☆Chương 56: Ân cứu mạng
Không người nào có thể cảm nhận được tâm tình bây giờ của An Bội Hoa Nại, còn những đồng bạn kia của gã, lại đang tranh nhau lùi thẳng về sau, phải biết rằng, bộ dạng hiện tại của gã quả thực rất đáng sợ!
Giai điệu bản "Fur Elise" tươi đẹp mà êm tai, nhưng bởi cách một đoạn khoảng cách, nên nghe có vẻ lúc có lúc không, làm lòng người đều có chút sợ hãi, đặc biệt lại tại nơi im ắng này, bất kể thứ âm nhạc nào cho dù du dương đến đâu, vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng.
An Bội Hoa Nại khiêu vũ cực kỳ cứng ngắc, cả người giống hệt như rối gỗ hình nhân, căn bản sẽ không một ai nghĩ rằng gã còn đang sống sờ sờ, hơn nữa lại thêm hai hàng huyết lệ trước mặt, lúc đầu chỉ có hai hàng, về sau lại chậm rãi chảy xuống mấy hàng nữa, tựa như lệ rơi đầy mặt, chính là lệ này lại là máu đỏ tươi, nhìn mà thấy giật mình.
Người có lá gan lớn thế nào đi nữa cũng không dám trong loại hoàn cảnh này mà tiến lên phía trước, chỉ lui càng xa càng tốt. Loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng với lúc đối chiến tang thi, người gan lớn cũng không nhất định không sợ ma quỷ, cảnh tượng hiện tại tựa như một hồi truyện ma quái, vốn là sở trường của Âm Dương sư, đáng tiếc Âm Dương sư duy nhất trong bọn họ, hiện tại lại bị quỷ ám, những người còn lại nào dám tiến lên.
Đột nhiên, âm nhạc dừng!
An Bội Hoa Nại đang khiêu vũ trên bục giống như lập tức mất đi khí lực, suy sụp té trên mặt đất.
Bục chủ tịch vẫn sáng ngời như trước, người vừa tê liệt ngã trên mặt đất bỗng nhiên động đậy, đám Tam Phổ Dực bị hung hăng dọa sợ, lông tơ cả người đều dựng hết cả lên.
An Bội Hoa Nại kì thực còn chưa chết, chẳng sợ đôi mắt bị đào đi, sau lưng bị đâm vào một cái cần xoay dây cót, cũng không đến nỗi mất luôn tính mạng, vì thế nâng lên đôi tay tích đầy máu tươi ——
"... Cứu, cứu ta..."
Chính gã sẽ không biết bộ dạng tóc dài tán loạn, máu me đầy mặt, giơ tay âm trầm kêu "cứu ta" của mình không khác gì lệ quỷ đến đòi mạng, vì thế chẳng những không có người tiến lên phía trước, trái lại có một tên Nhật Bản sợ tới mức hai chân run run mà tè ra quần.
Dị năng giả cũng là người, giết được tang thi, nhưng đối sự việc liên quan quỷ thần lại câm như hến.
An Bội Hoa Nại chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình sẽ rơi vào loại tình trạng này, thân là Âm Dương sư khá có tư chất, gã từ nhỏ đến lớn cơ hồ không phải chịu qua bất kỳ cản trở gì, chẳng sợ mạt thế tới đây, dị năng gã tiến hóa lại càng đem đến cho gã cuộc sống cao sang hơn, chưa bao giờ bạc đãi qua chính mình, kẻ chết trong tay gã lại nhiều vô số kể, đặc biệt là những con "heo" nuôi dưỡng phục vụ dị năng giả, bắt về đều là người thường không có dị năng gì.
Thân thể đau nhức khiến suy nghĩ của gã mơ hồ, rõ ràng đôi mắt đều bị đào ra rồi, mất đi khả năng nhìn thế giới xung quanh, ấy vậy mà từng khuôn mặt từng khuôn mặt cừu hận hoặc hoảng hốt của nam nữ già trẻ lớn bé lại vẫn ập đến trước mặt gã, vừa khủng khiếp, vừa dữ tợn, tựa như bộ dáng lúc mới biến thành tang thi, bọn họ chìa những ngón tay khô đét cùng móng tay dài sắc nhọn, hướng gã hung hăng chộp tới.
"A ——"
An Bội Hoa Nại hét rầm lên, tình trạng điên cuồng, gã rõ ràng mắt không thể nhìn tới, lại vẫn lần nữa đứng lên, tự nhiên đi đến nghiêng nghiêng ngả ngả.
"Cút ngay! Cút ngay! Không được —— không được chạm vào ta..."
Phía trên, đôi mắt Minh Nguyệt đông lạnh nhìn gã, lắc lắc đầu, nếu trong lòng không có quỷ, An Bội Hoa Nại thân là Âm Dương sư căn bản sẽ không bị tiểu quỷ mà gã nuôi ăn mòn, gã không phải người thường, hồn phách và tinh thần của gã phải mạnh hơn xa so với người bình thường.
"Gã hay không còn chưa có chết..." Tam Phổ Dực do dự một chút mới nói.
Thiếu tá Aihara run run một chút, "Như thế nào còn chưa chết chứ?"
Quả thật còn chưa có chết, nhưng rất nhanh thôi, cần xoay dây cót sau lưng gã lại bắt đầu điên cuồng quay ngược, tử đằng hút máu được giấu trong cần xoay điên cuồng hút đi máu gã.
Không bao lâu sau, sắc mặt An Bội Hoa Nại càng ngày càng trắng nhợt, gã rốt cục an tĩnh lại, quỳ rạp lên mặt đất, bịch một tiếng ngã sấp xuống.
Ánh sáng dần dần tắt ngấm, giống như một vở diễn trên sân khấu, rốt cục đến hồi kết.
Bốn phía yên tĩnh đến kinh người, rõ ràng là khí trời cực nóng, lại âm u lạnh lẽo, làm đáy lòng người phát lạnh.
Không ai dám động.
Trong bóng tối, Thẩm Trì dùng Tử Mẫu trảo đem cọng tử đằng kia câu lên, Minh Nguyệt dùng một lá bùa che đi lỗ hổng, Kỷ Gia từ ba lô lấy ra một con rối gỗ mới, cả chỉnh thể con rối gỗ này làm hoàn toàn từ một thân cây nhỏ, trùm vào bộ kimono trắng tinh, thêm đôi mắt thanh tú xinh đẹp dịu dàng, đó đúng là mắt của An Bội Hoa Nại.
Kỷ Gia đem cần xoay dây cót chậm rãi nhỏ máu tươi lên đỉnh đầu rối gỗ, rõ ràng là toàn bộ máu của một người trưởng thành, theo lý không thể nào ngấm hết vào người rối gỗ chỉ cao nửa mét được, nhưng chuyện khó mà tin nổi đó lại xảy ra, Tử đằng hút máu đem máu tươi nhỏ xuống, rót vào trong cơ thể con rối gỗ này, lại không có nửa giọt tràn ra ngoài.
"Tốt rồi, lần sau dùng hết, tiếp tục nhỏ thêm máu vào là được." Kỷ Gia đậy nắp cần xoay lại, sau đó nhìn về phía Thẩm Trì, "Thẩm thúc thúc, chừng nào chúng ta bắt đầu nuôi tang thi?"
Nuôi tang thi cái gì... Như thế nào lại cảm thấy hung tàn vậy...
Thẩm Trì nghĩ nghĩ, "Đi thôi, nơi này không thiếu máu tươi, đâu đâu cũng đều có người Nhật Bản phải giết, dự trữ nhiều nguyên tinh một ít luôn tốt."
Ít nhất, bọn hắn sẽ không giống An Bội Hoa Nại lấy người thường đến nuôi ra nguyên tinh, người Nhật Bản vì muốn chiếm nguyên tinh một cách dễ dàng nhất, nên mới bắt người bình thường về nuôi. Bốn người bọn hắn lại không sợ tính công kích của tang thi, muốn trực tiếp đi bắt tang thi D cấp về nuôi thành E cấp, sợ là chỉ có mình bọn hắn tài cao gan lớn đi làm, dám đánh chủ ý khống chế tang thi D cấp, thì phải biết, cho dù là dị năng giả cấp bốn, cũng không phải mỗi người đều có gan bất chấp cái chết đối mặt tang thi D cấp.
Một đường hướng tỉnh Saitama đi, những người Nhật Bản này cơ hồ đều bị dọa đến bể cả mật, muốn đi được càng nhanh càng tốt, kết quả lại càng ngày càng chậm, hậu quả của tinh thần không đủ, làm sao có thể mau được, thậm chí còn đi sai đường, thành ra vòng một vòng lớn.
Đương nhiên, lần đi sai đường này, cũng có công lao của Liễu Minh Tuệ.
Mỗi ngày tỉnh lại đều thấy đồng bạn bên người trở thành khối thi thể bị hút khô, thì không điều gì so với điều này càng kinh sợ hơn nữa. Buổi tối còn ngồi hẳn hoi bên cạnh mình cùng nhau dựa vào sưởi ấm, mới sáng sớm liền biến thành một cỗ thân thể lạnh băng không còn một giọt máu tươi. Ngay từ đầu bọn họ còn có thể bị dọa đến thét chói tai, càng về sau, liền hoàn toàn chết lặng, căn bản là kêu không được, mỏi mệt đến ngay cả lời cũng chẳng buồn nói, không biết kẻ chết kế tiếp có phải chính là mình hay không, làm sao còn có tâm tình gì để nói chuyện nữa. Đây mới thật sự được gọi là sợ đến ngay cả máu đều đông lạnh.
Qua hai ngày, còn có hai dị năng giả lặng lẽ trốn đi, rốt cục chịu không nổi mà tiếp tục cùng đường với đám Tam Phổ Dực nữa. Bất quá lấy địa vị của Tam Phổ Dực, bọn họ ra đi lần này, đồng nghĩa với mang danh phản quốc. Nhật Bản sẽ không còn chỗ dung thân cho bọn họ nữa, nhưng chung quy so với kết cục phải chết vẫn tốt hơn.
Tổng cộng có mười bảy người, An Bội Hoa Nại đã chết, sau lại chết thêm ba, cũng chỉ còn lại có mười ba người, ngày đó trốn đi hai gã, ngày hôm sau lại tiếp tục đi ba. Những dị năng giả có thể được cử đi Trung Quốc đàm phán cứu về Tam Phổ Dực kia đều được xem như nhân vật tinh anh của Nhật Bản, loại tổn thất này không thể coi là không lớn được.
Tại tình trạng sức cùng lực kiệt thêm một người nữa đã chết, bọn họ cuối cùng tới Saitama, mà vốn hơn hai trăm người, nay đếm lại chỉ sổ tới hàng đơn vị, bảy.
Khi thấy được tỉnh Saitama, đoàn người cơ hồ lệ nóng doanh tròng, ngay cả tính khí táo bạo Tam Phổ Dực, mấy ngày nay đã trầm mặc hơn nhiều, lúc này cũng không nhịn được mà đỏ vành mắt.
Đù má, loại tra tấn này, cho dù là đàn ông cũng không chịu được a! Ngay cả Liễu Minh Tuệ đã biết rõ chuyện gì xảy ra, cũng nhịn không được sợ hãi trong lòng, càng đừng nói những người khác, đàn ông chân chính cũng chịu không nổi!
Vì cái gì anh họ không nói cho mình biết tổ bốn người kia có thể đáng sợ như vậy hung tàn như vậy a, quả thực hù chết người không đền mạng!
Đây chính là tiếng lòng của Liễu Minh Tuệ ...
Cùng ngày, Liễu Minh Tuệ trở về với "gia đình" tại Nhật Bản.
Nằm vùng trường kỳ tại Nhật Bản không chỉ có cậu ta cùng Diệp Dương, chẳng qua là lấy cậu cùng Diệp Dương đứng đầu thôi. Thân phận Liễu Minh Tuệ đặc thù, cậu cũng chính là con đời ba nhà quân, nhưng do từ nhỏ bái sư Võ Đang, rất ít khi về nhà, cha lại là một quân nhân tiêu chuẩn, tại Võ Đang kham khổ, coi như được về nhà cũng bị cha giáo dục nghiêm khắc. Từ mười hai tuổi tới Nhật Bản làm gián điệp đến nay, độ trung thành chẳng phải bàn cãi, gặp mọi việc đều tâm tính bình thản.
Diệp Dương giống Liễu Minh Tuệ, bối cảnh gia đình cũng là quân đội, nhìn qua bất quá hơn hai mươi tuổi, nhưng thật sự đã sắp ba mươi rồi. Lựa chọn cô đến Nhật Bản nằm vùng, một là bởi cô ta có tiếng Nhật làm trụ cột, hơn nữa giao tiếp khá tốt, hai là bởi cô ta đã nhận qua huấn luyện quân sự, thuật bắn súng rất chuẩn xác, cuối cùng, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là cô ta có dị năng đặc thù.
Tựa như nữ dị năng giả có khả năng đọc trí nhớ tại Bắc Kinh kia, Diệp Dương có thể đọc tâm. Thuật đọc tâm cùng thuật đọc trí nhớ cũng không giống nhau, đọc trí nhớ là nhìn thấy những kí ức trong tâm trí con người, mặc kệ hiện tại ngươi có nhớ tới chúng hay không, đều có thể thấy được. Cho nên năng lực của nữ dị năng giả kia có hạn chế khá lớn, người so nàng mạnh hơn, lực ý chí kiên định, sẽ rất khó thành công. Đọc tâm lại đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có thể đọc suy nghĩ hiện tại của đối phương, cũng không thể nhìn thấy nhiều hơn nữa.
Loại dị năng này thực sự rất thích hợp làm gián điệp, cho nên chẳng sợ lúc ấy Diệp Dương không phải sự lựa chọn tốt nhất, thượng tầng vẫn cuối cùng tuyển ra cô.
Tâm tình Liễu Minh Tuệ có chút phức tạp, cậu và Diệp Dương sống nương tựa vào nhau tại Nhật Bản đã bảy tám năm, muốn nói không có cảm tình là không có khả năng. Lúc cậu tới mới mười một tuổi, cơ hồ đều là Diệp Dương một tay chăm sóc. Trong lòng cậu không tin tưởng phỏng đoán của anh họ, thời điểm trao đổi với bốn người Thẩm Trì, thuận tiện nói luôn thân phận Diệp Dương, chính là sợ bọn hắn đối cô xuống tay.
Bộ dạng Diệp Dương cũng không phải cực kỳ xinh đẹp, chỉ dừng tại thanh tú dịu dàng, nhìn khá ôn hòa an tĩnh, thật sự là loại diện mạo không có tính xâm lược. Cô ta mặc kimono, kéo lên ống tay áo giúp Liễu Minh Tuệ châm trà, mỉm cười nói, "Mệt muốn chết đi, uống chén trà tắm rửa rồi đi ngủ một giấc."
Nói tiếng Nhật rất chuẩn, bảy năm qua, cô ta đã hoàn toàn giống một người phụ nữ Nhật Bản.
Ở Nhật Bản, Diệp Dương phát triển so với Liễu Minh Tuệ càng thêm thuận lợi, dị năng của cô cùng thân phận, lại càng có thể chiếm được sự tín nhiệm của đám cấp cao. Tầm mắt Liễu Minh Tuệ có chút mịt mờ, hai chị em bọn cậu nói là dưới trướng Thủ tướng, trên thực tế cũng không hoàn toàn là như vậy, nếu không Tam Phổ Dực sẽ không tin tưởng Liễu Minh Tuệ.
Chiba là gia tộc đày tớ của hoàng thất Nhật Bản, từ trăm năm trước bắt đầu vì hoàng thất kinh doanh của cải ở Osaka, cho nên Tam Phổ Dực mới không hoài nghi độ trung tâm của Liễu Minh Tuệ (Zumaato Chiba), cho dù ở phe đối lập, là người của Thu Lộc Cung, Tam Phổ Dực vẫn tin chắc người Chiba sẽ không hại gã.
Loại người trong gia tộc bầy tôi này, coi như theo khuynh hướng phái Hữu, cũng sẽ không đối người trong hoàng thất xuống tay.
Diệp Dương đã trà trộn được tới chức vụ thư ký của Thu Lộc Cung Hoa Tử, Liễu Minh Tuệ không biết Miyamoto Nanami đem Tam Phổ Dực cùng mấy vạn binh Nhật Bản đưa đến nội cảnh Trung Quốc còn có thể lý giải, dù sao chuyện này khẳng định là tuyệt mật, nhưng nếu nói Diệp Dương không biết chút nào ——
Ngay cả Liễu Minh Tuệ cũng thấy được khó tin.
"Minh Tuệ, làm sao vậy?" Diệp Dương nhìn về phía cậu.
Liễu Minh Tuệ từ nhỏ tập võ, tai thính mắt tinh, biết lúc này không thể so như ngày trước, căn bản không ai giám thị bọn họ, "Diệp Dương, ngươi có phải hay không quên bản thân tên Diệp Dương, mà không phải Yoko Chiba! Cha mẹ ngươi thân nhân của ngươi đều ở Bắc Kinh, cũng không tại Saitama này!"
"Choang" một tiếng, Diệp Dương run tay, bình trà rớt xuống bàn gỗ sơn mài.
Vừa nhìn tình trạng này, tâm Liễu Minh Tuệ liền chắc chắn, lại càng cảm thấy lạnh giá lan từ đầu ngón tay đến toàn thân.
Nguyên bản Diệp Dương không phải người tốt nhất được lựa chọn để nằm vùng, chính vì lý do này, tâm cô ta không đủ cứng rắn, quá mềm yếu, không kiên định như vậy, dễ dàng bị người lung lay. Cho nên cô ta cùng Liễu Minh Tuệ cùng thực hiện nhiệm vụ, rõ ràng Liễu Minh Tuệ nhỏ tuổi hơn, lại ngược lại trở thành vị trí chủ đạo.
Hiện trường nhất thời yên tĩnh, hồi lâu sau Liễu Minh Tuệ mới mở miệng nói, "Ta sắp xếp người, ngươi gần đây trở về nước đi thôi."
Sắc mặt Diệp Dương trở nên vô cùng tái nhợt, lúc này về nước? Cô có thể có kết cục tốt đẹp gì! Nói trắng ra nhất định Liễu Minh Tuệ đã nhận được tin tức gì đó tại trong nước, quốc gia đã có lòng nghi ngờ cô, Liễu Minh Tuệ mới có thể nói chuyện với cô như vậy, lúc này trở về... Suy nghĩ của cô quay cuồng, tâm thần không yên.
"Cha mẹ ngươi hướng ta hỏi thăm tình huống của ngươi, em trai ngươi năm nay đã mười bảy tuổi, quốc gia sắp xếp bọn họ ở tại khu Triêu Dương, Bắc Kinh..."
Diệp Dương cúi đầu, "Được rồi, ta trở về."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ tìm lý do thích hợp cho ngươi trở về." Liễu Minh Tuệ nhìn cô, không muốn ngay cả những giây phút cuối cùng gây sức ép đến mức mất hết tình cảm. Cậu không có hỏi Diệp Dương nguyên nhân giấu diếm tin tức quan trọng như vậy, mấy năm qua, Diệp Dương tại đây không có công lao cũng có khổ lao, trước để cô ta về nước đã, điều tra rõ ràng tình huống, sau đó Liễu Minh Tuệ sẽ cùng quốc gia liên hệ.
Diệp Dương rất trọng yếu, một khi hoàn toàn phản bội quốc gia, hậu quả càng thêm nghiêm trọng, cho nên hiện tại mục tiêu hàng đầu của Liễu Minh Tuệ là ổn định cô.
Không phải là không có cảm tình, nhưng trong lòng cậu, sứ mệnh quốc gia quan trọng hơn.
Thân ảnh yểu điệu của Diệp Dương xuyên qua đình viện, về tới gian phòng của mình. Cô xem những bài trí tinh xảo, lịch sự, tao nhã trong phòng, cùng một bó hoa tươi trên bàn, tay chậm rãi ôm bụng.
Cô ta không chú ý tới ngoài cửa tại bóng ma mái hiên, có dừng một con rối gỗ chim nhỏ.
Cách đó không xa tại một gian phòng, Kỷ Gia cau mày nói: "Cảm giác người phụ nữ kia có điểm quen mắt..."
"Quen mắt?" Thẩm Trì nhíu mày, "Mặc kệ nhìn quen mắt hay không, theo lời nói của Liễu Minh Tuệ, người phụ nữ này có hiềm nghi trở thành Hán gian." (Hán gian: từ khinh miệt để chỉ những người Hán phản bội lại nước Hán hay Trung Quốc)
Những điều hắn biết rõ còn hơn nhiều một ít so với Liễu Minh Tuệ, đời trước thẳng đến vài năm sau, Bắc Kinh vẫn không hay biết tin tức gì về đám binh Nhật Bản tại phương Nam Trung Quốc gặm nhấm địa bàn mình. Diệp Dương này tại Nhật Bản trà trộn đến địa vị cao như thế, mà những gián điệp tại Nhật Bản đều nghe theo sự điều khiển của cô ta cùng Liễu Minh Tuệ, loại sự việc thất trách này tự nhiên không cần phải nói. Trên thực tế Thẩm Trì ngay cả Liễu Minh Tuệ cũng không tin tưởng mấy, chẳng sợ cậu ta là em họ của Niếp Bình, chuyện lớn như vậy, Nhật Bản phái mấy vạn binh đến Trung Quốc, nhóm gián điệp bọn họ lại có thể hoàn toàn không hay biết gì, vậy có tác dụng chi?
"Thẩm thúc thúc, không tốt!"
"Sao thế?"
"Người phụ nữ kia giống như nổi lên ý xấu."
Khuôn mặt Kỷ Gia nghiêm túc.
Thẩm Lưu Mộc cũng bu lại, buông xuống ống nhòm dùng quan sát ngã tư đường bên ngoài.
Kỷ Gia nhìn về phía Thẩm Trì, "Cô ta hạ độc vào thức ăn tự tay chuẩn bị cho Liễu Minh Tuệ, dạng bột, hòa tan trong súp, không rõ là loại thuốc gì."
Tâm Thẩm Trì trầm xuống, thản nhiên nói: "Đây là lựa chọn của cô ta."
Trên mặt Minh Nguyệt đều hiện lên vài phần khinh thường.
"Ồ, cô ta cùng một người phụ nữ khác nói mấy câu, mụ ta liền xoay người ra cửa." Kỷ Gia nói, sau đó bổ sung một câu, "Nói tiếng Trung chuẩn, ta nghe bà ta được gọi là Lý mụ."
"Chặn lại!"
Trong người giấu bức thư là một người phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi, là một nữ trung niên có khuôn mặt thành thật. Lúc dưới chân mụ ta vấp một cái ngã lộn nhào, không khỏi kêu "Ai u" một tiếng, nhìn xung quanh một lần, chỉ thấy có cục đá nằm chình ình ở kia, chỉ đành tự nhận mình xui xẻo.
Lúc này một thiếu niên phảng phất tốt tính, chạy tới đỡ mụ, cho dù là ban ngày ban mặt giữa ngã tư đường, tất cả mọi người cũng không thấy có gì khác thường.
Này vừa đỡ, liền dìu vào một nhà bên cạnh, không chút nào khiến người chú ý.
Cả người mụ run lẩy bẩy, thần tình hoảng sợ, đương nhiên mụ không phải là nguyện ý đi cùng người lạ, mà là không biết có thứ gì đó đã chui vào trong thân thể mụ, sau đó không còn nghe theo sự khống chế của mụ nữa!
Vừa vào cửa, Thẩm Trì liền nhìn về phía mụ, "Không cần giả bộ trước mặt ta! Ta biết ngươi là người Trung Quốc!"
Mụ trung niên thân thể nảy lên nhìn về phía Thẩm Trì, "Các ngươi là người nào!"
"Chúng ta là người nào? Chúng ta ít nhất còn không quên tổ tông của mình ở đối diện bên kia đại dương!" Thẩm Trì trào phúng nói.
"Không, không phải ta! Là Diệp tiểu thư, cô ta —— cô ta ép buộc ta!"
Minh Nguyệt thưởng thức một cái dao găm, "Phản quốc mặc kệ với lý do gì đều vô dụng, Lý mụ."
Vị Lý mụ này mặt xám như tro tàn, "Con trai của ta trong tay Diệp Dương, không có biện pháp, chỉ có thể giúp cô ta làm việc."
"Con trai ngươi?"
"Con trai ta dưới trướng thiếu tá Nakamura, ta ban đầu tới Nhật Bản, chồng đã chết, nhận nhiệm vụ giúp quốc gia nằm vùng cũng không làm sao, dù sao bà mẹ chồng đáng chết kia đối với ta cũng chẳng hề tốt đẹp gì. Nhưng con trai là do ta sinh ra, ta chỉ có một đứa như vậy! Nguyên bản lúc điều trần đã nói tốt lắm, mặc kệ cái gì cũng không thể làm liên lụy đến con trai ta, lúc trước ta đã nghĩ cho nó đi nước Anh, nhưng nó lại sống chết không chịu, hai năm trước lại đầu quân làm binh..." Mụ thần sắc đờ đẫn, "Sau đó, Diệp Dương đem nhược điểm này nắm trong tay, đương nhiên, vốn quốc gia cũng định đem nhược điểm này thu vào tay, lại không nghĩ tới, Diệp Dương làm phản." Khóe môi mụ dẫn theo vài phần trào phúng.
"Các ngươi là người trong quân đội Trung Quốc đi." Lý mụ nhìn Thẩm Trì, "Có phải hay không đi theo Liễu Minh Tuệ tới? Diệp Dương đối Liễu Minh Tuệ luôn thực kiêng kỵ, đã muốn tính toán xuống tay với cậu ta, gia đình cô ta tuy tại Trung Quốc, nhưng chỉ cần không bại lộ, Trung Quốc sẽ không đối người nhà của cô ta như thế nào —— đây là lời cô ta nói, chỉ cần xử lý Liễu Minh Tuệ, là không sao rồi."
"Vì sao?" Thẩm Lưu Mộc hỏi.
Lý mụ biết ý y hỏi là cái gì, mệt mỏi nói: "Ta là vì con trai ta, cô ta cũng vậy, cô ta đang mang thai đứa con của ngài Fujima."
"Ngài Fujima?"
"Con trai độc nhất của ngài Thủ tướng – Fujima Minichi."
Bốn người Thẩm Trì đưa mắt nhìn nhau, như thế nào cũng không nghĩ được sẽ có một cái lý do như thế này.
Kỷ Gia lại bỗng nhiên "A" một tiếng, "Ta nhớ ra rồi!"
"Nhớ gì?"
"Bộ dạng cô ta cùng Diệp Lưu khi đó tới tìm chúng ta gây phiền toái có điểm giống nhau!" Cứ việc Diệp Lưu xinh đẹp, Diệp Dương tú lệ, mặt mày lại có chừng bảy tám phần tương tự, nếu không bởi vì khí chất hai người hoàn toàn bất đồng, chỉ sợ Kỷ Gia đã sớm nhận ra.
Chị em họ Diệp tại Bắc Kinh bởi vì do Bạch Thịnh lôi kéo mà bị đám Thẩm Trì xử lý, sau đó họ Diệp lại rơi đài, đương nhiên cũng không ai thay các cô công đạo. Thực tế Nga Mi cũng có ý tìm bốn người Thẩm Trì phiền phức chút, nhưng bọn hắn sẽ không ở Bắc Kinh lâu, muốn tìm cũng không tìm ra người. Gia tộc họ Diệp đã suy tàn, nếu giờ cô ta còn phản quốc, căn bản sẽ không có ai bảo vệ được người nhà cô ta, chỉ sợ Diệp Dương còn chưa biết Diệp thiếu tướng đã ngã ngựa đi?
Đương nhiên cha của hai chị em họ Diệp kia chỉ có hai đứa con gái, như vậy Diệp Dương chỉ có thể là con của thân thích họ Diệp khác —— nghe nói, vị Diệp thiếu tướng kia còn có một người anh trai... Vậy thì, Diệp Dương chính là chị họ của Diệp Lưu cùng Diệp Ly.
"Quả nhiên, nhà mấy người đó làm sao có được thứ tốt chứ!" Thẩm Trì cười lạnh.
Thẩm Lưu Mộc đảo tròng mắt, "Vừa vặn, lợi dụng mặt hàng như vậy sẽ không đau lòng chút nào."
Đúng vậy, mục tiêu của bọn hắn đến bây giờ vẫn không thay đổi, muốn cho Nhật Bản loạn, bắt giặc trước bắt vua, một khi làm rụng kẻ đứng đầu, tự nhiên sẽ rối loạn. Mục tiêu gồm bốn người, Tam Phổ Cung Dực nhân, Thu Lộc Cung Hoa Tử, Thủ tướng Fujama Kōri, Thượng tướng Miyamoto Nanami.
Một lưới bắt hết, có câu nói Quần Long Vô Thủ, dĩ nhiên sẽ rối loạn.
Trong đó, Tam Phổ Dực là con mồi đã bị nuôi nhốt, chỉ cần có thời cơ, một lần thu lưới ba con còn lại.
Kỷ Gia khống chế một con rối gỗ chuột đánh đổ bát súp Liễu Minh Tuệ vừa định ăn, sắc mặt Diệp Dương lập tức thay đổi.
Liễu Minh Tuệ thì làm như không biết, cười nói: "Chị, lấy cho ta thêm một chén nữa đi."
Sắc mặt Diệp Dương thoáng dịu đi, "Được." Lúc tiếp nhận bát, ngón tay Liễu Minh Tuệ tránh khỏi, không khiến đầu ngón tay cô chạm vào. Mâu sắc cô ta trầm xuống, chỉ phải làm như không hay biết.
Dị năng đọc tâm của cô, là phải tiếp xúc tới thân thể đối phương mới có thể đọc được tư tưởng.
Đợi cho cô ta đi ra ngoài, trong mắt Liễu Minh Tuệ tràn đầy suy nghĩ sâu xa, nhìn nước súp lan tràn trên mặt đất, cẩn thận lấy khăn tay dính một ít, bỏ vào trong lòng.
Diệp Dương không tiếp tục lấy canh cho Liễu Minh Tuệ nữa, cô ta hiểu rõ Liễu Minh Tuệ tựa như Liễu Minh Tuệ hiểu cô, nếu bàn về trí tuệ, dù thế nào cô ta cũng không đuổi kịp Liễu Minh Tuệ.
Mà cô biết, Liễu Minh Tuệ đối bản thân đã nổi lên lòng nghi ngờ, để cô ta sợ hãi chính là, thẳng đến bầu trời tối đen Lý mụ đều không có trở về.
Diệp Dương che bụng, đầu ngón tay khẽ run lên.
Liễu Minh Tuệ nhìn rối gỗ chuột trước mặt nói: "Các ngươi lại đây, chúng ta nói chuyện."
Rối gỗ chuột nhìn cậu, đầu nhướn lên.
Liễu Minh Tuệ: "..."
Đây là vì cái gì, cậu có thể từ trên người một con chuột gỗ nhìn thấy vẻ mặt coi thường cùng khinh bỉ!
Coi thường cùng khinh bỉ a ngọa tào!
—— bất quá, cậu là thật không ngờ, Diệp Dương có thể nhẫn tâm như vậy, bọn họ đã nương tựa vào nhau bảy tám năm, là chị em trên danh nghĩa, thực tế lại thân hơn cả chị em ruột bình thường.
Cậu vốn tưởng Diệp Dương là người mềm lòng, lại không thể tưởng được, cô ta sẽ có lòng dạ ác độc lương bạc như vậy.
Thở dài, Liễu Minh Tuệ quyết định nhận sự khinh bỉ của con rối gỗ chuột này.
Được rồi, là cậu phạm vào ngu xuẩn, hơn nữa còn phải cảm ơn ân cứu mạng của con chuột.
Ngô, không đúng, là phải cảm ơn cô gái có khuôn mặt thanh tú kia —— ân cứu mạng a!
====================
Suy nghĩ của tác giả: ân cứu mạng lấy thân báo đáp thần mã, nhưng thật ra rất không khoa học, khụ khụ...
Cám ơn địa lôi của Nha Tư NI, Trọng Dương, Thần Trần, Inai968, Phỉ Sắc, Daisy, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro