Chương 6 cv bá ra phản ánh

Cà phê đen Đổng Niệm Niệm mua tới Lý tông một ngụm không uống.

Lại đến ngày thứ năm, phim truyện đang hot khung giờ vàng 8 giờ tối của đài truyền hình Nguyên Tây 《 chúng ta muốn ở bên nhau 》 rốt cuộc phát sóng.

Một vòng dư luận quay chung quanh "Xem Ứng Tuyết nữ vương như thế nào một tay xé Cố Y đoạt lại Khúc Nguyên" cùng "Khi Khúc Nguyên biết được Ứng Tuyết thế nhưng yêu thầm hắn 12 năm sau đó sẽ bị cảm động sao", "Bạch liên hoa Cố Y ngươi mau rời đi thế giới hai người của thanh mai trúc mã" mà nổi lên.

Tin tức về Đổng Niệm niệm cùng Lý Tông còn tính chính diện, chỉ có Từ Dung bị hắc đến trọn vẹn.

Cô nhìn tin tức này đó cũng không có quá động dung, ngược lại là Tống Hải thì bảo cô ít lên mạng, miễn cho ảnh hưởng tâm tình.

Bởi vì mới phát sóng, thêm đó còn muốn tuyên truyền, toàn bộ người của đoàn phim người đều chờ để cùng nhau xem TV. 

Còn riêng muađồ nướng BBQ cùng đồ ăn vặt tới, thật náo nhiệt, còn cố ý chụp video đăng lên trên official website của 《 chúng ta muốn ở bên nhau 》, rước lấy lại một vòng bình luận phấn khởi.

Từ Dung cũng ghi lại cái vcr, lại ở trong phòng ngồi một lát, sau thật sự quá mức ầm ĩ, một mình trốn ra bên ngoài đi.

Đứng trên ban công cao cao xem xuống, ánh đèn lập loè trong màn đêm đen nhánh, giống như bầu trời đầy sao.

"Cô một mình trốn ở chỗ này làm gì?" Lý Tông ra tới hít thở thoáng khí, vừa lúc đụng tới Từ Dung đang ghé vào trên ban công: "Suy nghĩ cái gì?"

"Ra tới hít thở không khí." 

Từ Dung thấp giọng nói, mắt nhìn những ánh đèn phương xa minh ám, đáy lòng thở dài.

 Cô tới nơi này đã được sáu ngày. Sáu ngày này cô không có lúc nào là không nghĩ phải đi về, nhưng lại không có đầu mối nào.

Mỗi ngày tỉnh lại đều hoài nghi mình thân đang ở nơi nào, thậm chí cũng từng hoài nghi chính mình có phải hay không làm một giấc mộng Nam Kha. 

Nhưng trước mắt hết thảy lại chân thật như vậy, vui chơi cùng vui cười đều là thật sự, lại làm cô không thể không tin.

Thở dài, cô thu hồi suy nghĩ, hỏi: "Anh thì sao, sao lại không ở bên trong chơi mà cũng chạy ra?"

Lý Tông lắc đầu cười cười, không nhiều lời.

 Trong tay cầm một vại bia, quơ quơ, quần tây đen sơ mi trắng triển lộ dáng người anh ta hoàn mỹ không thể nghi ngờ. 

Anh ta nói: "Cũng giống như cô, ra hít thở không khí." 

Anh ta uống một ngụm rượu, đứng ở một bên Từ Dung, ở giữa để lại ra vị trí một người, cùng giống như cô nhìn ánh đèn dưới chân.

Từ Dung lười đến tìm lời nói, Lý Tông cũng mừng được thanh tĩnh. Từ Dung lại ở một chút rồi đi vào trong trước. 

Lý Tông quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười cười, cứ sơ giao như vậy cũng là không tồi, nhàn nhạt, sẽ không làm người ta cảm thấy gánh nặng.

Ngược lại lại nghĩ đến tới Đổng Niệm Niệm. Trước kia còn không cảm thấy, nhưng gần đây Đổng Niệm Niệm luôn là cũng không có việc gì mà quấn lấy hắn, người ngoài đều nghĩ quan hệ giữa hắn cùng Đổng Niệm Niệm rất tốt.

Nhưng trời biết, hắn ta cùng Đổng Niệm Niệm liền bạn bè đều không phải, gần đây chỉ là quan hệ đồng nghiệp công tác mà thôi!

Quả nhiên là do hắn ngày thường quá dễ nói chuyện sao?

——

Từ Dung trở lại trong nhà, tìm một chỗ ngồi xuống, cùng các nhân viên công tác cùng nhau xem TV. 

Từ đoàn phim khởi công đến nay, lượng công việc vẫn luôn rất lớn, thức đêm công tác là chuyện thường có. Hiện giờ đạo diễn khó được một lần cho phép thời gian nghỉ ngơi, còn mở hầu bao mua chút đồ ăn ngon, mọi người đều thực hưng phấn.

"Chị Từ Dung." 

Một bên Đổng Niệm Niệm thấy cô, tựa như quen thuộc ngồi xuống bên cạnh Từ Dung, tròng mắt xoay chuyển, nhỏ giọng hỏi:

"Vừa rồi chị cùng A Tông ở bên ngoài nói cái gì đâu? Xem hai người nói đến thật vui vẻ a."

Cô ta nhưng là thấy Lý Tông cười với Từ Dung rất nhiều lần. Mấy ngày nay cũng không biết làm sao vậy, Đổng Niệm Niệm cứ cảm thấy Lý Tông đang tránh chính mình. 

Không phải là Từ Dung nói với anh ta cái gì đó đi?

Từ Dung khóe miệng mỉm nhẹ, tính tình tốt mà nói: "Ngươi đoán nha."

Đổng Niệm Niệm chớp đôi mắt: "Ha hả, hai người nói bí mật gì đó mà không thể nói cho ta sao? Nói cho ta nghe một chút đi đi, ta bảo đảm sẽ không nói ra đâu."

Từ Dung quay đầu, cực nghiêm túc nhìn Đổng Niệm Niệm, cặp mắt kia đen như mực lại rất sắc bén, xem đến Đổng Niệm Niệm run lên, "Làm sao vậy...... sao nhìn ta như vậy?"

Từ Dung niết cằm, cảm khái nói: "Kỳ thật đi, ta phát hiện cô thật sự rất có thiên phú a."

"Thiên phú?" Đổng Niệm Niệm nghe không hiểu: "Thiên phú gì cơ?"

"Diễn kịch nha! Kỹ thuật diễn tốt như vậy, toàn thân trên dưới đều là diễn, tiền đồ vô lượng a!" Dứt lời còn vỗ vỗ bả vai Đổng Niệm Niệm bả vai: "Xem trọng cô nha, cố lên!" 

Đứng dậy đi rồi.

"......"

 Hậu tri hậu giác phản ứng lại được Đổng Niệm Niệm tức giận đến gương mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời tâm trạng không tốt, sắc mặt cũng lạnh xuống. 

Cô ta thầm nghĩ: cũng không biết ai sẽ cười đến cuối cùng, đến lúc đó xem ả ta còn dám kiêu ngạo không!

Từ Dung người này tính tình tốt, nhưng không đại biểu sẽ bị người tính kế đến trên đầu rồi còn muốn lấy lễ tương đãi, một sự nhịn chín sự lành. 

Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. 

Nhưng cô là người nhất mang thù, chọc đến cô nhưng đừng nghĩ cô có thể lấy ơn báo oán.

Đổng Niệm Niệm rõ ràng liền đem Từ Dung coi là đá kê chân, cố tình mỗi lần tính kế Từ Dung lúc sau còn giả trang dường như không có việc gì, cứ như các cô có quan hệ thật tốt vậy.

Mà đối với Lý Tông, cô ta xác thật đối với hắn động chút tâm tư, nhưng cảm tình này bên trong còn bao hàm ba phần tính kế.

Lý Tông là người thông minh như vậy, làm sao sẽ nhìn không ra được? Lại làm sao sẽ ngớ ngẩn để cho người như vậy tiếp cận mình?

Cố tình Đổng Niệm Niệm còn đắc ý dào dạt cho rằng chính mình che giấu rất khá, cứ làm như trên đời này trừ bỏ ả ta ra người khác đều là tên ngốc vậy.

—— 

Tập mười một của《 chúng ta muốn ở bên nhau 》 phát sóng, Từ Dung cố ý lên mạng xem bình luận.

 Tuy rằng tranh luận vẫn như cũ, nhưng so với lúc phát sóng tuần trước thì tốt hơn rất nhiều, bởi vì nhân vật của Đổng Niệm Niệm giúp cô chia sẻ một ít áp lực, ngược lại thì Lý Tông vẫn luôn rất được khen ngợi.

Tập mười một đã được quay chụp xong trước khi Từ Dung xuyên tới, các phần diễn của cô là ở tập thứ mười hai bắt đầu.

Đương nhiên, bên trong đó còn có kha khá những cảnh mà "Từ Dung" đã quay trước. Các cảnh Từ Dung tham diễn cũng không nhiều, cảnh ở quán cà phê kia xem như một trong số đó.

Đương nhiên, phong cách diễn giữa cô và nguyên chủ vẫn là có khác biệt rất lớn.

 Từ Dung vì điều chỉnh những khác biệt của chính mình cùng nguyên chủ,vì hiệu quả quay ra được, càng là vì để dung hợp mà không có vẻ quá mức đột ngột.

Đồng thời cũng là vì bảo hộ chính mình, cô còn có cố ý nghiên cứu phương thức biểu diễn của "Từ Dung", lại hỗn hợp nhiều mặt lại sau đó mới có "Cố Y" hiện tại.

Từ Dung không biết mình liệu có phải vẫn sẽ luôn lưu lại nơi này không. Nhưng chuyện nước này, cô phải làm tốt các phương diện chuẩn bị, bất luận là đi hay ở.

Cô muốn có được cuộc sống càng tốt, cũng muốn chuẩn bị cho trường hợp tệ nhất.

Chỉ là không biết cha mẹ thế nào.

Trường hợp xấu nhất của cô ở bên kia quả chính là thân thể đã chết.

Cũng may cha mẹ cô tuy rằng ly dị, nhưng từng người đều có gia đình mới, cũng có thêm những đứa con khác, gia đình mới hạnh phúc mỹ mãn.

Chỉ hy vọng khi họ biết được tin tức về người nhà mới có thể an ủi cho bọn họ.

Nghĩ không ra nguyên cớ, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Đến thứ sáu, tập thứ mười hai phát sóng, Ứng Tuyết ghen ghét mà uy hiếp Cố Y rời đi Khúc Nguyên.

Mà Cố Y dưới sự kích thích ngôn từ của Ứng Tuyết, nghĩ được thông, không còn mê mang nữa. 

Hiểu được tình cảm của mình, cô cũng tin tưởng nhân tưởng Khúc Nguyên, cuối cùng cự tuyệt yêu cầu của Ứng Tuyết.

Cô nói:

"Tuy rằng chúng ta đều thích cùng người, nhưng người có thể làm ra quyết định cuối cùng lại không phải là chúng ta đúng không?"

"Mặc kệ Khúc Nguyên thích ai, ta đều tôn trọng lựa chọn của anh ấy. Nếu cuối cùng anh ấy chọn cô, ta sẽ rời đi, không hề quấy rầy các ngươi."

"Nhưng ta sẽ không vì cô mà từ bỏ anh ấy, thậm chí còn đang ở thời điểm anh ấy biết ta thích anh ấy. Nếu vậy, ta khẳng định sẽ tiếc nuối cả đời."

"Ứng tiểu thư, tuy rằng thời gian ngươi thích Khúc Nguyên dài hơn so với ta, cũng quen biết anh ấy lâu hơn ta. Nhưng là ta nghĩ rằng, tình cảm của chúng ta là bình đẳng."

......

Câu chuyện kết thúc ở lời nói thản nhiên mà chân thành của Cố Y.

 Thiếu đi sự mơ hồ không xác định trước đó, thêm vào sự nghiêm túc mà dũng cảm khi hiểu rõ được tâm ý của mình. 

Bất luận đối phương là ai, xuất sắc thế nào, dù có vẻ như cao không thể với, cô đều trung thực với trái tim mình.

Cô sẽ thành thật đối mặt với cảm tình của bản thân, không còn tự ti nhút nhát, hay lại trốn tránh nữa.

Dáng vẻ đó lại là hiện ra một phen phong tư khác.

Nhân vật như Khúc Nguyên, đối cô gái bình phàm như Cố Y mà nói là vì sao nhìn thấy nhưng không với tới được.

Mà việc bọn họ quen biết tìm hiểu nhau, cũng coi như là một loại duyên phận, cô không muốn lãng phí đoạn duyên phận này.

Kỳ thật trong đời sống hiện thực có rất nhiều người trong chuyện tình cảm đều là mong muốn mà không thể đạt được.

Có chút người là còn chưa kịp nói ra cũng đã mất đi, mà có một số lại là có thể nói nhưng lại không dám nói ra.

Bất luận nguyên nhân gì, sự tiếc nuối này dù có qua bao lâu thì mỗi khi nghĩ đến đều sẽ làm người tiếc hận.

Mà Từ Dung nói mấy câu vô cùng đơn giản, tựa hồ liền chạm đến những ký ức tốt đẹp mà người đời tiếc nuối.

Hướng đi dư luận rốt cuộc chậm rãi nghiêng về phía Từ Dung, dần dà có xu thế nổi lên.

Không chỉ có như thế, thậm chí những người này còn bắt đầu nói lên những điểm kỳ quái của nhân vật Ứng Tuyết.

Nói cô ta cố chấp ngạo mạn, nói cô ta tự cho là đúng, nói cô ta bởi vì quá mức kiêu ngạo mà vô pháp vô thiên.

 Nói là có tâm ý mà không bày tỏ ra, rõ ràng có thời gian mười năm để bắt lấy người này, cuối cùng bỏ lỡ, này còn có thể trách ai?

Tương phản, ở phương diện cảm tình, cô ta còn không có thản nhiên dũng cảm bằng Cố Y đâu.

Có chút việc, khi không ai nói lên còn không cảm thấy gì, hiện giờ một khi bắt đầu, liền như đám lửa cháy lan ra trên đồng cỏ, rốt cuộc đánh vỡ hoàn cảnh Đổng Niệm Niệm nhất chi độc tú.

Kỳ thật trong phim có vài câu lời thoại là Từ Dung phát huy trên hiện trường, cố ý thêm lời kịch.

Có lẽ ở lúc ấy nói ra cũng không thể cảm giác cái gì khác lạ, mà khi cuối cùng cắt nối biên tập ra thành phim, hiệu quả liền ra tới.

Cũng không uổng công cô tốn nhiều tinh lực như vậy ở mấy chi tiết nhỏ này đó, vừa xử lý lời thoại, lại thừa dịp thời gian rảnh đem toàn bộ mười tập phát sóng phía trước đều nghiên cứu một lần.

Hết thảy đều đang hướng về phương diện tốt mà phát triển, khắp nơi vui mừng.

Sau khi khẩn trương ngày đêm đẩy nhanh tốc độ quay, rốt cuộc tới cuối tuần sau đó, cũng chính là ngày các diễn viên đoàn phim sẽ cùng nhau quay một gameshow tuyên truyền 《 chúng ta muốn ở bên nhau 》 .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro