Chương 20-21
20
Cuối cùng mùi máu tươi và kên kên đưa tới khách không mời.
Tới đàu tiên là một con sư tử cái, La Kiều biết nàng, lúc trước gặp qua 2 lần trên lãnh địa đàn sư tử Othello. Thoạt nhìn thời gian qua nàng sống không khá giả mấy, so với lần trước còn gầy hơn, xương sườn lộ rõ.
Tương tự, mẫu sư Lam Ny nhận ra La Kiều, vô luận như thế nào, lúc trước La Kiều lưu lại ấn tượng quá sâu. Lần đầu tiên nàng gặp một con liệp báo dám đơn thương độc mã xông về phía mình, tuy hắn chỉ muốn phô trương thanh thế, nhưng lúc ấy nàng bị dọa lui. Điều này khiến mẫu sư cảm thấy thẹn, quả thật phải bội phục dũng khí đối phương. Ngặt nỗi lúc này đây, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên xác con hươu cao cổ, đã lâu rồi nàng chưa ăn được một bữa ra trò.
Nhìn thấy mẫu sư, Parson cùng Angelo đồng thời đứng lên, cúi đầu, dựng lớp lông sau cổ, bày tư thế uy hiếp. Lam Ny có chút do dự, nàng không muốn đánh nhau, không phải nàng sợ hai con liệp báo kia, chỉ là nàng muốn ăn hơn thôi.
La Thụy nhìn thấy sư tử, theo bản năng có chút khẩn trương, La Sâm nhận ra mùi con này, liếm liếm máu dính trên mặt La Thụy, nói: "Không sao, ba ba đang ở đây, đừng sợ!"
La Thụy an tâm, hai nhóc tiếp tục vùi đầu lang thôn hổ yết, chả thèm liếc mắt nhìn sư tử lấy một cái.
Nghe thấy lời La Sâm nói, La Kiều vừa sung sướng vừa rối rắm, có lẽ hình tượng hắn trong lòng hai thằng ku nhà mình chính là siêu nhân đi, không đúng, hay là siêu báo?
"Giết nàng!"
Parson bắt đầu thấp giọng rít gào với mẫu sư, tất nhiên Angelo đứng về phía anh mình, rõ mười mươi con sư tử kia là dân vô gia cư rời đàn đi một mình, nhìn quá suy yếu, hai anh em không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy.
Mắt thấy hai liệp báo và mẫu sư sắp choảng nhau, La Kiều liền hối con mình tiếp tục ăn, ăn nhanh lên, có thể ăn bao nhiêu liền ngốn bấy nhiêu. Ai biết sắp tới có cái mà ăn hay không.
Vì thế, mẫu sư giằng co với hai anh em Parson và Angelo, La Kiều và hai thằng nhóc nhà hắn vùi đầu, kên kên ở một bên vây xem.
Ba phút đồng hồ sau, mẫu sư cùng anh em Parson Angelo rống với nhau, La Kiều và hai thằng nhóc con nhà hắn tiếp tục vùi đầu, kên kên như cũ ở một bên vây xem.
Năm phút đồng hồ sau, anh em liệp báo cùng mẫu sư đồng thời nhìn về phía ba cha con nhà liệp báo đang cắm đầu mà ăn kia.
La Kiều ngẩng đầu, lớp lông khóe miệng bị máu tươi nhiễm hồng. Thuận tiện xé một miếng thịt ở cổ, vừa nhai vừa nói: "Không đánh hả? Vậy mọi người ngồi xuống ăn chút gì đi, một khi sư tử hay linh cẩu tới là chả còn miếng nào đâu. Đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ ngồi khóc."
Nghe xong lời La Kiều nói, mẫu sư và hai anh em liệp báo không hẹn mà cùng cảm thấy mình ngốc chảy nước.
Vì thế, 5 con liệp báo, 1 con sư tử, chiếm một phương, vùi đầu cố ăn.
Sư tử và liệp báo ăn chung một con mồi, nghe thực khó tin quá ha, nhưng đây là quy tắc trên thảo nguyên này, vì no bụng, có thời điểm tất cả mọi người phải thỏa hiệp. Nhóm liệp báo chiếm bộ phận tốt nhất, nhưng con mồi lớn như vậy, không lo mẫu sư không có chỗ hạ miệng.[Bên truyện người ta thì hạ địa, qua bên mình là hạ miệng.-_-|||]
Cuối cùng, La Kiều và hai nhóc đều ăn no, hai đứa ăn đến cái bụng tròn xoe, nhìn như là hai quả cầu nhung, làm La Kiều lo lắng không thôi, mấy cái chân ngắn ngủn đó còn đi được không giời? Bất quá ăn bữa này, ít nhất bọn họ chống đỡ được trên 3 ngày.
Parson, Angelo cũng ăn no, tốc độ ăn của liệp báo rất nhanh, huống chi lần này hợp tác đi săn, bọn họ không cần nghỉ lại sức khá lâu mới ăn được, nên tiết kiệm được khối thời gian.
Mẫu sư ngẩng đầu nhìn mấy con liệp báo, thấy đối phương không có y công kích, tiếp tục mồm to ăn thịt.
La Kiều mang theo hai con trai đã ních đầy bụng rời xa xác hươu cao cổ, tính tìm bóng râm nghỉ ngơi, Parson và Angelo đi theo phía sau hắn. Cả đám đi đến một gốc cây cây keo nằm úp xuống, hai cục bông tựa vào trên người La Kiều làm nũng lăn lộn, cha con ba người cuộn cùng một chỗ, liếm lông cho nhau.
Parson nhìn một hồi, mở miệng nói: "Ngươi có muốn sống cùng ta không?"
"A?"
La Kiều ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.
Giờ phút này, mẫu sư canh giữ thi thể hươu cao cổ gặp phiền toái, hơn 20 con linh cẩu vây quanh. Có thể do nhất thời sơ sẩy, nên mới để cho bọn kia đến gần.
Mẫu sư khụy gối, phát ra tiếng gầm uy hiếp.
Nhóm linh cẩu chưa phát hiện đối phương hành động đơn độc, bọn chúng hợp lại, dùng tiếng kêu bén nhọn đe dọa mẫu sư, hòng giải quyết nó trước khi những con sư tử khác tới.
Mẫu sư bị vây khốn, mấy con linh cẩu có khả năng giết nàng, nhưng chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, vô luận như thế nào đều không thể khinh thường một con sư tử cái trưởng thành. Lịch sử đã ghi danh những tên không biết trời cao đất dày, liều lĩnh sẽ là kẻ đầu tiên chịu chết.
Thủ lĩnh đàn linh cẩu này là Dâng So, trước đó không lâu nàng vừa đuổi Dâng Lợi khỏi đàn, đi lên ngai vàng, hiện tại đang muốn củng cố uy tín.
Dâng So bắt đầu phát động công kích với mẫu sư, quấy nhiễu địch nhân từ đằng sau, cắn một cú lên phía trên chân sau, rồi lập tức nhả ra, những con khác nhận được tín hiệu tấn công, liên tiếp công kích đối thủ, vết thương trên người mẫu sư bắt đầu gia tăng, nhưng nàng anh dũng phản kích, một con linh cẩu bị thương chân sau, con khác thì mù một mắt.
Nhưng đối mặt nhiều linh cẩu như vậy, mẫu sư bị trọng thương hay tử vong chỉ là vấn đề thời gian.
Đột nhiên, một tiếng sư rống hùng hồn truyền tới, công kích của nhóm linh cẩu liền khựng lại, hùng sư Oroz khôi ngô, thân hình cường tráng, tông mao màu vàng đậm rậm rạp, nhóm linh cẩu bị đuổi giết lâu nay như chó nhà chết chủ tâm sinh hoảng sợ.
Thấy Oroz xuất hiện, nhóm linh cẩu theo bản năng run lên, rúc cùng một chỗ, liên tục lui về phía sau. Mẫu sư Lam Ny hoàn toàn tuyệt vọng. Đối mặt linh cẩu, còn 1 đường sống, nhưng đụng ngay chính chủ nhân phiến lãnh địa này thì... đúng là đại họa lâm đầu.
Lam Ny đã lưu lạc một thời gian dài, nàng biết rõ đãi ngộ dành cho kẻ xâm nhập vào lãnh địa một sư đàn xa lạ là như thế nào.
Sự xuất hiện của Oroz tựa như hồi chuông báo tử vang vọng bên tai nhóm linh cẩu và Lam Ny. Nhóm linh cẩu có khả năng đối kháng mẫu sư, nhưng tuyệt đối không dám mạo phạm hùng sư trưởng thành, nhất là chủ nhân phiến lãnh địa này, Oroz, hắn là ác mộng của toàn thể linh cẩu.
Ngoài dự kiến của mọi người, Dâng So không chạy trốn, mà cố chấp dùng chân bào bào mặt đất, lưu lại vết cào. Đây chính là loại hành vi khiêu khích, có lẽ nàng bị hiện tượng úng não tạm thời thời, đuổi được Dâng Lợi đi làm cái tôi bành trướng quá mức, nên đi khiêu khích Oroz!
Dâng So làm ra hành động tìm chết, hòng khích lệ nhóm linh cẩu lưu lại cùng đối nhau đối kháng Oroz, chẳng ngờ bọn kia đã sớm bị dọa sợ mất mật, cho dù là con linh cẩu đang theo đuổi nàng giờ phút này cũng nghĩ Dâng So điên rồi.
Oroz sẽ bỏ qua tên can đảm dám khiêu chiến uy nghiêm của mình? Lại còn là linh cẩu hắn chán ghét cực điểm, quên đi diễm. Hắn vồ về phía Dâng So, ý thức được nguy hiểm, Dâng So quay đầu chạy trốn, ý đồ lấy tốc độ và sự dẻo dai thoát khỏi sự truy đuổi của hùng sư, không ngờ giữa đường nhảy ra một mẫu sư trẻ tuổi khỏe mạnh, không phải là con bị đàn linh cẩu vây công lúc trước - Lam Ny, mà là Rosa.
Rosa dùng chân trước làm Dâng So với mất thăng bằng, Oroz nhân cơ hội phác lên, một hơi cắn lên cổ Dâng so, con vật bi thảm tru lên hai tiếng, vang vọng, truyền đi rất xa trên thảo nguyên
Lam Ny nhân cơ hội Dâng So khiêu khích Oroz chạy trốn, lại gặp Valentina dắt đàn sư tử và các nhóc sư tử. Không cần mệnh lệnh, 3 con mẫu sư trong đàn liền nhắm ngay Lam Ny lao tới.
Tia sinh lộ cuối cùng bị chặt đứt, vô luận Lam Ny khẩn cầu như thế nào, các mẫu sư đó tuyệt không bỏ qua cho nàng, nàng không cùng huyết thống với bọn họ, trong mắt những mẫu sư kia, nàng chỉ là một người cạnh tranh, cần tiêu diệt. Lam Ny cố giãy giụa lần cuối, cuối cùng bị cắn đứt yết hầu. Nàng nhắm hai mắt, ngã vào một bụi cỏ, trước mắt xuất hiện hình ảnh quê nhà rời xa đã lâu, đồng cỏ tốt tươi, nguồn nước dồi dào, ngưu linh và ngựa vằn chạy thành đàn, khi đó, bệnh dịch đáng sợ còn chưa hủy diệt sư đàn của nàng, nàng còn chưa bị sư đàn khác đuổi đi, một mình lưu lạc...
Shana buông Lam Ny, đứng lên, Valentina tùy ý liếc mắt nhìn Lam Ny đã chết một cái, liền mang sư đàn đến chỗ hươu cao cổ cách đó không xa.
*********
Chương 21
Sống chung?
La Kiều thoáng động tâm, nếu sống cùng với Parson Angelo, cho dù là vấn đề thức ăn hay an toàn, đều bảo đảm hơn so với một mình mang theo 2 con nhỏ lang thang trên thảo nguyên.
Nhưng La Kiều không lập tức đáp ứng, sự tình vốn chả bao giờ đơn giản như vẻ bề ngoài.
Liệp báo đực không chung huyết thống, có thể bởi nguyên nhân nào đó kết thành đồng minh, sống với nhau, nhưng chưa nghe nói muốn kết minh còn giúp nuôi con.
Huống hồ, con non từ từ lớn lên, sức ăn tăng theo, bây giờ là mùa khô, thức ăn thiếu thốn, La Sâm và La Thụy có thể trở thành gánh nặng của đối phương. Mặt khác, bọn họ và hai anh em nhà kia vốn tồn tại quan hệ cạnh tranh về thức ăn và phối ngẫu v.v, những thứ đó sẽ thành nhân tố tiềm tàng gây ra mâu thuẫn. Trên hết cả bọn không có quan hệ huyết thống để bôi trơn.
Có lẽ hơi lo xa, Parson và Angelo có thể nhận La Kiều, chưa chắc không thể nhận La Sâm cùng La Thụy, nhưng La Kiều không muốn mạo hiểm.
La Kiều một bên dùng móng vuốt xoa cái bụng tròn trịa của nhóc nhà mình, một bên lắc lắc đầu.
La Kiều cự tuyệt, khiến Parson có chút ngoài ý muốn. Angelo thì vẫy vẫy cái đuôi, người anh em hắn cứ cố chấp, không nghe lời hắn khuyên, sớm nói rồi, thân là dã thú, hàm súc và ám chỉ là phù vân, căn bản không thích hợp. Thấy chưa, người ta có hiểu ngươi nói sống cùng nhau có ý gì đâu.
"Không suy nghĩ chút nữa sao?"
"Không cần, cảm ơn ý tốt của ngươi." La Kiều nằm úp sấp trên cỏ, bày ra bộ dáng con mèo lớn hạnh phúc, ăn no lười biếng, vô hại từ đầu đến đuôi.
Parson không tiếp tục truy vấn, nhưng chưa bỏ cuộc, nếu tên kia không hiểu ý hắn, vậy chọn cách trực tiếp luôn, có lẽ Angelo nói đúng, nếu là dã thú, cứ dựa theo quy tắc dã thú mà làm đi.
Angelo nhìn Parson đứng lên, đi đến trước mặt La Kiều, theo bản năng liền đi theo, anh em bọn họ từ lúc sinh ra đã ở cùng một chỗ, hiểu rõ nhau như lòng bàn tay.
Xem ra, người anh em hắn không định chơi hàm súc tiếp rồi.
"Làm sao vậy?" La Kiều ngẩng đầu, hai cục bông trong ngực mơ mơ màng màng, không hề phát hiện Parson cùng Angelo đến gần. La Kiều đã nhận ra thái độ Parson chuyển biến, nhìn về phía cặp mắt hổ phách, đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn.
La Kiều lấy tốc độ nhanh nhất đứng lên, đẩy tỉnh hai con trai, bảo bọn nhóc đứng lên chạy lẹ.
"Parson?"
Parson vẫn không lên tiếng, thong thả tiếp cận La Kiều, hơi hơi cúi đầu, như nhìn chằm chằm con mồi, lông sau cổ như có như không dựng lên, trong mắt không có sát ý. La Kiều thất bộ dáng này có chút quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã thấy ở đâu.
Hai nhóc con cũng nhận ra không khí bất thường, nhưng không để ý ám chỉ từ cái đuôi lắc lư của La Kiều, mà kiên cường đứng bên người ba ba mình, dựng thẳng lớp lông sau cổ, phát ra tiếng kêu uy hiếp như tiếng chim non về phía Parson và Angelo.
Parson không để ý đến bọn nhỏ, Angelo lại xì cười lên tiếng, được rồi, tuy rằng chỉ có tên kia đặc biệt mới đi chăm sóc con người ta, nhưng nuôi hai thằng nhãi này đúng là đáng thiệt.
Chính là nhìn hai nhúm lông kia, cứ muốn ấn xuống đất nhu a nhu.
La Kiều chắn trước hai tiểu liệp báo, nhìn chằm chằm Parson, hắn không rõ Parson muốn làm gì, nhưng đồng thời không cảm thấy nguy hiểm.
Cuối cùng, Parson mở miệng, "Ngươi không hiểu ám chỉ của ta, vậy ta liền trực tiếp một chút."
Hả?
La Kiều mới vừa giật cái lổ tai, trên mặt liền ăn một cái tát từ Parson. Đối phương rất có chừng mực, khí lực vừa đủ, không làm hắn bị thương, nhưng cảm thấy đau.
Vì cái hợi gì mà đánh hắn hả?!
Nhìn La Kiều vẫn mờ mịt, Parson lại xuống chân, La Kiều muốn né nhưng nhớ đến con trai đứng đằng sau, chỉ có thể gồng người chịu, bị tát nằm sấp xuống đất.
Hai tiểu liệp báo liền chạy vào bụi cỏ trốn, Parson và Angelo đều không để ý đến bọn nhỏ. Parson nhảy chồm lên, dùng cái đuôi và chân trước không ngừng vỗ lên người La Kiều, La Kiều xoay người muốn đứng lên, lại bị Angelo đứng sau đẩy ngã trên mặt đất.
"Chung quy các ngươi đang làm cái quái gì hả? Muốn đánh nhau có phải không?!"
La Kiều bạo phát rồi, đây là trá hình bắt nạt sao?
"Đánh nhau?" Parson nhìn sườn mặt nằm nghiêng của đối phương, cúi đầu, liếm liếm bên miệng La Kiều bảo: "Không, ta như thế nào muốn đánh nhau với ngươi, ta đang theo đuổi ngươi."
Quát đờ hợi?!
La Kiều dựng cái lỗ tai, có phải thính lực hắn có vấn đề không?
"Ngươi nói giỡn hay nói chơi thế?"
"Đều không phải." Tựa hồ Parson cảm thấy bộ dáng La Kiều lúc này đùa tốt lắm, tiếp tục liếm hắn, vừa liếm vừa nói: "Ta không thích nói giỡn."
Theo đuổi hắn? Tên kia đánh hắn đó nha! Hơn nữa còn đánh tới hai cái đó!
Angelo nhào vô giúp vui khều khều chân sau La Kiều, cúi đầu ngửi ngửi, bị Parson trừng mắt cảnh cáo, thành thật lui về sau từng bước: "Ngươi cũng là giống đực, chả lẽ ko biết cách theo đuổi em gái sao?"
Angelo nói đến em gái, La Kiều đột nhiên nhớ tới tình cảnh Hedo vô tình gặp lúc trước...
Ta XXXXXXXXX! La Kiều bạo một chuỗi thô bỉ, chân trước đẩy Parson ra, quát: "Ta là giống đực!"
"Ta biết ngươi là giống đực." Parson mặc kệ La Kiều cự tuyệt, lại rõ ràng lưu loát bợp cho La Kiều một cái, "Cho nên, ta chỉ cầu hoan với ngươi cùng giao phối thôi."
Cầu hoan, giao phối, mà còn thôi?!
La Kiều bi phẫn, hai chân sau dùng sức đá Angelo, chân trước cào Parson, thời điểm anh em nhà kia đồng thời né tránh, xoay người đứng lên, quát vào mặt Parson: "Đậu xanh rau má! Cầu hoan cái chân giò bà nội* ngươi! Giao phối cái đầu ngươi! Ông đây đếch hứng!"[Tục bó chân phụ nữ đó, nhìn như cái bánh giò, và thúi không chịu nổi. Cái này là ác tục chứ hủ tục mịa gì.]
La Kiều đột nhiên bùng nổ dọa Parson và Angelo hoảng sợ, trước khi bọn họ phục hồi tinh thần, La Kiều biến về hình người, chạy nhanh lại chỗ bụi cỏ ôm lấy hai nhóc con cũng bị dọa sợ, nháy mắt chỉ còn chấm nhỏ.
May mà hắn nhớ rõ lần mất mặt trước, kiên quyết không cuỗng trời.
Angelo liếm khóe miệng, hỏi: "Anh giai, không đuổi theo hở?"
"..."
"Mà nè, đúng là em trai Hedo ha, thú vị, ta thích!"
"..."
"Đừng nhìn ta như vậy, chỉ đùa chút không được sao?"
"..."
"Thật đó ta thề! Ta chỉ thích em gái!"
Parson quay đầu, quên đi, lần này tạm tha hắn, về sau còn rất nhiều cơ hội.
Angelo nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên người anh em của hắn tẩm ngẩm tầm ngầm mà giết chết voi a.
La Kiều chạy một khoảng khá xa, thấy hai tên kia không đuổi theo, tựa vào một thân cây há to mồm thở dốc.
"Ba ba, có sao không?"
"Ngoan, không sao."
La Kiều buông La Sâm cùng La Thụy xuống, vỗ vỗ đầu hai báo con, phẫn uất hỏi thăm mười tám đời tổ tông hai con mèo bự nào đó!
Ngay khi La Kiều mang hai con trai bắt đầu di chuyển, sư đàn Oroz vây quanh con hươu cao cổ nhanh chóng dùng bữa.
Cái xác đủ để cả đàn ăn trên một tuần, tuy mùa khô có thể đi săn trâu, nhưng bọn chúng có cả sừng vừa nhọn móng lại cứng, ăn no rửng mỡ có đồ ăn sẵn còn muốn nhào vô, ai chả muốn sướng tấm thân, hưởng thụ bữa tiệc lớn miễn phí?
Nhóm mẫu sư ăn no, đi ra bóng râm cách đó không xa mớm sữa cho nhóm sư tử con. Mấy nhóc đó đã tập ăn thịt, nhưng bảy tháng mới cai sữa, với lại các bà mẹ đều không ngại cho con người khác ăn nhờ.[Vất vả lắm mới loại bỏ được từ bú khỏi đoạn này đi đó.]
Đương nhiên, con lớn hơn luôn hoành hành ngang ngược, nhỏ tuổi hơn rất khó cướp được sữa tươi. May mà trong đàn của Oroz có 2/3 số mẫu sư đang nuôi con, làm trữ lượng sữa gia tăng đáng kể. Vào mùa khô, các bà mẹ luôn cố gắng để bản thân và con mình được ăn no, tuy vẫn có con non chết đi, nhưng hiện tại thành công nuôi sống 13 con non, điều này khích lệ không nhỏ cho sự cố gắng của các bà mẹ sư tử.
"Shana, Oroz đâu?" Rosa dùng cái đuôi chơi cùng một nhóc con, hỏi.
"Đuổi theo linh cẩu."
Shana xoay người nằm trên cỏ, hai nhóc sư tử vừa uống sữa vừa ngủ.
"Tìm hắn làm gì?" Valentini đi tới, nằm kế Rosa, "Đói bụng tự động quay về."
"Đúng ha."
"Chết tiệt, đám kên kên lại tới nữa."
"Không sao, Hoắc Na sẽ đuổi chúng."
Rosa ngáp một cái, buồn ngủ.
Từ khi tân thủ lĩnh Dâng So bị Oroz giết chết, đàn linh cẩu lâm vào hỗn loạn, thế lực các nhóm linh cẩu cái không ai nhường ai, tộc đàn đối mặt nguy cơ sụp đổ.
Oroz không bỏ qua cơ hội tốt này, một vòng truy đuổi và đồ sát mới lại bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro