cơ giáp con nít và cuộc truy đuổi đầu tiên
Ba ngày sau, khu phế liệu CL04 xuất hiện một cảnh tượng... đủ khiến robot quét rác cũng muốn báo lỗi hệ thống.
Một bé gái tám tuổi, tóc rối như ổ gà, đang đứng trên một mảnh cơ giáp cao một mét rưỡi, tay cầm cờ lê dài hơn cả người mình, miệng thì ngậm thanh dây đồng.
Cạnh đó, cậu nhóc Lạc Tử đang toát mồ hôi, nhìn đống kim loại lộn xộn được ghép thành thứ trông... giống như con cua bị điện giật.
“Giang Chi Hạ... mày chắc đây là cơ giáp hả?”
“Ừ.” — cô đáp tỉnh rụi.
“Trông nó... hơi nhỏ.”
“Dành cho trẻ em mà.”
“Nhưng… nó có ba cái chân?”
“Thêm một chân phụ để giữ thăng bằng khi đánh nhau.”
Lạc Tử nuốt khan.
“Và cái đầu tròn tròn đó... là gì?”
“Đầu cảm biến. Là nồi hấp cơm.”
“...HẢ?!?!”
Giang Chi Hạ ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh như sao.
“Công nghệ cao phải biết tận dụng tài nguyên.”
Lạc Tử: “...”
Sau ba ngày, cô đã dựng nên một “cơ giáp cấp mẫu giáo” bằng đủ loại phế liệu: khung chân từ xe vận tải cũ, thân từ robot lau sàn, đầu cảm biến từ... nồi hấp.
Nhưng bên trong lõi lại là năng lượng cấp quân sự — trái tim mạnh mẽ mà cô vô tình đào được.
Cô bật công tắc.
“Khởi động — Thiên Lang mini.”
“Tít… bùmmm!!!”
Một tiếng nổ khói trắng bốc lên, Lạc Tử ho sặc sụa.
“Trời đất! Nó cháy kìa!!”
“Không sao, chỉ là khởi động mạnh quá.” — cô bình tĩnh nói, vừa quạt khói vừa gật gù.
Cơ giáp nhỏ run rẩy vài cái, rồi đứng thẳng, hai mắt cảm biến lóe sáng màu lam.
Một giọng điện tử chói tai vang lên:
> “Xin chào, bạn nhỏ đáng yêu! Tôi là cơ giáp mini phiên bản mẫu giáo – xin được phục vụ!”
Lạc Tử: “...”
Giang Chi Hạ: “...”
Hai người nhìn nhau ba giây.
Rồi cô lạnh giọng:
“Câm miệng.”
> “Mệnh lệnh được ghi nhận! Bật chế độ im lặng đáng yêu~”
“...”
“Ta sẽ nâng cấp giọng mày sau.”
---
Nhưng chưa kịp tận hưởng chiến quả, bầu trời phía trên khu phế liệu rực sáng.
Một tia laser đỏ cắt ngang không trung.
Giọng thông báo cơ giới vang vọng:
> “Tập đoàn quân sự Asterion thông báo: phát hiện tín hiệu năng lượng trái phép. Tất cả dân cư khu CL04 lập tức báo cáo. Đối tượng có thể chứa công nghệ quân sự!”
Lạc Tử tái mặt.
“Chết rồi! Họ tới bắt kẻ giữ lõi năng lượng đó đó!”
Giang Chi Hạ khẽ liếc cậu, rồi nhìn sang con cơ giáp mini cao tới... vai mình.
“Vừa hay, ta cần kiểm tra hiệu suất.”
“Cái gì?! Giờ mà còn thử máy hả?!?!”
Cô nhảy lên, tay bấm chuỗi lệnh trên màn hình cảm ứng cũ kỹ.
“Thiên Lang mini — chế độ chiến đấu thử nghiệm!”
Cơ giáp lập tức sáng rực, ba chân mở rộng, hệ thống đẩy hoạt động, rồi vèo!
Con “cua sắt biết bay” lao ra giữa bãi rác với tốc độ... 40 km/h.
Từ xa, ba robot trinh sát của Asterion lao đến, tia quét năng lượng chiếu loang loáng.
Lạc Tử hét lớn:
“Chúng nó bắn kìa!!”
“Bắn lại.” — Giang Chi Hạ đáp gọn.
“Bắn bằng gì?!?”
“Cái nồi hấp.”
“...”
Giang Chi Hạ ấn mạnh nút, nồi hấp bật nắp “bụp” — phóng ra hơi nước siêu nóng từ lõi năng lượng, bắn trúng robot trinh sát đầu tiên.
Xèo! — bùm!
Một tia sáng lam nổ tung giữa không trung, robot địch vỡ thành từng mảnh.
Cô nhếch môi.
“Xem ra vẫn ổn.”
Hai robot còn lại chuyển hướng, bắn liên tục.
Giang Chi Hạ điều khiển cơ giáp mini nhảy lùi, trượt qua bãi phế liệu, từng bước tránh đạn trong gang tấc.
Lạc Tử núp sau thùng sắt, run cầm cập.
“Con bé đó điên rồi!!”
Đúng lúc một viên đạn plasma lao tới, Giang Chi Hạ nghiêng mình, vung cần điều khiển.
Cơ giáp xoay vòng, chân phụ bật ra — “chát!” — đá bay viên đạn phản về phía đối phương.
Bùm!
Khói bốc lên mù mịt. Cả khu phế liệu chấn động.
Giang Chi Hạ dừng lại, thở nhẹ.
“Ổn định. Cảm giác điều khiển 75%.”
> “Xin chúc mừng! Bạn nhỏ đã hoàn thành bài học đầu tiên: ‘Tự vệ cơ bản’!”
Cô: “...”
“Thiệt tình... giọng này đáng bị xóa vĩnh viễn.”
Từ xa, còi báo động vang lên.
Không còn thời gian.
Cô mở buồng lái, thò đầu ra gọi:
“Lạc Tử! Mau gom đồ, ta phải rời khỏi đây trước khi bọn chúng gửi quân đội thật sự tới!”
“Đi đâu?!”
“Đi nơi có nhiều phế liệu hơn — khu trung tâm!”
Lạc Tử hét lên:
“Trời đất, đó là ổ của bọn cướp cơ giới mà!!”
“Thì càng tốt.”
“???”
Cô nở nụ cười lạnh nhạt, trong đôi mắt ánh lên tia sáng kiên định quen thuộc — ánh sáng của vị tướng quân từng thống lĩnh tinh hà.
“Chiến trường của ta, không bao giờ chọn dễ.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro