Chương 221 - 230

Chương 221: Yêu Cầu Của Trầm lão phu nhân

Tam Thập Lý Doanh Tử lấy họ Liên thì chỉ có một nhà bọn họ, nghegiọng nói của người hỏi thăm, là tiểu cô nương tuổi còn rất trẻ. Tất cảmọi người đều rất buồn bực, không biết sẽ là ai tới.

Liên Mạn Nhi từ trong cửa hàng đi ra ngoài, quả nhiên, đứng ở ngoàicửa chính là một tiểu nha đầu, nhìn tuổi chắc cũng bằng nàng, ăn mặc rất là chỉnh tề, cách tiểu cô nương đó không xa, một cái xe ngựa xinh xắndừng lại. Trên màn xe ngựa thêu một chữ Tống.

"A, là Mạn Nhi cô nương. Trùng hợp như vậy. Mạn Nhi cô nương, ngươikhông nhận ra được ta không? Ta là nha đầu hầu hạ lão phu nhân của Tốnggia ở Huyện thành, ta kêu là Tiểu Hồng. Mạn Nhi cô nương, lần trướcngươi đi Huyện thành, ta ở bên cạnh Lão phu nhân hầu hạ đó." Tiểu nhađầu kia thấy Liên Mạn Nhi đi ra, thì vui mừng, bận rộn hành lễ nói, "Tôn đại nương quản sự của chúng ta, được Lão phu nhân phân phó, tới nơi này thỉnh an người nhà của tam nương chúng ta."

Liên Mạn Nhi đánh giá Tiểu Hồng mấy lần, nàng tựa như nhớ được ở Tống gia, bên cạnh Trầm lão phu nhân là có một nha hoàn như vậy. Nhìn y phục của nha đầu này đúng là người của Tống gia, còn có chiếc xe ngựa kia,phu xe hình như cũng có chút quen mắt. Thật giống như lúc cái đó quảngia Tống Phúc lần đầu tới Tam Thập Lý Doanh Tử, đánh xe đúng là ngườiphu xe này.

"Các ngươi không biết đường đi a? Vậy chờ ta nói với mẹ ta một tiếng, ta đưa các ngươi đi" Liên Mạn Nhi liền nói, sau đó lại quay đầu dặn dòLiên Diệp Nhi, "Diệp Nhi, nhanh về nhà nói cho ông bà nội chúng ta,Trầm lão phu nhân của Tống gia ở huyện thành, sai quản sự nương tử tới. "

Liên Diệp Nhi đáp ứng một tiếng, liền hướng trong thôn chạy đi.

Liên Mạn Nhi quay người vào trong nhà, Liên Thủ Tín cùng Trương thị ở trong cửa hàng đã sớm nghe thấy Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Hồng nói chuyện.

"Tống gia bây giờ phái người đến làm gì?" Trương thị cùng Liên ThủTín liếc nhau một cái, "Mạn Nhi, con dẫn người trở về trước đi. Một hồimẹ vào cha con cũng trở về."

"Dạ." Liên Mạn Nhi đáp xong, liền ra cửa hàng tìm Tiểu Hồng.

"Các ngươi đi theo ta đi." Liên Mạn Nhi bảo Tiểu Hồng cứ ngồi xengựa, nàng ở phía trước dẫn đường. Tiểu Hồng bảo Mạn Nhi cũng ngồi vàotrong xe ngựa.

"Mạn Nhi cô nương, xin ngồi trên xe đi. Nói cho chúng ta biết đi nhưthế nào là được." Tôn đại nương từ trong xe nhô đầu ra, hướng về phíaLiên Mạn Nhi nói.

Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói cho phu xe cần đi như thế nào, sau đó cùng Tiểu Hồng ngồi vào trong xe.

Trong buồng xe rất rộng rãi, ba người ngồi cũng không chật chội. Liên Mạn Nhi trước hướng Tôn đại nương nói đã vất vả rồi.

"Đại nương đoạn đường này cực khổ rồi. Lão phu nhân thân thể đã khỏe chưa?"

"Đa tạ cô nương hỏi thăm, Lão phu nhân thân thể rất tốt. Ở nhà thường nhắc tới cô nương, nói là muốn mời cô nương đi Huyện thành ở nhiều vàingày chơi một chút." Tôn đại nương thân hình phúc hậu, gương mặt mặc dùkhông cười, cũng tự nhiên có chứa mấy phần ý cười.

Liên Mạn Nhi cười cười. Chỉ đem điều này xem như là lời nói khách khí bình thường, cũng không cho rằng Trầm lão phu nhân thật sự đã nói đểcho nàng đi tới trong Huyện thành chơi.

"Lão phu nhân đối đãi chúng ta quá khách khí rồi. Hoa Nhi tỷ của cháu có khỏe không?" Liên Mạn Nhi lại hỏi.

"Tam thiếu phu nhân cũng khá tốt," Tôn đại nương nói chuyện, hơi dừng một chút, "Chẳng qua nàng là phụ nữ có mang. Thường thường có chútkhông thoải mái, lại nhớ lão gia cùng thái thái thân gia, không thể ởHuyện thành, không thể thường đi lại....Nghe nói, qua lễ mừng năm mới nàythân gia thái tháithân thể có chút không được tốt?"

"Thân thể của Đại bá mẫu cháu?" Trong lòng Liên Mạn Nhi không khỏi khẽ động.

Cổ thị những ngày qua bị Chu thị sai đi làm việc. Người đều gầy mộtvòng, cũng ầm ĩ qua một hai rồi trở bệnh, nhưng mà còn không có mời Lang trung. Đã được Chu thị làm cho " Chữa xong rồi"

Là chuyện Cổ thị bị ức hiếp. Bị Liên Hoa Nhi biết rồi? Nhưng Liên Hoa Nhi là làm sao mà biết được? Kể từ khi dẫn theo một nhà Liên Thủ Nhântrở về trong thôn, Liên Lão gia tử vẫn ngăn cấm bọn hắn, trừ Nhị Langđón dâu ngày đó đi trấn trên uống rượu, bình thường đều không cho bọn họ ra khỏi cửa Liên gia. Liên gia cùng Tống gia cũng không có tin tức qualại.

"....Đại bá mẫu ở Thượng phòng. Chúng cháu ở sương phòng, ở riêng rồi.Bình thường cũng không ở chung một chỗ để ăn cơm. Đại bá mẫu không khỏesao? Sao cháu không biết? Có lẽ có chuyện xảy ra, cháu không có chú ýnhiều." Liên Mạn Nhi lập lờ nước đôi đáp lại.

Tôn đại nương ha ha cười hai tiếng.

"Vậy có lẽ là ta nghe lầm a.... Tam thiếu phu nhân nhớ Thân gia tháithái, muốn mời thân gia thái thái đi Huyện thành ở mấy ngày, ha ha."

Cứ vừa nói chuyện như vậy, đã đến cửa chính Liên gia.

Tưởng thị đi ra ngoài, đem Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng đón vào. Liên Mạn Nhi thì đi theo phía sau, cũng tiến vào thượng phòng.

Phòng phía đông Thượng phòng, Liên lão gia tử, Chu thị, Liên Tú Nhi,Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đều ở đây, duy chỉ có không thấy Cổ thị.Hàn huyên một phen xong, Tôn đại nương chỉ nói là Trầm lão phu nhân sai nàng tới thỉnh an Liên lão gia tử, Chu thị còn có vợ chồng Liên Thủnhân, lập tức liền đem lễ vật mang đến lấy ra, hóa ra là nàng lần nàytới còn mang theo hậu lễ.

"Sao không thấythân gia thái thái?" Nói chuyện một hồi, Tôn đại nương liền hỏi.

"Nàng thân thể không khỏe lắm. ở phòng phía Tây nghỉ ngơi." Chu thị liền nói.

"....Là chứng bệnh gì, có nặng lắm không? Tam thiếu phu nhân nhớ mẹ đẻ, cơm cũng ăn không vô, giấc ngủ cũng ngủ không được. Lúc đến Lão phunhân chúng ta phân phó, muốn cùng lão thái gia cùng lão thái thái thương lượng, có thể thỉnh thân gia thái thái đi Huyện thành ở vài ngày haykhông, cũng giúp đỡ Tam thiếu phu nhân chúng ta." Tôn đại nương liềnnói.

"Nàng cũng không phải là chứng bệnh nặng gì..." Chu thị do dự, rồihướng Liên lão gia tử nhìn thoáng qua, "Ngươi trở về nói cùng Hoa Nhi,mẹ nàng không có chuyện gì, để cho nàng đừng lo nghĩ, dưỡng thân thểthật tốt, thay Tống gia khai chi tán diệp."

"Lẽ ra Lão phu nhân các ngươi mở miệng, chúng ta không nên bác bỏ."Liên lão gia tử ho khan một tiếng, rồi tiếp lời, "Gia đình nông dânchúng ta, cũng coi trọng lễ tiết. Xuất giá tòng phu, Hoa Nhi gả vào Tống gia, chính là con dâu của Tống gia, nên chiếu theo quy cũ làm dâu củaTống gia. Ở Tống gia sẽ không thiếu người hầu hạ nàng. Cũng không cókhuê nữ nào gả ra ngoài, còn cả đời đem mẹ nàng mang theo bên người.Chuyện này không phù hợp."

"Trở về nói cùng Lão phu nhân các ngươi, Hoa Nhi đã là người của Tống gia, cần phải quy củ gì liền quy củ đó. Hoa Nhi nếu làm không đúng cáigì, nên nói thì nói, nên phạt thì phạt, Liên gia chúng ta không nói lờinào." Cuối cùng, Liên lão gia tử hướng về Tôn đại nương nói.

"Lão thái gia nói có đạo lý, vậy nếu bây giờ ta trở về, thật không tiện nói rõ." Tôn đại nương khó xử nói.

"Cha, nếu không thì, thì kêu mẹ nàng đi Huyện thành thăm Hoa Nhi, thăm một chút liền trở lại." Liên Thủ Nhân liền nói.

Liên lão gia tử đập đập nõ điếu, quét nhìn Liên Thủ Nhân một cái.

Liên Thủ Nhân lập tức liền cúi đầu.

Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút cứng ngắc.

"Vậy...." Tôn đại nương nhìn Liên Thủ Nhân, lại nhìn một chút Liên lão gia tử.

"Cứ theo lời của ta nói." Liên lão gia tử nói.

Lần này, Liên Thủ Nhân không dám nói tiếp.

"Như vậy a, vậy không có cách nào khác, ta trở về liên y theo lời của Lão thái gia nói ra." Tôn đại nương đành phải nói, lại hỏi, "....Ta cóthể thăm thân gia thái thái một chút được không?"

Chu thị suy nghĩ một chút, liền để cho Liên Tú Nhi đi gọi Cổ thị đếnbồi Tôn đại nương nói chuyện. Cổ thị đi theo Liên Tú Nhi tới đây, mấylần muốn cùng Tôn đại nương nói chuyện một mình, đều bị Chu thị làm chokhông có cơ hội, do đó chỉ có thể không mặn không nhạt nói chút ít việcnhà. Chu thị còn kêu Tưởng thị, Triệu thị, Hà thị mấy người thu xếp nấucơm, muốn giữ Tôn đại nương lại ăn cơm.

Liên Mạn Nhi cầm trong tay hộp gỗ từ trong phòng phía Đông đi ra,trong hộp gỗ là mấy cái lụa hoa, là Trầm lão phu nhân cố ý phân phó, đưa cho nàng cùng Liên Chi Nhi nhi.

Hóa ra là Tôn đại nương tới Tam Thập Lý Doanh Tử, là vì mời Cổ thịvào thành đi chiếu cố Liên Hoa Nhi. Tôn đại nương nói là Trầm lão phunhân bảo, nhưng mà mấu chốt là Liên Hoa Nhi cũng ở giữa ảnh hưởng. Đángtiếc, bị Liên lão gia tử một mực cho cự tuyệt.

Chỉ là có một việc có chút kỳ lạ. Người phu xe kia phải biết đườngđến Liên gia chú, sao lại muốn Tiểu Hồng đi hỏi đường, lại đúng lúc màtìm được nàng như vậy. Liên Mạn Nhi còn nhớ lần trước đi Huyện thành,lúc nói chuyện, hình như còn đề cập tới chuyện nhà nàng mở cửa hàng điểm tâm sáng.

Ngồi một chiếc xe ngựa đẹp như vậy, khách nhân đến từ huyện thành.Hỏi đường lại hỏi người của Liên gia mình, người Liên gia tự nhiên sẽsai người thông báo trong nhà. Chính là người cùng thôn nhìn thấy, cũngsẽ trước tiên đi nói cho Liên gia một tiếng. Liên Mạn Nhi không phải làlàm như vậy sao, nàng trước tiên để cho Liên Diệp Nhi trở về báo tin.Tiếp đó lúc Tôn đại nương đến Liên gia, Chu thị sẽ nói Cổ thị "thân thểkhông thoải mái" rồi.

Kỳ thật, Trầm lão phu nhân đối với chuyện đã xảy ra của Liên gia,cũng đã biết đến đi. Nàng chắc cũng thật sự không muốn để cho Cổ thị điHuyện thành vào ở Tống gia.

Còn có Tôn đại nương lúc ở trên xe cùng nàng nói chuyện, nghe ngườita nói nói sau tết Cổ thị đã không khỏe, ở bên cạnh Chu thị cùng Liênlão gia tử thế nhưng chút xíu cũng không nhắc đến. Đây là tại sao?

Tôn đại nương là muốn nói cho nàng biết, có người mật báo tin tức cho Hoa Nhi ở trong huyện thành. Sớm nói với nàng, là bởi vì lời như vậy,sau khi tiến vào Liên gia, sẽ không có cơ hội nói nữa.

Trầm lão phu nhân thấp thoáng là đương gia của Tống gia, nếu không hi vọng Cổ thị đi, thì có rất nhiều biện pháp có thể cự tuyệt Liên HoaNhi. Còn cố ý muốn đi một vòng lớn như vậy, có thể thấy được bà đối vớicái bụng của Liên Hoa Nhi rất coi trọng. Bởi vậy cũng phản ánh ra thủđoạn bà xử lý mọi chuyện : là ẩn nhẫn, hơn nữa còn mưu tính sâu xa.

Như vậy xem ra, Liên Hoa Nhi xa xa không phải là đối thủ của Trầm lão phu nhân.

Hi vọng Liên Hoa Nhi ít náo loạn một chút, tự cầu nhiều phúc a. LiênMạn Nhi nghĩ như vậy, liền từ Thượng phòng cất bước đi ra, vừa ngẩng đầu đãngây ngẩn cả người.

Cửa chính lại có một chiếc xe ngựa ngừng lại. Trương thị cùng TriệuTú Nga từ trên xe đi xuống. Ngay sau đó, chiếc xe ngựa kia quay ngườirời đi.

Triệu Tú Nga làm sao lại tới, hơn nữa còn đi cùng Trương thị?

Trong lúc này, Triệu Tú Nga đã kéo Trương thị, từ cổng chính đi đến.Trên mặt Triệu Tú Nga đều là cười mỉm, mà Trương thị ở bên cạnh nàng,thật giống như có chút không được tự nhiên.

Trong thời gian chớp nhoáng, Liên Mạn Nhi đã đoán được là chuyện gì xảy ra rồi.

"Mẹ, con đang có việc tìm mẹ, mau tới đây." Liên Mạn Nhi tiến ra đón, cũng không nhìn Triệu Tú Nga, mà kéo Trương thị lại, đem Trương thị kéo vào Tây Sương phòng.

Vào Tây Sương phòng, Trương thị lập tức đem cửa đóng lại, thở phào một cái.

"Mạn Nhi, nhờ có con thông minh." Trương thị nói.

Trong sân, Triệu Tú Nga thấy Trương thị bị Liên Mạn Nhi lôi đi, chỉđể lại nàng một mình, liền sững sờ một hồi, sau đó điều chỉnh một chútbiểu tình trên mặt, làm như không có chuyện gì lại như hướng Thượngphòng đi tới.

"Mẹ, Triệu Tú Nga sao trở lại về rồi?" Trong Tây Sương phòng, Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

"Con hỏi mẹ, mẹ làm sao biết a." Trương thị có chút bối rối kể lại chuyện vừa xảy.

Chương 222: Con Dâu Chủ Động Trở Về

"Con vừa mới đi không bao lâu, thì nàng liền ngồi xe tới. Vào cửahàng chúng ta, liền nịnh hót cha con và mẹ, kêu Tứ thúc, Tứ thẩm, gọingọt ngào ghê lắm." Trương thị liền nói ra, "Mẹ không có gì nói vớinàng, việc mất mặt hay không mất mặt không đáp cô đến nàng. Sau đó,nàng, nàng liền cứng rắn lôi kéo mẹ cùng nàng cùng nhau ngồi xe trở về."

Đáp cô, cái này là thổ ngữ của Tam Thập Lý doanh tử, ý nghĩa giống với phản ứng, để ý tới.

Liên Mạn Nhi xoa trán, Trương thị luôn phải chịu thiệt thòi.

"Mẹ hiểu ý tứ của nàng. Ngày đó lúc đi, nàng rất là uy phong mà đi.Hiện tại không ai mời, không ai gọi, nàng liền tự mình trở về như vậy.Bây giờ cửa lớn đâu có dễ tiến vào, nàng liền lôi kéo mẹ, che mặt chonàng chứ sao." Trương thị lẩm bẩm nói " Cái này cũng quái, sao hôm naynàng lại tự mình trở về vậy?"

"Nàng ấy vẫn còn mặt để che à" Liên Mạn Nhi cảm khái, "Mẹ, con thấykhông có mẹ giúp đỡ, nàng ta cũng có thể thoải mái vào cửa. Mẹ khôngnhìn thấy, người ta tựa như người không có chuyện gì, hướng Thượng phòng đi rồi."

Hai mẹ con cơ hồ là đồng thời mở miệng, Liên Mạn Nhi nói xong mới nghe thấy nửa câu nói sau của Trương thị

"Nàng vì sao hôm nay trở về? ... Mẹ, dọc theo đường đi này, Triệu Tú Nga không nói gì với mẹ sao?

"Cũng không nói cái gì, chỉ ý vị hỏi mẹ, hôm nay chúng ta có phải làcó khách đến thăm hay không? Mẹ nói cho nàng biết là người nhà mẹ đẻ Hoa Nhi ở Huyện Thành tới, nàng liền hỏi mẹ là ai tới, .... a, nàng muốn trởvề, không phải là bởi vì chuyện này đi?" Trương thị suy nghĩ một chút,"Nàng là muốn trở về, lại không có bậc thang, muốn hôm nay nhờ trong nhà có khách, ông cùng bà nội con e ngại khách ở đây, nên không thể độngnàng, là có thể đem chuyện cho tháo ra?"

"Mẹ a, mẹ cứ hướng chỗ tốt mà nghĩ thôi." Liên Mạn Nhi lắc đầu, nàngcùng Trương thị không có cùng cách nhìn, "Coi như nàng là vì trong nhàcó khách mới trở về, vậy cũng không có ý nghĩa giống như mẹ nói. Mẹ xem, nàng cần bậc thang của mẹ sao?"

Lúc trước Triệu gia cùng Liên gia kết thân, nguyên nhân rất lớn lànhìn ở việc Liên Thủ Nhân là tú tài, lại muốn quyên quan, khuê nữ hắncòn gả vào Tống gia của Huyện thành. Về sau Liên Thủ Nhân từ Huyện thành trở về, Triệu gia còn nhân cơ hội nói muốn ở tửu lâu trấn trên làm tiệc rượu. Thoáng cái liền thuần phục Liên gia.

Bây giờ, chuyện làm quan của Liên Thủ Nhân không thành. Nhưng mà cáicửa thân thích phú quý Tống gia này vẫn còn ở kia. Bây giờ người Tốnggia đến, Triệu Tú Nga chẳng lẽ là dựa vào người Tống gia trở về?

Có khả năng, rất có khả năng. Bằng không, Triệu Tú Nga làm sao lại trở về trùng hợp như vậy. Hơn nữa còn chủ động như vậy.

"Con đi xem một chút."

Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện, liền từ Tây Sương phòng đi ra, hướng Thượng phòng chạy đi.

Bên ngoài Thượng phòng, Triệu thị đang nhóm lửa nấu cơm, Hà thị,Tưởng thị cùng Liên Diệp Nhi bận rộn đi đi lại lại. Thái rau thái thịtđang định nấu đồ ăn. Triệu Tú Nga một mặt cười xoăn tay áo muốn giúp đỡ.

"Nương, người đi nhóm lửa đi, cái này để con. Đại tẩu, thịt này tháihạt lựu bao nhiêu. Đại tẩu, người bận rộn cái này nửa ngày cũng mệt mỏiđi. Người đi nghỉ ngơi một chút, giữ Nữu Nữu đi, việc này hãy để cho talàm."

Tưởng thị trên mặt cũng mang theo ý cười. Lại không nhường chỗ cho Triệu Tú Nga.

"Tú Nga a. Ngươi tới lúc nào? Việc này ta cũng làm hơi nhiều rồi, ngươi cùng Nhị Lang nghỉ ngơi đi" Tưởng thị nói .

Nhị Lang thấy Triệu Tú Nga tới, đã sớm từ Đông Sương phòng chạy tớiđây, đứng ở bên ngoài phòng. Ánh mắt cùng thân thể Triệu Tú Nga đảoquanh, trên mặt có chút ngốc. Muốn nói cái lời gì đó, tựa như lại khôngbiết nên nói thế nào.

"Tú Nga, nàng, sao nàng trở lại?" Hơn nửa ngày, Nhị Lang mới thốt ra một câu nói như vậy.

"Người chết kia, xem ngươi hỏi là lời gì kìa. Đây không phải là nhàta sao? Sao ta không thể trở về? Ta không phải chỉ cùng ngươi đùa giỡnà, chỉ có vài chuyện, mà ngươi đã chừng mấy ngày không trở về trấn trên, cũng không tới đón ta?" Triệu Tú Nga quở trách Nhị Lang một cái, lại đi tới bên cạnh Nhị Lang, dùng một cái ngón tay trắng như tuyết hướng ngực Nhị Lang chọc chọc, hai mắt đồng thời ẩn tình đưa tình, liếc nhìn nhịlang một cái.

Nhị Lang thoáng cái không có đứng vững, phải lui về sau một bước.Triệu Tú Nga rõ ràng không có công lực Nhất chỉ thiền, nhưng mà ánh mắtphong tình kia thì vô cùng uy lực.

Triệu Tú Nga liền cười lên khanh khách.

Lại trở mình nhìn Nhị Lang một cái, cái nhìn này hàm chứa nhu tình, Nhị Lang vuốt đầu, cười hắc hắc ngây ngô.

Hai người đang ở ngoài phòng, ngay trước mặt của mọi người liếc mắtđưa tình, Triệu thị cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa bếp lò.Tưởng thị đã sớm quay lưng đi, Liên Diệp Nhi đứng ở đó, tiến cũng khôngđược lùi cũng không xong.

Vẫn là Hà thị tương đối bình tĩnh.

"Tú Nga a, ngươi không phải nói là không trở lại à, muốn cùng lãoLiên gia bọn ta cắt đứt quan hệ sao, bọn ta cũng không thỉnh cầu ngươi,sao ngươi trở lại rồi?" Hà thị hỏi rất trắng trợn.

"Mẹ, chuyện ngày đó, là tính tình con nóng nảy một chút. Trở về mẹcon đã nói con rồi, mấy ngày qua, con luôn luôn ở trong nhà của con cùng Nhị Lang. Mẹ, mẹ để cho con nửa cái đầu heo đi, ngày mai con làm thịtđầu heo nướng cho người ăn." Sắc mặt Triệu Tú Nga thay đổi một chút, vẫn còn cười nói.

Lúc Triệu Tú Nga nói "Trong nhà của ta cùng Nhị Lang", động tác củaTưởng thị thái thịt dừng lại một nhịp rõ ràng, nhưng mà ngay sau đó đãkhôi phục như bình thường.

"Ngươi lấy cái thịt đầu heo dỗ dành ta, ngươi liền coi như không cóchuyện gì rồi hả? Trong mắt của ngươi còn có mẹ chồng như ta không, còncó trượng phu của ngươi nữa không? Một cái tát kia của ngươi, là rõ ràng đánh Nhị Lang của ta đấy?"

Nghe được thịt đầu heo, Hà thị nuốt từng ngụm nước miếng, nhưng màlập tức lại giận tái mặt. Nàng còn nhớ rõ Triệu Tú Nga đã đánh Nhị Langmột cái tát, hơn nữa cũng nhớ rõ Liên lão gia tử cùng Chu thị đã lêntiếng, lần này nhất định phải cứng rắn đến cùng, thà rằng không cầnTriệu Tú Nga đứa con dâu này, cũng phải đem cái tính tình này của nànguốn nắn lại, để cho nàng biết quy củ. Bằng không, Nhị Lang sẽ bị khinhbỉ. Triệu Tú Nga cũng sẽ không đem mẹ chồng như nàng xem ra gì.

"Mẹ, sao lòng dạ người hẹp hòi như vậy?" Triệu Tú Nga dường như cóchút không nhịn được, nhưng mà vẫn là nhịn xuống rồi, trên mặt mang theo ý cười như cũ, "Con không phải là lỡ tay không cẩn thận đấy sao, khôngphải con cố tình đâu. Để cho Nhị Lang đánh lại con đi, con sẽ không chớp mắt một cái nào."

"...Nàng sau này đem tính tình sửa lại, việc này ,ta không so đo vớingươi." Nhị Lang liền nói, hiển nhiên không đành lòng đánh tân nương tửđẹp đẽ.

"Mẹ, hôm nay trong nhà không phải là có khách tới sao, chuyện nàychúng ta để sau này đi, con sẽ nhận lỗi với Nhị Lang, dập đầu cho nhịlão." Triệu Tú Nga liền nói, "Trước để con giúp đỡ làm món ăn a, để choNhị Lang, cho mẹ, cho người già của Liên gia chúng ta nở mày nở mặt"

Liên Mạn Nhi đem một phen làm bộ này của Triệu Tú Nga đều nhìn ởtrong mắt, không khỏi cảm khái. Triệu Tú Nga thực là nhân tài, cay cúlên là có thể kích động giơ tay bạt tay nam nhân, cái miệng này mà ngọtlên, quả thực là có thể ngọt chết người.

Nhị Lang cùng Hà thị cứ như vậy bị nàng nắm chắc trong tầm tay rồi,cũng không biết, những người khác của Liên gia có thể dễ dàng để chonàng vượt qua cửa ải như vậy hay không?

Triệu Tú Nga ngoài miệng nói thật dễ nghe, lại không chịu đi nhóm lửa, nhất định phải tranh giành cùng Tưởng thị xào rau.

Thái độ của Tưởng thị rất tốt, nhưng vẫn một bước cũng không nhường.

"Tú Nga, ngươi trước đi vào trong phòng đi, theo ông nội bà nội tròchuyện với khách nhân. Đồ ăn này là bà nội đặc biệt dặn dò rồi, cũngkhông cần ngươi nhúng tay vào đâu."

Đừng nhìn Tưởng thị bình thường tác phong hòa nhã, tay chân lại hếtsức nhanh nhẹn. Triệu Tú Nga đanh đá như vậy, vẫn cứ không thể đem côngviệc trong tay Tưởng thị đoạt lấy.

"Tú Nga, người Tống gia vừa tới chúng ta đều gặp rồi, còn chưa có gặp qua con dâu mới là ngươi." Tưởng thị liền cười nói, "Ngươi đi gặp mộtchút, chẳng lẽ còn sợ ông bà nội nói ngươi thế nào sao?"

Tưởng thị một câu nói đến chỗ đau của Triệu Tú Nga. Nàng dĩ nhiênmuốn đi vào nhà gặp người Tống gia vừa đến một chút, nhưng dù sao cóchuyện lúc trước. Nàng không mời mà tới, chính là tính toán trước tiên ở bên ngoài, làm ra một bàn tiệc tốt, khiến cho Liên lão gia tử cùng Chuthị yêu thích, cũng ở trước mặt người Tống gia lộ ra một chút bản lãnh.

Nhưng Tưởng thị không để cho nàng như ý, còn mơ hồ kích nàng, cườinàng không dám đi vào nhà gặp Liên lão gia tử, Chu thị cùng khách đếnthăm.

Sau khi cùng Liên gia kết thân, Triệu Tú Nga rất bỏ công sức nghengóng tình huống của Liên gia. Nàng tự mình nghiền ngẫm, bất luận làdung mạo, lời nói, tâm kế, thủ đoạn, nàng nơi nơi so với bất kỳ ngườinào của Liên gia cũng đều hơn.Vào cửa của Liên gia, nàng không có đembất cứ người nào của Liên gia, trong đó bao gồm cả Tưởng thị, để vàotrong mắt. Nàng cho rằng dựa vào bản lãnh của nàng, là hoàn toàn có thể ở Liên gia ngang ngược. Vì vậy, nàng đặc biệt chịu không được cái ngườichị em dâu này kích động nàng.

Vào nhà thì vào nhà, nàng một thân bản lãnh này, nàng sợ cái gì chứ?Nàng cũng không tin, có khách nhân ở đây, Liên lão gia tử cùng Chu thịcòn có thể thật sự không nể mặt, khiển trách nàng. Nàng hôm nay trở vềnhư vậy, Liên gia có thể nhặt được lợi lớn rồi, còn không vội vàng đónlấy sao?

Triệu Tú Nga nghĩ như vậy, liền kéo Nhị Lang liền quay người vào phòng.

Trong phòng mọi người đang tán gẫu, nhưng mà động tĩnh ngoài phòng, hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe được một chút.

Chu thị nhìn thấy Triệu Tú Nga vào, da mặt liền kéo ra.

"Ông nội, bà nội, đại bá, đại bá mẫu..." Triệu Tú Nga vào phòng, dángvẻ liền chần chừ, nhẹ nhàng hạ bái, lại dùng sức lực đánh giá Tôn đạinương cùng tiểu Hồng. "Hôm nay trong nhà có khách sao? Hai vị này là..." ⇒câu này tỷ soát giùm e, e cũng hơi chém :">

Liên lão gia tử ho khan một tiếng, chuyển mặt đi chỗ khác, hướng về phía cửa sổ, dường như là chẳng muốn thấy Triệu Tú Nga.

"Nhị Lang, trong nhà có khách, sao ai cháu cũng đem dẫn vào trong nhà thế." Chu thị liền trầm mặt, mở miệng, "Cháu đem nàng mang đi ra ngoài, để cho nàng trở về nhà lão Triệu đi. Bây giờ cái miếu nhỏ của chúng ta, cúng bái không được cái pho tượng phật lớn thế đâu."

Vượt qua ngoài dự liệu của Triệu Tú Nga, Chu thị một chút cũng không giữ lại thể diện cho nàng.

Triệu Tú Nga ngẩn người, dù da mặt nàng dày, cũng tránh không đượcthay đổi sắc mặt. Người của Liên gia nàng không quan tâm, nhưng mà nhìnhai vị khách nhân trong nhà ăn mặc, trang phục kia cũng không phải làgia đình người bình thường, điều này bảo mặt của nàng để chỗ nào.

"Còn không đi ra ngoài, ở nơi này đứng làm thần giữ cửa à?" Chu thị chán ghét lướt qua Triệu Tú Nga một cái.

Triệu Tú Nga che mặt, quay người ném rèm liền từ trong nhà đi ra, Nhị Lang vội vàng đi theo ra ngoài.

Cuộc trò truyện trong nhà lại tiếp tục ,Tôn đại nương cười cười nóinói, căn bản là giống như không nhìn thấy chuyện xảy ra vừa rồi.

Tưởng thị đang xào rau, thấy Triệu Tú Nga đang ôm mặt từ trong nhà đi ra, thì khẽ bĩu môi, nhưng ngay sau đó đem mặt xoay trở về, không nhìntới Triệu Tú Nga.

Triệu Tú Nga chạy vài bước xông tới cửa, Nhị Lang đưa tay kéo nàng.

"Tú Nga..."

Sắc mặt Triệu Tú Nga đỏ bừng, quay người giơ tay lên, hướng về phía trên mặt Nhị Lang liền vỗ tới.

Chỉ là, một cái tát này, lại chậm chạp không có rơi xuống.

Chương 223: Ý Định

Không biết vì sao, bàn tay của Triệu Tú Nga cuối cùng cũng không có rơi vào trên mặt của Nhị Lang, mà là rơi vào trước ngực của Nhị Lang. Nghĩ tới vừa rồi nhìn qua, Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng ăn mặc không tầm thường, cử chỉ khí phái, còn có hộp lễ bày chật tủ, vải vóc, hộp điểm tâm, tư tưởng của Triệu Tú Nga như đi trên mây, tay như nhũn ra, nàng giúp Nhị Lang sửa sang lại vạt áo, trên mặt lại mang nụ cười, dưới chân không chạm đất xoay người gấp gáp đi làm việc.

Đồ ăn làm xong rồi, Chu thị vẫn còn cho Cổ thị một chút thể diện, để nàng cũng phụng bồi Tôn đại nương ăn cơm , một nàng dâu khác có cái vinh hạnh đặc biệt này là Tưởng thị. Chu thị từ đầu đến cuối cũng không có để ý gì tới Triệu Tú Nga, nhưng mà cũng không có đuổi nàng đi nữa. Khách nhân ăn cơm xong, mới đến phiên mấy con dâu nhà mình làm việc ăn. Triệu Tú Nga cũng muốn lên bàn ăn cơm.

"Vợ lão Nhị." Chu thị liền kêu Hà thị, chỉ vào Triệu Tú Nga nói, "Ngươi trước đừng ăn cơm, đưa nàng về Triệu gia, trở về lại ngươi hãy ăn cơm tiếp."

Triệu Tú Nga ít khi nén giận như vậy, không nghĩ tới Chu thị lại không mềm lòng, cơm cũng không để cho nàng ăn, liền đuổi nàng đi. Trong lòng Triệu Tú Nga đâu chịu được, sắc mặt đỏ bừng dường như phát bực, bụm mặt khóc ô ô bỏ chạy đi ra ngoài.

Hà thị thấy Triệu Tú Nga tự mình đi rồi, nhìn thức ăn ở trên bàn, cũng có chút không nỡ di chuyển.

"Mau đi theo đi, đem nàng đưa về trấn trên, nhìn nàng trở về nhà mẹ đẻ nàng." Chu thị trừng mắt nhìn Hà thị. Hưu Triệu Tú Nga cũng tốt, hoặc là giày vò tính tình Triệu Tú Nga cũng tốt, nhưng cũng không thể để xảy án mạng. Chu thị là sợ Triệu Tú Nga ra khỏi tầm mắt của người Liên gia, xảy ra chuyện gì, đến lúc đó nhà mình kết cục sẽ không tốt.

Hà thị không có cách nào, chỉ đành phải đuổi theo Triệu Tú Nga đi ra ngoài.

Về phần Nhị Lang, vốn là muốn đuổi theo Triệu Tú Nga, bị Liên lão gia tử phái Tam Lang ngăn lại.

Ăm xong bữa cơm, Tôn đại nương hơi ngồi một chút, liền cáo từ rời đi. Cổ thị cùng mọi người một mực đưa mắt nhìn xe ngựa của Tống gia biến mất ở cửa thôn, ánh mắt liền ươn ướt.

Tôn đại nương lần này tới, mặc dù không có thể đem Cổ thị đưa về Huyện thành, nhưng là từ ngày đó về sau, Cổ thị mặc dù vẫn còn phải lo liệu việc nhà mỗi ngày, nhưng trách mắng của Chu thị lại rõ ràng so với thời gian trước đây ít đi chút ít.

Mười ngày đầu của tháng giêng. Cửa hàng điểm tâm sáng của nhà Liên Mạn Nhi lại vang một tràn tiếng pháo giòn, một lần nữa khai trương. Ngày đầu tiên khai trương này. Mặc dù còn đang trong tháng giêng, nhưng buôn bán quả thực náo nhiệt. Khách nhân tới ăn điểm tâm so với chút ít thời gian trước đây còn nhiều hơn, trong đó rất nhiều người nói giọng phía nam. Đúng như theo lời nói của Lão Hoàng giám công, công trình trên núi chính thức khởi công. Những người giỏi tay nghề của trời nam đất bắc đều đến.

Nghe khách nhân trong cửa hàng nghị luận, những người thợ thủ công này đến từ phương xa, phần lớn sẽ ngụ ở trên núi. Nơi đó có chỗ ở đơn giản năm ngoái xây mới cho bọn họ. Đám thợ thủ công tiền công nhiều hơn so với năng lực của thợ bình thường, sáng sớm tự mình làm cơm lại phiền toái. Đồ ăn của cửa hàng điểm tâm sáng Liên gia thực thuận lợi, dễ dàng, vì vậy đa số bọn họ lựa chọn xuống núi đến ăn điểm tâm.

Hôm nay không ngừng bận rộn đến trưa. Người một nhà mới kết thúc ngày công. Ăn cơm xong, đang định trở về nhà cũ, thì Liên Thủ Lễ đã tới.

"Lão Tứ, đệ cùng giám công trên núi quen biết, có thể giúp ta hỏi một chút hay không? Bọn họ có còn cần người không, ta muốn thừa dịp bây giờ trong nhà không có gì làm, đi lên trên núi làm vài ngày." Liên Thủ Lễ hướng Liên Thủ Tín mở miệng nói.

Triệu thị cùng Liên Diệp nhi đều không nói lời nào. Rõ ràng việc này. Các nàng trước đó đều đã thương lượng qua rồi.

"Tam ca, huynh muốn đến trên núi đi làm việc?" Liên Thủ Tín lấy làm kinh ngạc, "Cha cùng nương biết không?"

"Ta còn không có nói cùng bọn họ, trước tới chỗ ngươi hỏi một chút. Xem người ta có còn nhận người hay không." Liên Thủ Lễ nói, "Hai ngày nay cũng nghe cha nhắc tới nói không có tiền. Ta đi chuyến này, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được hai đồng tiền."

Trên núi sau khi dán ra bảng quảng cáo tuyển thợ làm công, bởi vì tiền công không tệ, người đi tuyển dụng rất là nhiều. Lúc này đã có vài ngày trôi qua, Liên Thủ Lễ sợ trên núi đã tuyển đủ người rồi, không cần hắn, cho nên mới tới tìm Liên Thủ Tín thương lượng.

"Tam ca, nếu như huynh muốn đi, nhất định có thể để cho huynh đi tới trên đó." Liên Thủ Tín nói. Dựa vào quan hệ của lão Hoàng, bố trí người đi làm việc. Liên Thủ Tín vẫn rất có lòng tin.

"Tam bá, làm việc trên núi nhiều tiền, nhưng công việc cũng mệt mỏi." Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nói. Hiện tại Liên Thủ Lễ bọn họ không có ở riêng, chẳng bù với Liên Thủ Nghĩa mỗi ngày đi loanh quanh, Liên Thủ Lễ lại có thể nghĩ tới đi đến trên núi làm việc kiếm tiền cho trong nhà.

"Chúng ta là người nhà nông sợ mệt mỏi cái gì a." Liên Thủ Lễ nói.

"Tam tẩu, tẩu cũng đồng ý để cho Tam bá đi?" Trương thị liền hỏi Triệu thị.

"Từ hai ngày trước đã bắt đầu, nguyện ý đi thì đi chứ sao." Triệu thị đáp, "Hắn ở nhà cũng không chịu ngồi yên."

"Đúng rồi, Tam bá, người có cái sở trường gì không?" Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Lễ.

"Sở trường, sở trường gì?" Liên Thủ Lễ nghe không hiểu.

"Chính là tay nghề. Tam bá, nếu như bá có tay nghề, tiền công càng nhiều, làm việc cũng so với đào đất đập đá khiêng gỗ nhẹ nhàng hơn nhiều." Liên Mạn Nhi nói.

"Ta thì chỉ có giỏi trồng trọt, còn biết cái tay nghề gì a." Liên Thủ Lễ trung thực mà nói.

"Mạn Nhi nói có đạo lý." Liên Thủ Tín liền cân nhắc nói, hắn cũng muốn để cho Liên Thủ Lễ có thể làm được nhẹ nhàng chút ít, nghề cầm tiền lại nhiều.

"Tam bá không phải là có thể làm thợ mộc sao?" Ngũ Lang đột nhiên nói, " Băng xa kia của cháu cùng tiểu Thất, tấm ván gỗ đó không ngờ là Tam bá bào bằng cho rồi, rồi ráp lại đấy."

"Vậy thì tính cái gì nha, ta lại không có học qua, chỉ xem người ta làm qua, nhớ được, tự mình mò mẫm đẽo gọt làm theo." Liên Thủ Lễ nói.

Liên Thủ Lễ được công nhận là khéo tay, như bàn giường, đắp bếp, dựng lều làm những chuyện lặt vặt này, cũng không có người dạy hắn, đều là hắn nhìn người khác làm thế nào, liền học xong một cách tự nhiên như vậy đấy.

Chính là bàn ghế ở bên trong cửa hàng hơi có sự cố gì, tất cả đều là Liên Thủ Lễ giúp đỡ sửa chữa, đóng cái mộng, nơi này đục đục, nơi đó gõ gõ, liền có thể sửa chữa cho chỉnh tề.

"Theo cháu thấy, Tam bá muốn đi đến trên núi làm việc. Tam Bá trong đầu nhạy bén, khéo tay, chúng ta cùng Hoàng đại thúc thuận tiện nói chuyện một chút, xem có thể bố trí cho Tam thúc làm cùng những thợ mộc kia hay không, họa tượng gì đấy, theo phụ mấy người có tay nghề để làm. Tam bá cũng có thể làm ra tiền, còn có thể học chút kỹ thuật." Liên Mạn Nhi liền đem ý nghĩ trong lòng nói ra.

Không chỉ Liên Thủ Lễ, ánh mắt của Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng đều sáng lên.

"Mạn Nhi tỷ, nếu thật sự có thể như vậy, vậy cũng thật tốt quá." Liên Diệp Nhi kích động nói.

"Có thể học được cái tay nghề này, tạm thời kiếm được hai đồng tiền đều được." Liên Thủ Lễ cũng rất kích động.

Gia đình người nông dân suy nghĩ mộc mạc, chính là có tay nghề trên người, đời này cũng sẽ không thiếu đi một chén cơm ăn.

"Vậy Tam ca huynh nói cùng cha đi, ngày mai đệ sẽ cùng lão Hoàng thương lượng."

Liên Thủ Tín nói, "Bất kể thế nào, chuyện này cũng nhờ đề lo liệu cho xong."

Liên Thủ Lễ trung thực phúc hậu, bình thường sẽ không mở miệng cầu người, cho nên lúc này hắn vừa mở miệng, Liên Thủ Tín đặc biệt đứng ra gánh vác chuyện này. Dĩ nhiên, Liên Thủ Tín còn có một cái tâm tư khác, Liên Thủ Lễ đến bây giờ còn không có con trai, nếu như có thể có một bản lĩnh trong người, sau này cũng có chút chỗ dựa.

Liên Thủ Lễ lập tức liền trở về nhà cũ, khoản một chút thời gian, hắn lại trở lại.

"Lão Tứ, cha bảo đệ đi qua đó một chuyến." Liên Thủ Lễ xoa xoa đôi bàn tay, có chút rất không dễ chịu, "Lúc ta cùng cha nói chuyện, Nhị Lang cũng ở đó. Hắn, hắn cũng muốn đi đến trên núi làm việc."

Chuyện liên quan đến gia đình, chuyện riêng thường thường sẽ không chỉ là chuyện riêng, nó có thể liên quan đến mọi vấn đề, có lúc, là khó có thể tưởng tượng được. Có thể hình dung bằng việc dùng tay kéo một sợi tóc sẽ động đến toàn thân, dường như có chút không chuẩn xác, nhưng mà cái tình hình này, quả không khác là mấy.

Mọi người liền đều trở về nhà cũ.

"...Thừa dịp còn không có trồng trọt trên đất, trước đi lên trên núi làm việc hai tháng cũng được." Liên lão gia tử nói, xem ra ông đã đồng ý cho Liên Thủ Lễ cùng Nhị Lang đi lên trên núi làm việc đấy.

Liên lão gia tử có lo nghĩ của ông, mấy cái hài tử trong nhà mắt thấy đều lớn rồi, hôn sự của Tam Lang phải thu xếp, Liên Tú Nhi cũng đến lúc phải đính hôn, Liên Kế Tổ cùng Nhị Lang nên vì Liên gia khai chi tán diệp, tiểu hài tử mới ra đời, muốn nuôi dưỡng cũng phải dùng tiền. Có thể nhân dịp hai tháng này kiếm chút ít tiền, cũng có thể giảm bớt một chút gánh nặng trong nhà.

"Lão Tứ, con có thể nói chuyện cùng với giám công trên núi, con xem để cho lão Nhị, lão Tam, Nhị Lang, Tam lang bọn hắn đều đi, được không?" Liên lão gia tử liền hướng Liên Thủ Tín nói.

Từ Liên Thủ Lễ một người đi lên công trình, biến thành bốn người đi lên công trình. Như vậy, để cho Liên Thủ Lễ tìm nhẹ nhàng, còn có thể học được tay nghề để sống, chuyện này sẽ có thể có chút biến hóa.

Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Liên Thủ Lễ, từ trên nét mặt của hắn nhìn thấy, chuyện này hắn cũng nghĩ đến rồi.

Thông minh cùng phúc hậu, là hai loại phẩm chất vô cùng tốt, cũng rất khó khăn để tìm thấy trên người của ùng một người đồng thời thấy được hai loại phẩm chất này. Người thông minh một chút thường thường mất phúc hậu, mà người phúc hậu một chút, thường thường lại chẳng thông minh như thế.

Liên Thủ Lễ thuộc người sau, không cần phải nghi ngờ.

Nếu như là người có chút ít tâm cơ, gặp phải chuyện tốt như vậy, nhất định sẽ canh phòng nghiêm ngặt cố sống cố chết để giữ lấy. Nhưng mà Liên Thủ Lễ chính là thiếu hụt gốc rễ để bảo vệ lợi ích của chính mình.

"Nhị ca ta..." Liên Thủ Tín thấy Liên Thủ Lễ cũng không có ở trong phòng, liền hỏi.

"Không biết hắn đi làm gì, cha bảo Tam Lang đi tìm hắn rồi. Chuyện này ch định đoạt, để cho hắn đi làm việc, cũng tránh cho mỗi ngày đi lung tung khắp nơii." Liên lão gia tử liền nói.

"Cha, trên núi tuyển thợ là chuyện của chừng vài ngày trước rồi, không biết bây giờ có còn tuyển người hay không. Ngày mai con sẽ hỏi một chút, chuyện này con sẽ cố hết sức, cũng không nhất định có thể tìm được công việc vừa ý." Liên Thủ Tín không có đem lời nói hết, tìm công việc dễ dàng, nhưng mà hắn sợ Liên Thủ Nghĩa bắt bẻ.

"Vậy được, chúng ta không chọn việc." Liên lão gia tử là người hiểu lý lẽ, hắn cũng tin tưởng Liên Thủ Tín nói cố gắng hết sức, sẽ thật sự cố gắng làm.

Nói xong chuyện này, Liên lão gia tử cũng không có để cho Liên Thủ Tín lập tức đi.

"Về phần đại ca con, mấy ngày nay cha cũng nhờ người tìm giúp, tốt xấu gì thì hắn cũng đã đọc sách mấy năm, còn là một tú tài. Mặc kệ là quán nào ở trong thôn, tốt xấu gì cũng phải tìm cho hắn một cái. Còn Kế Tổ..," Nói đến Liên Kế Tổ, Liên lão gia tử thở dài, "Đứa nhỏ này sách không có đọc ra, làm ruộng hắn cũng làm không quen. Nhưng dù sao hắn cũng có căn bản đọc sách, cha tính toán, năm nay lại để cho hắn đọc một năm, ... Đến lúc đó nếu như thi lại không được,... Cũng sẽ chết tâm, để cho hắn trở về theo ta trồng trọt."

Liên lão gia tử lúc này đem cả nhà thu xếp đều nghĩ kỹ.

"Lão Tứ, con mở cái cửa hàng, người đến người đi biết nhiều người, giúp đỡ hỏi thăm một chút, ở đâu có quán dạy, giới thiệu cho đại ca của con một chút." Liên lão gia tử đối với Liên Thủ Tín nói.

"Được, việc này con nhớ kỹ." Liên Thủ Tín gật đầu.

"Còn có một chuyện," Liên lão gia tử lại nói, "Tam Lang cũng đến tuổi rồi, cần phải cưới nàng dâu. Còn có Tú Nhi, cũng nên tìm nhà chồng rồi..."

Chương 224: Cái Thang

"Lão Tứ, con cùng vợ của con đều để tâm giúp đỡ một chút. Vợ của Tam lang, chỉ cần là gia đình nông dân bình thường, là hài tử có nề nếp có khả năng là được... vợ của Tam Lang cần chân to đấy." Liên lão gia tử lại tiếp tục nói.

Nữ nhi nhà nông dân, là không thể đạt tới tuân theo giáo điều cổng lớn không ra cổng trong không bước. Các nàng không chỉ phải lo liệu chuyện trong nhà, bao gồm giặt quần áo nấu cơm cho gà ăn chăn heo, còn phải có thể xuống ruộng lao động. Tam Thập Lý Doanh Tử có vài nữ nhân chân bó, là phải đi theo các nam nhân xuống ruộng làm việc. Bởi vì nguyên nhân chân nhỏ, xuống ruộng làm việc đối với các nàng mà nói đặc biệt vất vả. Mà cho dù xuống ruộng, các nàng cũng tuyệt đối thua kém các nữ nhân chân to có thể làm việc.

Liên gia bây giờ có đủ nhiều nữ nhân chân bó lo liệu việc nhà, nếu như sau này bọn họ dự định lấy cày cấy làm nghề, như vậy cưới vợ tự nhiên ưu tiên chân to đấy.

Không thể không nói, Liên lão gia tử xây dựng tiêu chuẩn tìm nàng dâu cho Tam Lang, rất thực tế.

"... Việc hôn sự của Tú Nhi, lão Tứ cùng vợ của con cũng để cho sử dụng chút tấm lòng, nhờ cậy người gì đấy, phải là gia đình bổn phận đàng hoàng. Có nơi thích hợp, liền trở lại nói cùng cha và mẹ con. Nếu như khoảng cách không xa, có chút quan hệ họ hàng, như vậy là tốt nhất." Liên lão gia tử lại nói.

"Được cha, nhưng chuyện này, cha không nói, con cũng phải lưu tâm." Liên Thủ Tín liền nói.

"Nhà chồng của Tú Nhi, nên để tâm tìm." Chu thị vẫn không nói chuyện lúc này mới mở miệng, lại chỉ nói một câu nói kia, rồi không nói cái gì nữa.

Cả nhà trở lại Tây Sương phòng, liền bắt đầu nghị luận.

"Cũng trách không được ông nội bọn nhỏ lại để cho mấy người Nhị bá hắn đều đi lên núi làm việc, hai năm sau này, tiền phải chi tiêu đúng là không ít." Trương thị liền nói.

Liên Thủ Tín không có tiếp lời của Trương thị, hắn có chút rầu rĩ.

"Tìm cho Tam ca một cái công việc tốt, chuyện này ta sẽ dùng chút sức lực, dù sao vẫn có thể thành. Bây giờ tăng thêm Nhị ca. Nhà bọn họ bốn người cũng phải đi, nào có nhiều công việc tốt nhẹ nhàng dễ lấy nhiều tiền như vậy chờ chúng ta."

"Cha, cha cũng có nói với nội. Chúng ta cố gắng là được. Đến lúc đó, để cho Nhị bá bọn họ đi lên núi thử một chút, có khả năng liền làm. Ai không có khả năng cũng đừng làm. Chúng ta cũng không phải thần tiên, cái gì cũng có thể quản." Liên Mạn Nhi liền nói.

"Chính là cái lý này." Trương thị nói.

Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút cũng đúng là như thế.

"Nhưng mà chúng ta vừa mới đồng ý chuyện của Tam ca. Sợ có chút không dễ làm rồi...Đến lúc đó Nhị ca và Tam ca bọn họ cùng đi, nếu đối với Tam ca có ưu đãi khác, Nhị Ca nhất định sẽ bới lông tìm vết." Liên Thủ Tín lại nói, khó khăn nhất của hắn chính là sợ không thể đặc biệt chiếu cố Liên Thủ Lễ.

"Tam bá hắn là người như vậy, có đôi khi là thành thực quá. Làm cho người ta không biết nên nói cái gì." Trương thị giận dữ nói. Chính Trương thị cũng là người thành thực, còn nói Liên Thủ Lễ thành thực, có thể thấy được Liên Thủ Lễ là thành thực cỡ nào rồi.

Đang nói được mấy lời, thì Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi từ bên ngoài đi vào. Vành mắt Liên Diệp Nhi hồng hồng, vừa vào cửa, liền đi tới bên cạnh Liên Mạn Nhi ngồi.

"Lão Tứ, việc này... , ai, " Liên Thủ Lễ còn chưa nói cái gì, trước đã thở dài, "Đến lúc đó có cái gì làm thì huynh liền làm cái đó đi, chuyện này cũng do lỗi của huynh."

"Mạn Nhi tỷ, tỷ xem có thể giúp đỡ suy nghĩ biện pháp một chút không. Cha muội không có tầm nhìn." Liên Diệp Nhi liền hướng Liên Mạn Nhi nói.

"Nhất định là nghĩ cách cho huynh." Liên Thủ Tín liền nói, "Dù cho kết quả thế nào, hiện tại đệ không dám cam đoan rồi."

"Lão Tứ, có những lời này của đệ là đủ rồi." Liên Thủ Lễ cảm kích nói.

"Tỷ sẽ cố gắng hết sức suy nghĩ một chút biện pháp giúp muội..." Liên Mạn Nhi thấp giọng an ủi Liên Diệp Nhi. Liên Mạn Nhi vốn còn nghĩ. Chỉ có Liên Thủ Lễ một mình đi đến trên núi làm việc, đến lúc đó sẽ nói với Liên Diệp Nhi, để cho Liên Thủ Lễ tạm thời chỉ giao chút tiền công, còn lại thì tự mình tích trữ một ít.

Nhưng bây giờ, Liên gia có bốn người định đi, việc tích lũy tiền riêng là không thể rồi. Để cho Liên Thủ Lễ học chút tay nghề mới là quan trọng nhất.

... ...

Ngày hôm sau, lão Hoàng giám sát vẫn như bình thường tới cửa hàng điểm tâm sáng dùng cơm. Năm cái bánh bao, một chén cháo, hai đĩa dưa muối nhỏ, đây là lệ cũ của lão Hoàng. Nhưng mà hôm nay, Liên Thủ Tín lại cho hắn nhiều hơn một chén trứng chưng, và một chén thịt viên.

"Có thêm bầu rượu thì càng tốt hơn rồi." Lão Hoàng nhìn một chút, liền nói.

"Muốn rượu a, buổi tối uống được không..." Liên Thủ Tín liền tin là thật, hắn biết rõ lão Hoàng thích uống hai phần ,nhưng mà lại thường uống buổi tối, cũng không có vừa sáng sớm liền bắt đầu uống, bởi vậy không có chuẩn bị.

"Ha ha, ta nói đùa với ngươi đấy." Lão Hoàng liền cười nói, cũng không cùng Liên Thủ Tín khách khí, cầm đũa liền bắt đầu ăn. "Huynh đệ, ngươi có chuyện gì cứ nói. Lão ca ta có thể làm, nhất định làm giúp ngươi."

Người đến trong tiệm ăn cơm rất nhiều, nhưng mà Liên Thủ Tín chỉ có lão Hoàng là quen thuộc nhất, nói là nhất, cũng bởi vì Lão Hoàng là người có tính tình rất thẳng thắn.

"Cũng biết đại ca là người thẳng thắn." Bên trong cửa hàng lúc này cũng không còn mấy người khách, Liên Thủ Tín liền dứt khoát mời lão Hoàng đến trong phòng ăn cơm. Lão Hoàng ở một bên ăn, Liên Thủ Tín một bên liền đem chuyện mấy người Liên Thủ Lễ muốn đi lên núi làm việc cùng lão Hoàng nói.

"Cách thời gian trồng hoa màu còn hai ba tháng, ở nhà nhàn rỗi cũng là không có việc gì làm, có thể đi lên núi làm việc, thuận tiện kiếm hai đồng tiện trợ cấp một chút. Không giấu huynh, một nhà chúng ta nhân khẩu nhiều, chỗ cần tiêu tiền cũng nhiều." Liên Thủ Tín nói.

"Cái chuyện này a, dễ làm." Lão Hoàng một ngụm đáp ứng, hắn là người đứng đầu giám công, có chút quyền lực, an bài mấy người làm việc chỉ là chuyện hắn nói một câu thôi. "Mọi người ở đâu, một lát nữa ta đưa đi lên núi, hôm nay đã có thể để cho bọn họ bắt đầu làm việc."

"Lão đệ, người muốn đi đều là huynh đệ cùng cháu trai của nhà đệ à? Vậy đều là kỹ năng hoa màu, có sức lực, có khả năng làm việc a?" Lão Hoàng lại hỏi.

"Đều có khả năng làm việc." Liên Thủ Tín liền nói, "Nhưng mà, vẫn còn phải xin lão Hoàng đại ca huynh chiếu cố một chút."

"Cái này trong lòng ta hiểu rõ." Lão Hoàng nói.

"Hoàng đại thúc," Liên Mạn Nhi vội vàng chen vào nói, "Tam bá cháu, gọi là Liên Thủ Lễ. Hắn là người an phận nhất, tay lại khéo léo. Trong nhà của chúng ta, còn có trong thôn, có gì thợ mộc làm, xây giường, dựng bếp những chuyện vặt này, đều mời hắn đi, làm khá tốt đấy. Hoàng đại thúc, thúc xem có thể an bài hắn đi theo làm chút kỹ thuật gì hay không? Thúc yên tâm, Tam bá cháu nhất định có thể làm tốt, nhất định tăng thể diện cho thúc."

Liên Mạn Nhi nói hơi có chút khuyếch đại, nhưng mà vẫn lấy sự thật làm căn cứ đấy.

Liên Diệp Nhi cũng ở trong cửa hàng giúp đỡ, nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, cũng cùng gật đầu.

"Cha cháu nhất định làm được."

"Bọn nhỏ nói không sai.... Nếu như bố trí không được, đi theo làm giúp việc gì cũng được." Liên Thủ Tín liền nói.

"Việc này có chút khó khăn, thợ thủ công có tay nghề trên núi mời được đều là có danh tiếng, phải xem hắn có thể làm hay không." Lão Hoàng nói, "Ta cho hắn cơ hội thử một chút đi. Những thứ khác. Thì phải dựa vào chính hắn rồi."

Bên này cùng lão Hoàng thương lượng tốt rồi, Liên Thủ Tín bận rộn phái Liên Diệp Nhi đi đem Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Nhị Lang cùng Tam Lang gọi đến. Liên lão gia tử không yên lòng, cũng cùng đến.

Không thể thiếu được một phen chào hỏi. Lão Hoàng ăn cơm rồi, liền dẫn bốn người hướng trên núi đi.

Lúc buổi trưa, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Nhị Lang cùng Tam lang đã đều trở về rồi. Hơn nữa mang về tin tức tốt. Bốn người bọn họ, ngày mai có thể chính thức đi lên trên núi làm việc.

Lão Hoàng bố trí cho Liên Thủ Nghĩa cùng Tam Lang chính là công việc đào đất. Liên Thủ Lễ thì đạt được như ước muốn, ở trong hàng ngũ làm trợ thủ thợ mộc.

Vốn dĩ lão Hoàng nhớ được lời nhờ cậy của Liên Thủ Tín, sau khi đưa bốn người bọn họ đến trên núi, trước tiên liền để cho bọn họ đi đến đội thợ mộc thử một chút, kết quả chỉ có Liên Thủ Lễ khéo tay, được giữ lại.

Liên Thủ Lễ mỗi ngày được sáu văn tiền tiền công cộng với một bữa cơm trưa, còn lại Liên Thủ Nghĩa cùng Tam Lang thì là phải dựa theo số lượng đào đất để tính tiền công. Cũng có một bữa cơm trưa.

Ngoài dự kiếm của mọi người, Nhị Lang lựa chọn công việc khổ nhất mệt nhất là đập đá. Dĩ nhiên, tiền công của công việc này cũng nhiều nhất, dựa vào số tảng đá tính tiền công, mỗi tảng nếu như so với đào đất nhiều hơn một văn tiền, cũng bao gồm một bữa cơm trưa.

Liên lão gia tử rất vui vẻ, để cho Liên Thủ Tín cùng lão Hoàng định thời gian, muốn mời lão Hoàng uống rượu.

Chỉ có Liên Thủ Nghĩa là không quá cao hứng.

"....Không phải nói là lão Tứ cùng cái người giám công họ Hoàng kia quen biết sao, lão Tứ ngươi không có cùng với hắn nói, là bố trí công việc nhẹ nhàng cho chúng ta sao?" Liên Thủ Nghĩa hướng Liên Thủ Tín oán trách. "Lão Tam ấy làm việc lặt vặt của nghề mộc cũng tạm được, ta cùng Nhị Lang, Tam Lang đào đất lúc này, đập đá đấy, cũng có thể mệt chết người, tiền cũng nhiều không tới đâu."

Liên Thủ Tín đã sớm nghĩ đến Liên Thủ Nghĩa sẽ có bất mãn như vậy.

"Nhị ca. Trước đó đệ cũng đã cùng cha nói rồi, đệ bản lãnh có hạn. Đệ biết lão Hoàng, nhưng chỉ là dân chúng tóc húi cua, cũng không phải là dựa vào hơi sức để kiếm sống sao? Làm cái khác, người ta để cho chúng ta làm, chúng ta cũng phải biết làm a? Lại nói tiếp, nghề mộc bên kia làm tuy thoải mái chút ít, nhưng lão Hoàng không phải trước tiên bố trí các ngươi đi đến đó thi một chút sao? Nhị ca, huynh thi không có qua, vậy thì còn có biện pháp gì."

"Lão Nhị, ngươi đui mù há miệng nói cái gì, có công việc, có thể kiếm được vài đồng tiền cũng không tệ rồi, còn có cho ngươi lựa chọn nữa đấy? Chuyện gì ngươi cũng đừng có nói, ngày mai bắt đầu, đều thật thật thà thà đi lên làm việc cho ta." Liên lão gia tử giải quyết dứt khoát, ngay cả Liên Thủ Nghĩa cũng không dám nói thêm cái gì nữa.

Cứ như vậy, mặc dù vẫn còn đang trong tháng giêng, người một nhà Liên gia lúc này, đều bắt đầu bận rộn lên.

Ngày mười hai này, tiễn đưa một vị khách nhân ăn điểm tâm cuối cùng, cửa hàng điểm tâm sáng đang định đóng cửa, thì một chiếc xe ngựa cót két một tiếng liền dừng lại ở trước cửa tiệm. Triệu Văn Tài, Ngô thị vợ của Triệu Văn Tài, Triệu Tú Nga cùng Thái thị là chị dâu của Triệu Tú Nga, bốn người từ trên xe ngựa đi xuống, vừa chào hỏi, vừa hướng trong cửa hàng đi.

Liên Mạn Nhi xoa trán, thật muốn coi như không nhìn thấy, đem cửa cứ như vậy đóng lại. Nhưng mà cửa hàng tạp hóa ở nghiêng phía đối diện, còn có người đi đường trên đường lớn đều đang nhìn. Liên Mạn Nhi không có cách nào, chỉ đành phải để cho mấy người bọn họ tiến vào trong cửa hàng.

Trương thị cùng Liên Thủ Tín cũng đã nghe thấy tiếng ra đón, mấy người Triệu Văn Tài cũng không cần người mời, tự mình liền ở cái bàn bên cạnh ngồi xuống.

"Liên Tứ huynh đệ, cái cửa hàng này của ngươi tốt a, tài nguyên rộng rãi, tiền này một tháng kiếm được không ít a, cái tiệm tạp hóa kia của lão ca ta không thể cùng ngươi so sánh a..." Khuôn mặt Triệu Văn Tài tràn đầy ý cười, đối với Liên Thủ Tín nói.

Mấy người này dáng điệu như thế, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết rõ bọn họ là đến làm cái gì rồi. Liên Thủ Tín cùng Trương thị lần này cũng học được thuận theo số mệnh rồi, chỉ đành phải ứng phó, tránh ra xa xa cái chủ đề này.

Chuyện lần này, Liên gia nắm chắc vững vàng đấy, người của Triệu gia cuối cùng cũng thiếu kiên nhẫn rồi. Triệu Văn Tài cũng đi tìm huynh đệ Ngô Ngọc Xương cùng Ngô Ngọc Quý thân thiết cùng Liên gia đến, muốn mời bọn họ tới hòa giải. Nhưng mà Liên lão gia tử đã sớm nói ra lời, huynh đệ Ngô gia dĩ nhiên sẽ không tới đụng cái việc xui xẻo này, nên đều cự tuyệt rồi.

Triệu gia lúc này không có biện pháp khác, chỉ có thể tự mình đưa Triệu Tú Nga trở lại.

Đến mức trước tiên tìm đến bọn họ, đương nhiên không phải vì đơn giản là thuận đường như thế, nhưng vẫn còn muốn vì mình giữ lại chút ít mặt mũi, muốn mượn bọn họ làm cái thang.

Chỉ là, sau khi biết thái độ làm người của Triệu gia, cả nhà Liên Mạn Nhi đã đạt được nhất trí.

Muốn bọn họ làm cái thang, không có cửa đâu.

Chương 225: Điều kiện của Liên lão gia tử

Triệu Văn Tài ngồi một hồi, thấy Liên Thủ Tín một chén nước trà cũngkhông có đưa ra, đối với lời hắn nói cũng không mời chào, chỉ đành tựmình mở miệng.

"Tứ đệ a, lần này ta đến, là vì chuyện của cháu trai thứ hai và cháudâu của đệ, ..... Ta là thân thích đứng đắn. Tú Nga đứa nhỏ này gả vàoLiên gia các ngươi, liền như là thân khuê nữ của các ngươi .... Chuyện này cũng không lớn lắm, thế nào lại bỏ Tú Nga ở thị trấn, hờ hững khôngquan tâm. Ai, những cái này ta không nói nữa." Triệu Văn Tài ra vẻ rộnglượng, "Cũng là vì tốt cho bọn nhỏ. Không thì, các ngươi không đi đón,tự chúng ta đưa Tú Nga về đến rồi. Chúng ta đã làm đến mức này đã đủrồi a."

Triệu Văn Tài nói xong, lại nhìn Liên Thủ Tín. Chỉ cần nói với LiênThủ Tín hắn làm đến mức này đã đủ, như vậy tự nhiên phải có qua có lại,thí dụ như khách khí nói sẽ cùng bọn họ đi Liên gia, lại đứng về phíabọn họ mà hòa giải, khiến cho Liên gia chấp nhận Triệu Tú Nga lần nữa,bọn họ cũng dễ lấy lại mặt mũi.

Triệu Văn Tài nắm chắc, Liên Thủ Tín sẽ không bỏ mặt mũi của hắn. Bởi vì Liên Thủ Tín là người thành thật nổi danh ở mười dặm tám thôn, việcthuyết phục người thành thật này, là sở trường của Triệu gia hắn đấy.

Ngoài dự liệu của hắn, Liên Thủ Tín chậm chạp không có gật đầu.

"Tứ đệ, đệ nói câu gì a." Triệu Văn Tài chờ có chút nóng nảy, thúcgiục nói. Liên Tứ huynh đệ từ lúc vào cửa, giờ đến Tứ đệ, xưng hô củahắn với Liên Thủ Tín càng ngày càng thân thiết rồi.

"Triệu đại ca, huynh cũng biết, một phòng chúng ta đã ở riêng rồi."Liên Thủ Tín nghĩ một lát, mới mở miệng nói, "Chuyện phòng trên, cóchút chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Việc lần này, lão gia tử và lãothái thái trong nhà cực kỳ nóng giận, nhất là lão thái thái, giận đã rất nhiều ngày không ăn được cơm. Bên cha mẹ Nhị Lang, nói với ta, đều lạnh tâm... . Cả nhà mười lăm này đều không sống tốt. Trong nhà, nếu ai dámnhắc chuyện này. Lập tức bị mắng một trận."

"Đúng vậy." Trương thị tiếp lời, giải thích với ba mẹ con Triệu TúNga: "Không cần các ngươi tới tìm. Nếu chúng ta có thể giúp đỡ nổi,chúng ta đã sớm giúp. Chúng ta từng hỏi hai lần, muốn nói hoà nói giải.Kết quả sao. Vừa mở miệng, liền mang mẹ con ra mắng .... Còn nói nếu chúng còn nói nữa. Chính là không có lòng tốt, cố tình muốn tức chết nàng."

"Thế nào có thể như vậy!" Bốn người Triệu gia hai mặt nhìn nhau,bọn hắn đã chủ động đưa người trở về, ý Liên gia sao lại cứng rắn nhưthế này, đây thật là không muốn Triệu Tú Nga rồi hả? Vậy phải làm saobây giờ?

Liên Thủ Tín cùng Trương thị trao đổi ánh mắt. Triệu gia là dạngngười gì, nếu có cách khác, bọn họ có thể đưa Triệu Tú Nga trở về sao. Đã đưa về đến rồi. Vậy Liên gia cho bọn hắn sắc mặt gì, bọn họ cũngchỉ phải nhìn xem.

Đối đãi người chẳng phải phúc hậu gì, phải dùng biện pháp chẳng hềphúc hậu. Như vậy, bọn hắn mới có thể trung thực. Mà nếu ngươi dùng biện pháp phúc hậu đối với bọn hắn, bọn hắn không chỉ không lĩnh tình, ngược lại cho rằng ngươi mềm yếu dễ khi dễ.

"Tứ đệ a" Triệu Văn Tài khổ ra mặt, một tay bắt được tay Liên ThủTín, năn nỉ nói, "Cách ngôn nói: thà hủy một tòa miếu, không phá một cửa thân. Tứ đệ ngươi trước mặt lão gia tử, nói chuyện sẽ có tác dụng. Vìhai đứa nhỏ này, ngươi liền ra mặt hòa giải. Đây cũng là làm việc thiệntích đức."

"Chị dâu Tú Nga, hoa đăng mười lăm trong thị trấn có đẹp không, ngươi hãy nói cho chúng ta một chút nha." Liên Mạn Nhi từ buồng trong đi ra,cười tủm tỉm mà nói với Triệu Tú Nga

"Cái gì hoa đăng, ta không có nhìn." Triệu Tú Nga lập tức nói.

" Tú Nga tẩu, tẩu không có đi à? Ta đã nói mà, nhất định là nha đầuĐóa Nhi kia lại lừa gạt ta, nhất định ta sẽ tìm nàng tính sổ." Liên MạnNhi nói xong, liền quay người lại vào buồng trong.

Ba mẹ con Triệu Tú Nga ngồi ở chỗ kia, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Những ngày này, Triệu Tú Nga tại thị trấn, phần lớn thời gian đều ởtrong nhà Liên gia. Nhưng mà vào tết nguyên tiêu, lại ăn mặc, trang điểm xinh đẹp chạy tới thị trấn xem hoa đăng. Việc này truyền khắp làng,khiến cho Liên gia giận dữ. Đây cũng là nguyên nhân mà Ngô gia huynh đệ, không chịu vì Triệu gia hoà giải.

"Tú Nga nhà bà ngoại nàng ngay tại thị trấn, những năm qua Tú Nga đứa nhỏ này trong một năm, mười bận thì bảy bận ở nhà bà ngoại. Không thì,mười lăm tháng giêng, bà ngoại nàng phái người đến tiếp nàng, nàng liềnđi hai ngày." Ngô thị - mẹ Triệu Tú Nga cười nói, "Hai ngày này bề bộn,chưa kịp báo, cái này không phải là đang định nói với thân gia sao."

"... Cũng không phải chuyện một cái hai cái, dù sao lão gia tử, lãothái thái còn có nhị ca đệ, nhị tẩu đều rất tức giận. Mạn Nhi tính tìnhtrẻ con, Triệu đại ca huynh chạy từ xa đến chỗ đệ, đệ vừa vặn nhắc nhởhuynh một câu. Việc này, người khác ai đi nói đều vô dụng, tốt nhất vẫnlà chính các ngươi đi, mới có thể nói rõ ràng." Liên Thủ Tín nói:"Trong nhà lão gia tử, lão thái thái cũng không phải không người khôngnể mặt, Triệu đại ca các ngươi liều chịu ủy khuất chút, dù sao cái nàyxét về vai ghế, các ngươi cũng không thiệt thòi thế nào. Hiện trong nhàmọi người đều ở, các ngươi vừa vặn đi, một lúc nữa là đến muộn, liềnkhông dễ nói rồi."

Liên Thủ Tín đứng lên, ý bảo Triệu Văn Tài ra ngoài.

"Triệu đại ca, Triệu đại tẩu, đệ tiễn các người đi ra ngoài. Theoquan đạo ra trước.... haha, khẳng định các ngươi đều nhận ra được đường."

Một nhà bốn người Triệu Văn Tài, chỉ phải đi ra ngoài lên xe ngựa,hướng nhà cũ Liên gia mà đi. Bọn hắn cũng không có đạt được thứ bọn hắnmuốn ở chỗ Liên Thủ Tín, ngược lại nợ một nhân tình 'nhắc nhở' của LiênThủ Tín. Hơn nữa, trải qua cuộc nói chuyện cùng Liên Thủ Tín, khí thếlúc đến miễn cưỡng trưng ra, bây giờ là không còn sót lại chút gì rồi.

"Làm ầm ĩ, cho mày làm ầm ĩ. Không phải là mày nói có sở trường ấy ư, sở trường của mày ở đâu? Mày bắt được một cái Nhị Lang có cái rắm dùng, hắn ăn cơm mặc kệ sự tình. Hiện tại, cha mẹ mày còn phải hạ mình đinhận lỗi cho mày." Trên đường vào thôn, Triệu Văn Tài trầm mặt, mắngTriệu Tú Nga.

"Con đủ ủy khuất rồi, ông còn giận mắng nó làm cái gì. Nếu là ông cóchút bản lĩnh, hài tử cũng không thể rơi vào cảnh như hôm nay." Ngô thị - mẹ Triệu Tú Nga che chở khuê nữ.

"Ai bảo hai người hạ mình rồi, không phải hai người ép buộc, thử xem con nguyện ý trở về đó à. Hiện tại con trở về nhà, con sợ bọn họ khôngđến cầu ta trở lại kia." Triệu Tú Nga vẫn mạnh miệng nói.

"Bà cô của ta ơi, lúc đến chúng ta đã nói thế nào?" Chị dâu của Triệu Tú Nga cùng cười, dụ dỗ Triệu Tú Nga, "Tốt xấu phải nhẫn nại nhẫn nại,về sau mới có thể trở nên nổi bật, đến lúc đó ăn ngon uống sướng, trên dưới một trăm dặm xung quanh, mới nhìn ra được bản lĩnh của ngươi."

Triệu Tú Nga liền không nói.

Trong lòng Triệu Văn Tài thở dài một hơi, vung một phát roi ngựa, để cho xe đi nhanh một chút.

... ...

Sáng sớm trong cửa hàng, người một nhà đang quét dọn thu thập.

"Triệu gia thật đúng là đưa đến cửa rồi, sớm biết hôm nay, cớ gì lúc trước làm cái kia." Trương thị nói.

"Bọn hắn mới không nghĩ như vậy đâu." Liên Mạn Nhi nói.

"Mẹ đã nhìn ra, nàng là muốn từng bước một khuất phục cả một nhà.Nàng cũng không ngẫm lại, nàng chỉ là một người cháu dâu, cái này cũngkhông có khả năng a."

"Nếu gặp gỡ người trung thực dễ khi dễ, nàng có thể liền thành côngrồi. Nàng không thử, thì nào biết được a." Liên Mạn Nhi cười.

"Mạn Nhi, ban nãy sao con lại nói là Đóa Nhi..." Trương thị hỏi.

"Thuận miệng nói." Liên Mạn Nhi lập tức nói. Đúng lúc này, nàng cònthật không ngờ, nàng nhắc tới Liên Đóa Nhi, không biết tại sao, lại làmcho Triệu Tú Nga từ nay về sau càng hận Tưởng thị.

"Không biết lúc này, trong nhà muốn giải quyết việc này thế nào." Trương thị nói.

"Cha là người có tính toán, cha bảo bọn Nhị Lang lên núi làm việc,có thể không chỉ vì kiếm hai đồng đơn giản như vậy." Liên Thủ Tín đitới nói.

"Thu thập xong rồi, ta cũng về thăm nhà một chút a." Liên Mạn Nhi nói.

"Con đúng là con nít tò mò!" Trương thị cười.

Tuy là nói như vậy, người một nhà vẫn là đem cửa hàng khóa, hướng khu nhà cũ đến.

Lúc bọn hắn đến khu nhà cũ, bên trong phòng trên, Triệu Tú Nga đangmuốn lần lượt cho Liên lão gia tử, Chu thị, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thịdập đầu, bọn họ bỏ lỡ cảnh vợ chồng Triệu Văn Tài hướng Liên lão gia tửnhận lỗi, nói hết nước hết cái.

"Trước đỡ nàng đứng lên..." Liên lão gia tử trước không chịu nhận cáidập đầu của Triệu Tú Nga, lại để cho Liên Tú Nhi đỡ Triệu Tú Nga đứnglên.

"Liên gia đại thúc, mất đầu còn không bằng chĩa đầu xuống đất. Tú Nga đứa nhỏ này biết sai rồi, chúng ta là cha mẹ cũng đã bồi lễ rồi. Liêngia đại thúc, người là người nổi danh có đức khắp mười dặm tám thôn..."Triệu Văn Tài cho rằng Liên lão gia tử vẫn không chịu để cho Triệu TúNga trở về, liền vội hỏi.

"Cái dập đầu đừng vội dập đầu, có mấy lời chúng ta nói ra trước đã." Liên lão gia tử không nhanh không chậm nói.

"Được, đại thúc người có cái gì nói, cứ nói đi." Triệu Văn Tài chỉđành phải nói. Hắn biết rõ Liên lão gia tử muốn ra điều kiện, nhưngchuyện đã tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể nghe.

"Bây giờ Nhị Lang đang làm việc ở trên núi, việc này rất mệt mỏi, nếu còn ở thị trấn nữa, thì không thuận tiện lắm. Ta dự định, bán tòa nhà ở thị trấn đi, lại để cho Nhị Lang chuyển về nhà ở. Nếu các ngươi nguyệný, Tú Nga ở lại, thì từ nay trở đi, sẽ ở trong thôn. Nếu các ngươi không muốn, chúng ta cũng không miễn cưỡng, các ngươi cứ trở về, từ nay vềsau, nam hôn nữ gả, tất cả không liên quan."

Lời nói của Liên lão gia tử khá dứt khoát, mấy người Triệu Văn Tài, Triệu Tú Nga nghe được đều thay đổi sắc mặt.

"Liên gia đại thúc, cái này lúc trước chúng ta đáp ứng gả Tú Nga tới, đã nói rồi, để Tú Nga bọn họ sống ở trên thị trấn." Ngô thị, mẹ TriệuTú Nga vội vàng nói.

"Ta còn không có già đến mức hồ đồ, lúc trước là vì chuyện sính lễ mà xì xào vài ngày, cũng không có nói chuyện phòng ở gì. Phòng ở trên thịtrấn, vẫn là cha Nhị Lang nói với ta, ở trong thôn quá chật, để sau khiNhị Lang thành thân, ở đó trước đã." Liên lão gia tử nói.

"Cái này nếu không phải Liên nhị ca đã đáp ứng, đem cái phòng đó choTú Nga và Nhị Lang, chúng ta cũng không thể đáp ứng hôn sự này. Nhị ca,lúc trước huynh nói với ta thế nào?" Triệu Văn Tài liền hỏi Liên ThủNghĩa.

Liên Thủ Nghĩa vốn đang làm việc trên núi, sau khi người Triệu giađến về, Liên lão gia tử phái người bảo hắn lúc rảnh bữa ăn trưa, về mộtchuyến.

"Phòng ở trên thị trấn kia là của nhà chúng ta, phòng ở lớn như vậy,thế nào có thể cho Nhị Lang bọn họ ở." Liên Thủ Nghĩa đáp vô cùng láucá, nhưng mà câu kế tiếp còn vô cùng lợi hại rồi. "Lúc trước là lúctrước, bây giờ là các ngươi cầu đưa cô nương về, ngươi còn nói cái gìlúc trước?"

Nói xong, Liên Thủ Nghĩa còn vui vẻ cười hai tiếng hắc hắc.

Liên lão gia tử ít nhất nói chuyện còn chừa lại cho Triệu Văn Tài vài phần mặt mũi, nhưng Liên Thủ Nghĩa thì không hề khách khí chút nào,đánh thẳng vào mặt.

Dù là Triệu Văn Tài mặt dày, vẫn không khỏi đỏ mặt.

Chương 226: Bánh lập xuân

Liên Thủ Nghĩa nhìn Triệu Văn Tài đỏ mặt, không chỉ không bỏ qua như vậy, lại còn tiến thêm một bước bỏ đá xuống giếng.

"Không có cô nương của Triệu gia các ngươi, Nhị Lang chúng ta vẫn lấy được hoa cúc khuê nữ. Triệu Tú Nga các ngươi rời Nhị Lang chúng ta, vậy thì như gái già ngoài chợ. Chúng ta lan truyền ra bên ngoài chuyện nàng làm ở nhà chúng ta hai ngày này, đánh chồng, mắng mẹ chồng, động một tý là ăn mặc lẳng lơ, bỏ chồng mình, chạy ra bên ngoài. Nàng còn muốn tìmnhà chồng khác, xem ai dám muốn nàng!" Liên Thủ Nghĩa nói chuyện, đắc ýquơ quơ chân, "Cũng là Liên gia chúng ta phúc hậu, hôm nay mới có thể để cho các ngươi vào cửa này."

Màu khuôn mặt Triệu Văn Tài đã trở thành màu gan heo, Triệu Tú Nga,Ngô thị - mẹ Triệu Tú Nga cùng chị dâu Triệu Tú Nga cũng đều đỏ mặt lên.

"Thân gia a, không thể nói như vậy a. Đây là khi dễ người a, không để cho chúng ta đường sống. Tú Nga chúng ta tốt xấu gì cũng làm con dâunhà các ngươi vài ngày, gọi các ngươi là ông, bà, cha, mẹ vài ngày, cácngươi không thể làm chuyện như thế a." Mẹ Triệu Văn Tài liền khóc lên.

"Cha, mẹ, chúng ta đi. Con thà rằng đi ra ngoài tự mình đập đầuchết, con cũng không chịu được uất ức này." Triệu Tú Nga đột nhiên đứnglên nói, lại chỉ vào Liên Thủ Nghĩa, "Các ngươi có mặt nói ta, trướctiên còn không xem các ngươi là dạng gì. Các ngươi không tốt đẹp gì, cho là Triệu gia chúng ta dễ chọc sao, ta..."

Triệu Văn Tài vội vàng ho khan, cho vợ và con dâu hai cái nháy mắt.Nếu như đúng lúc này mặc cho Triệu Tú Nga ầm ĩ lên, phất tay áo rờikhỏi, như vậy sự nhẫn nhịn lúc trước của hắn, chẳng phải đều uổng phírồi.

Chị dâu Triệu Tú Nga liền vội vàng lôi kéo Triệu Tú Nga ngồi xuống, không cho nàng nói tiếp.

"Nha đầu Tú Nga kia, trẻ tuổi. Tính tình thẳng thắn, thân gia ngươi đại nhân có đại lượng (người lớn thì rộng lượng), đừng tìm nàng so đo. Một lát lại để cho nàng dập đầu nhận lỗi với ngươi." Triệu Văn Tài nói.

Liên Thủ Nghĩa hắc hắc cười lạnh.

"Trông thấy không. Con gái nhà các ngươi cứ như vậy, ai cũng dámmắng, còn kém lấy tay vung vào mặt chúng ta. Chúng ta còn dám muốn nàng? Lão Triệu. Ta định suy nghĩ cẩn thận, các ngươi làm gì chịu cho đồcưới. Hắc hắc. Hiện tại, dù các ngươi giơ tòa núi vàng ra, chúng ta cũng không dám cần người con dâu như vậy."

Triệu Văn Tài chỉ có thể cùng cười, lại vụng trộm trừng mắt nhìnTriệu Tú Nga. Trong những người Liên gia, Liên lão gia tử phân rõ phảitrái, nói chuyện nể tình nể nghĩa, nhưng mà Liên Thủ Nghĩa lại không nói những cái này. Vừa rồi Triệu Tú Nga phát giận, lại bị nắm được nhượcđiểm. Trong lời Liên Thủ Nghĩa nói mơ hồ để lộ ra. Ý muốn hung hăng bắtchẹt bọn họ một phen.

"Người trẻ tuổi, cũng có lúc nóng nảy. Còn không phải là từ từ mà dạy dỗ ư, hôm nay, chúng ta sẽ để nha đầu Tú Nga kia lại đây, thân gia, các ngươi cứ dựa vào quy củ nhà các ngươi, dạy thế nào thì dạy, chúng tamặc kệ." Triệu Văn Tài nói.

Ngô thị - mẹ Triệu Tú Nga có chút sốt ruột, nháy mắt cho Triệu VănTài, ý là sao ngươi có thể nói như vậy. Làm sao có thể không quản congái a.

Triệu Văn Tài vừa lau mồ hôi, vừa cũng nháy mắt cho Ngô thị: không nói như vậy, sẽ rủi ro, rủi ro rất lớn.

Liên Thủ Nghĩa nhìn xem mấy người Triệu gia mắt đi mày lại. Nhếchmiệng, còn muốn nói nữa cái gì, thì bị Liên lão gia tử dùng ánh mắt ngăn lại.

"Cứ như vậy, lời ta vừa nói, các ngươi đều không có gì ý kiến a." Liên lão gia tử nói.

"Không có ý kiến, chúng ta có thể có ý kiến gì, đại thúc người nói thế nào, ta liền đồng ý như thế." Triệu Văn Tài vội nói.

"Cha nó, lúc chúng ta đến đây đã nói thế nào?" Ngô thị - mẹ Triệu Tú Nga nhịn không được, đối với Triệu Văn Tài nói.

Triệu Văn Tài quay đầu nhìn nhìn, mẹ Triệu Tú Nga hai vành mắt đều phiếm hồng, chờ mong nhìn hắn.

"... Là, là như vậy." Triệu Văn Tài ho hai tiếng, lại mở miệng nói, "Kỳ thật a, chúng ta có ý định này, còn chưa kịp nói với các ngươi. Nguyênnhân muốn Tú Nga bọn họ ở trên thị trấn, là vì đồ cưới của Tú Nga,chúng ta muốn một lần nữa cho thêm chút ít tiền, để cho hai người NhịLang cùng Tú Nga mở cửa hàng trên thị trấn, tiền kiếm được, cũng đủ chovợ chồng son bọn họ tiêu dùng rồi, so với Nhị Lang trồng trọt khuân váctốt hơn đúng không? Đây là do chúng ta đau lòng con gái, và chút tấmlòng với cô gia."

Ánh mắt Liên Thủ Nghĩa liền sáng lên một cái, ngồi thẳng người một chút, nhìn Triệu Văn Tài.

"Lúc trước khi chúng ta đưa sính lễ, các ngươi cũng đã nói rồi, làcho mang nó đến đấy. Đến bây giờ, chúng ta cũng không nhìn thấy tiền này ở đâu. Tú Nga gả vào nhà của chúng ta, theo nguyên tắc đồ cưới của nàng cũng là của nhà chúng ta. Chỉ cần hai món tiền này thôi, thì mở cái cửa hàng, cũng đã có dư. Hiện giờ các ngươi nói cho thêm tiền, có ai thấytiền ở đâu a, đây không phải nói cho sướng miệng sao? Đến lúc đó, Triệugia các ngươi, lại có chỗ khoe khoang rồi, cứ như là Nhị lang nhà chúng ta là phải dựa vào các ngươi vậy. Lão Triệu, ngươi cũng đừng tính toánchơi đùa ta."

"Thân gia ngươi có hoả nhãn kim tinh (tinh mắt), ta nào dámđùa giỡn gì với ngươi." Trong lòng Triệu Văn Tài rất nghẹn khuất, trênmặt còn phải cùng cười. Nếu như không phải vì chuyện của Triệu Tú Nga,hắn có việc cầu người, cũng không thể bị Liên Thủ Nghĩa áp bức khắp nơinhư thế này.

Cuối cùng, Liên Thủ Nghĩa và Triệu Văn Tài trao đổi một ánh mắt, liền kiếm cớ cùng đi ra ngoài, không biết nói thầm cái gì, lúc trở lại, Liên Thủ Nghĩa liền đổi ý.

"Cha, nếu không, trong lúc phòng ở trên thị trấn chưa tìm được ngườimua, cứ để cho Nhị Lang và Tú Nga ở thêm vài ngày." Liên Thủ Nghĩa cùngLiên lão gia tử bàn bạc, "Chỗ của con thì thật sự không ở được, cũngkhông thể lại để cho hai vợ chồng son bọn nó ở cùng phòng với mấy đứanhỏ mới lớn là Tam Lang được."

Điều Liên Thủ Nghĩa nói xác thực là vấn đề, đây cũng là nguyên nhânvì sao, lúc trước Liên lão gia tử có thể đồng ý cho Nhị Lang cùngTriệu Tú Nga ở thị trấn. Một phòng ở mới, không chỉ cần tiền, còn cầnthời gian để làm. Phòng ở mua bên đó, không phải nói bán, là lập tức bán được.

Nhưng mà, nếu như đồng ý với Liên Thủ Nghĩa, thì chuyện này dường như lại quay về bộ dáng lúc trước rồi. Liên lão gia tử mềm lòng, nhưng cũng không hồ đồ.

"Cha đã nghĩ kỹ, để Kế Tổ và vợ hắn quay lại gian phòng phía tây ởđi. Lại để cho Tam Lang, Tứ Lang, chuyển lên phòng trên ở cùng cha. NhịLang và vợ Nhị Lang, trước tiên ở cùng vợ chồng hai đứa ở sương phòngphía đông. Bán được phòng ở kia rồi sẽ xây cho bọn họ phòng mới." Liênlão gia tử nói.

Có lẽ có chút khó tin, nhưng mà ở hộ gia đình nông dân chính là nhưvậy, một giường lớn, già trẻ có thể đồng thời ở, thậm chí mấy đôi vợchồng cùng thế hệ, vẫn sinh con dưỡng cái như thường. Đương nhiên, đếnbuổi tối, giữa mấy đôi vợ chồng sẽ bị ngăn cách, hình thành không giantương đối độc lập, hoặc chỉ dùng tấm ván hay gì đó tương tự bình phong,hoặc là bỏ rèm từ trần nhà xuống.

Đương nhiên Triệu Tú Nga không muốn, nhưng mà Liên lão gia tử nói như vậy rồi, liền tỏ ý không thể sửa đổi. Cuối cùng người Triệu gia dồn ép Triệu Tú Nga, Triệu Tú Nga không có biện pháp, chỉ phải tiếp nhận.

Dường như vì tránh cho đêm dài lắm mộng, lúc này Liên lão gia tử lậptức sắp xếp người lên thị trấn, đi chuyển đồ cưới của Triệu Tú Nga.

"Bỏ trống phòng ở trên thị trấn, cũng dễ bán." Liên lão gia tử nóinhư thế đấy, "Nếu không, người ta còn tưởng rằng chúng ta không thànhtâm bán phòng."

Lúc Liên lão gia tử nói như vậy, còn vô tình cố ý nhìn Triệu Văn Tài cùng Liên Thủ Nghĩa.

Liên Mạn Nhi cảm thấy cách làm của Liên lão gia tử đối với chuyện này rất anh minh. Đương nhiên, mấy người nhà bọn họ đều bị Liên lão gia tửgọi đến, giúp đỡ khuân đồ.

Tưởng thị và Liên Kế Tổ cũng cùng đi lên phòng ở trên thị trấn, lúctrước bọn hắn chuyển trở về, còn có vài cái hòm, cái tủ không thườngdùng vẫn để lại trong phòng chứa đồ nhà này, hiện tại bỏ trống căn nhà,đương nhiên phải lấy lại những đồ đó.

Cứ như vậy, Triệu Tú Nga chuyển vào sương phòng phía đông. Nàng cùngNhị Lang, vợ chồng Liên Thủ Nghĩa kèm với Lục Lang, tất cả chiếm nửa cái giường.

"Hiện tại Nhị bá mẫu của con hẳn sẽ không phàn nàn, là không có condâu bên cạnh hầu hạ nha." Trương thị nhìn Hà thị vui tươi hớn hở khuânđồ, nhỏ giọng nói, trong giọng nói cũng không phải khẳng định như vậy.

"Ai biết được." Liên Mạn Nhi nói khẽ. Vẻ mặt Triệu Tú Nga lại vẫnbình tĩnh như vậy. "Viện này về sau khẳng định sẽ náo nhiệt hơn so trước kia, đây là chắc chắn."

Chuyện về sau, đúng như lời Liên Mạn Nhi nói.

Đảo mắt đã là lập xuân (立春: lìchūn: lập xuân), dân gian gọi là lập xuân (打春: dǎchūn: lập xuân). Mùa xuân đến rồi, vạn vật sắp sinh sôi, trong mắt hộ gia đình nôngdân, là cái lễ lớn. Trong ngày hôm nay, Tam Thập Lý doanh tử có tập tụcăn bánh xuân, gọi là bánh lập xuân.

Nhà Liên Mạn Nhi đương nhiên cũng không ngoại lệ, sáng hôm nay, chờlượt khách hàng cao điểm của cửa hàng điểm tâm qua đi, Liên Mạn Nhi liền xách rổ, mang theo tiểu Thất, lên thị trấn đi mua sắm.

Thịt heo nhiều thịt ít mỡ, mua hai cân, tỏi tươi non hai cân, đậu hũmua hai cân. Hơn nữa trong nhà vẫn còn cà rốt, hành tây, đặc biệt giá đỗ xanh, nhân cuộn bánh xuân đã gần đủ rồi. Bởi vì trong nhà không cótrứng gà, sau cùng Liên Mạn Nhi còn mua hai mươi trứng gà vỏ đỏ, rồi mới từ trên thị trấn trở về.

Tùy điều kiện sống của các gia đình, bánh lập xuân dùng mì gạo, hỗnhợp bột đậu, bột mì đều được. Cả nhà Liên Mạn Nhi vốn định dùng bột gạo, về sau ngẫm lại, khó có được ngày lành, dứt khoát dùng toàn bộ bột mì,cho mọi người ăn bữa ngon.

Bánh lập xuân, hay là bột mì nhào, bánh lăn mỏng ra, bên trong cuốn các loại nhân đã chuẩn bị trước, sau đó nhúng vào tương ăn.

Nhưng mà còn có cách tiện hơn là, chính là trải bánh ra rán làm bánhrán. Bánh rán phải mỏng hơn bánh nướng áp chảo, càng thích hợp cho việccuộn nhân bánh ăn. Ở Tam thập lý doanh tử, tất cả các hộ đều dựa theo ýthích của mình, có bánh rán, có bánh nướng áp chảo giòn tan, có đơn giản hơn là rang một đĩa thức ăn, cũng không nhất định phải cuốn vào trongbánh mà ăn.

Liên Mạn Nhi liền đề nghị tráng bánh rán.

"Mẹ, ngày hôm qua con cùng tiểu Đàn tử nói bánh lập xuân, hắn nói cho con biết, trong miếu có sẵn chảo rán bánh rán, con nói với hắn con cóthể mượn dùng hay không, hắn nói được." Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.

"Vậy thì tốt quá, Mạn Nhi, con đi xem, có thể mượn, thì chúng ta liền tráng bánh rán." Trương thị nói.

Liên Mạn Nhi liền đi tìm Nguyên Đàn, Nguyên Đàn sớm chuẩn bị xong chảo rán bánh, cầm sang cho nàng.

Cái chảo rán này là làm từ sắt, hình dáng tương tự như chảo điện màLiên Mạn Nhi đã nhìn thấy vào kiếp trước, hai tấm sắt thô dày, ranh giới hai mặt được nối với nhau bằng bản lề, cán cầm tương đối dài, cuối cùng chế tạo thành hình vòng cung, dễ dàng cầm thả. Sản phẩm bằng sắt thờiđại này, đều rất nặng, cái chảo rán bánh rán này khoảng ba bốn cân, mặcdù không là gì đối với Liên Mạn Nhi, nhưng Nguyên Đàn vẫn ân cần mangsang cho nàng.

Trải bánh rán không cần nhào bột mì, mà là nhào mì vào nước, quấy đều cho nhuyễn. Lúc chảo rán được đưa đến, Trương thị đã chuẩn bị bột xong.

Gần đây bên khu nhà cũ luôn rất "náo nhiệt", bữa bánh xuân này, cả nhà Liên Mạn Nhi đã chuẩn bị ở cửa hàng ăn sớm.

Chương 227: Thịt

"Tiểu Bình, ngươi nói cho trụ trì sư phụ một tiếng, đừng vội ăn cơmtrưa. Khi nào bánh rán khuôn chín, ta sẽ mang qua cho ông." Trương thịdặn dò tiểu Bình.

"Tiểu Bình, chút nữa ngươi ăn cùng chúng ta đi." Liên Mạn Nhi cũng nói.

Nguyên Đàn vuốt đầu trọc của mình, ngu ngơ nở nụ cười.

"Vậy ta đi nói cho sư phụ một tiếng đã." Nguyên Đàn liền xoay người chạy tới thiện phòng tìm trụ trì hòa thượng.

Trương thị trước hết đem khuôn bánh rửa sạch một lần, đặt ở trên bếpnhỏ, bắt đầu chiên bánh. Bởi vì có khuôn bánh nên việc chiên xem ra rấtđơn giản, nhưng là muốn ăn ngon, vẫn cần một ít kỹ xảo đấy. Trước tiêndùng bàn chải quét một tầng dầu mỏng lên 2 mặt của khuôn bánh, sau đómúc một muôi bột nhão, đổ vào khuôn đã nóng, bột không thể nhiều, nhiều thì bánh rán quá dầy, cũng không có thể ít, ít thì bánh rán lại quámỏng.

Ngoại trừ việc nắm giữ tốt số lượng bột mỗi lần đổ vào, còn phải chú ý động tác của tay. Như Trương thị, luôn có thể chuẩn xác đổ một muôi bột vào giữa khuôn bánh, hình thành một cái vòng tròn thật đẹp.

Khi bột đã đổ xong rồi liền bao hết cả khuôn bánh lại. Trên lửa chiên một hồi, ước chừng chín được một mặt rồi, có thể lật sang mặt bên kiacủa khuôn, rán nốt mặt còn lại. Đúng lúc này, có thể rút khuôn ra, khichín mặt bên kia thì dùng xẻng múc ra.

Lửa ở bên trong bếp lò cháy đượm, bánh rán làm mỏng một chút, theoLiên Mạn Nhi tính, tầm hơn một phút đồng hồ, có thể chiên được một cáibánh rán.

Trương thị làm bánh rán, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi ở bên cạnh chuẩn bị nhân bánh.

Lấy hành tây cất trữ qua mùa đông ra. Bỏ những lá khô héo hoặc láhỏng, đem hành tây cùng với lá xắt thật nhỏ, đồng dạng cũng làm như thếvới đậu hủ và cà rốt rồi xếp vào mâm.

Khoai tây cũng xắt thật mỏng và nhỏ, rửa qua nước để loại bỏ tinhbột, như vậy khoai tây giòn hơn. Sau đó trần qua nước nóng rồi trộn thật tốt với nước xốt chua cay. Rửa sạch mầm đậu xanh, rồi cũng trần quanước sôi và trộn với nước chua cay.

Trứng gà đánh đều, rồi tráng thật mỏng trên chảo, trứng chín thì dùng xẻng xúc ra ngoài, cắt thật nhỏ rồi xếp vào mâm.

Sau đó đem thịt đã mua thái miếng nhỏ, cho vào chảo dầu xào với đạitương, cuối cùng cho cọng hoa tỏi non đã xắt thành từng khúc dài hơn một tấc vào, đợi chín rồi bắc ra.

Sau đó cần chuẩn bị nước tương, tương có thể ăn sống, cũng có thể đổvào nồi đun nóng, thoáng chốc sẽ có mùi thơm tỏa ra. Liên Mạn Nhi dùngdầu đậu nành, đổ một chén tương lớn vào nồi. Lúc này, toàn bộ nhân bánhđã chuẩn bị đầy đủ

Trương thị chỗ đó cũng nướng được hơn phân nửa chậu bánh.

"Trước tiên đem bánh cho trụ trì sư phụ đã." Trương thị nói.

Liên Mạn Nhi lấy tầm mười chiếc bánh rán, lại múc ra một chén tương.Cuốn bánh xuân lại, nhân bánh thì múc mỗi loại một ít, ngoại trừ trứnggà cùng thịt băm. Cho bánh và nhân vào hai cái khay. Tất cả đều đặt ởtrong hộp cơm.

Liên Thủ Tín cầm hộp cơm, đi hướng thiện phòng phía sau đưa cho trụ trì.

Đợi Liên Thủ Tín trở về. Trương thị đã làm xong bánh rán, người một nhà mang lên bàn ăn. Bắt đầu ăn cơm.

Mùi hương lúa mì thoang thoảng tỏa ra từ bánh rán, bên trong có hànhtây thái nhỏ, mầm đậu, cọng hoa tỏi non, tương thịt băm, đậu hũ cùngkhoai tây xắt nhỏ cuộn lại. Chấm với tương, cắn một ngụm, thật sự làmiệng đầy mỹ vị.

"Hôm nay thịt này mua thật ngon." Liên Thủ Tín khen.

Bởi vì muốn cuốn bánh xuân ăn, Liên Mạn Nhi cố ý chọn thịt ít nạcnhiều mỡ, khi thái nhỏ cũng rất cẩn thận, mỗi một miếng thịt nhỏ đều códính một ít mỡ, khi xào trong nồi chảy ra ít váng mỡ, lại bỏ thêm tươngvào xào. Mỗi một thịt đều có hương vị rất đậm đà.

Liên Mạn Nhi rất thích ăn thịt như vậy, không ngán quá, cũng không khô quá.

Người một nhà ăn một bữa ngon lành, nhất là tiểu Thất, càng ăn khuônmặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng, bờ môi bóng loáng, khóe miệng còn dính chútnước tương.

Trương thị vội vàng rút khăn ra lau miệng sạch sẽ cho tiểu Thất.

Còn thừa lại mấy chiếc bánh rán.

"Để lại hai cái cho Diệp Nhi." Trương thị nói, hôm nay lập xuân, Liên gia phòng trên cũng ăn bánh xuân, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều đivề nhà sớm. Phòng trên nhân khẩu nhiều, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhikhông được Chu thị chào đón, thường bị đoạt không còn rãnh đi. Liên MạnNhi và Liên Diệp nhi cùng tuổi, vốn là vóc dáng hai người không sai biệt lắm, nhưng từ khi ở riêng nửa năm nay, vóc dáng Liên Mạn Nhi cũng caolớn hơn, mềm mại hơn, một đầu tóc vàng cũng biến thành vừa đen vừa dày,làn da cũng trở nên trong veo như nước, Liên Diệp Nhi lại không có gìbiến hóa. Bởi vậy, trong nhà làm cái gì ăn, Trương thị đều nghĩ đến đểdành cho Liên Diệp Nhi.

Đoạt không bên trên rãnh, là thổ ngữ ở Tam Thập Lý doanh tử. Nói thídụ như một đàn gà, vịt nhỏ, cùng một đàn heo hoặc dê nhỏ, đều ăn ở mộtcái máng đá, con nào mạnh sẽ chiếm được chỗ tốt. Yếu hơn thì bị bỏ quamột bên, chỉ chờ những con khỏe ăn xong, còn lại mới đến lượt mình.Đâylà một câu thổ ngữ hình tượng, cũng có thể dùng đối với người mà khôngcó nghĩa xấu nào.

"Còn hai cái cho tiểu Bình a." Liên Mạn Nhi nói. Trong miếu, ngoạitrừ trụ trì, còn có những hòa thượng khác, đều lớn tuổi tại hơn tiểuBình. Vừa rồi đưa bánh rán cho trụ trì, sợ là tiểu Bình cũng không đượcăn.

"Ừ." Trương thị cũng có ý này, bảo tiểu Thất, "Tiểu Thất, con đi gọi tiểu Bình đến."

Tiểu Thất đáp ứng một tiếng chạy vào trong miếu, một lúc sau liền cùng tiểu Bình trở về.

Trương thị là nữ nhân có tình thương của mẹ bao la a, đợi tiểu Bìnhngồi trên giường gạch rồi giúp hắn cuộn một cái bánh rán to đấy, để hắnchấm tương ăn. Từ khi nhà Liên Mạn Nhi mở cửa hàng điểm tâm sáng này,tiểu Bình đã sớm cùng bọn họ thân quen, Trương thị thường cho hắn đồ ăn. Bởi vậy hắn cũng không có khách khí mà ăn như hổ đói vậy.

Trương thị nhìn mà mặt mày hớn hở.

"Là một đứa trẻ nhỏ kháu khỉnh bụ bẫm, khỏe mạnh, đáng tiếc..." Không có cha, không có mẹ, làm tiểu hòa thượng a.

Người một nhà đem cửa hàng thu thập sạch sẽ, định trở về khu nhà cũ, lại phát hiện tiểu Thất không biết chạy đi nơi nào.

"Để con đi tìm hắn." Liên Mạn Nhi nói, "Nhất định là cùng tiểu Bình vào bên trong miếu chơi rồi."

Trong miếu này ngoại trừ mấy tượng đá cũng không có gì kỳ lạ quýhiếm, nhưng ở trong mắt tiểu hài tử, hết thảy đều là mới lạ, thú vị.

Liên Mạn Nhi tìm được tiểu Thất cùng tiểu Bình ngay sau một tượng thần tại điện Tây thiên.

Tiểu Thất miệng cùng tay bóng nhẫy, miệng cùng tay tiểu Bình cũngthế. Liên Mạn Nhi thậm chí còn trông thấy tiểu Bình vẫn đang nhai thịt.

Liên Mạn Nhi vội vàng nhìn hai bên một chút, thấy không có người khác, mới thở dài một hơi.

"Nhị tỷ, tỷ đừng nói cho người khác biết, được không." Tiểu Thấtthông minh, hướng Liên Mạn Nhi năn nỉ, "Tiểu Bình cũng thật đáng thương. Quanh năm suốt tháng không được ăn một bữa thịt."

Liên Mạn Nhi cảm giác có chút xốc xếch rồi, tiểu Thất đúng là trẻcon, nhất định là không rõ, làm hòa thượng cho dù là bao nhiêu năm, hắncũng không nên ăn dù chỉ là một chút thịt.

Tiểu Bình có chút ngơ ngác mà đứng ở đó, thịt trong miệng nuốt xuốngrồi, nhưng là trong tay còn có nửa cái bánh xuân cuốn, Liên Mạn Nhi cóthể trông thấy bên trong còn bọc cả thịt băm.

"... Sư, các sư huynh, cũng vụng trộm ăn thịt đấy." Tiểu Bình không đầu không đuôi mà nói một câu.

Liên Mạn Nhi cơ hồ cũng không kinh ngạc, nàng đã sớm biết rõ, hòa thượng trong miếu này rất không chuyên nghiệp.

"Ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau ăn. Nếu sư phụ ngươi pháthiện, còn không đánh ngươi ah." Liên Mạn Nhi chỉ vào Nguyên Đàn nói.

Thời điểm nàng vừa đến nhìn thấy trong ánh mắt của Nguyên Đàn có sựkhát vọng đối với thịt. Giống với ánh mắt của tiểu Thất nhìn lúc Liên Tú Nhi ăn thịt. Cũng giống như đúc ánh mắt của rất nhiều, rất nhiều nhữngđứa trẻ con của hộ nông dân nghèo khổ khát khao được ăn một bữa thịttrong lễ mừng năm mới.

Đợi Nguyên Đàn ăn như hổ đói nốt nửa cái bánh xuân cuốn vào trongbụng. Liên Mạn Nhi mới cẩn thận đưa hắn cùng tiểu Thất về cửa hàng điểmtâm. Liên Thủ Tín, Trương thị cùng Liên Chi Nhi đã trở về khu nhà cũrồi, Ngũ Lang trong phòng chờ bọn họ.

Liên Mạn Nhi múc nước ấm để cho Nguyên Đàn súc miệng, rửa tay, rửamặt, bảo đảm đem chứng cứ phạm tội tiêu trừ sạch sẽ. Ngũ Lang từ buồngtrong đi ra nhìn thoáng qua, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"Đều là lỗi của ta. Ta nói ta thèm thịt, tiểu Thất mới cho ta đấy." Nguyên Đàn gục đầu xuống, ỉu xìu nói.

Liên Mạn Nhi trừng mắt, không lưu tình chút nào búng vào cái đầu trọc lóc của hắn.

"Ngươi choáng váng à, nói cái gì... hừ. Việc này dừng ở đây, ai cũngkhông được nói ra." Liên Mạn Nhi nói, "Thối tiểu Bình, ngươi muốn ănchính là ngươi hại tiểu Thất nhà ta."

"Việc này không có phát sinh qua, nhớ kỹ là không có." Liên Mạn Nhi hung hăng trừng mắt nói.

"Nhớ kỹ." Nguyên Đàn vàg tiểu Thất đều liên tục gật đầu.

Đem cửa của cửa hàng khóa kỹ, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất hướng trong thôn đi về.

"Tiểu Bình hỏi đệ thịt có vị gì. " Tiểu Thất mân miệng, dùng chân đánhững hòn sỏi nhỏ trên đường, "Hắn nói lúc nhỏ đã nếm qua một lần, làmột sư huynh của hắn ăn thịt, hắn nhìn thấy, sư huynh kia để cho hắn ănhết một ngụm... , đệ thấy hắn giống như rất muốn ăn thịt đấy, đệ liền..."

"Huynh biết rõ đệ thương tiểu Bình, nhưng đó là ở trong miếu, tiểuBình nói thế nào thì nói, cũng là tiểu hòa thượng." Ngũ Lang nói nhữnglời thấm thía, "Tiểu Thất, đệ phải nhớ kỹ không được có lần sau."

"Ân." Tiểu Thất gật đầu.

"Cái này không phải sự tình của riêng trẻ con." Ánh mắt Ngũ Lang nhìn xa trông rộng, "Dù sao đệ phải nhớ kỹ, về sau không thể để chuyện nàyxảy ra, việc này hôm nay nếu như có người đề cập đến, ngươi cũng khôngthể thừa nhận."

"Vâng." Tiểu Thất lại gật đầu.

"Ca, ca nghĩ xa quá." Liên Mạn Nhi nhìn Ngũ Lang.

"Chỉ sợ vạn nhất thôi, cẩn thận một chút cũng không sai." Ngũ Lang nói, "... Tiểu Bình có lẽ không có việc gì."

Bất luận là triều đại gì thì đều có pháp luật. Trong lòng những hộnông dân đều là lính bảo an địa phương đều cố chấp lấy những hành động,đạo đức giản dị làm tiêu chuẩn. Những tiêu chuẩn này, thậm chí cùng pháp luật xuất hiện xung đột.

Mà trong thế giới của con nít, càng thiếu đi màu sắc thế tục. Nói vídụ như tiểu Thất, hắn cho rằng trẻ con có thịt ăn, là hạnh phúc. Hắnđồng tình với tiểu Bình.

Liên Mạn Nhi không ngạc nhiên, hoặc là trách cứ tiểu Thất hoặc Nguyên Đàn quá đáng, đây là bởi vì bản thân nàng cũng không chấp nhất với tínngưỡng. Nàng đối với sự tình này, cũng có tiêu chuẩn của nàng. Hòathượng ăn chay là những người dốc lòng theo Phật môn đấy, tự nhiên làmuốn tuân thủ. Nhưng tiểu Bình, hắn căn bản không có cơ hội lựa chọn.

Cho nên sự tình đã xảy ra, nàng cũng có thái độ đồng tình, chỉ cần lần sau không thể làm như thế nữa.

Mới vừa đi tới cửa ra vào của Liên gia, cách cửa chính vài bước chân, Liên Mạn Nhi nghe thấy tiếng mắng của Chu thị trong sân.

Chương 228: Liên Mạn Nhi lại có chủ ý mới

Ba đứa bé chần chờ một chút, trao đổi ánh mắt với nhau, vẫn đẩy cửa ra để đi vào.

Chu thị đứng ở trong sân, một tay chống nạnh, ngón tay kia chỉ vào Triệu thị, đang mắng chửi.

"Có thể kiếm được vài văn tiền, lông cánh của các con cứng cáp rồihả? Trong mắt con còn có ai? Đây là xiêm y của ai, không phải là của lão Tam đi? Con cho ta là mắt mù hay sao?"

Nghe Chu thị mắng như vậy, Liên Mạn Nhi mới chú ý tới trên dây thừng ở trong sân đang có hai kiện áo khoác ngoài của nam nhân đang phơi. Xembộ dạng là vừa giặt rửa đấy, vẫn còn nhỏ nước.

"Mẫu thân, con không phải như ngài nói a. Cái này đúng là do cha Diệp nhi cầm về. Nói là giặt sạch xiêm y cho sư phụ thợ mộc của bọn hắn."Triệu thị đứng bên cạnh xiêm y, đỏ mặt hướng Chu thị giải thích.

"Bà nội, thật sự. Cái xiêm y này là cha cháu mang về lúc tan tầm ngày hôm qua cho mẹ cháu giặt đấy. Mẹ cháu vừa mới giặt rửa thôi." Liên Diệp Nhi đứng bên người Triệu thị, cũng giúp đỡ giải thích.

"Ta không hỏi cháu, cháu là tiểu nha đầu thì biết rõ cái gì, đứng đợi ở một bên đi." Chu thị sững sờ một lúc, rồi lập tức đối với Liên DiệpNhi trách mắng.

Liên Diệp mặt đỏ lên, nhìn Triệu thị, phồng miệng lên không nói gì.

Liên Mạn Nhi liền hiểu được, hóa ra là Triệu thị giúp người khác giặt quần áo, Chu thị nhìn thấy, hướng Triệu thị gây khó dễ.

"Không liên quan đến xiêm y của lão Tam, hắn cầm về cho con giặt làmcái gì? Người nọ chính mình không có tay sao?" Chu thị tiếp tục gặng hỏi Triệu thị, ngữ khí cũng không có chút nào hòa hoãn.

"Cha Diệp Nhi hắn nói, sư phụ thợ mộc đối tốt với hắn, chịu dạy hắn.Thấy xiêm y giặt rửa không sạch sẽ, hắn mang về cho con giặt giúp."Triệu thị thành thật giải thích.

"Tam thúc có lòng dạ thật là tốt." Triệu Tú Nga tựa ở cửa ra vào củađông sương phòng, cười chen vào nói, "Xiêm y của nam nhân ở trên núiđược giặt không sạch vẫn còn nhiều mà. Tam thẩm có khả năng giúp đỡ hếthay sao."

Bà nội chồng răn dạy bà thím, Triệu Tú Nga là tân nương tử vốn khôngnên xen vào. Hơn nữa nàng còn có tư thái như vậy khi nói chuyện, để chongười ta có suy nghĩ không biết là tư vị gì.

"Sư phụ thợ mộc này đối tốt với cha Diệp Nhi. Ta có việc cầu người ta." Triệu thị mặt đỏ hơn, ấp úng giải thích.

"Vợ Nhị Lang, cháu nhàn rỗi không có việc gì làm hả?" Chu thị nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Triệu Tú Nga."Đừng tại đây hát xướng nữa, trở về phòng của các cháu dọn dẹp đi. Đi về dọn dẹp đi, đúng là dạng chó hìnhngười, trong phòng như chuồng heo vậy."

Bất đồng với lúc Triệu Tú Nga mới vào cửa, trải qua đoạn thời giantrước, Chu thị đối với Triệu Tú Nga đã không còn khách khí nữa rồi.

Triệu Tú Nga tự nhóm lửa trên thân, bị Chu thị mắng chửi, lần nàykhông dám cãi lại. Chỉ là không cam lòng nhìn thoáng qua Hà thị đứngcùng nàng một chỗ.

"Mẹ, bà nội để con dọn dẹp cái phòng kia. Khi con tới đã là chuồngheo rồi, còn quái lên con. Nếu không phải mỗi ngày con dọn dẹp thì cònkhông bằng cái chuồng heo." Nói đến phần sau, Triệu Tú Nga giảm thấpthanh âm xuống.

"Bà nội cho con đi, cũng không bảo ta." Hà thị đang xem náo nhiệt xem, sao nguyện ý trở về phòng đi làm việc.

"Lão Nhị con dâu, con cũng đừng đứng đờ người ra ở đó. Con và vợ NhịLang đi thu thập đi, phòng bẩn thỉu thành ra như vậy, các con cũng không sợ bị bệnh sao." Chu thị nói.

Đứng đờ người ra cũng là thổ ngữ ở Tam Thập Lý doanh tử. Ý tứ đạikhái, là đứng đấy, hoặc là ngồi bất động, không làm cái gì, chỉ đứngngẩn người ra.

Liên Mạn Nhi từ lúc tới đây, đã từ đám người Chu thị học được khôngít thổ ngữ địa phương. Những thổ ngữ này rất ít gặp trong sách, nhưnglại là hình ảnh sinh động, thấm đẫm hơi thở cuộc sống cùng mị lực nghệthuật.

Hà thị không tình nguyện, nhưng là không dám không nghe Chu thị đấy, chỉ phải xoay người trở về phòng.

"Bà nội con bảo con làm việc, chính con làm là được rồi. Cần gì phảikêu ta, bây giờ thì tốt rồi!" Hà thị bất mãn với Triệu Tú Nga.

Triệu Tú Nga kéo được Hà thị cùng xuống nước, tâm tình bởi vì Chu thị mắng chửi cũng sáng sủa hơn rất nhiều.

Chu thị đuổi Hà thị cùng Triệu Tú Nga xong, xoay đầu lại, tiếp tục răn dạy Triệu thị.

"Giặt quần áo không cần nước, không cần xà phòng đấy. Con làm nhữngthứ này thật lãng phí, ỷ vào việc cầm về nhà mấy văn tiền, con liềnkhông có vương pháp rồi. Nhà con ba miệng ăn, người nào không phải ănkhông phải mặc, mấy ngày nay lượng cơm tăng trông thấy, những tiền kiacòn chưa đủ cho các con lãng phí đấy." Chu thị mắng.

Chỉ là một chút chuyện lông gà vỏ tỏi, Chu thị cho dù không biết lailịch xiêm y, cũng có thể hiểu rõ tính nết của Triệu thị. Cứ như vậykhông thuận theo, không buông tha mắng chửi, bất quá là vì muốn gây khódễ cho Triệu thị.

Những ngày này sinh sống tại Liên gia, Liên Mạn Nhi tự nhận đối với hành vi của Chu thị là hiểu rõ đấy.

Triệu thị có lẽ cũng biết ý tứ của Chu thị, nên ngăn cản Liên Diệp Nhi giải thích với Chu thị.

"Mẫu thân, con nhớ kỹ rồi. Sẽ không có lần sau đâu." Triệu thị cúi đầu nói với Chu thị.

"Hừ, con đừng chỉ cùng ta nói thật dễ nghe. Các con nguyên một đám,chỉ biết vểnh mông, ta biết ngay các con muốn làm cái gì." Chu thị nóilời này xong, ánh mắt quét qua mọi nơi, mấy người Liên Mạn Nhi cũng vộicúi đầu, làm bộ kính cẩn nghe theo.

"Đem xiêm y chuyển xuống, đừng chiếm chỗ." Chu thị cuối cùng lại phát ra mệnh lệnh, nhìn Triệu thị nghe lời chuyển xiêm y, mới chậm rãi quayngười trở về phòng.

Mấy đứa trẻ thấy Chu thị tiến vào phòng trên, lúc này mới dám thè lưỡi, hướng Tây Sương phòng đi.

"Mẹ, vừa rồi mẹ thế nào lại không cho con nói chuyện." Vào phòng,Liên Diệp Nhi nói với Triệu thị, "Chúng ta lãng phí như thế nào chứ. Mẹvà cha, một tháng đưa cho ông nội không ít tiền, nhà ta có ba miệng ăn,cha buổi trưa ở trên chân núi ăn, mẹ ở nhà Tứ thẩm ăn hai bữa cơm, cònmuốn đuổi con đi ăn cùng. Nhà ta kiếm được nhiều nhất, tiêu ít nhất. Bànội còn mắng chúng ta như vậy, con nên nói lý với bà một chút."

Liên Mạn Nhi xoa trán, nàng cảm thấy Chu thị trong trong lòng cũnghiểu rõ những điều này, cho nên mới đối với nhà Triệu thị bọn hắn bamiệng ăn lúc nào cũng gây khó dễ.

"Nói cái gì cũng vô ích, cho bà nội con mắng, trong trong lòng bàthống khoái, liền xong việc." Triệu thị dàn xếp ổn thỏa mà nói, "Conmuốn chống đối lại bà nội con khẳng định không có chỗ tốt. Mẹ không sợcái gì, chỉ sợ nàng không cho mẹ đi đến chỗ Tứ thẩm con làm việc."

"Tuy nói là kiếm tiền cũng không đến được trong tay chúng ta, nhưngmỗi ngày làm việc ở cửa hàng, tối thiểu trong lòng mẹ cũng dễ chịu cảbuổi." Hơi dừng một chút, Triệu thị lại nói.

"Cũng không chỉ có như vậy, ở chỗ Tứ thẩm chúng ta còn được ăn no." Liên Diệp Nhi gục đầu xuống nói.

Liên Mạn Nhi để cho Triệu thị và Liên Diệp nhi đến phòng các nàng vào trong ngồi.

Vào phòng, Liên Thủ Tín, Trương thị cùng Liên Chi Nhi đều ở trong.

"Tam tẩu, Diệp Nhi, lên trên giường gạch ngồi." Trương thị vội hô,"Lời bà ấy mắng muội đừng để trong lòng. Những sự tình này, tất cả mọingười, còn có hàng xóm, trong lòng đều rõ ràng."

Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Diệp Nhi lên giường, ngồi bên người Trương thị.

"Mẹ, hôm nay mẹ lại không có đi ra ngoài giúp Tam thẩm?" Liên Mạn Nhi cười hỏi Trương thị.

"Đứa nhỏ này, con biết trêu chọc mẹ rồi." Trương thị giận liếc LiênMạn Nhi, "Con nghĩ mẹ con ngu như vậy. Chuyện đấy quá rõ ràng rồi, nộicon cố ý bới móc. Nếu mẹ đi ra ngoài nói, bênh Diệp Nhi và mẹ nàng, bànội con định mắng một câu, liền mắng thêm ba câu. Như vậy cả buổi cũngkhông thể yên tĩnh."

Một phòng mọi người nở nụ cười, mọi người đều biết rõ, Trương thị nói rất đúng tình hình thực tế.

"Tam bá trên chân núi làm việc rất tốt?" Trương thị tán gẫu việc nhà cùng Triệu thị.

"Rất tốt, có một Lý sư phó, người đặc biệt tốt, nguyện ý dẫn dắt hắn. Xiêm y kia là của Lý sư phó đấy." Triệu thị nói.

"Những người kia tới đây làm việc, cách nhà rất xa. Những nam nhânnày chỉ biết làm việc nặng, tay thô chân to đấy, sẽ giặt rất ít. Mà nếugiặt rửa cũng giặt rửa không sạch sẽ, còn có thể đem xiêm y giặt làm cho hỏng mất, chớ nói chi là may vá rồi." Trương thị đồng tình nói.

"Ở nhà ngàn ngày tốt, đi ra ngoài một ngày khó." Liên Thủ Tín cũng gật đầu nói.

"Ồ!" Liên Mạn Nhi nghe xong vỗ tay một cái.

Người một phòng đều quay lại nhìn nàng.

"Sao vậy Mạn Nhi, làm mọi người giật mình một hồi." Trương thị hỏi.

"Mẹ, con nghĩ đến một biện pháp kiếm tiền." Liên Mạn Nhi giữ chặt tay Trương thị, "Trên núi người như Lý sư phó khẳng định không ít. Ta mởmột cái cửa hàng giặt quần áo a, thu xiêm y của bọn hắn đến giặt rửa,còn có may vá."

"Ta nghe nói, nội thành đã có người dựa vào giặt quần áo, may vá xiêm y này mà có thể nuôi sống cả nhà kia." Liên Mạn Nhi thấy không cóngười lên tiếng, vội vàng nói thêm một câu.

Kỳ thật mọi người không có lên tiếng, cũng không phải phản đối chủ ý của Liên Mạn Nhi, mà là bọn hắn không kịp phản ứng.

"Như thế nào, như thế nào?" Liên Mạn Nhi cảm giác mình nghĩ được mộtchủ ý tốt, vội vã muốn cho mọi người tán thành nàng."Chúng ta cũng không cần mở cửa hàng khác, ai có xiêm y muốn giặt rửa, để cho hắn mang đếncửa hàng điểm tâm sáng. Người trong nhà nếu bận rộn, ta phụ trách thuxiêm y, để cho người trong thôn giặt."

"Chủ ý này của Mạn Nhi tỷ rất tốt." Liên Diệp Nhi là người thứ nhất đồng ý.

"Ừ, việc này thật đúng là như vậy." Trương thị nghĩ nghĩ rồi nói.

"Cha xem cũng được a." Liên Thủ Tín nói, "Cái này không cần tiền vốn, có người đưa xiêm y cho ta giặt rửa, không có người đưa, ta cũng khônglỗ tiền."

Liên Thủ Tín tính cách trầm ổn, không phải là thương nhân dám mạohiểm, gặp chuyện luôn nghĩ đến việc không lỗ tiền đầu tiên. Trương thịưa thích tính cách này của Liên Thủ Tín, cảm thấy đi theo nam nhân nhưvậy, cho dù không có phú quý, nhưng thời gian trôi qua cũng được an ổn.

"Ta nói làm liền làm a. " Liên Mạn Nhi nói, "Ca, ta ghi mấy cái ápphích, một cái dán tại cửa ra vào ở cửa hàng, xa hơn trên núi dán mấycái nữa."

"Được." Ngũ Lang đáp ứng, rồi đi cầm giấy bút. Mấy tháng này, NgũLang trên phương diện học tập tiến rất xa, đã có lòng tin ghi áp phíchrồi.

"Có cái áp phích này, ngày mai khi khách tới dùng cơm ở cửa hàng, taliền tuyên truyền với họ, lại để cho Tam bá ở trên chân núi quảng cáo,sinh ý này nhà mình có thể kiếm được rồi." Liên Mạn Nhi tự nhủ nói.

"Mạn Nhi, giá tiền định như thế nào?" Ngũ Lang cầm bút, hỏi Liên Mạn Nhi.

"Giá cả a, khẳng định không thể mắc." Liên Mạn Nhi nói.

Mọi người thương lượng một phen, cuối cùng quyết định, một kiện xiêm y giặt rửa cộng thêm may vá, chỉ cần một văn tiền.

"Thế chỉ giặt rửa không may vá, cũng là cái giá này?" Liên Chi Nhi nhi hỏi.

Chương 229: Tranh chấp bất động sản

"Cũng là cái giá này." Liên Mạn Nhi nghĩ rồi nói, chịu cầm xiêm ydùng tiền đến giặt rửa có lẽ không quan tâm đến điểm này. Bất quá, các nàng giặt xiêm y, cũng phải có chút đặc biệt, mới có khả năng hấp dẫnkhách hàng."Xiêm y giao cho chúng ta giặt rửa, chúng ta miễn phí ủi nóng cho hắn."

Trên núi các đại nam nhân mặc dù có thể tự giặt quần áo, nhưng chắc chắn sẽ không tự ủi nóng được. Ủi không chỉ cần công cụ đặc thù, còncần cả kỹ xảo. Ở thời này không có bàn là điện, đều là dùng bàn ủi ủinóng quần áo, hơi chút vô ý, sẽ đem xiêm y bị cháy.

"Mạn Nhi nói rất đúng, ta thêm ủi nóng a. Bọn hắn trên chân núi làmviệc, mặc xiêm y trong thời gian dài, luôn luôn bị rạn đường chỉ, hay có lỗ hổng nhỏ gì đấy, để cái giá này a." Trương thị nói.

"Cái kia nếu muốn sửa miếng vá lớn, phải xem rồi lấy thêm tiền a."Liên Chi Nhi nói. Sửa miếng vá lớn cần thêm vải, có lẽ phải xem tình huống rồi lấy thêm tiền đấy. Tất cả mọi người đều gật đầu.

"Nếu dùng tới hồ để làm, cũng nên tăng tiền a." Triệu thị nói. Trongkhoảng thời gian làm việc tại cửa hàng điểm tâm sáng, Triệu thị đã sángsủa lên không ít, dám trước mặt người khác nói chuyện.

Mọi người ngươi một lời ta một câu, cuối cùng liền đem giá cả định ra giặt một kiện xiêm y một văn tiền, miễn phí ủi nóng. Hồ một kiện xiêm y cũng là một văn tiền, bình thường cần hồ xiêm y thì khó giặt rửa hơn,quá trình hồ cũng rất phí công. Giá cả miếng vá thì gặp mặt trả giá.

Ngũ Lang liền đem áp phích viết xong luôn, tổng cộng viết ba cái, một tờ dán tại cửa ra vào của cửa hàng điểm tâm, còn lại hai cái dán ở trên núi.

"Ta phải mở cửa hàng điểm tâm, hai ngày nữa Ngũ Lang cùng tiểu Thấtcũng phải đến trường." Trương thị nói, "Lại vừa mới lập xuân, công việctrong nhà và ngoài ruộng, ta sợ là bận rộn không làm được."

"Mẹ, giặt và hồ xiêm y chúng ta thu xiêm y rồi phân cho người trongthôn giặt a." Liên Mạn Nhi liền đem ý nghĩ của mình nói ra, "Vì để quản lý tốt, cho các nàng giặt rửa ở cùng một chỗ, ta nhìn xem là được. Đểcác nàng chính mình cầm chậu, chính mình múc nước. Ta chuẩn bị xà phònggiặt quần áo cho họ. Số tiền này, ta một nửa, người giặt một nửa."

Người một nhà cùng thương lượng rồi quyết định dựa theo ý Liên Mạn Nhi mà xử lý.

Trước lúc ăn cơm chiều áp phích được dán ở cửa hàng, Trương thị đi ra ngoài liên hệ với hai phụ nhân có quen biết với mình. Hộ nông dân thiếu nhất là tiền mặt, một văn tiền trong mắt bọn họ cũng có chỗ để trọngdụng đấy, chỉ cần giặt rửa kiện xiêm y, may vá có thể kiếm được tiền,bọn họ đêu nguyện ý.

Ngày hôm sau, cửa hàng điểm tâm mở cửa, Liên Thủ Tín mang chuyện nàynói với khách nhân dùng cơm, hơn nữa Liên Thủ Lễ đi trên núi làm việc,cũng nói với mọi người trên đó, đến buổi trưa, đã có người thừa dịp ăncơm, nhàn rỗi, đưa xiêm y đến.

Liên Mạn Nhi đã sớm chuẩn bị một bản sổ sách, vội vàng viết danh tự, ghi chép các mục.

"Mạn Nhi, " Triệu thị nhìn Liên Mạn Nhi thu vài món xiêm y. Liền đitới, cùng Liên Mạn Nhi thương lượng, "Có thể hay không trước phân chothẩm vài món xiêm y giặt rửa?"

"Mạn Nhi tỷ, muội và mẹ muội cùng làm một chỗ. Muội cũng có thể giặtquần áo sạch sẽ rồi." Liên Diệp Nhi đi theo bên người Triệu thị nói.

"Thẩm nghĩ, nhân lúc rảnh rỗi thì ở đây giặt thêm quần áo. Kiếm thêmchút tiền... , " Triệu thị nói đến đây, tựa hồ có chút ngượng ngùng."Thẩmcó ý định tiền kiếm được thì để dành cho Diệp Nhi."

Không cần Triệu thị nói thêm gì nữa, Liên Mạn Nhi đã hiểu ý của nàng.

"Vậy thì có cái gì không được." Liên Mạn Nhi một ngụm nhận lời luôn,Triệu thị và Liên Diệp Nhi làm việc luôn làm cho người khác yên tâm,tiền này cho ai kiếm cũng được, huống chi trong lòng nàng còn muốn giúpđỡ Triệu thị cùng Liên Diệp nhi đấy."Mặc kệ kiếm được nhiều hay ít, đềukhông cần nói với phòng bên kia. Cũng cho Diệp Nhi tích lũy chút tiềntiêu vặt."

"Ta chính là có ý tứ này." Triệu thị nở nụ cười.

Từ ngày hôm đó, cửa hàng mỗi ngày đều có thể thu được vài món xiêm ycần giặt hồ và may vá, Liên Mạn Nhi đều an bài cho Triệu thị cùng LiênDiệp Nhi làm đầu tiên. Trong miếu có giếng nước, Trương thị để cho nhómphụ nhân đến giặt ở đó, đem xiêm y giặt sạch sẽ sau đó phơi nắng ở chỗđất trống phía sau cửa hàng.

Đợi xiêm y được hong khô rồi thì thu vào, ở ngay tại bên trong cửahàng may vá, hồ cùng ủi nóng. Qua một thời gian, Trương thị cũng chophép đám phụ nhân đem xiêm y mang về nhà may vá, ủi nóng.

Đừng coi thường sinh ý nhỏ này, mỗi ngày cũng có kiếm thêm mấy văntiền, thời điểm tốt, một ngày có thể kiếm hơn mười văn tiền. Số tiền kia sau khi trải qua thương lượng của cả nhà, cũng không nhập vào trong sổsách, mà là cho Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi làm tiền riêng.

Mỗi ngày kiểm tra túi tiền riêng đang dần dần nhiều lên, Liên Mạn Nhi trong lúc ngủ mơ cũng cười đấy.

Ngoài ra, Liên Diệp Nhi cũng có tiền riêng của chính nàng, Liên MạnNhi nhìn bộ dạng của Liên Diệp Nhi, đoán chừng nàng trong giấc mộng cũng là cười đấy.

Tháng hai gió xuân lạnh như cắt mặt vậy, đã qua trung tuần thánghai, gió đã không còn lạnh như vậy nữa, nhưng đợi gió thổi không mangtheo khí lạnh nữa thì còn một khoảng thời gian dài nữa đấy.

Ngũ Lang và tiểu Thất chuẩn bị đi học ở trường tư thục trên thị trấn.

Trường tư thục trên thị trấn là thân sĩ, phú thương của mấy thôntrang bỏ vốn đầu tư, đến nay đã có lịch sử vài thập niên rồi. Trong hơnmười năm, từ trường này cũng khảo thi ra mấy tú tài, nhưng lại không có cử nhân. Tam Thập Lý doanh tử có nhà Vương cử nhân, lúc trước cũng bỏvốn vào trường này, nhưng các đệ tử Vương gia có tiên sinh đến nhà dạychứ không đến tư thục đọc sách.

Ngũ Lang cùng tiểu Thất muốn đi học chỉ có thể đến trường tư thục. Tư thục có thể khảo thi ra tú tài, trước mắt đối với bọn họ mà nói cũngcoi như phù hợp.

Liên Kế Tổ muốn đọc sách, cũng phải đi tư thục.

Liên lão gia tử đã kêu Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đếnphòng trên. Ba cháu trai đi học, Liên lão gia tử không thể thiếu dạy bảo những lời nói thấm thía. Cũng bất quá là nói bọn hắn phải hảo hảo họcbài, cố gắng làm rạng rỡ tổ tông, còn muốn ba người bọn hắn ở bên ngoàigiúp đỡ lẫn nhau.

"Kế Tổ, cháu tuổi tác lớn nhất, lại đã ở trên thị trấn vài năm, phảichiếu cố Ngũ Lang và tiểu Thất." Liên lão gia tử nói với Liên kế tổ.

Liên Kế Tổ gật đầu đáp ứng.

Liên Mạn Nhi cũng theo Ngũ Lang và tiểu Thất đi đến, ngồi cùng mộtchỗ với tiểu Thất. Ngũ Lang và tiểu Thất có thể đi đến trường, nàng lạikhông thể, trong lòng Liên Mạn Nhi không vui vẻ gì, nhưng cũng không thể làm gì khác được. Dù sao, trong vòng mười tám dặm quanh đây, nhà nàocũng biết nhau, nàng muốn học Chúc Anh Đài nữ giả nam trang, cũng sẽ bịvạch trần.

"Đó là Liên gia Liên Mạn Nhi." Nàng cũng có thể tưởng tượng ra được tràng diện bi kịch lúc đó như thế nào.

Thị trấn cách Tam Thập Lý doanh tử chỉ có hai ba dặm đường, Ngũ Lang và tiểu Thất có ý định học ngoại trú.

"Trong nhà việc nhiều, sáng sớm với buổi đêm ca cùng tiểu Thất cóthể giúp đỡ trong nhà làm điểm tâm sáng. Buổi trưa trở lại dùng cơm,cũng đỡ phải ăn cơm trên thị trấn, còn phải dùng tiền." Ngũ Lang tuổitác tuy nhỏ, có lẽ vì là Tứ Phòng con trai trưởng, so với bạn cùng lứatuổi hiểu chuyện hơn.

Liên Kế Tổ lại có ý định ở đến trên thị trấn.

"Ông nội, Ngũ Lang và tiểu Thất vừa học vỡ lòng, mỗi ngày học vàitrang sách là được. Cháu không giống như thế." Liên Kế Tổ mở miệng nóivới Liên lão gia tử, "Cháu lập tức phải tham gia thi, bài học nặng. Ôngnội, cháu có ý định ở trên thị trấn, sáng sớm với đêm cũng có thể ôn bài thêm một lúc."

"Kế Tổ muốn khảo thi tú tài, cần có một chỗ yên tĩnh học bài." Liên Thủ Nhân nói.

Ở tại trên thị trấn thì khẳng định phải ăn ngày ba bữa cơm ở đó, cộng thêm học phí ở trường tư thục một năm nhất định là một số tiền khôngnhỏ. Liên Mạn Nhi trong lòng hạch toán.

"Kế Tổ, cháu định ở đâu, ở bên trong trường có chỗ ở sao?" Liên lão gia tử rút khẩu thuốc lá rời ra, hỏi.

"Ông nội, ở trên thị trấn chúng ta còn có phòng chưa bán đấy thôi,nếu không, trước hết cháu ở đó." Liên Kế Tổ nói, "Lúc nào muốn bán thìcháu sẽ chuyển ra ngoài."

Liên lão gia tử tựa hồ đang trầm tư, không có lập tức trả lời.

"Ở trên thị trấn, một ngày ba bữa cơm nếu ở bên ngoài ăn sẽ tốn không ít tiền. Nếu không, lại để cho mẹ Nữu Nữu nàng đi cùng cháu, nàng nấucơm, chiếu cố cháu, cháu cũng có thể an tâm học bài." Liên Kế Tổ lạitiếp tục nói.

Trong phòng phòng lớn chỉ có hai cha con Liên Thủ Nhân cùng Liên KếTổ hai cha con, Cổ thị, Tưởng thị đều ở lại Tây phòng, cũng không đến.

Nếu là thường ngày, Liên lão gia tử có lẽ sẽ thống khoái mà đápứng. Nhưng là hôm nay, ngoài ý muốn Liên lão gia tử còn không có phátbiểu ý kiến.

"Phụ thân, con thấy làm như vậy được đấy." Liên Thủ Nhân nói, "Kế Tổmấy năm nay đèn sách, nhưng vẫn còn thiếu để vững vàng làm tú tài.Chuyện này cần nửa năm đến một năm, nên để cho hắn chuyên tâm học bài,chuyện gì cũng đừng quan tâm. Kế Tổ con dâu vất vả thì vất vả. Phòngtrên thị trấn cũng để không, trước không có bán để cho hai người bọn họmang theo Nữu Nữu đến ở, cũng có thể tiết kiệm một chút tiền thuê phòng. Nhà mình nấu cơm, so với ăn ở bên ngoài cũng yên tâm, còn tiết kiệmtiền."

Liên Thủ Nhân vừa nói xong, Triệu Tú Nga và Hà thị nhấc rèm cửa lên từ từ đi vào.

"Ban nãy ngoài cửa cháu nghe thấy đại bá nói chuyện, gia, nhà trênthị trấn lại không có ý định bán?" Triệu Tú Nga vừa vào phòng, cùng vớiHà thị ngồi ở mép giường, mở miệng hỏi.

Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ nhanh chóng liếc nhau một cái.

Liên Mạn Nhi mẫn cảm mà thấy được, trong không khí có mùi thuốc súng tản mát ra.

"Bán, thế nào không bán." Liên lão gia tử nói.

"Trước không bán được, phòng cũng để không. Ta tạm thời ở, cũng có thể tiết kiệm một chút tiền cho nhà mình." Liên Kế Tổ nói.

"Nhị Lang và Tú Nga ở, cha nói là sợ chậm trễ việc bán phòng kia mà." Hà thị nói.

Liên lão gia tử dập đầu tẩu thuốc, vừa rồi sở dĩ hắn không lập tứcđáp ứng Liên Kế Tổ, thì ra là vì vậy. Nhị Lang cưới Triệu Tú Nga, tìnhtrạng trong nhà không giống lúc trước. Hắn với tư cách nhất gia chi chủ, mỗi lần làm một chuyện, đêu phải cân nhắc nhiều sự tình.

Phòng ở trên thị trấn là vấn đề rất mẫn cảm.

Hắn rất muốn đồng ý với đề nghị của Liên Kế Tổ. Thế nhưng mà, nếu đểcho Liên Kế Tổ và Tưởng thị đến ở phòng trên thị trấn, có lẽ có vàingười sẽ không để yên, không biết sẽ náo thành chuyện gì đâu.

Liên lão gia tử thật khó khăn.

Nhưng Triệu Tú Nga và Hà thị tinh thần lại vô cùng phấn chấn, mới vừa rồi là Tứ Lang tại gian ngoài nghe thấy được Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ nói chuyện, trở về nói cho các nàng. Triệu Tú Nga lập tức ngồi không yên, nàng cho rằng phòng lớn muốn nhân cơ hội này chiếm tòa nhà trênthị trấn. Nàng nói với Hà thị, hai người lập tức đến phòng trên.

Hiện tại, các nàng đợi Liên lão gia tử mở miệng nói chuyện, hai bàtức hai cái khó có lúc nhất trí như thế này, vô luận như thế nào, khôngthể để cho đại phòng chiếm cái nhà trên thị trấn được.

Triệu Tú Nga trong lòng còn có một ý nghĩ khác, nàng cho rằng đây làTưởng thị muốn lên thị trấn ở, ai không muốn đi thị trấn. Liên gia không cho nàng đi, nàng cũng sẽ không để Tưởng thị được như ý.

Liên Mạn Nhi cũng có chút ít chờ mong, Liên lão gia tử đến tột cùng sẽ nói như thế nào.

Chương 230: Nhập học

Liên lão gia tử hút nốt nửa gói thuốc còn lại xong mới chậm rãi mở miệng.

"Phòng trên thị trấn chắc chắn phải bán, hai ngày này ta sẽ đi thúcgiục." Liên lão gia tử nói chuyện, đem nõ điếu gõ gõ trên mép giường,"Kế Tổ à, cháu cũng theo đám Ngũ Lang, tiểu Thất học ngoại trú đi. Nhàta cách thị trấn cũng gần, đi lại mỗi ngày cũng không mất bao nhiêu thời gian. Ở trong nhà so với phòng trống trên thị trấn thì tốt hơn a."

Ý tứ Liên lão gia biểu đạt rất rõ ràng, là không cho Liên Kế Tổ ở trên thị trấn, câu nói kế tiếp bất quá là trấn an.

Điều này còn là lần đầu tiên, Liên lão gia tử bác bỏ ý kiến của Đại phòng khi sự tình liên quan đến việc đọc sách.

Hà thị và Triệu Tú Nga hai bà tức liếc nhau một cái, có chút đắc ý.Mà cha con Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ hai người, sắc mặt tất nhiên là không thể dễ nhìn.

"Ông nội, cháu..."

Liên Kế Tổ còn muốn nói gì, lại bị Liên lão gia tử cắt đứt.

"Kế Tổ, điều kiện của chúng ta như thế này, về bối phận sau này cháulà lớn nhất. Về sau, cái nhà này, còn phải dựa vào cháu. Có một số việc, từ giờ trở đi, cháu nên nghĩ nhiều thêm một chút. Việc này quyết địnhnhư vậy đi, tất cả giải tán." Liên lão gia tử nói với mọi người.

Mọi người đều đi ra ngoài, Liên lão gia tử lại đem Liên Kế Tổ gọi lại, nói là muốn dặn dò hắn thêm một hai câu.

... ...

Trở lại Tây Sương phòng, Trương thị bắt đầu chuẩn bị đồ vật cho NgũLang và tiểu Thất đến trường. Đồ đạc cũng không nhiều, Trương thị thuthập cũng xong sớm, nhưng nhịn không được lại lật qua lật lại xem xét.

"Lão gia tử lần này rất kiên quyết. " Liên Thủ Tín ngồi ở trên giường gạch, nghĩ đến chuyện vừa rồi, "Không cho Kế Tổ ở trên thị trấn."

"Lẽ ra cái phòng kia không bán ai, để không cũng chẳng làm gì, ai ở cũng được mà." Trương thị nói.

"Miệng người nhiều hơn, không giống với lúc trước. Nếu cha ta đápứng để cho Kế Tổ và vợ Kế Tổ ở, trong nhà Nhị ca sẽ làm náo loạn đi.Không thấy vừa rồi vợ Nhị Lang sao, chỉ cần cha nói một câu đáp ứng thì sẽ náo loạn lên đấy." Liên Thủ Tín nói.

"Ai..." Trương thị thở dài.

So về Liên Thủ Tín cùng Trương thị, Liên Mạn Nhi mấy hài tử nói chuyện cũng không kín đáo như vậy.

"Muội xem Đại bá và Nhị bá đều mơ tưởng cái nhà trên thị trấn kia.Nhưng ai cũng không dám nói rõ." Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói, "Trong lòng ông nội khẳng định đã rõ ràng rồi. Nên tình nguyện không giữ lại cũngkhông cho bọn hắn ở."

"Hiện tại ông nội phát hiện cái nhà này không tốt rồi." Ngũ Lang nói.

"Đúng thế, so trước kia phải bận tâm nhiều hơn." Liên Mạn Nhi gật đầu.

Lúc trước một nhà Liên Thủ Nghĩa vàg nhà Liên Thủ Nhân một lòng.Người hai nhà Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín đều đặc biệt "hiểu chuyện",lúc trước, Liên lão gia tử không cần bận tâm như hiện tại.

Giấc mộng làm quan của Liên Thủ Nhân tan vỡ, Nhị Lang cưới Triệu TúNga, tình hình Liên gia đã xảy ra biến hóa cực lớn. Khách quan mà nói,Liên lão gia tử không thể tiếp tục dung túng nhà Liên Thủ Nhân nữa rồi.Vì một đại gia đình hòa thuận, hắn không thể không cố gắng cân bằng cácnhà.

"Chúng ta không nói những thứ này nữa, ca, tiểu Thất. Hai ngươi đếntrường đi, phải chăm chỉ học bài." Liên Mạn Nhi nói, "Tranh thủ khảo thi cái tú tài. Tốt nhất có thể khảo thi cử nhân trở về. Để nhà chúng tađều có mặt mũi. Về sau chúng ta kiếm tiền, mua đất cái gì đấy, cũngkhông sợ người khác đánh chủ ý vào."

"Ừ." Ngũ Lang gật đầu, "Mạn Nhi, ca và tiểu Thất đến trường. Trongnhà chỉ còn muội với Chi Nhi tỷ, hai người các muội phải khổ cực rồi."

"Việc chạy bàn muội đã tìm được người thay thế rồi. Các việc khác cũng không có gì." Liên Mạn Nhi nói.

Ngũ Lang đi đến trường, không thể tiếp tục chạy bàn trong cửa hàng,người một nhà đã sớm tìm kiếm người thay Ngũ Lang làm việc, cuối cùngtuyển được một tiểu tử mười ba tuổi, gọi là Thạch Nhi. Thạch Nhi làngười thành Đô, đi theo phụ thân hắn đến phương Bắc. Phụ thân hắn ở trên núi làm đầu lĩnh nhóm thợ thủ công nhỏ. Trên núi không có việc thíchhợp cho hắn, vừa cửa hàng điểm tâm thiếu người nên để cho hắn đến thử.Không nghĩ tới Thạch Nhi làm chạy bàn còn có chút thiên phú, Liên ThủTín liền làm chủ nhận hắn.

"Nhị tỷ, tỷ hình như không vui, đúng không?" Tiểu Thất mẫn cảm thấy được cảm xúc Liên Mạn Nhi không tốt, cẩn thận hỏi.

Trước mặt người trong nhà, Liên Mạn Nhi đã không thế nào che dấu tâm tình chân thật của mình.

"Tỷ không nỡ xa hai người chứ sao." Liên Mạn Nhi nói. Đây cũng làlời nói thiệt tình, nhóm huynh muội bọn họ cả ngày đều cùng một chỗ, Ngũ Lang và tiểu Thất đi đến trường, thời gian ở cùng nhau mỗi ngày đềukhông nhiều lắm.

"Đệ cũng không nỡ xa tỷ, Nhị tỷ, đệ còn không nỡ xa Đại tỷ, không nỡ xa cha mẹ." Tiểu Thất nhích lại gần Liên Mạn Nhi, nói ra.

"Không nên nói như thế. Cũng không phải là đi đâu thật xa, mà mỗingày còn trở về kia mà." Trương thị nói. Nói thì nói như thế, nhưng làtrong nội tâm vắng vẻ, chính Trương thị cũng không nỡ đấy.

"Hai người đi học, phải học tập thật giỏi, đừng nghĩ nhiều." Liên Thủ Tín nói.

"Vâng." Ngũ Lang và tiểu Thất đều gật đầu. Hai đứa trẻ nhất là NgũLang, đặc biệt quý trọng cơ hội có thể đến trường. Nói nhiều thì khôngcó ý nghia, Ngũ Lang muốn dùng hành động để biểu thị tâm ý của hắn.

"Muội cũng muốn đến trường..." Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói.

Không có trường tư thục nào chịu thu học sinh nữ nên cũng không có biện pháp nào.

"Mạn Nhi", vẫn là Ngũ Lang hiểu rõ Liên Mạn Nhi, "Muội không thể đi cũng không có việc gì, về sau chiều nào học xong ca sẽ đem những gì học được dạy cho muội. Cam đoan ca học được bao nhiêu, sẽ dạy cho muội bấynhiêu."

"Thật sự?" Liên Mạn Nhi cao hứng, "Ca, ca cũng không thể lừa gạt muội."

"Đương nhiên thật sự. Hai ta ngoéo tay, ai nói lời không giữ lời, người đó là con chó nhỏ." Ngũ Lang nói.

"Đệ cũng thế. " tiểu Thất cũng lại gần, "Nhị tỷ, đệ học được cái gì, trở về rồi, đệ cũng nói cho tỷ biết."

Ba đứa bé móc ngón tay út lại với nhau, lúc này, bọn hắn cũng khôngnghĩ tới, về sau ước định học tập này đối với bọn họ có nhiều tác dụngkhông thể đếm nổi như thế.

Ngày hôm sau, Liên gia đều dậy sơm, Cổ thị cùng Tưởng thị vì Liên KếTổ thu thập túi sách, Liên lão gia tử tự mình đưa Liên Kế Tổ đi rangoài.

"Nhà lão Tứ gia Ngũ Lang và tiểu Thất đâu?" Ra khỏi phòng trên, Liênlão gia tử hỏi. Đã nói để cho Ngũ Lang, tiểu Thất cùng Liên Kế Tổ cùngđi đến trường, như thế nào lúc này rồi, còn không thấy hai đứa trẻ đến.

"Ông nội." Liên Chi Nhi nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, đi ra, "NgũLang và tiểu Thất sáng sớm đã dậy, đi cửa hàng bên kia hỗ trợ. Nói làđợi thời điểm Kế Tổ ca đi ngang qua cửa hàng, nói cho bọn hắn một tiếnglà được."

"Nha." Liên lão gia tử gật đầu nhẹ, cái gì cũng chưa nói, nhưng trong lòng không biết có tư vị gì. Ngũ Lang và tiểu Thất, thừa dịp vừa sángsớm trước khi đến trường còn biết làm giúp việc nhà.

Liên lão gia tử vốn định tiễn Liên Kế Tổ ra đến cửa lớn thì trở vềphòng, nghe Liên Chi Nhi nói xong, lại đột nhiên thay đổi chủ ý, cùngLiên Thủ Nhân hai người, đi tiễn Liên Kế Tổ đến cửa ra vào của cửa hàng điểm tâm.

Canh giờ lúc này, đúng là thời điểm cửa hàng bận rộn nhất. Liên lãogia tử không muốn quấy rầy Liên Thủ Tín bọn hắn làm kinh doanh, chỉ đứng ở ngoài cửa đứng không đi vào trong.

Liên Thủ Tín trong phòng nhìn thấy Liên lão gia tử ba người, vội vàng gọi Ngũ Lang.

"Nhanh lên, ông nội các con tiễn Kế Tổ đã tới."

Đang bận rộn làm việc, Ngũ Lang và tiểu Thất lúc này mới lấy tạp dềxuống, Trương thị đem túi sách đưa cho hai đứa trẻ, Liên Mạn Nhi cũngmang theo túi tiền để trong ngực, đi theo Ngũ Lang và tiểu Thất từ trong cửa hàng đi ra.

"Mạn Nhi đây là cũng muốn đi theo?" Liên lão gia tử hỏi.

Không chỉ Ngũ Lang và tiểu Thất, Liên Mạn Nhi hôm nay cũng mặc vô cùng chỉnh tề.

"Vâng, cha và mẹ cháu không rảnh, cháu tiễn ca cùng tiểu Thất đi đến trường." Liên Mạn Nhi nói.

"Vậy thì mau đi thôi." Liên lão gia tử cười cười nói.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất và Liên Kế Tổ chia tay với mọi người trong nhà, hướng trên thị trấn đi đến.

Phía sau bọn họ, Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Tín cùng Trương thị đứng yên thật lâu.

"Cha, đại ca, hai người đã ăn cơm chưa? Vào cửa hàng ngồi một hồi, ăn một chút gì?" Liên Thủ Tín đối với Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhânnói.

"Không được, các con cũng bận rộn, các con làm việc đi thôi. Ta vàđại ca con từ sớm đã ăn rồi, phải đi về nhà." Liên lão gia tử nói liềnmang theo Liên Thủ Nhân trở lại thôn.

Trên đường đi, Liên lão gia tử mấy lần muốn cùng Liên Thủ Nhân nóicái gì đó, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nói ra miệng, chỉ có tiếngthở dài quanh quẩn bên hai người.

... ...

Trường tư thục nằm ở phía đông trấn Thanh Dương, là giữa chỗ náonhiệt chọn được một nơi yên tĩnh. Cả tòa tư thục gồm hai biệt thự lớn,bên cạnh cửa lớn có người gác cổng, có tư thục mướn nô bộc phụ tráchcanh cổng, quét dọn, vì các học sinh cung cấp nước ấm. Sân nhỏ đầutiên gồm nhà giữa có năm gian, Đông Tây Sương phòng tất cả có ba gian,là địa phương học tập của các học sinh. Sân nhỏ thứ hai, nói là sânnhỏ, nhưng nếu như trừ tường ngăn ngăn với sân nhỏ đầu tiên, thì là mộtloạt dãy nhà, có mấy vị tiên sinh tư thục, còn có ít đệ tử cách trườngthật xa ở lại đây.

Làm thủ tục nhập học thì phải tiến vào sân nhỏ phía sau, đi về phíabên tay trái của đại sảnh làm thủ tục đấy. Đệ tử nhập học đều phải trảiqua cuộc thi, kể cả đệ tử già như Liên Kế Tổ cũng phải thi. Thông quacuộc thi, dựa theo thành tích của đệ tử, xếp vào ba lớp theo ba loại cấp bậc cao, trung, thấp.

Lớp cấp thấp dành cho những người không có căn bản, lớp trung đẳngdành cho những người đã có chút căn bản rồi, về phần lớp cao đẳng, tương đương thí sinh chuẩn bị thi khoa cử là lớp tăng cường học tập.

Ngũ Lang được vào lớp trung đẳng, tiểu Thất vào lớp cấp thấp, cuốicùng năn nỉ tiên sinh của cuộc thi, Ngũ Lang cũng cam đoan đốc thúc tiểu Thất, tiểu Thất mới được học cùng Ngũ Lang ở lớp trung đẳng. Liên Kế Tổ được vào lớp cao đẳng.

Liên Mạn Nhi ỷ vào dáng người cùng tuổi nhỏ, không chiếm nhiều chỗ,tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại của chính mình, nhưng thật ra chỉđứng ngoài quan sát cuộc thi của Ngũ Lang và tiểu Thất. Nàng vừa hâm mộvừa ghen ghét, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu như nàng cũng có thểtham gia cuộc thi, khẳng định cũng có thể tiến vào lớp trung đẳng.

Sau cuộc thi là phải đóng học phí, mua sách. Ngũ Lang và tiểu Thấthai người, tổng cộng bỏ ra bảy lượng bạc, đưa Ngũ Lang cùng tiểu Thấtvào trong phòng học ở Đông sương phòng, "tiểu giám hộ" Liên Mạn Nhi mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ.

"Phải học tập thật giỏi ah, bằng không thì bán đệ đổi tiền mua thịtăn." Liên Mạn Nhi nhéo nhéo mặt bụ bẫm của tiểu Thất, đe dọa nói.

"Đến kỳ thi phải đạt được loại ưu, nếu không thì về nhà không có cơm ăn." Liên Mạn Nhi tiếp tục đe dọa.

Cảm giác được một phòng tất cả đệ tử lớn nhỏ đều nhìn qua đây, tiênsinh ăn mặc nghiêm chỉnh đã đứng ở cửa ra vào, Liên Mạn Nhi mới lưuluyến không rời đi ra khỏi phòng học.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro