Chương 361 - 370

Chương 361: Ban ơn

"Ngoại trừ bạc, hôm nay chúng ta còn thu được cái gì?" Tiểu Thất nghiêng đầu, hai mắt vụt sáng, làm bộ suy nghĩ, " Đặt trước cây khoai lang non nhà chúng ta, có để lại tiền đặt cọc."

Liên Mạn Nhi cười cười, các nàng vốn không định thu tiền đặt cọc, chỉ là có người nhất định phải đặt cọc để an tâm. Liên Mạn Nhi các nàng thoáng tính toán một chút, cảm thấy đặt cọc cũng không sao, nên đều thu. Tiền đặt cọc có thể có bao nhiêu, sang năm bán khoai lang cây non mới lãi to.

Chuyện hôm nay, kiếm bạc chỉ là việc nhỏ.

"Tiểu Thất, đệ ngẫm lại, vừa rồi thái độ của những người kia đối với chúng ta , với cha mẹ thế nào. Trước kia, bọn họ đối với chúng ta như vậy sao?" Liên Mạn Nhi cười hỏi Tiểu Thất.

"Ah, hôm nay đến chỗ chúng ta cũng thật nhiều người, người nhiều tuổi một chút ta cũng không nhận ra. Thái độ của bọn hắn đối với chúng tarất tốt. Quản sự nhà có tiền gọi cha mẹ mình là Tứ gia, Tứ nãi nãi, bọn hắn còn gọi đệ là Tiểu Thất thiếu gia kia." Nói đến đây, Tiểu Thất ha ha cười, "Còn có những người mà đệ không quen biết, một lượt đều nịnh nọt kêu thúc, thím... , thật nhiều người khen chúng ta, khen cha."

"Đúng vậy." Liên Mạn Nhi cười cười.

"Trải qua chuyện này, mọi người đều biết chúng ta là người thấu tình đạt lý, cũng bắt đầu kính trọng chúng ta." Ngũ Lang nói.

"Đúng vậy, bây giờ trong lòng mẹ còn nóng hôi hổi." Trương thị lên tiếng.

"Nhân sống chủ yếu là mặt mũi, tiền bạc gì đấy không mua được. Lời nói, việc làm của ai làm cho người ta kính trọng, người đó sống mới có ý nghĩa." Liên Thủ Tín nói. Chỉ trong ngày hôm nay, trên mặt, bên trong người hắn có một chút thay đổi rất nhỏ giống như khí chất, phong thái đã xảy ra biến hóa cực vi diệu mà rõ ràng.

"Việc ngày hôm nay cho chúng ta thể diện, tạo ra thanh danh. Chúng ta về sau, cho dù vẫn là nông dân, cũng không ai dám xem nhẹ, trêu chọc chúng ta. Nhà chúng ta, bây giờ rất có uy vọng." Liên Mạn Nhi cười nói.

Đúng vậy. Chuyện hôm nay, bọn hắn có lẽ kiếm bạc không phải rất nhiều, nhưng bọn hắn đạt được uy vọng, được mọi người cảm kích và kính phục.

Đây chính là một tài sản vô hình cực lớn, nhất là trong kiểu xã hội như ở đây. Cây ngô đã và sẽ tiếp tục mang đến tài phú, mà khoai lang giúp bọn họ ở địa phương lấy đến khó có được danh dự và uy vọng.

Liên Mạn Nhi nghĩ không sai, từ nay về sau, phàm là trong thôn nhà ai phát sinh đại sự, hoặc cần tìm người đến chứng kiến, hoặc muốn tìm người hoà giải, liền sẽ có người tới thỉnh Liên Thủ Tín. Như thế, Liên Thủ Tín cùng lý chính và mấy vị trưởng lão trong thôn cùng đi, cùng ngồi, thậm chí lời nói của hắn so với lý chính bọn họ còn có tác dụng.

Khoai lang bán đi gần một nửa, còn lại cũng muốn an bài.

Cả nhà lấy ra 100 cân khoai lang tốt nhất, chất lên xe ngưu, đưa đếnTế Sinh đường. Vương Ấu Hằng không chịu lấy nhiều như vậy, còn nói phải trả tiền, đều bị một nhà Liên Mạn Nhi cự tuyệt.

"Ấu Hằng ca, cái này không phải đưa cho ca. Đây là chúng ta đưa choVương thái y." Liên Mạn Nhi lên tiếng, "Ấu Hằng ca, khoai lang này, mọi người ăn cũng được, để lại một ít làm giống cũng được. Nếu không giữ lại làm giống, thì sang năm hãy nói với chúng ta, thời điểm nhà ta ươm câynon, sẽ mang cho ca."

Nhà Vương Ấu Hằng cũng có ruộng. Đương nhiên cũng muốn trồng một ítkhoai lang. Ngoại trừ nhà Vương Ấu Hằng, các nàng còn chuẩn bị một phần, đưa cho nhà Ngô Gia Hưng. Cho Ngô gia không nhiều lắm, khoảng hai rổ.Liên Thủ Tín cùng Ngô Ngọc quý đã nói tốt, đợi sang năm, bọn hắn muốnbao nhiêu cây khoai lang non liền đến lấy.

"Hắn ông ngoại kia, ta cũng không thể quên." Liên Thủ Tín nhắc nhở Trương thị.

"Ừ, ta đều nghĩ kỹ. Thứ này, ta cũng đừng nhờ người mang hộ, đợi lúcnào cậu hắn đi chợ liền đưa cho bọn họ. Sang năm cây khoai lang non, tachuẩn bị cho bọn họ nhiều một chút." Trương thị lên tiếng.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh gật đầu, nhà Trương Thanh Sơn dựa vào núi,núi non trùng điệp, đất núi nhiều, trồng cái khác thu hoạch rất ít, nhưng trồng khoai lang lại phù hợp.

"Còn có đưa cho ông nội bọn nhỏ, bà nội, ta chuẩn bị một hồi đưa qua a." Trương thị lại nói.

Củ khoai lang to đều để lại sang năm đầu xuân ươm cây non, khoai lang còn lại tuy nhỏ nhưng hương vị vẫn ngon, thậm chí ăn ngon hơn củ khoailang to .

Trương thị mang theo Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất chọn cả buổi.

"Cho phòng trên hai rổ, ông nội, bà nội, cộng thêm phòng trên hainhà, mọi người nếm thử. Mang cả hai rổ này theo, vợ Xuân Trụ, còn cócùng chúng ta đi lại gần mấy nhà, mỗi nhà đưa một ít, không nhiều lắm để mọi người nếm thử." Trương thị phân công từng việc.

Chạng vạng tối, Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất từ cửa hàng về nhà cũ. Trên đường đi, đem cầnđưa đều đưa, cuối cùng liền mang theo hai rổ khoai lang tiến vào cửa lớn nhà cũ.

Người một nhà đều đến phòng trên.

"Cha, mẹ, đây là khoai lang, mọi người nếm thử." Liên Thủ Tín đem hai rổ khoai lang để trên mặt đất, nói với Liên lão gia tử và Chu thị.

"Quý giá như vậy, không phải giữ làm giống sao, để lại hai củ nếm thử là được rồi, làm gì thoáng cái để lại nhiều thế?" Liên lão gia tử lêntiếng, một bên vẫy Liên Thủ Tín đến bên giường ngồi.

Chu thị, Liên Tú Nhi đều ngồi bên trong giường, thấy bọn họ đến, trên mặt cũng có chút mất tự nhiên, lại cũng không nói gì. Cổ thị và Tưởngthị ngồi ở hai bên mép giường, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đều ngồitrên ghế dài.

Liên Thủ Tín liền đi qua, ngồi bên người Liên lão gia tử, Trương thịkhông thể đi ra ngoài, cũng mang theo mấy đứa trẻ ngồi ở một bên mépgiường.

"Đều lên giường ngồi, Mạn Nhi, Tiểu Thất cởi giày, vào bên trong giường ngồi." Liên lão gia tử thoáng nghiêng người hô.

Liên Mạn Nhi cười cười, chỉ dịch vào bên trong một chút.

"Lão Tứ, ngươi làm việc này rất tốt, cha đều theo ngươi được nhờ. Hai ngày nay, cha xuống ruộng làm việc, người không quen biết đều từ xa đãchào hỏi cha ." Liên lão gia tử có chút cảm khái nói.

"Trước kia, cha toàn nói con phải để tâm, sợ con phân tâm, làm việckhông chu toàn, khiến mọi người bắt bẻ. Hiện tại cha yên tâm. Lão Tứ,con có thể đỉnh môn lập hộ, nhà con nay xem như thật sự có thể đi lên . Cha vui mừng thay con."

"Cha, người nói gì vậy. Con là một gã nông dân, không có tâm tư gì,ta chỉ làm việc thuận theo lương tâm mà thôi." Liên Thủ Tín nói.

"Lão Tứ, kim ngọc mễ (hạt ngô đó ^^ ) của đệ, còn có khoai lang này,đệ kiếm đủ đi." Liên Thủ Nghĩa ngồi trên ghế, mở miệng hỏi, "Lão Tứ ah,đệ xem ta người một nhà như vậy, như thế nào đệ cũng phải giúp đỡ mộtchút nha, đệ ăn thịt, cũng nên cho chúng ta theo người uống canh nha."

"Ăn thịt uống canh cái gì, con nói chuyện với huynh đệ như thế nàovậy, thành thật làm việc, đừng gây rắc rối." Liên lão gia tử lập tứctrách mắng.

"Cha, chúng ta kiếm được một chút tiền, không sai biệt lắm đều dùngvào mảnh đất kia . Khoai lang này, ta định sang năm ươm cây non, chuẩnbị cho mọi người một phần, ta đến lúc đó đưa lại đây. Cây ngô nếu tađược trồng tiếp, hạt giống này kia, ta cũng sẽ chuẩn bị ."

Liên Thủ Tín đây là đồng ý với Liên lão gia tử vụ xuân sang năm cung cấp mầm khoai lang và hạt giống ngọc mễ.

Có tiền là một việc, mua được mầm khoai lang và hạt giống ngọc mễ lại là việc khác. Người khác chưa chắc có thể mua được.

"Được, lão Tứ, chuyện này cha liền không khách khí với con. Đến lúcđó con bán giá bao nhiêu, cha liền trả con bấy nhiêu." Liên lão gia tửnói.

"Cha, chúng ta không lấy tiền." Liên Thủ Tín lên đường.

" Ngày mai con định lúc nào ra ngoài?" Chu thị đột nhiên quay đầu hỏi Cổ thị.

"Ah..." Cổ thị đang nghe Liên Thủ Tín bọn họ nói chuyện, nghe thấy Chuthị hỏi mới phục hồi tinh thần, "Mẹ, con định giờ mẹo liền đi."

" Hoa Nhi cũng sắp chuyển dạ, con không yên lòng, ngày mai định đithị trấn xem nàng. Hoa Nhi một người ở thị trấn, cách nhà mẹ đẻ xa, conbé mới bao nhiêu tuổi. Đã làm mẹ ah! Tứ thẩm, ta thật hâm mộ ngươi, Chinhi nhà ngươi gả gần nhà mẹ đẻ, có chuyện gì, vừa nhấc chân là đến nơi."

"Tranh thủ thời gian nấu cơm đi." Chu thị phẩy tay, dường như không kiên nhẫn nói.

"Vâng." Cổ thị đáp lời đi xuống, trước khi đi ra ngoài còn thân thiết cười cười với Trương thị.

"Đại thẩm, Hoa Nhi lúc nào sinh nhắn lại cái tin để chúng ta đi thăm." Trương thị lên tiếng.

"Được, việc này khẳng định phải làm. Tứ thẩm sinh nhiều con như vậy, còn phải thỉnh ngươi đi chỉ bảo Hoa Nhi vài câu." Cổ thị cười, liền ra cửa.

Chu thị muốn làm cơm, Liên Mạn Nhi một nhà liền không tiện ngồi lâu, cũng đứng dậy trở về Tây sương phòng.

"Con xem Đại thẩm, sốt ruột chuyện của Hoa Nhi, hoảng hoảng hốt hốt.Bình thường làm người thật khôn khéo ah, biết rõ bà nội con không thíchnghe việc của Chi nhi nhà mình, nàng còn trước mặt bà nội con nói ra.Thật đúng là lòng người làm mẹ ah." Trương thị một bên thổi lửa nấu cơm, một bên lải nhải nói.

"Mẹ, mẹ cũng biết thẩm khôn khéo. Nếu thẩm ấy không phải cố ý, thẩmấy sao lại tại lúc này làm cho bà nội con mất hứng?" Liên Mạn Nhi xùy~~ cười một tiếng nói.

"Gì? Mạn Nhi, con nói đại thẩm cố ý trước mặt bà nội con nói việcnày? Vì sao? Bà nội con mất hứng không phải sẽ lấy nàng ta trút giậnsao?" Trương thị kỳ quái hỏi.

"Mẹ, tâm nhãn của mẹ vẫn quá thành thực. Bằng gì cần phải theo ý tanội? Con thấy đại thẩm là cố ý làm bà nội không thoải mái, nàng mớithống khoái." Liên Mạn Nhi nói.

Khác với Trương thị nhẫn nhục chịu đựng, Cổ thị cực khôn khéo, khôngchính diện xung đột cùng Chu thị. Nhưng bị Chu thị sai bảo, Cổ thị lạikhôn khéo, cũng không thể sống thoải mái.Thỉnh thoảng châm một phen hỏa, ngầm đâm một phen, khiến lòng Chu thị như bị gai đâm, đối phó Chu thị,Cổ thị nhất định là thích thú.

Mà bây giờ có thể làm Chu thị khó chịu, lại khiến Chu thị bất đắc dĩ chịu đựng, đơn giản là hôn sự của Liên Tú Nhi.

"Mẹ, mẹ đừng thấy thái độ của thẩm ấy đối với ta giống như rất tốt,thẩm ý cũng không có lòng tốt gì, đây là đối phó với bà nội thôi, lạinhắc nhở bà nội đối phó với chúng ta kìa." Liên Mạn Nhi lại chỉ điểm một câu.

Chương 362: Yêu cầu

Trương thị nghe Liên Mạn Nhi nói, nghĩ nghĩ, sắc mặt cũng biến không tốt.

"Ta vốn nghĩ, các con cũng đi thăm Tống gia một lần, người ta Tốnggia lão thái thái chiêu đãi các con cũng không tệ. Nàng không phải muốnđi thị trấn ư, ta mới rồi còn định chuẩn bị khoai lang gì đấy, cho nàngmang đi qua, thể hiện ta một phần tâm ý, cũng cho nàng và Hoa Nhi có thể diện."

"Mẹ, cho dù con muốn cho Tống gia gì đó, chính mình sẽ đi ah. Nếuthẩm ấy là người tốt, con không có gì để nói. Nhưng thẩm ấy không phải." Liên Mạn Nhi lên tiếng, đồng thời trong lòng nghĩ, Trương thị nhiệttâm, nhưng vô tâm nhãn, người ta hơi làm bộ cười cười, nàng liền coingười ta thành tri kỷ.

"Ai, ta chính là vô tâm nhãn như vậy. Thấy người ta hơi tốt một chút, ta liền quên chuyện cũ, là một mảnh nhiệt tâm." Trương thị thở dài,sống nhiều năm như vậy, nàng biết mình là người thế nào, trong lòng cũng rõ ràng.

"Được, đại thẩm người này, ta về sau vẫn là cách nàng xa một chút. Từ từ sống qua ngày không được sao, cả ngày quanh co lòng vòng. Hại ngườikhác, chính mình có thể đạt được lợi ích gì? Người với người thật khônggiống nhau."

"Mẹ chỉ nhớ kỹ thẩm ấy là loại người nào, gặp phải chuyện gì, trong lòng tỉnh táo chút là được." Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Ăn cơm tối xong, Trương thị vừa dọn dẹp hoàn tất, Cổ thị liền cườitủm tỉm đứng ở cửa. Vừa vào cửa, liền nói Liên Hoa Nhi và Tống gia, lạikhen Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi mấy lần.

Cổ thị khéo miệng, biết ăn nói, mặc dù biết rõ nàng ta không nói thật tâm, nhưng những lời kia vẫn thật dễ nghe.

Cổ thị lại nói ngày mai muốn vào thành xem Liên Hoa Nhi, muốn mang cho Liên Hoa Nhi chút đồ.

"Hoa Nhi là khuê nữ nhà ta, ta cho cái gì, không cho cái gì, Hoa Nhicũng không thể nói gì. Khả người ta Tống gia là đại gia tộc, còn có Tống lão phu nhân . Ta vừa rồi cùng mẹ ta nói chuyện này. Mẹ ta liền nói nhà nông gia chúng ta, có thể cho cái gì. Kỳ thật, người ta Tống gia cũngkhông thiếu cái gì, ta định đem trong vườn, trong đất tươi mới ngoạn ýmang cho một chút. Kia hai nhà đều có thể diện, người ta có nói, cũngnói ta Liên gia coi trọng người ta, hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cũng làm tarạng danh"

Trương thị ngồi đối diện Cổ thị, nghe nàng nói những lời này. Nếu vừa rồi không được Liên Mạn Nhi gợi ý, nàng lúc này khẳng định nhiệt tâmtìm "mới mẻ ngoạn ý"cho Cổ thị mang đi .

Nhà nàng mới mẻ ngoạn ý có thể là cái gì, chính là mấy thứ rau quảtrong vườn nhà người khác không có, còn có khoai lang và ngọc mễ.

Nay trải qua Liên Mạn Nhi chỉ điểm, trong lòng Trương thị không ưabiểu hiện hai mặt của Cổ thị, bởi vậy, cũng không tiếp lời Cổ thị nói.

Cổ thị nói cả buổi, ám chỉ càng ngày càng rõ ràng, thấy Trương thịkhông nói lời nào, Cổ thị liền lo lắng. Nàng buồn bực ah. Trương thị từtrước đến nay luôn rộng rãi lại mềm lòng, là người dễ dỗ nhất, hôm naythế nào lại không như vậy.

Không tốt trực tiếp mở miệng yêu cầu Trương thị a?

Mà không trực tiếp yêu cầu, đến lúc đó vào thành lấy cái gì cho LiênHoa Nhi, thấy Tống lão phu nhân người kia. Chu thị cho rằng nàng giấudiếm rất nhiều tiền riêng, nhân tình qua lại, sẽ không chịu bỏ tiền, chỉ mong nàng vét sạch vốn riêng. Nàng tuy vẫn có chút tiền phòng thân,nhưng một năm gần đây bị vét không còn gì. Huống hồ, Tống gia là nhà cótiền, nàng có thể có bao nhiêu tiền để tặng lễ vật có thể diện đây.

Mấy thứ Liêu Đông phủ không thường có rau quả, hơn nữa quý báu nhưkim ngọc mễ và hiếm có như khoai lang,chính là cực thể diện, là lễ vậttốt nhất.

Chức quan của Liên Thủ Nhân còn phải dựa vào Tống gia. Liên Hoa Nhiuy vọng ở Tống gia, nàng mẹ ruột cũng phải giúp đỡ gây dựng. Trương thị không chủ động xuất ngôn, nàng đành phải mặt dày, trực tiếp yêu cầu.

Không thể không nói, Cổ thị là người vì mục đích, cái gì đều có thể làm.

"Tứ thúc, Tứ thẩm, " Cổ thị cười cười mở miệng nói, "Kia ngô và khoai lang, còn có trong vườn mấy thứ mới mẻ, chọn ba bốn loại để ta mang vào thành ah . Đây cũng vì ta đại gia tử thể diện, nếu trong nhà không có,ta cũng không có gì để nói, bất quá vừa vặn trong nhà có. Nếu tiền bạctrong tay ta, mọi thứ dễ nói . Một hồi ta nói với mẹ, xuất tiền mua .Chúng ta chị em dâu mấy người, Tứ thẩm là tâm địa tốt nhất. Ta tronglòng đều đều biết . Ngày sau, bất kể là Hoa Nhi, hay đại ca ngươi cùngta, khẳng định đều không quên lòng tốt của các ngươi."

Cổ thị nói như vậy, Trương thị không tốt lại giả bộ hồ đồ.

Trương thị còn chưa mở miệng, Liên Mạn Nhi bên cạnh phì cười ra tiếng.

"Đại thẩm, thẩm nói để bà nội cháu ra tiền, là muốn mua của chúng taà? Đại Thẩm, tính tình của bà nội thế nào, ban nãy chính mình thẩm cũngnói đấy thôi. Thẩm như vậy, không phải đẩy cha mẹ ta xuống hố à, bà nộicòn không mắng chết chúng ta à?" Liên Mạn Nhi lại cười nói.

Nàng đương nhiên biết rõ, Cổ thị nói đòi tiền Chu thị, bất quá là nói suông, Cổ thị bổn ý chính là lấy không trả tiền. Nhưng Liên Mạn Nhi cố ý không hiểu Cổ thị hư từ, nói rất thật.

Bị Liên Mạn Nhi vạch trần, hai má Cổ thị cũng nóng lên .

"Mạn Nhi, mang cho đại thẩm một chén nước." Trương thị mở miệng nói.

Liên Mạn Nhi cười cười, quả thật đứng dậy, rót một chén nước cho Cổ thị.

"Đại thẩm, thẩm uống miếng nước cho nhuận giọng." Liên Mạn Nhi đưa chén nước nói.

"Ai." Cổ thị tiếp chén nước, giả vờ uống nước che lấp bối rối của chính mình.

Đúng lúc này, Trương thị và Liên Mạn Nhi hai mẹ con trao đổi ánh mắt.

"Đại thẩm, lần trước Mạn Nhi bọn họ vào thành, thấy mẹ chồng của HoaNhi, lần kia bọn họ đi vội vàng, cái gì cũng chưa mang. Trong lòng tacũng một mực băn khoăn. Ta mới vừa rồi còn nghĩ, thẩm vào thành, thuậntiện mang hộ ít đồ đi qua, xem như là ta một phần tâm ý." Trương thịchậm rãi nói.

Cổ thị còn cho rằng không có hi vọng, nghe Trương thị nói như vậy, không khỏi mừng rỡ.

"Đại thẩm, ngươi cứ về trước, chờ chúng ta chuẩn bị xong, liền mang qua cho ngươi." Trương thị lên tiếng.

"Tốt, tốt." Cổ thị cao hứng đáp ứng, lại nói vài lời dễ nghe mới đi.

"Mẹ, tỷ, hai người sao lại đáp ứng hả?" Tiểu Thất hiếu kỳ hỏi.

"Thẩm ấy mở miệng một hồi, cứng rắn không cho nàng ta, quan hệ sẽcăng thẳng. Về sau không có cách nào sống chung. Đều là thân thích, ngày sau này còn rất dài, nên để lại một đường sống." Trương thị thở dàinói.

Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, cuộc sống là như thế. Không phải đen tứctrắng, rõ ràng như vậy là không thể nào. Là bất đắc dĩ, nhưng cũng là sự thật. Trong lòng không phải không biết, nhưng không thể biểu hiện ramặt.

Về sau sản nghiệp nhà nàng ngày một lớn mạnh, người như Cổ thị, việcnhư vậy sẽ có. Liên Mạn Nhi một nhà muốn được xã hội này thừa nhận,thuận theo phương thức của xã hội này là không thể tránh khỏi.

Đương nhiên, trường hợp cụ thể có phương pháp xử lý cụ thể. Không thể tránh khỏi, không có nghĩa là ta cần ta cứ lấy. Như chuyện hôm nay, Cổthị muốn cái gì, là cho cái đấy. Hơn nữa Trương thị nói rất rõ ràng, Cổthị đến Tống gia nói thế nào là không cách nào khống chế. Nhưng tươnglai, nhà Liên Mạn Nhi mọi mặt đều chu toàn, chỉ khiến người ta thánphục, địa vị nhà các nàng là không chê vào đâu được.

Liên Mạn Nhi cùng với Trương thị chọn mấy củ khoai lang, lại hái chút rau quả, đưa lên phòng trên.

"Bắp ngô đều già rồi, ruộng ngô cũng quây kín rồi, phải chờ người taTrầm gia cho phép mới được, nhà ta hiện tại cũng không tiến vào được,không có cách nào khác. Còn lại phải tự bổ sung ah." Trương thị nói.

Lời này là thật, mọi người đều biết.

Cổ thị cười nói cảm ơn, mặc dù không có ngô, nhưng Trương thị đưakhoai lang cũng không tệ, mấy thứ rau quả, cũng tươi mới, nhìn liềnthích. Lễ vật này đưa qua, Tống gia lão phu nhân khẳng định thích.

"Thế này liền tốt rồi." Liên lão gia tử rất hài lòng.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị hiểu chuyện, khoan hậu. Phòng trên cóviệc, Tứ nhi tử đã ở riêng vẫn ra tay tương trợ, Liên gia vẫn là một đại gia tử. Điều này hợp tâm ý của ông, một nhà hòa thuận.

Rạng sáng ngày hôm sau, Cổ thị mang Liên Đóa Nhi cùng vào thành.

Cổ thị đi rồi, Chu thị ngồi trên giường, cười lạnh hai tiếng.

"Nàng ta đi cũng thật khéo, đây là lười biếng mà. Không phải sắp thuhoạch vụ thu sao. Chờ mà xem, ta chưa thu hoạch xong, lão dâu cả còn lâu mới về." Chu thị trước mặt con dâu, cháu trai, cháu gái nói.

"Nội, bà đã biết, còn để đại thẩm đi. Lão nhân gia người không đồngý,thẩm ấy còn đi được sao?" Triệu Tú Nga cười khanh khách nói.

"Nàng tinh ranh, không phải mượn cớ đi thăm Hoa Nhi sao? Hoa Nhi sắpchuyển dạ, đây là thai đầu, ta không cho nàng ta đi, nàng ta ra ngoàinói, không biết nói ta thành cái gì. Còn nói liên quan đến chức quan của đại bá cháu, liên quan một nhà ta, nếu không đáp ứng, ta liền phạm lỗilớn!"

"Một bụng tâm nhãn, ai cũng không bằng nàng ta." Chu thị khoa tay múa chân nói.

Liên Mạn Nhi ở gian ngoài vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy lời nói của Chu không khỏi cười thầm. Liên Thủ Nhân quyên chức giám sinh, Liên giatình hình không giống trước kia. Chu thị vẫn giữ thói quen cũ, thí dụnhư cùng Hà thị và Triệu Tú Nga nói xấu sau lưng Cổ thị, chê bai Cổ thị. Hay trước mặt Cổ thị và Tưởng thị nói xấu Hà thị. Có đôi khi là, trướcmặt cháu dâu làm con dâu mất mặt.

Chu thị hành động như vậy hậu quả hiển nhiên dễ đoán. Mà kết quả như vậy, đúng là mong muốn của Chu thị.

Hôm nay, Vương cử nhân sai quản sự đưa một trương thiếp mời cho LiênThủ Tín. Vương Ấu Hoài thành hôn, thỉnh Liên Thủ Tín đi ăn cưới.

"... Còn thỉnh lão gia tử cùng Liên đại lão gia cùng đi." Kia quản sựlưu lại lời này, nói còn rất nhiều thiếp mời cần đưa, liền cáo từ.

Tiễn bước quản sự, Liên Thủ Tín cầm thiếp mời, có chút sững sờ.

Liên Mạn Nhi liền cầm thiếp mời, nhìn nhìn liền hé miệng cười.

Chương 363: Tặng Lễ

Bên trên thiếp mời chỉ viết tên một mình Liên Thủ Tín, không nhắc tới Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân. Nhưng quản sự kia đã nói như vậy, tức là, Vương cử nhân cũng có ý mời.

Như vậy là được rồi.

"Cha, cha làm sao vậy?" Liên Mạn Nhi cười xong, thấy Liên Thủ Tín còn đang ngẩn người, lại hỏi.

"Mạn Nhi, Vương gia là lần đầu tiên cho cha thiếp mời ah." Liên ThủTín nói, "Mạn Nhi, con giúp cha nhìn xem. Trên thiếp mời sao lại chỉviết tên một mình cha."

Liên Thủ Tín vốn không biết chữ, mấy ngày nay, bị Ngũ Lang cùng TiểuThất lôi kéo, chủ yếu cùng Tiểu Thất nhận biết một ít chữ. Cho nên hiệntại, hắn đã có thể xem thiếp mời rồi.

"Cha, đúng vậy, là chỉ viết tên một mình cha." Liên Mạn Nhi đáp, "Cha, ta thương lượng một chút, xem nên đưa lễ vật gì thì hợp."

"Đúng." Liên Thủ Tín vội vàng gật đầu nói.

Vừa rồi khi quản sự đưa thiếp mời, còn nói một câu, nói là ý củaVương cử nhân, muốn mời mọi người đến nhà náo nhiệt một phen, nên khôngcần chuẩn bị lễ vật. Tuy Vương cử nhân nói như vậy, nhưng lễ vẫn phảichuẩn bị.

Người một nhà liền ngồi lại cùng thương lượng.

"Nếu không, ta mang tiền nhờ Gia Hưng ca cùng cha hắn hai ngày tới,lúc nào đi thị trấn, mua hộ ta hai cây vải thượng đẳng a." Liên Mạn Nhilên tiếng.

Trong nhà có sẵn vải do Ngô Gia Hưng đưa tới, cũng có Trầm Lục đưacho gấm hoa thạch lựu bách tử, bất quá không ai tặng người hai thứ này.

"Thêm hai loại đồ thêu nữa, ta thấy cũng đủ rồi." Trương thị nghĩ nghĩ, lên tiếng.

Cả nhà thương lượng một hồi, cảm thấy hạ lễ này xem như có thể diện,cứ như vậy quyết định. Trương thị liền lấy bạc từ chỗ Liên Mạn Nhi, muốn ngay lập tức trấn trên.

"Vừa lúc cùng nương của Gia Hưng thương lượng một chút, phỏng chừng ngày đó, nhà nàng cũng đi." Trương thị nói.

Liên Mạn Nhi mở rương, lấy bạc cho Trương thị.

"Ta đây đi sang chỗ ông nội bọn nhỏ cùng đại bá nói một tiếng." LiênThủ Tín nói xong, cầm thiếp mời trên bàn , nghĩ nghĩ, lại thả trở lại.

"Nếu không, ta cứ như vậy nói thôi. Thiếp mời ta không cầm." Liên Thủ Tín dùng ngữ khí thương lượng nói.

Liên Mạn Nhi cười, Liên Thủ Tín cũng không ngốc a.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị lần lượt đều đi ra ngoài. Liên Mạn Nhiai cũng không theo đi, khó được chút nhàn rỗi, nàng tâm tình lại tốt, an vị trước bàn đề bút luyện chữ.

Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, Liên Thủ Tín cùng Trương thị trước sau trở về.

"... Ta đem tiền đưa cho mẹ Gia Hưng rồi. Vừa vặn, mẹ Gia Hưng cũngmuốn vào thành mua hạ lễ." Trương thị kích động nói, hiển nhiên là cùngVương thị rất hợp ý."Còn hỏi ta có đi không. Ta nói, trong nhà bận đikhông được."

Vừa nói, Trương thị vừa đưa hộp điểm tâm trong tay để lên trên bàn.

"Mẹ Gia Hưng, bắt ta không cầm về không được, nói là Gia Hưng vừahoàn thành một vụ mua bán lớn, nhà bán hàng người ta đưa tặng này, cũngcho ta mang về nếm thử."

Nhà Liên Mạn Nhi hiện tại cùng Ngô gia rất chăm qua lại, tới tới lui lui, có cái gì đều mang cho nhau. Thật là vô cùng thân mật.

Đối lập Trương thị cao hứng, sắc mặt Liên Thủ Tín không được đẹp như thế.

"Cha, cha nói với ông nội và đại bá rồi." Liên Mạn Nhi hỏi.

"Ừ." Liên Thủ Tín ngồi bên mép giường nhẹ gật đầu.

"Ông nội con, có nói cái gì hay không?" Liên Mạn Nhi tìm tòi nghiên cứu nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín, lại hỏi.

"Chỉ hỏi thăm một chút, cha cũng không nói chuyện thiếp mời. Cha nói quản sự Vương gia, thuận đường đi ngang qua nhà ta nói cho ta biết.quản sự kia bận rộn, phiền ta nói hộ." Liên Thủ Tín lên tiếng, "Ông nội, bà nội cùng đại bá bọn họ thương lượng việc tặng lễ. Cha liền đi về."

"Nói có mấy câu, sao cha đi cả buổi mới trở về." Liên Mạn Nhi truy hỏi kỹ càng.

Trên mặt Liên Thủ Tín hiện lên một tia xấu hổ cùng bất đắc dĩ.

"Còn không phải vì chuyện tặng lễ sao? Bà nội con hỏi ta, chúng tatặng cái gì. Ta liền nói chuyện này mẹ con xử lý, ta nói mẹ con định nhờ Gia Hưng vào thành mua đồ giúp ta." Nói đến đây, Liên Thủ Tín thở dài.Có lẽ hắn không nên nói với Chu thị kỹ càng như vậy, kỳ thật hắn cũngnhận được bài học rồi. Nhưng mà đối mặt dù sao cũng là mẹ ruột của hắn. Mà trước đây hắn lại quen bị Chu thị quản thúc. Không suy nghĩ kỹ liềnnói ra.

Liên Thủ Tín đành chịu, dù sao cũng là người một nhà, là mẹ con ruột, nhưng kết quả so với người ngoài còn muốn mệt mỏi hơn.

"Bà nội con nói trong nhà không có tiền, ý tứ là để ta..."

"Nội bọn nhỏ không phải bảo ta thay phòng trên chuẩn bị hạ lễ đấy chứ?" Trương thị mở to con mắt hỏi.

"Ta không đồng ý." Liên Thủ Tín có chút bực mình nói, "Bà nội bọn nhỏ ý tứ là dù sao ta cũng đi mua, chuẩn bị hơn một chút, đến lúc đó cùngđưa đi Vương gia là được. Ta nói làm như vậy không ổn. Ta đã ở riêng, là một hộ rồi, lễ vật cũng nên phân ra. Gộp làm một như thế ra thể thốnggì. Bà nội bọn nhỏ liền không vui..."

Tiếng nói của Liên Thủ Tín liền nhỏ dần.

Liên Mạn Nhi cười thầm, chỉ sợ Chu thị không phải không vui, mà là rất rất không vui. Chu thị chắc lại mắng Liên Thủ Tín rồi.

"Mẹ, ông nội nói cha con có thể gánh lấy một nhà rồi, lời này nóithật không sai." Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Trương thị, " Việc nàynếu là trước kia, bà nội chỉ trừng mắt, cha liền cái gì cũng không dámnói, bà nội nói thế nào thì là thế đó."

Trương thị liếc nhìn Liên Thủ Tín, cũng hé miệng cười.

"Cha, cha đừng nghe nội khóc than. Ngày đó đòi ở riêng, cha khôngphải cũng nhìn thấy, nhị bá bọn họ từ trong phòng đại bá tìm ra thậtnhiều vải vóc, lấy cái nào ra làm lễ vật đều được. Còn có lúc trước, đại bá bọn họ mới từ thị trấn trở về, bà nội kiểm tra rương hòm của đại bámẫu, cũng có mấy thước vải . Tùy tiện lấy ra hai cái liền đủ tặng lễrồi." Liên Mạn Nhi lên tiếng.

"Thật đúng là cái gì đều dấu không nổi con." Trương thị thấy Liên Mạn Nhi rõ ràng như vậy, liền không nhịn được cười."Chỉ sợ bà nội con không nỡ lấy ra, đều giữ lại cho lão cô con đó."

"Vậy chúng ta cũng không quản nổi ." Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Nói như việc Cổ thị vào thành, tuy chán ghét Cổ thị, các nàng vẫnchuẩn bị lễ vật cho Tống gia, nhưng lần này tặng lễ cho nhà Vương cửnhân, các nàng tuyệt đối không thể đáp ứng.

Chớp mắt liền đến thời gian Vương Ấu Hoài đón dâu, Vương Ấu Hoài cưới cô nương cách thôn Tam Thập Lý ước chừng trăm dặm, là cô nương Chu gia ở huyện Nghĩa An,. Chu gia ở huyện Nghĩa An cũng là nhà giàu, tổ tiêntừng có người đã làm đến quan tứ phẩm ở kinh thành, hiện nay trong nhàcũng có người đang làm chức vụ cữ, cùng nhà Vương cử nhân coi như mônđăng hộ đối.

Nhà Vương cử nhân đón dâu, đối phương lại là người nhà như vậy, nêntiệc cưới khó được sang trọng náo nhiệt. Kể cả người thôn khác sáng sớmđều chạy tới, chờ xem náo nhiệt.

Liên gia thì Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Tín bangười cùng đi ăn cưới, trong nhà nữ quyến không đi, bọn nhỏ tất nhiêncũng không thể đi theo.

Liên Diệp Nhi hôm nay rảnh rỗi liền chạy đến tìm Liên Mạn Nhi.

"Mạn Nhi tỷ, ta cũng đi xem náo nhiệt đi. Nghe nói, đồ cưới của tân nương thật nhiều." Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cũng đang muốn đi chơi, lập tức liền đáp ứng.

"Tỷ, đệ cũng muốn đi." Tiểu Thất nghe thấy chạy tới nói. Hôm nay làngày tư thục cho nghỉ, Tiểu Thất cùng Ngũ Lang làm xong bài tập, NgũLang tiếp tục vùi đầu đọc sách, còn Tiểu Thất đã có chút đứng ngồi không yên.

"Đi, chúng ta đi xem xem, rồi trở về." Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Chào Trương thị xong, ba đứa trẻ đi hướng nhà Vương cử nhân.

Bởi vì Vương gia đón dâu, hôm nay trong thôn so với ngày thường náonhiệt hơn, nhiều người đi đường cũng giống Liên Mạn Nhi bọn họ đi hướng Vương gia, định đi xem náo nhiệt.

Xuyên qua rừng cây, đã nhìn thấy bức tường chạm khắc ở cổng Vươnggia. Liên Mạn Nhi các nàng đến vừa khéo, cỗ kiệu tân nương vừa vặn đếnđây, chỉ nghe thấy một người hét lớn một tiếng "Giờ lành đến", ngay sauđó "đùng... đùng" tiếng pháo nổ như sấm vang lên, kiệu hoa đỏ thẫm đượcngười nâng vào cửa.

Một đám trẻ con lít nhít lách lên phía trước để xem rõ ràng hơn một chút.

"Ta nhìn thấy rồi, ta nhìn thấy chân tân nương." Một đứa trẻ hô lên.

Liên Mạn Nhi không nhịn được cười, cỗ kiệu nâng tới ngoại viện, tânnương căn bản không hạ kiệu, tối thiểu phải qua sân viện tầng thứ hai ,tân nương mới đi ra. Lúc này, căn bản cả góc xiêm y của tân nương cũngnhìn không thấy. Tiểu thí hài tự làm tự vui, kêu vui vẻ đến như vậy.

Bọn hài tử lách đi phía trước, hận không thể đi theo vào trong sân,vì sớm đã có gia đinh Vương gia ngăn cản ở cửa ra vào. Một hồi thờigian, thì có một mama chân to, ăn mặc hồng hồng lục lục, xiêm y vuimừng, dưới tay ôm một cái khay nhỏ đi ra từ bên trong.

Bọn nhỏ thoáng cái đều trở nên hưng phấn.

"Tán tiền mừng, tán tiền mừng rồi." Tranh nhau dùng sức lách về phía trước.

Quả nhiên, vị ma ma kia đi đến cửa, hai tay bưng khay.

Bọn nhỏ sợ ma ma không tán tiền mừng, đều nghe lời lùi về sau hai ba bước, chỉ có hai ba bước, ai cũng không chịu lùi tiếp.

Vị ma ma kia mắng một câu khỉ gió, cao giọng nói lời chúc phúc, khay trong tay vung lên, tiền đồng như mưa rơi xuống.

Một đám hài tử hô to gọi nhỏ tranh nhau nhặt tiền.

Liên Mạn Nhi không nhặt, cũng giữ Tiểu Thất không cho hắn đi, nàng sợ Tiểu Thất bị mấy hài tử lớn hơn va vào bị thương.

"Hẳn là không đến hai trăm đồng." Liên Mạn Nhi nhìn tiền rơi như mưa, nói một câu. Nàng mỗi ngày đếm tiền, quen tay hay việc, chỉ nhìn mộtđống tiền, không cần đếm, nàng cũng có thể đại khái tính ra số lượng.

Có thể tán hơn 100 đồng tiền mừng, trong thôn này, Vương cử nhân coi như ra tay rộng rãi.

Hài tử đoạt được tiền, có một ít dần dần giải tán, còn có một vàikhông đi, thò đầu nhìn, ngó vào trong sân xem. Có gia đinh tới, đem bọnchúng dồn qua một bên, để người đến đưa lễ, ăn cưới vào cửa.

Nghe bên trong cổ nhạc vang trời mà dị thường náo nhiệt, Liên Mạn Nhi không vội vã đi về. Nàng cũng đang thăm dò nhìn quanh trong sân, chỉthấy một thiếu niên mặc trường bào màu chu hồng ánh kim, mang đoản giầy, từ trong nội viện đi tới, gọi một tiểu tư đi qua nói mấy câu.

Cái tiểu tư kia lĩnh mệnh, đi ra cửa.

Thiếu niên quay người đi, đột nhiên dừng lại, xoay người lại, nhìn về phía Liên Mạn Nhi.

"Ấu Hằng ca, Ấu Hằng ca nhìn thấy chúng ta." Tiểu Thất cười hì hì.

Thiếu niên kia đúng là Vương Ấu Hằng.

Chương 364: Uy Hiếp

Vương Ấu Hằng trông thấy Liên Mạn Nhi đứng ngoài cửa, liền đi tới.

"Mạn Nhi." Vương Ấu Hằng hướng Liên Mạn Nhi vẫy tay.

Gia đinh ngăn ở cửa vội cung kính tránh qua một bên, Liên Mạn Nhi tay trái kéo Tiểu Thất, tay phải túm Liên Diệp Nhi, đến trước mặt Vương ẤuHằng.

"Ấu Hằng ca." Mấy người cùng hô lên.

Vương Ấu Hằng gật đầu cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Thất .

"Sao lại chạy tới đây?" Vương Ấu Hằng hỏi.

"Đến xem náo nhiệt." Liên Mạn Nhi cười nói.

"Muốn xem náo nhiệt ah, các ngươi đi theo ta." Vương Ấu Hằng đitrước, mang bọn họ vào nội viện, đi qua một dãy phòng ngoài, lại đi dọctheo hành lang một đoạn, chính là cửa nguyệt lượng. Đi qua nguyệt lượngmôn là một lối đi rộng ba thước.

"Ấu Hằng ca, ngươi hôm nay mặc như vậy giống như tân lang." Tiểu Thất nhịn không được, nói với Vương Ấu Hằng.

Vương Ấu Hằng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Thất.

"Nói bậy."

Hôm nay là đường huynh của Vương Ấu Hằng thành hôn, vì vui mừng, hắncũng mặc kiện màu chu hồng. Nhưng là hồng son, tân lang cùng tân nươngđều mặc đỏ thẫm.

"Ấu Hằng ca, huynh hôm nay trông rất có tinh thần." Liên Mạn Nhi cũng cười nói.

Bình thường Vương Ấu Hằng đều ăn mặc giản dị, hôm nay là lần đầu tiên trông thấy hắn mặc xiêm y ánh kim. Quả nhiên là người đều dựa vào ănmặc, khiến Liên Mạn Nhi lần thứ nhất ý thức được, Vương thái y gia cũngkhông phải bình thường lang trung gia, Vương Ấu Hằng cũng là con cháudanh môn vọng tộc.

Vương Ấu Hằng đối xử với mọi người hòa ái dễ gần, quần áo phối sứccũng không sang trọng hoa lệ, lại thường ở lại thị trấn, những điều nàyđều làm người ta quên mất thân gia bối cảnh của hắn.

"À." Vương Ấu Hằng lần này chưa bảo Liên Mạn Nhi nói bậy, chỉ nhẹ nhàng ah một tiếng.

"Ấu Hằng ca, ngươi dẫn chúng ta đến xem náo nhiệt, chúng ta có thểnhìn thấy tân nương sao?" Liên Mạn Nhi lại hỏi. Lòng hiếu kỳ Liên MạnNhi cũng có. Hơn nữa so với người khác một chút cũng không thiếu.

"Cái này nha." Vương Ấu Hằng có chút khó xử, hôm nay kể cả hắn cũng không thấy được mặt tân nương.

"Ấu Hằng ca, ta nói đùa thôi. Huynh đừng coi là thật." Liên Mạn Nhilên tiếng. Chỉ đến tham gia náo nhiệt, nhưng Vương Ấu Hằng lại thật sựcoi là chuyện nghiêm túc mà xử lý, Liên Mạn Nhi thật sẽ cảm thấy khôngthú vị.

"Mạn Nhi thích xem tân nương hả?" Vương Ấu Hằng khẽ cười nói.

"Ai không thích xem ah, đệ cũng thích xem." Tiểu Thất cao hứng bừng bừng cướp lời.

"Đợi về nhà, ta nói với nương cho đệ cưới tiểu nương tử về nhà." Liên Mạn Nhi cười trêu ghẹo Tiểu Thất.

Mặt bánh bao của Tiểu Thất cũng có chút hồng lên, chu miệng khôngnói. Kỳ thật, Tiểu Thất tuổi này, căn bản còn không hiểu tiểu nương tửrốt cuộc là cái gì, nhưng cũng biết xấu hổ.

Đi ước chừng một khắc, tiếng cổ nhạc nghe được càng thêm vang dội.

Đi hết lối đi là hoa viên, trong hoa viên dựng một kịch đài, đối diện kịch đài là khách phòng, bên trong kê bảy tám cái bàn. Bên bàn ngồi đều là hài tử lít nhít, theo mấy tuổi đến mười mấy tuổi đều có, lớn nhấtcũng không quá mười bốn mười lăm tuổi.

Vương Ấu Hằng mang ba người vào khách phòng. Liền có một quản sự ma ma đi tới, hướng Vương Ấu Hằng vén áo thi lễ.

Vương Ấu Hằng nói với vị ma ma kia hai câu, liền đem ba người Liên Mạn Nhi an bài ngồi ở một cái bàn.

"Các muội ở đây ăn tiệc, xem hí kịch. Muốn xem tân nương tử, về saucòn nhiều cơ hội. Ta sẽ sai người trở về nói với mẹ các muội một tiếng,để mẹ các muội yên tâm." Vương Ấu Hằng nói với Liên Mạn Nhi.

Gặp được Vương Ấu Hằng, không chỉ có thể ngồi ăn tiệc, còn có kịch để xem, cái này thật đúng là chuyện tốt.

"Ấu Hằng ca, chúng ta ngồi ở đây. Huynh thì ngồi ở đâu a?" Liên Mạn Nhi tựu hỏi.

"Ta ở tiền viện..."

Vương Ấu Hằng vừa mới nói, thì thấy một vị ma ma vội vã đi tới.

"Ai ôi!!! Thất thiếu gia, tìm ngài cả ngày trời, ngài như thế nào ởđây. Nhanh cùng ta đi, phía trước đang chờ ngài." Vị ma ma này hướngVương Ấu Hằng hành lễ nói.

Với tư cách đường đệ của tân lang, Vương Ấu Hằng hôm nay không thể chỉ ngồi uống rượu, hắn còn phải giúp làm việc.

Vương Ấu Hằng vội vàng dặn dò vị ma ma bên cạnh, dặn nàng chiếu cốLiên Mạn Nhi ba người, liền vội vã đi theo vị ma ma vừa đến tìm.

"Ta đây là lần đầu tiên ngồi ăn tiệc." Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Liên Diệp Nhi cùng Tiểu Thất.

"Ta cũng thế." Liên Diệp Nhi nói.

"Đệ được gia gia dẫn đi ăn tiệc một lần." Tiểu Thất duỗi căn một ngón tay mập mạp ra nói.

Nhà nông dân, gặp chuyện hôn tang gả thú như vậy, người có qua lạiđều tặng lễ. Lúc bình thường, một nhà tặng một phần lễ, đi ăn cưới cũngchỉ có một người. Ngày trước khi không ở riêng, người đi ăn tiệc là Liên lão gia tử. Như việc thành hôn này, hoặc tiệc rượu gả con gái, đôi khingười lớn có thể mang theo trẻ con ăn cưới. Thí dụ như một bàn, ngồimười người, là tính người trưởng thành, tiểu hài tử không tính.

Liên lão gia tử là người trọng sĩ diện, đi ăn cưới không thích manghài tử đi cùng. Tiểu Thất bởi vì là nam tôn nhỏ nhất, lần đó lại làtiệc cưới của Ngô gia, cùng Liên gia có quan hệ thân thích, Liên lão gia tử mới dẫn theo hắn.

Tiểu nha đầu như Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi, khi còn bé bình thường đều không có cơ hội đi ăn tiệc.

Giống như bây giờ, cùng một đám hài tử lớn nhỏ không hơn kém bao nhiêu càng là chưa bao giờ nghĩ tới.

Liên Mạn Nhi lột vỏ trái cây cho Tiểu Thất, giương mắt đánh giá mọi nơi một vòng.

Hài tử ngồi trên bàn lớn đều mặc rất đẹp, phần lớn trước ngực đều đeo tiểu kim khóa. Tiểu cô nương ngồi bên cạnh Tiểu Thất khoảng bảy támtuổi, mắt to, miệng nhỏ, rất đáng yêu. Chỉ là lời nói hành động, lạigiống tiểu đại nhân, nàng chủ động nói chuyện cùng Tiểu Thất.

"Ngươi tên gì?" Tiểu cô nương hỏi Tiểu Thất.

"Ta, ta gọi là Tiểu Thất." Tiểu Thất lần đầu tiên được tiểu cô nươngmặc đẹp lại lớn lên xinh xắn như vậy hỏi chuyện, tiểu gia hỏa rõ ràng có chút khẩn trương, cả nhũ danh đều nói ra.

"Ta nghe thấy rồi, ngươi vừa rồi gọi Thất thiếu gia Vương gia là Ấu Hằng ca." Tiểu cô nương kia nói.

"Đó là Ấu Hằng ca của ta." Tiểu Thất nói, hơi trấn định một chút.

"Ah, các ngươi là bên Vương gia." Tiểu cô nương làm ra bộ dáng giậtmình, còn rất giống tiểu đại nhân mà thở dài một tiếng, "Tiệc này ngồilẫn lộn cả."

Liên Mạn Nhi nín cười.

"Ta gọi Tiểu Thất, ngươi gọi là gì?" Tiểu Thất lúc này đã hoàn toàn trấn định lại, hỏi thăm tính danh của tiểu cô nương.

Tiểu cô nương ngay từ đầu không nói chuyện, Tiểu Thất vẫn nhìn người ta.

"Ta gọi Chu Thanh Hà." Tiểu cô nương không chịu nổi Tiểu Thất nhìn như vậy, khuôn mặt có chút đỏ lên khẽ nói.

Liên Mạn Nhi không khỏi mỉm cười, dù điệu bộ giống tiểu đại nhân thế nào, nàng cũng là tiểu nha đầu chỉ mới mấy tuổi.

Lúc này, đã có người đi lên, đem đĩa trái cây mang xuống, bắt đầukhai tiệc, đồ ăn như nước chảy được bưng lên. Liên Mạn Nhi ngồi nghiêmchỉnh, cầm đũa trong tay, nhìn xem có người nào động đũa, thì nàng cũngđộng theo.

Được phúc của Vương Ấu Hằng, hôm nay nàng phải hảo hảo ăn một bữa.

Từ khi khai tiệc, trên kịch đài cũng có động tĩnh, do cố ý diễn chotiểu hài tử xem nên chỉ là hí kịch bất quá là nhào lộn, qua lại phất cờtheo tiếng trống. Biểu diễn cũng là một đám hài tử tầm tám chín tuổi.

Biểu diễn như vậy, cũng không có lời kịch, liền náo nhiệt. Nhưng bọnnhỏ ngồi ở đây lại vô cùng ưa thích, còn có đứa học người lớn kêu lênmột tiếng hay.

Ăn xong tiệc rượu, Liên Diệp Nhi nói đau bụng, Liên Mạn Nhi liền đểTiểu Thất ở lại, hỏi ma ma hầu hạ bên cạnh nhà vệ sinh ở đâu rồi cùngLiên Diệp Nhi dọc theo hoa viên đi vào khóa viện bên cạnh.

Liên Diệp Nhi đi vệ sinh, Liên Mạn Nhi liền ngồi trên lan can ở hành lang khóa viện chờ.

"Ồ, Liên Mạn Nhi, ngươi sao lại ở đây?" Đột nhiên, từ một đạo cửanách bên cạnh, một người tiến vào, nhìn thấy Liên Mạn Nhi liền ngạcnhiên nói.

Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhận ra trước mắt vị mặc váy đỏ thẫm là Anh Tử cô nương .

"Anh Tử tỷ, sao ngươi cũng ở đây?" Liên Mạn Nhi hỏi.

Anh Tử cao thấp đánh giá Liên Mạn Nhi vài lần hướng nàng phất phất tay.

"Trốn việc đúng không, mau trở về làm việc đi, đang thiếu nhân thủ kìa."

Vương gia đón dâu, mời lượng lớn khách nhân, người ta liền sai quảnsự vào trong thôn, mướn tiểu cô nương mười mấy tuổi vào phủ hỗ trợ làmviệc lặt vặt. Trả thù lao rất hậu đãi, trong thôn nhiều người bằng tuổiLiên Mạn Nhi, còn có như Anh Tử là cô nương lớn như vậy đều đến. Anh Tử hiển nhiên là đến hỗ trợ làm việc lặt vặt, nàng tưởng Liên Mạn Nhi cũng giống như nàng.

"Chúng ta lập tức trở về." Liên Mạn Nhi lười giải thích với người giống như Anh Tử, liền nói.

"Mặc kệ ngươi, trở về khấu trừ tiền công của ngươi, xem ngươi có khóc không." Anh Tử nói xong phất khăn tay lắc mông đi hướng hoa viên màLiên Mạn Nhi vừa rời khỏi.

Nhìn bóng lưng Anh Tử, Liên Mạn Nhi nghĩ, nhà của Anh Tử phát tài lúc nào, nhìn xiêm y Anh Tử mặc trên người, chất vải cũng không phải giacảnh như nhà Anh Tử có thể mua nổi.

Liên Mạn Nhi lại ngồi trên lan can đợi một hồi, còn chưa thấy LiênDiệp Nhi đi ra, nàng buồn chán, lại thấy trong viện không người, liền đi dạo xung quanh. Đến phía sau một lùm mỹ nhân tiêu (chuối tố nữ), pháthiện một cái cửa nách, vừa nhẹ nhàng đẩy, cửa nách liền mở ra. Liên MạnNhi đi vào thăm dò, thấy một cái tiểu viện, cũng không có người, liền đi vào.

Viện này tựa hồ là kho chứa đồ, một người cũng không có, đột nhiênnghe thấy bên trong một gian phòng cách đó không xa truyền tới tiếng nói chuyện thì thầm.

Liên Mạn Nhi vừa muốn trở về, lại dừng chân.

"Lúc trước ngươi đáp ứng rồi, bây giờ đều kéo dài bao lâu, chỉ nhờmột việc này của ngươi. Hay ngươi sợ Liên lão Tứ gia, không dám đi nói?"

Là Anh Tử thanh âm, hơn nữa nhắc tới các nàng gia, Liên Mạn Nhi tự nhiên muốn nghe tiếp.

"Nói bậy, hắn bất quá là nông dân, sao ta phải sợ hắn? Việc này, ngươi đừng vội, đợi chút..."

"Đợi, ngươi bảo ta đợi, ta đều đợi đến lúc ngươi cưới vợ. Ngươi thềthốt, miệng ngọt lưỡi trơn, lừa thân thể của ta. Qua đi cũng không phảilà ngươi rồi. Hôm nay, ngươi liền nói rõ ràng cho ta. Nếu không, ngươiphải phái cỗ kiệu nâng ta vào cửa. Ta làm thiếp của ngươi, làm thôngphòng cũng được, ta hầu hạ ngươi, hầu hạ tân thiếu phu nhân của ngươi,ta đều làm. Hai ta đời này không xa rời nhau. Còn không thì ngươi phảilấy cửa hàng đưa cho nhà ta."

Chương 365: Xảo Ngộ

Anh Tử mưu tính Liên ký, còn về nam nhân bị nàng uy hiếp, Liên MạnNhi nhíu nhíu mày, nghe ngữ điệu lười biếng, âm cuối kéo dài giống nhưtân lang hôm nay - Vương Ấu Hoài!

Hai người kia lúc nào thì thông đồng với nhau?

Hay là từ lúc một nhà Liên Mạn Nhi nhận được tin tức, nói trong thôncó người đánh chủ ý cửa hàng cũ của Liên ký, trong đó có nhà của Anh Tử. Chỉ là các nàng phòng bị nghiêm cẩn, tại trấn Cẩm Dương và Tam Thập Lýdoanh tử có Vương Ấu Hằng, cùng người Ngô gia giúp đỡ, lại cùng Thẩm gia lui tới, cho nên những người kia đều không có chỗ xuống tay.

Gần đây, không còn tin tức như vậy truyền đến nữa, Liên Mạn Nhi còntưởng rằng mấy gia đình kia thấy rõ, đều bỏ phần tâm tư này. Không nghĩtới nhà Anh Tử còn không bỏ qua, lại uy hiếp Vương Ấu Hoài giúp nhà nàng đạt được mục đích.

Nghe ý tứ của Anh Tử, chuyện này nàng hẳn đã sớm yêu cầu với Vương Ấu Hoài. Liên Mạn Nhi cẩn thận hồi tưởng một lần, xác định bất luận làVương Ấu Hoài, hay là một vị quản sự Vương gia, hoặc bất kỳ hạ nhân nàođều không để lộ ra ý tứ này, hay làm việc gì bất lợi với Liên ký.

Trái lại, nhà Vương cử nhân cùng nhà nàng hiện tại có xu hướng bình khởi bình tọa mà lui tới.

Anh Tử chắc hẳn thấy Vương Ấu Hoài hôm nay kết hôn, mà chuyện cửahàng lại thủy chung không giúp nàng xử lý. Nàng sốt ruột nên mới tìmtới uy hiếp Vương Ấu Hoài .

Bởi vì liên quan đến cửa hàng nhà mình, Liên Mạn Nhi cũng bất chấptất cả, chỉ nghiêng tai lắng nghe. Nàng muốn biết, Vương Ấu Hoài đếncùng có đáp ứng Anh Tử hay không, nếu như đáp ứng, hắn định dùng dạngthủ đoạn gì.

"Không phải đã nói với ngươi, chờ ta hết bận rộn rồi nói. Ta tìm Liên lão tứ nói chuyện. Chờ khế ước thuê mướn ở cửa hàng cũ nhà hắn hết rồi, các ngươi lại ở đó mở cửa hàng, như thế nào cũng có thể lấy đi một nửa công việc làm ăn của Liên lão tứ. Nhà hắn một tháng lợi nhuận năm mươilượng, sau này sẽ là một nhà các ngươi lợi nhuận hai mươi lăm lượng.Tiểu ngoan ngoãn của ta, ngươi nếu có thể làm, chèn ép sập nhà các nàng, thì các ngươi sẽ tự mình độc chiếm năm mươi lượng." giọng của Vương ẤuHoài lười biếng nói.

"Phải đợi khế ước nhà hắn hết hạn, vậy không phải là đợi đến cuối năm sao? Còn hơn mấy tháng nữa kìa, cha ta sốt ruột đến con mắt đều đỏ .Ngươi lúc trước muốn thân thể người ta, thì nói với người ta như thế nào ah. Là để Liên gia đem cửa hàng tặng cho chúng ta. Ngươi hứa như vậymà. Về sau thì nói đợi, đợi cửa hàng nhà người ta xây mới xây xong rồithì mang cửa hàng cũ cho ta . Hiện tại lại phải đợi, đợi khế ước gì đócủa nhà hắn hết hạn. Ngươi nói, ngươi..." giọng nói Anh Tử hàm chức tứcgiận mang theo oán trách ."Ngươi còn nói ngươi không sợ Liên lão tứ, nhà hắn có gì giỏi, còn không giống nhà chúng ta. Chẳng qua là Liên Hoa Nhi gả tiến vào Tống gia, Thẩm gia nể mặt Tống gia, nghỉ chân hai lần tạichỗ hắn, để xem chút mới lạ ở nông thôn, mà ngươi lại sợ một nông dânnhư hắn sao? Hoài đại thiếu gia, ngươi quả thật là không được mà."

"Tiểu ngoan ngoãn, ngươi đừng vội, chờ ta đi nói cùng Liên lão tứ,bảo hắn đem cửa hàng cũ lập tức tặng cho các ngươi. Ta có được haykhông, bảo bối ngươi không phải rõ ràng nhất à..."

Kế tiếp âm thanh trong phòng từ từ mơ hồ, hơn nữa dần dần có chút âmthanh khó nghe truyền tới. Anh Tử cũng không lại đề cập chuyện cửa hàngnữa, chỉ phát ra từng đợt âm thanh trầm mê trong dục vọng.

Liên Mạn Nhi rốt cuộc nghe không nổi nữa, lặng lẽ từ cửa nách đi ra, cũng đem cửa nách nhẹ nhàng đóng lại.

Tam Thập Lý doanh tử hơn 80% nhân khẩu đều họ Vương, Vương cử nhân ởbổn thôn, bổn trấn, thậm chí bổn huyện, đều có địa vị quan trọng. Nhấtlà tại Tam Thập Lý doanh tử, nói thí dụ như lần trước, ruộng đất gầnruộng của Nhà Vương cử nhân muốn bán, Nhà Vương cử nhân chưa nói khôngmua, người ta cũng không dám đi mua kia ruộng đất.

Nếu như, tại Tam Thập Lý doanh tử nhà Vương cử nhân muốn làm chuyện gì thì chuyện đó gần như là trăm phần trăm có thể thành.

Vương Ấu Hoài, với tư cách là con trai trưởng của Vương cử nhân, nếuquả thật hướng Liên Thủ Tín nói, bảo hắn đem cửa hàng cũ nhường lại.Liên Thủ Tín nếu cự tuyệt liền là không nể mặt Vương đại thiếu gia.

Tại Tam Thập Lý doanh tử, Liên Mạn Nhi cũng không muốn cùng nhà Vương cử nhân trở mặt.

Nhưng nếu Liên Thủ Tín đáp ứng Vương Ấu Hoài yêu cầu, để nhà Anh Tử ở chỗ cửa hàng cũ mở cửa hàng , cái này hoặc nhiều hoặc ít đều phân đi khách hàng của Liên ký. Nếu như nhà Anh Tử lại dùng thủ đoạn bỉ ổi gìđó thì đối với Liên ký nguy hại càng lớn.

Không thể để Vương Ấu Hoài hướng Liên Thủ Tín đề nghị chuyện này.

Vậy phải làm thế nào? Liên Mạn Nhi một bên trở về, một bên cực kỳnhanh cân nhắc. Xem ra, vẫn phải tìm Vương Ấu Hằng. Thân đường đệ sứcnặng, cũng phải vượt quá Anh Tử như vậy, với Vương Ấu Hoài Anh Tử tínhlà cái gì?

Vương Ấu Hoài đáp ứng Anh Tử đã lâu, nhưng một mực không hành động.

Nhưng mà, hiện tại Vương Ấu Hoài kết hôn, hắn nhất định cũng khônghi vọng chuyện của Anh Tử lộ ra, cho nên vừa rồi mới có thể đáp ứng nhưvậy. Loại chuyện này, thân đường đệ thì có đủ trọng lượng hay không?

Bởi vì trong lòng cân nhắc sự tình, Liên Mạn Nhi không chú ý xem đường, thiếu chút nữa cùng đâm đầu đi tới cô nương đụng phải.

"Muội tử, nhà vệ sinh ở đâu vậy?" Cô nương kia hỏi Liên Mạn Nhi.

"Nhà vệ sinh ah " Liên Mạn Nhi đánh giá trước mắt cô nương. Cô nươngnày ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên thân là áo màu trắng nhạt, áo khoác xanh lá mạ, hạ thân váy màu trắng nhạt, trên đầu ngoại trừ trâmbạc, còn cài hai đóa hoa nhỏ màu hồng.

Lạ mắt, không phải là Tam Thập Lý doanh tử. Xem ra tựa hồ là cái nhađầu, lại cùng Vương gia nha đầu ăn mặc khác biệt. Hơn nữa, cô nương nàynói chuyện khẩu âm cũng không giống người ổ trấn Cẩm Dương, ngược lạigiống tiểu cô nương ban nãy cùng tiểu Thất nói chuyện.

Liên Mạn Nhi lập tức trong lòng khẽ động.

"Nhà vệ sinh hình như ở bên kia." Liên Mạn Nhi đưa tay chỉ.

Nha đầu áo xanh lá mạ tựa hồ là vội vã đi vệ sinh, cũng không hỏi nhiều, theo hướng Liên Mạn Nhi chỉ nhanh chóng rời đi.

Chỗ đó có một lùm hoa mỹ nhân tiêu, vượt qua mỹ nhân tiêu, sẽ là cửa nách ban nãy Liên Mạn Nhi đi ra.

Nơi đây không nên ở lâu, Liên Mạn Nhi vội vàng tìm Liên Diệp Nhi.Đúng lúc Liên Diệp Nhi từ nhà vệ sinh đi ra, Liên Mạn Nhi kéo nàng, vộivã từ nội viện đi ra.

"Diệp nhi, thế nào rồi, bụng còn đau không?" Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.

"Mạn Nhi tỷ, không có gì. Bụng ta còn chút đau. Nhưng mà, không đángngại." Liên Diệp Nhi nói qua loa, sắc mặt có chút lúng túng. Nàng đaubụng, nhưng không muốn bởi vì mình, mà ảnh hưởng tới Liên Mạn Nhi cùngtiểu Thất xem náo nhiệt.

Liên Mạn Nhi đúng lúc muốn sớm một chút ly khai chỗ này. Miễn cho một hồi, nếu như ầm ĩ, nha đầu kia nhìn thấy nàng. Thì thật không biết phải giải thích làm sao?

"Diệp nhi, muội đừng gượng gượng. Đi thôi, ta về nhà." Liên Mạn Nhi không cho Liên Diệp Nhi nhiều lời, kêu tiểu Thất.

"Em gái ta đau bụng, chúng ta phải về nhà." Liên Mạn Nhi tìm bà tử mà Vương Ấu Hằng đã dặn dò kia, nói với nàng.

Bà tử nghe xong, cũng không hỏi nhiều, ở phía trước dẫn đường, đưacác nàng ra Vương phủ. Liên Mạn Nhi lại dặn dò bà tử kia nói cho VươngẤu Hằng là các nàng đi rồi, rồi mới mang Liên Diệp Nhi cùng tiểu Thấttrở về nhà.

Liên Diệp nhi về nhà, lại chạy nhà vệ sinh hai lần, hơi bị mất nước,khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vàng. Triệu thị sốt ruột, tìm Trương thị thươnglượng. Trương thị lấy ra từ đám rau dại Ngũ Lang đào hai khỏa rau samtươi, lại bảo Liên Mạn Nhi lấy hai lượng đường trắng, sắc thành hai chén nước lớn, cho Liên Diệp Nhi uống vào.

Liên Diệp Nhi lại đi một lần, rốt cục ngừng lại.

"Buổi tối lại uống một lần như vậy nữa, thì sẽ không có việc gì." Trương thị nói.

Nhà nông dân bình thường tiêu chảy là như vậy, hoặc có chút đau đầunhức óc gì đấy đều rất ít mời lang trung. Các nàng có tiểu phương thuốcđời đời truyền thừa, nguyên liệu thì lấy ngay tại chỗ, thuận tiện lạihiệu quả. Nhất là trời thu hay bị tiêu chảy, bình thường vì mùa hè ăn đồ lạnh, đến mùa thu phát tác ra, lúc này, dùng rau sam sắc lấy nước uống, liền thần hiệu.

Liên Diệp Nhi không có việc gì, Liên Mạn Nhi có tâm thần hồi tưởngchuyện vừa rồi. Cũng không biết về sau xảy ra chuyện gì, lúc các nàng đi ra, Vương gia vẫn gió êm sóng lặng.

Là nha đầu kia không phát hiện Vương Ấu Hoài cùng Anh Tử, hay là nàng phát hiện, lại giả vờ không thấy. Chỉ cần đẩy ra phiến cửa nách kia,liền không khả năng không nghe đến âm thanh. Mà nha đầu kia, tám chínphần mười là nha đầu của tân nương tử. Nàng nghe thấy được, nhìn thấy,cho dù tại chỗ không nói gì, sau đó cũng nên nói cho tân nương tử ngườibên đó mới đúng ah.

Đợi Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân đều trở về, Liên Mạn Nhi thử nói bóng nói gió, vẫn không đạt được tin tức nàng muốn,Liên Mạn Nhi có chút nhụt chí.

Nếu như một chiêu này không có kết quả, như vậy kế tiếp nàng nên làmthế nào bây giờ. Nàng thật sự không muốn để cho nhà khác phân khách vớinhà nàng, nhất là giống Nhà Anh Tử như vậy, rõ ràng tâm thuật bất chính.

Ăn tối xong, mắt thấy mặt trời xuống núi, Liên Mạn Nhi đang nghĩnên nói chuyện này như thế nào với người nhà, để cùng nghĩ biện pháp,thì vợ Xuân Trụ đến chơi.

Liếc mắt thấy vợ Xuân Trụ lúc vào cửa vẻ mặt hưng phấn đỏ lên, conmắt còn lóe lên ánh sáng, Liên Mạn Nhi liền hiểu, nàng nhất định mangđến tin đại bát quái.

"Tứ tẩu, ngươi nghe nói gì chưa?" vợ Xuân Trụ vừa mới đến liền nói ngay.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Trương thị cũng thoáng cái liền ngửi được hương vị đại bát quái, vội vàng hỏi.

"Là nhà Vương cử nhân, hôm nay không phải Hoài đại thiếu gia cưới vợư, nghe nói, Hoài đại thiếu phu nhân bộ dáng đoan chính, là đầu bài..."Lốp bốp, lốp bốp, Vợ Xuân Trụ bắt đầu nói về Hoài đại thiếu phu nhân mỹ mạo như thế nào, đồ cưới phong phú như thế nào.

"Thím, nhà Vương cử nhân xảy ra chuyện gì rồi?" Liên Mạn Nhi thấy vợXuân Trụ lạc đề, liền hỏi tới. Bình thường, nàng sẽ không như vậy. Nhưng hôm nay không giống, nàng muốn biết nhanh chút, nhà Vương cử nhân đãxảy ra chuyện gì.

"Gặp chuyện không may chính là Anh Tử, là nhà Lưu lão tứ Anh Tử." Vợ Xuân Trụ lên tiếng.

Chương 366: Cổ thị trở về

"Anh Tử xảy ra chuyện?" Liên Mạn Nhi mị mắt, "Thím, Anh Tử xảy ra chuyện gì?"

"Vợ Xuân Trụ, ngươi không phải mới vừa nói nhà Vương cử nhân sao, thế nào còn có chuyện Anh Tử?" Trương thị cũng vội hỏi.

Liên Mạn Nhi cùng Trương thị đều muốn nghe vợ Xuân Trụ nói nhanh mộtchút, bất quá các nàng quan tâm trọng điểm hiển nhiên bất đồng.

"Ta nói như vậy là vì Anh Tử tại Nhà Vương cử nhân xảy ra chuyện." Vợ Xuân Trụ lên tiếng, "Hoài đại thiếu gia cưới vợ, không phải từ trongthôn ta mướn mấy cái nha đầu hỗ trợ sao, Anh Tử cũng đi. Nàng đáng nhẽnên ở phòng bếp hỗ trợ, kết quả Anh Tử nha đầu kia không biết sao lạichạy tới trong phòng mới vào cửa của Hoài đại thiếu phu nhân, đánh vỡmột cái bình ngọc hồi môn của người ta."

Trương thị cùng Liên Mạn Nhi cơ hồ trăm miệng một lời phát ra ah mộttiếng, chỉ là Trương thị ngữ khí hoàn toàn là kinh hãi, mà Liên Mạn Nhingữ khí lại mang theo một chút như giật mình ý tứ.

Xem ra, nha đầu kia vẫn thấy được gì đó không nên thấy, hơn nữa cũngkhông giấu diếm. Mà Hoài đại thiếu phu nhân mới vừa vào cửa lập tức liền động thủ.

Hôm nay Vương gia làm việc vui, nơi khác Anh Tử đều có thể đến, nhưng phòng tân nương tử, Liên Mạn Nhi không tin Anh Tử sẽ đi. Anh Tử cũngkhông phải nha đầu Vương phủ, nàng ấy chỉ là được mướn đến giúp việc.Khi đó, nàng cùng tiểu Thất, Liên Diệp Nhi nói muốn nhìn tân nương tửmột chút, Vương Ấu Hằng có thể an bài các nàng ăn tiệc, nghe hí khúcnhưng đối với chuyện này lại không có biện pháp.

"Nghe nói ah, chỉ là một cái bình ngọc kia, liền giá trị ba bốn trămlượng bạc. Là bảo bối của nhà mẹ đẻ Hoài đại thiếu phu nhân, mấy đờitruyền thừa. Là có bạc cũng không có chỗ mua." Vợ Xuân Trụ đúng lúc nàylại nói tiếp.

"Thím, vậy Hoài đại thiếu phu nhân xử lý Anh Tử thế nào à nha?" Liên Mạn Nhi tựu hỏi.

"Phải nói là , người ta Hoài đại thiếu phu nhân thật không hổ làthiên kim tiểu thư đại gia, người ta thân phận, nhân phẩm đều cao quý.Nói là ngày đại hỉ, nếu là những vật khác, nàng đều không so đo, nhưngcái bình ngọc này thật sự quá quý trọng. Chính nàng đều không có cáchnào làm chủ, liền bảo người đem Anh Tử trước giam lại." Vợ Xuân Trụ nói.

"Việc này nếu là người khác, thì lập tức đem Anh Tử đánh giết ah. Nhà nông dân chúng ta, một cái mạng như Anh Tử đều không đáng giá bằng cáibình ngọc của người ta. Lưu gia thôn không phải cũng có một tiểu nhađầu, bị mẹ nàng bán đi nội thành làm nha đầu cho người ta, cũng làm hưđồ vật của người đó, vật kia cũng không đáng giá bằng cái bình ngọc này, liền bị chủ đánh một trận, nửa đêm thì tắt thở. Chủ nhà kia chỉ cho một cái quan tài thô thiển, liền đem người đi chôn. Lão nương của nha đầukia gì cũng không dám nói gì, còn sợ người ta bắt các nàng đền đồ vậtnha đầu kia làm hỏng đâu."

Nói đến đây, Vợ Xuân Trụ có chút thổn thức.

"Ngày đại hỉ, thế nhưng không may mắn như vậy." Trương thị lêntiếng."Anh Tử nha đầu kia bình thường thấy nàng tính tình có chút lớnlối. Đang tốt lành, nàng làm việc của nàng, chạy đến phòng tân nương tửngười ta làm gì?"

"Thì vậy mới nói ah." Xuân Trụnương tử nói, "Mọi người đều nghi ngờAnh Tử định trộm đồ. Chuyện này liền đợi đến người ta rảnh rỗi, sẽ thẩmvấn nàng. Nhưng mà hiện tại, cũng thẩm không được."

"Sao lại nói như vậy?" Liên Mạn Nhi vội hỏi.

"Không phải đã nói đem Nhà Anh Tử giam lại sao. Cũng không biết làmsao, Anh Tử nha đầu kia còn rất giỏi, nàng bỏ trốn." Vợ Xuân Trụ lêntiếng.

Trốn, là vì sợ hãi bị phạt sao? Đập hư đồ vật tân nương tử quý trọng. Người như vậy, Vương gia không hảo hảo trông giữ, lại để cho nàng chạy?

Liên Mạn Nhi cảm giác, cảm thấy giống như có chút không đúng.

" Vợ chồng Lưu lão tứ đều bị người ta bắt đến Vương gia, nghe nói hai vợ chồng này nghe nói việc Anh Tử làm, một người liền trực tiếp bị dọangất, người kia liền sợ đến mức tiểu luôn ra quần. Hai vợ chồng này sợngười ta bắt bồi tiền. Dù mang một nhà lớn nhỏ các nàng trói lại, cộngthêm cả nhà cửa cũng không bằng số lẻ của chiếc bình ngọc người ta đâu."

"Anh Tử trốn, nàng có thể trốn đi đâu. Ta xem chưa biết chừng nàngsợ hãi, không biết ở đâu tìm cái chết. Vương gia đã phái người đi tìm,trong thôn chúng ta cũng có người đi tìm rồi."

"Nàng có lá gan chạy trốn, thì không tự sát dễ dàng như vậy đâu." Liên Mạn Nhi lên tiếng. Muốn tự sát, căn bản không cần trốn.

"Chuyện này ai mà biết được." Vợ Xuân Trụ lên tiếng, "Anh Tử và HoaNhi cùng tuổi a, tuy không xinh đẹp bằng Hoa Nhi nhưng trông cũng làtrung thượng đẳng. Nếu làm mai thế nào cũng có thể kết hôn với gia đìnhtốt hơn so với các nàng gia. Đứa nhỏ này xem như hủy rồi."

Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi giương tai nghe ngóng tin tức bên ngoài.

Hạ nhân Vương gia cùng người trong thôn tìm một đêm, đều không tìmđược Anh Tử. Đại gia hỏa đều nói Anh Tử đã tìm cái chết. Vợ chồng Lưulão tứ bị Vương gia thả về, bọn hắn tựa hồ bị dọa bể mật, chỉ nói Anh Tử là trừng phạt đúng tội, sống hay chết, đều cùng Vương gia không có nửađiểm quan hệ, còn nói, nếu Anh Tử còn sống, bọn hắn cũng sẽ chính mìnhđánh chết Anh Tử, khỏi bị nàng làm mất mặt xấu hổ.

Nghe nói, vị Hoài đại thiếu phu nhân kia rất thương tâm, còn rơi nước mắt nói, nàng vốn không muốn phạt nặng Anh Tử, nếu biết hậu quả nhưvậy, lúc ấy liền không bắt giam Anh Tử. Bình ngọc dù đáng giá , nhưngAnh Tử cũng là một tính mạng.

Mọi người đều khen Hoài đại thiếu phu nhân thiện tâm, còn nghe nói,phu nhân của Vương cử nhân rất yêu thương con dâu này, từ trong rươngcủa mình tìm ra thiệt nhiều đồ cổ, ngọc khí cho Hoài đại thiếu phu nhân. Nghe nói, Vương cử nhân cùng phu nhân còn đem Vương Ấu Hoài gọi vàotrong phòng, dạy bảo hắn ước chừng một canh giờ, muốn hắn phải kínhtrọng, hảo hảo đối tốt với con dâu.

Chuyện là bởi vì Anh Tử mà phát sinh, cuối cùng đại gia hỏa cơ hồ đều quên Anh Tử, trái lại thanh danh Hoài đại thiếu phu nhân hiền lành,nhân từ được truyền ra. Vương gia cũng bị khen là nhân nghĩa, khoan hậu. Bởi vì Anh Tử trộm cắp, đánh vỡ vật quý, chính mình chạy trốn, nhưngVương gia cũng không vì vậy mà bắt người nhà Anh Tử bồi thường.

Đương nhiên, cũng không ai tìm Liên Thủ Tín khiến hắn nhượng lại cửa hàng cũ.

Nhà Liên Mạn Nhi thương lượng xong, lại cùng trong miếu tiếp tục làmkhế ước một năm nữa, đem mấy gian phòng ốc ở cửa hàng cũ tiếp tục làmnhà kho, kiêm cửa hàng giặt quần áo thuê.

Trên đường từ trấn Cẩm Dương đến trên núi liền chỉ có mấy gian phòngnày cùng cửa hàng của nhà Liên Mạn Nhi hiện tại là vị trí là tốt nhất.Ngoại trừ hai nơi này, nếu muốn mở cửa hàng điểm tâm sáng thì vị trí sẽ kém chút ít, còn phải xây phòng ốc mới. Đã có Liên ký, như vậy hiểnnhiên phải đầu tư lớn mà muốn có tiền lời, cũng phải gánh chịu phiêu lưu rất lớn.

Có thể cạnh tranh được với Liên ký sao, hơn nữa, còn có tân cửa hàng của Liên ký nữa, thì còn có không gian sinh tồn sao?

Phàm là người có chút đầu óc sẽ nghĩ ra, đáp án dĩ nhiên là không thể.

Không có điếm khác đến phân tán lượng khách của Liên ký, buôn bán của Liên ký tự nhiên không phải nói, một nhà Liên Mạn Nhi cũng có thể yênlòng không ít.

Ra hè, tiết trời tiến nhập đầu thu, nhưng ngoại trừ sáng sớm và nửađêm, thời tiết mát mẻ hơn so trước kia, còn lại thì thậm chí so thángnóng nhất trong hè còn nóng hơn vài phần. Chính giữa trưa, phơi nắnglâu một chút, thì làn da sẽ có cảm giác đau đớn. Thời tiết nóng bức,không khí lại khô ráo hơn so với trong hè, cái này là nắng gắt cuối thu.

Cổ thị trở về từ thị trấn.

Liên Hoa Nhi đã sinh rồi.

"Là khuê nữ." Cổ thị ngồi ở mép giường, cười nói với Chu thị cùng mọi người trong phòng "Đây là thế hệ tôn nhi hài tử đầu tiên của Tống gia,Tống lão phu nhân nghe thấy Hoa Nhi mẹ con bình an, vui mừng rớt nướcmắt. Đồ bổ thưởng cho Hoa Nhi bổ thân mình, chất đống cả hai gian phòngcòn không đủ. Lại phái người đi trong miếu, thỉnh hòa thượng niệm kinh,cho hai mẹ con Hoa Nhi chong đèn cầu phúc. Mấy ngày nay, Tống phủ từtrên xuống dưới đều vội vàng chân không chạm đất, vì mẹ con của HoaNhi."

Nói đến đây, Cổ thị tựa hồ nhịn không được mà ha ha cười hai tiếng.

Chu thị thì nhìn chằm chằm mặt Cổ thị một hồi mới ah một tiếng.

Hà thị cùng Triệu Tú Nga thì thẳng thừng hơn nhiều.

"Nhà Tống hoa, không phải chỉ có trượng phu của Hoa Nhi là con traisao? Đứa đầu tiên mà Hoa Nhi liền sinh cho người ta cái nha đầu, lão phu nhân Tống gia thật có thể cao hứng à?" Hà thị nói.

"Sinh nam hay sinh nữ, thứ này rất kỳ lạ, đều là di truyền đấy. Trong thôn nhà mẹ đẻ chị dâu của ta cũng có người như vậy, nương chỉ sinhkhuê nữ, kết quả khuê nữ nhà nàng gả cho người ta, cũng sinh liên tiếpba bốn nha đầu. Mẹ ta là sinh ca ta trước, cuối cùng mới sinh ta, bàngoại ta cũng thế, dì ta cũng thế, bụng này của ta, người ta nhìn cũngnói nhất định là cái tiểu tử." Triệu Tú Nga nói.

Sắc mặt Cổ thị có chút không vui, Hà thị cùng Triệu Tú Nga đây rõràng là nói đểu nàng. Nhất là Triệu Tú Nga, rõ ràng là nói nàng chỉ cóthể sinh khuê nữ, Tưởng thị cũng chỉ sinh ra một cái khuê nữ, như vậyLiên Hoa Nhi tự nhiên cũng là mệnh sinh khuê nữ.

" Vẫn có câu nói trước nở hoa sau kết quả à." Cổ thị lên tiếng, "Tống lão phu nhân cũng nhờ người cho Hoa Nhi cùng trượng phu Hoa Nhi tínhqua, hai người bọn họ tối thiểu cũng có bốn con trai kia. Hoa phải nởtốt, thì trái cây mới có thể kết tốt. Hoa Nhi sinh khuê nữ này, chínhlà dấu hiệu tốt. Tống gia lão phu nhân nói, đợi Hoa Nhi ra tháng, sẽmang cháu gái đến bên cạnh tự mình nuôi dưỡng."

Mặc dù Chu thị một mực không nói, nhưng Hà thị cùng Triệu Tú Nga đốixử lạnh nhạt trào phúng, Cổ thị vẫn nói Liên Hoa Nhi sinh ra khuê nữ,Tống lão phu nhân cùng Tống Hải Long là vui mừng như thế nào, như thếnào xem hai mẹ con Liên Hoa Nhi là bảo bối, nói đến hoa bay tán loạn.

"Vợ của lão đại, đi ra sau viện cắt cải trắng cho gà ăn đi. Khôngnghe thấy bên ngoài gà líu ríu, đói thẳng kêu to sao?" Chu thị hướng Cổthị phất phất tay nói.

Cổ thị đang nói hăng say, nghe Chu thị nói như vậy, cũng chỉ có thể xuống giường đi làm việc.

Vườn rau sau Hậu viện, đầu tiên là hai hàng dưa chuột cạn , cây nondưa chuột cạn đã lớn rất cao, giá đỡ cũng dựng tốt rồi. Xa xa phía bắclà một luống rau cải trắng, hôm nay mầm cây cải trắng đã có cái cao gầnnửa thước, mầm cải trắng trồng dày, phải cắt bớt. Liên gia phòng trêncắt mầm cải trắng, đều cho gà ăn.

Cổ thị gọi Tưởng thị cùng đến một chỗ trong hậu viện.

" Anh Tử nhà Lưu lão tứ xảy ra chuyện gì, nàng thế nào lại chạy đếnthị trấn, còn tìm Hoa Nhi?" Nhìn bốn bề yên lặng, sắc mặt vui mừng củaCổ thị lập tức bị lo lắng thay thế, nàng nhỏ tiếng hỏi Tưởng thị.

Chương 367: Tin vui

Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất ngồi dưới gốc cây dương thụ ở hậu việncủa cửa hàng, nghe Lục Lang ngắc ngứ thuật lại những gì hắn nghe lénđược.

"Đại tẩu cùng đại bá mẫu nói về Anh Tử, đại bá mẫu nghe xong nói thế nào?" Liên Mạn Nhi hỏi Lục Lang.

"Đại tẩu nói xong chuyện Anh Tử liền hỏi đại bá mẫu, sao Anh Tử lạichạy đi nội thành tìm Hoa Nhi tỷ. Đại bá mẫu rất tức giận, nói nàng cũng không biết, nói Anh Tử quá không biết xấu hổ. Trong thôn làm ra chuyệnmất mặt như vậy còn chạy tới Tống gia, nói với người ta nàng và Hoa Nhitỷ trước kia tốt thế nào, không phải là muốn Hoa Nhi tỷ thu lưu nàng à."

Lục Lang tiếp tục thuật lại những gì hắn nghe được.

"Hoa Nhi cũng quá tốt bụng, không chịu nổi người khác van xin vàicâu, liền đồng ý với nàng. Anh Tử liền ở tại Tống gia, nói hạ nhân không phải hạ nhân, nói là khách nhân không phải khách nhân, Hoa Nhi còn ởtrong tháng, nào chiếu cố được nàng. Anh Tử còn không cho người khác bớt lo. Hôm nay ta trở về, ta nói vừa vặn tiện đường đưa nàng về nhà. Nàngra ngoài đã vài ngày rồi, cha mẹ nàng sẽ nhớ thương nàng. Nàng chết sống không cùng ta trở về, nói là ở lại chiếu khán Hoa Nhi. Ta nhổ vào,nàng không dám trở về, là cái không an phận. Được rồi, phải nghĩ cáibiện pháp gì đó, đem Anh Tử đuổi ra Tống gia."

"Vậy đại bá mẫu đã cùng đại tẩu nói dùng biện pháp gì sao?" Liên Mạn Nhi hỏi Lục Lang.

"A..." Lục Lang dùng tay xoa xoa cái mũi, "Ta không nghe thấy, đại tẩu nhìn thấy ta, các nàng không nói nữa."

Nguyên lai Anh Tử trốn khỏi Vương gia, cũng không có chết, ngược lạichạy tới thị trấn, đến Tống gia. Hồi tưởng một hồi quan hệ giữa Anh Tửcùng Liên Hoa Nhi trong quá khứ, hai người tựa hồ cũng không thân thiếtđến thế. Hơn nữa Anh Tử cùng Liên Hoa Nhi không thân chẳng quen, chỉ làcùng một cái thôn thôi. Lấy tính tình của Liên Hoa Nhi, thì đuổi Anh Tửra ngoài, là chuyện đơn giản không thể đơn giản hơn được nữa. Nhưng nghe ý trong lời nói của Cổ thị, thì Hoa Nhi không có mở miệng, còn muốn Cổthị cùng Tưởng thị tìm cách.

Thật đúng là đáng tiếc, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm, kỳ thật nàng rất muốn biết kết quả Cổ thị cùng Tưởng thị thương lượng.

"Tiểu Lục. Đệ cẩn thận ngẫm lại, thật không nghe thấy cái gì nữa?"Liên Mạn Nhi tiếp tục đề ra nghi vấn với Lục Lang. Lục Lang tuy so vớiThất Lang còn lớn hơn, nhưng nói đến cơ linh. Hắn còn kém tiểu Thất mộtquãng lớn. Công bằng mà nói, Lục Lang so với hài tử bình thường còn ngốc một ít.

Lục Lang nhìn trời, gãi đầu.

"Ah. Đại bá mẫu nghe nói chuyện Anh Tử, nói muốn tranh thủ thời giangửi tin cho Hoa Nhi tỷ. Còn cùng đại tẩu thương lượng, nhờ ai mang hộthư mới tốt. Đại tẩu không nói gì. Đại bá mẫu còn nói hai người bọn họcũng không biết chữ, nếu biết thì tốt rồi, có thể viết thư, cũng không cần lại nhờ người chuyển lời nhắn."

"Còn có cái khác sao?" Liên Mạn Nhi lại hỏi.

"Hết rồi. Mạn Nhi tỷ, ta nghe được đều nói cho ngươi, ngươi đáp ứngcho ta bánh bao, ngươi không thể đổi ý." Lục Lang nhìn chằm chằm LiênMạn Nhi nói.

"Đáp ứng cho ngươi bánh bao, ta nhất định cho ngươi. Ngươi lúc nàothấy ta nói không giữ lời." Liên Mạn Nhi nói như vậy xong, thật sự quayngười vào nhà, đi lấy bánh bao cho Lục Lang.

Tiểu Thất ngồi ở trên giường lớn không động.

"Ngươi làm thế nào nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, hai ngườibọn họ thế nào ngay từ đầu cũng không phát hiện ngươi. Ngươi làm gì ởhậu viện?" Tiểu Thất ngẩng mặt, hỏi Lục Lang.

"Ta ngồi xổm ở góc tường đi ị, góc tường bên ngoài không phải có bụicây tầm bóp sao, hai người bọn họ đều không phát hiện ta." Lục Langnói.

"Ngươi lại đến chỗ đấy đi ị!" Tiểu Thất chỉ vào Lục Lang, "Ngươi sao không đi nhà xí? Lần trước ông nội ở hậu viện tưới rau, đã giẫm phải.Đó là của ngươi đúng không?"

Lục Lang hự hự hai tiếng, uốn éo đầu.

Tiểu Thất cũng không có biện pháp bắt hắn.

"Vậy về sau, sao ngươi lại bị các nàng phát hiện?" Tiểu Thất lại hỏi Lục Lang.

"Ta, ta không phải chỉ đánh một cái rắm ư, vậy mà đại tẩu lại nghe thấy." Lục Lang rầu rĩ mà nói.

Tiểu Thất bó tay, im miệng.

Lúc này, Liên Mạn Nhi một tay bưng một chén bánh bao lớn, tay kia bưng một chén canh, từ trong sân đi tới.

Lục Lang vội vàng đi qua tiếp được.

"Đừng có gấp, ngươi ngồi xuống từ từ ăn." Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Lục Lang cũng không ngồi trên giường lớn, mà ngồi chồm hổm trên mặtđất, mấy ngụm liền ăn hết một cái bánh bao, bị nghẹn thì lại bưng chén,ừng ực ừng ực uống mấy ngụm canh, sau đó lại lấy bánh bao ăn.

"Tiểu Lục, ngươi ăn từ từ, không ai đoạt của ngươi." Liên Mạn Nhi lên tiếng.

"Ừ, ừ." Lục Lang đáp ứng, nhưng vẫn ăn như hổ đói.

"Về sau ngươi ở nhà chú ý chút, nghe được chuyện gì liền nói với ta. Ta cho ngươi ăn bánh bao." Liên Mạn Nhi lên tiếng.

"Mạn Nhi tỷ, ngươi yên tâm. Có chuyện gì, ta khẳng định nói cho ngươi biết." Lục Lang đem miếng bánh bao cuối cùng nuốt vào trong bụng, đánh ợ một cái. Hắn về sau sẽ đem lỗ tai dựng thẳng, nghe được chuyện gì sẽtới nói cho Liên Mạn Nhi. Bất quá nói mấy câu, có thể đổi lấy mộtchầu bánh bao thịt ăn, cái này quá đáng giá.

Liên Mạn Nhi gật đầu cười. Lục Lang tuổi không lớn lắm, người vừa nát vừa đần, người trong nhà nói chuyện làm việc nhiều khi không phòng bịhắn.

Đuổi đi Lục Lang, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất trở lại trong cửa hàng, Trương thị đang thiêu thùa may vá, Liên Mạn Nhi liền đem lời nói củaLục Lang nói cho Trương thị biết.

"Anh Tử chạy đến chỗ Hoa Nhi?" Trương thị lắp bắp kinh hãi, "Anh Tửcùng Hoa Nhi, hai nàng quan hệ theo mẹ thấy cũng chỉ bình thường. Khôngmuốn lưu lại Anh Tử, liền đuổi nàng đi. Sao đại bá mẫu của con còn cằnnhằn cái gì, chuyện Anh Tử, nàng cũng không nói cho ai biết, chỉ nói với đại tẩu con, đại bá mẫu người này thích vòng vo..."

Nói đến đây, Trương thị đột nhiên ngừng kim thêu trong tay.

"Sao mẹ lại quên việc trước kia. Lúc trước Hoa Nhi đánh vỡ ngọc bộiđính hôn của Tống gia, Anh Tử cũng ở đó. Hoa Nhi có lẽ sợ hãi Anh Tử đem chuyện này nói cho Tống gia biết, nên mới muốn đuổi nàng đi, lại khôngdám đuổi." Trương thị bừng tỉnh đại ngộ mà nói.

"Ai biết được " Liên Mạn Nhi lên tiếng, "Dù sao hai nàng khẳng định là có chuyện không thể cho ai biết."

"Trách không được hai ngày nay sắc mặt của đại bá mẫu con không tốt.Đừng nhìn nàng cười vui vẻ, nhưng trong lòng nàng khẳng định chột dạ."Trương thị lên tiếng.

"Mẹ, sao mẹ lại nhìn ra? Mẹ không nghe đại bá mẫu nói, Hoa Nhi tỷ ở tại Tống gia tốt thế nào sao." Liên Mạn Nhi cười nói.

"Nàng nói khoác lác đó. Không chột dạ, nàng cần phải khoác lác sao?Mẹ thai đầu sinh Chi Nhi, bà nội con còn suốt ngày nói mẹ, mà bên trêncha còn có ba cái ca ca, khi đó trong nhà cũng nhiều nam tôn mà còn nhưthế. Nhị bá mẫu của con cũng không ít lần khoe khoang với mẹ, cho đếnkhi mẹ sinh Ngũ Lang, lúc này mới tốt hơn một chút. Tống gia gia nghiệplớn, chỉ có một đứa con trai là Tống Hải Long, càng khác hơn chúng tanhiều." Trương thị nói.

"Đại bá mẫu đã khoác lác, lại còn khoác lác quá độ" Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi lên tiếng, "Con nhớ Tống lão phu nhân hình như có một cháugái, Hoa Nhi tỷ sinh cháu gái này cũng không phải là cháu gái đầu củaTống gia, đại bá mẫu không phải là đang thổi phồng thân phận của Hoa Nhi tỷ cùng khuê nữ của nàng sao?"

"... Không biết Hoa Nhi sau này ra sao? Có lẽ Tống lão phu nhân ngườita nghĩ thông, vợ chồng son đều còn trẻ, chậm rãi sinh còn sợ không sinh ra nhi tử à. Đại bá mẫu con trong tháng đều không chăm sóc xong đã trởlại, nếu Hoa Nhi sinh chính là nhi tử, chắc chắn sẽ không như vậy. Đệnhất thai, sinh nam hay sinh nữ, cái này ai cũng không cam đoan được.Nếu không phải trong lòng đại bá và đại bá mẫu con nghĩ cần nhờ ngườicủa Tống gia, thì cũng không cần sợ như vậy." Trương thị cúi đầu xuốngvừa may vá, vừa nói, "Nữ kết thân ah, vẫn phải môn đăng hộ đối, tựa nhưchúng ta cùng Ngô gia, như vậy đỡ lo lắng. Về sau cho dù đệ nhất thaicủa Chi Nhi có sinh cái khuê nữ, Ngô gia cũng không thể làm gì."

"Mẹ, mẹ thực nhìn xa trông rộng." Liên Mạn Nhi cười nói.

"Cao cái gì xa cái gì?" Trương thị hiển nhiên không có nghe hiểu.

"Cái gì cũng không có, con chính là nói, việc hôn nhân của tỷ conchọn rất tốt." Liên Mạn Nhi nhịn không được cười, lại không muốn giảithích cho Trương thị, nên lên tiếng.

"Đúng thế." Trương thị thoả mãn gật đầu nói.

... ...

Thời tiết khô ráo, Liên Mạn Nhi nhìn góc tường chồng chất tiểu khoai lang, liền nghĩ ra một cái chủ ý.

"Mẹ, chúng ta một lần luộc nhiều khoai lang, phơi nắng xong , có thểgiữ làm đồ ăn vặt." Liên Mạn Nhi cùng Trương thị thương lượng.

"Như vậy có thể ngon sao?" Trương thị lên tiếng.

"Khẳng định ngon." Liên Mạn Nhi nói.

"Con và tỷ con, ca con, còn có tiểu Thất thương lượng thôi, thíchlàm thế nào thì làm." Trương thị lên tiếng. Khoai lang là thứ mới lạ,mấy người hài tử đều thích ăn, nàng làm mẹ liền cho các nàng tùy tiệnăn.

"Được."

Liên Mạn Nhi lên tiếng, đi tìm Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất. Mọi người đương nhiên đều không có dị nghị. Mấy người họ nhặt hai rổkhoai lang nhỏ, mang đến cạnh giếng rửa sạch sẽ, rồi lại tới phòng bếp,dùng một cái nồi sắt lớn luộc một rổ khoai lang nhỏ, luộc chín, thì cầmnắp nồi, đem tiểu khoai lang xếp thành một tầng bên trên, để ở trong sân phơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

Trải qua mặt trời chiếu sáng mãnh liệt, hơi nước bên trong khoai lang nhỏ bị bốc hơi. Khoai lang phơi nắng như vậy dễ dàng cất giữ, cũng dễdàng cầm theo, hơn nữa khi ăn mùi vị biến hóa rất lớn, so với khoai lang vừa luộc chín càng ngọt. Bởi vì hơi nước có thể bị bốc hơi, nhưng lượng bột đường lại không bị giảm bớt.

Bình thường lúc rỗi rãnh Liên Mạn Nhi liền thích ăn mấy miếng giếtthời gian. Ngũ Lang cùng tiểu Thất đến trường cũng thường mang hai khốitrong túi xách. Ngay cả Trương thị cùng Liên Thủ Tín cũng thường lấykhoai lang lót dạ.

Mắt thấy mùa thu hoạch bận rộn nhất sắp tới rồi, Vương Ấu Hằng độtnhiên bị Vương thái y gọi về thị trấn. Hai ngày sau trở về, Vương ẤuHằng đến Tam Thập Lý doanh tử một chuyến. Nói đại ca hắn ở thái y việnlàm thái y được thăng liền hai cấp. Còn có một vị thúc thúc hắn làm trihuyện cũng được thăng làm tri phủ.

"... Hẳn là do công lao của khoai lang này." Vương Ấu Hằng lên tiếng. Trầm gia cùng quan viên phủ Liêu Đông đem chuyện khoai lang báo lại với triều đình. Triều đình cùng phủ Phúc Châu xác minh xong liền quyết địnhmở rộng gieo trồng khoai lang. Ở tấu chương báo với triều đình có nêucông lao Vương gia, bởi vậy triều đình đối với Vương gia luận công banthưởng.

"Ấu Hằng ca, công lao lớn nhất hẳn là huynh, sao lại không ban thưởng cho huynh?" Liên Mạn Nhi lên tiếng, Vương gia có người bởi vậy phát tích, nhưng lại không phải Vương Ấu Hằng, Liên Mạn Nhi không khỏi bĩu môi.

Ngày hôm sau, Tống gia sai người đến báo tin vui, là Liên Thủ Nhânđược bổ nhiệm rồi. Tiếp theo sẽ có người đưa tới công văn, Liên ThủNhân liền đảm nhiệm chức huyện thừa, của huyện Thái Thương, phủ Hà Gian.

Chương 368: Rục Rịch

Huyện thừa, chính là chức quan bát phẩm, là người đứng thứ hai, sautri huyện trong một huyện, cũng bị người xưng là nhị đường. Đại Minh quy định, huyện loại nhỏ không có huyện thừa, chỉ có huyện vượt quá 2200nhân khẩu, giàu có mà nhiều sự vụ, đại huyện mới có thể thiết lập chứchuyện thừa.

Huyện thừa tuy chỉ là bát phẩm, nhưng trong mắt nhà nông dân đã làquan không nhỏ. Tục ngữ nói phá gia huyện lệnh, nhà nông dân có lẽ không biết tướng quân gì đó, thượng thư, ngự sử là quan cao bao nhiêu, nhưngtrong ánh mắt họ, tri huyện và Huyện thừa là quan rất lớn. Người bìnhthường tôn xưng tri huyện là lão phụ mẫu, mà tôn xưng huyện thừa là phụmẫu. Với vai trò quan phụ mẫu của một phương, trong tay tri huyện vàhuyện thừa trực tiếp nắm giữ sinh tử của dân chúng.

Đầu tiên mua chức giám sinh, ngay sau đó lại có chức quan bỏ trống,nay dù chỉ là quan phụ mẫu, Liên gia cũng thật sự là may mắn, tổ tiênphù hộ.

Liên lão gia tử bảo Chu thị xuất ra tiền, sai người đi trấn trên muarượu mua thức ăn, lại gọi cả nhà mọi người tập trung một chỗ, trong đótự nhiên cũng có cả một nhà đã ở riêng của Liên Thủ Tín.

Đi vào đại viện nhà cũ, Liên Mạn Nhi cũng cảm giác được không khí vui mừng. Các nàng đi vào phòng trên, trong phòng đã ngồi đầy người.

"Lão Tứ, đến đây ngồi, ngồi trước mặt đại ca con." Liên lão gia tửthấy Liên Thủ Tín mang Trương thị cùng mấy hài tử đến liền cười hô.

Liên Thủ Nhân từ tú tài, đến giám sinh, hiện tại lại làm quan, là con trai trưởng, địa vị của hắn ở trong lòng Liên lão gia tử không cách nào dao động được. Liên Thủ Tín tuy không thể so với Liên Thủ Nhân, nhưngcũng đã lập nên uy vọng tại mười dặm tám thôn. Là nông dân thành công,cho nên trong huynh đệ Liên gia, Liên Thủ Nhân cầm đầu, Liên Thủ Tín xếp thứ hai, thực sự xếp trước Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Thủ Lễ.

Liên Thủ Tín đáp ứng , nhưng cũng không làm theo Liên lão gia tử chỉthị, ngồi bên người Liên Thủ Nhân, mà là cách Liên Thủ Nhân hơi chút xamột ít, ngồi bên cạnh Liên Thủ Lễ.

Trương thị mang mấy người Liên Mạn Nhi, ngay tại đầu giường xa lòsưởi ngồi xuống, lần lượt là Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi hai người.

"Hải Long lần trước đến. Nói không có chuyện gì thực có thể giúp tađược bổ nhiệm. Lúc ấy không chỉ cha không tin, ngay cả ta cũng không thể tin được. Ai không biết, mua giám sinh không có phương pháp thì khôngđược. Muốn bổ nhiệm cũng không phải phương pháp gì đều được. Không chỉcần có phương pháp, còn phải có lý lịch, văn chương, được thượng quanthưởng thức, phải có thực học mới có thể được bổ nhiệm."

Liên Thủ Nhân khoanh chân, ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, lúc nói chuyện còn vung tay, có vài phần hương vị chỉ điểm giang sơn.

Liên gia phòng trên, đông phòng đầu giường gần lò sưởi, từ trước làvị trí chuyên chúc của nhất gia chi chủ Liên lão gia tử. Trước kia kể cả Liên Thủ Nhân cũng chỉ ngồi ở mép giường gần lò sưởi. Mà bây giờ, Liênlão gia tử ngồi ở bên trong đầu giường gần lò sưởi, Liên Thủ Nhân ngồingay cạnh ông, cũng ngồi ở đầu giường gần lò sưởi.

"Người nào không biết cha ta có tài. Chỉ vì mấy năm nay, vận khíkhông tốt. Hiện tại tốt rồi, rốt cục chịu đựng qua được. Về sau sẽ xemcha ta đại triển quyền cước." Liên Kế Tổ ngồi ghế cạnh mép giường cườinói.

"Đây là lúc lấy Tống gia đã hứa với Hoa Nhi. Hoa Nhi ở tại Tống giangày nào không thúc dục ba bốn lượt, liền cả lúc chuyển dạ, trong miệngcòn lẩm bẩm chuyện này. Hoa Nhi sinh thiên kim cho Tống gia, lão phunhân Tống gia rất cao hứng, coi trọng Hoa Nhi chúng ta, lúc này mới rasức giúp. Đây cũng là thể diện của Hoa Nhi. Lão gia, chúng ta cuối cùngcũng chịu đựng được." khóe miệng Cổ thị mỉm cười, khóe mắt thì lại ẩmướt.

Nước mắt là nước mắt thật, cười cũng là cười thật, cùng cái loại gượng cười lúc mới từ Tống gia trở lại bất đồng.

"Tống gia làm việc rất có ý nghĩa." Liên Mạn Nhi lên tiếng, "Lầntrước cho đại bá mua giám sinh cũng thế, cái gì tin tức đều không có,bịch một cái, đưa đến công văn. Lần này cũng thế, đại bá mẫu thăm HoaNhi tỷ, tại Tống gia chờ đợi hơn nửa tháng, Tống gia một chút tin tứcđều không nói. Đại bá mẫu lúc này trở về không có vài ngày, phía trênliền đưa công văn tới rồi."

"Ngươi đứa nhỏ này, nói vậy là có ý gì?" Liên Thủ Nhân mất hứng, lập tức giận tái mặt nói.

"Mạn Nhi là một đứa trẻ, nghĩ cái gì nói cái đó. Lão đại, con về saulàm quan rồi, tính kiềm chế là con phải có được." Liên lão gia tử đánhgãy lời nói của Liên Thủ Nhân, lại nói "Chuyện này, theo ta thấy, Tốnggia đã chạy chọt giúp ta , nhưng dù sao cũng là chuyện của quan phủ,không phải Tống gia có thể định đoạt, có một số việc, Tống gia cũngkhông thể biết trước. Quan phủ phát xuống công văn là truyền theo trạmdịch, khẳng định nhanh hơn so với bọn họ truyền tin."

"Lão thái gia lời này nói thật có kiến thức, sự thật là như vậy. Lúcta ở Tống gia, trượng phu Hoa Nhi còn nói với ta gì đó. Chẳng qua hắnnói quá văn vẻ, ta không hiểu, nên trở về cũng chưa nói. Lão thái gianói thật thấu triệt, ta nghe xong cũng hiểu, rất giống với ý của trượngphu Hoa Nhi nói." Cổ thị cười nói.

"Cha, con cũng không phải mắng oan Mạn Nhi. Hiện tại, nhà chúng tacũng không phải nhà nông nữa rồi, quy củ nên có, ta phải có. Ta đangnói chuyện, một tiểu nha đầu như nàng tùy tiện xen vào, đừng nói nhàquan lại người ta, liền nhà bình thường cũng không có chuyện như vậy."Liên Thủ Nhân nói.

"Đại ca, chúng ta là nhà bình thường thôi." Liên Thủ Tín mở miệngnói. Hắn nói chúng ta, tự nhiên là chỉ một nhà sáu người của mình.

"Đại bá hắn nói quy củ đó, thì ta cũng nghe nói, có quy củ là trongnhà có việc thương lượng, nữ nhân không thể xen vào. Đại bá mẫu bọn nhỏkhông phải cũng đang nói chuyện à? Sao chỉ mắng Mạn Nhi chúng ta. Lẽ ra, Mạn Nhi chúng ta còn nhỏ, lập quy củ gì đó cũng chưa đến lượt nàng. "Trương thị cũng mở miệng nói.

Liên Mạn Nhi ngồi đó, nghe Liên Thủ Tín cùng Trương thị bảo hộ chínhmình, trong nội tâm khó tránh khỏi đắc ý, khóe miệng liền vểnh lên trên.

Sắc mặt của Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị khó coi. Lúc Liên Thủ Nhân vẫnlà tú tài, nói cái gì, cho tới bây giờ Liên Thủ Tín đều cung kính nghetheo. Cả một gia đình lớn ở cùng một chỗ, có việc là Trương thị làmtrước, nói chuyện là không có chỗ cho Trương thị mở miệng.

Hiện tại, Liên Thủ Nhân sắp đi nhậm chức huyện thừa, Cổ thị là đường đường chính chính, quan gia phu nhân. Liên Thủ Tín cùng Trương thịngược lại lớn gan, cứ như vậy trực tiếp phản bác bọn họ.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị lúc này, không phải nên e ngại, nghĩ tất cả biện pháp nịnh bợ bọn họ sao?

Quả thực nên như vậy, hiện tại không lập uy, thì về sau Liên Thủ Tín không phải sẽ phản lên trời à.

Liên Thủ Nhân đang muốn phát tác, thì Liên lão gia tử đột nhiên ho khan vài tiếng.

"Không quên bảo Tam Lang mua hương chứ?" Liên lão gia tử hỏi Chu thị, "Một hồi hảo hảo dọn dẹp một chút, thắp cho tổ tông nén hương, báo tintức tốt này. Lão tứ, giờ đều muộn rồi, các con cũng đừng vội vàng làmviệc gì. Một hồi mua đồ ăn về, vợ lão tứ cũng phụ giúp nấu cơm, buổitối, cả nhà ta hảo hảo đoàn tụ."

"Dạ." Liên Thủ Tín gật đầu đáp ứng.

...

Ở nông thôn, tốc độ tin tức truyền đi luôn đặc biệt nhanh. Một hồiliền đã có người nhao nhao đến hỏi thăm và chúc mừng. Ai không cần tiếpđãi khách nhân, đều về phòng của mình trước.

Trong tây sương phòng, một nhà sáu người của Liên Thủ Tín mới vừangồi xuống, thì Liên Thủ Lễ, Triệu thị liền mang Liên Diệp Nhi tiến vào.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị vội vàng mời một nhà ba người ngồi xuống.

"Lão tứ... " Liên Thủ Lễ ngồi mép giường nói với Liên Thủ Tín, "Đại cađi phủ Hà Gian làm quan, ta xem nhị ca có ý là muốn mang cả nhà đi theo. Vừa rồi Diệp Nhi nghe thấy nhị ca cùng nhị tẩu thương lượng, nói sợ đại ca không chịu dẫn theo bọn hắn, muốn cha và mẹ cũng đi theo, bọn họ mới có thể đi theo."

"Dạ. " Liên Diệp Nhi gật đầu, xác nhận đây là nàng nghe được."Còn cóTú Nga tẩu tử cũng cùng thương lượng, nói bọn họ đều phải đi theo, phảiđi phát tài, đi hưởng phúc."

Liên Mạn Nhi khóe miệng không khỏi giật giật. Những người này cũngmuốn đi phát tài, hưởng phúc, vậy dân chúng huyện Thái Thương, phủ HàGian phải làm sao bây giờ?

"Cha và mẹ, còn có nhị ca bọn họ phải đi. Ta... Ta không muốn đi theo." Liên Thủ Lễ lên tiếng.

"Cái gì phát tài, hưởng phúc cái gì, chúng ta không muốn. Có gianphòng ốc để ở, thêm vài mẫu ruộng, cùng thủ nghệ cha Diệp nhi học thanh, chúng ta dựa vào hai tay ăn cơm, vững vàng đương đương, so với cái gìđều tốt." Triệu thị lên tiếng.

"Trước kia chúng ta nói ở riêng, ông nội cứ không cho chúng ta phân.Hiện tại bọn hắn đều phải đi, không biết bao nhiêu năm mới trở về,cũng có lẽ không trở lại. Chúng ta lại không đi theo, không chia cũngphải chia ra." Liên Diệp Nhi nói.

"Tam ca, ý của huynh là gì?" Liên Thủ Tín nhìn Liên Thủ Lễ.

"Lão tứ, ta muốn ở trước khi đại ca bọn họ đi, dứt khoát đem chuyện ở riêng nói rõ ràng. Đem chúng ta phân ra là được." Liên Thủ Lễ nói, "Vềsau cha và mẹ đi theo đại ca, khẳng định mỗi ngày một tốt, ta cũng không cần quan tâm, mấy năm nay, ta có thể làm gì cũng đều làm. Đem chúngta ba miệng ăn phân ra, cũng không ảnh hưởng gì."

Ý tứ của một nhà Liên Thủ Lễ là muốn nhân cơ hội này, phân ra ở riêng.

"Tam ca, ngày đó đại ca mua quan, huynh đã đề ở riêng, cha nói nhữnglời kia, tam ca, huynh còn nhớ rõ không? Hiện tại ở riêng, các ngươi cái gì tốt đều không có, mấy năm nay, cũng xem như là hiến không công. Nếukhông chia nhà, vậy sẽ khác hẳn." Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ nói.

"Lão tứ, tâm tư của ta đệ còn không biết sao. Ta chính là gã nôngdân, phú quý cái gì, ta cũng hưởng không được." Liên Thủ Lễ nói, Triệuthị gật đầu theo.

"Cống hiến gì đó, đệ còn không phải giống ta à. Đệ nghĩ thế nào, tacũng nghĩ như thế. Cống hiến cái gì đó, coi như là ta trả ơn cha mẹ. Vềsau, chúng ta liền làm cho chính mình." Liên Thủ Lễ nói.

Liên Thủ Lễ là người thành thật, lời nói ra vô cùng chân thành.

"Tam ca, nếu huynh nghĩ thông suốt. Việc này, ta ủng hộ huynh." Liên Thủ Tín nói.

"Lão tứ, ta chờ chính là lời này của đệ. Đến lúc đó, còn phải nhờ đệgiúp ta nói chuyện, ta nói chuyện vụng về." Liên Thủ Lễ nói.

"Mạn Nhi tỷ, lần này, tỷ nhất định phải giúp chúng ta." Liên Diệp Nhi lôi kéo tay Liên Mạn Nhi, năn nỉ nói.

"Ừ." Liên Mạn Nhi trịnh trọng gật đầu.

Phòng trên tây phòng...

"Lão tứ đây là trong tay có tiền, lá gan liền lớn. Dám ngay mặt chống đối ta, nếu không phải lão gia tử ngăn đón, ta hôm nay sẽ không thahắn." Liên Thủ Nhân khoa tay múa chân mà nói.

Cổ thị khóe miệng mỉm cười, trong mắt tràn đầy tính toán.

"Lão gia, lão tứ là cái kẻ ngu dốt. Lúc này, lại không chịu hảo hảo đi nịnh bợ chúng ta, thiên hạ này còn có cái gì càng ngu xuẩn hơn sovới cái này sao? Với người như vậy, căn bản không đáng cho ta tức giận.Lão gia, chúng ta có hai chuyện gấp cần tranh thủ thời gian thương lượng một chút."

Chương 369: Mọi người cùng đi nhậm chức

Người đi mua thức ăn nhanh chóng trở lại, Chu thị gọi mấy con dâu,cháu dâu, và mấy cháu gái đến phòng trên, cùng nhau nấu cơm. Hôm nay cóthịt heo, gà, còn có vịt quay, Chu thị tự nhiên không yên tâm giao phòng bếp cho con dâu bọn họ. Bà đứng ở giữa phòng bếp, sai khiến cùng giámsát con dâu làm việc. Tưởng thị mang cái ghế dựa đặt ở giữa phòng bếp,mời Chu thị ngồi xuống.

Chu thị chỉ ngồi một hồi, rồi lại đứng lên. Bà càng muốn đứng, nhưvậy sẽ dễ dàng hơn đem toàn bộ phòng bếp cùng cử động của mấy cô con dâu thu vào tầm mắt.

"Đùi gà cắt làm hai nửa là được, đừng cắt nhiều, tí nữa nấu lên, nhìn không thấy đâu." Chu thị nói với Trương thị đang cắt thịt gà thànhkhối, chuẩn bị đem nấu.

" Thịt nạc thái mỏng, bì mỡ bỏ lại, đợi cuối cùng nấu canh." Nghiêng đầu sang chỗ khác, Chu thị lại phân phó Cổ thị.

"Vịt quay cắt một nửa là được, nửa kia giữ lại, ngày mai lại ăn.Ngươi kiếm được mấy đồng tiền, tiêu tiền như nước giống ngươi, mai ănkhông khí à." Chu thị răn dạy Triệu Tú Nga đang chặt vịt quay xếp lênđĩa.

Chu thị là lão thái thái, hôm nay lại là ngày đại hỉ, mấy người condâu vốn hoà thuận hay bất hòa hôm nay đều đặc biệt nghe lời, từng ngườitrên mặt đều hiện ý cười, không ai lên tiếng phản bác Chu thị, kể cảbình thường khiến người ta đau đầu nhất là Triệu Tú Nga, bị Chu thị nói, cũng nhiều lắm là bĩu môi với Hà thị, một câu đều không nói.

Chu thị sai khiến con dâu, cháu gái xoay quanh, tâm tình càng lúc càng khoan khoái dễ chịu.

Cơm tối rất phong phú, tràn đầy bốn bàn lớn, ngoại trừ người Liêngia, còn có người trong thôn bình thường cùng Liên gia lui tới, ngườihôm nay tới chúc, cũng được mời ở lại ăn cơm.

Sau bữa cơm tối, người ngoài đi hết, người của Liên gia đều tự giác ở lại.

Liên Thủ Nhân đi nhậm chức, đại sự như vậy, người một nhà phải thương lượng thật kỹ lưỡng.

"Công văn viết cùng ngày đi nhậm chức luôn vì quan tiền nhiệm bị bệnh từ chức, cần tân quan cấp bách đi nhậm chức xử lý sự vụ. Ta định ba đến năm ngày sau sẽ đi." Liên Thủ Nhân nói.

Huyện Thái Thương ở vùng tiếp giáp giữa phủ Hà Gian và phủ Liêu Đông, cách Tam Thập Lý doanh tử ước chừng bốn năm trăm dặm. Người vừa tớichúc mừng đều nói nơi đó rất tốt, chuyện thứ nhất nói Thái Thương làhuyện lớn, rất giàu có, thứ hai liền nói về khoảng cách giữa huyện TháiThương huyện cùng Tam Thập Lý doanh tử. So với người khác đi nhậm chứcphải bôn tẩu ngàn dặm, trèo đèo lội suối, cách bốn năm trăm dặm thì đềunói quan đạo thật sự là quá gần. Cũng bởi vì khoảng cách không tính xa,khí hậu, dân phong khác biệt cũng ít, dễ dàng thích ứng.

Bởi vậy, cả nhà đều nói Liên Thủ Nhân đi nhậm chức lần này là phúc quan.

"Đi đường cần tối thiểu ba bốn ngày, còn phải thu thập hành lý, báibiệt thân hữu, chuẩn bị lộ phí." Nói đến lộ phí, Liên Thủ Nhân nhìnthoáng qua Liên Thủ Tín."Này lộ phí..."

"Đại ca, theo ngươi nói, vậy có một ngày để thu thập hành lý. Làm sao kịp ah, chúng ta một nhà gần hai mươi người, tranh thủ thời gian thuthập cũng mất tối thiểu hai ba ngày." Liên Thủ Nghĩa ngắt lời Liên ThủNhân vừa cười vừa nói.

"Cũng không dám chậm trễ đại bá đi nhận chức, chúng ta nắm chặt thờigian một ngày liền thu thập xong. Ta lát nữa nhờ người nhắn ta mẹ, chịdâu và ca ca tới hỗ trợ." Triệu Tú Nga ngay sau đó nói.

"Đúng, đúng, là như thế." Liên Thủ Nghĩa cười gật đầu.

Quả nhiên sợ cái gì gặp cái đó, Liên Thủ Nhân lập tức mặt xám màu tro, vô ý thức mà nhìn qua Cổ thị.

Cổ thị vụng trộm hướng Liên Thủ Nhân nổi giận bĩu môi, đưa mắt liếcqua một cái, ra hiệu hắn an tâm chớ vội, nói theo trước đó đã thươnglượng tốt.

"Lão nhị, đệ định cùng ta đi nhậm chức?" Liên Thủ Nhân hỏi Liên Thủ Nghĩa.

"Đại ca, việc này chúng ta không phải đã sớm nói sao. Huynh là đạica, chúng ta đều đi theo huynh. Nói sau, huynh đi phủ Hà Gian, chưa quen cuộc sống ở đó, có ta và mấy đứa cháu trai của huynh, huynh cũng khôngsợ thiếu nhân thủ. Không phải có câu nói, đả hổ thân huynh đệ, ra trậnphụ tử binh sao. Đại ca, chúng ta khẳng định không để huynh một mình đi. Cả cha mẹ cũng không yên lòng, đúng không?" Liên Thủ Nghĩa cười toetoét nói.

Một nhà Liên Mạn Nhi ngồi trên giường nhìn nhau, đều trầm mặc. Bọnhắn ban nãy đã thương lượng, nói ít, nghe nhiều, yên lặng theo dõi kỳbiến.

Đây gọi là vô dục tắc cương (không muốn mà lại được), Liên Mạn Nhi hiện tại rất bình tĩnh, nàng cảm thấy Liên Thủ Nhân cùng Liên ThủNghĩa tranh cãi rất thú vị, liền quay đầu nhìn Liên Thủ Nhân, muốn nghehắn sẽ ứng đối như thế nào.

"Lão nhị, đại ca ta cũng không nỡ xa cha mẹ, cùng các ngươi." LiênThủ Nhân đưa tay lau khóe mắt, lại thở dài một hơi nói."Nhưng ngươi cónghe nói ai đi nhậm chức huyện thừa còn mang theo cả nhà không? Đừng nói huyện thừa, kể cả tri huyện, tri phủ, phần lớn là độc..."

Liên Thủ Nhân muốn nói độc thân, khóe mắt quét qua Cổ thị, liền đem chữ thân nuốt vào.

"Tối đa cũng chỉ ba bốn người, khinh xe giản tòng. Đại ca ta chỉ làmột cái quan bát phẩm, sao có thể vượt qua thượng cấp? Phô trương nhưvậy, sợ là vừa đặt chân đến nơi, vị thượng cấp kia liền khiển trách.Càng sợ có người tố cáo ta, chức quan một ngày cũng không làm được, đãbị trách tội ah." Liên Thủ Nhân nói xong, tay run rẩy, làm bộ rất bấtđắc dĩ.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe rõ. Liên Thủ Nhân nói nghiêm trọng nhưvậy, ý tứ chỉ có một. Đó là hắn thầm nghĩ mang nhà mình mấy người đinhậm chức, về phần những người khác, vô luận là Liên lão gia tử, Chuthị, hay là người khác, hắn một người đều không muốn mang theo.

Liên Thủ Nhân nói nhiều lời về quan trên như thế, Liên Thủ Nghĩa sẽ bị dọa sợ sao?

Liên Mạn Nhi lại quay đầu xem Liên Thủ Nghĩa.

"Đại bá, lời này của ngươi sai rồi." Người mở miệng lại là Triệu TúNga, "Ta là nữ nhân, không có đọc sách, ta cũng không biết chữ, nhưng ta cũng biết, triều Đại Minh ta, chính là coi trọng hiếu đạo nhất."

"Đúng, còn có huynh hữu đệ cung." Liên Thủ Nghĩa phụ họa nói.

"Bất kể quan lớn bao nhiêu, cũng không phải là người sao? Hắn vừa lên làm quan, hắn sẽ không có cha mẹ, không có huynh đệ à? Không nói đâuxa, ở trong huyện thành, có vị quan nào mà không phải chuyển cả nhà đến. Đừng nói là cha mẹ ruột, ruột thịt muội tử, huynh đệ, cháu trai, kể cảhuynh đệ, con cháu họ hàng xa , người ta cũng mang theo đi nhậm chức,cũng không phát hiện ai bị mắng, cũng không phát hiện ai vì vậy mà bịcách chức. Trái lại, cả nhà đều được người ta khen ngợi. Người ta khenlà có nhân tính, không phải loại phát đạt thì mắt cao hơn đầu, xemthường người khác!"

"Đúng, đúng, đúng là như vậy." Liên Thủ Nghĩa nghe xong cười haha, đối với Triệu Tú Nga có một cái miệng kéo léo mà tự đáy lòng thoảmãn.

"Đại ca, huynh cũng đừng đa tâm ah. Vợ Nhị Lang, nàng nói đều làngười không nhân tính, đại ca, huynh đệ ta hai người, ta còn không hiểuhuynh sao , huynh khẳng định không phải người như vậy, làm quan liền bỏrơi cha, mẹ, huynh đệ, con cháu. Đại ca, huynh đệ ta tin tưởng huynh,huynh khẳng định không làm như vậy." Liên Thủ Nghĩa cười hì hì nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân.

Liên Thủ Nhân nổi giận, lại không tiện phát tác, sắc mặt trướng tím lên.

Cổ thị đưa mắt liếc Tưởng thị bên cạnh một cái.

"Vợ Nhị Lang miệng nói rất hay, nhưng quá cay nghiệt." Tưởng thị chậm rãi mở miệng nói, "Liên gia chúng ta, cũng là nhà có quy củ. Chống đốitrưởng bối trực tiếp như vậy, nếu truyền đi, người ta liền cười Liên gia chúng ta."

"Nếu ở trong thôn, cười thì cười, không có biện pháp gì. Nhưng nếu đi ra ngoài, lão gia bây giờ làm quan, tùy ý đàn bà nông dân chanh chuakhóc lóc om sòm chửi bới, thể diện Liên gia sẽ mất sạch. Đây chỉ là mộtviệc. Chẳng phân biệt được trưởng ấu tôn ti, không tuân thủ cươngthường, tội này áp xuống, là ta có thể gánh được hay sao?" Cổ thị nói tiếp.

Triệu Tú Nga đanh đá, miệng lợi hại, trước kia đã có mâu thuẫn, Cổthị cùng Tưởng thị đều tránh xung đột trực tiếp cùng Triệu Tú Nga. Nhưng hôm nay, Cổ thị cùng Tưởng thị hiển nhiên cải biến sách lược.

Liên Thủ Nhân làm quan, theo đó Liên gia cũng từ nhà nông dân biếnthành nhà quan lại. Triệu Tú Nga không phải muốn theo chân bọn họ cùngđi nhậm chức sao, vậy bọn họ liền dùng quy củ, lễ giáo áp chế Triệu TúNga.

Cổ thị cùng Tưởng thị mẹ chồng nàng dâu, kẻ xướng người hoạ, cùng trở mặt với Triệu Tú Nga.

"Đại tẩu, ngươi chớ cùng ta nói lời văn vẻ. Vợ Nhị Lang là hài tửnhà mình, tính nết thế nào, ta biết. Nàng nhanh mồm nhanh miệng, có cáigì nói cái đó." Liên Thủ Nghĩa vừa vỗ tay bốp bốp vừa nói.

"Đúng thế, chân vững không sợ lệch giày. Nếu sạch sẽ, còn sợ người ta nói cái gì?" Triệu Tú Nga khiêu mi nhìn thoáng qua Tưởng thị.

"Đại ca, chúng ta đừng nói nhảm nữa. Một câu thôi, chiếu ta nói, mộtnhà chúng ta cùng cha mẹ, còn có đại ca, đại tẩu các ngươi, cùng lênđường. Hòa hòa mỹ mỹ, đại ca, huynh không muốn mang theo chúng ta, huynh có nghĩ tới hay không, người ngoài sẽ nói về huynh thế nào. Đại ca ah,muốn làm tốt chức quan này, huynh cũng phải mang theo chúng ta." LiênThủ Nghĩa nói xong, hai cánh tay chống mép giường, mắt trừng lớn nhìnLiên Thủ Nhân.

Liên Thủ Nhân vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ.

"Lão Nhị, ta cũng không nói không mang theo các ngươi. Ngươi chờ mộtchút, chờ ta đi trước, đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa, ta lại sai ngườiđón các ngươi đi qua. Như vậy sẽ không bị người khác chỉ trỏ, các ngươiđi qua, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn, không tốt hơn sao." Lần nữa cùng Cổthị trao đổi ánh mắt, Liên Thủ Nhân ngữ khí thong thả nói.

"Đại ca, huynh như vậy không phải ngược đời sao. Huynh là quý nhân,để cho ta và mấy cháu trai huynh đi trước, mới thích hợp." Liên ThủNghĩa nhìn Liên Thủ Nhân mở trừng trừng hai mắt. Người khác không hiểuLiên Thủ Nhân, hắn còn không hiểu sao. Hắn nếu bị một câu này của LiênThủ Nhân lừa gạt, thì hắn cũng không là Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nhân rõ ràng là không muốn, đợi Liên Thủ Nhân ổn định, còn nghĩ trở về đón bọnhắn mới là lạ.

Mặc kệ như thế nào, hắn quyết định cắn chặt Liên Thủ Nhân không bỏ.

"Đại ca, anh em ruột chúng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Phải không, đại ca?"

"Lão Nhị, các ngươi đều đi với ta, ai chăm sóc cha mẹ?" Liên Thủ Nhân lại hỏi.

Chương 370: Khích Lệ

Nghe Liên Thủ Nhân hỏi vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Liênlão gia tử cùng Chu thị. Từ nãy đến giờ hai nhà Liên Thủ Nhân, Liên ThủNghĩa nói chuyện, hai vợ chồng già của Liên lão gia tử cùng Chu thị, hôm nay đặc biệt trầm mặc.

Liên lão gia tử chỉ xoành xoạch hút lấy thuốc, mà Chu thị thì ngồitrên giường, trong tay loay hoay một đống vải lẻ. Thần sắc của hai vợchồng già, thoạt nhìn đều có chút khó đoán.

"Cha mẹ đương nhiên cũng cùng đi ah." Liên Thủ Nghĩa đương nhiênnói, "Đại ca, huynh không phải định bỏ lại cha mẹ chỉ mang theo chị dâucùng bọn Kế Tổ đi nhậm chức chứ?"

"Đương nhiên không phải." Liên Thủ Nhân lập tức phủ nhận, sau đó nhìn Liên lão gia tử cùng Chu thị.

Chu thị liếc nhìn Liên lão gia tử, Liên lão gia tử rũ mắt, tựa hồkhông nghe, không thấy. Chu thị tiếp tục loay hoay đống vải lẻ kia,không nói gì.

"Cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, từ đây đi phủ Hà Gian hơn ngàn dặm. Đểcha mẹ đi cùng, vất vả dọc theo đường đi không phải lão nhân gia cóthể chịu được. Lão Nhị ngươi nhẫn tâm, nhưng ta không đành lòng. Vạnnhất có việc gì không may, ta cả đời này cũng không thể an tâm." LiênThủ Nhân lên tiếng.

"Đại bá định để đại bá mẫu ở lại chiếu khán ông nội bà nội con sao?"Liên Mạn Nhi đúng lúc này vừa cười vừa nói. Nàng nguyên bản không địnhnói, nhưng nhịn không được, bởi vì nàng thật sự muốn để Liên lão gia tửcùng Chu thị đi cùng Liên Thủ Nhân.

Nàng không tin Liên Thủ Nhân. Với tính tình của Liên Thủ Nhân mà đira ngoài làm quan, nàng sợ hắn ăn hối lộ làm trái pháp luật, tạo ra taihọa. Có Liên lão gia tử đi theo ngày đêm giám sát Liên Thủ Nhân mới cóthể đem nguy cơ này hạ xuống mức thấp nhất.

Cổ thị cực kỳ nhanh lườm Liên Mạn Nhi, ánh mắt có chút bất thiện.

Liên Mạn Nhi cũng không để ý. Vừa rồi Cổ thị cùng Tưởng thị quở trách Triệu Tú Nga, hiển nhiên cho rằng thời điểm mấu chốt đến, tận sức đạtthành mục tiêu của mình. Liên Mạn Nhi cũng có mục tiêu của mình, nàngcũng không sợ đắc tội Cổ thị. Nàng nói như vậy, vì chắc chắc Cổ thị nhất định muốn đi theo Liên Thủ Nhân. Cổ thị là con dâu trưởng, chiếu cố cha mẹ chồng là trách nhiệm của nàng. Nàng không muốn ở lại, vậy chỉ có thể đem Liên lão gia tử cùng Chu thị đều mang theo.

Liên lão gia tử cùng Chu thị đi cùng, Liên Thủ Nghĩa bọn họ cũng cócớ đi theo. Đối với nàng cũng không có gì ảnh hưởng. Hơn nữa nàng tintưởng, Liên Thủ Nhân căn bản không thoát khỏi Liên Thủ Nghĩa.

Liên Thủ Nhân cũng lườm Liên Mạn Nhi, để lại Cổ thị, hết thảy vấn đềsẽ dễ dàng giải quyết, trong lòng hắn, không phải không muốn. Nhưng Cổthị nhất định phải đi. Hắn có thể làm quan là nhờ có Tống gia, mà việcnày Cổ thị có công lao lớn nhất. Hắn đi phủ Hà Gian, không thiếu việccòn muốn nhờ Tống gia giúp đỡ. Tống gia vì cái gì giúp hắn, không phảibởi vì Hoa Nhi ah.

Cổ thị kiên trì cùng hắn đi, lời nói bỏ lại Cổ thị, thật sự khó có thể mở miệng.

Vừa rồi ở tây phòng, hắn và Cổ thị thương lượng. Cổ thị đã từng nóiqua, chỉ cần thuyết phục Liên lão gia tử cùng Chu thị ở nhà. Như vậy bọn hắn liền có biện pháp thoát khỏi Liên Thủ Nghĩa. Nhưng lời nói của Liên Mạn Nhi lại khiến bọn họ lâm vào cục diện bế tắc.

"Đúng vậy, đại bá mẫu là con dâu trưởng, nhất định phải hầu hạ lãogia tử và lão thái thái. Ta cũng biết, quan lại người ta, chú ý nhất làcái này. Đại bá mẫu không phải sợ mất mặt, không phải sợ người khác cáotrạng ư, sao còn muốn bỏ lại lão gia tử, lão thái thái, để cho ngườikhác hầu hạ?" Triệu Tú Nga được gợi ý, vừa cười vừa nói.

"Ta cũng không nói ta không chăm sóc lão thái gia, lão thái thái.Việc này còn phải xem lão thái gia cùng lão thái thái nói thế nào." Tâmtư bị nói toạc ra khiến Cổ thị vô cùng xấu hổ. Chỉ phải mặt dày, làm như không phát hiện. Nàng muốn Liên lão gia tử cùng Chu thị chủ động ở lại, nhưng không yêu cầu nàng ở lại hầu hạ.

"Núi cao sông dài, ai biết trên đường như thế nào, huyện Thái Thươngnghe nói cũng được, nhưng chúng ta ai cũng chưa đi qua. Thực tế như thếnào rất khó nói. Ta thấy không nên khiến lão thái gia lão thái thái vấtvả." Cổ thị cười cười, dùng ngữ khí nhu hòa nói, "Ta cũng nên vì lãothái gia cùng lão thái thái ngẫm lại. Cố thổ khó cách, ta ở đây còn cóđại gia nghiệp, đây là gốc gác của Liên gia ta ah. Mắt thấy sắp thuhoạch vụ thu, lão gia cùng ta, đó là bất đắc dĩ phải đi, người kháckhông tất yếu như vậy."

Cổ thị đối với việc lưu lại Liên lão gia tử cùng Chu thị vẫn có chútnắm chắc. Nàng rất hiểu Liên lão gia tử cùng Chu thị, Liên lão gia tửluyến hương, luyến quê, khẳng định không nỡ để lại nhà cũ, không nỡ bỏlại hoa màu đang đợi gặt. Chu thị là người không muốn đi ra ngoài nhất,không gian hoạt động của Chu thị chỉ ở nhà cũ đầu giường gần lò sưởicùng sân trước sân sau. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước kia cácnàng ở trấn trên nhiều năm như vậy, Liên lão gia tử cùng Chu thị khôngnghĩ tới muốn đi trấn trên ở.

"Có bao xa, cũng không phải để cha mẹ đi bộ, ta không biết mướn xengựa sao?" Liên Thủ Nghĩa lên tiếng, "Nhà cửa chúng ta, còn có hoa mầu,ta đi cũng không cần để ý, không phải có lão Tam cùng lão Tứ sao? Để bọn họ thu hoạch rồi đưa qua phủ Hà Gian, chuyện nhỏ ah."

Liên Thủ Nghĩa lời nói vô cùng có thứ tự, căn bản không cần nghĩ,hiển nhiên những điều này, hắn đã sớm suy nghĩ đến, chuẩn bị từ trước.Liên Mạn Nhi nghĩ. Hơn nữa, theo suy nghĩ của Liên Thủ Nghĩa, người đinhậm chức không có lão Tam Liên Thủ Lễ. Người thành thật như Liên ThủLễ, vĩnh viễn bị người ta bỏ qua. Hoặc chính xác hơn là, có chuyện tốt,hắn nhất định bị bỏ qua mà nếu có việc cần người đi làm, hắn lại bị nhớtới đầu tiên.

Liên Thủ Nhân một phương, cùng Liên Thủ Nghĩa một phương, tuy trênmặt đều cười, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại đối chọi gay gắt, bọn họđều muốn thu phục đối phương, đồng thời cũng thuyết phục Liên lão gia tử cùng Chu thị làm theo ý mình. Chỉ là, song phương đều có chuẩn bị, aicũng không nói được ai.

Liên lão gia tử cùng Chu thị còn không tỏ thái độ.

Mà Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa ai cũng không dám cẩn thận truyvấn, sợ hai vợ chồng nói ra đáp án bọn hắn không muốn. Bọn hắn đều nghĩbác bỏ đối phương, như vậy Liên lão gia tử cùng Chu thị cũng chỉ có thểtheo ý của bọn hắn.

Liên Mạn Nhi đánh giá một chút, cảm thấy Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa song phương giằng co, hiện tại bên Liên Thủ Nghĩa đang chiếm được ưu thế. Mà Liên lão gia tử cùng Chu thị, hôm nay đặc biệt bảo trì bình thản, không biết bọn họ trong lòng định thế nào.

Liên Mạn Nhi đang nghĩ như vậy, thì Liên lão gia tử đột nhiên buôngtẩu thuốc, không rên một tiếng từ trên giường bước xuống, đi ra ngoàicửa.

"Cha." Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa đều lắp bắp kinh hãi, trăm miệng một lời kêu lên, "Cha, cha làm gì vậy?"

"Các ngươi nói tiếp đi, ta đi ra ngoài hít thở không khí." Liên lão gia tử nói, xốc màn cửa, đi ra ngoài.

Liên lão gia tử tâm tình thật không tốt, Liên Mạn Nhi lập tức hiểu.Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa cũng nhìn ra, nhưng bọn hắn hiện tạichẳng quan tâm Liên lão gia tử.

"Đại ca, huynh mang theo đại tẩu cùng Kế Tổ đi hưởng phúc, bỏ lại cha mẹ hòa huynh đệ, đại ca, huynh làm như vậy thật không có đạo lý ah . Ta nếu không cẩn thận, nói lộ ra cái gì, đại ca, chức quan này của huynhsợ là làm không ổn ah."

"Lão Nhị, sao đệ lại như thế. Ta đi nhậm chức, đó chuyện vất vả, nàocó phúc hưởng cái gì. Đệ yên tâm, huynh ở lại chiếu khán cha mẹ, takhông bạc đãi huynh."

Chu thị buông vải lẻ trong tay, lôi kéo Liên Tú Nhi từ trên giường gạch bước xuống, cũng đi ra bên ngoài.

"Mẹ,mẹ đây là muốn làm gì?"

"Ta đi cho gà ăn." Chu thị tức giận nói, vén rèm liền đi ra ngoài.

Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa rốt cục ý thức được sự tình không đúng, đình chỉ cãi lộn.

Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ hai nhà yên lặng từ trong nhà đi ra.

"Lão gia tử đi đâu rồi?" Liên Thủ Tín thấy Liên lão gia tử không ở trong sân, lại hỏi.

"Ông nội đi hậu viện." Lục Lang không biết từ nơi nào chui ra, đáp.Từ khi cùng Liên Mạn Nhi đạt thành hiệp nghị bánh bao đổi tin tức, LụcLang trở nên càng thêm xuất quỷ nhập thần.

"Ta đi gặp lão gia tử." Liên Thủ Tín lên tiếng, hắn sợ Liên lão gia tử nghẹn khuất trong ngực , luẩn quẩn trong lòng.

"Cha, con đi với cha." Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Liên Mạn Nhi theo Liên Thủ Tín đi hậu viện, ở bên luống cải trắng tìm được Liên lão gia tử. Liên lão gia tử đang cầm cái cuốc làm cỏ.

"Cha, cha nghỉ ngơi một chút, để con làm cho." Liên Thủ Tín lên tiếng.

"Không cần, ta hoạt động gân cốt một chút." Liên lão gia tử nói.

Liên Thủ Tín hiểu Liên lão gia tử trong lòng có việc, mượn làm việc để phát tiết, cũng đứng ngay bên cạnh luống rau.

"Cha, đại ca cùng nhị ca tính tình cũng không phải ngày một ngày hai, cha cũng đừng để trong lòng." Liên Thủ Tín vắt hết óc, an ủi Liên lãogia tử.

Liên lão gia tử thở dài, không nói gì.

"Nội, nội rốt cuộc có muốn cùng đại bá đi, hay là muốn ở lại trong thôn ah?" Liên Mạn Nhi hỏi.

"Lão Tứ, việc này conthấy thế nào?" Liên lão gia tử dừng cuốc, hỏi Liên Thủ Tín.

"Việc này, làm thế nào đều được. Cha nguyện ý làm thế nào liền làm thế đó." Liên Thủ Tín lên tiếng.

Liên Mạn Nhi ho khan một tiếng.

"Nhưng đại ca tính tình như thế, đi xa nhà làm quan, không người giám sát, ta cũng không yên tâm." Liên Thủ Tín lập tức lên tiếng.

"Đúng vậy a, nội. Đại bá con đi làm quan phụ mẫu, trong tay giữ sinhtử của lão bá tính. Nội, nộo cũng nói, ta đại bá tai nhuyễn. Nếu đi quabên kia, đại bá quen biết người xấu, vậy chẳng phải nguy to sao?" LiênMạn Nhi nói.

Kỳ thật Liên Mạn Nhi muốn nói nếu Liên Thủ Nhân làm chuyện xấu gì thì nguy rồi, nhưng xét thấy đối tượng nàng nói chuyện là cha ruột của Liên Thủ Nhân, nàng chỉ có thể nói úp mở, uyển chuyển.

Liên lão gia tử lại thở dài một tiếng. Không cần Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi nhắc nhở, ông đã nghĩ chuyện phát sinh một năm qua. Không đi theo giám sát Liên Thủ Nhân, ông xác thực lo lắng.

Bất quá, ông đồng dạng cũng không yên lòng, không nỡ xa nhà, không nỡ xa từng cọng cây ngọn cỏ ở đây. Liên lão gia tử bản chất là nông dân,hắn quyến luyến mảnh thổ địa dưới chân.

"Ông nội, nội đi giám sát đại bá vài năm. Chờ đại bá có thể làm cho nội yên tâm, nội hãy trở lại. Thôn này, phòng ở này lại không mọc ra chân, nó không chạy được." Liên Mạn Nhi nhìn ra Liên lão gia tử không nỡ, liền khuyên nhủ, "Nội, nội không phải thường nói, chuyện gì cũng phải phân nặng nhẹ sao, hiện tại, giám sát đại bá là việc trọng yếu nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro