Chương 741 - 750
Chương 741: Đấu Không Ngừng
"Ý của ta là không thể giữ nàng lại." Chu thị không hề chú ý đến cáinhìn của Liên lão gia tử, bà kiên quyết nói. Đùa sao, bà không muốn ởchung với đứa con dâu thích đánh đấm, hơn nữa, Chu Đại Nữu này ăn nhiềuquá thể.
Chu thị có thể cho phép một người mà bàxem thường vào làm con dâu. Dù sao, mấy đứa con dâu hiện tại không cóđứa nào vừa mắt bà. Nhưng bà tuyệt đối không để một đứa con dâu mà bàkhông thể chèn ép, lại còn có thể đánh bà bất cứ lúc nào vào cửa được.
"Ta không nói phải giữ nàng ta lại, cònkhông phải bởi vì khó đuổi nàng đi như vậy sao." Liên lão gia tử nói,sau đó lại nhìn Liên Thủ Lễ: "Lão Tam à, lúc nãy con qua nhà lão Tứ hả?"
Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ ngồi song song nhau trên ghế, bởi vì lúc nãy ông ta đi vào, lão gia tử bảo ông ta ngồi chỗ này. Nghe Liên lão gia tử hỏi, ông vội ngẩng đầu lên.
"Dạ, con vừa đi qua nhà lão Tứ." Liên Thủ Lễ thành thực trả lời.
"Gặp nó rồi, con nói gì với nó? Haiz...chuyện này cha cũng không muốn để nó biết nhưng bây giờ nháo loạn nhưvậy, sợ là không giấu được. Con nói với nó trước một tiếng để nó có thời gian chuẩn bị cũng tốt." Liên lão gia tử thở dài, lại có chút gấp gáphỏi: "Lão Tứ nói gì, khi nào nó qua?"
"Con không gặp đệ ấy." Liên Thủ Lễ hơingượng ngùng nói: "Diệp Nhi đang ở nhà đệ ấy, con bé nói đệ ấy đã rangoài từ sớm, cũng không biết khi nào trở về."
"Diệp Nhi đang ở nhà lão Tứ ..." Vẻ mặt lão gia tử như đang nghĩ tới điều gì: "Chắc là cả nhà lão Tứ đều biết chuyện này rồi."
"Lão Tứ đi đâu chứ?" Chu thị dịch chuyển thân thể, oán giận nói: "Lúc cần đến nó thì nó lại không có nhà. Nuôiđứa con trai này có tác dụng gì?"
"Lão Tứ không có nhà, vợ lão Tứ chắcphải ở nhà chứ. Nương của nàng ta không phải còn đang ở đó sao, nàng takhông thể ra ngoài được. Ngươi không biết bảo nàng phái người đi gọi lão Tứ sao? Bên này xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta cũng không thèm quađây hỏi thăm một tiếng, nàng ta không phải hiền lành, hiếu thuận ư. Hiền lành, hiếu thuận cái rắm!"
Gần đây, trong lòng có một cảm giáctương đối lạ lùng, chỉ cần ở nhà cũ, trước mặt con cháu, nhắc đến cả nhà Liên Thủ Tín, Chu thị sẽ biểu hiện vô cùng khoa trương, khẩu khí nóichuyện cũng đặc biệt lớn.
Đương nhiên người trong phòng không để ý đến lời Chu thị.
"Lão Tam, lão Tứ đi đâu vậy, khi nàovề?" Liên lão gia tử đợi Chu thị nói xong, lại qua hồi lâu, thấy LiênThủ Lễ không nói gì, lại hỏi.
"Chuyện này con không biết... bọn họ không nói." Liên Thủ Lễ nói, sau đó khẽ cúi đầu.
Là Liên Diệp Nhi nói với ông Liên ThủTín không ở nhà, ông muốn hỏi rõ ràng hơn nhưng lúc đó Diệp Nhi lại ngăn ông. Diệp Nhi còn khuyên ông, nói một đống đạo lý, nói ông không nên đi tìm Liên Thủ Tín.
Mấy chuyện này, đương nhiên ông không nói với Liên lão gia tử.
"Vậy... Vợ lão Tứ không hỏi gì sao, cũng không nói gì với con?" Liên lão gia tử lại nói.
"Không ạ." Liên Thủ Lễ lắc đầu. Ngoài Diệp Nhi nhà mình, ông đâu gặp được người nào trong nhà Liên Thủ Tín.
"Haiz..." Liên lão gia tử nhíu mày, thởdài một hơi. Chuyện nháo tới mức này, nếu Liên Thủ Tín có thể tới sẽ dễdàng giải quyết êm xuôi mọi chuyện. Nhưng cũng chính vì chuyện náo loạnđến mức này, ông cũng không còn mặt mũi nào đi gọi Liên Thủ Tín đến. Ông ám chỉ với Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Lễ cũng rất hiểu chuyện mà chủ động đi tìm Liên Thủ Tín.
Nhưng thật là khéo, Liên Thủ Tín lại không có nhà.
Trong lòng Liên lão gia tử nghi ngờ: "Là không có nhà thật hay là trốn ta?" nhưng lời nói như vậy ông không thể nói ra.
"Cha, vậy bây giờ phải làm sao?" LiênThủ Nhân nghe Liên lão gia tử và Liên Thủ Lễ nói chuyện xong vội vàngngồi dậy. Ông ta sợ Liên lão gia tử chịu không được áp lực mà đồng ýchuyện hôn nhân này.
"Cha, nếu cha muốn con lấy người vợ như vậy, thà rằng không có còn hơn." Liên Thủ Nhân ủy khuất nói.
Liên lão gia tử không lập tức trả lờingay. Thật ra, không cần Liên Thủ Nhân hay Chu thị nói, ông là người đầu tiên không chấp nhận Chu Đại Nữu.
Chu Đại Nữu ăn nhiều, ông có thể dễ dàng bỏ qua. Cho dù đầu óc Chu Đại Nữu có chút vấn đề nhưng vì tình thế bắtbuộc, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống cùng việc chăm sóc Liên ThủNhân, ông cũng sẽ đồng ý. Nhưng Chu Đại Nữu vừa ngốc vừa điên, ông không thể bỏ qua được.
Bởi vì như vậy không phải cưới vợ mà là rước một vị tổ tông vào nhà để cung phụng.
Cả nhà không ai chịu được, hơn nữa, cũng không tránh khỏi bị hàng xóm chê cười.
Chỉ là, làm thế nào đuổi được cha conChu gia một cách êm đẹp mới chính là vấn đề khó khăn. Không thể khôngnói, đời này của Liên lão gia tử không biết phải làm chuyện gì nhấtchính là gặp phải những người như vậy và hoàn cảnh như vậy. Mà người duy nhất có thể giúp ông lại không ở nhà.
Mặt mũi Liên lão gia tử dúm dó, khổ não, cơ hồ có thể vắt ra nước.
Chu thị nhìn ra Liên lão gia tử thật sự rất khó xử.
"Lão Tam, ngươi nói ngươi bao nhiêu tuổi rồi. Chuyện lớn làm không được, có chút chuyện cỏn con, đi gọi lão Tứđến thôi mà cũng làm không xong!" Ánh mắt Chu thị quét tới quét luitrong phòng, sau cùng tức giận nhằm vào Liên Thủ Lễ: "Còn tưởng ngươi có chút tiền đồ, có thể trông cậy vào. Kết quả, ngươi vẫn là cái bộ dạngkinh hãi này!"
Chu thị mắng xối xả. Liên lão gia tử cúi đầu nghĩ kế, đối với những lời thóa mạ của Chu thị, ông làm như mắtđiếc tai ngơ. Liên Thủ Lễ không giỏi ăn nói, nhất là khi đối mặt vớinhững lúc Chu thị giận dữ Liên Thủ Lễ càng không nói được lời nào, chỉcó thể ủ rũ cúi đầu.
Lúc nãy được lão gia tử gọi lên bàn cùng ăn cơm, nhận được quan tâm và tôn trọng. Bây giờ, chỉ trong nháy ônglại rơi xuống mặt đất giá lạnh, bị cái chân nhỏ vô tình của Chu thị giẫm lên.
Chu thị nhìn thấy bộ dạng Liên Thủ Lễ như vậy, càng nhìn không vừa mắt, mắng càng lợi hại.
"... Đến một câu hoàn chỉnh ngươi cũngkhông nói được, ngươi còn có thể làm được gì? Ta nói, nhìn bộ dạng nàycủa ngươi, đồ hèn yếu, uổng công làm chủ một gia đình, không ra dáng chủ nhà. Đều bị vợ và con nha đầu chết bầm kia điều khiển..."
Chu thị mắng Liên Thủ Lễ, lại chuyển sang mắng Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi.
Liên Thủ Lễ mặt đỏ lên, ông ta cố gắngngẩng đầu nhưng không dám nhìn Chu thị mà nhìn sang Liên lão gia tử.Nhìn thấy Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đều trưng ra bộdạng dửng dưng thì tay ông bắt đầu phát run. Mà lúc này đây, Chu thịđang không ngừng mắng Triệu thị và Liên Diệp Nhi.
Thực ra, Chu thị mắng như vậy chỉ là vôtâm. Bà vì quá khẩn trương, xảy ra chuyện như vậy bà không giúp được gì, lại còn bị dày vò cả đêm hôm qua không có chỗ phát tiết. Liên Thủ Lễ,còn có hai người vắng mặt Liên Diệp Nhi và Triệu thị, đúng là đối tượngtốt để trút giận.
"Nương" Liên Thủ Lễ cố gắng lấy hết canđảm, giọng hơi run run: "Người... người mắng con thì cứ mắng con, chuyệnnày quan hệ gì đến mẹ con các nàng... nương Diệp Nhi từ sáng sớm đã sangđây phụ nấu cơm, nàng vẫn chưa được ăn uống gì."
Hiếm khi Liên Thủ Lễ nói giúp cho Triệuthị và Diệp Nhi. Nhưng đây chính là chọc vào tâm can của Chu thị. Chuthị sao có thể để yên.
"Sao, ta đây là bà lão không đáng tiền,đến ngươi cũng dám nói này nọ với ta." Chu thị vươn người lên, chỉ vàomũi Liên Thủ Lễ mắng: "Ta rứt ruột đẻ ra ngươi, ta còn không biết ngươisao, đồ không có lương tâm, ta biết trong lòng ngươi hận ta. Mỗi lần ởnhà xảy ra chuyện, ngươi nghe phong thanh liền chạy đến, bảo ngươi làmviệc thì ngươi làm không tốt, ngươi chính là muốn đến chê cười ta phảikhông?"
"Lão Tam, ngươi là thứ không ra gì!Trong mắt không có cha mẹ, chỉ có vợ và con gái, ta xem ngươi sau này sẽ ra sao. Ta chống mắt xem cuối cùng ngươi bị quả báo gì..."
Chu thị mắng người, tất nhiên sẽ dùnglời độc ác nhất, có thể tổn thương người nhất mà mắng. Đối phương càngkhó chịu, bà càng thống khoái. Chỉ là, phần lớn bà còn có một cấm kỵcuối cùng, đó là chuyện Liên Thủ Lễ không có con trai. Nhưng bây giờ, rõ ràng bà muốn động vào cấm kỵ này rồi.
Liên Thủ Lễ không có con trai, sau nàygià rồi không có người chăm sóc, trước lúc chết không có người đưa,không có người phất cờ trước lúc động quan. Đây là chuyện vô cùng mẫncảm của Liên Thủ Lễ. Chu thị cứ mắng như vậy, ông ta cũng chịu khôngnổi.
"Ta không phải người, ta sống phí mộtkiếp người..." Liên Thủ Lễ ôm đầu, trượt từ trên ghế xuống quỳ dưới đất,khổ sở như muốn chui vào khe đất.
Liên lão gia tử rốt cuộc từ trong suy nghĩ của ông tỉnh lại, liền nhìn thấy tình hình như vậy.
"Kế Tổ, mau, mau đỡ Tam thúc của cháu dậy." Liên lão gia tử vội nói với Liên Kế Tổ, quay đầu trừng mắt Chu thị.
"Bà nói chuyện kiểu gì vậy, sao có thểnói những lời như vậy với lão Tam, bà như vậy có chút nào giống mẹ người ta không?" Liên lão gia tử oán giận nói.
"Ta làm sao á... ta đẻ ra nó, ta hốt phân, đổ nước tiểu cho nó lớn lên, ta nói vài câu không được sao?" Chu thịngang ngạnh, không hề thấy mình quá đáng.
Hiện nay, trên dưới Liên gia, người bàcòn có thể mắng, hơn nữa chấp nhận sự mắng chửi của bà, không hề cãi lại chỉ có Liên Thủ Lễ. Bà đã rất lâu không được mắng thoải mái như vậyrồi.
"Lúc nào rồi mà còn không biết nặng nhẹ, còn ngại không đủ loạn sao, hay là ta để Chu Đại Nữu lại, cho bà giảibuồn!" Liên lão gia tử thấy Chu thị cơ bản không biết phân biệt tìnhhuống, nhất thời tức giận, muốn dạy dỗ Chu thị nên gằng giọng nói.
Chu thị thấy Liên lão gia tử phát hỏa,còn đem Chu Đại Nữu ra dọa bà, trong lòng có hơi chột dạ, bà thật sự rất sợ Chu Đại Nữu kia.
"Bà còn ngại không đủ loạn sao." Liên lão gia tử thấy Chu thị không cãi tiếp nên giọng cũng hòa hoãn bớt. Những lúc quan trọng như thế này, người một nhà nên đoàn kết mới phải.
"Lão Tam à, con cũng biết nương con, cái miệng không tha người, bà không có ý xấu đâu." Liên lão gia tử nhẹ giọng an ủi Liên Thủ Lễ: "Ta và nương con già rồi, con là đứa sống có tình nghĩa, nên bao dung với nương con một chút, đừng chấp bà. Bà mắng con, con cứ nghe tai này ra tai kia là được, còn có cách gì chứ, tính tình nương con xưa nay chính là như vậy. Đến ta còn bị bà mắng, ta cũng chỉ xem như không nghe."
Áp chế Chu thị xong, lại an ủi Liên Thủ Lễ, Liên lão gia tử mới nói đến chuyện chính.
"Chuyện này không thể để lâu, để càng lâu càng phiền phức. Chúng ta không tự giải quyết được. Chuyện này, phải mời người đến giải quyết thôi."
Chương 742: Mời Người Tới
Liên lão gia tử quyết định muốn mời người tới. Trước tiên phải xácđịnh xem nên mời ai tới hoà giải, sau đó mới đi mời những người này tớinhà. Dĩ nhiên, mời người ta tới nói chuyện hòa giải cho mình thì nhấtđịnh phải có tiệc rượu. Liên lão gia tử gấp rút dặn dò Chu thị, bảo bànhanh chóng lấy tiền đi mua rượu thịt và thức ăn, chuẩn bị bàn tiệc.
"... Tối thiểu phải làm hai bàn lớn. Bà cố gắng làm thức ăn ngon ngon chút. Một buổi sợ nói không xong, bà cứchuẩn bị hai bữa đi cho chắc." Liên lão gia tử dặn dò Chu thị kỹ lưỡngtừng chuyện từng chuyện một.
"Tiền để ở đông phòng, sao ta lấy rađược?" Chu thị liền nói. Bà nói vậy không phải vì có mặt ngoại nhân,ngại ngùng không dám lấy tiền, mà thật ra là do bà ta sợ Chu Đại Nữu lại nổi điên.
"Mấy đứa nhà lão Nhị đang ở trong phòng, có bọn nó ngồi đó coi chừng, ai dám làm gì bà." Mặc dù ông nói như vậynhưng Liên lão gia tử vẫn vẫy vẫy tay gọi Liên Kế Tổ: "Kế Tổ, cháu đichung với bà nội qua lấy tiền đi."
"Cứ ôm hộp tiền qua đây thôi, đừng để họ thấy bên trong có bao nhiêu tiền." Cuối cùng, Liên lão gia tử còn dặndò Chu thị một câu.
"Còn chờ ông nói." Chu thị liếc Liên lão gia tử một cái, giẫm đôi chân nhỏ xuống đất rồi bảo Liên Kế Tổ đỡ bà đi qua Đông phòng.
Chuyện tiệc rượu giao cho Chu thị xong,Liên lão gia tử cũng đã dự tính trong đầu cần phải mời ai tới mới có thể dàn xếp chuyện này ổn thỏa. Còn một chuyện nữa, cần phải cử người nàođi mời những người này đây.
Đây cũng là một nan đề. Người trong nhàcũ hiện nay có thể ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra ngoài, người có thể mua mộtít nợ nhân tình của bà con thôn xóm cũng chỉ có mình ông. Mà những người trong danh sách kia cũng chưa hẳn sẽ chịu nhận lấy giấy nợ của ông.
Chẳng qua là sự đáo lâm đầu (diễn tả sự tình gấp gáp, như câu "lửa xém lông mày"), thật sự không còn biện pháp khác, Liên lão gia tử không nghĩ ra đượcngười nào đành kiên trì muốn tự mình đi thử một lần. Liên lão gia tử khổ sở trong lòng. Ông vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Liên Thủ Nhân đang ủrũ ngồi dựa vào vách tường, thấy thế ông càng thêm khó chịu, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.
Tự nhiên tầm nhìn của Liên lão gia tửlại rơi vào trên người Liên Thủ Lễ. Liên Thủ Lễ đôn đáo chạy ngược chạyxuôi, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, thế mà không hiểu ra sao lại bị Chu thị mắng. Nhưng nó cũng không phất tay áo bỏ đi.
"Lão Tam, vẫn là lão Tam trung thực nhất a." Liên lão gia tử thầm nghĩ trong lòng, không khỏi nhớ tới một câuchâm ngôn: con trai ngốc mới có thể chăm sóc người già. Trước kia Liênlão gia tử không cho câu châm ngôn này là đúng, nhưng bây giờ đột nhiêncảm thấy cũng có chút đạo lý.
Con trai ngốc sẽ không vì cánh cứng cáp rồi bay đi, sẽ không chống đối lại quản giáo (quản lý và giáo dục), sẽ không có lòng ngăn cách với cha mẹ. Dù có bị cha mẹ đánh chửi thế nào cũng sẽ không bỏ đi.
"Lão Tam à, chuyện này cha phải mời mấyngười tới dàn xếp. Trong nhà này bây giờ, người có thể xuất đầu lộ diệnngoại trừ cha thì cũng chỉ có mình con. Con giúp cha làm chân chạy mờimấy người này tới đi." Liên lão gia tử nói mấy cái tên cho Liên Thủ Lễnghe.
"Cha, mấy người này... con... con sợ con mời không được a!" Vốn tinh thần Liên Thủ Lễ đã bị đả kích, sau khi ngheLiên lão gia tử nói mấy cái tên thì càng thêm nản lòng thoái chí. Bìnhthường ông cũng không lui tới với mấy người đó. Hơn nữa, mấy người họđều là nhân vật nổi tiếng xung quanh đây, cũng là người bộn bề côngviệc, người bình thường căn bản không tiếp cận được.
"Cha, bậc cửa nhà người ta đều cao a." Liên Thủ Lễ lại nói.
"Bậc cửa có cao chăng nữa thì nó có..."Liên lão gia tử vừa nói được một nửa thì dừng lại: "Lão Tam à. Có chútđạo lý cha cần phải nói với con. Chúng ta đây là... Một nét bút không viết ra được hai chữ Liên. Con ra ở riêng cũng chưa lâu nhưng quả thật đãvực dậy được cuộc sống. Bây giờ người ở ngoài mỗi khi nói tới con cũngđều dựng thẳng ngón tay cái."
"Mặc dù con không giàu có như nhà lãoTứ. Cũng không có thanh thế lớn như bọn họ. Nhưng ở bên ngoài người tatrông thấy con cũng phải cúi đầu sùng bái. Không phải bởi vì con có quan hệ tốt với nhà lão Tứ, mà bởi vì nhân phẩm và thủ nghệ của con."
Liên lão gia tử vừa nói vừa đánh giá Liên Thủ Lễ, ngữ khí rất thành khẩn.
"Con đi mấy nhà này, họ nhất định sẽ cao đón cao đưa (ta nghĩ là trịnh trọng tiếp đón) đối với con. Lão Tam à, con cũng thấy đấy, trong nhà chúng ta bây giờ,người có thể dùng được cũng không còn ai nữa. Chuyện này cha chỉ có thểtrông cậy vào mình con."
Liên lão gia tử đứng dậy, đi tới trước mặt Liên Thủ Lễ, vỗ vỗ bả vai ông ta.
"Cha, chuyện này... con đi thử một lần vậy." Bởi vì kích động, cũng có lẽ là do khẩn trương, sắc mặt Liên Thủ Lễ hơi đỏ lên.
Liên Thủ Lễ thuộc típ người không thíchgiao tiếp. Những chuyện thế này ông không thích, cũng không am hiểu.Nhưng vì Liên lão gia tử, ông nguyện ý bất chấp khó khăn đi làm.
"Con trai ngoan" Liên lão gia tử hết sức vui mừng: "Hoạn nạn mới thấy chân tình. Bây giờ gặp chuyện, cha mớibiết người nào có thể tin cậy nhất. Lão Tam, con tranh thủ thời gian đinhanh đi, nhân lúc người ta còn chưa ra ngoài. Cha đây còn mấy chuyệnphải đi bố trí sắp xếp."
"Dạ." Liên Thủ Lễ đáp lời rồi liền đi ra ngoài.
"Chờ chút." Liên lão gia tử hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn ngăn cản Liên Thủ Lễ.
"Lão Tam, con là đứa quá thành thật,chuyện lần này không tầm thường, con cố gắng thông minh chút." Ánh mắtLiên lão gia tử nhìn Liên Thủ Lễ: "Con đến cửa nhà người ta, có thểngười ta sẽ hỏi Tứ đệ con đâu. Bây giờ nó không có ở nhà, nếu ở nhà nócũng sẽ tán thành chuyện này. Người ta có hỏi, con biết nói thế nàokhông?"
Liên Thủ Lễ hơi ngớ ra rồi cũng nhẹ gật đầu.
"Cha, con... con biết rồi. Đến lúc đó... con sẽ nói... lão Tứ cũng tán thành chuyện này, chỉ là bây giờ đệ ấy không có ở nhà, nếu không... lúc này... nó cũng... giúp đỡ." Liên Thủ Lễ chậm rãi nói.
Mặc dù loại phương thức nói chuyện chậmchạp này của Liên Thủ Lễ làm cho Liên lão gia tử không thích lắm, nhưnglời Liên Thủ Lễ nói rất phù hợp với tâm ý của ông.
Đứa bé này mặc dù đầu óc chậm chạp,nhưng chỉ cần được chỉ điểm đến nơi đến chốn thì vẫn có thể phản ứng kịp thời. Mặc dù một chút chuyện trọng yếu, phức tạp nó không làm được,nhưng những chuyện như làm chân chạy này cũng không đến nỗi nào. Hơnnữa, còn có một điều rất trọng yếu đó là nó rất biết nghe lời, sẽ khôngvì bị mắng chửi mà bỏ đi. Chỉ cần cho nó một chút quan tâm săn sóc là nó có thể hồi báo lại toàn bộ.
Nếu mấy đứa con trai đều như vậy, nhấtlà Liên Thủ Tín, chỉ cần nó được một nửa của Liên Thủ Lễ thôi thì ôngcũng bớt lo rồi, cái nhà này cũng không có bộ dạng lộn xộn như hiệnnay.
Liên lão gia tử âm thầm thở dài, nhânsinh tám chín phần mười là chuyện không như ý, vừa vỗ vỗ bả vai Liên Thủ Lễ nói hai câu khích lệ, ông vừa thúc giục Liên Thủ Lễ nhanh đi rangoài.
"Đi nhanh rồi về, con còn phải giúp chatiếp khách nữa đó. Gọi vợ con với Diệp Nhi đến giúp đỡ làm việc luôn,rồi cùng nhau ăn cơm." Cuối cùng Liên lão gia tử nói.
"Dạ." Liên Thủ Lễ dạ một tiếng, liền đi ra ngoài.
Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Lễ đikhuất bóng rồi ông cũng không trở lại giường gạch ngồi mà chắp tay saulưng thong thả đi tản bộ.
"Con cũng dọn dẹp chút đi. Tránh chútnữa có người đến lại lúng túng." Ánh mắt Liên lão gia tử rơi vào trênngười Liên Thủ Nhân, lại nói.
"Dạ, lát nữa con thu dọn ngay." Liên Thủ Nhân nghe lời gật đầu, ông ta nghiêng tai nghe ngóng ngoài phòng khôngcó động tĩnh gì liền nói với Liên lão gia tử: "Cha, cha nói thử xem đêmqua ai đánh nha đầu điên kia?"
"Con đóan là ai?" Liên lão gia tử không đáp mà hỏi ngược lại.
"Con đoán là Tứ Lang." Liên Thủ Nhân nghĩ nghĩ rồi nói.
"Cha cũng đoán là nó." Đối mặt với LiênThủ Nhân, phần lớn thời điểm Liên lão gia tử đều có thể mở rộng cửalòng, nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng.
"Đồ xú tiểu tử!" Liên Thủ Nhân tức giậnhung hăng nói: "Con dám chắc nó núp ở đó từ sớm để làm chuyện xấu.Chuyện này không tốt cũng là do nó. Nếu không tối qua có thể đưa mấyngười đó đi êm xuôi rồi. Lúc con xem mắt vốn cũng không đồng ý cửa hônsự này, người đi rồi thì càng tốt."
Nói đến đây, Liên Thủ Nhân lại liếc nhìn Liên lão gia tử một cái.
"Cho dù bữa nay có mời ăn cơm chăng nữa, chỉ cần nha đầu điên kia vừa lên bàn cơm thì còn có gì không lộ ra,cũng sẽ không có trận nhiễu loạn này."
"Con nói không sai." Liên lão gia tử gật đầu, than thở: "Tên tiểu tử Tứ Lang kia về sau càng trái tính trái nết a."
Hai người đang nói những lời như vậy,Chu thị và Liên Kế Tổ cũng vừa lúc quay về từ Đông phòng. Dưới nách Chuthị đang kẹp cứng một hộp gỗ nhỏ, đó là hộp tiền tiết kiệm của hai vợchồng già.
Chu thị lấy chìa khóa từ trong túi áo kép ra mở hộp, lấy tiền ra đếm.
"Chuyện trong nhà giao cho bà đó, taphải ra ngoài tìm vài người." Liên lão gia tử liền nói, cũng quay đầukêu gọi Liên Kế Tổ: "Kế Tổ, cháu theo ông."
**********************
Bên này Liên lão gia tử bận rộn chuẩn bị tiệc rượu, đi ra ngoài mời người đến. Liên Mạn Nhi ở nhà cũng nhanhchóng biết chuyện này.
Liên Thủ Lễ từ nhà cũ đi ra ngoài mờingười, thuận tiện trở về nhà một chuyến gọi Triệu thị và Liên Diệp Nhitranh thủ thời gian qua nhà cũ hỗ trợ. Liên Diệp Nhi cũng biết đại kháimọi chuyện qua lời Liên Thủ Lễ nói.
"Có chuyện chân chạy như vậy liền xemcha muội như người thân a." Liên Diệp Nhi không qua nhà cũ ngay lập tức, nàng cũng ngăn không cho Triệu thị đi. Nàng chạy đi đưa tin cho LiênMạn Nhi trước, thuận tiện oán trách: "Ngoài trời tuyết đang rơi, chamuội đi một hồi thể nào cũng bị đông lạnh cho coi."
"Còn nói gì mà gọi bọn muội qua giúp một tay, xong rồi cùng nhau ăn cơm. Bây giờ nói thật dễ nghe, tới lúc đó bà nội bằng lòng sao? Chỉ sợ vừa lên bàn, bị bà trừng mắt một cái, thức ăn ăn vào trong miệng cũng theo cột sống trôi tuột xuống dưới."
"Lại nói, ai ham một bữa cơm của bà chứ. Tại cha gọi muội với mẹ qua đó, mẹ muội sợ chọc cha tức giận nên khôngdám nói không đi. Muội nghĩ muội có nói không đi cũng không được nênchẳng nói làm gì. Muội chính là không đi đó, muội kéo dài, đợi đến lúcăn cơm mới đi thì sao."
Dù sao Liên Diệp Nhi vẫn còn là đứa bé,mặc dù có chủ ý nhưng hai người lớn trong nhà đều không ủng hộ nàng, một mình nàng thì trong lòng cũng chột dạ. Nói với Liên Mạn Nhi mấy câu thì trong lòng mới thoải mái dễ chịu. Liên Mạn Nhi lại có thể cho nàng thêm chút sức, nàng mới có thể chịu được.
"Chủ ý này của muội cũng không tệ." Liên Mạn Nhi cũng cười. Liên Diệp Nhi làm như vậy chính là điển hình củakhông bạo lực cũng như không hợp tác. Trong tình huống này cũng có chúttác dụng.
Ngay lúc đó, Ngô Vương thị ngồi xe bất chấp tuyết rơi mà chạy tới đây rồi.
"... Lão gia tử đi khắp nơi mời người cũng tới nhà chúng ta, còn tìm thúc của Gia Hưng" Ngô Vương thị vừa vào cửahàn huyên mấy câu đơn giản đã đi thẳng vào vấn đề: "Nói gần nói xa mộthồi cũng có ý gộp các tỷ vào nói. Chúng ta cũng không nói lời xác định,cha kêu muội tới đây hỏi ý nhà tỷ xem thế nào."
"Thím, cũng may thím tới rồi, nếu khôngnhà cháu còn phải đi tìm thím kìa. Chuyện này chúng ta phải tính toáncẩn thận." Liên Mạn Nhi lập tức cười nói.
Chương 743: Minh Tu Sạn Đạo
Liên Mạn Nhi mời Ngô Vương thị ngồi xuống. Người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ thương lượng tỉ mỉ.
Không thể không nói, Ngô Ngọc Quý khônghổ là người làm việc lão luyện, ông ta nghe Liên Thủ Lễ nói đúng lúc này Liên Thủ Tín không ở nhà, trong lòng liền biết chuyện gì xảy ra. Cũngvì có quan hệ đặc biệt với Liên gia nên ông không nói gì mà bảo NgôVương thị mượn danh nghĩa sang đây thăm hỏi để truyền đạt lại cho nhàLiên Thủ Tín. Trong lúc thế này, đương nhiên chính ông ta và Ngô GiaHưng không tiện đi đi lại lại với nhà Liên Thủ Tín.
Mọi người trong nhà Ngô gia đều biết rõsự tình ở Liên gia, bọn họ thân cận với gia đình Liên Thủ Tín hơn, gặpchuyện dĩ nhiên muốn đứng cùng một phe với bên này.
"Cha Gia Hưng hỏi bên kia tính mời những người nào, hỏi ra mới biết thế nhưng toàn là người thông minh khéo léo. Tam đương gia nhà các ngươi nói như vậy, đoán chừng trong lòng mọingười cũng hiểu chuyện quan trọng thế nào. Lão gia tử bên kia cũng hiểurõ như thế. Chờ xem, một hồi các ngươi sẽ thấy có người đến." Ngô Vươngthị chớp chớp mắt cười, nói.
Quả thật lời Ngô Vương thị nói khôngsai, ở cách xa có lẽ còn có thể hiểu lầm, nhưng chung quanh mười dặm tám thôn quanh đây đều biết rõ ràng sự tình Liên gia. Nhất là những ngườitinh anh có tư cách, có năng lực làm người hoà giải như bọn họ.
Bình thường một nhà Liên Mạn Nhi đều đối đãi với mọi người rất rộng lượng, tạo được ân tình với hàng xóm lánggiềng, đối với nhà cũ bên kia lại càng hết lòng quan tâm giúp đỡ, làmcho tiếng lành đồn xa. Hơn nữa, một nhà các nàng ở nơi đây phô trươngdanh vọng và khí thế lớn như vậy, gặp phải loại sự tình này, đương nhiên những người đó muốn xem nhà Liên Mạn Nhi có thái độ gì. Dĩ nhiên, những người đó đâu dễ bị lừa gạt bằng mấy câu nói đơn giản, phần lớn khả năng là họ sẽ xem chừng tình hình thế nào hoặc là tới cửa hỏi thăm chút íttin tức. Có thể mượn chuyện lần này tạo quan hệ gần hơn với một nhà Liên Mạn Nhi cớ sao lại không làm.
Thật ra thì Liên Thủ Tín lựa chọn đúnglúc này không ở nhà, ông không lộ diện ở nhà cũ, cũng không phái ngườiđi qua đó, xem như đã nói rõ một vài vấn đề rồi.
"Nhờ có thím nhắc nhở " Liên Mạn Nhi cũng cười nói: "Chuyện này phải an bài sớm một chút."
Người một nhà thương lượng một phen. Sau đó kêu quản sự Hàn Trung và vợ Hàn Trung tới, như thế... như vậy... nhưvậy... như thế... mà phân phó một hồi, để lát nữa hai người ở tiền viện chịu trách nhiệm chiêu đãi những khách nhân có thể sẽ tới thăm.
"Những ngày qua làm chúng cháu buồn hếtsức." An bài chuyện tình chiêu đãi xong xuôi, Liên Mạn Nhi hướng NgôVương thị nói: "Thím, những chuyện này cháu không cần nói có lẽ thímcũng biết. Nhà chúng cháu làm thế này coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Bình thường nhìn ông nội cháu rất hiểu biết, đến khi gặp phảisự tình thì không cần biết chuyện gì xảy ra, căn bản ông không chịu nghe nhà cháu khuyên giải một câu."
"Cả nhà sống với nhau không phải cầumong an bình sao? Cứ hết chuyện này rồi đến chuyện kia không ngừng nhưvậy, cuộc sống có thể trôi qua an lành hay sao? Cha cháu, mẹ cháu theođó mà thương tâm, tức giận. Chúng cháu hao tổn tài của để tiêu tai họa,không ai đau lòng cho chúng cháu, chúng cháu cũng chịu. Nhưng chung quycứ tiếp diễn như vậy hoài, cháu sợ ông bà nội... Thể cốt hai lão nhânkhông chịu nỗi mà bị hành hạ hư mất."
Ngô Vương thị cũng nói theo: "Người giàrồi, có lúc thật giống như trở về ngày trước. Không phải có câu nói:Lão ngoan đồng như trẻ nhỏ đấy sao. Gặp phải chuyện như vậy đúng là rấtsốt ruột, không khuyên cũng không được. Có đôi khi phải vạch trần lỗthủng đã bị vá, khi đó có lẽ mới hiểu ra. Thế nhưng đến lúc đó hiểu rarồi có thể làm gì được nữa, tất cả đều đã trễ rồi. Bởi vậy phải có chútbiện pháp."
"Nhà cháu buồn bực, ủy khuất, còn aibiết rõ ràng hơn chúng ta sao? Mấy người nhà thím nhiều khi ở nhà cũngthấy lo cho các cháu. Thím ở thôn trên không phải họ hàng quyến thuộc gì với một nhà các cháu. Nếu là họ hàng quyến thuộc, không cần biết cha mẹ các cháu có trưởng bối khác bên trên hay không, cho dù là người cùngthế hệ nói mấy câu nặng nhẹ khuyên nhủ hai lão nhân thế nào thì cũng đãkhông xảy ra chuyện thế này. Có lẽ có tác dụng thật."
"Không có họ hàng, không phải vẫn có người tới sao?" Liên Mạn Nhi cũng cười nói.
"Mạn Nhi, ý của cháu là. . . . . ." Ngô Vương thị hơi bất ngờ.
Liên Mạn Nhi gật đầu cười.
"Nhà cháu trải qua không ít sự tình,người đến cũng không phải một lần hai lần. Đúng lúc này ông nội cháu tìm người tới, thôi thì cải lương không bằng bạo lực vậy." Liên Mạn Nhiliền nói.
Liên lão gia tử muốn tìm người đếnkhuyên giải hai cha con Chu gia rời đi, Liên Mạn Nhi biết thời biết thếmượn cơ hội này bất hiện sơn bất lộ thủy (không đụng tới thì không biết hàng) mà để người ta tới khuyên nhủ Liên lão gia tử một lần triệt để.
"Đúng là không còn biện pháp nào khác,đã không thể để như vậy thôi thì cứ mời người tới đi." Liên Thủ Tín vàTrương thị gật gù nói.
"Đây đúng là biện pháp." Ngô Vương thịcũng gật đầu: "Có những lời các ngươi nói chưa chắc bên kia đã lọt tai.Nếu đổi lại là người khác nói, bên kia có thể sẽ nghe theo."
Ngô Vương thị còn một câu chưa nói ra.Đó chính là có những lời nhà Liên Thủ Tín không tiện nói với Liên lãogia tử, nhưng người khác nói lại càng thích hợp hơn. Đây cũng là nguyênnhân vì sao từ những chuyện lớn như ra ở riêng, đến chuyện nhỏ như tranh cãi hằng ngày, người nhà nông đều có thói quen mời người tới hòa giải.
"Thím, chuyện này còn phải phiền toái thúc thúc và Gia Hưng ca ạ." Liên Mạn Nhi thương lượng với Ngô Vương thị.
Ý tứ Liên Mạn Nhi là muốn mời Ngô NgọcQuý hoạt động ở bên trong, trước tiên là quyết định "Chấp thuận lời mờicủa Liên lão gia tử" đi nhà cũ Liên gia làm người hòa giải. Sau đó làxác định rõ mục đích đi hòa giải đích thực là gì.
Nói cách khác, bề ngoài những người nàylà được Liên lão gia tử mời tới để khuyên nhủ cha con Chu gia rời đi.Nhưng trên thực tế thì những người dó đã nhận lời nhờ cậy của người khác để đến hoà giải một chuyện khác.
Đương nhiên người khác này chính là nhà Liên Mạn Nhi.
Đây gọi là Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. (trước mặt giả vờ làm chuyện này nhưng sau lưng lại làm việc khác)
Bởi vì sự tình đặc thù, nên mời nhữngngười nào cũng trở nên đặc biệt cẩn thận. Người một nhà và Ngô Vương thị cùng nhau cân nhắc một phen, cuối cùng mới xác định danh sách xuống.
"Lát nữa ta trở về sẽ bảo hai người bọnhọ ra ngoài làm việc." Ngô Vương thị ghi tạc trong lòng từng cái tên rồi trịnh trọng gật đầu nói.
Định người xong, kế tiếp chính là bàn bạc mục đích cuối cùng muốn đạt tới là cái gì.
Liên Mạn Nhi cười cười, trời ban cơ hội tốt, lần này hẳn là có thể nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, nhàn nhã cả đời) rồi.
Mọi người thương nghị thỏa đáng hết mọivấn đề, Ngô Vương thị mới đứng dậy cáo từ lập tức trở về nhà bảo haingười Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng bắt đầu triển khai kế hoạch.
"Cuối cùng vẫn phải nhờ người xử lý, haiz..." Chờ sau khi Ngô Vương thị đi, Liên Thủ Tín liền thở dài một hơi.
"Cũng không còn biện pháp nào. Con đã sớm muốn nhờ người tới xử lý rồi." Liên Mạn Nhi liền nói.
"Nói là nói như vậy, cuối cùng..." Liên Thủ Tín lại thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Liên Mạn Nhi hiểu tâm tư Liên Thủ Tín.Liên Thủ Tín lúc nào cũng nghĩ chuyện vô cùng tốt, cảm thấy hai cha concó chuyện gì mà không thể thương lượng thỏa đáng với nhau, nhờ người đến xử lý có chút tổn thương tình cảm, lộ vẻ xa lạ.
Ý nghĩ này thật tốt, một mảnh tấm lòng son. Đáng tiếc sự thật chứng minh, căn bản không thể nào thực hiện được.
Nếu như Liên lão gia tử và Chu thị đốixử với Liên Thủ Tín bằng một nửa Liên Thủ Tín đối với bọn họ, như vậymấy người Liên Thủ Tín cũng sẽ có một phần thương tiếc bọn họ, tuyệt đối không tới bước đường hôm nay.
Mời người tới là loại thủ đoạn đơn giảnnhất, thích hợp nhất, cũng là hữu hiệu nhất, căn bản không liên quan đến cái gì xa lạ, tổn thương cảm tình... Hơn nữa, hôm nay chọn dùng phươngthức này cũng có thể hạ ảnh hưởng đối ngoại đến mức thấp nhất.
Trời đã cho cơ hội, đương nhiên Liên Mạn Nhi sẽ không bỏ qua.
Liên Mạn Nhi không khuyên nhủ Liên ThủTín nữa. Liên Thủ Tín cũng chỉ hơi thương cảm một lúc rồi nhanh chónghồi phục trở lại. Dù sao trải qua những chuyện này, Liên Thủ Tín nguôingoai không còn một mực chấp mê bất ngộ giống như trước.
******************************
Nhà cũ Liên gia.
Sắp tới buổi trưa, Liên lão gia tử sốtruột đi ra đi vào đã được vài lần. Ngoài phòng, Chu thị dẫn theo Tưởngthị thu dọn rượu thịt, thức ăn lên bàn xong rồi. Người bọn họ mời vốnnên sớm đến từ trước, vào lúc này có lẽ đều đã nói chuyện xong, đang đợi đến lúc ăn cơm mới phải.
Nhưng những người bọn họ mời tới không thấy một ai.
"Chuyện này là thế nào!" Gân xanh trêntrán Liên lão gia tử giật giật, ông đến trước mặt Liên Thủ Lễ hỏi: "LãoTam, con đi mấy nhà kia họ nói thế nào, nói là có việc không thể tớisao?"
"Không phải, không ai nói như vậy ạ."Liên Thủ Lễ cũng gấp gáp theo. Từ nãy đến giờ Liên lão gia tử đã hỏi đihỏi lại Liên Thủ Lễ vấn đề này mấy lần rồi.
Giống như trước khi lên đường Liên lãogia tử đã nói với Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Lễ đi vài nhà, mặc dù người tangạc nhiên khi thấy ông ta đến nhưng rất nhiệt tình tiếp đãi. Dĩ nhiên,tất cả những người này cũng hỏi thăm Liên Thủ Tín. Mà đối với việc ôngmuốn mời cũng không có người cự tuyệt. Mọi người nói những từ ngữ khônggiống nhau nhưng ý tứ đại khái đều chỉ có một.
Được mời tới, bọn họ cảm thấy rất có mặt mũi. Trong nhà có chút chuyện cần phải xử lí, xong việc bọn họ sẽ lập tức tới ngay.
"Cha, vậy cha mời những người kia..." Liên Thủ Lễ ấp úng hỏi.
Liên lão gia tử thở dài một tiếng rồi cũng không trả lời.
Ông đi gặp gỡ, cơ bản cũng giống nhưLiên Thủ Lễ, chẳng qua là thái độ hơi có chút phân biệt. Những người đóđối với ông thật sự cao đón cao đưa, kính trọng, nhiệt tình vô cùng.
Nhưng vậy thì có ích lợi gì chứ, cho tới bây giờ cũng không thấy một người nào đến!
Liên lão gia tử đứng ở cửa sốt ruộtkhông thôi. Chu thị ở ngoài phòng cũng đang tức giận. Đã nói để choTriệu thị và Liên Diệp Nhi tới giúp đỡ làm việc, nhưng hiện tại bà đãlàm gần xong, vậy mà hai mẹ con kia đến bóng dáng cũng không thấy đâu.
Dĩ nhiên, nhà cũ cũng không phải chỉ cóbà và Tưởng thị là hai nữ nhân, nhưng làm thức ăn chiêu đãi khách nhân,bà không dám để cho Hà thị động tay, Liên Đóa Nhi bà cũng không tinđược, Liên Nha Nhi ngược lại cũng có thể làm, nhưng bị mấy người nhàLiên Thủ Nghĩa cấm, bà kêu làm sao Liên Nha Nhi cũng không dám tới đây.
Còn để một bà lão sắp xuống mồ này chống chịu với trời đông giá rét đông cứng cả hai hàm tự tay đi làm! Sắc mặtChu thị âm trầm, rất muốn hướng về phía Liên Thủ Lễ nổi giận. Nhưng màcuối cùng bà cũng nhịn được.
Chu thị rất tùy hứng, rất tự cao, nhưngbà cũng có ánh mắt, bà biết tình huống trước mắt không ổn. Hơn nữa giờphút này Liên lão gia tử dường như ăn phải thuốc súng, tuyệt đối sẽkhông giống như bình thường mà nhẫn nhịn bà như vậy.
Cho nên, bà chỉ có thể nhẫn.
Liên lão gia tử và Chu thị đều ở trạngthái khẩn trương nóng nảy làm cho nhà cũ như bị mây mù giăng kín. Mấyngười Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Lễ và Tưởng thị đều cảm thấynặng nề khó thở.
Lại đợi một hồi, rốt cuộc Liên Thủ Nhânkhông chịu được mà cẩn thận quan tâm hỏi Liên lão gia tử: "Cha, sao mấyngười này còn chưa đến. Một hai người có việc không tới cũng được, nhưng tất cả mọi người đều không... ".
"Ta... Hồ đồ rồi, không còn dùng được nữa rồi. Người ta đều không tới!" Ánh mắt Liên lão gia tử trống rỗng mà lẩm bẩm, sống lưng thẳng tắp tựa hồ thoáng cái đã còng xuống.
Chương 744: Nói Toạc
Trong khoảng thời gian ngắn, Liên lão gia tử chỉ cảm thấy đầu vángmắt hoa, hai chân như nhũn ra. Ông lảo đảo như muốn ngã ngồi về phíasau.
"Cha, cha sao vậy?" Liên Thủ Lễ đang ở bên cạnh Liên lão gia tử, phát hiện thần sắc Liên lão gia tử không đúng, vội vàng đỡ ông.
Từ tối hôm qua đến bây giờ, tinh thầnLiên lão gia tử vẫn luôn căng thẳng cực độ. Hoặc cũng có thể nói, kể từkhi bắt đầu an bài chuyện hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân, lòng ông vẫn luôncăng cứng. Bởi vì cố giữ lấy một chút sức lực, bất kể gặp được thất bạinhư thế nào, ông đều ráng kiên trì. Nhưng giờ phút này, sức lực toànthân ông thật giống như thoáng cái đã mất hết. Liên lão gia tử đứngkhông nổi, mềm nhũn mà tựa vào bả vai Liên Thủ Lễ.
"Cha. . . . . ." Liên Thủ Lễ vội vã kêu một tiếng.
Người già, ở phương diện tinh thần sợnhất chính là quá vui, quá buồn, nói cách khác là sợ bị kích động quáđộ, mà ở khía cạnh thân thể thì sợ nhất là té ngã. Cũng may vừa nãy Liên Thủ Lễ đứng ở bên cạnh, nếu không Liên lão gia tử chắc chắn đã té nằmtrên mặt đất.
"Vào nhà... chúng ta vào nhà." Liên lão gia tử ậm ờ nói mơ hồ trong miệng.
Liên lão gia tử còn cố gắng muốn tự mình đi, thế nhưng rất nhanh ông cũng phát giác việc này rất khó khăn, cuốicùng vẫn để Liên Thủ Lễ giúp ông. Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Chu thịcùng với Tưởng thị cũng phát giác Liên lão gia tử có gì đó không đúng,đều bước lên phía trước, vây quanh đỡ Liên lão gia tử vào Tây phòng.
"Lão đầu tử, ông sao vậy? Ông nói chuyện đi? Lại phát bệnh hả?" Đỡ Liên lão gia tử đến ngồi trên giường gạch,Chu thị liền tiến tới trước mặt Liên lão gia tử hỏi han liên tiếp.
Liên lão gia tử đầu nửa cúi thấp, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, ông không nói tiếng nào.
Chu thị lập tức nóng nảy.
"Có khi nào lại phát bệnh nữa rồi không? Nhanh mời lang trung. Kế Tổ a, lão Tam a, đi mời lang trung nhanh lên." Chu thị kêu như vậy rồi thân thể cũng mềm nhũn ra, bà bổ nhào vào bêncạnh Liên lão gia tử.
"... Ngươi đó, ngươi luôn cậy mạnh! Ngươihành hạ cái mạng già của ngươi xong rồi mới chịu yên tĩnh. Ngươi là lãođầu tử không có lương tâm, ngươi vứt ta một mình ở lại thì biết làmsao..." Chu thị kêu khóc.
Liên Thủ Lễ thấy tình huống không tốt, cũng gấp gáp hướng bên ngoài đi ra, muốn chạy đi mời lang trung.
"Lão Tam. Đứng lại." Đột nhiên Liên lãogia tử mở miệng kêu một tiếng rồi lại cúi đầu quở trách Chu thị: "Bàkhóc tang cái gì, ta đây không phải còn sống sờ sờ ra đấy sao. Ngày đang tốt lành bị bà khóc lóc om sòm như vậy cũng thành xui xẻo mất rồi."
"Không có chuyện gì sao ông lại bày rabộ dáng này, hù dọa ai chứ?" Chu thị thấy mặc dù sắc mặt Liên lão gia tử vẫn không tốt, nhưng đã có thể nói chuyện rõ ràng, thoáng cái liềnbuông lỏng một nửa tâm tư. Bà lau khô nước mắt, mắng Liên lão gia tử.
Thế nhưng cũng chỉ mắng được một câu, Chu thị đã ngừng lại.
Hai ngày này, bà đúng là bị sợ hãi không thôi, mấy ngày nay tính tình bà cũng thu liễm rất nhiều, trở nên nhưLiên lão gia tử thường nói "Hiểu chuyện" rồi.
"Hay là mời lang trung xem một chút đi." Chu thị thấy Liên Thủ Lễ bị Liên lão gia tử gọi dừng lại thì nói thêm.
"Xem gì mà xem, ta không có chuyện gì.Việc này mà đi mời lang trung. Bà ngại mặt mũi ta bị vứt chưa đủ sao. Ta không sao. Ngay cả có chuyện, hôm nay ta có chết đi cũng không thể mờilang trung. Các ngươi ai muốn lén đi thì cút ra khỏi nhà này cho ta. Sau này không còn là người của lão Liên gia ta nữa!" Lời Liên lão gia tửnhư chém đinh chặt sắt.
Tại sao Liên lão gia tử lại kiêng kỵchuyện mời lang trung như vậy, lòng dạ mọi người trong nhà đều đã biếtrõ. Vì vậy, ai cũng trầm mặc xuống.
Đột nhiên màn cửa bị vén lên từ bên ngoài, Liên Thủ Nghĩa thăm dò đi vào, trái trái phải phải nhìn quanh.
"... Sao không thấy ai tới vậy? Lúc này là lúc nào rồi, sao còn chưa ăn cơm." Liên Thủ Nghĩa tùy tiện nói: "Mấyngười bọn họ không tới thì không tới, ta cũng phải ăn cơm a. Đều đã muathức ăn cả rồi, đừng lãng phí chứ."
Nói đến đây, Liên Thủ Nghĩa ha hả cười lên, nhìn nhìn Liên Thủ Nhân.
"Chu Đại Nữu nhao nhao kêu đói bụng, một hồi nếu còn không có cơm ăn, nàng ta lại phát điên, mấy người nhà chúng ta có muốn chặn cũng chặn không nổi a."
Thật ra Liên Thủ Nghĩa cũng có chút ánhmắt, ông ta thấy thần sắc Liên lão gia tử và Chu thị đều bất thiện nênkhông dám gọi bọn họ. Nhưng ông ta vẫn cứ tùy tiện giống như trước,không tim không phổi, mặc dù phát hiện tình huống không đúng, ông ta vẫn cứ nhè lửa cháy mà đổ thêm dầu.
"Mày căng mắt ra mà trông rõ một chút!Mày là đồ ngốc không tim không phổi. Còn muốn ăn... cuộc sống sau này cũng sắp không qua nổi rồi đây này!" Chu thị liền quát Liên Thủ Nghĩa.
Liên Thủ Nghĩa đang rót dầu vào lửa,thấy lửa sắp lan đến trên người mình, ông ta liền linh cơ chợt động,cười hề hề lui thân bỏ chạy. Lúc màn cửa còn chưa rơi xuống hết, Tưởngthị đã nhìn thấy Liên Thủ Nghĩa đi về hướng Đông phòng, ông ta vươn tayvào trong một cái chậu, cũng không biết mò lấy cái gì ra, rồi nhanhchóng nhét vào miệng.
Màn cửa rơi xuống hết, Tưởng thị cũng dười ánh mắt về phía khác, tựa hồ mới vừa rồi nàng không thấy gì cả.
"Cha, hiện tại nên làm sao?" Trong phòng lại lâm vào trầm mặc, một hồi lâu, vẫn là Liên Thủ Nhân cố lấy dũngkhí, cẩn thận dò hỏi Liên lão gia tử.
"Còn có thể làm sao, ta ở trong thôn này đã thực sự trở thành người không còn mặt mũi rồi." Trì hoãn lâu nhưvậy, Liên lão gia tử thở ra một hơi, đồng thời chỉ cảm thấy toàn thânmỏi mệt nói không ra lời, một lòng toàn là tro bụi, cũng không vực tinhthần dậy nổi.
"Không phải lúc nãy trước khi đi mờingười đều nói rất hay sao. Thế nào mà đáo sự lâm đầu, ai cũng khôngtới?" Liên Thủ Nhân thử thăm dò nói: "Chuyện này, chuyện này không phảilà..."
Liên Thủ Nhân nói đến đây, lại lướt ánhmắt qua nhìn những khuôn mặt mấy người trong phòng một lần, ông ta cúiđầu do dự không biết có nên nói ra khỏi miệng hay không.
"Được rồi, đừng nói nữa." Liên lão gia tử trước một bước ngăn Liên Thủ Nhân lại: "Đừng nói gì nữa cả."
Liên Thủ Nhân thấy Liên lão gia tử như vậy, sắc mặt thoáng cái cũng chán nản.
Liên lão gia tử không để ông ta nói,đương nhiên là bởi vì tự bản thân Liên lão gia tử đã nghĩ được nguyênnhân. Còn có thể có nguyên nhân gì ngoài nguyên nhân bà con hàng xómtrong thôn nể mặt một phòng Liên Thủ Tín nên mới khách khí với bọn họ,đương nhiên, họ cũng sẽ vì duyên cớ đó mà không hề khách khí với bọn họnữa.
Liên lão gia tử cũng biết, Liên Thủ Tínđối với chuyện ông hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân _ chuyện làm cho dư luận xôn xao này, hết sức chán ghét. Liên Thủ Tín từng ám chỉ qua nhưng ông vẫnmặc kệ. Mặc khác ông lại dùng huynh đệ Võ gia_ người mà Liên Thủ Tínthập phần không chào đón, làm người mai mối. Bết bát hơn chính là cuốicùng chuyện lại biến thành bộ dáng này.
Ông đi mời người ở khắp nơi, thế nhưngLiên Thủ Tín vẫn không hề lộ diện. Ông có thể hiểu lần này Liên Thủ Tínthật sự giận dữ thế nào.
"Là muốn nương theo dạy dỗ ta sao!" Liên lão gia tử tự nhủ.
Nhưng ông lại không thể vì vậy mà đi chỉ trích Liên Thủ Tín, ông có thể đi nói: chính vì Liên Thủ Tín ngươi nênkhông có người đến nhà ta hay sao? Bất kể Liên Thủ Tín bên kia kết thúcchuyện này bằng cách nào, ông cũng không thể nói gì. Người ta hoàn toàncó thể xử lí chặt chẽ đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.
Cũng có lẽ, căn bản người ta không cầnphải làm gì, nói gì, người trong thôn đã tự sáng mắt sáng lòng, khôngngười nào không nhìn ra sắc mặt người ta?!
Liên lão gia tử chỉ có thể ngậm miệng nuốt máu.
Mọi người trong nhà sầu mi khổ kiểm, chờ Liên lão gia tử ra quyết định.
"Ta có thể hạ chủ ý gì à, vậy thì phảiđợi xem người ta muốn chúng ta xử lý thế nào, chúng ta phải xử lý thế đó thôi." Liên lão gia tử nhắm hai mắt lại, hữu khí vô lực mà nói: "Saolại phải đi đến một bước này chứ!"
Liên lão gia tử không có chủ ý, nhữngngười khác dĩ nhiên lại càng không có chủ ý. Nhưng tất cả những ngườikhác cũng hoàn hảo, bởi vì Liên lão gia tử là người trụ cột còn ở đây.Chỉ có Liên Thủ Nhân đứng ngồi không yên, trong lòng run sợ.
Liên Thủ Nhân sợ hãi.
"Cha à." Liên Thủ Nhân bất chấp đau đớntrên người, phịch một tiếng quỳ xuống trước Liên lão gia tử: "Cha a. Cầu xin lão nhân người, bất kể như thế nào, ngàn vạn lần không thể lưu nhađầu điên kia lại được. Nếu để nàng lại, con cũng không sống được mấyngày nữa rồi."
"Cha, người biết đó. Lão Tứ bọn họ bởivì chuyện đã qua, trong lòng hận con là một tên đại phiền phức. Vốn nóđã không muốn con cưới thêm vợ, lần này biết chuyện nha đầu điên kia,còn biết nàng ta có thể đánh chết người, nói không chừng... nói khôngchừng... Nó, bọn nó nghĩ... Để cho nha đầu điên kia hành hạ con đến chết,bọn nó cũng có thể báo được thù rồi."
Liên Thủ Nhân sợ Liên Thủ Tín lòng manghận cũ, ỷ có quyền thế liền để ông ta cưới Chu Đại Nữu. Sau đó mượn tayChu Đại Nữu trị chết ông ta.
Liên lão gia tử suy nghĩ một chút, rồi khoát tay áo bảo Liên Thủ Nhân đứng lên.
"Con đừng đoán mò, chuyện này không thểnào." Cho dù ông hồ đồ chuyện của Liên Thủ Nhân. Nhưng những chuyện tình khác, Liên lão gia tử vẫn còn có chút hiểu biết. Nhiều năm như vậy,người nào trong nhà có tính tình gì, thật ra ông đều biết. Bình tĩnh xem xét lại, một phòng Liên Thủ Tín quả thật không phải loại người nhẫn tâm như vậy.
"Người ta thật muốn chỉnh chết con, cũng không cần chờ tới bây giờ." Liên lão gia tử nhỏ giọng lẩm bẩm một câu,mọi người cũng không nghe rõ.
Không biết qua bao lâu, trong viện độtnhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện. Hai huynh đệ NgôNgọc Quý và Ngô Ngọc Xương, trong đám hàng xóm còn có cha Xuân Trụ, mọingười tới rồi.
Đón người vào trong nhà, sau một phenhàn huyên, mấy người đều nói có chuyện trì hoãn nên tới chậm, cũng không nói vì sao đến bây giờ mấy người bọn họ mới đến.
Về phần sự tình muốn nói, thời điểm đimời người Liên lão gia tử và Liên Thủ Lễ cũng đã nói, lúc này không cầnnói nữa. Không cần Liên lão gia tử bố trí, bốn người tự động phân công.
Ngô Ngọc Quý cùng Lý Chính đi Đôngphòng, chịu trách nhiệm thuyết phục cha con Chu gia, mà cha Xuân Trụcùng với Ngô Ngọc Xương thì ở lại Tây phòng, cùng Liên lão gia tử gấprút bàn bạc.
"Chuyện nhà ông, ta cũng biết đại khái." Hàng xóm mấy mươi năm, giao tình của cha Xuân Trụ cùng với Liên lão gia tử cũng không tệ: "Lão ca ca, ta làm người phải biết tích phúc a. Mộtchén nước thường thường không nói nhưng cũng phải biết giữ mức độ vừaphải, đừng làm rơi vãi nước trong chén ra ngoài, nếu làm không tốt sẽlàm vỡ chén, vậy không phải hỏng bét rồi sao."
"Hài tử khóc lóc, có kẹo ngọt ăn sẽ không khóc nữa. Hài tử hiểu chuyện thì ta cũng không nên thiệt thòi nó."
"Lão ca ca, chúng ta quan hệ không tệ,ta không lừa dối ngươi. Một phòng Tứ nhi tử của ngươi đối đãi với hailão nhân các người thế nào, tất cả mọi người đều thấy trong mắt. Huynhtrưởng bọn nó lúc này có khó khăn trắc trở, tất cả mọi người cũng thấy.Tứ nhi tử của ngươi đối với các ngươi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi."
"Lão ca ca, ngươi ngẫm lại đi, ngươi đãlàm những gì cho mấy người nhà Tứ nhi tử của ngươi, mấy người trongphòng này làm những gì với họ. Chúng ta làm người phải có lương tâm,phải nói đạo lý a."
"Dượng" Ngô Ngọc Xương cũng đi theokhuyên nhủ Liên lão gia tử: "Cùng là con ruột, những chuyện này làm tổn thương tâm tư quá nặng rồi, có muốn trị cũng trị không hết a."
"Lão ca ca, ta với ngươi cũng không chênh lệch tuổi tác lắm. Lời ta nói có thể không dễ nghe. Chúng ta còn có thể sống mấy năm nữa đâu. Ngươi bây giờ quả thật thiên vị quá đáng, đây không phải giúp lão Đại hay người nào cả. Ngươi là đang hại chúng. Chờ ngươi đi rồi, lúc đó chúng phải làm sao đây? Để mấy huynh đệ chúng nhìn nhau như kẻ thù sao? Lão ca ca, ngươi phải lưu lại tưởng niệm cho con cháu, không thể làm chuyện quá tuyệt tình a."
Cha Xuân Trụ cùng với Ngô Ngọc Xương ngươi một lời ta một câu, mỗi câu mỗi từ đều thẳng hướng tới chỗ hiểm. Sau một khoảng thời gian, hai người đã nói cho Liên lão gia tử đổ mồ hôi lạnh dầm dề.
Chương 745: Mệnh
Đúng như lời Ngô Vương thị, Liên gia ở nơi đây không có họ hàng,không ở gần nhánh chính. Liên lão gia tử chính là đại gia trưởng duynhất, trên đầu ông không có trưởng bối áp đảo, bên cạnh lại không cóngười cùng thế hệ khuyên can. Về việc nội bộ trong nhà Liên gia, nhữnglời nói hiện ra máu không lưu tình như vậy, ai sẽ đến trước mặt ông nói?
Mặc dù ngay cả Liên Thủ Tín cũng từng oán trách, mặc dù Ngũ Lang đãnói nịch sát. Lúc ấy, Liên lão gia tử cũng nghe vào, chẳng qua qua thờigian lâu dài, tâm tư thiên vị của ông đối với Liên Thủ Nhân vẫn chiếmthượng phong.
Tạo thành cục diện thế này, một bộ phận nguyên nhân là do không cóngoại nhân đến đây làm rõ ràng các sự việc. Liên lão gia tử là người sĩdiện, ông lừa mình dối người, hữu ý vô tình mà vẫn cứ làm những chuyệnbịt tai trộm chuông. Một nguyên nhân khác nữa là do không họ hàng thânthích nào có bối phận đến đây khuyên nhủ, thậm chí trách cứ thức tỉnhông.
Liên lão gia tử cứ tùy ý mơ mơ hồ hồ thiên vị như vậy, ông một mựclao đầu vào con đường nghiêng lệch, để nó dẫn dắt ông càng chạy càng xa.
Nhà Xuân Trụ là nhà lâu đời ở Tam Thập Lý Doanh Tử, nhiều thế hệ quađều dựa vào trồng trọt mà sinh sống. Những người trong nhà bọn họ bâygiờ, cộng tất cả số người nhận biết được một mặt chữ to lại cũng khôngđầy một sọt. Nhưng như thế cũng không ảnh hưởng đến tư cách làm ngườiđứng ngoài quan sát của cha Xuân Trụ, cách nhìn của ông ta đối với sựtình Liên gia càng thêm công bằng và khách quan hơn Liên lão gia tử.
Mà Liên lão gia tử bị cha Xuân Trụ và một vãn bối như Ngô Ngọc Xươngđến bổ xẻ, huỵch toẹt vạch trần tất cả mọi vấn đề, giật đi thứ che mặtduy nhất còn xót lại, ông thấy chấn động tinh thần, vô cùng khó chịu, từ trước đến nay chưa từng nếm trải qua lần nào.
Nếu như ở trước mặt con cháu nhà mình nói những chuyện này cũng chẳng sao, nhưng hai vị này là người ngoài, hơn nữa họ gần như là đại biểucho đại đa số bà con hàng xóm ở Tam Thập Lý Doanh Tử.
Liên lão gia tử bị hai người nói đến không còn lời nào phản bác đượcnữa, ông xấu hổ giơ một tay lên bưng kín nửa bên mặt của mình.
"... Lại nói đến chuyện cưới vợ cho lão đại. Lão ca ca, chuyện gì chúng ta cũng phải tin vào số mệnh." Cha Xuân Trụ lại nói.
"Số mệnh đã có thì sẽ có, Mệnh không có thì cưỡng cầu cũng khôngđược. Ở phương diện khác, khó nói Thủ Nhân đại ca có mệnh số thế nào,nhưng ở phương diện hôn nhân này... cái mệnh này a... thật đúng là. . ." Ngô Ngọc Xương tiếp lời.
"Ta thấy, lão Đại đã là số mệnh này rồi. Cũng may đời này hắn cũngkhông thiệt thòi. Lão ca ca, ngươi ngẫm lại đi, hắn trước sau cưới vàomấy phòng, một người rồi lại một người đều gặp chuyện không may. Ngươixem, ngươi cũng biết đúng không? Ngươi nhìn nhìn Tứ phòng kia đi, rồinhìn lại cái nhà ngươi đang ở này, có phải muốn trấn cũng trấn khôngđược rồi không. Ngươi lại thu xếp chuyện này nữa, hại lão Đại không nói, ngay cả mọi người trong cái nhà này đều bị kéo theo chịu tai ương." Cha Xuân Trụ lại nói.
Niên đại này mọi người rất tin tưởng vào số mệnh. Liên lão gia tửcũng không ngoại lệ. Liên Thủ Nhân và nhà cũ rơi vào tình trạng hôm nay, Liên lão gia tử cũng cho rằng phần lớn nguyên nhân là bởi mấy nàng dâucưới cho Liên Thủ Nhân không hiền lương mà tạo thành. Cổ thị với Anh Tửcó thể nói là đã khuấy đảo Liên gia đến long trời lở đất, làm cho danhtiếng Liên gia bị hao tổn, tổ tông cũng thấy hổ thẹn.
"Dượng, hai người Chu gia vì sao không đi. Dượng không cảm thấy quátà dị ư, giống như bị quỷ mê hoặc ấy. Đây chính là nhân quả lâu năm.Đoán chừng Thủ Nhân đại ca muốn cưới vợ nữa thì nàng ta chính là cônương này. Nếu không muốn nàng này, trừ phi, dứt khoát chặt đứt ý nghĩnày đi." Ngô Ngọc Xương nói.
Bên ngoài đều truyền rằng Liên Thủ Nhân khắc vợ. Nhưng trong nhà cũ,Liên lão gia tử lại cho rằng vợ của Liên Thủ Nhân là Cung Phạm Sát (hung thần, điềm xấu). Lời cha Xuân Trụ và Ngô Ngọc Xương vừa vặn nói trúng tâm sự của Liên lão gia tử.
Vừa nghe xong, tay Liên lão gia tử run lên. Trong khoảng thời gianngắn, ông thấy trống rỗng, không còn chủ ý nào. Chuyện khác ông có thểkhông để ý nhưng ông tin số mệnh. Ông luôn tin tưởng người đấu không lại mệnh trời.
Cha Xuân Trụ cùng với Ngô Ngọc Xương nhìn thấy Liên lão gia tử dao động, liền tăng thêm một mồi lửa.
"Lão Đại còn gì để ngươi lo nghĩ nữa, con trai con dâu đều có, còn sợ tới khi già yếu không ai hầu hạ sao. Gia nghiệp cũng có, không sợ thiếu ăn thiếu mặc bất cứ lúc nào... Bình thường cũng có cháu trai, cháu gái ẵm bồng, so với ai cũng đầy đủ hơn. Thực nghĩ rằng hắn chỉ có một thân một mình sao?! Bên cạnh hắn có trái một người, phải một người, thời giannày cả thảy trôi qua quá đầy đủ đi." Cha Xuân Trụ nói.
"Cãi nhau chi cho mọi người đều bị tổn thọ ạ" Ngô Ngọc Xương nói.
"Thay vì chuẩn bị cưới cho hắn một cô vợ hung sát, quấy nhiễu một nhà không được an bình. Không bằng bây giờ dừng lại cho yên tĩnh. Cuộc sống hiện tại đã đủ hạnh phúc lắm rồi. Lão ca ca thử nghĩ lại chuyện ở huyện Thái Thương xem... không thể không biết đủ a." Cuối cùng, cha Xuân Trụlại nói: "Lão ca ca a... chúng ta đều già cả rồi, nên buông tay thì buôngtay thôi. Chúng ta không bệnh không tai là đã tích phúc cho con cháu lắm rồi."
"Haiz... " Liên lão gia tử thở dài một tiếng, nước mắt rơi xuống.
Trong Đông phòng, Lý chính và Ngô Ngọc Quý đang nói chuyện với chacon Chu gia. Chu Đại Nữu không cần phải nói, nàng ta thần trí không đầyđủ để đàm luận. Chu lão gia tử cũng không phải là người tâm tư linhhoạt. Nói đơn giản là hai người đều có chút đần độn.
Ở mười dặm tám thôn quanh đây, Lý chính và Ngô Ngọc Quý đều là ngườikhôn khéo bậc nhất, chỉ trong chốc lát hai người đã mò được căn nguyêncủa hai cha con Chu gia.
Nói trắng ra là do hoàn cảnh gia đình Chu gia không được tốt, nuôikhông nổi Chu Đại Nữu nữa. Lại thêm ở niên đại này, không có đạo lý nàokhuê nữ cứ ở mãi trong nhà cha mẹ, dù thế nào cũng phải có một nhàchồng, nếu không Chu gia không thể ngóc đầu dậy nỗi.
Chu Đại Nữu là người ngốc, lúc nổi điên còn có thể đánh người. Mặc dù nàng ta có thể làm chút ít việc nặng, nhưng ăn còn nhiều hơn cả namnhân. Thật sự rất khó tìm được nhà chồng, nhất là nhà chồng có điều kiện vô cùng tốt như nhà cũ vậy.
Chu lão gia tử nóng lòng muốn gả khuê nữ, may thay lại chọn trúngLiên gia không lo ăn lo uống, Liên lão gia tử lại là người hiền lành,Đại Nữu nhà hắn gả vào cửa, sau này có thể ăn no, ít phải chịu tội.
Lão đi quãng đường xa như vậy đến Tam Thập Lý Doanh Tử, thật ra chỉcần người ta đứng đắn muốn kết hôn với Chu Đại Nữu, lão sẽ lập tức đápứng. Mà nhà cũ Liên gia quả thực làm cho lão nằm mộng cũng không vớitới, là chốn đi về (chỗ ở) thật tốt, qua khỏi thôn này chỉ sợ sẽ khôngcòn nhà trọ nào nữa rồi.
Cho nên, người trung thực như Chu lão gia tử cũng không kiêng nể mà muốn để Chu Đại Nữu lưu lại.
Lý chính và Ngô Ngọc Quý nói rõ thân phận của mình trước mặt Chu lãogia tử xong, Chu lão gia tử liền cúi thấp đầu xuống, ý vị nói lão lớntuổi như vậy cũng bất chấp đường xa đến đây, còn nói Chu Đại Nữu rất ítkhi nổi điên, hơn nữa còn có thể làm việc, gả làm vợ cho Liên Thủ Nhânlớn tuổi như vậy, còn chết qua mấy đời vợ, Liên Thủ Nhân cũng xem nhưkhông lỗ. Lý chính và Ngô Ngọc Quý thấy hai cha con này cũng không phảilà người vô lại lão luyện nên cũng không quá cường thế chèn ép người ta.
"Xem mắt chính là gặp gỡ lẫn nhau, thấy thỏa đáng thì mới tính chuyện hôn sự. Nếu thấy không ổn thì các người phải trở về nhà. Các người ở xa tới, nhưng lộ phí không phải là Liên gia cho ư, mấy người các ngươi đivề còn có dư nữa là."
"Các ngươi vô cớ ở lì trong thôn ta, ta làm Lý chính không thể khôngquản, cho dù có thẳng tay đuổi các ngươi ra ngoài cũng không ai nói được gì. Nếu các ngươi còn chơi xấu, ta đi báo quan phủ, định các ngươi tộidanh lừa hôn, các ngươi chịu nổi không."
Chuyện tình không gặp quá nhiều trắc trở đã được giải quyết êm xuôi.Liên lão gia tử không để ý Liên Thủ Nhân đang đáng thương nháy nháy mắtbên cạnh. Ông ở trước mặt mọi người nói rõ sau này sẽ không hỏi vợ choLiên Thủ Nhân nữa. Dựa theo lời đề nghị của Ngô Ngọc Xương, ông gọi Liên Kế Tổ và Tưởng thị đến trước mặt, bảo hai vợ chồng này nhân lúc trướcmặt mọi người thề sẽ một lòng hiếu thuận, chiếu cố Liên Thủ Nhân sốnghết quãng đời còn lại.
Như vậy là để làm an lòng Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân.
Về phần cha con Chu gia thì trực tiếp đuổi đi. Nhưng Liên lão gia tửthấy hai cha con này quá đáng thương, mà trời đông đang giá buốt thế này lại phải đi quãng đường xa như vậy, ông chủ động đưa cho hai người mộtchút lộ phí.
Mấy người tới hòa giải cũng giúp phân xử, không để Liên lão gia tửphải móc tiền túi nữa, bọn họ bảo hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩuđưa lại một xâu tiền cho hai người.
Đương nhiên, một xâu tiền kia đã bị Võ gia xài hết một phần, chỉ còndư lại hơn bảy trăm văn. Ai cũng biết những văn tiền bị tiêu hết đềukhông phải dùng làm lộ phí đi lại. Vì vậy ý tứ mọi người đều muốn Võ gia bù đủ số tiền bị thiếu. Huynh đệ Võ gia quỳ xuống khóc lóc van nài, nói tiền kia bọn họ đã mua thuốc cho mẹ già và nương tử, lương thực trongnhà đã bán sạch từ sớm rồi, thật sự không còn đồ đạc có thể bù vào nữa.
"Không bồi thường cũng được, bây giờ liền đi nha môn, đã lừa gạt thì có trốn cũng không thoát." Mấy người đứng một bên cười nói.
Huynh đệ Võ gia bị dọa sợ, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Liên lão gia tử tâm địa từ bi, thấy đã lấy được tiền về cũng khôngtruy cứu nữa, ngay tức khắc đuổi hai huynh đệ Võ gia ra cửa, nói bọn họsau này đừng hòng mò tới đây nữa. Về phần số tiền lấy về được, Liên lãogia tử giữ lại một nửa cho nhà mình, một nửa đưa cho cha con Chu gia làm lộ phí đi đường.
Mấy người tới hòa giải cũng đều mỉm cười, nói Liên lão gia tử làm như vậy rất hào phóng, vẻ vang, thấu tình đạt lý. Liên lão gia tử lên tinhthần sai Chu thị và Tưởng thị thu xếp một bàn thức ăn, lưu mấy người bọn họ ở lại ăn cơm. Chuyện tình giải quyết xong xuôi, cuối cùng mấy ngườiđều tận hứng ra về.
Đương nhiên một nhà Liên Mạn Nhi đã biết trước tất cả mọi chuyện rồi.
Trương thị nói: "Lúc này lão gia tử đã nói không hề bàn chuyện cướihỏi của Đại đương gia nữa, không biết sau này có đổi chủ ý không đây."
"Chắc không đâu mẹ." Liên Mạn Nhi cười nói.
Dù sao Liên lão gia tử đã lớn tuổi rồi, lần này chịu giày vò mệt mỏinhư vậy, mong rằng có thể trì hoãn được một đoạn thời gian dài. Hơn nữa, có chuyện lần này, lời nói của Liên lão gia tử đã được lan truyền rangoài, cho dù sau này ông có lật lọng, cũng không ai dám đến mai mối cho ông nữa.
"Cô nương Chu gia kia cũng là người đáng thương." Trương thị nói đến Chu Đại Nữu.
Trương Thải Vân liền nói: "Cháu thấy, cũng may nhờ nàng có bệnh điênnày. Nếu không, chuyện hôn sự này mà thành công, sau này nàng ta sẽ chịu tội cho coi."
Có tấm gương của Trương thị và Triệu thị đi trước, một cô nương ngốcsa vào nhà cũ thì cuộc sống sau này trôi qua thế nào ai cũng biết.
Chu lão gia tử chỉ nhìn thấy điều kiện nhà cũ không tệ, không thiếuăn thiếu mặc, Liên lão gia tử hào phóng, khoan hậu. Nhưng lão không hềbiết rằng nàng dâu sau khi vào cửa có bị Chu thị nhào nắn thế nào thìLiên lão gia tử cũng không màng tới.
Đợt tuyết đầu mùa rơi đến chạng vạng tối mới chịu ngừng. Vài ngàysau, Trương Khánh Niên và Trương Vương thị tới đón Lý thị cùng TrươngThải Vân.
Tiểu Long và Tiểu Hổ rất nhớ bà nội. Trương Vương thị cũng rất nhớTrương Thải Vân. Trương Vương thị biết sau này Trương Thải Vân thànhthân rồi muốn trở về nhà mẹ đẻ cũng rất khó khăn. Trương Vương thị cảmthấy thời gian khuê nữ ở nhà không còn dài nên vội vã tới đón nàng trởvề.
Trương thị cho người chuẩn bị thức ăn. Sau đó tất cả mọi người đều an vị trên giường gạch ấm áp tán gẫu. Trương Vương thị nhắc đến sự tình vợ ngốc của Liên Thủ Nhân.
"Mọi người cũng biết chuyện này rồi hả?" Trương thị giật mình nói. Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm sao?!
"Biết chứ." Trương Vương thị cũng gật đầu: "Ta còn biết chuyện Chu gia kia, nói ra liền hù chết người."
Chương 746: Đổi Lại Phòng
"Chu gia còn chuyện gì khác sao tẩu?" Trương thị gấp gáp hỏi tới.
Chuyện Chu gia những tưởng đã lắng xuống. Ngày đó cha con Chu gia đến cơm trưa cũng không ăn, chỉ cầm theo một chút lương khô Liên lão gia tử cho rồi vội vã rời đi. Khi đó tuyết đang rơi, tuy Liên lão gia tử làngười như vậy nhưng cũng không lưu bọn họ ở lại một đêm.
Thế nhưng chuyện này lại không hề phai nhạt đi trong chủ đề nóichuyện của mọi người. Cơ hồ mỗi ngày nhà nào cũng ngồi ở đầu giường đặtgần lò sưởi nghị luận đề tài này, họ xem như một truyện cười mà bàn tánsay sưa. Ngay cả tiểu hài tử mới cao bằng mép giường cũng biết, nói lànhà cũ Liên gia lấy về một cô vợ ngốc, còn bị vợ ngốc đánh. Bởi vì bịđánh ba lần bốn lượt không chịu nổi nên mới đuổi người về.
Nhưng bất kể đàm luận thế nào, tất cả mọi người đều biết rất ít chuyện gia đình Chu gia.
Nhà mẹ đẻ Trương thị nằm khuất trong núi ở thôn Thiêu Oa, mà nhà mẹđẻ Trương Vương thị lại còn khuất sâu hơn trong núi, các nàng có thểbiết rõ sự tình Chu gia nhiều hơn cũng có khả năng.
"Các ngươi ở bên này cách quá xa nên không biết. Nhà các nàng rất nổi danh ở đó." Trương Vương thị nói với Trương thị.
Vốn Trương Vương thị cũng không biết đến mấy người nhà Chu gia. Chugia cách nhà mẹ đẻ Trương Vương thị đến hơn mười dặm. Bởi vì lần nàyLiên lão gia tử cho Liên Thủ Nhân xem mắt Chu Đại Nữu, mọi chuyện bị làm ầm ĩ lên mà bắt đầu đồn đãi đến tận thôn Thiêu Oa bên kia. Mọi ngườinghị luận rối rít, một người truyền cho một người, vì vậy Trương Vươngthị mới biết chút ít sự tình.
Niên đại này không có công cụ truyền tin nhanh chóng nhưng chuyện bát quái thì cứ nhốn nháo vang vọng, không hề thua kém tốc độ cũng như phạm vi lan truyền. Người nhà nông luôn luôn đi chợ. Phiên chợ là nơi tậpkết hàng hóa, đồng thời cũng là nơi tập hợp và lan truyền tin tức bátquái của mười dặm tám thôn.
Nói thí dụ như hai thôn Tam Thập Lý Doanh Tử và thôn Thiêu Oa, mặc dù ở cách xa nhưng người hai thôn đều đi họp chợ ở thôn Kháo Sơn. ChuyệnLiên Thủ Nhân được đồn đại ở chợ trong thôn Kháo Sơn, sau đó lan truyềnra khắp thôn Kháo Sơn và các thôn làng chung quanh trong núi.
"Nương, đến tột cùng là chuyện quan trọng thế nào?" Trương Thải Vângấp gáp hỏi tới một câu: "Chu Đại Nữu kia ngốc điên bẩm sinh hay do bệnh mà thành ạ?"
Tuy Chu Đại Nữu chỉ ở Tam Thập Lý Doanh Tử một đêm nhưng được lưutruyền như một truyền thuyết. Đối với người trong truyền thuyết, tấtnhiên mọi người rất tò mò.
"Ngốc bẩm sinh." Trương Vương thị liền nói: "Cha mẹ nàng cũng khônggian dối. Cha nàng cũng tàm tạm. Mẹ nàng quả thật là người ngốc. Nhànàng còn hai huynh đệ đều cao lớn thô kệch. Tất cả đều có tâm trí khôngđược đầy đủ, nhưng ngốc nhất chính là nàng... Ban đầu nàng cũng chỉ ngốcthôi, thật sự có khả năng làm việc. Chuyện nổi điên là sau này."
Liên Mạn Nhi vừa hỏi, vừa đưa cho Trương Vương thị chén trà nóngnhuận hầu: "Vì sao nàng lại phát điên? Có phải do bệnh gì không ạ?"
"Không phải bị bệnh mà do giận đến điên thôi." Trương Vương thị nhậnlấy chén trà uống một hớp lớn, lúc này mới tiếp tục nói: "Bị nhà chồngcứng rắn đuổi về nhà cho nên vì quá giận mới phát điên."
Trương thị thất kinh: "Trước kia Chu Đại Nữu đã gả cho người khác?"
"Sao lại không gả qua, còn gả qua hai ba lần rồi kìa." Trương Vươngthị liền nói: "Nàng ta cũng không phải hai mươi lăm, hẳn đã ba mươi rồiấy chứ."
Lần đầu tiên nghe được tin tức này mấy người đều giật mình.
"Hai tên nhà Võ gia kia thật không ra thứ gì." Liên Thủ Tín ở bên cạnh liền nói.
"Lúc trước nàng gả đi cũng gạt người ta nàng không phải kẻ ngốc, cho nên mới bị người ta đuổi về nhà hả?" Trương thị lại hỏi.
"Không hề giấu giếm là đằng khác. Người nhà lão Chu cũng rất trungthực. Mà chuyện này cũng không giấu giếm được, chỉ cần nhìn nhau một hồi là có thể nhìn ra rồi mà." Trương Vương thị liền nói.
"Trước đó cũng biết Chu Đại Nữu này cũng làm được việc, sao còn bịđuổi trả trở về? Không phải bởi vì ăn nhiều quá chứ?" Trương thị khóhiểu.
Thật ra thì ở niên đại này, cho dù là cô nương ngốc cũng có thể gả ra ngoài. Dĩ nhiên giả dối sẽ không được sống tốt. Mà người ta chịu cướicô nương ngốc cũng bởi không lấy được người có điều kiện tốt hơn. Vợngốc cũng là vợ, cũng có thể tạo thành một nhà đầy đủ, cũng có thể sanhcon dưỡng cái, hoàn thành nghiệp lớn truyền lại hương khói.
Cho nên, nếu trước đó biết tình huống Chu Đại Nữu thì sau này cũng sẽ không lấy lí do nàng ngốc mà đem nàng gửi trả về nhà.
"Không phải do ăn nhiều." Trương Vương thị lắc đầu nói: "Là bởi vì Chu Đại Nữu không sinh dưỡng (không sanh đẻ được) được."
"A." Trương thị bừng tỉnh đại ngộ.
Chu Đại Nữu trước sau gả qua ba gia đình, chia ra không đều qua nămnăm, bốn năm, hai năm... cuối cùng cũng bởi vì nhà chồng thấy nàng takhông có hi vọng mang thai hài tử, mới gửi trả nàng về nhà.
Người ta cưới vợ ngốc, cho dù sinh ra nhi tử ngốc thì cũng là nhi tửcó thể truyền lại hương khói. Chu Đại Nữu không thể sinh, người ta không chịu lưu nàng là phải.
"Lúc bị nhà thứ hai hưu trở về thì có bệnh điên kia rồi." TrươngVương thị thở dài nói: "Đến nhà thứ ba bệnh này càng ngày càng quá tàdị, nàng lại không thể sinh, kết quả vẫn bị người ta trả về. Lần này đi, bệnh kia càng lợi hại hơn, đương nhiên không nhà nào chịu cưới nàng."
Khách quan mà nói, thân thế Chu Đại Nữu rất đáng thương. Nàng khônglàm gì sai, bị tạo hóa ban cho bộ dạng đó cũng không phải do nàng ta lựa chọn. Nhưng thực tế chính là tàn khốc như vậy.
Chu Đại Nữu như vậy, Chu gia như vậy, căn bản không thể nào đòi người khác mười mấy lượng bạc sính lễ.
Dĩ nhiên, không phải bây giờ Liên Mạn Nhi mới đoán được chuyện này.Vào ngày Liên lão gia tử mời người tới thì mọi người cũng đã biết rồi.Căn bản Chu gia không hề đòi hỏi sính lễ gì cả, họ chỉ muốn tìm nhàchồng cho khuê nữ nương tựa là được.
Đương nhiên mười mấy lượng bạc kia là do huynh đệ Võ gia đòi. Haingười đó muốn gạt hai đầu, đòi Liên lão gia tử xuất ra một số tiền lớn.Cho nên, ngay lúc đó mấy người tới hòa giải mới nói muốn đưa huynh đệ Võ gia lên nha môn, trị bọn họ tội lừa gạt.
Hôm nay biết chuyện Chu Đại Nữu đã trải qua, người một nhà Liên MạnNhi càng thêm hiểu rõ trình độ vô sỉ và lòng dạ hiểm độc của huynh đệ Võ gia.
"Nếu lão gia tử biết những chuyện này sẽ càng phát hỏa cho coi." Liên Thủ Tín thở dài nói: "Lương tâm hai huynh đệ Võ Nhị Cẩu quả thật đã bịchó tha mất rồi."
Liên Mạn Nhi ăn ngay nói thật: "Trên đời này không có bức tường nàomà không có gió lọt qua, con thấy mấy ngày qua, ông nội hẳn đã biết."
"Mấy người đó từ đầu tới cuối đều lợi dụng Chu gia là người trungthực, ngu ngốc. Đến Chu Đại Nữu không thể sinh dưỡng, lại từng gả chongười khác mà cũng không có ý muốn bỏ sót." Trương thị suy nghĩ mộtchút, lại nói.
Mọi người nghị luận một hồi, cuối cùng đều cảm thấy Chu gia đáng thương, còn huynh đệ Võ gia thật đáng giận.
"Không biết tình huống Chu Đại Nữu thế này. Nếu đã biết... lão gia tử cho mấy trăm văn tiền cũng đúng." Trương thị lẩm bẩm.
Mọi người nói xong chủ đề Chu Đại Nữu, lại nói đến tình hình chuẩn bị hôn sự và đồ cưới cho Liên Chi Nhi và Trương Thải Vân, càng nói càngcao hứng.
Ăn cơm xong, Lý thị và Trương Vương thị còn nói đến lúc đó sẽ tớithêm quà cưới cho Liên Chi Nhi, rồi còn giúp đỡ Trương thị xử lý chuyệnxuất giá nữa. Trương thị đương nhiên gật đầu đáp ứng, sau khi hẹn ngày,mấy người Trương gia ngồi xe rời đi.
Tối đến, mẹ con Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới thăm. Trương thị kểlại chuyện Trương Vương thị đã nói với các nàng. Triệu thị và Liên DiệpNhi cũng thổn thức theo.
"Trong thôn cũng đồn đãi chuyện này rồi nhưng không được chi tiếtnhư vậy. Không biết hai ngày nữa truyền thành cái dạng gì." Liên DiệpNhi nói với Liên Mạn Nhi: "Trưa hôm nay mẹ Nha Nhi đến nhà muội ngồi, là bà nói."
"Đúng rồi, ngày đó muội với nương không qua hỗ trợ, có ai nói gì không?" Liên Mạn Nhi nhỏ tiếng hỏi Liên Diệp Nhi.
"Không có ai nói gì cả. Chắc chẳng ai quan tâm đâu." Liên Diệp Nhicũng nhấp miệng cười, sau đó lại nói: "... Nghe nói hai ngày này ông nộiđã ngã đầu rồi."
Ngã đầu là thổ ngữ nông thôn của Tam Thập Lý Doanh Tử để hình dung bộ dạng một người sầu khổ, phiền não.
"Cha muội đi qua xem hai lần, ông nội cũng không nói chuyện lớn. Cha muội ngồi một hồi liền quay về." Liên Diệp Nhi lại nói.
Chờ sau khi Triệu thị và Liên Diệp Nhi đi, Trương thị cùng Liên ThủTín nhỏ giọng thương lượng, nói có nên đi xem Liên lão gia tử một chúthay không. Thói quen này không chỉ là do Trương thị hiếu thuận. Trươngthị là người rất dễ bị xúc động, biết được Chu Đại Nữu đáng thương,Trương thị càng thêm tràn đầy hảo cảm với chuyện Liên lão gia tử cho cha con Chu gia mấy trăm văn tiền.
"Hôm nay ta gặp Tam bá rồi, nghe nói lão gia tử không có đại sự gì,chỉ là trong lòng không dễ chịu. Chúng ta đừng nóng vội, chờ chuyện hòahoãn một chút, tránh cho... Tránh cho lão gia tử nghi ngờ, để ông không đa tâm. Chờ chuyện này hòa hoãn xuống, tránh khỏi sượng mặt của ông." Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, liền nói.
"Vẫn là chàng nghĩ chu đáo." Trương thị cũng gật đầu nói.
Nhà cũ Liên gia kể từ sau chuyện Chu Đại Nữu vẫn còn u ám. Người mộtnhà thấy vẻ mặt Liên lão gia tử và Chu thị, trên mặt ai cũng không cóbóng dáng nụ cười.
Trong đó, cuộc sống của Liên lão gia tử là trôi qua khó khăn nhất,bởi vì ông là người để trong lòng chuyện này nhất. Bản thân Liên lão gia tử đã vô cùng khó chịu, còn có người muốn làm ông càng thêm khó chịu.
Ban đầu Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đã cố gắng phản đối Liên lão gia tửhỏi vợ cho Liên Thủ Nhân. Hôm nay chuyện náo thành như vậy, đương nhiên miệng mồm hai người sẽ không xuất ra được lời hữu ích gì rồi. Hai người thấy bên ngoài không ngừng truyền bá chuyện Chu gia thì càng hả hê.Thậm chí còn đi ra đi vào châm chọt Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân.
Nhiều tiền bạc như vậy nhưng cứ trôi đi như nước, còn phô bày bảnthân mình cho mọi người làm trò cười lúc trà dư tửu hậu. Bây giờ nóikhông hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân nữa, nhưng chuyện làm mai cho Tứ Langcàng thêm khó khăn.
Bởi vì sự kiện này, danh tiếng nhà cũ Liên gia càng thêm vang dội,lại không phải là danh tiếng dễ nghe, còn một chuyện quan trọng nữa, bọn họ cũng không còn nhiều tiền như trước.
Mặc dù sắc mặt Chu thị âm trầm, nhưng bà vẫn ăn ngon ngủ yên nhưtrước, chuyện này cũng không làm bà để ý. Liên Thủ Nhân càng trở nêntrầm mặc. Liên lão gia tử thì cơm nước không vô. Mấy ngày sau, Liên lãogia tử kêu những người khác ra khỏi phòng, chỉ kêu Liên Thủ Nhân đếntrước mặt.
"... Con thu dọn chăn đệm một chút. Về sau, con cứ chuyển đến phòng này ở." Trầm mặc hồi lâu, Liên lão gia tử rốt cục mở miệng nói.
Liên Thủ Nhân nghe lời Liên lão gia tử nói tựa hồ như bị sét đánh,ông ta ngơ ngác hồi lâu rồi khóc quỳ phịch xuống, nhưng không nói gì cả, chỉ khóc gọi "Cha". Hiển nhiên ông ta biết hàm nghĩa hành động lần nàycủa Liên lão gia tử, trong lòng cũng không nguyện ý.
"Không ai chống lại mệnh trời được" Liên lão gia tử từ ái nhìn đỉnh đầu hoa râm của Liên Thủ Nhân, chậm rãi giơ tay lên.
Chương 747: Đông Hàn
Liên lão gia tử đưa tay định vuốt đỉnhđầu Liên Thủ Nhân như lúc xưa ông thường làm khi Liên Thủ Nhân còn nhỏ. Khi đó, đầu tóc Liên Thủ Nhân vẫn còn đen nhánh, đôi mắt mở to linhđộng, chỉ cần Liên Thủ Nhân cười rộ lên một cái đã làm Liên lão gia tửtràn đầy vui sướng. Ông đưa Liên Thủ Nhân đi học, mỗi một lần Liên ThủNhân được tiên sinh khen ngợi, ông sẽ sờ sờ đầu Liên Thủ Nhân.
Khi đó mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc. Liên Thủ Nhân hầu như là tất cả hi vọng của ông.
Những năm qua, ông vẫn luôn thương yêuđứa con này như cũ. Loại thương yêu này không hề vì cuộc sống sa sút màmảy may giảm bớt chút nào, ngược lại, trên sự thương yêu còn nhiều thêmmấy phần thương tiếc.
Thế nhưng tay Liên lão gia tử lại dừng ở giữa không trung, không hề chạm đến. Đỉnh đầu Liên Thủ Nhân đã hoa râmlàm lòng ông đau nhức ê ẩm từng cơn, không đành lòng chạm tới.
Thế sự tàn khốc như thế, bọn họ khôngthể không cúi đầu trước hiện thực. Nhưng dù chuyện có thế nào, Liên lãogia tử vẫn muốn tận hết khả năng lưu lại món đồ tốt nhất cho Liên ThủNhân.
"Dời qua đây đi." Liên lão gia tử thutay lại đặt lên đùi mình: "Trời đang lạnh, ở phòng này sẽ ấm áp hơn. Con ở cùng cha, hai cha con ta sớm tối có thể trò chuyện nhiều thêm mấycâu... Chờ hai lão già chúng ta không còn, cái phòng này sẽ là của con... Vợ chồng Kế Tổ nhất định sẽ hiếu thuận với con. Bất kể ai sống trong nhànày đều sẽ kính trọng con vài phần."
Bố cục nhà cũ Liên gia hiện tại chính là kiểu mẫu nhà cửa phổ biến nhất thôn làng ở phủ Liêu Đông. Phòng chínhlà Đông phòng, là chỗ ở của trưởng bối có thân phận cao nhất toàn gia.Hiện tại Liên lão gia tử làm như vậy là chứng tỏ ông đã thật sự chặt đứt tâm tư tái giá cho Liên Thủ Nhân. Bên cạnh đó, ông cũng minh xác lạilần nữa với thế nhân rằng Liên Thủ Nhân là con trai trưởng, người cóquyền thừa kế tài sản và địa vị.
"... Vợ chồng Kế Tổ chỉ có Đại Nữu Nữu,con dời qua đây cũng có thể sớm chút được ôm cháu trai." Liên lão gia tử thấy nãy giờ Liên Thủ Nhân không nói gì thì nói tiếp một câu.
Đằng sau câu này có bao nhiêu viện cớ tìm lý do lấp liếm nhưng cũng càng biểu lộ thêm tâm ý Liên lão gia tử đã quyết.
Ngày đó, không biết về sau Liên lão giatử nói tất cả những gì với Liên Thủ Nhân, chỉ thấy đến chiều chăn nệmcủa Liên Thủ Nhân đã được chuyển vào Đông phòng. Liên lão gia tử lại bảo Chu thị dọn ra một hộc tủ cho Liên Thủ Nhân cất quần áo.
Từ đó, Liên Thủ Nhân vẫn luôn ở bên cạnh Liên lão gia tử và Chu thị trong Đông phòng.
Phòng ốc nhà cũ bây giờ hết sức rộng rãi, hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị thấy Liên Thủ Nhân chuyển phòng cũng rất bất bình.
"Cha, cha nhìn phòng chúng con kìa, mấyngười chen chúc vô một phòng. Phòng trống không cũng là trống không. Cha coi, đại ca không cần phải nói rồi, hắn được đi theo hai lão nhân người ngủ ấm áp ở đầu giường đặt gần lò sưởi. Vợ chồng Kế Tổ là vãn bối củachúng con cũng được ở rộng rãi hơn. Cha, người xem, cha cũng nghĩ biệnpháp cho chúng con được rộng rãi thoáng đãng chút chứ."
Sau ngày Liên Thủ Nhân chuyển vào Đông phòng, hôm sau Liên Thủ Nghĩa liền cợt nhả tí tửng theo sát Liên lão gia tử đòi hỏi.
"Hôm nay cánh mày cứng cáp rồi, còn cầnta nghĩ biện pháp cho mày?" Mí mắt Liên lão gia tử cũng không nâng, tùy ý nói: "Mày nói đi, mày muốn thế nào?"
"Cha, Tây Sương phòng kia..." cho tới bâygiờ Liên Thủ Nghĩa luôn không phải là người rụt rè, nghe Liên lão gia tử nói vậy lập tức thuận cán mà bò lên trên.
"Tây Sương phòng thì sao?" Liên lão gia tử như cũ không nhìn Liên Thủ Nghĩa: "Mày muốn ở thì tùy mày ở."
Liên Thủ Nghĩa chậc chậc chậc miệng. Ông ta muốn chiếm Tây Sương phòng nhưng lúc này trời đông giá rét, nếu đếnTây Sương phòng ở thì phải tốn công thu dọn một phen, tối thiểu phải dán hồ lên khe hở ở cửa sổ một lần nữa, sau đó còn phải đốt kháng. Bây giờmấy người nhà họ chen chúc ở Đông sương phòng, mỗi ngày trừ buổi tối ngủ bất đắc dĩ phải đốt kháng một hồi, thời gian khác bọn họ tình nguyện ra ngoài lang thang, đi hấp thu chùa giường ấm, phòng ấm nhà người ta.
Vì muốn chiếm hữu phòng ốc, bây giờ phải phân người đi qua ngủ, mỗi ngày còn phải thu dọn, đốt kháng, điều nàycàng làm Liên Thủ Nghĩa khiếp đảm.
Làm sao Liên lão gia tử không hiểu mấynhi tử của mình, ông cầm chắc vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lườibiếng nên mới nói như vậy.
"Cha, vậy lão nhân người cho chúng conTây sương phòng kia rồi!" Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười nói: "Vậyđược, chúng con cũng không vội chuyển, chờ trời ấm áp chút. Có những lời này của lão nhân người là được."
"Ta gì hả?" Liên lão gia tử lúc này mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Liên Thủ Nghĩa.
"Cha, không phải cha nói cho chúng con Tây sương phòng sao?" Liên Thủ Nghĩa muốn nhân cơ hội này định xuống mọi chuyện.
"Đồ hỗn trướng!" Liên lão gia tử trừng mắt, cao giọng mắng: "Ta đây còn chưa chết, mày đã muốn phân gia sản rồi hả?"
Mấy ngày liên tiếp bị Liên Thủ Nghĩa đikhắp nơi phao tin đồn, Liên lão gia tử đã sớm gai mắt uất nghẹn hắn mộthơi. Chẳng qua từ trước đến nay Liên lão gia tử luôn làm việc theo đạolý, không giống Chu thị càn quấy lung tung, cho nên vẫn chưa phát tác.
"Cha, con không nghĩ vậy..." Dù trong lòng nghĩ thế nào, bị Liên lão gia tử nói như vậy, Liên Thủ Nghĩa vẫn không dám thừa nhận.
"Không phải thì tốt." Liên lão gia tửcũng không thừa thắng xông lên mà lập tức hòa hoãn khẩu khí xuống: "Concũng đừng gấp, ta đã an bài cả rồi. Nhưng ta cũng nói trước, hai phòngđông tây trên thượng phòng sau này sẽ là của đại ca con. Chuyện này đừng hòng một ai tranh giành được. Sau này ta và nương con tới ngày đó còntrông vào đại ca con phất cờ trước linh cữu."
"Mấy gian phòng ở Tây sương phòng kia là lão Tam và lão Tứ cho ta và nương con dưỡng lão. Không phải người nàomuốn cũng được." Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Nghĩa, cố ý dừng lại mộtchút để Liên Thủ Nghĩa cẩn thận thấu hiểu hàm nghĩa trong lời ông nói:"Chuyện này còn phải xem lại, nếu con cháu hiếu thuận thì còn dễ nói.Nếu như ngỗ nghịch bất hiếu thì nó cũng không có mặt mũi nào ở phòng kia của ta."
"Con nên làm gì thì làm đi." Nói xong những thứ này, Liên lão gia tử bình tĩnh phất phất tay để Liên Thủ Nghĩa ra ngoài.
Liên Thủ Nghĩa cũng không ngu, đươngnhiên ông ta hiểu rõ ý tứ Liên lão gia tử. Ý Liên lão gia tử rất đơngiản, bọn họ phải hiếu thuận, nghe lời thì Tây Sương phòng kia mới cóthể có phần của bọn họ.
Liên Thủ Nghĩa ấm ức đứng lên, bởi vìtrò khôi hài làm mai cho Liên Thủ Nhân nên mấy người bọn họ những ngàyqua rất chú ý dốc sức toan tính tài sản. Bởi vì Liên lão gia tử tâm tình nặng nề, mất sạch mặt mũi, đối với tất cả bọn họ cũng dễ dàng nhịnxuống cho qua. Nhưng chung quy trong nhà này vẫn luôn là Liên lão gia tử định đoạt.
"Đợi đã." Liên lão gia tử suy nghĩ mộtchút rồi gọi Liên Thủ Nghĩa lại: "Không có chuyện gì thì bớt đi lungtung đi, đừng như mấy tên du thủ du thực suốt ngày la cà. Hai ngày nàycác con chuẩn bị một chút, tới lúc tách hạt ngô rồi. Đợi đến khi bánđược ngô thì cũng được ngày tết khá hơn. Cùi ngô nhóm lửa cũng rất tốt.Nói với vợ con, Tứ Lang, Lục Lang mấy ngày này đừng ra ngoài."
Không cần cố ý dặn dò Liên Nha Nhi vì con bé không hề lang thang bên ngoài như bọn họ.
Một nhà Liên Mạn Nhi biết chuyện Liênlão gia tử bảo Liên Thủ Nhân chuyển vào Đông phòng, còn có ý định muốntách hạt ngô, liền hiểu rằng trên cơ bản Liên lão gia tử đã trở lại bình thường rồi.
Mắt thấy sắp đến thời gian Liên Chi Nhithành thân, dĩ nhiên ngày Ngũ Lang trở về cũng càng gần, trong lòng mấyngười trong nhà đều vui mừng hứng khởi không thôi. Liên Mạn Nhi nghĩ đến nhà các nàng đặt mua nhà cửa ở phủ thành lâu rồi nhưng Trương thị vàLiên Chi Nhi chưa hề được xem qua lần nào.
Trương thị và Liên Chi Nhi thậm chí đến phủ thành cũng chưa từng được tới lần nào.
"Tuy nói sau này lúc nào đi cũng được,nhưng con nghĩ... dứt khoát thừa dịp mấy ngày này chúng ta đi phủ thànhđi, để mẹ... nhất là tỷ con được dạo chơi vui vẻ một lần. Cũng đúng lúcchúng ta có thể đi trước để đón ca ca, rồi cùng nhau trở về luôn." LiênMạn Nhi đề nghị với người một nhà.
Lúc nào Trương thị đi phủ thành cũngkhông sao, nhưng Liên Chi Nhi sắp trở thành người Ngô gia. Trước khithành thân có thể đi phủ thành tận hưởng hai ngày vui vẻ là an bài rấtkhông tệ, dù sao mọi chuyện sắp đặt cho việc thành thân đều đã sắp xếpxong xuôi, không cần bọn họ xếp đặt gì nữa.
Sau khi thương lượng một chốc, người một nhà đều cao hứng gật đầu đồng ý.
Trước khi đi phủ thành, Liên Thủ Tín dẫn người một nhà đến thăm Liên lão gia tử và Chu thị.
Mới mấy ngày không gặp Liên lão gia tửvà Chu thị, vừa vào nhà mọi người đã thấy Liên lão gia tử gầy đi mộtvòng rõ rệt, bên tóc mai còn tăng thêm một bệt tóc trắng, nụ cười củaông hướng tới bọn họ lại thêm vài phần ý vị lấy lòng. Lòng Liên Thủ Tínthoáng cái ê ẩm như bị ai nhéo.
Liên Mạn Nhi thu hết những biểu hiện này vào tầm mắt, trong lòng nàng cũng không biết là tư vị gì. Nàng không nỡ nhìn người già không tốt. Vả lại, vốn chuyện cũng không tới nỗi nhưvậy, Liên lão gia tử và Chu thị rõ ràng có thể trôi qua rất tốt. Nghĩvậy càng làm người ta không biết là mùi vị gì.
Liên lão gia tử liên tiếp mời mấy ngườiLiên Thủ Tín lên kháng ngồi. Mặc dù Chu thị ngồi trên kháng không lêntiếng, nhưng bà vẫn đứng dậy lấy đệm ngồi đã được bọc da cho mấy mẹ conLiên Mạn Nhi trải ra kháng cho họ ngồi.
Mọi người ngồi xuống hàn huyên, phần lớn là Liên Thủ Tín hỏi Liên lão gia tử và Chu thị thân thể thế nào, cómuốn ăn hay mặc thứ gì không. Đương nhiên Liên lão gia tử sẽ nói khôngcần gì cả, bọn họ rất tốt.
Lần này người một nhà cũng mang chút ítđiểm tâm tới đây, tất cả đều đã được bày lên giường gạch, do một tayTiểu Thất mở ra cho Liên lão gia tử xem. Tiểu Thất một câu gọi ông nội,bà nội, một câu nói cho họ biết loại điểm tâm nào là loại ăn ngon nhất.
"Ừ...ừ..." Đối mặt với cháu nội nhỏ nhất, nụ cười trên mặt Liên lão gia tử có chút biến hóa vi diệu. Liên Mạn Nhithấy vậy thì thoải mái hơn một chút. Mặc dù Chu thị vẫn nghiêm mặt nhưng vẻ mặt bà đã hơi buông lỏng.
"Tiểu Thất lại cao lớn cứng cỏi hơn rồi!" Liên lão gia tử giơ tay lên sờ sờ đầu Tiểu Thất.
Kế tiếp mọi người nhàn tản nói việc nhà, Liên lão gia tử nói chuyện mùa thu hoạch ngô năm nay.
"... Quả thật dễ chăm sóc, lại cho nhiều sản lượng. Chuyện này các con làm tốt lắm. Hoàng thượng ban thưởng cho tòa cổng chào ngự ban cũng là có mắt nhìn xa trông rộng."
Sau đó, Liên lão gia tử tựa hồ lơ đãng nói chuyện Liên Thủ Nhân dời tới ở cùng ông.
"Cha và mẹ con cũng già rồi, ban đêm có chuyện gì cũng cần người sai sử. Đại ca con ở phòng này cũng tiện lợi hơn nhiều... Nào đốt kháng, đổ nước tiểu, đổ bô... Có đại ca con ở đây hầu hạ, cha và nương con thoải mái hơn... Coi như vẫn còn có nó kế thừa..." Liên lão gia tử nói liên miên, thỉnh thoảng còn thừa dịp mọi người không chú ý mà liếc trộm sắc mặt Liên Thủ Tín.
Nói một hồi, cả nhà Liên Thủ Tín nói chuyện muốn đi phủ thành.
Chương 748: Đoàn Viên
"... Phủ thành là địa phương tốt a, lúccha còn trẻ cũng đi qua được hai lần..." Liên lão gia tử tựa hồ đang nghĩtới chuyện gì khác, ánh mắt ông xa xăm hướng tới nơi nào đó, hồi tưởng,lại thêm vài biểu hiện khác lạ. Nhưng thần trí ông cũng nhanh chóng trởvề: "... à, Ngũ Lang sắp về chưa."
"... Dạ, bọn con cũng vừa kịp lúc đón Ngũ Lang về luôn. Sau đó còn xử lí chuyện Chi Nhi nữa ạ..." Liên Thủ Tín liền nói.
"Tốt, nên như vậy." Liên lão gia tử gậtđầu nói: "Ngũ Lang đã làm lão Liên gia ta thêm nở mày nở mặt rồi. Nhữngngày qua chúng ta cũng vẫn luôn thầm nói đứa nhỏ này nên trở về rồi... Nócòn nhỏ tuổi, mặc dù có mang theo người bên cạnh nhưng luôn chạy ngượcchạy xuôi, còn làm chuyện lớn như vậy, cũng không dễ dàng a... Đứa nhỏ đótrời sinh đã thông minh, trầm ổn, cũng là do các con dạy dỗ tốt."
"Ngày cưới của Chi Nhi cũng sắp đến rồi... đứa nhỏ Chi Nhi này là người thành thật, phúc hậu, sinh ra đã có phúctướng. Chúng ta làm ông bà nội, đến lúc đó cũng sẽ cho quà cưới, dùkhông có nhiều nhưng cũng là tâm ý của chúng ta... Nếu cần nhân thủ giúpđỡ chạy chân gì đó, các con cứ việc nói."
"Quà cưới gì ạ, nhị lão hai người đã lớn tuổi như vậy, chỉ cần có tâm ý đến góp mặt là được rồi ạ." Liên Thủ Tín liền nói.
Mọi người lại nói hai câu nhàn thoại rồi liền ra khỏi nhà cũ. Sau khi về đến nhà, người một nhà vừa chuẩn bị đồđi phủ thành, vừa nói những việc mới vừa trải qua ở nhà cũ.
"Xem ra khi đó Chu Đại Nữu náo loạn rất dữ dội, may mà không đánh người ta thành bộ dạng gì." Trương thị liềnnói. Mới vừa rồi ở nhà cũ không nhìn thấy mấy thứ bày biện trang trítrong Đông Phòng, có vài món còn có vết tích bị va chạm, một cái ghế còn có dấu vết vừa sửa chữa qua.
"Lão gia tử và lão thái thái hình như cũng bị mất tinh thần rồi." Liên Thủ Tín nói.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng ý câunói này. Nhất là thân thể Liên lão gia tử, ông rõ ràng không còn khỏemạnh như trước kia, tinh thần cũng sa sút. Chu thị vẫn vững chãi nhưtrước, chỉ có tinh thần là hơi kiệt quệ.
"... Nhất định lúc này bà nội đã bị làm cho sợ hãi." Liên Mạn Nhi nhỏ giọng theo sát Trương thị nói.
Chu thị là người có lá gan nhỏ nhất, bàbá đạo với con dâu và các cháu gái vì bà chắc chắn rằng bọn họ sẽ khônglàm gì được bà. Nhưng thứ bà dựa vào, trong mắt Chu Đại Nữu khi nổi điên lại không là gì cả. Chu thị thiếu chút nữa còn bị đánh, việc này trongcuộc đời bà có thể nói là rất hiếm có, cho nên tới bây giờ bà vẫn kinhhồn táng đảm chưa thể hồi phục.
Mấy ngày qua, bà con trong thôn cũng không còn nghe thấy Chu thị mắng chửi người nữa.
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Trương thị thở dài nói.
"Hình như ông nội cũng thay đổi chút ít..." Liên Mạn Nhi lại nói. Ông trở nên thông minh, biết làm người rồi.
Thật ra Liên lão gia tử vẫn luôn thôngminh, rất biết làm người. Chẳng qua ông đối với Liên Thủ Nhân và LiênThủ Tín có một vài chuyện tương quan uẩn khúc nhưng trong lòng ông đã có lối rẽ. Mà bây giờ, sau khi trải qua trò khôi hài làm mai cho Liên ThủNhân, rốt cục Liên lão gia tử phát hiện cách làm của ông không thuậnlợi. Trong lòng ông, ông không thể vượt qua lối rẽ kia được, chuyện nàycũng không thể nói rạch ròi, nhưng sau khi nghĩ lại, rốt cục ông cũngchịu đổi tư thái khác.
Loại tư thái này thật ra cũng không tệ lắm.
Không cần Liên Mạn Nhi nói tỉ mỉ, tất cả mọi người đều hiểu ý nàng. Mới vừa rồi ở nhà cũ tất cả bọn họ cũng cảm nhận được.
"Nếu sớm chịu như vậy, cũng không trở thành... Haiz..." Mọi người đều than thở.
Nếu Liên lão gia tử có thể tiếp tục duytrì như vậy, đối với mọi người mà nói, cũng coi như chuyện tốt. Chuyệnlần này Liên Mạn Nhi rất thích nghe.
Liên Thủ Tín cũng nghĩ như vậy nhưng dotình cảm của ông đối với Liên lão gia tử nên vẫn không được tự nhiên.Không phải vì chuyện gì khác, chỉ là Liên Thủ Tín rất thương tiếc,chuyện vốn có thể tốt hơn, vốn Liên lão gia tử và Chu thị có thể hưởngphúc.
Người một nhà thu thập nhanh gọn. Ngàythứ hai mọi người an vị trên xe lên đường rời khỏi Tam Thập Lý Doanh Tử. Trạm thứ nhất vẫn như cũ đến huyện thành Cẩm Dương. Người một nhà ở ngõ Liễu Thụ Tỉnh một đêm, trong lúc đó không thiếu việc hỏi han chuyệntình mấy gian cửa hiệu mặt tiền. Ngày hôm sau mới rời huyện thành CẩmDương lên đường đi huyện thành Phủ Viễn, cuối cùng lúc mặt trời lặn mớitới phủ thành.
Đến tòa nhà ở ngõ Tùng Thụ, dàn xếp mộtphen, ăn cơm tối xong, người một nhà cũng đi ngủ. Liên Mạn Nhi và LiênChi Nhi ở Tây phòng. Hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị dắt theoTiểu Thất ở Đông phòng. Bốn nha đầu Tiểu Hỉ, Tiểu Khánh, Cát Tường vàNhư Ý hầu hạ, gác đêm ở gian ngoài Tây phòng.
Ở nhà tại Tam Thập Lý Doanh Tử, mấyngười Trương thị còn có thể theo thói quen mà làm chút ít chuyện nhà,đến nhà ở huyện thành Cẩm Dương và phủ thành thì không còn chuyện gì cho các nàng làm nữa.
Ngày hôm sau, sau khi mọi người cùngnhau ăn cơm xong, Liên Thủ Tín và Tiểu Thất mang theo lễ vật tới Trầmgia bái kiến Sở tiên sinh. Mấy ngày này ở phủ thành, Tiểu Thất muốn nhờSở tiên sinh phụ đạo bài học cho nó nên nó lấy bài tập làm ở nhà ra chotiên sinh coi. Về phần Liên Thủ Tín cũng muốn chuẩn bị gặp gỡ đám ngườiChung quản sự một lần.
Liên Mạn Nhi gọi hai bà quản sự quản lýnội viện và phòng bếp tới, nàng cùng Trương thị xử lý công việc trongnội trạch qua một lượt. Sau đó ba mẹ con Trương thị, Liên Mạn Nhi cùngvới Liên Chi Nhi an vị trên xe ngựa ra cửa. Phủ thành có nhiều chùamiếu, am ni cô hương khói cực thịnh, danh lam thắng cảnh có du khách lui tới như dệt, có các cửa hàng lớn làm ăn náo nhiệt nhất phủ Liêu Đông,còn có vô số thức ăn ngon. Ba mẹ con các nàng không còn chuyện gì khácphải lo nên chỉ chăm chú thấy chùa miếu liền đi vào thắp hương, bố thí,sau đó lại du lãm, vào cửa hàng mua sắm, thưởng thức mỹ thực.
Đại đa số thời gian Liên Thủ Tín đều đicùng các nàng. Tiểu Thất bởi vì nguyên nhân bận rộn học tập nên cũng ítđược đi chơi. Thế nhưng ai thấy thức ăn ngon, đồ chơi tốt đều không quên mang về một phần cho tên tiểu tử này. Sở tiên sinh biết tình huống Liên gia, biết lần này trừ tới đón Ngũ Lang, bọn họ còn vì khuê nữ sắp xuấtgiá mà tới phủ thành dạo chơi một chút, vì vậy ông cũng tận lực cắt giảm bớt cho Tiểu Thất có chút thời gian nhàn rỗi để ra ngoài, cho nó có thể ở cùng tỷ tỷ nhiều hơn, người một nhà ở cùng một chỗ.
Cứ như vậy ở phủ thành mấy ngày, Chungquản sự bên kia truyền đến tin tức đoàn xe của Trầm Lục đã trở về, đangtiến vào phủ Liêu Đông, ước chừng tới giờ Mùi sẽ đến phủ thành.
"Không cần ra khỏi thành đón đâu ạ. Lúc đó rất hỗn loạn, Liên đại gia (Ngũ Lang) nhất định sẽ theo Lục gia về phủ trước rồi mới có thể về nhà."
Chung quản sự nói với Liên Thủ Tín ngàyđó sẽ có rất nhiều người tới trạm Thập Lý ở ngoại thành nghênh đón TrầmLục, đến lúc đó ngựa xe lộn xộn, một nhà Liên Mạn Nhi chen lấn bêntrong, có gặp người cũng không dễ nói chuyện. Hơn nữa, Ngũ Lang còn phải hộ tống Trầm Lục trở về, còn chờ Trầm Lục an bài mọi chuyện, tuy đã trở lại phủ thành nhưng cũng không thể về nhà trước mà phải tới Trầm gia,chỉ khi nào Trầm Lục bên kia nói thả người thì Ngũ Lang mới có thể rờiđi.
Chung quản sự bảo một nhà Liên Thủ Tín ở trong nhà chờ là được, dù sao thời tiết này trời đông giá rét, bọn họtrừ Liên Thủ Tín thì còn lại đều là phụ nữ và trẻ em, ra khỏi thành điđón người lại bị đông lạnh sẽ không tốt.
Chung quản sự là có ý tốt nhưng người một nhà vẫn kiên trì muốn đi ra ngoài thành nghênh đón.
"Có thể sớm chút thấy người là tốt rồi,liếc mắt nhìn một cái thôi cũng được. Chúng ta tuyệt sẽ không tạo thêmphiền phức đâu." Trương thị liền nói.
Chung quản sự thấy người một nhà kiêntrì như vậy, tự nhiên sẽ không ngăn trở, ông an bài xe ngựa cho nhà Liên Mạn Nhi đi theo đội xe đón người của Trầm gia, bốn phía đặt thêm hộ vệ, chắc cũng không đến nỗi xảy ra chuyện gì không may.
Đến ngày đó, người một nhà ăn xong cơmtrưa liền ngồi xe lên đường. Trong kinh thành đã sớm có tin tức truyềnvề, Trầm Lục lần này vào kinh nhận được khen ngợi liên tục. Trầm Cẩn vào cung thừa ân, ngày thứ hai đã được ban cho Phi hiệu, bởi vì trong ngàysinh nhật của hoàng đế kính hiến thọ lễ được hoàng đế coi trọng, ngaysau đó liền được phong làm Hoàng quý phi.
Vị trí này đã rất gần với địa vị hoànghậu, là phân vị tôn quý nhất hậu cung. Mà bây giờ trong cung cũng khôngcó hoàng hậu, cho nên nói Trầm Cẩn vào cung ở không lâu liền trở thànhngười đứng đầu hậu cung.
Mặc dù, những chuyện này sớm đã đoánđược, nhưng thật sự trở thành sự thật vẫn làm cho mọi người vô cùng vuimừng. Người Trầm gia, chúng quan lại phủ Liêu Đông, thậm chí dân chúngbình thường bởi vì nghe được tin tức này mà hoan hô ủng hộ không ngừng.
Phủ Liêu Đông có tuyến biên cảnh dàidằng dặc tiếp giáp với mặt phía bắc man tộc. Man tộc phía bắc mặc dù tạm thời bị dẹp yên rồi nhưng dân phong bưu hãn, thành thạo cung mã (sử dụng cung tên và cưỡi ngựa), đối với Đại Minh triều thủy chung vẫn là một loại uy hiếp.
Để ưu đãi và an ủi Trầm gia, cưới nữ nhi Trầm gia tiến cung làm hậu.
Thương lượng nhu cầu, hai bên cũng cao hứng gật đầu đồng ý.
Chương 749: Cửa Nhà Tràn Đầy Không Khí Vui Mừng
Bước chân Trầm Lục hơi khựng lại, dườngnhư tầm mắt hắn dừng lại trên mặt Liên Mạn Nhi trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại. Hắn dẫn đầu vòng vây đám đông đi vào trạm ThậpLý.
Trong mắt mọi người ở đó động tác mớivừa rồi của Trầm Lục cũng không bất ngờ, chẳng qua chỉ như một cái nhìnquanh rất bình thường. Thế nhưng Liên Mạn Nhi không cách nào nghĩ nhưvậy được, nàng không thể xem nhẹ nó bởi vì mới vừa rồi ánh mắt Trầm Lụcrất nóng bỏng.
Trầm Lục đã nhìn thấy nàng lẫn trong đám đông này, hơn nữa còn dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy.
Chậm rãi hít sâu hai cái, Liên Mạn Nhimới từ từ ổn định nhịp tim đang thình thịch thình thịch đập loạn củamình. Nàng cẩn thận nhìn sang bên cạnh, cũng may giờ phút này Trươngthị, Liên Chi Nhi và Tiểu Thất đang hoàn toàn kích động và khẩn trương,tất cả các nàng cũng thấy được Trầm Lục nhưng họ mong đợi Ngũ Lang xuấthiện nhiều hơn, vì vậy không ai chú ý tới sự khác thường của nàng lúcnày.
Hồi phục tâm tư, Liên Mạn Nhi theo mấy người các nàng hướng tầm mắt nhìn vào đội xe đằng trước.
Người một nhà chưa kịp nhìn thấy Ngũ Lang đã thấy Liên Thủ Tín đang dẫn người vội vội vàng vàng trên đường chạy tới.
"... Ở kia... kia... nhìn xem, Ngũ Lang tớirồi." Liên Thủ Tín đi tới bên cạnh Trương thị chỉ vào một nơi trong đoàn xe, kích động nói.
Liên Mạn Nhi nhìn theo hướng ngón tayLiên Thủ Tín chỉ, quả nhiên nhìn thấy Ngũ Lang đi ra từ trong đội xe.Khoảng cách khá xa, nhìn không rõ mặt nhưng chỉ nhìn phong thái giơ taynhấc chân, người một nhà liền nhận ra Ngũ Lang. Ngũ Lang mặc cẩm y,khoác áo lông chồn màu xanh ngọc có vải lót bằng lông chim, trên đầucũng đội mũ lông chồn.
Chờ Ngũ Lang tới gần hơn chút nữa đã cóthể thấy rõ mặt mũi. Liên Mạn Nhi phát hiện, có lẽ vì gấp rút lên đườngnên vẻ mặt Ngũ Lang hơi nhuốm vẻ phong trần, dù vậy đôi mắt hắn vẫn lấplánh hữu thần. Trầm Khiêm đi ở bên cạnh Ngũ Lang, hắn cũng bận cẩm ylông chồn. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
"Ngũ Lang..." Trương thị kêu một tiếng, hàng mi cũng bắt đầu ươn ướt.
"... Ta vừa gặp Ngũ Lang... đã nói với nócác ngươi ở nơi này rồi. Ở đây đông người không tiện nói chuyện. NgũLang phải theo đoàn xe của Lục gia vào thành, không thể tới đây gặpchúng ta trước được. Thôi thì cứ đứng xa xa nhìn nó một cái đi rồi chúng ta về nhà chờ nó." Liên Thủ Tín liền nói.
Trương thị gật đầu nói "Ừ".
Bởi vì Ngũ Lang gặp Liên Thủ Tín trướcrồi nên biết người một nhà đã ra khỏi thành, đang đứng trên cạnh dốcthoải đón hắn. Ngũ Lang cố ý đi chầm chậm ở đường dốc thoải, đi gần chút để tất cả mọi người có thể nhìn thấy nhau rõ ràng. Ngũ Lang nhìn tớichỗ người một nhà đang đứng mỉm cười, ánh mắt thiết tha.
Người một nhà đều vui vẻ ra mặt, mặc dùkhông thể kêu to nhưng cũng hướng Ngũ Lang liều mạng vẫy vẫy tay. Vìđang bị vây trong đám người, không cách nào hành lễ nên Ngũ Lang chỉvung tay lên hướng về phía mọi người giơ giơ.
Trầm Khiêm ở bên cạnh Ngũ Lang cũng nhìn tới chỗ các nàng rồi tươi cười phất phất tay.
Bất kể là Ngũ Lang hay Trầm Khiêm, trải qua hai tháng lịch lãm này dường như đã trưởng thành không ít.
"Ngũ Lang nói bên ngoài lạnh lắm, bảochúng ta nên về sớm đi, đừng để bị đông lạnh. Chuyện bên kia vừa xong nó sẽ lập tức về ngay." Thấy Ngũ Lang và Trầm Khiêm cũng đi vào trạm ThậpLý, Liên Thủ Tín liền truyền đạt lại lời của Ngũ Lang.
Tuy Ngũ Lang còn nhỏ tuổi thế nhưng lại rất biết săn sóc người khác.
Dù Ngũ Lang đã nói như vậy nhưng mọingười cũng không ai muốn rời đi trước. Cho đến khi thấy Trầm Lục, NgũLang, Trầm Khiêm cùng với đoàn người Lục gia tiếp đón, từng người mộtlên xe lên ngựa, đội ngũ dài dằng dặc hướng trong thành nối đuôi nhaukhởi hành trở về, bọn họ mới ngồi lên xe xuống dốc thoải theo đuôi đoànxe vào thành.
Đám người Liên Mạn Nhi trở về nhà đợi, ước chừng nửa canh giờ sau Ngũ Lang đã về tới.
Người một nhà gặp nhau tất nhiên không thể thiếu thân mật hỏi han một phen.
"Sao con về sớm thế, lúc nãy còn nói cókhi phải đợi đến tối mới có thể trở về mà." Liên Thủ Tín thấy Ngũ Langvề sớm như vậy thì vừa mừng vừa lo.
"Biết trong nhà mong đợi con nên Lục gia cho con trở về trước. Tối nay còn có bữa tiệc, đến lúc đó con lại điqua là được." Ngũ Lang cười nói.
"... Không ốm, hình như con lại cao lớnthêm rồi." Trương thị nắm tay Ngũ Lang không nỡ buông, bà nhìn từ trênxuống dưới một lượt, sợ Ngũ Lang ăn khổ, chịu tội trên đường đi.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất cũng tiến đếnvây quanh Ngũ Lang ríu rít đùa giỡn không ngừng. Liên Chi Nhi e thẹnngồi bên cạnh, khóe miệng mỉm cười nhưng vành mắt đã ẩm ướt.
Ngũ Lang nói chuyện với Liên Mạn Nhi vàTiểu Thất một hồi xong, hắn đặc biệt tách ra đi đến trước mặt Liên ChiNhi thân mật gọi một tiếng tỷ. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất còn nhỏ tuổi,sau này mọi người vẫn có thể ở chung một chỗ với nhau. Mà Liên Chi Nhilại sắp phải xuất giá rồi.
Đợi mọi người thân thiết tiếp đón nhiệtliệt một phen, sau đó ai nấy đều ngồi vây quanh Ngũ Lang hỏi thăm chuyện dọc đường, nhất là tình hình ở kinh thành.
"Ca ca, ca gặp được hoàng đế không ạ?" Tiểu Thất trước hết hỏi vấn đề mà mọi người quan tâm nhất.
"Gặp rồi" Ngũ Lang không nhanh không chậm đáp.
Trương thị liền niệm a di đà phật, còn Liên Thủ Tín thì kích động đứng dậy hướng về phía kinh thành bái một bái.
"Hoàng đế trông thế nào, ngài nói gì với con?" Trương thị vội hỏi.
Ở niên đại này, mọi người sùng kínhhoàng đế như thần thoại. Thậm chí dân chúng bình thường còn tin rằnghoàng đế là thần tiên ba đầu sáu tay, cho dù không phải ba đầu sáu taythì cũng không giống với dân chúng bình thường, luôn phải có chỗ xuấtchúng khác thường.
Liên Mạn Nhi hé miệng cười trộm. NgũLang cũng nhẹ nhàng cười, chỉ là cảm thấy hạnh phúc thân quen có chútbuồn cười, chứ không phải đang chê cười Trương thị.
Ngũ Lang rất hiểu tâm tình Trương thị và Liên Thủ Tín nên cẩn thận kể lại chuyện tình được hoàng đế triệu kiến ở kinh thành.
Trầm Lục đệ trình điều trần lên trên vềviệc trồng lúa mì vụ đông ở phủ Liêu Đông, bên trong tấu chương kèm theo có đề cử Ngũ Lang. Dân dĩ thực vi thiên (dân lấy ăn làm đầu),nông canh là căn cơ của Đại Minh triều. Hoàng đế ngày ngày lo trăm việcnhưng ông ta vẫn luôn có ấn tượng với Tam Thập Lý Doanh Tử và Liên gia ở phủ Liêu Đông.
Một dân chúng bình thường mà có thể lậpcông lớn mở rộng cây ngô và khoai lang, sau khi được hoàng ân ban chocổng chào khen ngợi lại lần nữa cống hiến phát triển nông canh ở phủLiêu Đông cho Đại Minh triều. Mà một nhà dân chúng bình dân lại có thểgiữ vững tôn chỉ gia truyền sùng bái nhất của Đại Minh triều là vừa làmruộng vừa học tập. Tuy con trai trưởng được đi học muộn nhưng đã thi đậu tú tài, con trai nhỏ cũng đang hăng say đọc sách, mắt thấy đây sẽ làrường cột vững chãi cho nước nhà.
Nhiều lần lập công, được Trầm Lục đề cử, được Lỗ tiên sinh ban ân làm thầy dạy học, đã có công danh tú tài...những thứ này không thể nghi ngờ đều tăng thêm hảo cảm của hoàng đế đốivới Ngũ Lang, vì vậy ông ta phá lệ khai ân, chiêu Ngũ Lang yết kiến.
Ngũ Lang còn kể với cả nhà quy củ báikiến hoàng đế phức tạp cỡ nào. Lễ bộ còn đặc biệt phái quan viên dạy hắn hành lễ thế nào cho đúng. Sau đó còn phải tắm rửa thay quần áo trướclúc lâm triều. Thời điểm bái kiến hoàng đế, cứ cách mấy bước một lại cótruyền báo... vân vân. Người một nhà nghe đến nhập thần, đến cả Liên MạnNhi cũng bị cuốn hút vào.
Ngũ Lang mô tả hoàng đế mặt trắng râu nhỏ, rất uy nghi.
Ngũ Lang nói xong đại khái chuyện tình bái kiến, Liên Mạn Nhi liền hỏi đến Lỗ tiên sinh.
"Vậy là ngài ấy được vào viện Hàn Lâm thật sao, nhận chức quan mấy phẩm vậy ca?"
"Vào kinh thành ngày thứ hai, Lỗ tiênsinh đã được tuyên triệu tiến cung. Nhận chức Đại học sĩ viện Hàn Lâm,chức quan ngũ phẩm." Ngũ Lang liền nói: "Hoàng đế nhìn trúng Lỗ tiênsinh. Nghe nói là hoàng đế cố ý để Lỗ tiên sinh học hỏi kinh nghiệm ởviện Hàn Lâm trước, e là qua vài năm nữa có thể được nhập vào Nội các ."
"Vậy thì tốt quá, muội còn đang phàn nàn sao chỉ có quan ngũ phẩm, thât quá ủy khuất Lỗ tiên sinh đây." Liên Mạn Nhi liền nói.
Đại học sĩ viện Hàn Lâm làm sao có thểso sánh với Đại học sĩ ở Nội các. Ở niên đại này có cái gọi là vào Cácđược bái làm Tướng, vào Nội các cũng tương đương với làm Thừa tướng.
Trương thị và Liên Thủ Tín đối với chứcquan triều đình cũng không am hiểu cho lắm, nghe Ngũ Lang và Liên MạnNhi tinh tế phân trần một lần mới rõ ràng, người một nhà đều vì Lỗ tiênsinh mà vui mừng không dứt.
"Lỗ tiên sinh ở lại kinh thành rồi, vậy chuyện kia, có phải Ngũ Lang sẽ phải chạy tới chạy lui hai bên không?"Trương thị làm mẫu thân, chuyện thứ nhất bà nghĩ đến chính là vấn đềnày.
"Chuyện này không vội ạ." Ngũ Lang biếtTrương thị không ngừng lo lắng nhưng người một nhà lúc này mới vừa đoàntụ, hiện tại hắn cũng không muốn thảo luận chuyện này.
"Mẹ, chúng ta đều có xe ngựa, ca ca racửa cũng có người chiếu khán. Cho dù không đi kinh thành, mỗi tháng caca cũng phải tới phủ thành mà." Liên Mạn Nhi liền nói: "Mẹ xem, bây giờchúng ta cũng có nhà ở phủ thành rồi, người một nhà chúng ta lúc nàotới ở cũng được... Sau này, chúng ta sẽ mua được nhà ở kinh thành, ca cađi kinh thành cũng không để cho huynh ấy đi một mình. Mẹ... mẹ cùng đi với ca ca cũng được mà."
"Đúng đó mẹ." Ngũ Lang cũng cười nói.
Người một nhà cuối cùng đều cười rộ lên, nói lời Liên Mạn Nhi nói rất hay.
"Tỷ, sau này chúng ta mua nhà ở kinhthành thiệt hả?" Tiểu Thất nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay Liên Mạn Nhi,chớp chớp đôi mắt to hỏi.
"Đương nhiên rồi." Liên Mạn Nhi rất chắc chắn gật đầu.
"Không chỉ mua nhà, chúng ta sẽ mua cả đất nữa." Ngũ Lang cũng nói tiếp.
Nếu như nối dây chuyền tửu lâu vịt nướng đến kinh thành, đương nhiên phải chăn nuôi vịt ngay tại chỗ, muốn thếphải đặt mua Điền Trang.
"Ca, chuyện tửu lâu vịt nướng lần này đi có manh mối nào không?" Liên Mạn Nhi vội hỏi Ngũ Lang. Lần này Ngũ Lang đi thời gian khá dài nhưng thật ra là đi làm việc, lại quá vội vã gấpgáp, vì vậy Liên Mạn Nhi đối với chuyện này cũng không quá mong đợi.
"Ừ." Thế nhưng Ngũ Lang lại nhanh chónggật đầu, rồi lấy một hộp gỗ trong túi hành lý mở ra, cầm một quyển khếđất và khế thân đưa cho Liên Mạn Nhi xem.
"... Là một thôn trang nhỏ ở ngoại ô kinhthành. Trang viện đại khái chừng trăm gian, ruộng đồng đất đai ba trămmẫu, nam nữ lão ấu nhà nông khác nhìn chung hơn hai mươi người." NgũLang tinh tế nói với Liên Mạn Nhi: "Đất đai phụ cận Kinh thành quý hơn ở đây của chúng ta, điền trang này ta phải tốn gần hai nghìn lượng bạc."
"... Ta đã lưu lại một quản sự ở điềntrang trông coi trước, chờ hoàn thành hôn sự của tỷ tỷ, có thời gianrãnh rỗi chúng ta thương lượng phái người đi qua, rồi sắp xếp chuyệnnuôi dưỡng đám vịt trước. Đến lúc đó chuyện chuyển nhượng cửa hiệu, cửahàng, mở cửa tiệm, có Lỗ tiên sinh giúp đỡ chiếu ứng cũng không sợ có gì không thuận tay... Hoàng quý phi còn nhờ Tiểu Cửu truyền lời cho muội.Mạn Nhi, Hoàng quý phi nói là rất trông chờ tửu lâu vịt nướng của nhàchúng ta khai trương."
Đương nhiên Hoàng quý phi chính là TrầmCẩn. Ngũ Lang nói như vậy, Liên Mạn Nhi liền nhớ lại lúc ở phủ thành,nàng đã hứa hẹn cho dù Trầm Cẩn có ở kinh thành thì vẫn có thể ăn vịtnướng chính tông nhất.
"Vậy chúng ta nhanh làm đi, đừng để nàng chờ lâu." Liên Mạn Nhi cũng cười nói.
Liên Mạn Nhi xem qua một lượt khế đất và khế thân thì xếp chúng lại trong hộp gỗ.
"Ơ" Liên Mạn Nhi nhìn thấy hai xấp ngân phiếu thật dày dưới đáy hộp gỗ, đó là ngân phiếu lúc đầu đưa cho Ngũ lang đem vào kinh để đổi tiền ở ngân hiệu Đại Thành: "Ca, tiền mua Điền Trang huynh khẳng định đã trả cho nhà người ta rồi sao, sao còn dư lại nhiều tiền thế này?"
"Ta còn một tin tức tốt, một Thiên đại tin tức tốt đây..." Ngũ Lang cười híp mắt nói.
Chương 750: Niềm Vui Ngoài Ý Muốn
"Là tin tức tốt gì vậy?" Liên Mạn Nhi vội hỏi.
"... Tiền mua điền trang lần này là phần bạc được thưởng đó." Ngũ Lang liền nói.
"Bạc thưởng?!" Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn.
Chuyện này quả nhiên là tin tức tốt. Nghĩ lại thì đây cũng là đại sự có lợi cho nông nghiệp, cho dù lần này Ngũ Lang không theo Trầm Lục vào kinh cũng sẽ có phần thưởng thưởng xuống. Hoàng đế tự mình triệu kiến Ngũ Lang, cho dù ân điển của hoàng đế có lớn thế nào cũng sẽ không keo kiệt một phần bạc này.
Nhìn số ngân phiếu Ngũ Lang cầm về có thể thấy lần này hắn vào kinh đã xài hơn hai ngàn lượng bạc, nếu không phải dùng cho việc mua thôn trang thì chính là để chuẩn bị.
"... Hoàng đế thưởng cho hai ngàn lượng bạc, ta liền dùng nó để mua điền trang. Tiền nhà mang theo, một ít dùng để sắm sửa chuẩn bị cho các nơi, một ít ta dùng nó mua cho Lỗ tiên sinh một căn nhà nhỏ ở sau lưng Hàn Lâm Viện." Ngũ Lang nói hết với Liên Mạn Nhi.
Lỗ tiên sinh chưa từng làm quan ở kinh thành, tuy hoàng đế tự mình mộ binh (chiêu mộ binh lính) sẽ không thiếu chuẩn bị. nhưng do Lỗ tiên sinh chưa từng làm quan ở kinh thành cho nên không có chỗ ở ở đó. Ngũ Lang liền tự mình làm chủ, mua cho Lỗ tiên sinh một tòa nhà ở tạm trước.
"Vốn muốn mua nhà tốt hơn một chút nhưng Lỗ tiên sinh ngăn lại, không cho." Ngũ Lang cười nói: "Lỗ tiên sinh nói gia quyến của ông nhất thời cũng không tới kinh thành được, người bên cạnh ít, chuyện cũng ít, nhà lớn quá ngược lại rất bất tiện... Lỗ tiên sinh nhậm chức Đại học sĩ Hàn Lâm Viện chắc cũng làm không lâu, chờ ít lâu sau phía trên sẽ có ban thưởng dinh thự xuống."
Dùng tiền cho Lỗ tiên sinh, người một nhà đều cảm thấy rất chính đáng.
Hôm nay phương diện tiền bạc trong nhà cũng không thiếu. Ngũ Lang nói tin tức tốt, còn là Thiên đại tin tức tốt, hẳn không phải là phần bạc thưởng này đi. Tuy lần này được đích thân hoàng thượng thưởng cho, nhưng vẫn không trùng khớp với "Thiên Đại" tin tức tốt mà Liên Mạn Nhi mong đợi.
Hơn nữa, từ trước đến nay Ngũ Lang vẫn luôn không phải người khoa trương.
"Ca, ca nói Thiên Đại tin tức tốt chínhl à được hoàng đế thưởng hai ngàn lượng bạc cho chúng ta sao?" Liên Mạn Nhi hỏi lại Ngũ Lang.
"Đương nhiên không phải thế." Ngũ Lang cười cười.
"Ca. Huynh đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh đi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Liên Mạn Nhi sốt ruột truy hỏi.
"Trừ thưởng bạc, bệ hạ còn phong thưởng thứ khác cho chúng ta nữa." Ngũ Lang cười cười, chậm rì rì nói.
"Là phong thưởng gì?" Liên Mạn Nhi không thể làm gì khác hơn là hỏi tiếp. Nàng phát hiện, sau khi đi một chuyến đến kinh thành, tính tình Ngũ Lang đã trở nên càng thêm trầm ổn, mà loại trầm ổn này mơ hồ còn lộ ra bụng dạ phúc hắc (bụng phúc hắc ý nói tâm tư sâu xa, nham hiểm). Rõ ràng nói là Thiên Đại tin tức tốt, nhưng hắn lại có thể không chút hoang mang khơi dậy hứng thú của mọi người.
"... Trừ thưởng bạc, bệ hạ còn thưởng chức Quan." rốt cục Ngũ Lang cũng chịu nói.
"Thật sao?!" Cả nhà trợn to hai mắt, chức quan, đúng là so với bạc thưởng càng thêm trân quý. Đối với bọn họ mà nói đây quả thật là Thiên Đại tin tức tốt. Dù sao, sau này phải đợi Ngũ Lang học xong thi xong rồi mới có thể làm quan, vậy phải chờ rất nhiều năm.
"Ngũ Lang, bệ hạ thưởng chức quan gì cho con?" Trương thị vội vàng hỏi: "Chức quan này phong ở địa phương nào a. Con có phải lập tức đi nhậm chức không..."
"Con ta làm quan rồi!" tâm tình Liên Thủ Tín mới vừa bình tĩnh một chút, lại bị kích động lần nữa.
"Ngũ Lang, đệ thật làm quan rồi hả?" Liên Chi Nhi cũng hỏi.
"Ca, là chức quan gì?" Tiểu Thất hỏi tiếp.
Lúc này chỉ có Liên Mạn Nhi không nóng nảy, nàng nhìn thấy Ngũ Lang cười như không cười.
"... Là Trung Thư Xá Nhân, chức quan thấtphẩm." Ngũ Lang chỉ chọn lấy vấn đề trọng yếu nhất trong tất cả các vấnđề của mọi người để trả lời.
"Vậy có phải so với Tri huyện đại lão gia của chúng ta thấp hơn một cấp, đúng không?" Liên Thủ Tín cũng hỏi.
"Dạ đúng." Ngũ Lang gật đầu.
Tri huyện của huyện Cẩm Dương là quanphụ mẫu của một huyện nhưng cũng chỉ đến thất phẩm. Mà mấy Tri huyện của huyện nhỏ còn chưa tới thất phẩm, đồng dạng phải nghe theo thất phẩm.Chức quan thất phẩm, lại được hoàng đế tự mình ban thưởng, vậy có thểdiện và đáng tôn vinh khó được bậc nào.
"Hình như lúc trước Đại đương gia có được chức quan kia cũng chỉ tới bát phẩm thì phải?" Trương thị nhỏ giọng nói.
"Mẹ, mẹ đừng so sánh chuyện của chúng ta với bên kia mà." Liên Mạn Nhi liền cười nói.
"Đúng! Không thể so sánh được. Bọn họdùng tiền quyên quan, còn chúng ta là được đích thân hoàng thượng phongthưởng cho." Liên Thủ Tín vội vàng nói phụ họa.
"Đúng... đúng... không thể so." Trương thị liền gật đầu: "Ngũ Lang, quan phục của con đâu, nhanh mặc vào cho mẹnhìn một chút... Chức quan này ban cho ở đâu, có xa không?"
Một mặt Trương thị cao hứng vì Ngũ Lang được làm quan, một mặt lại lo sợ Ngũ Lang phải tới phương xa nhậm chức.
"Ca, huynh còn tin tức gì không, nhanhnói đi mà. Huynh xem huynh trêu chọc mọi người không chịu nỗi nữa rồikìa." Liên Mạn Nhi tức tối nhìn Ngũ Lang cười nói.
"Ca con trêu chọc cha? Được phong quannày là giả sao?" Liên Thủ Tín và Trương thị đang cao hứng đến nỗi khôngbiết làm sao cho tốt, nghe thấy Liên Mạn Nhi nói như vậy thì liền quayphắt lại nhìn Liên Mạn Nhi.
"Đương nhiên không phải giả đâu ạ." Ngũ Lang liền nói: "Nhưng chức quan này không phải phong cho con, mà là ban cho cha."
Ngũ Lang nói một câu long trời lở đất.
"Chuyện này sao có thể chứ!" Liên ThủTín và Trương thị đều choáng váng, hai vợ chồng rì rà rì rầm lẩm bẩm.Chuyện này cũng không thể trách bọn họ nghi ngờ, dù sao bọn họ đến nghĩcũng không dám nghĩ tới: Liên Thủ Tín có thể làm quan.
Liên Thủ Tín cũng không được xem là đứng đắn đọc qua sách vở, biết chữ cũng không nhiều. Ông chưa bao giờ tự cho mình siêu phàm, thậm chí lòng tự trọng cũng hơi thấp. Cuộc sống hôm nay có thể trôi qua thật tốt thì ông đã tự nhủ là Đại phúc khí lắm rồi. Kỳvọng tương lai của ông chính là hai đứa Ngũ Lang và Tiểu Thất có thể cótiền đồ, mà ông chỉ muốn coi chừng dùm đất đai, làm một ông nhà giàungậm kẹo đùa cháu.
Cho đến bây giờ Trương thị cũng chưa từng nghĩ tới Liên Thủ Tín sẽ làm Quan.
"Cho dù có phong Quan, cũng nên phongcho Ngũ Lang chứ... Rồi hãy nói, cha không thể làm Quan được đâu." Thầntrí Liên Thủ Tín từ từ hồi phục trở lại, ông nói như chém đinh chặt sắt.
"Cha, bệ hạ ban thưởng lần này chỉ là một chức suông thôi, không cần đi nha môn làm việc đâu ạ." Ngũ Lang nhẹ nhàng cười nói.
Bị mọi người truy hỏi gắt gao, Ngũ Langmới chịu kể lại cặn kẽ chuyện được hoàng đế ban thưởng chức quan một lần nữa. Bởi vì là đại sự của nông nghiệp, lại đang là kỳ đại thọ bốn mươicủa hoàng đế, hơn nữa lại thêm chuyện nghênh đón Trầm Cẩn tiến cung, cóthể nói là chuyện vui nối tiếp chuyện vui cùng một chỗ, nên hoàng đế đặc biệt cao hứng. Lần này ông ta cao hứng liền thấy lần trước ban thưởngkim ngân cho Ngũ Lang còn chưa đủ, nên mới thưởng thêm cho Ngũ Lang mộtchức quan.
Nhưng bây giờ Ngũ Lang đã là tú tài, hơn nữa tiền đồ khoa cử rộng mở. Tuổi này của Ngũ Lang nên chuyên tâm họctập, sau này mới có thể kiêu ngạo mà sử dụng tốt. Dĩ nhiên, Liên gia còn có một Tiểu Thất nhưng Tiểu Thất vẫn còn nhỏ tuổi, càng phải đi theocon đường khoa cử ra làm quan.
Tóm lại, lúc này ban thưởng chức quancho Ngũ Lang hoặc là Tiểu Thất đều không thích hợp. Ngũ Lang và TiểuThất sau này sẽ có phát triển tốt hơn.
Nhưng hoàng đế cảm thấy chức quan nàycần phải ban thưởng, và dĩ nhiên, chỉ có thể phong thưởng cho Liên ThủTín. Liên Thủ Tín có chức quan thất phẩm tự nhiên có thể cơ hội tạothuận lợi cho vợ con. Nói trắng ra đây chính là ban thưởng cho một nhàLiên Mạn Nhi.
"... Tin tức này vẫn một mực giấu giếmchưa tiết lộ là để khi về nhà, con cho mọi người được kinh hỉ. Thánh chỉ và sách vở đều ở chỗ Lục gia, lần này hoàng đế phong thưởng rất nhiều,vốn con còn tính nói với mọi người trễ chút nữa."
Chờ Ngũ Lang tỉ mỉ nói hết tiền căn hậu quả, qua hồi lâu sau Liên Thủ Tín và Trương thị mới chịu tin.
"Sau này cha con chính là Trung Thư Đạilão gia, mẹ con chính là nhũ nhân* rồi nha." Liên Mạn Nhi lôi Liên ChiNhi và Tiểu Thất cười hì hì chúc tụng Liên Thủ Tín và Trương thị khôngngớt, ba người đòi phần thưởng rối rít.
*Nhũ nhân là cách gọi kính trọng vợ của các quan lại thời xưa.
"Lại lấy ra một năm tiền công của cha phân cho bốn người các con." Liên Thủ Tín liền nói.
Bây giờ mặc dù trong nhà đã dư dả tiềnbạc nhưng một vài quy củ trước kia vẫn được duy trì tới bây giờ. Nói thí dụ như ai cũng không thể tự mình tiêu xài tiền chung. Trong nhà bất kểlà ai, tự mình tiêu xài riêng thứ gì thì phải lấy từ tiền riêng của mình ra.
Dĩ nhiên, bây giờ tiền công của họ không còn là mấy văn tiền một ngày nữa, mà mỗi người sẽ nhận được một phầnđịnh mức từ tiền lời của mấy cửa hàng mỗi tháng, có thể lãnh theo tháng, cũng có thể ghi sổ sách lại.
Liên Thủ Tín vẫn nghèo rớt mùng tơi nhưtrước, không phải ông tiêu xài cho mình, mà cứ mỗi lần con trai con gáinhỏ cần tiêu xài gì, chỉ cần oán trách nói mình không đủ tiền dăm ba câu là Liên Thủ Tín liền vui vẻ nói ghi nợ cho ông. Mặt khác, mỗi lần LiênThủ Tín ra cửa cũng đều mua lễ vật cho Trương thị và mấy đứa nhỏ, sốtiền này cũng là trích từ tiền riêng của ông.
"Tốt quá." Liên Mạn Nhi và Tiểu Thấthoan hô không ngừng: "Cha, chuyện này là đại hỷ sự, tiền một năm của cha không ít nhưng nếu chia làm bốn thì có vẻ hơi ít. Nếu không, cha chobọn con nhiều thêm một năm nữa nha."
"Được! Chi a." Liên Thủ Tín cố ý làm vẻ mặt đau khổ nói.
Mặc dù thỉnh thoảng ông cũng sẽ oántrách, nhưng khuê nữ nhi tử vui lòng "Bóc lột" ông, thật ra ông cũng rất thích thú bị "Bóc lột" như vậy, ngươi tới ta đi, tất cả mọi người đềuthích thú.
"Cha, tiền của cha hình như không đủdùng... không biết đã thiếu nợ tới năm nào rồi nữa." Liên Mạn Nhi thấyLiên Thủ Tín như vậy cũng cố ý trêu chọc.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Liên Thủ Tín buồn rầu, nguồn gốc tiền bạc của ông cũng chỉ có từ trong cửa hàng ởnhà, trừ đó ra cũng không còn nguồn nào khác. Lấy thân phận bây giờ củaông, ông có cam tâm tình nguyện đi làm tiểu nhị hoặc người làm công nhật cho nhà người ta cũng không ai dám thuê ông: "Đúng rồi, chức quan nàytuy không cần làm việc nhưng bổng lộc chắc cũng có chứ?"
"Có bổng lộc." Ngũ Lang đáp.
Hoàng đế tự mình phong thưởng, tuy nóilà chức quan vinh dự, nhưng một phần bổng lộc cũng sẽ không thiếu mộthào nào. Trung Thư Xá Nhân Thất Phẩm, bổng lộc mỗi tháng có tám trăm cân gạo, như vậy một năm vị chi cũng được chín ngàn sáu trăm cân lươngthực.
Từ nay về sau, hàng năm Liên Thủ Tín lại có thêm thu nhập hạng nhất như vậy. Mặc dù, số này so với của cải hiệntại của Liên gia thật sự không tính là gì nhưng Liên Mạn Nhi và TiểuThất cũng liếc nhau một cái, hai mắt đều sáng lên, ngay sau đó chuyểnhướng sang nhìn Liên Thủ Tín.
Thật ra thì hai tiểu tỷ đệ này cũngkhông thiếu tiền, nhưng không biết vì sao hai người đều cảm thấy lừa gạt tiền bạc của Liên Thủ Tín rất vui. Liên Thủ Tín cũng từng oán thán vớiTrương thị tại sao Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất chưa bao giờ đi đào vốnriêng của Trương thị! Tại sao hai đứa không đuổi theo Trương thị đòi lễvật!
Liên Thủ Tín nhìn thấy Liên Mạn Nhi vàTiểu Thất hai mắt sáng rỡ nhìn ông, ông lập tức tiên đoán được bổng lộchằng năm của mình đã cách mình càng ngày càng xa.
"Vậy thì chi thêm một năm bổng lộc nữa a." Liên Thủ Tín không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
"Hay quá." Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất hoan hô lần nữa.
"Bây giờ mẹ cũng có tiền thưởng cho các con, mẹ đang có tiền sẵn đây." Trương thị thấy thế cũng chủ động nói.
Nếu là bình thường, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhất định sẽ không cầm tiền của Trương thị, nhưng hôm nay không phải thường khi.
"Mẹ, mẹ bây giờ là nhũ nhân rồi nha."Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhào tới bên cạnh Trương thị, song song vươntay: "Con muốn bao lì xì thật to."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro