39
Chuyện xuyên quần áo lố lăng này, nếu là một người thì sẽ là mất mặt, nhưng nếu là một đám người thì lại có thể thành nghệ thuật. Chước Bảo hiểu rõ, người có thể vô điều kiện mà chịu đựng những trò ngốc nghếch của nhóc con nhà mình, chắc chắn chỉ có một người — không phải là Lục Dư, tiện nghi đại ca, thì không thể nào. Mà Lục Dư thì sao? Không tranh thủ cơ hội mà cười nhạo thì xem ra lương tâm hắn vẫn còn chưa mất.
"Lục Dư ca ca, được không?"
Quả nhiên, mặc dù Lục Dư có hơi ngạc nhiên vì tình huống này, nhưng hắn lại không chút do dự mà gật đầu: "Được."
Sau đó, hai nhóc con đồng loạt quay sang nhìn Quách Lâm.
Quách Lâm: "......"
Quách Lâm sững người mất một lúc lâu mới hoàn hồn: "Lục Dư à, con đưa Chước Bảo đi chơi một lát nhé, dì phải gọi điện thoại, lát nữa sẽ quay lại tìm hai đứa."
Chờ hai đứa trẻ ngoan ngoãn rời đi, Quách Lâm liền mở điện thoại tra Baidu một hồi lâu, sau đó gọi thẳng cho chồng mình. An Trí Viễn gần như nhấc máy ngay lập tức.
Trước đây, khi Quách Lâm làm nội trợ toàn thời gian, cô gần như không có bất kỳ giao tiếp xã hội nào. Mỗi khi rảnh rỗi, cô dễ dàng suy nghĩ vẩn vơ, tâm trạng cũng có chút buồn bực, không vui. Lúc thì dồn hết tâm trí lên con trai, lúc thì tìm chồng tâm sự.
Ban đầu thì còn ổn, nhưng lâu dần, An Trí Viễn phát hiện vợ mình luôn nói mấy chuyện vặt vãnh chẳng đâu vào đâu. Vì thế, lúc làm việc, anh không còn mấy hứng thú nghe điện thoại, chỉ là về nhà sau giờ làm thì vẫn kiên nhẫn dỗ dành cô. Tuy rằng làm tròn trách nhiệm của một người chồng, nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng từ khi Quách Lâm bắt đầu tham gia chương trình tổng hợp, khôi phục lại trạng thái làm việc, cô bận đến mức chân không chạm đất, số lần gọi điện cũng ít hẳn đi.
Đột nhiên không còn bị vợ làm phiền, An Trí Viễn ngược lại lại thấy... không quen.
Vì vậy, khi bất ngờ nhận được điện thoại từ bà xã, An tổng lập tức nhấc máy, khiến Quách Lâm ngạc nhiên: "Sao anh bắt máy nhanh vậy? Công ty không bận à?"
An Trí Viễn cười: "Vợ của anh gọi điện, đương nhiên phải ưu tiên hàng đầu rồi. Sao thế, Lâm Lâm, nhớ anh à?"
An tổng lúc này đang ngồi một mình trong phòng tổng tài, giọng nói cực kỳ cợt nhả.
Quách Lâm: "...... Có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh."
Nghe thấy vợ nói nghiêm túc, An Trí Viễn cũng chỉnh đốn lại thái độ: "Chuyện gì thế?"
Quách Lâm liền kể lại chuyện cậu con trai nhỏ chủ động đòi mặc váy từ đầu đến cuối, sau đó lo lắng hỏi: "Anh nói xem, con trai mà lại thích mặc váy, có bình thường không? Có phải tâm lý con bị ảnh hưởng gì không? Em tra Baidu cả buổi, người ta nói cái gì cũng có."
"Thì ra là chuyện này à." An Trí Viễn nhẹ nhàng nói, "Đừng tin Baidu, tra chút chuyện nhỏ mà nó có thể bảo là ung thư giai đoạn đầu luôn ấy chứ. Đừng quá lo lắng, con trai thích mặc váy thì sao chứ? Lão Trương ở bàn làm việc bên cạnh anh, trong nhà còn giữ tấm ảnh con trai hồi nhỏ mặc váy nghệ thuật kìa. Giờ thằng bé học cấp hai rồi, còn vào đội bóng rổ của trường, có làm sao đâu."
"Em ấy, đừng dồn hết tâm trí lên Chước Bảo, tạo áp lực cho con quá cũng không tốt. Chỉ cần con khỏe mạnh, vui vẻ là được rồi. Dù sao thì em và anh đều kiếm tiền giỏi, dù bọn trẻ cả đời ăn chơi trác táng, tài sản nhà mình cũng đủ cho chúng phá hoại. Mà thực ra, con nhà giàu ăn chơi chẳng có gì đáng sợ, chỉ sợ chúng nó nỗ lực quá mức thôi... Lâm Lâm, em xem, em bận như thế này, sao không dành bớt chút sức lực cho —"
"Được rồi, em không nói chuyện với anh nữa," Quách Lâm cắt ngang, "Em đang làm việc riêng đấy, chương trình còn đang ghi hình, đạo diễn đang giục đây."
"Cụp!"
Điện thoại bị cúp thẳng tay, chỉ còn lại tiếng tút tút lạnh lẽo vang lên trong ống nghe.
An Trí Viễn: ".................."
Đáng thương cho An tổng còn chưa kịp nói hết câu: Sao không dành chút sức lực cho anh đây...
An Trí Viễn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt ngóm, hiểu chuyện mà không gọi lại. Nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm giác mất mát, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Trước kia ghét cô ấy nói nhiều, giờ cô ấy không để ý đến mình nữa, sao ngược lại thấy nhớ ghê thế này..."
Kết thúc ghi hình, dưới sự chỉ huy của "Quách tổng", các phụ huynh bận rộn hơn hai giờ liền, cuối cùng cũng chuẩn bị xong bữa tối khi trời vừa sập tối.
Người nấu bữa cơm lại là nam thần Thẩm Yểu. Anh làm vài món cơm nhà đơn giản, lại theo thực đơn học được từ mạng làm thêm vài món đặc sắc, bày lên trông khá chỉn chu.
Vì buổi tối lác đác có mưa phùn, nên tổ chương trình dựng lều để che mưa. Dưới lều bày ba chiếc bàn dài, tạo thành một bữa tiệc nhỏ ngoài trời.
Trên bàn là các món ăn nóng hổi, khiến cả người lớn và trẻ con đều thèm thuồng. Các phụ huynh vừa nâng ly chúc tụng, vừa vội vàng gắp thức ăn cho con mình. Riêng "đầu bếp chính" Thẩm Yểu thì lại là một ông bố cuồng con gái, còn tự tay bón cơm cho Linda ăn.
Vừa bón cơm, Thẩm Yểu vừa than phiền: "Radar, con nhìn Chước Bảo xem, nó còn nhỏ hơn con mấy tháng mà đã tự ăn rồi đấy."
Linda miệng đầy thức ăn, ú ớ phản bác: "Hắn có ca ca đút cho mà!"
Đáng tiếc là Thẩm Yểu nghe không rõ, tiếp tục lải nhải mà bón cơm như thể đang nhồi vịt.
Thẩm Yểu năm nay hơn bốn mươi, xuất đạo từ khi mười mấy tuổi, năm đó nổi tiếng khắp cả nước, là thần tượng của cả một thế hệ. Trước công chúng, anh luôn là hình mẫu của một người đàn ông lạnh lùng, lên sân khấu hát xong là đi, một câu thừa cũng không có, khiến vô số fan nữ điên cuồng vì anh.
Không ngờ rằng lão cha của Thẩm Yểu lại lắm lời như thế. Khi đoạn này được phát sóng, rất nhiều khán giả nữ vừa vui vẻ vừa cảm thấy phức tạp, bày tỏ: "Ngươi trả lại cho ta tuổi thanh xuân đi!"
—— Đừng hỏi người cha lắm lời này là ai, hắn chính là thanh xuân của ta!
—— Thẩm Yểu làm sao lại trở thành như vậy chứ ha ha ha ha, hóa ra thần tượng cũng giống như ta, cuối cùng cũng quay về với cuộc sống bình dị cơm áo gạo tiền. Ta cảm thấy được cân bằng rồi ha ha ha.
—— Linda, ngươi chê bai cha mình sao? Đó là nam thần của dì năm đó đấy! Nhưng mà nam thần hoàn toàn không bị phát tướng, tóc vẫn còn dày, thật đáng mừng. [jpg vui vẻ]
—— Tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Máy quay, ngươi có dám cho thêm vài cảnh quay của Chước Bảo và Lục Dư không?
—— Phút thứ 30 giây thứ 45 có bất ngờ đấy, các tỷ muội không cần khách sáo!
—— Tôi đã thấy rồi! Chước Bảo không cần mẹ bón cơm, bởi vì đã có ca ca Lục Dư bón cho rồi! Trúc mã, trúc mã, tôi lại cắn kẹo đây!
Tối nay thời tiết không theo đúng dự báo. —— Theo dự báo thì mưa nhỏ sẽ ngừng vào buổi trưa —— cho nên tổ tiết mục đã chuẩn bị khá vội vàng, bữa cơm chiều không quay được nhiều cảnh, vì vậy khi lên sóng, nội dung cũng không được chi tiết cho lắm. Đặc biệt là Chước Bảo ngồi ở góc bàn, vẫn luôn ngoan ngoãn, yên tĩnh ăn cơm, không giống như những đứa trẻ khác đang hưng phấn chạy nhảy khắp nơi.
Thật ra, cậu bé cũng chẳng có cơ hội để chạy loạn.
Lục Dư còn giống người giám hộ của Chước Bảo hơn cả Quách Lâm, từng miếng từng miếng cơm, cậu bón cho Chước Bảo rất nhịp nhàng, một miếng cơm, một miếng thức ăn, vừa không làm chậm trễ việc ăn của bản thân, lại vừa chăm sóc được tiểu đoàn tử.
Lục Dư sử dụng đũa rất thuần thục, nếu một tay cầm đũa, tay còn lại cầm thìa, thì tốc độ còn nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Chước Bảo cũng là lần đầu tiên thấy được kỹ năng này của Lục Dư. Cậu phồng má, tò mò hỏi:
"Ca ca, ngươi có luyện qua sao?"
Ý cậu là —— có luyện qua võ công sao? Chiêu thức này sao lại giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, giống như Tiểu Long Nữ dạy Châu Bá Thông "Tả hữu tương bác thuật"¹ vậy!
Nhưng Lục Dư không cùng tần số suy nghĩ với cậu, nghiêm túc trả lời:
"Luyện qua."
Luyện là thật sự luyện qua, nhưng hồi ở nhà An gia, cậu cũng không dám thể hiện ra. Lục Dư luôn cảm thấy biệt thự nhà An gia quá mức xa hoa, người nhà Chước Bảo thì đều có giáo dưỡng và tố chất, không giống những người cậu đã từng quen biết. Nếu ăn uống không có quy củ ở trước mặt bọn họ, cậu sẽ cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Chước Bảo mở to mắt:
"Thật sự luyện qua?"
Hay là Lục Dư đã từng gặp được vị cao nhân ẩn thế nào đó?
An Dư Chước trước kia từng đến một đạo quán trong khu phong cảnh, nhìn thấy một đạo sĩ luyện võ, không nói là bay qua tường nhảy qua nóc nhà, nhưng động tác nhanh nhẹn như thỏ, so với mấy pha hành động trong phim còn lợi hại hơn. Chỉ là khi phát hiện có người đang nhìn, vị đạo sĩ đó liền lập tức thu chiêu, xoay người biến mất.
Từ lần đó, tiểu An tổng bắt đầu tin rằng trên đời này thực sự có võ công Trung Hoa và cao nhân ẩn thế.
Nghe thấy Lục Dư nói "luyện qua", trong lòng An tiểu thiếu gia lập tức dâng trào tinh thần võ lâm lãng mạn, cặp mắt to sáng lấp lánh, sùng bái hỏi:
"Ở đâu luyện vậy?"
Quế a di keo kiệt như thế, nhất định sẽ không bỏ tiền để cho Lục Dư đi học võ, nói không chừng là gặp được một vị cao nhân dân gian!
Lục Dư bình thản đáp:
"Ở tiểu bàn ăn."
"Oa—— a?"
"Tiểu bàn ăn, chính là..." Lục Dư cho rằng Chước Bảo không hiểu "tiểu bàn ăn" là gì nên giải thích:
"Một số phụ huynh góp tiền, cho con cái đến một chỗ cố định ăn cơm. Thực ra là nhà của một bà cụ gần trường học, vừa rẻ lại tiết kiệm, nhưng đồ ăn thì ít. Một bàn có mười bạn học, thức ăn vừa bưng lên, hai phút sau là sạch sẽ. Nếu không nhanh, sẽ bị đói bụng."
"Vậy là luyện ăn cơm mà luyện thành sao?" Chước Bảo đơ người, vừa ngạc nhiên vừa thấy đau lòng.
Nếu Lục Dư không bị tráo đổi lúc sinh ra, thì bây giờ cậu đã là một cậu ấm được nuông chiều trong nhung lụa. Quế a di đã để con mình hưởng thụ cuộc sống sung sướng, nhưng lại để Lục Dư còn nhỏ đã phải giãy giụa để no bụng.
"Thế nào?" Lục Dư buông đũa, xoa đầu Chước Bảo. "Không nuốt nổi cơm à?"
Chước Bảo bĩu môi, trong lòng rối bời, không nói được nên lời, thì nghe thấy giọng nói của tiện nghi đại ca vang lên:
"Ta thấy hắn không kén ăn đâu, chỉ là ngươi chiều hư hắn thôi."
Chước Bảo: "......"
An Cẩn có vẻ không nhịn được nữa, gọi đầy đủ tên cậu:
"An Dư Chước, ngươi có thể tự mình ăn được không? Khi Lục Dư chưa đến, ngươi chẳng phải vẫn ăn rất tốt sao?"
An Dư Chước vừa mới cảm động vì Lục Dư, đã bị An Cẩn làm cho cụt hứng. Lúc này, cậu cố tình làm trái lại:
"Ta thích để ca ca bón cho! Không cho Lục Dư ca ca bón, chẳng lẽ ngươi muốn bón cho ta à?"
An Cẩn: "......"
An Cẩn nghẹn lời nửa ngày, thiếu chút nữa đã nói "Ta bón thì ta bón!", nhưng đã bị Lục Dư nhanh chân bón trước:
Một miếng nấm thịt được đưa đến trước mặt Chước Bảo, tiểu đoàn tử đã quen với việc được bón, liền há miệng nhỏ "A~" một tiếng, một ngụm ăn luôn nấm thịt.
Ước chừng là món này hợp khẩu vị, Chước Bảo vui vẻ nheo mắt, hàng mi dài cong cong như vầng trăng non, đáng yêu đến mức phá vỡ mọi giới hạn.
Lục Dư cảm thấy tim mình sắp tan chảy —— quả nhiên, Chước Bảo là đứa bé đáng yêu nhất thế gian!
An Cẩn lại thấy có chút tự hào chưa từng có: "Không hổ là đệ đệ của ta, tuy có chút phiền phức, nhưng lớn lên thật đẹp!"
Chước Bảo nhìn An Cẩn, chu môi, cố nhả ra một phần đầu lưỡi nhỏ, nghịch ngợm trêu chọc:
"Lêu lêu lêu!"
An Dư Chước: "............"
Thẩm Yểu thúc thúc cuộn bản vẽ lại, rồi nhẹ nhàng gõ lên đầu từng đứa nhỏ một cái, cười mắng:
"Không phải vì an toàn của các cháu sao? Trẻ con chưa trưởng thành không được tham gia vào cuộc săn ma thật sự! Mau đi thay quần áo đi, chuẩn bị cho hoạt động buổi chiều nào!"
Ngoại trừ Linda, mấy cậu bé đều bị đẩy vào một căn phòng thay đồ — đó là một phòng trong khu dân cư mà tổ chương trình thuê riêng, ban đầu dùng làm ký túc xá tạm thời cho nhân viên, giờ thì trưng dụng làm phòng thay đồ cho đám nhóc, để thay đồng phục nhanh chóng và tiết kiệm thời gian hơn.
Trên tấm nệm tatami phủ ga trải giường màu xanh lam, được sắp xếp ngay ngắn là một loạt trang phục dân tộc mini đã được xếp gọn gàng theo kích thước của các bé. Tay áo và ống quần đều ngắn cũn cỡn, trông vô cùng đáng yêu. Trên mỗi bộ quần áo còn được dán sẵn tên của các bé một cách chu đáo.
Nhìn thấy quần áo mới xinh đẹp, lũ trẻ đều rất phấn khích. Lục Dư như thường lệ giúp Chước Bảo thay đồ trước, nhưng khi thay được một nửa, lúc chuẩn bị mặc quần bó, Chước Bảo chợt nhận ra điều gì đó:
"Từ từ! Sao lại là quần hở đũng?"
Chung Hàm: "Hả?" Sau đó thở phào nhẹ nhõm:
"Ta không phải."
La La: "Ta cũng không phải."
An Cẩn không nói gì, chỉ liếc qua một cái với ánh mắt "Chắc là vì ngươi là bé thấp nhất."
Chước Bảo: "......"
Bức rèm vải đầy màu sắc bị vén lên, một chị nhân viên trẻ tuổi thò đầu vào, giải thích:
"Bởi vì Chước Bảo thấp hơn so với những đứa trẻ khác trong trại, nên bọn trẻ cùng cỡ với em đều mặc quần hở đũng —"
"Tỷ tỷ, sao chị lại vào đây hả!?" Chước Bảo che lại chỗ kín nhỏ bé của mình, giọng nói mềm mại mà đầy xấu hổ và hoảng loạn.
Chị nhân viên cố nhịn cười:
"Chước Bảo cũng biết xấu hổ cơ à? Không sao đâu, bên trong em có thể mặc quần lót Pikachu mà."
An Dư Chước lúc này đã thay xong chiếc áo trắng viền xanh, lộ ra cánh tay nhỏ bé đeo vòng tay bạc.
Nhưng nửa thân dưới thì vẫn chưa mặc chiếc quần hở đũng kia. Cậu bé chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ xíu, tay nhỏ xíu thì đang che kín chỗ nhạy cảm của mình. Trên chiếc quần lót có họa tiết quả cầu Pokémon và một cái đuôi tia chớp của Pikachu.
"...... Không được! Chị là con gái, không thể nhìn con trai thay đồ được!" Nhìn trẻ con cũng không được! Hơn nữa, quần hở đũng màu xanh đen lộ ra nửa mảng vải vàng óng ánh của Pikachu, còn ra thể thống gì nữa chứ!
An Dư Chước đỏ mặt tới mức như muốn nhỏ máu, lập tức trốn ra sau lưng Lục Dư. Cậu nắm chặt lấy Lục Dư ca ca không chịu buông tay. An Cẩn thở dài, kéo nửa người của chị nhân viên ra khỏi phòng:
"Em trai của tôi dễ xấu hổ lắm, đừng nhìn nó nữa. Tỷ tỷ đi ra ngoài trước đi, cảm ơn."
Một lát sau, An Cẩn trở lại, còn mang theo một bộ quần áo khác, tiện tay ném lên tatami:
"Không phải quần hở đũng đâu, nhưng có thể hơi rộng một chút, tự em xem mà mặc."
Thì ra, để tạo cảm giác chân thực, những bộ quần áo này đều là do trẻ con trong trại mặc. Tổ chương trình đã mượn từ các thôn dân địa phương, giặt sạch và khử trùng cẩn thận, còn để sẵn vài bộ dự phòng.
Chước Bảo ôm bộ quần áo mới, mặt mũi có chút ngơ ngác. Cậu không nghe lầm đấy chứ? Đại ca tiện nghi thế mà lại đi mượn quần áo cho cậu ư? Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống, An Cẩn lại chu đáo với cậu như vậy.
"Ca, anh mượn của chị ấy à?" Chước Bảo không nhịn được mà xác nhận lại lần nữa.
Cậu nhấn mạnh vào chữ "Anh", nhưng những người khác rõ ràng không bắt trúng trọng điểm.
An Cẩn thản nhiên đáp:
"Chứ còn gì nữa? Dĩ nhiên là mượn từ chị ấy rồi."
Chung Hàm bỗng nhiên chen ngang:
"Chị ấy còn ở đó không?"
Nhưng chưa kịp đợi An Cẩn trả lời, cậu ta đã hưng phấn chạy vụt đi mất.
Không ai để ý đến Chung Hàm đột nhiên rửng mỡ. Lục Dư nhặt bộ quần áo mới lên, liếc nhìn An Cẩn một cái, mỉm cười nói:
"Cảm ơn."
"......" An Cẩn cảm thấy hơi khó chịu, quay đầu đi chỗ khác.
Một lát sau, hắn mới phản ứng lại — dựa vào cái gì mà Lục Dư lại cảm ơn hắn chứ?! Chước Bảo là em ruột của hắn mà! Không phải Lục Dư!
Nhưng lúc hắn nhận ra điều đó thì đã muộn, bởi vì Chước Bảo đã thay xong bộ đồ mới rồi.
Áo vẫn là chiếc áo trắng viền xanh cỡ vừa vặn. Nhưng chiếc quần thì hơi dài và rộng một chút, ống quần phải xắn lên, để lộ đôi mắt cá chân trắng muốt. Chước Bảo có vóc người nhỏ bé, lại mang nét mũm mĩm tự nhiên của trẻ con, cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn, nhưng trông vẫn tròn trịa như một củ sen vừa bóc vỏ.
Trên cổ còn đeo một chiếc vòng bạc sáng bóng, ánh bạc phản chiếu trong đôi mắt to tròn đen láy, càng khiến cậu trông ngoan ngoãn và đáng yêu vô cùng.
Đáng tiếc, camera không kịp ghi lại hình ảnh "bộ đồ mới" này — vì để bảo vệ sự riêng tư cho các bé, phòng thay đồ không được lắp camera.
Lúc này, Chung Hàm như một cơn gió thổi ngược quay lại, hớn hở xúi giục mấy đứa nhóc đã thay đồ xong:
"Có muốn chơi một chút trò săn ma thật sự không? Chị gái kia vừa bị gọi đi rồi, camera thúc thúc đều đang ở cửa chính, chúng ta có thể lẻn ra bằng cửa sau."
"...... Chung Hàm, cậu thật là ấu trĩ. Các chú, các cô đều đã nói trò săn ma nguy hiểm, không cho phép chúng ta chơi." Chước Bảo ghét bỏ nói, giọng điệu thì trưởng thành như người lớn, nhưng âm thanh mềm mại lại khiến cậu mất đi chút uy nghiêm.
Chung Hàm bật cười, xoa đầu Chước Bảo:
"Đúng vậy, vậy cậu đừng đi. Mặc quần hở đũng mà chơi săn ma thì sẽ bị lộ hết đấy."
Chước Bảo tức giận:
"Ta! Không! Mặc! Quần! Hở! Đũng!"
Chung Hàm cười phá lên, kéo An Cẩn theo:
"Đi nào, đi xem thử đi!"
Thế là An Cẩn dễ dàng bị kéo đi. Trong phòng chỉ còn lại La La, Lục Dư và Chước Bảo.
La La dường như không dám nhìn thẳng vào Lục Dư, chỉ liếc hắn qua khóe mắt, sau đó mím môi, rồi đuổi theo Chung Hàm ra ngoài:
"Chờ ta với!"
... Tình huống này là sao vậy?
Chước Bảo không cảm thấy La La và Chung Hàm chơi thân thiết cho lắm, nghi ngờ rằng hắn chỉ là sợ Lục Dư mà thôi.
Giống như từ đầu, Lục Dư đã không ưa La La cho lắm. Từ lần Hoàng Bồi 峎 cố tình khiến An Dư Chước từ bỏ tiền bán nấm, lừa dối mọi người trong cuộc bầu chọn, La La là người duy nhất giơ tay ủng hộ, từ đó Lục Dư dường như càng thêm chán ghét hắn.
Bản Lục tổng phiên bản ấu tể thực ra hầu hết thời gian đều rất ngoan ngoãn, thậm chí còn thể hiện EQ vượt xa bạn cùng lứa tuổi. Chỉ cần hắn muốn, thực sự có thể khiến người khác yêu thích. Dù là Quách Lâm, An Trí Viễn hay các cô chú trong tổ chương trình, ai nấy đều đánh giá hắn là "hiểu chuyện, thông minh, dễ gây thiện cảm", thậm chí là "khiến người ta đau lòng".
Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, Lục Dư đối với những người hắn không thích, sẽ lộ ra sự non nớt nhưng lại sắc bén như răng nanh của loài thú con, hơn nữa nhiều lần thử nghiệm, nhiều lần chứng minh — La La thực sự rất sợ hắn.
An Dư Chước trước giờ vẫn cho rằng chuyện bán nấm chỉ là chuyện nhỏ nhặt, đã qua thì thôi, không để tâm. Nhưng bây giờ lại nghĩ: Bọn họ đều đã chạy đi chơi trò đả ma thu*, nếu xảy ra nguy hiểm thì phải làm sao? Đặc biệt là Chung Hàm, trông có vẻ chẳng thông minh gì cho cam...
(*Đả ma thu = đánh quái)
"Ca ca," Chước Bảo kéo kéo vạt áo của Lục Dư, giọng non nớt lo lắng nói, "Ngươi chạy nhanh lên, đi gọi thúc thúc cầm camera, hoặc là tỷ tỷ vừa nãy cũng được. Ta đi trước đuổi theo bọn họ!"
Đuổi theo là để tuyên bố sẽ mách người lớn, có thể dọa cho bọn họ sợ mà dừng lại cũng nên.
Lục Dư thật ra lười để ý đến bất kỳ ai ngoài An Dư Chước, nhưng mà, nếu Chước Bảo đã mở miệng, hắn cũng không chần chừ:
"Vậy ngươi cẩn thận, đừng vội."
Thúc thúc cầm camera lúc này đang đứng ở cổng chính, tranh thủ lúc rảnh rỗi để h·út th·uốc. Lục Dư lo lắng Chước Bảo chạy mất, dặn dò sự việc xong liền lập tức quay người vào trong phòng.
Camera thúc thúc nghe mà không hiểu ra sao:
"Gì? Bọn nhỏ chạy đi?"
Hắn đẩy cửa đi vào, vén rèm lên, phát hiện thật sự trong phòng trống không, lập tức dập điếu th·uốc, rồi luống cuống tay chân đi lấy thiết bị.
Lục Dư lo lắng không sai. Lúc này trong trại tràn ngập người, chen chúc, xô đẩy, quả thực là một cảnh náo nhiệt.
Bọn trẻ không hề biết, tổ chương trình đã cố tình chọn ngày cuối tuần không mưa để quay phim là vì muốn tạo ra không khí lễ hội náo nhiệt. Tập đầu tiên của 《Bảo Bối Tới Rồi》 vừa phát sóng đã gây được tiếng vang lớn. Người dân bản địa nghe tin "Phỏng Khốt Trát Trát tiết" mở cửa ghi hình, hoan nghênh mọi người cùng tham gia, nên rất nhiều người đã canh giờ để chạy tới.
Kết quả là tổ chương trình đã đánh giá thấp nhiệt tình của khán giả. Khi vừa mở cổng, trại đã nhanh chóng chật cứng người. Họ buộc phải hạn chế lượng khách vào, đồng thời liên hệ với đồn cảnh s·át địa phương để nhờ hỗ trợ duy trì trật tự, một bên điều động nhân viên lên trấn giữ. Vì hoạt động vẫn chưa chính thức bắt đầu, cũng chưa tiến hành quay phim, lúc này chỉ còn lại một anh quay phim trông coi bọn trẻ, khiến cho đám nhóc có cơ hội trốn thoát thành công.
Chước Bảo gần như vừa chạy tới quảng trường đã bị đám đông chen chúc chặn lại.
Ban đầu là một trận hò hét đầy kích động:
"AAAAA! Mọi người nhìn kìa! Đó là Chước Bảo sao? Sao lại mặc thành như vậy, đáng yêu quá!!!"
"Trời ơi, đứa nhỏ này là sinh ra theo bản vẽ sao? Đẹp quá đi!"
"Thật sự là Chước Bảo!"
"Ôi ôi ôi, bản gốc ngoài đời còn đáng yêu hơn trên TV, làn da trắng đến phát sáng! Giống y chang di truyền từ nữ thần... Chước Bảo, nhìn bên này nè! Nhìn vào camera!"
"Rắc!"
"Rắc!"
Tiếng chụp ảnh không ngớt, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chịu được. Nhưng rất nhanh sau đó, sự nhiệt tình của đám đông bắt đầu bùng lên:
"Muốn xoa xoa quá!"
"Bảo Bối, chụp chung với ta một tấm đi, thúc thúc cho con đồ ăn ngon!"
"Chước Bảo, cho ta ôm một cái được không?"
—— cùng với:
"Phía trước có chuyện gì vậy? Ai thế?"
"Có minh tinh à? Mau qua xem nào!"
Lúc này, mọi thứ bắt đầu trở nên đáng sợ.
Trong mắt của một nhóc con bốn tuổi rưỡi, những người lớn quá mức nhiệt tình này giống như một bức tường đen kịt đang đổ ập về phía cậu, gần như che lấp cả ánh mặt trời, chẳng khác nào một cảnh tượng trong phim tận thế về xác sống.
Chước Bảo: Cứu mạng QAQ!
Chuyện thế này có thể là việc lớn cũng có thể là việc nhỏ. Nếu mọi người có thể xếp hàng trật tự để chụp ảnh lưu niệm thì sẽ rất tốt, ai nấy đều vui vẻ. Nhưng chỉ sợ nếu đám đông tụ tập lại, những người phía sau không hiểu rõ tình hình, chỉ mù quáng xô đẩy theo đám đông, cuối cùng biến thành một vụ giẫm đạp. Hiện tại, ở hiện trường không ai duy trì trật tự, mà hắn chỉ là một nhóc con nhỏ bé, chẳng có ai để nương tựa.
Nói đạo lý thì từ khi tiểu An tổng sống lại đến nay, hắn đã rơi nước mắt mấy lần, nhưng cơ bản đều là khóc giả có mục đích. Lần này thì thật sự là hoảng loạn.
Nếu chẳng may xảy ra giẫm đạp thật, với chiều cao thế này của hắn, chắc chắn sẽ bị giẫm nát thành nhân bánh mất thôi!
Thật vất vả lắm kiếp này mới có thể phát triển theo hướng tốt đẹp, hắn còn chưa sống đủ, thật không muốn gặp chuyện xấu gì đâu!
Có lẽ vì là trẻ con nên nước mắt dễ dàng tuôn rơi, trong đầu Chước Bảo nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó, cũng coi như giữ được chút bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn vô thức dâng lên trong mắt, lập tức làm mờ tầm nhìn.
"Người nào muốn ký tên và chụp ảnh chung với Quách Lâm lão sư thì đến đây xếp hàng!"
Đột nhiên, một giọng nữ gần như hét lên, tạm thời ngăn cản đám đông đang áp sát về phía Chước Bảo. Đám người xung quanh đầy nghi hoặc và kích động nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Lúc này, một bóng người nhanh như chớp lao đến.
Lục Dư xách Chước Bảo lên rồi chạy đi.
Có lẽ chỉ trong mười mấy giây, có lẽ khoảng vài phút, Lục Dư linh hoạt như một con cá bơi trong nước, vừa kéo vừa ôm tiểu đoàn tử băng qua đám đông, lách vào một khe hẹp mà chỉ trẻ con mới có thể chui lọt.
"Không sao rồi." Lục Dư thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi nóng trên trán còn chưa kịp lau, thở hổn hển rồi kiểm tra tiểu đoàn tử từ trên xuống dưới: "Chước Bảo, em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
"Không..." An Dư Chước muốn hỏi: "Anh gọi chú quay phim tới à? Ai vừa mới kêu tên Quách Lâm thế? Mẹ thật sự đến đây sao?" Hắn cũng muốn hỏi: "Sao anh lại chạy đến đây một mình? Rõ ràng anh cũng chỉ là một đứa trẻ, không sợ nguy hiểm à?"
Nhưng khi hàng loạt câu hỏi xếp thành hàng, tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng. Rõ ràng hiện tại đã được an toàn, không nên sợ hãi nữa. Nhưng vừa nhìn thấy Lục Dư ca ca, trong lòng Chước Bảo lại trào dâng nỗi ủy khuất khó mà kìm nén.
Có lẽ là vì gặp được người thân cận nhất nên mới dễ dàng mất đi sự kiên cường.
Chước Bảo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, cái miệng nhỏ xinh hé ra rồi ngậm lại, nghẹn ngào không phát ra được âm thanh nào. Cuối cùng, bờ môi bĩu xuống, đôi mắt to nhanh chóng đầy nước mắt, từng giọt nước mắt to tròn lăn dài qua đôi má phúng phính, đọng lại thành một giọt nhỏ nơi cằm, rồi hắn bật khóc lớn:
"Oa ——!"
Lục Dư: "!"
Đây là lần đầu tiên Lục Dư thấy Chước Bảo khóc như vậy, tim đau như cắt, tay chân luống cuống dỗ dành: "Không sao đâu, đừng sợ, ca ca ở đây rồi."
"Em... em mới không sợ QAQ!" Chước Bảo vừa thút thít vừa nhào vào lòng Lục Dư, dụi nước mắt và nước mũi đầy lên người hắn, rồi mới phát hiện ngực Lục Dư đã sớm ướt đẫm mồ hôi, chắc là do khi nãy chạy đi tìm hắn quá căng thẳng.
"Được rồi, em không sợ." Lục Dư chẳng hề bận tâm chuyện bị bôi đầy nước mắt và nước mũi, dịu dàng lặp lại: "Ca ca ở đây, ca ca đưa em về nhà."
Vòng tay của Lục Dư ca ca ấm áp và an toàn hơn bất cứ thứ gì. Nhưng Chước Bảo không dám ôm lâu, vì trong lòng hắn còn có chuyện quan trọng hơn: Nếu An Cẩn gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?!
Anh trai tiện nghi (An Cẩn) là đi theo mẹ ra ngoài để quay chương trình, nếu chẳng may cũng gặp phải phiền phức giống vậy, xảy ra bất trắc gì, thì Quách Lâm chắc chắn sẽ không thoát tội.
Huống chi, mặc dù An Cẩn đôi lúc khiến người ta bực mình, nhưng An Dư Chước chưa bao giờ muốn anh trai gặp chuyện không may. Dù là ở kiếp này hay kiếp trước đều vậy.
Phải nhanh chóng tìm anh ấy mới được!
Nhưng bọn họ chỉ là trẻ con, lúc này chắc chắn không thể tự mình hành động, nhất định phải nhờ người lớn giúp đỡ, tốt nhất là tìm được đoàn làm phim.
Đáng tiếc là mặc dù trong đầu nghĩ thông suốt như vậy, nhưng khi mở miệng ra, giọng nói nhỏ bé vẫn mang theo tiếng khóc nức nở, hơn nữa vì xúc động nên còn hơi nói lắp:
"Ca... ca ca... mẹ em... mẹ em đang ký tên gần đây sao? Chúng ta... đi tìm mẹ đi... ca... ca, An Cẩn... anh ấy vẫn chưa tìm được... anh ấy mà lạc thì phải làm sao đây... oa —— QAQ!"
"Quách dì không có ở đây." Lục Dư kỳ lạ lại hiểu ngay ý của Chước Bảo, hắn hơi cúi người, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của Chước Bảo: "Vừa rồi là anh nhờ người khác gọi thôi."
Hóa ra người vừa hét lên "Quách Lâm đang ký tên" chính là nhân viên công tác đã phát áo cho các bé lúc nãy. Khi Lục Dư chạy ra ngoài, vừa vặn gặp cô ấy đang đi vòng qua, nên anh đã nhờ cô ấy giúp thu hút sự chú ý của du khách, để tránh cho Chước Bảo bị đám đông xô đẩy, làm hắn sợ hãi.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Chước Bảo bắt đầu cuống lên, mẹ không có ở đây, vậy nghĩa là đoàn làm phim cũng không có ở gần. Mà chỉ có một nhân viên công tác thôi thì chắc chắn không giải quyết được gì!
Thân thể bé nhỏ, 4 tuổi rưỡi, nước mắt lưng tròng, vừa sốt ruột lại không thể khóc nữa, nhưng vì quá sức kìm nén mà mặt đỏ bừng lên, đôi mắt to vốn đã long lanh nay vì nước mắt mà càng trở nên tròn xoe, giống như một bé mèo sữa trong phim hoạt hình.
Lục Dư nhìn mà tim tan chảy: "Đừng lo, anh có cách."
Chước Bảo ngạc nhiên, muốn hỏi cách gì, nhưng vừa há miệng ra thì...
"Bụp!" Một bọt nước bắn tung tóe.
Chước Bảo: "........." Cứu mạng, muốn tìm cái lỗ mà chui xuống quá đi!
"Vừa đi vừa nói cho em nghe." Lục Dư nhịn cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của Chước Bảo, dắt hắn đi vào con hẻm nhỏ khác, giọng nói nhẹ nhàng: "Yên tâm, theo sát ca ca."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro