19.

Nói là làm, anh treo bùa may mắn lên cơ giáp vào hôm sau, ngay khi tới lượt bản thân lên sàn. Thanh Kỳ mỉm cười, cực kỳ hăng hái dẫn chương trình, diễn giải trận đấu, thiếu điều cướp lời của Rin luôn. Rin ngồi cạnh vô thức nhếch môi cười, nhìn theo Thanh Kỳ đang hăng hái bên cạnh.

Minh Hoàng điều khiển cơ giáp, đấu với Thiên. Anh không hiểu sao lại bị xếp với kẻ mà mình không thích, chỉ có thể lạnh mặt nhìn cơ giáp đối diện, đợi tiếng bắt đầu thì chủ động lao vào đấm nhau.

Dù là giao lưu cơ giáp nhưng Minh Hoàng lại dùng những chiêu thức kỳ lạ như trên sàn đấu sống còn. Thanh Kỳ từng xem sàn đấu sống còn ở kiếp trước nên lúc thấy Minh Hoàng dùng những chiêu đó thì kinh ngạc há hốc mồm.

Rin vỗ nhẹ vai Thanh Kỳ, chủ động bật mic hỗ trợ cậu diễn giải trận đấu, Thanh Kỳ cảm kích nhìn Rin, chàng trai mỉm cười ôn hòa với Thanh Kỳ.

Sau khi cuộc đấu giao hữu kết thúc, Minh Hoàng và Thiên hòa nhau, cân tài cân sức khiến Thanh Kỳ cực bất ngờ, tròn mắt với kết quả. Rin cười tủm tỉm: "Lại như mọi năm, hai bên ngang tài ngang sức! Thế là kết thúc vòng giao lưu rồi! Không biết có ai hóng phần đấu đội nhóm không ta?"

Rin vừa dứt lời thì cả khán phòng cười vang.

Thanh Kỳ nhìn qua Rin, cậu cũng mỉm cười theo. Rin nhẹ giọng nói: "Hai người này từng là bạn thân khi học chung trường quân đội đó cậu biết không?"

Đương nhiên là không biết, Thanh Kỳ tròn mắt, như thể nghe được chuyện gì bất ngờ lắm, cậu nắm tay Rin hóng chuyện: "Sao bây giờ hai người như kẻ thù thế..."

"Vì Thiên năm lần bảy lượt chơi xấu sau lưng Minh Hoàng chứ sao." Rin mỉm cười, nói như chuyện hiển nhiên. Đương lúc nghỉ ngơi một chút, cậu đã được nghe kể về quá khứ của Minh Hoàng cùng Thiên.

Năm xưa, Minh Hoàng thi vào trường quân đội với tổng điểm cao nhất toàn thành phố, thành công chứng minh cho gia đình thấy niềm đam mê của bản thân đối với quân đội. Nhưng tưởng đời êm xuôi, còn thân được vài người bạn trong đó có Thiên, cả hai nhập đội, cùng tập huấn, cùng lên chiến trường nhưng cứ tưởng mọi chuyện êm xuôi thì Thiên nói Minh Hoàng qua bên đoàn đội X hay Y cho vui, anh từ chối, đầu quân cho hiệp hội cơ giáp xong kết quả nhận lại được chính là Thiên không vui vì họ không chọn nhau. Minh Hoàng chẳng hiểu ra sao.

Xong sau đó như Minh Hoàng kể, cài người học hỏi lẫn nhau, lấy thông tin.

"Thật ra lúc đó Thiên không có ý xấu, nếu những tân sinh có niềm tin vững thì chắc chắn họ sẽ trụ lại chứ không vì tiếng gió mà đổi chiều theo như thế." Rin nhẹ thở dài: "Hẳn cậu cũng nghe Minh Hoàng nói trong đó có tôi ha, tôi cũng yếu lòng lắm, một phần vì Thiên hợp gu tôi nữa..."

"Cậu đừng nói chuyện này ra, không thì sẽ bị chửi đó." Thanh Kỳ đột nhiên nói: "Kể tôi nghe thì tôi giữ bí mật chứ kể người khác thì tôi không chắc đâu."

Rin gật đầu:" Nhìn cậu là biết cậu giữ bí mật mà, tôi tin tưởng Milky lắm." Nói xong còn vỗ vai Thanh Kỳ khiến cậu bật cười theo.

Nốt giao lưu đấu đơn thì tới vòng đồng đội. Thanh Kỳ cùng Rin đi ăn chung vì mấy người đàn ông đang bận ghép đội, ra chiến lược đấu nhau, làm sao để chiến thắng, làm sao đem vinh quanh về cho đội mình.

Thanh Kỳ ngồi xem tin tức, ăn trưa. Rin chợt nói: "Cơ mà trông cậu giống một người nổi tiếng tôi quen biết.."

"Thanh Yên?" Thanh Kỳ nhướng mày, hỏi. Rin gật đầu: "Đúng rồi, cậu ấy từng chung trường với tôi, còn là em khóa dưới, cậu ấy vừa khoe tôi là có thai không lâu."

"À... Thanh Yên là anh sinh đôi của tôi, Rin đừng bất ngờ." Thanh Kỳ mỉm cười, phát hiện Rin đã bất ngờ kinh ngạc tròn mắt: "Cậu ấy nói cậu ấy là con một cơ mà? Cha mẹ thương yêu lắm, không lẽ nói dối?"

Thanh Kỳ cong môi cười: "Nói đúng phần cha thương nhưng sai phần con một và mẹ yêu vì mẹ chúng tôi... mất từ khi chúng tôi ra đời." Cậu nhẹ thở dài, chẳng hiểu sao anh trai lại giấu diếm chuyện này nhỉ?

Rin nhỏ giọng chia buồn, Thanh Kỳ lắc đầu: "không sao, tôi không để ý đâu." Nói xong cậu bình thản dùng cho xong bữa ăn, chiều còn mấy trận đấu đơn để hôm sau là ghép trận đôi. Thanh Kỳ nhìn khán đài rôm rả, người người tiến vào chỗ ngồi để xem trận đấu giao lưu chiều nay.

Đến tối, cậu cảm giác cổ họng mình đau rát, hẳn là vì nói nhiều quá. Thanh Kỳ mò mẫm lên giường, hơi hằng giọng. Minh Hoàng tắm ra, nghe tiếng cậu ho. Anh liền tới gần, sờ trán thấy cậu vẫn ổn, tỏa nhẹ mùi trà để Thanh Kỳ thư thái hơn rồi anh đi pha nước ấm để cậu uống thông họng.

"Ổn không em? May mệt thì thay MC đi..." Minh Hoàng cau mày, hơi lo lắng vì Thanh Kỳ dồn sức vào công việc quá.

Cậu vội lắc đầu: "Em không sao! Dẫn chương trình vui lắm anh ơi!" Cậu khẽ cười: "Ai cũng thân thiện, Rin cũng tốt nữa." Minh Hoàng hừ nhẹ: "Không có chính kiến..." Hẳn là chửi Rin. Thanh Kỳ cười nhẹ dúi ly không vào tay Minh Hoàng: "Ngủ sớm thôi, mai là trận đấu đội nhóm rồi."

"Ừ, tôi sắp xếp xong rồi, mà tôi không ngờ em cũng biết mấy đòn đánh ở sàn đấu sinh tồn." Minh Hoàng dém chăn cho Thanh Kỳ rồi nằm xuống bên cạnh, Thanh Kỳ khẽ cười: "Em từng tham khảo, tìm hiểu nên có biết đôi chút thôi à... Chỉ là không ngờ hai anh dám đánh đòn sinh tồn..."

"Chúng tôi chơi sinh tồn với nhau, từ khi còn học chung cho tới khi ghét nhau. Ngày trước đánh kiểu sinh tồn để nâng cao tay nghề..." Minh Hoàng nói xong bỏ lửng nửa câu sau, Thanh Kỳ âm thầm đoán nốt: "Ý anh là... Ghét nhau thì đánh sinh tồn để ai thắng thì vui ai thua thì chết?"

"Haha... Không mong đối phương chết em ơi, từ bạn thân thành đối thủ, mong nhau sống không yên nhưng một trong hai không còn trên đời thì người còn lại tủi thân lắm." Minh Hoàng chậm rãi dứt lời thì nghe bên cạnh là tiếng thở nhè nhẹ, Thanh Kỳ mệt mỏi ngủ quên mất rồi.

Hương sữa bột bắt đầu đầu tản ra thoang thoảng, thơm phức. Minh Hoàng chìm vào mùi sữa đột đó, cũng đi vào giấc ngủ say.

Ngủ thẳng một mạch tới sáng, cả hai không ai có tướng ngủ xấu cả nên không như phim ôm ấp nhau hay va vào nhau lúc ngủ. Thanh Kỳ duỗi người, kiểm tra điện thoại thì thấy Linh gọi tới: "Hế lô! Anh cậu lên họp báo khóc lóc xin lỗi kìa hahaha ngộ ghê hắt hủi nhau cho đã rồi đi khóc lú van xin làm lại cuộc đời, tôi nghĩ anh cậu nên chuyển sinh đi cho rồi!" Linh không thích Thanh Yên nên cô nàng không nhân nhượng, thẳng thừng nói ra suy nghĩ của mình. Thanh Kỳ nhướng mày, nghĩ tới lời Rin nói hôm qua, anh trai mang thai, nếu anh ta mang thai thì sao cứ phải đối đầu dư luận mà không phải Minh Kiên nhỉ?

Cậu nghĩ ngợi lung tung, nhìn qua Minh Hoàng: "Sao em trai hèn thế?" Minh Hoàng ngơ ngác không hiểu cậu nói gì. Thanh Kỳ cúp máy, tìm video mà Linh nói, Thanh Yên lại đứng ra xin lỗi, thay mặt gia đình mong cậu tha thứ v..v... "Thanh Yên đang có thai với Minh Kiên, em trai anh lại để Omega của anh ta cứ phải đứng ra là sao ấy?"

"Em không nghe danh Minh Kiên à?" Minh Hoàng nhướng mày: "À không, danh gia đình tôi: Nhất ưu tú nhị đỉnh cao tam hèn mọn."

Thanh Kỳ hằng giọng, giờ mới nghe qua, trông mới lạ phết chứ đùa... Cậu bật cười: "Thật luôn... ai đồn đoán mà xịn thế ạ?"

"Trong giới đấy, bọn họ làm ăn, chơi chung đủ lâu để hiểu tính tình chúng tôi... mà phần hèn, Minh Kiên không chỉ hèn trong một vụ đây, anh trai em dính vào Minh Kiên kể ra cũng xui phết." Minh Hoàng chặc lưỡi. Thanh Kỳ chợt nhớ kiếp trước chính mình cũng dính vào Minh Kiên, đúng là xúi quẩy nhưng sao kiếp trước Minh Kiên có vẻ độc ác, thẳng tay hơn kiếp này nhỉ? Thanh Kỳ hơi cau mày.

"Đi ăn sáng thôi em." Minh Hoàng kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn, Thanh Kỳ cùng đi theo Minh Hoàng tới nhà ăn, chợt nghe ai đó bàn về đua xe, khu đua cơ giáp bên hông quân khu này vừa mở không lâu, chiều nay còn có khuyến mãi nữa. Thanh Kỳ cảm giác muốn đi xem nên cậu nhìn qua hai người đàn ông đang nói chuyện bàn bên. Minh Hoàng nhướng mày: "Em cũng xem đua xe hả?" Thanh Kỳ khẽ cười: "Em tò mò xíu, tại hổm anh Huân dẫn tụi em đi, thấy cũng vui ạ."

"À đi với bạn xem thì vui, đừng đua nhé nguy hiểm lắm." Minh Hoàng nghiêm túc dặn dò như dặn con cháu trong nhà nên cậu không kể vế sau rằng bản thân đã thử đua xe luôn, tới độ anh Huân hỏi dò cậu muốn gia nhập đoàn lái xe không. Nhắc Huân cậu chợt nhớ Hi, lâu không hỏi thăm nhau rồi.

"Tối em muố nđi xem đua xe không? Tôi dẫn em với vài người nữa đi luôn coi như giải trí sau những trận đánh giao lưu nô đùa này." Minh Hoàng ngẫm nghĩ rồi hỏi, Thanh Kỳ nhìn anh: "Có phiền gì không ạ? Phiền thì thôi nha." Minh Hoàng lắc đầu: "Không phiền, dẫu sao chúng tôi cũng hay cùng đi xem đua xe, đi xem đánh cơ giáp sống còn... những gì em nghĩ chúng tôi không ham thì chúng tôi từng cùng đi xem hết đấy."

"Chà bất ngờ ghê ta." Cậu khẽ cười: "Đúng là chỉ cần là người thì ai cũng có những sở thích, đam mê này ha." Minh Hoàng cười cười: "Giải sầu thay rượu bia cũng tốt."

"Không thuốc lá nữa." Thanh Kỳ gật gù công nhận, cậu không thích ai hút thuốc lá. Minh Hoàng cười cười, cùng ăn xong bữa rồi anh đi điều đội đến sàn đấu tập thể.

Thanh Kỳ tự tìm đường đến đài quan sát, Rin đang hớp nốt ngụm cà phê. Thấy Thanh Kỳ vào thì cười chào hỏi, không quên khích lệ: "Sẵn sàng chưa em?"

"Sẵn sàng rồi ạ." Thanh Kỳ mỉm cười, gật đầu. Hôm nay bọn họ quần quật với hai đội, mỗi người quan sát rồi trình bày để những người theo dõi bắt kịp tiến độ. Thanh Kỳ nheo mắt, nói lại một cách đơn giản xúc tích nhất có thể, Rin cũng không còn thời gian cười vui, căng mắt ra mà nhìn chiêu thức bọn họ đánh.

Hai ba cơ giáp va chạm, rơi rụng bộ phận, đánh cực ác liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro