Phiên Ngoại 3 - Khi Ba Mẹ Cãi Nhau Trước Mặt Con
Cuộc sống hôn nhân, dẫu có bao nhiêu tình yêu và nỗ lực vun vén, cũng không tránh khỏi những va chạm. Dương và An, vốn luôn được bạn bè ngưỡng mộ vì sự dịu dàng, nhường nhịn và khéo léo trong cách cư xử, cũng có những ngày không tránh khỏi mỏi mệt.
Hôm đó là một ngày dài. An vừa trải qua cuộc họp phụ huynh đầu năm cho lớp 2 của con trai. Cô bước ra khỏi trường với cảm giác trĩu nặng trong lòng. Giáo viên chủ nhiệm – một cô giáo khá nghiêm khắc – đã thẳng thừng nói rằng con trai cô "chậm tiếp thu hơn các bạn", "dễ phân tâm", "thiếu tập trung trong lớp", và "cần được rèn luyện thêm ở nhà".
An cắn môi cả buổi họp để không phản ứng. Cô hiểu con mình – thông minh, nhưng nhạy cảm và mộng mơ. Không phải kiểu nhanh nhẹn, lanh lợi như những đứa trẻ dẫn đầu lớp. Nhưng khi nghe người khác phán xét con, lòng người mẹ như bị cứa từng nhát.
Về đến nhà, trời đã tối. Cô bước vào phòng khách, mùi cơm canh thoảng lên từ bếp – Dương đã về sớm, nấu ăn. Nhưng điều đầu tiên An thấy lại là hình ảnh chồng nằm trên sofa, đọc sách với vẻ thảnh thơi. Cậu con trai ngồi ở bàn ăn, hí hoáy làm bài tập, miệng líu ríu đọc bảng cửu chương.
An bỏ túi xuống ghế, bước tới, giọng đanh lại vì ấm ức bị dồn nén cả ngày:
— Anh dạy con kiểu gì mà để cô giáo phản ánh như vậy? Cứ giao hết cho em, anh có biết nó học gì không?
Dương ngừng đọc, khẽ gập sách. Ánh mắt anh không cáu, nhưng cũng không dịu như thường:
— Anh vẫn dạy con đều mỗi tối. Nhưng nó chưa tập trung là do tính cách, không phải lỗi ai cả. Em mệt thì nghỉ, đừng trút giận lên anh.
An tròn mắt:
— Em trút? Vậy là bây giờ anh đổ ngược lại à? Ý anh là em làm quá lên?
— Anh không nói thế. Nhưng cách em nói chuyện, trước mặt con, thì đúng là không nên rồi.
Cậu bé ngồi bên bàn ăn, tay ngưng bấm bút, mắt mở to nhìn ba mẹ. Không gian trong nhà bỗng như đông cứng lại – tiếng muỗng rơi xuống bàn, tiếng quạt máy quay vù vù, tất cả trở nên rõ ràng đến đáng sợ. Dương nhìn con, rồi thở dài:
— Con yêu, vào phòng chơi một chút nhé. Ba mẹ cần nói chuyện riêng.
Cậu bé lí nhí:
— Dạ...
Dương nhẹ nhàng xoa đầu con, rồi đợi đến khi cánh cửa phòng đóng lại mới quay sang An. Cô đang đứng tựa vào bàn ăn, bàn tay siết chặt chiếc túi vừa đặt xuống, môi mím chặt. Rồi như thể không kìm nổi, An buông người xuống ghế, đưa hai tay ôm mặt.
— Em xin lỗi... em mệt quá, nhưng lỡ rồi...
Dương không nói ngay. Anh bước đến, rót cho vợ ly nước lọc, ngồi xuống bên cạnh, giọng anh đã dịu hơn, không còn cái lạnh căng cứng của vài phút trước:
— Anh hiểu. Em bị phán xét, em đau. Anh cũng từng nghe người khác chê con mà ức đến phát khóc. Nhưng tụi mình không thể để mệt mỏi biến thành mũi tên bắn vào nhau. Nhất là trước mặt con.
An khẽ ngẩng đầu, mắt đỏ hoe:
— Em thấy con nhìn tụi mình... ánh mắt nó làm em đau hơn cả lời cô giáo. Nó không nói gì, mà cứ tròn xoe mắt... như sắp khóc.
Dương gật nhẹ:
— Nó còn nhỏ, chưa biết đúng sai. Nhưng nó cảm được không khí. Nó sẽ sợ. Rồi nó sẽ nghĩ: "Ba mẹ cãi nhau là vì mình."
An khịt mũi:
— Em xin lỗi... lẽ ra em nên hít thở rồi mới nói chuyện.
Dương đặt tay lên mu bàn tay cô:
— Không sao. Anh cũng có lúc không kiềm được. Nhưng tụi mình đã hứa với nhau – không cãi nhau trước mặt con. Nhớ không?
An gật đầu, lí nhí:
— Nhớ. Và vừa phá vỡ nó rồi...
Cả hai đứng dậy, nhẹ nhàng gõ cửa phòng con. Cậu bé vẫn ngồi trên thảm, chơi lego lặng lẽ. Khi thấy ba mẹ bước vào, cậu cúi đầu:
— Con... xin lỗi vì con học chậm... Con không muốn ba mẹ giận nhau...
Dương quỳ xuống, ôm lấy con vào lòng:
— Không. Con không làm gì sai cả. Người lớn cũng có lúc mệt, có lúc nói chuyện hơi lớn tiếng. Nhưng ba mẹ thương nhau, và thương con. Ba xin lỗi vì để con chứng kiến cảnh đó.
An cũng ôm lấy cả hai:
— Mẹ xin lỗi con. Mẹ không nên to tiếng. Từ giờ, dù có mệt, mẹ sẽ cố nói cho nhẹ nhàng hơn.
Cậu bé dụi đầu vào vai mẹ, lí nhí:
— Con tưởng... ba mẹ sắp ly dị...
An òa khóc. Nước mắt rơi không kìm được. Dương vỗ nhẹ lưng vợ, rồi hôn lên tóc con:
— Không đâu. Ba mẹ sẽ không rời xa nhau. Chỉ là có lúc ba mẹ cũng cần học – như con học viết, học tính toán vậy. Ba mẹ cũng học cách nói chuyện sao cho không làm người mình thương bị buồn.
Đêm đó, sau khi con ngủ, Dương và An ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. Không khí trong nhà đã dịu đi, nhưng hai người vẫn còn đăm chiêu.
Dương lấy giấy bút, viết một dòng chữ nắn nót rồi dán lên tủ lạnh. Cả hai cùng đọc:
"Dù có giận, cũng không được để con thấy ba mẹ tổn thương nhau."
An nhìn dòng chữ, mắt rưng rưng:
— Em thấy... mình đang học lại cách làm vợ, làm mẹ, cùng với cách làm một người trưởng thành.
Dương cười nhẹ, đặt tay lên tay vợ:
— Anh nghĩ... tụi mình không cần hoàn hảo. Chỉ cần lúc sai, biết xin lỗi. Lúc mệt, biết dừng lại. Và lúc đau – biết ôm nhau để cùng chữa lành.
An dựa đầu vào vai anh, thì thầm:
— Cảm ơn anh... vì vẫn luôn ở đây, ngay cả khi em vô lý nhất.
— Cảm ơn em... vì đã dám xin lỗi. Và vì luôn chọn ở lại.
Mâu thuẫn là một phần tất yếu của cuộc sống gia đình. Nhưng cách một cặp vợ chồng đi qua mâu thuẫn – bằng sự chân thành, kiềm chế và trách nhiệm – mới là điều nuôi dưỡng một tổ ấm an toàn cho con trẻ. Dương và An hiểu rằng: trẻ không cần một gia đình hoàn hảo. Chúng chỉ cần biết rằng, dẫu có tranh cãi, cha mẹ vẫn yêu nhau, yêu chúng – và sẽ luôn chọn quay về bên nhau sau mỗi giông gió nhỏ trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro