8. BÓNG TỐI SAU LƯNG
Tuấn không rõ mình đã nghi ngờ Minh từ khi nào. Có lẽ là từ buổi thu âm với An, khi Minh xuất hiện một cách đúng lúc, nói những điều quá khớp với những gì chỉ có người từng trải mới biết. Hoặc có thể là từ khi cậu gửi đoạn demo với giọng An — thứ tưởng như bị quên lãng trong ký ức kiếp trước.
Trong một buổi chiều đầy gió, Tuấn ngồi một mình trong căn phòng cũ. Máy tính mở sẵn, anh bắt đầu truy cập vào tài khoản email mà Minh từng dùng để gửi file. Lục lọi các thư mục ẩn, anh thấy một điều lạ: những bản nhạc không tên, những đoạn ghi âm rời rạc, nhưng đều có một điểm chung — tên file đều bắt đầu bằng chữ cái "T".
"Không lẽ... cậu ta cũng đang truy tìm quá khứ?" — Tuấn nhíu mày, tim đập nhanh hơn.
Anh lặng lẽ cài phần mềm giám sát nhẹ lên máy tính Minh — hành động khiến chính anh thấy mình như một kẻ phản bội. Nhưng Tuấn biết, nếu không làm thế, sẽ chẳng bao giờ anh hiểu được con người thật của người bạn này.
Ba ngày sau, một thư mục lạ xuất hiện. Tên thư mục: "RESET_03". Bên trong là một video — không rõ ngày tháng, chỉ hiện tiêu đề: "J.T_RUIN_1".
Tuấn mở nó lên. Hình ảnh đầu tiên khiến anh lạnh người.
Trong video, chính anh — Trịnh Trần Phương Tuấn, đang ngồi gục đầu bên bàn làm việc, đôi mắt đỏ ngầu, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Và rồi, như một đoạn phim tái hiện ký ức, anh thấy chính mình... đang viết lời xin lỗi.
"Xin lỗi... An, xin lỗi fan, xin lỗi mẹ. Tao không xứng đáng... Tao không còn gì nữa..."
Đoạn video ngắn, chưa đầy một phút. Nhưng Tuấn không thể thở nổi.
Anh không nhớ từng quay cảnh đó. Nhưng anh nhận ra nó — một phần của chính anh trong kiếp trước.
Minh đã lưu lại.
Tối hôm đó, Tuấn giả vờ rủ Minh đi ăn đêm. Quán quen ở quận 5, tiếng ồn đủ để che đi những khoảng lặng trong câu chuyện.
"Dạo này mày quan tâm nhạc cũ ghê ha. Cả mấy bản chưa từng phát hành..." — Tuấn buông nhẹ.
Minh không nhìn anh, chỉ nhún vai. "Thì tao thấy tiếc. Có nhiều thứ... tụi mình bỏ dở."
"Mày từng nghĩ nếu được làm lại, mày sẽ làm gì khác không?"
Minh dừng đũa. Một giây thôi, nhưng Tuấn bắt kịp cái chớp mắt đầy ngụ ý.
"Nếu được làm lại?" – Minh cười, giọng đều đều. – "Tao sẽ không để ai phá nát đời An."
Tuấn buông đôi đũa. Không gian giữa họ đông đặc lại.
"Ý mày là sao?"
Minh ngước mắt nhìn anh. Lần đầu tiên, ánh nhìn đó không còn là của cậu bạn thân hiền lành hay giúp đỡ. Trong đôi mắt ấy, là oán thù, là tiếc nuối, là cả một nỗi đau bị che giấu quá lâu.
"Tuấn. Mày không phải người duy nhất nhớ về kiếp trước."
Tim Tuấn như ngừng đập. Anh khựng lại một phút rồi muốn hỏi thêm nhưng không thể.
Minh vội vã rời đi, hòa vào màn đêm tối.
Về đến nhà, Tuấn nằm vật xuống sàn. Trong đầu là hàng trăm câu hỏi. Nhưng điều đau nhất không phải là sự thật về Minh, mà là... chính anh đã từng gây ra điều gì đến mức khiến người bạn này phải âm thầm trở lại, chỉ để trả thù?
Tất cả những gì Tuấn từng né tránh, giờ bỗng dưng hiện về: những lần lỡ hẹn với An, những lời dối trá để giữ hình ảnh, những ngày tháng đắm chìm trong ánh đèn sân khấu mà quên đi người bên cạnh.
Tuấn biết, mình phải đối diện với tất cả.
Bởi vì quá khứ... đang sống trong hiện tại.
.
Sài Gòn 2 giờ sáng. Thành phố ngủ, nhưng đầu Tuấn thì không. Anh ngồi một mình trong phòng, nhìn màn hình máy tính đang bật dở video "J.T_RUIN_1". Cái tên ấy — "J.T" — không phải Minh đặt bừa. Nó là viết tắt của chính anh: Jack Tuấn.
Tuấn mở tiếp những file khác Minh để lại, như thể người kia muốn anh tìm thấy. Một thư mục khác: "PROJECT RESET" — chứa hàng tá ghi chú, bản đồ mối quan hệ, lời thoại và thậm chí là... timeline sự kiện từng xảy ra trong quá khứ. Chính xác, tỉ mỉ, lạnh lẽo như hồ sơ cảnh sát.
"Ngày X: An rời nhóm.
Ngày Y: Jack scandal lần đầu – 2021.
Ngày Z: Jack comeback không thành.
-> Sau điểm này, chuỗi domino bắt đầu sụp đổ."
Tuấn siết tay. Mỗi dòng chữ như một cái tát. Không phải vì Minh biết, mà vì Minh nhớ rõ đến mức này.
Không ai lưu giữ ký ức chi tiết như thế... trừ người từng sống lại nó.
Sáng hôm sau. Tuấn gọi Minh đi uống cà phê, lần này là quán rooftop cao tầng — thoáng đãng, xa mặt đất, cũng là nơi không ai nghe thấy điều họ nói.
Minh tới, vẫn nụ cười nửa miệng quen thuộc.
- "Đêm qua tao mơ thấy cũ lắm. Cái thời mày và An còn đi quảng cáo cho tiệm trà sữa ngoài quận 3."
Tuấn nhìn thẳng vào Minh. "Tụi mình không quen nhau thời đó."
Minh dừng lại. Rồi cười. Một kiểu cười mà Tuấn chưa từng thấy trên gương mặt này.
- "Cuối cùng mày cũng bắt đầu nhớ."
Cả hai im lặng một lúc dài. Tiếng nhạc jazz mờ mịt trong quán, tiếng gió lùa qua ban công. Minh đặt ly cà phê xuống bàn, nghiêng đầu.
- "Tuấn, có bao giờ mày tự hỏi... mày đã cướp của tao cái gì không?"
- "An?" – Tuấn nói thẳng.
- "Không. Không chỉ là cô ấy." – Giọng Minh trầm xuống. "Là cả tương lai."
Minh kể. Kiếp trước, cậu cũng là người sáng tác. Một tên tuổi mờ nhạt, luôn đứng sau cái bóng của Jack – người từng được tôn vinh, được tung hô, rồi ngã quỵ bởi chính sự kiêu ngạo của mình. Khi scandal nổ ra, Minh chỉ là người duy nhất đứng lại. Nhưng rồi... Tuấn biến mất. Không một lời.
An suy sụp. Sự nghiệp cô sụp đổ, danh tiếng bị kéo theo. Minh cố nâng cô dậy. Nhưng An không chọn Minh. Cô chọn đi xa — một nơi không ai biết tên. Mãi mãi.
Khi Minh chết, lòng chỉ còn lại một ước vọng: nếu được sống lại, anh sẽ không để điều đó lặp lại. Anh sẽ giữ An lại. Và nếu cần... xóa Jack khỏi mọi bản nhạc.
Tuấn nghe xong, tim đập như trống trận. Câu hỏi cuối cùng vẫn chưa được nói ra, nhưng nó đang lởn vởn trong không khí:
- "Vậy mày đang làm gì ở cạnh tao?"
Minh nhìn Tuấn rất lâu. Rồi đứng dậy.
- "Để chắc chắn mày sẽ tự hủy mình... một cách từ từ."
Anh ta bỏ đi, để lại câu nói lạnh hơn cả gió trên tầng cao:
- "Tao không cần giết mày, Tuấn. Tao chỉ cần mày trở lại con người mày từng là."
Tuấn ngồi lại, không nhúc nhích. Lần đầu tiên trong suốt hành trình trọng sinh, anh thấy... nỗi sợ thật sự.
Không phải vì Minh đang âm mưu gì. Mà bởi vì... anh biết mình đã từng như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro