19. Khi Chúng Ta Có Một Người Thứ Ba
Quyết định có con đến với Dương và An không phải là một khoảnh khắc bùng nổ, không hoa hồng, không nến, không lời cầu hôn lãng mạn hay kế hoạch hoành tráng. Đó chỉ là một tối bình thường – sau bữa cơm giản dị với canh chua, cá kho, khi cả hai ngồi bên khung cửa sổ mở hé, ngắm từng dải đèn xe lấp lánh trôi đi như dòng thời gian, và gió thổi lùa hương nhài lặng lẽ vào phòng.
Dương đưa tay nắm lấy tay An – nhẹ và chắc.
— Mình đã bên nhau được một quãng rồi... – anh nói, giọng trầm mà ấm. – Em có bao giờ nghĩ... hay mong... sẽ có thêm một người nữa trong căn nhà này không?
An quay sang nhìn anh. Một thoáng im lặng trôi qua. Ánh mắt cô ngân ngấn nước – không vì xúc động đột ngột, mà vì điều đó đã ở trong tim cô từ lâu, chỉ là... chưa đủ can đảm để thốt ra.
— Em có nghĩ đến... – cô thầm thì – nhưng cũng hay tự hỏi... liệu mình đã sẵn sàng chưa? Liệu có làm mẹ tốt không? Em... sợ.
Dương đưa tay vuốt nhẹ lên má cô, cử chỉ ấy dịu dàng như chính nỗi lo trong lòng anh.
— Không ai sẵn sàng hoàn toàn cả. Nhưng nếu mình cùng nhau... anh tin, mọi điều đều có thể. Anh ở đây. Không bao giờ để em một mình.
Và rồi, vài tuần sau, trong buổi sáng có nắng rọi qua rèm cửa, que thử thai hiện lên hai vạch nhòe. An đứng chết lặng trong nhà tắm – tim đập dồn như tiếng trống ngực đầu đời. Cô bước ra ngoài, tay cầm que thử mà run không kiểm soát. Chưa kịp mở lời, Dương – với ánh nhìn sắc như thấu được cả linh hồn – đã bước tới, nắm lấy tay cô.
— Em... thật không?
An gật, nước mắt rơi xuống như giọt mưa đầu mùa – vừa nhẹ, vừa thanh.
Dương kéo cô vào lòng, ôm chặt đến mức cả thế giới như lùi lại sau lưng.
— Cảm ơn em... vì món quà không gì sánh được.
Mang thai là một hành trình dài – và nhiều bất ngờ hơn cả những gì họ tưởng tượng. Đặc biệt là với một An... hậu đậu chính hiệu.
Có hôm, cô quên tắt bếp khi đang nấu cháo yến mạch, khiến nồi cháy khét. Có lần, đang chuẩn bị ra ngoài thì loay hoay mãi không tìm thấy chìa khóa, đến khi Dương về mới phát hiện... cô bỏ trong tủ lạnh. Đỉnh điểm là một buổi sáng, hai vợ chồng đi khám thai, đến cổng bệnh viện mới sực nhớ – An để quên sổ khám tại nhà.
Dương có lúc cáu, dĩ nhiên. Nhưng chỉ cần cô lí nhí xin lỗi, mắt tròn xoe như nai con:
— Em quên mất... tại em lú...
Là anh lại phải thở dài, xoa đầu vợ:
— Em đang mang thai, không phải đi phượt. Làm ơn chú ý giùm cái. Không phải lần nào anh cũng cứu được đâu!
— Lỡ em tiếp tục quên thì sao?
— Thì anh không đánh... nhưng sẽ đọc diễn văn cho em nghe ba ngày ba đêm.
— Ối thôi! Phạt gì cũng được, đừng lải nhải!
Cả hai lại bật cười. Tiếng cười ấy nhẹ như làn gió, xoa dịu hết mọi mệt nhọc.
Dương học nấu ăn bổ dưỡng cho bà bầu – từ món hầm ngọt nhẹ đến cháo kê nóng hổi. Anh theo dõi thực đơn, ghi giờ uống vitamin, mua thêm chiếc ghế lười để An dựa lưng. Anh còn mở cả playlist nhạc cổ điển cho con nghe trong bụng.
An đôi khi đùa:
— Em cảm thấy như được "đối xử đặc biệt" hơn cả VIP ấy!
Dương ngồi cạnh, tay đặt lên bụng vợ, nói nhỏ:
— Em không phải khách VIP. Em là hoàng hậu – của vương quốc nhỏ sắp có công chúa hoặc hoàng tử ra đời.
Những lần bé đạp, An đều reo lên gọi Dương như trẻ con gọi bố:
— Anh ơi, bé đạp nè!
Dương vội vàng chạy lại, áp tai vào bụng cô:
— Con nghe ba nói không? Nhẹ tay thôi, mẹ con nhột lắm đấy nhé.
Cả nhà đầy ắp tiếng cười – tiếng cười của ba người.
Ngày chuyển dạ đến, Dương dù đã đọc hàng trăm bài viết về "kỹ năng chồng vào phòng sinh" vẫn như gà mắc tóc. Tay anh run, lòng bàn tay đầy mồ hôi, mắt thì không rời An dù chỉ một giây. Khi tiếng khóc đầu đời vang lên, An không khóc vì đau – mà vì xúc động vỡ òa.
Dương bế con, đôi tay run lẩy bẩy như bế lấy cả thế giới. Anh không nói gì ngoài bốn chữ:
— Cảm ơn em...
Một câu đơn giản, nhưng đủ để An biết – những tháng ngày sắp tới dù có vất vả, cũng sẽ ngập tràn yêu thương.
Và thế là từ hôm đó, họ không chỉ là một cặp vợ chồng nữa – mà là một gia đình. Một tổ ấm với hai người lớn vụng về và một thiên thần nhỏ.
Tình yêu ban đầu của họ – từ một cái ôm, một cái nắm tay, những hình phạt nghiêm khắc xen lẫn dịu dàng – giờ đây đã được nâng lên một tầm cao mới: tình yêu của cha mẹ.
Và hành trình ấy – dù dài, dù khó – luôn có nhau đồng hành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro