Chương 24: Chung giường
Đạo diễn cùng nhân viên công tác sau khi hồi phục lại tinh thần thì nhanh chóng đi tới, đạo diễn vội hỏi: “Lộ Diên, cậu có chỗ nào không thoải mái sao? Muốn vào trong nghỉ ngơi một chút không?”
Tần Lộ Diên lúc này mới chậm chạp ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn nhìn về phía Giản Thất Nam, như không nghe thấy được âm thanh nào khác cả.
Giản Thất Nam đối mắt với hắn hai giây, sau đó quay lại nói với đạo diễn: “Tôi là bạn của anh ấy, hôm nay chắc là do anh ấy quá mệt mỏi, có thể nào dời lịch quay được không?”
Đạo diễn khó xử: “Theo kịch bản thì đây là cảnh quay cuối cùng của Lộ Diên, chúng tôi đã lên kế hoạch hôm nay sẽ đóng máy, cậu ấy nhất định cũng đã có kế hoạch tiếp theo. Như thế này đi Lộ Diên, cậu trước cứ nghỉ ngơi một chút, đến khi ổn hơn rồi chúng ta tiếp tục, được không?”
Giản Thất Nam kiên quyết: “Nhất định phải là hôm nay sao?”
Đạo diễn chần chừ, hướng mắt về Tần Lộ Diên để hỏi ý kiến
Từ trước tới nay, Tần Lộ Diên đi quay phim luôn có kế hoạch đâu vào đấy, trợ lý và đoàn đội đều không có quyền lên tiếng, đạo diễn cũng chỉ bàn bạc với Tần Lộ Diễn.
Nhưng lúc này, Tần Lộ Diên lại chỉ rũ mắt đứng bên cạnh Giản Thất Nam, giống như chỉ cần Giản Thất Nam nói cái gì thì chính là cái đó.
Đạo diễn không diễn tả được bầu không khí kỳ lạ xung quanh mối quan hệ của bọn họ lúc này là như thế nào, nhưng anh lại nhận ra bây giờ Giản Thất Nam có thể đại diện cho Tần Lộ Diên, vì thế anh gật đầu nói: “Cũng không phải không thể, hôm nay có thể để những người khác quay trước. Cùng lắm trước mắt tôi cùng người đại diện Chu Tường của cậu ấy kiểm tra đối chiếu qua kế hoạch, không biết liệu ngày mai hai người có sắp xếp đến quay được không? Đương nhiên chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến độ của bộ phim, ngày mai quay cũng không vấn đề gì”
Giản Thất Nam sửng sốt, quay đầu nhìn Tần Lộ Diên, đối phương mệt mỏi nhìn cậu. Trong lòng Giản Thất Nam khó chịu, dựa vào đâu mà thời gian của Tần Lộ Diên lại phải nghe theo sắp xếp chó má của cái người đại diện kia chứ.
Cậu nhíu mày nhìn đạo diễn, nói: “Chờ anh ấy nghỉ ngơi tốt rồi tính sau, tôi phải dẫn anh ấy đi rồi.”
“Lộ Diên, cậu phải chú ý nghỉ ngơi đấy.”
Đợi đám người tản nhau ra, Phó Vanh Tang vậy mà lại không ra đó, cậu ta trố mắt đứng bất động tại chỗ, trong đầu vẫn không load kịp.
Nếu cậu ta nghe nhầm, thì vừa rồi hình như Giản Thất Nam gọi Tần Lộ Diên là … anh?
Tiểu Dương vội vàng cầm áo khoác đuổi theo sau: “Anh Diên, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Phó Vanh Tang phục hồi lại tinh thần, quay đầu lại hướng về đoàn phim chào hỏi rồi cũng chạy nhanh đuổi kịp, một bên nói với Tiểu Dương: “Ở gần đoàn phim có khách sạn nghỉ ngơi không? Hôm nay cậu ấy chạy qua chạy lại từ trong ra ngoài thành phố, cơ thể khẳng định đã không chịu nổi.”
“Có có có.”
Xe được đậu ở cổng chính của bệnh viện, Giản Thất Nam chui vào hàng ghế sau, dựa gần vào người Tần Lộ Diên.
Tiểu Dương nhanh chóng leo lên khởi động xe, nói: “Khách sạn của đoàn phim không xa, chỉ mất khoảng mười phút đi xe. Anh Diên, anh không nghỉ ngơi tốt à? Sao tự nhiên lại không thoải mái?”
Tần Lộ Diên nhắm hai mắt dựa vào ghế sau, Giản Thất Nam lo lắng nhìn hắn, duỗi tay sờ trán hắn, nhíu mày nói: “Có nhiệt kế không? Chắc là phát sốt rồi, có nhức đầu không?”
Tần Lộ Diên nhẹ ừ một tiếng.
Giản Thất Nam nhìn về phía ghế lái: “Tiểu Dương, có thuốc hạ sốt không?”
“Phát sốt thật á?! Khách sạn có thuốc! Chúng ta phải đi nhanh lên.”
Phó Vanh Tang từ ghế phụ thăm dò: “Sao lại đột nhiên như vậy? Hai ngày nay có mưa, nhiệt độ đúng là có chút thất thường, chỉ là mới như thế mà đã dễ dàng phát sốt, chứng tỏ cơ thể có chút kém đó, có phải ngày thường nghỉ ngơi quá ít quá không?”
Tần Lộ Diên nhắm hai mắt không nói chuyện, giống như thật sự trở nên ủ rũ, thậm chí mí mắt còn lười nâng lên.
Phó Vanh Tang trầm mặc nhìn hắn trong chốc lát, cậu ta xem như đã nhìn ra, chỉ có khi Giản Thất Nam nói chuyện thì hắn mới có thể lên tiếng, nhưng cũng nói ngắn gọn nhất có thể.
Chỉ là bây giờ Phó Vanh Tang càng muốn biết, rốt cuộc tình huống giữa hai người này là như thế nào?
Cậu ta hướng về phía Giản Thất Nam làm mặt quỷ, Giản Thất Nam lại không nhìn đến, ánh mắt cậu vẫn luôn dừng lại trên vẻ mặt tái nhợt của Tần Lộ Diên. Ngón tay cậu cuộn lại bên người, cách một lớp vải mà không tự giác vuốt ve viên thuốc trong túi kia, thế quái nào lại cảm thấy bất an vậy ta.
Sau khi đến khách sạn, Giản Thất Nam ngay lập tức lấy thuốc hạ sốt cho Tần Lộ Diên uống, đưa hắn về phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, Tần Lộ Diên nằm ở trên ghế sô pha giống như bị mất đi ý thức, không hề nhúc nhích. Giản Thất Nam đành phải cầm chăn đắp lên cho hắn, sau đó lại gọi suất cơm của khách sạn, nghĩ nên cho Tần Lộ Diên ăn một chút gì đó.
Nhưng Tần Lộ Diên nhắm mắt lại hồi lâu lại không hề mở ra.
Ba người ngồi ở trước bàn, nhìn đồ ăn từ từ nguội lạnh.
Mày Giản Thất Nam nhăn lại ngày càng chặt, cảm lạnh với phát sốt bình thường sao bỗng nhiên lại tới mãnh liệt như vậy, giống như chỉ một cái chớp mắt thôi đã nhấn chìm một người trưởng thành.
Cậu đi đến bên người Tần Lộ Diên, vỗ vỗ cánh tay hắn: “Anh, chúng ta cùng đi bệnh viện.”
Phó Vanh Tang với Tiểu Dương cũng thò đầu qua. Một lúc lâu sau, Tần Lộ Diên cuối cùng cũng chịu mở mắt, ánh mắt tan rã tĩnh lặng nhìn lên trần nhà...
Giản Thất Nam đứng trước mặt Tần Lộ Diên ngăn cản tầm mắt của hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, cậu nhìn thấy con ngươi của Tần Lộ Diên rất nhỏ và run lên một chút, tầm mắt hắn chậm chạp ngắm nhìn cậu, sau một lúc lâu mới kêu một tiếng rất nhỏ: “Nam Nam”.
Giản Thất Nam lập tức trả lời: “Em ở đây. Anh thấy thế nào rồi? Còn chỗ nào không thoải mái không? Chúng ta đến bệnh viện nhé?”
Tần Lộ Diên chớp chớp, sau đó hạ tầm mắt, vươn tay ra, Giản Thất Nam lập tức hiểu ý, giữ chặt tay hắn rồi mượn lực kéo người lên, Tần Lộ Diên mở miệng: “Vừa rồi có hơi mệt, không cần đi bệnh viện đâu.”
Tần Lộ Diên ngồi dậy, giống như lại chậm chạp khôi phục tinh thần, đứng dậy đi đến bàn ăn ngồi xuống. Giản Thất Nam thấp thỏm đi theo phía sau hắn ngồi xuống, đưa cho hắn một chén cháo: “Ăn cháo trước đi cho ấm người.”
“Ừ.”
Phó Vanh Tang nhìn hai người càng ngày càng gần, chạy nhanh quay đầu lại nói với Tiểu Dương: “Nơi này có người chăm sóc rồi, không thì cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi.”
Tiểu Dương lập tức hiểu ý, nói cảm ơn rồi rời đi. Lúc này Phó Vanh Tang mới lần nữa đem tầm mắt đặt lên hạ người đối diện, cho dù cậu ta có ngốc đi chăng nữa, nhưng cũng rõ ràng hai người này có gian tình với nhau.
Giản Thất Nam vừa quay đầu lại đã đối diện ánh mắt nặng nề của Phó Vanh Tang, cậu trừng mắt: “Anh nhìn cái gì?”
“Hazzzz” Phó Vanh Tang bực bội xoa mặt: “Nói cách khác thì thật ra cậu đã biết cậu ấy là Lộ Lăng rồi đúng không? Vậy sao lại không nói sớm cho tôi biết? Hại tôi dọc đường bị dọa sợ chết rồi!”
Vẻ mặt Giản Thất Nam không cảm xúc: “Vậy còn anh? Sao cũng không nói sớm cho tôi biết?”
“Tôi……!” Phó Vanh Tang nghẹn lời, tức giận cao giọng: “Ai, sao cậu lại không nghĩ vì sao tôi không nói sớm cho cậu biết chứ? Vì sao lại muốn đứng bên phía cậu ấy? Trước kia rõ ràng quan hệ giữa tôi và cậu vô cùng tốt, ai bảo cậu phản bội làm chi?! Giản Thất Nam, đến bây giờ cậu cũng chưa từng giải thích, lúc trước vì sao lại không chịu nói tiếng nào đã rời đi rồi?”
Hai người đều cố gắng lảng tránh, trước sau đều không nhắc tới đề tài này, …( bà tìm được từ nào thích hợp thì điền vào đây nha :3) đột nhiên không kịp phòng ngừa bị xé rách khẩu tử (hông hỉu từ nì), máu tươi đầm đìa rơi trước mặt họ.
Tay cầm muỗng của Giản Thất Nam dừng lại giữa không trung, một lúc lâu cũng không đặt xuống.
Cậu rũ mắt, thậm chí ngay cả ánh mắt một chút cũng không dám liếc về phía Tần Lộ Diên, chỉ sợ vừa quay đầu lại là có thể thấy được ánh mắt trách cứ của đối phương.
Phó Vanh Tang cắn răng xoa xoa mày.
Trong khoảng thời gian này, cậu ta luôn bị kẹp giữa cảnh thái bình giả tạo của hai người này, trong lòng mỗi ngày đều lắc lư không yên.
Cậu ta hận Giản Thất Nam rời đi mà không nói lời từ biệt, nhưng sâu trong lòng lại luôn có một người tí hon nói cho cậu ta, người này nhất định là có nỗi khổ riêng. Vì thế trong lòng cậu ta bắt đầu thay Giản Thất Nam giải thích, nhưng cậu ta lại chính mắt thấy mấy năm nay Lộ Lăng sống như thế nào, lại cảm thấy những lời giải thích mình tự tìm ra lúc này đều trở nên vô nghĩa, Giản Thất Nam chính là cái tên vong ân bội nghĩa.
Hiện tại nhìn thấy hai người họ có thể ngồi ở cùng nhau, sóng yên biển lặng mà ở chung, cậu ta đương nhiên cảm thấy may mắn.
Dù sao thì cậu ta đã tận mắt chứng kiến hai người sống nương tựa vào nhau, thời điểm đó có bao nhiêu tốt đẹp, biết Lộ Lăng chờ đợi Giản Thất Nam mấy năm nay có bao nhiêu gian khổ, là bạn tốt, cậu ta đương nhiên hy vọng hai người này có thể được sống như ước nguyện.
Chính là cậu ta cũng từng chứng kiến mối quan hệ giữa hai người lúc trước bị phá hủy như thế nào.
Đoạn thời gian trước kia trong trường học bị truyền miệng đồn đãi vớ vẩn, những người đó liên tiếp quay đầu dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, giống như lưỡi dao vô hình đặt trên hai người, từng chút từng chút một đâm họ đến máu thịt lẫn lộn.
Cho nên đi tới ngày hôm nay thì thế nào? Trước mặt thì sóng yên biển lặng, nhưng sau lưng lại cất giấu một mạch nước ngầm mạnh mẽ, dù là thời điểm nào cũng có khả năng nhấn chìm hai người họ, bi kịch sẽ một lần nữa tiếp diễn.
So với việc giẫm lên vết xe đổ, còn không bằng không quấy rầy lẫn nhau.
Nghĩ vậy, trái tim Phó Vanh Tang một lần nữa nhấc lên, nhất thời nói không lựa lời: “Cậu nói cậu đi là lập tức rời đi, tại sao lại trở về làm gì? Trở về rồi lại tiếp tục cùng anh cậu dây dưa không rõ? Như thế không phải lại quay trở về điểm xuất phát ban đầu sao? Như thế không phải tra tấn lẫn nhau sao?!”
Trên bàn ăn cơm trở nên yên tĩnh.
Lúc này từng câu từng chữ nặng nề đặt trên người Giản Thất Nam, ép cậu bỗng nhiên không thở nổi. Ngực bị ai đó xẻo một đao thật sâu, đau đến mức một chữ cậu cũng không nói nên lời.
Tần Lộ Diên nhíu mày, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên liếc Phó Vanh Tang một cái.
Cảm xúc của Phó Vanh Tang đang dâng trào, bị người này lạnh lùng liếc mắt một cái, tất cả đều bị dập tắt không còn một mảnh, giọng nói lập tức thấp xuống, bực bội mà cầm lấy ly uống nước: “Quên đi, chuyện của hai người tôi không muốn xen vào, muốn yêu như thế nào thì như thế ấy đi. Ăn cơm thôi!”
Giản Thất Nam cảm giác cánh tay thông qua vải dệt truyền đến xúc giác, sau đó thấy bàn tay Tần Lộ Diên duỗi đến, gắp một miếng xương sườn bỏ vào trong bát của cậu: “Nếm thử cái này đi, hương vị không tệ.”
Những lời này của anh cậu đã đem trái tim đang lơ lửng giữa không trung kéo trở về, hốc mắt Giản Thất Nam đỏ lên, cậu nhanh chóng chớp mắt, sau đó thuận theo cái thang anh cậu mà chậm chạp bò xuống dưới.
Cậu tự hỏi mình đã thực sự làm sai chuyện gì sao?
Lúc ấy cậu mới 18 tuổi.
Cậu luôn có cảm tình đơn giản mà mạnh mẽ với thế giới này, giống như chỉ cần chính mình bằng lòng, là có thể đem toàn bộ thế giới móc ra đưa tới cho Lộ Lăng.
Nhưng lại không đúng thời điểm, cậu chỉ dựa vào ý nguyện của mình mà hề không để ý đến tâm tình của Lộ Lăng, tới trường lại rất yếu ớt, chịu không nổi những lời đồn đãi vớ vẩn, cậu không chống cự được đáy mắt thất vọng cùng khẩn cầu của Lộ Nhàn nhìn cậu.
Cậu cùng Lộ Lăng bị treo lơ lửng giữa một lưỡi dao sắc bén, dưới chân yếu ớt chẳng chống đỡ nổi, gió thổi qua là có thể đứt.
Cậu chợt bừng tỉnh, những vấn đề này đều là bởi vì cậu xuất hiện mà dẫn tới.
Là cậu không được sự đồng ý của Lộ Lăng mà đã tự tiện xông vào lòng hắn, là cậu đã đem hắn từ một thẳng nam túm vào đầm lầy nhớt nhát.
Lộ Lăng bị một thân dày nặng trói buộc, gian nan kéo cậu đi về phía trước, cậu lại chỉ có thể không ngừng túm lấy Lộ Lăng đi xuống.
Điều duy nhất cậu có thể làm chính là buông tay.
Giản Thất Nam khờ dại nghĩ, cậu cùng Lộ Lăng sau nhiều năm đi trên những đoạn đường với quỹ đạo hoàn toàn khác nhau, có lẽ một ngày nào đó sẽ ở ngã rẽ đột nhiên gặp lại, lúc ấy bọn họ đều sẽ khoác trên mình chiếc áo giáp kiên cố, có lẽ bọn họ có thể lại một lần nữa sánh vai cùng nhau, chẳng sợ như lúc trước đi nghiêng nghiêng lảo đảo, cũng không phải kiêng nể điều gì.
Cũng có lẽ Lộ Lăng sẽ lựa chọn cùng cậu đường ai nấy đi, nhưng dù thế nào cũng có một loại khả năng, ít nhất bọn họ có thể được tự do chọn lựa điều mà mình muốn.
Cho nên cậu nhớ rõ ngày trước Tần Lộ Diên từng hỏi qua, liệu cậu có làm sai chuyện gì không? Có cần xin lỗi người nào không?
Đáp án chính là cậu có lẽ thực sự cần xin lỗi một người nào đó, nhưng cậu chưa từng làm sai chuyện gì.
Rồi cũng đến ngày này gặp lại, cậu liếc mắt một cái nhìn lại, nhìn đến chính là Lộ Lăng trở nên gầy gò nhỏ bé, nhìn đến phía sau hắn lộ ra bụi gai khắp nơi.
Cậu mới phát hiện chỉ cần đẩy đầm lầy dơ bẩn dính nhớp năm xưa ra, thứ đè nặng trên người Lộ Lăng, hắn sẽ trở về nguyên hình là một Lộ Lăng mình đầy thương tích.
Câu “Không có cậu anh ấy mới có thể sống càng tốt” trở thành câu chê cười lớn nhất.
Cho nên thật ra cậu đã hoàn toàn sai, sai đến mức quá đáng.
Đề tài như vậy cuối cùng cũng kết thúc, ai nấy đều không muốn nhắc lại, cũng hi vọng trong sinh hoạt có thể vẫn luôn như vậy, sóng yên biển lặng qua đi, những sự việc đã qua sẽ không bao giờ sẽ bị nhấc lên nữa.
Buổi tối khi đoàn phim kết thúc quay chụp trở về, đạo diễn mang theo mấy nhà làm phim đến gần dò hỏi tình huống của Tần Lộ Diên, sau khi cơ thể Tần Lộ Diên hồi phục thì cũng trở về bộ dáng như ngày thường.
Giản Thất Nam nghe thấy ý tứ của đối phương là hy vọng sau này có thể cùng Tần Lộ Diên hợp tác, Tần Lộ Diên tuy không nhiệt tình, nhưng vẫn lễ phép, không gật đầu cũng không từ chối ngay, không nói lời cay đắng.
Trong đó một người còn cười cười vỗ bả vai Tần Lộ Diên, trong lời nói lộ ra sự quan tâm, thật ra là muốn lôi kéo làm quen, ý đồ thực sự rất rõ ràng.
Giản Thất Nam banh mặt, ánh mắt nặng nề mà dừng ở cánh tay trên vai hắn.
Đợi khi đám người đi rồi, Tần Lộ Diên xoay người lại, nhìn đến vẻ mặt Giản Thất Nam như vừa ăn phải cơm thiu, sau đó lại dường như không có việc gì mà lặng lẽ đi qua người hắn.
Tần Lộ Diên bất đắc dĩ, từ phía sau ôm lấy Giản Thất Nam, cằm thân mật cọ cọ sau cổ cậu: “Sao vẻ mặt em lại khó chịu như vậy?”
Giản Thất Nam thu mình trên thảm sô pha, không chịu thừa nhận: “Khó chịu gì chứ?”
Hơi thở của Tần Lộ Diên dừng ở vành tai cậu: “Không có à.”
Giản Thất Nam không chịu mà nổi rụt cổ lại, nhấp môi rồi cứng rắn nói: “Người kia thật là phiền phức, động tay động chân với anh.”
Tần Lộ Diên cuối cùng cũng cười một tiếng thật lâu.
Tần Lộ Diên thực sự đã lâu rồi không cười.
Hắn rút chăn trong tay Giản Thất Nam ra rồi ném lên trên sô pha, chống tay không cho cậu đường lui, Giản Thất Nam bị đối phương dùng đầu ngón tay nhấn vào môi, Giản Thất Nam nhíu mày nói: “Anh nhanh trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nay anh như vậy……”
Cậu định nói anh như vậy sẽ dọa em, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, nghĩ không nên làm quá như vậy.
Tần Lộ Diên lấy cái tay kia ra, thoáng quay đầu dùng chóp mũi chạm mũi cậu, nhẹ nhàng dán lên môi cậu: “Dọa em rồi?”
Giản Thất Nam liếm môi.
Tần Lộ Diên lại dán lên hôn một cái, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, này là vì mệt mỏi quá thôi, em ôm anh một chút thì tốt rồi.”
Giản Thất Nam bủn rủn từ đáy lòng, chống tay trên eo Tần Lộ Diên, nửa đẩy nửa đuổi người đi ra hướng cửa, tai phớt hồng: “Phòng anh ở đối diện đó, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đóng máy … thì ôm anh nhiều hơn một chút.”
Trước mắt thấy đã bị đuổi tới cửa, Tần Lộ Diên khẽ thở dài: “Ôm nhiều hơn một chút là bao lâu chứ.”
Giản Thất Nam nghĩ nghĩ, môi vô thức nói ra mấy chữ: “Đều nghe anh.”
Tần Lộ Diên lặng yên một lát, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Hắn nghĩ hẳn là mình đã được lợi rồi.
Hắn chỉ muốn ôm Giản Thất Nam một lát, lại thành nhiều hơn một chút.
……
Tần Lộ Diên vừa đi, Giản Thất Nam lập tức chạy nhanh với lấy di động, móc ra từ trong túi bên kia viên thuốc, chụp vài bức ảnh, sau đó mở ra giao diện lúc trước cậu đối thoại cùng bác sĩ trên mạng, gửi ảnh chụp đi, sau đó hỏi bác sĩ xem đây là thuốc gì?”
Chờ đợi luôn là điều gì đó vừa lâu lại khiến người trở nên nôn nóng.
Giản Thất Nam tắm rửa xong lập tức cầm điện thoại lên, nhưng bây giờ đã đã khuya, tin nhắn vẫn không có hồi âm, vì thế cậu lại liên tục click vào trang cá nhân của vài bác sĩ, đều đem vấn đề này hỏi qua.
Cậu vừa sấy tóc vừa nhìn chằm chằm vào di động, lúc này chuông cửa bỗng reo lên, cậu vội vàng khóa màn hình lại để đi mở cửa.
Tần Lộ Diên đứng ở trước cửa, vừa tắm rửa xong, đang quấn áo tắm dài, nước trên tóc còn chưa có lau khô, từng giọt từng giọt dọc theo sợi tóc nhỏ giọt xuống tiến vào khe ngực trắng tinh của áo tắm dài……
Hầu kết Giản Thất Nam khẽ động, đôi mắt bỗng nhiên không biết nên đặt ở chỗ nào, đành phải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú trưng ra của Tần Lộ Diên: “Sao anh lại qua đây?”
Giữa mày Tần Lộ Diên nhăn nhẹ: “Trong phòng tôi có con gái.”
Giản Thất Nam sửng sốt: “Cái gì?”
“Trên giường.” Tần Lộ Diên duỗi tay ôm lấy Giản Thất Nam, vừa đẩy vừa cọ cậu đi vào bên trong, thuận tay đóng cửa phía sau: “Không biết là ai, lại dám tiến vào.”
Giản Thất Nam cuối cùng cũng nghe ra, có người trong lúc Tần Lộ Diên tắm rửa mà đưa người vào trong phòng hắn …
Cậu tự hỏi đây có phải là chiêu dùng để lấy lòng Tần Lộ Diên hay không, hay vẫn còn chủ ý nào khác, chỉ là cậu cảm thấy đều không phải ý tốt gì. Cậu tưởng tượng mấy năm nay hắn đứng ở giữa vòng danh lợi như vậy, không biết đã phải trải qua bao nhiêu chuyện rồi.
Tần Lộ Diên hạ mình nói: “Anh muốn ngủ với em, được không.”
Ngực Giản Thất Nam như bị ai đó cào khẽ.
Sao cậu có thể không nhớ cái ôm của Lộ Lăng chứ, chỉ là… Cậu theo bản năng để mắt đến di động đặt trên tủ đầu giường, không biết tin tức mình đang chờ đợi khi nào sẽ được phản hồi……
Tóc Tần Lộ Diên còn ẩm ướt, làn da dưới ánh đèn có chút nhợt nhạt, ánh mắt hạ thấp mà buông xuống, lộ ra vẻ mặt lẻ loi yếu ớt.
Giản Thất Nam đứng nhìn hắn nhiều hơn một giây, lập tức xuống nước, lởi nói từ chối rối cuộc vẫn không thể nói ra: “Được thôi.”
Giản Thất Nam đi ngang qua mép giường, thuận tay cầm lấy di động, lại bị Tần Lộ Diên nhẹ nhàng ngăn cản, để ở trên bàn, rồi đem máy sấy đưa cho cậu: “Giúp tôi sấy tóc đi.”
Giản Thất Nam cùng chiếc di động như cách xa nghìn trùng nhìn nhau: “…”
Sau khi sấy tóc và rửa mặt xong xuôi, hai người rốt cuộc cũng leo lên giường nằm.
Giản Thất Nam một lần nữa nhớ tới điện thoại di động trên bàn, muốn đi lấy, bị Tần Lộ Diên kéo lại ôm, lồng ngực ấm áp dán vào sau lưng cậu, thấp giọng nói: “Ngủ thì đừng nghịch di động, nghe lời.”
Giản Thất Nam ngoan ngoãn lùi vào lòng ngực ấm áp của Tần Lộ Diên
Anh cậu khi ngủ không thích nói chuyện, trước kia Giản Thất Nam không ngủ được thì đều ở bên tai anh lải nhải, chính là lời nói đi lại giống như chìm vào biển rộng, không có một chút hồi đáp nào.
Đặc biệt là khi còn ở trung học, lời nói của Giản Thất Nam lại từ từ nhiều lên, sự tò mò đối với đồ vật xung quanh cũng trở nên nhiều hơn. Vì thế buổi tối làm xong bài tập nằm lên giường, lúc sau lại nhàn rỗi xuống dưới thì thường xuất hiện hai vấn đề, sau đó cũng không nghe được lời hồi đáp, liền im lặng trong chốc lát.
Qua vài phút giống cảm thấy như vết sẹo đã sớm quên lại nhói lên, vấn đề nhỏ thôi nhưng tiếp tục chăm chỉ nhảy ra bên ngoài.
Không phải lúc nào cũng không có hồi đáp, nhưng cậu chính là muốn hỏi, chính là muốn cào một cái liền cào một cái, giống như một chú mèo nhỏ ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, muốn khiến cho người nào đó chú ý tới.
Cậu biết Lộ Lăng không ngủ, cũng biết Lộ Lăng sẽ không nổi giận.
Lúc này Giản Thất Nam lại không có cái thói quen kia, rõ ràng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không hỏi ra, cũng không dám hỏi. Đáy lòng cậu như đè nặng một cục đá, vừa lớn vừa nặng, ép cậu không dám tùy tiện nhúc nhích, sợ một khi ném cục đá đó đi thì sẽ làm người bên cạnh bị thương.
Vì thế cậu lựa chọn câm miệng, cả một đêm không nói gì.
Hôm sau Giản Thất Nam trộm rời khỏi giường trước, cậu xốc chăn lên, cẩn thận chuẩn bị khom lưng xuống giường, lại bị bắt ngay tại trận, một lần nữa bị cuốn trở về trong chăn: “…… Đừng nhúc nhích.”
Giọng Tần Lộ Diên vào sáng sớm đặc biệt trầm thấp khàn khàn, đến tận khi lỗ tai Giản Thất Nam ngứa ngáy, xương cốt cũng mềm ra.
Thẳng đến khi Tần Lộ Diên mệt mỏi tỉnh lại, hai người xuống giường rửa mặt thay quần áo rồi ăn bữa sáng, chuẩn bị ra cửa đi quay cảnh cuối với đoàn phim vào hôm nay, Giản Thất Nam cuối cùng cũng được chạm vào di động.
Cậu nhìn thấy trong di động có thông báo tin nhắn trả lời, lập tức tìm lí do vào WC đóng cửa lại.
…...
Tần Lộ Diên cầm áo khoác đi ra tới cửa, cúi đầu xem tin tức của đạo diễn, lúc này cửa thang máy “Đinh” một tiếng, tiếng giày cao gót dẫm lên mặt đất “Thùng thùng” ngày càng rõ ràng.
Tần Lộ Diên ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt Chu Tường mỉm cười đi tới, đôi tay ôm ngực nhìn hắn: “Nghe nói cảnh quay của cậu ngày hôm qua đã kết thúc rồi, tôi còn cho cậu thêm một ngày nữa đó. Thế nào, có thể đi chưa?”
Giữa mày Tần Lộ Diên nhăn nhẹ, tay cầm di động cuộn lên lại buông ra, đang muốn mở miệng thì đã nghe thấy trong phòng phía sau truyền đến tiếng va chạm.
Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giản Thất Nam mơ màng hồ đồ mà từ trong phòng đi ra, vẻ mặt trắng bệch, đáy mắt mang cảm xúc phức tạp không cách nào tả được… Tần Lộ Diên đối mắt với cậu, đáy lòng đột nhiên trầm xuống.
Ý thức được hai người tối hôm qua ở chung một phòng, sắc mặt Chu Tường trầm xuống, lạnh giọng nói: “Lộ Diên, sau khi kết thúc cảnh quay, chúng ta cần phải trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro