3 + 4
3.
Sau khi trả tiền taxi, Thanh Kỳ tiến vào quán Net R.abbit. Quán Net với đèn led nhấp nháy không thua gì những quán bar chung quanh, tiếng chuông gió vang lên khiến người ngồi ngủ gật nơi bàn sực tỉnh, chàng trai mắt nhắm mắt mở nhìn người vừa vào. Trông thấy trên tay Thanh Kỳ là hai gói lẩu to thì gương mặt liền tỉnh ngủ hẳn, Hi rời khỏi quầy lễ tân, niềm nở tiến lên đón Thanh Kỳ.
"Haha đại gia tới rồi, cậu mua gì nhiều dữ vậy?" Vừa hỏi, chàng trai vừa giành cầm bịch lẩu to, tiến đến bàn cho khách bày ra, Thanh Kỳ đến bên cạnh, chọt chọt: "Đưa chìa khóa phòng đây, tôi lên cất đồ rồi xuống ăn với cậu."
"Tự lấy đi, trên giá treo nơi quầy lễ tân đó, phòng V.I.P số 520 mãi mãi một tình yêu." Hi vừa nói vừa hít hà mùi lẩu và cảm thán: "Mãi mãi một tình yêu với lẩu..." Khiến Thanh Kỳ bật cười: "Trông ngu ngốc quá!"
Nói xong thì cậu tiến tới quầy, tự lấy chìa khóa và bước lên lầu. Lần đầu cậu đến tiệm Net R.abbit là năm cấp hai, chưa nhìn ra được sự thật rằng cha chỉ thương mỗi anh trai nên cậu suốt ngày quậy phá, tìm cách gây chú ý. Lần giả vờ mất tích đầu tiên đã dẫn cậu lưu lạc đến tiệm Net này, lúc đó Hi chỉ là đứa nhóc nứt mắt chưa trải sự đời, cũng chưa phân hóa thành Beta, mặt búng ra sữa, thấy một đứa trẻ tầm tuổi mình liền vui vẻ kéo Thanh Kỳ vào quán Net luôn, anh trai Hi thấy Thanh Kỳ thì nấu thêm một phần mì, đó là đêm đầu cậu không ngủ ở nhà.
Kể từ lúc đó Hi xem Thanh Kỳ như một người bạn chơi chung, thích thì rủ qua ngủ, không thì thôi không nhắn tin gì hết, tới khi Thanh Kỳ tự kiếm ra tiền thì cậu trở thành khách hàng thân quen, Hi thích thì nhận tiền không thích thì chuyển trả lại cậu, riết cũng quen cách sống của nhau.
Phòng livestream giả lập có dàn máy, buồng phản chiếu hiện đại để lúc Thanh Kỳ livestream sẽ trông như thể cậu đang ngồi chung với khách mời thật dù cả hai không hề ngồi cạnh nhau.
Thanh Kỳ chụp cho Linh xem, cô nàng trông thấy hình liền biết cậu đang qua chỗ Hi nên chỉ gửi biểu tượng: "Chúc may mắn!", "Cố lên!"
Dọn quần áo, kiểm tra máy móc ổn thỏa xong, Thanh Kỳ xuống lầu dùng lẩu chung với bạn mình.
"Anh Huân không ở nhà với cậu à?" Thanh Kỳ nhướng mày, ngồi xuống đối diện Hi, nhận chén bát. Thấy thịt vơi đi một nửa liền biết Hi đã ăn trong lúc cậu lên lầu rồi.
Hi ăn một ngụm to, vừa nhai nhồm nhoàm vừa lắc đầu: "Ổng bận gì ở công ty rồi, kệ ổng!" "Ăn ngon ha." Thanh Kỳ cười cười, trụng mì trụng thịt, thưởng thức bữa ăn. Vì tận 7 giờ tối mới livestream nên cậu ăn xong thì phụ Hi dọn dẹp sạch sẽ, tiện thể ngồi nói chuyện phím một chút.
Hi có người anh tên Huân, là một Alpha mùi thuốc lá. Cậu nhớ lần cuối thấy Huân chắc cũng năm sáu năm rồi, Hi càng lớn, anh ta càng ít ở nhà hơn, để Hi quán xuyến tiệm Net luôn.
"Nghe nói năm nay cậu ra trường à?" Hi nhìn qua Thanh Kỳ đang ngồi uống nước sâm. Cậu liếc mắt: "Không, còn phải thực tập rồi làm báo cáo nữa, tôi đăng ký môn cuối là khóa luận tốt nghiệp rồi, giờ tìm chỗ thực tập thôi." Uống nốt nước sâm, cậu đứng dậy vươn vai. "Làm giúp tớ ly nước cam nhé, bưng lên 520." Ném chai rỗng vào thùng, Thanh Kỳ tạm biệt bạn mình để lên lầu tắm rửa, chuẩn bị cho buổi livestream.
Phòng V.I.P không những có nước nóng, bath bomb, hương liệu, còn có gương toàn thân, khăn lông mềm mại. Thanh Kỳ cảm thấy cả người mềm hẳn, thơm tho như viên mochi mới thỏa mãn rời phòng tắm, mặc áo len lịch sự, quần bó cùng chiếc choker đeo ngay cổ có ký hiệu tên cậu: T.K. Chỉnh lại tóc cho vào nếp, đảm bảo cả người đều nghiêm túc rồi, cậu bật dàn máy, chỉnh chế độ livestream không gian ảo, đảm bảo bản thân ngồi lọt vào ống kính,
chừa một bên cho ảnh ba chiều của khách mời xong thì liên hệ với quản lý chương trình "Thành công không từ bỏ" để bắt đầu luôn.
"Chào bé sữa." Anh quản lý là một người hay cười, dù nụ cười đúng chất thương mại nhưng giọng anh đủ gần gũi khiến Thanh Kỳ bật cười theo: "Chào anh, đừng gọi em như thế, nghe như em bé vậy." Cậu trêu chọc: "Cơ mà đứng với mấy anh em chẳng khác gì em bé ấy, thật vinh hạnh cho em vì được làm MC cho chương trình của hội cơ giáp ạ."
Cậu nhìn lượt xem đang tăng dần lên, thấy thông báo khách mời đã xuất hiện, hình ảnh ba chiều của quản lý cũng biến mất nhường chỗ cho vị khách mời hôm nay: Minh Hoàng - Đội trưởng đại đội cơ giáp cấp S của quốc gia, trưởng ban thành lập và quản lý hội cơ giáp. Có 5 năm kinh nghiệm ở hậu phương và 5 năm kinh nghiệm nơi chiến trường khắc nghiệp, là một Alpha trong top 5 Alpha trong mộng của những người độc thân.
"Chào anh ạ, em là Milky, người sẽ cùng đồng hành với anh trong buổi trò chuyện giao lưu hôm nay!" Thanh Kỳ cười rộ lên, nghiêm túc nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống ghế, thân hình anh vạm vỡ, cao to, cậu cảm tưởng người đàn ông này chỉ cần búng tay thì cậu sẽ vô viện luôn mất.
"Chào em Milky, tôi là Minh Hoàng, chúng ta có thể bắt đầu luôn." Người đàn ông gật đầu xem như chào hỏi, lạnh nhạt nói.
Thanh Kỳ không hoang mang, vào thẳng vấn đề luôn: "Buổi giao lưu hôm nay gồm hai phần là chia sẻ kinh nghiệm và giải đáp thắc mắc từ những người đang theo dõi livestream này." Chia sẻ kinh nghiệm, Minh Hoàng bắt đầu nói về bản thân, chia sẻ về những kinh nghiệm khi bản thân làm hậu phương cho đội cơ giáp: "Tôi đã tự mày mò, học thiết kế cơ giáp chỉ vì những chiếc cơ giáp ngày xưa không ổn khi lên chiến trường." Và nhờ tinh thần tự học mà Minh Hoàng có cả bằng kỹ sư cơ giáp do hiệp hội cơ giáp trao tặng.
"Tiếp theo là những năm tháng chính thức lên chiến trường. Vì tôi học từ trường quân đội ra nên việc đối mặt với kẻ ngoại đạo, quái vật không gian hay biệt ly sinh tử là bình thường, luôn trong tâm thế hôm nay còn sống nghĩa là trời thương nhưng sự thật hiển nhiên, nếu bản thân còn sống sau mỗi trận chiến nghĩa là đã có kinh nghiệm cho những lần đánh tiếp theo rồi." Minh Hoàng gật đầu: "Đó là những gì tôi có thể chia sẻ."
"Chà, nghe thú vị thật đó, em cũng có tìm hiểu về cơ giáp và hiệp hội bên mình trước khi nhận lời làm MC nên không biết mọi người có thể cho em đặt một câu hỏi trước được không ta? Rồi em sẽ đọc câu hỏi của mọi người cho anh Hoàng nghe và giải đáp nè."
Thanh Kỳ nháy mắt với máy quay, trên phần bình luận, mọi người đều gào thét vì Thanh Kỳ xinh quá.
"Em có một chút thắc mắc nho nhỏ đó là dùng cơ giáp trên chiến trường là cần thiết vậy tại sao những sàn đấu cơ giáp tự phát lại không nên? Đánh ở trường là đánh có bài bản, đánh ở sàn tự phát là sinh tồn, hai cách đánh có thể bù trừ cho nhau vì không phải những đòn đánh nào cũng hoàn thiện cả, như em học ở trường, một người làm truyền thông thông minh sẽ biết khi nào nên áp dụng phương thức ngoài sáng và phương thức mượn phốt đi lên để lan truyền cho thông tin đó."
Minh Hoàng nghe xong câu hỏi thì nhìn qua Thanh Kỳ, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của cậu, anh chợt hỏi: "Cậu có làm cho nơi nào chưa?"
Không thấy anh trả lời mà còn bị hỏi ngược, Thanh Kỳ cười cười: "Dạ chưa, em còn đi học ạ, đang trong giai đoạn tìm chỗ thực tập thôi, mà... chuyện này có liên quan gì tới câu hỏi của em sao?"
"Có, hiệp hội đang tuyển thêm người ở mảng truyền thông, nếu cậu muốn có thể gửi CV vào." Minh Hoàng bình thản nói.
Anh nói xong, trên phần bình luận và trên mặt Thanh Kỳ đầy dấu "?"
4.
Thanh Kỳ cười nhẹ: "Anh đừng đùa như thế, mấy bạn sinh viên đang tìm việc giống em sẽ ghen tị với em mất."
Người đàn ông nghe Thanh Kỳ đáp lời thì bình thản nói: "Tôi không nói đùa, tôi đang nghiêm túc nói thật."
Lúc này, trên phần bình luận, những chiến sĩ tham gia stream đều lên tiếng la ó, kêu là đội trưởng vạch áo cho người xem lưng, truyền thông bên hiệp hội cơ giáp trừ đăng tin tức, tuyển sinh hay kiến thức thì đều flop dập mặt chẳng mấy ai tương tác trừ tệp khán giả mê cơ giáp hoặc chính những người trong hội seeding bài viết, Minh Hoàng cũng thấy những bình luận đó, anh không nêu ý kiến, chỉ lẳng lặng nhìn Thanh Kỳ.
Cậu khẽ hằng giọng: "Nếu anh có lòng thì sau khi buổi livestream kết thúc, em sẽ gửi nộp CV cho phòng truyền thông của hiệp hội Cơ giáp, em cảm ơn anh nhiều lắm." Thanh Kỳ cong môi cười, ánh mắt cậu cũng cong cong lên theo nụ cười khiến người xem vui tai vui mắt vì vẻ đẹp và chất giọng của MC.
Tiếp tục chương trình, Thanh Kỳ thấy câu trả lời của mình bị bỏ ngõ nên đành tiếc nuối, đọc câu hỏi của những người tham gia xem lên cho Minh Hoàng.
"Đến với câu hỏi của khán giả đầu tiên, "Không biết gì về cơ giáp nhưng có đam mê, muốn đeo đuổi và gia nhập vào hiệp hội Cơ giáp dù tuổi đời đã lớn thì có quá muộn hay không?", chà, câu hỏi này hẳn là chạm trúng thắc mắc của nhiều người lắm anh ạ."
Minh Hoàng gật đầu: "Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu nhưng tuổi phù hợp mà hiệp hội quy định để lái cơ giáp là từ 15 tới tầm 45 tuổi, sau đó các bạn sẽ được chuyển về hậu phương hỗ trợ. Về hậu phương có rất nhiều việc cho mọi người làm, đừng cảm thấy phải ra chiến trường mới làm nên chuyện."
"Anh nói xong làm em nhớ tới đoạn văn từng được thầy cô dạy: 'người lên chiến trường xông pha, bạn đời ở lại bảo vệ hậu phương.' ấy." Thanh Kỳ cười nói: "Không biết bạn khán giả đầu tiên còn muốn hỏi gì nữa không ha?"
Thanh Kỳ nghiêm túc nhìn vào bình luận ẩn bên chương trình gửi tới: "Không hỏi thêm thì chúng ta tiếp tục đến câu hỏi thứ hai ạ, xem nào: "Omega có thể gia nhập hiệp hội cơ giáp được không?"" Vừa dứt câu hỏi, Thanh Kỳ ngoảnh mặt nhìn Minh Hoàng, anh mỉm cười: "Câu này tôi nghĩ không cần trả lời lại vì ban nãy tôi có ngỏ lời mời bạn nhỏ MC vào hiệp hội mà."
Thanh Kỳ chớp mắt, gãi má: "Em nghĩ anh vẫn nên trả lời lại vì em vốn chưa phân hóa hoàn toàn... nhưng mà hiện nay xã hội bình đẳng, chỉ cần Omega biết bảo vệ mình, Alpha biết kìm hãm con thú trong người thì những ai có thực lực và tiềm năng đều có thể lên chiến trường, xuống hậu phương." Cậu sợ bản thân nói sai nên vừa suy nghĩ vừa chậm rãi nói để đảm bảo không lỡ lời.
"Nói hay lắm." Minh Hoàng khen ngợi: "Chương trình tìm MC xịn đấy, hỗ trợ tôi trả lời câu hỏi rất hay!"
Giọng anh cực nghiêm túc nên Thanh Kỳ biết anh đang khen thật lòng, cậu ngượng ngùng cười, đọc lên câu tiếp theo. Câu hỏi nào cậu biết sẽ hỗ trợ cùng anh trả lời ,câu nào không biết thì để Minh Hoàng trả lời, tiện thể hỏi ra nghi vấn trong lòng bản thân.
Cuối buổi là trò chơi nho nhỏ, Minh Hoàng sẽ đặt câu hỏi để khán giả trả lời, ai thắng sẽ nhận được mô hình cơ giáp do hiệp hội làm ra.
Cuối cùng có ba người trả lời được, quà sẽ được gửi vào hôm sau.
Thanh Kỳ kết thúc chương trình, không quên lời chúc sức khỏe và hẹn rằng có dịp lại cùng dẫn chương trình cho bên hiệp hội Cơ giáp.
Đương lúc chuẩn bị tắt livestream thì Minh Hoàng chợt nói: "Nhớ gửi CV cho bên hiệp hội." Thanh Kỳ tròn mắt, không ngờ Minh Hoàng kiên trì thế, chọc cậu bật cười, đành gật đầu: "Em nhớ rồi, sẽ gửi CV ngay khi tìm hiểu công việc xong, cảm ơn anh ạ."
"Chúc ngủ ngon." Minh Hoàng hài lòng, vừa dứt lời thì rời đi luôn, không đợi Thanh Kỳ chúc lại. Cậu cười cười chúc ngủ ngon khán giả rồi tắt livestream. Linh gọi điện cho Thanh Kỳ, nói rằng bên hiệp hội khen cậu dẫn chương trình tốt lắm, ngay ngày mai lương sẽ chuyển đến cho cậu ngay."
"Ôi, cảm ơn Linh nhé!" Nghe tới tiền, Thanh Kỳ vui vẻ hẳn, giọng điệu cũng ngọt ngào thêm vài tông. Linh nghe thấy thì bật cười: "Bên đó còn nói tôi hối cậu gửi CV đấy, vì đội trưởng của họ ưng cậu lắm."
"Minh Hoàng ưng tôi hả?" Thanh Kỳ bất ngờ: "Tôi tưởng anh ta nói đùa..."
"Ha ha ha... ưng cậu thật đấy, tôi cũng kinh ngạc lắm." Linh cười khan. Thanh Kỳ hỏi thêm vài điều rồi cúp máy. Nhân lúc còn ngồi máy, cậu mở thanh tìm kiếm, nhập vào tìm hiểu: [Hiệp hội Cơ giáp tuyển dụng.]
[Thông tin tuyển dụng của Hiệp hội Cơ giáp:
Các phòng ban hậu phương trống: Truyền thông tin tức - Xưởng cơ giáp - tài chính kế toán - Chiến lược.
Phòng truyền thông:
Nhiệm vụ: Thu thập thông tin, đăng bài, quảng bá, chiêu mộ v..v... Social media...
Vị trí trống: 1.
Yêu cầu: Kinh nghiệm trên 2 năm, có niềm đam mê với cơ giáp, chiến sự, nghiêm túc đúng đắn, lý lịch sạch sẽ,...
Hạn nộp: X/Y/XXYY
Nơi nộp: [email protected]]
Vậy là còn 5 ngày để nộp CV, Thanh Kỳ suy ngẫm một chút, lưu thông tin gửi cho Linh xem để cô nàng nhận xét xong thì cậu tắt máy, quyết định lên giường đi ngủ, hôm nay thức đủ khuya rồi.
"Đừng quên chiều mai lên trường nghe phổ biến thực tập và hướng dẫn làm báo cáo." Tin nhắn cuối cùng của Linh trước khi Thanh Kỳ chìm vào giấc ngủ, cậu chỉ xem rồi tắt máy, không đáp lời nữa.
Vì không đặt báo thức nên gần trưa Thanh Kỳ mới tỉnh dậy, cậu ngáp ngắn ngáp dài, tắm rửa thay đồ, đeo túi lên vai, đi trả phòng Net.
Hi đang chống má ngủ gục nơi quầy, Thanh Kỳ hằng giọng đánh thức bạn mình dậy: "Cảm ơn nhé, bữa sau tôi đến nữa."
"Được, hẹn gặp lại lần sau." Hi mỉm cười, đứng dậy ra cửa tiễn Thanh Kỳ.
Cậu ngồi lên xe, trở về nhà trước khi lên trường. Bước vào căn nhà lạnh lẽo, giờ này cha đi làm, anh trai đi quay rồi, Thanh Kỳ thắp nhang cho mẹ, nghiêm túc xin lỗi vì thắp nhang muộn quá xong thì chạy vội lên lầu để soạn tập vở laptop.
Ngay hôm nay hoặc mai, Thanh Kỳ sẽ hoàn toàn phân hóa, cậu cẩn thận dán miếng che giấu mùi hương, mặc áo len cao cổ ôm sát người, kết hợp quần lưng cao, khoác thêm áo khoác rộng thùng thình, Thanh Kỳ nhìn quan phòng một lượt, đảm bảo lúc mình không có nhà, không ai vào phòng lục lọi rồi mới an tâm khóa cửa phòng và rời khỏi nhà.
"Thanh Kỳ nay đi học sớm thế?" Giọng nói hào hứng vang lên, cùng một cái vỗ vai đầy thiện chí của bạn chung lớp ngay khi Thanh Kỳ vừa ngồi xuống.
"Hôm nay khá rảnh nên tôi đi học sớm." Thanh Kỳ cười đáp, nhìn qua người bạn vừa ngồi xuống bên cạnh.
Tiếng chuông vào tiết bắt đầu, giảng viên hướng dẫn cách làm báo cáo, đưa ra những nguồn dẫn hỗ trợ tìm việc và nên ví dụ về những nơi hỗ trợ rất tốt nếu có thể thực tập trong đó.
Cậu phát hiện "Hiệp hội cơ giáp" đứng thứ ba trong danh sách những nơi thực tập xịn để bài báo cáo được ưu ái hơn.
Thanh Kỳ ghi ghi chép chép, phát hiện bạn học ngồi cạnh không ghi chép gì mà chăm chú lướt điện thoại đọc truyện, cậu nhìn qua: "Không nghe hướng dẫn hả?" Nhỏ giọng hỏi. Bạn học kia lắc đầu: "Nhà tôi có công ty, không sợ thiếu chỗ thực tập, với truyện này đang gay cấn, phải đọc để xem tình huống phát sinh thế nào."
Nghe thế, cậu không nói gì nữa, lại tiếp tục nghe giảng viên hướng dẫn viết thư gửi nhà tuyển dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro