Chương 70

Không khí trong phòng như đông lại, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập. Ngay sau đó, liền có một âm thâm già nua vang lên. "Mở cửa."

Là cụ Lý

Đứng gần cửa nhất là Quý A Cường, y đưa tay mở cửa phòng ra.

Một luồng gió lạnh ùa vào trong, Vương Tiểu Nhị bước lên trước một bước, che chắn không để vợ bị ảnh hưởng.

"Lý thúc." Trước mặt toàn bộ thôn dân, thôn trưởng xưng với ông là cụ Lý, nhưng ở chỗ riêng tư thì phải gọi là Lý thúc.

Lý Đắc Hưng thấy cụ Lý đi vào, khí thế trên người cũng yếu đi hai phần. "Cha."

"Thôn trưởng lại làm phiền ngươi." Nhìn cũng không nhìn đứa con lớn của mình, cụ Lý đi tới trước mặt thôn trưởng. "Có phải đứa cháu chẳng ra gì của ta lại làm ra cái chuyện thất đức gì rồi không?"

Ông đang ngồi trong nhà hút hai đấu thuốc, chợt thấy hai đứa con dâu mới vừa về nhà nói, thôn trưởng mang theo mấy người Quý ca nhi đi tới nhà thằng cả, cụ Lý chỉ biết, chắc chắn lại có chuyện xảy ra, cũng không thèm nhìn điếu thuốc trên tay, ông vội vàng chạy qua đây.

"Lý thúc, việc này ngươi phải hỏi Trương tam ca nhi." Ngữ khí thôn trưởng cũng ôn hòa hơn không ít.

Trương tam ca nhi nghe ông nhắc đến tên mình, thì bước ra trước hai bước, lần này so với lần trước lưu loát hơn nhiều, y kể lại ngắn gọn tất cả mọi chuyện.

Lý gia a ma đang nổi nóng, nghe Trương tam ca nhi nói, thì hận không thể xông lên tát y hai bạt tai, hắn hung tợn ngẩng đầu, há miệng định nói một chút gì đó, Lý đại ca nhi đứng bên cạnh thấy, liền không nói hai lời, đẩy đẩy Lý Chiêu Tài đang đứng bên cạnh, y đột nhiên nhào về phía trước, bịt kín miệng Lý gia a ma.

"Ưm ưm ưm. . . . . ." Lý gia a ma đang định mở miệng mắng to, thì bị bịt kín miệng, mắng không ra tiếng, mặt càng ngày càng đỏ, hắn giãy dụa mãnh liệt, động tĩnh cũng không nhỏ.

Trong phòng đứng cũng không ít người, rất nhanh tất cả mọi người đều chú ý tới bên này.

"Càng ngày càng không nên hình nên dáng." Cụ Lý trừng mắt nhìn đứa con lớn nhà mình, người ta thường nói mắt không thấy tâm không phiền, ông không nhìn chướng khí mù mịt nhà đứa con lớn, lúc trước không quản, bây giờ nhìn, tuy ông thực sự rất thất vọng với đứa con lớn này, nhưng dù sao cũng là con của mình, thấy hắn đã lớn tuổi, cũng là chủ của một gia đình, cuộc sống lại càng ngày càng thụt lùi, làm sao ông có thể xem như không thấy, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng hai câu. "Sao ngươi không khôn khéo thêm được tí nào vậy, cũng chỉ biết tính kế cha ngươi và đệ đệ ngươi."

"Lão đại đưa a ma ngươi vào phòng." Lý Đắc Hưng cúi đầu, nhanh chóng nói một câu.

Lý Chiêu Tài nghe vậy, liền giúp vợ mình đưa a ma vào buồng trong.

Trong phòng nhất thời im lặng hơn.

"Ngươi đúng là càng già càng hồ đồ, cũng do ngươi nuông chiều cả. Nuông chiều hắn thành cái tính tình này, không ra cái gì cả. Đứa nhỏ Tiến Tài này trước đây rất thông minh, nhìn cái bộ dạng bây giờ của hắn, bị ngươi nuôi thành cái dạng gì rồi, bản thân ngươi bất tài thì mặc ngươi, ngươi lại nuôi con ngươi thành cái loại xấu xa bất tài này. Ngươi xứng đáng lắm." Thật ra Cụ Lý cũng không định quản đứa con này, ông chướng mắt cái bộ dạng kia của hắn, nhưng dù sao cũng là con mình, dù sao, cũng không thể mặc kệ đứng một bên nhìn mà không làm gì cả.

Năm đó, ông và bạn già đều nghĩ rằng đời này chỉ có một đứa con, khó tránh khỏi sẽ cưng chiều y hơn một chút, sau này lại sinh thêm một đứa nữa, không biết sao bạn già chỉ một lòng sớm chiều quan tâm đứa lớn nhất này, lòng y thiên vị a, đây là khó khăn lớn nhất. Cũng may bạn già đi sớm, nếu y biết đứa con chẳng ra gì này ngay cả ông cũng không nuôi, không biết sẽ thương tâm thành bộ dạng gì.

Nuôi con dưỡng con, cũng không hề đơn giản, phải lo cho hắn từ cái ăn đến cái mặc, và những vấn đề thâm sâu hơn. . . . . .

Có bài học kinh nghiệm từ đứa con thứ nhất, đối với đứa con thứ hai ông liền tốn nhiều tâm tư hơn một chút, cũng may đứa con thứ hai thuận thuận lợi lơi nuôi ra.

Bị cha mắng trước mặt nhiều người như vậy, Lý Đắc Hưng vẫn không nói gì, ngược lại cả người càng suy sụp hơn.

Đây đều là báo ứng sao?. . . . . .

Chính ngươi bất tài hì mặc ngươi, ngươi nuôi con ngươi cũng thành một kẻ bất tài. Đúng là xứng đáng.

Nhìn phản ứng của đứa con lớn, cuối cùng cụ Lý cũng hết giận một chút, quay đầu nhìn thôn trưởng nói. "Thôn trưởng, ngươi xem việc này phải xử lý như thế nào?"

Thôn nói ra quyết định vừa rồi.

"Biện pháp này không thỏa đáng lắm. . . . . ." Cụ Lý nghe xong, thở dài thật mạnh, nhìn bộ dáng suy sụp của đứa con lớn, nói. "Chờ vài năm nữa hai bọn chúng già rồi, trọng trách này sẽ đặt lên người Lý Chiêu Tài."

Cháu trai lớn này của ông, làm người khôn khéo và hiểu biết, dù sao cũng có chút hiền lành.

"Hơn nữa, ta bất tài không thể quản những tật xấu không thể đưa lên mặt bàn của vợ hắn, nếu giữ Lý Tiến Tài bị chặt đứt hai chân ở nhà, vợ hắn kia không biết sẽ đau lòng thành cái bộ dạng gì, chỉ sợ hắn nói y gì đó, đến lúc đó lại xảy ra nhiều chuyện hơn." Vợ của đứa con lớn, cụ Lý thực sự rất chướng mắt. Ông biết, bây giờ đứa con lớn thành ra như vậy, nhất định cũng có một phần công lao của vợ hắn trong đó.

Thôn trưởng cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chung quy vẫn không thể. . . . . . Dùng gậy đánh chết, Lý Tiến Tài tuy có tội, nhưng không phải tội chết. "Lý thúc có giải pháp gì thỏa đáng hơn không?"

"Tìm cho hắn một người vợ quản lý hắn, thì việc này mới tính là xong hoàn toàn. Trấn trên có một đồ tể họ Thiết, trong nhà có một ca nhi, đã hai mươi bốn tuổi, vẫn chưa thành thân, để cho Lý Tiiến Tài cưới y." Cụ Lý nói ra ý tưởng của mình.

Ông vừa thốt ra câu kia, thôn trưởng liền ngẩn ra.

Đồ tể họ Thiết kia ông biết, vợ hắn vừa vào cửa liền có thai, cũng không biết vì sao, sau này vẫn không có động tĩnh gì thêm. Ca nhi kia rất thích đi theo Thiệu đồ tể, đối với việc giết heo cũng rất hứng thú.

Cái nghề giết heo này, sát nghiệt rất nặng.

Thiệu đồ tể nghĩ không có con trai, thấy ca nhi thích giết heo, khi ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy y thích giết heo thì mang y theo, sau này muốn tuyển một tấm chồng cũng tốt hơn, tay nghề giết heo của nhà hắn cũng có thể tiếp tục truyền xuống.

Nhưng không ngờ, hai mươi năm sau vợ của Thiết đồ tể, vừa đúng ba mươi lăm tuổi, vậy mà lại có thai!! Còn sinh con trai.

Lúc này, Thiết đồ tể lại sốt ruột. . . . . .

Bởi vì ca nhi nhà hắn không biết vì sao lại mọc lệch mất rồi, y rất thích công việc giết heo này, vài năm tiếp theo, không chỉ có tay nghề rất tốt, mà cả người càng lớn càng trông rất hung hãn, trong mắt ẩn dấu sát khí, càng ngày càng giống một thằng con trai.

Thiệu đồ tể muốn nuôi ca nhi quay về chính đạo, thế nhưng ca nhi lớn rồi, có suy nghĩ của chính mình, chỉ thích giết heo, ai cũng không ngăn y được, cha y cũng không được.

Cứ như vậy, mãi cho đến khi Thiết ca nhi qua hai mươi tuổi.

Bản thân y cuối cùng cũng thông suốt, dần dần đối với việc giết heo không còn hứng thú, cũng bắt đầu hý hoáy với đống quần áo và cách ăn của chính mình, Thiết ca nhi muốn lấy chồng!

Chỉ là, tuổi y có hơi lớn, vậy cũng được thôi, nếu lớn lên xinh đẹp, vẫn có thể gả ra ngoài. Nhưng cố tình tuổi đã lớn, người lớn lên cũng. . . . . . Hơi thô một chút.

Mãi cho đến khi hai mươi bốn tuổi, cũng không thấy Tiểu ca nhà ai muốn cưới y.

"Thiết ca nhi vẫn luôn muốn cưới chồng, Lý Tiến Tài nếu thực sự cưới y, Lý Tiến Tài như vậy, Thiết ca nhi. . . . . .Sợ là không áp chế được hắn." Thôn trưởng nói ra lo lắng của mình.

Cụ Lý nghe thấy lời này, cười cười. "Y rất hợp với Lý Tiến Tài. Tính tình của đứa cháu bất tài kia của ta ngươi cũng biết, ta có thể nhìn trúng Thiết ca nhi, nhất định sẽ không cho hắn sắc vui vẻ gì, Thiết gia ca nhi giết heo nhiều năm như vậy, cũng không phải là ngồi không, tính vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, hai người sống với nhau, Thiết gia ca nhi nhất định sẽ có cách trị hắn."

Như vậy. . . . . . Thôn trưởng phát hiện này rất khả thi. Ông ngược lại quên mất điểm này.

"Đứa nhỏ Lý Tiến Tài này, phải có người hung ác hơn trị hắn, thu thập hắn cho thật dễ bảo, sẽ không quậy ra chuyện gì nữa, Hắn chỉ có chút tâm tư, cũng không phải chuyện gì lớn." Lại nói tiếp, quả thật trước đây cụ Lý có nhìn trúng đứa cháu này, sự thông minh kia thật khiến cho người ta vui mừng, chỉ là sau này, đứa con lớn không muốn phụng dưỡng ông lúc tuổi già, ông nhìn không nổi sắc mặt của hai vợ chồng y, chỉ đơn giản mắt không thấy tâm không phiền, lưu loát chuyển tới sống với đứa con thứ hai, lúc này vừa đi, khi nhìn lại, đứa cháu nhỏ này xưa càng lớn càng không nên hình nên dáng, đáng tiếc một mầm móng tốt.

"Lý Đắc Hưng việc này ngươi thấy thế nào?" Thôn trưởng thấy biện pháp này rất khả thi.

Qua môt lúc lâu, Lý Đắc Hưng mới đáp. "Mọi thứ đều nghe theo a cha."

Trải qua việc này, coi như hắn đã có chút giác ngộ.

Người đang làm trời đang nhìn, đây là hắn tự làm bậy a. . . . . .

"Vẫn còn một chuyện." Việc này quyết định sau, thôn trưởng nói tiếp. "Lý Tiền Tài có thể biết rõ hướng đi của Trương ta ca nhi như vậy, chỉ sợ vợ ngươi không thoát khỏi can hệ. Bây giờ kết hôn, các ngươi phải tự mình xử lý, ngẫm xem phải dùng biện pháp gì, để Lý Tiến Tài cam tâm tình nguyện kết hôn. Còn nữa, chuyện Trương tam ca nhi các ngươi cũng phải đưa bạc bồi thường cho hắn, một ca nhi đang tốt đẹp như vậy, nếu không phải Quý ca nhi nhìn thấy, thì không biết hắn có thể qua được mùa đông này không cũng là một vấn đề."

"Ta có một biện pháp." Lý đại ca nhi đi ra ngoài, nói. "A ma vẫn chưa biết việc Nhị thúc sẽ kết hôn với Thiết gia ca nhi, chúng ta cứ nói với a ma, thừa dịp Nhị thúc vẫn chưa bị cắt hai chân, trước tiên để cho hắn kết hôn, nói không chừng vẫn có thể có một đứa con bên cạnh, sau này bị chặt đứt hai chân vẫn có người cho hắn dưỡng lão, còn có người chiếu cố cho hắn. Để cho a ma nói với Nhị thúc, nhìn hắn ở ngoài cô đơn một mình, gần hết năm vẫn chưa có ngời ở cùng, thừa dịp gần đến năm mới, tìm một ca nhi để thành thân, ở trên trấn càng tốt. A ma yêu thương Nhị thúc như vậy, y nhất định đồng ý làm việc này."

Đây là, kêu tất cả bọn họ lừa Lý a ma, rồi để Lý a ma lừa lại Lý Tiến Tài, lo liệu cuộc hôn nhân này thật náo nhiệt, chuyện này kết cục đã định, cũng không thể đổi ý.

"Ý kiến này được." Cụ Lý nghe liền gật đầu.

Sau khi Lý Tiền Tài kết hôn với Thiết gia ca nhi, cuộc sống trải qua không tốt, nhất định sẽ trách a ma nhà mình. Đến lúc đó, để cho y thấy rõ, y ngoan ngoãn phục tùng nuôi ra một đứa con bộ dáng như thế nào."

"Cứ quyết định vậy đi." Thôn trưởng cũng thấy khả thi. Ông nói thêm. "Chuyện Trương tam ca nhi, các ngươi phải bồi thường hắn một lượng bạc."

Vừa nghe câu này, Lý đại ca nhi liền lui vào một góc không hé răng.

"Được." Lý Đắc Hưng gật đầu đáp ứng.

Hắn định tìm vợ lấy một lượng bạc, hắn không chắc hắn phải làm gì, ngẫm lại lời cha nói, cuộc sống quả thật càng ngày càng thụt lùi, sao lại thành như thế này?

Năm ngày sau, Lý Tiền Tài và Thiết gia ca nhi lâm thời thuê một cái sân thành thân vô cùng náo nhiệt.

Nghe nói ban đem, khi Lý Tiền Tài vui vẻ đi vào phòng, a ma không nói cho hắn biết Tiểu ca nhi mi thanh mục tú không, nhưng khi thấy một thân thể lớn lên còn tráng kiện hơn hắn, mặc một thân hồng y, khi nhìn thấy cặp mắt tỏa sáng kia, dọa hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ở đây đang xảy ra chuyện gì, cơ thể theo bản năng đã xoay người chạy, chỉ là. . . . . .

Hắn thất bại.

Ban đêm, trong phòng tân hôn rất náo nhiệt, náo nhiệt này không phải là náo nhiệt kia, đêm tân hôn hai người liền tan vỡ từ đây.

Lý Tiến Tài thảm bại, ngoại trừ khuôn mặt vẫn còn hoàn hảo, thì trên người không hề ít chỗ bị bầm, việc này chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn thiếu chút nữa bị cưỡng bức!!! May là hắn cứng không nổi. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.

Hôm sau người canh giữ ở ngoài sân, mang Lý Tiền Tài đang ngủ say nâng về thôn, Thiết gia ca nhi cũng đi theo về thôn.

Ngày nào đó của nửa tháng sau, có thôn dân đi ngang qua sân Lý Tiền Tài ở, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng mắng.

"Ngươi dám dùng thuốc với ta, ngươi thật thâm độc, ngươi không biết xấu hổ, ngươi là ca nhi không biết xấu hổ, ngươi. . . . . ." Thanh âm này rõ ràng là không đủ khí lực, tiếp tục nghe thêm, có thể thấy được tối hôm qua hắn thảm đến thế nào.

"Ta không có mặt mũi? Ta không biết xấu hổ? Ngươi vẫn nên xem lại mình đi, tuổi còn trẻ mà không lên nổi, ngươi cứ tiếp tục ồn ào đi, nếu không có thuốc chả lẽ ta phải ngày ngày thủ tiết mà sống à, Lý Tiến Tài ta nói cho ngươi biết, tốt nhất là sau này ngươi nên cho ta tiếp tục rèn luyện rèn luyện, còn không ngươi cứ tiếp tục mềm thành một đống bùn nhão đi. Thành thật một chút nhanh chóng luyện tập thân thể đi, sau này cuộc sống còn dài mà."

"Ngươi, ngươi, ta phải hưu ngươi! Ta phải hưu ngươi!"

"Ngươi nhìn cái bộ dạng rách nát này của ngươi, ngươi còn muốn hưu ta. . . . . ."

Thôn dân này rất kinh ngạc, thấy cửa viện đều mở ra, thì không hề có tiết tháo mà tới gần, nhìn động tĩnh trong viện, lúc này vừa thấy, thiếu chút nữa cười phun ra.

Lý Tiến Tài quần áo cũng chưa mặc, cứ như vậy mà bị Thiết gia ca nhi dùng một tay xách vào nhà.

Quả nhiên là ác nhân có ác nhân trị.

Lúc trước Lý Tiền Tài tay đấm chân đá với Trương tam ca nhi có từng nghĩ tới, có một ngày, hắn cũng sẽ biến thành Trương tam ca nhi.

Không phải không báo, mà do chưa tới lúc thôi.

Thôn dân xem xong toàn bộ vở kịch, sau khi về nhà liền kể việc này cho nam nhân của hắn nghe. Sau đó, chưa đến một ngày, toàn bộ thôn dân đều biết việc này.

Thôn trưởng nghe toàn bộ câu chuyện, cũng cười theo, biện pháp này thực sự thỏa đáng.

Sau lập xuân (ngày 3, 4, 5 của tháng 2), nhóm thôn dân lại bắt đầu bận rộn với công việc đồng áng.

Hiển nhiên Lý Tiền tài đã bị Thiết gia ca nhi thu phục thỏa đáng, khi mọi người đang bận rộn cày cuốc ngoài đồng, vậy mà vị đại thiếu gia này cũng lần mò ra đồng cuốc đất, có đôi khi còn có thể thấy hắn vào núi kiếm củi và vân vân, đương nhiên, bên cạnh lúc nào cũng có Thiết ca nhi không rời một khắc.

Bọn họ đã gặp Thiết ca nhi vài lần, Quý An Dật và Trương tam ca nhi đều nói, y thấy hai người từ xa đều tránh đi.

Hơn nữa, Vương gia và Lý gia đều cách nhau rất xa, Trương tam ca nhi cũng không đi hướng kia, ngược lại cũng không gặp nhiều.

Sau lập xuân nhà nào cũng đều bắt đầu bận rộn, bọn Quý An Dật cũng không ngoại lệ, bọn họ phải bận nhiều chuyện hơn.

Mấu chốt nhất, là gieo hạt trước, phải khai khẩn đất hoang và đỉnh núi nhỏ.

Vương Bảo Nhi và Quý A Cường đều đến hỗ trợ, chuyện trong nhà bọn họ cũng không nhiều lắm, hai người Quý Cốc cũng có thể đối phó.

Ba người Quý An Dật chỉnh lý đỉnh núi nhỏ, còn hai người Vương Bảo Nhi thì chỉnh lý đất hoang.

Tìm thêm vài người có tài phụ giúp.

Sau đó, vài người đi vào núi tìm cây ăn quả, cây đào, cây mơ, cây mận, cây hồng, chỉ cần nhìn thấy đều sẽ không buông tha, sau đó di chuyển chúng thật cẩn thận trồng vào ngọn núi nhỏ nhà mình.

Mấy cây này đều rất lớn, mỗi lần chỉ có thể di chuyển một cây, nhỏ nhắn giống như Quý An Dật, muốn di chuyển cây và vân vân, là không đủ nhìn, hắn liền thủ trên đỉnh núi nhỏ, đợi cây được đi chuyển lên trồng xuống xong xuôi, thì tưới cho chúng một ít nước giếng, trong nước hắn cố ý cho thêm một ít linh thủy, nếu cây dời qua mà chết, thì rất đáng tiếc.

Đại Hoàng và Tiểu Hoàng thí điên thí dại đi theo chạy quanh chân hắn, mũi hai bọn chúng rất nhạy, rõ ràng ngửi thấy được nước trong thùng tốt hơn so với bình thường.

Dê mẹ thì đứng gặm cỏ non cách đó không xa, mùa xuân gì gì đó, nó rất thích.

"Đừng tham ăn. Mới vừa uống rồi giờ lại muốn uống tiếp. Qua một bên chơi đi." Quý An Dật đẩy hai gia hỏa tham ăn này ra xa một chút.

Tiểu Hoàng đứng bên chân hắn dụi dụi, cái đuôi lắc qua lắc lại rất hăng hái.

"Làm nũng cũng không được." Dừng một chút, Quý An Dật mới chỉ chỉ ngọn núi nhỏ, nói. "Đi cắn một con gà rừng về, buổi tối sẽ cho các ngươi uống một ít."

Vừa nghe thấy lời này, ngay cả Đại Hoàng từ trước đến nay luôn rất im lặng cũng kích động lên, sủa một tiếng thật to, chạy đi như một cơn gió chui vào ngọn núi nhỏ cách đó không xa, Tiểu Hoàng phe phẩy cái đuôi thí điên thí dại chạy theo sau.

Dê mẹ đang nhàn nhã gặm cỏ, nhìn bóng dáng một trước một sau, cũng sửng sốt một lúc, sau đó nhấc chân chạy theo sau.

Tìm cả ngày trời, đại khái đã tìm hết cả ngọn núi, cũng không tìm thêm được một cây ăn quả nào nữa, nhìn thời gian, bọn họ lại lên trấn mua một ít cây mơ nhỏ về trồng.

Chỉnh lý ngọn núi nhỏ xong xuôi, Quý An Dật rất chăm chỉ, ngày nào cũng lên đây, xách theo thùng gỗ đi tưới nước, nhìn chúng càng ngày càng. . . . . . tươi tốt hơn, trong lòng hắn cũng mỹ mãn.
Đảo mắt đã tới thời điểm gieo hạt, phải bận rộn gặt lúa mì, sau đó xới đất cày ruộng tiếp tục trồng lúa nước, những ngày tháng bận rộn bắt đầu rồi.

Tiểu Mộc đến đưa đơn hàng, ba trăm cân tương cá. Tháng tư phải giao. Mùa đông năm trước hắn cố ý mở rộng hầm băng ra một chút, tháng năm năm nay đợi Quý An Dật làm mứt trái cây sẽ bỏ vào.

Ba trăm cân tương, cũng không phải là một số lượng nhỏ.

Quý An Dật phải sang nhà Chung tam a ma, Hà nhị ca nhi và Lý tứ ca nhi thu đậu tương, thì mới đủ số lượng.

Lại qua nhà Lưu a ma đánh tiếng trước, nửa tháng sau sẽ đến hồ nước nhà y bắt cá về ngâm ướp tương cá. Đậu tương trong nhà Lưu a ma năm ngoái đã sớm bán hết cho hắn, năm nay hắn cố ý dư ra một chút, trên mặt ba nhà kia cũng vậy.

Mấy loại củ cải, ớt, tỏi và vừng, năm nay khai khẩn đất hoang xong, sẽ trồng ở đây, năm trước khi mới mua khu đất hoang, tin tức này cũng đã lộ ra ngoài, tránh cho có thôn dân phúc hậu trồng nhiều mấy thứ này.

Bây giờ đang bận rộn nhiều việc, đột nhiên truyền ra một tin tức.

Vương Bảo Nhi mang thai.

Bản thân y cũng không biết, vài ngày gần đây, đúng vào lúc vụ mùa, có hơi mệt một chút, may mắn có Quý A Cường bên cạnh, thiếu chút nữa thì ngã ngoài đồng, mời Lí đại phu qua, ông vừa nhìn đã nói. Mang thai ba tháng.

Nghe tin tức này, Quý An Dật hơn nửa ngày mới phản ứng kịp.
Chung quy hắn vẫn cảm thấy có chút không thực, trong đầu như có một âm thanh chợt ẩn chợt hiện. Một người đàn ông sao có thể có thai. . . . . . .

Có hơi giống như đang nằm mơ, cũng không đúng, giống như đang giao nhau giữa cảnh mơ và hiện thực.

Hắn biết đây là một thế giới kỳ quái, không có phụ nữ. Nhưng khi nghe ca có thai, hắn vẫn rất hoảng hốt. Rất không chân thật.

"Vợ. Đang nghĩ gì vậy?" Vương Tiểu Nhị đẩy đẩy vợ đang ngẩn người, hỏi một câu.
Vẻ mặt kia của vợ . . . . . . rất hiếu kỳ.

"Không có gì." Quý An Dật lắc lắc đầu, lung tung trả về một câu, suy nghĩ vẫn còn phiêu đi đâu đó.

Trương tam ca nhi đứng bên cạnh thấy hai người ngơ ngác sững sờ, thì nhịn không được nói một câu. "Quý ca nhi, Vương tiểu ca, Vương ca nhi mang thai, hai người. . . . . . Nên qua nhìn thử một chút."

"À. Nhìn thử, nhìn thử." Quý An Dật gật đầu đáp lời, chân không biết sao không thể nào hoạt động bước thêm bước nữa.

Hắn phát hiện, hắn có hơi bài xích.

Hắn nhớ, hắn cũng là một ca nhi, giống như Vương Bảo Nhi, bây giờ Vương Bảo Nhi có con, vậy có phải hắn cũng giống phụ nữ bụng to ra không?

Chỉ là, hắn vẫn luôn xem mình là một nam nhân! Quả thực không thể nào tưởng tưởng nổi.
Hắn chỉ nghĩ, cố gắng sống với Vương Tiểu Nhị thật tốt, hắn tưởng, hai nam nhân chỉ cần sống với nhau thật tốt, chăm chỉ làm ăn, cuộc sống yên ả trôi qua, làm bạn với nhau tới già.
Ở hiện đại hắn không tìm được một người như vậy, sau khi Vương Tiểu Nhị bình phục, ở chung với y mấy ngày nay, hắn hiểu được nam nhân này là người hắn muốn tìm, có thể sống cùng y cả đời thật là tốt.

Trước mắt, hắn chỉ muốn chăm sóc Vương Tiểu Nhị thật tốt, hắn là vợ y, thân thể này phải gánh vác trách nhiệm.

Hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc sinh con, không phải, đây là hắn theo bản năng cố ý xem nhẹ vấn đề này.

"Vương tiểu ca, ta thấy, Quý ca nhi hình như không thích hợp lắm." Trương tam ca nhi đứng bên cạnh nhỏ giọng nói thầm một câu.

Vương Tiểu Nhị cũng đã nhìn ra, mặt bình tĩnh cau mày, lăng lăng nhìn mặt vợ rõ ràng đang thất thần, ánh mắt có hơi trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Qua một lúc, Vương Tiểu Nhị nhìn Trương tam ca nhi hỏi. "Hai ta nên đem theo cái gì qua?"

"Bắt một con gà, mang theo một ít thịt, và vân vân, trứng gà cũng lấy theo luôn." Trương tam ca nhi nghĩ nghĩ trả lời.

Vương Tiểu Nhị gật đầu, kéo vợ đang ngẩn người đi về nhà.

Đi được một nửa, Quý An Dật mới bất tri bất giác phản ứng lại. "Ngốc tử, chúng ta đi đâu vậy?"

"Về nhà."
Nghe thấy hai chữ này, Quý An Dật không tự chủ nhẹ nhàng thở ra, "Chút nữa, chút nữa ngươi đi xem thử ca đi, ta ở nhà. . . . . . . Ta ở nhà hầm canh, chiều bưng qua cho ca."

"Chiều ta sẽ đi với ngươi." Nói xong chuyện này, thì đã đến cửa phòng, Vương Tiểu Nhị mở cửa nhà ra, kéo vợ vào phòng, lại tùy tay đóng cửa lại. "Vợ, lòng ngươi có tâm sự."

"Không có!" Quý An Dật nhanh chóng phủ nhận, khỏi phải bàn có bao nhiêu thành thật.

Đôi mắt đen bóng của Vương Tiểu Nhị chăm chú nhìn vợ. "Ngươi có."

"Không có." Quý An Dật dời tầm mắt, tiếp tục phủ nhận.

"Vợ, ngươi đang nghĩ chuyện gì? Chuyện ca mang thai? Trong đầu ngươi nghĩ thế nào?" Vương Tiểu Nhị trực tiếp hỏi ra.

Thông minh quá cũng không tốt.

Quý An Dật nói thầm trong lòng. Trầm mặc một lúc, mới cúi đầu nói. "Ta không muốn sinh. . . . . . Sinh đứa nhỏ."

Nói xong, hắn vẫn có hơi. . . . . .

Cũng không thể nói là hối hận, chẳng qua, trong lòng rất dễ chịu thôi. Không thể diễn tả cảm xúc này như thế nào, ngực hắn cảm thấy hơi nghẹn, hô hấp có chút không thoải mái.

"Được." Vương Tiểu Nhị trầm mặc một lúc, đáp một chữ. "(:[[[[[)

Chỉ đơn giản như vậy. Quý An Dật ngẩng đầu kinh ngạc nhìn y.
Hắn còn nhớ rõ câu nói của y.
Vợ. Khi chúng ta già rồi, thì vẫn rửa chân cho nhau vậy nha, ngươi giẫm lên chân ta, ta làm đệm của ngươi, cho dù có con cái ở bên cạnh nhìn thấy, ta cũng không xấu hổ đâu.

"Ngươi. . . . . ." Hé miệng ra, Quý An Dật không biết nên nói cái gì.

Vương Tiểu Nhị lại nắm lấy tay hắn, nhếch miệng nở một nụ cười thật tươi, bộ dáng kia, thật sự rất giống bộ dạng ngốc nghếch của y khi chưa khỏi bệnh. "Có vợ là đủ rồi." Ánh mắt y sáng trong suốt, bên trong giống như có một mặt trời nhỏ đang tỏa sáng.

"Ngốc tử." Quý An Dật hạ mi mắt, cúi đầu gọi một tiếng.

"Ừ."
"Chúng ta, thuận theo tự nhiên đi." Nhìn bàn tay to lớn thô ráp đang nắm chặt tay mình, trong lòng Quý An Dật nóng hầm hập.

"Được Vợ nói cái gì thì chính là cái đó." Vương Tiểu Nhị vui vẻ cười. "Vợ, bây giờ hai ta qua nhìn ca hay là buổi chiều đi?"

Đợi đến giữa trưa rồi mới nói, thì sợ có hơi muộn.

Khúc mắc của Quý An Dật tạm thời lui đi, chủ yếu vì câu nói kia của Vương Tiểu Nhị, khiến cho hắn có cảm giác rất kiên định. Không sinh con tương đương hắn vẫn là một nam nhân. Mặt khác, hắn theo bản năng không muốn nghĩ sâu, sợ tu vi mình còn thấp, đỡ không nổi. Cuộc sống này và mọi thứ, khi nào cần mơ hồ thì mơ hồ vẫn tốt hơn, không thể thay đổi sự thật, thì cũng đừng tăng phiền não cho mình. "Bây giờ đi, lấy một ít trứng gà và thịt, chiều lại hầm thêm một ít canh gà mang qua, cũng không biết tình hình như thế nào."

Tâm tình khôi phục lại bình thường, đầu óc cũng nhanh nhẹn lại, mây đen lui đi trời trong trăng sáng như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #đam