Chương 771 - 780

Chương 771: Đồ Ăn Thừa

Người nhà nông rất quý trọng đồ vật, rất hiếm khi lãng phí, đây là một loại thói quen sinh hoạt của họ. Cho nên, dù nhà Liên Mạn Nhi bây giờ đã cực kỳ giàu có, Ngô gia đưa đến ngoàimột bàn tiệc, vẫn kèm theo chút ít đồ ăn thừa. Ngô gia cố ý đưa tới choLiên gia, không cần nhìn cũng biết, đương nhiên là đều chọn những thứtốt nhất.

"Em đã đưa tiền thưởng chưa?" Liên Mạn Nhi hỏi Tiểu Hỉ.

"Đã đưa rồi ạ." Tiểu Hỉ đáp.

"Vậy thì tốt." Liên Mạn Nhi nhẹ gật đầu.

Một bàn tiệc vừa vặn thành bữa tối cho mọi người. Về phần những món cơm thừa đồ ăn thừa cũng sẽ không lãng phí.

"Ta nhớ Tiểu Long và Tiểu Hổ thích ănthịt viên lắm. Tiểu Hỉ, em đi xem trong những món đưa tới có thịt viênkhông, nếu có thì gói riêng ra, để mai Tiểu Long và Tiểu Hổ đem về nhàtừ từ ăn." Liên Mạn Nhi phân phó Tiểu Hỉ.

"Bẩm cô nương, em xem rồi ạ. Bên trong có thịt viên, có rất nhiều ạ." Tiểu Hỉ nói.

"Vậy thì tốt, em chạy đi nói với vợ HànTrung chọn mấy món ngon ngon chút, lát nữa đưa sang cho nhà Diệp Nhiđi." Liên Mạn Nhi lại phân phó tiếp.

"Dạ, cô nương." Tiểu Hỉ vội vàng ứng lời.

"Cháu đừng chọn món gì cho chúng ta nữa. Cháu xem, một nhà ba người chúng ta đều đã đến dự tiệc rồi, vậy đủ rồimà." Triệu thị gấp gáp chối từ.

Dựa theo một phần lễ, người nhà nôngbình thường đều chỉ có một người được ngồi bàn dự tiệc. Tiệc cưới thìcòn có thể mang một đứa bé ngồi vào, đứa bé không tính là một người. Mànhững người được dự tiệc này, bình thường đều là người có thân phận nhất trong nhà. Tỷ như, trước kia chưa tách khỏi Liên gia ra ở riêng, nhữngchuyện thế này đều là Liên lão gia tử đi tham dự.

Mà bây giờ, nhà Liên Thủ Lễ đưa đến mộtphần lễ, trừ phi là gặp phải những chuyện như sinh đẻ, bình thường đềulà một mình Liên Thủ Lễ đến dự tiệc. Thậm chí không thể mang theo LiênDiệp Nhi, vì Liên Diệp Nhi đã hơi quá tuổi.

"Chuyện nhà chúng ta sao có thể xem nhưnhà người khác. Đừng nói nhà tẩu có ba miệng ăn, nhiều thêm mấy ngườinữa cũng cứ đi dự tiệc như vầy cho ta." Trương thị nói: "Cho tẩu, tẩu cứ cầm đi, tránh cho đến tối lại phải làm cơm."

Mấy người Lý thị, Trương Vương thị cũng đều tiến đến khuyên nhủ Triệu thị như vậy.

"Vậy được rồi, không cần cố ý sai ngườiđưa qua cho chúng ta đâu, lát nữa ta và Diệp Nhi đi ra tự cầm về là được rồi." Rốt cuộc Triệu thị không chối từ nữa, vừa cười vừa nói.

"Đúng, nên như vậy, bằng không tẩu khác nào người ngoài chứ." Trương thị cười nói.

Mọi người lại cười nói một hồi. Liên Diệp Nhi len lén nhẹ nhàng giật giật ống tay áo Liên Mạn Nhi.

"Sao vậy?" Liên Mạn Nhi nghiêng đầu lại hỏi Liên Diệp Nhi.

"Mạn Nhi tỷ, muội vừa nhớ tới, có phảilúc trưa nhà Gia Hưng ca cũng đưa qua một bàn tiệc cho ông bà nộikhông?" Liên Diệp Nhi hỏi Liên Mạn Nhi.

"Ừ" Liên Mạn Nhi gật đầu.

"... Lúc chúng ta ăn xong tiệc, không phải có đi ra ngoài một hồi sao? Lúc đó, muội nghe thấy trong phòng bếp đang ồn ào nói chuyện. Người nọ hình như vừa đi nhà cũ bên kia lấy chén đĩavề." Liên Diệp Nhi nói tiếp.

"Mấy người họ nói đến chuyện tình nhà cũ hả?" Liên Mạn Nhi vội hỏi.

"Dạ" Liên Diệp Nhi gật đầu: "Nói là lúcvừa vào sân nhà, họ đã nghe thấy Nhị đương gia nói ầm lên với ông nội,hình như nói rượu... đúng, rượu đó, hình như là chê đưa bàn tiệc gì màchút rượu cũng không có."

"Cái người Nhị đương gia này là loại gìa!" Trương thị nghe thấy thì chỉ biết lắc đầu nói: "Bất kể lúc nào, ôngta đều phải bới móc mới chịu."

"Con nào dám đưa rượu sang cho bọn họ."Liên Mạn Nhi cười. Lần trước trong nhà chuẩn bị tiệc rượu cũng mời LiênThủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa tới, kết quả, vừa mới uống mấy chung, chẳngphải Liên Thủ Nghĩa đã bắt đầu làm ầm ĩ à. Hôm nay đưa rượu cho bọn họ,chẳng lẽ sợ hỉ sự của Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng quá thuận lợi sẽkhông thành sao. "Không có rượu đã làm ầm ĩ với ông nội. Nếu có rượu,chẳng phải càng có cơ hội mượn rượu giả điên."

Ngô gia cũng không tiếc rẻ gì một vò hai vò rượu kia, nhưng tuyệt đối không muốn tự mình tìm phiền toái a.

"Được ăn ngon nhiều như vậy mà cũngkhông lắp nổi miệng ổng." Liên Mạn Nhi lại nói, sau đó hỏi Liên Diệp Nhi tiếp: "Lúc sau thế nào? Ông nội có nói gì không? Không hướng mấy ngườiđến phụ giúp đòi rượu chứ?"

"Không đòi rượu mấy người phụ giúp ạ."Liên Diệp Nhi nói: "Hình như ông nội quát tháo ổng cả buổi. Ông nội cònnói hôm nay ông không đi tham dự hôn lễ là do thân thể không khỏe."

"Ah..." Liên Mạn Nhi dài giọng a một tiếng.

Chuyện Liên lão gia tử vì nguyên nhânthân thể mà không thể dự hôn lễ cũng không phải tin mới. Liên Thủ Tínbên này đã sớm hữu ý vô ý truyền tin tức này ra ngoài rồi. Liên lão giatử vội vàng chọn lúc mấy người Ngô gia rời đi cố ý lặp lại, quả thật rất có ý tứ.

Mặt mày Liên lão gia tử vẫn hoà nhã, erằng ông sợ người khác thấy ông vắng mặt liền quy kết là có nguyên nhânkhác đi. Liên lão gia tử tự mình nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ở trước mặt người khác, ông muốn chủ động phối hợp, xácnhận nguyên nhân thật sự là bị bệnh.

Điều này đã chứng minh một nhà Liên MạnNhi chọn dùng phương pháp này coi như rất đúng. Liên Mạn Nhi vừa nghĩnhư vậy liền không nhịn được cười cười.

"Lúc mẹ trở về cũng không nghe thấy gì,chắc chuyện đó cũng không ầm ĩ lắm." Trương thị nghĩ nghĩ, nói: "Nhờ cóchủ ý lần này của chúng ta. Cũng may chúng ta kiên trì, không nhượng bộcho bọn họ đến dự tiệc. Ở nhà đã thành như vậy, một khi cho bọn họ đếnngồi bàn tiệc, hôm nay không biết còn hỗn loạn thành dạng gì."

Kỳ thật trước khi Liên Chi Nhi thànhthân cũng có người hoà giải ám chỉ qua với Liên Thủ Tín. Họ cảm thấychuyện Liên Chi Nhi xuất giá là đại sự, nhà cũ bên kia, ngoại trừ Liênlão gia tử và Chu thị, Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đều là bá bá ruột thịt của Liên Chi Nhi, tốt xấu gì cũng nên tham dự hôn lễ, đó mới làhợp cấp bậc lễ nghĩa.

Nhưng mà, Liên Thủ Tín đã sớm lạnh tâmvà nhận biết rõ cách làm người của mấy người nhà cũ, cho nên ai nói nhưvậy, Liên Thủ Tín nghe xong rồi cũng cho qua, thậm chí cũng không màngnhắc tới với Trương thị và mấy đứa nhỏ.

Nhìn sắc trời dần dần sụp tối, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đứng dậy cáo từ. Liên Mạn Nhi tự mình tiễn ra. ĐếnTiền viện, Liên Mạn Nhi đang muốn sai người lấy đồ ăn ra cho Liên DiệpNhi thì đã thấy Tiểu Thất dẫn theo Tiểu Long cùng Tiểu Hổ tíu tít chạyra.

"Lát nữa đã tới giờ ăn cơm rồi, mấy đứa đừng chạy xa đó." Liên Mạn Nhi gọi ba tiểu gia hỏa lại nói.

Tiểu Thất liền dắt Tiểu Long cùng Tiểu Hổ chạy đến trước mặt Liên Mạn Nhi, ba đứa nhỏ nhanh nhảu lần lượt gọi Mạn Nhi tỷ.

"Tụi đệ tính đi tìm Đại Mập và Nhị Mập chơi một chút hà." Tiểu Thất nói với Liên Mạn Nhi.

"Vậy thì mấy đứa chơi ở khóa viện đượcrồi, đừng đi ra ngoài." Liên Mạn Nhi nhìn ba tiểu gia hỏa khoẻ mạnh kháu khỉnh, nhịn không được sờ sờ đầu từng đứa một cái, cười nói.

Tiểu Thất trông thấy Triệu thị và Liên Diệp Nhi đang đứng bên cạnh, liền hì hì cười gọi người.

"... Tam bá đến rồi ạ, bá ấy đang nói chuyện trong phòng đó bá nương."

Triệu thị và Liên Diệp Nhi theo một nhàLiên Mạn Nhi ngồi xe ngựa trở về từ trên trấn. Liên Thủ Lễ nói có chútviệc, không đi cùng bọn họ. Tiểu Thất nói như vậy, mọi người mới biếtLiên Thủ Lễ đã về tới rồi.

"Cha, nên về nhà ăn cơm rồi ạ." LiênDiệp Nhi đứng ở cửa phòng gọi vọng vào, liền nghe thấy giọng Liên Thủ Lễ trong phòng ừ một tiếng, người lại chậm chạp nấn ná không chịu ra.

Tiểu Thất, Tiểu Long cùng Tiểu Hổ đềuvây quanh Liên Mạn Nhi nói chuyện, mà không chạy đến khóa viện tìm ĐạiMập, Nhị Mập nữa. Một lát sau, vợ Hàn Trung và Tiểu Hỉ bưng ra hai hộpđựng cơm lớn giao cho Triệu thị và Liên Diệp Nhi.

Liên Diệp Nhi lại gọi Liên Thủ Lễ lần nữa. Triệu thị sốt ruột cũng gọi theo.

"Trời vẫn còn sớm mà" Liên Mạn Nhi nói: "Tam bá nương, Diệp Nhi, nếu không, hai người vào phòng ngồi chút nữa đi."

Liên Mạn Nhi lại bảo Triệu thị và LiênDiệp Nhi ra tiền thính ngồi. Nhưng mà, không đợi các nàng đi đến bậcthang, Liên Thủ Lễ đã bước ra. Triệu thị và Liên Diệp Nhi tiến lên, cùng Liên Thủ Lễ đi về nhà.

Thấy Liên Thủ Lễ chắp tay sau lưng,Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi mỗi người cầm một hộp đựng thức ăn đi rồi, Liên Mạn Nhi dứt khoát không cho ba tiểu gia hỏa đến khóa viện chơinữa, mà trực tiếp kéo bọn chúng về hậu viện.

"Tam bá đến lâu chưa, bá ấy đi đâu về ghé nhà mình sao?" Trên đường đi, Liên Mạn Nhi hỏi Tiểu Thất.

"Bá ấy đến được một lát rồi tỷ, từ nhà cũ bên kia tới đây." Tiểu Thất nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi à xong một tiếng liền lâm vào trầm tư.

Tối đến, sau khi cả nhà ăn cơm tối xong, từng người trở về phòng nghỉ ngơi. Trương Thanh Sơn cùng hai đứa contrai và Tiểu Long, Tiểu Hổ ngủ ở Tiền viện. Ngũ Lang cùng Tiểu Thất tạmthời chuyển vào hậu viện ngủ chung với Liên Thủ Tín và Trương thị ở đông phòng. Lý thị và hai chị em dâu Trương Vương thị, Hồ thị ngủ ở gianngoài tây phòng. Liên Mạn Nhi và Trương Thải Vân ở phòng trong tâyphòng.

Mấy người Lý thị đều đã về tây phòng trước. Liên Mạn Nhi chậm lại một bước, nàng vẫn đang nấn ná ngồi ở đông phòng một hồi.

"Cha, hôm nay Tam bá đã nói gì với chavậy?" Trong phòng lúc này chỉ còn lại người một nhà, Liên Mạn Nhi mớihỏi. Nàng thấy lúc Liên Thủ Lễ đi ra khỏi tiền thính, sắc mặt có vẻ buồn bực sầu não, mà lát sau, Liên Thủ Tín tựa hồ cũng hơi mất hứng, chonên, Liên Mạn Nhi mới hỏi như vậy.

Đại khái nàng cũng đoán được chút chút,chắc chắn chuyện này có liên quan đến nhà cũ, cho nên nàng không hỏiLiên Thủ Tín trước mặt mấy người Lý thị, Trương Thanh Sơn.

Dù cho Liên Thủ Tín có chỗ bất mãn vớinhà cũ, nhưng chuyện liên quan đến Liên lão gia tử và Chu thị, nói ởtrước mặt Trương thị và mấy đứa nhỏ cũng không sao, nhưng nếu có mặtTrương Thanh Sơn và mấy người Lý thị Liên Thủ Tín không muốn hé lời.

"Ừ" Liên Thủ Tín rầu rĩ gật đầu nói.

Nguyên lai Liên Thủ Lễ trở về từ trên trấn cũng không về nhà, mà trực tiếp chạy sang nhà cũ thăm hỏi Liên lão gia tử và Chu thị.

"... Tam bá nói với cha, liên tiếp mấyngày lão gia tử đều không ăn được nhiều cơm. Hôm nay đưa bàn tiệc thịnhsoạn như vậy đến, lão gia tử cũng ráng ăn được một miếng. Rồi nói cơmtối không muốn ăn." Liên Thủ Tín chậm rãi nói: "Tam bá còn nói, lão giatử đặc biệt sốt sắng nghe ngóng chuyện tình trong hôn lễ. Còn cẩn thậnnói lão gia tử một mực than phiền, nói ông lúc này thêm trang cho ChiNhi đơn giản thế kia là vì người trong nhà đều không rỗi rãnh, làm choxảy ra sự cố kia. Trong lòng lão gia tử rất áy náy, muốn tìm cơ hội uốnnắn sửa chữa. Còn nói tâm tư lão gia tử rất nặng nề, không cách nào giải tỏa được, ý tứ muốn cha qua xem xem thế nào."

Tình huống cụ thể nhà cũ đưa phần lễthêm trang, Liên Thủ Lễ cũng biết. Nhưng chuyện Liên Thủ Tín mời lang trung sau này, trừ người trong nhà bọn họ ra, bên ngoài không nói cho bất luận kẻ nào biết, kể cả Liên Diệp Nhi.

"Cả buổi nói với cha cái gì hiếu thuận, cái gì bất hiếu. Chỉ là bá ấy dù không nói rõ nhưng vụng trộm trách cha không cho lão gia tử đến dự hôn lễ..." Liên Thủ Tín lại nói: "Thấy ông ngoại, cậu cả, đều có mặt, liền nói lão gia tử quá đáng thương. Nếu không phải hai mẹ con Diệp Nhi ở bên ngoài gọi huynh ấy, không biết huynh ấy còn ngồi nói những gì."

"Tam bá người này..." Trương thị không nói nổi nên lời.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất cũng đều một bộ hết nói nổi. Đôi khi Liên Thủ Lễ làm ra những việc, nói ra những lời thật sự làm người ta không nói được lời nào.

"Tam bá con người này... mấy lời của bá ấy cha không cần nghe làm gì." Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, nói.

Chương 772: Lại Mặt

Đối với Liên Thủ Lễ, dĩ nhiên Liên ThủTín có tình nghĩa huynh đệ. Khách quan mà nói thì Trương Thị và Liên Mạn Nhi có chút đồng tình với Liên Thủ Lễ. Hơn nữa, hai mẹ con Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng đều hết sức khoan dung với Liên Thủ Lễ.

Lại nói, Liên Thủ Lễ chỉ làm chân chạycho nhà cũ, nói mấy câu thôi. Nếu nói Liên Thủ Lễ thật sự muốn làm tổnthương họ, thì không thể nào. Liên Mạn Nhi nói điều này sẽ không xảy ra, một mặt vì Liên Thủ Lễ sẽ không làm như vậy, mặt khác, Liên Mạn Nhi cóđủ tự tin Liên Thủ Lễ không có khả năng làm hại họ.

Mà chuyện Liên Thủ Lễ chạy theo nhà cũ,công khai ngấm ngầm yêu cầu Liên Thủ Tín hiếu thảo với Liên lão gia tửvà Chu thị, thật ra hơi buồn cười chút. Theo Liên Mạn Nhi lí giải thìđây là một loại nhu cầu tinh thần của Liên Thủ Lễ.

Đáng thương, buồn cười hơn nữa cũng thật đáng buồn.

Dứt khoát không quan tâm tới thì tốt hơn.

"Cha, thật ra căn bản cha không cần bậntâm. Giống như lúc trước, có người còn bảo nên để cho mấy người nhà cũđến dự hôn lễ, cha cũng đâu có nghe, mấy lời của tam bá cũng như vậy."Liên Mạn Nhi khích lệ Liên Thủ Tín.

"Trên đời này, mặc kệ ai làm gì cũngkhông thể thỏa mãn tất cả mọi người, dù là thần tiên cũng không làmđược. Cha, con kể cho cha nghe một câu chuyện..." Liên Mạn Nhi kể cho Liên Thủ Tín nghe...

Đó là chuyện hai cha con vội dắt một con lừa đi chợ. Người cha xót con trai, liền để cho đứa con cưỡi lên lưnglừa, còn ông ta dắt lừa đi. Kết quả gặp một người, người nọ nói con cưỡi lừa để cha đi bộ, việc này không hợp lễ pháp (kỷ cương, phép tắc của xã hội), là con không kính cha. Hai cha con nghe lọt tai, liền đổi thành cha cưỡi lừa, con đi bộ.

Kết quả, lại gặp một người khác. Ngườinày nói, cha cưỡi lừa, con đi bộ, làm cha mà lòng dạ ác độc, không quýtrọng con. Hai cha con nghe xong liền dứt khoát cả hai đều cưỡi lừa.

Sau đó, họ lại gặp một người nữa, người này nói cả hai người đều cưỡi lừa, là muốn làm con lừa mệt chết sao?

Hai cha con nghe xong, vội vàng từ trênlưng lừa tụt xuống, ai cũng không cưỡi lừa, đều đi bộ, trong lòng cònnghĩ, như vậy cuối cùng sẽ không có ai nói gì nữa.

Rốt cục họ lại gặp một người khác, người này cảm thấy kì quái, hai cha con này là kẻ ngốc sao, có lừa không cưỡi lại đi bộ.

Hai cha con bị mọi người nói thế thì khó xử, thấy làm thế nào cũng không phải. Cuối cùng hai người thương lượngrồi quyết định dứt khoát khiêng con lừa đi cho rồi.

Liên Mạn Nhi kể xong, Tiểu Thất liềnkhông nhịn được ôm bụng ha hả cười. Ngũ Lang nhìn trái ngó phải một hồi, rồi cũng nhỏ giọng nhoẻn miệng cười.

"Thực có người ngốc như vậy à!" Trương thị cũng cười.

Liên Mạn Nhi cười cười, chắc chắn không có ai khiêng con lừa đi, nhưng sẽ có người làm những chuyện ngốc tương tự.

"Haiz..." Liên Thủ Tín cũng cười nhưng lại là cười khổ.

Tuy là cười khổ, nhưng câu chuyện của Liên Mạn Nhi đã kịp thời cứu giúp Liên Thủ Tín, khiến ông sáng tỏ thông suốt.

"Câu chuyện này hay." Liên Thủ Tín lêntiếng: "Chính là đạo lý này, người ta sống phải nghe khuyên giải, nhưngcái gì cũng nghe, không có chính kiến cũng không được."

"Nhiều người đánh vớ vẩn tất loạn, nhiều đầu bếp không nấu được cơm. Chính là ý này." Trương thị lên tiếng: "Talàm việc có thể bị rất nhiều người xét nét, nhưng chỉ cần không tráilương tâm là được."

"Đúng vậy, không cần nghe những kẻ rảnhrỗi lời ong tiếng ve kia. Nghe họ, ta liền như hai người khiêng con lừađi đường, ta chết rồi cũng vẫn khiến người ta chê cười ngu dốt." LiênMạn Nhi nói.

"Chúng ta là người một nhà nên con mớinói, con thấy tam bá không có việc gì làm, nên chạy đến nhà cũ hiến việc đây mà." Ngũ Lang lên tiếng: "Thấy bá ấy ở riêng gặp khó khăn, chúng ta mới giúp đỡ. Lòng dạ bá ấy không vững, nhà cũ phải hòa nhã khen bá ấymấy câu, lòng mới vững được. Đây là tâm bệnh của tam bá, không dễ trị,trừ khi..."

Trừ khi Triệu thị lập tức sinh con trai cho ông.

Mọi người đều biết tâm bệnh này của Liên Thủ Lễ, nên nhân nhượng tha thứ cho ông cũng bởi điều này.

"Tam bá nói thì nói vậy. Lấy lòng nhà cũ bên kia, đến nhà ta liền thể hiện bá ấy hiếu thảo hơn. Cha, cha khôngphát hiện ra sao, tam bá dám nói với cha những lời này, nhưng với ca cavà bọn con, tam bá đâu dám nói. Cha, không bằng sau này tam bá nói gìcha cũng đừng nghe là được, nếu không, lần sau cha mắng cho bá ấy vàicâu, cam đoan tam bá yên tĩnh lại liền." Liên Mạn Nhi cười nói.

"Được rồi, để cha xem." Liên Thủ Tín lắc đầu, thở dài, cười khổ nói.

"Cha, trong lòng cha đã dễ chịu hơn chút nào chưa?" Hai mắt Tiểu Thất vụt sáng hỏi.

"Cha đâu có không thoải mái."Liên ThủTín cười nói, lần này trong nụ cười hoàn toàn không thấy cảm xúc khổ sở. "Có các con, cha còn gì phải buồn phiền, khó chịu hay không dễ chịuđây."

Liên Mạn Nhi cố ý hỏi Liên Thủ Tín, lạicòn kể một câu chuyện, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng theo khuyên nhủ, chẳng qua vì quan tâm ông. Trong lòng Liên Thủ Tín biết rõ, đương nhiên thấycảm động.

Có người nhà như vậy, ông thật sự không cần phải vì kẻ khác mà không vui.

Ngày hôm sau, sau khi đã ăn xong điểmtâm, một nhà Trương Thanh Sơn liền ra về. Liên Thủ Tín và Trương thịphải chuẩn bị tiếp đãi Liên Chi Nhi lại mặt, bởi vậy trong nhà rất bậnrộn, cho nên không ai tới nhà cũ.

Liên Thủ Lễ cũng không tới nói gì nữa.Ngày đó sau khi Liên Thủ Lễ về nhà, Triệu thị và Liên Diệp Nhi biếtnhững lời ông đã nói với Liên Thủ Tín, liền khổ sở khuyên một hồi. Hơnnữa gần đến cuối năm rồi, trong tay Liên Thủ Lễ còn nhiều việc gấp, nênkhông còn thời gian nhàn rỗi.

Chỉ chớp mắt đã đến ngày lại mặt. Sángsớm hôm nay, một nhà Liên Mạn Nhi đã thức dậy, ăn điểm tâm qua loa, rồiTrương thị và Liên Mạn Nhi liền dẫn theo mấy người đi vẩy nước quét nhà, bố trí lại một phen.

Con gái và con rể về lại mặt là một chuyện lớn, đương nhiên cần phải đối đãi trịnh trọng.

Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng tới sớmgiúp đỡ. Nhị Lang và La Tiểu Yến dù ở xa cũng đến đây từ sáng sớm. Hômđó sau tiệc cưới, Trương thị đã bảo Nhị Lang và La Tiểu Yến hôm nay đến.

Nhà Liên Mạn Nhi có đủ người, thực tếcũng không cần họ tới làm gì, chỉ muốn có người đến cho náo nhiệt, cũngcó ý không coi họ là người ngoài.

Khi mặt trời lên cao ba sào liền nghethấy tiếng pháo nổ đì đùng ngoài cửa, Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi đã về đến rồi. Mọi người vội vàng đi ra tận cửa lớn nghênh đón.

Ngô Gia Hưng cưỡi một con la lớn, đằngsau là hai người đang khiêng một chiếc kiệu. Ngô gia có xe ngựa, nhưngvì lại mặt tân hôn nên mới cố ý thuê một chiếc kiệu. Mấy người đàn ôngtheo sau chiếc kiệu, cứ hai người gánh một gánh, bên trên có phủ lụa đỏ, đây là lễ lại mặt Ngô gia chuẩn bị. Gánh đầu tiên là một cái đầu heocực to cột lụa đỏ, ba gánh phía sau là vải vóc, thịt cá các loại.

Quy củ kết hôn của Tam Thập Lí Doanh Tử, ngày thứ ba lại mặt phải mang theo đầu heo, đây là lễ lại mặt cực lìlong trọng. Đương nhiên, cũng có những nhà không mua nổi đầu heo, nhưvậy trong lễ lại mặt ít nhất cũng phải có một gói thịt đầu heo.

Mà tập tục của phủ Liêu Đông, đầu heo là quà của chàng rể chuyên dành tặng nhà vợ. Còn nhà gái chiêu đãi con rểlại là gà. Dân gian phủ Liêu Đông lưu truyền một câu tục ngữ: "cô giatiến môn, tiểu kê một hồn" (chàng rể vào cửa, gà con mất hồn).

Bốn thị tỳ Liên gia đưa cho Liên Chi Nhi đều cùng trở về, theo hai bên trái phải Ngô Gia Hưng và cỗ kiệu củaLiên Chi Nhi hầu hạ.

Ngoài ra còn có một gã sai vặt Ngô gia thường thuê làm chân chạy đang chạy trước chạy sau theo đuôi.

Cỗ kiệu dừng lại trước cửa lớn, Liên Chi Nhi mặc váy áo đỏ thẫm toàn thân được đỡ ra từ trong kiệu.

Mặc dù mới xa cách vài ngày, nhưng lạigiống như đã trải qua li biệt nhiều năm. Liên Chi Nhi vừa xuống kiệu,trông thấy Liên Thủ Tín và Trương thị liền gọi cha mẹ một tiếng, đi theo Ngô Gia Hưng tới trước mặt khấu đầu.

Ngũ Lang đỡ Ngô Gia Hưng. Liên Mạn Nhi đỡ Liên Chi Nhi.

"Trước khấu đầu dưới cổng chào đã." Liên Thủ Tín lên tiếng.

Trước cổng chào đã dọn sẵn hương án, đểsẵn nệm gấm. Mọi người đi qua đứng dưới cổng chào dâng hương lễ bái. Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi khấu đầu đủ ba cái, lúc này liền được người đỡ lên. Ai nấy vây quanh, cười cười nói nói đi vào sân nhỏ.

Tới tiền thính, Liên Thủ Tín và Trươngthị ngồi lên ghế chủ tọa. Hai tiểu nha đầu đặt nệm gấm xuống đất. NgôGia Hưng và Liên Chi Nhi liền quỳ trên nệm gấm, quy củ khấu đầu với Liên Thủ Tín và Trương thị.

Trước kia Ngô Gia Hưng vẫn gọi Liên ThủTín và Trương thị là thúc thúc, thẩm thẩm. Sau khi khấu đầu rồi, liềnsửa lại gọi thành cha mẹ giống Liên Chi Nhi.

Liên Thủ Tín và Trương thị vui vẻ cườigật đầu khen ngoan, có tiểu nha đầu bưng khay lễ vật lại mặt hai ngườichuẩn bị tới cho hai vợ chồng Ngô Gia Hưng.

Lễ lại mặt Liên gia chuẩn bị cho Ngô Gia Hưng gồm một đôi ngọc bội, một cái hà bao, trong hà bao là hai đỉnh kim quả tử như ý* nhỏ. Lễ gặp mặt này được gọi là phí đổi cách xưng hô.Liên gia rất hài lòng vị con rể Ngô Gia Hưng này, cho lễ gặp mặt như thế quả thật rất hậu hĩnh. Một đôi ngọc bội làm từ bạch ngọc thượng hạng,mà thường thường người ta dùng ngân quả tử, nay lại được Liên gia đổithành kim quả tử thuần chất vàng.

Mọi người đỡ Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng dậy, lại để họ ngồi xuống bên cạnh.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất tớihành lễ với Ngô Gia Hưng, cười hì hì gọi Ngô Gia Hưng một tiếng tỷ phu.Mắt Tiểu Thất lóe sáng lóng lánh nhìn Ngô Gia Hưng, trong mắt rõ ràngviết đệ muốn được lì xì, muốn bao lì xì thiệt lớn.

Ngô Gia Hưng vội đứng dậy trả lễ, vừa cười gọi người mang lễ vật đến cho mấy đệ đệ muội muội.

Lễ vật Ngô Gia Hưng cho Ngũ Lang và Tiểu Thất như nhau, một hộp bút lông Hồ Châu, một nghiên mực, một hộp mựcHuy Châu, ngoài ra còn có một bộ áo bào, vớ giày đều đủ. Hiển nhiên làchế theo vóc dáng từng người. Có thể thấy lễ vật này đã được chuẩn bị từ sớm.

Lễ vật cho Liên Mạn Nhi cũng là một hộp bút lông Hồ Châu, một nghiêng mực, một hộp mực Huy Châu, một bộ quần áo và cả vớ giày.

Ngô gia cho ba huynh muội lễ vật nhưnhau, riêng phần Liên Mạn Nhi còn có thêm một chuỗi hạt san hô. Nhữnghạt san hô này, hạt nào hạt nấy đỏ tươi, lớn cỡ bụng ngón tay út, nhìnthế nào cũng không thấy tì vết.

Ở niên đại này, không có san hô nhuộm màu, mà san hô màu đỏ như vậy là cực kì hiếm có.

Trong lòng Liên Mạn Nhi rất vui vẻ. Liên Thủ Tín ngồi trên hơi gật đầu. Trương thị cười đến híp cả mắt lại.

Kế tiếp, Ngô Gia Hưng và mấy người Triệu thị, Nhị Lang thi lễ với nhau. Lúc này mọi người mới ngồi xuống nói chuyện. Đợi qua một chén trà, Liên Mạn Nhi kéo Liên Chi Nhi đứng dậy. Trương thị và nữ quyến cũng theo đến hậu viện.

Chương 773: Lo Lắng và Vui Mừng

Để lại Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Ngô Gia Hưng ở đại sảnh nói chuyện. Trương thị, nhóm Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi đi về hướng hậu viện. Một nhóm nữ quyến ngồi xuống giường gạch, liền có tiểu nha đầu bưng nước trà, trái cây và điểm tâm lên.

Trương thị kéo Liên Chi Nhi ngồi cạnh, liên tục hỏi han ở nhà chồng sống thế nào, Ngô Gia Hưng đối xử với nàng ra sao.

Liên Chi Nhi còn chưa mở miệng, mặt đã đỏ lên. Nàng vốn hay ngại ngùng, hôm nay là ngày lại mặt đầu tiên, mặc dù cốt nhục chí thân, nhưng vẫn thẹn thùng. Đối với câu hỏi của Trương thị, nàng đều trả lời là tốt. Cha mẹ chồng đều đối tốt với nàng, tiểu cô cũng tốt với nàng, Ngô Gia Hưng đối với nàng càng không có gì để nói.

Liên Mạn Nhi ngồi một bên nhìn, khúc khích cười. Thật ra, không cần Liên Chi Nhi nói, nàng cũng đoán được mấy ngày nay ở Ngô gia Liên Chi Nhi sống rất tốt. Vừa rồi khi Liên Chi Nhi bước từ cỗ kiệu ra, Liên Mạn Nhi đã thầm chú ý sắc mặt của nàng. Sắc mặt Liên Chi Nhi hiện giờ trong trắng có lộ chút hồng, có thoa nhẹ chút phấn, càng lộ ra má đào rạng rỡ, giữa mày càng lộ vẻ xấu hổ vui mừng.

Tính Liên Chi Nhi hướng nội, lại không am hiểu ngụy trang, sắc mặt và thần sắc như thế đã nói lên tất thảy.

Lúc Liên Chi Nhi bước từ trên kiệu xuống, bên cạnh tuy có nha đầu bà tử tới đỡ, nhưng Ngô Gia Hưng vẫn thật tự nhiên mà đỡ Liên Chi Nhi một chút. Sau đó, tuy Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi không nói gì nhiều nhưng Ngô Gia Hưng luôn âm thầm săn sóc mọi chuyện, hai vợ chồng ánh mắt tương giao, loại vui mừng hạnh phúc này không thể giả vờ.

Mặc dù nói mới thành thân mấy ngày, không thể đảm bảo về sau ngày rộng tháng dài sẽ ra sao, nhưng sự hài lòng ban đầu sẽ là trụ cột tốt đẹp cho tương lai sau này.

Trương thị thấp giọng hỏi vài câu riêng tư xong, liền hỏi kĩ cuộc sống sinh hoạt mấy ngày nay của Liên Chi Nhi tại Ngô gia.

Liên Chi Nhi ngồi trên giường gạch một hồi, từ từ bớt thẹn thùng, nàng biết Trương thị quan tâm nàng, nên nhất nhất đáp lại từng câu hỏi của Trương thị.

"Bốn gia nhân theo con gả qua, đã sửa lại tên rồi ạ." Liên Chi Nhi nói với Trương thị và Liên Mạn Nhi.

Một nhà bốn người kia, vì Liên Chi Nhi cứ một mực khăng khăng, giờ đều đã theo họ Ngô. Hôm nay Ngô Ngọc Qúy đã cầm khế thân của họ đến nha môn trong thị trấn, đăng kí lại lần nữa. Người đàn ông đổi thành Ngô Trung, vợ hắn Tiền thị từ nay sẽ gọi là vợ Ngô Trung, về phần gã sai vặt và tiểu nha đầu còn lại, một gọi là Ngô Xuyên Tử, một gọi là Ngô Tiểu Mai.

Lại nói, tên của gã sai vặt và nha đầu không sửa, chỉ sửa họ. Chỉ có người đàn ông là đổi cả họ tên thành Ngô Trung.

"...Ngày hôm sau, con gọi cả Ngô Trung và vợ hắn đến tiền viện, còn cả Xuyên Tử, đều nghe cha mẹ chồng sắp xếp. Tiểu Mai con cũng đưa qua theo hầu Gia Ngọc." Liên Chi Nhi nói với Liên Mạn Nhi và Trương thị. Sau ngày thành thân, nàng đã xử lí mấy gia nhân hồi môn như thế.

"Con làm như vậy là được rồi. Chi Nhi của ta vốn hiểu chuyện, bây giờ càng trưởng thành, chuyện gì cũng làm chu toàn." Trương thị gật đầu lia lịa, đồng ý với cách xử trí của Liên Chi Nhi.

Liên Mạn Nhi cũng cười gật đầu. Liên Chi Nhi làm như vậy cũng không phải việc người bình thường sẽ làm, nàng xuất phát từ một mảnh hiếu tâm với cha mẹ chồng, kính yêu với trượng phu và lòng thương yêu với em chồng. Giống như khi còn ở nhà mẹ đẻ, có cái gì tốt, Liên Chi Nhi cũng hiếu kính cha mẹ trước, sau lại nhường cho các em.

Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất nghĩ đến việc cho gia nhân theo làm của hồi môn cho Liên Chi Nhi, chính là vì giúp chiếu cố Liên Chi Nhi, giúp nàng có trợ thủ cho sinh hoạt sau này. Liên Chi Nhi làm vợ của con trai trưởng Ngô gia, cũng là con dâu duy nhất, dựa theo yêu cầu của xã hội này, nàng phải trên hiếu thuận cha mẹ chồng, dưới chăm sóc tiểu cô. Mà trực tiếp an bài mấy gia nhân này đi hầu hạ Ngô Ngọc Quý, Ngô Vương thị, Ngô Gia Hưng và Ngô Gia Ngọc, thật ra cũng là đang giúp Liên Chi Nhi tẫn trách.

Làm như vậy còn có thể có được hảo cảm và sự tán thành từ phía người Ngô gia.

Khi Liên Chi Nhi xuất giá, Liên Mạn Nhi liền nghĩ đến chuyện này. Nhưng nàng cũng không cố ý nhắc nhở Liên Chi Nhi, bởi vì lấy hiểu biết của nàng về Liên Chi Nhi, nàng có thể đoán được, Liên Chi Nhi sẽ đưa hết mấy người này cho Ngô Vương thị an bài.

"Tỷ, vậy bây giờ mấy người đó đã được an bài ra sao?" Liên Mạn Nhi liền cười hỏi một câu.

"Tỷ đều đưa tới tiền viện, nhưng cha mẹ chồng không đồng ý, nói thị tì của tỷ không thể xử trí như thế." Liên Chi Nhi liền cười nói: "Tỷ liền nói với cha mẹ chồng: Mẹ, em trai, em gái đưa mấy người này cho con, chính là để giúp đỡ con hầu hạ cha mẹ chồng, hầu hạ Gia Hưng, chăm sóc Gia Ngọc đấy ạ. Con không biết nên sắp xếp ra sao, nhờ cha mẹ chồng giúp con."

"Chi Nhi thật hiền huệ*, lời này nói rất hay." Triệu thị ở một bên liền khen: "Chi Nhi bây giờ là người lớn rồi, đã biết cách nói chuyện."

*hiền huệ: chỉ người phụ nữ hiền lành, hòa nhã lịch sự, là phụ nữ có đức hạnh.

Dĩ nhiên Trương thị rất mừng, ánh mắt nhìn Liên Chi Nhi cười như sắp nở hoa.

"Sau, tỷ phu của muội giúp tỷ khuyên, cha mẹ chồng mới đồng ý. Sắp xếp cũng không khác mấy những gì chúng ta đã bàn ở nhà. Sau này Ngô Trung và Xuyên Tử theo cha chồng và Gia Hưng ra ngoài làm việc. Vợ Ngô Trung và Tiểu Mai ở nhà giúp đỡ công việc." Liên Chi Nhi lại nói.

Đưa qua bốn gia nhân này, Liên Thủ Tín cũng nói với Ngô Ngọc Quý là muốn thêm trợ thủ cho Ngô gia. Hơn nữa Liên Chi Nhi khiêm nhượng, hoà thuận như thế, Ngô gia đương nhiên mừng rỡ tiếp nhận.

Có vợ Ngô Trung và Tiểu Mai, ngoài ra còn có một bà tử Ngô gia thường thuê giúp đỡ ở nhà, Ngô gia ít người, cũng không có quá nhiều việc nhà. Đây là không muốn để Liên Chi Nhi lo lắng gánh nặng việc nhà, quá mức mệt nhọc. Đoán chừng trừ giúp đỡ Ngô Vương thị quản gia, cũng không khác ở nhà mẹ đẻ nhiều, mỗi ngày làm thêu thùa may vá là được.

"Rảnh rỗi con hãy theo nói chuyện với mẹ chồng và tiểu cô, cũng đừng vội bận rộn thêu thùa may vá làm gì. Đừng nói con còn những món hồi môn kia, nếu không có những thứ kia, gia sản nhà chồng cũng đủ các con dùng rồi. Nên mời thợ may thì hãy mời, nếu bận không hết việc nữa thì cầm về đây, mẹ với Mạn Nhi có thể giúp con làm." Trương thị nói với Liên Chi Nhi.

Liên Chi Nhi liền cười gật đầu. Nàng biết Trương thị yêu thương nàng.

"Mẹ chồng có lập quy củ với con không?" Trương thị lại hỏi. Ngô gia trước kia cũng là nhà giàu, nghe nói quy củ không ít. Bà nội Nhị Nha, cũng là đường tỷ của Chu thị, sau khi gả vào Ngô gia cũng phải chịu hai năm mẹ chồng lập quy củ, chỉ sau khi sinh được con trai mới được thông thoáng rộng rãi chút ít.

Trong huyện Cẩm Dương cũng có nhà địa chủ lập quy củ với con dâu. Cái gọi là lập quy củ, chính là người ta ngồi, ngươi đứng, nhà người ta ăn, ngươi nhìn.

Tân nương mới vào cửa, mỗi ngày phải dậy sớm nhất, trước thu thập gọn gàng cho trượng phu và mình, rồi đến bên chân mẹ chồng, múc nước, hầu hạ rửa mặt, sau đó đứng bên nghe mẹ chồng dạy dỗ sai bảo, bị mẹ chồng sai nấu cơm, làm việc nhà. Đợi đến khi ăn cơm, những người khác trong nhà đã ngồi trên bàn cơm, dâu con lại không thể ngồi vào, chỉ được đứng bên cạnh hầu hạ. Đợi mọi người đều đã ăn xong rồi, mẹ chồng cho ăn thì mới được ăn. Đồ ăn dĩ nhiên là cơm thừa canh cặn, mẹ chồng còn chưa chắc đã cho ăn tại bàn, có khi phải đứng trong phòng bếp ăn cho qua bữa.

Cả ngày như nha hoàn hầu hạ bên chân mẹ chồng, phải quy quy củ củ đứng đó, mẹ chồng chưa cho thì không được ngồi xuống.

Tối đến con dâu cũng là người ngủ trễ nhất. Nàng phải hầu hạ mẹ chồng rửa chân, chờ hầu hạ mẹ chồng xong, còn phải chờ mẹ chồng lên tiếng mới có thể trở về phòng, hầu hạ chồng mình. Cuối cùng còn phải làm xong công việc thêu thùa mẹ chồng đã giao, mới có thể ngủ.

Chu thị từng nói bà tốt tính, Trương thị với mấy người con dâu được gả vào Liên gia là đã nhờ thắp nhang cầu khấn, vì bà không lập quy củ với họ.

Mặc dù không lập quy củ, nhưng vẫn như cũ gọi là phải đến, sai là phải làm.

Nhưng chỉ cần nhìn quanh Tam Thập Lí Doanh Tử một chút cũng biết, cách làm của Chu thị không phải là phá lệ khai ân. Bởi vì nhà nông cũng không có ai lập quy củ với con dâu. Mà Liên gia chỉ là nhà nông hơi khấm khá một chút thôi.

Liên Chi Nhi ở Ngô gia không cần phải làm việc nhà, nhưng nếu Ngô Vương thị lập quy củ với nàng thì cũng rất khổ sở.

Liên Mạn Nhi rất chú ý đến vấn đề này, liền nhìn Liên Chi Nhi.

"Mẹ chồng rất yêu thương con, nói trong nhà không thích lập quy củ. Mọi người nói chuyện cũng cùng ngồi nói, không bắt con đứng. Ăn cơm cũng là cùng ăn." Liên Chi Nhi liền nói: "Mẹ chồng nói con với Gia Hưng sống cho thật tốt, những chuyện khác thì cứ như lúc còn ở nhà mẹ đẻ, bà sẽ thương con giống như thương Gia Ngọc vậy."

Trương thị và Liên Mạn Nhi hỏi cẩn thận, biết hiện giờ cuộc sống của Liên Chi Nhi ở Ngô gia so với lúc còn ở nhà không khác nhiều lắm. Lúc Ngô Gia Hưng không bận việc, được ở nhà, Ngô Vương thị cũng để hai vợ chồng son ăn riêng tại hậu viện. Hằng ngày Liên Chi Nhi giúp Ngô Vương thị sắp xếp chuyện cơm nước, trông hạ nhân làm việc nhà, lúc lại theo trò chuyện với Ngô Vương thị và Ngô Gia Ngọc, cùng nhau thêu thùa may vá.

Đối với người vốn quen chịu khó như Liên Chi Nhi, những việc này nhẹ nhàng vô cùng.

Biết cuộc sống hiện tại của Liên Chi Nhi ở Ngô gia trôi qua vừa lòng, thoải mái, Trương thị và Liên Mạn Nhi đều thấy yên lòng.

"... Còn nhờ hiểu biết nhau rõ ràng cặn kẽ, xảy ra chuyện gì cũng không gây sai lầm lớn." Trương thị biểu đạt sự vừa ý của bản thân với hôn sự này của Liên Chi Nhi một lần nữa.

"Tỷ, lễ ra mắt chuẩn bị cho bọn muội có phải thím Ngô và Gia Ngọc tỷ may không?" Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Chi Nhi.

"Ừ." Liên Chi Nhi cười đáp: "Bộ đồ của Ngũ Lang và Tiểu Thất là do mẹ chồng làm. Bộ của muội là do Gia Ngọc may. Nói là đã mua vải từ nửa năm trước, từ sau đám hỏi với nhà chúng ta liền làm. Mạn Nhi, lát nữa muội thử xem có vừa không? Gia Ngọc bảo tỷ truyền lời cho muội, con bé may vá chưa thành thạo, nếu muội mặc không vừa thì đưa lại để nó sửa."

"Không cần thử cũng biết chắc là vừa người." Liên Mạn Nhi liền cười nói.

Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại lấy chuỗi san hô vừa rồi Ngô Gia Hưng đưa lễ ra mắt: "Tỷ, những vật khác thì dễ nói rồi, nhưng chuỗi san hô này có phải có lai lịch gì không?" Liên Mạn Nhi hỏi Liên Chi Nhi.

Chương 774: Dĩ tâm hoán tâm (dùng tâm đổi tâm)

Sở dĩ Liên Mạn Nhi hỏi như thế cũng làdo có duyên cớ. Bất kể là đồ trang sức ở cửa hàng trấn trên hay tiệm đồtrang sức trong huyện thành, vàng bạc ngọc ngà đều có, nhưng trang sứcsan hô lại không nhiều. Mà loại san hô có thể sánh với chuỗi mà Ngô giađưa tới này thì hoàn toàn không có. Chỉ có ở tiệm đồ trang sức lớn trong phủ thành, trang sức san hô mới đa dạng.

Chuỗi san hô Ngô gia đưa, cho dù ở cửahàng trang sức trong phủ thành cũng là hàng đặc biệt tốt. Mà theo LiênMạn Nhi biết, số lần người Ngô gia đi huyện thành có hạn, như vậy, Ngôgia mua chuỗi san hô này lúc nào?

"Cũng không phải mua." Liên Chi Nhi liền nói với Liên Mạn Nhi: "Đây là đồ trong nhà truyền xuống từ đời trước."

"Chuỗi san hô này rất quý." Trương thịđã cầm lấy chuỗi san hô, đánh giá tỉ mỉ, nói: "Nhà Gia Hưng hiện nay ởtrên trấn cũng thuộc giới thượng lưu. Trước kia nhà họ căn cơ khó lường. Mẹ nghe nói, ông cố của Gia Hưng ra ngoài buôn bán, hình như còn theothuyền ra biển, khi đó rất phát tài."

Trước kia Ngô gia vô cùng giàu có. Đếnmấy đời sau không gây dựng gì nhiều, phần lớn đều sống bằng tiền dànhdụm. Sau nhiều lần chia nhà ở riêng, đến đời Ngô Ngọc Qúy, mấy chi dòngchính tuy không đại phú đại quý, nhưng cũng hơn nhà nông dân."

"Hóa ra là như vậy." Liên Mạn Nhi nghexong liền chậm rãi gật đầu. Ngô gia có lịch sử như vậy, đương nhiên cóthể ẩn giấu một chuỗi san hô thế này, cũng không có gì kỳ quái.

"Đừng thấy bình thường cha mẹ chồng con chi tiêu nhiều, đều là người biết dành dụm, có thể trữ tiền." Trương thị cười nói.

"Tỷ, đồ gia truyền này cho muội, có nên không? Vật này quá quý giá!" Liên Mạn Nhi nói với Liên Chi Nhi.

"Cho thì muội cứ cầm đi." Liên Chi Nhicười nói: "Hôm nay mấy phần lễ này là do cha mẹ chồng chuẩn bị, còn cảGia Hưng, mọi người cùng thương lượng... mẹ chồng cũng cho tỷ thêm vàithứ."

Liên Chi Nhi vừa nói chuyện, vừa để lộchuỗi san hô trên cổ tay cho mọi người xem. Chuỗi trên tay Liên Chi Nhicũng màu đỏ tươi, nhìn không ra tỳ vết. Hạt san hô còn lớn hơn chuỗi cho Liên Mạn Nhi một vòng.

Trừ chuỗi san hô trên tay, Liên Chi Nhicòn cho Liên Mạn Nhi xem hai cây trâm đồi mồi lớn cài trên tóc nàng, nói cũng là thứ Ngô Vương thị cho.

"Còn có một chiếc khóa vàng, một chuỗihạt san hô giống như của Mạn Nhi, đều để ở nhà, không mang theo." LiênChi Nhi lại nói: "Đây là khi kính trà cha mẹ chồng cho tỷ."

Trừ lần đó...

"Mẹ chồng còn kéo tỷ đến phòng bà. Bà mở rương cho tỷ xem, còn lấy một hộp trang sức đeo tay cho tỷ chọn. Tỷ nói đã có đủ đeo rồi, nói mẹ chồng để những thứ đó cho Gia Ngọc đi. Mẹchồng nói, một hộp đó chia ra ba phần, cho tỷ hai phần, cho Gia Ngọc một phần, còn nói cho tỷ chọn trước." Liên Chi Nhi vui vẻ nói: "Cũng chínhlúc ấy, mẹ chồng chọn lấy chuỗi hạt châu này, nói tỷ khi lại mặt thìmang cho Mạn Nhi muội."

Ngô Vương thị đối đãi với Liên Chi Nhi như vậy, Trương thị và Liên Mạn Nhi nghe xong đều vui mừng.

"Mệnh Chi Nhi tốt, gặp được người tốt,cũng không uổng công mẹ thắp hương lạy phật." Vành mắt Trương thị ửngđỏ. Bởi bản thân bà nửa đời phải xem sắc mặt mẹ chồng, thiếu chút nữathì cả mạng cũng chẳng còn, nên Trương thị đặc biệt chú ý đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa con gái và bà thông gia. Mà Ngô Vương thị đối xửvới Liên Chi Nhi như vậy, ngoài khiến bà thở phào nhẹ nhõm, thì càngthêm vui mừng vô cùng.

Thậm chí còn có cảm giác, lúc này con gái sống vui vẻ làm vơi bớt những cực khổ trước kia của bà.

Liên Chi Nhi chỉ nói với Trương thị vàLiên Mạn Nhi Ngô Vương thị đối với nàng tốt ra sao, nhưng những gì chính nàng làm, thì lại chỉ lướt qua. Liên Mạn Nhi hỏi kĩ mới biết, thì ralúc kính trà cho Ngô Ngọc Qúy và Ngô Vương thị vào buổi sáng sau đêm tân hôn, Liên Chi Nhi ngoài tặng giày, còn mở rương lấy khế đất hồi môn,khế thư tiệm xay bột và bạc Trương thị áp đáy hòm cho nàng ra.

Liên Chi Nhi cho là, Ngô gia vì muốn nổi bật như đồ cưới hồi môn Liên gia đã tặng, cũng như tương xứng với thânphận Liên gia hôm nay, không chỉ tặng sính lễ vô cùng phong phú mà cònchuẩn bị tiệc rượu tốn rất nhiều bạc. Liên Chi Nhi sợ trong nhà không đủ chi phí, liền lấy ra hết những vật này giao cho Ngô Vương thị, để bàlàm chủ thu xếp.

Liên Chi Nhi còn chu đáo nói nàng còntrẻ, sợ không quản lý được mấy thứ này, nên giao cho Ngô Vương thị, nhờcha mẹ chồng quản lí giúp. Nàng gả vào Ngô gia, chính là người của Ngôgia, như vậy tài sản của nàng, cũng là một phần tài sản của Ngô gia.

Liên Chi Nhi có phần rất giống Trươngthị, không hề coi nặng tiền bạc. Hơn nữa nàng thật sự cho rằng Ngô Vương thị thông minh tài giỏi hơn mình, nên nàng cam tâm tình nguyện giaoquyền quản gia, quyền quản lí tài sản cho Ngô Vương thị.

Kết quả, Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thịdĩ nhiên không lầy đồ Liên Chi Nhi đưa. Nhưng, hai người vô cùng cảmđộng. Sau đó, liền đến chuyện Ngô Vương thị cho Liên Chi Nhi chọn đồ.

"Mẹ chồng con thật khiêm tốn." Trươngthị lại nói: "Nhìn nàng với Gia Ngọc bình thường cũng chỉ đeo vài móntrang sức, những đồ này, trước giờ đều chưa từng thấy mang ra ngoài."

Tim Liên Mạn Nhi rung một cái, Trươngthị nói không sai. Đồ như thế này chưa từng thấy Ngô Vương thị với NgôGia Ngọc đeo qua. Mà Liên Chi Nhi vừa gả đến, Ngô Vương thị liền lấy cảra, còn cho Liên Chi Nhi đeo ra ngoài.

Ngô gia không đơn giản chỉ vì khiêm tốn. Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, dựa vào thân phận của Ngô gia, đeo vài món vàng bạc trên người cũng chẳng khiến người ta dòm ngó, đồ như hạt trai sanhô cũng vậy.

Thật ra thì Ngô gia làm người rất cẩnthận, cũng rất biết tính toán. Nếu không phải Liên gia có thanh thế vàthân phận như hiện nay, sợ là những đồ đó của Ngô gia vẫn sẽ tiếp tục áp ở đáy hòm.

Liên Chi Nhi có thể gả vào nhà như vậy, quả thật khiến người ta yên tâm.

"Tỷ" Liên Mạn Nhi thu hồi suy nghĩ, cười nói: "Muội đoán, hộp trang sức kia của thím Ngô đáng nhẽ định chia chotỷ một nửa, Gia Ngọc tỷ một nửa. Nhưng, tỷ lại thân thiết như vậy, thímNgô vô cùng cao hứng, hận không thể cho tỷ hết."

Lúc này mới thật sự là dĩ tâm hoán tâm (dùng tấm lòng đổi tấm lòng), như hai mà một.

Nghĩ tới đây, Liên Mạn Nhi không nhịnđược liếc nhìn Trương thị một cái. Ban đầu, khi Trương thị gả vào Liêngia chưa chắc đã không có lòng như thế. Đáng tiếc, người Trương thị gặpphải là Chu thị mà không phải Ngô Vương thị.

Nói về chuyện biết cách làm người, cáchxử lí quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Chu thị so ra kém Ngô Vương thị nhiềulắm. Ngô Vương thị thông minh tài giỏi, làm người có chừng mực, tuy chỉsinh được một đứa con trai, nhưng cũng không vì thế mà chèn ép bắt chẹtcon dâu.

"Vàng bạc châu báu đều là vật ngoàithân. Khiêm tốn sống hòa thuận, vậy là được rồi. Đồ trang sức với chẳngtrang sức gì đó, đến khi đó, con nhường cho tiểu cô nhiều hơn một chút." Trương thị liền nói.

"Dạ" Liên Chi Nhi gật đầu, nàng cũng tính như vậy.

"Tỷ, mới có mấy ngày thôi nha, thế nàomà tỷ vừa lập gia đình đã trở nên thông minh, tài giỏi như vậy rồi?"Liên Mạn Nhi cố ý đánh giá Liên Chi Nhi, nói: "Tỷ, có phải tỷ phu giúptỷ nghĩ kế hay không?"

"Biết thế nào cũng không lừa được muộimà." Liên Chi Nhi cười một tiếng, cầm ống tay áo Liên Mạn Nhi kéo kéo:"Tỷ vốn tính như vậy rồi, nên thương lượng với chàng. Chàng nghĩ cáchgiúp tỷ, dạy tỷ nên nói chuyện thế nào."

Hình như vì con gái thông minh giỏigiang, có thể dỗ mẹ chồng. Con rể cơ trí chu đáo có thể giúp vợ xử lítốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu làm cho vị nhạc mẫu Trương thị rất vui:"Gia Hưng là đứa trẻ tốt, sức lực cơ trí kia ít ai có thể sánh được."Nói thì nói thế, thật ra điều khiến cho Trương thị vui mừng là Ngô GiaHưng thương yêu Liên Chi Nhi, vợ chồng hòa hợp có thương có lượng, thânmật khắng khít.

"Chi Nhi nhà ta cũng là đứa trẻ ngoan,nhưng phần cơ trí này kém Gia Hưng nhiều. Gia Hưng cơ trí, trưởng thành, trải nghiệm nhiều sự tình, nhân phẩm tin được. Chi Nhi à, mẹ nói, saunày có chuyện gì, con nhớ tham khảo ý Gia Hưng, hai đứa nhớ bàn bạcnhiều hơn... Mẹ đây có thể yên tâm rồi." Trương thị cười nói.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cũng cười theo.Từ lúc Ngô Gia Hưng với Liên Chi Nhi vào cửa, nụ cười trên mặt Trươngthị chưa từng nhạt đi.

"Mạn Nhi, chuỗi hạt này muội cứ giữ lấy, coi như một phần tâm ý của chúng ta." Liên Chi Nhi lại nhét chuỗi sanhô vào tay Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cũng không từ chối nữa,cười nhận chuỗi hạt. Ngô gia quả thật biết cách làm người. Trong bangười Ngũ Lang, Tiểu Thất và nàng, nàng là con gái, ở trong mắt ngườibình thường ở niên đại này, phân lượng của nàng không bằng Ngũ Lang vàTiểu Thất.

Nhưng Ngô gia tặng quà cho nàng nào bútlông Hồ Châu, nào nghiên mực, mực Huy Châu các thứ, giống y đúc Ngũ Lang và Tiểu Thất. Bởi họ biết rõ và cũng tán thành địa vị của nàng trongnhà cũng tương đương Ngũ Lang và Tiểu Thất. Biết nàng cũng hiểu biết chữ nghĩa, đọc đủ thứ thi thư. Lại tặng thêm cho nàng chuỗi san hô quý giá, càng thể hiện sự coi trọng đối với nàng, và cả tình thâm tỷ muội củanàng và Liên Chi Nhi.

"Vậy muội có thể yên tâm nhận rồi." Liên Mạn Nhi vừa nhận chuỗi san hô, vừa cố ý nói: "Một chuỗi san hô liền lấy tỷ tỷ của muội đổi đi. Dù cho muội thêm nhiều thứ tốt hơn nữa, muội vẫn thấy thua lỗ a. Tỷ, tỷ đi rồi, một mình muội ở một phòng, ngủ khôngđược. Tỷ, hôm nay tỷ về nhà mình rồi, muội không cho tỷ về bên kia nữa,hai tỷ muội ta ở chung, để cho tỷ phu về một mình đi a."

Mọi người nghe xong cười rộ lên.

"Con dám làm như vậy, chờ Ngô tam thúcvà thím Ngô tiến đánh đến cửa, đến lúc đó, chúng ta không ai giúp conđâu." Trương thị cười nghiêng ngả.

Mọi người lại cười đùa thêm một lúc,Liên Mạn Nhi liền lôi Liên Chi Nhi tới Tây phòng ngồi. Liên Diệp Nhicũng theo tới. Mấy tỷ muội tụ lại một chỗ khẽ khàng nói chuyện. Trươngthị đứng dậy đi với Triệu thị qua phòng bếp, định làm mấy món ngon chiêu đãi con gái, con rể.

Mà vào lúc này, Liên Thủ Tín, Liên ThủLễ, Nhị Lang, Ngũ Lang, Tiểu Thất và Ngô Gia Hưng đang vui vẻ nói chuyện trong tiền thính. Trong lúc Ngô Gia Hưng nói chuyện có liếc Ngũ Langmột cái. Ngũ Lang hiểu ý, nói có khế thư muốn nhờ Ngô Gia Hưng xem mộtchút.

"Các con đi đi, chúng ta ở đây nói chuyện." Liên Thủ Tín gật đầu.

Ngô Gia Hưng theo Ngũ Lang đi ra ngoài. Tiểu Thất nhìn xung quanh một chút, cũng theo ra, ba huynh đệ vào thẳng thư phòng.

Chương 775: Về Nhà Cũ Thăm Hỏi

Bởi Ngũ Lang và Tiểu Thất học bài trong này, nên kháng trong thưphòng luôn được đốt nóng, dưới đất còn đặt một chậu than. Ba người đivào trong, ngồi xuống ghế.

"Tỷ phu, giờ chỉ có ba chúng ta, huynh có chuyện gì cứ nói." Ngũ Lang nói với Ngô Gia Hưng.

Mặc dù Ngô Gia Hưng mới thành thân vớiLiên Chi Nhi mấy ngày, nhưng hai nhà đã thân thiết lui tới mấy năm. NgôGia Hưng, Ngũ Lang, Tiểu Thất đều thân quen. Cũng vì vậy, mới vừa rồithấy Ngô Gia Hưng liếc mắt một cái, Ngũ Lang liền biết Ngô Gia Hưng cóviệc muốn nói riêng với hắn.

"Đúng là có việc." Ngô Gia Hưng cười cười, lấy ra một hộp gỗ nhỏ dài từ trong tay áo, đưa cho Ngũ Lang.

Ngũ Lang lộ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn nhậnlấy hộp gỗ mở ra. Trong hộp là một tờ khế thư, chính là khế thư mà trong nhà đã thương lượng đưa cho Liên Chi Nhi cổ phần tiệm vịt nướng.

Ngày đó Ngũ Lang đưa khế thư cho LiênChi Nhi, Liên Chi Nhi nói sao cũng không nhận. Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi,Tiểu Thất cũng không miễn cưỡng. Sau đó, hôm đưa gia cụ trước ngày cướicủa Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng, Ngũ Lang mang theo khế thư, đưa thẳngcho Ngô Gia Hưng, chỉ nói là của hồi môn cho Liên Chi Nhi.

Lúc ấy Ngô Gia Hưng cũng nói không cần, nhưng Ngũ Lang cưỡng chế để lại cho Ngô Gia Hưng.

Hiện giờ Ngô Gia Hưng lại trả khế thư lại.

"Tỷ phu, huynh đây là..." Ngũ Lang cầm khế thư: "Là tỷ tỷ nói không cần à, tính của tỷ ấy huynh cũng biết, nênkhuyên nhủ tỷ tỷ mới phải. Một phần này hai người đáng được. Đệ cũngbiết bên đó không thiếu, nhưng cứ giữ lại, sau này cho cháu đệ cũng được mà."

"Đúng, giữ lại cho cháu nhỏ của đệ." Tiểu Thất cũng gật đầu nói.

Luôn miệng nói đến đứa cháu nhỏ còn chưa thấy bóng dáng đâu, tim Ngô Gia Hưng không khỏi ấm áp, không nhịn được nở nụ cười.

"Ngũ Lang, đệ nghe huynh nói đã." NgôGia Hưng nghiêm mặt nói: "Huynh biết, cổ phần này là cha mẹ, còn cả cácđệ muội thành tâm cho Chi Nhi. Nhưng, chúng ta thật sự không thể lấy.Hôm đó đệ đưa cổ phần này cho huynh, huynh không đưa về luôn là vì huynh biết đây là tâm ý của cả nhà."

"Mấy hôm nay, huynh với Chi Nhi, cả chamẹ cũng bàn bạc lại chuyện này. Luận về gia tài, nhà huynh so ra kémhơn, nhưng cũng đủ chi tiêu, dù là đến đời cháu ngoại của các đệ đoánchừng cũng đủ. Những thứ kia biết bao nhiêu là nhiều, bao nhiêu là ít,chỉ cần đủ là được. Nhiều quá cũng chưa chắc đã là chuyện tốt."

"Có lẽ các đệ không biết, tổ tiên chúngta cũng từng phát tài, đáng tiếc con cháu đời sau có sẵn gia sản liềnhoang phí hết. Mới chỉ qua mấy đời, Ngô gia giờ chỉ còn thế này. Dựa vào gia sản hiện có cuộc sống tốt hơn bình thường chút. Chúng ta bây giờnhư thế này cũng tốt lắm rồi."

"Huynh còn trẻ, mặc dù không có mặt nàođặc biệt xuất sắc, nhưng để Chi Nhi có một đời yên vui hẳn không vấn đềgì, cũng có thể để lại chút của cải cho con cháu... Của hồi môn của ChiNhi, còn có những đồ thêm trang kia, đã đủ rồi. Chi Nhi có được tình cảm như thế này đã phúc phận nhiều lắm. Chúng ta cũng hiểu mọi người yêuquý nhiều. Ý của huynh, sau này chúng ta sẽ không đụng đến của hồi môncủa Chi Nhi, giữ hết lại cho cháu ngoại các đệ."

Nói đến đây, Ngô Gia Hưng cười cười, nụ cười kia không hiểu sao trông hơi ngớ ngẩn một chút.

"Chi Nhi sau này để huynh nuôi. Huynhđảm bảo không để nàng chịu khổ chịu cực. Nàng là con cả trong nhà, vốnnên gánh vác trách nhiệm nhiều hơn. Hôm qua nàng còn nói với huynh, mặcdù nàng là con lớn, nhưng cũng không đóng góp được gì cho gia đình. Hainhà chúng ta đều hiểu rõ lẫn nhau, không gạt nhau được chuyện gì."

"Những thứ khác chúng ta đều lấy, nhưngcổ phần này thì không thể nhận được. Ngũ Lang, Tiểu Thất, dù hôm nay các đệ bắt huynh cầm khế thư này về, ngày mai, chúng ta vẫn sẽ đưa trảlại."

"Huynh biết, các đệ suy nghĩ cho chúngta. Nhưng không cần phải vậy. Thế này đi, chờ sau này cháu ngoại các đệlớn một chút, chúng ta sẽ để nó theo các đệ đọc sách. Huynh với Chi Nhihọc không giỏi, đoán chừng con huynh cũng không kém chúng ta, đến lúcđó, chỉ sợ các đệ phải mệt rồi!" Dù sao vẫn là chuyện chưa xảy ra, dùNgô Gia Hưng mong ngóng, nhưng rốt cục vẫn là thanh niên mới kết hônchưa được mấy ngày, nói một chút đã đỏ mặt.

Tiểu Thất liền cười hì hì. Từ lúc biếtLiên Chi Nhi thành thân với Ngô Gia Hưng, sau đó sẽ có em bé đến gọi nólà cậu, Tiểu Thất liền mong đợi Liên Chi Nhi có thể nhanh nhanh chútsinh ra em bé.

Một đứa nhóc mập mạp trắng nõn nà, haitay nhỏ của Tiểu Thất cũng có thể bế được, còn có thể gọi nó là cậu,khẳng định thú vị hơn chơi với Tiểu Long, Tiểu Hổ nhiều.

Ngũ Lang thấy Ngô Gia Hưng nói chuyệnthành khẩn, biết đây là kết quả thương lượng của Ngô gia. Hắn nghĩ mộtchút, cũng không miễn cưỡng nữa.

"Nói vậy thì cứ thế đi." Ngũ Lang đậptay với Ngô Gia Hưng. Tiểu Thất cũng không chậm chân, tiến tới trước, ba người đập tay tuyên thệ.

Tiểu Thất ở thư phòng nói chuyện với Ngũ Lang và Ngô Gia Hưng một hồi rồi chạy về hậu viện, nói hết chuyện xảyra ở thư phòng cho Liên Mạn Nhi nghe.

"Tỷ đã nói không cần, các ngươi còn cốnhét cho Gia Hưng." Liên Chi Nhi liền cười nói, lại vì Tiểu Thất mởmiệng nói một tiếng cháu ngoại nhỏ, liền đỏ mặt lên.

"Nói như vậy, vậy cũng tốt." Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, gật đầu nói.

Mới vừa rồi nói chuyện với Liên Chi Nhimột lúc, nàng mới biết của cải của Ngô gia còn nhiều hơn tưởng tượng của mọi người, lại có đồ cưới thêm trang của Liên Chi Nhi, hơn nữa cha conNgô gia cũng còn trẻ, kiếm được tiền. Ngô gia không thiếu tài sản, dùLiên gia có cho nhiều hơn nữa, cuối cùng Ngô gia vẫn chỉ là phú hộ.

Phải trợ giúp Ngô gia, các huynh đệ tỷ muội hai bên ủng hộ, trừ cho tiền, còn có con đường khác.

Hiện giờ Liên Thủ Tín là Trung Thư XáNhân quan Thất phẩm. Trương thị là nhũ nhân. Sau này thành tích của NgũLang và Tiểu Thất cũng sẽ không kém. Mà Liên Mạn Nhi, dù không thể thamgia khoa cử làm quan, nhưng có gia thế như vậy, người môn đăng hộ đốivới nàng cũng không kém nhiều, ít nhất cũng phải là sĩ (tầng lớp trong sĩ, nông, công, thương).

Như vậy so ra, địa vị Ngô gia hơi kém một chút.

Hiện nay, không thịnh hành chuyện muaquan, quyên quan. Triều đình cũng quản chế rất nghiêm khắc. Hai cha conNgô Ngọc Qúy và Ngô Gia Hưng không thể tham gia khoa cử, hi vọng củangười nhà và gia tộc chỉ có thể kí thác vào đời sau.

Có Ngũ Lang và Tiểu Thất, sau này chiếucố cháu trai một chút cũng không phải việc khó. Mà Ngô Gia Hưng có thểsớm nghĩ đến sau này cho con trai theo các cậu đi học, xem ra cũng cósuy nghĩ kĩ càng về tương lai sau này của cả nhà.

Có phần nhìn xa và quyết tâm này, cho thấy Ngô Gia Hưng cũng là người có thể chấn hưng gia tộc.

"Tỷ, ca ca và tỷ phu còn đang bàn bạc ởthư phòng, bàn xem có nên qua nhà cũ một chút không." Nói xong chuyện cổ phần, Tiểu Thất liền nói với Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi.

"Có ai nhắc đến chuyện này à?" Liên MạnNhi hơi nhạy cảm hỏi, nhìn xung quanh một chút, cũng may Liên Diệp Nhimới ra ngoài, không có trong phòng.

"Không ai nói ạ, là ca ca với tỷ phu tự nhắc tới." Tiểu Thất liền nói.

"À" Liên Mạn Nhi gật đầu.

Xem ra hai ngày nay Triệu thị và LiênDiệp Nhi đã khuyên Liên Thủ Lễ không ít. Hôm nay Liên Thủ Lễ tới cũngkhông nói chủ đề gì khó xử.

"Vậy thì đi xem một chút xem sao, bất kể họ thế nào, chúng ta đều phải làm cho đủ lễ tiết." Liên Chi Nhi nói.

Liên Mạn Nhi nghĩ một chút, cũng gật đầu.

Quy củ nông gia, hôm nay là ngày Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi lại mặt, nếu chưa ở riêng, thì phải lạy Liên lãogia tử và Chu thị trước, sau đó mới là Liên Thủ Tín và Trương thị. Giờđã ở riêng rồi, phân lượng của Liên lão gia tử và Chu thị không còn nặng như vậy, nhưng vẫn là trưởng bối ruột thịt, hơn nữa lại ở cùng mộtthôn. Không cần lễ tiết quá trịnh trọng, chỉ là đến một chút, thăm hỏinhà cũ đã đủ rồi.

"Nếu là người khác, thật là không dámđưa sang bên kia, nhưng tỷ phu biết rõ nhà chúng ta, chuyện nhà cũ huynh ấy cũng biết." Liên Mạn Nhi liền nói: "Tỷ, chuyện nhà cũ thêm trang, tỷ phu có biết không?"

"Tỷ chưa nói, tỷ phu muội cũng không hỏi. Cha mẹ chồng cũng không nhắc tới." Liên Chi Nhi nói.

Trấn trên với thôn này cách nhau gần như thế, ngày đó mấy nàng dâu đều bàn tán chuyện đó, tám chín phần mười làNgô gia đã nghe được tiếng gió, vì không để Liên Chi Nhi xấu hổ, cho nên tránh.

"Vẫn cần hỏi ý tứ của tỷ phu." Liên MạnNhi nói: "Ngày đó mẹ đã nói, sau này hai người không giao thiệp với nhàcũ cũng không sao. Nếu có ai nói gì, đến lúc đó cha mẹ sẽ ra mặt, sẽkhông để cho người ta nói động đến hai người đâu."

Nhà cũ đưa thêm trang như vậy, nếu Ngô gia bới móc thiếu sót, đó là chuyện hợp lý.

"Lúc đó, cha mẹ chồng nói cứ nghe cha mẹ chúng ta, Gia Hưng cũng không nói gì." Liên Chi Nhi liền nói.

"Vậy thì đi xem một chút đi." Liên Mạn Nhi nghe ra, ý tứ của Ngô gia hẳn là đi nhà cũ xem một chút.

Từ ngày Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhiđính hôn, Liên Mạn Nhi đã nhìn ra, Ngô gia là nhà coi trọng lễ tiết,nhưng cũng không quá cổ hủ. Đoán chừng đối đãi với nhà cũ cũng chỉ làphải đi cho có lễ, không để mất mặt mũi cho người ta nói ra nói vào.

Thật ra như vậy rất tốt, bỏ qua cảm xúc chủ quan, cách làm lý trí này là tốt nhất.

Thương lượng qua với Liên Thủ Tín vàTrương thị, tất cả mọi người đều đồng ý để vợ chồng son đến nhà cũ thămLiên lão gia tử và Chu thị một chút.

"Lễ vật thì không cần, các con tới, đoán chừng bên kia cái gì cũng không cho. Các con kém một thế hệ, lại làcháu gái cháu rể, khác với chúng ta. Chúng ta chỉ tặng đồ, không thu đồ, các con không cần thế." Trương thị nói.

Quyết định này cũng là kết quả nhà Liên Mạn Nhi thương lượng ra.

"Mặc dù các con không thiếu chút này,nhưng là chuyện gì cũng có qua có lại. Các con lần đầu trở về, không nên tạo thói quen này. Các con họ Ngô, không phải họ Liên. Cả nhà chẳng cóai chui từ bụng bà ra." Câu cuối cùng này, Trương thị nói riêng với Liên Chi Nhi.

Trương thị ở nhà trông coi phòng bếpchuẩn bị thức ăn. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Tiểu Thất và Liên Mạn Nhi theo Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi đi nhà cũ. Cùng đi hộ tống còn có Liên Thủ Lễ, Liên Diệp Nhi và Nhị Lang.

Triệu thị và La Tiểu Yến ở lại giúp đỡ Trương thị nấu nướng.

Đoàn người vào trong thôn, mở cổng vào nhà cũ, trong phòng nghe tiếng động, liền có người ra đón.

Chương 776: Trong Ngoài Có Khác

Đi ra đầu tiên là Tưởng thị, nàng đangnấu nước ở gian ngoài, trông thấy nhà Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi và NgôGia Hưng đến, một bên báo với trong nhà, một bên gọi Liên Kế Tổ, hai vợchồng ra đón.

Tưởng thị và Liên Kế Tổ ở trong viện đón đoàn người Liên Mạn Nhi. Liên Kế Tổ cười chào Liên Thủ Tín. Mà Tưởngthị, người biết ứng đối hơn trong hai vợ chồng, thì cười nói mấy câukhách khí, mời mọi người vào trong nhà ngồi.

Mọi người hướng thượng phòng đi vào.Liên Kế Tổ đi trước với Liên Thủ Tín, mà Tưởng thị rơi lại phía sau, còn cố ý hướng về phía Liên Mạn Nhi cười cười.

"Mạn Nhi cũng tới sao?" Tưởng thị cười nói với Liên Mạn Nhi.

"Vâng. Đại tẩu vất vả rồi." Liên Mạn Nhi vừa cười vừa nói. Giờ ở nhà cũ, tuy Chu thị sai bảo Liên Nha Nhi thuậntay nhất, nhưng dù sao Liên Nha Nhi còn nhỏ, rất nhiều chuyện không làmđược, đa số việc nội trợ đều rơi xuống người Tưởng thị.

"Vất vả gì chứ, đây là việc phải làm mà." Tưởng thị vội cười.

Liên Mạn Nhi nhếch môi, cũng không nóigì thêm. Đi qua mái hiên đông sương phòng, Liên Mạn Nhi vô thức nhìnthoáng qua đông sương phòng. Cửa sổ đóng rất chặt, bên trong lặng ngắtnhư tờ.

Họ tới đây, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị sẽkhông vì lễ phép mà ra chào, nhưng tuyệt đối sẽ tò mò ham náo nhiệt màra thôi. Hôm nay lại không có chút động tĩnh nào, xem ra hai vợ chồngLiên Thủ Nghĩa và Hà thị đều không ở nhà, chắc lại la cà nhà nào rồi.Liên Mạn Nhi nghĩ.

"Nhị thúc và nhị thẩm vừa ăn xong điểmtâm đã đi, cũng không biết là đi đâu." Tưởng thị chú ý thấy ánh mắt Liên Mạn Nhi quét qua Đông sương phòng, vội nói: "Tứ Lang cũng đi rồi. LụcLang mới vừa rồi còn ở đây, chắc mới ra sau viện. Nha Nhi ở thượngphòng, đang giặt quần áo cho bà nội."

Đoàn người vào thượng phòng, Liên MạnNhi thấy bếp phía đông đang đun một nồi sắt, có hơi nước nóng thoát ratừ trong nồi, trong lò còn nửa bó củi đang đốt.

Hiện giờ việc nhóm lửa Tưởng thị cũng phải tự mình làm. Chuyện này trước kia cực hiếm thấy.

Hóa ra Tưởng thị không phải đang đun nước uống, mà là đun nước giặt quần áo cho Chu thị.

Nhà cũ Liên gia, vào mùa đông, người có quyền nấu nước nóng giặt đồ chỉ có mình Chu thị.

Đoàn người Liên Mạn Nhi đã tiến vào gian ngoài. Liên Thủ Nhân mới nhấc rèm cửa đông phòng lên, đồng thời trongphòng cũng truyền tới tiếng chào hỏi của Liên lão gia tử.

"Gia Hưng và Chi Nhi đã đến à? Nhanh vào nhà đi, bên ngoài lạnh." Giọng điệu Liên lão gia tử vô cùng nhiệt tình.

Đợi mọi người đều đã vào thượng phòng,liền thấy Liên lão gia tử đang mang giày, giống như có ý tự mình xuốnggiường đón họ, thấy nhóm Liên Thủ Tín đã vào đến, Liên lão gia tử vẫntiếp tục đi giày, cũng làm bộ muốn xuống giường.

"Cha, cha cứ ngồi đi." Liên Thủ Tín vộitiến lên ngăn Liên lão gia tử: "Hôm này Gia Hưng và Chi Nhi lại mặt, qua thăm hai người một lát. Bọn chúng là tiểu bối, nào có đạo lí để cha rađón."

"Không thể nói như vậy, chàng rể mới vào cửa không thể như vậy." Liên lão gia tử lên tiếng.

Mặc dù là chú rể mới, nhưng là phận cháu, mặc kệ thế nào, cũng không có đạo lí để Liên lão gia tử ra đón.

"Đây là ta nóng vội, muốn sớm thấy cháugái cháu rể ta." Liên lão gia tử đón lời cười, gọi Liên Chi Nhi và NgôGia Hưng tới trước mặt.

Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi tiến lên một bước, một bên gọi ông, bà, một bên quỳ xuống, dập đầu với Liên lão gia tử và Chu thị.

"Mau đứng lên... mau đứng lên." Liên lãogia tử vội đưa tay ngăn: "Không cần hành đại lễ như vậy, mặt đất lạnh,lại bẩn, cẩn thận làm dơ quần áo mới của các cháu."

Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi cũng khôngmiễn cưỡng, liền chỉ lạy Liên lão gia tử và Chu thị một cái, còn lại làvén áo thi lễ với những người khác.

"Nhanh lên giường ngồi." Liên lão gia tử lại vội bảo.

Đáng tiếc, chỗ ngồi trên giường gạch lại quá nhỏ.

Chu thị ngồi xếp bằng trên giường gạch,trước mặt bà đặt hai chậu gỗ lớn, trong đó một chậu là quần áo mới giặtmột nước, một chậu là quần áo đang giặt, bên cạnh còn để vài bộ quần áochưa giặt, còn cả quần áo được giặt sạch đã vắt, chiếm gần phân nửagiường, hơn nữa rất nhiều chỗ bị vấy nước.

"Mau dọn dẹp, lấy chỗ cho bọn nhỏ ngồi.Đã dặn bà hôm nay đừng giặt quần áo, bà lại cứ phải giặt hôm nay, ta nói bọn nhỏ sẽ tới bà còn không nghe. Bà thấy chưa, nhanh dọn dẹp đi." Liên lão gia tử liên tục thúc giục Chu thị.

Chu thị xụ mặt, không nói gì, nhưng cũng thu dọn, hơn nữa còn có vẻ nhanh, một bên còn chỉ huy Tưởng thị và Liên Nha Nhi đặt mấy chậu gỗ xuống đất, một bên cầm một cái khăn nhìn khôngra màu sắc lau vệt nước trên giường.

"Không cần dọn, chúng ta ngồi dưới đất." Liên Thủ Tín lên tiếng.

Họ đến đông người, dưới đất không đủghế. Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ ngồi xuống, những người khác ngang hàng nên ai cũng không muốn ngồi xuống trước, rất khiêm nhượng.

"Dưới đất lạnh, nên lên giường ngồi,xong ngay đây." Liên lão gia tử nói, một mặt thúc giục Chu thị mau thudọn sạch sẽ, một mặt vừa cười vừa nói chuyện với Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Lễ đến, Liên lão gia tử khôngngạc nhiên. Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất, Liên Diệp Nhi đến, lãogia tử cũng không bất ngờ, nhưng trông thấy cả Nhị Lang, Liên lão gia tử cuối cùng cũng hơi động dung.

"Nhị Lang cũng tới, chuyện này..."

"Lễ lại mặt của Chi Nhi muội, tứ thúc và tứ thẩm bảo vợ chồng cháu tới giúp đỡ." Nhị Lang thật thà nói.

"Ừ" Liên lão gia tử ừ một tiếng, lại cười nói: "Tốt, tốt, người một nhà nên hòa thuận như vậy. Tốt."

Lão gia tử nói chữ tốt liên tiếp mấy lần.

Giường gạch được dọn xong, Ngô Gia Hưngvà Liên Chi Nhi ngồi xuống giường. Ngô Gia Hưng ngồi cạnh Liên lão giatử, kế tiếp theo thứ tự là Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Liên Diệp Nhi.

Tưởng thị dẫn theo Liên Nha Nhi bưng trà nóng lên.

"Đây là lá trà ngon hồi trước cha vợcháu mua cho ta. Lá trà này có hương vị ngon lắm, ta vẫn tiếc chưauống." Liên lão gia tử một bên mời Ngô Gia Hưng uống trà, một bên nói.

"Cha, thứ này có gì mà không nỡ uống.Cha uống hết rồi thì nói với con một tiếng, con cho người mang tới chocha." Liên Thủ Tín lên tiếng.

"Không biết là ông thích uống trà. Trong nhà cháu cũng có ít lá trà không tệ, lần sau cháu mang tới biếu ông."Ngô Gia Hưng lên tiếng.

"Được, được." Liên lão gia tử một bên uống trà, một bên gật đầu cười, vẻ rất thỏa mãn với biểu hiện của Ngô Gia Hưng.

"Cha mẹ cháu có khỏe không? Hôm nay chacháu có đi đâu không?" Liên lão gia tử một bên nói chuyện với Ngô GiaHưng, một bên thầm liếc Chu thị một cái, ra hiệu cho bà tán gẫu với Liên Chi Nhi.

Chu thị thấy ánh mắt của Liên lão gia tử liền cụp mắt xuống. Nhưng chốc lát sau lại nâng mí mắt, nhìn thoáng qua Liên Chi Nhi.

Dáng vẻ Liên Chi Nhi ngoan ngoãn, giốngnhư rất chuyên tâm nghe Liên lão gia tử nói chuyện với Ngô Gia Hưng, mắt cũng không liếc về phía Chu thị một lần.

Chu thị há to miệng, cuối cũng cũng không nói gì mà thở hắt ra một cái, sau đó liền gục đầu xuống như đang chợp mắt.

Đây là dấu hiệu bất mãn của Chu thị.Nhưng, trong phòng nhiều người như vậy, ngoài mấy người ở nhà cũ, nhữngngười khác hình như không phát hiện Chu thị có gì bất thường.

Liên lão gia tử vờ ho khan hai tiếng,nhìn Chu thị một cái cảnh cáo, nhưng Chu thị một mực cúi đầu, cũng không biết có phải vì bà lĩnh hội được ý của Liên lão gia tử hay không, nhưng từ đó không lên tiếng, cũng không làm ra cử chỉ gì quái dị nữa.

Liên lão gia tử lại liếc nhìn Chu thị,biểu lộ thái độ bất mãn. Nhưng mà, ông cũng không tiếp tục quở trách bà. Đôi khi, chỉ cần Chu thị không tiếp tục hướng mọi người trong phòng làm ầm ĩ, mọi người đã thấy đó là tình trạng rất không tệ rồi.

Liên lão gia tử có vẻ rất thích Ngô GiaHưng, dùng giọng thân thiết nói chuyện với Ngô Gia Hưng. Ngô Gia Hưngvốn là người giỏi ăn nói, nhưng lúc này lại cứ hỏi một câu đáp một câu,tuy thái độ vô cùng lễ phép, nhưng hiển nhiên là vô cùng khách khí vớiLiên lão gia tử.

Nhà cũ cũng đã tới, Liên lão gia tử vàChu thị cũng đã gặp, cũng coi như đủ lễ. Liên Mạn Nhi trông thấy LiênThủ Tín nhìn về phía nàng, liền cố ý trừng lớn hai mắt.

"Gia Hưng à, hôm nào con lại đến nóichuyện với ông đi. Thân thể ông không được tốt, cần nghỉ ngơi nhiều."Liên Thủ Tín liền nói.

Ngô Gia Hưng lập tức đứng dậy.

"Bữa tiệc hôm đó, con nghe nói ông vìbiết chúng con thành thân, quá vui mừng làm tái phát bệnh cũ." Ngô GiaHưng nói với vẻ áy náy.

Lời của Ngô Gia Hưng vừa đúng chạm vào tâm bệnh của Liên lão gia tử. Liên lão gia tử hơi ngừng thở, sắc mặt đỏ lên. Chuyện thêm trang cho Liên Chi Nhi, mặc dù là do Chu thị chuẩn bị, ông cũng không rõ tình hình. Nhưng với tư cách là chủ nhà, vẫn phải bụng làm dạ chịu.

"Trông thấy ông bà, con vui quá, quên mất chuyện này. May nhờ có cha nhắc nhở." Ngô Gia Hưng đứng nghiêm túc nói. "Ông, bà nội, hai người đừng trách. Con về trước, mấy ngày nữa lại đến thăm hai người."

Liên Chi Nhi cũng đứng lên theo Ngô Gia Hưng, sau đó nhóm Liên Mạn Nhi cũng xuống giường. Mọi người chuẩn bị đi về.

"Ngồi thêm chút nữa..." Liên lão gia tử vội nói, ông một lòng muốn chuyện trò cùng họ, nhưng những lời vừa rồi của Ngô Gia Hưng lại khiến ông không thể mạnh mẽ giữ lại.

"Cha, người hãy nghỉ ngơi cho tốt. Sau này hai đứa chúng nó sẽ lại đến." Liên Thủ Tín lên tiếng. Liên Thủ Tín sợ chút nữa Chu Thị lại đột nhiên nổi giận, mọi người khó có thể chịu nổi. Họ là người nhà cũng thôi đi, nhưng Ngô Gia Hưng là chú rể mới. Nhiều người cùng đến như thế, trừ bề ngoài thể hiện sự trịnh trọng, bên trong cũng là vì lo lắng, quan trọng là quan sát, che chở, tránh sinh ra chuyện, khiến thời gian tốt đẹp lại bị phủ màu u ám.

Chu thị ra vẻ không vui, tuy bà giả bộ ngủ không phát tác, nhưng ai cũng không thể cam đoan sau chút nữa Chu thị có thể bộc phát hay không. Họ không thể mạo hiểm như vậy.

Chương 777: Kẻ Trước Người Sau

Đoàn người Liên Mạn Nhi đi ra ngoài,Liên lão gia tử thấy không giữ được người, lập tức xuống giường, muốnđích thân tiễn họ ra ngoài.

"Cha, lão nhân người đừng xuống giường.Hôm nay ngoài trời lạnh lắm ạ." Những người khác đi ra ngoài trước. Liên Thủ Tín vội ngăn Liên lão gia tử lại.

"Đúng vậy đó ông nội." Ngũ Lang cũngchậm lại phía sau, cười khuyên nhủ Liên lão gia tử: "Chúng cháu đều làvãn bối, không lý nào lại để lão nhân người đưa tiễn. Đều là người mộtnhà, không cần chú ý những nghi thức xã giao này đâu ạ. Người nghỉ ngơinhiều hơn đi, sớm bồi dưỡng thân thể cho tốt, đây mới là chuyện lớnnhất, quan trọng nhất đấy ạ."

Liên Thủ Tín và Ngũ Lang giữ Liên lãogia tử lại khuyên can. Liên Thủ Lễ và Nhị Lang cũng phụ họa theo. Màcùng lúc đó, Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Liên Diệp Nhi đã rời khỏi thượng phòng. Liên lão gia tử thấy tình thế này,ông biết ông không cách nào tự mình tiễn họ nữa, chỉ đành thở dài mộthơi, liền kêu Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị:

"Thay ta tiễn Tam thúc, Tứ thúc, còn cả mấy đệ đệ, muội muội, đặc biệt là Gia Hưng. Đứa nhỏ Gia Hưng này, ta thật yêu thích nó."

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, và Tưởng thị đều vội vàng gật đầu vâng lời, lúc này mọi người mới vây quanh ra cửa.

Còn chưa tới cổng, đã thấy cổng bị đẩyra từ bên ngoài, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị tất ta tất tưởi đi vào. Theosau lưng họ là Tứ Lang.

"A má ơi, chúng ta đã về trễ rồi sao?"Hà thị trông thấy mấy người Liên Thủ Tín lập tức dừng lại, vỗ đùi mộtcái, dường như vô cùng tiếc nuối.

"Đã ở đây hơn nửa ngày, sao không ở thêm chút nữa." Liên Thủ Nghĩa nhếch miệng cười nói.

Tứ Lang và Lục Lang theo sau Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không nói gì.

"Nhị bá, Nhị bá mẫu, hai người mới đi thăm nhà bằng hữu về ạ?" Ngô Gia Hưng cười chào hỏi với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

Ngô gia và Liên gia vì mối quan hệ củaChu thị và đại Chu thị mà thân thiết. Giờ Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhithành thân, liền thay đổi xưng hô với Liên lão gia tử và Chu thị, dĩnhiên cũng phải sửa xưng hô với Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên ThủLễ. Nhưng, sau khi sửa cũng không khác trước, bởi vì xưng hô ở nhà nôngbình thường đều được tỉnh lược đi chữ đường(1) và tên tự(2).

(1)đường: chữ họ. Vd: đường ca = anh họ -> ca, đường thúc – chú họ -> thúc,....

(2)tự, tên chữ: ngoài tên chính, người xưa còn có một tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa với tên chính.

Ngô Gia Hưng đi theo cha là Ngô Ngọc Qúy làm người môi giới đã quen giao tiếp, vừa rồi nói chuyện với Liên lãogia tử và Chu thị cũng vậy, hiện giờ nói chuyện với hai người Liên ThủNghĩa, Hà thị cũng vậy, hắn đều cười tủm tỉm, thái độ rất thân thiết tựnhiên.

"Ừ." Hà thị ra vẻ rất thân với Ngô GiaHưng, đoạt lời Liên Thủ Nghĩa đáp trước: "Nghe nói các cháu tới, chúngta liền lập tức trở về. Thế nào cũng phải được chú rể mới chào một cáichứ."

Hà thị nói xong còn vui vẻ cười ha ha.

"Sao có mùi rượu nồng nặc vậy ta?" Độtnhiên Liên Mạn Nhi nói: "Là ai uống rượu vậy, giữa ban ngày ban mặt nha. Sao lại mượn rượu giả điên, nói mê sảng đây?"

"Đúng là có mùi rượu." Ngô Gia Hưng gật đầu nói.

Ngũ Lang, Liên Diệp Nhi và Tiểu Thất đều gật đầu. Liên Diệp Nhi và Tiểu Thất còn cố ý hướng mũi về phía Hà thịhít hít, sau đó làm ra vẻ ghét bỏ.

"Mùi rượu gì, sao ta không ngửi thấy."Hà thị cũng hít hít mũi. Dĩ nhiên bà ta không ngửi thấy, lại thấy mấyngười kia rõ rành rành ám chỉ bà uống rượu, liền giải thích: "Ta khônguống rượu, ta không thích thứ đó, hơn nữa, ta đâu có tiền."

Hà thị cũng không thông minh, bà ta nói thế coi như đã rơi vào bẫy của Liên Mạn Nhi.

"Chúng ta đâu ai nói bá mẫu uống rượu nha." Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên Diệp Nhi và Tiểu Thất đều nở nụ cười.

"Bên ngoài lạnh lẽo, đừng đứng đây nóichuyện." Liên Thủ Tín lên tiếng: "Các ngươi nhanh chóng vào nhà đi, lãogia tử và lão thái thái đang chờ đó... Gia Hưng và Chi Nhi còn phải đếnthăm chỗ khác."

Nghe Liên Thủ Tín nói vậy, Liên ThủNghĩa và Tứ Lang trao đổi một ánh mắt cực nhanh. Vừa rồi Hà thị nóikhông sai, họ vốn đang ngồi nói chuyện phiếm trên giường sưởi, chợt nghe nói nhà Liên Thủ Tín mang theo Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi về lại mặtnhà cũ. Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang dù không ở cùng một chỗ, nhưng đều một lòng đứng dậy hấp tấp chạy về.

Ngô gia giàu có, đồ cưới của Liên ChiNhi phong phú, lần đầu hai người về nhà cũ sau khi thành thân, dĩ nhiênphải đến thăm hỏi, tặng lễ. Cho dù Ngô gia keo kiệt không cho họ thứ gì, nhưng phần của Liên lão gia tử và Chu thị khẳng định không thể thiếu.Ba người sợ Liên lão gia tử và Chu thị cất giấu lễ vật đi, hoặc là đemcho một nhà Liên Thủ Nhân hết, bởi vậy liền dùng tốc độ nhanh nhất chạyvề nhà, hy vọng có thể được chia phần.

Dù không được chia phần cũng phải nhìnmột cái, trông cho đỡ thèm, đồng thời cũng có thể nhìn ra số tài sản của nhà họ, tránh về sau bị lừa gạt chịu thiệt.

Có ý nghĩ đó, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị vàTứ Lang cũng muốn nhanh vào nhà, nhưng lại không nỡ bỏ đám người trướcmặt. Bởi vậy nghe thấy lời của Liên Thủ Tín, mấy người cũng không nhường đường mà suy nghĩ xem nên nói cái gì.

"Cha, nương, hai người tranh thủ thờigian vào phòng thôi." Nhị Lang bước lên hai bước, nói với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị: "Gia Hưng có nhiều việc, hai người cũng đừng làm chậm trễ."

"Mày đồ vương bát đản, còn có mặt mũiquay về đây sao?" Trông thấy Nhị Lang, Liên Thủ Nghĩa liền tức điên lên: "Thế nào, là đưa gạo và bột đến, hay kiếm được tiền rồi đến hiếu thuậncha nương ngươi?"

"Sao ông vừa thấy mặt đã mắng con nórồi, không nói chuyện đàng hoàng với con được à." Hà thị liếc Liên ThủNghĩa, lại cười ha hả nói với Nhị Lang: "Nhị Lang à, bây giờ con kiếmđược tiền rồi, nương thiếu cái lược, con cho nương hai đồng, để nương tự mua một cái đi."

"Nương, nương đang làm gì vậy?" Mặt NhịLang lập tức đỏ lên, đến nói cũng trở nên lắp bắp, nhưng lại thể hiện ýtứ rất rõ ràng: "Tháng này nương đã thiếu mấy cái lược rồi, nương cònthiếu lược bí, thiếu trâm cài. Nương, con không kiếm được nhiều tiền như thế đâu. Hai người muốn gạo, mì và bố*, con đều đưa đúng hạn. Con cũngcần sinh tồn, cầu hai người cho con đường sống đi."

*bố: vải bố.

Dưới sợ trợ giúp của nhà Liên Mạn Nhi,Nhị Lang kiếm được một công việc tốt. Mỗi tháng cũng có thu nhập khôngtệ. Chuyện này về sau bị Liên Thủ Nghĩa và Hà thị biết. Từ đó về sau,hai vợ chồng liền biến đổi nhiều cách đòi tiền Nhị Lang, bằng không thìliền mắng Nhị Lang bất hiếu. Chỉ là tiền công của Nhị Lang đều giao choLa Tiểu Yến, bởi vậy tuy Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lắm thủ đoạn gian trá, nhưng cũng không thể chiếm được tiện nghi.

Hôm nay thấy Nhị Lang đến nhà, hai vợ chồng như chó đói thấy thịt mỡ.

"Hai người tranh thủ vào phòng đi thôi,chúng ta đi." Liên Thủ Tín thấy tình cảnh này vội lên tiếng. Câu trướclà nói với vợ chồng Hà thị, câu sau là nói với mấy người cùng về nhà cũ.

Mọi người đều không để ý đến Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, trực tiếp ra cổng nhà cũ.

Nhìn nhóm Liên Thủ Tín ra cửa, đi xa rồi, Liên Thủ Nghĩa mới dám chửi ầm lên.

"Đồ táng tận lương tâm này." Liên ThủNghĩa giơ chân mắng: "Mất gốc, Nhị Lang mày là thứ mất gốc. Thấy tiềnliền làm thân, xem cái bộ dạng như con gấu của nó, hận không thể nhậnlão tứ làm cha rồi. Không phải vì lão tứ có tiền sao, chê cha ruột nókhông có tiền đây mà..."

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thịkhông phản ứng với cái miệng thối của Liên Thủ Nghĩa, mà quay người vàothượng phòng. Thấy bọn họ về thượng phòng, Liên Thủ Nghĩa đột nhiên tỉnh lại, cũng không mắng Nhị Lang nữa, liền vội vàng đi vào thượng phòng.

Hà thị và Tứ Lang theo sát phía sau.

Đông phòng thượng phòng, Chu thị đangsai Liên Nha Nhi bưng quần áo bà đang giặt dở lên giường. Tưởng thị cũng bị bà sai ra ngoài đun nước tiếp. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ ngồi trên ghế, hơi ngẩn người. Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường gần lò sưởi caumày thật chặt, than thở.

Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang vừavào nhà, ba đôi mắt liền quét về phía ngăn tủ, phát hiện trong ngăn tủtrống rỗng, họ lại lia mắt về phía giường gạch lần nữa.

Trên ngăn tủ cũng thế, trên giường gạch cũng thế, thậm chí là góc giường, đều không có bóng dáng lễ vật.

"Ngô Gia Hưng với Chi Nhi tới tay không sao, không tặng lễ gì sao?" Liên Thủ Nghĩa không nhịn được hỏi.

"Ta xem ngươi đào được thứ gì?" Chu thịdùng khóe mắt liếc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị một cái. Gần đây trừ lúc ăncơm thì hai vợ chồng này luôn mất bóng, Chu thị đã bất mãn lâu rồi.

"Haiz..." Đúng lúc này Liên lão gia tử thở dài một tiếng: "Lần này xem như ta đã chọc phải Ngô gia rồi."

Chọc ở đây là thổ ngữ nhà nông dùng, ýtứ không phải trêu chọc mà là đắc tội. Người trong nhà chọc con cháu nhà mình thì không việc gì, dù sao cũng là thân tình cốt nhục. Nhưng chọcđến người ngoài lại thành chuyện lớn. Đời này Liên lão gia tử kiêng kịnhất chính là chuyện này.

"Chọc thì chọc chứ sao." Chu thị hừ một tiếng: "Còn trông cậy gì vào chúng! Ta cũng không thiếu gói bánh bông lan kia."

Sở dĩ Chu thị nói vậy, là vì nhà nông ởTam Thập Lí Doanh Tử tặng lễ cho trưởng bối ngày tết ngày lễ, tuyệt đạiđa số sẽ có bánh bông lan bên trong.

"Bà thì biết cái gì!" Liên lão gia tử thở dài một hơi: "Vợ hiền chồng ít họa. Bà đấy, bà chính là cái mầm tai họa mà."

"Ta thì cái gì cũng không hiểu, vậyngươi thì hiểu chắc!"Chu thị một bên vắt cho ráo bộ đồ vừa giặt xong,một bên cười lạnh nói với Liên lão gia tử: "Ngươi thì hiểu nhiều lắm! Ta thấy ngươi cũng chẳng có gì xuất sắc. Người ta có ai coi ngươi vào đâuđâu nào."

"Lần đầu lại mặt, chúng cái gì cũngkhông mang, đến tay không đấy. Chúng nó cũng thầm hạ thấp trong lòngkìa. Không muốn cho ta, được thôi. Ta không hiểu, thế nào ngươi cũng như vậy, lão gia tử hiểu biết hơn người mà, người ta sao không cho ngươithứ gì vậy!"

"Tự ngươi còn cho mình là lưu quang thủy hoạt*. Trong mắt người ta, ngươi với ta có khác gì đâu." Chu thị nóixong, cười lạnh vài tiếng.

*lưu quang thủy hoạt: hình dung thứgì đó vô cùng sạch sẽ, tinh khiết. Tham khảo:http://www.baike.com/wiki/%E6%BA%9C%E5%85%89%E6%B0%B4%E6%BB%91

Đối với những lời đâm chọc của Chu thị, Liên lão gia tử làm như không nghe thấy, chỉ một mực nghĩ rằng đã chọc Ngô gia.

"Không thể nào a, trong nhà thế nào cũng được, dù sao cũng phải biết phân biệt chuyện trong nhà, chuyện bênngoài. Chuyện này nên ém xuống chứ, sao lại để Ngô gia biết được? Khôngthể nào." Liên lão gia tử thì thào tự nói, nhắm mắt lại... "Không hiểuchuyện, không cho người ta bớt lo mà..."

"Nương, vừa rồi đám lão tứ tới thật không để lại cho thứ gì sao?" Liên Thủ Nghĩa tiến đến trước mặt Chu thị, hỏi.

Chương 778: Tham Ăn

"Ngươi cách xa ta một chút." Chu thịthấy Liên Thủ Nghĩa tới trước mặt liền ngẩng đầu nhìn ông ta, rồi vẩy đồ ướt trong tay, làm nước văng tung tóe.

Liên Thủ Nghĩa đành lui về sau một bước.

"Không phải ngươi thấy rồi à?" Chu thịhừ lạnh một tiếng, nói: "Hai con mắt của vợ chồng ngươi không phải vừavào đã ngó khắp cả sao, còn kém không lật tủ lên thôi. Trong phòng nàychẳng có thêm cái gì, ngươi không nhìn ra sao?"

Quy củ của nhà cũ Liên gia, lễ vật người khác đưa tới đều phải bày ở ngăn tủ chỗ mọi người dễ chú ý. Phàm cóngười đến thăm nhà đều có thể nhìn thấy, họ nhất định sẽ hỏi lễ vật từđâu tới, lúc này Liên lão gia tử mới giải thích rõ ràng.

Trên ngăn tủ bày càng nhiều lễ vật, lễcàng dày, lại càng chứng tỏ nhân duyên của gia đình này tốt, được ngườikhác yêu mến và tôn kính. Mà ở nhà cũ, đưa lễ vật tới dĩ nhiên là choLiên lão gia tử và Chu thị. Lễ vật càng nhiều thì nói lên đôi vợ chồngnày sống thành công, được hậu sinh, vãn bối hiếu kính và kính yêu.

Bởi vì điều kiện sinh hoạt bình thườngcủa nông gia có hạn, nhân tình lui tới tặng lễ cũng không nhiều, cũngkhông có lễ dày. Mà lễ vật càng nhiều, càng dày, thì càng nói rõ giađình này lui tới với những người không tầm thường.

Lễ vật càng nhiều, càng dày, đương nhiên lại càng được bà con hàng xóm hâm mộ.

Liên lão gia tử rất thích cảm giác đượchâm mộ này. Đương nhiên, bày lễ vật được tặng ở chỗ trang trọng cũng làtán dương người tặng lễ.

Nhưng, giới hạn người tặng lễ phải là"người ngoài". Đồ vật nhà Liên Thủ Tín đưa tới từ đầu không có đãi ngộnhư vậy. Mỗi lần nhà Liên Thủ Tín đưa điểm tâm hoặc những thứ khác tới,sau khi họ đi, Chu thị sẽ đem đồ bỏ vào tủ chén.

Tình huống này chỉ biến hóa sau khi Liên Thủ Tín mua ván làm quan tài cho Liên lão gia tử, đánh thành quan tài.Sau chuyện đó, Chu thị vẫn làm như trước, lại bị Liên lão gia tử kiênquyết ngăn lại. Từ đó về sau, nhà Liên Thủ Tín lại đưa tới bất kì thứ gì đều được đặt trên tủ cho đến khi ăn xong, dùng hết mới thôi. Mà nếu cóngười đến trông thấy hỏi thì Liên lão tử liến nói rõ ràng nguồn gốc, khi người này tán dương Liên Thủ Tín làm con hiếu thảo, cũng sẽ gật đầu phụ họa.

Nhóm Liên Thủ Tín vừa đi mà ngăn tủkhông có thêm gì, nói thẳng ra là Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi khôngtặng lễ cho Liên lão gia tử và Chu thị.

"A má ơi, đây rõ ràng không coi trọngnha." Liên Thủ Nghĩa quay người kéo một đầu băng ghế tới gần Chu thịngồi xuống, đưa tròng mắt nói: "Chú rể mới tới thăm nhà, nào có ai đitay không bao giờ? Nếu họ không có tiền cũng thôi đi, nhưng Ngô gia làtài chủ, cưới Chi Nhi lại được thêm một mớ tài sản, đến thăm nhà màkhông mua thứ gì cũng quá ngoan cố rồi."

Ngoan cố là thổ ngữ của Tam Thập Lí Doanh Tử, ý tứ đại khái là chỉ người keo kiệt, bủn xỉn.

"Ừ! Thế này là sao đây?" Hà thị cũng đitới đặt mông ngồi cạnh Liên Thủ Nghĩa, sự thất vọng của bà bày rành rành trên mặt: "Thật quá ngoan cố mà! Một chút chảy ra từ kẽ tay của họ cũng đủ cho chúng ta. Không cần thứ khác, chỉ cần mang cho chúng ta chút đồăn thừa trong tiệc rượu tới cũng được mà."

Tiệc rượu Ngô gia đưa tới hôm Ngô GiaHưng và Liên Chi Nhi thành thân quả là để cho mấy người nhà cũ như đượctế răng một bữa. Mấy ngày sau, Chu thị còn từ từ đem đồ còn lại ra, mộtphần hâm nóng lên cho Liên lão gia tử ăn, một phần trộn thêm cải trắng,khoai tây các thứ... hầm cách thủy cho mọi người ăn.

Lấy cách nói của Chu thị, đây là mượnmùi vị. Đồ ăn trong bữa tiệc được chú ý hơn nhiều so với đồ ăn làm trong nhà người nông, được tăng nhiều đồ gia vị, vì vậy thường ngon hơn, nhàbình thường không tự làm được.

Mấy món ăn giữ lại đều béo ngậy, chothêm vào một lượng lớn cải trắng và khoai tây đem hầm cách thủy, đươngnhiên không ngon bằng nguyên vị, nhưng cũng còn hơn canh suông nướctrắng.

Bàn tiệc Ngô gia đưa tới, Hà thị ăn rồi vẫn chưa thấy thỏa mãn, mỗi lần nhớ tới lại thấy thèm.

"Sao lòng ăn của ngươi lại lớn như vậy?" Chu thị chán ghét liếc Hà thị một cái, còn đưa một tay chỉ vào Hà thịmắng: "Nhìn dáng vẻ hèn mọn của ngươi kìa, làm như mấy đời cũng khôngđược ăn đủ! Mất mặt xấu hổ!"

Hà thị đã quen bị Chu thị chửi mắng, căn bản bà ta không để trong lòng.

"Con không được như nương, con chưa từng được ăn qua thứ gì tốt!" Hà thị nhếch miệng nói: "Nương à, nương biếtkhông, hôm Chi Nhi thành thân đó, đến chiều lão Ngô gia còn đưa đến cholão Tứ một bàn tiệc. A má ơi! có rượu lại có thịt. Theo lý thuyết, nhàlão Tứ có, đáng ra cũng phải đưa cho nhà chúng ta một bàn. Vậy mà họkhông thèm đưa tới."

"Một bàn tiệc còn chưa tính là gì. Nghenói lão Ngô gia còn đưa tới thật nhiều đồ ăn khác nữa, còn nói có cả một bồn lớn thịt viên. Ngày hôm sau, đều bị lão Trương gia lấy mất. Ngoạitrừ thịt viên, còn cả những đồ ăn kia, đoán chừng đều đủ cho lão Trươnggia ăn cả nửa tháng, còn không cần thêm cái gì vào trong."

Nhắc đến ăn, tài ăn nói của Hà thị độtnhiên tốt hẳn lên. Bà ta nghiêng người về phía Chu thị hấp háy mắt, nóithao thao bất tuyệt.

"Nhà ai làm cái gì, những thứ kia lạikhông để cho thân thích, người nhà theo ăn mấy ngày. Trương gia có phần, sao nhà chúng ta lại không có. Đây chính là ông ruột, bà ruột. Cho dùkhông đưa bàn tiệc thì cũng nên đưa chút đồ dư sang cho chúng ta chứ.Đúng rồi, nhà lão tam bên kia cũng được không ít." Hà thị nói đến nướcmiếng tung bay. Nếu là bình thường thì Chu thị sớm đã cắt lời bà ta,nhưng hôm nay, Chu thị lại để mặc cho Hà thị nói cho hết.

"Con tận mắt nhìn thấy, a má ơi, còn cócả chân giò bóng nhẫy." Hà thị nuốt từng ngụm nước miếng ừng ực: "Mấyngày nay ba miệng ăn nhà lão tam có thể sống tốt rồi, mỗi bữa cơm đều ăn đến khóe miệng chảy mỡ."

"Ngày nào ngươi cũng tót sang bên đó, không theo ăn được chút nào à?" Chu thị nâng mí mắt, nhìn Hà thị hỏi.

Giọng điệu và thần sắc của Chu thị, bà hỏi vấn đề này vừa châm chọc, vừa dò hỏi.

"A má ơi, đừng nói nữa." Lời của Chu thị dường như đâm đau Hà thị. Hà thị vỗ đùi đánh đét một cái, cất cao giọng nói: "Đôi vợ chồng nhà lão tam kia thật giỏi, còn cả con nhãi Diệp Nhikia nữa. Thật quá tà dị mà. Con cũng đã nói chỉ cần cho con một muôicơm, xong con sẽ đánh nhặt đánh nhặt hết đồ ăn cho, tránh cho phải rửachén dính dầu mỡ lên quần áo. Vậy mà người ta không đồng ý, còn đuổi con đi. Quá tà dị mà! Còn con nhãi con kia nữa, quá tà dị, giữ cái ăn!"

Quá tà dị ý tứ ở đây cơ bản giống nhưquá ngoan cố. Mà đánh nhặt cũng là thổ ngữ của nông dân Tam Thập LíDoanh Tử, ý tứ đại khái là kết thúc phần việc cuối cùng, bình thườngchuyện môn chỉ việc ăn hết đồ thừa, hơn nữa là thứ đồ cặn, ý là ăn sạchsành sanh.

Hà thị vì không mò ăn được ở nhà LiênDiệp Nhi mà canh cánh trong lòng. Sắc mặt Chu thị cũng càng ngày càngđen, không biết là tức vì việc làm mất mặt của Hà thị, hay còn vì gìkhác.

"Ngươi cứ như vậy hỏi sao không mậpthây!" Chu thị nghiến răng nghiến lợi mắng Hà thị: "Thể diện của Liêngia đều bị ngươi quăng hết! Ngươi sang nhà lão tam xin ăn, người ta cóthứ tốt gì có thể cho ngươi ăn? Ngươi là ai? Người ta đều coi ngươi nhưkẻ thù. Người ta chẳng coi ngươi là người. Đoán chừng, mấy thứ kia cócho chó, người ta cũng không cho ngươi."

Bởi liên quan đến chuyện kích động tâm tình, Chu thị mắng xong, bắt đầu thở hổn hển.

Hà thị không dám tranh luận với Chu thị, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, hiển nhiên rất không đồng ý với Chu thị.

"Các ngươi còn tưởng lão tam vẫn nhưxưa? Giờ người ta leo lên cành cao rồi! Còn thèm để ý đến ngươi?" Chuthị thở hổn hển một lúc, lại bắt đầu chửi: "Đừng thấy hắn suốt ngày chạy tới đây, nói là thăm vợ chồng già chúng ta, đấy là hắn bất đắc dĩ màthôi. Trong lòng hắn hận chúng ta không chết cho sớm, hắn mới vừa lòng."

"Còn mong hắn có thứ gì tốt đưa sang đây? Ngươi nghĩ hay thật a, đồ của hắn dù có hư hỏng, cũng không mang sang bên này."

"Những đồ kia vốn cũng chẳng phải củahắn, đều là Ngô gia đưa, là nhà lão Tứ cho hắn đấy." Hà thị chẳng phảingười thông minh, bà ta không nghĩ ra nổi vì sao Chu thị lại phát giậnlớn như thế, cũng không rõ ý tứ ngấm ngầm trong lời của Chu thị. Cho nên bà ta vẫn tiếp tục lải nhải với Chu thị.

"Giờ nhà lão tứ có núi vàng núi bạc đấy, nhà hắn đâu thiếu mấy thứ này? Hắn đưa cho nhà lão tam, sao lại khôngđưa cho cha mẹ ruột?" Hà thị lại nói: "Con đoán, những đồ ăn kia giờ nhà lão tứ chưa chắc đã ăn xong. Nương, nếu không, con bảo vợ Kế Tổ sanghỏi nha?"

Những lời này mới là mục đích chính của mớ chuyện trò hôm nay Hà thị nói.

Sắc mặt Chu thị sớm bị tức giận làm chotrắng bệch, roạt một tiếng, bà ném mớ quần áo vừa lôi từ chậu ra trở lại trong đó, bởi vì dùng quá nhiều sức, non nửa bồn nước văng ra tung tóe, giường gạch và mặt đất đều ướt một mảng lớn.

"Trừ ăn ra, ngươi còn biết làm gì. Đầungươi mọc trên cổ, hay mọc ở mông thế!" Chu thị chỉ mặt Hà thị, chửi ầmlên: "Chê đồ ăn ở đây không ngon, ngươi cút cho ta. Ngươi lăn đến nhàlão tứ, lão tam, làm chó cho nhà người ta đi. Ngươi cút cho ta!"

Cơn tức của Chu thị chỉ mắng chửi ngườithì không đủ phát hết ra, bà cúi đầu thấy cái chậu trên giường gạch, dứt khoát lấy hết quần áo ra bỏ xuống giường gạch, sau đó đưa tay, liềngiội cả nửa bồn nước còn lại lên Hà thị.

Hà thị không dự tính gì, đã bị giội một cái, thoáng cái bị giội ướt hết nửa người.

"A má ơi, a má ơi." Hà thị một bên kêuto, một bên muốn đứng dậy. Không đợi mông bà rời mặt ghế, liền bịnghiêng người, ngã lộn lên đất chung với cái ghế.

Hóa ra Liên Thủ Nghĩa ngồi ở đầu ghế bên kia thấy động tác của Chu thị thì nhanh hơn Hà thị, nhảy dựng lêntrước, kết quả hai đầu ghế không cân, khiến Hà thị ngã trên mặt đất.

Nửa người Hà thị ướt sũng, nền phòng là đất vàng nện chặt, ngã cú này, trông Hà thị không thể nhìn nổi.

"Cút hết cho ta, đừng lẩn quẩn trước mặt ta." Thấy Hà thị chật vật, Chu thị bớt giận một chút, nhưng vẫn lạnh lùng nói.

Chương 779: Tiệc Lại Mặt

Ba người Chu thị, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị huyên náo tới vậy, nhưng những người khác trong phòng, kể cả Liên lãogia tử đều làm như không thấy. Ở nhà cũ, Chu thị phát giận, chèn ép,mắng chửi người, nhìn nhiều đã thành quen. Cho nên, tất cả mọi người đều hình thành thói quen, chỉ cần không liên quan đến họ thì sẽ không aithèm để ý đến.

Cho nên, trong nhà cũ thường xuất hiệncảnh tượng kì quái như vừa rồi. Mấy người ngồi một bên tán gẫu, bên kiacó người bị Chu thị mắng tới cẩu huyết lâm đầu*.

*cẩu huyết lâm đầu: bị mắng xối xả.

Mà nguyên nhân tạo thành tình trạng nàylà vì nhà cũ trừ Liên lão gia tử, không ai có thể nói được Chu thị. Nếucó người lên tiếng khuyên giải trong lúc Chu thị nổi giận, hoặc nói câucông bằng cho người bị chửi, thì chính là rước họa vào thân. Người ở nhà cũ bất kể thông minh hay ngu dốt, không ai muốn làm chuyện quên mình vì người khác. Hà thị vốn chỉ muốn khuyến khích Chu thị sai người sang nhà Liên Thủ Tín lấy đồ ăn thừa, không nghĩ tới bị một trận mắng thối mặt,còn ngã một cái, lăn thành con khỉ bùn. Trên mặt đất quá lạnh, Hà thịbắt đầu nằm sấp thở phì phì, thấy quần áo mặc trên người không mặc đượcnữa, không khỏi tức lên.

"Con nói gì chứ, con chưa nói gì mà, thế này là thế nào, lấy con làm chỗ trút giận đây mà!" Hà thị một bên nhấcmình dậy, một bên lẩm bẩm.

Mặc dù vậy, Hà thị cũng chả có gan màcãi lộn với Chu thị. Hoặc là nói, Hà thị không phải kẻ giỏi cãi vã vớingười khác, thậm chí bà ít khi tức giận trở mặt với người khác. Mà Hàthị nhà ai cũng vào được, giường nhà ai cũng ngồi được, một phần cônglao là nhờ tính cách này của bà.

Liên Mạn Nhi đã từng vô cùng khó xử,không biết có nên xếp cái tính cách này thành một ưu điểm của Hà thịkhông. Nàng còn từng thảo luận chuyện này với Trương thị, Trương thị nói chẳng ai hoàn hảo, tương tự, cũng không ai làm gì cũng là sai. Hà thịcũng có sở trường của bà, nhưng cuối cùng, Liên Mạn Nhi vẫn quyết địnhcho rằng mặt Hà thị thật sự không có da.

"Cút" Chu thị không muốn nhiều lời, chỉ cửa ra vào, muốn Hà thị nhanh chóng cút ra ngoài.

Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi không tặngquà, hi vọng được ăn chực đồ ngon đã đi tong, còn chịu thiệt lớn nhưvậy, Hà thị thấy ở lại trong phòng cũng không có hi vọng gì, liền đi rangoài.

Liên Thủ Nghĩa phủi bọt nước trên áo,xuất phát từ nguyên nhân như Hà thị, ông ta cũng muốn đi ra ngoài, nhưng đi được hai bước đã ngừng lại.

Vừa rồi Hà thị nói chuyện với Chu thị,Liên Thủ Nghĩa ngồi bên cạnh nghe thật thích. Tâm tư Hà thị đơn giản,chỉ muốn có đồ ăn, nhưng những lời Hà thị nói không câu nào không khíchbác Chu thị với người hai nhà Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín. Liên ThủNghĩa rất mong chờ kết quả khích bác của Hà thị, ông ngồi cạnh Hà thịthầm trầm trồ khen ngợi. Nhưng ai mà biết được Chu thị hỉ nộ vô thường*, còn chưa phát giận lên Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín, đã phát giận lên Hà thị trước. Hà thị bị coi như chỗ trút giận, chính Liên Thủ Nghĩa cũngbị ảnh hưởng. Liên Thủ Nghĩa hơi thất vọng, hối hận đã hối hả chạy từbên ngoài về, ông muốn đi chơi tiếp, nhưng nghĩ lại liền đổi ý. Liên Thủ Nghĩa xoay người nhấc cái ghế đang ngã chổng gọng trên mặt đất lên, đặt gần đầu giường có lò sưởi, ngồi đối diện với Liên lão gia tử.

*hỉ nộ vô thường: buồn vui bất chợt, khó đoán.

"Cha" Liên Thủ Nghĩa gọi liền hai tiếng mới thấy Liên lão gia tử ừ một tiếng.

"Cha, Gia Hưng và Chi Nhi về lại mặt màkhông mang tới thứ gì, vậy chắc là có mời cha qua ăn cơm chứ."Liên ThủNghĩa giương to mắt hỏi thẳng Liên lão gia tử.

Theo phong tục, con gái con rể lại mặt,nhà mẹ đẻ sẽ chiêu đãi thịnh yến. Đồng thời, còn mời trưởng bối đức caovọng trọng trong tộc đến, cho nên Liên Thủ Nghĩa mới hỏi vậy. Chỉ là,nếu bên kia mời Liên lão gia tử đi ăn cơm, Liên lão gia tử nên đi haynên ở nhà đây. Trên thực tế, vừa rồi nhóm Liên Thủ Tín không hề đề cậpgì đến chuyện ăn cơm. Cho dù ngay cả khách khí một chút cũng không. Liên lão gia tử không ngẩng đầu lên, không nhìn Liên Thủ Nghĩa, chỉ là taygiấu trong tay áo hơi run, để lộ tâm tình của ông lúc này.

"Lão nhị, Gia Hưng và Chi Nhi về lại mặt với trưởng bối sao nhất định phải mang lễ? Nhà nông chúng ta đâu có tục lệ này, chẳng phải chúng ta cũng không chuẩn bị thứ gì sao? Làm ngườiphải chú ý chữ lý, Liên gia chúng ta không phải không biết lí lẽ, bớimóc người khác lung tung như vậy." Liên lão gia tử nói vững vàng đúngtrọng tâm.

Lời Liên lão gia tử thật ra vô cùng cólí. Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi về lại mặt không mang quà, họ cũngkhông phải chuẩn bị đáp lễ. Nhà nông vì điều kiện sinh hoạt có hạn nênđều miễn một số chuyện có qua có lại, cái miễn này, tự nhiên là miễncùng một chuyện. Mọi người ai cũng không chấp nhặt lễ, có tâm ý là tốtrồi.

"Còn chuyện ăn cơm thì sao ạ?" Liên ThủNghĩa nhếch mép hỏi đến cùng, hoàn toàn không để ý Liên Thủ Nhân bêncạnh đang liên tiếp trừng mắt.

"Ta lớn tuổi rồi, làm gì cũng khôngtiện. Những chuyện dự tiệc như vậy sẽ không bao giờ tham gia nữa, tránhphiền toái người ta thêm." Liên lão gia tử thở dài một hơi, lại lập tứcngẩng đầu, giọng chuyển thành nghiêm túc: "Lão nhị, hôm nay ngươi lạichạy đi đâu? Ngọn gió nào thổi ngươi trở về thế?... Ngươi đấy, ngươi cũnglớn rồi, cháu gái cũng có rồi, ngươi còn chưa chịu đứng đắn... thu lại tàtâm của ngươi cho ta. Ngày mai ngươi với đại ca ngươi đi lên núi nhặtcủi đi."

Liên Thủ Nghĩa bị mất mặt, ông ta không đáp lời mà đứng lên, lắc lư đi ra ngoài.

"Đồ súc sinh!(nguyên văn: vương bát độc)"Liên Thủ Nghĩa đi rồi, Liên lão gia tử cắn răng thấp giọng mắng. Liên lãogia tử là người rất thông minh, Liên Thủ Nghĩa cố ý làm ông tức, sao ông có thể không rõ.

"Cha, cha đừng chấp nhặt với hắn. Lão nhị hỗn láo, không những không kính lão mà còn lục thân không nhận (mất hết tính người). Cha, cha đừng vì hắn mà khó chịu, không đáng đâu." Liên Thủ Nhân nhỏ giọng an ủi Liên lão gia tử.

Từ khi ở đông phòng, thời gian Liên ThủNhân ở cùng Liên lão gia tử càng nhiều. So với Liên Thủ Nghĩa, tính tình Liên Thủ Nhân càng dễ thân thiết. Từ sau khi ở Thái Thương về, gần nhưchưa từng nói qua một câu đối nghịch với Liên lão gia tử. Hai cha consớm chiều ở chung, tình cảm tăng dần từng ngày.

Liên lão gia tử liếc Liên Thủ Nhân, nhẹthở dài. Liên Thủ Nhân cũng từng phạm sai lầm, nhưng nói đến tri kỉ,trong mấy đứa con, vẫn là đứa con cả này thân với ông nhất.

Thấy Liên Thủ Nhân đã già hẳn đi, trong lòng Liên lão gia tử đau nhức.

"Lòng người dễ đổi a!" Liên lão gia tửthấp giọng nói: "Quân thần phụ đều không xong. Sau này không còn giốngnhư trước nữa, phải chú ý thêm a. Haiz... người thế hệ này sống..."

Liên lão gia tử lầm bầm lầu bầu, cuối cùng bắt đầu thương cảm, vành mắt đã đỏ.

Liên Thủ Nhân giống như nghe hiểu được lời của Liên lão gia tử, chậm rãi cúi đầu, không nói lời nào.

Chu thị ngồi bên kia không thèm để ý tới Liên lão gia tử bên này có gì dị dạng, bà sai Tưởng thị và Liên Nha Nhi dọn dẹp giường chiếu và nền nhà, lại lấy thêm hai bồn nước ấm, ngồitrên giường gạch giặt quần áo như thường.

Mà giờ khắc này, đoàn người Liên Mạn Nhi đã về tới nhà. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Ngô Gia Hưng lại nói chuyện ởtiền viện. Nhóm nữ quyến thì về hậu viện ngồi. Trương thị và Triệu thịđều tới nghe ngóng chuyện mọi người sang nhà cũ hôm nay. Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi liền kể hết.

"Hôm nay Chi Nhi lại mặt, họ cũng rõ làchúng ta sẽ sang nhà cũ, phòng ở đều được dọn dẹp sạch sẽ, có điều lãothái thái ngồi trên giường giặt đồ." Sau khi Trương thị nghe xong, liềnkhông nhịn được nhíu mày nói với Triệu thị: "Quần áo thì lúc nào màchẳng giặt được, không thể muộn nửa canh giờ sao?"

"Lão thái thái, bà ấy... không hề đối xửvới người khác như vậy." Triệu thị giận dữ theo: "Thật hết nói nổi, đâylà Chi Nhi, đến lúc Diệp Nhi nhà chúng ta, vậy thì càng chẳng ra gìrồi."

"Ta biết, đều là do ta, con do ta sinhchứ không phải bà ấy sinh. Bà ấy cố ý đây mà, khiến chúng ta không dễchịu, bà ấy liền vui vẻ." Trương thị lên tiếng.

Liên lão gia tử và Chu thị ở nhà cũ bình thường khi đối ngoại đều rất chú ý cấp bậc lễ nghĩa. Nếu biết trước cókhách đến nhà nhất định sẽ dọn phòng, chuẩn bị trà bánh, thật sạch đẹpchờ đón khách. Nếu có chuyện gì cần làm thì cố gắng làm chóng cho xong,hoặc là để cho khách đi rồi mới làm. Đây là quy củ đãi khách của nhà cũ.

Liên Chi Nhi đã gả đi, về lại mặt với Ngô Gia Hưng, đối với Liên gia mà nói, hai vợ chồng son này là khách.

Mà biết hôm nay Chi Nhi lại mặt, tấtnhiên sẽ đến nhà cũ thăm, còn đặt hai cái chậu to lên giường giặt quầnáo, đương nhiên là Chu thị cố ý, mà cố ý thì nghĩa là gì, cũng thậtkhiến người ta suy nghĩ sâu xa.

"Lần này con đã được mở rộng tầm mắt rồi. Bởi vì là tỷ phu đi. Nếu là người nhà chúng ta, hôm nay bà ấy đã làm ầm lên rồi."

"Đúng, bà ấy vẫn còn chút e ngại tỷ phu con, và cả Ngô gia nữa." Trương thị gật đầu nói.

Liên lão gia tử và Chu thị rất để ý thanh danh, rất chú ý lời nói và việc làm trước mặt người ngoài.

"Mẹ thật không rõ, mẹ đã làm chuyện gìcó lỗi với bà chứ? Đều là bà ấy có lỗi với chúng ta. Chúng ta chưa làmgì cả, bà ấy còn coi chúng ta như kẻ thù, đối xử với chúng ta còn hơnvới kẻ thù. Như việc lần này của Chi Nhi, bà lại gây chuyện hai lần, một chút dáng vẻ người già cũng không có, không cho bọn nhỏ nổi một chút ấn tượng tốt." Dừng một chút, Trương thị lại nói.

Liên Mạn Nhi hơi thở dài, thật ra không phải Trương thị không rõ, nói qua nói lại, chẳng qua vì ba chữ: không cam lòng.

Hảo tâm đổi lấy ác ý. Đừng nói Trương thị, đổi lại người khác cũng không thể cam tâm.

"Là vì chột dạ đi." Liên Mạn Nhi nghĩnghĩ, lên tiếng: "Trong lòng bà cũng biết là có lỗi với chúng ta, chonên chỉ sợ chúng ta tính sổ với bà. Càng sợ hãi, càng chột dạ, bà lạicàng cưỡng từ đoạt lí, không nói đạo lý... Đoán chừng còn vì nhìn tỷ tỷkhông vừa mắt."

"Tỷ tỷ con với cô cô cũng lớn xuýt xoát, vẻ ngoài, tính tình của tỷ đều hơn cô cô một khoảng lớn. Bà nội yêu con bà nhiều, khẳng định bà không thoải mái. Tỷ con tốt hơn cô cô, cònkhông thể hiện rằng mẹ tốt hơn bà sao, bà có thể cam tâm tình nguyệnsao?"

"Thật đúng là có chuyện như vậy." Trương thị ngẫm lại cách làm người của Chu thị, cảm thấy Liên Mạn Nhi nói rất đúng.

"Đó là lúc trước, hiện giờ, bà ấy càngkhông cách nào làm gì Chi Nhi tỷ." Liên Diệp Nhi lên tiếng, nghĩ tớitình cảnh bây giờ của Liên Tú Nhi, Liên Diệp Nhi líu lưỡi: "Lúc này bàkhông náo được trước mặt người ta, chuyện này quả thật không dễ a."

"Ừ! Đúng vậy." Trương thị gật đầu: "Cho nên ai nói chuyện họ thêm trang cho Chi Nhi là không cố ý, ta nhất định không tin."

Chu thị có thể khi dễ con cháu Liên gia, lại không thể khi dễ người Ngô gia.

Rất nhanh, phòng bếp đã chuẩn bị xongbàn tiệc phong phú, người một nhà đều đến tiền sảnh ngồi. Giường ở tiềnsảnh đã đốt nóng, trên đất còn đặt hai chậu than. Có hai bàn tiệc, bànngồi trên giường gạch là bàn của nữ quyến, dưới giường là bàn khách nam, chính giữa xếp một cái bình phong thêu.

Đồ ăn hai bàn như nhau, chỉ là bàn trêngiường gạch không có rượu. Đồ ăn bày tràn trên bàn, ở giữa còn có mộtnồi lẩu dưa chua bốc hơi nóng hổi.

Ngoại trừ người trong nhà, Liên Thủ Tíncòn mời mấy người tiếp khách hôm trước đến. Một bữa cơm cả khách và chủđều tận hứng. Sau khi ăn xong, Trương thị lại lưu luyến Chi Nhi một hồilâu, cuối cùng tuy lưu luyến là vậy, nhưng vẫn phải chủ động hối thúcLiên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng trở về.

"Ở gần, quan hệ hai nhà lại tốt, về sau Chi Nhi muốn trở về lúc nào liền về lúc ấy." Triệu thị khích lệ Trương thị.

"Đúng vậy, mẹ chồng Chi Nhi cũng nói với ta như vậy." Trương thị nói: "Chỉ là ta vẫn chưa quen."

Đâu chỉ Trương thị không quen, Liên Mạn Nhi cũng có chút không quen. Dù sao, Chi Nhi vốn ở cùng một phòng với nàng.

Nếu như có thêm một muội muội thì tốtrồi, Liên Mạn Nhi vô ý thức liếc nhìn bụng Trương thị. Ở điểm này, TiểuThất và Liên Mạn Nhi không thể thỏa hiệp với nhau. Tiểu Thất muốn mộttiểu đệ đệ.

Chỉ có điều, bụng Trương thị luôn khôngcó động tĩnh. Trước kia họ còn coi như chuyện để nói đùa, mà bây giờ,không ai làm vậy nữa.

Có những tổn thương đúng là không có cách nào nghịch chuyển được.

Đưa tiễn Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi, không còn chuyện gì phải làm, mọi người liền về nhà.

"Cháu nên trở về cho Nhị Nữu Nữu bú sữa rồi ạ." La Tiểu Yến nói với Trương thị.

"Ừ, hai người các cháu về sớm chút đi, cũng đã đi nửa ngày rồi." Trương thị gật đầu nói.

Liên Mạn Nhi sai phòng bếp chọn mấy mónbéo bở cho vào một hộp thức ăn lớn, lại chọn lấy mấy món điểm tâm khácđưa cho Nhị Lang và La Tiểu Yến đem về cho người trong nhà ăn. Nhị Langvà La Tiểu Yến khiêm nhượng một phen mới nhận lấy đồ đạc, vô cùng vui vẻ mà thẳng tiến về nhà.

"Mẹ, nhị tẩu hôm nay có nói với mẹ cái gì không?" Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

"Có." Trương thị gật đầu: "Mẹ hỏi tìnhhình trong nhà nàng thế nào? Nàng liền nói với mẹ là ở trong nhà bìnhthường mình nàng đều thu xếp được, ngày mùa thì mới phải để Nhị Langgiúp đỡ. Vịt heo ngỗng gà trong nhà, cha mẹ nàng, còn cả muội muội nàngcũng có thể giúp đỡ. Nàng nói với mẹ, tuổi của La Tiểu Ưng cũng lớn rồi, cũng có thể làm việc. Trong nhà mãi cũng không kiếm được chút tiền nào, nếu có thể đi đâu làm công, kiếm chút tiền, có thể giúp được nhiềurồi."

"Thật đúng là đến nơi này của chúng ta rồi." Liên Mạn Nhi liền cười xông đến bên cạnh Ngũ Lang mở to hai mắt.

Chương 780: Lòng Tốt

Yêu cầu của La Tiểu Yến nằm trong dự liệu của nhà Liên Mạn Nhi, mấy người liền vây lại một chỗ, thương lượng chuyện này.

"Mẹ, tẩu ấy có nói muốn tìm dạng công việc gì không ạ?" Ngũ Lang hỏi Trương thị.

"Mẹ hỏi đệ đệ nàng giỏi cái gì? Nàng nói với mẹ, đệ đệ nàng làm gì cũng được. Chỉ cần có thể kiếm tiền, công việc gì cũng được." Trương thị đáp.

"Nếu như vậy thì chuyện này rất dễ xử lí." Liên Mạn Nhi gật nhẹ đầu. La Tiểu Yến không đòi hỏi gì, điều này khiến độ hảo cảm của Liên Mạn Nhi với nàng càng tăng thêm, cảm thấy đây mới là thật lòng muốn tự lực cánh sinh, có thái độ sống tốt. Kiếp trước Liên Mạn Nhi cũng đã gặp qua một số người đến cầu tình nhờ giúp đỡ tìm việc làm, trong đó có vài người khiến người ta nghẹn họng không nói nổi, không thực tế, lắm đòi hỏi, giống như không phải đến nhờ người tìm việc cho bọn họ đi làm công, mà làm đại lão gia không bằng.

"Đúng vậy, sau đó nàng lại nói với mẹ thêm mấy câu." Trương thị dừng một chút, rồi nói thêm: "Nói là đệ đệ nàng mới mười mấy tuổi, thân thể không rắn chắc như Nhị Lang, nói đi nói lại hai ba lần, vẻ mặt rất cẩn thận."

"Đây là đau lòng đệ đệ, muốn tìm công việc nhẹ nhàng." Liên Thủ Tín lên tiếng: "Lúc tới nhờ tìm việc cho Nhị Lang, nàng không nói như vậy."

Liên Thủ Tín có vẻ hơi mất hứng, cảm thấy La Tiểu Yến chỉ đau lòng đệ đệ, không đau lòng trượng phu là Nhị Lang.

Làm sao bây giờ, nên giúp chuyện này không?

"Con thấy nên giúp một tay xem thế nào đã." Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Họ đã tiếp xúc với La Tiểu Yến mấy lần, cũng có chút hiểu biết với La Tiểu Yến. Mà nhận thức với La Tiểu Ưng thì rất ít, La Tiểu Ưng làm người thế nào, có nên nâng đỡ không, họ không biết được bao nhiêu.

"Đệ đệ nàng, mẹ thấy có chút... yếu nhược. Thân thể dường như không cứng rắn lắm thì phải." Trương thị nói.

"Ta thấy nó không giỏi như tỷ tỷ nó." Liên Thủ Tín nói.

"Mẹ, vậy mẹ thấy La Tiểu Tước thế nào?" Liên Mạn Nhi liền hỏi Trương thị. La Tiểu Tước là muội muội của La Tiểu Yến, năm nay mười bốn tuổi, lớn hơn Liên Mạn Nhi một tuổi.

"Mẹ thấy cũng có chút được cưng chiều." Trương thị nói: "Đều không giỏi giang như tỷ tỷ chúng."

"Mẹ còn nghe Tiểu Khánh nói, đừng thấy gia cảnh của La gia như thế, ở nhà, La Tiểu Ưng và La Tiểu Tước đều không phải làm việc nặng. Nói là đôi khi thân thể của cha mẹ chúng tốt hơn một chút liền ra đồng làm việc với La Tiểu Yến, tối đa thì mang theo La Tiểu Ưng, tuyệt không mang Tiểu Tước. Dù La Tiểu Ưng xuống ruộng, cha mẹ nó và La Tiểu Yến cũng không nỡ để nó làm nhiều việc."

"Cả nhà tuy rất hòa thuận nhưng nhiều người ở La gia thôn không thích nhà họ cũng bởi vì không nhìn thuận mắt họ quá nuông chiều La Tiểu Ưng và La Tiểu Tước. Hai người bọn họ cũng không làm nông được." Liên Mạn Nhi lại nói.

"Cái này gọi là hàn môn xuất kiều tử*." Liên Thủ Tín nói.

*Hàn môn xuất kiều tử: nhà bần cùng lại sinh ra con cưng.

Kiều tử này cũng không phải là chỉ các bậc con cưng thiên chi kiêu tử kia, mà là kiều trong nuông chiều. Nhà bần hàn đôi khi quá thương con cái, không chịu để chúng chịu chút xíu khổ sở nào. Có rất ít nhà nông như vậy. Một vài nhà nghèo khó trong thành trấn, loại tình huống này dễ thấy hơn.

Nhà nông dân lấy Liên gia làm ví dụ. Mấy tỷ muội Liên Mạn Nhi đã làm việc từ khi còn rất nhỏ. Mới đầu là bưng trà rót nước, quét nhà, giúp đỡ người lớn làm việc trong nhà, làm chân chạy chuyển lời đơn giản... tiếp đến là theo người lớn đi hái rau dại. Họ đều theo Liên Thủ Tín, Trương thị ra ruộng làm việc từ khi năm sáu tuổi.

Những nhà nông dân khác tình hình có lẽ không giống, nhưng phần lớn cũng là như vậy.

Phần lớn hộ nông dân coi cần cù tài giỏi là đức tính tốt đẹp. Đối với việc La gia đã nghèo lại bệnh tật, vậy mà còn nuông chiều La Tiểu Ưng với La Tiểu Tước thì thật không nhìn nổi.

Sở dĩ toàn bộ gánh nặng của La gia rơi vào người La Tiểu Yến, ngoại trừ việc hai vợ chồng La gia bệnh tật, còn bởi vì La Tiểu Ưng và La Tiểu Tước không làm ruộng được.

"Cái gì gọi là không làm được, có chuyện gì mà không làm được, nói trắng ra là không muốn làm đi." Liên Thủ Tín sẵn giọng.

Có ví dụ về người khác ở nhà cũ, Liên Mạn Nhi có nhận thức rất sâu sắc về việc này.

"Nhị Lang a... số khổ." Liên Thủ Tín thở dài một hơi nói.

Hành động này của La gia khiến Liên Thủ Tín không thích. Liên Mạn Nhi cũng ưa thích người thành thật giỏi giang hơn.

"Nhưng, gia đình kia đối xử với Nhị Lang và Nhị Nữu Nữu không tệ lắm. Ta thấy cũng không phải giả vờ." Trương thị nghĩ nghĩ, nói.

Trên đời này khó có người hay việc gì thập toàn thập mỹ. Liên Mạn Nhi cũng không trông chờ có người có thể sống như khuôn mẫu ưa thích của nàng. Tình hình như thế, nhưng Liên Mạn Nhi vẫn có ý định cho La Tiểu Yến và La Tiểu Ưng một cơ hội.

"Ca, không phải ca với cha đã nghe ngóng từ sớm sao, vậy thì giúp đỡ lần này đi."

"Ừ" Ngũ Lang gật đầu.

"Trước đổi lại công việc cho Nhị Lang đã." Liên Thủ Tín nói: "Nửa năm nay, Nhị Lang làm ở xưởng ép dầu cũng tốt, cha định đổi lại công việc nhẹ nhàng hơn cho nó."

Với tư cách là thúc thúc (chú), Liên Thủ Tín rất thương cháu trai. Tuy Nhị Lang không thông minh lắm, chưa được đọc qua sách vở gì, lại chỉ nhận biết được mấy mặt chữ đơn giản, nên hạn chế sự phát triển của hắn. Nhưng, ưu điểm của Nhị Lang cũng rất rõ ràng, hắn có sức khỏe, thật thà, làm việc chắc chắn.

Đã muốn thoải mái, lại còn mong kiếm được nhiều tiền, trừ phi là làm ông chủ, còn không thì phải thông minh, cơ trí. Biết tính toán thì càng tốt. Xét tình hình của Nhị Lang, có một số việc hắn không làm được, nhưng Liên Thủ Tín vẫn hi vọng đổi cho Nhị Lang một việc tốt hơn.

"Tiền không khác lắm là được, ít hơn một chút cũng không sao." Liên Thủ Tín nói tiếp: "Đến lúc đó La Tiểu Ưng cũng đi làm rồi, thêm một phần tiền công, không cần trông cậy toàn bộ vào Nhị Lang."

"Đúng." Mọi người đều gật đầu, biết Liên Thủ Tín đang nói chuyện thay cháu trai mình.

Muốn tìm việc cho La Tiểu Ưng cũng không cần Liên Thủ Tín và Ngũ Lang phải ra mặt, Liên Thủ Tín chỉ cần căn dặnxuống, không tới hai ngày, mọi chuyện sẽ xong.

Liên Thủ Tín cho người mang thư tới thôn La gia, rất nhanh, Nhị Lang đã mang theo La Tiểu Yến và La Tiểu Ưng đến.

Việc Liên Thủ Tín tìm cho Nhị Lang là làm tiểu nhị trong một tiệm xe ngựa Phúc Lai ở trấn Cẩm Dương.

"So với xưởng ép dầu thì công việc cónhẹ nhàng linh hoạt hơn chút, tiền kiếm được không khác lắm." Liên ThủTín nói với Nhị Lang.

Nhị Lang nghe nói tìm cho hắn công việc khác nhẹ nhàng hơn lại kiếm được như trước, dĩ nhiên là đồng ý.

"Tứ thúc, cháu lại làm phiền thúc rồi.Thật ra, công việc ở xưởng ép dầu cháu làm tốt lắm, không sao cả ạ." Xưa nay, Nhị Lang không giỏi ăn nói, liền quỳ xuống dập đầu với Liên ThủTín.

Liên Thủ Tín kéo Nhị Lang lên.

"Nhị Lang à, tìm việc khác cho cháu cũng không chỉ vì công việc trong xưởng ép dầu vất vả. Giờ thúc cũng có chút năng lực, có một số việc có thể giúp được, thúc hi vọng các ngươi cóthể sống thật tốt. Tiệm xe ngựa người đến kẻ đi, trời nam đất bắc đều có cả. Cháu thấy nhiều, đi theo chưởng quầy, học hỏi những tiểu nhị khác...có lẽ sao này kiếm được việc tốt hơn nữa."

Giờ Nhị Lang còn trẻ tuổi khỏe mạnh,nhưng người luôn đến lúc già đi. Hơn nữa, Liên Thủ Tín cũng có tư tâmđau lòng Nhị Lang làm việc vất vả. Liên Thủ Tín hi vọng Nhị Lang có thểrèn luyện nhiều, về sau dễ phát triển, không cần phải bán sức nữa.

Ý trong lời của Liên Thủ Tín còn ám chỉ với Nhị Lang, nếu hắn cố gắng không chịu thua kém (hăng hái tranh giành), Liên Thủ Tín sẽ cho hắn cơ hội tốt hơn nữa.

Nhị Lang tuy không thông minh lắm, nhưng cũng hiểu được ý Liên Thủ Tín. La Tiểu Yến ở bên cạnh dĩ nhiên cũngnghe rõ ràng, nói câu cảm tạ. Cuối cùng La Tiểu Yến khẽ đẩy, Nhị Langdập đầu với Liên Thủ Tín một cái.

Đối với La Tiểu Yến, chuyện Liên Thủ Tín an bài cho Nhị Lang lần này là một niềm vui ngoài ý muốn. Mà mục đíchchủ yếu nàng tới đây hôm nay là vì La Tiểu Ưng. Đợi Nhị Lang dập đầu với Liên Thủ Tín xong, trên mặt La Tiểu Yến cũng có chút lo lắng. Nàng sợLiên Thủ Tín đổi việc tốt hơn cho Nhị Lang thì bỏ mặc La Tiểu Ưng.

"Tứ thẩm cháu đã nói với ta, các cháu muốn cho nó ra ngoài làm việc, kiếm chút tiền." Liên Thủ Tín liền nói.

La Tiểu Yến ngồi bên, vụng trộm nhéo Nhị Lang một cái.

"Đúng vậy ạ, tứ thúc, chuyện này lạiphải làm phiền người... Tiểu Ưng ra ngoài làm việc, kiếm chút tiền, gánhnặng trong nhà cũng nhẹ bớt. Rồi lại nói, ngày sau cũng tốt hơn." NhịLang vội nói.

"Đứa nhỏ Tiểu Ưng này ta không hiểu rõlắm, không biết nó giỏi việc gì. Ta đã tìm cho nó hai việc, để hai cháuchọn. Một là, làm cùng chỗ với Nhị Lang, làm tiểu nhị ở Phúc Lai. Ngườita bảo làm cái gì thì làm cái đó. Hai là, đi đến cửa hàng làm giấy ĐặngKý, học nghề. Ban đầu không kiếm được nhiều tiền, nhưng có thể học đượcmột nghề. Đây là vì ta nghe tứ thẩm các cháu nói Tiểu Ưng cũng là đứakhéo tay." Liên Thủ Tín lên tiếng.

"Tự các cháu xem xét, chọn lấy một việc. Hai ngày sau có thể bắt đầu đi làm rồi."

Vừa nghe có hai lựa chọn, La Tiểu Yến vui mừng nhướn mày, rồi lại bắt đầu do dự, không biết chọn cái nào thì tốt hơn.

"Tứ thúc, hai việc này cháu thấy cái nào cũng tốt. Tứ thúc, ngài xem chọn một cái giúp chúng cháu." La Tiểu Yến lên tiếng.

"Hai việc này thế nào, ta đều đã nóitrắng ra rồi. Chọn cái nào, các cháu phải tự quyết định. Tiểu Ưng cóđây, hay để cho nó tự chọn lấy." Liên Thủ Tín tiếp lời.

La Tiểu Ưng cũng không biết chọn cái nào tốt hơn.

Sau khi ba người Nhị Lang, La Tiểu Yến,La Tiểu Ưng vui mừng, rồi lại buồn rầu. Thậm chí La Tiểu Yến sốt ruột,tay chân không yên.

"Nếu không thì như vầy, nhị ca, mọingười về nhà thương lượng, quyết định, ngày mai báo tin cho chúng ta."Ngũ Lang ở bên cạnh thấy vậy liền nói.

"Thế thì tốt quá." La Tiểu Yến không biết còn có thể làm vậy, liền thở dài nói.

"Ra hậu viện thăm tứ thẩm các cháu đi.Vì chuyện này của các cháu, tứ thẩm các cháu còn gấp hơn ta, hai ngàynay thúc giục ta không thôi." Liên Thủ Tín nói.

Nhị Lang, La Tiểu Yến và La Tiểu Ưngcùng đi về phía hậu viện. Nhị Lang và La Tiểu Ưng dập đầu với Trương thị xong liền đi ra ngoài. La Tiểu Yến được Trương thị giữ lại nói chuyện.Lát sau, Liên Mạn Nhi từ tây phòng sang.

La Tiểu Yến đang nghiêng người ngồi ghétrên giường nói chuyện với Trương thị, thấy Liên Mạn Nhi tới, vội vàngđứng dậy, hướng về phía Liên Mạn Nhi cười, cũng làm bộ muốn hành lễ.

"Con bé là muội muội cháu, cháu đứng dậy làm gì, cứ ngồi đi." Trương thị liền cười nói.

Liên Mạn Nhi cũng cười gọi La Tiểu Yến một tiếng nhị tẩu, cũng tiến lên đỡ La Tiểu Yến, cùng ngồi xuống bên người Trương thị.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro