Chương 2: Công tử bột phế vật bị bắt nạt
Cô là trụ cột của quân khu, người của quân khu, chắc chắn sẽ không đến giết cô!
"Thiên Lạc, vừa nãy cô giết chết lão đại Mafia của chúng tôi, hiện tại một mạng đổi một mạng, cô nhất định phải chết!"
Nghe xong lời này, Thiên Lạc cuối cùng đã rõ ràng rồi.
Người tiếp ứng cô xảy ra bất trắc, hiện tại trên máy bay trực thăng vốn không phải người quân khu, mà là người đứng thứ hai Mafia, Rayner!
Đã đến nơi này, Thiên Lạc cũng không trốn ở đây, lạnh lùng đi ra.
Một thân ngạo nghễ, quanh thân Thiên Lạc thả ra sát khí điên cuồng, giơ tay, giơ súng, bóp cò, làm liền một mạch, cái nhếch môi đỏ kia phối hợp ánh mắt sắc bén, cơ thể kéo căng, càng giống như dao lạnh ra khỏi vỏ, một súng trực tiếp xuyên thủng cửa kính, bắn ngay giữa đầu phi công điều khiển máy bay!
Lúc óc vỡ toang, cũng là lúc máy bay trực thăng triệt để mất khống chế.
Trong tai nghe vô tuyến truyền ra tiếng kêu thất kinh của Rayner, Thiên Lạc tiện tay kéo tai nghe xuống, một cước giẫm nát, mắt thấy máy bay trực thăng mạnh mẽ bay tới hướng du thuyền!
"Mặc dù tôi chết, cũng phải khiến cô chôn cùng tôi!"
Lời nói tàn nhẫn, trong nháy mắt máy bay trực thăng va vào du thuyền, Thiên Lạc ấn kíp nổ!
Trước khi bị nổ chết, khóe miệng Thiên Lạc, cong lên một nụ cười kiêu căng khó thuần.
"Ầm --!" Giờ khắc này, toàn bộ du thuyền nổ tung trong nháy mắt, ánh lửa đầy trời cuốn sạch lấy một tia tàn hồn của Thiên Lạc, nhanh chóng đi xa...
...............
Thời gian trôi qua, thế kỷ 50, nước Z.
Thành phố Bắc, học viện quân sự Huyễn Vũ.
Quần thể các tòa nhà kính trong suốt hình bán nguyệt dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, giờ khắc này, trước cửa lớn học viện quân sự hàng đầu nước Z này đang trình diễn một màn máu tanh.
Không chút ý định kiêng kỵ nào, vài tên nam sinh hung hãn điên cuồng đánh đập một nam sinh nhỏ gầy ngay cửa trường học.
Đồng phục học sinh trên người nam sinh nhỏ gầy phủ kín tro bụi, trên áo sơmi màu trắng còn dính vài dấu chân.
Gắt gao che chở đầu, trên người cũng đã trúng vài đá, đau đớn truyền đến, khiến cho ngực nam sinh kia khó chịu, dạ dày không ngừng xoắn lại.
"Thực sự là muốn chết, mày cho rằng mày thật sự có thể chạy trốn sao!" Một tên nam sinh cao to trong đó lạnh lung hừ một tiếng, đạp mạnh lên bụng nam sinh nhỏ gầy kia, nhổ một bãi nước bọt xem thường.
"Đánh, đánh chết cho tao! Chỉ là một tên rác rưởi, lại còn dám hung hăng!" Ra lệnh cho những người khác, nam sinh cao to kia nhếch miệng cười gằn.
Nhìn nam sinh nhỏ gầy kia, dưới sự bao vây tấn công của nhiều người đến kêu cũng kêu không được, mọi người trong học viện thì làm như không nhìn thấy, hoàn toàn không có ai muốn giúp đỡ người nam sinh đó.
Tất cả mọi người đều vội vã đi qua, lúc đi ngang qua còn tỏ vẻ xem thường nhìn người nam sinh bị đánh kia.
Nam sinh bị đánh trước mắt này tên là Thiên Lạc, là phế vật nổi tiếng trong học viện Đế Vũ.
Tuy rằng Thiên Lạc là cháu đích tôn của Thiên gia - một trong tứ đại thế gia của nước Z, thế nhưng ở học viện Huyễn Vũ này bất kể bối cảnh gia thế như nào, thì thực lực cường hãn tuyệt đối mới là quyền uy.
Tất cả bối cảnh gia thế đều vô dụng ở đây, bởi vì trên thế giới này quân nhân là vinh quang vô thượng, mà học viện Huyễn Vũ càng là học viện bồi dưỡng quân nhân tinh anh cao cấp của nước Z, trực thuộc bộ quản lý quân sự quốc gia, bất kỳ thế lực khác đều không có tư cách nhúng tay vào chuyện của học viện Huyễn Vũ.
Hơn nữa công tử bột Thiên Lạc này còn chọc giận thanh niên cao lớn trước mắt, Kỷ Uy.
Kỷ Uy là sinh viên năm ba của học viện Huyễn Vũ, còn là Bá Vương nổi tiếng, là hạt giống tốt mà học viện Huyễn Vũ coi trọng, vì vậy từ khi bị Thiên Lạc chọc giận thì ba ngày hai lần đánh Thiên Lạc cho hả giận.
Hôm nay cũng vậy, Kỷ Uy vốn muốn vơ vét chút tiền của Thiên Lạc, ai biết Thiên Lạc lại tự mình lén lút chạy ra, trùng hợp bị Kỷ Uy bắt gặp ở cửa trường học, lại là một trận no đòn.
Có điều bởi vì Thiên Lạc từ trước đến giờ uất ức mềm yếu, càng là một rác rưởi không có một chút khả năng chống trả, nên càng sẽ không có người đắc tội Kỷ Uy mà trợ giúp cô.
Ngay lúc Kỷ Uy đánh đập hung ác ở đây, một chiếc xe SUV bọc thép có vũ trang màu xanh bỗng nhiên chạy nhanh đến dừng ở cửa học viện Huyễn Vũ.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngừng bước chân lại, nhìn thấy cái xe bọc thép kia, mỗi người đều lập tức đứng thẳng người, một mực cúi đầu cung kính.
Mà mấy người Kỷ Uy bên này cũng dừng động tác trên tay, không nói một lời cúi đầu xuống, hoàn toàn không còn vẻ hung hăng cuồng ngạo vừa nãy, như chỉ lo sẽ đắc tội nhân vật ghê gớm nào đó.
Thật vất vả có cơ hội lấy hơi, Thiên Lạc ho sặc sụa hai tiếng, quanh người truyền đến từng trận đau nhức thấu xương.
Mà đúng lúc này, cửa lớn xe bọc thép cạch một tiếng, mở ra.
Hơn mười người đàn ông lực lưỡng mặc quân trang từ bên trong đi ra, chỉnh tề đứng hai bên cửa xe, từng cái từng cái mặt không hề cảm xúc như điêu khắc, thế nhưng quanh người những đàn ông lực lưỡng lộ ra sát khí khiến mọi người ở đây đều không khỏi tê cả da đầu.
Phô trương lớn như vậy, lúc mọi người ở đây đều suy đoán người trong xe đến tột cùng là ai, một bóng người thon dài từ trên xe tao nhã đi xuống.
Quân trang thẳng tắp vừa vặn như đo ni đóng giày, đôi mắt người đàn ông đen kịt như hồ sâu làm người xem vừa nhìn liền muốn đắm chìm, đó là sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ cần rơi vào đôi tròng mắt của người đàn ông kia, chính là trầm luân vạn kiếp bất phục.
Lạnh lẽo, những cảm xúc trong cặp mắt đẹp đẽ có một không hai kia chỉ có lạnh lẽo vô tận.
Loại lạnh lẽo kia tránh xa người ngàn dặm, giống như một vị tướng thực sự, khiến người ta không cách nào nhìn thẳng mắt anh.
Phong thái của người đàn ông cũng lành lạnh như sen băng, rồi lại có ba phần xinh đẹp cuồng dã.
Dung mạo tinh xảo không giống người bình thường, dưới cái mũi cao thẳng mạnh mẽ của người đàn ông, là môi mỏng khẽ mím.
Thân thể thon dài, lúc người đàn ông giơ tay nhấc chân đều là hoàn mỹ, đủ khiến tất cả phụ nữ điên cuồng vì anh.
Yêu nghiệt, người đàn ông này là yêu nghiệt cực phẩm.
Chỉ có điều, cho dù người đàn ông có ưu tú đến mấy, nhưng không một cô gái nào có thể chống lại hơi thở sát phạt lạnh lùng quanh người anh.
Người đàn ông như chiến thần lãnh khốc, dưới ánh mắt cung kính sùng bái của binh sĩ hai bên, chậm rãi đi vào học viện Đế Vũ.
Tất cả mọi người đều từng thấy người đàn ông trước mắt trong học viện Huyễn Vũ.
Thế nhưng, mọi người nhưng đều không biết rốt cuộc người đàn ông này là người như thế nào, có thân phận gì.
Nhưng mà, trong lòng mọi người đều có một quy tắc thép.
Chính là cho dù chọc giận hiệu trưởng của học viện Huyễn Vũ, cũng không thể để cho người đàn ông vừa xuất hiện trước mắt có chút không vui nào.
Người đàn ông kia, chắc chắn còn kinh khủng hơn hiệu trưởng học viện!
Sát khí lạnh lùng lượn lờ bốn phía, mọi người không nói một lời, ngừng thở nhìn người đàn ông chậm rãi đi vào trong học viện.
Như không nhìn thấy Thiên Lạc thoi thóp, trên gương mặt tuấn tú lạnh lẽo của người đàn ông không mang theo chút biểu cảm, trực tiếp đi tới.
Mà ngay lúc Kỷ Uy thở phào nhẹ nhõm, một cánh tay nhỏ bé gầy yếu lại bỗng nhiên duỗi ra, đột nhiên nắm lấy ống quần của người đàn ông.
Dừng bước, người đàn ông cũng không xoay đầu lại, mà hai tên lính theo bên cạnh người đàn ông, lại đều là cùng nhau run rẩy một chút.
Ánh mắt trừng trừng liếc nhìn bàn tay bẩn thỉu kia của Thiên Lạc, binh lính bên cạnh người đàn ông vừa định tiến lên đá văng Thiên Lạc ra, lại bị anh giơ tay ngăn cản.
"Cầu xin anh, xin anh cứu cứu tôi." Trong giọng khàn khàn mang theo sự run rẩy, Thiên Lạc cúi đầu, đau khổ cầu xin.
Giờ khắc này cô hoàn toàn không biết mình kéo ống quần ai, chỉ theo bản năng muốn sống bảo cô làm như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro