Phiên Ngoại 1 - Dạy Con

Con trai của Dương và An giờ đã lên ba – cái tuổi mà người ta vẫn bảo là "khủng hoảng tuổi lên ba": tò mò vô tận, trí tưởng tượng bùng nổ, nhưng khả năng kiểm soát hành vi thì chưa theo kịp. Cậu nhóc tên là Minh Khôi, có đôi mắt to tròn như mẹ, lúc nào cũng ánh lên sự lanh lợi, và cái trán hơi dô giống hệt ba – biểu hiện của một đứa trẻ cứng đầu, bướng bỉnh, nhưng cũng vô cùng tình cảm.

Căn nhà từng yên ắng giờ đầy âm thanh: tiếng cười khanh khách, tiếng đồ chơi lạch cạch, và cả những tiếng "ối!", "ôi trời ơi!" mỗi khi Khôi bày trò mới. Cậu có thể vừa vẽ khủng long lên tường phòng khách bằng bút dạ, vừa hét lớn: "Ba ơi! Con là nhà khoa học nè!" – khiến An vừa buồn cười, vừa phát mệt. Nhưng cả hai vợ chồng đều thống nhất: không bao giờ la con vì tò mò – chỉ sửa khi con cố tình không nghe lời.

Một chiều cuối tuần, trời dịu mát, An vào bếp nấu món canh chua tôm mà Khôi rất thích. Dương ngồi ở phòng khách lắp lego với con. Trên bàn, chiếc laptop của Dương đang mở dở dang tài liệu. Anh nhìn thấy bình nước đặt cạnh laptop, bèn nhắc nhở:

— Khôi nè, bình nước để yên nghe. Đừng cầm lên, dễ đổ lắm, hư máy của ba đó.

— Dạ rồi ạ! – Cậu bé reo lên, mắt vẫn sáng rỡ, tay nghịch một khối gạch nhỏ.

Nhưng chỉ vài phút sau, Dương vừa quay đi lấy điện thoại, Khôi đã lén nhón chân bưng bình nước, định mang sang cho ba "làm điều bất ngờ". Trượt tay. Bình rơi xuống, nước đổ ào lên bàn, tràn vào bàn phím laptop. Màn hình nhấp nháy rồi tối đen.

— Khôi!! – Dương kêu lên, nhào tới.

Cậu bé đứng chết trân, rồi hoảng sợ chạy lui vào góc, mếu máo.

Dương vội rút điện, lau máy, lắc đầu thở dài. Chiếc máy là công cụ anh dùng hàng ngày cho công việc. Và giờ, chưa biết còn cứu được không. Nhưng ánh mắt anh nhìn con lúc này, không phải là giận dữ – mà là thất vọng, nghiêm khắc.

— Khôi, lại đây với ba.

Thằng bé lưỡng lự, rồi từ từ bước đến. Dương ngồi xuống, nhìn con bằng ánh mắt vừa nghiêm, vừa bình tĩnh.

— Con có nhớ ba dặn gì khi nãy không?

— Dạ... dặn không được đụng vô... cái bình...

— Vậy sao con vẫn cầm?

— Tại... con muốn đưa cho ba...

— Nhưng ba đã nói rất rõ rồi đúng không?

— Dạ... con quên...

Dương im lặng. Ánh mắt anh không to tiếng, nhưng đủ khiến cậu bé cúi mặt, đôi chân nhỏ nhún nhảy vì lo lắng.

Anh đặt tay lên vai con:

— Ba sẽ phạt con 3 roi vào mông. Nhẹ thôi. Để con nhớ: dặn là để nghe, không phải để bỏ ngoài tai.

Đúng lúc đó, An từ bếp chạy ra, nghe được đoạn cuối, liền bước tới:

— Anh... nó mới ba tuổi mà. Nó đâu có cố ý, chỉ lỡ tay thôi...

Dương quay sang, vẫn bình tĩnh:

— Anh biết con không cố ý làm đổ. Nhưng anh cũng biết nó biết rõ lệnh của ba – và đã cố ý không nghe.

An bối rối:

— Em chỉ... em sợ con thấy mình bị đánh sẽ nghĩ ba mẹ không thương...

Dương nắm lấy tay vợ, giọng chậm rãi:

— Em thương con bằng trái tim. Anh cũng vậy. Nhưng nếu chỉ thương bằng cảm xúc, mình sẽ nuôi ra một đứa trẻ không biết giới hạn. Lỗi thì không sao. Nhưng cố ý vượt giới hạn – thì cần hậu quả.

An im lặng một lát, rồi gật đầu:

— Vậy... mình thống nhất: không phạt khi nóng giận. Chỉ khi con cố ý. Và sau mỗi lần, đều phải giải thích để con hiểu – không phải chỉ cảm thấy đau.

Dương mỉm cười, siết nhẹ tay vợ:

— Đồng ý. Và em cũng có quyền ngăn anh lại, nếu thấy anh vượt giới hạn.

An gật đầu, rồi ngồi xuống bên con, ôm cậu bé nhỏ vào lòng:

— Con trai, mẹ biết con sợ. Nhưng ba mẹ không đánh con vì ghét con. Ba mẹ thương con, và muốn con lớn lên biết đâu là đúng, đâu là sai. Có những chuyện phải trả giá – để không tái phạm.

Dương ôm con lên, nhẹ nhàng đặt bé nằm úp trên đùi, lấy tay vỗ ba cái thật nhẹ vào mông. Không đau, nhưng có âm thanh đủ khiến cậu bé giật mình. Sau đó, anh ôm con vào ngực:

— Ba thương con. Nhưng lần sau, hãy nhớ lời ba dặn – để đừng xảy ra chuyện đáng tiếc. Đồng ý không?

— Dạ... con xin lỗi... con nhớ rồi...

An nhìn chồng, nhìn con, ánh mắt chan chứa tình thương. Cô hiểu – việc dạy con chưa bao giờ dễ. Nhưng nếu không cùng nhau đồng lòng, thì mỗi người sẽ vô tình kéo con về hai hướng trái ngược: một bên là yêu chiều, một bên là kỷ luật, và giữa hai bờ đó – đứa trẻ sẽ lạc lối.

Buổi tối hôm ấy, cả nhà cùng nhau dọn lại đống đồ ướt trên bàn. Dương lặng lẽ tháo laptop mang đi sấy, còn An pha nước ấm lau tay cho con. Minh Khôi đứng nhìn bố mẹ, bỗng lí nhí hỏi:

— Ba ơi... máy ba có giận con không?

Dương quay lại, mỉm cười xoa đầu con:

— Máy không biết giận. Nhưng ba hy vọng từ hôm nay, con biết thương máy – như thương ba vậy.

— Dạ. Con thương máy, thương ba, thương mẹ luôn...

An ôm lấy con, mắt cay cay. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: dạy con không phải là uốn nắn tức thì, mà là gieo vào tim con từng hạt giống nhỏ – về trách nhiệm, về yêu thương, về giới hạn và sự trưởng thành.

Kết:
Cuộc sống có con nhỏ là hành trình của những vết mực nguệch ngoạc trên tường, những cái bĩu môi dỗi hờn và cả những lần "phạt nhẹ" đầy yêu thương. Nhưng chính trong từng va chạm ấy, Dương và An học cách không chỉ làm vợ chồng – mà còn là bạn đồng hành trong một hành trình quan trọng nhất đời: làm cha mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro