Chương 411 - 420
Chương 411: Nổi giận
Trên đường đi từ Tam Thập Lý doanh tử đến thị trấn Cẩm Dương, mộtchiếc xe ngựa đang chạy cực kỳ nhanh. Ngồi trong xe là một nhà bốn người Liên Lan Nhi, La Bảo Tài, Kim Tỏa cùng Ngân Tỏa.
Xe ngựa liên tục xóc nảy mấy lần làm cho Ngân Tỏa cau mày, lên tiếng phàn nàn.
"Xe này đi kiểu gì vậy, lúc đi cũng không xóc nảy như vậy." Kim Tỏakhông hạ giọng mà nói to cho phu xe ở ngoài thùng xe nghe thấy.
Không biết có phải vì vách xe vô cùng dày hay không mà xa phu bênngoài không nghe được Ngân Tỏa phàn nàn, xe ngựa lại tiếp tục xóc nảyhai cái liên tục.
La Bảo Tài thấy con gái phàn nàn liền đem cái đệm dưới người hắn đưatới. Đây cũng không phải xe ngựa của nhà bọn hắn, xa phu cùng xe ngựađều là của Tống gia người ta, có chút không tiện cũng cố nhịn.
Liên Lan Nhi đang trầm tư chợt nghe thấy lời nói của Ngân Tỏa liềntỉnh lại. Nàng từ nhà Liên Thủ Tín đi ra, ngồi lên xe ngựa liền bắt đầusuy nghĩ, đem một chuyện trọng yếu đã quên mất.
Liên Lan Nhi đem tay vươn vào trong tay áo, lấy ra một túi tiền, từbên trong lấy ra một thỏi bạc. Thỏi bạc kia chưa đủ một lượng mà chỉkhoảng năm sáu phân.
La Bảo Tài thấy Liên Lan Nhi lấy ra một thỏi bạc lớn như vậy cũng cóchút đau lòng, môi rung rung hai cái nhưng cũng không lên tiếng. NgânTỏa liếc mắt nhìn thỏi bạc, trên mặt lộ ra chút không kiên nhẫn. Kim Tỏa bên cạnh đang buồn bực nhét điểm tâm vào trong miệng. Đây là điểm tâmlấy từ bàn rượu ban nãy. Hắn vừa lên xe liền bắt đầu ăn, căn bản khôngrảnh đi bận tâm sự tình khác.
... ...
Xe rốt cục không hề xóc nảy nữa, Liên Lan Nhi lướt nhìn qua ba người nhà bên người, nhẹ nhàng thở một hơi.
"... Ai có thể nghĩ tới, một đám mây có thể khiến trời mưa kia!... Đúnglà chuyện không ai nghĩ tới a..." Liên Lan Nhi phát ra một tiếng cảm kháikhông đầu không đuôi như vậy .
"Chuyện này..." La Bảo Tài đến bây giờ mới dám hướng Liên Lan Nhi hỏi thăm.
"Không thành." Liên Lan Nhi liếc qua Kim Tỏa, thấy khóe môi Kim Tỏavướng ít bột điểm tâm, liền lấy khăn ra, vươn tay giúp Kim Tỏa lau đi."Chuyện này của Kim Tỏa coi như xong đi. Hôm nay ta cũng thấy, nha đầuMạn Nhi kia cũng không dễ đối phó. Thực sự mà gả cho Kim Tỏa thì chúngta không có đường chen vào trước mặt. Nàng sẽ chèn ép hết Kim Tỏa."
La Bảo Tài a một tiếng, liền không nói thêm lời nào. Tất cả việctrong nhà hắn đều do Liên Lan Nhi quyết định, bảo hắn làm gì hắn liềnlàm cái đó là được rồi.
Liên Lan Nhi lại liếc nhìn Ngân Tỏa có chút nhíu nhíu mày.
"Mẹ nhìn con làm gì?" Ngân Tỏa hỏi.
"Mẹ không phải đang cân nhắc chuyện của con sao?" Liên Lan Nhi lên tiếng.
"Mẹ, con phải nói với mẹ trước. Mẹ muốn tìm người cho con cũng đượcnhưng không thể ở nông thôn, bẩn thỉu chết a." Ngân Tỏa liếc mắt quayđầu đi.
"Nha đầu nhà ngươi, con sao lại không biết tốt xấu như thế." Liên Lan Nhi liền quở trách Ngân Tỏa. "Ở nông thôn hay không ở nông thôn đều như nhau, cũng không phải đem ngươi cho cái nhà nghèo mạt rệp... Con chưathấy qua đại địa chủ nhà người ta thôi, mẹ cũng chưa thấy nhưng đã nghebà ngoại con từng kể qua rồi."
"Hay con xem cậu tư con đấy, cái sân rộng kia, cái phòng kia, xemngười mà người ta kết giao, lễ vật mà người ta nhận. Đã có tòa cổng chào này, lúc này mới cái chỉ có thế thôi. Về sau a... Đồ đến thò tay, cơm đến há miệng, ai trông thấy người ta cũng phải cúi đầu khom lưng kia... Trong huyện thành những nhà chân chính có tiền có thể diện, nhà ai mà khôngphải đại địa chủ? Muốn mua một tòa nhà trong thành là chuyện nhỏ nhưnhổ một cọng tóc thôi. Như chúng ta khổ ha ha đấy, phải dựa vào tiềnkiếm từ cửa hàng để ăn cơm. Một hạt gạo, một mảnh lá rau ta đều phảidùng tiền đi mua, người ta cái gì cũng không cần dùng tiền nhưng đềuđược ăn thứ tốt nhất, tươi mới nhất đấy. Những thứ thực sự tốt đâu cóđược vào đến miệng chúng ta..."
Ngân Tỏa hừ lạnh một tiếng, trong đầu lại dần hiện ra tình hình trong phòng Liên Chi Nhi với Liên Mạn Nhi.
Liên Lan Nhi đem biến hóa biểu lộ trên mặt Ngân Tỏa nhìn vào trong mắt, lại không nói thêm nữa.
Hôm nay vốn là định đem Liên Mạn Nhi nói cho Kim Tỏa, đến khi vào nhà Liên Thủ Tín nàng mới nổi lên tâm tư khác. Sau đó nàng cứng rắn lôi kéo Liên Thủ Tín đi nói chuyện cũng là vì cái tâm tư khác này.
Dù sao chuyện nói Liên Mạn Nhi cho Kim Tỏa nàng cũng dễ mở miệng,nhưng muốn đem Ngân Tỏa nói cho Ngũ Lang thì nàng lại không tốt chủđộng. Nàng chỉ phải ám chỉ Liên Thủ Tín, hy vọng Liên Thủ Tín bởi vì cựtuyệt chuyện của Kim Tỏa mà áy náy trong lòng, mở miệng hướng nàng cầuhôn Ngân Tỏa.
Ngân Tỏa khác với Kim Tỏa, Ngân Tỏa dung nhan không kém, tứ chi đềuđủ. Một khuê nữ nội thành cùng với Ngũ Lang nhà hắn, lại là khuê nữ củanàng, thân càng thêm thân, Liên Thủ Tín hắn còn có cái gì chọn lựa nữa.
Thế nhưng phản ứng của Liên Thủ Tín lại hoàn toàn không ngờ tới,ngược lại muốn nàng chậm rãi tìm nhà chồng trong thành cho Ngân Tỏa.
"... Trở về ta liền cho Kim Tỏa nói với hai khuê nữ nhà lão Tiền." Liên Lan Nhi mở miệng nói. Nhà lão Tiền cùng một phố với nhà nàng, trong nhà mở cửa hàng thêu. Người nhà lão Tiền nhiều, nhất là nhiều khuê nữ, lại chỉ dựa vào một cái cửa hàng nhỏ, cuộc sống khá khó khăn. Trước kia lão Tiền gia có ý muốn đem khuê nữ cho nhà nàng nhưng nàng một mực khôngnói ra. Nhà lão Tiền thấy nhà nàng điều kiện tốt, về sau sẽ liên lụy nhà nàng không ít. Hiện tại không tính được nhiều như vậy, tuổi của Kim Tỏa cũng đến rồi.
"Ừ." La Bảo Tài đáp ứng.
Kim Tỏa, sau đó sẽ đến Ngân Tỏa.
Liên Lan Nhi lại không khỏi liếc nhìn Ngân Tỏa liền đụng phải ánh mắt Ngân Tỏa nhìn qua.
Nha đầu Ngân Tỏa kia thật ra thì đồng cửa hôn sự này với Ngũ Lang đấy. Liên Lan Nhi nghĩ thầm.
"Trở về tìm người viết một phong thư cho ông bà ngoại." Liên Lan Nhitự nhủ nói, "Ông bà ngoại không ở nhà, thân thích nhà lão Trương cũng đã khom lưng rồi... Nhà mới của cậu tư ông bà ngoại đều chưa được ở qua màhắn đã cho nhà lão Trương ở lại rồi..."
Khom lưng là thổ ngữ ở đây, ý tứ đại khái là cái eo cứng rắn, cái eo thẳng, chiếm thượng phong.
... ...
Đêm đến, một nhà Liên Mạn Nhi đều chuẩn bị đi ngủ.
Trương Thải Vân tự nhiên là muốn đi theo Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi ngủ ở trong tây phòng, Trương thị định đem chăn nệm an bài Lý thị ởđông phòng, nàng ngủ bên cạnh, hai mẹ con thuận tiện tán gẫu.
"Bà ngoại, bà ngủ trong phòng chúng con không." Liên Mạn Nhi lêntiếng. "Bà ngoại, con ít khi được nghe người kể chuyện xưa lắm."
"Vậy được." Lý thị liền cười đáp ứng.
Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi và Trương Thải Vân liền vây quanh Lý thịđi ra khỏi đông phòng. Đi tới cửa, Liên Mạn Nhi liền nghiêng đầu vụngtrộm liếc nhìn Liên Thủ Tín và Trương thị, trong lòng không khỏi cườithầm.
... ...
Nhà mới của Liên Mạn Nhi, nội viện có phòng trên năm gian, một gianchính giữa vẫn làm phòng bếp như trước. Từ bên ngoài vừa tiến vào, haibên trái phải là hai cái bếp lò. Chỉ là cái bếp lò này khác với bên nhàcũ Liên gia.
Bếp lò ở nhà cũ Liên gia đều là bếp lớn đốt củi, hai cái bếp lò nàycủa nhà Liên Mạn Nhi là bếp lò nấu than đá kiểu mới. Đây là lúc thiết kế phòng ốc đã làm ra.
Thời đại này than đá đã được dùng vô cùng phổ biến. Cư dân trên thành trấn phần lớn dùng than đá để sưởi ấm. Lò sắt, còn có bếp hấp lớn đềudùng than đá đốt nấu. Hướng gần để nói thì Liên Mạn Nhi cũng đã tận mắtnhìn thấy nhà Ngô Gia Hưng nấu cơm, nhóm lửa, đều dùng than đá.
Nhà Liên Mạn Nhi đã định ra quy củ, về sau phòng bếp trước viện vẫndùng củi nhóm lửa như trước, nhưng hai phòng bếp trong viện thì dùngthan củi hoặc than đá để nhóm lửa, sưởi ấm, đương nhiên chủ yếu vẫn làdùng than đá.
Dùng than đá đun bếp không như dùng củi, sẽ không làm nền đất xungquanh bị bẩn, như vậy có thể giữ gìn vệ sinh trong phòng sạch sẽ.
Hai cái bếp lò trong nội viện này có thể làm phòng bếp nhỏ, bình thường có thể nấu nước, làm chút đồ ăn vặt đều cực thuận tiện.
Hôm nay đãi khách dùng hai cái bếp này nấu nước nên trong phòng đều nóng.
Liên Mạn Nhi để Lý thị ở cùng một phòng ngủ với các nàng nhưng Lý thị không đồng ý.
"Mấy tỷ muội các cháu ở buồng trong đi, bà ở ngay gian ngoài. Bà thích giường nóng như thế này."
Liên Mạn Nhi liền sắp đặt đệm chăn cho Lý thị. Trên giường gạch ngoài tây phòng cũng giống như các hộ nông dân khác, chính là nơi để ăn cỗ.Nhưng mà trên đó vẫn bày chăn chiên.
Chăn chiên này là dùng lông dê do dân phương Bắc ở biên cảnh chănnuôi chế thành, rất dầy. Chăn chiên có màu tự nhiên của lông dê, khôngqua nhuộm màu, trải ở trên giường gạch, đông ấm hè mát. Dù sao vẫn chưatới mùa đông, hôm nay giường lại được đốt nóng. Liên Mạn Nhi chuẩn bịgiường cho Lý thị nhưng không trải thêm chăn khác.
Ngày hôm nay người đến người đi, tất cả mọi người đều mệt mỏi, Lý thị liền sớm nằm xuống. Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng Trương Thải Vâncũng vào buồng trong.
Phòng ngủ của hai tỷ muội cũng là một gian phòng ốc thập phần rộngrãi. Giường gạch trong buồng cũng phủ chăn chiên giống gian ngoài. Trênmặt đất là gạch xanh, bên trên lại trải một lớp mặt như sàn nhà.
Bài trí trong phòng ngủ cũng rất đơn giản. Ở tường phía bắc là mộtdãy bốn cái rương. Hai cái ở phía đông là dùng chung. Hôm nay thu nhiềuvải vóc và những vật tinh xảo đều đặt trong hai cái rương này. Hai cáidựa vào phía tây thì một cái là của Liên Mạn Nhi, một cái là của LiênChi Nhi.
Dựa vào tường tây là một cái bàn trang điểm bằng gỗ tinh xảo, trướcđó là hai cái ghế thêu. Bên cạnh có giá áo, còn có một dãy hai cái ghếdựa, cạnh đó bày một bàn trà, trên bàn trà bày ấm trà và bát trà.
Ba tỷ muội tiến vào buồng trong liền lên giường. Liên Mạn Nhi đi kéorèm cửa sổ, Liên Chi Nhi lấy đệm chăn gối đầu ra từ trong tủ gỗ phía đầu giường đặt xa lò sưởi, cùng với Trương Thải Vân trải trên giường gạch.
Nằm vào trong chăn, ba nàng lại cười toe toét nói đùa một hồi mới đi ngủ.
Mới nằm ngủ chưa đến một lát liền nghe thấy tiếng bịch bịch bên ngoài hợp với vài tiếng mở cửa phòng.
Liên Mạn Nhi lập tức tỉnh, nàng ôm chăn mền ngồi dậy, thoáng kéo rem cửa sổ ra một chút, mở to hai mắt hướng ra phía ngoài xem.
Liên Thủ Tín một chân không, một chân mang giầy, trên người choàngmột kiện áo dài, mặt hướng về phía cửa gian ngoài, khuôn mặt khổ sở đứng dưới ánh trăng.
"... Sao chưa nói xong nàng lại nổi giận rồi, ta cũng không nói cái gìa. Giờ đã hơn nửa đêm, nàng còn đuổi ta ra ngoài..., chuyện này, ta hômnay, không thể không đáp ứng, không..." Liên Thủ Tín tội nghiệp hạ thấpthanh âm hướng về phía trong cửa giải thích.
Chương 412: Lót hoa bông
Liên Mạn Nhi đang xem vui sướng, đột nhiên cảm thấy bên người có chút khác thường. Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác thì nhìn thấy Liên Chi Nhicùng Trương Thải Vân cũng đều ngồi dậy, hơn nữa đều vươn đầu hướng rabên ngoài xem.
Liên Mạn Nhi nghiêng lỗ tai nghe ngóng, gian ngoài không có bất cứđộng tĩnh gì. Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, nhất định là hai ngày nay Lý thị quá mệt nhọc nên ngủ say rồi.
Liên Thủ Tín đứng ở ngoài cửa giải thích, sau nửa ngày cũng khôngnghe thấy Trương thị có động tĩnh gì. Liên Thủ Tín liền hướng phía cửađi hai bước, tựa hồ là muốn trở về phòng. Vừa lúc đó, một cái giầy từtrong nhà bay ra nện trên lồng ngực Liên Thủ Tín.
Thân thể Liên Thủ Tín ngửa ra sau một chút, chiếc giày kia liền lạchcạch một tiếng rơi trên mặt đất. Ngay sau đó là tiếng đóng cửa, tiếptheo là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Trương thị đi hướng đông phòng.
Liên Thủ Tín đi tới đẩy cửa, tự nhiên không đẩy ra được. Hắn chỉ phải quay người lại, nhặt chiếc giày Trương thị ném lên, rồi ngay lập tứcngồi xuống trên bậc thang.
Ban đêm lúc này trời đã có chút lạnh.
Trên người chỉ mặc áo mỏng, mặc dù Liên Thủ Tín mới ngồi một chút ởhành lang cũng đã cảm thấy lạnh. Liên Thủ Tín đứng lên, trở về trướccửa, lại thử đẩy cửa ra. Cửa như trước vẫn đứng yên. Liên Thủ Tín liềnđi đến cửa sổ đông phòng, đưa tay gõ.
"Mẹ bọn nhỏ, mẹ bọn nhỏ à." Liên Thủ Tín thấp giọng kêu lên.
Trong phòng Trương thị đã sớm nằm vào trong chăn, nghe thấy tiếng Liên Thủ Tín gõ cửa sổ, chỉ trở mình một cái rồi lại bất động.
Liên Thủ Tín ngơ ngác đứng dưới cửa sổ cả nửa ngày, rốt cục tuyệt vọng, Trương thị sẽ không mềm lòng mở cửa cho hắn vào nhà.
Liên Thủ Tín không còn cách nào, chỉ phải rì rì rời khỏi cửa sổ, cúi đầu đi hướng tiền viện.
Trong tây phòng, Liên Mạn Nhi nhìn thấy Liên Thủ Tín ủ rũ đi tiền viện mới buông rèm cửa sổ. Một lần nữa nằm lại vào trong chăn.
"Dì cả đuổi dượng cả đi à?" Trương Thải Vân nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." Liên Mạn Nhi gật đầu. "Muội không quản bọn họ làm khỉ gió gì, muội ngủ đây."
"Dì cả cũng có cá tính a, tỷ nghe mẹ tỷ kể, tính tình dì cả đã rất tốt rồi." Trương Thải Vân lại nhỏ giọng nói.
Tính tình Trương thị đương nhiên tốt, bằng không cũng không đơn giảnchỉ đuổi Liên Thủ Tín ra như vậy, trong lòng Liên Mạn Nhi thầm nghĩ,ngẫm lại bóng lưng ảm đạm Liên Thủ Tín. Liên Mạn Nhi cười trộm trongchăn một hồi mới ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy với tinh thần sảng khoái. Thu thập xong xuôiLiên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Trương Thải Vân cùng Lý thị đi ra cửa hàngăn điểm tâm.
Trương thị và Liên Thủ Tín đã dậy từ sớm, đang bận việc trong cửahàng. Bất quá không khí giữa hai người có chút tế nhị. Trên mặt Liên Thủ Tín mang vẻ nịnh nọt, mà Trương thị lại vẫn tránh né Liên Thủ Tín,giống như nhìn đều không muốn nhìn một cái.
"Tiểu Thất." Liên Mạn Nhi liền vụng trộm hỏi tiểu Thất, "Đêm qua cha có qua chỗ đệ không?"
Vì để thuận tiện cho việc đọc sách, Ngũ Lang cùng tiểu Thất sẽ ngụ ởtiền viện. Bọn hắn ở gian ngoài của thư phòng, kế tiếp phòng ngủ của Lỗtiên sinh.
"Vâng." Tiểu Thất đem một chén cơm trộn cho mèo đặt trên giường gạch, gọi mèo đại hoa đến ăn.
Những tiểu hài tử bình thường đều thích tiểu động vật như mèo con,chó con. Nhưng thích thì thích, nhiều tiểu hài tử vẫn thích cầm tiểuđộng vật chơi, còn chân chính có đứa bỏ công chăm sóc tiểu động thìkhông nhiều. Tiểu Thất lại không giống vậy, không cần người lớn chiếu cố nhiều. Hắn rất có kiên nhẫn mỗi ngày đều cho mèo đại hoa ăn. Hắn cònkhông chê bẩn, mỗi ngày đều đổi cát lót ổ cho mèo đại hoa .
Không phải chỉ ham thích nhất thời một ngày hai ngày, mà là mỗi ngày, căn bản không cần ai khác nhắc nhở.
Cho nên, trách không được tất cả mọi người đều thích tiểu Thất, cũngtrách không được người mà mèo đại hoa thích nhất là tiểu Thất.
"Lúc nửa đêm, đệ và ca đều ngủ rồi, cha đến gõ cửa... Ngủ một đêm ngaytrên giường gạch của chúng đệ, lại còn than thở nữa." Tiểu Thất nói vớiLiên Mạn Nhi.
"Tỷ. Cha mẹ giận nhau à?" Tiểu Thất lại hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi gật đầu. Lại cúi đầu xuống ghé vào lỗ tai tiểu Thất dặn dò một phen.
"Đệ đã biết." Tiểu Thất mở trừng hai mắt, gật đầu.
Mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn điểm tâm. Trương thị vẫn nhưtrước không quan tâm đến Liên Thủ Tín, mấy hài tử cũng đều cúi đầu phốihợp tự ăn xong. Ngũ Lang và tiểu Thất liền mang túi sách chuẩn bị đếntrường.
Hai hài tử đều rất có quy củ. Ngũ Lang chào hỏi từng người trongphòng mới đi ra ngoài. Tiểu Thất cũng chào hỏi từng người trong phòngnhưng lại không chào Liên Thủ Tín, chỉ buông thỏng mí mắt đi tới trướcmặt Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín lập tức cả kinh.
Tiểu Thất là tiểu nhi tử ngoan ngoãn, thích kề cận hắn, bảo bối của hắn vậy mà lại không quan tâm hắn.
Liên Thủ Tín cơ hồ không tự chủ được đi theo sau tiểu Thất.
"Tiểu Thất, ai con cũng chào hỏi rồi, sao con lại không quan tâm cha con vậy?" Liên Thủ Tín đuổi theo ra, hỏi tiểu Thất.
Tiểu Thất nghiêng đầu sang chỗ khác, chu miệng. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt lên án Liên Thủ Tín.
"Tiểu Thất, đi thôi, chậm nữa sẽ đến muộn." Ngũ Lang ở phía trước hô.
"Vâng, đến đây." Tiểu Thất lên tiếng, không để ý tới Liên Thủ Tín, quay đầu bỏ chạy.
Liên Thủ Tín bị gạt ngay tại chỗ, gió cuối thu thổi tới, vài chiếc lá vàng bay vòng quanh trước mặt hắn, rơi xuống dưới chân hắn lại bị gióthổi đi.
Trương thị thu thập bàn ăn, dặn dò mấy câu với Triệu thị và Liên Diệp Nhi rồi trở về xưởng dưa chua. Hiện tại xưởng dưa chua của Liên gia lại khai trương nên Trương thị chủ yếu trông coi xưởng bên kia. Cửa hàngLiên ký ở đây do Liên Thủ Tín trông coi.
Liên Thủ Tín không dám ngăn đón Trương thị, hắn ngăn cản Lý thị.
Lý thị lúc nào cũng muốn cho cô gia mặt mũi.
"Mẹ." Lý thị ngồi ở trong giường, Liên Thủ Tín liền nghiêng thân thểngồi vào bên cạnh. "... Chị cả là nói thân càng thêm thân, nhưng con cũngkhông đáp ứng. Mẹ mấy đứa nhỏ cũng tào lao, không biết chuyện quan trọng thế nào liền tức giận lớn như vậy."
"Thân càng thêm thân, đây là hảo ý." Tính cách Lý thị ôn hòa, nóichuyện cũng chậm rãi kéo dài âm thanh. "Hài tử mình dạng gì ta đềubiết được. Kết thân a, phải chú ý tương xứng, không thể thiệt thòi chính mình để lấy phải cái không tốt, cũng không thể thiệt thòi người ta. Bọn nhỏ không xứng đôi thì cả đời sẽ không như ý. Lòng bàn tay hay mu bàntay đều là thịt... Mạn Nhi nhà ta dung nhan gì, nhân phẩm gì, dù sao cũngphải lấy người không quá tệ. Đứa nhỏ nếu chênh lệch quá nhiều thì cũngkhông nên a..."
Lý thị nói rất hàm súc, nói thẳng việc Liên Lan Nhi làm là không nênhay nói Kim Tỏa không xứng với Liên Mạn Nhi không phải là phong cách của Lý thị. Đương nhiên, nếu đổi lại là Chu thị, nhất định sẽ trực tiếpmắng lên.
Bất quá, Liên Thủ Tín đã nghe rõ ý tứ của Lý thị.
"Khuê nữ nhà mình đều là miếng thịt rơi trên người mẹ xuống. Có thiệt thòi những chuyện nhỏ nhặt thì cũng không tính làm gì, nhưng chuyện đại sự cả đời, nếu thiệt thòi cho khuê nữ thì người làm mẹ sẽ thế nào? Cáinày thật sự còn đau hơn lấy đao khoét thịt trên người nàng a. Đàn ôngcác ngươi đều vô tâm, haizzz."
Lý thị nói xong thì mang giày xuống giường. Tuy nhiên trong lòng còncó rất nhiều lời muốn nói..., nhưng Lý thị không thể cái gì cũng nói hết,chỉ những điều này nàng mới có thể nói, còn cái khác nàng không tiệnhướng sâu thảo luận.
"Hai vợ chồng không có cách đêm thù. Nói rõ thì tốt thôi. Con cứ làm việc đi."
"Mẹ, việc này là trách con. Mẹ mấy đứa nhỏ đối với con, đối với người trong nhà con cho tới nay đều rất tốt. Mẹ, những lời mẹ vừa nói con đãhiểu." Liên Thủ Tín vội vàng đứng lên nói.
"Hiểu là tốt rồi, hiểu là tốt rồi." Lý thị cười nói.
Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân theo Lý thị từ hậuviện cửa hàng đi ra, băng qua vườn rau, vượt qua tây viện theo cửa náchtiến vào trong nhà, vừa vặn thuận đường đi nhìn xưởng dưa chua.
Trong xưởng dưa chua, Trương thị đang cùng mọi người bận việc. Ngườilàm năm nay đều là người cũ của năm trước, mọi người thấy các nàng đếnliền đều ngừng tay, cười chào hỏi.
"Đều là người nhanh nhẹn." Lý thị liền cười nói, "Các ngươi cứ lo làm việc các ngươi đi."
Bởi vì sợ chậm trễ mọi người làm việc, Lý thị chỉ nhìn một chút liền đi ra.
"Mẹ về trước đi, con một hồi nữa sẽ về." Trương thị lên tiếng.
"Con còn đang bận việc, có Chi Nhi với Mạn Nhi ở cùng ta rồi." Lý thị nói.
Trở lại nội viện, mọi người liền đến đông phòng. Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, rải đầy trên giường gạch, chiếu sáng trưng hai gian phòng.
"Dùng thủy tinh làm cửa sổ thật tốt, sáng quá." Lý thị ngồi trên giường nói.
Nói xong, Lý thị liền mở một cái túi lớn trên giường ra. Trong túi là mấy bịch giấy bao bông, còn có mấy tấm vải tốt. Lý thị chọn lấy một tấm vải trải rộng ra trên giường gạch.
Đó là một tấm vải mịn dùng để lót bên trong áo bông hoặc chăn, nhìn kích cỡ lớn nhỏ hẳn là dành cho Liên Thủ Tín.
Lý thị lại cầm một bao bông rồi mở ra, trước tiên xé một khối lớn,đặt lên miếng vải mịn lót bên trong áo, lại dùng hai tay đem bông xéthành một ít phiến bông hơi mỏng, một mảnh ép chặt lấy một mảnh, tầngtầng lớp lớp chồng lên nhau. Liên Chi Nhi với Trương Thải Vân cũng cầmmột tấm vải lót khác, hai người bắt đầu lót hoa bông.
Liên Mạn Nhi không vội vã ngồi lên giường, nàng chuyển một cái bànnhỏ đặt ở trên giường gạch, lại cầm một cái ấm trà, lấy một dúm lá tràtrong hộp bên cạnh bỏ vào trong ấm trà, rồi quay người ra khỏi phòng.Trên bếp lò ở gian ngoài đang nấu một ấm nước to, nước trong ấm đã sủibọt bắt đầu sôi. Liên Mạn Nhi cầm khối vải bông treo trên kệ bên cạnhxuống, kê ở quai xách của ấm nước, rót nước vào ấm trà.
Lá trà trong ấm được tưới nước nóng liền có mùi thơm ngát tỏa ra.
Pha xong nước trà, Liên Mạn Nhi lại đem ấm đặt về trên bếp, cho thêmít nước vào ấm để tiếp tục đun, xong xuôi mới xách ấm trà vào nhà.
Đem bình trà cùng mấy bát trà đều bày ở cái bàn trên giường, Liên Mạn Nhi lại cầm một cái hộp, trong hộp đựng đầy các loại điểm tâm và tráicây, bỏ ở trên giường gạch.
"Bà ngoại, uống trà ăn điểm tâm. Thải Vân tỷ, uống trà ăn điểm tâm." Liên Mạn Nhi mời.
Liên Mạn Nhi cũng lên giường, ngồi ở bên người Lý thị, nhìn một hồi, nàng cũng học bộ dạng Lý thị thử làm lót hoa bông.
"Bà ngoại, bà biết vì sao mẹ con không thích dì cả à?" Liên Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi Lý thị.
Chương 413: Nhả nước đắng
Trương thị không thích Liên Lan Nhi, đây là việc gần đây Liên Mạn Nhi mới phát hiện ra.
Nhà Cô cả ở thị trấn, chỉ vào ngày tết mới về Tam Thập Lý doanh tửthăm Liên lão gia tử với Chu thị, bởi vì không có nhiều quan hệ với cuộc sống của các nàng nên trong nhà Liên Thủ Tín cũng rất ít đề cập tới. Mà gần đây, bởi vì nhà nàng được cổng chào vua ban, Liên Lan Nhi mới gửithư đến, nói muốn tới chúc mừng nhà các nàng, Liên Mạn Nhi mới chínhthức nhìn thấy người Cô cả này.
Sau đó, Liên Mạn Nhi liền phát hiện, mỗi khi nhắc tới Liên Lan Nhi,Trương thị liền không thích nói chuyện, biểu hiện rất buồn bực.
Liên Mạn Nhi liền đem chuyện hỏi Liên Chi Nhi, là chuyện gì xảy ra.
"Mẹ với Cô cả, hai người không thích nhau." Liên Chi Nhi nói như vậy với Liên Mạn Nhi.
"Vì sao?" Liên Mạn Nhi có chút giật mình. Trương thị tính cách ônhòa, mềm mại, đơn giản sẽ không xảy ra xung đột gì với ai. Nhìn nàngnhường nhịn Chu thị và Liên Tú Nhi như thế nào là biết, đối xử với người trong thôn cũng rất rõ ràng, Liên Mạn Nhi cũng không tin trước lúcTrương thị gả tới đây đã có xung đột gì.
Mà Liên Lan Nhi, tuy Liên Mạn Nhi không có gì ấn tượng với nàng ta,nhưng thông qua một số chuyện nàng nghe được thì có thể kết luận, đây là một người vô cùng thông minh, một nữ nhân vô cùng biết làm người. LiênMạn Nhi cho rằng, Liên Lan Nhi có thể so sánh với Tưởng thị. Mặc kệtrong nội tâm như thế nào, ngoài mặt đều làm đặc biệt tốt.
Trương thị với Liên Lan Nhi lại không có lợi ích gì xung đột, ngườihiền lành như Trương thị làm sao sẽ không thích một người khéo léo nhưLiên Lan Nhi?
Liên Chi Nhi cũng không hiểu rõ ràng lắm.
"Cũng không cãi nhau, cũng không nói chuyện, tỷ không rõ thế nào, hỏi thì mẹ không nói."
Bởi vậy, trong lòng Liên Mạn Nhi liền tồn tại nghi vấn.
Cũng chính bởi vì biết rõ Trương thị không thích Liên Lan Nhi, chonên ngày hôm qua khi Liên Lan Nhi đến, Liên Mạn Nhi có chú ý đến nàng,thấy nàng dùng ánh mắt tìm kiếm mình, lại cố ý làm cho Kim Tỏa thân cậnmình. Liên Mạn Nhi mơ hồ dự cảm được gì đó, nhưng dù sao cũng không nóng nảy.
Kết quả đúng như nàng suy nghĩ, Liên Lan Nhi chỉ cần thoáng lộ ra chút ý định ra đã bị Trương thị chặn lại.
Bất quá việc này cũng chưa cởi bỏ nghi hoặc trong lòng Liên Mạn Nhi.
Trương thị vì cái gì không thích Liên Lan Nhi?
Liên Mạn Nhi nhìn Lý thị, hy vọng có thể biết được đáp án từ bà.
Trong tay Lý thị vẫn cầm sợi bông, tựa hồ nghĩ ngợi một lát rồi mới mở miệng.
"Việc này a, lát nữa chính cháu hỏi mẹ a." Lý thị nói, "Cháu cũngbiết tính mẹ cháu đấy, kể cả với bà, nàng cũng chỉ tốt khoe xấu che. Tacũng chỉ biết sơ sơ là nàng với Cô cả cháu không thích nhau thôi."
"À." Liên Mạn Nhi không khỏi có chút thất vọng, "Bà ngoại, vậy cháu hỏi mẹ, mẹ cháu sẽ không tức giận sao? Hơn nữa, cháu thấy mẹ có vẻkhông thích nhắc đến chuyện này đâu."
"Nói chuyện gì vậy?"
Đang nói chuyện, Trương thị đi dần dần từ bên ngoài vào.
"Mẹ sao trở lại nhanh như vậy rồi. Xưởng không cần mẹ trông coi nữa sao?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.
"Đều là những người đã làm quen, đến lúc cứ tính tiền công theo hànglàm ra là được, không cần phải nhìn xem. Mẹ để cho vợ Xuân Trụ làm đốccông. Mọi thứ có nàng thay mẹ trông nom, vậy mẹ càng bớt lo. Hiện tạinhà này bên trong bên ngoài đều có nhiều việc, mẹ cũng không thể cứ cộtvào xưởng dưa chua mãi được." Trương thị lên tiếng.
Liên Mạn Nhi gật đầu, vốn nàng còn muốn nhắc nhở Trương thị chuyệnnày, hiện tại Trương thị chính mình đã tự suy nghĩ cẩn thận, sắp xếpxong xuôi.
Trương thị liền rửa sạch tay rồi lên giường, cùng lót hoa bông với Lý thị.
"Vừa rồi mẹ vào cửa, con với bà ngoại đang nói chuyện gì cơ mà?" Trương thị vừa lót hoa bông vừa thuận miệng hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi thấy Trương thị tâm tình rất không tệ, nghĩ nghĩ, đem điều muốn hỏi nói ra.
"... Bà nội đối với mẹ áp bức như vậy, không nói đạo lý gì, còn có lãocô nữa, nói nàng lấy oán trả ơn cũng không sai. Thế mà mẹ đối với cácnàng giống như không có chuyện gì, vậy tại sao mẹ với Cô cả lại..."
Liên Mạn Nhi nhìn xem Trương thị.
Trương thị tựa hồ đang nghĩ tới điều gì không tốt, sắc mặt lập tứccũng có chút âm u, trầm mặc không nói chuyện. Trong phòng ai cũng khôngnói gì, kỳ thật mọi người đều cùng có ý nghĩ như Liên Mạn Nhi, các nàngđều đặc biệt muốn biết vì cái gì Trương thị đối với Liên Lan Nhi khônggiống với hai người kia.
"Mẹ, có cái gì không thể nói chứ. Trong phòng này đều là người mộtnhà. Nói ra có thể thống khoái, còn làm cho chúng ta hiểu rõ." LiênMạn Nhi liền khích lệ Trương thị.
"Con đấy, đừng có chuyện gì không tốt đều nghẹn trong lòng." Lý thị giận dữ nói.
"Mẹ cũng muốn nói nhưng không biết nên thế nào nói." Trương thị rốt cục mở miệng.
"Mẹ cứ nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, chúng ta đều sẽ lắng nghe." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"Nói thế nào đây, bản thân ta thế nào, ta không phải tự khen chínhmình... Nhưng mà cùng với người như vậy, ta cũng không thể, người gì màkhông biết xấu hổ đỏ mặt. Cũng chỉ có người như Cô cả mới như vậy, không có chuyện quan trọng thì ta không muốn gặp."
"Cô cả con là người khéo léo a, ai cũng nói nàng tốt. Nếu ai nói nàng không tốt thì trước mặt người ta không nói gì nhưng sau lưng sẽ nghĩngười không tốt khẳng định không phải là Cô cả mà là cái người nói kiamới là không tốt."
"Cô cả con chưa mắng ta bao giờ, cũng chưa đánh bao giờ. Thế nhưngđối với nàng, ta là..." Trương thị nói đến đây liền dừng lại một chút, tựa hồ tìm không ra từ nào phù hợp để hình dung cảm thụ của nàng.
"Nàng không cần mắng, cũng không cần đánh, nàng đang nói cười ha hảvới con nhưng có thể sau lưng lại nghĩ xấu về người, chỉ là một ánh mắt, một câu nói liền làm cho con..." Trương thị nói đến đây, rùng mình mộtcái lại dừng lại.
"Mẹ, ý mẹ có phải là nói nàng đặc biệt âm hiểm a." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"Đúng, đặc biệt âm hiểm. Cũng không biết thế nào nàng có bản lãnhđó, biết rõ là nàng không có gì tốt, nhưng con lại nói không nên lờinàng không tốt cái gì." Trương thị gật đầu nói.
"Chẳng phải là khẩu phật tâm xà!" Trương Thải Vân lên tiếng.
"Người khẩu phật tâm xà thì thanh danh thường vẫn sẽ không tốt, nhưng mà Cô cả của Chi Nhi, nhân duyên rất không tệ." Lý thị lên tiếng.
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, nàng đã hiểu rõ. Liên Lan Nhi nhất định làđã từng chơi xấu Trương thị, làm cho Trương thị nếm mùi đau khổ, lạithông minh không để cho Trương thị nắm được nhược điểm, làm cho Trươngthị có khổ mà nói không nên lời.
"Bà nội với lão cô của con, tuy rằng các nàng thực sự bá đạo, cái gìđều không nói đạo lý, nhưng tất cả đều thể hiện trên mặt, bụng dạ thẳngthắn. Mọi người cũng đều biết rõ ràng điều đó, nên mẹ không sợ. Mẹ chỉsợ người như Cô cả con vậy." Trương thị nói.
"Giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống chứ sao." Liên Mạn Nhi lên tiếng. Có rất nhiều cách để miêu tả loại người này, thí dụ nhưtrong chậu lửa ngầm chứa một thanh đao, hay là người trên mặt mang cườinhưng trong tay cầm dao găm đâm bạn.
Người như vậy lực sát thương xác thực rất lớn, ví dụ như Trương thịđã bị ăn hết đau khổ, lại có khổ nói không nên lời. So sánh với ngườikhác thì cái gì cũng biểu hiện trên mặt như Chu thị thậm chí lại có vàiphần đáng yêu.
Chu thị lại được coi là đáng yêu, Liên Mạn Nhi xoa trán, nhanh chóng lắc đầu. Đem ý nghĩ này đánh bay đi ra ngoài.
"Chính là như vậy." Trương thị gật đầu, "Ta sợ người như vậy, cũngđặc biệt dị ứng người như vậy. Nhìn thấy nàng, ta hận không thể đi vòngqua."
Liên Mạn Nhi gật đầu.
Trương thị trong mắt Liên Lan Nhi hẳn là một người rất đần a. Nhưngmuốn che giấu bản thân với người khác một lần hai lần còn có thể, nếumuốn cả đời đều che giấu thì cơ hồ là không có khả năng.
Liên Lan Nhi thủ đoạn lại âm lại diệu thì thế nào? Một người ngốcnhư Trương thị vẫn có thể phát hiện ra nàng xấu. Như vậy người khác thìsao? Mặc dù tất cả mọi người không nói, nhưng trong lòng nhất định đềubiết. Mặc dù biểu hiện ra hòa hòa khí khí, thậm chí lấy lòng giao hảo,nhưng sau lưng, ai lại không lưu mấy phần phòng bị người như vậy.
Nhất là người tâm địa thiện lương như Trương thị, theo bản năng nàng liền chán ghét người như vậy.
Trương thị thấy tất cả mọi người tin tưởng nàng, đứng cùng một chỗ với nàng thì vô cùng cảm động.
"Ta còn tưởng ta nói mơ hồ như vậy thì mọi người sẽ không tin tưởng ta kia." Trương thị nói.
"Con nha, con là khuê nữ của ta, con là loại người gì ta còn không biết." Lý thị lên tiếng.
"Mẹ, chúng con đương nhiên tin tưởng mẹ. Không chỉ chúng con, nếu mẹnói với người khác trong thôn chúng ta, khẳng định mẹ sẽ thấy họ cũngtin tưởng mẹ." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Trương thị đem nỗi khổ nói không nên lời phun ra, trong nội tâm lập tức khoan khoái.
"Đây là chuyện trong nhà gì mà lại đi nói với người khác. Ta đều biết nàng là người như vậy là được rồi." Trương thị lại bắt đầu lót hoabông. "... Nàng còn muốn cùng ta thân càng thêm thân kia. Biết rõ nàng làloại người gì, ta còn có thể đem khuê nữ nhi tử của mình đẩy vào hốlửa sao, như thế còn không bằng làm thuộc hạ của bà nội còn hơn."
Lót bông cả buổi, đến cơm trưa cả nhà như trước đến cửa hàng ăn.
Trong bữa cơm, Trương thị vẫn như trước không quan tâm đến Liên ThủTín. Cả bàn người, kể cả Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều đã biết rõchuyện gì xảy ra, bởi vậy đều chăm chú cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Liên Thủ Tín rốt cục không chịu nổi, thừa dịp Trương thị đến phòng bếp rửa chén thì cùng vào. Mọi người đều biết rõ, khẳngđịnh Liên Thủ Tín có lời muốn nói cùng Trương thị, bởi vậy đều rất thứcthời tránh đi.
"Mẹ mấy đứa nhỏ, ta biết rõ sai rồi. Việc này xác thực là Cô cả nàng... Là nàng không đúng. Ta cảm thấy ta không đồng ý là được rồi, thế nhưngta lại không nghĩ đến tâm tình của nàng, đây là ta không tốt." Liên ThủTín thấp giọng xin lỗi Trương thị .
Trương thị cúi đầu rửa chén, mặc dù không ngẩng đầu, nhưng lại nghe rõ từng lời của Liên Thủ Tín.
"Kỳ thật ta cũng không muốn nói với nàng. Ta nghe Cô cả nói chuyệnnày, trong lòng ta cũng rất không thoải mái, nàng nói như vậy, ta cảmthấy Mạn Nhi nhà ta thật thiệt thòi. Mạn Nhi là dạng gì, Kim Tỏa nhànàng là dạng gì. Nàng thật không nên đề cập chuyện này."
Trương thị đưa lưng về phía Liên Thủ Tín, sắc mặt đã hòa hoãn rất nhiều.
"Chỉ thế này thôi?" Trương thị hỏi.
"Có, còn có." Liên Thủ Tín thấy Trương thị rốt cục phản ứng lại hắn,lập tức vui vẻ. "Nàng yên tâm, ta lần này không đồng ý, về sau khẳngđịnh cũng sẽ không đồng ý. Ai nói cũng không được. Không chỉ với MạnNhi, mà ngay cả đánh chủ ý với Ngũ Lang hay tiểu Thất đều cũng khôngđược."
"Hừ, coi như ngươi còn có chút bộ dạng làm cha." Trương thị lêntiếng, trên mặt ẩn ẩn lộ ra nụ cười. "Còn gì nữa không? Còn có cái kia?"
Liên Thủ Tín liền lại có chút ngẩn người.
"Không phải việc này, vậy còn có chuyện gì?"
Nụ cười trên mặt Trương thị lập tức không còn, nàng đứng người lên, một nửa số chén còn lại cũng không rửa.
"Tam thẩm ơi." Trương thị kêu Triệu thị, "Tam thẩm, trong nhà ta còn có chút việc, ngươi giúp ta rửa nốt mấy cái chén."
"Ừ." Triệu thị vội vàng đồng ý.
Trương thị liền xoa xoa tay, trở về phòng kêu Lý thị, Liên Chi Nhi,Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân, liền hướng trong nhà đi. Ngũ Lang với tiểu Thất cũng đều cuống quít bọc sách đeo lên lưng, cùng nói muốn điđến trường, liền chạy mất.
Liên Thủ Tín vốn cho rằng nhận lỗi như vậy là có thể thân thiện lạivới Trương thị, không nghĩ tới dường như Trương thị lại càng tức giận,mọi người cũng đều không để ý hắn.
Liên Thủ Tín có chút luống cuống, nhìn thấy tất cả mọi người đều racửa, chỉ có Liên Mạn Nhi bởi vì bận gãi ngứa cho mèo đại hoa nên đã chậm lại đằng sau.
"Mạn Nhi a, con giúp đỡ cha đi." Liên Thủ Tín lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Chương 414: Quy củ mới
Liên Mạn Nhi nhìn nhìn Trương thị đã đi ra khỏi cửa, lại nhìn LiênThủ Tín tội nghiệp một chút. Nàng thoáng do dự chốc lát, liền ôm lấy mèo Đại Hoa, lướt qua Liên Thủ Tín đi ra ngoài.
"Mạn Nhi." Liên Thủ Tín sốt ruột, vội vàng ngăn cản Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy Liên Thủ Tín thân thể thoáng cúi xuống, ăn nói khép nép xem nàng.
"Mạn Nhi a, con giúp cha a." Liên Thủ Tín nịnh nọt nói.
Liên Mạn Nhi liền quay mặt đi giơ tay vuốt tóc, không nhìn tới Liên Thủ Tín, tay kia sờ soạng hai chân mèo Đại Hoa.
"Cha, cha nói con giúp cha cái gì, cha muốn đem con cho Kim Tỏa nhà cô cả rồi phải không."
"Mạn Nhi, cha đây không phải là..." Liên Thủ Tín muốn nói hắn đã khôngđồng ý, nhưng hắn lập tức nhớ tới lời nói của Lý thị, còn có Trương thịsau khi nghe hắn giải thích như vậy đã nổi giận, bởi vậy hắn vội vàngđem nửa câu sau nuốt xuống.
Hắn hiện tại cũng phải cân nhắc lại, chỉ là không đồng ý thì hoàntoàn không đủ. Trương thị cùng mấy hài tử đều vì chuyện này mà thươngtâm, bực tức. Mà Liên Mạn Nhi là đứa chịu ủy khuất nhất.
Có lẽ hắn đã biết cách sửa chữa cách nói, và biết cách bảo hộ vợ con của mình.
"Mạn Nhi a, việc này là cô cả của con không đúng, nàng không nên đềnghị như thế." Liên Thủ Tín dừng một chút, liền nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi không lên tiếng, trong tay tiếp tục sờ mèo Đại Hoa.Nhưng mà, trong lòng Liên Mạn Nhi vẫn âm thầm gật đầu. Đối với người như Liên Thủ Tín, có thể ở trước mặt Trương thị và hài tử nói đại tỷ củahắn không đúng, không nên, đây là chuyện rất khó có được. Lúc trước thìđây là chuyện có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Liên Thủ Tín có tiến bộ.
Nhưng như thế này còn chưa đủ.
Với tình huống hiện tại của nhà nàng, khó tránh khỏi sẽ có người nghĩ cách lợi dụng. Nếu là người bên ngoài thì dễ ứng phó. Nhưng sẽ rất khóphòng bị người Liên gia. Mà những người này lại đã tìm tới tận cửa rồi,mặc dù họ không dám dùng thái độ ép buộc hay thủ đoạn gì. Hơn nữa cănbản nhà nàng giờ cũng không sợ những người này nữa, nếu như người tớidám ép buộc, sẽ chỉ làm cho cả nhà nàng càng thêm đoàn kết đối phó.
Chỉ sợ những người kia biết dùng thủ đoạn khác, ví dụ như thân tình gì gì đấy.
Trương thị, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang hay tiểu Thất, Liên Mạn Nhi đềukhông lo lắng. Liên Mạn Nhi chỉ lo lắng Liên Thủ Tín. Hiện tại trong nhà nàng, Liên Thủ Tín là dễ lộ sơ hở nhất.
Muốn về sau có thể bớt lo chút ít, vậy trước tiên phải đem sơ hởcủa Liên Thủ Tín chắn cho kín. Mà lúc này đây là thời cơ cực kì thànhthục. Có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có, vừa vặn thừadịp chuyện lần này của Liên Lan Nhi, phải tiến hành một lần giáo dục với Liên Thủ Tín.
Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại làm như bị ủy khuất, tỏ vé oán khí với Liên Thủ Tín.
"Mạn Nhi. Cha biết rõ con bị ủy khuất. Trong lòng cha cũng khôngthoải mái. Ngày đó ở tại tiền viện, dượng cả của con còn nói với ta mộtcâu, nhưng ta không giả vờ không để ý đến. Nếu hắn hiểu, thì khẳng địnhbiết rõ là cha không muốn, không nên nhắc lại nữa. Không nghĩ tới cô cảcủa con, nàng lại nói với cha."
Liên Thủ Tín nói đến đây, thở dài một hơi.
"Chuyện này nếu là cha, khẳng định sẽ không như vậy. Nhưng biết làmsao đây, đó là cô cả của con, cha không thể đánh nàng mắng nàng. Đây làthân thích, coi như vì thể diện mà cho qua. Nàng nói chuyện đó, chakhông hề nói gì. Nàng còn nói chuyện của Ngân Tỏa, cha đây cũng khôngđồng ý. Dù cha nói nhẹ nhàng một chút, chẳng phải là vì giữ mặt mũi chomọi người sao. Ý tứ của cha, nàng có lẽ đã hiểu rõ rồi, về sau khẳngđịnh sẽ không nhắc lại nữa. Về sau nếu nàng lại nói chuyện này, cha sẽlấy cây chổi đuổi nàng đi ngay."
"... Chuyện lớn như vậy, kể cả cha có nguyện ý, thì cha cũng không thể tự tiện đồng ý, kiểu gì cũng phải thương lượng với mẹ con."
Liên Mạn Nhi nghe Liên Thủ Tín nói như vậy, sắc mặt liền hòa hoãn. Nàng liền cởi giày, ôm mèo Đại Hoa lên giường ngồi xuống.
Liên Thủ Tín thấy sắc mặt Liên Mạn Nhi sáng sủa, còn ngồi trên giường gạch, cũng không nói phải đi nữa, liền cao hứng trở lại. Vậy là khuê nữ của hắn đã được hắn dỗ tốt rồi, chịu giúp hắn rồi.
"Mạn Nhi, con xem, chuyện này cha đều đã nói với mẹ con những lời như vậy, thế nào mà mẹ con lại còn tức giận, không hòa nhã với cha vậy."Liên Thủ Tín liền hướng Liên Mạn Nhi xin giúp đỡ, "Mạn Nhi, con hiểuđược tâm tư của mẹ con, con nói ra cho cha nghe với. Nếu không con đihỏi mẹ con là thế nào, trước mặt mẹ con nói giúp cha mấy lời tốt đi."
"Tiểu Thất cũng không thèm quan tâm cha nữa. Nếu là đại ca đại tỷ con thì thôi coi như cũng được, hai người bọn họ đều đã lớn rồi, biết giữthể diện, trong nội tâm khẳng định cũng oán trách cha." Liên Thủ Tín lại thở dài, "Cha đây là..." Chọc ai gây ai a, Liên Lan Nhi thật không nênthế, mà hắn cũng đã cự tuyệt rồi, tại sao mọi người vẫn oán trách hắnnhư thế.
Liên Mạn Nhi thấy Liên Thủ Tín như vậy, liền biết rõ, có một số việc, hắn còn chưa nghĩ thấu. Mà nàng cố ý lưu lại, chính là vì việc này.
"Cha, vậy cha có biết, lúc ở hậu viện, cô cả mở miệng muốn nói chuyện cầu hôn, mẹ đã cản lại không?" Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện vừa liếcnhìn Liên Thủ Tín.
"Có việc này à, cha không biết a." Liên Thủ Tín cũng có chút kinh ngạc, "Nếu như vậy, cô cả con lại càng không nên nói với cha."
"Cha, lúc cô cả nói chuyện, cha có hỏi cô cả đã nói trước với mẹ chưa không?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.
"Cái này, không có." Liên Thủ Tín trung thực nói.
"Cha, sao cha lại không nghĩ xem, lúc cô cả ở hậu viện, đã cùng mẹnói chuyện nửa ngày, vậy tại sao lại không nói chuyện này với mẹ. Dượngcả nói cha, cô cả nói với mẹ. Thế nhưng vì sao cả hai người họ chỉ nóivới cha? Vì sao cô cả nói với mẹ đủ chuyện, thế nhưng không hề nóichuyện này, mà chỉ nói với cha?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.
"Cô cả con làm chuyện này không hợp lẽ." Liên Thủ Tín liền cau mày nói.
"Đúng vậy, nhưng vì sao nàng dám làm như thế, cha có biết không?" Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín không nói gì.
"Cha, cô cả từ hậu viện đi ra, lúc nói chuyện này với cha, có lẽcha nên hỏi nàng trước một câu, xem nàng đã nói với mẹ hay chưa." LiênMạn Nhi chậm rãi nói.
"Việc này là ta hàm hồ rồi." Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ, gật đầu nói.
Liên Mạn Nhi lại nhìn thoáng qua Liên Thủ Tín.
"Cha, trước kia chuyện trong nhà, cha đều nghe ông bà nội, đã nghethành thói quen, cô cả đã làm như là nhà ta vẫn như cũ. Cha nói chakhông thể tự làm chủ, mà phải hỏi mẹ con. Lời này, con cảm thấy được cóchút không thật... Nếu là thật, thì cô cả cũng không thể không coi mẹ con vào đâu cả, không coi mẹ con là một người có tiếng nói?"
Liên Thủ Tín có khuyết điểm, nhưng hắn cũng có ưu điểm. Ví dụ như,hắn sẽ không ép buộc bắt vợ con theo ý mình. Hắn nói, việc hôn nhân củamấy đứa bé, hắn sẽ thương lượng cùng với Trương thị, sẽ không dấu diếmTrương thị tự mình làm chủ. Lời này, Liên Mạn Nhi tin tưởng.
Nhưng chính Liên Thủ Tín tôn trọng Trương thị, coi trọng ý kiến vợcon, so với việc hắn chủ động kiên quyết xác định với người của Liên gia rằng Trương thị cũng là người đương gia, giữa hai việc này còn cókhoảng cách rất lớn.
"Mẹ con là vì vậy mà tức giận sao?" Liên Thủ Tín bừng tỉnh đại ngộ.
Ai có thể không tức giận kia? Một người nam nhân. Người khác dù đốivới ngươi tốt như thế nào, nhưng đối với vợ con ngươi lại hoàn toànkhông để vào mắt. Chẳng lẽ người này thực sự chân chính tôn trọng ngươi, đối đãi với ngươi như chí thân sao? Nàng chính là đánh chủ ý với ngươithôi, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?
"Cha, mẹ con vì vậy mới tức giận. Chẳng lẽ không nên sao?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.
"Nên, nên." Liên Thủ Tín gật đầu.
"Cha, mẹ con còn không chỉ tức giận mỗi việc kia, mẹ con là sợ hãi."Liên Mạn Nhi lại nói tiếp, "Lần này, chuyện này cha không đồng ý. Vậychuyện lần sau thì sao đây?"
Ai biết ngày nào đó, người nào sẽ ra tay với Liên Thủ Tín để thực hiện được chuyện này?
"Tuyệt không có lần nào nữa." Liên Thủ Tín nghiêm mặt nói.
"Cha. Đây là chuyện không thể chỉ nói suông được. Chúng ta định ra quy củ." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"Quy củ gì?" Liên Thủ Tín hỏi.
"Đầu tiên a, cha phải để cho người khác biết. Ai không tôn trọng mẹcon, đối với mẹ con không tốt, đối với chúng con không tốt, bất kể nànglà ai. Về sau đều đừng bước vào cửa nhà chúng ta." Liên Mạn Nhi nói.
Trương thị nhân duyên rất tốt, mười dặm tám thôn quanh đây ai cũngphải kính nàng ba phần. Lại có thêm cổng chào ngự tứ này, ai dám trêuchọc nhà các nàng! Muốn nói không tôn trọng Trương thị, không tốt vớiTrương thị, còn có thể không tốt đối với mấy đứa Liên Mạn Nhi, khôngcòn ai khác, chỉ có thể là người Liên gia nhà mình.
Không còn ai khác, chỉ cần Liên Thủ Tín không cố ý giả bộ hồ đồ, trong lòng hắn đều biết được.
"Việc này... được." Liên Thủ Tín trịnh trọng gật đầu.
Liên Mạn Nhi thấy đạo lý đều nói xong xuôi, trên mặt liền lộ ra tươi cười.
"Cha a, việc này a, mẹ con đương nhiên phải tức giận với cha. Nhưngcon biết rõ, cha vì quá thành thật mới phải chịu thiệt. Kỳ thật, mẹ conđều nói như vậy rồi, cô cả nếu không đi tìm cha thì cũng sẽ không cóviệc này. Cho dù cô cả đi tìm cha rồi, nàng nếu nói thật với cha thìcũng sẽ không có việc này."
"Nếu không phải nàng, mẹ con sao có thể tức giận lớn như vậy với cha?"
"Cha a, đây là cha không đồng ý, nếu cha đồng ý hoặc nói sẽ trả lờisau thì việc này chắc chắn càng nháo lớn. Mẹ con khẳng định sẽ khôngkiêng dè gì mặt mũi, khẳng định sẽ về nhà ông bà ngoại luôn. Thời gianqua nhà ta có lẽ thịnh vượng quá muốn rời rạc đi."
"Chẳng phải nói cô cả đặc biệt khôn khéo sao, tuổi nàng còn lớn hơncha mẹ, các việc trải qua cũng nhiều, làm sao nàng không rõ chuyện này?Nhưng tại sao nàng vẫn làm như vậy..."
Liên Thủ Tín nghe xong sắc mặt càng ngày càng lúng túng.
Liên Mạn Nhi thấy mục đích đã đạt, nên không hề nói thêm gì nữa, mà chuyển đổi chủ đề.
"Cha, con về trước đây, cha đi hòa giải với mẹ nhé. Chờ một lát nữa,cha lại trở về tìm mẹ, đem những lời vừa nãy nói lại với mẹ. Đừng nói là con nói, chỉ nói là chính cha nghĩ ra được. Cha lại nói thêm với mẹ, mẹ thấy cha đã hiểi, trong nội tâm lại có chúng con, mẹ dễ mềm lòng, khẳng định sẽ nguôi giận." Liên Mạn Nhi buông mèo Đại Hoa, vừa xuống giườngvừa nói.
"Mạn Nhi a, con thay cha nói vài lời nói tốt đi. Chờ một lát nữa cha sẽ trở về." Liên Thủ Tín vội nói.
"Vâng." Liên Mạn Nhi đồng ý, nàng thật sự định nói vài lời tốt vềLiên Thủ Tín trước mặt Trương thị, ví dụ như lập quy củ gì đấy.
"Cha, tiểu Thất nói với con, muốn ăn khoai lang nướng, nướng đến lúcra dầu í." Đi tới cửa, Liên Mạn Nhi lại quay đầu lại, cười nói.
Chương 415: Giết gà dọa khỉ
Liên Thủ Tín là người biết cách dùng lò lửa nướng khoai lang nhất,canh lửa cũng tốt nhất, Trương thị cũng không biết cách nướng tốt hơn.
"Lát nữa cha sẽ xuống hầm chọn khoai lang, sẽ nướng cho các con mỗiđứa một củ." Liên Thủ Tín lập tức cao hứng nói. Cả ngày hôm nay TiểuThất đều không quan tâm hắn, vừa vặn nhân cơ hội này dỗ dành cho tiểuThất vui vẻ trở lại. Lúc này, đừng nói là muốn nướng khoai lang, dù cómuốn ánh trăng trên trời, đoán chừng Liên Thủ Tín cũng sẽ trèo lênthang, thử đi hái xuống.
Lúc Liên Mạn Nhi về đến nhà, Lý thị đang khích lệ Trương thị.
"... cảm thấy được thì dừng đi. Ta nhìn người phải nhìn điểm tốt. Chacủa Chi Nhi có điểm tốt, đó là trung thực, phúc hậu. Đêm qua các congiận dỗi, hắn biết có mẹ ở đây, hắn cũng không dám lớn tiếng. Chuyện này nếu đổi thành người khó chơi thì thành lớn tiếng rồi, giày vò nhau mẹ cũng phải quản. Mẹ cũng phải xen vào, con là con gái ruột của mẹ, mẹphải dạy dỗ con một chút."
"Con với bọn nhỏ đều không để ý hắn, con thấy hắn đã bị hoảng hốt. Đó là vì trong nội tâm hắn có các con. Hắn có thể hạ thấp mình, nhận lỗi với con, dỗ dành hài tử, rất khó có được. Đổi lại là người khác, chínhhắn có làm sai, nhưng vì mặt mũi, hắn cũng sẽ không nhận lỗi đâu..."
Lý thị một lòng vì khuê nữ và con rể tốt, vì sự hòa thuận của một nhà Trương thị. Những lời Lý thị nói đều là lời tốt với Liên Thủ Tín, ápđảo khuê nữ của mình. Nếu đổi lại là Chu thị, tuyệt đối sẽ không giốngnhư Lý thị. Chu thị nhất định sẽ lửa cháy đổ thêm dầu, thêm mắm thêmmuối nói xấu Trương thị, lại còn sẽ nói Liên Thủ Tín với Trương thịphân ra, quan hệ càng kém thì Chu thị mới càng vui vẻ hơn.
Cho nên nhà Trương Thanh Sơn, cũng hai đứa con trai, hai người condâu. Cháu trai cháu gái phía dưới một đống lớn, nhưng một nhà thật sựhòa thuận. Mà Liên gia ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.Dường như không cãi nhau là không sống nổi vậy.
Người với người chênh lệch nhau lớn như vậy.
"Mẹ. Bà ngoại." Liên Mạn Nhi đi vào trong phòng, đem chuyện vừa rồi hướng Trương thị cùng Lý thị nói lại một lần. "Lát nữa, cha con khẳngđịnh đến đây nhận lỗi với mẹ."
Trương thị trong miệng hừ một tiếng nhưng trên mặt không khỏi hiện ý cười.
"Mẹ, trong lòng mẹ tha thứ cha rồi nhưng trên mặt cũng đừng lộ ra."Liên Mạn Nhi chặn lại nói, lại hướng Lý thị giải thích. "Bà ngoại, con không phải không muốn cha mẹ hòa hảo. Con là nghĩ thừa cơ hội này, đểcho cha con sửa chữa tật cũ."
"Về sau, mẹ con ta muốn trải qua những ngày thư thái tốt lành thì hôm nay, mẹ phải lập quy củ với cha." Liên Mạn Nhi nói như thế.
"Con đứa nhỏ này." Lý thị cười cười, cũng không nói gì, chỉ đem bôngbỏ hết vào một cái bao, xuống giường, gọi Liên Chi Nhi cùng Trương ThảiVân đi tây phòng.
Liên Mạn Nhi liền ghé vào bên người Trương thị, giảm thấp xuống thanh âm nói một phen.
"Mẹ, có những lời này... Mẹ nhớ tới cái gì thì nói với cha cái đấy.Đừng có mềm lòng. Mẹ cứ yên tâm, cha con chạy không được, cha nghe lờicon rồi."
Những yêu cầu của Trương thị, dù Liên Thủ Tín cho rằng quá phận,giận, vậy cũng không sao. Chỉ cần tiểu Thất ra mặt làm nũng, dỗ dành dỗdành. Bảo đảm Liên Thủ Tín sẽ quay đầu lại, mọi chuyện đều tốt thươnglượng a.
Liên Mạn Nhi cười thầm.
Nói không sai biệt lắm liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vanglên, là Liên Thủ Tín chọn xong một bao khoai lang mang về rồi.
Liên Mạn Nhi liếc mắt một cái ra ý với Trương thị, liền từ trong nhà đi ra.
Liên Thủ Tín đang mở nắp lò, dùng que móc điều chỉnh lửa, sau đó mới đem khoai lang đã rửa sạch sẽ bỏ vào trong lò.
"Cha về rồi." Liên Mạn Nhi cười đi đến.
"Về rồi, cha đang nướng khoai lang, đến buổi tối vừa vặn ăn." Liên Thủ Tín đậy nắp lò lại, đứng lên nói.
Lúc nói chuyện, Liên Thủ Tín liền liếc nhìn hướng đông phòng.
"Cha, mẹ đang một mình trong phòng kia. Con vừa rồi đã dỗ mẹ cả buổi, tuy mẹ vẫn còn tức giận, nhưng cũng có chút tác dụng. Cha lại đi nóitốt với mẹ. Mẹ con yêu cầu cái gì, cha liền đáp ứng cái gì, bảo đảmthành." Liên Mạn Nhi liền cố ý giảm thấp thanh âm nói với Liên Thủ Tín.
"Được, vậy được." Liên Thủ Tín xoa xoa đôi bàn tay, hiển nhiên có chút khẩn trương.
"Cha, ngươi mau đi đi." Liên Mạn Nhi liền cười đẩy Liên Thủ Tín vào trong đông phòng, sau đó đóng cửa.
Buổi tối Lý thị xuống bếp làm một đĩa cọng hoa tỏi non xào thịt, nóilà Trương thị thích ăn. Lúc ăn cơm, Liên Thủ Tín gắp cho Trương thị mộtđũa đầy cọng hoa tỏi non xào thịt, Trương thị cũng không nói gì, quayđầu cũng gắp cho Liên Thủ Tín một khối thịt cá trắm cỏ kho tàu lớn.
Mọi người liền biết, vợ chồng Liên Thủ Tín với Trương thị đã hòa hảo rồi.
Không khí trên bàn cơm lập tức vui vẻ lên.
Từ ngày này trở đi, nhà Liên Mạn Nhi đã có quy củ mới. Kỳ thật cáiquy củ này cũng không tính mới, nột dung là nam chủ ngoại, nữ chủ nội.Liên Thủ Tín quản lý ngoại vụ, Trương thị quản lý tất cả nội vụ.
Nói đến ngoại vụ cũng đều là đại sự, Liên Thủ Tín không có khả năngmột người làm chủ. Bởi vì tiền bạc trong nhà đều ở trong tay Liên MạnNhi, muốn tiêu dùng chi tiền, phải qua được cửa ải Liên Mạn Nhi này. Cho nên, chuyện làm chủ bên ngoài, đó chỉ là trên danh nghĩa, thực quyền cơ hồ không có.
Bất quá, Liên Thủ Tín chính mình cũng không thèm để ý. Một người nam nhân kiếm tiền không phải để cho vợ con tiêu sao.
Nội vụ đều do Trương thị làm chủ, Liên Thủ Tín có thể đề nghị, nhưngkhông thể làm chủ. Ai muốn nói về chuyện nội vụ chỉ có thể tìm Trương thị, nếu không tìm Trương thị thì tìm Liên Thủ Tín. Nhưng Liên Thủ Tínchỉ có trách nhiệm thông báo lại, những chuyện này đều là Trương thịđương gia.
Dạy mãi không sửa, hoặc có can đảm coi rẻ Trương thị, bất luận là ai, đều cho vào danh sách những phần tử bất hảo.
Có can đảm đánh chủ ý lên Liên Mạn Nhi, khi dễ mấy người hài tử LiênMạn Nhi, Liên Thủ Tín không thể khách khí, phải chịu trách nhiệm đuổiđi.
Liên Lan Nhi có ý đồ châm ngòi ly gián quan hệ vợ chồng Liên Thủ Tíncùng Trương thị, phá hư sự hòa thuận một nhà các nàng, nên bị liệt vàodanh sách những người không được hoan nghênh nhất.
Không được hoan nghênh nhất, ý là không chào đón đến nhà.
Liên Thủ Tín đối với việc này có chút ý kiến bất đồng, hắn cảm thấy xử lý như vậy quá nghiêm trọng.
"Cái cổng chào ngự tứ này là ban cho mình ngươi đấy phải không Liênlão gia. Chúng ta đều tính cái gì a, ngươi bây giờ đã được tốt, tínhđánh bật ta đi hả, không phải có người giới thiệu đại cô nương nội thành cho ngươi sao, đến lúc đó ngươi liền tốt đẹp rồi." Trương thị lườmLiên Thủ Tín nói.
Liên Thủ Tín mặt lập tức đỏ lên.
"Đây là nói kiểu gì, làm gì có chuyện này. Nếu ta làm chuyện thất đức kia, liền để cho thiên lôi đánh ta."
"Ngươi không muốn, có người khuyên ngươi, ngươi liền muốn." Trương thị không mặn không nhạt nói.
Liên Thủ Tín nghe Trương thị ý ở ngoài lời, mặt liền đỏ hơn. Thếnhưng hắn không có lời gì có thể giải thích, dù sao Liên Lan Nhi đã châm ngòi, lại bò xin quỳ cầu nói việc hôn nhân.
"Cha a, việc này có đồng ý hay không a?" Liên Mạn Nhi đang ăn khoai lang nướng liền hỏi.
"đồng ý, đống ý, cứ như vậy đi." Liên Thủ Tín chặn lại nói.
Cái gì gọi là giết gà dọa khỉ, đã có chuyện lần này của Liên Lan Nhi, xem về sau ai còn dám nghĩ cách lung tung. Liên Mạn Nhi âm thầm nắmtay, đại thắng lợi!
Người một nhà đang nói chuyện, thì Liên Diệp Nhi liền từ bên ngoài chạy vào.
"Một hồi nữa Kế Tổ ca với đại tẩu sẽ tới." Liên Diệp Nhi là đến đưa tin cho bọn họ.
Giải quyết chuyện của Liên Lan Nhi, còn có Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị.
Hai vợ chồng này đại biểu thay Liên gia đến bái cổng chào, chúc mừngmột nhà Liên Mạn Nhi có nhà mới, bọn hắn mang theo lễ vật trở về.
Trương thị ở trước mặt Tưởng thị, đem lễ vật mở ra.
Là hai tấm vải, hai hộp trà. Vải là sa tanh, nhan sắc dệt nhuộm rấttục, phẩm chất cũng không tốt, có chút mòn. May quần áo khẳng định không được, kể cả làm vỏ chăn cũng không bền chắc. Về phần hai hộp trà kia là loại cực bình thường.
"... Không xoay được nhiều..." Tưởng thị nói có chút chua chát. "... Gầnhai mươi miệng ăn, chi phí ăn mặc, không giống với lúc còn ở nhà, mộthột cơm, một mảnh lá rau đều phải dùng tiền. Bổng lộc của đại lão giacũng là không đến đâu. Lúc đi Hoa Nhi còn cho ít tiền. Hiện trong nhàđều là lão thái thái đương gia. Lão thái thái... tính toán chi li. Tứ thúc với tứ thẩm cũng đã sống cùng một chỗ nên biết, trong tay chúng ta mộtđồng tiền cũng không có. Lộ phí một chuyến đến đây là tương đối rồi..."
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe rõ, ý tứ trong lời của Tưởng thị là nóicái lễ vật này là do Chu thị làm chủ, nàng, hoặc Cổ thị đều không cóquyền quản. Chính các nàng muốn tăng thêm vài thứ thì trong tay cũngkhông có tiền.
"Lão thái thái nói, người trong nhà, đây chỉ là bề ngoài, mấu chốt là tâm ý trong lòng là được." Tưởng thị truyền đạt lại lời Chu thị.
Bởi vì mang Chu thị ra, Tưởng thị lại có thái độ như vậy, Trương thị cũng không nói gì.
"Đại tẩu, hộ nông dân chúng ta lui tới, chẳng cần những vật này, cócái gì xuất ra cái đấy, gì mà cần xoay tiền hay không." Liên Mạn Nhi ởbên cạnh liền cười.
Đưa tới những vật này, nàng một chút cũng không tức giận. Về sau, bên kia khó tránh khỏi cũng có chuyện, đến lúc đó liền theo tiêu chuẩn nàymà chuẩn bị lễ, bớt lo bớt việc.
Ngày đó Liên Kế Tổ với Tưởng thị ăn cỗ xong cũng không trở về Hà Gian phủ, mà ở đây. Bọn hắn còn muốn thu tô để mang về.
"Lão gia tử nói, ăn bột mì không nổi nữa, muốn mua gạo kê cái gì đấy ở chợ cũng không thích hợp lắm. Trong nhà thu tô, bán đi cũng phí mất hai phần tiền... . Ý định đem tô thu được, mướn chiếc xe chở về, vừa vặn cólương thực cho cả nhà, có thể tiết kiệm một số chi tiêu rất lớn." Liên Kế Tổ với Tưởng thị nói như vậy.
Liên Thủ Tín với Trương thị cũng không lưu Kế Tổ cùng Tưởng thị ở nhà mới, chuyện thu tô bọn hắn cũng không chủ động hỏi đến. Hai ngày này,bởi vì chuyện của Liên Lan Nhi làm hai vợ chồng giận dỗi, vội vàng lolắng chuyện trong nhà, căn bản không quan tâm cái khác.
Hiện tại Liên Diệp Nhi chạy tới đưa tin, mọi người mới đem chuyện này nghĩ tới.
"Diệp Nhi, bọn hắn đến có chuyện gì?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.
"Còn có thể có chuyện gì, là chuyện thu tô chứ sao... . Kế Tổ ca bị làm tức." Liên Diệp Nhi lên tiếng.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Liên Kế Tổ thở phì phì đến.
Chương 416: Thu tô
"Tứ thúc." Liên Kế Tổ vừa vào nhà liền hướng Liên Thủ Tín nói. "Không thu được tiền thuê đất, phải xử lý thế nào đây? Lão Vũ gia là người gì mà có thể xấu như vậy a, làm cho cháu tức chết."
Mấy người Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt với nhau. Quả nhiên phiền toái đến rồi.
Liên Thủ Tín mời Liên Kế Tổ ngồi xuống nói chuyện.
Liên Kế Tổ còn chưa kịp ngồi xuống thì Tưởng thị đến, cùng đi còn có Liên Thủ Lễ và Triệu thị.
"Nói đi, có chuyện gì quan trọng?" Liên Thủ Tín liền hỏi.
Liên Kế Tổ liền lốp bốp lốp bốp nói ra.
"Cháu đi tìm lão Vũ gia để thu tô, hai huynh đệ Vũ gia đều không ở nhà, trong nhà chỉ có một bà lão lẩm cẩm, không nhìn thấy gì, nói gì với bà bà cũng không nghe được. Ngay từ đầu cháu cũng không để ý gì, chỉ nhắn lại với hàng xóm, nói bọn họ về nhà thì đến tìm cháu."
"Cháu về nhà đợi một ngày cũng không thấy hai người đó đến."
"Là cháu khuyên hắn, bảo hắn đi tìm người." Lúc này Tưởng thị liền chen lời nói, "Lão gia tử, lão thái thái bảo chúng cháu trở về, bên kia vẫn chờ chúng cháu đem lương thực thu tô về làm đồ ăn, cần phải nhanh chóng thu được tô, để còn an bài người vận chuyển."
"Bọn hắn thuê đất của ta, dựa vào nhà chúng ta mà ăn cơm, thế mà hắn không chịu chủ động chút. Kể cả cháu không đi tìm hắn đi, hắn biết cháu đã về, hắn cũng nên nhanh nhanh mà đến gặp cháu." Liên Kế Tổ giơ tay lên nói, có vài phần giống tư thế của đại thiếu gia.
Liên Mạn Nhi nhịn không được nghĩ trong lòng, Liên Kế Tổ diễn xuất kiểu này, đối với người bình thường khác có lẽ có tác dụng. Nhưng đối với huynh đệ Vũ gia hiển nhiên không được.
Chẳng lẽ Liên Kế Tổ không hiểu gì về cách làm người của Vũ gia huynh đệ? Cho dù hắn không biết, lúc đến nhà cũng có thể hỏi thăm a. Cho dù Liên lão gia tử không nói, còn có Chu thị, Liên Thủ Nhân, Cổ thị, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, những người này có lẽ rất hiểu rõ nhân phẩm của huynh đệ Vũ gia.
Cho dù Liên Kế Tổ hồ đồ, Tưởng thị cũng không phải người hồ đồ.
Nghĩ thế, Liên Mạn Nhi không khỏi liếc nhìn Tưởng thị. Tưởng thị nhắc nhở Liên Kế Tổ đừng ở nhà đợi, phải đi tìm huynh đệ Vũ gia, có phải hay không Tưởng thị đã biết tình hình của huynh đệ Vũ gia, dự cảm bọn hắn sẽ không trả tiền thuê đất?
"Cháu nghĩ bên kia chắc chắn đang gấp gáp chờ chúng cháu đưa lương thực trở về. Nên cháu lại đi tìm người." Liên Kế Tổ nói thêm, "Đi liên tục mấy lần đều là không thấy người, chỉ có một lão thái thái ở nhà. Thế nên cháu liền cảm thấy có chút không đúng. Không phải là bọn hắn muốn trốn ta chứ? Lúc trở về vừa vặn gặp Tam thúc, cháu liền nói với tam thúc chuyện này."
Nói đến đây, Liên Kế Tổ thở phào một cái.
"Thế cháu mới biết, Vũ gia là người như vậy. Ông nội tại sao lại cho bọn họ thuê đất chứ!"
Lúc trở lại tuyệt không biết rõ Vũ gia là người như thế nào, nghe Liên Thủ Lễ nói mới biết. Bọn hắn nhất định là không chuẩn bị gì mà lại muốn thu tô từ Vũ gia, vậy khẳng định là muốn Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín hỗ trợ a.
Liên Mạn Nhi xoa trán. Không có trách nhiệm, không có đảm đương, đây là bệnh, phải trị.
"Sau đó thế nào?" Trương thị liền hỏi.
"Đêm qua, cháu cùng Tam thúc đến nhà bọn hắn chờ." Liên Kế Tổ lên tiếng.
Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu, cũng không tệ lắm, có thể nghĩ ra chủ ý này. Hơn nữa đại thiếu gia như hắn còn tự mình chờ người trong đêm.
"... Là cha muội ra chủ ý, " Liên Diệp Nhi ghé vào bên tai Liên Mạn Nhi, nhỏ giọng nói, "Kế Tổ ca còn không muốn đi, muốn để cha muội đi một mình. Muội không cho, cha muội đi cùng hắn đã không tệ rồi. Chính hắn ngủ ngon, lại để cho cha muội làm việc thay hắn, hắn cũng không phải lão gia tử lão thái thái già bảy tám mươi tuổi bò không nổi ra khỏi nhà."
"Thế có bắt được người không?" Liên Thủ Tín hỏi. Lần này là hỏi Liên Thủ Lễ.
"Bắt gặp." Liên Thủ Lễ trung thực đáp. "Để cho Kế Tổ nói đi, ta không nói những cái... kia."
"... Cháu liền nói chuyện thu tô." Liên Kế Tổ đành phải nói tiếp. "Hai huynh đệ kia liền cùng khóc than với cháu, nói cái gì mà năm nay mùa màng không tốt, mất mùa. Còn nói cái gì mà vì thu hoạch vụ thu đưa cho chúng ta làm bọn hắn bị đói. Nói cái gì mà chúng ta hôm nay làm quan, được bổng lộc, được trăm lượng hoàng kim cái gì đấy, mà vẫn còn luyến tiếc mấy khỏa lương thực kia. Nói ta thu tô của bọn hắn chính là bức bách chết bọn hắn... Cả nhà hắn quỳ xuống, dập đầu, lại còn để cho lão thái thái kia lôi kéo lấy cháu, muốn dập đầu với cháu."
Liên Kế Tổ tựa hồ hồi tưởng lại tình hình lúc đó, lão thái thái kia ngã vào trong ngực hắn, trên người tản ra mùi tanh tưởi, hắn liền tỏ vẻ mặt chán ghét, trên trán cũng có chút đổ mồ hôi.
"Kế Tổ ca, các ngươi thuê đoàn vận chuyển ở bên kia là chuyện lúc nào, sao chưa thấy nói qua với chúng ta? Lại có phần thưởng ngàn lượng hoàng kim nữa?" Liên Mạn Nhi cố ý cười hỏi.
"Chúng ta được phần thưởng gì?"
Liên Kế Tổ đầu tiên là sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng Liên Mạn Nhi hỏi cái gì.
"Hai huynh đệ kia là nói nhà tứ thúc chẳng phải được ban thưởng một trăm lượng hoàng kim sao. Với lão Liên gia nhà ta chẳng phải là một nhà à." Liên Kế Tổ lên tiếng.
Nói đến những cái... kia liền nói là "của nhà ta mà", thu tô không được liền nói "tiền thuê đất của chúng ta". Liên Thủ Tín được ban thưởng, hắn với Liên Thủ Tín liền là người một nhà. Lúc một nhà Liên Thủ Tín chịu khổ chịu mệt mỏi, hắn ở nơi nào?
Liên Kế Tổ một chút cũng không ngốc nha, Liên Mạn Nhi cười lạnh.
"Một trăm lượng hoàng kim kia a..." Liên Thủ Tín quay đầu nhìn nhìn thê nhi mới chậm rãi nói, "Đó là hoàng thượng ban thưởng, không thể tiêu. Chúng ta muốn làm bảo bối gia truyền, cho mấy hài tử Ngũ Lang một đời tiếp một đời truyền xuống."
"Cha, chúng ta được ban thưởng cái này, số người dòm ngó thật không ít." Ngũ Lang liền nói, "Người Vũ gia thật lo lắng quá rồi, hắn tính toán rõ ràng quá a!"
"Không biết xấu hổ!" Tiểu Thất lên tiếng.
"Hắn dòm ngó cũng chỉ bằng không, đó là sáu người nhà chúng ta vất vất vả vả có được. Không nghe cha con nói à. Những vàng kia không thể tiêu, đều giữ lại cho mấy người các con, về sau truyền xuống nhiều đời. Mấy người các con cũng nhớ kỹ, về sau tay làm hàm nhai, ai cũng đừng tưởng lấy vàng kia đem tiêu đi." Trương thị lên tiếng.
"Vâng, mẹ, chúng con nhớ kỹ." Mấy đứa Liên Mạn Nhi cùng kêu lên đáp ứng.
Người một nhà nói chuyện, trên mặt Liên Kế Tổ với Tưởng thị có chút lúng túng.
Liên Thủ Tín dù sao còn nhớ kỹ mặt mũi người Liên gia nên dừng lại, không nói thêm nữa.
"Kế Tổ, con nói đi, về sau thế nào nữa, chuyện gì cũng phải có cái cách nói." Liên Thủ Tín hỏi Liên Kế Tổ.
"Buổi tối hôm qua cũng không nói được cái gì, quá muộn nên chúng cháu trở lại. Hôm nay cháu lại đi tìm bọn hắn. Phí công mấy ngày hôm nay mệt chết người, từ trước tới nay cháu chưa bao giờ thấy qua loại người như vậy . Nói mãi mới đưa cho chúng cháu trăm cân đậu phộng, một ngàn cân cao lương, 100 cân hạt kê, tám mươi cân đậu nành, hai mươi cân đậu đỏ. Lại còn nói đó là do bọn hắn tiết kiệm từng li một mới được."
"Hắn nói nếu cháu lại bắt buộc hắn nữa thì lão thái thái nhà hắn sẽ treo cổ trước cổng nhà chúng ta. Để cho người ta biết chúng ta trở thành kẻ giàu có mà không có đức." Liên Kế Tổ vẻ mặt buồn rầu.
Ngoại trừ lão thái thái với hai người con dâu thì ai ở Vũ gia cũng mặc quần áo lộ ra da thịt, còn có mấy hài tử, nha đầu mà hơi tốt một chút thì quấn mảnh vải quanh eo, toàn thân không phải tro thì cũng là bùn, tro bùn kia tựa hồ là một phần của da thịt, có rửa cũng không ra.
"Đấy là tứ thúc không thấy người một nhà ấy đó. Không có một ai có đủ một bộ đồ lành lặn, không thể nào mà nhìn nổi bọn hắn a." Liên Kế Tổ nói.
Liên Mạn Nhi nhanh tính toán trong lòng một cái, lúc trước Liên lão gia tử giao việc thu hoạch vụ thu cho huynh đệ Vũ gia đã nói, trong đó có khẩu phần lương thực cho ba người một nhà Liên Thủ Lễ, rồi nộp thuế, còn lại chia làm bốn phần, Liên gia lấy ba phần, Vũ gia lấy một phần.
Lúc đó đã gần tới thu hoạch vụ thu. Những lương thực đó đều là người Liên gia chính mình gieo trồng, Vũ gia chỉ thu hoạch, có thể được từng ấy là đã được Liên lão gia tử dày chiếu cố bọn hắn, cơ hồ gần như là không công đưa lương thực cho bọn hắn.
Nhưng bây giờ, Vũ gia huynh đệ giao tô ra đây , rõ ràng bọn hắn cầm ba, Liên lão gia tử bên kia chỉ cầm một.
Lấy oán trả ơn. Hơn nữa tham lam quá mức.
Chuyện này nếu không quản, lại không thể để chuyện như vậy xảy ra tiếp. Nhưng nếu quản lại có rất nhiều không tiện, hơn nữa, mặc dù quản, trong lòng Liên Mạn Nhi cũng không thoải mái.
Vì cái gì biết rõ Vũ gia là người như vậy lại còn muốn đem đất cho bọn hắn thuê kia!
"Kế Tổ ca, huynh định xử lý thế nào?" Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Kế Tổ.
"Ta, ta đây không phải tìm Tứ thúc thương lượng sao?" Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị trao đổi một ánh mắt, liền nói, "Tứ thúc, thúc biết rõ cháu, những năm này chỉ có học bài. Chuyện đồng áng, cháu căn bản cái gì cũng không hiểu. Bọn hắn lừa gạt cháu, cháu cũng không biết. Tứ thúc, ông bà nội ở bên kia đang đợi phần lương thực này để sống. Tứ thúc, phần tô phải thu này, thúc giúp cháu thu đi."
"Kế Tổ ca, những năm nay tính tình cha ta là gì, huynh cùng đại tẩu khẳng định cũng biết. Chuyện này để cho cha ta giúp thế nào a. Vũ gia là loại người như vậy, cha ta là người trung thực như thế, có muốn giúp cũng giúp không nổi a." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Liên Kế Tổ lập tức câm rồi.
Sau nửa ngày.
"Không hiểu ông nội nghĩ thế nào, đang tốt cho ai thuê không được, lại cứ để bọn họ thuê." Liên Kế Tổ buồn rầu nói.
"Tứ thúc, tứ thẩm, cháu biết rõ, không nên tạo thêm phiền toái cho hai người. Bất quá chúng cháu cũng không có cách nào khác, bị bức đến bước này rồi. Tiền thuê đất này bỏ đi cũng không được a. Cháu nói thật, cũng không sợ mọi người cười nhạo. Ông bà nội mọi người đều đang chờ lương thực về để hạ nồi kia." Tưởng thị cười khổ năn nỉ nói.
"Tứ thúc, tứ thẩm, việc này, hai người không thể nhìn mà mặc kệ a." Liên Kế Tổ cũng nói.
Đây là hạ quyết tâm muốn một nhà Liên Mạn Nhi hỗ trợ. Liên Mạn Nhi âm thầm thở dài.
"Chuyện này a..." Liên Thủ Tín chưa nói đáp ứng hay không, mà dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến thê nhi.
"Tam bá khẳng định cũng nói với mọi người rồi, trước kia ông nội cũng từng cho bọn hắn thuê rồi. Nhà bọn hắn cũng không phải bây giờ mới biết thành như thế, những điều này mọi người ai cũng đều biết rõ." Liên Mạn Nhi lên tiếng, "Kế Tổ ca, đại tẩu, trước lúc hai người tới, ông nội khẳng định có dặn dò a."
"Ông nội biết rõ bọn hắn như vậy, còn đem ruộng cho bọn hắn thuê?" Liên Kế Tổ giật mình nói.
Rất hiển nhiên là như thế.
"Trước lúc đi ông nội cũng không nói cái gì." Liên Kế Tổ nói tiếp, giọng nói kia cùng thần thái tựa hồ có chút chần chờ.
Chương 417: Thôi thủ
Nhìn ngữ khí cùng thần thái của Liên Kế Tổ, chắc chắn trước hắn đi Liên lão gia tử có dặn dò.
"Kế Tổ ca, ông nội cho bọn hắn thuê đất, khẳng định là có suy tính. Ông nội là người cẩn thận, lúc huynh tới, khẳng định đều nhắn nhủ đủ làm sao để thu tô, thu bao nhiêu." Ngũ Lang lên tiếng. "Kế Tổ ca, huynh muốn cha ta giúp đỡ thu tô mà lại không nói trước chuyện này, dù cha ta có thể giúp được việc hay không, huynh cũng phải nói rõ ngọn nguồn trước với cha ta chứ... Nếu không, cha ta cái gì cũng không biết, thì làm thế nào được."
Liên Mạn Nhi gật đầu, Ngũ Lang nói quá đúng.
"Kế Tổ ca, ca ta hỏi như vậy. Nhưng nếu là có gì bất tiện, chúng ta cũng không bắt buộc." Liên Mạn Nhi nói.
Chúng ta không phải nhất định phải biết, ngươi không nói thực cho chúng ta biết, như vậy cũng đừng mong chúng ta giúp đỡ ngươi thu tô.
"Có cái gì bất tiện đâu." Liên Kế Tổ chặn lại nói.
Hắn nói chuyện, lại liếc nhìn Tưởng thị. Tưởng thị liền cúi thấp đầu xuống một chút.
"Là có chuyện như vậy, trước lúc đi, ông nội có kêu ta đến cùng ta nói nói. Nói rất nhiều, chuyện thu tô này ông nội dường như cũng có nói vài ba câu..." Liên Kế Tổ bộ dáng giống như đang cố hồi tưởng lại.
Liên Mạn Nhi đánh giá Liên Kế Tổ một hồi, không khỏi muốn xoa trán. Liên Kế Tổ cũng không phải một người giỏi nói dối hay giả bộ. Thần thái của hắn như vậy nhất định là lúc nghe Liên lão gia tử nói chuyện đã thất thần, không đem lời của Liên lão gia tử nghe vào, cũng không để ở trong lòng. Bây giờ thấy bọn họ nhắc nhở, lúc này mới có chỗ lĩnh ngộ.
"Kế Tổ a, cháu suy nghĩ thật kỹ, cũng không cần nóng nảy, thế nào cũng phải đem sự tình xử lý theo tâm tư của ông nội cháu. Nếu không lúc cháu trở về cũng không cách nào bàn giao lại với ông nội cháu cả." Liên Thủ Tín lên tiếng.
"Cháu nhớ ra rồi." Liên Kế Tổ nói. Liên Thủ Tín bọn hắn không nóng nảy, nhưng người sốt ruột là hắn. Hắn sốt ruột quay về bên kia. Hắn cũng không có cảm tình gì với Tam Thập Lý doanh tử, hắn ở trong thôn cũng không có thói quen, hoặc là do ở Thái Thương bên kia sống rất khá giả.
"... Ông nội nói nhà lão Vũ thời gian qua sống không được tốt, thân thể không tốt mà cần tiêu dùng lại nhiều. Còn nói nhà lão Vũ thân thiết với nhà chúng ta. Nói lúc thu tô để cho cháu tiêu pha chút gì đấy." Liên Kế Tổ không nhớ nổi nguyên văn lời nói của Liên lão gia tử, chỉ có thể nhớ đại khái, không sai biệt lắm hẳn là ý tứ này.
Đúng lúc này Tưởng thị liếc nhìn Liên Kế Tổ cực kỳ nhanh.
Lời của Liên Kế Tổ thoáng dừng lại.
"Cháu cũng nhớ không rõ lắm, lời của ông nội có thể có ý khác, thể hiện chút trên mặt là được. Ta thì có thân thích gì với nhà lão Vũ a. Nhà lão Vũ đã làm như vậy với tiền thuê đất của chúng ta. Lại còn để cho cháu tiêu pha thế nào a. Với lại, nhà chúng ta cũng không dư dả gì, nhà ta bên kia đang đợi lương thực thu tô bên này để hạ nồi kia." Liên Kế Tổ lại nói.
Cho người khác thuê đất để trồng trọt, đến lúc thu hoạch sẽ thu tô. Chuyện này vốn là một việc hết sức đơn giản. Thế nhưng đến Liên gia lại có thể khiến cho phức tạp như vậy. Liên lão gia tử muốn nhượng bộ, Liên Kế Tổ lại nói bên kia đang chờ lương thực để hạ nồi. Chẳng qua nhìn lúc Liên Kế Tổ nhắc đến nhà lão Vũ thấy sự chán ghét trong đó, một chút lòng thương hại cũng không có.
Mà ý tứ của Tưởng thị , hiển nhiên là trông cậy vào những lương thực thu tô này. Muốn thu được nhiều một chút.
Loại tình huống này lại muốn Liên Mạn Nhi nhà nàng hỗ trợ, nhẹ nặng thế nào đều khó mà nói.
Không giúp đỡ là đơn giản nhất, nhưng lại cũng không thể mặc kệ không có tình cảm.
"Kế Tổ ca, đại tẩu, hai người đến đây thu tô, khẳng định trong lòng cũng có tính toán. Hai người cảm thấy thu tô bao nhiêu thì phù hợp?" Liên Mạn Nhi hỏi.
"Mạn Nhi. Sao muội còn hỏi như vậy. Ta không phải đã nói rồi sao, ta đối với chuyện đồng ruộng hoa mầu cái gì đấy đều không hiểu. Tam thúc, Tứ thúc, hai người giúp cháu ra chủ ý a." Liên Kế Tổ lên tiếng.
Liên Mạn Nhi đã hiểu rõ, lúc này Liên Kế Tổ muốn làm chưởng quầy chỉ tay .
"Kế Tổ ca nói như vậy, vậy đại tẩu thì sao?" Liên Mạn Nhi hỏi Tưởng thị.
"... Nên thu bao nhiêu ta liền thu bấy nhiêu. Chia kiểu này là ta đã cho nhà lão Vũ bọn hắn chiếm được lợi lớn rồi. Nói thế nào đều là chúng ta nhường nhịn. Bọn hắn lại muốn giữ tiền thuê đất, là bọn hắn không chiếm lý... Gần hai mươi miệng ăn, không có số lương thực này thì thời gian tới không sống khá giả được." Tưởng thị nghĩ nghĩ, liền lên tiếng.
Trong lòng Tưởng thị kỳ thật có chút bất mãn với Liên lão gia tử và Liên Kế Tổ. Nàng biết rõ Liên lão gia tử muốn làm chuyện tốt, trợ giúp huynh đệ Vũ gia. Nhưng vậy cũng không thể bắt cả nhà phải tiết kiệm ăn mặc a. Bổng lộc của Liên Thủ Nhân cộng với giúp đỡ từ Liên Hoa Nhi, nếu chỉ có sáu miệng ăn nhà bọn họ thì nhất định rộng rãi, thoải mái. Nhưng thoáng cái thêm hơn mười miệng ăn Liên lão gia tử cùng nhị phòng, đáng lẽ phải được thoải mái lại trở thành căng thẳng.
Liên lão gia tử đã từng làm chưởng quầy bao nhiêu năm, chẳng lẽ không tính toán được. Biết rõ như vậy còn đem tô cho huynh đệ Vũ gia, đây quả thực là...
Tưởng thị âm thầm liếc mắt.
Liên Kế Tổ trung thực, đem ý tứ của Liên lão gia tử nói ra. Nếu như không nói, Liên Thủ Tín bọn hắn sẽ không có gì cố kỵ, nhất định có biện pháp giúp bọn hắn thu tô về. Đến lúc quay về báo cáo với Liên lão gia tử, cho dù Liên lão gia tử có chút bất mãn cũng không liên quan đến Liên Kế Tổ và nàng.
Hiện tại bị Liên Mạn Nhi hỏi đến trên đầu, nàng cũng không dám bỏ qua. Nếu như bỏ qua, như vậy chỉ được ít tiền thuê đất. Tiền thuê đất ít, trở về người một nhà sẽ càng khó khăn.
"Kế Tổ a, nhà lão Vũ..., ta giúp cháu đi thu tô so với cháu tự đi thu cũng không khác là bao. Muốn thu được thì phải tìm cách. Kế Tổ, cháu đọc sách nhiều, cháu thử nghĩ xem." Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ, lên tiếng.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, Liên Thủ Tín lời này này rất hay.
"Tứ thúc, nếu cháu có biện pháp, cháu đã không tới tìm thúc rồi." Vẻ mặt Liên Kế Tổ đau khổ, "Nhà lão Vũ này a, hắn muốn người treo cổ trước cửa nhà ta. Ai, ông nội không nên cho bọn hắn thuê đất."
"Tứ thúc, bây giờ trước cửa thúc có cổng chào ngự tứ, tri huyện, Tri phủ đều đến dập đầu, đưa lễ cho nhà thúc. Chỉ cần thúc ra mặt, huynh đệ Vũ gia kia sẽ không tiếp tục nữa, hắn cũng không dám không trả lương thực cho chúng ta." Liên Kế Tổ nói.
Nói cả buổi, bây giờ mới nói đến chỗ mấu chốt.
"Kế Tổ, cháu quá xem trọng tứ thúc ta rồi." Liên Thủ Tín cười khổ.
"Kế Tổ ca, huynh nghĩ thế là sai. Tri huyện, Tri phủ đến dập đầu, đó là dập đầu cho cổng chào. Có cổng chào ngự tứ này thì chúng ta vẫn là dân chúng, là dân, không phải quan. Kế Tổ ca, huynh thì lại không giống, đại bá ta là quan. Muốn lấy lương thực từ trong tay huynh đệ Vũ gia thì dân không được, phải là quan đi." Ngũ Lang lên tiếng.
"Kế Tổ ca, trên người huynh khẳng định mang theo danh thiếp của đại bá. Kể cả không có danh thiếp của đại bá, chính huynh viết hai chữ, so với cái gì đều hữu dụng hơn. Ta cũng không biết rõ những chuyện này, cũng chỉ là lời nói của hài tử. Kế Tổ ca, trước tiên huynh tìm Lý Chính để nói chuyện thu tô với nhà lão Vũ. Nếu hắn lại không chịu, huynh hãy đưa danh thiếp cho huyện nha, đều là quan, tri huyện nhất định hướng về phía đại bá, hơn nữa việc này các ngươi chiếm lý. Ta cũng không tin nhà lão Vũ không sợ quan, còn dám không chịu trả tiền." Liên Mạn Nhi nói.
Liên Thủ Nhân hiện tại làm tri huyện. Nhà lão Vũ vì cái gì còn dám đoạt tô? Đơn giản là nhìn thấu tâm tư của Liên lão gia tử. Tâm tư của Liên lão gia tử là cái gì? Liên lão gia tử mềm lòng, muốn trợ giúp bọn hắn, đây là một phương diện. Một phương diện khác, Liên lão gia tử muốn thể diện, muốn thanh danh, cho nên Vũ gia mới dám không kiêng nể gì mà đoạt tô, còn uy hiếp nói muốn treo cổ trước cổng Liên gia.
Thực ra muốn thu tô của Vũ gia cũng đơn giản. Chỉ cần để cho bọn hắn biết rõ, người thu tô bọn hắn cứng rắn, hơn nữa có thể vận dụng quan phủ, như vậy đủ rồi.
Đương nhiên, nếu như làm như vậy, "hảo ý" trước kia của Liên lão giã tử phải bỏ mặc.
"Cũng chỉ có biện pháp này thôi, chúng ta ai cũng đều không đọ lại với với nhà lão Vũ." Liên Thủ Lễ trung thực nói.
"Kế Tổ ca, lời của Mạn Nhi chỉ là lời nói của hài tử. huynh nghe thì nghe, hoặc nghĩ ra biện pháp khác. Cuối cùng chủ ý thế nào cũng là phụ thuộc vào Kế Tổ ca." Ngũ Lang lên tiếng. Ngũ Lang thông minh, đã hiểu rõ ý tứ của Liên Mạn Nhi, giúp đỡ hoàn thiện lời nói của Liên Mạn Nhi, đem nhà mình hoàn toàn thoát ra.
"Kế Tổ, lời của ông nội con phải nghe." Liên Thủ Tín lên tiếng, "Thu tô thì được thì tốt, nếu thật sự không được thì hù dọa một chút cũng được, nhưng đừng làm thật. Nếu không, một mảnh hảo tâm của ông nội con đã bị chà đạp rồi." Liên Thủ Tín nói.
Liên Mạn Nhi cơ hồ nhịn cười không được, nàng cũng đoán được Liên Thủ Tín sẽ nói như vậy.
Đây là lời thật tâm của Liên Thủ Tín. Mà nói vào lúc này rất có tác dụng. Đúng là mong muốn của Liên Mạn Nhi, đem nhà mình thoát sạch sẽ.
Giả vờ ngu ngốc gì đó Liên Thủ Tín đã làm được. Tuy trong lòng Liên Mạn Nhi cảm thấy ý của Liên Thủ Tín không giống với ý của nàng, nhưng một chiêu thái cực thôi thủ này, ba cha con các nàng đã phối hợp không chê vào đâu được, thật đáng mừng.
Thương nghị cả buổi, có được kết quả như vậy, Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị cũng đành phải cáo từ đi về.
"Lời nói kia, nói lão gia tử không nên cho nhà lão Vũ thuê đất, cũng chỉ Kế Tổ dám nói, ta thật không dám nói." Liên Thủ Tín thở dài.
Tiếng thở dài này của Liên Thủ Tín có chút ý vị sâu xa. Liên Mạn Nhi cảm thấy cao hứng vì hắn, Liên Thủ Tín rốt cuộc đã bắt đầu biết suy nghĩ độc lập, không dựa vào quan hệ của hắn và Liên gia nữa.
"Kế Tổ hắn thực sẽ nhờ quan phủ sao?" Trương thị hỏi.
"Việc này còn phải tùy tình hình." Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi nói. Nếu như Liên Kế Tổ có bản lĩnh, như vậy thì hoàn toàn không cần làm thêm việc gì, chỉ cần hù dọa một chút, tiền thuê đất có thể lấy được ngay. Nhưng nếu hắn không có bổn sự như vậy, thì thực sự phải làm thật.
"Ta nói là, có phải Kế Tổ hắn không hạ thủ được phải không?" Trương thị giải thích.
"À." Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ. "Mẹ, đây không phải là chuyện hung ác hay không hung ác, Kế Tổ ca muốn thu tô, không có biện pháp khác, chỉ có thể làm như vậy."
"Con không tin biện pháp này Kế Tổ ca với đại tẩu không tự nghĩ ra được." Ngũ Lang nói, "Bọn hắn là muốn cho cha làm việc này, bọn hắn sẽ vô can."
Người một nhà đều nhìn Liên Thủ Tín.
"Bên trong bếp lò còn có hai củ khoai lang, có lẽ đã chín, Mạn Nhi, tiểu Thất, cha đi lấy cho hai con." Liên Thủ Tín đứng lên.
... ...
Hai ngày kế tiếp, mỗi ngày Liên Kế Tổ với Tưởng thị đều đến nhà Liên Mạn Nhi, nói chuyện thu tô không thuận lợi như thế nào như thế nào. Một nhà Liên Mạn Nhi chỉ cố dùng lời an ủi.
Không phải bọn họ không chịu hỗ trợ, mà là vì chuyện này chỉ có một biện pháp như vậy, Liên Kế Tổ có thể làm được, hơn nữa còn thích hợp hơn so với bọn hắn.
Cuối cùng, Liên Kế Tổ vẫn đưa danh thiếp cho huyện nha. Huyện nha phái người, cầm gông xiềng đến bắt huynh đệ Vũ gia.
Lão nương Vũ gia nhào vào trong ngực Liên Kế Tổ, người một nhà ôm lấy đùi Liên Kế Tổ.
"Ông nội ngươi là người phúc hậu như thế nào, ngươi thế nào lại hung ác như vậy a. Cháu trai à, ngươi tuyệt đối không giống ông nội ngươi, chúng ta là thân thích từ ngày xưa, ngươi thực nỡ xuống tay a, gia phong lão Liên gia thay đổi... Tiền thuê đất chúng ta giao, chúng ta giao còn không được à..."
Chương 418: Tiễn đưa
Liên Kế Tổ đưa sai dịch tới, huynh đệ Võ Nhị Cẩu cùng Võ Tam Cẩu rốtcuộc cũng chịu thành thành thật thật giao tiền thuê đất. 24 mẫu đất củaLiên gia, căn bản không mất mùa giống như lời hai người bọn họ nói, trái lại, bởi vì năm nay mùa màng tốt, Liên lão gia tử cùng chúng con cháuchăm sóc hoa mầu cũng tỉ mỉ, năm nay Liên gia có mùa thu hoạch lớn.
Huynh đệ Vũ gia đem hết lương thực đã giấu kín ra, có cả sổ sách lúc trước đã bán một phần.
Vốn có cả lương thực của ba khẩu phần nhà Liên Thủ Lễ. Những ngày này Liên Thủ Lễ cũng giúp Liên Kế Tổ chạy việc bên ngoài, bận không ít. Nên Liên Diệp Nhi không khách khí, cầm danh sách Liên Mạn Nhi đã giúp tínhtoán, bắt đầu đong lương thực.
100 cân đậu phộng nguyên vỏ, 800 cân gạo kê, 200 cân hạt kê, 80 cân đậu nành, 20 cân đậu đỏ.
Trong nhà Liên Diệp Nhi cũng có trồng đậu phộng, đủ cho người một nhà thỉnh thoảng làm bữa ăn ngon, 100 cân đậu phộng này định sẽ bán hết lấy tiền, ít nhất có thể được một lượng bạc. Gạo kê dùng làm lương thựchằng ngày; hạt kê với đậu đỏ dùng để gói bánh trái vào mùa đông, tếtĐoan Ngọ sang năm có thể dùng để gói bánh chưng; về phần đậu nành có thể làm đậu hủ, làm dầu nành, còn có thể ủ thành rau giá ăn.
Từng này là một năm lương thực cũng không sai biệt lắm. Liên lão giatử đã đáp ứng cho bọn hắn một năm khẩu phần lương thực, ai đều đã biết,bọn hắn lấy không nhiều cũng không ít.
Phần còn lại, ngoại trừ lương thực dùng để nộp thuế , Liên Kế Tổ lấy ba phần, Vũ gia giữ lại một phần.
600 cân đậu phộng , 2200 trăm cân gạo kê, 500 cân hạt kê, 200 cân đậu nành, 100 cân đậu đỏ, đây là số lương thực Liên Kế Tổ thu tô.
Mà huynh đệ Vũ gia cũng được không ít, 300 cân đậu phộng, 800 cân gạo kê, 200 cân hạt kê, 50 cân đậu nành, 30 cân đậu đỏ. Chỉ riêng tiền công thu hoạch hoa mầu đã có thể lấy được như vậy, mười dặm tám thôn quanhđây cũng chỉ duy nhất một hộ như Vũ gia. Hơn nữa ngoại trừ những lươngthực này, tất cả củi rơm đều là Vũ gia được.
Đừng xem nhẹ những bó củi này, nếu muốn bán cũng có thể bán được mộtkhoản tiền. Trong mùa đông giá rét ở Tam Thập Lý doanh tử, hộ nông dânmuốn sưởi ấm phần lớn dựa vào đốt những bó củi ngoài đồng. Có những nhàít ruộng, bó củi không đủ, phòng ở vào mùa đông như lò lạnh. Cứ đến mùađông, các hộ nông dân thà nguyện ăn cơm ít một chút, cũng phải sưởiphòng cho ấm áp đã.
Dù vậy, đợi sai dịch đều đi hết, lão nương Vũ gia kia cùng với huynhđệ Võ Nhị Cẩu, Võ Tam Cẩu vẫn khóc mắng trước cửa ra vào một hồi. Đơngiản là mắng Liên Kế Tổ ỷ thế hiếp người, vi phú bất nhân, giàu mà không có nhân đức các loại.
Lúc ấy Liên Kế Tổ cũng không ở đó. Về sau nghe nói lại thì liền giậndữ. Liên Kế Tổ thả lời ra, nói muốn thu hồi lại đất, không cho huynh đệVũ gia trồng trọt nữa. Huynh đệ Vũ gia nghe xong, liền đem mặt cười đitìm Liên Kế Tổ, cầu hắn đừng lấy lại đất.
Bởi vì chuyện thu tô, náo nhiệt vài ngày mới bình tĩnh lại. Một nhàLiên Mạn Nhi phải trông coi cửa hàng với xưởng, lại vội vàng bón phâncho ruộng, còn có làm rượu nho, bề bộn vô cùng, không có thời gian cùngtinh lực đi tham dự.
Hôm nay vừa ăn qua điểm tâm, Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị đã tới nói chuyện, nói ngày mai phải trở về Thái Thương.
"Đều sắp xếp xong rồi hả?" Liên Thủ Tín liền hỏi, "Xe ngựa đã thuê chưa, thuê mấy chiếc, đều là cái xe đó hả?"
"Đã thuê rồi, là xe trên thị trấn." Liên Kế Tổ lên tiếng, dừng mộtchút mới nói tiếp. "Tứ thúc, cháu thuê một chiếc xe. Còn lương thực...cháu đều bán hết."
"Hả?" Liên Thủ Tín liền lắp bắp kinh hãi, mấy ngày nay hắn bề bộnchân không chạm đất, chỉ lúc phân chia lương thực qua nhìn một hồi, Liên Kế Tổ bán lương thực hắn căn bản không biết.
Việc bán lương thực, Liên Kế Tổ không nói với ai, cũng không thươnglượng cùng ai, chỉ chính bản thân hắn làm chủ. Liên Kế Tổ rất có kinhnghiệm bán lương thực. Trước kia khi chưa ở riêng, cả nhà Liên Thủ Nhâncòn ở trên thị trấn, hàng năm đều chở một xe lương thực từ nhà lên thịtrấn, sau đó Liên Thủ Nhân với Liên Kế Tổ hoặc trực tiếp bán ở thị trấn, hoặc vận chuyển đi nơi khác bán.
"Ông nội cháu không phải nói phải đem lương thực trở về sao?" Liên Thủ Tín liền hỏi Liên Kế Tổ.
"Ông nội có nói như vậy." Liên Kế Tổ lên tiếng, "Thế nhưng có chút ít lương thực này mà phải thuê ba bốn chiếc xe ngựa, tiền thuê xe rồi tiền bốc xếp cũng không ít. Cháu đem lương thực đổi thành tiền, tùy thânmang theo. Đến Thái Thương bên kia, muốn ăn gì thì mua. Giá tiền cũngkhông khác nhau lắm."
Giá lương thực do hộ nông dân bán ra so với giá lương thực bán ra từcửa hàng hiển nhiên không giống nhau. Giữa hai cái có một khoảng chênhlệch giá. Bất quá theo như lời của Liên Kế Tổ, nếu tính tiền thuê xetiền bốc xếp lương thực đến Thái Thương tính vào nữa thì cũng gần ngangbằng nhau.
Tính toán đơn giản là như vậy.
Liên Kế Tổ làm như vậy, Liên Thủ Tín cũng không còn gì mà nói nữa, về phần lương thực bán được bao nhiêu tiền, Liên Thủ Tín càng không quantâm.
Bất quá, lòng nhiệt tình của Liên Thủ Tín vẫn không thay đổi.
"Kế Tổ, tiền thuê đất năm nay đã thu được. Còn sang năm, cháu có tính toán gì không?" Liên Thủ Tín hỏi như vậy, cũng bởi vì Liên Kế Tổ đã tựlàm chủ bán lương thực đi, cảm thấy Liên Kế Tổ là người có chủ ý.
Sắc mặt hai người Liên Kế Tổ với Tưởng thị lập tức có chút kỳ quái.
"Tứ thúc, cháu, cháu vốn định đem đất thu hồi lại, không cho bọn hắntrồng trọt nữa." Liên Kế Tổ liếc nhìn Tưởng thị cực kỳ nhanh, giả bộ hohai tiếng nói ra.
Tưởng thị quay đầu sang một bên.
"Thế nhưng huynh đệ Vũ gia kia tới cầu cháu, nói là thân thích, cònnói là ông nội ta đã hứa cho bọn hắn, để cho bọn hắn trồng trọt ba năm.Đây là ý của ông nội, nếu cháu tự làm chủ thu hồi thì không hay lắm."Liên Kế Tổ nói.
Đây là giải thích vì sao vẫn cho huynh đệ Vũ gia trồng trọt. Cái nàythật đúng là... Liên Mạn Nhi có chút im lặng. Liên Kế Tổ đã làm trái lại ý tứ Liên lão gia tử, một mình làm chủ bán lương thực đi, làm sao lạikhông thể tự làm chủ thu hồi đất. Lời này của Liên Kế Tổ trước sau mâuthuẫn, thật không biết hắn nghĩ như thế nào.
"... Lại quỳ xuống, lại khóc, đều phát thề độc rồi, nói về sau khẳngđịnh thành thành thật thật, nếu còn dám giữ tiền thuê đất, bọn hắn liềnchết không yên. Cháu nghĩ, lần này đã khống chế được bọn họ phục tùng,về sau bọn hắn sẽ không dám như vậy nữa. Nếu ta tìm người khác trồngtrọt, cũng rất phiền toái... Mấu chốt vẫn là vì nghĩ đến lời của ông nội." Liên Kế Tổ cũng biết được nói vậy có chút không thể nào chấp nhận nổi, nên lại vội vàng giải thích.
Tưởng thị nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Sắc mặt Liên Kế Tổ có chút đỏ lên.
"Tứ thúc, cháu..." Liên Kế Tổ vội vàng đứng lên.
"Kế Tổ, cháu phải đi rồi, khẳng định còn phải đi tạm biệt bằng hữugì đấy, ta sẽ không giữ cháu nữa, cháu đi đi." Liên Thủ Tín lên tiếng,"Tối nay, hai cháu có rảnh thì tới, tứ thẩm làm vằn thắn cho các cháu."
"Vâng." Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị đáp ứng, liền một trước một sau thẳng bước đi.
"... Kế Tổ đứa nhỏ này, rất ngại phiền toái a." Thấy hai người đi rồi, Liên Thủ Tín liền giận dữ nói, "Nói là tiết kiệm tiền thuê xe tiền bốcxếp, đến bên kia mua lương thực cũng giống nhau. Hai cái sao lại có thểgiống nhau được, kể cả tính cả tiền xe tiền bốc xếp, chuyển lương thựcqua đó cũng rẻ hơn mua lương thực trong tiệm. Mà lương thực trong cửahàng, dù tốt đến đâu cũng làm gì có cái nào chuẩn, nào có tốt được nhưlương thực trong nhà trồng."
"Cha, lời này ta tự mình nói với nhau thôi, trước mặt Kế Tổ ca vớiđại tẩu ngàn vạn lần đừng đề cập tới. Sau này trước mặt ông nội vớingười khác cũng đừng nói. Kế Tổ ca, người ta bây giờ là đương gia làmchủ rồi." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Quen không bằng thân, Liên Kế Tổ với tư cách là trưởng tôn âu yếm của Liên lão gia tử, dù làm chuyện vô lý đến mức nào, nếu Liên Thủ Tín nóiLiên Kế Tổ không tốt, Liên lão gia tử chưa hẳn đã vui vẻ.
"Cha biết, ông nội con coi trọng Kế Tổ. Cha không phải là nghĩ tớichuyện đó mới chỉ tự mình nói thôi sao. Cha đâu có ngốc mà đi nói vớingười khác?" Liên Thủ Tín lên tiếng.
Chạng vạng tối, Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị, Liên Thủ Lễ, Triệu thị,Liên Diệp Nhi đều tới. Các nữ nhân ngồi ở trên giường gạch, vừa làm vằnthắn vừa tán gẫu, các nam nhân ngồi ở chỗ xa hơn một chút, cũng tán gẫuvới nhau.
"... Mấy cái lá thuốc lá phơi nắng chưa tốt lắm, nếu cháu có thể ở lạihai ngày, đợi lá thuốc lá phơi nắng tốt rồi thì vừa vặn mang về cho ôngnội cháu." Liên Thủ Tín nói với Liên Kế Tổ.
Liên Kế Tổ hàm hồ ậm ừ hai tiếng.
"Tứ thúc, Kế Tổ ca chưa nói với thúc a." Liên Diệp Nhi vừa gói sủicảo vừa lớn tiếng nói, "Lúc chiều Kế Tổ ca dẫn người đến xem lá thuốc lá rồi. Hỏa hậu chưa tới, để cháu đảo lần nữa, hai ngày nữa người nọ sẽtới lấy. Lá thuốc phơi xong sẽ giảm lượng một chút, tiền bán lá thuốc Kế Tổ ca đã nhận rồi."
Tưởng thị cúi đầu chuyên tâm làm vỏ sủi cảo, tựa hồ không nghe được mọi người đang nói gì.
"A..." Liên Thủ Tín liền a một tiếng.
"Lúc đến bên kia, ông nội ta thường nhớ thương mấy cái thuốc lá này." Liên Kế Tổ lên tiếng. "Ông nội nghiện hút thuốc lá, nhất thời bán hộikhông hút liền không được tự nhiên. Cháu vốn định mang lá thuốc về choông, nhưng mà hỏa hậu chưa tới, liền dứt khoát bán đi. Tiền này cháutrước cứ cầm lấy, đang muốn để cho tam thúc với tứ thúc chia ra."
Liên Kế Tổ nói xong, làm bộ thò tay vào trong ngực tìm.
Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ vội vàng ngăn cản tay Liên Kế Tổ.
"Kế Tổ, cháu làm sao vậy. Tiền này chúng ta sao có thể lấy, lá thuốckia là phơi nắng cho ông nội cháu. Cháu bán thì cứ bán, tiền kia trở vềthì đưa cho ông nội, để cho ông mua lá thuốc mà hút."
Bên này làm vằn thắn, Trương thị hỏi Tưởng thị tình hình Thái Thương bên kia, cũng hỏi tới Triệu Tú Nga.
"Vợ Nhị Lang có lẽ sắp sinh hả? Nhìn nàng trông thế nào?"
"Không khác lắm, lúc đến cũng đã tìm được bà đỡ." Tưởng thị lêntiếng, "Lão thái thái nhìn, nói vợ Nhị Lang là đứa có thể sinh đẻ, thểcốt rắn chắc, khẳng định có thứ tự."
Tưởng thị có hỏi có đáp, trên mặt cũng mang theo cười, bất quá nụcười kia có chút mỏi mệt và miễn cưỡng, hơn nữa đôi khi còn thất thần,có chút không giống với lúc mới trở lại .
"Đại tẩu, bây giờ đi có phải lên thị trấn ở lại hai ngày với Hoa Nhi tỷ không?" Liên Mạn Nhi liền hỏi.
"Ừ. Ngày mai từ đây đi lên thị trấn ở một đêm, rồi từ đó về Thái Thương." Tưởng thị nói.
Đến chỗ Liên Hoa Nhi, nhất định là không đi không, không biết lần này có thể lấy được bao nhiêu từ Liên Hoa Nhi, Liên Mạn Nhi nghĩ tronglòng.
Ngày hôm sau, tiễn đưa Liên Kế Tổ với Tưởng thị xong, Triệu Liên Sinh cùng mấy người Triệu gia thôn tìm tới tận cửa.
Bọn hắn muốn mua hạt ngô giống.
Chương 419: Ruộng tốt
Liên Thủ Tín vội vàng cho đám đông vào trong nhà. Những người nàymuốn mua hạt giống ngô từ Liên Thủ Tín, nhưng vì không quen Liên Thủ Tín nên tìm người quen với Liên Thủ Tín là Triệu Liên Sinh cùng đến cho dễnói chuyện.
Quan phủ đã phát ra công văn cho phép mở rộng trồng ngô tại phủ LiêuĐông, những người đến đây hôm nay đều là dân chúng không được chọntrúng, nhưng họ vẫn muốn trồng ngô.
Giá của ngô với cao lương ngang bằng nhau, nhưng ngô có sản lượngcao, nên trồng ngô vô cùng có lợi. Mặc dù có thể không có ý định bán lấy tiền, nhưng có thể thu hoạch thêm nhiều lương thực nữa để cho người một nhà ăn càng no bụng thì càng tốt.
Liên Mạn Nhi dùng mắt quét qua đám người, không khỏi trong lòng khẽ động. Nàng từ trong nhà đi ra gặp được Tiểu Đàn Tử.
"Tiểu Đàn Tử, ngươi có việc gì không? Ngươi nếu không có chuyện gìthì tranh thủ thời gian giúp ta đi đây một lát." Liên Mạn Nhi nói vớitiểu hòa thượng Nguyên Đàn.
Hiện tại Tiểu Đàn Tử ngoại trừ làm việc trong miếu thì thường xuyênđến nhà Liên Mạn Nhi, hoặc đến cửa hàng. Hắn chăm chỉ lại chịu khó, gặpcó chuyện gì cần làm hắn đều bỏ sức giúp đỡ.
Bây giờ cả nhà Liên Mạn Nhi đều coi Tiểu Đàn Tử là một thành viên trong nhà mình.
"Ta không bận, Mạn Nhi, ngươi muốn ta giúp chuyện gì?" Tiểu Đàn Tử liền hỏi.
"Ngươi đi lên thị trấn xem Ngô Tam thúc với Gia Hưng ca có ở nhà không, gọi bọn họ đến đây một chuyến." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"Được, ta đi đây." Tiểu Đàn Tử đồng ý, một đường chạy trên đường nhỏ ở cánh đồng hướng Thanh Dương trấn đi rồi.
Ước chừng khoảng thời gian uống cạn chén trà, Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng vội vàng đánh xe tới.
"Người đến đây." Tiểu Đàn Tử từ trên xe nhảy xuống trước tiên, xông đến trước mặt Liên Mạn Nhi cười nói.
"Mạn Nhi, có việc gì gấp à?" Ngô Ngọc Quý buộc xong gia súc, cùngNgô Gia Hưng đi tới hỏi. Hai cha con bọn hắn đang định đi làm việc thìgặp Tiểu Đàn Tử đến nói Liên Mạn Nhi tìm, liền vội vàng để công việc lại sau, tới Tam Thập Lý doanh tử trước.
"Là có chuyện." Liên Mạn Nhi liền đưa Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưngvào thư phòng ngồi. Lại nhờ Tiểu Đàn Tử hỗ trợ đem Liên Thủ Tín đến.
"Ngô Tam thúc, Gia Hưng ca, hôm nay có việc phải mời hai người giúpđỡ hoà giải." Liên Mạn Nhi đang cùng Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng nóichuyện thì Liên Thủ Tín tới.
Trông thấy Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng, Liên Thủ Tín có chút kỳ quái.
"Cha, là con nhờ Tiểu Đàn Tử gọi Ngô Tam thúc đến đấy." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Liên Mạn Nhi để cho tất cả mọi người ngồi xuống, lúc này mới đem mục đích của nàng chậm rãi nói ra.
"Cha, hôm nay trong đám người Triệu gia thôn đến đây, có phải có mộtngười tên Triệu Liên Vượng không?" Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Tín.
"Đúng là có hắn, hắn cũng muốn mua hạt ngô giống, còn muốn đặt cây khoai lang non." Liên Thủ Tín nói.
"Buổi tụ tập hai ngày trước, Ngô Tam thúc có chỉ cho chúng ta xemTriệu Liên Vượng này. Ngô Tam thúc nói, nhà Triệu Liên Vượng có hai mươi mẫu đất muốn bán, nằm ngay phía trên đất của chúng ta có phải không?"Liên Mạn Nhi lại hỏi.
Liên Thủ Tín cùng Ngô Ngọc Quý đều nói phải.
"Triệu gia thôn chỉ có một người tên Triệu Liên Vượng. Sẽ không sai." Ngô Ngọc Quý nói.
"Mới vừa rồi con nhìn thấy, trong đám đông còn có hai người nữa. Đấtcủa bọn hắn đều ở phía trên giáp với đất chúng ta." Liên Mạn Nhi nóitiếp.
"Mạn Nhi, cháu có ý định gì?" Ngô Ngọc Quý liền hỏi.
"Cháu có một ý định." Liên Mạn Nhi dứt khoát nói. "Mảnh đất kia củaTriệu gia thôn, chúng ta mua bốn mươi lăm mẫu, còn lại, cháu đoán chừngđại khái có bảy tám chục mẫu nữa... Chúng ta có thể tìm cách mua nốt phầnđất kia không?"
Như vậy nhà nàng sẽ có một mảng đất lớn ở cùng một chỗ, việc gieotrồng và thu hoạch, thậm chí là canh đồng vào mùa xuân sẽ dễ dàng rấtnhiều. Hơn nữa, cấu tạo và tính chất của mảnh đất kia cũng không tệ, giá cả cũng không đắt.
"Ý này là tốt, thế nhưng ngoại trừ Triệu Liên Vượng ra thì còn mấyngười kia hình như không có ý định bán." Liên Thủ Tín chần chờ nói.
"Cho nên, con mới mời Ngô Tam thúc và Gia Hưng ca đến hỗ trợ." Liên Mạn Nhi liền cười nói.
Lúc trước các nàng mua hai khối đất ở Triệu gia thôn, một khối haimươi mẫu, một khối hai mươi lăm mẫu, tuy cũng là một mảnh nhưng chínhgiữa còn cách người khác. Về sau bọn hắn thương nghị với người ta để đổi mới có được một mảnh đất bốn mươi lăm mẫu liền cùng một chỗ.
Hộ nông dân có đất giống nhau có thể trao đổi với nhau, đó là chuyệnthường xảy ra. Mặc dù có thể tính chất đất khác, nhưng chỉ cần bổ sungphần chênh lệch giá, hoặc bổ sung thêm đất để đổi là được.
"Không phải họ muốn mua hạt ngô giống với cây khoai lang của nhà tađấy sao? Ta dùng để trao đổi." Thì ra là đem cái này làm điều kiện đểcho người ta bán đất cho các nàng.
Đương nhiên, việc này cần có người trung gian, vì sau đó sẽ liên quan tới các vấn đề trao đổi đất với nhau, vừa vặn là việc cha con Ngô NgọcQuý với Ngô Gia Hưng am hiểu nhất.
"Việc này cũng không phải là không được, để cho ta cùng Gia Hưng thử xem." Ngô Ngọc Quý nói.
"Ngô Tam thúc, Gia Hưng ca, việc này phải phiền toái hai người rồi." Liên Mạn Nhi cười.
"Con cũng biết phiền toái." Liên Thủ Tín liền oán trách Liên Mạn Nhi. "May mà con gọi Ngô Tam thúc với Gia Hưng ca, nếu đổi là người khác sẽkhông thể đồng ý giúp làm chuyện này."
"Đây là một phần." Liên Mạn Nhi cười nói, "Còn có một lí do nữa,chuyện này nếu thành công, mười dặm tám thôn quanh đây phải Ngô Tam thúc ra mặt mới làm được."
"Gia Hưng a, nghe thấy chưa, thúc con với nha đầu Mạn Nhi đã nói đếnđộ này rồi, hai ta đành phải bỏ chút sức thôi." Ngô Ngọc Quý cười nói.
Mọi người trong phòng đều nở nụ cười.
"Điều kiện này phải nói thế nào?" Ngô Gia Hưng liền hỏi.
"Mua đất tính giá gốc." Trong đầu Liên Mạn Nhi đã sớm tính tốt, "Lúcđó Gia Hưng ca cứ tùy tình hình, nếu thật sự không được thì nâng giá cao lên một chút cũng được, chỉ cần đừng cho chúng ta chịu thiệt quá. Hạtngô giống với cây khoai lang non đến đầu vụ xuân sang năm sẽ giao, giờký khế ước trước. Hạt ngô giống không cần trả tiền mặt, đến mùa thuhoạch một cân hạt ngô giống lấy 100 cân ngô. Cây khoai lang non thì bánnăm văn một gốc."
Hai cân hạt ngô giống đại khái có thể gieo trên một mẫu đất, đến lúcthu hoạch có thể có bảy trăm đến chín trăm cân ngô, trả nhà Liên Mạn Nhi hai trăm cân, còn lại 500 cân đến bảy trăm cân, tương đương với sảnlượng trồng loại hoa màu khác trên 2 mẫu đất.
Một cây khoai lang non có thể cho mười cân đến hai mươi cân khoailang. Mỗi cây khoai lang non năm văn tiền, đây cũng là giá cả tươngđương có lợi.
"Hạt ngô giống với cây khoai lang non của ta số lượng cũng có hạn,không phải muốn mua bao nhiêu thì có bấy nhiêu." Liên Mạn Nhi lại nóimột mức số lượng đại khái rồi để cho Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng tùytình hình mà xử lý.
"Được, chúng ta đây dựa vào cái này để thương lượng."
... ... ...
Ngô Ngọc Quý không hổ là người môi giới nổi tiếng nhất trấn ThanhDương, chỉ cần hai ngày, hắn với Ngô Gia Hưng đã bàn xong chuyện này.
"Nói xong việc này, mồm miệng của ta đều mỏng một tầng." Có thể nói được một chuyện như vậy, Ngô Ngọc Quý rất đắc ý.
Buổi sáng hôm nay những người liên quan đều được mời đến chính sảnhLiên gia, rồi thỉnh một số người trong đó làm chứng, bắt đầu kí khế ước.
Trên giường gạch trong chính sảnh đặt một cái bàn. Liên Mạn Nhi, NgũLang với tiểu Thất an vị ở cái bàn bên cạnh, phía trước Ngũ Lang là giấy và bút mực, trước mặt tiểu Thất là một khung bàn tính. Ngô Gia Hưng lần lượt lấy khế đất từ trong tay từng người Triệu gia thôn, Liên Mạn Nhiphụ trách kiểm nghiệm khế đất, tiểu Thất phụ trách tính toán giá trị bao nhiêu bạc. Sau đó đem khế đất cho Ngũ Lang xem qua, đem đồng ruộng, giá cả các loại ghi chép lại.
Tổng cộng có mười tờ khế đất, mỗi một mảnh đất diện tích không giốngnhau, tổng cộng chín mươi bốn mẫu, mỗi mẫu định giá bốn lượng bạc, tổngcộng tiền cần trả là ba trăm bảy mươi sáu lượng bạc.
Trải qua đo đạc, tương ứng với khế đất. Kế tiếp là khế ước mua bán,mọi người ký tên đồng ý. Bởi vì không phải là lần đầu tiên mua đất nênđối với thủ tục này mọi người đều rất quen thuộc, rất nhanh liền ký xong khế ước.
Khế ước được kí xong, Liên Mạn Nhi liền về hậu viện, mở rương lấybạc. Năm nay thu nhập từ việc bán ngô, tiền Thẩm Lục để lại khi lấy đikhoai lang, cộng thêm thu nhập mấy tháng từ cửa hàng, còn có tiền bánmột phần đậu phộng, gạo kê với hạt kê, ngoại trừ hai cọc chi tiêu là làm nhà mới và hơn mười mẫu đất núi thì tiền còn lại đủ trả chi phí mua đất lần này, lại còn thừa lại.
Ngô Gia Hưng cùng Ngũ Lang cầm bạc, Liên Mạn Nhi đi theo phía sau trở lại chính sảnh.
Đem bạc trả ra ngoài, văn khế trắng đã hoàn thành, chỉ cần Ngô NgọcQuý cầm khế ước đến huyện nha đổi lấy khế ước đỏ nữa là xong xuôi.
Sau đó lại cùng mọi người ký kết việc mua bán hạt ngô giống với cây khoai lang non.
Hạt ngô giống bán ra ngoài ba trăm sáu mươi cân, cây khoai lang non bán ra ngoài một ngàn hai trăm ba mươi cây.
Ba trăm sáu mươi cân ngô giống đến sang năm sẽ thu được ba ngàn sáutrăm cân. Khoai lang non đầu xuân sang năm có thể thu được sáu ngàn mộttrăm năm mươi văn tiền.
Đương nhiên thu hoạch lớn nhất là mảnh ruộng đồng nối tiếp nhau kia,hôm nay mua vào được chín mươi bốn mẫu, cộng thêm nhà Liên Mạn Nhi vốncó bốn mươi lăm mẫu, tổng cộng là một trăm ba mươi chín mẫu đất.
Ngày hôm sau Ngô Ngọc Quý cầm văn khế trắng đi huyện nha, trong ngày trở về, đã đổi xong khế ước đỏ giao vào tay Liên Mạn Nhi.
Ăn xong bữa tối, người một nhà ngồi vây quanh trên giường gạch.
"Mạn Nhi a, hiện tại chúng ta có bao nhiêu mẫu đất rồi?" Trương thị liền cười ha hả hỏi.
Liên Mạn Nhi đang ăn hạt óc chó nên không nói chuyện, chỉ chỉ hướng tiểu Thất chép miệng.
"Mẹ, chúng ta hiện tại có một trăm ba mươi chín mẫu, vùng núi sáumươi tám mẫu, tổng cộng là... 207 mẫu đất." Tiểu Thất nói ra cực kỳ nhanh.
"Chúng ta cũng có hơn hai trăm mẫu đất rồi." Trong thanh âm củaTrương thị lộ ra mừng rỡ. Kỳ thật trong lòng nàng đã rõ trong nhà có bao nhiêu mẫu đất rồi, chỉ là cố ý muốn hỏi một câu bởi vì quá cao hứng."Nhà chúng ta như vậy, xem như cũng là địa chủ phải không?"
Người một nhà ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mỗi người có một ý kiến.
"Sao lại không tính, nhà có 100 mẫu đất đã là địa chủ rồi." Lý thị trước tiên cười nói.
"Con cảm thấy chúng ta cũng có thể xem là địa chủ rồi. Cho dù khôngthể cùng so sánh với đại địa chủ, chúng ta có hai trăm mẫu đất này cũngcó thể coi là tiểu chủ." Trương thị lên tiếng.
"Mạn Nhi, con nói xem?" Liên Chi Nhi liền hỏi Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nghiêng đầu, nàng suy nghĩ rất nghiêm túc, hiện tại nàng xem như địa chủ sao?
Chương 420: Công nhân làm thuê
Trong lòng Liên Mạn Nhi âm thầm tính toán, nhà nàng tổng cộng có sáumiệng ăn, hai người trưởng thành, bốn đứa bé. Sáu miệng ăn cùng sở hữuhơn hai trăm mẫu ruộng đồng, một cái cửa hàng, xưởng dưa chua cùng xưởng rượu nho mỗi loại một cái. Chỉ tính sơ như vậy thì nhà nàng có lẽ đãbước vào cánh cửa địa chủ rồi.
Sĩ nông công thương.
Có hoàng đế tự mình hạ chỉ ban thưởng, có cổng chào ngự tứ khen ngợi, mặc dù nhà các nàng còn chưa có người làm quan, nhưng đã có được địa vị siêu nhiên, thậm chí vượt qua sĩ bình thường.
Như vậy xem ra, nhà các nàng không chỉ là địa chủ, mà vẫn là địa chủ cực kỳ có thể diện.
Nhưng xem xét từ một phương diện khác, trong cửa hàng nhà nàng chỉ có một số tiểu nhị, trong nhà chỉ có một chiếc xe bò con, thời điểm thu hoạch vụ thu tuy có mướn người làm công nhật, nhưng trong nhà lại không có đứa ở.
Chủ vị đã có, giờ còn thiếu hụt một ít phối trí, đợi các loại đềuphối trí toàn bộ rồi, nhà các nàng liền là hoàn toàn là nhà chủ nhânrồi.
"Cha, mẹ, chúng ta nên tính mướn ít người thôi." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"Không phải đã thương lượng với Gia Hưng rồi sao, để cho bọn hắn tìmtrước giúp ta. Đầu xuân sang năm trồng trọt, chúng ta liền mướn người."Liên Thủ Tín cười nói, "Làm công nhật khẳng định phải mướn, nếu có đứa ở tốt, ta cũng mướn thêm hai ba người."
"Còn có con la và xe ngựa, một thời gian nữa cũng phải dùng tới, cũng nói với ông ngoại chậm rãi tìm kiếm cho ta." Trương thị cũng nói theo.
"Yên tâm, chuyện này cha con đều để trong lòng cho các con rồi, bảo đảm xử lý thỏa đáng." Lý thị lên tiếng.
"Mẹ, con nghĩ giờ chúng ta nên mướn người." Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ rồi nói ra.
"Hiện tại mướn người gì?" Trương thị liền hỏi.
"Người làm việc vặt trong sân chứ sao." Liên Mạn Nhi nói.
Tạm thời trong hậu viện Liên Mạn Nhi không có ý định mướn người. Đâylà bên trong, nếu như không phải người ở bán đứt thì nàng chưa đủ yêntâm để sử dụng. Nhưng tiền viện có rất nhiều chuyện, nàng muốn mướnngười để giảm bớt gánh nặng cho người trong nhà.
Khí trời dần dần chuyển sang lạnh lẽo, nhiều gian phòng như vậy đềucần nhóm lửa sưởi ấm. Ví dụ như trong hai phòng bồn cầu tự hoại, ví dụnhư phòng ngủ của Lỗ tiên sinh, còn có thư phòng của Ngũ Lang với tiểuThất, chính sảnh tiền viện. Mỗi ngày cần phải đốt cho ấm áp, rất cầnnhân công.
"... Liền mướn người nhóm lửa đi, nhất là vào sáng sớm và đêm khuya,cam đoan buổi sáng lúc chúng ta thức dậy phòng phải ấm áp, sau khi nằmngủ, cả đêm cũng phải ấm áp. Còn có nhà vệ sinh kia, hàng ngày cũng phải cam đoan ấm áp, còn có đun nước nóng tắm nữa." Liên Mạn Nhi đem ý nghĩtrong lòng đều nói ra.
"Cũng không chỉ là những chuyện lặt vặt này, quét dọn tiền viện cũngcoi như một việc. Gà vịt kia cũng phải cho ăn... Đúng rồi, còn có mấy đầuheo vẫn còn ở trong khu nhà cũ, vẫn là Tam bá mẫu cho ăn hộ chúng ta.Đợi đến sang năm, mấy đầu heo kia đều bán đi, ta lại mua nhiều đầu heohơn nữa nuôi ở bên cạnh, mướn một người cũng có thể cho heo ăn..."
Mướn người làm việc ngay tại tiền viện. Mỗi ngày cũng không cần ở lại đây, chỉ cần đúng hạn tới, hoàn thành mọi việc cần làm thế là được.
"Vậy thì mướn phụ nhân trong thôn đi." Trương thị nghĩ nghĩ, lên tiếng.
Ngày hôm sau, Trương thị thả ra tin tức trong nhà muốn mướn người. Lập tức liền có người đến hưởng ứng.
"Cháu gái lớn." Một phụ nhân cao gầy tong teo vừa vào cửa, liền hướng về phía Liên Mạn Nhi lộ ra một ngụm răng vàng khè, thân mật hô.
Liên Mạn Nhi liền lắp bắp kinh hãi, nàng không biết phụ nhân này, càng không biết xưng hô cháu gái lớn này từ đâu ra đây.
Tuy như thế, Liên Mạn Nhi vẫn đem phụ nhân này lui qua giường ngồi xuống.
"Cháu gái lớn, cháu không biết ta à. Thời điểm cháu vừa sinh hạ, tacòn ôm cháu kia." Phụ nhân kia liền cười nói, "Đã nghĩ ra chưa? Ta là mợ của Nhị Lang ca cháu nha."
Nguyên lai là vợ của Hà lão lục. Lúc nàng mới sinh ra có ôm qua nàng. Mặc dù nàng là Liên Mạn Nhi thực sự thì cũng không có khả năng sẽ nhớ.
"Hà cữu nương, hôm nay sao người lại rảnh mà tới đây?" Liên Mạn Nhichỉ phải cười nói, "Mấy ngày hôm trước Kế Tổ ca cháu trở về, nghe nóilão cậu của Lục Lang đi Thái Thương bên kia, là chuyện này sao, đến nơilà tốt rồi. Cháu còn tưởng rằng thím cũng đã đi theo đến Thái Thương."
"Ai ôi!!! Đừng nói đến cái lão già giết ngàn đao đấy." Nghe xong Liên Mạn Nhi nói đến Hà lão lục, vợ Hà lão lục lập tức vỗ đùi, trên mặt lộmột bộ dạng vừa hận lại oán. "...Hắn nói làm việc kiếm được tiền ở đâu, ta cùng bọn nhỏ đều không thấy một đồng nào. Trên quan tòa, hắn bỏ chạy,để cho mấy mẹ con chúng ta bị khinh bỉ. Chạy về nhà, nói cũng không nóivới chúng ta hai câu, liền đuổi mấy mẹ con chúng ta ra khỏi nhà, có bagian phòng rách nát mà hắn cũng bán đi, để cho chúng ta ở túp lều. Chính hắn tự mình kiếm tiền là được rồi."
"Cháu gái lớn a, giờ đã đến mùa đông rồi, ban đêm gió thổi tựa nhưdao cắt, túp lều không đỡ nổi gió a, nó còn không ấm bằng cái hầm bănga. Lạnh đến nỗi mấy mẹ con chúng ta ôm nhau thành một đoàn, suốt cả đêmkhông ngủ được, ta cũng không dám chợp mắt, chỉ sợ mắt nhắm lại thì ngày hôm sau sẽ không tỉnh lại nữa."
Vợ Hà lão lục nói đến đây, nước mũi nước mắt bắt đầu khóc lên.
"Cái lão giết ngàn đao đấy, đã đi cũng không đưa tin trở về, hắn đều bỏ quên mẹ con chúng ta ra sau đầu rồi."
Liên Mạn Nhi khẽ nhíu mày, tình huống trong nhà vợ Hà lão lục thậtđáng thương. Nhưng tiếc nuối chính là, nàng không giúp được gì, cũngkhông dám giúp.
Nàng chỉ biết nhân phẩm của Hà lão lục cực kém, còn vợ là người nhưthế nào nàng cũng không biết. Nếu có một phần như Hà lão lục, người nhưvậy nàng không thể trêu chọc.
Cho dù người vợ này là thứ tốt, sau lưng nàng có Hà lão lục, có LiênThủ Nghĩa cùng Hà thị, Liên Mạn Nhi cũng chỉ có thể trốn tránh.
Liên Mạn Nhi muốn làm chuyện tốt, làm việc thiện, nhưng nàng sẽ không đánh giá cao năng lực của mình. Tình hình trước mắt, nàng còn không đối phó nổi người như Liên Thủ Nghĩa và Hà lão lục. Cho dù miễn cưỡng ápđảo được, cũng phải trải qua gian nan khổ đấu, chỉ cần ngẫm lại cũng đủthấy lao lực quá độ rồi.
Đợi đến sau này, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm, đến sau này, thí dụ như NgũLang thi đậu tú tài, cử nhân, nếu như có thể làm quan liền tốt hơn, nàng liền không cần cố kỵ nhiều như vậy.
"Hà cữu nương, thím đừng khóc, cuộc sống như vậy sẽ sớm chấm dứt. Lão cậu của Lục Lang ở Thái Thương tốt thì sẽ đón các người qua, đó cẳngphải là chuyện trước mắt sao. Về sau a, các người liền chờ đi nội thànhhưởng phúc a. Cái vùng nông thôn này có mời các người về các người cũngkhông muốn đến."
Liên Mạn Nhi hình như đột nhiên nhớ ra việc gì đó, ai ôi!!! một tiếng, liền nói thật có lỗi với Hà cữu nương.
"Thiếu chút nữa đã quên rồi, dì cả vừa sai Nhị Nha qua gọi ta ngaylập tức sang đó một chuyến, nói có chuyện gấp gáp." Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện vừa đi xuống.
Đây là có ý tiễn khách.
"Cháu gái lớn a, vậy cháu bận việc thì cứ đi thôi, mẹ cháu ở đâu, ta tìm mẹ cháu nói chuyện." Vợ Hà lão lục lên tiếng.
"Hà cữu nương. Hôm nay mẹ cháu đi thị trấn rồi, buổi tối mới có thểtrở về. Thím có chuyện gì cứ nói với cháu, cháu sẽ chuyển lời cho mẹcháu." Liên Mạn Nhi lên tiếng.
"... Là thế này, các ngươi không phải muốn mướn người sao. Ta đây đangnhàn rỗi cũng không có việc gì làm, ta là thân thích, cũng đều hiểu rõnhau..."
"Hà cữu nương, thím đã tới chậm rồi." Liên Mạn Nhi liền cắt đứt lời nói của vợ Hà lão lục, "Lúc ăn xong điểm tâm cháu nghe mẹ cháu kể, đãthuê người rồi... Đã ký công văn xong xuôi."
"Ai nha, Hà cữu nương, sao cháu lại tưởng thật kia chứ." Liên Mạn Nhi liền nở nụ cười, "Thím nhất định là nói đùa với cháu thôi, sắp tới thím cũng vào thành với lão cậu của Lục Lang rồi, sắp làm phu nhân người tarồi cơ mà."
"Hà cữu nương, thím nói đùa cái gì nhưng không nên nói chuyện này,nếu để cho lão cậu của Lục Lang biết được thì sợ là mất mặt mũi, làmviệc gì cũng có ảnh hưởng."
Vợ Hà lão lục vốn một lòng muốn tới làm việc, bị Liên Mạn Nhi liêntiếp nói như vậy liền có chút ngây ngốc, tâm tư kia cũng liền dao động.
Liên Mạn Nhi liền đem vợ Hà lão lục tống xuất cửa.
"Cháu gái lớn, tin tức bên Thái Thương..."
Vợ Hà lão lục tất nhiên là muốn hỏi tin tức của Hà lão lục.
"... Chúng ta có viết thư với ông nội, nhưng thím cũng biết, ông nội cháu..."
"À." Vợ Hà lão lục liền gật đầu, nàng cũng biết Liên lão gia tử chánghét Hà lão lục, cho nên Liên lão gia tử gửi thư nhất định sẽ không nhắc Hà lão lục.
"Hoa Nhi tỷ của trên thị trấn, còn có nhà dì cả cháu đều thường xuyên lui tới với bên kia, còn có nhà mẹ đẻ của chị dâu Tú Nga trên thị trấnnữa... Hà cữu nương, chúng ta bên đây không biết chuyện gì, nhưng bên kialại hay đi lại với nhau. Việc lão cậu của Lục Lang khi nào thì đón mọingười đi Thái Thương thì... Ha ha."
Đuổi được vợ Hà lão lục đi rồi, Liên Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm, liền hướng cửa hàng mà đi.
Trương thị cũng không đi lên thị trấn, mà đang ở trong cửa hàng. Maymắn vợ Hà lão lục tới nhà mới trước, bằng không nếu vào cửa hàng trướcthì không biết Trương thị có mềm lòng mà mướn nàng không.
Ngày hôm qua lúc nói muốn mướn người đã quên một câu.
Đi đến cửa ra vào của cửa hàng, Liên Mạn Nhi nghe thấy có tiếng người lạ nói chuyện ở bên trong.
Liên Mạn Nhi liền nhấc màn cửa vào phòng, trong phòng có Trương thị,Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đều ở đó, còn có một phụ nhân lạ mặt. Phụnhân kia dáng người thấp bé, mặc quần áo rách rưới.
Thấy Liên Mạn Nhi vào nhà, phụ nhân kia liền nghiêng đầu lại, Liên Mạn Nhi lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của phụ nhân này.
Mặt mày coi như chỉnh tề, chỉ có điều là một bộ sầu khổ, nhìn xem có chút già.
"Tứ tẩu tử, ngươi mướn ta đi, ta việc gì cũng có thể làm. Ta cũng làthân thích ở bên trong, so với mướn người ngoài đáng tin cậy hơn phảikhông." Phụ nhân kia liếc nhìn Liên Mạn Nhi, rồi lại uốn éo quay đầu lại đi, năn nỉ với Trương thị.
Hiển nhiên, phụ nhân này đã tới được một hồi. Mà trên mặt Trương thị tràn đầy khó xử.
"Mẹ, Tam bá mẫu." Liên Mạn Nhi liền gọi một tiếng liền đi qua, hỏi "Đây là..."
"Đây là..." Trương thị nghĩ nghĩ, mới tìm được từ phù hợp để giới thiệu, "Đây là Vũ gia... Mạn Nhi, con nên gọi là tam thẩm."
"Vợ của Võ Tam Cẩu, có lẽ đến xin làm tạp công." Liên Diệp Nhi cố ýnghênh tới, đưa lưng về phía phụ nhân kia, để sát vào bên tai Liên MạnNhi, thanh âm trầm thấp nói trước, sau đó mới lớn tiếng nói, "Mạn Nhitỷ, tỷ đã đến rồi."
Mới đuổi đi được một cái, lại tới một cái nữa, còn là nhân vật như vậy, Liên Mạn Nhi xoa trán.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro