1 + 2
1.
Khu vực đua xe cao cấp, trên đường đua gập ghềnh, hai chiếc xe lao vun vút đi trên đường sỏi đá, chiếc xe màu xanh tăng ga, vượt qua đèo nhỏ, bẻ cua cực mượt. Đương lúc mọi người nghĩ chiếc xe đua xanh sẽ giảm phanh rồi bẻ cua tiếp thì chiếc xe lại lao nhanh chứ không hề giảm.
Ai đó hoảng hốt hô: "Không xong rồi! Nếu không cua ngay khúc đó thì xe và người sẽ lao xuống vực khu đỏ đấy!" Người vừa dứt lời, chiếc xe đua xanh lật bánh, lộn nhào rơi thẳng xuống vực như dự đoán. Có tiếng nổ vang lên, bên tổ hậu cần khu đua xe vội cử người xuống cứu nhưng xuống tới nơi thì phát hiện người trong xe đã máu xe đầy người, cũng chẳng còn thở.
Chàng trai lặng lẽ nhìn xác đã lạnh của bản thân, từ trong đám đông có người lao tới ôm chặt xác cậu, gào lên: "Không! Không thể có chuyện này xảy ra được! Kỳ ơi!... Kỳ..." Người đó gào khóc, mặc cho bên cứu hộ tách hắn và xác của cậu ra.
Chàng trai khẽ nhếch môi, ngẩng mặt nhìn lên đám đông vây quanh, hóng chuyện thì phát hiện có bóng người quen lắm, người đó thấy được xác cậu rồi liền quay lưng rời đi, chàng trai ngoảnh mặt nhìn lại xác mình, khẽ nói: "Thật tiếc... đến cuối cùng mày chẳng có gì thuộc về bản thân, đến sở thích duy nhất cũng hại mày chết Thanh Kỳ ạ."
"Có đáng không?"
Giọng nói kì lạ vang lên trên đỉnh đầu, chàng trai ngẩng mặt lên, khó hiểu: "Ai vậy?"
"Có đáng không?"
Giọng nói đó lặp lại lần nữa, chàng trai mỉm cười: "Đáng chuyện gì? Nếu là những chuyện tôi trải qua thì không đáng lắm nhưng không đáng cũng chẳng thay đổi được gì, nhỉ?"
"Vậy là được, biết chuyện mình làm là không đáng, vậy thay đổi đi."
Giọng nói vừa dứt thì linh hồn chàng trai như bị hút mạnh bởi lốc xoáy, dần mất đi ý thức của chính mình.
Tiếng chuông báo thức reo vang, một bàn tay nhỏ nhắn duỗi ra khỏi chăn, chụp lấy cái đồng hồ báo thức, hơi vung tay, chiếc đồng hồ liền bị ném thẳng xuống sàn lót thảm, tắt hẳn. Cánh tay thu vào chăn, chàng trai trở người, tiếp tục giấc ngủ của mình. Chợt cậu mở choàng mắt, ngồi bật dậy, tay vô thức sờ tới phần cổ, phát hiện cổ mình còn chocker che giấu mùi.
Vội nhảy khỏi giường, chàng trai nhanh chân chạy vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, không quên cởi quần áo ra xem, da thịt lành lặn không tì vết như thời tuổi trẻ, gương mặt non nớt chứng tỏ bản thân vừa trưởng thành không lâu.
Vào năm hai mươi lăm, Thanh Kỳ đã xăm cho mình bốn hình xăm, một hình ngay lúc rời khỏi nhà, hai là lúc tham gia đội đua xe, ba là khi bị lừa dối tình cảm, bốn là suýt chút nữa tự sát nhưng được ngăn lại kịp thời.
Thanh Kỳ nhẹ chạm lên những vùng da đáng ra sẽ có hình xăm nhưng bây giờ lại láng mượt. Cậu mặc lại quần áo, đi tìm điện thoại để xem thời gian.
[Ngày x tháng y năm xx]
Còn một hôm trước ngày cậu phân hóa thành Omega mà không ai quan tâm.
Thanh Kỳ khẽ nhếch môi: "Cũng may mắn nhỉ." Năm đó Thanh Kỳ cố chấp, khát vọng sự quan tâm từ người thân nên không quan tâm bản thân tới ngày phân hóa mà chạy đến công ty cha làm loạn, kết cục là lúc phân hóa thành Omega giữa chốn công cộng, khiến cha tức giận tống cậu vào bệnh viện tiêm thuốc ức chế, rồi mặc kệ đứa con trai này.
Trong khi này anh trai được phân hóa thì cha lại quan tâm, săn sóc như thể bọn họ vốn không phải sinh đôi.
Cậu khẽ cười, thay đồ và mặc áo khoác, quyết định nhân lúc kỳ phân hóa chưa tới thì bản thân sẽ chuẩn bị thuốc cho chính mình, kỳ này cậu sẽ tự chăm sóc chính mình, không hi vọng gì với gia đình này nữa.
"Chào buổi sáng mẹ yêu." Thanh Kỳ cắm nhang vào lư nhỏ, cười với bức hình người phụ nữ dịu dàng trên bàn thờ: "Con đi mua đồ một xíu rồi về ngay." Cậu nói tiếp, nụ cười chân thành giữ trên môi, đội nón từ áo khoác lên đầu rồi nhanh chân rời khỏi nhà.
Thế giới năm 3XXY, con người phân hóa để chạy kịp với bước phát triển của khoa học và tiến hóa của thế giới, từ giới tính nguyên thủy là nam và nữ, hoocmon phân hóa lên thành Alpha, Omega, Beta.
Alpha là những người được ví như trụ cột của gia đình, nhận trách nhiệm lo chuyện bên ngoài gia đình, chăm chỉ làm việc, được trọng dụng và thường có vai trò quan trọng với xã hội là còn bạn đời duy trì nòi giống.
Omega là những người đảm việc nhà, lo cho gia đình, nhận trách nhiệm quán xuyến, mang thai và chăm sóc con cái, hậu phương của bạn đời.
Beta là những người có thể làm Alpha hoặc Omega nhưng thường không được xem trọng, khả năng sinh sản thấp và dù có năng lực vẫn sẽ bị xem thường.
Mãi sau này sự công bằng mới được thiết lập, Omega có thể rời hậu phương lên làm chuyện chính sự, Beta tài giỏi không bị xem thường nữa.
Thanh Kỳ tự bắt xe đến bệnh viện dành cho Omega, tự mua sổ khám bệnh định kỳ và quẹt thẻ để được xếp bác sĩ có tiếng.
"Chịu chi ghê, lâu rồi tôi mới thấy một Omega quan tâm đến bản thân như cậu á." Chị y tá mỉm cười, đóng mộc lên sổ khám bệnh cho Thanh Kỳ, cậu chỉ cười không đáp. Theo hướng dẫn để lên lầu gặp bác sĩ, trông thấy cậu, bác sĩ cười ôn hòa, kiểm tra sổ khám, hỏi về bệnh cũ.
"Hồi đó có bệnh đau bao tử, mất ngủ nhẹ." Cậu thành thật trả lời.
Bác sĩ khám một lượt tổng quát cho Thanh Kỳ rồi kê thuốc, không quên ghi lịch hẹn lần sau. Thanh Kỳ cảm ơn rồi đi nhận thuốc, nhìn bóng lưng chàng trai đi xa, cô y tá khẽ thở dài: "Omega trẻ tuổi mà tự lập ghê, không cần người nhà đi theo cả."
"Cô không thấy cậu nhóc này giống idol của cô à?" Bác sĩ đột nhiên gợi ý. Cô ý tá tưởng bản thân nghe nhầm: "Hả? Idol tôi? Thanh Yên á hả?"
"Đúng rồi." Bác sĩ gật đầu, cô y tá cau mày, nhớ lại bệnh nhân ban nãy, khẽ hô lên sửng sốt. Thanh Kỳ đeo khẩu trang, chỉnh lại áo khoác, cẩn thận kiểm tra sổ khám bệnh và thuốc trong túi, đặt xe trên ứng dụng để về nhà.
"Mẹ ơi con về rồi." Cậu vừa cởi giày vừa nhìn lên bàn thờ, người phụ nữ trong ảnh vẫn cười dịu dàng. Cậu cảm tưởng như mẹ vẫn còn đây, vẫn đang cười nhìn cậu dù bà ấy đã rời khỏi trần gian ngay khi hai anh em được sinh ra.
"Em đi đâu về thế?" Giọng nói ôn hòa vang lên nơi phòng khách, là anh trai đang ngồi làm bài tập cùng bạn, Thanh Kỳ liếc mắt nhìn người con trai bên cạnh anh mình, dời mắt đi chỗ khác, lạnh nhạt đáp: "Đi mua đồ."
Nói xong thì xách túi lên lầu.
Sau lưng Thanh Kỳ là giọng nói đầy lúng túng của anh trai: "Em tớ lại giận gì tớ rồi...? Chẳng lẽ em ấy vẫn giận vì đợt đó cậu từ chối em ấy sao Kiên?"
Thanh Kỳ hơi khựng bước chân, cậu khẽ cười khinh bỉ, tiếp tục chạy lên lầu để về phòng. Đây chỉ là khởi đầu cho những đau khổ sau này của Thanh Kỳ, cậu vô thức miết nhẹ lên cánh tay trắng noãn, nơi sau này sẽ có hình xăm nhỏ về dòng chữ khích lệ bản thân.
Đóng cửa phòng, cẩn thận cất thuốc vào ngăn tủ, Thanh Kỳ đang xem sổ khám bệnh lại thì điện thoại vang lên.
"Kỳ ơi cậu đăng ký môn chưa?" Giọng của một cô gái lanh lảnh vang lên: "Đăng ký rồi vậy đừng quên lịch làm việc của bản thân nhá!"
"Tôi nhớ rồi, cảm ơn Linh." Thanh Kỳ cười cười, đáp lời cô.
Dù bản thân đậu vào đại học có tiếng cũng không khiến cha quan tâm cậu hơn, Thanh Kỳ thầm quyết tâm, chỉ sống vì bản thân, học được thì học, làm được thì làm, không thì thôi làm biếng, dẫu sao tiền vẫn vô thẻ hằng tháng, mặc kệ cha không yêu anh trai không thương, thẻ còn tiền là được.
2.
Suy nghĩ vớ vẩn đến khi Linh gọi: "Kỳ! Thanh Kỳ! Cậu nghe tôi nói không vậy?"
"Có, vẫn đang nghe, tôi nhớ rồi." Cậu cười, đáp lời Linh. Linh là quản lý kiêm bạn xã giao cậu tình cờ quen biết quan nền tảng livestream, cô nàng làm tròn bổn phận một người quản lý, chỉ cần Thanh Kỳ nhận được công việc, kiếm được tiền thì cậu sẽ trả lương, trả hoa hồng cho Linh.
Thanh Kỳ cúp điện thoại, mở ra tài khoản của bản thân thì thấy một dãy số gồm thật nhiều số không phía sau, cậu vô thức nhớ tới lịch trình làm việc của bản thân, trừ đi học ra thì bản thân còn làm mẫu ảnh, stream làm trò, làm mình làm mẩy, làm MC online cho mấy chương trình trực tuyến.
"Hình như mình còn phải phỏng vấn anh trai cho chương trình 'Idol tôi rất tốt' thì phải?" Cậu khẽ lầm bầm, ai đời anh em sinh đôi nhưng thằng anh lên phỏng vấn lại kêu bản thân là con một nên nhà được cha mẹ yêu thương, nếu không phải sinh đôi, Thanh Kỳ cũng nghi ngờ bản thân không phải con ruột của cha mẹ thật.
Nhưng giống nhau như đúc từ một khuôn thế này, đi xét nghiệm ADN bác sĩ còn đánh cho chứ ở đó con ruột con nuôi.
Cậu nhếch môi, kiếp trước ngay lúc phỏng vấn, cậu ném kịch bản, chất vấn anh trai tại sao nói dối, kết cục anh trai chỉ nói: "Cậu giống tôi nên nhận vơ người thân hả...?" Khiến mọi người chửi Thanh Kỳ còn bản thân anh trai lại được người hâm mộ bênh vực.
"Tình thân ngu ngốc." Cậu đặt điện thoại xuống bàn, duỗi người một chút rồi đứng dậy để ra ban công tưới cây, những chiếc xương rồng nho nhỏ vươn mình mạnh mẽ, có cây còn có hiện tượng mọc hoa.
Nhìn xuống sân vườn, người làm đang cần mẫn tỉa cây, khu biệt thự này trừ chuyện cách biệt với nhà dân còn được cái yên tĩnh, đảm bảo an ninh để người anh đang làm thần tượng của cậu không sợ bị phóng viên bắt gặp hay chụp lén khi dẫn vị Alpha kia đến nhà chơi.
Bạn với bè, chẳng có tình bạn nào thật sự trong sáng giữa Alpha và Omega, như kiểu tình bạn giữa trai gái ngày trước vậy, chẳng đảm bảo được tình hữu nghị sẽ không vượt khỏi tình yêu.
Chợt có xe từ bưu điện chạy tới, bưu tá vác thùng đồ, Thanh Kỳ trông thấy ký hiệu thùng đồ thì thả bình tưới cây, nhanh chân chạy xuống lầu, hàng mẫu của phụ kiện áo quần thời trang cho buổi chụp hình vào tuần sau tới rồi.
"Dạ em cảm ơn." Thanh Kỳ tay ôm thùng đồ tay ký tên vun vút, nhãn hàng thời trang này do Linh giới thiệu cho cậu, Thanh Kỳ cũng không làm Linh thất vọng, dù chụp hình ở studio hay tự chụp ở nhà, Thanh Kỳ cũng thành công khiến những món đồ mà cậu mặc tăng lượng bán ra đúng như kỳ vọng từ nhãn hàng thời trang.
Cậu ôm thùng đồ vào nhà, anh trai và người kia không còn ngồi ngay phòng khác, cậu thầm đoán hẳn là lên phòng rồi.
Đặt thùng đồ lên sàn, khui ra nào là áo khoác cách điệu, quần thể thao, áo thun, áo sơ mi, mắt kính đèn led, khuyên tai, dây chuyền, hầu hết đều là đồ cho Omega hoặc Beta. Vóc người cậu trung tính, nhìn xa tưởng Beta nhưng lại gần thì mới biết hóa ra là Omega nên nhãn hàng hài lòng gửi cho Thanh Kỳ đồ của cả hai giới.
"Xem lại deadline gửi ảnh nào." Cậu ngồi bó gối, xem lại deadline, mùi đồ mới thơm tho khiến Thanh Kỳ nhẹ thở dài thỏa mãn.
Đôi lúc cậu không hiểu, tại sao anh trai làm diễn viên nhưng cha vẫn ủng hộ nhưng tới lượt cậu làm streamer, người mẫu tự do, MC online thì cha lại chửi Thanh Kỳ không có nghề ngỗng gì. Học ngành truyền thông của đại học có tiếng thì hẳn là không có nghề ngỗng.
Đối với người cha chỉ quan tâm anh trai và công ty cơ giáp có tiếng của gia đình trong thành phố, Thanh Kỳ không quan tâm đến những lời ông nói mấy, chửi thì chửi, đánh thì đánh, đuổi thì đi thôi.
Ngồi xem deadline lại thành ngồi xem mạng xã hội, tường nhà Thanh Kỳ đăng ảnh, share ảnh sản phẩm bên nhãn hàng, share thời gian phỏng vấn, livestream v..v.. hầu hết đều là công việc.
Cậu che hết thông tin, chỉ để biệt danh, lộ mặt, giới tính, tuổi tác, hocmon cũng ẩn đi mất nên có người hỏi Thanh Kỳ là Omega hay Beta, còn cá nhau xem cậu là bên nào. Thanh Kỳ mỉm cười, khẽ nói "Phân hóa lâu chút, để mọi người chờ đợi rồi."
Ngày mai hoặc mốt, nếu nhớ không lầm, cậu sẽ phân hóa thành một Omega có mùi sữa bột em bé. Nhưng dù có mùi sữa bột hay thành Omega thì người con trai hay theo anh song sinh cũng không thèm nhìn đến Thanh Kỳ.
Anh trai phân hóa trước, mùi dâu tây. Cậu phân hóa sau, mùi sữa bột. Thanh Kỳ thầm cảm ơn trời đất, không phải mùi gì kì lạ là tốt lắm rồi, mùi sữa bột cũng khiến mấy ông Alpha trỗi dậy cảm giác bảo vệ đó chứ.
Thanh Kỳ thấy có người vào hỏi sao cậu giống Thanh Yên thế, còn dẫn link qua trang cá nhân của Thanh Yên, cậu bật cười, nhìn xuống bình luận, mấy người bạn bè hoặc người hâm mộ bên cậu vào giải thích "Người giống người", "Cha sinh mẹ đẻ người ta giống nhau",... cũng có mấy bình luận từ phía người hâm mộ của Thanh Yên, kêu cậu phẫu thuật thẩm mỹ cho giống thần tượng của bọn họ.
Mấy bình luận đó đều bị chặn cả, Thanh Kỳ không cãi vã gì, cậu chặn hết. Ai rảnh đi cãi vã với bọn não tàn đội thần tượng lên đầu cơ chứ.
Mạnh Kỳ thấy bài chia sẻ gần nhất, cậu làm MC cho chương trình trực tuyến "Thành công không từ bỏ" do bên hội cơ giáp mời, hẳn là tối nay. Trước khi sống dậy, ngay lúc cậu đang phỏng vấn, trêu đùa khách mời thì cha xông vào mắng Thanh Kỳ lả lơi, không biết liêm sĩ trong khi cậu chẳng khoe thân hay làm gì cả.
Thanh Kỳ nhìn chằm chằm bài đăng rồi qua gửi tin nhắn cho một người quen.
Milk_y: Hi, tối nay tôi làm MC cho chương trình 'Thành công không từ bỏ' bên hội cơ giáp, không biết còn phòng livestream không gian ảo nào không ha?
HiHi_HaHa: Còn phòng đặc biệt nè, có giường cho cậu qua đêm luôn, book thì chuyển khoản liền nhé.
Milk_y: Okay, để chuyển khoản liền, 17h tôi qua, có muốn ăn gì không mua cho? HiHi_HaHa: Lẩu ly, can buy?
Milk_y: Chốt.
Mạnh Kỳ đi chuyển khoản đặt phòng qua đêm bên ngoài, dù cậu biến mất thì cha cũng chẳng lo, bộ mặt gia đình quan trọng nhất, chỉ cần công ty không phá sản, con trai lớn vẫn sống tốt thì cha chẳng vướng bận gì.
Soạn quần áo ra sẵn, mặc áo thun quần lửng, đeo balo, đem theo thuốc phòng khi phân hóa sớm vì bản thân sống lại bất ngờ, xong xuôi hết thì Thanh Kỳ đặt xe, khóa cửa phòng và chạy xuống lầu.
"Em đi đâu thế?"
Thanh Kỳ ngẩng mặt, nhìn lên anh trai đang ló đầu khỏi lan can, cậu mỉm cười: "Đoán xem." Không đợi anh trai đáp lời, Thanh Kỳ tiếp tục chạy xuống lầu, nhanh chân mang giày để rời nhà, như thể ở đây thêm một phút cậu stress thêm một giây.
Sau khi ngồi vào xe, Thanh Kỳ mới cảm thấy dễ thở hơn chút: "Chạy đến tiêm Net đường A14 giúp tôi."
"Được!" Tài xế khởi động xe, khi xe taxi vừa rời khu biệt thự thì xe của cha chạy vào, Thanh Kỳ nhìn chiếc xe lướt ngang, cha không phát hiện rằng con trai út đã lên taxi và qua đêm chỗ khác.
Xe chạy trên đường, rời khỏi khu biệt thự, tiến về phía trung tâm thành phố tấp nập, đông vui, Thanh Kỳ không quên nhờ xe dừng lại bên đường để cậu đi mua hai phần lẩu đem qua cho bạn mình ăn.
Ở thành phố R hiện đại, đối với những người bận rộn thì đâu cũng có thể là nhà, dù bên ngoài là tiệm Net, quán bar thì bên trong cũng có phòng cho khách, phòng qua đêm, thiết lập như homestay nhỏ. Tiệm Net mà cậu tới cũng thế, phòng cao cấp nhất chẳng thua gì khách sạn 3 tới 4 sao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro