Chương 7
Chương 7: Gia nhập Thanh Vân Môn
Tôi bước tới nắm lấy tay Trương Tiểu Phàm, ôn nhu tận tình khuyên bảo " Tiểu Phàm đừng kêu ông ta nữa, tâm trí của ông ta hiện giờ không ổn định, dù ngươi có hỏi đến rát cổ họng cũng không hỏi được gì?! " tôi nói xong liền nhìn sang chỗ Vương nhị thúc, nhìn rõ ông ta đang hoảng loạn, ôm đầu run rẩy, lòng xót thương dâng lên. Với tình trạng tâm thần không ổn định của ông ấy hiện giờ thật sự có hỏi cũng là vô ích. Nhưng ông ấy tâm trí bình thường mà nói ra những gì không nên nói chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nên tôi vẫn thấy ông ấy hiện tại là lão thiên đang cứu lấy tính mạng ông ấy.
Trương Tiểu Phàm không cầm được nước mắt mà khóc lớn, Lâm Kinh Vũ nhưng so với hắn vẫn kiên định hơn tuy muốn khóc nhưng không thể. Hắn lôi kéo Tiểu Phàm bước tới đứng trước Đạo Huyền Chân Nhân và các thủ tọa khác quỳ xuống dập đầu " Phanh, phanh, phanh. " không thôi!
Đạo huyền chân nhân tinh tế nhìn hai bọn họ một chút, than nhỏ một tiếng nói " Hài tử đáng thương, các ngươi bắt đầu a! "
Lâm kinh vũ cũng không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn cái này thân tiên nhất lưu nhân vật, cất tiếng đau thương buồn nói " Chân nhân, chúng ta ba người trẻ người non dạ, đột nhiên bị này đại biến, thật sự là không biết như thế nào cho phải. Lão nhân gia ngài thần thông quảng đại, có thể biết đi qua tương lai., xin mời nhất định phải làm chủ cho chúng ta a! "
Trương Tiểu Phàm không có hắn như vậy sẽ nói chuyện, mà lại giờ phút này trong đầu loạn thành một bầy, cũng nói theo " Đúng vậy a, thần tiên gia gia ngươi muốn làm chủ a! "
Lâm Kinh Vũ lời nói rất được lòng người, không thể trách hắn, hắn là quá thông minh không hề ngu ngốc như Trương Tiểu Phàm. Sáu vị thủ tọa ngồi trên kia nhìn nhau một chút , dù sao Thảo Miếu Thôn nằm dưới chân núi Thanh Vân Môn bọn họ, nên ít nhiều bọn họ cũng cần có trách nhiệm, những hài tử này cũng nên cho họ một công đạo. Huống hồ, trong số ba hài tử này vẫn có người là ngọc quý cần mài dũi nhiều hơn nhất định sẽ trở thành nhân tài.
Đạo Huyền Chân Nhân suy xét một hai, Trương Tiểu Phàm cũng tiến tới hướng hắn dập đầu gọi 'Thần tiên gia gia', Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ hai tiểu tử đều quỳ, chỉ riêng Phong Nguyệt Vãn vẫn đứng đó, không quỳ, cũng không nói lời nào.
Đạo Huyền Chân Nhân hỏi cả ba người một số chuyên bên trong Thảo Miếu Thôn, cả ba người các nàng đều trả lời cái gì cũng không biết, tỉnh lại liền thấy bản thân đã ở Thanh Vân Sơn được Thường Tiễn mang đi gặp bọn hắn.
Đạo Huyền Chân Nhân thở dài kêu một tiếng " Tống Đại Nhân! "
" Đệ tử tại! " Một cái Thanh Vân đệ tử ứng thanh mà ra, khôi ngô cao lớn, làm tục gia cách ăn mặc. Vừa rồi hắn chỗ đứng vị trí tại một vị ngồi mập lùn người thân phía sau, xem ra là người kia môn hạ đệ tử.
Đạo Huyền Chân Nhân nói " Là ngươi phát hiện trước nhất Thảo Miếu Thôn một chuyện, ngươi liền đem ngày đó tình huống lặp lại lần nữa! "
Tống Đại Nhân thanh âm thô sáng nói " Dạ. Hôm trước đệ tử cùng mấy vị đồng môn sư huynh đệ làm việc trở về, khi đi ngang qua Thảo Miếu Thôn lúc trên không, đệ tử trong lúc vô tình cúi đầu lại phát hiện trong thôn có hơn hai trăm cổ tử thi chất thành một đống, vô cùng thê thảm. Đệ tử cùng mấy vị đồng môn sư huynh vội vàng xuống xem xét, chỉ ở phía sau thôn tìm tới ba cái tiểu hài tử, gặp bọn họ hôn mê bất tỉnh, liền trước đem bọn họ đưa về. Về sau lại đang thôn bên cạnh nhà xí bên trong....." tay hắn chỉ về đang hoảng loạn phát điên Vương nhị thúc nói tiếp " Phát hiện người này, chỉ là ánh mắt của hắn ngốc trệ, tinh thần hoảng hốt, vô luận đệ tử như thế nào hỏi thăm hắn đều không đáp. Chỉ lặp đi lặp lại nói Quỷ quỷ, ác quỷ những lời này! "
Lâm Kinh Vũ thân thể run một cái, run giọng nói " Vị đại ca kia, xin hỏi các ngươi kiểm kê hơn người đếm a! "
Tống đại nhân mắt có đồng tình chi ý nói " Ta tìm được một vị ngày thường cùng các ngươi trong thôn giao dịch củi lửa đệ tử, hắn đối với các ngươi trong thôn, thôn dân tình huống rất quen thuộc. Trải qua hắn phân biệt, lại trải qua chúng ta điểm số, Thảo miếu thôn bốn mươi hai gia đình chung hai trăm bốn mươi sáu người, trừ bọn ngươi ba người, đều đã chết! "
Cứ việc trong lòng sớm có dự cảm nhưng nghe đến Tống Đại Nhân minh bạch khẳng định lời nói về sau, Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm vẫn là không chịu được khóc rống lên, tâm tình kích động, Phong Nguyệt Vãn không biết phải làm cách nào khiến bọn hắn bình tĩnh lại, ngay lúc đó Đạo Huyền Chân Nhân trong tay bay ra một viên thần châu tại hai tiểu tử trên trái tim lăn mấy vòng lập tức một cỗ thanh lương chi khí, thấu thể mà vào. Không biết làm sao trong lòng bọn họ đang buộc chặt thần kinh tựa hồ cũng nới lỏng, chợt cảm thấy tâm lực lao lực quá độ, nhịn không được liền nằm tại phía trên tòa đại điện an tĩnh mà ngủ.
Đạo Huyền Chân Nhân phất phất tay, đứng dậy chúng đệ tử nhao nhao hành lễ, sau đó theo thứ tự lui ra ngoài. Bên trong đại điện, chỉ còn lại có Phong Nguyệt Vãn các nàng ba người và bọn hắn sáu người.
Lúc này, vẫn luôn đứng một bên im lặng không nói lời nào, Phong Nguyệt Vãn đột nhiên mở lời " Nghe mọi người đồn đãi Thanh Vân Môn là chính phái đứng đầu tại Trung Nguyên, nay Thảo Miếu Thôn thảm án, lại nằm dưới chân núi Thanh Vân. Nói về công hay tư thì Thanh Vân Môn các người vẫn phải cho chúng tôi một công đạo. Tuy bây giờ chưa thể tìm ra hung thủ, nhưng cả ba chúng tôi chỉ là những tiểu hài tử, đối với thảm án lần này không hay chẳng biết, chỉ là người vô hại, giờ đây nhà mất, phụ mẫu thân vong, không nơi nương tựa. Vẫn xin vị chân nhân đây có một dàn xếp hợp lý. Báo thù rửa hận có thể không cần thiết, nhưng tá túc nương tựa vẫn cần. Ta nói đúng không chân nhân! "
Phong Nguyệt Vãn những lời này một chút cũng không hề sai, nghe vào trong tai của Đạo Huyền Chân Nhân và chư vị thủ tọa ở đây về tình về lý đều không thể chối từ! Thảm án Thảo Miếu Thôn là Thanh Vân Môn ngàn năm qua chưa từng từng có, chưa từng nghe thấy sự tình, sự tình liền phát sinh ở Thanh Vân Môn dưới chân. Thanh Vân Môn toàn phái chấn động, Đạo Huyền Chân Nhân tiếp nhận báo cáo sau kinh sợ gặp nhau, lập tức gọi đến còn lại sáu mạch thủ tọa thương lượng. Giờ phút này trừ bỏ Tiểu Trúc Phong nhất mạch thủ tọa Thủy Nguyệt đại sư không đến, cái khác năm mạch thủ tọa đều ngồi ở đây.
Đạo Huyền Chân Nhân có cách nhìn khác về Phong Nguyệt Vãn, dù ban nãy đã thấy Lâm Kinh Vũ tư chất thông minh, là bạch ngọc chỉ cần mài dũa cẩn thận có thể làm nên nghiệp lớn, nhưng chung quy cách suy nghĩ của hắn vẫn là hài đồng. Còn Phong Nguyệt Vãn thì khác, lời nàng nói ra câu nào câu náy đều đả động lòng người, không thể cho người khác từ chối lời đệ nghị của mình, chí tình chí lý. Hắn lại không cho rằng Phong Nguyệt Vãn là người của Thảo Miếu Thôn.
" Tiểu cô nương nói những lời này không sai! Ta lại có một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có hài lòng nghe câu hỏi của ta? "
Ông ta tính hỏi mình cái gì vậy? Không lẽ thấy lời nói của mình không giống một cô bé mười hai tuổi nên sinh ra nghi ngờ?
Phong Nguyệt Vãn trong lòng đắn đo suy nghĩ nhưng bề ngoài vẫn vui vẻ đáp ứng Đạo Huyền Chân Nhân, nói " Chân Nhân xin cứ tự nhiên hỏi, ta biết những gì tự nhiên sẽ khai báo thành thật!? " những thứ nói không được thì dù đánh chết tôi, tôi cũng phải bảo vệ nó.
" Nhìn cách ngươi nói chuyện, ứng phó điềm tỉnh không giống một thôn dã tiểu cô nương. Hơn nữa, khi nghe đến thảm án trong Thảo Miếu Thôn, thần sắc của ngươi ngoài đau lòng, thương xót thì không có chút nào là kích động. Giống như trong thôn người chết không có phụ mẫu song thân của ngươi? Điểm này ngươi có thể trả lời cho ta biết?! " Nghe Đạo Huyền Chân Nhân nói xong, tất cả ánh mắt của thủ tọa đều đặt trên người nàng, như muốn nhìn thấu nàng đang giấu diếm gì!
Ông Chân Nhân này ánh mắt đáng sợ, đúng là rừng càng già càng cay, cũng may thân thể này của mình thân phận vẫn là tiểu thư thiên kim, có trình độ học vấn không tệ, xuất thân càng là không dạng bần hàn. Có cách ứng phó!
Phong Nguyệt Vãn hít thở thật sau dù là kiếp trước, kiếp này bản thân nàng gia cảnh đều là dạng thiên chi kiêu tử, có học vấn, gia cảnh tốt, ứng phó với một câu đơn giản của Đạo Huyền Chân Nhân không có gì làm khó được nàng, nói " Chân Nhân mắt nhìn không sai, tiểu nữ cũng không che giấu. Ta xuất thân là con nhà quyền quý, phụ thân ta là Thừa Tướng đương triều, chỉ là mê tính nghe lời xàm tấu của thầy bói, mà đem ta gả đến Mộ Quỷ. Ta may mắn trốn thoát nhưng trượt chân ngã xuống vực, là hai tiểu huynh đệ này cứu ta mang về Thảo Miếu Thôn. Thôn dân trong làng có ơn với ta, ta cũng không tính quay về nhà, càng không muốn gả đến Mộ Quỷ. Vẫn xin Chân Nhân và các vị thủ tọa không cần để ý đến thân phận của tiểu nữ, mở rộng lòng từ bi thu lưu ta! "
Đạo Huyền Chân Nhân nghe lời nàng nói không có chút nào giả dối, liền gật đầu, hắn đoán không sai nhìn vào cách nói chuyện của tiểu cô nương này thì gia cảnh nhất định phú quý hơn người, trên mặt không lấm lem bùn đất, tay chân không thô kệch như hai đứa bé kia, đáp lời " Tiểu cô nương không cần lo lắng vấn đề này, ta lại hỏi thêm một vấn đề! "
" Chân Nhân muốn hỏi ta về vụ án? " Phong Nguyệt Vãn nhanh chóng tiếp lời của Đạo Huyền.
" Không sai, tiểu cô nương ngươi có biết chút chi tiết nào không?! "
" Nếu Chân Nhân hỏi về vấn đề trên, ta chỉ có cách khiến ngài thất vọng, ta và hai tiểu huynh đệ này cùng ngất bên cạnh nhau, không hề biết chút gì? Lúc tỉnh dậy ta cũng như họ, chỉ biết mình ở Thông Thiên Phong - Thanh Vân Môn. " Muốn lừa tôi, tôi còn yêu cuộc đời này, tôi nào có thể nói cho ông biết. Tôi ở trong sáng, hắc y nhân kia trong tối, có câu " Minh thương dễ trách, ám tiễn khó phòng " đạo lý đơn giản như thế tôi sao không biết!
Đạo Huyền Chân Nhân cũng không truy cứu tiếp, hắn thật sự bị Phong Nguyệt Vãn qua mặt dễ dàng, có thể suy nghĩ là do Đạo Huyền nghĩ rằng Phong Nguyệt Vãn chỉ là một tiểu cô nương không hề biết chuyện này hoặc hắn cố tình để Phong Nguyệt Vãn qua mặt. Dù là vấn đề nào đi chăng nữa thì chỉ có Đạo Huyền Chân Nhân trong lòng hiểu rõ.
Còn Phong Nguyệt Vãn cũng chẳng vì được Đạo Huyền bỏ qua mà buông lỏng tâm tình, để lộ ra bản thân mình lời nói nửa thật nửa giả.
Cuối cùng Đạo Huyền Chân nhân cho phép năm vị thủ tọa còn lại chọn đệ tử mà mình ân nhất thu làm môn đồ. Lâm Kinh Vũ bị tất cả mọi người của các thủ tọa trừ Thông Thiên Phong của Đạo Huyền Chân Nhân ra còn lại đều tìm cách xâu xé tranh giành. Nhất là hai mạch Long Hồi Phong của Thương Tùng và Đại Trúc Phong của Điền Bất Dịch, nhưng cuối cùng Thương Tùng vẫn là thu được con cá lớn Lâm Kinh Vũ làm đệ tử, còn để cho Điền Bất Dịch tức đến hộc máu.
Giờ chỉ còn riêng lại Phong Nguyệt Vãn và Trương Tiểu Phàm, Long Hồi Phong của Thương Tùng đã có Lâm Kinh Vũ càng không muốn tranh giành hai đứa bé bình phàm.
" Vậy còn hai vị này đâu? " Đạo Huyền Chân Nhân ngừng một chút lại hỏi.
Thương Xà ho khan một cái, nhắm mắt lại, Thiên Vân mắt thấy đại điện trần nhà, tựa hồ đột nhiên phát hiện nơi đó đồ án đặt biệt mỹ lệ, Điền Bất Dịch hắc hắc cười khan một tiếng bỗng nhiên muốn ngủ, liền muốn ngủ thật say, mà mới vừa rồi còn không có chen vào miệng liền đã bị cướp đi một mạch khác Phong Hồi Phong thủ tọa Tằng Thúc Thường liền nhập định, tựa hồ từ vừa mới bắt đầu liền không để ý tới những chuyện này.
Chỉ có đại hoạch toàn thắng Thương Tùng đạo nhân lạnh lùng nhìn đám người một chút, nhưng trong mắt nhưng đều là ý cười.
Đạo Huyền Chân Nhân không khỏi cũng xấu hổ, nhưng hắn cỡ nào nhân vật, đương nhiên sẽ không nói cái gì cái này tư chất bình thường người không thu nhận, chỉ là tâm niệm vừa động, lập tức liền tìm được một cái kẻ chết thế thay.
" Điền sư đệ! " Đạo Huyền Chân Nhân dáng tươi cười tại lúc này xem như thế hài hòa.
Điền Bất Dịch giật mình trong lòng, lập tức nhảy lên, đang muốn nói chuyện lại bị Đạo Huyền Chân Nhân giành nói " Thảo Miếu Thôn sự tình là học trò của ngươi đệ tử Tống Đại Nhân trước tiên phát hiện, xem ra cái này mặt khác hai đứa bé cùng ngươi Đại Trúc Phong nhất mạch vẫn rất có duyên phận. Hắc hắc, hay là ngươi thu đến môn hạ đi. "
Điền Bất Dịch khẩn trương, nhìn Trương Tiểu Phàm tư chất thấp kém, thu vào chỉ thêm vướng víu hắn không thích. Nhìn sáng Phong Nguyệt Vãn tuy tư chất không bằng Lâm Kinh Vũ nhưng vẫn khá hơn Trương Tiểu Phàm rất nhiều, thu vào làm môn hạ cũng không phải không được! Hắn đang định phân biệt nhưng Đạo Huyền Chân Nhân như thế nào chịu để hắn có cơ hội nói, cướp đường " Tốt, việc này như vậy có một kết thúc, chư vị sư đệ cũng phải chú ý điều tra việc này, rõ chưa! "
Thương Tùng bọn người cùng một chỗ đứng lên, đồng thanh nói " Vâng! "
Các vị thủ tọa ra về, đứng trước cửa đại điện, Thương Tùng cười tươi như hoa, mang theo trêu ghẹo ánh mắt nhìn về phía Điền Bất Dịch đang ảo não, hắn đây không phải khiêu khích Điền Bất Dịch thì là gì?! Hắn có thể mang về cho Long Hồi Phong một bảo vật như Lâm Kinh Vũ, còn Đại Trúc Phong của Điền Bất Dịch chỉ mang về một tên tư chất thấp kém, một đứa tư chất bình phàm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro