Chương 491 - 500

Chương 491: Đầu Mùa Hè

Lại là thư từ Thái Thương tới. Liên Thủ Tín nhận thư, Trương thị liền xuất tiền cảm ơn người đưa thư. Người một nhà lúc này mới quay vàotrong nhà. Ngũ Lang đi tham dự kì thi ở phủ thành, Tiểu Thất đi học ởtrường tư thục, trong nhà mấy người chỉ có Liên Mạn Nhi biết nhiều chữnhất, nhiệm vụ đọc thư này đương nhiên rơi vào người Liên Mạn Nhi.

Liên Thủ Tín nói: "Ông nội con đã rất lâu rồi không có thư tới, không biết lần này có chuyện gì không?"

Từ phong thư lần trước giải thích mọi chuyện lại nhắn nhủ chuyện Liên Kế Tổ về viếng mồ mả xong, Liên lão gia tử cũng không có thư mới. Thậtra thì tần suất thư từ như vậy so sánh với nhà khác cũng đã nhiều, chẳng qua là so với lúc Liên lão gia tử mới đi Thái Thương thì đúng là tầnsuất thư có ít đi.

Liên Mạn Nhi cũng đoán không ra trong thư có chuyện gì, nên nhanhchóng mở thư ra đọc. Thư không dài lắm nhưng cũng không phải là ngắn.Chờ Liên Mạn Nhi đọc xong thư, Liên Thủ Tín trầm mặc một hồi. Trầm mặcxong, Liên Thủ Tín lại hỏi Liên Mạn Nhi: "Thư này ông con cũng chưa nóichuyện gì a. Mạn Nhi, thư ông con viết có chút văn vẻ cha nghe cũngkhông hiểu lắm. Trong thư cũng không nói chuyện gì phải không?"

Liên Mạn Nhi gật đầu: "Dạ phải, không có chuyện gì."

Thư này Liên lão gia tử nói đúng là không có chuyện gì, sự tình bênThái Thương nói rất ít, nhiều hơn lại là hỏi thăm chuyện bên Tam Thập lý Doanh tử này, hỏi chuyện nhà, chuyện cày bừa vụ xuân. Bình thường Liênlão gia tử gửi thư thường là có chuyện gì dặn dò, nay tựa như là rảnhrỗi nói chuyện phiếm như vậy khiến Liên Thủ Tín cùng Trương thị có chútkỳ quái.

Nghĩ một lát Liên Thủ Tín nói: "Lão gia tử đây là ... nhớ nhà."

Liên Mạn Nhi không nói gì, chẳng qua là cất thư đi, trong lòng nànghiểu đúng như lời Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử đây là nhớ nhà hoặc đúng hơn diễn giải ra là Liên lão gia tử đã có ý muốn hồi cố hương. TháiThương bên kia quá náo nhiệt, Liên lão gia tử nghĩ muốn về Tam Thập lýDoanh tử.

Trương thị nói: "Bên kia cuộc sống hiện hẳn là hưởng phúc đi."

Liên Thủ Tín đáp: "Lão gia tử cũng không phải là người ham hưởng thụ. Đi theo đại ca đến Thái Thương chính là nghĩ muốn quản thúc ..."

Quản thúc Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa không sinh chuyện, không làm chuyện phạm pháp.

Liên Thủ Tín nói nửa chừng lại không nói tiếp.

Đó là Liên lão gia tử muốn thế nhưng thực tế kết quả thế nào? Hôn sựcủa Liên Tú nhi, Liên Thủ Nhân cưới vợ bé, chuyện Bình tẩu, còn có nhiều chuyện Liên lão gia tử không chịu nói trong thư.Những hành động hiệntại của Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa. Liên lão gia tử căn bản làkhông quản được hai đứa con trai này. Hiện tại nhớ nhà, muốn trở về làbởi vì đã đối với bên kia thất vọng hoàn toàn, đã hiểu rõ mặc dù ông ởđó cũng không có tác dụng gì sao?

Không. Liên Mạn Nhi lắc đầu. Liên lão gia tử có ý hồi hương nhưng sẽkhông thật sự trở lại. Ông vẫn còn muốn tiếp tục quản Liên Thủ Nhân,Liên Thủ Nghĩa. Mặc dù quản không được nhưng cũng cố hết sức còn hơnkhông, vậy nên trong thư Liên lão gia tử mới bất đắc dĩ như vậy.

Trương thị thở dài nói: "Ông nội bọn nhỏ a. Chuyện Thái Thương bênkia đều không nói cho chúng ta biết. Cũng phải, ông đang ở bên kia màcòn như vậy, chúng ta biết rồi thì có thể làm gì. . . Cha Anh Tử hômtrước có từ Thái Thương trở lại nhìn bộ dáng chính là mới phát tài trởvề."

Trương thị đang làm châm tuyến lại ngẩng đầu lên hỏi Liên Mạn Nhi: "Mạn Nhi,trong thư ông nội có nói chuyện cha Anh Tử không?"

Liên Mạn Nhi đáp: "Dạ, không có."

"Cùng một thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy vậy mà ông cũngkhông cho chúng ta ý kiến, chúng ta biết đối xử sao với gia đình kia?

"Còn có thể đối xử thế nào, không phải nói quy củ nhà giàu, nhà mẹ đẻ thiếp thất cũng không được coi là thân thích sao. Ta nên làm thế nàothì làm thế đó đối với họ, cũng không có gì gọi là cư xử hay không?"Giọng điệu Liên Thủ Tín nói chuyện hiển nhiên có thể thấy đối với chuyện Anh Tử, cùng người một nhà Anh Tử là rất không chào đón.

Liên Mạn Nhi không khỏi len lén nhìn Liên Thủ Tín một cái. Nàng cóchút ngạc nhiên. Thái độ Liên Thủ Tín như vậy là tự nhiên đã thế hay làdo lần trước bị Trương thị gõ qua rồi mới như vậy? Bất kể lý do gì, thái độ như vậy đều rất tốt.

Về phần nói nhà mẹ Anh Tử không tính là thân thích, Liên Mạn Nhi lầnnày không tỏ thái độ gì. Anh Tử làm thiếp nhưng cũng không phải là báncho Liên gia, nói đúng ra có thể tính là lương thiếp. Hơn nữa cho dùLiên gia nói nhà Anh Tử không phải là thân thích nhưng cũng không ngănđược cha Anh Tử nghĩ khác.

Qua mấy bận gặp cha Anh Tử cũng có thể thấy là người hỗn hào, căn bản không hiểu quy củ phép tắc, càng không phân rõ phải trái.

Liên Thủ Tín lại nói: "Lão gia tử không đề cập tới hẳn cũng là thấychuyện này không hay ho gì để nói. Ông là người hòa nhã, sao có thể nóichuyện này. Dù sao chính chúng ta tự biết không cần cho hắn sắc mặc hòanhã. Chúng ta không nhận cửa thân thích này."

Lời này rất đúng, xem ra Liên Thủ Tín vẫn rất hiểu Liên lão gia tử.

Liên Mạn Nhi cười nói: "Mẹ, người nhìn cha con hiện tại gì gì đó đềuhiểu. Nguyên nhân nhất định là do hiểu biết nhiều chứ. Mẹ, người cũngđừng bận rộn công việc quá. Có rảnh rỗi liền học biết một hai chữ."

Nghe Liên Mạn Nhi nói muốn cho mình học chữ, Trương thị giật mình tỏvẻ sợ hãi: "Có cha con cùng mấy đứa học là được rồi, mẹ học làm gì. Mẹmà có thời gian thêu thùa may vá là tốt rồi. Đúng rồi, Mạn Nhi, conkhông phải kể là có sách dạy nấy ăn gì đấy sao? Nếu không có việc gì thì cùng mẹ nói chuyện đó. Cái này mẹ có thể học, rảnh rỗi có thể làm mấymón mới cho cả nhà. Cái này so với mẹ một chữ to không biết không phảitốt hơn nhiều sao?"

Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi cả ba cùng nín cười.

Nói đến đọc sách, tập viết đúng là phải dựa vào thiên phú. Tuổi LiênThủ Tín cùng Trương thị bằng nhau, Trương thị vốn khéo tay nhưng về đọcsách lại đặc biệt khó khăn, ngược lại Liên Thủ Tín đọc sách với Trươngthị giỏi hơn rất nhiều.

Trương thị nhỏ giọng nói: "Liên gia có cái nghiệp đọc sách này."

Tại niên đại này, người đọc sách đều tôn quý. Ban đầu, Trương giacùng Liên gia kết thân trừ vì Trương Thanh Sơn cùng Liên lão gia tử làngười quen cũ, tin tưởng nhân phẩm cùng gia phong Liên lão gia tử cũngkhông thể không kể đến nguyên nhân là Liên lão gia tử tự mình có thể học được vài chữ, hơn nữa Liên Thủ Nhân cũng đã thi đậu tú tài. Trương giacảm thấy Liên gia là người đọc sách.

Thư buông xuống, người một nhà nói chuyện một hồi cũng không nhắc lại nữa. Liên Thủ Tín thì vì Trương thị vừa nói chuyện sách dạy nấu ăn liền hăng hái bừng bừng nhắc tới chuyện ngày đó giữ Trầm Lục lại ăn cơm.

Liên Thủ Tín nói: "Nói đến cái sách dạy nấu ăn. Mùi vị làm ra rấtthơm, hình dáng cũng ngon mắt nhưng cũng thực ít quá, không bằng ta mộtmiếng thịt lớn, một miếng cá lớn ăn thật thống khoái. Tựa như ngày đólàm mời Lục gia, nếu chiêu đãi người bình thường hẳn vừa ra ngoài đã chê nhà ta keo kiệt nhưng Lục gia hôm đó lại thực thích ăn."

Trương thị cười nói: "Đạo lý này ta hiểu. Không phải là Mạn nhi nhàta nói ư. Cần gì ai giảng. Nhà nông chúng ta thực quý hiếm thịt cá nhưng Lục gia nhà giàu không giống với chúng ta."

Liên Mạn Nhi liền khen Trương thị: "Mẹ, ngày đó người làm gà hấp lá sen ăn ngon lắm. Cá chưng cũng ngon miệng."

Trương thị có chút đắc ý.

"Đương nhiên. Nói đến đọc sách viết chữ gì đó mẹ không làm được. Nhắc tới nấu cơm, làm rau đừng nói có sách dạy chính là chỉ cần nhìn ngườita làm một lần mẹ cũng có thể làm được gần bằng. Mấy đứa thích ăn gà, ăn cá sao? Vậy chờ Ngũ Lang từ phủ thành về, chúng ta giết một con gà, cácũng có sẵn, đến lúc đó mẹ lại làm một hồi cho mọi người ăn."

Liên Mạn Nhi cười nói: "Tốt quá. Mẹ, cứ quyết định như vậy nha."

Suy nghĩ của Trương thị lại bay tới Ngũ Lang ở phủ thành xa xôi: "Ngũ Lang đến phủ thành hẳn trời cũng đã tối rồi. Lớn như vậy rồi không biết có quen không, lại còn tham gia cuộc thi ..."

Liên Mạn Nhi liền an ủi: "Mẹ, người cứ yên tâm đi. Anh con có thể tựchiếu cố bản thân tốt lắm. Còn chưa kể có Ấu Hằng ca với mấy bạn học đều ở đó."

Trương thị thở dài: "Ừ, anh của con là đứa nhỏ sớm hiểu chuyện, không để người khác phải lo lắng."

. . . . . . . . . . . .

Khí trời ngày càng nóng, chẳng mấy chốc đã cuối tháng tư, lại chuẩnbị tới tết đoan ngọ. Sen trong hồ đã mọc lên dầy đặc làm cho Liên MạnNhi không khỏi nhớ tới bài thơ Lá Sen của Hà Điền Điền.

Ngũ Lang không ở nhà, Lỗ tiên sinh thường dẫn theo Tiểu Thất đi qua.Hồ sen bên kia vốn có cái chòi canh của người làm, Liên Thủ Tín liền dứt khoát tìm người dựng bên hồ sen một cái đình nghỉ mát để cho Lỗ tiênsinh ngồi trong đình uống trà, nhìn cảnh trí hồ sen hoặc dạy học choTiểu Thất.

Cá ở bên trong ao đã đủ lớn, liền có tửu lâu trên thị trấn, phú hộ ở gần đấy đến hỏi khi nào có cá bán, giá tiền thế nào.

Ngoài đồng, hoa màu cũng đã lên mầm. Liên Mạn Nhi tự mình đi xem,nhất là mấy mảnh ruộng trồng lúa mạch. Bởi vì đất phì nhiêu, năm nay mưa xuân nước non lại đầy đủ, lúa mạch non lớn lên rất tốt, những cây trồng khác như ngô, cao lương, hạt kê... cũng sinh trưởng tốt.

Đầu tháng năm, một nhà Liên Mạn Nhi lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị tếtđoan ngọ, nhất là đồ cho tết đoan ngọ. Số lần Trương thị nhắc tới NgũLang cũng tăng lên.

Kì thi phủ thực hiện vào tuần cuối tháng tư, thi liền ba ngày, đoánchừng hành trình Ngũ Lang đi lại cũng một hai ngày nữa là trở về.

Chiều tối, mấy mẹ con Trương thị, Triệu thị còn mời thêm hai phụ nhân tới làm bánh chưng. Năm nay, Liên Ký cũng giống năm ngoái muốn làm bánh chưng bán tết đoan ngọ.

Trương thị nhắc tới nói: "Cũng đã qua hai ngày rồi không hiểu sao còn chưa thấy trở về. Đã nói là xong việc thì về ngay a."

Liên Mạn Nhi cười nói: "Mẹ, cũng mới hai ngày, khẳng định là anh con sắp về rồi."

Đang nói chuyện thì chợt nghe tiếng xe ngựa ngoài cửa, Trương thị vừa nghe thấy liển ngẩng lên: "Ai nha, Mạn nhi nhìn xem có phải anh con vềhay không?"

Cùng lúc đó nghe tiếng Tiểu Thất hô: "Cha, mẹ, tỷ anh con đã trở về. Anh con thi đậu rồi."

Chương 492: Học Trò Nhỏ

Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi đều buông việc trong tay xuống đi ra cửa. Trương thị chạy đầu tiên còn đụng phải Tiểu Thất chạy từngoài vào. Tiểu Thất cười hì hì đứng lên. Người một nhà nhìn ra cửa đãthấy Ngũ lang đứng bên xe ngựa, đeo bọc sách bên người đang dỡ hành lýtừ xe ngựa xuống.

Ngũ Lang thấy mấy mẹ con đi ra liền ngừng lại chào hỏi: "Mẹ, tỷ, Mạn nhi."

Lúc này, Liên Thủ Tín ở trong vườn làm việc cũng chạy tới. Người mộtnhà dỡ hành lý xuống, vây quanh Ngũ Lang đi vào nhà. Về phần chuyện tình của cửa hàng bánh bao liền nhờ Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi hỗ trợtrông coi.

Về đến nhà, mọi người đều ngồi lên giường gạch. Liên Mạn Nhi bưng trà nóng tới cho Ngũ Lang: "Ca, uống trà trước đã."

Ngũ lang liền đưa tay nhận: "Ừ."

Liên Mạn Nhi cười nói: "Ca, cũng may là ca đã trở lại. Ca không biếtđâu, mẹ mấy hôm nay đều nhắc tới ca. Nếu hôm nay mà ca còn không trở lại xem chừng đợi đến ngày mai, mẹ cùng cha nhất định đi phủ thành đón ca."

Ngũ Lang đáp: "Không phải đã nói là hai ngày sau sẽ trở lại sao. Tacũng không phải là lần đầu tiên đi ra cửa. Mọi người cũng không cần quálo lắng."

Trương thị xua xua tay nói: "Mẹ không có như vậy đâu. Đừng nghe em con nói đùa."

Chờ Ngũ Lang uống trà xong nghỉ một hơi, người một nhà lúc này mới hỏi chuyện hắn đi thi phủ.

Kỳ thi phủ là kỳ thi lớn nhất ở phủ Liêu đông do trưởng quan ThịnhLinh thư viện tổ chức thi, quan chủ khảo là tri phủ Liêu Đông.

Liên Thủ Tín hỏi: "Chính là Tri phủ đại nhân đã tới nhà chúng ta lần đó phải không?"

Ngũ Lang gật đầu: "Dạ, phải. Chính là vị đó."

Trương thị liền hỏi: "Vậy đại nhân có nhận ra con không?"

Ngũ Lang gật đầu nói: "Dạ, có nhận ra, còn nói chuyện với con vài câu."

Liên Mạn Nhi liền nói: "Mẹ, dù nhận ra thì cũng đã sao? Bài thi củaanh con đã dán che tên đi. Lúc giám khảo chấm bài cũng không biết bàithi là của ai. Muốn thi đậu đều là do thực học. Có phải không ca?"

Ngũ Lang gật đầu: "Đúng là bài thi có dán che tên."

Niên đại này, thi huyện cùng thi phủ nghiêm khắc mà nói, coi nhưkhông phải cuộc thi khoa cử, chỉ có thể coi là cuộc thi chuẩn bị chokhoa cử, cũng chính là đồng sinh thí, do quan lại địa phương Tri huyệncùng Tri phủ chủ trì. Ở kỳ thi huyện có địa phương cũng không có quánghiêm ngặt, cũng có bài thi không cần dán tên nhưng ở các huyện thuộcLiêu Đông phủ, thi huyện vô cùng quy phạm, về phần thi phủ, thi viện lại càng không cần phải nói.

Thi qua kỳ thi phủ là lấy được tư cách học trò nhỏ, có thể tham giathi Viện. Liêu Đông phủ năm nay tháng tám thi Viện, nếu thi không quathì những năm sau cũng không cần thi lại thi phủ mà trực tiếp thi Việnlà được.

Liên Mạn Nhi hỏi: "Ấu Hằng ca thi thế nào? Cả mấy bạn học của ca nữa cũng thi tốt cả chứ?"

Ngũ Lang đáp: "Ấu Hằng ca cũng thi đậu, còn đậu cao hơn ta. Mấy bạn học của ta thi không qua."

Nghe nói Vương Ấu Hằng cũng thi đậu, Liên Mạn Nhi cũng thấy vui mừng.

Liên Mạn Nhi hỏi: "Ấu Hằng ca không về cùng ca à?"

Ngũ Lang cười nói: "Ta cùng Ấu Hằng ca cùng nhau rời phủ thành. ẤuHằng ca ở lại huyện thành, nói là ở lại qua tết đoan ngọ mới trở về. ẤuHằng ca còn muốn giữ ta lại ở Huyện thành chơi một hai ngày nhưng takhông có đáp ứng. Ta cũng biết mọi người trong nhà mong ta trở về."

Hỏi xong Vương Ấu Hằng, Liên Mạn Nhi lại hỏi tiếp: "Trầm tiểu mập nói hắn cũng thi phủ. Ca, ca có gặp hắn không? Hắn thi thế nào?"

Ngũ Lang gật đầu đáp: "Có gặp, hắn đậu còn cao hơn ta."

Liên Mạn Nhi có chút kinh ngạc.

Ngũ Lang nói: "Hắn học vỡ lòng sớm, kiến thức cũng nắm chắc. Vị tiênsinh hiện đang dạy hắn nghe nói cũng là đại danh nho nổi tiếng Liêu Đông phủ. Muội đừng nhìn hắn ở nhà chúng ta trẻ con như vậy, lần đầu tiênnhìn thấy hắn ở phủ thành ta xém chút nữa còn không nhận ra. Ta thấy hắn nói chuyện, làm việc cứ như là một người khác vậy."

"Tiểu Cửu là người tài giỏi, sau này hắn có đến nhà chúng ta, Mạn nhi muội cũng đừng coi hắn thành tiểu hài tử." Mấy lời cuối này, Ngũ Langhạ thấp âm thanh nói cho Liên Mạn Nhi.

Liên Thủ Tín hỏi: "Ngũ Lang, lần này con đi phủ thành có đến Trầm gia không?"

Ngũ Lang đáp: "Dạ có. Con bái phỏng Lục gia nhưng Lục gia bận côngviệc không gặp được, con liền nhờ gã sai vặt tìm Chung quản sự."

Liên Thủ Tín gật đầu: "Làm đúng lắm, không gặp chủ nhà nhưng quenbiết với chúng ta như Chung quản sự cũng không thể thiếu lễ tiết."

Liên Mạn Nhi cũng gật đầu. Đến Trầm phủ bái phỏng cũng không nhấtđịnh phải gặp được Trầm Lục, gặp qua Chung quản sự là tốt rồi. Ngũ Langlàm việc chu đáo như vậy, nàng thật cao hứng.

Trương thị hỏi: "Vậy là không gặp được Lục gia?"

Ngũ Lang nói: "Dạ, Lục gia đi quân doanh, không ở nhà. Đây cũng là Chung quản sự nói cho con biết."

Nói đến đây, Ngũ Lang lại không nhịn được cười: "Là tiểu Cửu làm chongười ta nhận bái thiếp của con, mời con đi vào phủ gặp Chung quản sự.Chung quản sự còn nói là Tiểu Cửu cố ý nhắc người gác cổng nếu con đến,người gác cổng dám làm khó, không thông báo hắn nhất định trách phạt...Còn giữ con lại ăn cơm, Tiểu cửu còn muốn giữ con lại ở Trầm phủ, đợiđến lúc cùng nhau đi thi. Con không đáp ứng."

Tiểu Thất nghe liền gật đầu: "Tiểu Cửu ca là người rất có nghĩa khí a."

Liên Mạn Nhi cũng nói: "Có thể cứ như vậy, coi như là bạn chí cốt."

Trương thị liền nói: "Làm sao lại cứ không lớn không nhỏ thế. Nên gọi là Cửu gia. Các con cứ như lúc còn nhỏ mà gọi tiểu cửu mãi. Còn connữa, Mạn nhi, con còn gọi người ta là Tiểu mập. Cũng may người ta tínhtình tốt chứ cứ như tiểu hài tử trong thôn chúng ta thôi bị gọi như vậyngười ta còn thấy tức giận."

Mấy hài tử lại hì hì cười. Kêu hắn Tiểu Cửu, tiểu mập mới là thật tâm gọi, Liên Mạn Nhi trong lòng thầm nghĩ nếu thực gọi Cửu gia mới là xalạ. Bất quá....

"Ca, ca thật có vẻ như cùng tiểu mập rất thân thiết..." Liên Mạn Nhinhìn Ngũ Lang nói. Nếu không như thế sao có thể gọi Tiểu Cửu lưu loátnhư vậy.

Ngũ Lang cười nói: "Có thể."

Đó chính là chung đụng không tệ, Liên Mạn Nhi nghĩ.

Liên Mạn Nhi thấy vẻ mặt Trương thị còn chút không đồng ý liền nói:"Mẹ, người cũng đừng dùng đầu óc người lớn nghĩ chuyện này. Gọi hắn Tiểu Cửu thì sao, anh con và hắn còn cùng thi học trò nhỏ, sau này còn cùnganh con thi tú tài. Anh con có thể thi trước hơn hắn nữa. Cái này cùngán, cùng tuổi, bất luận tuổi lớn nhỏ, cũng không quản xuất thân đều làngang hàng tương giao."

Ngũ Lang lại nói: "Tiên sinh Tiểu Cửu ra đề thử cho Tiểu Cửu, TiểuCửu liền cho con xem đề, còn để con viết văn cho tiên sinh xem qua."

Tiểu Thất liền nói: "Tiểu Cửu ca đúng là bạn thân."

Liên Mạn Nhi hỏi: "Đề kia có trúng không?"

Ngũ Lang đáp: "Cũng không giống với đề thi nhưng cũng có ích. Ta cũng đem đề của Lỗ tiên sinh nói cho Tiểu Cửu. Lỗ tiên sinh đoán đúng đề thi thứ hai trong cuộc thi."

Tiểu Thất nói: "Ca, ca đối với Tiểu Cửu ca thật là đạt đến trình độ bạn thân rồi."

Liên Thủ Tín lại kích động nói: "Gặp được Lỗ tiên sinh là chúng ta nhặt được bảo vật."

Liên Mạn Nhi theo bản năng nhìn qua phía ngoài rồi mới nói: "Ca, cáinày nhà chúng ta biết là đủ rồi, không nên nói ra bên ngoài."

Ngũ Lang liền nói: "Cái này ta biết. Đề thi này của Lỗ tiên sinh tachỉ nói cùng Ấu Hằng ca và Tiểu Cửu. Chúng ta cũng đã giao hẹn trước,đều giữ bí mật."

Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều nói: "Cái này khẳng định không được nói ra ngoài."

Liên Chi Nhi vốn là người thận trọng, không cần lo lắng, Liên Mạn Nhi liền nhìn Tiểu Thất

"Đệ cũng vậy, chắc chắn không nói." Tiểu Thất nói còn lấy tay che miệng.

Người một nhà nói đùa một hồi liền thu thập hành lý Ngũ Lang mang về. Tiểu Thất ở bên cạnh nhìn, đôi mắt tỏa sáng. Lần trước Ngũ Lang đihuyện thành tham gia cuộc thi mang về không ít lễ vật, lần này đi phủthành nhất định cũng không kém. Tiểu Thất thực mong đợi.

Liên Mạn Nhi cũng rất mong đợi. Nàng bình thời cũng chỉ có đi họp chợ ở trấn Thanh Dương, huyện thành chỉ đi có một lần, Lần này Ngũ Lang điphủ thành, nàng cố ý để Ngũ Lang cầm tiền theo nhiều một chút, dặn dòNgũ Lang thấy cái gì tốt ở Phủ Thành liền mua về.

Ngũ Lang lần này mang về đúng là không có ít. Hắn đi Trầm Phủ báiphỏng, tự nhiên Trầm phủ có đáp lễ. Sau khi trúng tuyển còn bái phỏngTri phủ, Tri phủ cũng đáp lễ.

Tri phủ đáp lễ rất đơn giản chính là một bộ nghiên bút. Trầm phủ đáplễ dùng đến hai hộp lớn để chứa. Trong đó một hộp có hai thước vải, haihỏi bạc, một bộ nghiên bút, một cây quạt giấy. Phần lễ này, theo quy củvừa nhìn cũng biết là Trầm phủ quản sự chuẩn bị theo quy cách đáp lễ "Vạn Kim Du" Còn lại một hộp là điểm tâm tinh xảo, hai bộ tương đất VôTích, một cái gương tròn nhỏ bằng bạc khảm ngọc, một hộp nhỏ màu hồngtrong suốt trơn bóng, hạt châu màu xanh, đỏ, trắng, còn có hai bộ bútnghiên.

Trừ những thứ đó ra còn có một phong thư không dán. Liên Mạn Nhi cầm thư nghi ngờ nhìn Ngũ Lang.

Ngũ Lang liền nói: "Là Tiểu Cửu viết cho muội cùng Tiểu Thất. Đồ trong hộp cũng là hắn tặng cho hai người."

Nghe Ngũ Lang nói vậy, Tiểu Thất liền vây lại xem: "Tiểu Cửu ca thậtcó lòng, tặng nhiều đồ ăn ngon như vậy còn viết thư cho chúng ta."

Liên Mạn Nhi không vội vàng mở thư ra mà hỏi Ngũ Lang: "Ca, ca đã nhìn qua chưa?"

Ngũ Lang gật đầu nói: "Đã xem qua."

Liên Mạn Nhi lúc này mới mở thư ra. Tiểu Thất cũng châu đầu vào đọc thư.

"Mạn Nhi hiền muội cùng Kế Hiền hiền đệ thân ...."

"Phốc..."

Chương 493: Chúc

Vừa nhìn câu mở đầu này, Liên Mạn Nhi không thể nào nhịn cười được.Không có cách nào khác, chỉ cần tưởng tượng bộ dáng tiểu Trầm mập dùnggiọng đứng đắn gọi nàng là hiền muội là nàng liền không nhịn được cười.

Tiểu Thất cũng rất cao hứng. Hắn lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người viết thư cho hắn, điều này khiến hắn đặc biệt caohứng. Đó là cảm giác được người khác xem như là người trưởng thành màđối đãi, cảm giác được coi trọng.

Tiểu Thất nhìn qua thư nói: "Chữ tiểu Cửu ca viết thật đẹp."

Đối với ý kiến này Liên Mạn Nhi cũng không khỏi gật đầu đồng ý. NhưLỗ tiên sinh nói chữ viết của Ngũ Lang kỹ thuật thì có thừa nhưng linhkhí thì chưa đủ còn chữ của tiểu Thất thì vẫn chưa định hình. Theo tiêuchuẩn của Lỗ tiên sinh thì chữ tiểu Trầm mập này chính là nét bút mượtmà mà vẫn ẩn giấu khí khái bên trong.

Ngũ Lang thích đi học nhưng bởi vì trước kia điều kiện gia đình cònhạn chế nên vẫn không có chính thức học vỡ lòng chẳng qua chính hắn cólòng biết vài chữ, tập viết, luyện chữ vẫn chỉ có thể cầm nhánh cây vạch vạch trên nền đất. Tình trạng này kéo dài đến mãi gần đây nhà Liên MạnNhi ra ở riêng mới thay đổi. Được tiếp cận giáo dục chính quy, Ngũ Langthực quý trọng cơ hội này, cũng bởi vì trưởng thành sớm, hiểu chuyệnliền tự mình gánh trên lưng trọng tránh tiến vào con đường khoa cử hơnnữa nhất định phải thành công.

Hoàn cảnh khách quan như vậy khích lệ Ngũ Lang chăm chỉ học hànhnhưng đồng thời cũng kìm hãm cá tính hắn phát triển. Cũng may khoa cửhiện thời chủ yếu thi bát cổ văn vốn chính là quy củ ngay ngắn khôngthích cá tính cá nhân, tuyển chọn nhân tài đoan chính. Tính cách NgũLang như vậy lại vừa vặn hợp với khoa cử.

Tiểu Thất lại bởi vì còn nhỏ, cũng không có áp lực con trai trưởngnhư Ngũ Lang. Mặc dù cũng hiểu chuyện những chữ viết của hắn còn cần từtừ tôi luyện.

Mà tiểu Trầm mập đã vỡ lòng từ rất sớm. Đệ tử thế gia có thể học vấnkhông cần quá tốt nhưng bút chữ cũng phải đủ để gặp người. Cho nên dù có được trưởng bối trong nhà đặc biệt sủng ái nhưng ở phương diện thư pháp tiểu Trầm mập hẳn cũng phải bỏ không ít công phu. Tiểu Trầm mập ở hoàncảnh ưu việt, trước đây cũng không có áp lực khoa cử, mưa dầm thấm đấtmới có được bút tích như vậy.

Nét chữ nết người hẳn là như vậy đi.

Phong thư này tiểu Trầm mập viết cũng không dài, cũng chỉ là chúttưởng niệm bình thường, ngữ điệu hỏi thăm, cũng nói cho Liên Mạn Nhi vàtiểu Thất chuyện hắn thi đạt tư cách học trò nhỏ, mùa thu năm nay sẽphải cùng Ngũ Lang thi Viện. Còn nhắc Liên Mạn Nhi khi nào đi phủ thànhnhất định phải qua Trầm phủ gặp hắn. Một phong thư rất quy củ, Liên MạnNhi xem xong cũng rất nhanh.

Tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi đã xem thư xong chạy tới lấy thư đọc đi đọc lại, vừa đọc vừa cười.

Trương thị nhìn hộp quà tiểu Trầm mập tặng cảm thán nói: "Đứa nhỏ này, tính tình cũng thật tốt."

So với Trầm Lục, một nhà Liên Mạn Nhi lại càng quý mến Trầm Cửu hơn.Tiểu hài tử quen biết người khác thích là thích, không vì thân phận địavị lại không kén ăn thật dễ làm cho người ta thân cận, yêu quý.

Đem cất đi quà đáp lễ của Thẩm gia cùng Tri phủ đại nhân, mọi người lại xem quà Ngũ Lang mua từ phủ thành về cho cả nhà.

Mấy thước vải đang được ưa thích ở phủ thành, điểm tâm của cửa hiệulâu đời, đồ ăn ướp tương, quạt lụa có bức tranh cung nữ, còn mua chotrương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi mỗi người một kiện trang sứcđang được ưa thích tại phủ thành, lược ngà, hai cây lược dày bằng trúc,ngoài ra còn có sách số học. Có thể nói là nhiều vô số kể, cả nhà phảithu thập chỉnh lý một lúc lâu mới xong.

Liên Mạn Nhi ghi lại danh sách lễ vật đáp lễ của Thẩm gia cùng Triphủ. Những chi tiêu ở phủ thành, Ngũ Lang cũng nói lại cho Liên Mạn Nhighi lại một lượt. Trong đó phần lớn là ghi vào tiền chung còn một phầnlà Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi chi tiền riêng.

Xong xuôi, Liên Mạn Nhi liền ôm đồ của mình về tây phòng, tiểu Thấtcũng cầm theo thư của tiểu Trầm mập nhanh chóng chạy theo. Hai tỷ đệ lên kháng ngồi, tiểu Thất vươn tay đưa thư cho Liên Mạn Nhi.

"Tỷ, thư này tỷ cũng cất đi."

"Chịu bỏ xuống, không xem rồi hả? Thư này ai cũng nhìn ra là viết cho đệ."

Tiểu Thất cười hì hì nói: "Lần đầu tiên có người viết thư cho đệ. Tỷ, tỷ không cao hứng sao? Tiểu cửu ca thật là bằng hữu tốt."

"Ừ. Đúng vậy." Liên Mạn Nhi liền mở hộp ra, cất lá thư vào.

Liên Mạn Nhi để cho tiểu Thất chọn trước. Tiểu Thất liền chọn một bộ tượng đất, mộtcái vạn hoa đồng.

Liên Mạn Nhi liền nói: "Những thứ này đệ cầm về thư phòng ở tiền viện đi, cũng đừng có ham chơi quá mà trễ nải chuyện bài vở. Sách mới, tỷgiữ giúp đệ, chờ lúc đệ xem hết mấy quyển sách cũ thì tới tìm tỷ lấy vềđọc."

Tiểu Thất liền gật đầu, cầm mấy hạt châu hồng, xanh, trắng lên ngắm nghía.

Tiểu Thất liền nói: "Hạt châu này thật đẹp mắt."

Liên Mạn Nhi cũng cầm lấy mấy hạt châu cẩn thật xem xét. Vừa rồi nàng còn ngờ ngợ về tính chất mấy hạt châu bây giờ nhìn kỹ xác nhận suy đoán của nàng. Có thể không đẹp sao. Hạt châu trong suốt bóng loáng, chínhlà loại ngọc hòa cùng sáp vô cùng tốt.

Liên Mạn Nhi trong lòng vừa động lại đem mấy cuốn sách kia xem lại cẩn thận mới buông xuống.

Những đồ này hẳn vốn là những thứ tiểu Trầm mập rất yêu quý.

Liên Mạn Nhi liền nói với tiểu Thất: "Hạt châu này không nên lấy ra để chơi. Cất đi thôi"

Tiểu Thất lại đem thả mấy hạt châu đang cầm trong lại vào hộp.

Liên Mạn Nhi đem đồ cất đi xong thì Ngô Vương Thị cùng Ngô Gia Ngọc đã tới. Bà nghe được tin tốt nên đến chúc mừng.

Thập Tam Lý doanh tử chỉ có hai cha con Vương cử nhân một người là cử nhân, một người là tú tài. Sau đó chính là Liên gia, Liên Thủ Nhân làtú tài, Liên Kế Tổ là học trò nhỏ. Hiện tại Ngũ Lang thi đỗ học trò nhỏ, tin tức cũng như mọc cánh bay đi, chỉ sau một ít thời gian mọi ngườiđều biết cả.

Ngô Vương Thị rạng rỡ chúc mừng Liên Thủ Tín và Trương thị: "Thím vừa nghe nói liền lập tức tới đây. Lát nữa Gia Hưng cùng cha nó sẽ tới đây. Chuyện vui lớn như vậy phải ăn mừng to. Ngũ Lang nhà chúng ta nhỏ nhưvậy mà đã thi đậu học trò nhỏ rồi, đừng nói là Thập Tam Lý doanh tử màkể cả trong trấn Thanh Dương cũng là chuyện hiếm có."

Ngũ Lang liền vội nói: "Thím, chỉ là thi đỗ học trò nhỏ thôi, cũngkhông phải là đại sự. Ý tốt của thím cháu xin nhận nhưng đừng hưng sưđộng chúng quá."

Ngô Vương Thị liền nói: "Đứa nhỏ Ngũ Lang này thật hiểu chuyện, chững chạc. Bất quá, chúng ta cũng không phải người ngoài, người trong nhà ăn mừng có gì mà hưng sư động chúng."

Rất nhanh Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng đã tới. Hai người còn mang theo bọc lớn bọc nhỏ có rượu, gà quay, tương giò các loại.

Vốn là cả nhà cũng muốn chuẩn bị một bàn thịnh soạn coi như là đóngió tẩy trần cho Ngũ Lang cũng để ăn mừng. Người Ngô gia đến càng thêmnáo nhiệt. Nhún nhường qua lại một phen cuối cùng Trương thị, Ngô VươngThị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi đều đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, tiểu Thất, Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng ngồi ở tiền sảnhnói chuyện. Liên Thủ Tín liền sai một người làm công lên núi mời Lỗ tiên sinh sớm trở lại.

Lỗ tiên sinh rất nhanh đã trở lại. Lão Hoàng nghe được tin tức cũngcùng đi tới còn cho người chọn ra hai bình rượu ngon làm quà mừng choNgũ Lang.

Cơm tối vô cùng thịnh soạn. Khách mời gồm có hai cha con Vương cửnhân Ngô Ngọc Xương cùng vài vị cao tuổi trong thôn, còn có Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi. Tiệc rượu náo nhiệt mãi đến đêm khuya mớitan.

Ngày thứ hai Trương Thanh Sơn nhận được tin liền dẫn theo Lý thịTrương Khánh Niên, Trương Vương thị cùng Trương Thải Vân đến chúc mừngNgũ Lang.

Trương gia mừng lễ khá là nặng: non nửa phiến thịt heo bốn đầu cá lớn hai rổ hoàng hạnh, một rổ anh đào mới hái.

Nói về việc Trương gia đối xử với một nhà Liên Thủ Tín này thật làkhông có gì để chê. Bốn mùa hoa quả tươi, sản vật núi rừng phong phú như nấm, mộc nhĩ, hạnh đào cùng từng rổ, từng giỏ, từng bao đưa tới. Mấythứ này rất ít khi nhà Liên Mạn Nhi cần phải đi mua về dùng, chỉ cần đồTrương gia đưa tới cũng đủ cho nhà nàng dùng quanh năm. Liên Mạn Nhi lại càng cảm kích khi Trương thị dưỡng mình sau lần sảy thai đó, Lý thị còn đưa tới mấy con gà mái.

Trương thị nói với Lý thị: "Nương, sao người mang tới nhiều thứ vậy?Cá trong nhà con cũng có sẵn, lại còn thịt heo kia nữa, cũng nhiều quá,sợ nhà con ăn không hết mà thời tiết này không để lâu được."

Trương Thanh Sơn nghe thấy được liền nói: "Có gì đâu mà ăn không hết. Cứ ăn uống thoải mái. Cháu ngoại ta đỗ học trò nhỏ chẳng mấy nữa mà trở thành tú tài lão gia. Ta thật cao hứng."

Lý thị liền nói: "Có gì mà không để được. Con đem thịt kia cắt miếng, bỏ vào trong vò một lớp thịt lại một lớp muối, bọc kín lại để cả thángcũng không hỏng được. Lát nữa để mẹ Thải vân giúp con chuẩn bị."

Ý Trương thị chủ yếu là nói Lý thị mang lễ nhiều quá, nhưng việc thịt không để lâu được cũng là sự thật. Hiện tại Lý thị đã nói như vậy nàngcũng không tiện nói gì nữa.

Trương Thanh Sơn nói với Ngũ Lang: "Cháu cố gắng thêm một chút thi đỗ tú tài cho mẹ cháu nở mày nở mặt một phen, ông cũng theo cháu có hưởngchút phong quang."

Lý thị khoát khoát tay với Trương Thanh Sơn: "Ông ấy, đừng để cháu nó chịu thêm áp lực, thằng bé là người hiểu chuyện, tự khắc biết mình cầnhọc hành thế nào." Lại quay sang Trương thị nói: "Các con không biết sau khi nghe tin Ngũ Lang đỗ học trò nhỏ cha con cao hứng thế nào đâu, bữaăn cơm uống thêm mấy chung rượu, ăn thêm mấy bát cơm."

Mọi người cùng cười. Ngũ Lang ngồi lại trò chuyện cùng cả nhà một lát sau đó quay về thư phòng đọc sách. Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liềnđi theo.

Liên Mạn Nhi vào thư phòng đã thấy Ngũ Lang cầm cuốn sách, nàng liềnngồi xuống phía đối diện Ngũ Lang rồi nói: "Ca, ngươi nghỉ ngơi một chút đã, đừng để mệt nhọc quá." Ngũ Lang thi đỗ học trò nhỏ khiến cho kỳvọng của mọi người với Ngũ Lang càng lên cao. Liên Mạn Nhi cũng mong Ngũ Lang đỗ đạt cao hơn nhưng nàng lại càng không mong Ngũ Lang phải chịuáp lực quá lớn, học hành quá cực khổ.

Ngũ Lang đoán được tâm ý Liên Mạn Nhi liền chậm rãi buông cuốn sáchxuống nói: "Mạn Nhi, huynh sẽ không miễn cưỡng bản thân mình."

Ngũ Lang đang muốn tiếp tục nói chuyện liền nghe thấy hai con chó nhỏ ngoài cửa sủa ầm lên. Hai huynh muội đứng dậy nhìn ra ngoài thì thấy Liên Diệp Nhi chạy vào. Liên diệp nhi chạy đến bên Liên Mạn Nhi nói: "Vợ chồng Hoa nhi tỷ tới, còn có cô cả cùng tới."

Chương 494: Ngầm hiểu lẫn nhau

Vợ chồng Tống Hải Long và Liên Hoa Nhi tới, lại có cả Liên Lan Nhi.Con ngươi Liên Mạn Nhi xoay vòng vòng lại thấp giọng nói với Liên DiệpNhi mấy câu để nàng đi báo cho mấy người Trương thị ở phía hậu viện. Sau đó nàng mới cùng Ngũ Lang đi về phía đại môn.

Đại Mập cùng Nhị Mập đứng ở cửa, bốn chân trụ vững chãi bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, nghênh đầu về phía trước sủa. Liên Mạn Nhi đi tớinhẹ nhàng quát một tiếng, hai con chó liền an tĩnh lại, phe phẩy cáiđuôi nhỏ, thân thể mập mạp đã chạy tới vây quanh gót chân Liên Mạn Nhi,trong miệng còn phát ra tiếng ư ử vui mừng.

Hai chú chó nhỏ này đã tới nhà Liên Mạn Nhi được hơn một tháng rồi.Chẳng mấy mà lớn thêm một vòng, tuy không còn nét mập mạp trẻ con nhưtrước nhưng vẫn tròn vo, dễ thương như cũ. Bởi vì chăm sóc tỉ mỉ, dạy dỗ tốt nên hai chú chó lớn lên rất cường tráng đồng thời cũng rất thôngminh. Liên Mạn Nhi không nhốt bọn chúng mà mỗi ngày thả chúng đi rangoài hoặc là chạy trong sân hoặc là dắt ra ngoài đi bộ đến trang viênđể chúng dần quen lãnh địa của mình.

Hai chú chó nhỏ đối với người nhà mình thì vô cùng thân mật nhưng đối với người lạ thì tràn đầy cảnh giác. Nếu người quen thuộc với chúng còn có thể thông qua âm thanh mà biết chuyện gì đang xảy ra.

Ví dụ như vừa rồi tiếng sủa gâu gâu sang sảng đó là sủa người lạ vàonhà. Mà bây giờ là tiếng ư ử nho nhỏ là đang làm nũng với chủ nhân. Kểcả tiếng sủa khi người quen tới nhưng không phải người trong nhà, haytiếng kêu khi đói bụng, ... tình huống khác nhau, tiếng kêu cũng khácnhau.

Ngoài cửa lớn có hai chiếc xe ngựa dừng lại, Tống Hải Long, Liên HoaNhi, Liên Lan Nhi lần lượt bước xuống. Theo sau Liên Hoa Nhi còn có haingười hầu hạ là Tôn đại nương và nha đầu tiểu Hồng.

Hàn huyên vài câu xong Liên Mạn Nhi sai người làm dẫn phu xe đi hậuviện nghỉ ngơi, còn nàng cùng Ngũ Lang dẫn mấy người Tống Hải Long vàotrong viện. Lúc này mấy người Liên Thủ Tín, Trương thị, Lý thị đã nhậnđược tin của Liên Diệp Nhi nên đều đã đi tới tiền viện. Mọi người gặpnhau ở tiền sảnh.

Liên Lan Nhi đảo mắt nhìn trong ngoài một cái. Theo ý nghĩ của nàngcùng Liên Hoa Nhi đối với nhà Liên Mạn Nhi mà nói thì vốn không phảingười ngoài thì nên được đưa tới hậu viện tiếp đãi giống như lần trướctới mừng tân gia. Nhưng nhìn Trương thị, Liên Mạn Nhi ý tứ lần này có vẻ như cũng không định mời các nàng tới hậu viện.

Liên Lan Nhi liền len lén truyền cho Liên Hoa Nhi một cái ánh mắt.

Liên Hoa Nhi khẽ nhíu mày làm như không thấy chuyện gì lạ. Hai ngườihầu phía sau cũng khẽ đảo mắt nhìn nhưng cũng rất nhanh thu hồi ánh mắt, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì.

Mọi người cùng ngồi ở đại sảnh tiền viện không thể thiếu phần hànhuyện, hỏi thăm một phen, chủ yếu là hỏi thăm Tống Hải Long về sức khỏecủa Tống lão phu nhân.

Tống Hải Long đáp: "Từ đầu xuân đến giờ, nương nhiễm chút bệnh đếngiờ cũng chưa khỏi hẳn. Vốn bà muốn tự mình đến chúc mừng Ngũ đệ nhưngkhông có cách nào đi được liền sai ta tới." Vừa nói liên vừa đưa tay rahiệu cho gã sai vặt dâng lễ mừng lên.

Lễ mừng của Tống gia trước sau như một đều khá nặng, có vải vóc, sách vở, còn có ngân lượng cùng vài thứ thanh nhã bày biện trong thư phòng.

Ngũ Lang liền nói: "Lão phu nhân khách khí rồi. Cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, không dám nhận lễ lớn như vậy của lão phu nhân."

Tống Hải Long liền cười nói: "Đây đâu phải là chuyện nhỏ. Ngũ đệ mớiđọc sách được bao nhiêu ngày liền có thể một lần thi đã đỗ học trò nhỏnhư vậy. Ngũ đệ như vậy có thể coi là thần đồng rồi. Kế tiếp tú tài, cửnhân, tiến sĩ cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."

Ngũ Lang nghiêm mặt nói: "Lời này quá khen rồi. Trăm triệu lần không dám nhận."

Tống Hải Long cũng là người biết xem tình thế. Hắn thấy Ngũ Lang nhưvậy là biết Ngũ Lang cũng không thích mấy lời khen khoe mẽ như vậy liềnchuyển hướng câu chuyện: "Ngũ đệ thi đậu học trò nhỏ, nhà chúng ta cũngđược hưởng chút phong quang. Phần lễ này chỉ là chút quà mọn cũng chínhlà mừng Ngũ đệ gặp chuyện tốt. Nếu quyết không thu thì chính là ghét bỏlễ vật nhà ta rồi."

Tống Hải Long đã nói như vậy, Ngũ Lang cũng không thể cự tuyệt tiếp.

"Cô cũng có chút lễ mừng Ngũ Lang. Nếu nói lễ mọn, lễ mừng của cô đây mới đúng là lễ mọn. Lễ mỏng nhưng tâm ý của cô cũng không mỏng, cháunhất định phải nhận lấy." Liên Lan Nhi vừa nói vừa đưa bọc quần áo tới.

Liên Lan Nhi nếu đi một mình, nhà Liên Mạn Nhi tất nhiên sẽ đối đãicô ta khác nhưng nếu là đi cùng Liên Hoa Nhi tới, nhà Liên Mạn Nhi lạiphải suy nghĩ một chút. Hơn nữa nhân tình lui tới, tục ngữ có câu khôngđánh người mặt cười. Nhún nhường qua lại vài phen cũng đành nhận phần lễ này của Liên Lan Nhi.

Ngồi một lát Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên liền muốn đi xem trang viên một chút, tiểu Thất liền xung phong nhận việc đi cùng. LiênThủ Tín cùng Ngũ Lang mời Tống Hải Long qua thư phòng ngồi đem tiền viện nhường lại cho đám nữ quyến.

Lý thị, Trương Vương thị, Trương Thải Vân, Trương thị, Liên Chi Nhi,Liên Lan Nhi, Liên Hoa Nhi lần lượt lên kháng ngồi. Tôn đại nương cùngTiểu Hồng ngồi trên ghế dưới đất.

Liên Mạn Nhi bưng trà nước xong cũng lên kháng ngồi.

Trương thị với Liên Lan Nhi, Liên Hoa Nhi không có gì để nói. Cũngchỉ có Liên Lan Nhi hỏi thăm Lý thị, lại tán dương Trương Thải Vân, hỏithăm hôn kỳ Liên Chi Nhi các chuyện... làm như vô cùng thân mật, quenthuộc.

Trương Vương thị cùng Tôn đại nương nói chuyện không biết làm sao đãnói tới chuyện ở thôn nhà mẹ nàng có nhà nào đó không hòa thuận đánh cãi chửi nhau đến vỡ đầu, đổ máu.

Trương Vương thị tính cách lanh lẹ cũng sẽ nói tới vài chuyện náonhiệt không chỉ khiến Tôn đại nương, Tiểu Hồng lắng nghe thích thú màcòn hấp dẫn mấy người còn lại cũng chú ý sang.

Các nữ nhân tụ tập chung một chỗ không phải tám chuyện thì làm gì.Đây là bất kể nữ nhân có thân phận địa vị thế nào đều khó có ngoại lệ.

Trương Vương thị kể xong chuyện lại bình luận: "Ban đầu chúng ta đềunói người kia đánh người trước là không tốt nhưng sau đó hỏi rõ mọichuyện mới biết là chuyện không đơn giản như vậy. Người nào gây chuyệnvới người nào, người ta lúc bắt đầu cũng không như vậy, hẳn là có chuyện gì đó. Cho nên nói a, chuyện gì cũng đều có nhân quả. Không thể nhìnhiện tại ngoài mặt gây chuyện mà đánh giá a."

"Không biết các ngươi trong thị trấn sống như thế nào chứ chúng ta là nông dân trong lòng cũng nhận thức đơn giản. Ai cũng có thể phạm sailầm nhỏ, nhưng nếu sai lầm lớn hay lặp đi lặp lại vài lần thì đó là nhân phẩm có vấn đề. Nhân phẩm không tốt, ngoài mặt thì hiền lành, ngonngọt, trong bụng thì toàn ý xấu, bụng dạ đen tối, chuyên hướng ngườithân mà hạ miệng cắn, bọn ta ai dám dâng mình lên cho họ cắn a."

Nói xong Trương vương thị còn hỏi Liên Lan Nhi và Liên Hoa Nhi: "Côcả Ngũ Lang, Hoa nhi, hai người nói coi như vậy có đúng hay không?"

Hỏi xong hai người này, Trương Vương thị lại quay sang Tôn đại nương: "Tôn đại nương, vừa nhìn là biết ngươi là người hiểu chuyện. Ngươi nóinếu có người với ngươi như vậy ngươi phản ứng thế nào? Có thể cho ngườita sắc mặt hòa nhã không?"

Tôn đại nương liền mỉm cười phụ hoa Trương Vương thị.

Trương Vương thị chốt hạ một câu: "Cô cả nhà chúng ta (ý chỉ Trươngthị) là người tốt tính chứ nếu là ta thì ta không có nhẫn nhịn được như vậy đâu."

Lại nói vài chuyện.., Trương thị liền mang theo Liên Mạn Nhi, LiênChi Nhi ra ngoài chuẩn bị thức ăn, nhờ Lý thị, Trương Vương thị ở lạitiếp khách. Trương Thải Vân không chịu được ngồi mãi trên giường gạchliền đi theo ra ngoài.

Liên Mạn Nhi liền hỏi Trương Thải Vân: "Đại cữu mẫu thích ăn món gìnhất. Để một lát chúng ta làm hai món mà đại cữu mấu thích ăn nhất."

Trương Thải Vân cười nói: "Mẹ tỷ đã sớm thương lượng với bà nội nóicô cả nhà chúng ta là người hiền lành, tâm địa mềm lại phải cố kị cáinày cái kia. Sau này Ngũ Lang còn phải thi lấy công danh, có nhiều lờicô cả cũng không tiện nói. Mẹ tỷ nói thì không sao, mẹ tỷ chính là người thô kệch, nói ra những lời đó cũng không ảnh hưởng nhiều tới mặt mũi."

Liên Mạn Nhi cười nói: "Đại cữu mẫu không phải là người thô kệch, nói hay lắm."

Trương Vương thị đột nhiên nói như vậy tự nhiên Liên Lan Nhi cùngLiên Hoa Nhi sẽ có chút chột dạ mà Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng cũng sẽkhông chỉ nghe những lời ấy như những lời vu vơ không quan trọng.

Trương thị cùng Liên Chi Nhi vào bếp. Liên Mạn Nhi dẫn theo TrươngThải Vân cẩm rổ ra vườn rau. Đại mập cùng Nhị mập cũng chạy theo. Haitiểu cẩu trò vo chạy trước chạy sau quấn lấy chân Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi bị bọn chúng quấn lấy chân suýt ngã hai lần không khỏi cười mắng.Hai chú chó lại càng vui mừng chạy vòng vòng, chạy nhanh quá đến nỗi ngã lộn nhào.

Trong vườn, Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân liền chia ra hái rau.Lúc trước đám người Liên Hoa Nhi chưa tới mọi người đều đã thương lượngmón ăn đầy đủ. Hiện tại cũng chỉ là thêm người thì thêm lượng đồ ănthôi, có thể thêm một hai món đơn giản nữa là được.

Vừa hái rau, Liên Mạn Nhi vừa hỏi: "Thải Vân tỷ, lần này tỷ ở lại vài ngày rồi hãy về chứ?"

Cô nương trên núi kết thân sớm sẽ không còn tự tại như thời điểm cònlà cô nương. Trương gia hiện tại đã bắt đầu tìm hôn sự cho Trương ThảiVân, Liên Mạn Nhi nghĩ ngợi liền muốn lưu Trương Thải Vân ở lại chơi vài ngày, để cho Trương Thải Vân trước khi thành thân có thêm nhiều thờigian vui vẻ một chút.

Trương Thải Vân hiển nhiên không ngờ tới Liên Mạn Nhi có ý nghĩ kia liền đơn giản đáp: "Nếu bà nội ở lại, tỷ cũng theo ở lại."

Hai người đang nói chuyện liên nghe thấy có người kêu tên: "Mạn Nhi, Mạn Nhi."

Liên Mạn Nhi ngẩng đầu đã thấy Liên Hoa Nhi đứng ngoài vườn rau, lấy tay vẫy vẫy nàng.

Liên Mạn Nhi có chút kỳ quái: "Sao nàng ta lại tới đây nhỉ?"

Trương Thải Vân cũng biết chút ân oán trong nhà Liên Mạn Nhi nên cũng không cao hứng khi thấy Liên Hoa Nhi: "Muội không phải là chán ghétnàng ta ư. Vậy thì mặc kệ nàng ta chứ sao. Cứ để nàng ta gọi. Nhìn nàngta nũng nịu kìa. Ta là một người phóng khoáng cũng không chịu nổi bộdáng đó của nàng ta."

Liên Mạn Nhi nói: "Đây là cố ý tới tìm muội, hẳn là có chuyện gì đó."

Chương 495: Cầu Hoà

Liên Hoa Nhi ở phía ngoài vườn rau gọi hai tiếng nhưng cũng khôngchịu bước đi tiếp vào trong. Từ sân ngoài nhà Liên Mạn Nhi đến vườn rauxanh có đường đi lát đá nhưng cũng có một đoạn đường nhỏ cũng không được bằng phẳng lắm càng giống đường mòn hơn. Cây cối hai bên đường có ítlông dễ dính lên quần áo, còn có cỏ dại, hoa dại bò lan.

Liên Mạn Nhi thích đường mòn như vậy, cảm thấy tự nhiện thân thiếthơn mà Liên Hoa Nhi thì lại sợ bẩn giầy cùng quần áo nên không chịu bước qua.

Trương Thải Vân bảo Liên Mạn Nhi phớt lờ Liên Hoa Nhi thực ra tronglòng Liên Mạn Nhi cũng muốn làm vậy nên tự nhiên thuận theo. Nhưng háixong rau củ, Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân trở về vẫn gặp Liên HoaNhi ở ngoài vườn rau đang chờ.

Từ ngày Liên Hoa Nhi thành thân có về Tam Thập Lý Doanh Tử vài lầnnhưng đều có người hầu hạ bên cạnh chưa bao giờ rời nửa bước. Bây giờnàng ta có thể một mình đứng đây hẳn cũng tốn công không ít. Đây là cóchuyện gì gấp gáp muốn thương lượng riêng với Liên Mạn Nhi. Liên Hoa Nhi là người như vậy. Chuyện quan trọng với nàng ta chỉ có thể là chuyệnliên quan tới lợi ích của nàng ta mà thôi.

Liên Hoa Nhi thấy Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân đi tới lập tức trên mặt nở nụ cười tiến đến.

Đại mập cùng Nhị mập liền từ phía sau Liên Mạn Nhi xông ra hướng về phía Liên Hoa Nhi sủa gâu gâu.

Đừng xem hai chú chó nhỏ như vậy nhưng tiếng kêu đã rất có khí thế. Rất dọa người.

Liên Hoa Nhi vô thức lùi về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Thấy Liên Hoa Nhi như vậy, Trương Thải Vân đối với nàng ta càng khinh thường, cố ý nói bên tai Liên Mạn Nhi âm thanh không cao không thấp vừa vặn cho Liên Hoa Nhi có thể nghe thấy: "Hai con chó nhỏ này có thể hùdọa nàng ta như vậy nếu là hai con chó to nhà ta có thể hù chết nàngkhông."

Liên Hoa Nhi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bĩu môi nhưng vẫn không nóigì. Trong mắt nàng ta, Trương Thải Vân chỉ là một dã nha đầu nông thôn,nàng ta không thèm chấp nhặt với Trương Thải Vân. Dĩ nhiên có một lý donàng ta không chịu thừa nhận. Sở dĩ cô không tranh luận với Trương ThảiVân là vì nàng ta sớm nhận ra Trương Thải Vân cùng Trương Vương thị cócùng tính cách không dễ chịu thiệt, không dễ dây dưa.

Liên Hoa Nhi thấy Liên Mạn Nhi cùng Trương Thải Vân đều ở đây, haicon chó kia không có lệnh sẽ không thật sự xông lên cắn nàng ta, nàng ta liền cố gắng trấn định lại một chút, cười nói với Liên Mạn Nhi: "Mạnnhi đi hái rau à? Vườn rau này chăm sóc thật tốt. So với vườn rau lúctrước ở hậu viện còn lớn hơn, cũng nhiều món ăn mới mẻ hơn."

Liên Mạn Nhi liền nói: "Hoa nhi tỷ, sao tỷ lại đi ra đây vậy. Ngườihầu của tỷ đâu rồi? Bên ngoài này không thể so với trong viện, Hoa nhitỷ vẫn là nên trở về đi thôi."

Liên Hoa Nhi nói: "Thật vất vả mới trở lại một chuyến, tỷ cũng muốnđi ra ngoài nhìn ngắm một chút." Liên Hoa Nhi liếc nhìn sang Trương Thải Vân rồi lại nói với Liên Mạn Nhi: "Mạn Nhi, tỷ có lời này muốn nói vớimuội."

Trương Thải Vân cùng Liên Mạn Nhi trao đổi ánh mắt. Hai nàng đều hiểu Liên Hoa Nhi đây là muốn Trương Thải Vân tránh ra để Liên Mạn Nhi nóichuyện riêng với Liên Hoa Nhi. Tuy nhiên hai người cũng không rõ LiênHoa Nhi muốn nói gì.

"Hoa nhi tỷ, có gì cần nói tỷ cứ nói đi." Vừa nói Liên Mạn Nhi vừa ôm rổ, dẫn theo Trương Thải Vân bước dần về phía trong nhà.

Liên Hoa Nhi vội đuổi theo nhưng còn hai con chó ở đó nên nàng ta cũng không dám lại gần.

"Mạn Nhi." Liên Hoa Nhi cũng có chút hoảng loạn. Nàng ta cũng thậtvất vả mới có thể để cho Liên Lan Nhi hỗ trợ thoát khỏi vòng vây của Tôn đại nương và Tiểu Hồng để có thể cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện riêng một chút. Cứ chưa nói được câu nào đã để Liên Mạn Nhi trở về như vậy chẳngphải là phí công vô ích sao. "Tỷ muội chúng ta thật lâu cũng chưa tròchuyện cùng nhau rồi. Mạn nhi muội..."

Liên Mạn Nhi nhàn nhạt nói: "Hoa nhi tỷ, có gì cần nói. Sao lại phảigấp gáp như vậy. Chúng ta cứ từ từ vừa đi về nhà vừa nói cũng được chứsao."

Liên Hoa Nhi nói có chút cầu khẩn: "Mạn nhi, tỷ có chút chuyện quan trọng..., không quá dễ dàng..., Mạn Nhi..."

Bước chân Liên Mạn Nhi có chút dừng lại, nàng vừa thay đổi ý định.Nghe một chút xem Liên Hoa Nhi muốn nói gì, cũng cần phải biết Liên HoaNhi nghĩ gì, tính toán thế nào. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi giao rổ rau trong tay cho Trương Thải Vân.

Trương Thải Vân nhận rổ rau, ánh mắt thăm dò Liên Mạn Nhi, nàng sợ để Liên Mạn Nhi lưu lại một mình sẽ chịu thiệt thòi từ phía Liên Hoa Nhi.

Liên Mạn Nhi khẽ trừng mắt với Trương Thải Vân, trước kia đi huyệnthành vào Tống gia nàng còn không sợ Liên Hoa Nhi, bây giờ ở nhà mình,trên địa bàn của mình còn phải sợ Liên Hoa Nhi đùa bỡn tâm cơ ra dạng gì sao? Liên Hoa Nhi nếu muốn giở trò thì lỗ vốn, mất mặt cũng không phảiLiên Mạn Nhi mà nhất định là Liên Hoa Nhi.

Để cho Trương Thải Vân cầm hai rổ rau về trước, Liên Mạn Nhi nghĩnghĩ rồi cũng đuổi hai chú chó về theo Trương Thải Vân. Liên Mạn Nhinghiêng đầu nhìn Liên Hoa Nhi nói: "Hoa nhi tỷ, có gì cần nói thì tỷ nói đi."

Bây giờ trên đường chỉ còn hai người, Liên Hoa Nhi sầm mặt. Lần nàytìm Liên Mạn Nhi nói chuyện nàng ta cũng không tình nguyện mong muốnnhưng không thể không làm. Bây giờ cha ruột nàng ta là Huyện thừa TháiThương huyện, Hà Gian phủ, lại nắm trong tay thực quyền các vụ án thưakiện của một huyện, cả nhà ở Thái Thương trôi qua phong sinh thủy khởi.Không chỉ không còn cần đến tiền bạc của Tống gia mà hai lần trước cònđưa lễ cho nàng ta không hề ít. Vốn là Liên Thủ Nhân muốn dựa vào Tốnggia. Hiện tại mặc dù Tống gia cũng không có gì cần nhờ vào Liên Thủ Nhân nhưng quan hệ hai nhà đã có chuyển biến. Đời trước Tống gia cũng có làm quan nhưng là mua quan, về cơ bản vẫn là thương nhân. Trong khi đó Liên Thủ nhân xuất thân tú tài từ khoa cử, là mệnh quan triều đình. Bàn vềmôn đệ, Liên gia còn cao hơn Tống gia một bậc.

Ở Tống gia cuối cùng nàng ta cũng có thể thẳng sống lưng mà làmngười. Thực tế, sau lần đầu tiên Liên Kế Tổ tặng lễ đến Tống gia, kể qua cho Liên Hoa Nhi tình hình ở huyện Thái Thương, nàng ta cũng đi tìm mẹTống Hải Long nói chuyện muốn đen nữ nhi về trong viện mình nuôi dưỡng.Dĩ nhiên cái yêu cầu này cũng không chỉ đơn giản là chuyện nuôi dưỡngcon cái. Giành lại quyền nuôi dưỡng, khiến cho lão phu nhân phải nhượngbộ đại biểu cho rất nhiều điều, cũng chính là bước đầu tiên trong kếhoạch cầm quyền Tống gia của Liên Hoa Nhi.

Nhưng Lão phu nhân rất nhẹ nhàng, linh hoạt mà bác bỏ yêu cầu củaLiên Hoa Nhi, nói chỉ cần nàng ta "Nghỉ ngơi cho khỏe mạnh, nhanh chóngvì Tống gia khai chi tán diệp, không cần phải vì việc nhỏ mà làm lỡ đạisự." Lão phu nhân còn một mực khẳng định không có chuyện nào quan trọnghơn, công lao lớn hơn so với việc nàng ta sinh hạ cháu trai khỏe mạnhcho Tống gia. Trừ những điều đó ra, lão phu nhân còn nói rất nhiều cáigì mà sau này cái nhà này cũng là nhờ vào "các ngươi".

Tóm lại là cuối cùng nàng ta không kịp tấn công đã phải lui binh.

Ở Tống gia, chi phí ăn mặc cao, Liên Hoa Nhi cơ bản là muốn gì có đó. Lão phu nhân đối với nàng ta cũng trước sau đều hiền hòa. Chẳng qua sựtình trong nhà, nàng ta vẫn như cũ không thể chen tay vào.

Nói thực sự trong lòng Liên Hoa Nhi có chút e sợ lão phu nhân. LầnLiên Mạn Nhi đòi nợ kia, lão phu nhân không nói gì nhưng nàng ta cảmgiác lão phu nhân bắt được nhược điểm của nàng ta nhưng không phát tácngay mà sẽ chờ thời cơ. Mà chuyện của Anh Tử lại càng làm cho Liên HoaNhi mất hết mặt mũi trước lão phu nhân. Cuối cùng nàng ta phải đem AnhTử đuổi đến Thái Thương, lão phu nhân mới hòa hoãn một chút.

Liên Hoa Nhi cảm thấy mặc dù lần đầu nàng ta sinh nữ nhi nhưng chỉcần nàng ta cố gắng sinh được một đứa con trai, sẽ không còn ai ở Tốnggia có thể bắt lỗi nàng ta. Nói cách khác, đến lúc đó lão phu nhân cũngphải nhượng bộ nàng ta. Hiện tại Liên Hoa Nhi cần cố gắng thực hiện mụctiêu này. Trong lúc chờ ngày đó, Liên Hoa Nhi vẫn phải cố kỵ lão phunhân.

Nhà Liên Mạn Nhi được vua ban cổng chào. Lão phu nhân rất coi trọngviệc này, đã ám chỉ bà muốn cùng nhà Liên Mạn Nhi có quan hệ tốt. Hiệntại Ngũ lang lại thi đỗ học trò nhỏ, lão phu nhân vừa nhận được tin liền lập tức sai Tống Hải Long và Liên Hoa Nhi cùng tới tặng lễ. Lần này lại càng cần công khai thể hiện bà ta cùng nhà Liên Mạn Nhi thật thân cận.

Liên Hoa Nhi còn nghe được, lão phu nhân sở dĩ coi trọng nhà Liên Mạn Nhi như vậy là bởi vì nghe được tin Ngũ lang cùng Thẩm Cửu Gia cùngtham gia thi phủ, hơn nữa còn được Thẩm gia đãi ngộ rất tốt.

Một nhà Liên Mạn Nhi phát tài khiến trong lòng Liên Hoa Nhi vừa bấtngờ, vừa ê ẩm. Mà thấy lão phu nhân coi trọng nhà Liên Mạn Nhi còn hơncả so với Liên Thủ Nhân, Cổ thị càng khiến nàng ta vừa đố kỵ, vừa hậnlại bất an lo sợ.

Liên Kế Tổ học hành đã nhiều năm mà mới chỉ là một học trò nhỏ. NhìnNgũ lang nhà người ta lần đầu tiên đi thi đã đỗ. Vậy nếu kế tiếp thi đỗtú tài thì có thể ngồi ngang hàng với Liên Thủ Nhân rồi. Mà trong mắtlão phu nhân, Liên Thủ Nhân sao có thể so sánh với Ngũ lang.

Ngũ lang mới bao nhiêu tuổi, sau này tiền đồ vô lượng. Cho dù chínhLiên Hoa Nhi không muốn thừa nhận, nàng ta cũng biết khảo thí chính đáng để ra quan so với kiểu quyên tiền mua quan như Liên Thủ Nhân trên quantrường là hai loại hoàn toàn khác nhau. Liên Thủ Nhân bây giờ là huyệnthừa. Muốn thăng quan chỉ có hai chữ "khó khăn". Mà khảo thí chính đồ ra qua sẽ có lão sư dạy bảo, đồng môn, sư huynh sư đệ các mối quan hệ nhân mạch từng bước thăng tiến. Còn có một kiểu vừa bắt đầu là bước thẳngvào hàn lâm viện sau này có thể thăng tới thượng thư, tể tướng cũng chưa biết chừng.

Liên Hoa Nhi cũng không tin Ngũ lang có vận khí tốt như vậy. Tronglòng nàng ta không phục nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể thầm hận mình không có một huynh đệ giỏi giang. Nữ nhân dù có thông minh, có khả năng đến thế nào nhưng cũng không bằng việc có một người cha tốt, mộthuynh đệ giỏi giang.

Mắt thấy một nha đầu nông thôn như Liên Mạn Nhi nhờ vào cha cùnghuynh trưởng mà thân phận càng ngày càng tôn quý, Liên Hoa Nhi thườngtrong lòng mong muốn cho nhà Liên Mạn Nhi đột nhiên gặp khó khăn gì đómới hài lòng. Tâm sự này, nàng ta không thể nói với ai để mãi trong lòng đến sinh bệnh, có đôi khi nàng ta mơ thấy Liên Mạn Nhi gặp khó khăn đến cười to mà tỉnh, cũng có khi là ác mộng thấy Liên Mạn Nhi đội mũphưỡng, khăn quàng vai muốn nàng ta quỳ lạy mà giật mình tỉnh giấc.

Sau khi tỉnh lại thì vẫn phải tiếp tục sống với hiện thực nên khi gặp người hỏi thăm, Liên Hoa Nhi luôn tỏ ra là rất thân cận với nhà LiênMạn Nhi, còn đối với nàng rất tốt, đồng thời lại không nhịn được ngầm hạ thấp Liên Mạn Nhi.

Mà đến nhà Liên Mạn Nhi, Liên Hoa Nhi muốn phá lệ tỏ ra thân cậnnhưng lần trước một nhà Liên Mạn Nhi đối xử với nàng tuy không thiếu lễtiết nhưng vẫn nhàn nhạt xa cách. Người có tâm vừa nhìn đã biết. Đã vậylần này còn không để nàng ta vào hậu viện, lại để Trương Vương thị nóichuyện, gõ nàng ta.

Tôn đại nương và Tiểu Hồng là người của lão phu nhân đặc biệt để theo hầu Liên Hoa Nhi ra cửa làm khách. Lần này đi về chắc chắn sẽ đemchuyện này bẩm báo cho lão phu nhân.

Trước khi sinh hạ được con trai, Liên Hoa Nhi cần dỗ dành lão phunhân cho tốt, vì vậy nàng ta mới phải tìm đến Liên Mạn Nhi ăn nói khépnép , cẩn thận như vậy là muốn cầu hòa.

"Mạn Nhi, muội còn nhớ trước khi tỷ xuất giá, ở hậu viện tỷ muội chúng ta đã nói gì không?"

Chương 496: Đối Chọi Gay Gắt

Nghe Liên Hoa Nhi nói vậy, Liên Mạn Nhi liền hiểu chị ta muốn làm gì. Liên Mạn Nhi chỉ ồ một tiếng rồi nhìn Liên Hoa Nhi không nói gì, từchối cho ý kiến.

Liên Hoa Nhi một khi đã quyết định tới đây thì đương nhiên sẽ khôngchỉ vì Liên Mạn Nhi tỏ ra lãnh đạm mà đã chịu lui bước. Liên Hoa Nhi vừa thành khẩn nói vừa dò xét Liên Mạn Nhi: "Mạn Nhi, có câu một nét bútkhông viết được hai chữ Liên. Chúng ta là đường tỷ muội ruột thịt, phảigiúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Không có lý nào không giúp đỡ lại đi phánhau. Ở trong nhà đã như vậy, sau này mọi người đi ra ngoài cũng là nhưthế."

Khóe miệng Liên Mạn Nhi không khỏi dâng lên một tia cười lạnh: "HoaNhi tỷ, trí nhớ tỷ thật là tốt. Vậy hẳn tỷ cũng nhớ rõ khi chúng ta nóichuyện này ngoài tỷ và muội thì còn có ai? Vì sao muội lại phải tìm tỷnói chuyện?"

Thế giới này luôn có một loại người như vậy. Lúc nàng ta chiếm ưuthế, nàng ta sẽ không để người khác vào trong mắt, tìm mọi cách chèn ép, lợi dụng ngươi. Mà khi nàng ta rơi xuống hoàn cảnh khó khăn thì lại rất nhanh chóng lựa chọn quên sạch những việc ác nàng ta đã làm trước kia,ngược lại còn muốn dùng đạo đức, thân tình, đạo lý những thứ nàng vốndẫm dưới chân để ước thúc ngươi, yêu cầu ngươi. Hết thảy đều vì lợi íchcủa chính nàng ta. Những vật khác, người khác, chuyện khác hết thảy đềuchỉ là công cụ mà thôi.

Nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, ánh mắt Liên Hoa Nhi lóe lên một cái. Nàng ta làm sao lại không nhớ rõ khi đó mình bị Liên Diệp Nhi đánh như thếnào, chật vật như thế nào. Chỉ vì để có thể thuận lợi xuất giá, nàng tamới chịu tạm thời nhịn xuống.

Liên Hoa Nhi nhìn sắc mặt Liên Mạn Nhi cẩn thận nói: "Mạn Nhi, chuyện đã qua... Diệp nhi cũng không tức giận nữa. Chúng ta là tỷ muội, muộicũng đừng mang thù. Nếu không thì ta nhận lỗi với muội. Mạn nhi, muộicũng thấy sau đó, tỷ không có làm gì khác. Lời của muội, tỷ vẫn nhớtrong lòng. Tỷ cũng muốn có thể giúp đỡ muội cùng Diệp nhi nhưng phảicái quy củ Tống gia quá nghiêm. Tỷ cũng chỉ là một con dâu mới vào cửa,phải đứng vững ở trong đó đã mới có thể nghĩ tiếp được."

Liên Mạn Nhi cũng sẽ không bị mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt đơn giản nhưvậy làm cho hồ đồ: "Vậy chuyện vay nặng lãi kia thì tế nào? Không phảichính tỷ đáp ứng tỷ mượn tiền, chính tỷ trả. Sau đó lại khất nợ khôngtrả, xém chút nữa hại chúng ta tan cửa nát nhà, đây không phải là chuyện tỷ làm sao?"

Liên Hoa Nhi mấp máy miệng. Mặc dù có chút bất an nhưng nếu nàng tađã quyết định tới đây thì đương nhiên những chuyện này đã có chuẩn bị kỹ càng. Liên Hoa Nhi giơ tay áo lên che mặt, miệng khóc ô ô, nức nở nói:"Khi đó cũng không phải là tỷ không biết xấu hổ như muội nói đâu MạnNhi. Trong lòng tỷ cũng rất khổ sở nhưng chỉ có thể tự mình gánh chịu.Tỷ có biện pháp gì chứ, ai bảo đó là cha mẹ ruột của tỷ cơ chứ."

Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, trong lòng tò mò không biết Liên Hoa Nhi định lấp liếm bao biện chuyện cố ý trốn nợ vay nặng lãi kia thế nào.

Liên Hoa Nhi ai oán hai tiếng mới bỏ tay xuống. Vành mắt có chút sưng đỏ lên thật sự giống như là vừa mới khóc xong vội lau khô.

"... Số tiền kia tỷ đã sớm đưa cho cha mẹ tỷ, còn dặn dò họ nhanh chóng trở về cũng đừng đợi đến hạn chót. Sớm đem trả ngày nào thì cũng choông nội yên tâm ngày ấy. Sắp xếp xong xuôi, tỷ cũng không hỏi lại chuyện đó nữa, cho đến lúc muội tới huyện thành tìm tỷ, tỷ mới biết bọn họ vậy mà không hề mang tiền về trả nợ."

"Tỷ khi đó vừa tức vừa cuống. Nhưng phận làm con có thể làm gì được.Tỷ không thể đem chuyện này nói ra trước mặt muội, cũng không thể nóitiền này tỷ đã trả, sẽ mặc kệ nhà ta. Cuối cùng còn không phải là tỷ vẫn phải lấy vốn riêng của tỷ phu muội ra trả vào đó sao? Vì chuyện này,sau đó tỷ còn gặp phải bao chuyện phiền phức."

Vậy mà Liên Hoa Nhi có thể đem chuyện này đổ hết lên đầu Liên ThủNhân và Cổ thị, phủi sạch tội lỗi trên người mình. Không những thế, theo câu chuyện của Liên Hoa Nhi nàng ta còn phải chịu ủy khuất, thật là một người tốt vĩ đại, một người con gái hiếu thuận vô cùng.

Liên Mạn Nhi liếc xéo Liên Hoa Nhi nói: "Hoa nhi tỷ, bây giờ tỷ nóivậy nhưng lúc đó đại bá cùng đại bá mẫu cũng không nói như vậy. Hơn nữa, Hoa nhi tỷ, tiền kia là tỷ mượn, chúng ta ai cũng không tiêu lấy mộtvăn. Nghĩ cách trả thế nào, thì đó cũng là trách nhiệm của tỷ. Chúng tavì tỷ mà chịu bao vất vả chẳng lẽ tỷ còn muốn chúng ta cảm kích tỷ?"

Liên Hoa Nhi vội xua tay: "Không, không phải. Tỷ chỉ muốn đem chuyệnnày nói rõ ràng một chút, tránh để muội hiểu lầm tỷ mà thôi. Còn tiềnnợ, đương nhiên là tỷ phải trả. Trong lòng tỷ rất cảm kích mọi người,nhất là tứ thúc cùng tứ thẩm. Tứ thúc cùng tứ thẩm đều là người tốt, cósở trường, đừng nói là ở trước mặt người ta, cho dù là sau lưng , cũngkhông ai nói ra nói vào tiếng gì, đối với người nhà lại càng rộng lượngtha thứ."

Có sở trường là thổ ngữ Tam Thập Lý Doanh Tử, cũng không phải là ý tứ có ưu điểm mà là nói người có hàm dưỡng, sẽ không tính toán chi lichuyện nhỏ, ý tứ là người đáng để kết giao, chung đụng lâu dài.

Liên Hoa Nhi liền cười nói tiếp với Liên Mạn Nhi: "Đều nói là ở hiềngặp lành, nhìn tứ thúc, tứ thẩm bây giờ không phải là đã nhận được hồibáo rồi sao. Mạn nhi, nhìn cuộc sống hiện tại của nhà muội, lại còn Ngũlang, tương lai chắc chắn có thể thi đậu tú tài. Đây đều vì nhà muội làngười tốt nên mới có phúc như hôm nay a. Bây giờ đã có cuộc sống nhưvậy, những chuyện đã qua, Mạn nhi muội cũng đừng để mãi trong lòng nữa."

Liên Mạn Nhi liếc nhìn Liên Hoa Nhi một cái. Hộ nông dân thông thường gặp phải tranh cãi lớn, đến lúc quá nghiêm trọng không thể tự giảiquyết sẽ mời người tới hòa giải.Mà những lời Liên Hoa Nhi vừa nói vềnhân quả tuần hoàn báo ứng chính là những lý lẽ mà rất nhiều người muốnmang ra lấy làm lời khuyên giải người khác.

Liên Hoa Nhi lần này đúng là hết sức hạ thấp mình. Đầu tiên là khentặng một phen, đem người nhà Liên Mạn Nhi nâng lên chín tầng mây, saulại dùng tuyệt chiêu của người hòa giải để Liên Mạn Nhi bất kể có hiềmkhích gì trước đây cũng nên hoàn tha thứ cho nàng ta. Giống như nếu nhàLiên Mạn Nhi vẫn còn so đo với Liên Hoa Nhi mấy chuyện cũ thì các nàngkhông phải là người thiện lương, sẽ không có phúc báo. Giống như cácnàng có cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay cũng không phải là kết quả do các nàng cố gắng mà là phúc báo do các nàng bao dung, tha thứ cho Liên HoaNhi.

Quả thực lý lẽ này có sức thuyết phục vô cùng.

Tha thứ cho Liên Hoa Nhi đó là nhà Liên Mạn Nhi rộng rãi bao dung.Không tha thứ cho Liên Hoa Nhi cũng là chuyện đương nhiên, bình thường.Liên Hoa Nhi không có quyền gì mà đến yêu cầu nhà Liên Mạn Nhi làm bấtkỳ việc gì.

Liên Mạn Nhi liền cười hỏi Liên Hoa Nhi: "Hoa nhi tỷ, tỷ nói chúng ta là người tốt như vậy cũng chính là thừa nhận tỷ là người xấu? Ở hiềngặp lành vậy có phải ác giả cũng nên gặp ác báo không/"

Liên Hoa Nhi nhất thời cứng lưỡi, há hốc mồm.

"Mạn nhi, chuyện đã qua, chúng ta hãy để chúng qua đi. Chúng ta làđường tỷ muội ruột thịt a. Chúng ta náo loạn lên cũng chỉ khiến ngườingoài chê cười. Đối với chúng ta ai cũng không có lợi... Tỷ đã không cònlà người như trước nữa rồi. Tỷ đã biết sửa đổi rồi mà, Mạn Nhi."

Liên Mạn Nhi vung tay cắt đứt lời nói của Liên Hoa Nhi: "Hoa nhi tỷ,tỷ nói chúng ta là đường tỷ muội ruột thịt, còn nói đã biết sửa sai. Vậy chuyện tỷ muốn Tam lang cưới Anh Tử có phải là bằng chứng chứng minh rõ ràng tỷ đã biết sửa sai như thế nào? Hoa nhi tỷ, tỷ có thể nói hay lắmnhưng chuyện tỷ làm khiến chúng ta không thể tin tưởng tỷ."

Liên Hoa Nhi lần nữa há hốc mồm, cứng lưỡi. Nàng ta không nghĩ tớitin tức Liên Mạn Nhi tinh thông như vậy, chuyện tình không thành côngnhư vậy mà cũng có thể biết.

Sau một chút bối rối, Liên Hoa Nhi liền theo bản năng giải thích:"Chuyện này là có hiểu lầm. Hơn nữa, nhà nhị bá không thể so sánh vớinhà muội được. Nhân phẩm nhà nhị bá sao có thể so sánh với nhân phẩm tứthúc, tứ thẩm. Mạn nhi, tỷ muội chúng ta thân cận hơn so với bọn họ rấtnhiều."

Liên Mạn Nhi híp mắt nhìn Liên Hoa Nhi: "Không biết Nhị bá, nhị bámẫu, còn có nhi lang, tam lang mà nghe thấy lời này của tỷ thì sẽ nghĩthế nào."

"Mạn nhi, muội .." Liên Hoa Nhi nhíu mày, trong lòng vừa gấp gáp lạivừa tức giận. Nàng ta đã hạ thấp mình như vậy rồi, giải thích nhiều nhưthế, vậy mà Liên Mạn Nhi mềm cứng đều không chịu, từng lời từng lời đánh trả lý lẽ của nàng ta, làm cho nàng ta đuối lý.

Liên Mạn Nhi thì đánh giá Liên Hoa Nhi. Nàng biết, Liên Hoa Nhi làngười kiêu ngạo, có thể theo lấy lòng Liên Mạn Nhi lâu như vậy thì hẳnlà chị ta ở Tống gia sống cũng không dễ dàng gì, hơn nữa hiện tại chị ta đang có chuyện quan trọng cần van xin nàng. Mà bây giờ dường như, LiênHoa Nhi đã sử dụng hết kiên nhẫn không còn giữ được lớp ngụy trang.

Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút nói với Liên Hoa Nhi: "Hoa nhi tỷ,muội cũng không thông minh lắm, lời tỷ nói lại có chút phức tạp. Hay làtỷ nói thẳng mọi chuyện ra, như vậy mọi người đều bớt việc."

Liên Mạn Nhi không muốn hòa nhã với Liên Hoa Nhi nhưng đồng thời hiện tại nàng cũng không muốn ép Liên Hoa Nhi đến mức chó cùng rứt dậu. Biện luận, tranh cãi với Liên Hoa Nhi là để cho chị ta biết nhà nàng khôngcó dễ dàng để cho người khác lừa gạt, hồ lồng, để cho Liên Hoa Nhi biếtthu liễm, không tiếp tục làm cái gì đó mờ ám.

Liên Hoa Nhi đành phải nói: "Mạn nhi, tỷ không phải đã nói rõ ràngrồi sao. Chúng ta hãy để chuyện đã qua trôi qua đi. Một nét bút khôngviết được hai chữ Liên, hai bên cùng giúp đỡ nhau mới là tốt nhất a.Đừng để người khác nhìn thấy chúng ta xa cách, truyền ra ngoài thậtkhông tốt."

Liên Mạn Nhi cười thầm, hôm nay chiêu đãi Liên Hoa Nhi, Liên Lan Nhinhư vậy. Lại có Trương Vương thị nói bóng gió mấy câu như vậy, khiến Liên Hoa Nhi có tật giật mình, có cảm giác nguy hiểm, lo sợ nên Liên Hoa Nhi mới tìm đến Liên Mạn Nhi hoa ngôn xảo ngữ, nghĩ muốn dỗ dành nàng.

Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói: "Cái này phải xem tỷ làm như thế nào. Xa cách hay không xa cách, chuyện này cũng khó nói. Không phải chỉ chiêu đãi tỷ mà còn chiêu đãi người khác.."

Liên Mạn Nhi nói đến đây, lại nhìn về phía đại môn nhà mình.

Bên này, Liên Mạn Nhi cùng Liên Hoa Nhi đang nói chuyện, bên kia đường đã thấy hai bóng người bước rất nhanh tới. Nháy mắt đã tới sau lưng Liên Hoa Nhi.

"Đây là Hoa nhi phải không?"

Liên Hoa Nhi liền xoay người đến khi thấy rõ là người nào, nàng ta lập tức nhíu chặt chân mày.

Hai người kia lại vui vẻ ra mặt: "Ai nha, đúng là đại chất nữ nhà chúng ta đây mà."

Chương 497: Dây Dưa

Người tới chính là một đôi nam nữ. Nam nhân chính là cha Anh Tử, mànữ nhân còn tất nhiên là mẹ Anh Tử. Cha Anh Tử thường xuyên đi lại trong thôn nhưng mẹ Anh Tử thì không thường đi ra ngoài, mãi sau khi Anh Tử ở Tam thập lý doanh tử "nổi danh" Liên Mạn Nhi mới biết đến bà ta.

Hôm nay hai vợ chồng này đều mặc một thân quần áo mới, trên đầu mẹ Anh Tử còn cài trâm hoa đỏ, trên mặt cũng tô son phấn.

Liên Mạn Nhi chưa từng ở khoảng cách gần mà nhìn mẹ Anh Tử, hôm naymới có dịp đánh giá bà ta một phen. Vóc dáng mẹ Anh Tử hơi thấp, lưnghơi gù, khuôn mặt hẹp, đầy vết nhăn. Nhìn qua cũng có thể thấy lúc trẻtuổi cũng không phải là người xinh đẹp gì. Đối với vợ chồng này có thểsinh ra Anh Tử có dung mạo như vậy cũng coi là khó có được, cũng khótrách bọn họ có "kỳ vọng" lớn như vậy với Anh Tử.

Hai người ăn mặc như vậy, vừa gặp mặt đã thân mật chào hỏi hẳn lànhận được tin Liên Hoa Nhi tới liền chạy tới đây. Trước kia là cha AnhTử ra mặt, giờ thì ngay cả mẹ Anh Tử cũng tới. Chẳng lẽ một chuyến điThái Thương, cha Anh Tử với thân phận cha vợ Liên Thủ Nhân càng xác định rõ ràng nên càng thêm lo lắng, cố gắng tính toán để mẹ Anh Tử cũng đira ngoài nhận "thân thích".

Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy liền liếc nhìn Liên Hoa Nhi một cái, thấy mặt Liên Hoa Nhi đã đen.

"Chất nữ" là khẩu ngữ ở nông thôn để gọi cháu gái thân thiết. Nhưngmà cũng không quá nghiêm khắc về cách gọi này, vì Liên Mạn Nhi cũng nghe thấy có người cũng gọi cháu ngoại gái như vậy.

Liên Hoa Nhi vốn kiêu ngạo, tự cho là mình thân phận cao quý, bị chamẹ Anh Tử gọi như vậy tự nhiên là thấy vô cùng mất mặt, xấu hổ.

"Hoa nhi tỷ, vậy mọi người cứ nói chuyện tiếp, muội đi về trước nấu cơm đây."

Liên Mạn Nhi cười thầm một tiếng, vừa nói xong liền quay người đi, để lại Liên Hoa Nhi đối phó hai người kia. Dù sao phiền toái này cũng donàng ta chọc ra.

"Chờ tỷ một chút." Liên Hoa Nhi làm gì có chuyện nguyện ý tiếp chuyện hai người kia, liền xoay người muốn đuổi kịp Liên Mạn Nhi.

Đang tiếc, Liên Hoa Nhi chạy không kịp, đã bị cha Anh Tử đưa tay kéo lại.

Cha Anh Tử vừa ưỡn ngực, tươi cười nói vừa kéo mẹ Anh Tử đang đứngngây ngốc bên cạnh lên trước mặt Liên Hoa Nhi: "Đại chất nữ, cháu trởlại sao không cho người báo tin gì, cũng không cùng bà ngoại trẻ cháután gẫu."

Cha Anh Tử lại quay sang thúc giục mẹ Anh Tử: "Bà còn không mau nói chuyện cùng đại chất nữ."

Mẹ Anh Tử dường như co rúm lại một góc, lát sau mới có chút cứng ngắc nói với Liên Hoa Nhi: "Hoa nhi, đại chất nữ à."

Liên Hoa Nhi lúc này tức giận thiếu chút nữa là ngất đi. Đừng nói lànhà giàu có, mà đến hộ nông dân cũng không có đạo lý nam nhân có thểtrực tiếp cầm tay lôi lôi kéo kéo cô nương trẻ tuổi.

"Cút ngay. Bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra." Liên Hoa Nhi vừahét to vừa giằng tay ra khỏi tay cha Anh Tử "Lão vô lại này lăn ra xa ta một chút, cẩn thận không ta cho người bắt ngươi vào đại lao đánh gãycái chân chó này của ngươi."

Đại chất nữ Liên Hoa Nhi với ông ngoại giữa đường nhặt được này đúnglà không chút khách khí nha, Liên Mạn Nhi nghe thấy tiếng kêu la khôngnhịn được quay đầu lại, nhìn thoáng qua đã thấy Liên Hoa Nhi đang đánhcha Anh Tử. Còn cha Anh Tử vẫn nắm chặt vạt áo Liên Hoa Nhi không chịubuông.

Cha Anh Tử giơ cái mặt cười hề hề nói: "Đại chất nữ à, cháu cũngkhông thể đối xử với ta như vậy. Chúng ta thực sự là thân thích. Xéttheo mối quan hệ với cha cháu, cháu còn phải kêu chúng ta một tiếng ôngngoại, bà ngoại đó. Cháu cũng không thể không nhận thân thích a, ngườithiếu dạy dỗ như vậy cũng không giống người nhà Liên gia các ngươi."

Liên Mạn Nhi thở ra một hơi, cũng may nàng chạy kịp. Nhưng mà cha Anh Tử đần độn thì có đần độn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút thông minh.Hắn cùng Liên Hoa Nhi mới "thật sự", còn với Liên Mạn Nhi thì mối quanhệ thân thích còn xa không chỉ vài tầng đâu.

Để cho hai bên thân thích này hảo hảo nói chuyện mới tốt. Liên MạnNhi nhảy qua cửa viện, thiếu chút nữa thì đụng vào Trương Thái Vân.

Trương Thái Vân mang đồ ăn vào phòng bếp xong đợi một lúc cũng chưathấy Liên Mạn Nhi trở lại thì lo lắng Liên Mạn Nhi bị Liên Hoa Nhi bắtnạt nên muốn quay lại tìm Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi thấy Trương Thái Vân liền không để cho nàng lên tiếng, đã lôi kéo Trương Thái Vân nhìn về phía Liên Hoa Nhi.

Trương Thái Vân nhìn thoáng qua liền qua lại hỏi Liên Mạn Nhi: "Có chuyện gì vậy?"

Liên Mạn Nhi giản lược tình huống kể lại cho Trương Thái Vân: "Đó làcha mẹ Anh Tử tới tìm Liên Hoa Nhi nhận thân thích. Tỷ không nghe thấylúc nãy cha Anh Tử gọi Liên Hoa Nhi là đại chất nữ thế nào đâu."

Liên Mạn Nhi nói xong không nhịn được mà phì cười. Anh Tử cũng có lúc giúp người khác vui vẻ a.

Bên kia cha Anh Tử vẫn còn cùng Liên Hoa Nhi dây dưa chưa dứt.

Cha Anh Tử theo đạo lý giáo huấn Liên Hoa Nhi: "...Chúng ta vốn có ýtốt, mặc dù cháu là vãn bối, cũng không yêu cầu lễ lạt nhiều, không cầncháu tới cửa, chúng ta đã tới thăm cháu trước. Sao cháu một chút lễ tiết cũng không có vậy? Còn mang danh là khuê nữ nhà huyện thừa, con dâu nhà giàu có. Cháu không hiểu lễ nghĩa thì để chúng ta dạy. Nói ra mà cũngkhông sợ người ta chê cười. Ý cháu là nhà cháu có tiền, cháu xem thườngchúng ta có phải không?"

"Ngươi buông ra, buông ra mau." Liên Hoa Nhi vừa tức vừa vội, cuốicùng cũng đem móng vuốt của cha Anh Tử mở ra được. Lúc này, Liên Hoa Nhi cũng không quay người đi ngay mà vung tay lên, tát cho cha Anh Tử mộtcái.

Liên Hoa Nhi chỉ thẳng vào mặt cha Anh Tử mà mắng: "Phi, sao ngươikhông soi mặt vào nước tiểu mà xem, ngươi chạy theo ta nhận thân thíchcái gì, cái gì Đại chất nữ. Các ngươi cũng xứng sao! Con gái ngươi làmthiếp cho phụ thân ta chính là làm tiện thiếp, muốn đuổi nàng ta đi, bán nàng ta hay đánh chết nàng ta, chỉ cần mẹ ta nói một câu ai cũng khôngdám nói gì." Lúc này Liên Hoa Nhi cũng không thèm giả bộ đoan trang,hiền thục gì nữa. Bộ dáng mắng người của Liên Hoa Nhi kia cũng có mấyphần giống Chu thị.

Thấy Liên Hoa Nhi chửi bới om sòm, mẹ Anh Tử liền lui về phía sau.Cha Anh Tử đầu tiên là ngây ngốc như bị dọa sợ. Bất quá, một lát sau,hắn hít sâu một cái, hai con mắt xoay vòng vòng như thể nhớ ra điều gìđó, hắn lại ưỡn cao ngực, ngẩng cao đầu.

Cha Anh Tử quơ tay múa chân về phía Liên Mạn Nhi: "Đồ đàn bà thốikhông biết lớn nhỏ. Ngươi nếu còn nhận cha ngươi làm cha thì phải gọicon gái ta một tiếng nhị nương, chúng ta cũng chính là ông ngoại, bàngoại của ngươi. Gặp chúng ta, ngươi phải dập đầu chào. Chúng ta tới đây là có ý tốt, ngươi còn dám lên mặt. Ngươi có tin hay không ta thay changươi dạy dỗ ngươi."

Cha Anh Tử vừa nói chuyện vừa xắn tay áo lên.

Liên Hoa Nhi tức trợn mắt nhìn hai bên một chút, thấy không có ai ởđây. Liên Hoa Nhi định la lên nhưng lại ngậm miệng lại. Bây giờ nếu lalên khiến Tôn đại nương, Tiểu Hồng thậm chí Tống Hải Long chạy tới vậythì càng mất mặt. Liên Mạn Nhi đáng hận, chạy thật nhanh mà không chịu ở lại giúp nàng.

Cha Anh Tử làm bộ làm tịch vậy thôi, cũng không thực sự dám đánh Liên Hoa Nhi thật, chẳng qua là vẫn túm lấy áo Liên Hoa Nhi không buông.Nghĩ đến cũng không biết là người nào cho hắn can đảm. Nhưng dù sao Liên Hoa Nhi là con gái Liên Thủ Nhân nhưng cũng đồng thời là con dâu Tốnggia. Cha Anh Tử vẫn phải e ngại Tống gia này vài phần. Nhưng dù sao thếnày, cũng đủ cho Liên Hoa Nhi cảm thấy thật mất mặt.

Liên Hoa Nhi lúc này đã giận điên lên giơ hai bàn tay đầy những móng tay sắc nhọn cào lên mặt cha Anh Tử.

Cha Anh Tử tuy đã cố gắng né tránh nhưng vẫn không tránh khỏi mặt nở đầy hoa.

Mẹ Anh Tử đứng bên cạnh u u mê mê, đến lúc thấy mặt cha Anh Tử chảy máu mới hô lên một tiếng húc đầu vào bụng Liên Hoa Nhi.

Liên Hoa Nhi bị đụng ngã lăn xuống đất kêu đau.

Liên Hoa Nhi đứng lên bỏ chạy nhưng ngoài miệng vẫn như cũ không buông tha: "Phản rồi. Các ngươi chờ đó cho ta."

"Phi" Mẹ Anh Tử liền hướng về phía Liên Hoa Nhi phun nước bọt.

"Nếu không phải ngươi ở sau lưng làm chuyện xấu, Anh Tử nhà ta sẽphải đi đến cái nơi xa xôi kia hay sao chứ. Khiến cho mẹ con chúng takhông gặp được nhau. Nếu Anh Tử nhà ta còn ở trong huyện thành, chúng ta còn mạnh hơn hiện tại. Ngươi nghĩ chúng ta nguyện ý sao? Cũng là dongươi dở trò làm hỏng chuyện tốt của Anh Tử nhà ta." Mẹ Anh Tử vẫn có vẻ ngây dại như cũ nhưng lời nói ra thì vô cùng oán hận.

Liên Mạn Nhi ở cửa viện ngây người nhìn. Cứ tưởng rằng mẹ Anh Tử làmột người đàng hoàng, không ngờ tới phát tác ra cũng có thể vang dội như vậy.

Cha Anh Tử nhìn xuống Liên Hoa Nhi nói: "Chúng ta là có ý tốt, biếtngươi đến còn định để bà ngoại trẻ của ngươi tới ra mặt tiếp khách giúp. Cũng vì tính toán cho ngươi, ta định chỉ đưa bà ngoại trẻ của ngươi tới là trở về luôn, tránh để phu quân ngươi thấy ta lại không vui. Ngươikhông biết tốt xấu ...."

Liên Mạn Nhi cùng Trương Thái Vân trao đổi một ánh mắt. Thì ra cha mẹ Anh Tử mặc quần áo mới là định tới giúp đỡ tiếp khách.

Hộ nông dân tiếp khách thường có thói quen mời tới một số người đến cùng khách khứa nói chuyện, ăn cơm. Người được mời tới hoặc là người có đức cao vọng trọng hoặc là có quan hệ thân thiết với chủ nhà và khách nhân.

Được mời tới làm người tiếp khách cho nhà khác đối với người nông dân là một việc hết sức có thể diện. Cha mẹ Anh Tử thấy Liên Hoa Nhi tới liền cảm thấy thân phận của họ có thể làm người tiếp khách nên mới tới đây.

Thật đúng là ... làm cho người ta không còn lời nào để nói.

Nhưng Liên Mạn Nhi còn không biết, khi nghe nói Ngũ Lang khảo trúng học trò nhỏ, trong nhà Liên Thủ Tín chắc chắn có mời khách nên hôm qua cha Anh Tử đã định tới tự nhận làm người tiếp khách nhưng nghe tới Liên Thủ Tín có mời đám người cha con Vương cử nhân, còn có mấy nhân vật rất có thể diện ở mấy thôn xung quanh nữa, cha Anh Tử còn có chút e sợ với mấy người này nên không dám tới.

Hôm nay Liên Hoa Nhi đã tới, đó là thân thích thực sự của bọn họ, hai vợ chồng này đã nghĩ tới chuyện tới được ăn một bữa. Một điều nữa là một nhà Liên Thủ Tín đối xử với bọn họ rất lãnh đạm, họ muốn thông qua Liên Hoa Nhi làm cầu nối để Liên Thủ Tín hiểu được hai nhà thực sự là thân thích, kéo gần quan hệ lại, sau này có thể tốt tới độ thường xuyên qua lại.

Cha Anh Tử còn dám to tiếng với Liên Hoa Nhi hẳn là đã được Anh Tử dặn dò.

Liên Hoa Nhi ngồi dưới đất vừa thẹn vừa tức. Nàng ta cũng hiểu đượckhông tìm người tới hỗ trợ thì một mình nàng ta đối phó với cha mẹ Anh Tử chỉ có thiệt. Liên Hoa Nhi từ từ bò dậy, thừa lúc hai người kia không chú ý liền gắng gượng đôi chân bó nhỏ, chạy về nhà Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cùng Trương Thái Vân vội vàng lui về phía sau cửa làm bộ như đang chơi đùa trong sân.

Một lát sau đã thấy Liên Hoa Nhi sắc mặt đỏ bừng thở hồng hộc chạy vào. Vào đến trong rồi, Liên Hoa Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, chân như mềm nhũn ra thiếu chút nữa thì ngã trên mặt đất, đồng thời trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, hóa ra là do chạy gấp quá bị đau chân.

Liên Mạn Nhi biết chuyện nhưng vẫn cố ý hỏi: "Hoa nhi tỷ, có chuyện gì vậy?"

Chương 498: Giật mình

"Ta ..." Liên Hoa Nhi chịu đựng đau đớn vừa thẹn vừa giận nhìn về phía Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi thì mặt không đổi sắc nhìn lại Liên Hoa Nhi, không làmra bộ ân cần nhưng cũng không nhìn ra chút hả hê. Liên Hoa Nhi cũngkhông đáng giá để nàng để tâm.

Liên Hoa Nhi không khỏi nghi hoặc chẳng lẽ Liên Mạn Nhi thật khôngbiết vừa rồi bên ngoài có chuyện gì? Bởi vì theo ý nghĩ của nàng ta nếunhư đổi lại nàng ta là Liên Mạn Nhi, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm nhưvậy.

Liên Hoa Nhi đnag nghẹn uất ở trong lòng, đang muốn kể ra chuyện vừarồi nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về. Nàng ta có thể nói gì,nói với Liên Mạn Nhi rằng nàng ta bị hai vợ chồng nhà kia khiến cho nhục nhã sao? Điều này đương nhiên không được, hơn nữa ... Liên Hoa Nhi liếcnhìn về phía chính viện, chuyện vừa phát sinh mà để cho Tống Hải Long,hoặc Tôn đại nương, tiểu Hồng biết được thì khó tránh khỏi một trận tứcgiận, mà nàng ta cũng mất sạch mặt mũi.

Vậy thì chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, nuốt máu vào trong mà nhịn thôi.

Trong lòng Liên Hoa Nhi đã nghĩ ra vô số kế độc để báo cái thù này nhưng ngoài mặt cũng không dám lộ ra một chút nào.

Liên Hoa Nhi nói: "Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi không cẩn thận ngã đau chân."

Liên Mạn Nhi cười thầm trong lòng, nói: "Hoa nhi tỷ, đường ở nôngthôn cũng không thể so với huyện thành, tỷ đi lại cẩn thận một chút."

Liên Hoa Nhi liền giơ tay về phía Liên Mạn Nhi nói: "Mạn nhi, sao còn đứng đấy. Muội không thấy chân của tỷ còn đau sao? Qua dìu tỷ về phòngđi."

Liên Mạn Nhi liền nói: "Hoa nhi tỷ, tỷ đừng động đậy. Cứ ở yên đấy,muội đi tìm thuốc cho tỷ, để Thái Vân tỷ đi báo cho Tôn đại nương cùngtiểu Hồng tới hầu hạ tỷ."

Vừa nói, Liên Mạn Nhi vừa cùng Trương Thái Vân rời đi.

Còn lại Liên Hoa Nhi ở lại cũng không phải, đi cũng không phải, không khỏi chán nản. Nàng ta vốn định mượn cơ hội này để Liên Mạn Nhi đỡmình, làm cho Tôn đại nương cùng tiểu Hồng nhìn một chút xem hai tỷ muội các nàng thân mật cỡ nào. Vậy mà Liên Mạn Nhi đáng hận lại phủi sạchtrơn không nương tay làm nàng ta không bám vào được chỗ nào.

Một lát sau, Liên Mạn Nhi cùng Trương Thái Vân không chỉ mang thuốc tới mà cũng đem Tôn đại nương, tiểu Hồng tới.

"Ai u. Thiếu phu nhân mau để cho lão nô cùng tiểu Hồng dìu ngài. Ngài nói đi ra ngoài một chút không muốn chúng nô tỳ theo hầu. Vậy khiếnchúng nô tỳ phải bẩm báo với lão phu nhân thế nào đây." Tôn đại nươngcùng Tiểu Hồng liền tiến lên dìu Liên Hoa Nhi về phía chính điện.

Bỗng nhiên có hai người chạy qua cửa viện đang khép hờ, dáo dác ngó nhìn vào bên trong rồi nhanh chóng rảo bước về phía này.

"Hoa nhi đại chất nữ, chờ bà ngoại trẻ ngươi một chút."

Hóa ra là cha mẹ Anh Tử cũng không hề đi luôn mà chạy đuổi theo sau.Xem ra cặp vợ chồng này vẫn chưa từ bỏ chuyện làm người tiếp khách.

Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng liền thay đổi sắc mặt, hồ nghi nhìn vềphía Liên Hoa Nhi. Bất quá, rất nhanh hai người cùng ăn ý giả bộ khôngnghe thấy lời cha Anh Tử nói, chân bước không có dừng lại mà còn tăngnhanh hơn.

Sắc mặt Liên Hoa Nhi không ngừng chuyển từ đỏ sang xanh tím, cắn cắnmôi mượn lực đỡ của Tôn đại nương, tiểu Hồng cố gắng nhanh chóng chạyqua cửa nguyệt vào trong viện.

Xem ra rất nhiều chuyện mọi người đểu rõ cả. Liên Mạn Nhi nghĩ ngợi, dặn dò Trương Thái Vân vài câu rồi quay ra ngoài.

Vừa rồi ở ngoài kia, Liên Mạn Nhi có thể không cần để ý tới nhưng bây giờ đã bước vào trong sân nhà mình nàng cũng không thể mặc kệ.

Liên Mạn Nhi ngăn cản trước hai người còn đang muốn đi tiếp vào trong: "Các ngươi tới đây làm gì?"

"Này, tiểu ..." Cha Anh Tử há miệng nhưng cuối cùng cũng không dám ởtrước mặt Liên Mạn Nhi bày ra sắc mặt trưởng bối "Cái nay không phải làHoa nhi tới sao, chúng ta tới giúp các ngươi làm người tiếp khách."

Liên Mạn Nhi nói: "Có chuyện như vậy sao? Vậy sao các ngươi phải chạy theo? Không nhìn thấy người ta cũng không thèm phản ứng với các ngươisao, còn muốn đuổi theo cái gì, đi ra ngoài."

Hai người không chịu đi, lúc này Trương Thái Vân đã mang theo hai người làm tới.

"Đuổi người đi."

Liên Mạn Nhi phân phó một câu, hai người làm liền đẩy cha mẹ Anh Tửra ngoài. Hai người này bị xô đẩy tới cửa vẫn chưa chịu buông, trongmiệng không ngừng la hét thật sự thân thích vân vân.

Liên Mạn Nhi vừa bực mình vừa buồn cười.

"Nhà chúng ta tuyệt đối không có thân thích gì với nhà các ngươi.Trước kia ta đã cảnh cáo rất rõ rồi. Ngươi mà còn dám làm càn, ta sẽ cho người trói các ngươi lại đến trước cổng chào đánh cho một trận." LiênMạn Nhi chỉ tay vào cổng chào ngự ban nói.

Cha Anh Tử cũng không dám đối với Liên Mạn Nhi giống như đối với Liên Hoa Nhi lúc nãy. Thứ nhất bọn họ cùng Liên Hoa Nhi bất đồng, còn thêmlời Anh Tử dặn dò, thứ hai là trong lòng vẫn còn e ngại nhà Liên Mạn Nhi có cổng chào ngự ban.

Vừa lúc Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên, tiểu Thất đi tới, trông thấy cha Anh Tử cũng không cho sắc mặt tốt.

Thanh thế như vậy sao cha Anh Tử có thể không sợ, cũng không dám nóigì nữa liền lôi kéo mẹ Anh Tử cụp đuôi lẩn nhanh. Cho đến khi rời khỏiđịa giới nhà Liên Mạn Nhi, cha Anh Tử mới dám chậm bước chân lại. Hômnay cũng không chiếm được chỗ tốt nào, chứ đừng nói tới chuyện mượn thếLiên Hoa Nhi đem quan hệ thân thích với nhà Liên Thủ Tín biến thành thực sự từ đó dần dần phát triển. Cha Anh Tử đang tức khí không có chỗ phátquay đầu lại thấy mẹ Anh Tử chỉ biết vâng lời, cơn tức lại càng bùnglên.

"Cũng là do ngươi chỉ biết ăn không biết làm, chẳng được cái tích sự gì." Cha Anh Tử giơ chân lên đạp mẹ Anh Tử ngã lộn cổ.

Liên Mạn Nhi đang đứng ở cửa nói chuyện cùng Trương Thanh Sơn vừa vặn nhìn thấy một màn này.

Mọi người đi vào sân, đóng cửa lại, Liên Mạn Nhi cùng Trương Thái Vân liền quay về phòng bếp.

Trong bếp, Trương thị, Liên Chi Nhi, Triệu thị, Liên Diệp Nhi cũng đang giúp Vợ Đại Lương tử đang bận rộn khí thế ngất trời.

Liên Mạn Nhi đang nói chuyện cùng Trương thị, nói đến chuyện cha AnhTử dám động thủ với Liên Hoa Nhi, Trương thị không khỏi kinh ngạc.

Trương thị hồ nghi hỏi: "Đây là đi Thái Thương một chuyến có chuyện rồi? Xem ra Anh Tử bên kia sống rất khom lưng."

Khom lưng là thổ ngữ ở đây nghĩa là không tốt. Liên Mạn Nhi lại nghĩ tới một khả năng khác.

Lúc Liên Hoa Nhi còn chưa xuất giá, Anh Tử đã từng tới tìm Liên HoaNhi, hai người điệu bộ rất khả nghi. Sau này Anh Tử xảy ra chuyện khôngđi nơi nào tìm nương tựa mà lại tới tìm Liên Hoa Nhi. Liên Hoa Nhi saolại có lòng tốt chứa chấp Anh Tử như vậy. Muốn đuổi Anh Tử đi có vô sốcách vậy mà lại đưa đến Thái Thương giao cho Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị,lại cho một phần đồ cưới để gả cho Tam lang.

Đây là vì cái gì? Chắc chắn không phải do Liên Hoa Nhi cùng Anh Tử tỷ muội tình thâm gì gì đó.

Là do trong tay Anh Tử có nhược điểm của Liên Hoa Nhi. Đáp án LiênMạn Nhi có thể nghĩ ra chỉ có thể là như vậy. Nhược điểm của Liên HoaNhi có rất nhiều. Ví dụ như lúc Liên Hoa Nhi làm vỡ ngọc bội Tống gia,Anh Tử cũng có ở đấy.

Nhưng nhược điểm này sau khi Liên Hoa Nhi gả vào Tống gia còn nhiềuuy lực khiến Liên Hoa Nhi phải kiêng kỵ Anh Tử như vậy sao? Liên Mạn Nhi cho là không phải. Lần đó đi huyện thành đòi nợ nàng thấy rõ Liên HoaNhi giám đường đường chính chính đeo ngọc bội bên người, căn bản làkhông sợ người khác vạch trần.

Hẳn là còn nhược điểm khác lớn hơn nữa của Liên Hoa Nhi mà Anh Tử nắm trong tay. Nếu không chỉ có thân phận ông bà ngoại hờ mới nhặt được như vậy, cha mẹ Anh Tử cũng không dám làm càn đến thế.

Anh Tử có nói rõ nhược điểm nàng nắm được với cha nàng không?

Không, không thể. Cha Anh Tử là kẻ côn đồ, hơn nữa cũng không có tâmcơ gì. Nếu đã nắm giữ nhược điểm Liên Hoa Nhi thì lúc xung đột hôm nayđã nói ra rồi.

Anh Tử nắm giữ nhược điểm khác của Liên Hoa Nhi, hơn nữa còn vì bịđuổi khỏi Tống gia mà ôm hận với Liên Hoa Nhi nên đã trực tiếp nói rõvới cha mẹ mình không cần khách khí với Liên Hoa Nhi.

Vậy sẽ là cái nhược điểm gì? Liên Hoa Nhi kia rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu?

"Mạn nhi, con nghĩ gì vậy?" Trương thị đánh mấy quả trứg gà, ngẩngđầu nhìn thấy Liên Mạn Nhi đang ngẩn người liền nói: "Cũng đừng đứng mãi ở đây, khói xông lửa đốt. Cũng không có việc gì cần con làm, con cùngThái Vân ra ngoài chơi đi, không thì lên nhà tiếp khách."

Nghe Trương thị nói vậy, Liên Mạn Nhi mới phục hồi lại.

"Mẹ, con nhìn thấy..." Liên Mạn Nhi đem chuyện thấy cha Anh Tử đánh ngã mẹ Anh Tử kể lại cho Trương thị.

Trương thị nghe xong thở dài.

Vợ Đại Lương tử ôm bó củi từ ngoài đi vào nghe thấy cũng thở dài nói: "mẹ Anh Tử bị đánh như vậy cũng không phải ngày một ngày hai."

Liên Mạn Nhi đối với tin tức này cũng mới nghe thấy lần đầu liền có chút kinh ngạc.

"Cha Anh Tử hay đánh mẹ nàng?"

"Thường xuyên." Vợ Đại Lương tử gật đầu "Ta vẫn nghe bà nội bọn nhỏnói mẹ Anh Tử từ xa gả tới cũng lưu loát làm con dâu có thể diện. Chínhlà số mệnh không tốt gặp cha Anh Tử, vừa vào cửa đã bị đánh. Bỗng nhiênmuốn đánh là đánh. Sinh hài tử, nghe lời răm rắp cũng đánh. Đem tiểunương tử đánh đến ngây ngốc. Cha Anh Tử là một đầu hổ nhi..."

Đầu hổ nhi là thổ ngữ ở đây, cũng không phải là nói lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh mà là chỉ người thiếu tâm nhãn.

Thì ra Anh Tử ở trong hoàn cảnh bạo lực gia đình mà lớn lên, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm.

Trong phòng bếp, mấy phụ nhân đều có chút thổn thức. Ở cái thời đạitrọng nam khinh nữ này, nam nhân đánh vợ là chuyện thường tình. Thậm chí có người dã man, lúc tân nương tử mới vào cửa ra oai phủ đầu liền, dùcó sai hay không đều bị đánh. Rất nhiều nữ nhân gả vào nhà chồng bị đánh như cơm bữa. Có mẹ chồng cùng nam nhân còn lấy mĩ danh là "dạy vợ".

"... Trong mấy đứa con, Anh Tử là đứa có diện mạo tốt nhất làm cho cha nàng có ý nghĩ khác, ở nhà đem Anh Tử thổi phồng lên trời như ... cây rụng tiền..." Vợ Đại Lương tử lại tự kể chuyện tiếp.

Chương 499: Lễ

Nghe vợ Đại lương tử kể chuyện nhà Anh Tử một hồi, Liên Mạn Nhi lạilôi kéo Trương Thái Vân đi ra ngoài. Các nàng cũng không trở về tiềnthính tiếp khách mà đi ra hậu viện, mang một băng ghế nhỏ ra giữa vườnhoa ngồi phơi nắng.

Mới đầu mùa hè, nắng không quá gắt, lại có gió nhè nhẹ thổi, vô cùng thoải mái.

"Ai. . . . . ." Liên Mạn Nhi thở dài.

"Ai. . . . . ." Trương Thái Vân cũng thở dài theo.

Hai tiểu cô nương liếc nhau một cái bật cười. Trương Thái Vân là người ngay thẳng liền mở lời trước.

"Bà nội cùng mẹ tỷ ở nhà hay nói Chi Nhi tỷ mệnh tốt. Khi còn bé chịu khổ liền chịu hết khổ sở của cả phần đời còn lại rồi, sau này đảm bảothuận lợi, bình an."

Đột nhiên nhắc tới Liên Chi Nhi mệnh tốt, Liên Mạn Nhi cũng có chúthiểu được Trương Thái Vân đang nghĩ gì. Là do vừa rồi trong phòng bếpnghe được chuyện nhà Anh Tử khiến cho Trương Thái Vân cảm khái, chắc hẳn còn lo lắng đến chuyện chung thân của nàng.

Cho dù là tính tình thoải mái như Trương Thái Vân đối với tương lailập gia đình cũng tồn tại chút không xác định cùng hoảng hốt. Nhìn lạimẹ Anh Tử bị nam nhân của mình đánh chửi hơn nửa đởi, trước mặt nam nhân nhà mình địa vị lại không khác con chó nuôi trong nhà là mấy. Vẻ mặt co rúm, cái lưng cong gù kia không khỏi nói rõ khổ sở, khó khăn của nàng.Mà đối với nam nhân đánh chửi mình như vậy, biểu hiện của mẹ Anh Tử cũng chỉ có thể giống chó, không có oán hận, chỉ có khiếp sợ, hàng phục.

Mẹ Anh Tử gặp lúc cha Anh Tử cùng Liên Hoa Nhi tranh cãi lại ở thế hạ phong liền liều mình đụng ngã Liên Hoa Nhi nhưng đến lúc bị cha Anh Tửđá trên quan đạo lại chỉ có gượng dậy, không tiếng động tiếp tục đi saucha Anh Tử.

Liên Mạn Nhi nhớ đến hai con chó béo mập nhà mình lại cảm thấy sosánh mẹ Anh Tử với chó cũng không thỏa đáng lắm. Trước giờ nhà nàng cònchưa có ai tự dưng không vui thì quay sang đánh hai con chó đó, thậm chí có thể nói hai con chó nhỏ còn vô cùng được sủng ái.

Mà Anh Tử ở gia đình như vậy lớn lên cũng không trách được tạo thành tính cách không biết liêm sỉ.

Nghĩ tới mẹ Anh Tử, Liên Mạn Nhi lại nhớ tới Trương Thị, Triệu thị.Liên gia sở dĩ được ca ngợi khắp mười dặm tám thôn cũng có một phầnnguyên do là nam nhân Liên gia không động thủ đánh vợ. Như Liên lão giatử dù có bị Chu thị làm cho tức đến hộc máu cũng không động đến một đầungón tay của Chu thị. Chu thị mắng con dâu, cuộc sống hàng ngày khắt khe làm khó con dâu nhưng bà cũng không động thủ đánh vợ của con trai mình. Liên Thủ Tín hiếu thuận, biết Trương thị bị ủy khuất nhưng trước mặtChu thị cũng không dám bảo vệ cho Trương Thị. Tuy nhiên, sau đó lúc chỉcó hai vợ chồng, Liên Thủ Tín lại nhún nhường dỗ dành Trương Thị. Hai vợ chồng ân ái vô cùng. Hay như Triệu thị không sinh được con trai, bị Chu thị ngược đãi, nhưng Liên Thủ Lễ cũng chưa bao giờ vì vậy mà trách cứTriệu thị, hai vợ chồng cũng trôi qua cực kỳ hòa thuận.

Được như nhà Trương Thanh Sơn có Lý thị làm mẹ chồng tính tình tốt,không cố ý gây khó khăn cho con dâu, cả nhà hòa thuận cũng không nhiều.Chỉ cần được như Liên gia, trong miệng mọi người đã được khen là ngườitốt.

Nếu như không phải vì Liên Thủ Nhân muốn bán Liên Mạn Nhi, Liên TúNhi đẩy ngã Trương thị thiếu chút nữa là một xác hai mạng, lại thêm Liên Mạn Nhi cố gắng nhiều việc như vậy thì lúc Liên lão gia tử và Chu thịcòn sống , Liên gia không thể nào ở riêng. Trương Thị, Triệu thị cùngmấy hài tử sẽ phải tiếp tục sống dưới bóng ma của Chu thị, còn phải tiếp tục làm việc cung phụng cho một nhà Liên Thủ Nhân nhưng lại chịu khinhbỉ, sống không có tôn nghiêm.

Mà đáng nói ở đây là rõ ràng trải qua một cuộc sống đáng buồn nhưngkhông ai tự nghĩ đó là buồn khổ, thậm chí còn thấy hạnh phúc, là thểhiện lòng trung hiếu, trung hiếu với người tạo nên bi kịch của họ, không ngừng chèn ép họ.

Như mẹ Anh Tử hay như Liên Thủ Tín, Trương Thị trước kia là ví dụ điển hình nhất.

Hiện tại có thể ngồi trong viện nhà mình, chung quanh là cây cối, hoa cỏ, an an nhàn nhàn phơi nắng, Liên Mạn Nhi thấy thật thư thái.

Song, cho dù là ở thời đại này hay thế giới hiện đại, nữ nhân vẫn có bất hạnh của nữ nhân hay sao? Cũng không hẳn là như vậy.

Liên Mạn Nhi chậm rãi nói: "Việc do người làm, Thái Vân tỷ à. Bất kểchuyện gì cũng phải xem người làm thế nào. Lấy ví dụ, đều là không cócon trai, tỷ xem Tam bá mẫu sống trong uất ức ra sao, kéo theo Diệp nhicũng lâm vào cảnh khốn cùng thế nào... Được cái hai năm nay Diệp nhitrưởng thành, so sánh với trước kia đã tốt lên nhiều lắm. Nhưng nhìnVương gia khách điếm ở Thái Thương kia mà xem, tuyển Tam lang ca tới ởrể. Đó là người sống mạnh mẽ, biết vì mình tính toán. Không có con traithì sao chứ, người ta cũng không tự cảm thấy thấp kém so với người khác. Người ta có thể đem con gái dạy dỗ như con trai. Lại kén một con rểngoan ngoãn, chịu ở rể, sau này chăm sóc, dưỡng lão hay việc lúc lâmchung gì cũng đều không kém người có con trai."

"Còn có đại đường tẩu nhà muội, người ta cũng thành thân nhiều nămlại mới cũng chỉ sinh một khuê nữ Nữu Nữu, nhưng tẩu tử lại làm một condâu vô cùng có thể diện, việc gì tốt cũng không thiếu nàng."

"Mẹ Anh Tử cả đời bị đánh, con gái cũng không dạy dỗ cho tốt liệu chỉ có phải là do cha Anh Tử không? Tỷ nhìn bà nội muội lợi hại không? Nhịbá, nhị bá mẫu nhà muội cũng không phải người dễ chọc, vậy mà Tú Nga tẩu vào cửa đã đem vợ chồng Nhị bá hàng phục, gây chuyện với bà nội khiếnbà tức chết không ít lần, còn chạy bỏ về nhà mẹ đẻ ở vài lần, lúc nàngquay lại cũng có ai dám xem nhẹ nàng? Hiện tại Tú Nga tẩu cũng sinh nữnhi nhưng có ai nghĩ làm khó nàng không?"

"Muội cũng là lấy ví dụ, không phải là nói đại đường tẩu, Tú Nga tẩu có gì không đúng."

"Dù sao chính là kết quả do người tạo ra. Người khác nhau gặp phảicùng một chuyện, xử lý khác nhau sẽ đem tới kết quả khác nhau. Mấu chốtvẫn là chúng ta phải tự tranh khí cho mình." Liên Mạn Nhi cuối cùng tổng kết lại.

"Đúng. Mạn Nhi muội nói vậy quá đúng." Trương Thái Vân vốn có chút ưu thương nghe được Liên Mạn Nhi nói vậy ưu thương liền tan thành mâykhói.

Liên Mạn Nhi cười cười, lời này nàng nói cũng không phải chỉ để khuyên Trương Thái Vân mà cũng là tự nói với chính mình.

Thời đại trọng nam khinh nữ này đối với nữ nhân có đủ loại áp chế,bất công nhưng thế thì đã sao, chỉ cần tự mình tranh đấu, cố gắng, cóchủ ý quyết đoán, rồi sẽ đến ngày lành, được hạnh phúc.

Liên Mạn Nhi cùng Trương Thái Vân ngồi ở hậu viện một lúc, thì Trương Thị cùng Ngũ Lang đã tới

Trương Thị nói: "Vào nhà, chúng ta thương lượng chút chuyện. Thái Vân cũng ở đây à."

Trương Thái Vân cười hì hì nói muốn đi tìm Tiểu Thất chơi, rồi chạyluôn về phía tiền viện. Trương Thị, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi vào đôngphòng, ngồi lên giường gạch.

Trương Thị nói: "Hai nhà tặng lễ, sắp tới tết Đoan Ngọ, chúng tathương lượng xem đáp lễ thế nào? Lễ của cô cả các con, mẹ thật khôngmuốn nhận. Nàng thật không phải người bình thường. Lần đó ầm ĩ như vậy,nếu là mẹ, mẹ cũng không có mặt mũi nào mà gặp lại nói nói cười cười."

Liên Mạn Nhi nghĩ chút rồi nói: "Bao quần áo kia của cô cả con cũng chưa mở ra, dứt khoát để nguyên như vậy đưa cô cầm về."

"Như vậy ..." Trương thị không lập tức lên tiếng. Nàng tính tình ôn hòa, làm mọi chuyện đều giữ thể diện cho người khác.

Ngũ Lang lại gật đầu nói: "Cứ làm vậy đi."

"Vậy, được." Con trai cả cùng tiểu khuê nữ đều nói vậy, Trương Thị cũng gật đầu.

"Vậy còn Tống gia kia?" Trương Thị tiếp tục hỏi ý kiến nhi tử cùng khuê nữ.

Đối với giao tình với Tống gia, người một nhà đã sớm nhất trí thôngqua. Thì ra Tống gia định thân với Liên Hoa Nhi nhưng lại cùng đại phòng lui tới vô cùng ít, thậm chí lễ tiết căn bản cũng làm cho có lệ nhưngvới nhà Liên Mạn Nhi thì chu đáo vô cùng.

Tống gia tặng lễ từ lần Trầm Lục tới Thập Tam Lý doanh tử lại vàoLiên ký ngồi. Sau đó nhà Liên Mạn Nhi được ban cổng chào, Tống gia liềnđưa tới phần lễ dầy. Hiện tại Ngũ Lang thi đỗ học trò nhỏ, Tống gia lậptức đưa tới hậu lễ. Từ thái độ Tống Hải Long cùng Liên Hoa Nhi có thểthấy được thái độ Tống lão phu nhân với nhà Liên Mạn Nhi. Tống gia lễtiết chu đáo với nhà Liên Mạn Nhi như vậy một là vì Trầm gia, hai là vìNgũ Lang.

Mà nhà Liên Mạn Nhi với Tống gia nếu chỉ bằng quan hệ với Liên HoaNhi cũng không nhất thiết phải giữ vững lui tới. Tống lão phu nhân chưachắc không hiểu điều này nhưng mỗi lần đều đưa Liên Hoa Nhi tới là thuận theo lẽ dĩ nhiên, cũng không chắc mang hi vọng dựa vào liên hệ máu mủvới Liên Hoa Nhi đem quan hệ hai nhà kéo lại chặt chẽ.

Tóm lại không cần cùng Tống gia quá thân mật. Tống gia có lễ tới thì nhà các nàng có lễ lại là được rồi.

Ba mẹ con thương lượng xong xuôi lễ đáp cho Tống gia xong mới đi ra tiền viện.

Phòng bếp cũng làm xong thức ăn bày lên nhà. Nam một mâm bàn ngoài,nữ một mâm trên giường. Ăn uống xong, Tống Hải Long đứng dậy cáo từ.

Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang theo phép lịch sự lưu lại không được đànhđem lễ lấy ra cho người chất lên xe Tống gia, gửi lời hỏi thăm tới Tốnglão phu nhân xong mới tiễn xe đi.

Ở ngoài cửa lúc lên xe có một chút nhạc đệm nhỏ.

Lúc tới là Liên Lan Nhi, Liên Hoa Nhi, Tống Hải Long ngồi một xe, Tôn đại nương, Tiểu Hồng ngồi xe sau cùng với lễ vật. Lúc trở về Liên LanNhi tự nhiên đi cùng Liên Hoa Nhi lên xe nhưng Liên Hoa Nhi lại lấy lýdo chân đau nên để Tôn đại nương dẫn Liên Lan Nhi ra xe phía sau ngồi.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy hết thảy, trong lòng cười thầm.

. . . . . . . . . . . .

Trên quan đạo đi huyện thành Cẩm Dương, hai chiếc xe ngựa Tống giachạy như bay. Xe phía trước, ánh mắt Liên Hoa Nhi đảo tròn trên ngườiTống Hải Long xong phát ra một tiếng thở dài.

Liên Hoa Nhi sâu kín nói: "Lần này đều tại ta, nghĩ thế nào lại đồng ý để cô cả đi cùng chúng ta."

Tống Hải Long hừ một tiếng không có nói gì.

Liên Hoa Nhi phối hợp tiếp tục nói: "Phu quân còn không biết. Cô cả đắc tội cả nhà tứ thúc khiến chúng ta đều không được mời ra hậu viện ngồi. Chúng ta là bị cô cả liên lụy..."

Chương 500: Tháng năm

Xe ngựa phía trước chỉ có một mình Liên Hoa Nhi nói chuyện, Tống Hải Long chỉ thờ ơ mà nghe. Xe ngựa phía sau lại một tình hình khác. Liên Lan Nhi có thể nói là một người cực kỳ khéo léo chung đụng cùng người khác. Cho dù là bị Liên Hoa Nhi an bài đến trong xe ngựa ngồi cùng hạ nhân Tống gia, trên mặt Liên Lan Nhi vẫn không lộ ra bất kỳ khó chịu hay giận dỗi gì. Ngược lại Liên Lan Nhi còn cùng Tôn đại nương, tiểu Hồng nói chuyện vui vẻ.

Tôn đại nương thì còn khá, nhưng tiểu Hồng thì không nhịn được, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau của Liên Lan Nhi. Nơi đó để một túi vải là quà đáp lễ của nhà Liên Mạn Nhi cho Liên Lan Nhi.

Túi vải giống hệt túi vải Liên Lan Nhi dùng để tặng lễ, hình dáng, lớn nhỏ cũng không khác mấy, thậm chí dây kết buộc trên đó cũng giống nhau như đúc.

Tôn đại nương cùng tiểu Hồng trao đổi ánh mắt một cái. Mặc dù Liên Lan Nhi có giỏi che dấu hơn nữa nhưng vẻ mặt cứng đờ lúc nhận túi quà kia của Liên Lan Nhi cũng không tránh khỏi ánh mắt hai người.

Tôn đại nương từng tuổi này rồi còn chuyện gì chưa gặp qua, liền có thể đoán được rằng, lễ vật Liên Lan Nhi mang tới, người ta căn bản cũng chưa thèm mở ra liền cứ thế tặng trở lại. Chuyện này đại biểu cho cái gì không cần nói ai cũng hiểu rõ.

Thử nghĩ xem hôm nay chiêu đãi ở Thập Tam lý doanh tử, quy củ, lễnghi Liên gia làm cho người ta muốn bắt lỗi cũng không tìm được chút gì, bàn ăn cũng cực kỳ thịnh soạn. Bất quá các nàng cũng không được mời vào trong hậu viện. Lúc nữ quyến nói chuyện, dù Liên Lan Nhi khéo léo nhưng vẫn thấy có sự ngăn cách rõ ràng. Bất luận là Liên Lan Nhi hay tam phunhân nhà các nàng thì quan hệ cùng Liên gia cổng chào tuyệt đối khôngthân mật.

Không chỉ như thế, sợ là ngay cả lễ lạt qua lại cũng có chút miễncưỡng. Liên gia cổng chào sở dĩ lấy lễ đối đãi với các nàng hẳn cũng lànhìn mặt mũi Trầm gia.

Lại nghĩ tới lời nói bóng gió của Trương Vương thị, còn có tam phunhân bị đau chân, một thân chật vật, cùng với hai vợ chồng bị đuổi rakhỏi cửa kia. Tôn đại nương đều lần lượt nhớ kỹ về nhà tỉ mỉ bẩm báo cho lão phu nhân vì Tống gia suy tính. Bà còn phải đề nghị với lão phu nhân sau này có cùng Liên gia cổng chào lui tới có lẽ không cần cho tam phunhân ra mặt, tránh cho phản tác dụng.

Về phần vị cô cả Liên gia luôn theo nhà các nàng đi lại với Liên giacổng chào, sau này càng không cần cho sắc mặt hòa nhã, ít đi lại vẫn tốt hơn.

Nghĩ tới những điều này, Tôn đại nương không khởi âm thầm thở dài.Cùng Liên gia kết cửa hôn sự này, lão phu nhân hiện tại hối hận không để đâu cho hết. Ban đầu cũng bởi lời nguyền độc đinh của Tống gia mà dungtúng tam thiếu gia quá mức.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bên này đưa tiễn Tống Hải Long, Liên Hoa Nhi, Liên Lan Nhi xong, cảnhà Liên Mạn Nhi cùng nhà Trương Thanh Sơn vào trong nhà ngồi một hồi,Trương Thanh Sơn cùng Lý thị cũng đứng dậy muốn ra về.

Liên Thủ Tín cùng Trương thị hết sức giữ Trương Thanh Sơn cùng Lý thị lại.

"Qua tết đoan ngọ ông bà hãy về."

Trương Thanh Sơn cùng Lý thị cũng không chịu, mặc dù là tết nhỏ nhưng hai người vẫn mong về nhà đón tết.

Trương thị đành cùng Lý thị thương lượng: "Mẹ, cha con không ở lạiđược nhưng mẹ cùng Thái Vân ở lại vài ngày cũng được chứ sao."

Lý thị liền nói: "Đang vội chân ko chạm đất, không ở lại nữa, chờ sau này có thời gian đã."

Trương Khánh Niên liền đi ra chuẩn bị xe. Liên Mạn Nhi đã đem lễ mừng cho Trương gia chuyển ra xe. Lần này lễ cho Trương gia có đại mễ, bộtmì trắng, rượu, trà còn có bánh chưng gói sẵn cùng mấy món điểm tâm, mấy thước vải thượng hạng Ngũ lang đem về từ phủ thành.

"Sao lại nhiều thế này." Lý thị liền xua xua tay nói "Mẹ và cha đềubiết các con bây giờ sống tốt lắm nhưng nếu có thể tiết kiệm thì cũngtiết kiệm chi tiêu đi một chút, chúng ta cái gì cũng không thiếu, chỉcần biết các con sống tốt thì so với lễ vật gì cũng quý hơn nhiều."

Trương thị liền nói: "Nương, đây đều là bình thường. Đem những thứnày ra, cha bọn nhỏ còn thấy chưa đủ đâu. Là con nói với hắn hiện tạinhiều đồ cũng khó mang được, nếu có tâm thì đợi đến lúc mừng năm mớichuẩn bị thêm chút đồ, muốn tặng gì liền tặng nấy."

Khuê nữ thu xếp lễ vật là một chuyện, cô gia thu xếp lễ vật lại làchuyện khác. Nghe Trương thị nói vậy, Trương Thanh Sơn cùng Lý thị đềucao hứng, nhất là Lý thị nhìn Liên Thủ Tín mặt mày hớn hở.

Liên Thủ Tín bị nhìn đến có chút xấu hổ.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cười trộm, đều nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng ưng chính là như vậy sao.

"Tiểu Thất, cháu đi học ở trường kia, hiện tại là tháng nóng nhấttrong mùa hè có được nghỉ không?" Lý thị lôi kéo tiểu Thất, không nỡbuông tay "Nếu được nghỉ thì đưa tin để đại cữu đánh xe đến đón cháu qua ở nhà bà một tháng nhé."

"Ngũ lang đang cần đọc sách chuẩn bị cuộc thi không thể chậm trễnhưng Chi nhi, Mạn nhi, hai đứa cũng không có việc đại sự gì, đến lúc đó đại cữu cũng đón luôn hai đứa qua."

Lên xe rồi, Trương Thanh Sơn, Lý thị, Trương Khánh Niên, Trương Vương thị, Trương Thái Vân đều nói muốn Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, tiểu Thất qua Thiêu Oa Truân chơi.

Bất kỳ đứa trẻ nào cũng có ít nhất một lần qua nhà ngoại chơi mười ngày nửa tháng, Ở Thập Tam lý doanh tử gọi là ở nhà ngoại.

Thiêu Oa Truân ở trong núi, đến tháng nóng nhất trong mùa hè thì mátmẻ hơn so với Thập Tam lý doanh tử nhiều. Liên Chi nhi, Liên Mạn Nhi,Ngũ lang, tiểu Thất trước kia mỗi năm đều có một hai tháng ở Trương giađã cảm thụ qua, vừa tránh nóng vừa được ăn hoa qua tươi ngon.

Trước kia khi còn chưa ở riêng, Chu thị đối với chuyện này phá lệ ủng hộ nhiệt tình cho con cháu đi ra ngoài. Mỗi khi vào lúc nóng bức, nếuTrương gia còn chưa tới đón, Chu thị còn sốt ruột, thúc dục dò hỏiTrương thị. Mấy hài tử đi ở nhà ngoại không phải bà sẽ giảm đi được mộthai tháng đồ ăn sao? Mà Trương gia tới đón cháu ngoại cũng phải chọnlúc. Không thể sớm quá bởi lúc đó nhiều cây còn chưa gieo trồng xongcũng không thể muộn quá bởi đó là lúc thu hoạch vụ thu bận rộn. Mấy đứanhỏ Liên Mạn Nhi tuy không lớn nhưng xuống ruộng cũng được tính là nửacông lao động.

Bất quá, Trương gia không tới đón, Chu thị mất hứng đã đành, Trương gia tới đón Chu thị cũng không cho sắc mặt hòa nhã.

"... Đại cữu từ xa tới đón, không đồng ý cho đi thì cũng không tốt, lại chê ta quá khó khăn. Nhưng đều cho đi hết thì bao nhiêu việc lặt vặttrong nhà lại đổ lên đầu ta hết. Thật không biết đau lòng người, một đám tâm sói a."

Tựa hồ như đồng ý cho mấy đứa trẻ nhà Liên Mạn Nhi đi ở nhà ngoại làChu thị ban ân huệ cho các nàng, là Chu thị phải chịu thiệt. Dù sao mấyngười Liên Mạn Nhi ở nhà mỗi ngày đều có thể ra ngòai đào rau dại, cắtcỏ cho gà, cho lợn ăn, cũng có thể giúp người lớn làm không ít việc.

Lúc này Trương thị sẽ phải làm nhiều việc hơn, Trương gia tới đóncháu sẽ phải đưa lễ, lúc đưa cháu về cũng phải tặng lễ. Nếu không Trương thị cùng mấy hài tử sẽ phải nhìn sắc mặt Chu thị nhiều hơn.

Mà từ lúc ở riêng đến nay, mấy người Liên Mạn Nhi không phải là bậnrộn đọc sách thì cũng là bận rộn gia kế, ngược lại lại không có đi Thiêu Oa Truân tránh nóng được lần nào.

Về phần năm nay có đi hay không còn chưa biết lúc đó có rảnh rỗithoát thân ra được hay không. Vì vậy Liên Mạn Nhi cũng chỉ đành hứa hẹncó thời gian sẽ đi mới đưa tiễn được một nhà Trương Thanh Sơn, Lý thị.

. . . . . . . . . . . .

Gần đến tết đoan ngọ, một nhà Liên Mạn Nhi so với bình thường càngbận rộn hơn. Mấy nhà Ngô Gia Hưng, Vương cử nhân, Vương Ấu Hằng đều tặng lễ đến, các nàng phải chuẩn bị lễ đáp lại. Nhân công trong cửa hàng,người làm trong nhà đều phải chuẩn bị lễ thưởng, trong nhà cũng phảichuẩn bị đồ ăn, phòng ở.

Mấy ngày nay, Liên Chi Nhi cũng Liên Mạn Nhi đều an vị trên giườnggạch cắt, gập màn lụa. Liên Thủ Tín cùng Trương thị bận rộn tháo cửa sổ, đổi lại màn cửa.

Mùa hè đến, cửa sổ thường mở hẳn ra. Hậu viện nhà nàng tuy sạch sẽnhưng vẫn cần phòng tránh mấy con ruồi, muỗi. Phòng ở thượng hạng thường có hai tầng cửa sổ, lớp cửa thủy tinh bên trong lúc xây nhà còn cố ýtạo thành kiểu có thể tháo dỡ. Mùa đông thì để hai lớp cửa thủy tinh,đến mùa hè thì tháo một lớp ra, thay bằng màn mỏng.

Khung cho lớp của sổ bằng màn mỏng đã chuẩn bị từ lúc xây nhà, bâygiờ chỉ cần gắn màn lụa lên đó, lắp vào cửa thay cho lớp thủy tinh làxong.

Năm nay nhà Liên Mạn Nhi mua rèm cửa là song sa màu xanh lá. Nhìn xuyên qua song sa như vậy, sân vườn có một vẻ đẹp khác hẳn.

Màn cửa chính cũng phải đổi lại. Mùa đông dùng vải thô, bên trong còn có sợi bông dầy làm màn cửa, đến mùa xuân dùng rèm vải mà mùa hè tới,nhà Liên Mạn Nhi cũng có thói quen như hộ nông dân khác đổi lại rèm cheđan bằng thân cây đậu.

"Dừng lại đã." Trương thị đột nhiên nhìn Liên Thủ Tín cầm cây búa chuẩn bị đóng đinh màn cửa nói.

Liên Thủ Tín không hiểu nhưng cũng dừng tay: "Sao bỗng nhiên lại dừng?"

Trương thị liền nhỏ giọng nói: "Chim yến mẹ vừa quay về cho chim non ăn, chúng ta đừng làm nó hoảng sợ."

Liên Mạn Nhi ngồi trên giường gạch chuẩn bị rèm cửa, quay đầu nhìn Liên Thủ Tín cùng Trương thị cười.

Sang nhà mới, Trương thị luyến tiếc nhất là ở nhà cũ có một tổ chimyến non. Đáng mừng là nhà mới các nàng cũng nghênh đón chim Yến đến xâytổ. Mái hiên đông phòng một tổ, tây phòng một tổ. Ngày ngày ở trong sânnhìn mấy con chim yến bay tới bay lui, Liên Mạn Nhi muốn dỗ Trương thịvui vẻ liền nói tổ yến ở đông phòng là mấy con chim yến ở nhà cũ chuyểntới.

Trương thị vậy mà tin là thật, đối với tổ yến ở nhà mới phá lệ đặcbiệt chú ý, hận không thể đem lương thực tới chăm mấy con chim non.

Đáng tiếc chim yến không giống chim sẻ. Bọn chúng chịu khó, khôngthích không làm mà hưởng. Trương thi dù cao hứng nhưng cũng hiểu điềuđó, nói vậy chỉ là muốn biểu đạt cao hứng trong lòng.

Chờ chim mẹ cho con ăn xong lại bay đi, Trương thị mới để cho Liên Thủ Tín tiếp tục công việc.

"Ngày hôm qua ta từ trong đồng trở về gặp tam bá cũng đi làm về. Tambá đi cùng ta tán gẫu hỏi chúng ta tết đoan ngọ có gửi đồ sang TháiThương không?" Liên Thủ Tín vừa đem màn cửa sổ đóng cẩn thận vừa cùngTrương thị nói chuyện.

Liên Mạn Nhi nghe thấy hai chữ Thái Thương lập tức dựng lỗ tai lên.

"Cha, vậy cha đáp lại thế nào."

"Còn có thể nói thế nào?" Liên Thủ Tín liền nói, về chuyện này ngườitrong nhà cũng đã thương lượng, bọn họ không có chuẩn bị đưa lễ tặng bên Thái Thương, đây cũng là tỏ rõ thái độ của họ.

Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.

Liên Thủ Tín lại nói tiếp: "Cha còn nói với tam bá, nhà họ không cầnnhìn nhà chúng ta, nhà họ muốn đưa hay không đưa, tự mình quyết đinh."

Trương thị lại hỏi: "Vậy Tam bá bọn họ có đưa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro