6. Cáu gắt

Sau kỳ trăng mật ngọt ngào và những ngày biển xanh dịu êm, An và Dương trở lại thành phố – nơi mọi trách nhiệm và guồng quay cuộc sống đang chờ sẵn.

Vài tuần sau, An nhận được quyết định thăng chức. Từ vị trí nhân viên marketing, cô trở thành trưởng nhóm phụ trách một dự án lớn của công ty. Ban đầu là niềm hân hoan xen lẫn tự hào, nhưng chẳng bao lâu, cảm giác ấy bị thay thế bởi áp lực chồng chất.

Cô bắt đầu về trễ thường xuyên. Bữa trưa vội vàng ăn tại bàn làm việc. Bữa tối đôi khi bị bỏ qua hoàn toàn. Có những đêm, Dương thức giấc lúc 2 giờ sáng, ánh đèn bàn vẫn sáng, còn cô thì vẫn đang miệt mài gõ máy tính, hai mắt sưng đỏ, lưng gù lại vì mỏi mệt.

Dương không can thiệp ngay. Anh chọn cách im lặng bền bỉ: chuẩn bị sẵn cơm tối, đặt một mảnh giấy nhỏ ghi "Nhớ ăn nhé, vợ anh." Có khi là ly sữa ấm để cạnh laptop, kèm theo lời nhắn "Làm vừa thôi, anh cần em khỏe." Anh biết cô đang cố gắng, và anh tôn trọng điều đó. Nhưng đến lần thứ năm, mọi thứ vượt ngưỡng chịu đựng của anh.

Tối hôm đó, Dương vào bếp nấu món canh chua cá lóc – món An yêu thích nhất. Khi anh nhẹ nhàng gọi cô ra ăn, An vừa rời khỏi phòng làm việc, khuôn mặt căng thẳng, giọng nói sắc lạnh vì mệt mỏi:

— Em không có thời gian ăn. Anh đừng làm phiền em thêm nữa được không? Lúc nào cũng nhắc với dặn! Anh có hiểu em đang áp lực thế nào không?

Dương đứng yên. Tay anh vẫn còn đang đặt lên bàn.

An giận quá, vung tay vô thức – chiếc ly trên bàn rơi xuống, nước đổ lênh láng khắp mặt bàn, rồi tràn xuống sàn. Cơm tung tóe, canh cá loang lổ dưới nền nhà.

Không khí đặc lại. Dương vẫn đứng đó, không nói, không mắng, không phản ứng thái quá. Chỉ nhìn cô – một cái nhìn bình tĩnh, nghiêm khắc, mà sâu hoắm. Như thể xuyên qua lớp giận dữ bề mặt để thấy rõ sự yếu đuối bên dưới.

An đứng sững. Hơi thở gấp gáp dần chậm lại. Sự nóng giận trong cô tan đi như sương gặp nắng.

— Em... xin lỗi... – An lắp bắp, giọng đứt quãng – Em không cố ý... Em chỉ là... mệt quá.

Không một lời đáp. Dưới ánh mắt chồng, An từ từ quỳ xuống, nhặt từng mảnh chén vỡ, lau từng vệt canh dưới sàn. Dương cũng cúi xuống cạnh cô, lặng lẽ. Không mắng, không dỗi, không làm quá. Nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến lòng An nhói lên từng cơn.

Sau khi dọn xong, Dương đặt khăn xuống, giọng anh trầm nhưng rõ:

— Đứng úp mặt vào tường. Suy nghĩ xem em đã sai ở đâu.

An gật đầu. Cô đi đến góc phòng, đứng yên, lưng thẳng, hai tay đặt ngay ngắn hai bên.

Khoảng mười lăm phút sau, Dương quay lại, tay cầm thước gỗ – loại nhỏ, mỏng, nhưng đủ để nhắc nhớ.

— Em nói anh nghe. Em sai gì?

An quay lại, ánh mắt đỏ hoe:

— Em không giữ lời hứa với anh về việc chăm sóc bản thân. Em cáu giận vô lý. Em hỗn với anh. Em làm đổ đồ ăn anh chuẩn bị bằng cả yêu thương... Em đã đẩy anh ra – trong khi anh chỉ muốn giữ em lại.

Dương gật đầu. Giọng anh nghiêm mà không lạnh:

— Anh không giận vì em làm đổ đồ ăn. Anh buồn... vì em đang tự làm tổn thương chính mình, rồi đẩy người luôn ở bên em ra ngoài. Em chọn im lặng, chọn gồng, chọn kiệt sức... thay vì chọn anh.

An rơi nước mắt. Không phải nước mắt của tổn thương – mà là sự thấm thía. Cô bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên mép bàn.

— Em chấp nhận hình phạt. Để em nhớ dừng lại – trước khi quá trễ.

Dương gật đầu. Anh đánh từng roi – không mạnh, không nhanh, nhưng đều và dứt khoát. Sau mỗi cái là một lời nói rõ ràng:

— Vì em bỏ bữa.

— Vì em làm việc đến kiệt sức.

— Vì em không cho anh cơ hội đồng hành, mà chọn gồng lên một mình.

— Vì em quên mất rằng có người ở đây... không phải để chứng kiến em gục ngã, mà để giữ em đứng vững.

Khi xong, An nằm úp mặt vào gối, không khóc nức nở, chỉ run run trong im lặng.

Dương kéo cô dậy, lau nước mắt bằng chính tay áo mình:

— Khóc xong rồi thì ngồi đây. Anh đi nấu lại canh cá.

An níu tay anh, giọng nghẹn:

— Em không đáng...

Dương cúi xuống, hôn lên trán cô:

— Em là vợ anh. Sai thì sửa. Mệt thì nghỉ. Nhưng không được tự dày vò bản thân rồi đổ lên người khác. Nếu cần giúp – thì phải nói. Nếu quá sức – thì để anh biết.

Tối hôm đó, họ ăn lại bữa cơm – trễ, nhưng đủ đầy.

An ăn hết phần mình. Rồi còn xin thêm một muỗng canh cá. Mắt cô hoe đỏ, nhưng sáng hơn. Dương cười:

— Lần sau nếu thấy mệt quá thì nói với anh. Anh có thể không gánh việc thay em, nhưng anh biết nấu thêm một bữa canh.

An tựa đầu vào vai chồng, thì thầm:

— Giữ tay nhau lâu hơn... là như vậy phải không?

Dương đáp:

— Phải. Là không buông. Kể cả khi tay người kia lỡ có run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro