích đu lắc lư không vững, không thể để Cố Tích ngồi lên, có chút tiếc nuối: "Ta còn muốn đẩy ngươi thêm lần nữa."
"Để sau đi." Cố Tích giơ tay buộc lại khăn quàng cổ cho Ngôn Tòng Du, "Sau khi tốt nghiệp, chúng ta có thể làm một cái xích đu ở sân nhà mình."
Cậu rất ít khi dễ dàng hứa hẹn chuyện tương lai, bởi vì tương lai vốn khó đoán, cũng không dễ kiểm soát, ai mà biết sau này sẽ thế nào. Nhưng đối mặt với Ngôn Tòng Du, Cố Tích lại mong mỗi ngày sau này đều có thể ở bên nhau.
Ánh mắt Ngôn Tòng Du khẽ xao động, nghiêng đầu nhìn Cố Tích, giọng nói khàn khàn: "... Được."
"... Tiểu Ngôn, ta vẫn muốn nói một câu xin lỗi." Ánh mắt Cố Tích dừng trên chiếc xích đu, ký ức dường như trôi ngược về quá khứ, "Đều do lúc đó ta không suy nghĩ chu đáo, mới để ngươi phải chờ lâu như vậy."
Nếu lúc ấy Tiểu Cố Tích có thể kiên nhẫn thêm một ngày, chính miệng nói lời từ biệt với Tiểu Ngôn Tòng Du... Nếu hôm đó trời không mưa to, tờ giấy ấy không bị ướt mất...
Có quá nhiều chữ "nếu". Nhưng mọi chuyện cứ như được sắp đặt từ trước, để Cố Tích và Ngôn Tòng Du lặp đi lặp lại việc bỏ lỡ nhau.
"Không sao cả." Ngôn Tòng Du nhẹ giọng đáp, "Ta rất vui."
Nếu biết bây giờ sẽ có kết cục này, cho dù phải chờ đợi một vạn năm, cậu cũng cam lòng.
Chiếc xích đu nhỏ bị gió thổi khẽ lắc lư. Nếu quên đi những năm tháng xa cách, thời gian dường như chưa từng trôi qua.
Tin tức nói năm nay có khả năng là mùa đông lạnh nhất của Vinh Thành suốt nhiều năm qua.
Nhưng Cố Tích lại cảm thấy, cuối cùng cũng tốt lên rồi.
"Tuần sau ta phải về Khâm Thành." Ngôn Tòng Du nghiêng người hôn Cố Tích, trong lòng lưu luyến không nỡ, "Sẽ lâu lắm không được gặp ngươi."
Tuy Ngôn Tòng Du lâu nay sống ở Vinh Thành, nhưng nhà cũ lại ở Khâm Thành, ngày lễ Tết bắt buộc phải về, đó là quy củ bao năm nay trong nhà. Từ lúc nghỉ bắt đầu, Hạ nữ sĩ đã liên tục nhắc nhở.
Khâm Thành và Vinh Thành tuy không quá xa, nhưng cũng chẳng gần. Nhưng vấn đề không chỉ là khoảng cách, mà là mỗi lần Ngôn Tòng Du rời nhà lâu đều rất phiền phức.
Hiện tại Ngôn Tòng Du đã thành niên, Hạ nữ sĩ quản cậu cũng không nghiêm như hồi nhỏ, ra ngoài thỉnh thoảng bà cũng mặc kệ.
Nhưng nếu cậu không về nhà qua đêm, hoặc mấy ngày liền không thấy bóng, thì không đơn giản như vậy. Huống chi Hạ nữ sĩ còn kiểm tra lịch trình của cậu, nếu biết cậu về lại Vinh Thành, nhất định sẽ tra hỏi đến cùng.
Cố Tích cúi đầu hôn môi Ngôn Tòng Du, ngậm lấy môi cậu nhẹ nhàng mút vào, âm thanh tan ra trong nụ hôn nóng bỏng, "... Cho ngươi gọi video, mỗi ngày gọi mười lần."
Cậu đại khái đã đoán được nguyên nhân, tuy Ngôn Tòng Du không nói rõ, nhưng Cố Tích cũng hiểu được tình hình. Nhà đối phương quản nghiêm, Tết nhất không thể tự do ra ngoài.
Nói là nói như vậy, nhưng Cố Tích vẫn chần chừ hai giây hỏi: "... Toàn bộ kỳ nghỉ đông đều không được ra ngoài sao?"
Ngôn Tòng Du cũng không chắc, nhẹ nhàng vuốt má Cố Tích, nghiêng đầu hôn lên trán cậu, "... Nếu có thể ra ngoài, ta nhất định đến tìm ngươi."
"Nếu bận, ngươi cứ gọi điện cho ta, ta đến tìm ngươi cũng được." Năm nay Cố Tích cũng về quê ăn Tết, nhưng thời gian tự do, người nhà cũng không quản chặt cậu.
Ngôn Tòng Du ừ một tiếng, nắm chặt tay Cố Tích trong tay, vô thức bóp nhẹ, làm như thuận miệng nhắc tới, nhưng hàng mi khẽ run lại lộ ra bất an trong lòng.
"Lâu như vậy không gặp... ngươi sẽ quên ta chứ?"
Cố Tích khựng lại, không khách khí gõ vào đầu Ngôn Tòng Du, tức giận nói: "Ngươi nghĩ gì thế?"
"Trí nhớ của ta đâu có kém vậy."
Thời gian là không chừng số, Ngôn Tòng Du mới ở bên Cố Tích không bao lâu đã phải tách ra, nghĩ vậy cậu càng ôm chặt hơn, hôn dồn dập lên tai Cố Tích, "... Tình cảm sẽ nhạt đi sao?"
"Ta đảm bảo, sẽ không nhạt." Cố Tích nghiêm túc nói, cậu hiểu được băn khoăn trong lòng Ngôn Tòng Du, vì bản thân cậu cũng từng nghĩ đến liệu thời gian có thể làm phai nhạt tình cảm của họ.
Đáp án là-không thể.
Cố Tích giơ tay điểm nhẹ lên ngực Ngôn Tòng Du, dường như cảm nhận được nhịp tim đối phương, đưa ra một đề nghị, "Ngươi coi như khoảng thời gian này chúng ta yêu xa qua mạng đi."
Ngôn Tòng Du tựa đầu lên vai Cố Tích, cậu chẳng thích yêu xa chút nào, không thể gặp mặt, không thể chạm vào, thấp giọng thở dài, "Ta ghét Tết."
Cố Tích cũng không thích, trước đây chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình ghét nghỉ Tết. Lại còn bất an, lo lắng Ngôn Tòng Du và gia đình mâu thuẫn căng thẳng.
"Nhớ chăm sóc tốt bản thân, gặp chuyện không vui phải nói với ta." Cố Tích nhéo mặt Ngôn Tòng Du, nhớ tới chuyện trước đây mẹ cậu đối xử nhẫn tâm thế nào, lại sợ bà không cho ăn cơm, liền nhắc nhở thêm: "Nhớ ăn cơm cho tử tế."
Ngôn Tòng Du hay có tính phản nghịch, nhất là lúc chia xa, "Nếu ta không ăn thì sao?"
"Ta sẽ đánh ngươi." Cố Tích nói thẳng.
Ngôn Tòng Du: "..."
Lẽ nào lúc này Cố Tiểu Tích không nên nói sẽ đau lòng sao?
Cố Tích biết Ngôn Tòng Du chẳng mấy khi để ý đến sức khỏe bản thân, nói gì cũng vô dụng, ngày thường đều phải chính mắt cậu theo dõi. Nhưng sau khi tách ra, Cố Tích không thể ở bên cạnh, chỉ đành nghĩ cách khác.
"Không lừa ngươi đâu." Cố Tích cười nhàn nhạt, ôm eo Ngôn Tòng Du, vỗ nhẹ hai cái, "Nếu ngươi không chăm sóc tốt bản thân, lần sau gặp mặt ta thật sự sẽ đánh ngươi."
Lúc nói lời này, Cố Tích không lộ cảm xúc gì, cũng không biết là đùa hay thật. Nhưng bất kể thế nào, ít nhất thái độ cũng đã rõ.
Ngôn Tòng Du: "..."
Hừ.
Hư Cô Kỉ.
......
Ngôn Tòng Du rời Vinh Thành vào buổi tối hôm đó, bị Hạ nữ sĩ liên tục thúc giục suốt cả ngày, đến mức Ngôn tiểu thúc cũng phải gọi điện hỏi khi nào cậu mới chịu về, Ngôn Tòng Du mới miễn cưỡng xuất phát.
Ngôn tiểu thúc tới đón cậu, lúc sắp đi Ngôn Tòng Du chỉ gọi cho Cố Tích một cuộc điện thoại, không dám yêu cầu gặp mặt, sợ vừa nhìn thấy đối phương sẽ không nỡ rời đi.
Tắt máy rồi, Ngôn Tòng Du tưởng mình ít nhất cũng chịu đựng được mấy ngày, nào ngờ chưa đầy nửa tiếng, cậu đã phát hiện mình đánh giá quá cao bản thân.
Thật sự rất nhớ Tiểu Cô Kỉ.
Ngôn Hồi lái xe, liếc thấy sắc mặt tiểu cháu trai không vui, liền đùa: "Sao thế, nhìn thấy ta thấy phiền à?"
Ngôn Tòng Du hơi híp mắt, hỏi: "Tiểu thúc, ngươi có người yêu chưa?"
Ngôn Hồi nhớ lại chuyện cũ, cảm khái: "Nhớ năm đó còn đi học suýt nữa thì có, lúc ấy ta còn từ chối người ta, không ngờ giờ vẫn độc thân đến tận bây giờ."
Ngôn Tòng Du nghe xong xác nhận Ngôn Hồi chưa có, liền im lặng không nói thêm gì, không định kể ra phiền não của mình.
Dù nói ra, Ngôn tiểu thúc cũng không hiểu được.
"Ai-" Ngôn Hồi bỗng nhớ ra gì đó, hỏi: "Ngươi với cậu bạn trai kia, đã nói với mẹ ngươi chưa?"
Ngôn Tòng Du lắc đầu, "Chưa."
Cậu đoán được nếu mẹ biết chuyện này, nhất định sẽ giận đến tái mặt. Nhưng nếu chỉ trút giận lên mình cậu thôi thì cũng chẳng sao, chỉ sợ bà tìm Cố Tích gây phiền toái.
"Không nói cũng tốt." Ngôn Hồi biết tính Hạ nữ sĩ, nếu biết con trai mình thích con trai, có khi bà nổi điên cũng nên. Ngừng một lát lại hỏi: "Vậy sau này có định nói không?"
Nếu chỉ là mối quan hệ yêu đương tuổi trẻ thì nói hay không cũng chẳng sao. Nhưng nếu muốn nghiêm túc lâu dài, trừ khi cậu dứt khoát cắt đứt quan hệ với gia đình, nếu không, với tính nhạy bén của Hạ nữ sĩ, sớm muộn gì bà cũng phát hiện.
Ngôn Tòng Du bình tĩnh: "Sau này tính."
Bây giờ đã không còn như hồi nhỏ chịu quản chế nữa, biết rõ Hạ nữ sĩ không thể chấp nhận, vậy cần gì phải tự chuốc lấy bực tức?
Về sau đối phương có biết hay không, cậu cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, cùng lắm thì mang theo Tiểu Cô Kỉ trốn đi.
- Nếu Cố Tích chịu đi cùng cậu.
Ngôn Hồi gật đầu, suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy, nói:
"Ngươi nếu ngày nào đó thật sự muốn nói, thì cứ nói với ta trước một tiếng, đến lúc đó ta cũng dễ phối hợp với ngươi."
"Bất quá ta kiến nghị ngươi nói với nãi nãi trước, bà sẽ hiểu cho ngươi."
Nãi nãi của Ngôn gia rất thương cháu, tính tình dễ nói chuyện, cũng là người duy nhất có thể mềm mỏng khuyên nhủ được Hạ nữ sĩ.
Ngôn Tòng Du ngẩn người gật đầu.
Ngôn Hồi thở dài.
Hắn cũng rất muốn giúp đỡ tiểu cháu trai trong chuyện này, nhưng lại chẳng có bao nhiêu năng lực. Trước đó khi Hạ Tinh Như sắp về, hắn vốn đã có ý định nhắc nhở tiểu cháu trai chuẩn bị tâm lý, ai ngờ đợi hắn biết được thì đối phương đã tự đi tìm tiểu cháu trai rồi.
Đang nói chuyện, di động của Ngôn Tòng Du khẽ rung.
Hắn cầm lấy di động, thấy là Cố Tích gửi cho hắn một tấm ảnh.
Vốn dĩ tâm trạng còn có chút nặng nề, nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn này, bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ngôn Tòng Du ấn mở ảnh chụp, là một bức hình Cố Tích chụp dưới lầu nhà cậu.
Tuyết phủ dày trên mui xe, trên đỉnh xe còn xếp một hàng dài những người tuyết mini, thoáng nhìn sơ qua, đại khái cũng phải mười mấy cái.
Người tuyết nhỏ đều được nặn đơn giản như nhau, một viên cầu tuyết nhỏ chồng lên một viên cầu tuyết lớn.
Ngôn Tòng Du nắm chặt di động, đếm số lượng xong lập tức thấy chua xót muốn chết.
...... Bên cậu chỉ có bốn cái.
【 Ngôn Tòng Du: Ngươi định tặng cho ai? 】
Bên kia, Cố Tích thấy tin nhắn này thì sững sờ hai giây, phản ứng lại liền không nhịn được bật cười.
Vừa rồi gọi điện thoại nghe giọng Tiểu Ngôn có chút mất mát, Cố Tích cố ý xuống lầu nặn thêm mấy người tuyết mini, định chọc cậu vui, không ngờ lại khiến Tiểu Ngôn hiểu nhầm.
Cố Tích trêu chọc nói: 【 Đưa cho bạn trai nào đó bỏ rơi ta. 】
Ngôn Tòng Du nghiêm túc giải thích: 【 Ta không có bỏ rơi ngươi. 】
【 Ta nhớ ngươi. 】
【 Cố Tích: Ta cũng nhớ ngươi. 】
【 Cố Tích: Đại tình yêu.jpg 】
Ngôn Tòng Du nhắm mắt, hít sâu một hơi, sao lại cảm giác mới chia xa ngày đầu tiên mà đã không chịu nổi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro