Chương 190 - 200
Chương 191: Giao phong
Chẳng qua là hơn thời gian hai tháng, dường như Liên Hoa Nhi thayđổi thành một người khác. Bây giờ ăn mặc toàn thân đều là lụa là, đầuđầy châu ngọc, bộ dáng không giống như trước kia. Dung mạo vẫn khôngkhác trước, nhưng khí chất lại khác,thậm chí tư thế đi đứng cũng khônggiống với tư thế đi đứng ở trong quá khứ.
Liên Mạn Nhi nghĩ đến một câu: "Người đẹp vì lụa." Từ thiếu nữ trởthành phu nhân, từ con gái tú tài ở nông thôn trở thành thiếu phu nhângiàu sang, Liên Hoa Nhi càng trở nên được chiều chuộng rồi.
Xem nàng dựa vào hai cái nha đầu bên người, nhẹ nhàng di chuyển bướcchân, Liên Hoa Nhi thật đúng như tên của nàng, thật sự phảng phất nhưhoa, diễm lệ cùng mảnh mai.
Mật một thời gian, Liên Hoa Nhi đã đi tới rồi, quỳ gối hướng Trầm lão phu nhân, vén áo thi lễ.
"Xin thỉnh an mẫu thân." Thanh âm so với quá khứ cũng uyển chuyển nhu hòa hơn.
Liên Mạn Nhi nhớ tới Tống Hải Long lần kia đi tới Tam Thập lý doanhtử, nàng nghe lén Liên Hoa Nhi cùng Tống Hải Long nói chuyện, lúc đó,thanh âm cùng ngữ điệu của Liên Hoa Nhi chính là như vậy.
Có lẽ Liên Hoa Nhi cũng không có cải biến, tại trước mặt người củaTống gia, cùng với tại trước mặt người của Liên gia trước đây, vốn dĩ là hai mặt khác nhau của nàng.
"Ừ." Trầm lão phu nhân gật gật đầu, lại để cho Liên Hoa Nhi miễn lễ,lại phân phó hai cái nha đầu vịn Liên Hoa Nhi tới bái kiến Liên Thủ Tín.
Liên Hoa Nhi rất là nhu thuận, đi tới, hướng về phía Liên Thủ Tín có chút quỳ gối, hoàn bội đinh đương*(ngọc bội kêu leng keng).
"Tứ thúc, ngài đã tới."
Ánh mắt Liên Mạn Nhi rơi vào bờ eo của Liên Hoa Nhi, nàng không nhìnnhầm, bờ eo của Liên Hoa Nhi có đeo một khối ngọc bội, đúng là "Ngọcbội gia truyền" của Tống gia. Vừa rồi, khi Liên Hoa Nhi vào cửa, nàng đã nhìn thấy, còn cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi.
Liên Hoa Nhi thật to gan, lại đem cái ngọc bội sáng loáng như vậy mà đi ra, lại để cho mọi người cùng nhìn thấy.
Ánh mắt Liên Mạn Nhi lại một lần nữa di chuyển qua mặt của Liên HoaNhi. Theo Liên Hoa Nhi xuất hiện tại cửa ra vào, Liên Mạn Nhi vẫn chú ýnhất cử nhất động của nàng, cùng với bất kì biểu lộ biến hóa nào ở trênmặt của nàng. Liên Mạn Nhi có chút kì quái, Liên Hoa Nhi thấy các nàng ở chỗ này, cũng không lộ ra bất kì một chút nào kinh ngạc. Cái này cũngcó thể rồi, hơn hai tháng tại Tống phủ làm Thiếu phu nhân, dùng thủ đoạn của Liên Hoa Nhi, sau khi bọn nàng vào cửa, có lẽ đã có tin tức truyền đến rồi.
Chỉ là, Liên Hoa Nhi cũng không có một chút chột dạ, sợ hãi, cái nàycó chút vượt ngoài dự kiến của Liên Mạn Nhi. Tại trong ấn tượng của Liên Mạn Nhi, Liên Hoa Nhi đều có tâm cơ cùng thủ đoạn, nhưng mà còn hoàntoàn không che dấu được ý nghĩ trong lòng.
Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi đưa mắt nhìn quanh, trong ngoài sảnh có rấtnhiều nha đầu, con dâu, những người này đều cảm thấy thời điểm Liên Hoa Nhi đều là cái dạng biểu lộ gì cơ mà?
Có chút ý vị sâu xa ah!
Liên Hoa Nhi đã hành lễ với Liên Thủ Tín, liền xoay người lại, nhìn xem Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu thất.
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều từ trên ghế đứng lên, hướng Liên Hoa Nhi hành lễ, trong miệng xưng hô: "Đại tỷ."
Liên Hoa Nhi ừ một tiếng, khóe miệng có chút nhếch lên, thấy Liên Mạn Nhi cũng không có đứng lên, liền nhẹ nhàng mà nhíu mày.
"Mạn Nhi, muội không biết tỷ tỷ?" Đây là đang trách cứ Liên Mạn Nhi vô lễ.
Liên Mạn Nhi không nhanh không chậm mà từ trên ghế đứng lên, thò tay ra phía sau lưng, móc ra một kiện đồ vật.
"Hoa Nhi tỷ, ta đương nhiên là nhận ra tỷ, tỷ cũng nên nhận ra đây là cái gì a? Ông nội bị tức thành bệnh, lại để cho ta mang cái tẩu thuốc này tới gặp tỷ. Ông nói, để cho ta đại diện ông đến gặp tỷ, lại có mộtcâu, gặp vật cũng như thấy người."
Liên Mạn Nhi nói chuyện, hai tay đem tẩu thuốc nâng ở trước ngực, mắt cũng không nháy một cái mà chăm chú nhìn Liên Hoa Nhi.
Mặt nạ hoàn mỹ của Liên Hoa Nhi rốt cuộc cũng xuất hiện khe hở thứnhất. Nàng đã nghĩ tới, Liên gia có thể sẽ phái người vào thành, nàngcòn nghĩ đến trong đám người vào thành có khả năng sẽ có Liên Mạn Nhi,thậm chí còn nghĩ tới bọn hắn sẽ không đi gặp Liên Thủ Nhân mà trực tiếp tới Tống gia, đây là tình huống khó chơi nhất, nàng cũng đã tưởng tượng qua, người đến yêu cầu gặp Trầm lão phu nhân mà không phải nàng.
Nàng sớm đã chuẩn bị tốt cả rồi, lại để cho người đến bị sập cửa vàomặt đấy. Nàng thật không ngờ Trầm lão phu nhân sẽ đích thân gặp LiênMạn Nhi.
Bất quá như vậy cũng không có sao, người đã tới rồi, nàng cũng đãnghĩ tốt biện pháp đối ứng rồi. Có thể dựng lên từ thế thất bại, cho nên cũng không kinh hãi sốt ruột. Thế nhưng mà Liên Mạn Nhi xuất ra tẩuthuốc của Liên lão gia tử. Nói một phen như vậy, là nàng tuyệt đối không ngờ đến. Nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào.
Tống gia người ta rất chú ý cấp bậc lễ nghĩa, nhất là Trầm lão phunhân, tự xưng là xuất thân từ thế gia đại tộc Trầm gia, về phương diệnlễ nghĩa có yêu cầu nghiêm khắc. Liên Mạn Nhi đại biểu Liên lão gia tử,còn cầm tẩu thuốc của Liên lão gia tử thường dùng đi ra, như vậy theocấp bậc lễ nghĩa, nàng nên hướng tẩu thuốc hành đại lễ đấy.
Chỉ là, như vậy không phải là đối với Liên Mạn Nhi yếu thế sao? Chỉ vừa mới lên đài, đã thua trận thứ nhất.
Liên Hoa Nhi không muốn, chuyển mở tròng mắt nhìn Trầm lão phu nhân.Nàng bây giờ là bộ dáng Tống gia đệ nhất tôn quý, chính nàng không tiệnmở miệng, nhưng chỉ cần Trầm lão phu nhân ra mặt ngăn trở, nàng có thểmiễn dập đầu đối với tẩu thuốc của Liên lão gia tử.
"Nếu là như vậy, con nên hành đại lễ." Trầm lão phu nhân nhấp mộtmiếng nước trà, trên mặt không nhìn ra bất luận một cảm xúc gì. "Cũngthay tướng công nhà con tận một cái cấp bậc lễ nghĩa."
"Vâng, mẫu thân." Liên Hoa Nhi cúi đầu đáp ứng, trên mặt hiện lên một tia không cam lòng cùng kinh ngạc.
Tiểu Thiền ôm một cái gối kê lót, đặt trước người Liên Hoa Nhi. LiênHoa Nhi tại trên nệm gấm quỳ xuống, Liên Mạn Nhi đã đem tẩu thuốc đặt ởtrên mặt ghế. Liên Hoa Nhi liền hướng về phía tẩu thuốc trên mặt ghế dập đầu một cái, lại dập đầu một cái, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.
Tiểu Thiền thập phần cơ linh, tiến lên đỡ lấy một tay Liên Hoa Nhi,đợi Liên Hoa Nhi đứng vững rồi, nàng mới buông tay Liên Hoa Nhi ra, nhặt lên gấm kê lót, rồi nàng mới thối lui ra sau lưng Trầm phu nhân.
Trầm phu nhân lại để cho Liên Hoa Nhi ngồi phía dưới tay nàng, "Cùng nhà mẹ đẻ con trò chuyện đi."
"Thật nhanh đã bước sang năm mới rồi, ông bà nội thân thể vẫn tốt chứ?" Liên Hoa Nhi sau khi ngồi xuống, cười hỏi.
Cũng bởi vì Liên Hoa Nhi thiếu nợ, mà Liên lão gia tử thiếu chút nữa bị tức chết.
Liên Mạn Nhi liếc đánh giá Liên Hoa Nhi, vừa rồi nàng đã nói Liên lão gia tử bị tức thành bệnh, Liên Hoa Nhi không có khả năng là không nghethấy, cũng không có khả năng không biết là vì cái gì. Bằng sự khôn khéocủa Liên Hoa Nhi, như thế nào lại nhắc tới lời này?
Có cổ quái!
Liên Mạn Nhi vốn đã có ý định, lại nghĩ tới trước mặt Trầm lão phunhân, chủ đề ngọc bội của Tống gia, chỉ là hơi chút đề cập đến, cũngkhông nói rõ ràng, mượn cái này để gõ Liên Hoa Nhi. Liên Hoa Nhi khôngmuốn chuyện gièm pha bị bại lộ, sẽ ngăn lại câu chuyện, ngoan ngoãn trảhết nợ thiếu ở phía dưới.
Thế nhưng mà Liên Hoa Nhi kia vô cùng chắc chắn, không có biểu lộchút sợ hãi nào, khiến cho Liên Mạn Nhi không thể không nghĩ lại.
Liên Hoa Nhi trước kia đã từng nói qua, chuyện đánh nát ngọc bội,nàng cùng Tống Hải Long, thậm chí là Trầm lão phu nhân đã ngầm hiểu vớinhau đấy, chỉ là vì không muốn nghe miệng lưỡi của kẻ khác, nên mới làmmột khối giả để chống đỡ đấy. Đây là chuyện ma quỷ, Liên Mạn Nhi tựnhiên sẽ không tin tưởng.
Bởi vì ngay cả điều Liên Hoa Nhi nói là sự thật, Tống gia sẽ xuất rangọc bội khác, bọn hắn nên biết gia cảnh của Liên gia, đã tha thứ choLiên Hoa Nhi, liền không thể để Liên gia khó xử như vậy được.
Ngay lúc đó, Liên Hoa Nhi cỡ nào sợ hãi chuyện ngọc bội bị vạchtrần, nhưng mà bây giờ nàng lại thoải mái đeo khối ngọc bội giả kia,không trả tiền nợ, bị tìm đến tận cửa rồi, cũng không sợ hãi.
Chuyện ngọc bội, Liên Hoa Nhi đã cùng Trầm lão phu nhân nói qua rồi, đã nhận được sự thông cảm của Trầm lão phu nhân?
Không đúng. Nói như vậy, nàng liền không nên mang khối ngọc bội giảnày. Đây không phải là nhắc nhở Trầm lão phu nhân ngọc bội gia truyền bị hủy sao? Trầm lão phu nhân lại khoan dung rộng lượng, không bị kíchthích đến a?
Chuyện ngọc bội này vẫn là bí mật, nhưng Liên Hoa Nhi lại không sợ bị bóc trần ngay trước mặt.
Liên Hoa Nhi đã có chỗ dựa vào rồi! Trong lòng Liên Mạn Nhi khẽ động, sẽ là dựa vào cái gì a, lại để cho Liên Hoa Nhi tự tin như vậy, Trầmlão phu nhân sẽ không truy cứu chuyện ngọc bội.
Liên Mạn Nhi nghĩ đến tư thế Liên Hoa Nhi đi tới, xem bên người nàngcó hai nha đầu vịn nàng, giống như bưng lấy trứng Phượng Hoàng, bộ dạngcẩn thận từng li từng tý, tư thái nịnh nọt. Các phu nhân cùng tiểu thưkhác, mặc dù là chân nhỏ, cũng không trở thành như vậy đi. Vậy thì là vì cái gì?
Ánh mắt Liên Mạn Nhi không khỏi rơi vào trên bụng Liên Hoa Nhi. Dùngtình hình của Tống gia hiện nay, còn có thể có cái gì có thể trân quýhơn một nam tôn đây?
Liên Hoa Nhi đầu đầy châu ngọc, thần thái mảnh mai, còn có mấy nhađầu trong phòng trong ánh mắt ngẫu nhiên hiện lên thần sắc hâm mộ cùngghen ghét, đều chỉ hướng một chỗ.
Liên Hoa Nhi là mang thai nha!
Trách không được như vậy không có sợ hãi, vừa mới vào cửa, là thờiđiểm chưa có chỗ đứng, liền dám trở mặt. Không ngoan ngoãn trả tiền, coi như Liên gia không yên.
Liên Hoa Nhi vẫn là cái Liên Hoa Nhi kia, tâm ngoan thủ lạt, tự xưnglà thông minh, nhưng lại chưa đủ kiên nhẫn, thích đao to búa lớn.
Hiện tại, Liên Hoa Nhi không chỉ không sợ nàng nói đến chuyện ngọcbội, sợ còn ngóng trông nàng nói ra. Vừa lúc ở trước mặt Trầm lão phunhân đã qua đường sáng a. Phải hay không còn nghĩ kỹ lý do thoái thác,chuyển đi trách nhiệm, vu oan giá họa người khác?
Haha, cũng không thể để nàng ta được như ý.
"Ông nội bị bệnh, Hoa Nhi cháu phải biết chuyện đó là quan trọngchứ." Liên Thủ Tín thấy Liên Mạn Nhi một mực không nói chuyện, hắn nhìnthấy bộ dạng khí định thanh nhàn của Liên Hoa Nhi, trong lòng tức giận,bật thốt ra lời nói.
"Ông cháu tức giận mà bị bệnh, là bởi vì sao?" Liên Hoa Nhi nâng mộttay lên che, làm bộ dáng kinh ngạc cùng lo lắng, "Tứ thúc, thúc có thểhảo hảo nói."
Đối với da mặt dày của cháu gái mình như vậy, trán Liên Thủ Tín nổi đầy gân xanh.
Trầm lão phu nhân híp mắt, tựa hồ căn bản không nghe thấy đối thoạicủa chú cháu, nhóm nha đầu trong phòng lén lút dựng lên lỗ tai.
"Đại tỷ, tiện thể cô cô để cho ta nhắn với tỷ, cô cô rất nhớ tỷ."Liên Mạn Nhi cười nói, nàng mở miệng trễ một chút, chỉ sợ Liên Thủ Tínnói đến chuyện ngọc bội, "Cô cô lại để cho ta hỏi tỷ, vết thương phíatrên chân tỷ vừa vặn đã tốt rồi hả?"
Liên Hoa Nhi đang chờ Liên Thủ Tín nói chuyện, đột nhiên bị Liên MạnNhi chuyển hướng chủ đề, liền sững sờ, không phải là đến đòi nợ đấy sao, như thế nào không nói thẳng nợ nần cùng ngọc bội có quan hệ, lại nóiđến chuyện cái chân bị tổn thương kia. Nàng lợi dụng Liên Diệp Nhi, quytội vết bỏng trên đùi với Tống Hải Long, Liên gia chưa từng có ngườinào đề cập qua. Liền là Liên Mạn Nhi mang theo Liên Diệp Nhi hướng nàngđòi công đạo cái lần kia, nói cũng không quá đáng, là nàng giá họa LiênDiệp Nhi.
Liên Hoa Nhi vẫn cho rằng, nàng Thất Khiếu Linh Lung tâm tư, như Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi là nha đầu ở nông thôn sẽ không hiểu đấy.Nhưng là hôm nay Liên Mạn Nhi đột nhiên hỏi một câu như vậy, trong lòngnàng đột nhiên thấy không ổn.
Liên Mạn Nhi đem biểu lộ biến hóa của Liên Hoa Nhi để vào trong mắt,trong lòng tự nhủ, chuyện ngọc bội ngươi không sợ, nhưng là chân tướngcái chân bị tổn thương kia? Liên Hoa Nhi tuyệt đối sẽ không muốn để choTrầm lão phu nhân cùng Tống Hải Long biết đến. Ngọc bội mặc dù có giátrị liên thành nhưng cũng chỉ là vật chết, mà lừa gạt cảm tình, đem tiền của Tống Hải Long coi như rác, nhưng lại có thể khiến Trầm lão phunhân cùng Tống Hải Long đối với Liên Hoa Nhi sinh ra hiềm khích, từ nayvề sau ghét Liên Hoa Nhi.
Đây là một cái nam tôn cũng không cứu được.
"Cô cô cùng bà nội nói, hai người có đến một năm không tới huyệnthành. Các nàng muốn đến xem." Liên Mạn Nhi nói đến đây liền chuyển hướng Trầm lão phu nhân, "Lão phu nhân, thị trấn có Đức Tín Đường, không biết ngài có biết hay không? Bà nội cháu và cô cô nghe nói rất có tên tuổi đấy, nhưng là chưa từng đi qua."
Chương 192: Thiếu nợ thì phải trả tiền
"Đức Tín đường?" Trầm lão phu nhân nở nụ cười, nhìn xung quanh một chút.
"Mạn Nhi cô nương, cô nương có thể hỏi ở đây rồi." Tiểu Thiền ở ngaybên cạnh cũng cười nói. "Ông chủ của Đức Tín Đường là Tống gia chúngta."
Có thể săn sóc ý tứ Trầm lão phu nhân, hơn nữa còn được nói ở bêntrên, xem ra cái nha đầu Tiểu Thiền này ở trước mặt Trầm lão phu nhânrất có thể diện.
"...Các ngươi nếu rảnh rỗi, có thể đến. Thật không thể nghĩ đến tiếngtăm của Đức Tín Đường của chúng ta có thể truyền đi xa như vậy." Trầmlão phu nhân cười nói.
"Phu nhân, đâu chỉ có Đức Tín Đường, rất nhiều cửa hiệu lâu đời củaTống gia đều rất nổi tiếng ở phủ thành đấy." Tiểu Thiền cười nói.
Trầm lão phu nhân cười mà không nói, hiển nhiên là đối với lời nói của Tiểu Thiền rất là hưởng thụ.
"Tam cô nương như vậy mà chưa tới Đức Tín Đường?" Tiểu Thiền cười mỉm, thấp giọng nói, tựa hồ là lầm bầm.
"Mẫu thân, người công việc bề bộn, con dẫn đường muội đến phòng củacon nói chuyện, không quấy rầy mẫu thân nữa." Liên Hoa Nhi đứng lên nói.
"Không có quấy rầy." Trầm lão phu nhân nói, "Ta chính là đang nhànrỗi, nghe các nàng nói chuyện nông thôn rất là mới lạ, thú vị đấy."
Liên Hoa Nhi trên mặt liền cứng đờ.
"Cũng đúng, tỷ muội các con gặp mặt, có rất nhiều lời thân mật muốnnói. Các con đi đi, không cần theo giúp ta đâu." Trầm lão phu nhân cũngkhông có nhìn Liên Hoa Nhi, mỉm cười nói.
"Mẫu thân, con không phải là ý tứ này." Liên Hoa Nhi chặn lại nói, "Con..."
"Cái đứa nhỏ ngốc, ta bất quá là nói giỡn, các con đi thôi." Trầm lão phu nhân nói.
"Thỉnh mẫu thân đi nghỉ một chút, một hồi con lại đến nói chuyện cùng ngài." Liên Hoa Nhi liền cười nói, đi đến mời Liên Mạn Nhi đi cùngnàng.
"Hoa Nhi tỷ, ta còn có chút lời nói muốn nói cùng Trầm lão phu nhân kia." Liên Mạn Nhi không có đứng dậy.
"Mạn Nhi, một lát ta lại cùng muội đến... thật lâu ngày chúng ta khônggặp, ta rất nhớ muội. Mạn Nhi, muội còn nhớ hay không, trước khi ta xuất giá một ngày, ta đã nói với muội những gì a?" Liên Hoa Nhi đến gần Liên Mạn Nhi, trong mắt lộ ra chút ít hoảng loạn cùng thần sắc khẩn cầu.
"Thế nào không nhớ rõ cái kia." Liên Mạn Nhi không khỏi cười một cái.
Ngày đó nàng mang Liên Diệp Nhi hướng Liên Hoa Nhi đòi công đạo, cuối cùng đối với Liên Hoa Nhi đã từng nói, các nàng đều là người của Liêngia, nếu nghĩ kĩ, là nên trợ giúp lẫn nhau, không nên phá lẫn nhau. Khiđó, Liên Hoa Nhi cũng biểu hiện là đồng ý những lời đó. Nhưng trên thựctế, Liên Hoa Nhi có làm như thế hay không? Đâu chỉ có hủy đi vị thế củangười trong nhà, thậm chí Liên Hoa Nhi còn muốn bức tử các nàng.
Buồn cười chính là, một lần nữa phát hiện mình lại rơi vào thời điểm xấu, Liên Hoa Nhi lại nhớ đến những lời này rồi.
Liên Hoa Nhi tới kéo tay Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi kiên quyết bỏ tay Liên Hoa Nhi ra, bất quá vẫn là từ trên ghế đứng lên.
Liên Hoa Nhi lập tức thở dài một hơi.
Trầm lão phu nhân đứng dậy trở về bên trong, cũng an bài người đưaLiên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đến phòng bên cạnh tiếp tục ăn trà bánh. Liên Mạn Nhi thì đứng dậy đi theo Liên Hoa Nhi đi vào bên trong.
Nơi Liên Hoa Nhi ở chính là một cái sân nhỏ, vừa vào cửa, Liên HoaNhi đã cho những người hầu hạ bên cạnh lui ra, sau đó xoay người nhìnLiên Mạn Nhi.
Cũng không có người ngoài ở đây, Liên Hoa Nhi liền dáng cười như hoa sen cũng lười trang bị rồi, sắc mặt âm trầm.
Liên Mạn Nhi liền nở một nụ cười, tuy một thân toàn gấm vóc, đầu đầychâu ngọc, nhưng Liên Hoa Nhi trước mặt nghiễm nhiên vẫn là Liên Hoa Nhi ở khu nhà nông thôn cũ.
"Liên Mạn Nhi, muội vừa rồi nói đến Đức Tín Đường làm gì?" Liên HoaNhi đánh giá Liên Mạn Nhi, tựa hồ như là muốn từ trên người nàng tìm rađáp án. "Bà nội cùng cô cô ở nhà đã nói gì rồi hả?"
"Hoa Nhi tỷ, Đức Tín Đường là ta tùy tiện mà nói." Liên Mạn Nhi nói,quay người an vị trên một cái đôn ghế thêu có chút khoa trương"Hoa Nhitỷ, chúng ta tới làm gì, tỷ phải biết rồi a."
Liên Hoa Nhi cũng quay người, ngồi xuống bên giường, đôi con mắt xinh đẹp híp híp lại.
Liên Mạn Nhi không có tâm tình cùng Liên Hoa Nhi vòng vo.
"Hoa Nhi tỷ, lúc trước tỷ vay nặng lãi, thế nhưng đã nói rõ rồi, đến giờ vẫn lưu lại đấy." Liên Mạn Nhi nói, "Tỷ cũng đừng nói với ta, bâygiờ tỷ trả không được, ta không tin. Tỷ giàu có như vậy lại không chịulấy ra năm trăm lượng bạc, lại muốn người ở nhà bán nhà bán đất thay tỷtrả nợ hay sao?"
"Ta..." Liên Hoa Nhi muốn phân bua.
"Hoa Nhi tỷ, ông nội đã bị tỷ làm tức đến hộc máu, còn không biết có thể hay không gắng gượng mà qua khỏi." Liên Mạn Nhi đánh gãy lời LiênHoa Nhi muốn nói. "Hoa Nhi tỷ, bây giờ tỷ cao hứng a.Không phải là khiđó trên biên lai vay tiền là tỷ ký tên đồng ý a. Tỷ có nhớ kỹ không? Tỷliền không suy nghĩ, tỷ gây ra cái chuyện gì kia? Ông nội nếu lòng dạthật độc ác, liền không cho tỷ biết, đem sự tình kia cùngTống gia nói rõ rồi. Tỷcòn có thể có ngày hôm nay?"
"Ông là vì ta sao?" Liên Hoa Nhi cũng nổi giận. "Ông còn không phải là vì Liên gia có thể có người làm quan hay sao?"
"Tỷ...." Lần này đến phiên Liên Mạn Nhi nổi giận.
Người tức giận cãi nhau, phần lớn đều chỉ muốn thắng, thường là xem nhẹ lý tính.
"Muốn làm quan đó là đại bá, đó chính là cha tỷ. Tỷ không muốn cha tỷ làm quan, về sau tỷ có chỗ dựa tốt?"
"Các muội không phải cũng muốn dựa vào chút hào quang ấy ư? Nếu khôngphải ta lấy chồng tiến vào Tống gia, các ngươi có thể có cái rắm làmquan?" Liên Hoa Nhi cả giận nói.
"Lời này tỷ cùng cha mẹ tỷ nói đi, chúng ta cũng không muốn dính lấycái hào quang nhà các tỷ." Liên Mạn Nhi trấn định lại. "Cho tới bây giờcũng không có dính qua cái hào quang của các tỷ. Chính các tỷ náttrướng*(có tính toán xấu xa thối nát), các tỷ tự tính toán lấy đi. Cáctỷ cũng đừng có tính toán chúng ta, chính là chúng ta cũng đã thắp nhang thơm cảm tạ rồi."
Liên Mạn Nhi trấn định lại, trong lòng liền phát lạnh. Nàng suy đoán, Liên Hoa Nhi đối với Liên gia có hận ý, đối mặt với Liên Hoa Nhi, nàngmới biết Liên Hoa Nhi có hận ý nhiều bao nhiêu. Như vậy đối với Liên Hoa Nhi, không thèm nghĩ trước đây mình đúng hay sai, mà là đem tất cảnhững cái sai ấy đẩy cho người khác, hơn nữa bởi vì những người kháckhông có dựa theo tâm ý của nàng, bao dung lỗi của nàng, đẩy nàng vàomối họa, mà đối với người khác lòng sinh hận ý. Chỉ là hận ý thôi chưađủ, chỉ cần có cơ hội, nàng liền ra tay độc ác trả thù.
Ích kỷ, ngoan độc, hơn nữa còn nguy hiểm, như là rắn đuôi chuông giấu mình trong bụi cỏ.
Liên Mạn Nhi buông tha giảng đạo lý cùng Liên Hoa Nhi, nói chuyện thân tình.
"Hoa Nhi tỷ, tiền là tỷ thiếu nợ với người ta, giấy trắng mực đen.Ông không nhanh nữa sẽ mất mạng, không thay tỷ trả tiền." Liên Mạn Nhilạnh lùng nói, "Hoa Nhi tỷ, hôm nay món nợ kia liền là mạng sống, tỷ nói một câu thống khoái, tiền này tỷ có trả hay không trả?"
Liên Hoa Nhi cắn răng, nàng nghĩ muốn không trả, thế nhưng nàng không thể không trả. Chuyện ngọc bội, nàng không sợ bị nhắc lại, nhưng chuyện vết bỏng ở trên đùi, chân tướng lại không thể bại lộ.
Bất quá, trước khi trả tiền, nàng muốn biết, Liên Mạn Nhi có phải hay không đã biết cái gì.
"Liên Mạn Nhi, chuyện ta bị bỏng, còn có Đức Tín Đường, ngươi có phải hay không đã nghe được cái gì rồi hả?" Liên Hoa Nhi dò hỏi.
"Hoa Nhi tỷ, ta cũng không có nhạy cảm như ngươi, chỉ là tùy tiện mànói thôi." Liên Mạn Nhi nói. Nàng đương nhiên không phải là tùy tiệnnói, lại cũng không đem sự tình nàng biết nói cho Liên Hoa Nhi. Nàngmuốn chính là để cho Liên Hoa Nhi không đoán ra chi tiết, chính là đểcho tảng đá kia đè nặng trong lòng Liên Hoa Nhi.
Liên Hoa Nhi đương nhiên sẽ không tin tưởng, Liên Mạn Nhi chỉ là tùy tiện nói nói.
"Hoa Nhi tỷ, đừng ngắt lời vội." Liên Mạn Nhi có chút không kiên nhẫn mà nói, "Ta còn có chuyện khác, tiền này nếu hôm nay tỷ không trả, đếnngày mai, người ta lại thu của ngươi một tháng tiền lãi. Bao nhiêu tiềncũng là ngươi trả, ta không nóng nảy cũng không cần nóng nảy."
"Tốt, tiền ta trả." Liên Hoa Nhi một tay nắm lấy cổ tay kia của mình, "Bất quá ta còn có điều kiện."
"Tỷ thiếu nợ một khoản nợ. Tỷ trả tiền chính là thiên kinh địa nghĩa. Đề ra điều kiện cùng với ta, tỷ đề được sao?" Liên Mạn Nhi cười.
Liên Hoa Nhi bị Liên Mạn Nhi nói tựa hồ như bị chẹn ngang cổ họng,đồng thời trong lòng cũng phát ra lạnh. Trong quá khứ, Liên Mạn Nhitrong mắt Liên Hoa nhi chính là một bộ dạng mềm yếu. Hiện tại, thái độcủa Liên Mạn Nhi đối với nàng, hoàn toàn là không có chút tình cảm ấm áp nào, nàng liền cảm thấy hơi sợ.
"Điều kiện của ta rất đơn giản." Liên Hoa Nhi nói, "Các muội về saukhông thể tới Tống gia, đừng quấy rầy cuộc sống của ta. Chuyện quá khứ,bất kể là chuyện gì, cũng không thể nói cùng người nhà của Tống gia, một chữ cũng không thể nói."
"Hoa Nhi tỷ, tỷ cho rằng ta nguyện ý đến đây?" Liên Mạn Nhi lườm Liên Hoa Nhi, "Nếu không phải bị chính tỷgiày vò, chúng ta cũng không cóthời gian rảnh rỗi đến thế. Điều kiện của tỷ, ta không thể đáp ứng tỷ."
"Mạn Nhi, muội đây là bức ta?" Liên Hoa Nhi không nghĩ tới Liên Mạn Nhi lại cứng rắn đến thế.
"Là tỷ tự tìm đấy." Liên Mạn Nhi lạnh lùng thốt, ngừng một hồi, mớilại nói thêm, "Hoa Nhi tỷ, chúng ta cũng không gây sự trước, chỉ cần các tỷ về sau đừng có trêu chọc chúng ta, điều kiện của tỷ ta có thể đápứng."
"Tốt, muội nói lời cần phải giữ lấy lời." Liên Hoa nhi nói.
"Tỷ quản tốt chính tỷ trước, ta tự biết giữ lời của ta." Liên Mạn Nhi thản nhiên nói.
Liên Mạn Nhi một bước cũng không chịu nhường, Liên Hoa Nhi chỉ có thể âm thầm tức giận.
"Còn thiếu bao nhiêu tiền?" Liên Hoa Nhi thuận khí một hồi, liền hỏi.
Liên Mạn Nhi liền đem văn khế vay nặng lãi ra.
"Ta không phải cho bốn trăm lượng hay sao, như thế nào mới trả batrăm tám mươi lượng..." Liên Hoa Nhi nói, liền nhíu mày, lầm bầm nói, "Cho những số tiền kia, còn chưa đủ lãi?"
Lời này Liên Hoa Nhi cũng không phải nói đối với Liên Mạn Nhi, xem ra là Liên Hoa Nhi có lòng nghi ngờ vợ chồng Liên Thủ Nhân cắt xén từ đó rồi.
Liên Mạn Nhi định nói, tiền kia là nàng làm kinh phí đòi nợ. Bất quánghĩ lại, số tiền kia người Liên gia cũng biết, Liên Hoa Nhi cũng khôngvấn đề, cái kia cần gì phải nói cho Liên Hoa Nhi biết.
"Tám trăm sáu mươi bốn lượng một tiền sáu bạc, ta nhất thời làm saocó thể gom góp đủ số tiền này a..." Liên Hoa Nhi càng nhíu chặt mày hơn.
"Đó là tiền hôm nay, nếu hôm nay không kịp, ngày mai sẽ không phải là số này rồi." Liên Mạn Nhi nói.
"Mạn Nhi, hôm nay các muội nhất định phải trở về." Mặc dù là Tống gia thiếu phu nhân nhưng mấy trăm lượng bạc cũng không phải là số lượng nhỏ gì.
"Hoa Nhi tỷ, ta không nóng nảy cũng không cần nóng nảy, ngươi từ từ gom góp a." Liên Mạn Nhi nói.
Liên Hoa Nhi buông văn khế,đứng lên ở trong phòng đi qua đi lại nửa ngày, khẽ cắn môi, một hồi công phu, bê một cái hộp nhỏ đi ra.
"Đây là sáu mươi lượng vàng." Liên Hoa Nhi mở hộp nhỏ, đối với Liên Mạn Nhi nói. Một lượng vàng có thể đổi hơn mười lượng bạc, thậm chí hơn nữa. Đây là vốn riêng của Tống Hải Long, hai người tại thời điểm tình cảm nồng nàn, liền giao cho Liên Hoa nhi giữ lấy. Liên Hoa Nhi vốn không muốn lấy ra, nhưng hôm nay không có biện pháp, liền không thể nhịn đau mà lấy ra.
Liên Hoa Nhi lại tìm kiếm trong phòng một phen, chỉ có thể lấy ra hai lượng bạc, còn có chút ít bạc vụn, như trước vẫn không đủ. Nàng liền gọi một tiểu nha đầu tiến đến, dặn dò vài câu, tiểu nha đầu kia dời đi, một lúc sau cùng một tiểu Đồng ôm một bao bạc tiến đến. Tiểu Đồng kialiền đưa cho Liên Hoa Nhi một cuốn sổ sách, Liên Hoa Nhi liền trên cuốn sổ sách viết lên đồng ý, Tiểu Đồng kia liền để bạc lại rồi cầm cuốn sổ dời đi.
Sáu mươi thỏi vàng, ba phong bạc, lại thêm hai thỏi bạc cùng một chút ít bạc vụn.
"Đây là tám trăm sáu mươi lăm lượng bạc." Liên Hoa Nhi liền chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Liên Mạn Nhi, "Mạn Nhi, muội đừng nhìn ta mặt ngoài sung sướng, ta cũng rất khổ."
Chương 193: Rút củi dưới đáy nồi
"Hoa Nhi tỷ, cái cửa hôn nhân này là do tỷ tìm đấy, là do tỷ hao hếttâm tư phải gả vào." Liên Mạn Nhi thấy Liên Hoa Nhi muốn tố khổ, dùngchiêu đồng tình, cũng có chút không kiên nhẫn. Nàng có tâm đồng tình,hơn nữa không ít, nhưng là không muốn lãng phí trên người giống như Liên Hoa Nhi vậy. "Chuyện vào thành hôm nay, ông nội nói, thành cái dạng gì, đều là nghe theo ta đấy. Tỷ cảm thấy khổ liền cùng ta trở về Tam Thậplý doanh tử a."
Lời nói của Liên Hoa Nhi vốn là không ứng tâm, bất quá là muốn nóicho Liên Mạn Nhi biết, xuất ra số tiền này, nàng cũng không dễ dàng gì.Sự tình cũng không theo kế hoạch của nàng mà phát triển, nàng đành phảixuất ra số tiền riêng của Tống Hải Long đặt ở chỗ nàng, mặt khác còncùng nhân viên thu chi nhận chi sớm tiền tiêu vặt hàng tháng của mấytháng, mới gom góp đủ số tiền này.
Đương nhiên, nếu nàng sớm có ý định trả tiền, sớm một chút để ra số tiền kia, có lẽ cũng không cần khẩn trương như hiện tại.
Nhưng là ăn ngay nói thật, một ngàn lượng bạc, ngay là ở Tống giacũng không phải là số lượng nhỏ. Nếu như đổi lại là người khác vừa vàocửa không lâu, không cầu trợ ở Trầm lão phu nhân, tuyệt đối không gomgóp đủ số tiền này.
Nàng muốn dùng những lời này, hảo hảo mà thổ lộ cùng Liên Mạn Nhi,đáng tiếc Liên Mạn Nhi trả lời, lại để cho nàng đem những lời này chỉ có thể nuốt trở lại trong bụng.
Liên Mạn Nhi đem số bạc kiểm lại tốt, lại đem văn khế cùng để lại trong hộp.
"Liên Mạn Nhi, ngươi mau đi về, đem tiền trả, tiền thừa đều tặng chongươi." Liên Hoa Nhi lên tiếng, vừa rồi, những điều Liên Mạn Nhi nói,nàng đều nghe vào lỗ tai, tiền này nếu trả chậm một ngày, sẽ nhiều hơnra mấy trăm lượng tiền lãi nữa. Hiện tại, tiền mà nàng có thể vơ vét đều đã vơ vét ra hết rồi, nhiều hơn nữa thì nàng cũng không thể kiếm đâu ra nữa.
"Hoa Nhi tỷ, ta cũng không có thời gian cố ý chậm trễ, không cần đuổi về ngay. Cái kia cũng không có biện pháp nào, ai bảo tỷ không sớm nghĩđến chuyện trả số tiền kia." Liên Mạn Nhi thản nhiên nói.
"Mạn Nhi, hôm nay muội nói chuyện như thế nào vậy?" Liên Hoa Nhi mấylần bị Liên Mạn Nhi dùng lời nói chặn lại, trong lòng liền thấy khôngthoải mái, cau mày nói.
"Hoa Nhi tỷ, nếu tỷ là ta, liền không chỉ nói như vậy?" Liên Mạn Nhi nói.
Liên Hoa Nhi im lặng.
Liên Mạn Nhi đứng lên, muốn đi.
"Mạn Nhi, ta có thai rồi." Liên Hoa Nhi đột nhiên nói.
"Nha." Liên Mạn Nhi ah lên một tiếng, cũng không có cảm xúc chấn động gì, tựa hồ như bất quá nghe đến nói chuyện phiếm "ta đã ăn rồi" vậy.
Liên Hoa Nhi càng không thoải mái, có lẽ nàng không nên cùng Liên Mạn Nhi nói những lời này, Liên Mạn Nhi mới mười tuổi, căn bản không hiểuđược những chuyện này.
"Hoa Nhi tỷ." Liên Mạn Nhi đi ra đến cửa, bất ngờ quay đầu lại, hỏiLiên Hoa Nhi, "Đại bá cùng đại bá nương mua phòng ở tại thị trấn?"
"Cái phòng kia không phải bọn hắn mua đâu, bọn hắn lấy đâu ra tiềnmua." Liên Hoa Nhi nhanh chóng đáp. "Đó là một tòa nhà của Tống giakhông dùng đến, cấp cho bọn hắn ở đấy, những hạ nhân kia cũng là ngườicủa Tống gia."
"Ah, ta đã biết." Liên Mạn Nhi gật đầu. "Hoa Nhi tỷ, tỷ không cần tiễn ta nữa, để bọn hạ nhân dẫn ta đi ra ngoài là được rồi."
Liên Mạn Nhi cầm trong tay toàn bộ cất trữ riêng của nàng, nàng muốn đưa Liên Mạn Nhi cất bước mới an tâm.
Liên Hoa Nhi được hai cái nha đầu vịn vào, tiễn đưa Liên Mạn Nhi đira. Vừa đi ra khỏi cái viện của Liên Hoa Nhi không xa, trước mặt lạichạm mặt với một đội các nữ nhân trang điểm xinh đẹp.
"Là đại phu nhân cùng nhị phu nhân." Một nha đầu vị tay Liên Hoa nhi thấp giọng nói.
Liên Hoa Nhi khóe miệng khẽ mấp máy, liền thay đổi thành một bộ dáng tươi cười.
"Ai ôi!!! Tam phu nhân thế nào lại đi ra đây? Hiện tại Tam phu nhânlà người tôn quý, các ngươi phải cẩn thận một chút, nếu tam phu nhân cógì sơ xuất, các ngươi hãy cẩn thận da của các ngươi." Người phụ nữ caogầy, mặc áo vàng nhạt giầy vải đế bồi, chính là Tống gia nhị nãi nãi.
"Cô nương này là ai, bộ dạng thật tốt." Người có vóc dáng trungtrung, hơi có vẻ phúc hậu, mặc áo, mặc áo màu xanh nhạt giầy vải đế bồi chính là Tống gia đại nãi nãi.
"Đây là muội muội ta ở nông thôn." Liên Hoa nhi nói. "Đại tẩu, nhịtẩu, nàng vội vã về nhà, ta tiễn nàng ra ngoài trước, trở về lại cùngđại tẩu, nhị tẩu nói chuyện."
Bộ dạng Liên Hoa Nhi chính là không muốn Liên Mạn Nhi tiếp xúc nhiềuvới Tống gia đại phu nhân cùng nhị phu nhân. Chỉ là hai vị này hết sứcnhiệt tình cản đường, không có cách nào đi qua.
"Nguyên lai là tộc muội (em họ) ta còn tưởng là đường muội." Nhị nãinãi cười nói. "Ai ôi!!! Cái đang cầm trong tay là cái gì vậy? Nhìn cũngquan trọng đấy, lại để cho khách nhân cầm đồ đạc, đây không phải là cấpbậc lễ nghĩa của Tống gia ta đón tiếp khách. Tiểu Yến, mau đi giúp mộttay."
Liền có một nha đầu cười hì hì chạy tới, muốn ôm thay cái hòm trong tay Liên Mạn Nhi.
Trên mặt Liên Hoa Nhi xuất hiện nét túng quẫn. Nàng tiến vào cửa củaTống gia, Tống Hải Long cùng Trầm lão phu nhân đều đối đãi nàng rất tốt. Cũng là nàng vận khí tốt, rất nhanh liền mang thai. Cái này càng khólường, Trầm lão phu nhân không chỉ ban thưởng thật nhiều đồ trang sứccùng xiêm y, lại còn chính mình phụ trách bếp nhỏ làm đồ ăn cho Liên Hoa Nhi.
Cái nhà này từ trên xuống dưới đều muốn nâng nàng trong lòng bàn tay. Nàng càng thêm không đặt Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân trong mắt rồi,không có nhi tử thì chẳng khác nào quả phụ, về sau chỉ có thể nhìn sắcmặt nàng mà sống thôi.
Hiện tại, xem ra nàng nghĩ cũng quá đơn giản. Đại phu nhân cùng Nhịphu nhân không phải là người chết, nàng không nên vội vã cùng người nhà ở quê gây mất hòa khí, khiến người ta có thể nắm được nhược điểm trongtay rồi.
Nàng muốn đem Liên Mạn Nhi đưa đi, trước mắt những thủ đoạn đềukhông tốt dùng đến, liền chỉ có thể trông ngóng Liên Mạn Nhi có thể cơlinh một chút.
Liên Mạn Nhi ôm cái hộp nhỏ, cũng không để cho tiểu Yến có thể đoạt lấy.
Một đám người đang giằng co, Tiểu Thiền từ đằng xa đã đi tới. LiênMạn Nhi đang muốn đi tới cùng Trầm lão phu nhân cáo từ, liền để cho Tiểu Thiền mang nàng đi. Liên Hoa Nhi lo lắng, cũng đi theo, Tống gia đạiphu nhân cùng nhị phu nhân liền mang người tản đi.
Như trước tại thiên sảnh, Trầm lão phu nhân đi ra cùng bọn họ gặp mặt.
"Như thế nào lại đi, tốt xấu gì cũng ăn cơm, ở lại trong thành haingày rồi về." Trầm lão phu nhân nghe Liên Mạn Nhi nói muốn đi, liền cười nói.
"Đa tạ hảo ý của lão phu nhân, cuối năm trong nhà nhiều việc, liềnkhông thể lưu lại nhiều." Liên Thủ Tín nói, biết rõ Liên Mạn Nhi đã lấyđược tiền, Liên Thủ Tín không muốn lưu lại lâu trong thành.
"Lão phu nhân, ông nội cháu nói, đại bá cùng đại thẩm ở trong thành,may mắn còn có ngài chiếu cố." Liên Mạn Nhi lên tiếng. "Cũng sắp bướcsang năm mới rồi, ông cháu muốn bọn họ về nhà."
Trầm lão phu nhân ah lên một tiếng.
"Cháu cũng thay đại bá cháu cáo biệt Lão phu nhân ngài. Vậy chúngcháu đi dẫn bọn họ đi, ngài cũng đem tòa nhà cùng bọn người hầu thu hồilại ah."
Liên Hoa Nhi lắp bắp kinh hãi, vụng trộm mà trừng Liên Mạn Nhi.
Trầm lão phu nhân nở nụ cười.
"Cái này cần gì phải vậy. Thân gia lão gia cùng phu nhân phải đi vềtận hiếu đạo, ái này ta không thể ngăn cản, tòa nhà cùng với những người hầu kia là ta định đưa cho thân lão gia cùng phu nhân đấy."
"Ông cháu dặn dò như vậy, cháu chỉ có thể làm theo." Liên Mạn Nhi nói.
"Được rồi, ta sẽ phái người tiễn các người trở về." Trầm lão phu nhân nói.
Liên Mạn Nhi mấp máy miệng, trong lòng cao hứng, cố ý mang nhiều namnhân ra, cũng là bởi vì nghe Liên Thủ Lễ nói, trong nhà Liên Thủ Nhân có hạ nhân hầu hạ, sợ lúc đó có xung đột, các nàng ít người, đến lúc đólại chịu thiệt. Hiện tại đã cùng Trầm lão phu nhân nói trước rồi, liềnmiễn trừ hậu hoạn.
Cái này cũng coi là rút củi đáy nồi a.
Liên Mạn Nhi ôm hộp gỗ, cũng không có cố ý tránh Trầm lão phu nhânđi. Trầm lão phu nhân đối với cái hộp gỗ kia lại coi như không thấy, tựnhiên cũng không có hỏi tới. Còn nói cùng với mấy người Liên Mạn Nhirằng, lần đầu gặp mặt liền đưa mỗi người một phần lễ. Sau đó mới bảoTiểu Thiền tiễn bọn hắn về.
Liên Hoa Nhi bị Trầm lão phu nhân đuổi về nghỉ ngơi, nàng lo lắng,lại để cho một nha đầu bên người là Tiểu Hồng đưa tiễn bọn Liên Mạn Nhi, bất quá là đảo mắt lại bị Tiểu Thiền tìm một cái cớ, đuổi đi rồi.
Tiểu Thiền một bên đưa tiễn Liên Mạn Nhi đi ra ngoài, một bên nóichuyện trêu chọc với Liên Mạn Nhi, hỏi trong nhà nàng có người nào đó,Liên Mạn Nhi đều không có giấu diếm, từng cái mà đáp lại.
"Mạn Nhi cô nương, nghe nói, cô cô ngươi lớn bằng ngươi?" Tiểu Thiền cười hỏi.
"Cô cô ta so với ta lớn hơn, cũng lớn bằng Hoa Nhi tỷ, với tỷ củata. Hoa Nhi tỷ cùng cô cô ta không sai biệt lắm về chiều cao, còn tỷ của ta thì không cao bằng bọn họ." Liên Mạn Nhi nói.
"Đúng rồi, Mạn Nhi cô nương, Đức Tín Đường là tiệm thuốc của giađình, vừa rồi lão phu nhân nói, các ngươi muốn loại thuốc gì, cứ nói với ta, ta cho người đưa các ngươi qua đó lấy."
"Ban nãy, ta nghe Hoa Nhi tỷ nói, mới biết được dược liệu ở Đức TínĐường đều là loại dược liệu thô, chưa qua bào chế." Liên Mạn Nhi cườinói, "Ta nghe cô cô ta nói đến, còn tưởng rằng là nơi bán hoa cài đầua."
Tiểu Thiền phốc một cái bật cười, nhìn nhìn tả hữu, cũng không có những người khác, liền đến gần Liên Mạn Nhi hơn một chút.
"Vài ngày trước, tiểu nhị ở tiệm bán thuốc đến trong phủ, còn nói ởlàng các ngươi có một tiểu cô nương đến tiệm thuốc xem bệnh, còn nói làhọ Liên. Ta lúc ấy còn nghĩ, không phải là người trong nhà các ngươiđấy chứ?" Tiểu Thiền hỏi chuyện, con mắt vẫn nhìn Liên Mạn Nhi.
Biểu hiện trên mặt Liên Mạn Nhi vẫn không thay đổi, Liên Thủ Nhâncùng Cổ thị mang Liên Hoa Nhi đến Đức Tín Đường xem vết thương ở chân,Liên Hoa Nhi che mặt, giả dạng là Liên Tú Nhi. Nhưng Liên Thủ Nhân cùngCổ Thị sẽ bị tiểu nhị của Đức Tín Đường nhận ra. Cái cô Tiểu Thiền này cũng không phải là người đơn giản.
"Ở Tam Thập Lý doanh tử chỉ có một nhà chúng ta theo họ Liên. Nhất định là bọn Tiểu nhị nghe nhầm, nhà chúng ta, co cô ta, tỷ ta, còn có ta cùng đường muội ta năm nay đều chưa có đi qua thành. Chúng ta không phải vẫn tốt đấy ư, không có bệnh không có tật, chúng ta sẽ không chạy đến hiệu thuốc làm gì a." Liên Mạn Nhi nói.
Tiểu Thiền ánh mắt lóe lên, nhẹ nhàng mà nở một nụ cười.
...............................................
Ra khỏi Tống phủ, bọn hắn mướn hai cỗ xe ngựa chờ ở bên ngoài, làThạch thái y đuổi bọn họ chạy tới đây đấy. Liên Mạn Nhi lấy ra một bao tiền thưởng đã sớm chuẩn bị tốt, lại để cho Thạch đầu theo Thạch Thái y trở về trước. Tống gia lại phái một quản gia khác, đã ngồi trên một chiếc xe ngựa, tới trước trà lâu đón Ngũ Lang cùng Tam lang đi đến phố Liễu Nhai, nơi Liên Thủ Nhân mượn nhờ tòa nhà đấy.
Tới cửa, Liên Mạn Nhi nhảy xuống xe, đã thấy Liên Kế Tổ cùng TưởngThị ôm bé gái Nữu Nữu đứng chờ ở trước cửa ra vào, thấy bọn họ đến, liền chạy ra đón.
Trong lòng Liên Mạn Nhi liền rõ ràng, đây là Liên Hoa Nhi cho người đến báo tin trước cho bọn họ đấy.
"...Phụ thân bị bệnh không dậy nổi giường, mẫu thân đang ở tại đó chiếu cố phụ thân." Vừa đi vào bên trong, Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị vừa giảithích.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Nhị Lang, Tam Lang cùng Tiểu Thất sớm nghe Liên Mạn Nhi dặn dò, liền không có đáp lời.
"Tống quản sự, dẫn bọn ta đi tới sảnh chính a." Liên Mạn Nhi đối với quản sự nói.
Người quản sự kia đã được Trầm lão phu nhân phân phó, hết thảy đều nghe theo Liên Mạn Nhi, liền đi trước dẫn đường.
Mọi người tiến vào sảnh chính, Liên Thủ Tín, Nhị Lang, Tam Lang, Ngũ Lang, Tiểu Thất liền đứng hai bên trái phải. Liên Mạn Nhi đem tẩu thuốc của Liên lão gia tử ra.
Tới đây cùng tại Tống phủ bất đồng, Liên Mạn Nhi cũng không có ý định khách khí.
"Nhị Lang ca, Tam Lang ca, các người đi khiêng đại bá tới đây." Liên Mạn Nhi giơ tẩu thuốc nói.
Chương 194: Uy lực của tẩu thuốc
"Tứ thúc, Mạn Nhi, mọi người đây là làm gì?" Liên Kế Tổ bước lên phía trước ngăn cản. "Không phải nói cha cháu bị bệnh, không dậy nổi khỏi giường à, có chuyện gì cứ nói trước với cháu."
"Đúng vậy a." Tưởng Thị ôm bé gái Nữu Nữu đến bên người Liên Mạn Nhi, trên mặt cười theo, "Mạn Nhi, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì hảo hảo nói chuyện."
Liên Mạn Nhi đối với Nhị Lang cùng Tam Lang liếc mắt ra ý một cái, hai người này liền đẩy Liên Kế Tổ ra ngoài. Lúc ở nhà đi ra ngoài, Liên lão gia tử có nói chuyện, nói là vào thành, đương nhiên là Liên Thủ Tín làm chủ, nhưng là nếu gặp chuyện gì, thì đều theo nghe theo Liên Mạn Nhi đấy. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất tất nhiên là ủng hộ Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi lại nắm trong tay quyền sở hữu tài sản, dọc theo con đường này làm việc đâu ra đấy, đi Tống gia một chuyến, đều đem tiền trở về rồi. Tại trong mắt Nhị Lang cùng Tam Lang, uy tín của Liên Mạn Nhi càng ngày càng tăng lên, Liên Mạn Nhi lại có tẩu thuốc của Liên lão gia tử ở trong tay, đương nhiên bọn hắn là nghe theo Liên Mạn Nhi đấy.
Liên Thủ Nhân lợi dụng Liên Thủ Nghĩa, lại để cho Liên Thủ Nghĩa mang tiếng xấu, Nhị Lang cùng Tam Lang trong lòng cũng mang tức giận.
"Tứ thúc, Mạn Nhi, mọi người đây là đang làm gì?" Liên Kế Tổ thấy mọi người không có đáp lại hắn, liền hỏi lại.
Liên Mạn Nhi quét mắt liếc Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị, nàng nhớ rõ Liên Thủ Lễ nói lúc vào thành cũng không có nhắc đến hai người này.
Trên đời có một số ít người, rất là vô cùng trùng hợp "Không có ở đây."
Nói thí dụ như con gái của Chu Thị cùng Liên lão gia tử là Liên Lan Nhi, vợ chồng Liên Thủ Nhân ở trong thành những ngày này, cũng có một số ngày là ở nhà của Liên Lan Nhi đấy. Theo lý thuyết, giữa các nàng có quan hệ mật thiết hay lui tới. Nhưng là Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ vào thành tìm Liên Thủ Nhân, Liên Lan Nhi chỉ tìm người dẫn bọn hắn đi tìm, cũng không có đi theo một lúc nào.
Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ tới tìm Liên Thủ Nhân đòi nợ đấy, điểm này bọn hắn sẽ không có gạt Liên Lan Nhi.
Lại nói thí dụ như Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị, tại thời điểm Liên Thủ Lễ cùng Liên Thủ Nghĩa đến, bọn hắn cũng không có xuất hiện, không biết tại thời điểm đó, bọn hắn đang ở nơi nào.
Nghĩ như vậy liền thấy, mỗi lần phòng Liên Thủ Nhân có chuyện gì đó hại thân, vợ chồng Liên Kế Tổ đại đa số đều không có mặt ở đây.
Số lần nhiều lắm, rất khó để người ta tin tưởng đấy là trùng hợp.
"Đại ca, đại tẩu, các người..." Liên Mạn Nhi nói một nửa liền dừng lại, không cần phải hỏi hai người kia mấy ngày hôm trước có phải hay không không ở tại ngôi nhà này. Đáp án nhất định là không, nhưng lại không có lý do không ở đây.
"Mạn Nhi, ngồi xuống nói chuyện a. Ngươi cầm cái tẩu thuốc này là..." Tưởng Thị cũng cười hỏi.
"Đây là tẩu thuốc của ông nội, gặp vật như gặp người." Liên Mạn Nhi chỉ nói một câu này, cũng không nhiều lời nữa.
Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị đứng ở đó, hai mặt nhìn nhau.
Chỉ nghe thấy bên ngoài có thanh âm ồn ào, một lúc liền thấy Nhị Lang cùng Tam Lang từ từ khiêng Liên Thủ Nhân đi vào, Cổ Thị trong tay ôm một cái áo khoác, chạy chậm ở phía sau.
"...Đại bá của các cháu bệnh như vậy, đây là các cháu muốn dày vò chết hắn. Cái này còn có quy củ hay không..." Cổ Thị trong miệng liền không ngừng ồn ào.
"Cũng nhờ có người dẫn đường, nếu không chúng ta cũng không có tìm ra đại bá." Nhị Lang thanh âm buồn bực, cùng với Tam Lang đem Liên Thủ Nhân bỏ ở trên mặt đất, quay người đứng ở bên cạnh Liên Thủ Tín. Cổ Thị vội vàng chạy lên,đỡ lấy người của Liên Thủ Nhân, đem áo khoác trên tay khoác lên người của Liên Thủ Nhân.
Liên Mạn Nhi không khỏi dò xét cẩn thận Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị. Nghe nói Liên Thủ Nhân đã bệnh không dậy khỏi giường, nhưng sắc mặt lại phơn phớt hồng nhuận, so với thời điểm ở tại nông thôn còn mập hơn chút ít, chỉ là chòm râu không có cạo gọn gàng, bởi vậy bộ dáng có chút suy sụp tinh thần, có lẽ bị Nhị Lang và Tam Lang mang kháng tới đón gấp nên trên người chỉ mặc áo kép thiếp thân.
Cổ Thị so với thời điểm ở nông thôn thì không có biến hóa gì lớn.
"Đại bá, đại thẩm, là ông nội để cho chúng ta vào thành, ông lại để cho cháu đại biểu người, nói với mọi người mấy câu." Liên Mạn Nhi nói xong lại dùng hai tay nâng tẩu thuốc ở trước ngược, "...gặp vật như gặp người."
Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị đứng yên không nhúc nhích.
"Mạn Nhi, Đại bá của cháu bệnh như vậy, có lời gì cần nói thì để cho ông ấy ngồi xuống đã rồi nói." Cổ Thị nói chuyện, muốn vịn Liên Thủ Nhân ngồi vào ghế bên cạnh.
"Đại bá, đại thẩm, hai người không nghe thấy lời của cháu nói sao? Ông nội đưa cho cháu cái tẩu thuốc này, nói gặp vật như gặp người. Hai người thấy ông thì nên làm gì, mà còn dùng những lời như vậy nói?" Liên Mạn Nhi không khách khí mà nói lớn.
Hiển nhiên Liên Thủ Nhân và Cổ Thị là có chút không phục, nhưng đến khi nhìn thấy Liên Thủ Tín, Nhị Lang, Tam Lang, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng Liên Mạn Nhi đều có sắc mặt giận giữ, đám người hầu của Tống gia không biết lúc này lại chạy hết đi đằng nào.
"Để ta giập đầu với lão gia tử, đại bá cháu bệnh không nhẹ, liền ngay đối với lão gia tử thì cũng nên miễn cái lễ này đi." Cổ Thị không phục, không cam lòng, vẫn có ý đồ giãy dụa đến cuối cùng.
Liên Thủ Nhân thật sự bị bệnh thật sao? Liên Mạn Nhi không xem đấy là bệnh thật. Bộ râu ria kia là giả bộ bệnh, nhưng không có nghĩ tới Nhị Lang cùng Tam Lang sẽ đi đến bắt người, không có cơ hội trang điểm thêm một bước, cái bộ dạng giả bệnh như thế kia, ai tin tưởng chứ.
Coi như thật là bị bệnh, như vậy cũng không thể khoan dung.
"Đại bá, đại thẩm, hai người để cho Nhị bá cùng Tam bá mang tiền trở về trước, ông nội đã nhận được." Liên Mạn Nhi nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị, "Tâm tư của hai người, ông nội đều đã rõ ràng."
Liên Thủ Nhân có chút bối rối mà dời ánh mắt đi.
"Mạn Nhi, chúng ta cũng thế...." Cổ Thị có ý giải thích.
"Phụ thân bị các ngươi làm cho tức giận mà ho ra máu!" Liên Thủ Tín rống to, tiến lên, nắm lấy cổ áo của Liên Thủ Nhân, nhấc hắn lên, "Người khác ta mặc kê, nhưng đại ca, ca có phải là con trai của phụ thân hay không, ca có còn lương tâm hay không, ca quỳ hay không quỳ?"
"Phụ thân thực sự ho ra máu?" Liên Thủ Nhân thanh âm run rẩy.
Liên Thủ Tín một tay đẩy Liên Thủ Nhân trên mặt đất.
"Phụ thân ah...." Liên Thủ Nhân đứng lên rồi quỳ rạp trên mặt đất, ô ô mà khóc lên.
Cổ Thị thấy thế, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, lặng lẽ không có thanh âm mà quỳ xuống, gục đầu xuống. Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị liếc nhau một cái, cũng học theo Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị mà quỳ xuống phía sau lưng.
"Ca còn có mặt mũi khóc!" Liên Thủ Tín giận giữ chỉ vào mặt Liên Thủ Nhân mà mắng. "Phụ thân đã nhiều tuổi rồi, ca có biết hay không? Phụ thân để tạo điều kiện cho ca đi học, cho ca làm quan mà chịu khổ nhiều năm như vậy, chưa nói qua một câu oán hận, thế nhưng ca hồi báo phụ thân thế nào? Phụ thân đã lau mông cho ca bao nhiêu lần rồi hả? Tại đây, ca được nhậu nhẹt, ăn ngon, có kẻ hầu người hạ, thiếu nợ ca còn không muốn trả, ca có mặt mũi tính toán với phụ thân? Ca muốn làm cho phụ thân tức đến chết mới vui đúng không?"
Liên Mạn Nhi cầm tẩu thuốc trên tay, Liên Thủ Tín nổi giận, nàng đỡ phải nói lời cần nói rồi. Bất quá, Liên Thủ Tín vẫn thiện tâm nương tay, bởi vì Liên Thủ Nhân "Bệnh" nên không có dùng nắm đấm với Liên Thủ Nhân.
"Đại bá, cha cháu là anh em ruột với bá, như thế nào bá lại đem cha cháu biến thành "nhị" trẻ con mà đùa nghịch?" Nhị Lang trừng mắt đối với Liên Thủ Tín.
Nhị là thổ ngữ ở nơi này, ý tứ là ngốc.
"Lão tứ, phụ thân chết rồi hả?"Liên Thủ Nhân thoáng cái thân thể mềm nhũn, run rẩy ngẩng đầu, một đôi mắt trống trơn, đã mất đi tiêu cự, trong mắt tràn đầy nước mắt cũng không phải là giả.
"Không thể, lão gia tử thân thể cường tráng, nếu lão gia tử thật đã chết rồi, thì sao Liên Mạn Nhi làm sao có thể mặc xiêm y sặc sỡ thế kia?" Cổ Thị vốn ngây ra một lúc, liền nói gấp.
"Không có đem ông nội tức chết, trong lòng của đại thẩm còn cảm thấy chưa đủ đúng không?" Liên Mạn Nhi nói.
"Ta không phải ý tứ này." Cổ Thị nhanh chóng khoát tay nói, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cái tội danh này nàng cũng không thể đảm đương nổi. Vừa rồi quá sốt ruột, nên không có tìm từ để nói, nói xong rồi mới phát hiện lời mình nói khiến người khác không muốn nghe.
Liên Mạn Nhi liếc nhìn Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị, như nàng nhìn thấy, nghe được tin tức Liên lão gia tử thổ huyết, Liên Thủ Nhân là thương tâm thực sự, như là mất đi chỗ dựa không biết phải làm sao. Về phần Cổ Thị cũng có chút ít kinh hoảng, nhưng chưa hẳn là thương tâm. Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị đều cúi đầu, không thấy được bọn hắn giờ phút này là đang nghĩ gì.
Nghe nói Liên lão gia tử không có chết, dường như Liên Thủ Nhân buông lỏng tâm chút ít, không còn khóc nữa, Cổ Thị lại lớn tiếng khóc to lên, vừa khóc còn vừa kêu phụ thân ah phụ thân, bộ dạng như vậy sợ là con gái Liên lão gia tử đích thân sinh ra cũng không bằng ah.
Liên Mạn Nhi dùng tẩu thuốc đập đập xuống bàn.
"Đại bá, ông cho bá về nhà, hiện tại liền đi thôi." Liên Mạn Nhi nói.
Liên Thủ Nhân cúi đầu đứng lên. Liên lão gia tử bệnh nặng, chuyện đại sự cần hắn đứng bên cạnh, ai cũng không dám nói không quay về.
"Còn phải chào từ biệt Tống gia lão phu nhân a." Cổ Thị cầm khăn lau khóe mắt, mạch suy nghĩ cũng vô cùng rõ ràng. "Cũng còn phải dọn dẹp một chút nữa."
"Đều không cần, lập tức liền đi." Liên Mạn Nhi nói, "Phía bên Trầm lão phu nhân, chúng ta đã thay mọi người nói qua rồi. Tòa nhà cùng mọi người hầu thì Tống gia sẽ thu hồi lại. Đại bá, đại thẩm, các ngươi vì kiếm tiền, đều mang mọi thứ đều bán hết, chỉ còn xiêm y trên người, cái kia có thể có cái gì thu thập, cứ mặc xiêm y trên người mà đi a."
Cổ Thị á khẩu, không nói được gì.
"Nhị Lang ca, Tam Lang ca, các ca khiêng đại bá, chúng ta đi." Liên Mạn Nhi nói, "Ông nội nói, ai không muốn trở về thì không cần trở về, về sau cũng không còn là người của Liên gia nữa."
"Đừng, đừng, đừng, đừng, chúng ta trở về, chúng ta đều trở về." Liên Kế Tổ, Cổ Thị cùng Tưởng Thị đều vội vàng nói.
Cuối cùng vẫn là do Tưởng Thị nói một hồi, Liên Mạn Nhi mới đáp ứng cho bọn hắn đi thu thập một ít hành lý đi ra.
"Nhị tỷ, nên dùng tẩu thuốc gõ bọn hắn vài cái." Ngồi trên xe, Tiểu Thất tức giận mà nói.
"Chúng ta ở riêng rồi, về sau nói chuyện hay làm việc đều nên giữ một khoảng cách." Liên Mạn Nhi tựa ở trên xe nói, chuyện nên làm thì làm cho tốt, trừ việc đó ra, nàng không muốn can thiệp vào quá sâu. Việc vào thành đòi nợ, mang một nhà Liên Thủ Nhân trở về, là vì Liên lão gia tử. Còn có nguyên nhân, Liên Mạn Nhi không có quên, thời điểm vay nặng lãi, bọn hắn chưa có ở riêng.
Trải qua chuyện này, Liên lão gia tử có lẽ cũng đã tỉnh ngộ, Liên Thủ Tín có lẽ cũng như vậy. Từ nay về sau, hoàn toàn cách nhà kia một khoảng cách, Liên Mạn Nhi không muốn phải đi thu dọn tàn cuộc của bọn hắn.
Đang lúc hoàng hôn, xe ngựa rốt cục cũng dừng lại ở của lớn của Liên gia.
Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị tranh xuống xe trước, Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị theo phía sau, ngược lại đem mấy người bọn Liên Mạn Nhi bỏ lại ở phía sau. Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị chạy một mạch vào trong sân, bắt đầu khóc gọi phụ thân.
Một người ở trong phòng trên đi ra, đón Liên Thủ Nhân, không đợi phân trần, một quyền đánh Liên Thủ Nhân ngã xuống đất.
Chương 195: Hiếu tâm
Liên Mạn Nhi đợi xe ngựa dừng lại ổn định, mới từ trên xe bước xuống, hướng trong sân xem xét, vừa vặn thấy một màn này.
Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị trước tính toán như vậy, về đến nhà, trướcmặt mọi người muốn tỏ ra hiếu tâm, lộ ra lo lắng cho Liên lão gia tửnhư vậy, nóng lòng muốn nhìn thấy Liên lão gia tử. Cổ Thị còn ngại LiênĐóa Nhi đi chậm, một mạch lôi kéo Liên Đóa Nhi.
Ngăn lại Liên Thủ Nhân để đánh chính là Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Nghĩa vừa đánh vừa mắng Liên Thủ Nhân bất hiếu.
Có cái bề ngoài hiếu tâm này chẳng qua là một chút cơ linh cùngnhiệt tình, chứ đổi lại không biết là được bao nhiêu hiếu tâm thật, nếukhông Liên lão gia tử cũng sẽ không bị tức đến thổ huyết. Liên Mạn Nhiđối với việc này rất là chướng mắt, bởi vậy cũng không vội vàng, cùngxa phu tính tiền xe rõ ràng, rồi mới từ từ tiến vào sân trong.
Cổ Thị cùng Liên Kế Tổ sớm đã tiến lên, cứu giúp Liên Thủ Nhân xuống dưới.
"Ta đáng bị đánh ah, ta đáng bị đánh a." Liên Thủ Nhân gào khóc, mộtbộ dáng đại hiếu tử, thất tha thất thểu hướng trong phòng chạy tới, "Phụ thân, con về rồi."
Liên Thủ Nghĩa đứng ở đó, run rẩy cổ tay, có lẽ là do lúc nãy ra sứcquá mạnh, làm bị thương mình. Tựa hồ, hắn đánh Liên Thủ Nhân, hắn cũngkhông có gì sai cả, cũng là chân tâm thật ý của con trai hiếu thuận.
Một nhà Liên Thủ Nhân đi vào trong nhà, Liên Thủ Nghĩa đứng ở cửa ravào, nhìn Liên Mạn Nhi cùng Liên Thủ Tín đang đến gần, cuối cùng ánh mắt rơi vào hộp gỗ Liên Mạn Nhi đang ôm trên tay.
"Lão Tứ, có phải đã lấy được tiền về rồi không?" Liên Thủ Nghĩa lớn tiếng hỏi.
"Nhị ca, trở về phòng rồi nói đi. Phụ thân thế nào rồi, có nghiêm trọng không?" Liên Thủ Tín lên tiếng.
"Vậy là tiền đã trở về rồi a. Ai nha." Liên Thủ Nghĩa đi tới, muốn nắm lấy hộp gỗ trong tay Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi quay thân, rút ra tẩu thuốc, gõ lên bên trên hộp gỗ.
Con mắt của Liên Thủ Nghĩa vẫn nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, nhưng tay đã rụt lại.
"Mạn Nhi, mang về bao nhiêu lượng bạc?" Ngữ khí cùng thần thái khi hỏi, đều mang ý tứ nịnh nọt ở trong đó.
"Nhị ca, trước cứ vào phòng đã." Liên Thủ Tín lên tiếng.
Đúng lúc này, Trương Thị cùng Liên Chi Nhi, Triệu Thị cùng Liên Diệp Nhi đều từ trong Tây sương phòng đi ra.
"Cha bọn trẻ, Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, mọi người đã trở vềrồi." Tuy vẫn chưa đi tới một ngày, nhưng Trương Thị vẫn đi tới đi luicao thấp mà dò xét mấy người bọn họ, thấy Liên Thủ Tín cùng bọn nhỏ đềutốt, không có bộ dạng khổ sở hoặc ủy khuất gì, nàng lúc này mới để tâmxuống. "Bên ngoài rất lạnh ah, có thấy lạnh không, để ta đi thổi lửa nấu cơm a."
Đây là mẹ ruột cùng những người trong nhà, thật khác xa những người ngoài a.
"mẹ, trước tiên con đi xem ông nội a, tiền này cần đưa cho ông nữa." Liên Mạn Nhi liền để cho Trương Thị ôm hộp gỗ.
"Nên là như vậy." Trương Thị nói. "Nghe nói hôm nay lão gia tử đãuống được một chén cháo. Trong lòng còn bận việc, liền ăn không ngonđi."
Cả nhà lúc này mới tiến vào phòng trên.
Trên mặt đất ở phòng trên, Liên Thủ Nhân, Cổ Thị, Liên Kế Tổ, TưởngThị, Liên Đóa Nhi, bé gái Nữu Nữu, xếp thành hai hàng, quỳ gối xuôi theo giường, Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị một bên khóc, một bên kể lể.
Trên giường gạch, Liên lão gia tử một nửa người dựa trên gối cao,trong mắt đỏ lên hàm chứa cả nước mắt. Chu Thị cùng Liên Tú Nhi cũng đỏmột vòng mắt. Liên Thủ Lễ đứng ở bên dưới, thấy việc như vậy cũng khôngbiết phải làm sao.
"Phụ thân cũng đừng quá thương tâm." Liên Thủ Nhân giương mắt trôngthấy Liên Mạn Nhi ôm hộp gỗ, quỳ trên mặt đất cọ xát đi tới, hai tay vịn vào mép giường. "Thời điểm lão Nhị cùng lão Tam tới, tiền thật ra không có gom góp đủ. Ta liền đối với lão Nhị cùng lão Tam nói, để cho bọn hắn cầm số tiền kia về. Còn ta lại tiếp tục gom góp, thêm một hai ngày, gom góp đủ ta sẽ quay về."
"Đúng vậy a, đại gia sốt ruột đến phát hỏa, phát bệnh cùng không giám nghỉ ngơi." Cổ Thị hát đệm nói thêm vào.
"Ngày hôm nay, nếu không phải các ngươi đi tìm, ta cũng tự mang tiềnvề."Liên Thủ Nhân nói, "Nếu không, như thế nào Liên Mạn Nhi vừa đi tớiđã mang được tiền về."
Hai vợ chồng nhà này thật đúng là xảo ngôn, có thể đổi trắng thay đen được.
"Đại ca." Liên Thủ Lễ ở bên gấp đến độ mặt liền đỏ lên. "Khi đó,ngươi cũng không phải là có ý tứ này. Ngươi nói cứ để cha nghĩ biện pháp gom góp tiền."
"Ta nói chính là cái vừa nói."Liên Thủ Nhân nói. "Tình huống lúc đónhư thế nào chúng ta chẳng lẽ còn không biết. Ta thế nào có thể giao sựtình đó cho phụ thân a."
Liên Thủ Lễ không tìm được ngôn từ nào để nói, vừa vội vừa tức, miệng há to mà không thốt được ra lời nào.
"Đều tại ta, lúc đó tướng công ta bệnh không dậy nổi giường, ta sốtruột quá, liền phân tâm, lão Tam chắc là nghe nhầm ý tứ của ta rồi. Việc này đều tại ta." Cổ Thị ở bên hòa giải.
Đây là muốn làm cho sự việc hàm hồ mà qua đi đây.
"Các ngươi đừng khi dễ cha cháu trung thực, những lời kia của cácngươi đều là do Nhị bá trở về nói." Liên Diệp Nhi chen đến phía trước,trừng tròng mắt nói.
Mọi người đều quay đầu nhìn, phát hiện Liên Thủ Nghĩa không có ở trong phòng.
"Ông nội." Liên Mạn Nhi tiến đến trước giường, đem tẩu thuốc cùng hộp gỗ trong tay đặt trước mặt Liên lão gia tử. "Thời điểm ta đi tìm HoaNhi tỷ, tiền này là ngay lúc đấy Hoa Nhi tỷ gom góp ra đấy." Cũng khôngphải như lời Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị nói đấy, sớm đã có chuẩn bị, hômnay bọn người Liên Mạn Nhi không đi thì bọn hắn cũng đem tiền cầm trở về đấy.
"Buổi trưa, chúng ta đến nhà đại bá, đại bá vẫn còn nằm trên giườnggạch, Nhị Lang ca cùng Tam Lang ca khiêng đại bá đi ra, chúng ta mớinhìn thấy đại bá." Liên Mạn Nhi tiếp tục nói. "Cháu nói với đại bá,ôngbảo đại bá trở về nhà. Đại thẩm còn nói phải tới Tống gia cáo biệt, cònphải thu dọn chút ít mới trở về được. Hành lý đều là thu dọn ngay lúcđấy, nếu không phải bọn ta thúc giục, hiện tại còn chưa về đến nhà a."
"Mạn Nhi nói không sai." Liên Thủ Tín nói
Nhị Lang cùng Tam Lang cũng phụ họa theo.
Lời nói dối bị vạch trần, Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị đều cúi thấp đầu.
"Các người cách ta xa xa một chút." Liên lão gia tử chỉ chỉ Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân nhấc chân liền muốn đứng lên, nhìn thoáng qua Liên lãogia tử, lại quỳ trở lại, sau đó quỳ ngược lui lại mấy bước, theo bêngiường cách ra một khoảng xa.
"Mạn Nhi, lão Tứ." Liên lão gia tử gọi mấy người con cháu đi đến thị trấn, "Đến ngồi trước mặt ta."
Mạn Nhi trước hết bò lên giường, ngồi vị trí trước mặt Liên lão gia tử, sau đó mở hộp gỗ ra.
"Ông nội, tiền đã đủ rồi, cháu tìm lão Kim đến, trước hết đem khoảnnợ trả cho hết đi." Liên Mạn Nhi chủ động nói ra, nàng đoán, khoản nợvay nặng lãi này giống như một tòa núi đặt trong lòng Liên lão gia tử,trước hết đem chuyện này giải quyết, bệnh của Liên lão gia tử có thể tốt lên một nửa.
"Đúng, trước hết đi tìm lão Kim đến đây." Liên lão gia tử nhìn bạc ởtrong hộp, quả nhiên tinh thần tốt lên một chút, "Ai, đời này của ta,không có thiếu nợ tiền của người khác."
Rất nhanh, lão Kim đã đến, nhìn hộp vàng bạc này, mặt mày cũng hớnhở. Cầm các loại vàng bạc lên tính, tổng cộng là tám trăm sáu mươi bốnlượng lẻ chín tiền, lão Kim đem vàng bạc thu lại, rồi lại cầm xâu tiềnđếm đếm, sổ sách lúc này mới được tính toán xong xuôi.
"Lão Kim a, cái chứng từ kia..." Liên lão gia tử nhìn nhìn lão Kim.
Lão Kim lấy từ trong ngực ra cái chứng từ kia, lúc này trong phòng đã đốt đèn.
"Tiền này đủ rồi, Liên lão ca là người coi trọng chữ tín, chứng từnày cũng đốt đi a." Lão Kim muốn đem chứng từ đến bên ngọn lửa, đốt đi.
"Đừng đốt." Liên lão gia tử bề bộn ngăn lại.
"Cũng được, là ta nhiều chuyện rồi, haha." Lão Kim ha ha cười, rồi đem chứng từ giao lại cho Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử tiếp nhận chứng từ nhìn nhìn, tính cả cái phần LiênMạn Nhi cầm kia là vừa đủ một bộ. Giao lại cho Chu Thị, để nàng hảo hảocất giữ.
"Lão Kim a, lần này làm phiền ngươi rồi. Ngươi còn có nhiều việc, ta không giữ ngươi ở lại nữa." Liên lão gia tử nói.
Đây là lệnh đuổi khách, lão Kim vốn định ngồi nhiều thêm một tý, nay đành đứng dậy cáo từ.
"Các ngươi đều đã nghe." Lão Kim đi rồi, Liên lão gia tử trầm mặc một hồi, mới lại mở miệng. "Từ nay về sau, phàm là người của Liên gia thìđều không được vay nặng lãi nữa."
Bởi vì dùng sức quá mạnh, sau khi nói xong câu này, Liên lão gia tử lại ho khan lên.
"Lão đầu tử, ngươi đừng nói nữa, trước hết ngươi hãy nghỉ ngơi mộtchút đi." Chu Thị đau lòng Liên lão gia tử liền bề bộn khuyên can.
"Nghỉ cái gì mà nghỉ, lời này ta phải nói một lần cho xong." Liên lão gia tử khoát tay ho khan một hồi, lại nói tiếp, "Nghe thấy chưa, aicũng không được vay nặng lãi, đấy chính là uống rượu độc để giải khát."
Liên lão gia tử cầm tẩu thuốc gõ lên giường vài cái.
"Ai lại muốn vay nặng lãi, thì hắn không phải người của Liên gia. Đều nghe rõ chưa?"
"Chúng ta đều đã nghe rõ." Mọi người trong Liên gia gấp quá, đều vội vàng đáp.
"Lão gia tử, uống thuốc, nghỉ ngơi một chút a." Chu Thị bưng chén thuốc ra, đối với Liên lão gia tử nói.
Liên lão gia tử sốt ruột nhiều ngày như vậy, hôm nay rốt cuộc cũngđúng thời hạn đem nợ vay nặng lãi trả cho hết. Một nhà Liên Thủ Nhâncũng được Liên Mạn Nhi dẫn theo trở về, lòng của hắn buông lỏng, uốngthuốc, ngủ một giấc thật say.
Chu Thị lúc này mới làm chủ, cho một nhà Liên Thủ Nhân đứng lên.
Có một số việc, có một số lời, chỉ có thể lưu lại đến ngày mai.
Trở lại Tây sương phòng, Trương Thị liền mang theo Liên Chi Nhi đithổi lửa nấu cơm. Liên Mạn Nhi rửa mặt, thay quần áo, nàng có chút sinh ý quan tâm đến cửa hàng, liền đi theo Trương Thị hỏi thăm.
"Cũng giống như những ngày trước, nếu không phải nhờ một nhà Tam bácon hỗ trợ, ta liền bận không mở mắt được." Trương Thị lên tiếng. "Sổsách của ngày hôm nay là do tỷ của con tính toán."
"Cũng không biết có tính toán đúng hay không, Mạn Nhi, ngày mai muội kiểm tra lại một lần a." Liên Chi Nhi vừa nhóm lửa vừa nói.
"Hôm nay, các con ở trong thành như thế nào?" Trương Thị liền hỏi, "Tiền này cũng không phải dễ dàng mà lấy được."
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu.
"Hoa Nhi tỷ mang thai em bé rồi."
"À?!" Trương Thị đang cọ nồi liền dừng tay lại một chút, "Vậy sao."
Giọng nói Trương Thị có chút nhàn nhạt đấy, mượn ánh lửa bên dưới,Liên Mạn Nhi mới phát hiện thấy sắc mặt Trương Thị có chút lúng túng.Nàng chỉ muốn nói, Liên Hoa Nhi có thể mượn cơ hội thân thể mang thai,rất nhanh mà trả hết nợ còn thiếu. Thế nhưng Liên Hoa Nhi không có trảhết tiền, mà ngược lại bởi vì có chỗ dựa vào, mà còn tính toán bọn hắn.Trong lòng Liên Hoa Nhi, nhà mẹ đẻ chỉ có mấy người ở phòng lớn là người thân ruột thịt của nàng, Liên Hoa Nhi đối với những người khác ở Liêngia, căn bản là không có thân tình.
Thế nhưng đối với Trương Thị, căn bản là đang nhớ tới chuyện bị mất đứa bé kia.
"Mẹ, chúng ta mau ăn cơm, còn đi đến cửa hàng, một ngày không đi, ta rất muốn đến cửa hàng đấy." Liên Mạn Nhi liền nhanh nhẹn chuyển hướngchủ đề, "Ở trên thị trấn còn rất nhiều chuyện thú vị, một hồi đến bêntrong cửa hàng, con liền kể cho mẹ nghe."
..................................
Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi cũng giống như mọi ngày, sớm một chút đếnbên trong cửa hàng hỗ trợ, đợi khách hàng ít đi một chút, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất lại đẩy xe ba gác của nhà lên thị trấn.
Hai mươi lượng bạc còn thừa lại rất nhiều, Liên Mạn Nhi mua sắm lớn một phen, một hồi mới đẩy đầy một xe đồ đạc về nhà.
Tiến vào sân nhỏ, Liên Mạn Nhi thấy bên trong gian ngoài cuộn cuộn khói đặc bốc lên.
Còn chưa đến thời điểm làm cơm bữa trưa, đây là như thế nào, chẳng lẽ là cháy sao? Liên Mạn Nhi cả kinh, vội vàng bước nhanh hơn, xốc màn cửa lên, liền ngây dại.
Chương 196: Tự trách
Mùi thuốc bên trong gian ngoài càng đậm, cơ hồ khiến người khác cóchút không mở được mắt ra. Liên Mạn Nhi nhanh chóng đến đứng ở bên cửa,đem rèm cửa vén lên. Mùa đông là gió bắc, khói đặc từ phía sau hướng sân trước bốc lên, khi bên trong gian ngoài khói thuốc ít đi một chút, Liên Mạn Nhi mới nhìn rõ bên trong.
Là hai người Tưởng Thị cùng Cổ Thị.
Tưởng Thị chiếm lấy một cái bếp nhỏ, bên trên là ấm sắc thuốc, nàng đang nấu thuốc vì Liên lão gia tử.
Cổ Thị thì đang ngồi nhóm lửa ở một cái bếp khác, những cái khói dàyđặc kia là từ cái bếp đấy mà xuất hiện đấy. Cũng chưa đến giờ nấu cơm,Cổ Thị là đang nấu nước đấy.
Mặt của nàng bị hun đến đen sì, con mắt hồng hồng, là bị khói hun đến chảy cả nước mắt đấy.
Kỹ năng nữ công gia chánh của Cổ Thị lại bị lùi một bước đấy, dù saomấy tháng này nàng ở trong huyện thành, ở nhờ nhà Tống gia, rảnh rỗi,chỗ ăn ở, đi lại, đều có người hầu của Tống gia hầu hạ.
"Nồi thuốc lớn như vậy, thế nào lại không đem rèm cửa xốc lên?" Liên Mạn Nhi hỏi.
"Là Mạn Nhi ah." Tưởng Thị buông khăn tay đang chắn miệng mũi ra,cũng cười nói, "Cái này sợ vén rèm lên, trong phòng có lạnh không? Lửavừa đốt lên, ở bên trên lại đun thuốc, đợi một hồi thì tốt rồi."
Cổ Thị ngồi ở trên ghế đẩu, bên trên miệng mũi cũng che một cái khăn tay, chỉ cúi đầu nhóm lửa, không trả lời Liên Mạn Nhi.
Cửa Đông phòng ầm một tiếng mở ra, Chu Thị thò đầu ra.
"Đây là làm cái gì kia, trong lòng có oán hận, muốn đem cái phòng này hun lên, đem mấy lão bất tử chúng ta làm cho chết cháy hay sao?" ChuThị nổi giận đùng đùng mà nói lớn.
Tưởng Thị nhanh chóng cúi đầu xuống, Cổ Thị cũng vộ vàng từ trên ghế đẩu đứng lên.
"Mẫu thân, con muốn nấu nước cho phụ mẫu uống,mẫu thân tranh thủ thời gia vào nhà, đóng cửa lại, nước này nấu một lúc nữa là được rồi." CổThị cũng cười nói.
"Nấu nước cho phụ thân con và ta uống?" Chu Thị hừ lạnh một tiếng,ánh mắt vòng quanh thân Cổ Thị đánh giá. "Nếu con thực sự hiếu tâm, bâygiờ lão gia tử có nằm trên giường bệnh không nhúc nhích nổi không? Lậptức muốn làm cơm, ai bảo ngươi nấu nước làm gì, ngươi đem cái bó củi kia là đến làm j? Mau đem lửa dập đi!"
Môi Cổ Thị thoáng run run, tựa hồ như muốn phân trần, cuối cùng, cái gì cũng không dám nói, cúi đầu đem lửa ở trong lò dập đi.
Ánh mắt bắt bẻ của Chu Thị cuối cùng lại chuyển đến trên người củaTưởng Thị. Đối với người cháu dâu trưởng này, nàng vẫn muốn lưu lại vàiphần thể diện đấy.
"Thuốc được rồi thì mang đến cho ông nôi cháu." Chu Thị nói.
"Ai." Tưởng Thị bề bộn đáp ứng.
"Mạn Nhi, cháuđến đây làm gì?" Chu Thị quay thân về phòng,dừng một chút, tựa hồ mới nhìn rõ Liên Mạn Nhi đang đứng tựa vào cửa.
"Bà nội, cháu đến thăm bà và ông nội một chút." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"Vậy thì vào đi, đứng ở cửa ra vào làm gì, lại bị trúng gió đấy." Chu Thị nói xong một câu như vậy, liền quay thân trở về phòng.
Cổ Thị cùng Tưởng Thị đều xoay đầu lại nhìn Liên Mạn Nhi.
Không biết vì cái gì, giọng điệu Chu Thị nói chuyện lại có bất đồnglớn như vậy. Vừa rồi nói như vậy, phiên dịch theo ngôn ngữ của ngườibình thường là chiếu cố Liên Mạn Nhi nhanh vào nhà, đừng đứng tại cửa ra vào mà dễ bị trúng gió. Loại đãi ngộ này, trước kia chỉ có Liên Tú Nhivới mấy người nhân tài phòng lớn mới có. Ba mươi năm Hà Đông, Ba mươinăm Hà Tây, bây giờ Cổ Thị lại biến thành người bị trách cứ, mà Liên Mạn Nhi lại là người nhận được sự rộng rãi của Chu Thị.
Ánh mắt của Cổ Thị cùng Tưởng Thị, Liên Mạn Nhi nhìn là hiểu rồi, lại cũng không thèm để ý, hơn nữa, quay người trở lại trong sân, cùng NgũLang cùng Tiểu Thất chuyển đồ vật từ trên xe ba gác xuống.
Lần này có thể đúng hạn mà trả hết nợ vay nặng lãi, lại mang một nhàLiên Thủ Nhân trở về, Liên Mạn Nhi là công thần hạng nhất. Cái bệnh nàycủa Liên lão gia tử thập phần hung hiểm, Chu Thị bị dày vò đến phát sợ,vì vậy trung khí không được bằng như lúc trước.
Địa vị của Liên Mạn Nhi dường như nổi bật lên vậy.
Liên Mạn Nhi ôm đồ đạc đi vào gian ngoài, đã nhìn thấy Liên Thủ Nhân khoác một kiện áo khoác dày đứng ở cửa ra vào của Tây phòng, đang phànnàn cùng Cổ Thị.
"Cái bếp lửa này sao không đốt đi?" Liên Thủ Nhân một bên nói, mộtbên còn dậm chân như sợ lạnh, "Giường lạnh như băng vậy, thời điểm mùađông đã đến, ngươi còn không mau đi đốt lửa đi."
Nguyên lai Cổ Thị nấu nước chỉ là thuận tiện, mục đích chính là đem cái giường ở Tây phòng kia đốt nóng mới là chính.
Lần này một nhà Liên Thủ Nhân trở về so với ngày xưa là bất đồng.Nguyên lai đãi ngộ như sao vây quanh trăng nay đã triệt để hết rồi. Hơnnữa bây giờ là mùa đông, trong Liên gia không có thói quen đốt bếp lò,sửa ấm hoàn toàn là dựa vào bếp nấu ăn chính, khi đó đem giường ở trongphòng đốt nóng lên.
Nhóm lửa cũng không thể tùy tùy tiện đốt nấu đấy, ngoại trừ một ngàyba bữa cơm, Chu Thị cũng không cho phép lúc khác nhóm lửa, phòng trên có hai cái bếp, muốn nhóm lửa cũng ưu tiên nhóm bếp phía đông trước, đểđốt nóng giường của Chu Thị cùng Liên lão gia tử trước.
Tây phòng vốn đã lâu không có người ở nên liền rất lạnh, hơn nữa hômqua không có ai đặc biệt chiếu cố bọn hắn, có lẽ đã đông lạnh cả đêm,bọn Liên Thủ Nhân đã không chịu nổi rồi, lúc này Cổ Thị mới đích thân đi ra nhóm lửa.
"Là ta không phải đang đốt sao?" Cổ Thị liền cau mày, trong giọng nói mang theo lửa tức giận, lại phát hiện Liên Mạn Nhi đang đi vào, liềnđem lông mày giãn ra một chút, giọng nói cũng ôn nhu thêm vài phần, "Làmẫu thân không cho ta nhóm lửa, lại đem lửa dập đi."
"Để ta đi cùng mẫu thân nói." Liên Thủ Nhân muốn hướng đông phòng mà đi.
"Đừng đi." Cổ Thị mang Liên Thủ Nhân ngăn lại. "Đợi đến lúc làm cơm thì nhóm lửa, nhẫn nhịn một hồi là tốt rồi."
Cổ Thị hướng Liên Thủ Nhân nháy mắt, rồi kéo hắn trở về Tây phòng.
Đây chính là loại thông minh, biết rõ Chu Thị cùng Liên lão gia tửvẫn còn tức giận cùng nổi nóng, liền nhẫn nhịn và tránh. Đợi hai lãonhân tức khí giảm xuống, phụ tử vẫn là phụ tử, nếu như Liên Thủ Nhângiường lạnh mà bị ốm, thì hai lão nhân cũng đau lòng, đừng nói là châmthêm lửa, ngay cả những việc khác cũng có thể xử lý ổn thỏa rồi.
.............................
Trong Đông phòng, Liên lão gia tử lúc này đang tựa ở rương hành lý,nhắm mắt dưỡng thần. Theo như lời Lý lang trung dặn dò, lúc này hắn nênnằm xuống mới đúng, nhưng hắn là người không chịu nằm yên một chỗ, mặcdù bị Chu Thị trông coi rồi, không thể xuống đất đi đi lại lại, lúc cóthể ngồi, hắn không muốn nằm xuống. Chu Thị cùng Liên Tú Nhi ngồi bêncửa sổ làm đế giày.
"Ông bà nội." Liên Mạn Nhi mang theo Ngũ Lang cũng Tiểu Thất chuyểnnhững thứ bọn hắn mua được từ trên thị trấn đến, bày thành một dãy xuôitheo giường.
"Thế nào lại mua những thứ tốt như thế này?" Liên lão gia tử mở mắtra, chứng kiến những đồ vật này, cùng với Chu Thị rất là kinh ngạc.
"Hì hì." Liên Mạn Nhi cười cười, đem từng đồ vật mua được, chỉ choLiên lão gia tử xem, "Mười cân gạo tẻ, để cho ông nấu cháo đấy, Lý langnói cái này tốt nhất cho việc dưỡng bệnh. Mười cân bột mì trắng, chờ cho ông khỏe hơn một chút, để bà nội làm mì sợi, làm vằn thắn, làm bánh cho người ăn. Ông, những ngày này, người nên ăn lương thực chính, đừng nênăn lương thực phụ. Hai cân đường trắng, hai cân đường đỏ, còn có năm cân trứng gà, năm cân thịt, một cái bụng heo, còn có hai cân cam đường, cái này không hay bán, hôm nay đi vừa vặn gặp liền mua về đấy."
"Cái này phải mất bao nhiêu tiền chứ?" Chu Thị giật mình nói.
Liên lão gia tử cũng hiểu được những thứ này tốn hao không ít tiền,hơn nữa càng khó có được chính là sự cẩn thận chu đáo, săn sóc tỉ mỉ của Liên Mạn Nhi.
" Bà nội, cô cô, mau đem những thứ này cất đi a." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Chu Thị cùng Liên Tú Nhi nhanh chóng từ trên giường gạch xuống, mang từng thứ cất đi.
"Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất, mau lên trên giường, đến trước mặt ông ngồi." Liên lão gia tử gọi.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất đều bò lên giường, lần lượt ngồi cạnh Liên lão gia tử.
"Ông nội, ngày hôm qua muốn nói cùng người những việc khi đi vàohuyện thành, nhưng lúc đó ông đã uống thuốc rồi đi ngủ." Liên Mạn Nhinói.
Nếu Liên Mạn Nhi không đến, Liên lão gia tử còn muốn cho người đi tìm nàng, hỏi chuyện ngày hôm qua. Hắn đã hỏi Nhị Lang cùng Tam Lang, đãbiết chuyện xảy ra với Liên Thủ Nhân ở bên kia, nhưng chuyện ở Tống giathì bọn hắn không biết.
"Mạn Nhi, vậy bây giờ cháu liền nói a, bây giờ ông rất có tinh thần để nghe." Liên lão gia tử nói.
"Ai." Liên Mạn Nhi đáp ứng một tiếng, liền bắt đầu nói.
Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng đi theo nói bổ sung, ba đứa trẻ cười cười nói nói, đem tất cả sự việc nói lại một lần.
Về phần như thế nào cùng Liên Hoa Nhi đàm phán, lại để cho nàng phảilấy tiền ra, cái này chỉ có Liên Mạn Nhi biết, Mạn Nhi cũng không dámgiấu diếm, ngoại trừ câu nói kia của Liên Hoa Nhi: "Ông là vì ta sao,ông chính là vì Liên gia có người ra làm quan đấy."
Những lời này trước mặt Liên lão gia tử, Liên Mạn Nhi nói không lênlời, "Lại nói tiếp, ta cũng là người da mặt mỏng, tâm địa lại mềm." Liên Mạn Nhi trong lòng thầm nghĩ.
"Ta thấy số tiền kia, nếu Hoa Nhi tỷ sớm nghĩ đến phải gom góp thì đã gom góp đủ, cũng không biết nàng vì sao lại làm như vậy?" Cuối cùngLiên Mạn Nhi cũng chỉ nói như thế.
Liên lão gia tử nghe xong Liên Mạn Nhi nói lại, cả buổi không nói câu gì.
Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng trầm mặc theo.
"Thời gian Hoa Nhi ở trên thị trấn nhiều, ở nông thôn ít, đứa trẻ này đối với chúng ta tình cảm không sâu." Sau một lúc lâu, Liên lão gia tửmới chậm rãi nói.
"Còn không phải nàng ta học theo mẹ nàng hồ ly tinh hay sao." Chu Thị đem thịt heo đi ra ngoài đông lạnh trở về, chỉ nghe thấy câu này, liềnnói, "Nha đầu kia có tâm kỹ nữ, cùng mẹ nàng là một dạng."
Thời điểm Chu Thị nói như vậy còn nghiến răng nghiến lợi đấy. Chuyệnlần này, Chu Thị tức giận Liên Thủ Nhân, nhưng tức thì tức, đại bộ phậnlửa giận của Chu Thị đều rơi vào trên người Cổ Thị. Con trai là người bà nuôi dạy từ bé, không tốt chỗ nào, đều là do Cổ Thị khuyến khích đấy,thậm chí là hồ lộng mới làm ra chuyện như vậy.
"Việc này, ngay từ đầu, liền đã sai rồi." Liên lão gia tử cúi đầuxuống trầm tư một chút. "Mấy ngày nay ta nằm trên giường gạch, tronglòng một mực không nhàn rỗi. Chuyện của Hoa Nhi phát sinh, ta biết rõ,không nên giúp bọn hắn lừa gạt. Ngọc bội bị vỡ thì cùng Tống gia nói cho rõ ràng, nên xử lý thế nào thì xử lý, không nên đi vay nặng lãi mớiđúng."
Có mấy lời Liên lão gia tử vẫn không có nói ra. Nếu như lúc đó, Tốnggia không phải nói sẽ giúp Liên Thủ Nhân ra làm quan giống như là củ càrốt treo phía trước, thì lựa chọn của hắn, sẽ không phải là như thế.
"Làm người a, không thể lấn tâm, không thể đùa nghịch khôn vặt." Liên lão gia tử thở dài một tiếng, "Việc lần này, là ta nợ Tống gia..."
Việc Liên Hoa Nhi làm sai, cách làm của Liên lão gia tử xem như làbao che. Tại trong lòng hắn, vì trách nhiệm chuyện này ở trên lưng,chính là nguyên nhân hắn không đi thị trấn, không chủ động thân cận cùng người của Tống gia.
Trong lòng Liên Mạn Nhi khẽ động, có phải hay không cho dù lúc ấyLiên lão gia tử không có tức đến thổ huyết, thì hắn cũng không đi đếnnội thành đòi nợ? Liên Hoa Nhi bọn họ không phải nhìn đúng thời điểmnày, nên mới dám làm như vậy? Chỉ cần Liên lão gia tử vào thành, LiênThủ Nhân trốn đi, Liên Hoa Nhi căn bản sẽ không lo lắng Liên lão gia tửsẽ đến Tống gia tìm nàng?
"...Không có nợ, thân thật nhẹ." Liên lão gia tử tự trách xong, tinhthần sa sút cũng tỉnh lại, "Cũng may về kịp, từ nay về sau an phận trông nom mấy mẫu ruộng kia mà sống."
Ý tứ của Liên lão gia tử là từ nay về sau làm ruộng mà sống, không trông mong vào Liên Thủ Nhân làm quan nữa?
Chương 197: Quy củ
Nếu nói như vậy, ngược lại có thể an ủi sống qua ngày. Chính là sợLiên Thủ Nhân, Cổ Thị, những người này đã quá quen áo đến tận tay, cơmđến tận miệng trong thời gian qua, không có cách nào quen với thói quensinh hoạt của hộ gia đình nông thôn.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tiềm năng của con người không cáchnào mà đoán trước được, dưới những tình huống không có cách nào, bọn hắn cũng chỉ có thể thích ứng, chỉ là quá trình vất vả hơn chút ít.
Nhìn thấy Chu Thị cùng Liên Tú Nhi lại khuân đồ đi ra phía ngoài rồi, Liên Mạn Nhi liền từ từ rút từ trong ngực ra một túi tiền, lấy một ítbạc đưa cho Liên lão gia tử.
"Ông nội, lúc trước cháu lấy từ trong bốn trăm lượng bạc ra hai mươilượng bạc đấy, là dự bị để vào thành đòi nợ." Liên Mạn Nhi nói, "Làcháu vận khí tốt, gặp được người tốt, số tiền này không tốn đến rồi,ông, người thu lại a."
Sau đó Liên Mạn Nhi nói với Liên lão gia tử, chi phí tiền này chi vào những việc nào.
Đầu tiên là tiền mướn xe ngựa, sau đó vào thành, tiền mời Thạch thái y uống trà, ăn điểm tâm, lớn nhất chỉ là số tiền chi cho Thạch Đầu cùngxa phu của Thạch thái y.
"Sợ không vào được cửa của Tống gia, hướng đến Vương Ấu Hằng mượnthiệp mời của Vương thái y. Về sau lại gặp được Thạch thái y, Thạch thái y với Tống gia là thân gia, nếu không phải hắn sai gã sai vặt đem xengựa đưa chúng ta đến Tống phủ, việc đòi nợ này cũng không thuận lợiđược như thế."
"Đây là nên đấy." Liên lão gia tử nói. Đừng nói là hai mươi lượngbạc, chi thêm nhiều bạc hơn nữa chỉ cần lấy được tiền trả nợ về là được.
"Vừa đi lên thị trấn, ta đem thiếp mời trả lại cho Ấu Hằng ca rồi,còn mua mấy thứ lễ vật năm mới, vừa vặn Ấu Hằng ca phải trở về thị trấnmừng lễ năm mới, vừa vặn mang hộ trở về." Liên Mạn Nhi nói.
"Cái lễ này không thể mỏng, cháu nên tốn nhiều hơn một chút." Liên lão gia tử gật đầu, nhìn xem số bạc cùng tiền còn lại.
"ông, còn có chuyện, cháu không thương lượng cùng người đã làm rồi." Liên Mạn Nhi liền cười nói.
"Chuyện gì?" Liên lão gia tử hỏi.
"Nhị Lang ca cùng Tam Lang ca đi theo vào thành, có thể mang đại lãobá trở về, cũng là nhờ vào hai người bọn họ. Ân." Liên Mạn Nhi liền nhìn tả hữu một cái, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều nhìn nàng cười, không nóilời nào.
"Cháu thấy còn có tiền thừa, liền cho bọn họ mỗi người một chút." Liên Mạn Nhi liền nói ra.
Liên lão gia tử trố mắt một chút, ngoài mặt thì cười, trong lòng lạithở dài. Chuyện khoản nợ hắn sắp sửa giao cho một nhà lão Tứ, lại thấyLiên Mạn Nhi là người có tâm tư thông minh, có thể đối phó với mấy người phòng lớn. Nhà lão Tứ một lòng đấy, nhưng nếu cần sai sử những ngườicủa nhà khác, nếu chỉ một mình hắn nói, sợ là không dùng được.
Đây là trọng thưởng tất có dũng phu? Đứa trẻ này nói lời không thực,hẳn là không phải giữ tiền thừa chút ít cho Nhị Lang cùng Tam Lang, cólẽ trước đó đã đưa để đồng ý đi a.
Giờ phút này, tâm tình của Liên lão gia tử có chút phức tạp. Hắn nhớtới lúc nãy Liên Mạn Nhi nói, Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị nghe nói hắn thổ huyết, sinh tử không biết lúc nào mới cúi đầu. Hắn còn sống nhưng không thể tự thân xuất thân mã, uy tín cũng đã bị chiết khấu rồi, nếu lần này hắn không cố gắng thì không biết có qua được hay không?
Liên Mạn Nhi đứa bé này còn nhỏ mà đã nhìn rõ nhân tâm đến như thế, không biết là hạnh hay là bất hạnh nữa?
Chẳng qua nếu không phải cơ biến như vậy, số tiền kia cũng không có quay trở lại.
"Đem sự tình phó thác cho các cháu rồi, tiền chi như thế nào, ôngkhông có hỏi qua, có thể đem tiền trở về trả hết nợ nần, liền là đạicông rồi." Liên lão gia tử nói.
"Ông, vậy người đừng trách bọn Nhị Lang ca, cũng đừng nói ra. NhịLang ca muốn lấy vợ, mà trong tay một đồng tiền cũng không có , thì cũng gặp chuyện khó rồi." Liên Mạn Nhi nói. Nhị Lang cầm tiền, lập tức đimua đồ cho cô nương Triệu gia kia rồi. Tam Lang đã có tiền nhưng cái gìcũng không có mua, cất trong túi áo, bắt đầu tích lũy rồi.
"Được, ông không nói." Liên lão gia tử cười nói. Hắn cũng đoán đượcNhị Lang cầm tiền kia hướng đi đâu, cảm thán các cháu đã trưởng thànhrồi. "Mạn Nhi, tiền này ông không cầm, ba người các cháu mau giữ lấy mua cái gì cho các cháu đi. Ông cũng biết rõ, nếu không có các cháu, tiềnnày cũng không thể quay trở lại."
Liên Mạn Nhi không có cầm lấy tiền, chỉ cười. Tiểu Thất cũng mở miệng cười toe toét.
"Ông, chúng ta tự mua." Ngũ Lang lên tiếng.
"Ah"
"Tự chúng cháu mua giấy bút, còn mua hai khối mực, hai nghiên mực."Tiểu Thất liền khoa chân múa tay nói. Hiện tai bốn tỷ muội các nàng mỗingười đều có đủ một bộ văn phòng tứ bảo rồi.(giấy, bút, nghiên, mực.)
"Tốt, tốt." Liên lão gia tử cười gật đầu.
"Ông, vừa rồi những vật này, đều là lấy từ tiền trong này ra." LiênMạn Nhi nói, "Cháu sợ ong không nỡ dùng tiền mua, cháu liền thay ôngmua."
Chi phí đi thị trấn đòi nợ bất quá sáu lượng bạc, cho Nhị Lang, TamLang, lại còn tiền mua giấy với bút mực cho chính các nàng là khoảng một lượng, bảy lượng bạc mua pháo hoa cho Vương Ấu Hằng, lại còn có rượunho không tính toán tiền, những vật ban nãy chưa tới tám lượng bạc.
Một hộ nông dân tự cấp tự túc lấy là chính, tiết kiệm qua ngày, mộtnăm chi phí hết một xâu tiền là đủ rồi. Nhìn xem chỗ này có tám lượngbạc mà mua được bao nhiêu là thứ, từ đó có thể sâu sắc mà cảm nhận được, việc ngọc bội bị vỡ, đi vay nặng lãi là cỡ nào phá sản rồi.
Hai mươi lượng bạc, còn trả lại cho Liên lão gia tử chính là bốn lượng bạc năm tiền, còn có hai xâu tiền đồng.
"Ông, số tiền này người cũng đừng không nỡ tiêu, số thức ăn kia ănhết rồi liền đi mua tiếp. Trước tiên nên đem thân thể dưỡng tốt trước."Liên Mạn Nhi nói.
Liên lão gia tử cúi đầu nhìn bạc ở trong tay, Mạn Nhi, đứa nhỏ nàythật là có can đảm dùng tiền, bất quá mỗi đồng tiền đều tiêu vào nơichính đáng, hơn nữa đối với hắn cũng không giấu diếm. Liên Mạn Nhi đemtiền trở về, chính là nàng không muốn nói hướng đi của hai mươi lượngbạc này, vậy nên hắn cũng không muốn truy cứu nữa.
"Tiền này ông cầm không được, Mạn Nhi, các cháu cầm lấy đi, xem cuộcsống còn thiếu cái gì, liền đi mua a." Liên lão gia tử muốn đem tiền cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đương nhiên sẽ không lấy.
Liên lão gia tử liền đem ánh mắt rơi trên người Tiểu Thất, Tiểu Thấtđương nhiên rất hoảng sợ, vội vàng đem hai cái mu bàn tay béo giấu rasau lưng, giống như là sợ Liên lão gia tử kiên quyết đem tiền nhét vàotrong tay hắn vậy.
"Ông, tiền này người giữ lấy đi. Hiện tại chúng cháu cũng không cầntiêu dùng gì lớn, tiền thu từ cửa hàng cũng đủ rồi." Liên Ngũ Lang cườinói.
"Ông, cháu đem tiền trả lại đấy, người mau thu tiền lại đi." Liên Mạn Nhi đối với Liên lão gia tử nháy mắt mấy cái, "Ông, khẳng định là ôngkhông có tiền riêng."
Liên lão gia tử bị trêu chọc nở nụ cười.
"Được." Liên lão gia tử đem khối bạc lớn thu lại, đem khối bạc nhỏcùng xâu tiền giao cho Tiểu Thất, "Đây là ông cho các cháu tiền mua giấy bút."
Nhún nhường hai câu, Liên Mạn Nhi liền bảo Tiểu Thất nhận lấy tiền. Liên lão gia tử có hảo ý, nàng liền cảm kích.
"Ông, vậy người hảo hảo dưỡng bệnh, sớm một chút tốt lên, còn dạy chúng cháu học bài, viết chữ."
"Cũng không sai biệt lắm, ông sẽ tốt hơn rồi, hôm nay buổi trưa, cáccháu cứ tới đây. Mấy người các cháu đều ký sổ đúng không, Tiểu Thất củaông cũng biết dùng bàn tính rồi, trong lòng của ông rất cao hứng." Liên lão gia tử được mấy đứa trẻ dỗ dành, tâm tình thật tốt, xoa đỉnh đầuTiểu Thất cười nói.
Tới gần buổi trưa, Chu Thị cũng không vội vã thu xếp làm cơm trưa.
Người của phòng lớn đều trở về rồi, Chu Thị một lần nữa an bài côngviệc cho mọi người. Triệu Thị sớm đã phụ giúp công việc ở bên trong cửahàng, nên chỉ phụ trách bữa tối của Liên gia. Còn lại điểm tâm cùng bữatrưa là do Cổ Thị cùng Hà Thị thay phiên nhau phụ trách.
Hôm nay là đến phiên Cổ Thị làm.
"Tú Nhi, Mạn Nhi, Ngũ Lang, tất cả đi theo ta." Chu Thị hô.
"Đi thôi, xem bà nội của các cháu có chuyện gì." Liên lão gia tử lên tiếng.
Mấy người Liên Mạn Nhi từ trên giường đi xuống, theo sau lưng Chu Thị, tiến vào Tây sương phòng.
Bởi vì giường không có nhiệt làm nóng, lại không có bếp lò đốt nóng, nên Tây phòng lạnh hơn so với đông phòng rất nhiều.
Liên Thủ Nhân, Cổ Thị, Liên Đóa Nhi, Liên Kế Tổ, Tưởng Thị cùng bégái Nữu Nữu đều mặc áo dày ngồi trên giường gạch, trên đùi đắp chăn,trong đó Liên Thủ Nhân còn có một cái chăn bông quây quanh người.
Mấy người trông thấy Chu Thị đi vào, đều nhanh chóng đứng dậy.
"Mẫu thân, con đang định đi nấu cơm." Cổ Thị là người đầu tiên xuống giường, nịnh nọt mà đối với Chu Thị nói.
Chu Thị lạng lùng liếc nhìn Cổ Thị, không nói chuyện.
"Bà nội, nhanh ngồi xuống giường gạch a." Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thịđều từ trên giường gạch đi xuống. Đem một đầu đệm giường trải xuôi theogiường, mời Chu Thị ngồi xuống.
"Mẫu thân." Liên Thủ Nhân không có xuống giường, chỉ thay đổi tư thế trên giường thành quỳ xuống.
Liên Đoa Nhí hít hít cái mũi, ôm bé gái Nữu Nữu, rụt rụt về phía sau lưng Liên Thủ Nhân, nhìn không thấy trên mặt có biểu lộ gì.
Chu Thị nhìn đánh giá trong phòng một phen, ngoài mấy cái rương vốnbày biện trong phòng, còn có mấy cái rương bọn Liên Thủ Nhân mang về từnội thành, chất ở góc phòng.
Thu hồi ánh mắt, Chu Thị chậm rãi ngồi xuống đệm giường.
"Mẫu thân." Cổ Thị không dám chậm trễ chút nào, ngoan ngoãn vâng lời mà đứng cạnh giường gạch.
"Muốn làm việc nấu cơm, mà con mặc xiêm y này thì có thể làm được cái gì?" Chu Thị liếc nhìn Cổ Thị.
Ở thị trấn mấy tháng, xiêm y của Cổ Thị đều đổi thành lăng la tơ lụa. Đương nhiên những người khác ở phòng lớn cũng đều như thế.
"Mẫu thân, người nói rất đúng, vậy con đi thay xiêm y." Cổ Thị thuận theo mà nói.
"Những cái xiêm y kia của con đều không được. Ta sẽ đem xiêm y cũ của ta cho con mặc." Chu Thị lên tiếng. "Hộ nông dân thì phải có bộ dạngcủa nông dân, trước kia con không ở trước mặt ta, ta cũng không muốnquản con, về sau cũng không thể như thế được rồi. Xem cái cách ăn mặccủa con đấy, đi vào đi ra chỉ khiến người ta chê cười."
Cổ Thị không dám nói lời nào.
"Đi, đem rương quần áo đều mở ra, lựa cái nào không thể mặc, đều đưa cho ta." Chu Thị lên tiếng.
Cổ Thị sửng sốt.
"Thất thần làm gì? Còn không nghe thấy ta nói cái gì?" Chu Thị lậptức nổi giận, chỉ vòa Cổ Thị mắng, "Trong thành vài ngày, con liền baylên trời rồi hả? Trong mắt liền không có bà mẹ chồng là ta. Đem lòng dạhiểm độc của con, thói xấu của con, sau lưng làm chuyện xấu, tiêm nhiễm, khuyến khích con trai ta tính toán chúng ta, hận không thể hại chếtchúng ta có phải hay không?"
"Mẫu thân, con không có a." Cổ Thị biết rõ đây là Chu Thị muốn xử lý nàng, vội vàng quỳ xuống nói.
"Đừng ở trước mặt ta mà giả dạng như thế, trước mặt một dạng, saulưng một dạng, người lớn trẻ nhỏ đều bị con làm cho hư mất." Chu Thị lại mắng, con mắt âm u mà liếc nhìn Liên Đóa Nhi đang trốn sau lưng LiênThủ Nhân.
Mùa đông, trên giường gạch lạnh, trên mặt đất còn lạnh hơn. Cổ Thịquỳ một hồi, đã cảm thấy hai chân phát lạnh, trên mặt lộ ra khổ khôngtưởng đến.
"Mẫu thân...." Liên Thủ Nhân mở miệng muốn cầu tình.
"Câm miệng của con lại, conlà đồ ngỗ nghịch bất hiếu." Chu Thị lập tức quay đầu mắng Liên Thủ Nhân.
Liên Thủ Nhân đỏ mặt ngậm miệng lại, đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Chu Thị mắng hắn như thế.
Liên Thủ Nhân đã như thế, Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu thật thấp mà đứng đấy.
"Con còn chờ cái gì kia?" Mắt thấy người một phòng đã bị chèn ép xuống dưới, Chu Thị lại đối với Cổ Thị trách mắng.
Cổ Thị lúc này mới nhớ tới lời Chu Thị vừa nói, trong nội tâm không muốn cũng chỉ có thể đứng lên, đi đến cạnh rương quần áo.
"Mấy cái rương đều mở ra." Chu Thị cao giọng nói.
Chương 198: Bà tức đấu
Cổ Thị khom lưng xuống mở rương hòm. Tuy Chu Thị ngồi trên giườngkhông nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn bên trên rương hòm.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nhìn rành mạch. Nàng biết rõ, Chu Thị có thói quen âm thầm mở rương tủ của con dâu, nhưng đối với Cổ Thị luôn luôn là một mắt nhắm một mắt mở đấy. Nguyên nhân có hai cái, một là Cổ Thị đasố thời gian đều ở trên thị trấn, hai là Liên Thủ Nhân có danh tú tài ởtrên người, có hi vọng làm quan, Chu Thị một mực cho rằng Cổ Thị là vợcủa tú tài, về sau cũng để lại chút mặt mũi cho phu nhân của quan.
Nhưng hiện tại tình huống không giống với lúc trước, trong lời nóicủa Liên lão gia tử vừa mới để lộ ra, đối với chuyện Liên Thủ Nhân làmquan đã không còn hi vọng nữa rồi. Với tư cách là người bên gối của Liên lão gia tử, Chu Thị đã hiểu quyết định của Liên lão gia tử, vì vậy đốivới Cổ Thị không còn cố kỵ nữa rồi.
Hơn nữa chuyện vay nặng lãi, Chu Thị cực kỳ hận Cổ Thị.
Bây giờ trong mắt Chu Thị, không chỉ không xem trọng Cổ Thị, mà CổThị thậm chí so với những người con dâu khác trong Liên gia cũng khôngbằng rồi. Chu Thị ra quyết định, xuất oai phong của mẹ chồng ra, hảo hảo mà mài giũa Cổ Thị.
Cổ Thị mở mấy cái rương, mà không động đến hai cái ở gần nhất.
"Đây là cái gì, không thể cho chúng ta xem sao?" Chu Thị mất hứng nói.
"Không phải mẫu thân." Cổ Thị bề bộn cười nói, "Cái này của ta cùng đại gia đều mở ra, còn hai cái kia....."
Cổ Thị nói chuyện, liền liếc qua Tưởng Thị cùng Liên Kế Tổ.
"Hai cái kia là rương hòm của Kế Tổ cùng vợ hắn."
Đến rương hòm của con dâu đều đã mở ra, đương nhiên rương hòm củacháu trai cùng cháu dâu cũng muốn mở ra. Cái phòng này đều là con cháucủa nàng, còn có cái gì muốn gạt nàng đây. Sắc mặt của Chu Thị tối thêmvài phần, quả nhiên Cổ Thị là con dâu tâm nhãn khó dò, khó chơi nhấtđấy. Nàng rõ ràng có thể cái gì cũng không nói, đem rương hòm đều mở hết ra, lại không nên chỉ rõ hai cái kia là rương hòm của Tưởng Thị đấy.
Đây là đang cùng nàng tính toán, mưu trí khôn ngoan a.
Chu Thị mất hứng, Tưởng Thị cũng không được tự nhiên, cảm giác nhưmình đang bị đặt vào vị trí xấu hổ nhất. Một bên là thân di nương, đồngthời cũng là mẹ chồng, một bên là bà nội của chồng.
"...Đều mở ra a." Tưởng Thị trên mặt đều đỏ lên, ấp úng mà nói.
"Rương hòm của vợ chồng Kế Tổ không cần mở ra, nhìn xem của các conlà được rồi." Chu Thị nói, tốt nhất vẫn nên để cho vợ chồng cháu dâu một cái mặt mũi.
"Đem những thứ không phải là đồ vật của thân phận nông dân đều lấy ra đây." Chu Thị lại đối với Cổ Thị nói.
Cổ Thị lại cúi người, bắt đầu ở trong rương tìm kiếm.
"Chầm chậm đấy, ở trên tay ngươi đeo đồ đạc, lại để cho người tachướng mắt." Chu Thị mắng một câu, lại gọi Liên Mạn Nhi cùng Liên TúNhi, "Mạn Nhi, Tú Nhi, hai ngươi giúp đỡ nàng một tay."
Liên Tú Nhi đáp ứng một tiếng liền đi tới, Liên Mạn Nhi cũng chỉ cóthể chậm rãi mà tiến lên. Nguyên lai Liên Mạn Nhi chỉ nghĩ rằng, Chu Thị gọi các nàng đến để giúp mình cường tráng thêm thanh thế, không ngờ Chu Thị còn muốn các nàng giúp mình động thủ.
Đứng ở bên cạnh Cổ Thị, Liên Mạn Nhi đều thấy rõ đồ vật bên trong mấy cái rương, bên trong tràn đầy đều là quần áo tơ lụa, quần da áo mỏng,còn có hai kiện áo choàng lông.
"Đại tẩu, ngươi thế nào lại mới thêm mới mấy cái xiêm y thật tốt." Liên Tú Nhi nhanh nhất, lên tiếng nói.
"Đều là thân gia phu nhân cho đấy. Vì muốn kiếm tiền trả nợ, có thểđem ra bán đều xuất bán, nhưng bởi vì thân gia phu nhân cho nên khôngtốt để mang đi bán." Cổ Thị vội nói, "Xiêm y của ta chỉ có vài món, xiêm y của đại ca ngươi nhiều hơn. Mấy cái này đều tốt, đều là cho mẫu thânđấy, là Hoa Nhi đưa cho bà nội đấy."
Cổ Thị nói như vậy. liền bắt đầu lấy xiêm y từ trong rương ra. Mộtkiện áo da, nói là cho Liên lão gia tử đấy, cho Chu Thị chính là một bộmàu xanh lá, vài giầy đế bồi, quần mỏng, cho Liên Tú Nhi chính là một bộ màu đỏ, quần mỏng màu hồng đào, mặt khác còn có hai cái áo choàng màuhồng đào.
Trên mặt Chu Thị nhìn không ra thần sắc gì, nhưng trên mặt Liên TúNhi chính là vui mừng yêu thích, vút hai bộ xiêm y yêu thích không buông tay.
"Còn có cái này là cho Liên Mạn Nhi đấy." Cổ Thị nhìn thấy Liên MạnNhi đứng bên cạnh, liền cầm một bộ màu xanh lá mạ đưa cho Liên Mạn Nhi.
"Ta không lấy." Liên Mạn Nhi nhàn nhạt nói, cũng không đưa tay ra đón.
Cổ Thị ánh mắt lóe lên, liền nhanh chóng chọn một bộ áo màu hồng cánh sen, quần mỏng cùng màu đưa cho Liên Mạn Nhi.
"Đây là cố ý giữ lại cho Mạn Nhi đấy, Mạn Nhi, ngươi nhìn một cáixem có hợp hay không." Cổ Thị mở quần áo, run run so trên người Liên Mạn Nhi.
"Hừ." Trên giường gạch có người hừ một tiếng.
Liên Mạn Nhi quay đầu, chỉ thấy Liên Đóa Nhi duỗi cổ hướng bên nàyxem, hai con mắt trợn tròn, trên mặt biểu lộ đầy tức giận. Liên Mạn Nhithu hồi ánh mắt, lại thấy Cổ Thị đang vụng trộm nháy mắt với Liên ĐóaNhi.
Liên Mạn Nhi trong nội tâm cười thầm, Cổ Thị là dạng người gì, nếuquả thật chuẩn bị lễ vật cho bọn người Chu Thị, đã sớm lấy ra nịnh nọtrồi. Ngày đó các nàng đi gấp, mọi chuyện xử lý cũng gấp, căn bản khôngcó thời gian cho Cổ Thị chuẩn bị cùng sửa soạn chu đáo. Những bộ xiêm ynày, hầu hết là để cho Cổ Thị cùng Liên Thủ Nhân mặc đấy, Cổ Thị tạmthời lấy ra vài món để nịnh nọt Chu Thị.
Theo như sự khôn khéo của Cổ Thị, sớm nên làm như vậy rồi, bây giờ Cổ Thị mới lấy ra, cũng đủ thấy nàng không lỡ bỏ những bộ quần áo này nhưthế nào rồi.
Liên Mạn Nhi cũng không có hiểu biết nhiều lắm, nhưng cũng có thểnhìn ra, những xiêm y này, bất luận là về chất liệu, màu sắc hay kiểudáng đều có giá trị xa xỉ rồi.
Xiêm y đều rất mới, nhưng nhìn nếp gấp này, thì cũng đủ thấy đã đểtrong rương một thời gian dài rồi, còn có hương khí nhàn nhạt động lòngngười, không phải là hương liệu Cổ Thị hay dùng đấy.
Tối thiểu có một điều Cổ Thị không có nói dối, đó là những đồ vật này hầu hết là do Trầm lão phu nhân tặng đấy.
Về phần xiêm y cho nàng, hợp với thân thể nàng, cũng hợp với Liên Đóa Nhi, lại nhìn xem bộ dạng của Liên Đóa Nhi, đây hẳn là xiêm y của LiênĐóa Nhi, Cổ Thị lấy ra để đền đáp nịnh nọt nàng đấy.
"Đại thẩm, người nhìn Đóa Nhi như vậy, hận không thể ăn thịt ta, xiêm y này dù cháu có muốn cũng không thể lấy." Liên Mạn Nhi liền cười nói.
"Đóa Nhi không hiểu chuyện, Mạn Nhi cháu đừng chấp nhặt với nàng. Cái này vừa vặn mặc vào lễ mừng năm mới." Cổ Thị hung hăng mà trừng mắtnhìn Liên Đóa Nhi, ngược lại đối với Liên Mạn Nhi lại cười nói.
"Cháu không lấy, vẫn nên giữ lại cho Đóa Nhi mặc a." Liên Mạn Nhi cười né tránh.
"Đều lấy đi." Chu Thị nói.
Liên Tú Nhi liền tiếp nhận xiêm y ở trong tay Cổ Thị, đều đặt bên người Chu Thị.
"Gì thế, con nói cho ai liền cho ai." Chu Thị chỉ vào Cổ Thị, "Tạiđây cái gì là của con? Lúc vào cửa con mang ba kiện quần áo rách rưới,ta đều nhớ kĩ, con cũng không dám ưỡn mặt phân công cái này, phân côngcái kia, ngay cả con cũng là của Liên gia chúng ta đấy. Con muốn phânchia, conliền cút đi, lúc con đến mang theo cái gì, con liền mang theocái đấy đi, những cái khác, ngay cả một cọng cỏ concũng đừng mong lấyđi."
Nụ cười trên mặt Cổ Thị lập tức cứng lại rồi.
Liên Mạn Nhi uốn éo chải tóc, tuy là người khôn khéo, muốn nhẫn nạimột chút, nhưng thói quen đương gia của Cổ Thị trong lúc vô tình lạiphạm vào tối kị của Chu Thị: những đồ vật của Liên gia, chỉ có Chu Thịcó quyền phân công.
"Mẫu thân, con cũng chưa nói những cái này là của con. Mẫu thân,người nhìn xem những thứ này phân công như thế nào liền phân công a." Cứ thế mà đem uất ức tức thời nuốt vào bụng, Cổ Thị rất tức thời nói.
Chu Thị hừ một tiếng, đúng là đợi lời này của các nàng. Bởi vậy cũngkhông có khách khí, tiến lên, đem mấy cái rương Cổ Thị mở ra đều lật úpsấp xuống, ngoại trừ mấy món nửa cũ nửa mới, không rõ ngọn nguồn, nhữngthứ khác ngay cả vớ giày, Chu Thị cũng mang hết về phòng mình.
Liên Mạn Nhi làm cửu vạn.
Chỉ có xiêm y, không có tiền bạc, đồ trang sức cũng không có, như lời Cổ Thị nói đều đã bán đi lấy tiền, Chu Thị cũng không tin.
Chu Thị nâng người lên, hung hăng mà đánh giá Cổ Thị.
Cổ Thị mắt đỏ lên, cổ họng cũng không dám ho he một tiếng.
Ánh mắt Chu Thị liền rơi xuống bên trên hai cái rương khác không cómở ra, nàng hoài nghi, hai cái rương kia căn bản không phải là rương hòm của Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị.
"Tú Nhi." Chu Thị gọi Liên Tú Nhi đến, "Đem bộ xiêm y màu chàm của ta đưa cho nàng thay bộ xiêm y trên người ra."
Liên Tú Nhi đáp ứng đi ra ngoài, một hồi công phu đem một bộ xiêm yvải thô cũ màu chàm của nông dân đến, đây là kiểu dáng mà nữ nhân ở nông thôn ở niên kỷ này thường hay mặc.
"Kế Tổ, vợ Kế Tổ." Chu Thị sắc mặt hòa hoãn gọi Liên kế Tổ cùng Tưởng Thị đến trước mặt, "Cái phòng này lâu không có người ở, bé gái Nữu Nữucũng không chịu được cái lạnh của mùa đông, các ngươi đem Nữu Nữu sangđông phòng ở cùng ta."
Mặc dù hoài nghi Tưởng Thị giúp Cổ Thị cất giấu đồ đạc, nhưng thái độ của Chu Thị đối với Tưởng Thị vẫn như trước đây, vẫn là yêu thương đấy.
Cổ Thị cũng không phải đèn dầu đã cạn, thế nhưng Chu Thị cũng không đơn giản.
Liên Kế Tổ cùng Tưởng Thị liếc nhau một cái, khó mà nói đi, cũng khó mà nói không đi.
"Cứ như vậy đi, ông nội cháu cũng cho các cháu dời qua bên đó." Chu Thị lại nói.
"Ai, đêm nay chúng cháu liền mang bé gái Nữu Nữu đi qua." Liên Kế Tổ liền nói.
Chu Thị gật gật đầu, rất hài lòng, đi ra đến cửa lại quay đầu lại liếc nhìn Cổ Thị.
"Còn không mau thay xiêm y đi thổi lửa nấu cơm, con còn chờ cái gì?Chờ ông trời kiên quyết ngoi lên hầu hạ các con?" Chu Thị mắng.
Cổ Thị liên tiếp âm thanh đáp ứng.
Sau khi Cổ Thị thay xiêm y của Chu Thị đưa đi ra nấu cơm, đã mất đimột thân ngăn nắp, phía trên tựa hồ như già đi mười tuổi rồi, Tưởng Thịcũng đi ra hỗ trợ, mặc dù Chu Thị không nói, nhưng nàng cũng thay mộtthân áo váy vải mịn.
Cổ Thị bị Chu Thị sai khiến, quay tròn chuyển loạn, Chu Thị luôn miệng quát không ngừng, Cổ Thị một câu cũng không dám mở miệng.
Liên Mạn Nhi cũng không có xem tiếp, cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất trở về cửa hàng sớm một chút.
Tại buổi trưa, khách hàng trong cửa hàng cũng đã bớt, Trương Thị cùng Triệu Thị đang nấu cơm, Liên Diệp Nhi đang giúp đốt lò ở phía dưới.
Liên Mạn Nhi liền đem chuyện Chu Thị đối đãi với Cổ Thị thế nào nói ra.
"Mạn Nhi tỷ, mọi người ngày hôm qua đi Thị trấn, Bà nội chạy đến cửa lớn, mắng đại thẩm,nói đại thẩm một thân đều là chủ ý xấu." Liên DiệpNhi nói.
"Ông nội contrận này bị bệnh, làm cho bà nội sợ hãi một phen, khiến cho bà nội hận thấu đại thẩm con." Trương Thị nói.
"Mẹ, chúng ta có thể thoải mái một chút rồi." Liên Diệp Nhi nói.
Liên Mạn Nhi ánh mắt lòng vòng đảo quanh trên người mỗi người, nguyên lai người một nhà đều là một dạng, đều không đồng tình với Cổ Thị.
"Bà nội thật lợi hại, thế nhưng đại thẩm không giống như Tam thẩmdùng mẹ, đại thẩm cũng không dễ gây." Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chútnói.
"Đại thẩm của con là cố tình nhắm mắt, thế nhưng bối phận còn ở đằngkia, nàng là con dâu, bà nội con là mẹ chồng." Trương Thị không đồngtình thuyết pháp của Liên Mạn nhi, "Không phải bây giờ nàng đang để bànội con nắm đằng chuôi hay sao? Cái thân này của nàng cũng không thể trở mình được nữa."
"Đợi đấy xem đi." Liên Mạn Nhi nói, ai biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì.
Chương 199: Nhất chiến thành danh
Tháng chạp đến, ngày nào cũng lạnh như ngày nào, tuyết rơi càng ngàycàng nhiều thêm. Tâm tình hài lòng hơn, lại tăng thêm tỉ mỉ điều dưỡng,nên thân thể Liên lão gia tử càng ngày càng tốt hơn. Tuy nhiên, dưới sựkiên trì của Chu Thị cùng mấy con trai, ngày nào cũng uống thuốc đềuđặn, hành động của Liên lão gia tử cũng chỉ là ngồi và nằm.
Một nhà Liên Mạn Nhi vẫn một lòng đặt trên cửa hàng, hàng ngày nhìnthấy một hộp tràn đầy tiền thu về, mệt mỏi cũng tan thành mây khói hếtrồi.
Chu Thị theo dõi Cổ Thị, không còn tinh lực dư thừa đi bắt bẻ ngườikhác nữa rồi. Không biết một nhà Liên Thủ Nhân nghĩ như thế nào, nhưngngười khác, kể cả Liên Mạn Nhi cùng Trương Thị cảm thấy thời gian quarất vừa lòng.
Hôm nay, buổi trưa, tại cửa hàng, ăn cơm xong, Liên Mạn Nhi liền thudọn những hộp đồ ăn, dùng bao sợi bông bọc lại ở bên ngoài, mang đếnhướng khu nhà cũ.
Liên Diệp Nhi cũng ăn cơm buổi trưa ở cửa hàng, theo Liên Mạn Nhi trở về.
Đã rơi xuống mấy trận tuyết, thường là ở bên hiên, tuyết còn chưatan, đã rơi xuống thêm mấy trận tuyết mới, ánh mắt trời buổi trưa làmtan mấy đống tuyết đọng thành nước, còn chưa có bốc hơi hết, ban đêmlạnh lẽo hơn, nước tuyết liền đọng lại thành băng. Bởi vậy đi đường đặcbiệt phải cẩn thận, tuyết đọng sâu, dẫm lên tuyết đọng dưới mặt băng,không cẩn thận sẽ trượt chân.
Trẻ con ở nông thôn sẽ không để ý đến những điều này, Liên Mạn Nhi ôm hộp cơm, gặp một mặt băng lớn, liền cố ý đi đến, dưới chân dùng sức một chút xông lên, gót chân giơ lên, theo mặt băng một thoáng liền chạy đến đầu bên kia.
Trượt đã thành thói quen rồi, căn bản không cần giang hai cánh tay để duy trì thăng bằng, có thể nói là có kỹ năng đặc biệt rồi. Đương nhiên, cũng có người nhát gan, trượt được hai bước liền lảo đảo, hoặc căn bảnlà không dám bước lên mặt băng.
Bọn hắn ở nông thôn, bọn hài tử gọi trò chơi này là đánh trượt băng.
Bất quá trên đường ngẫu nhiên mới có một chỗ có mặt băng như vậy, căn bản là chơi chưa đủ ghiền. Chảy quanh Tam Thập lý doanh tử có một consông nhỏ, có một chỗ có mặt nước khoáng đạt, lúc này đã đóng băng lạirồi, lúc này thành sân chơi cho bọn con trai ở trong thôn, Ngũ Lang đãmang Tiểu Thất đến đó chơi nhiều lần.
Liên Mạn Nhi muốn đi lại bị Trương Thị ngăn cản.
"Mạn Nhi, nếu con không có việc gì để làm thì học tỷ con thêu thùa,may vá, đừng học như bọn con trai kia." Trương Thị nói nói như thế đấy.
Tạm thời còn không có cơ hội lẻn đi chơi, cho nên Liên Mạn Nhi rấtquý trọng những mặt băng gặp được ở trên đường đi này, qua lại hai lần,mới lưu luyến đi lên phía trước.
"Mạn Nhi tỷ, lúc nào chúng ta đi bên kia sông chơi." Liên Diệp Nhi lên tiếng.
"Tốt." Ngũ Lang cùng Tiểu Thất không mang nàng đi, nàng có thể đi cùng Liên Diệp Nhi a.
Hai tỷ muội các nàng vừa nói chuyện, chân giẫm phải tuyết trên đường đi.
Bỗng nhiên có cảm giác có một đạo gió lạnh thổi qua bên tai, đón lấy Liên Diệp Nhi là một tiếng kêu a thật lớn.
Liên Mạn Nhi vội vàng dừng lại, nhìn Liên Diệp Nhi. Liên Diệp Nhi bịmột trái cầu tuyết lớn đập vào đầu, trên tóc dính tuyết, lại có một khối tuyết lạc ở trên gáy nàng, chui từ cổ vào bên trong áo.
"Ai, tên tiểu tử thối nào không biết xấu hổ mà ném ta đấy, có giỏithì lăn ra đây." Liên Mạn Nhi liền hướng phía cầu tuyết bay tới mà mắng.
Có thể làm ra mấy chuyện như thế này, nhất định là mấy đứa trẻ conchưa trưởng thành, cho nên Liên Mạn nhi cũng không khách khí. Hình nhưtừ xưa đến này mấy đứa trẻ chưa trưởng thành này rất thích bắt nạt cáccô bé. Như vậy mấy đứa trẻ chưa trưởng thành kia cũng không dám bắt nạt mấy cô bé bằng tuổi đấy.
Tuổi của Liên Mạn Nhi cũng không sai biệt lắm so với thằng bé ở trước mặt, luôn mong muốn bản thân thành một tiểu cô nương nông thôn đanh đá.
Đừng nói là không có ai dám trêu chọc nàng, nàng không chỉ chính mình hung dữ mà còn có ca ca, đệ đệ của nàng. Lúc cần thiết nàng sẽ mang Nhị Lang, Tam Lang ra hù dọa mọi người.
Thằng bé nào hơi có chút tính khí, nhưng cũng không đi trêu chọc các ca ca hơn tuổi cùng với các bé gái.
Cho nên đây là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi gặp tập kích, thế nên nàngrất là phẫn nộ, quyết tâm bắt được cái tiểu gia hỏa đánh lén kia, hảohảo mà dạy dỗ một trận.
Đường đi hai bên đều là vườn của nhà nông, tường nông viện cao có,thấp có, Liên Mạn Nhi nhìn nhìn, nếu nàng không nhìn nhầm, cái cầu tuyết kia là từ tường viện thấp bên phải, từ phía sau bay ra đây đấy. Cái gia đình này nàng biết, đó là nhà họ Vương, có hai thằng con trai, mộtngười mười tuổi, một người mười một tuổi.
"Không phải là Vương Tiểu Tam cùng Vương Tiểu Tứ ngu ngốc đấy chứ." Trong lòng Liên Mạn Nhi liền nghĩ.
"Ta nhìn thấy ngươi rồi." Liên Diệp Nhi phủi phủi tuyết ở trên đầu,chỉ về tường thấp ở phía sau, có một cái đầu đen thoáng chốc liền rụttrở về.
"Là Tứ Lang." Liên Diệp Nhi liền nói tiếp.
Đúng lúc này Liên Mạn Nhi cũng nhìn thấy, có mấy đứa trẻ choai choai ở phía sau cái tường thấp, một trong số này là Tứ Lang.
Tứ Lang biết mình bị phát hiện rồi, ở phía sau tường thấp, hóp lưnglại như mèo, đến bên cạnh cái tường thấp, muốn leo lên, ý định nhảy vàocái sân nhỏ của nhà người ta, ý định đào tẩu.
"Mạn Nhi tỷ, nhất định là Tứ Lang đánh lén chúng ta." Liên Diệp Nhi lên tiếng.
"Vương Tiểu Tam, Vương Tiểu Tứ." Liên Mạn Nhi vội vàng gọi, "Cácngươi không mau giúp ta bắt lấy Tứ Lang ta liền nói các ngươi chính làngười đã đánh lén Diệp Nhi, cho các ngươi bị cha đánh đến mông nở hoaa."
Hai đứa trẻ ghé vào phía sau tường thấp cười hì hì, đích thị là Vương Tiểu Tam cùng Vương Tiểu Tứ. Hai người bọn họ nghe Liên Mạn Nhi nóixong liền ngây ra một lúc, sau đó mới vội vàng đuổi theo Tứ Lang.
Cùng một chỗ chơi đùa với bạn, bị tiểu nha đầu đó cáo trạng, haihuynh đệ cũng không cần quá mức xoắn xít, liền lựa chọn lập trường củamình. Hoặc nói là cùng bạn chơi trở mặt, sau đó lại tốt rồi, còn tốt hơn là sau khi quay trở về nhà gặp phải bàn tay to thô của cha hắn, bọn hắn căn bản cũng không có lựa chọn.
Tứ Lang đã chạy đến bên trên đầu tường, lại bị hai huynh đệ bọn hắnôm chân lay xuống. Dây quần của Tứ Lang luôn để lỏng lẻo liền suy sụpđấy, chính là quần bông bị kéo trật ra, liền lộ quần lót màu hồng vớimiếng vá cùng mấy đường chỉ rạn, gió bắc sưu sưu thổi qua, miếng vải vákia liền như lá cờ nhỏ theo gió mở ra. Bờ mông Tứ Lang trắng bóng, tròntròn, cứ như vậy mà lộ ra dưới ánh mặt trời ban ngày.
Mấy đứa trẻ ở bên trong và bên ngoài tường đều nở nụ cười điên cuồng.
Liên Mạn Nhi cười đến ngã lăn.
Hà Thị cũng không xứng với chức mẫu thân. Như nàng cùng Tiểu Thất,trong quần lót ngoài lớp vải bông còn có một lớp vải mịn nữa. Trongthôn, những người lớn cùng trẻ con đều mặc như thế đấy, quần áo của bọn hắn cũng có miếng vá, nhưng bình thường đường may rậm rạp, chỉ có vảibị mài hư mất, mà tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống bị rạn chỉ.Mặc dù nữ công không tốt lắm, nhưng nếu phát hiện có hơi chút rạn chỉ,sẽ lập tức tu bổ.
Chu Thị cũng không thêu thùa may vá cho chái trai. Bà cho rằng nuôilớn con trai là bà đã hoàn thành, việc của chái trai là trách nhiệm củacon dâu bọn hắn.
Liên Mạn Nhi nghe Trương Thị từng nói qua, lúc Nhị Lang cùng TamLang còn nhỏ, Chu Thị còn có thể đốc thúc Hà Thị. Khi đó Chu Thị so vớihiện tại trẻ hơn, Hà Thị cũng còn trẻ. Sau đó đến Tứ Lang, Chu Thị cũngchẳng muốn đốc thúc nữa, Hà Thị cứ thế mà làm theo ý mình.
Tứ Lang đỏ mặt nhấc quần, bị Vương Tiểu Tam cùng Vương Tiểu Tứ đưa đi qua.
"Tứ Lang, ca làm gì lại đánh ta?" Liên Diệp Nhi hỏi Tứ Lang.
"Ta không đánh muội, con mắt nào của muội nhìn thấy cầu tuyết là do ta ném?" Tứ Lang liếc mắt nói.
"Không phải ca, là hai người bọn hắn?" Liên Mạn Nhi liền chỉ vào hai người Vương Tiểu Tam, Vương Tiểu Tứ nói.
Vương Tiểu Tam cùng Vương Tiểu Tứ đều nhanh chóng khoát tay.
"Không phải hai chúng ta, là Tứ Lang nhà các ngươi ném cầu tuyết."
"Dù sao cũng không phải là ta, các ngươi không được vu oan cho ta." Tứ Lang ngửa đầu nói.
Bất kể là ai đánh lén, đến bây giờ đều sợ không nhận rồi, nếu không có chứng cứ, Tứ Lang khẳng định không phục.
"Ca nói không phải là ca, vậy đưa tay đây cho ta xem." Liên Mạn Nhi liền đối với Tứ Lang nói.
Vương Tiểu Tam cùng Vương Tiểu Tứ nóng lòng thoát khỏi hiềm nghi, mỗi người bắt lấy một tay Tứ Lang, đưa đến trước mặt Liên Mạn Nhi.
Trong lòng bàn tay Tứ Lang có đất, có tuyết, bên trong ống tay áo còn dính một ít bọt tuyết, tay hai huyh đệ Vương Tiểu Tam cùng Vương TiểuTứ đều rất sạch sẽ đấy. Tuyết rất lạnh, ai không có việc gì cũng sẽkhông đi cầm tuyết.
"Ca còn nói không phải là ca, vậy chỗ tuyết này ở đâu ra? Trên tayhai người kia như thế nào lại không có vậy?" Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"Ta không có đánh muội, muội quản cái việc gì." Tứ Lang không có cách nào chống chế, liền trừng mắt nhìn Mạn Nhi.
"Ca! ca cố ý đánh ta." Liên Diệp Nhi trong mắt như muốn phun ra lửa, "Canghĩ ta dễ bắt nạt lắm phải không?"
"Hừ, muội gào to cái gì a, muội không phải là dựa vào người khác sao?" Tứ Lang liếc nhìn Liên Diệp Nhi nói.
Lần trước hắn bị Ngũ Lang đánh cho mấy cái rồi, vậy mà Liên Diệp Nhicũng đi đánh hắn. Hắn không dám trêu chọc mấy người bọn Liên Mạn Nhi,nhưng vẫn muốn đi tìm Liên Diệp Nhi gây phiền toái. Hôm nay hắn cùng hai huynh đệ nhà họ Vương đang chơi, nhìn thấy Liên Mạn Nhi cùng Liên DiệpNhi đi tới, hắn liền nắm lấy nắm tuyết, hướng Liên Diệp Nhi mà ném. Hắn không dám ném Liên Mạn Nhi, nhưng trong lòng cũng muốn dọa Liên Mạn Nhi đấy.
Tứ Lang nói nàng ỷ vào người khác, tự nhiên là nói nàng ỷ vào Liên Mạn Nhi đấy.
"Mạn Nhi tỷ, chuyện ngày hôm nay tỷ không cần quản. Muội sẽ không đểhắn yên." Liên Diệp Nhi nói chuyện, liền đánh ánh nhìn về phía Tứ Lang.
Vương Tiểu Tam cùng Vương Tiểu Tứ vội vàng đẩy ra, Liên Diệp Nhi cùng Tứ Nhi đánh nhau. Tứ Lang là con trai, lại so với Liên Diệp Nhi lớntuổi hơn, nhưng Liên Diệp Nhi là đứa trẻ đã quen làm việc, khi đánh nhau với Tứ Lang, hai con mắt căng tròn, tựa hồ như là không muốn sống nữavậy.
Bên cạnh còn có Liên Mạn Nhi.
Đánh nhau một hồi, Tứ Lang có chút e sợ rồi.
"Hảo nam tử không đấu cùng nữ nhi." Tứ Lang nói xong, muốn đẩy Liên Diệp Nhi ra, muốn đi.
"Ta cho ngươi bắt nạt ta, ta đánh chết ngươi." Liên Diệp Nhi không bỏ Tứ Lang ra.
Tứ Lang dùng sức đẩy Liên Diệp Nhi ra, Liên Diệp Nhi trượt chân,thoáng chốc ngã xuống, nhưng vẫn như trước, tay không buông Tứ Lang ra.
Chính là như vậy, khi Liên Diệp Nhi ngã xuống, tay vừa vặn chụp vào đai lưng quần Tứ Lang.
Đai lưng gẫy đi, Tứ Lang bước lớn về phía trước, kết quả quần bông lại một lần nữa rớt xuống.
Bờ mông tròn trắng bóng lại lộ ra rồi.
Vương Tiểu Tam cùng Vương Tiểu Tứ lại cười lớn, lại có mấy đứ trẻ nghe thấy động tĩnh chạy đến, nhìn thấy thế cũng cười rộ lên.
Mặt Tứ Lang thoắt cái đỏ thẫm lên, hai tay kéo quần, nhưng không cókéo lên được, lại bị Liên Diệp Nhi kéo, dưới chân vấp một cái, thoángchốc ngã sấp xuống.
Liên Diệp Nhi thừa dịp này, bò lên, ngồi trên người Tứ Lang, rồi đánh một hồi, chính là đem mặt mũi Tứ Lang đánh đến bầm dập, hai huynh đệnhà họ Vương tiến lên khuyên baỏ một hồi, Liên Diệp Nhi mới đứng dậy, bỏ Tứ Lang ra.
"Thực thống khoái." Trên đường về nhà, Liên Diệp Nhi cười toe toét.
"Diệp Nhi, bây giờ không ai dám bắt nạt muội nữa rồi." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Liên Mạn Nhi nói không sai, từ đó về sau, kể cả Tứ Lang, những nhómtrẻ con trong Tam Thập lý doanh tử không ai còn dám bắt nạt Liên DiệpNhi nữa. Còn có người thêm mắm dặm muối, nói Liên Diệp Nhi hung mãnh đến cỡ nào.
Chuyện này có một di chứng, mà lúc đó Liên Mạn Nhi các nàng khôngbiết. Trong truyền thuyết, Liên Diệp Nhi là một nữ nhân đanh đá dám quần đảo đánh nhau với nam nhi trên phố.
Mười một tháng chạp, ăn cơm tối xong, Liên lão gia tử cho gọi Liên Thủ Tín lên phòng trên.
Chương 200: Cuối năm giết heo
"Sáng mai ở nhà mổ heo, các con trở về sớm một chút." Liên lão gia tử nói.
Bình thường ở gia đình nông dân, trừ khi có khách nhân đến nhà, nếukhông cũng không nỡ dùng tiền mua thịt ăn. Nhưng trong mỗi gia đình đềunuôi hai hoặc ba con heo, nuôi một năm, đợi thời điểm năm mới đến liềngiết thịt. Đại bộ phận thịt heo đều bán đi, đổi lấy bạc, mua sắm đồ vậtlàm lễ mừng năm mới. Thậm chí một ít tiền bán heo dùng để mua dầu muốitương dấm chua các loại dùng cho cả năm sau, có nhà còn tích góp toàn bộ số tiền này, từng ít từng ít một, để dành cho con trai cưới vợ.
Bất quá trong nhà giết heo, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ đều muốnăn một bữa thật ngon, có ít thịt, lễ mừng năm mới cũng sung túc hơn mộtchút.
Bọn hắn ở đây gọi cái này là giết heo cuối năm.
Thời điểm ra ở riêng, Liên lão gia tử có nói, heo trong chuồng khôngchia ra, mổ heo ở lễ mừng năm mới, thì nhà Liên Thủ Tín cũng được chiathịt.
"Được, ngày mai chúng ta sẽ về sớm." Liên Thủ Tín đáp ứng.
Ngày hôm sau, cửa hàng mở cửa sớm như thường lệ.
"Đợi khách nhân ít đi, ta không nấu cơm, trực tiếp trở về." Trương Thị nói, như vậy cũng kịp trở về nhà hỗ trợ.
Khi khách nhân dần dần bớt đi, Triệu Thị đã bắt đầu thất thần, Trương Thị đã nhìn ra.
"Được rồi, đợi lát nữa ta cùng cha các con thu thập, các con trở vềtrước đi." Trương thị đối với mấy đứa con nói, "Nếu có việc gì, các congiúp một tay làm việc a."
Giết heo vào cuối năm đại biểu cho việc sắp sang năm mới rồi, đạibiểu cho giàu có , đại biểu cho có thể ăn no một chầu thịt heo thơmphưng phức rồi. Trong mắt bọn trẻ con, giết heo đại biểu cho việc sắpđến lễ mừng năm mới rồi, đây là ngày lễ sung sướng nhất trong năm.
Tiểu Thất đang nghĩ ngợi về việc về nhà xem giết heo, ước gì Trương Thị nói như vậy.
Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất, Ngũ Lang, còn có Liên Diệp Nhi đều dời cửa hàng sớm một chút, hướng đi về nhà.
Tiến vào sân, đã nhìn thấy Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên ThủNghĩa, Liên Kế Tổ, Nhị Lang còn có Trương đồ tể đứng ở cửa chuồng heo,đang bình luận về heo trong chuồng. Khi hộ nông dân mổ heo, thường muốnmời thợ mổ chuyên nghiệp, tay nghề mổ heo của Trương đồ tể ước chừng rất chuyên nghiệp, Liên gia mổ heo, một mực muốn mời chính là Trương đồ tể.
Liên gia năm nay nuôi ba con heo, Liên lão gia tử muốn giết hai con, một con kia chưa đủ lớn, để nuôi thêm vài ngày nữa.
"Liên đại thúc, nhà thúc nuôi những con heo này cũng thật tốt đấy,nước da láng bóng trơn mượt, thịt cũng đủ dày nữa." Trương đồ tể ha hacười, giơ ngón tay cái lên, "Còn cái chuồng heo này cũng rất tuyệt, tađã xem qua không ít chuồng heo, chuồng heo nhà thúc thu thập cũng thậtsạch sẽ."
Những lời này đúng là lời Liên lão gia tử thích nghe. Liên Mạn Nhithầm nghĩ, đừng nhìn Trương đồ tể cao lớn thô kệch, làm nghề mua bánthịt heo, thế nhưng là người rất biết cách nói chuyện, chẳng trách đượchắn bán thịt heo lại thịnh vượng đến vậy.
Liên Mạn Nhi liền tiến lên chào hỏi Liên lão gia tử cùng Trương đồ tể.
"Cha mẹ cháu, còn có Tam thẩm cháu nữa, tại sao còn chưa trở về?" Liên lão gia tử thấy chỉ có mấy người hài tử trở về liền hỏi.
"Cha mẹ cháu đi phía sau, chúng cháu trở về trước đấy. Mẹ cháu nói để cho chúng cháu trở về trước, xem có việc gì liền giúp một tay." LiênMạn Nhi lên tiếng.
Liên lão gia tử nở nụ cười.
"Đi phòng trên, hỏi bà nội cháu xem có việc gì không, đừng đứng ởđây, một hồi bắt heo, lại đụng phải các cháu đấy." Liên lão gia tử nói.
"Ai." Liên Mạn Nhi đáp ứng, liền cùng mấy hài tử hướng trong sân đi.
Mảnh đất trống phía trước Đông sương phòng đã dựng mấy cái cọc gỗthành giá đỡ kiêu ngạo, dưới kệ là dày đặc đất vàng, bên cạnh còn có một cái thớt gỗ.
Liên Mạn Nhi lên phòng trên trước. Ở bên trong gian ngoài, cả hai cái bếp đã đều được nhóm lửa, bên trên đặt nồi sắt, trong nồi sắt đầy nước, ở dưới đáy nồi đã nổi lên bọt nước. Nhóm lửa chính là Hà Thị cùng CổThị.
Cổ Thị mặc trên người quần áo cũ của Chu Thị, tóc dùng một mảnh vảidệt thủ công màu xanh da trời bao lấy, hoàn toàn là cách ăn mặc của condâu một hộ nông dân bình thường. Mấy ngày qua, bị Chu Thị điều chỉnh,cách nhóm lửa của Cổ Thị đã thuần thục hơn.
Chu Thị đứng ở cửa ra vào, đang chỉ huy Tam Lang cùng Liên Thủ Lễ chuyển chậu gỗ lớn ra ngoài.
"Đừng đứng ở đó mà 'hại'trở công việc." Chu Thị nhìn thấy mấy người Liên Mạn Nhi liền nói, "Cha cháu sao còn chưa có quay về?"
Hại công việc chính là thổ ngữ ở chỗ bọn hắn, ý tứ chính là vướng bận tay chân.
"Cha cháu lập tức về ngay." Liên Mạn Nhi nói, cũng hỗ trợ đem cái chậu gỗ lớn mang ra bên ngoài.
Hôm nay mổ heo, người trong nhà đều bị Chu Thị sai khiến quay vòngvòng, cũng không cần Liên Mạn Nhi làm cái gì. Chu Thị nhìn thấy Liên Mạn Nhi nhiệt tình, liền đưa mắt nhìn sang Cổ Thị.
"Con dâu cả à, sao con lại đốt lửa củi thế kia, ngơ ngơ ngác ngác,con vẫn còn đang hờn dỗi? Không vui khi làm việc nhà, vậy con đi chỗkhác đi, đừng ở đây làm ta phát cáu." Chu Thị mắng chửi nói.
Cổ Thị châm củi lửa đã nóng, bị Chu Thị mắng chửi như vậy càng thêmnóng nảy, quay đầu định phản bác, cuối cùng lực lượng chưa đủ, liền nhịn xuống, cúi đầu rút hai cây củi từ dưới lò.
"Lời của ta đều không vào tai con rồi, con làm thế này rất khói. Cáicủi kia đốt rồi, con rút ra làm gì? Muốn đốt hết phòng ốc hay sao?" ChuThị lại mắng.
Liên Mạn Nhi vội vàng rút thân đi ra. Chu Thị nếu nhìn ngươi khôngvừa mắt, mặc kệ ngươi làm cái gì, nàng đều có thể chỉ ra điểm sai củangươi đấy. Loại tình cảnh này ở Liên gia rất thông thường, chỉ là hômnay Cổ Thị thay thế Trương Thị cùng Triệu Thị trở thành người con dâukhông may mắn đấy.
Lúc này, Liên Thủ Tín, Trương Thị cùng Triệu Thị đã trở về rồi.
"Trước tiên bắt heo." Liên lão gia tử thấy các con trai cùng các cháu trở về đông đủ rồi, liền vung tay ra lệnh.
Trương đồ tể, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ, Tam Lang,Nhị Lang đều nhảy vào chuồng heo, mấy người bọn Liên Mạn Nhi muốn đi qua xem, nhưng lại bị Trương Thị ngăn cản.
Heo là loài động vật, nếu cảm giác bị giết ăn thịt sẽ dốc sức liềumạng phản kháng đấy. Trương Thị sợ heo trong chuồng chạy loạn làm bịthương mấy đứa trẻ.
Mấy người bọn Liên Mạn Nhi đành đứng ở sân nhỏ, xa xa mà nhìn.
Chỉ nghe thấy trong chuồng heo, từng đợt tiếng heo tru lên, qua mộtkhoảng thời gian, mấy nam nhân Liên gia đã đem hai con heo trói bốn chân lại, dùng đòn mộc khiêng ra ngoài.
"Liên đại thúc, con cháu nhiều, đều có khí lực, ngài thật có phúc."Trương đồ tể nói. Con cháu nhiều, vào thời điểm này rất tốt, việc bắtheo cần nhiều khí lực, cũng không cần người ngoài hỗ trợ.
Đây cũng là lời Liên lão gia tử cực thích nghe. Hắn nhìn mấy con trai làm việc, trong lòng tràn đầy cao hứng, lại nghiêng đầu, nhìn thấy Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ. Hai cha con nhà này đi theo trước mặt Liênlão gia tử, cũng không có tiến vào chuồng bắt heo. Trong ánh mắt củaLiên lão gia tử hiện lên một tia ảm đạm, bất quá lập tức đã trôi quarồi. Hắn mặt mày hồng hào đi ở phía trước, giống như tướng quân dẫnthiên binh vạn mã thắng trận trở về vậy. Tuy nhiên đi theo phía sau hắnchỉ có con cháu, khiêng hai con heo nuôi trong nhà.
Một con heo bị treo lên giá gỗ nhỏ. Trương đồ tể đứng bên cạnh, lấytừ trong bọc của mình ra một con dao mổ heo, một hòn đá mài. Dao đã màitốt rồi, nhưng hắn vẫn tượng trưng lấy ra hòn đá mài, mài con dao mổ heo hai cái, sau đó kiêu ngạo mà đi đến giá đỡ, đánh giá cái đầu heo kia.
Đây là đang đánh giá vị trí hạ dao xuống, mấy người đứng ở bên cạnh đều im lặng mà nhìn xem.
Liên Mạn Nhi cảm thấy mình không đủ lớn để nhìn thấy tràng diệnnhiều máu như thế này, liền quay thân trở về trong nhà. Đợi nàng ngồivào giường gạch ở trong nhà, tiếng tru của con heo kia cũng đã biến mất.
Động tác của Trương đồ tể đúng là thật nhanh gọn.
Liên Mạn Nhi lại muốn nhìn cái này, liền quay trở ra.
"Chạy tới tới lui lui làm gì, dịch sang bên một chút, cẩn thận lạiđụng đấy." Trương Thị bưng một chậu nước, cười mà quở trách con gáimình, giọng nói đều là thương yêu cùng dung túng.
Liên Mạn Nhi biết rõ, trong lòng Trương Thị rất cao hứng. Trong nhàmổ heo, mọi người đều vui vẻ, liền trên mặt Chu thị, cũng xuất hiện bộdạng một điểm nét cười.
Hai chậu gỗ to, trong mỗi chậu là nửa bồn máu heo vẫn còn bốc nhiệtlên. Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ mỗi người cầm mấy cây cán, hướng bêntrong thêm muối, rất nhanh mà quấy lên. Trương Thị bưng nước đi qua, đem nước trộn lẫn với máu heo ở bên trong, Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễlại càng không ngừng quấy lên.
Trương Thị ở bên cạnh nói với Liên Mạn Nhi, làm như vậy máu mới không cứng lại, khi chưng lên mới mềm.
Nhị Lang cùng Tam Lang mang thùng gỗ lớn, múc nước từ nồi ở trongbếp, đem ra mang dội vào người con heo chết. Cái này làm cho con heo bịphỏng không nhiều lắm, Trương đồ tể bắt đầu dùng dao cạo lông trên conheo.
Sau đó lấy ra một bộ nội tạng heo, rồi đem con heo đã được cạo trơnláng, để xuống án. Trương đồ tể lại lấy con dao bầu ở trong túi ra, đemphân heo hủy đi.
Một con heo, Trương đồ tề đến đây đã hoàn thành công việc. Liên ThủNghĩa, Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ, Nhị Lang, Tam Lang lại đem con heo kia để lên giá, Trương đồ tể lại dùng đến dao mổ trong tay.
Xử lý máu heo, nội tạng, những việc linh tinh này là việc của người Liên gia làm rồi.
Hai con heo, xử lý qua được bốn chậu máu heo. Chu Thị lại cầm cái chậu nhỏ, chia cho họ hàng, hàng xóm, thân bằng hảo hữu.
"Cái bồn này cho bà dì cả , cái bồn kia để ở nhà chính...." Chu Thị phân công từng người.
Nội tạng heo xử lý rất đơn giản, ngoại trừ cái dạ dày. Dạ dàyrất bẩn, bắt đầu xử lý rất là phiền toái. Ánh mắt Chu Thị quét trênngười mấy con dâu.
"Ta mang máu heo cho nhà Xuân Trụ." Trương Thị ôm theo chậu máu heo, bước nhanh đi ra ngoài.
Liên Mạn Nhi quay đầu cười trộm. Trương Thị làm việc chịu khó, cũngkhông chọn nhẹ sợ nặng. Thế nhưng mà nàng lại không làm được dạ dày,cũng không ăn dạ dày, lại cũng không cho cha con Liên Thủ Tín ăn dạ dày.
Những năm qua giết heo, việc tẩy rửa dạ dày, Chu Thị đều phân công cho con dâu mà nàng "Chú ý" nhất.
Hà Thị cùng Triệu Thị đều đã trải qua, nếu phân công cho Trương Thị, đều là Liên Thủ Tín đỡ đòn, thay Trương Thị làm.
Năm nay Trương Thị đã ra ngoài ở riêng, đã nắm chắc, liền lẻn trước. Vậy việc này sẽ rơi xuống tay ai?
Heo giết xong liền ăn thịt, Hà Thị sợ bỏ sót cái gì, hôm nay đềukhông có ý định đi ra ngoài. Triệu Thị thành thành thật thật, Chu Thịphân phó cái gì liền làm cái đo, Cổ Thị...
Chu Thị quay đầu nhìn thấy Cổ Thị đang nhóm lửa ở gian ngoài.
"Vợ lão Tam, con đi thay chị dâu cả con nhóm lửa." Chu Thị nói, "Con dâu cả, con đi ra đem ruột heo rửa sạch sẽ đi."
Triệu Thị thuận theo mà đi vào nhóm lửa. Cổ Thị mặt tươi cười đi ra,trông thấy một chậu đầy chồng chất ruột heo, còn có cả dạ dày, sắc mặttrắng bệch, mắt liền trợn trắng, vươn cổ ra phía trước bắt đầu nôn ọe.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro