Chương 5: Lần đầu gặp

Lời cậu nói bên tai như một cái búa nặng nghìn cân hung hăng đập vào lồng ngực của Tần Lộ Diên, hắn thoáng tách ra, sau đó dùng hai tay ôm mặt Giản Thất Nam, hô hấp có chút nặng nề: “Vừa mới gọi cái gì?”

Yết hầu Giản Thất Nam khẽ trượt, mơ màng gọi: "Anh…”

Tần Lộ Diên im lặng vài giây, cảm thấy mình đúng là điên rồi, hắn ôm eo cậu, cuộn chặt người nọ vào lòng ngực mình…

Giản Thất Nam nằm trong lòng ngực Tần Lộ Diên, giấc mộng đêm khuya luôn mơ hồ và hỗn loạn, cậu thoáng nghe được giọng của người phụ nữ, cảm nhận được có một lực đẩy nhẹ phía sau lưng khuyến khích mình tiến lên.

“Nam Nam, sau này Lộ Lăng chính là anh trai con, mau tiến lên gọi anh đi.”

"Anh trai.”

Cậu bé nhỏ nhắn lo lắng túm chặt góc áo mình, rõ ràng là mười tuổi, nhưng Giản Thất Nam lại gầy hơn rất nhiều so với những người bạn cùng lứa, cậu rũ mắt, khẽ cau mày, miệng nhỏ mím chặt, nhìn là biết cậu vô cùng không tình nguyện gọi ra hai tiếng “Anh trai” này.

Lộ Nhàn là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, Giản Thất Nam có thể ngửi được mùi nước hoa rất dễ chịu trên người bà, giọng nói trong trẻo ngọt ngào, tiếng cười rộ lên giống như một người mẹ luôn dịu dàng và cưng chiều con mình.

Trên thực tế, Lộ Nhàn đúng là có một khuôn mặt xinh đẹp, mày lá liễu môi đỏ mọng, vẻ ngoài vô cùng quyến rũ.

Lộ Lăng là con trai của bà, nhưng lại rất khác so với Lộ Nhàn.

Hệ thống thông gió trong khu dân cư cũ rất kém, không khí oi bức, tiếng quạt trên đầu cứ vang lên tiếng “vù vù”, giống như nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tóc mái trên trán Giản Thất Nam ướt đẫm mồ hôi, mờ mịt và cảnh giác đứng yên một chỗ, cho dù người phụ nữ có nói cỡ nào, cậu vẫn không nghe được câu trả lời từ người anh trai kia.

Buổi tối sau khi Lộ Nhàn giúp Giản Thất Nam rửa mặt thay quần áo sạch sẽ xong thì dỗ cậu gọi một tiếng mẹ, nhưng có lẽ xưng hô này khá xa lạ, Giản Thất Nam mím môi không nói gì, Lộ Nhàn cũng không để ý, đứa nhỏ này lớn lên rất đẹp, Lộ Nhàn thực sự rất thích: “Vậy thì không gọi mẹ, cứ gọi là dì giống như lúc con ở trại trẻ mồ côi đi.”

Nhà ở không lớn, chỉ có phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, còn có hai phòng ngủ, một phòng là của Lộ Nhàn, phòng còn lại đương nhiên sẽ là của Lộ Lăng, bên trong phòng của Lộ Lăng còn có một phòng rộng sáu bảy mét đựng đồ lung tung, bên trong nhét đầy những hộp lớn bé, chỉ ngăn cách với phòng của Lộ Lăng bằng một cánh cửa.

Buổi tối, đã đến giờ đi ngủ.

Người phụ nữ dỗ Lộ Lăng, nói lúc nào rảnh sẽ đem phòng để đồ kia cho em trai ở, bây giờ cứ để em trai ngủ cùng giường với hắn, Lộ Nhàn đến đưa Giản Thất Nam lên giường, đắp chăn đoàng hoàng, sau đó dặn Lộ Lăng không được bắt nạt em trai.

Lộ Lăng không có bắt nạt em trai, thậm chí còn không đến gần giường.

Lộ Lăng vẫn luôn đứng ở xa, thỉnh thoảng sẽ đụng phải cạnh bàn gây ra tiếng vang, động tĩnh lớn, Giản Thất Nam sẽ lập tức nhăn mày mà nắm chặt chăn, giống như con nhím nhỏ dựng thẳng gai nhọn, đôi mắt trống rỗng bất an nhìn xung quanh. 

Bàn học được đặt cạnh cửa sổ, cách giường hai mét, Lộ Lăng đứng cạnh bàn, nhìn chằm chằm tấm vải mỏng trên giường không chớp mắt.

Tay phải của hắn ấn mở công tắc đèn trên tường, nhìn cậu bé đang run rẩy trên giường, hắn hung ác ấn tắt đèn, sau đó lại mở lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần.

Ánh trăng nhợt nhạt chiếu từ ngoài cửa sổ vào, Lộ Lăng ẩn mình trong ánh sáng chờ đợi phản ứng của cậu.

Nhưng cậu bé kia không khóc cũng không kêu, thậm chí đôi mắt cũng không chớp một chút. 

Ánh mắt lạnh lẽo của Lộ Lăng lập tức trở nên mấy hứng mà tối sầm lại.

Hắn không tới gần giường nửa bước, cả đêm gối tay nằm bò ra bàn học, hôm sau khi Lộ Nhàn còn chưa thức thì Lộ Lăng đã tự mình xách cặp đi học.

Hai đứa trẻ vẫn duy trì trạng thái này trong nửa tháng.

Buổi chiều, Lộ Nhàn cùng với vài người ngồi dưới cây táo trong sân lớn đánh bài, người phụ nữ ngồi đối diện nhìn chằm chằm bà, hỏi: “Không phải cô mới nhận nuôi một đứa bé từ trại trẻ mồ côi à? Lâu như vậy sao vẫn chưa thấy nó.”

Mặc dù nghỉ ở nhà, Lộ Nhàn vẫn trang điểm chỉn chu, môi hồng răng trắng cười rộ lên: "Ừm, đứa bé đó sợ người lạ nên mới không ra ngoài. Có đôi khi tôi phải ở đoàn phim từ mười ngày đến nửa tháng, Tiểu Lăng tính tình cô độc lại không có bạn bè, bây giờ bên người có thêm một đứa trẻ nữa, như vậy thì hai anh em có thể chơi với nhau rồi.”

Người phụ nữ kia hạ giọng làm mặt quỷ: "Vậy sao cô không chọn đứa nào tốt hơn chút? Chọn một đứa mù làm gì?”

Lộ Nhàn không để ý đến lời nói kia, quăng bài xuống: “Ầy, tôi thấy đứa bé này rất xinh đẹp, đến khi các cô nhìn thấy thì cũng sẽ muốn nhận nuôi thôi. Hơn nữa nếu không phải bị mù thì điều kiện nhận nuôi của đứa bé đó đã tốt hơn này nhiều rồi. Với cả, mắt không nhìn thấy thì có sao? Vừa hay sẽ không chạy loạn làm bậy, bớt rất nhiều việc. Hơn nữa, đôi mắt kia của nó cũng không phải không thể chữa được.”

"Cô còn muốn chữa mắt cho nó? Thật chưa thấy ai giống Bồ Tát sống như cô, chắc là tốn không ít tiền đâu.”

“Tiền tiền tiền, mở miệng ra đều là tiền, nghe thực thô tục. Chưa biết chừng sau này tôi sẽ nổi tiếng thì sao? Thiếu gì chút tiền ấy?”

Mấy năm trước Lộ Nhàn dọn vào khu này, lúc tới còn mang theo một đứa bé bốn tuổi, ăn mặc thời trang, trang điểm lòe loẹt, không hợp với những người phụ nữ trong cái khu này chút nào.

Một người phụ nữ không chồng còn mang theo đứa con như vậy đã trở thành đề tài được hàng xóm say sưa kể trong suốt hai năm.

Lúc đầu, mọi người bên ngoài đều tỏ ra lịch sự, nhưng thật ra lại không thích bà, nhưng bà một chút cũng không thèm để ý, gặp người khác vẫn luôn tươi cười chào hỏi, thời gian trôi qua, mọi người dần phát hiện người phụ nữ nhìn bề ngoài thì xinh đẹp lộng lẫy, nhưng thật ra trong đoàn phim cũng chỉ đóng những vai quần chúng, cũng không phải nghề nghiệp không đứng đắn gì, tính cách còn hào phóng nhiệt tình, lâu dần họ cũng không còn thành kiến với bà nữa.

"Gần đây cô có định đóng phim nữa không?”

“Cũng không chắc, tôi đang định tham gia vào một đoàn phim.”

"Lần này cô đi trong bao lâu?”

"Khoảng nửa tháng.” Lộ Nhàn nói: “Dù sao Tiểu Lăng cũng đã có thể tự chăm sóc bản thân, tôi cũng không lo lắng gì nhiều, mọi người ngày thường giúp tôi chăm sóc thằng nhóc một chút, trở về tôi sẽ mua quà cho mọi người.”

"Ai quan tâm đến quà cáp của cô chứ? Tôi nói này, tính cô nóng nảy như vậy, sao lại có thể nuôi ra cái tính kia của Tiểu Lăng vậy chứ.” 

Người phụ nữ thở dài: "Khi đó nó mới sáu tuổi đi, cô đã ném nó ở nhà, một lần ném này lại chính là nhiều năm, giờ thì hay rồi, nuôi ra một đứa nhỏ không muốn làm quen với ai.”

Lộ Nhàn mở miệng nhưng lại không nói nên lời.

Mặt trời đã lặn, bà nhớ tới cái gì đó, đứng lên vỗ vỗ thân váy: “Đứa nhỏ Tiểu Lăng này sao bây giờ còn chưa thấy về.”

Lộ Nhàn đi nhanh ra ngoài, vừa đến cửa đã thấy Lộ Lăng đang đeo cặp đứng đó, đôi mắt trống rỗng nhìn con đường đối diện, như một cái cọc gỗ không nhúc nhích.

Lộ Nhàn đứng sau lưng gọi hắn: “Sao con không vào nhà, đứng ở cửa làm gì?”

Lộ Lăng không trả lời tiếng nào, bị Lộ Nhàn nửa túm nửa xách về nhà.

Vừa về nhà đã thấy Giản Thất Nam đang trèo cửa sổ, Lộ Nhàn sợ hãi vội vàng chạy đến bắt người trở về, Giản Thất Nam sợ tới mức vung tay vung chân đấm đá một hồi, nhưng trước sau vẫn không kêu một tiếng, Lộ Nhàn ôm cậu vào ngực dỗ dành: “Sợ cái gì, mẹ không đánh con. Nhớ kĩ lần sau không được trèo cửa sổ, phía dưới rất cao, lỡ như ngã xuống thì phải làm sao bây giờ? Tiểu Lăng, khoảng thời gian này con trông chừng em trai được không?”

Lộ Lăng đứng ở cửa quay mặt không để ý.

Lộ Nhàn xách Lộ Lăng đến, để cho hai anh em đứng sát nhau, dịu dàng khuyên bảo Lộ Lăng: “Ăn cơm thì cứ ra quán của bác Lý ở đầu hẻm, nhớ rõ dắt theo em trai, đừng bỏ đói em. Tiền tiêu vặt để trong ngăn kéo, điện thoại cũng để ở đấy, đừng quên sạc pin, mẹ không gọi được sẽ rất lo lắng.”

Giản Thất Nam không hiểu đóng phim là cái gì, chỉ biết Lộ Nhàn phải rời đi rất lâu.

Cậu có thói quen ở một mình, nhưng bên cạnh còn có một người anh trai kỳ lạ khiến cậu hơi lo lắng.

Lộ Nhàn thấy hai đứa nhỏ như vậy thì không yên tâm, muốn hai đứa thân nhau hơn, bà nắm tay Lộ Lăng sờ lên đầu Giản Thất Nam, cười nói: "Em trai rất đáng yêu, có đúng không?”

Lộ Lăng nắm chặt tay, không muốn sờ.

Lộ Nhàn hết cách, nắm tay Giản Thất Nam đi đến chỗ nhóm hàng xóm chào hỏi, nhờ mọi người có rảnh thì đến nhà xem giúp hai đứa trẻ, mọi người ngoài miệng thì nói Lộ Nhàn không giống bậc ba mẹ chút nào, nhưng vẫn kêu bà cứ yên tâm mà đi.

Lộ Nhàn đi phía trước mang một đống đồ trở về, tất cả đều là cho Giản Thất Nam dùng, một cái gậy dò đường mới, còn có rất nhiều sách giáo khoa của nhi đồng dành cho người mù cùng với rất nhiều đồ chơi dành cho mấy bé trai tầm tuổi này thích.

Lộ Nhàn xoa đầu Giản Thất Nam: "Nam Nam có muốn đi học không? Chờ khi về mẹ sẽ tìm cho con một ngôi trường tốt nhất, được không?”

Giản Thất Nam không biết đi học là như thế nào, nhưng cậu biết mỗi lần Lộ Lăng không có ở nhà chính là do hắn đi học, cậu nghĩ nếu đi học sẽ phải ở gần Lộ Lăng, nên lập tức cau mày lắc đầu.

Lộ Nhàn cười nói: “Không đi học thì con sẽ không thể trưởng thành, Nam Nam không muốn thành người lớn sao?”

Giản Thất Nam phân vân.

Lộ Nhàn xoa bóp khuôn mặt cậu: “Trong khoảng thời gian mẹ đi làm nhớ nghe lời anh trai, biết chưa?”

Giản Thất Nam gật đầu.

Lộ Nhàn đi vào buổi sáng cuối tuần, bà đánh một tầng phấn nền thật dày, khó khăn che đi vẻ mệt mỏi trên mặt, mùi son phấn trên người càng nặng nề hơn, vừa đến gần thì Lộ Lăng đã tránh xa.

Bà thở dài, xoa đầu con trai, lời nói thấm thía: "Tiểu Lăng của chúng ta phải học tập thật tốt, tương lai trở thành bác sĩ, luật sư, thành người có triển vọng… Đừng giống mẹ, sau này nghìn lần đừng đi theo con đường diễn viên này.”

-

Lộ Nhàn vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai đứa trẻ mười tuổi.

Giản Thất Nam vẫn ghé đầu bên cửa sổ như cũ, ánh nắng ấm áp chiếu vào khiến cậu thoải mái, xung quanh cũng yên tĩnh.

Trước kia ở trại trẻ mồ côi, bên tai cậu luôn là tiếng ồn, lần đầu tiên cậu biết có đứa trẻ giống mình, cả ngày có thể không nói một câu.

Giản Thất Nam chỉ ăn một bát mì trước khi Lộ Nhàn rời đi, Lộ Lăng cũng không đưa em trai mình đến quán cơm của bác Lý như đã được dặn, mãi đến tối bác Lý mới nhớ ra nhà họ Lộ còn có một nhóc mù, nên mới bưng một chén cơm đến cho cậu.

Đưa xong cơm bác Lý ở lối vào bắt gặp Lộ Lăng thì dạy dỗ hắn vài câu, sau đó bị ánh mắt chăm chú của Lộ Lăng làm cho im lặng.

Không phải ngày nào Lộ Lăng cũng đến quán ăn, nhưng mỗi lần hắn đến bác Lý đều sẽ gắp thêm đồ ăn để đem về cho nhóc mù ở nhà, Lộ Lăng không muốn, hàng xóm đang ăn trong quán cũng trách mắng hắn: “Sao lại đối xử với em trai mình như vậy?”

Lộ Lăng lạnh giọng: “Nó không phải em trai con.”

Có người cười như không cười, nói: "Mẹ con cũng bảo đấy là em trai con, vậy thì nó chính là em trai con.”

"Mẹ con lần này bao giờ mới trở về?”

“Cô ấy giờ đã có đứa con khác, chỉ sợ sau này không cần con nữa đâu.”

Ngoài miệng Lộ Lăng không nói gì, cũng đã cố gắng che dấu, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, sự hoảng loạn cùng tức giận trong mắt cũng bị mọi người nhìn thấy, sau đó biến thành một trò cười.

Cuối cùng Lộ Lăng cũng không đem cơm về cho Giản Thất Nam, bác Lý đành tự mình đưa.

Bác Lý cứ như vậy đem cho cậu rất nhiều bữa cơm, Giản Thất Nam cũng không chống đối lại bác Lý nữa, ăn xong cơm chiều, bác Lý nửa dụ nửa kéo cậu ra ngoài sân, thu hút không ít chú bác đến vây xem.

Giản Thất Nam giống như một chú cừu non bị một đám người xoay vòng vòng, càng giãy giụa thì mọi người càng lấn đến lợi hại.

Lộ Lăng đứng ở dưới cây táo to hờ hững nhìn.

Có người phụ nữ quay đầu trêu hắn: “Tiểu Lăng à, em trai con lớn lên thật ngoan, lỡ sau này mẹ con càng thích em trai hơn thì làm sao bây giờ? Không khéo mẹ con sẽ bị em trai cướp mất ấy chứ!”

Lộ Lăng lập tức quay đầu rời đi.

Giản Thất Nam bỗng nhiên giãy giụa đẩy người đang ôm mình ra, đứa trẻ nhỏ không biết lấy đâu ra sức lớn như vậy, hét lớn nói: “Tôi không cướp mẹ! Tôi không cần mẹ!”

"Ây đứa nhỏ này, có đứa con nào mà không cần mẹ chứ?”

Giản Thất Nam vùng ra chạy, cầm gậy dò đường muốn về nhà, nhưng cậu lại không tìm thấy đường về, vòng đi vòng lại, còn bị ngã mấy lần, từ cửa sau đi ra ngoài, gậy dò đường chạm phải phần gồ ghề của mặt đường, khung cảnh lạ làm cho cậu sợ hãi.

Cậu dừng bước, đôi mắt không chớp mà nhìn khắp nơi.

Lộ Lăng ngồi ở dưới gốc cây xanh, trong tay nghịch mấy viên đá nhỏ, nhìn thấy nhóc mù xuất hiện, ánh mắt chú ý nhìn qua.

Trước mặt nhóc mù là bụi cỏ, cỏ ở đây mọc sâu hơn so với cỏ trong sân nhiều, bởi vì chúng lớn lên ở bên cạnh hồ nước, nhóc mù đi đến phía trước, mà ở phía trước chính là ao cá sâu ba mét.

Giản Thất Nam đứng tại chỗ một lúc lâu.

Lộ Lăng ở một bên yên tĩnh nhìn.

Sau một lúc lâu, Giản Thất Nam di chuyển, cậu cầm gậy dò đường, muốn vượt qua bụi cỏ dại, lúc này ở phía trước bỗng nhiên có một tiếng "bùm”, giống như có thứ gì rơi xuống nước tạo thành tiếng vang.

Giản Thất Nam dừng chân, biết không thể tiến lên phía trước, cậu hoảng loạn lùi về sau.

Thính giác của cậu rất nhạy, ngay sau đó phía sau vang lên hai tiếng động nhỏ, cậu cảnh giác, lập tức giơ gậy dò đường về hướng có tiếng động: “Ai, ai đang ở đó?”

Trước kia đám trẻ ở trại trẻ mồ côi cũng hay thường xuyên ném đồ, đẩy cậu một cách bất ngờ mà không có lý do.

Lộ Lăng vốn dĩ muốn rời đi, nhóc mù lại nghe được tiếng bước chân của hắn, bước chân của hắn lại thu về, sau đó đứng trước mặt Giản Thất Nam, nhìn bộ dáng sợ hãi của cậu.

Giản Thất Nam rất nhanh đã đoán được là ai.

Đám trẻ ở trại trẻ mồ côi trước kia chỉ khiến Giản Thất Nam cảm thấy chán ghét, nhưng Lộ Lăng thì khác, cậu sợ Lộ Lăng.

Cậu nhỏ giọng mở miệng: "Anh trai…”

Nghe thấy tiếng gọi anh trai, Lộ Lăng nhăn mặt: "Tôi không phải anh trai cậu.”

Đây là câu đầu tiên mà Lộ Lăng nói với cậu, Giản Thất Nam ngây ra vài giây, sau đó bước chân lui ra sau.

Mắt thấy cậu bước qua cỏ dại, Lộ Lăng thản nhiên, trơ mắt nhìn nhóc mù một chân dẫm vào không trung rồi ngã xuống –

Giản Thất Nam rơi xuống ao nước, nước nhanh chóng tràn vào mũi miệng cậu, cậu sợ tới mức ra sức giãy giụa, cũng không biết nên kêu ai, bèn gọi người trên bờ: "Anh, anh trai, Lộ–”

Nhìn thấy người trong nước giãy giụa, ánh mắt bình tĩnh của Lộ Lăng mới lấy lại tinh thần, khẽ chuyển động.

Nhưng hắn không dám tới gần hồ nước mà chỉ im lặng đứng im, tiếng la hét của Giản Thất Nam không ngừng kích thích hắn, hai chân đang đứng tại chỗ của Lộ Lăng dịch vài cái, nhìn thấy ao nước sâu không thấy đáy thì lại dừng bước chân, ngón tay không tự giác vò quần của mình.

Cuối cùng, Lộ Lăng quay đầu chạy ra cửa nhỏ, lúc này mọi người nghe thấy tiếng cũng chạy tới, vừa vặn đụng phải Lộ Lăng, sắc mặt hắn tái nhợt: "Nhóc mù cậu ta…”

Hai người đàn ông đẩy hắn ra chạy tới bên hồ, bên tai truyền đến tiếng mọi người xung quanh trách móc: “Có phải con đẩy em trai không? Tiểu Lăng con ngày càng kỳ cục!”

Lộ Lăng bị đẩy ngã ở cửa, tất cả mọi người đều nhào đến bên ao nước.

Giản Thất Nam được cứu lên, phun ra rất nhiều nước, sắc mặt trắng bệch, cả người lạnh đến phát run.

Lộ Lăng bị đẩy ngã rất đau, nhưng không kêu nửa lời, chầm chậm từ dưới đất bò lên nhìn nhóc mù, nhìn mọi người ôm cậu vào lòng, hỏi có phải anh trai đẩy xuống không?

Lộ Lăng mười tuổi đã rất hiểu chuyện, tự mình ăn cơm, giặt quần áo, ngủ, đi học mà không cần người khác giúp đỡ, hắn không có người thân, không có ai dựa vào nên cũng không có ai thương hắn.

Nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới mười tuổi, mặc dù máu lạnh, nhưng vẫn có chút sợ hãi trời sinh đối với người lớn.

Hắn chăm chú nhìn chằm chằm Giản Thất Nam, đôi mắt trống rỗng cũng không giấu được vẻ hoảng loạn.

Giản Thất Nam bướng bỉnh cắn môi, nước mắt lại chảy ào ào xuống, ở giữa những lời trách cứ của mọi người, phát ra âm thanh nghẹn ngào: "Không, không phải…”

Tất cả mọi người trở nên yên lặng.

Đôi mắt Lộ Lăng vẫn không nhúc nhích, tay nắm chặt quần.

"Thật không phải nó đẩy? Đừng sợ, nói thật đi, bác giúp cháu lấy lại công bằng.”

“Chút nữa bác sẽ gọi cho mẹ cháu, chờ mẹ cháu về nhất định sẽ dạy dỗ lại nó!”

Giản Thất Nam vẫn kiên quyết lắc đầu, nói: "Không phải...”

Mặc kệ mọi người có tin hay không, việc này cứ như vậy mà kết thúc.

Giản Thất Nam nghe được mọi người nói Lộ Lăng máu lạnh, một đứa trẻ sao có thể không có tình người như vậy, thấy em trai rơi xuống nước mà lại thơ ơ, lạnh nhạt.

Giản Thất Nam nghe xong cũng cho rằng là như vậy.

Đêm nay trời mưa rào có cả sấm chớp.

Tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm vang lên lọt vào trong phòng, Giản Thất Nam nằm rúc vào góc giường, sấm vang lên một tiếng, cậu lại run một chút.

Mấy ngày trước Lộ Lăng chưa từng vào căn phòng này ngủ, lúc này hắn vẫn đứng ở cửa, một lúc lâu sau thì đi đến bên cửa sổ, bò lên rồi đóng lại.

Âm thanh bên ngoài chỉ trong chốc lát đã giảm đi rất nhiều.

Giản Thất Nam nghe thấy bên cửa sổ có tiếng bước chân, Lộ Lăng nhảy xuống gây ra tiếng động dọa cho Giản Thất Nam nhảy dựng, cậu đột nhiên kéo chăn che kín đầu.

Lộ Lăng đứng im tại chỗ vài giây, một lát sau, giọng nói trẻ con của cậu trai vang lên: “Nếu cậu nói cho bọn họ là tôi đẩy cậu, vậy thì đã không cần cùng tôi ở chung một phòng nữa rồi.”

Người trong chăn một hồi lâu mới ló đầu ra một chút.

Tóc Giản Thất Nam nhạt màu, nhìn có chút suy dinh dưỡng, đỉnh đầu còn có hai sợi tóc dựng thẳng lên, nhưng cậu vẫn rất kiên quyết: "Không phải anh đẩy.”

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Lộ Lăng không gây ra tiếng động, cậu không biết Lộ Lăng rời đi khi nào.

Nhưng cậu biết cửa sổ và cửa phòng đều đã được hắn đóng lại, tiếng sấm cũng không còn dọa người nữa.

Hôm sau tỉnh dậy, Giản Thất Nam ngửi được mùi thức ăn nhàn nhạt, làm cho bụng cậu bắt đầu kêu, cậu sờ soạng, ở trên bàn xuất hiện chén sủi cảo.

Bác Lý không làm bữa sáng nên cũng sẽ không đem buổi sáng đến cho cậu, cậu đã rất nhiều ngày không ăn sáng.

Cậu biết, đây là Lộ Lăng để lại.

Bắt đầu từ hôm đó, một ngày ba bữa đều đúng giờ xuất hiện trên bàn của cậu, chỉ là món ăn luôn không thay đổi, ngày nào cũng giống nhau.

Bây giờ là giữa trưa, Giản Thất Nam nghe được tiếng động của Lộ Lăng trở về đưa cơm, cũng không biết cậu lấy đâu ra can đảm, chậm rì rì mở cửa ra, ghé vào khung cửa nhìn về hướng phòng khách, từ chuyển động nhẹ đến không phát ra âm thanh.

Lộ Lăng bị bắt gặp đang cầm chén đũa lập tức đứng im như bức tượng gỗ bị đóng đinh tại chỗ, Giản Thất Nam đi đến bên cạnh bàn ăn, Lộ Lăng càng làm việc nhẹ nhàng hơn, cho đến khi Giản Thất Nam sờ cái bàn trống, nhẹ giọng hỏi: “Anh ơi, cơm của em đâu?”

Lộ Lăng: “...”

Lộ Lăng cũng không tránh né, đặt chén cơm trên bàn, sau đó đứng một bên nhìn chằm chằm nhóc mù.

Nhóc mù này giống như không sợ hắn, thế mà còn dám nói với hắn: "Anh không phải đi học sao?”

Lộ Lăng đứng tại chỗ, không ngừng dịch chuyển hai chân, cuối cùng lạnh mặt nói: “Trường gần đây.”

"Ồ.”

Bắt đầu từ hôm nay, hai người nói chuyện nhiều hơn, tuy rằng mỗi câu rất ngắn, cũng không có nối tiếp.

Lộ Lăng nói cho Giản Thất Nam cái nào đặt ở đâu, cái nào là đồ của hắn, không được chạm vào, Giản Thất Nam đều gật đầu nhớ kỹ.

Chỉ mấy ngày, Giản Thất Nam đã không còn sợ hãi Lộ Lăng.

Nhưng mà những ngày như vậy cũng không được bao lâu, Giản Thất Nam lại có chuyện.

Buổi chiều lúc Lộ Lăng vừa mới tan học cầm theo hộp đồ ăn đi lên tầng, ngẩng đầu lên đã thấy nhóc mù đang dùng gậy dò đường, bỗng nhiên bước hụt chân, ngã lăn xuống dưới bậc thang xi măng, người cậu mềm nhũn, đau đến mức co ro lại trên mặt đất, nhưng không khóc to mà chỉ phát ra vài tiếng hừ hừ nhỏ.

Lộ Lăng vội chạy đến, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh nhóc mù, tay không biết nên để chỗ nào, cũng không dám tự ý chạm vào, chỉ lạnh lùng nói: "Đừng khóc.”

Giản Thất Nam thật sự nghe hắn, không rên hừ hừ nữa, nghĩ thầm mọi người nói Lộ Lăng máu lạnh quả không sai, sau đó đã bị Lộ Lăng nhéo cổ, xách từ mặt đất lên, một đường như thế về nhà.

Nhóc mù ngã bị thương ở đầu gối, đau đến mức rít lên.

Lộ Lăng ngồi xổm dưới mặt đất bôi thuốc cho cậu, tay cầm tăm bông để ra xa, giọng nói nghe khá phiền lòng: "Ai bảo cậu chạy ra ngoài?”

Giản Thất Nam ngậm miệng không nói lời nào.

Mặc kệ đứa trẻ có bao nhiêu tuổi đi nữa, ở trong nhà lâu rồi cũng sẽ muốn rời đi, Giản Thất Nam cũng vậy. Cậu nghĩ mỗi ngày di chuyển một ít, lâu dần quen rồi có thể tự mình đi xuống tầng, nhưng cậu không nghĩ tới ngày đầu tiên đã ngã đến mặt mũi bầm dập.

Lộ Lăng nói: "Lần sau ngã nữa cậu sẽ rất đau.”

Ngoài mặt thì Giản Thất Nam nghe theo, nhưng ngày hôm sau khi Lộ Lăng vừa rời khỏi nhà, cậu lại lấy gậy dò đường đến cầu thang mò mẫm, lần này cậu có thể xuống cầu thang, nhưng nơi bầm tím hôm qua lại chạm vào khối đá chỗ ngoặt cầu thang, tạo thành vết thương mới rất đau, nhưng cậu không dám rên rỉ.

Kết quả là buổi tối vẫn bị Lộ Lăng phát hiện, hắn nhìn nhóc mù đi khập khiễng, nhíu mày thật chặt.

Lần này hắn không cho Giản Thất Nam uống thuốc, để cậu cảm nhận cơn đau, như vậy mới nhớ lâu được.

Nhưng đáng tiếc Giản Thất Nam quên rất nhanh, ngày hôm sau lại trốn đi.

Cậu không biết hôm nay là cuối tuần, cũng không biết Lộ Lăng vẫn luôn ở nhà, mới ra được một lúc thì Lộ Lăng cũng lặng lẽ theo sau. 

Giản Thất Nam thuận lợi từ tầng năm xuống tầng một, mấy dì ở xung quanh đến nhìn cậu, khen một tiếng: “Nam Nam có thể tự mình xuống tầng sao? Lại đây thím lột đậu phộng cho con ăn!”

Giản Thất Nam không thích hàng xóm xung quanh, quay người muốn đi, vừa lên bậc thang thì ngã lăn xuống.

Cậu nghe được có tiếng người phụ nữ đến bên cạnh cười, nhưng tiếng cười vừa phát ra thì đột nhiên im bặt, sau đó cổ cậu lại bị nhéo, một lần nữa cậu lại bị Lộ Lăng xách từ dưới đất lên.

Giản Thất Nam vô thức sợ Lộ Lăng mắng mình, kết quả hắn không nói cái gì, từ trên mặt đất cầm lấy chiếc gậy dò đường trong tay cậu, hắn sửa lại tư thế, nắm lấy cổ áo thay vì lớp vải trên vai cậu, ra lệnh: "Đi.”

Thế nên cả buổi sáng này, Giản Thất Nam bị hắn nắm quần áo đi khắp nơi trong sân, lâu lâu hắn lại đá vào chiếc gậy dò đường của cậu để đánh dấu địa điểm hay chướng ngại vật, sau đó đưa cậu về nhà: "Lần này mà không nhớ được nữa thì cậu chính là đồ ngốc.”

Giản Thất Nam không phục, khuôn mặt nhỏ nhắn phản bác lại: "Em không phải đồ ngốc.”

––

Trong căn chung cư, Giản Thất Nam say rượu ngủ quên mất.

Ngón tay Tần Lộ Diên cào cào mặt cậu, trong mắt đầy mệt mỏi, cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng Giản Thất Nam: "Còn biết kêu anh trai.”

Sáu năm trôi qua, dù tiếng "anh trai” này có xuất phát từ áy náy hay khao khát, ít nhất trong lòng sói con này vẫn có hắn, nếu đã không vứt được, vậy thì cứ để nó bén sâu vào trong xương, làm cho cả đời này của Giản Thất Nam cũng không thể cùng hắn xóa bỏ quan hệ.

Tần Lộ Diên ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: “Cũng không biết chạy xa một chút, lại để tôi bắt được.”

Hắn biết, nếu không nhốt Giản Thất Nam ở lại bên mình, cậu vẫn sẽ lại chạy trốn.

Cảm giác mất rồi mà lại tìm thấy này đã nghẹn ở yết hầu từ rất lâu, hắn chỉ có thể thử từng bước, chỉ cần mở được cửa sổ mái nhà ra và thấy ánh sáng, Giản Thất Nam sẽ lại không để lại thứ gì mà lập tức tung cánh chạy mất.”

Tần Lộ Diên nhéo cằm cậu, chậm rãi đè xuống: "Lần sau nếu em còn chạy trốn, tôi sẽ nhốt em lại, sau đó từ từ dạy dỗ em một trận.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro