17. Cái Giá Của Một Cái Nồi Quá Rẻ
Từ khi phát hiện ra các app mua sắm online, An như lạc vào mê cung bất tận của những "deal 9k", "sale 90%", "giá sốc chớp nhoáng". Cô không phải dạng tiêu xài hoang phí, nhưng lại có tính ham rẻ, thấy thứ gì hời hời là không kiềm được tay. Cảm giác săn được món hời khiến cô phấn khích, như thể mình vừa thắng một ván bài mà chẳng mất gì cả.
Dương nhiều lần nhắc nhở:
— Em mua gì thì cứ báo anh. Đồ giá rẻ không phải lúc nào cũng là món hời. Đặc biệt là đồ điện – an toàn phải đặt lên trước.
An luôn cười, giọng vô tư:
— Biết rồi mà. Em chọn kỹ lắm. Với lại... rẻ thì có sao, không xài thì thôi, không tiếc.
Nhưng lời nói thì một đằng, hành động lại một nẻo. Khi những gói hàng về ngày càng nhiều, và có những món mở ra... vẫn nằm y nguyên trong hộp suốt cả tuần, Dương bắt đầu bực.
— Em lại mua thêm nữa à? – Dương hỏi khi thấy thêm một gói hàng được ship đến.
— Trúng deal, tiếc gì không mua anh! – An cười toe, đưa hộp lên như khoe chiến tích.
Dương nhíu mày:
— Anh nhắc em lần cuối: mua có chọn lọc, không mua vì rẻ. Nhất là đồ dùng liên quan đến điện, bếp núc.
An gật gù, miệng "dạ" nhưng lòng lại không để tâm. Vài hôm sau, cô lại "chốt đơn" một chiếc nồi điện mini với giá chỉ 159.000 đồng – một cái giá khó tin cho một thiết bị nấu ăn.
Đêm thứ bảy. Dương đi siêu thị, để An ở nhà chuẩn bị bữa tối. Cô hí hửng mở chiếc nồi điện mới, bỏ rau và thịt vào nấu canh. Lướt TikTok trong lúc chờ, cô không để ý chiếc nồi đang nóng bất thường. Bỗng nhiên, một tiếng "bụp" vang lên chói tai, rồi cả căn bếp tối om. Mùi nhựa cháy khét lẹt xộc lên, khói mù mịt.
An hốt hoảng nhìn xuống. Chiếc nồi phát tia lửa, bảng điều khiển đã cháy xám. Theo phản xạ, cô lao đến rút phích điện, nhưng bị phỏng nhẹ ở bàn tay, rát buốt. Toàn thân run rẩy, cô ngồi thụp xuống góc bếp, vừa đau vừa sợ.
Khi Dương về, anh lập tức nhận ra điều bất thường: căn nhà tối đen, mùi cháy nồng nặc, và An đang ngồi thu lu một góc với băng gạc quấn tay. Tim anh như thắt lại:
— Chuyện gì xảy ra vậy? Em bị sao?
An mếu máo:
— Em... nấu bằng cái nồi điện em mua hôm trước... nó phát nổ...
Dương nhìn sang, thấy chiếc nồi cháy xém, dây điện đứt, bảng mạch cong vênh.
— Anh đã nói gì? – Giọng anh trầm hẳn.
— Em xin lỗi... em không nghĩ là nó tệ đến vậy...
— Em không nghĩ – nhưng vẫn liều. Cháy nồi, mất điện, suýt gây hỏa hoạn, còn phỏng tay. Em tưởng chuyện này nhỏ à?
Dương siết chặt tay, cố kiềm cơn giận. Anh không quát, nhưng ánh mắt nghiêm đến rợn người:
— Vào phòng. Hôm nay em không chỉ bị phạt vì cái nồi – mà là vì thái độ xem nhẹ cảnh báo, xem nhẹ hậu quả.
Tại phòng ngủ, Dương lấy thước gỗ và roi mây, đặt lên bàn cùng một quyển sổ kiểm điểm. Anh ngồi xuống ghế, giọng nghiêm nghị:
— Đầu tiên, 20 roi mây – cho việc không nghe lời, mua đồ điện giá rẻ không rõ nguồn gốc.
An lặng lẽ nằm sấp, nước mắt trào ra trước khi roi đầu tiên giáng xuống. Không phải vì sợ đau – mà vì tự giận mình. Roi đầu tiên rít qua không khí, chạm vào da, bén và rát. Cô cắn môi chịu đựng.
Roi thứ năm:
— Vì em đã không coi trọng những cảnh báo từ người luôn lo cho em.
Roi thứ mười:
— Vì em vẫn đặt sự ham rẻ lên trên sự an toàn.
Roi thứ mười lăm:
— Vì em đã lặp lại sai lầm, dù được nhắc nhiều lần.
Roi thứ hai mươi:
— Vì hậu quả hôm nay có thể nghiêm trọng hơn rất nhiều nếu em không may mắn.
Dương dừng lại, đặt roi xuống. Anh nhìn bàn tay phải của An – nơi còn băng gạc. Anh khẽ cầm lấy:
— Bây giờ là thước gỗ – 10 roi vào tay, để em nhớ kỹ cái tay từng bấm nút "chốt đơn" không suy nghĩ.
An giơ tay ra, mắt đỏ hoe. Dương gõ từng roi không quá mạnh, nhưng đủ để buốt và khiến lòng cô đau. Sau khi xong, anh đưa quyển sổ kiểm điểm ra:
— Viết vào đây: "Từ nay, mỗi lần mua đồ online, phải kiểm tra kỹ nguồn gốc, review thật. Đồ điện tử – chỉ mua khi có sự đồng ý của Dương."
An nắn nót viết từng dòng, tay run run, lòng nặng trĩu. Khi viết xong, cô rụt rè tiến đến bên chồng, lí nhí:
— Em xin lỗi... em biết em sai rồi...
Dương thở dài, kéo cô vào lòng:
— Anh không cấm em mua sắm. Nhưng hãy tiêu tiền bằng lý trí, không phải bằng sự bốc đồng. Đừng để một món đồ rẻ biến thành cái giá đắt nhất – là chính em.
An tựa vào ngực chồng, khẽ nói:
— Em không dám nữa... cái nồi này đắt hơn em tưởng – đắt bằng một trận đòn và một bài học.
Dương mỉm cười, vuốt tóc cô:
— Lần sau chỉ được "chốt đơn" những món anh duyệt thôi. An toàn của em vẫn là ưu tiên hàng đầu của anh.
Đêm đó, ánh đèn ngủ dịu dàng hơn mọi khi. Không còn khói, không còn tiếng nổ, chỉ còn tiếng tim đập – và một bài học in sâu bằng yêu thương và kỷ luật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro