13. Mê Game

An gần đây có một sở thích mới: chơi game trên điện thoại. Ban đầu chỉ là để giải trí sau giờ làm, nhưng rồi dần dần, game trở thành thứ chiếm trọn tâm trí cô mỗi khi rảnh tay.

Dương để ý thấy dạo này, mỗi lần anh hỏi chuyện, An chỉ đáp cho có:

— Vâng, em biết rồi...

— Ừm... chút nữa em làm...

Câu trả lời cụt ngủn, ánh mắt không rời khỏi màn hình. Dương nhiều lần cố kéo cô vào cuộc trò chuyện, rủ cùng nấu ăn, hay đơn giản là hỏi vài câu về công việc, nhưng đều nhận lại sự lơ đãng. Ánh mắt An dán chặt vào điện thoại, những lời đáp cộc lốc như bản năng chứ không hề có sự kết nối.

Thậm chí có hôm, khi Dương vừa bưng mâm cơm ra, gọi vài câu mà An không phản hồi. Đến khi anh chạm nhẹ vào vai, An mới giật mình, gắt lên:

— Anh ơi đừng gọi em hoài được không? Đang combat nè!

Dương không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ rút tay lại, ngồi xuống ăn một mình. Trong lòng, không phải giận – mà là buồn. Sự buồn của một người bị đẩy khỏi thế giới của chính người mình yêu thương.

Anh nghĩ: chắc mê vài hôm rồi chán. Nhưng không ngờ mọi thứ tệ hơn.

Có hôm, An book phép ở nhà, nói với anh rằng muốn nghỉ ngơi. Nhưng thay vì nghỉ, cô nằm từ sáng đến tối lăn từ giường ra ghế sofa, mắt không rời điện thoại, quên cả ăn. Đồ đạc trong nhà bừa bộn. Cơm chưa nấu. Quần áo chưa giặt. Những cuộn giấy lau, gói snack ăn dở nằm ngổn ngang.

Tối hôm đó, Dương đi làm về. Căn nhà im lìm, bếp lạnh tanh, mùi đồ ăn sẵn văng vẳng. Anh bước vào phòng khách – An đang nằm dài, tai đeo tai nghe, mắt dán vào màn hình, ngón tay liên tục chạm.

— Em? – Dương gọi.

Không phản hồi. Anh bước lại gần:

— An, em đang làm gì đó? Cơm đâu? Nhà sao thế này?

An nhăn nhó, không rời mắt khỏi màn hình:

— Em đang đánh dở, đừng làm phiền.

— Làm phiền?

Dương sững lại. Một giây sau, anh giật phắt điện thoại khỏi tay cô.

An bật dậy:

— Anh làm cái gì vậy?! Trả em! Em sắp thắng rồi!

— Thắng? Em thắng được cái gì? Em thắng được sự lười biếng, sự hỗn hào và vô trách nhiệm à?

An gằn giọng:

— Chơi chút xíu cũng không cho! Anh kiểm soát vừa vừa thôi!

Dương siết chặt điện thoại, mắt lạnh đi:

— Lên phòng. Ngay.

An thấy ánh mắt ấy – nghiêm và sắc. Cô vùng vằng nhưng vẫn bước lên. Trong lòng thấp thỏm. Cô biết hôm nay mình đã quá đà.

Trên phòng, Dương không nói nhiều. Anh chỉ kéo ghế, ngồi xuống, rồi ra lệnh:

— Nằm sấp. Không đôi co.

An cắn môi, chậm rãi nằm xuống. Đêm đó, cô bị phạt 30 roi mây – đều tay, mạnh hơn thường lệ. Mỗi roi đều bén rát, mỗi roi đều như cắt vào lòng cô những hồi chuông thức tỉnh. Đôi lúc cô hét, đôi lúc van xin, nhưng Dương không dừng lại cho đến khi ánh mắt An dịu xuống, không còn bướng bỉnh.

Sau khi xoa mông cho cô, Dương nhẹ nhàng nói:

— Ngồi dậy. Lấy sổ kiểm điểm. Viết cho anh một bản – tối thiểu 700 chữ. Viết rõ em đã sai gì, đã bỏ bê những gì, và sẽ sửa thế nào. Mai sau giờ làm, anh sẽ đọc.

An vẫn đang nức nở, gật đầu:

— Em đồng ý... em biết mình sai rồi... em xin lỗi...

— Anh không cấm em giải trí. Nhưng anh không chấp nhận việc vợ anh sống mà quên mất trách nhiệm – với bản thân, với nhà, và với anh. Anh không thể làm mọi thứ một mình. Nếu em chỉ biết chơi game đến quên cả ăn, quên cả ngủ, vậy em đang sống cho ai?

Dương nhìn thẳng vào mắt cô:

— Em là vợ anh. Không phải một đứa trẻ vị thành niên không biết kiểm soát. Nếu em không giữ được kỷ luật, thì chính anh sẽ là người dạy em. Nhưng cái dạy đó – không nhẹ đâu.

An siết tay anh, nói nhỏ:

— Em sẽ sửa... đừng buông em ra...

Dương mỉm cười nhẹ, ôm cô vào lòng:

— Anh không buông. Nhưng anh sẽ chỉnh. Vì anh yêu em đủ để không để em trượt dài theo cái gọi là "giải trí vô độ".

Đêm đó, không còn ánh sáng màn hình chói mắt. Chỉ còn ánh đèn ngủ vàng dịu – và một cái ôm chặt hơn bao giờ hết, như để nhắc An rằng: yêu thương, đôi khi cũng cần giới hạn.

Sáng hôm sau, An dậy sớm, tự nấu bữa sáng. Dương không nhắc. Nhưng ánh mắt anh khi nhìn mâm cơm nghiêm túc đến lặng người. An cúi đầu, thì thầm:

— Em đang viết bản kiểm điểm. Tối nay xong.

Dương gật đầu.

Buổi tối, sau bữa cơm, An mang quyển sổ lại, đặt trước mặt anh. Bản viết tay sạch sẽ, chữ hơi run nhưng ngay ngắn. Cô ngồi im, hai tay đặt lên đùi, lưng thẳng như học sinh đang chờ nghe thầy giáo phê.

Dương mở ra, đọc từng dòng:

"Em sai khi để bản thân quá đắm chìm vào trò chơi, quên mất việc giữ nhà, giữ sức khoẻ và giữ sự tôn trọng với anh. Em đã bỏ bê những việc đơn giản mà quan trọng – như nấu ăn, dọn dẹp, và quan trọng nhất: lắng nghe chồng mình.

Em hiểu rằng giải trí không sai, nhưng em đã để nó lấn át cả những điều thiết yếu nhất. Em đã quên mất rằng em không sống một mình. Và rằng yêu – không phải là sự hiện diện vật lý, mà là cách mỗi người giữ gìn sự kết nối.

Em cam kết từ nay chỉ chơi game tối đa 5 tiếng một tuần như anh đã đề ra. Em cũng cam kết mỗi ngày ít nhất dành 30 phút cùng chồng làm việc nhà, hoặc đơn giản là trò chuyện.

Xin anh hãy cho em cơ hội sửa. Em biết, yêu thương không có nghĩa là dung túng. Và em cần sự nghiêm khắc của anh để em lớn lên."

Dương đọc xong, gấp sổ lại. Anh nhìn An rất lâu:

— Anh nhận bản kiểm điểm này. Không phải vì nó hay, mà vì anh thấy thật. Từ tuần sau, mỗi tối thứ Sáu, anh sẽ kiểm tra xem em thực hiện như thế nào. Nếu một tuần nào vượt giới hạn – thì bản kiểm điểm sẽ là ba trang, và hình phạt sẽ gấp đôi. Rõ chưa?

An gật đầu, mắt rơm rớm:

— Rõ rồi... Em sẽ không để anh thất vọng nữa...

Dương dang tay, ôm cô vào lòng, thì thầm:

— Anh chỉ cần em là em – nhưng là một phiên bản biết trưởng thành, biết dừng lại khi cần, và biết giữ trọn lời mình nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro