20. Những Ngày Đầu Làm Ba Mẹ
Bé con chào đời vào một buổi sáng đầu thu, mang theo làn gió dịu nhẹ và cả một cơn chấn động nhỏ trong căn nhà từng chỉ có hai người.
An nằm ôm con, mái tóc rối xù, mắt thâm quầng vì cả đêm không ngủ. Nhưng ánh nhìn của cô rạng ngời, như chứa cả vũ trụ nhỏ bé trong vòng tay. Bên cạnh, Dương vụng về pha sữa, tay lóng ngóng như thể đang điều khiển một thiết bị công nghệ đời đầu.
— Anh... em nghĩ em vừa thay bỉm ngược.
— Không sao, lần đầu mà. Nhưng hình như... anh cũng pha sai liều sữa.
Cả hai nhìn nhau, cười mệt lả.
Những ngày đầu làm ba mẹ là chuỗi những đêm trắng, tiếng khóc ré lên lúc 2 giờ sáng, và những câu hỏi không hồi kết: "Bé ị rồi, phải lau sao?", "Sữa chưa kịp ấm thì có sao không?", "Có phải bé bị đầy hơi không?"...
An từng nghĩ mình sẽ là người mẹ bản lĩnh. Nhưng khi đối diện với những tiếng khóc kéo dài không lý do, những lúc bé bị hăm tã hay nôn trớ, cô cảm thấy bối rối, yếu đuối hơn bao giờ hết. Những lần con khóc ngằn ngặt mà chẳng biết nguyên nhân, cô chỉ biết ôm con thật chặt, thì thầm như xin lỗi: "Mẹ vụng về quá, phải không con?"
Dương không giỏi hơn là bao, nhưng anh học rất nhanh – và hơn hết, anh luôn bên An. Khi cô mất bình tĩnh vì không dỗ được con ngủ, anh nhẹ nhàng ôm lấy vợ, thủ thỉ:
— Em đang làm tốt nhất có thể. Làm mẹ không cần hoàn hảo. Chỉ cần yêu con – như cách em đang làm.
Ban ngày, Dương đi làm. Tối về, anh thay ca cho vợ, vừa ru con ngủ vừa tranh thủ gõ email bằng một tay. Có hôm, anh bế con đi đi lại lại hơn một tiếng chỉ để bé nín khóc. An thấy cảnh đó mà bật cười trong nước mắt:
— Ba siêu nhân chính là đây.
Dương liếc mắt:
— Còn mẹ siêu nhân thì giờ nên tranh thủ ngủ đi, trước khi "sếp nhỏ" thức dậy lần tiếp theo.
Có một buổi tối, sau cơn sốt nhẹ đầu đời của con, An ngồi khóc rấm rứt vì quá lo. Dương ôm vợ vào lòng, lòng xót xa:
— Tụi mình đang học mà. Học làm cha mẹ, học kiên nhẫn, học yêu thương bằng một cách mới.
An lí nhí:
— Em sợ mình làm sai. Có khi còn lỡ tay bấm nhiệt kế sai số, hay trộn sữa chưa đều...
— Em chỉ cần làm với cả trái tim. Còn lại... cứ để anh sửa cùng em. Tụi mình không có bảng điểm, chỉ có nhau thôi.
Có lần An thức dậy lúc 3 giờ sáng, thấy Dương đang ngồi bên nôi, mắt lim dim, tay vẫn đặt nhẹ lên bụng con để bé yên giấc. Ánh sáng vàng hắt ra từ đèn ngủ khiến anh trông như một người cha đã trải qua hàng thế kỷ chờ đợi khoảnh khắc ấy.
Và rồi những đêm trắng dần ít lại. Tiếng cười của con bắt đầu vang trong nhà. Những lần thay tã trở nên thuần thục, việc dỗ ngủ không còn là cuộc chiến. Căn bếp lại rộn ràng tiếng nồi niêu – và thêm chiếc nôi nhỏ cạnh bàn ăn.
Tình yêu trong căn nhà ấy không còn là những cái ôm lặng lẽ của đôi vợ chồng trẻ – mà là ba người cùng sưởi ấm nhau qua từng nhịp thở, từng tiếng gọi "ba ơi", "mẹ ơi" non nớt bắt đầu hình thành.
Một tối muộn, sau khi con ngủ, An ngồi tựa vào vai chồng, ôm chiếc gối nhỏ của bé trong tay. Cô khẽ thở dài:
— Hóa ra làm mẹ... hạnh phúc thật đấy. Dù có lúc em thấy mình như cái máy không tắt được, vẫn... hạnh phúc.
Dương cười khẽ, đặt tay lên tay vợ:
— Và làm ba... cũng không tệ chút nào. Nhất là khi được làm ba cùng em.
Trong khoảnh khắc ấy, họ biết – hành trình của họ vẫn còn rất dài, rất thử thách. Sẽ có những đêm thức trắng nữa, những lần tranh luận về cách nuôi dạy con, những lúc vấp ngã trên hành trình làm cha mẹ. Nhưng mỗi bước đi, đều có tiếng cười của con, có cái nắm tay không buông của người bạn đời, và có tình yêu lớn dần lên cùng từng ngày chăm sóc một sinh linh bé nhỏ.
Và thế là, tổ ấm ngày xưa – từng đủ đầy với hai người – giờ đây đã trở thành một thế giới mới mẻ hơn, náo nhiệt hơn, và... trọn vẹn hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro