Chương 7: Nuôi mèo
Hôm nay Giản Thất Nam tan làm sớm, bảy giờ đã về nhà, vừa đi đến tiểu khu thì cảm giác có người gọi mình, cậu tháo tai nghe ra quay đầu lại, thấy phía xa xa có người đang đứng ở ngoài cửa tiểu khu gọi điện thoại, còn dùng ánh mắt căm tức nhìn cậu.
Giản Thất Nam hơi nheo mắt, không chắc người kia có phải đang gọi mình hay không, nhưng ngay sau đó người đó lại đi sang chỗ khác.
"..."
Ảo giác à?
Phó Vanh Tang là bị Tần Lộ Diên vội vàng gọi lại.
Vừa rồi ở đầu bên kia điện thoại Tần Lộ Diên bị thấy tiếng hét của cậu ta làm cho ngây người một chút, sau đó vội vàng ngăn cản: "Đừng gọi em ấy."
Trùng hợp lúc đó Phó Vanh Tang cũng bị bảo vệ đang trực ở cửa tiểu khu chặn lại, cậu ta quay đầu nhìn bóng người đang biến mất ở tầng dưới của tiểu khu, giận run người mà nói: "Gì mà đừng gọi cậu ấy? Ý cậu là sao hả Lộ Lăng? Cậu ấy thực sự là Giản Thất Nam! Cậu có biết cậu ấy ở đây không?!"
"Tôi biết."
"Cậu biết? Cậu tìm được cậu ấy, cậu tìm được cậu ấy rồi thì sao lại không nói cho tôi biết?! Tại sao cậu ấy lại sống thoải mái như vậy? Tôi thực sự muốn đánh gãy chân của cậu ấy! Lộ Lăng, đừng nói cậu sẽ làm lành với cậu ấy đấy nhé?!"
"Em ấy không nhận ra tôi."
Phó Vanh Tang bị câu này làm cho tắt tiếng: "... Không nhận ra cậu là ý gì? Cậu không nói cho cậu ấy biết à?"
"Không có."
Mười phút sau, Tần Lộ Diên đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai đi xuống lầu, ôm con mèo từ trong tay Phó Vanh Tang, Phó Vanh Tang tóm lấy hắn, tức giận nói: "Cậu nói rõ ràng cho tôi, sao lại không nói cho cậu ấy biết?"
Ngón tay thon dài của Tần Lộ Diên vuốt ve con mèo trong lòng: "Em ấy sẽ chạy mất."
Phó Vanh Tang gãi gãi tóc đi tới đi lui, khó chịu hỏi: "Vậy bây giờ cậu định làm gì? Giấu cậu ấy cả đời? Có thể giấu được sao! Cậu có bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó cậu ấy sẽ phát hiện ra, lúc đó cậu nên làm gì! Cậu ấy nên làm gì!"
Tần Lộ Diên im lặng một lúc: "Tôi không biết."
Phó Vanh Tang tức giận đến mức không còn gì để nói.
Từ lần đầu gặp hai người này cách đây chín năm cậu ta đã biết Lộ Lăng là một kẻ điên, đặc biệt là đối với chuyện liên quan đến Giản Thất Nam, người này gần như không có lý trí, lúc đó suýt nữa cậu ta còn bị Lộ Lăng đánh đến nhập viện.
Nhớ lại thì họ gặp nhau ở trường trung học, khi đó gia đình Phó Vanh Tang nghèo, cậu ta không thích học, giáo viên và bạn cùng lớp cũng không thích cậu ta, cậu ta thường đi theo một vài tên côn đồ lang thang khắp đường phố.
Có lần bọn họ chặn một nhóc mù trong con hẻm.
Dù bọn họ có lăng mạ hay khiêu khích bằng hành động như thế nào thì nhóc mù cũng không có phản ứng gì, cuối cùng lúc cậu ta định ra tay thì nhóc mù lại đột nhiên lấy từ trong túi ra một con dao dài bằng lòng bàn tay đâm mạnh vào cánh tay cậu ta.
Bọn côn đồ này thật ra cũng không lớn tuổi lắm, đều chuyên bắt nạt kẻ yếu, khi gặp phải kẻ liều mạng như nhóc mù thì lại sợ đến mức nhanh chóng bỏ chạy, chỉ còn lại Phó Vanh Tang che cánh tay đang chảy máu của mình mà ngã xuống đất không dám nói một lời.
Cậu ta nghĩ nhóc mù không nhìn thấy, nếu cậu ta không lên tiếng thì sẽ không có chuyện gì, không ngờ một cậu bé cao lớn không biết từ đâu xuất hiện đánh vào mặt cậu ta, suýt chút nữa đã khiến cậu ta tắt thở.
Cuối cùng vẫn là nhóc mù ngăn hắn lại: "Anh, được rồi mà."
Phó Vanh Tang nhận ra cậu bé đó chính là Lộ Lăng.
Khi đó thành tích của Lộ Lăng rất tốt, ngoại hình càng vô cùng nổi bật, trong trường mọi người đều biết hắn, nhưng hắn lại là người mà thầy cô và các bạn cùng lớp không dám tiếp cận. Còn có nhóc mù luôn ở bên cạnh hắn cũng âm u và bén nhọn như anh trai mình.
Cậu ta nhìn thấy Lộ Lăng đang đứng đó, người thanh niên mặc đồng phục học sinh, dáng người cao gầy, sắc mặt lạnh lùng nhìn qua Giản Thất Nam như đang kiểm tra hàng hóa, hỏi: "Bị thương ở đâu?"
Giản Thất Nam lắc đầu: "Không có."
"Ai bảo cậu chạy lung tung."
Giản Thất Nam không phục: "Anh trả bút lại cho tôi."
Lộ Lăng im lặng hai giây, giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Ai đưa bút cho cậu?"
Giản Thất Nam bất đắc dĩ nói: "Tôi mua rất nhiều sách ở hiệu sách trước cổng trường nên được tặng kèm."
"Nói dối."
Lộ Lăng chậm rãi vỗ vỗ bụi đất trên ngực Giản Thất Nam, nhìn thấy nhóc mù mím môi không nói gì thì dừng lại, thờ ơ nhìn cậu: "Con gái của ông chủ hiệu sách đưa cho cậu, đúng không?"
Khóe miệng Giản Thất Nam mím chặt: "Có gì khác nhau à?"
Lộ Lăng lạnh lùng nói: "Tôi vứt cây bút đi rồi, sau này không được phép đến hiệu sách đó nữa."
Giản Thất Nam đẩy hắn: "Anh thật vô lý."
"Ừm, tôi vô lý." Lộ Lăng nắm lấy cổ tay của nhóc mù, nói: "Về nhà."
Phó Vanh Tang nằm trong góc nhìn hai người rời khỏi con hẻm: "..."
Từ đó trở đi, cậu ta thường xuyên gặp Giản Thất Nam và Lộ Lăng ở trường, cậu ta cũng rất ghen tị với hai người họ, cũng không có bạn bè giống nhau, nhưng hai người đó lại sống thoải mái vui vẻ hơn cậu ta, sau đó lại giống như ma xui quỷ khiến, cậu ta không thể nhịn được mà đến gần Giản Thất Nam, cái tên Giản Thất Nam cũng thật kỳ quái, cậu ấy thường không để ý đến mọi người, nhưng lúc đó lại sẵn sàng bắt chuyện với cậu ta.
Sau đó cậu ta mới biết được khoảng thời gian đó Giản Thất Nam đang chiến tranh với anh trai, nên đặc biệt dùng cậu ta để chọc tức anh mình.
Nhưng Phó Vanh Tang không quan tâm, cậu ta thật sự kết bạn với Giản Thất Nam, ánh mắt Lộ Lăng khi nhìn cậu ta luôn có vẻ thù địch, nhưng có Giản Thất Nam ở giữa, Lộ Lăng vẫn chấp nhận sự tồn tại của cậu ta.
Cho nên nói đến cùng, rõ ràng cậu ta thân với Giản Thất Nam hơn, nhưng không ngờ sau này cậu ta lại đứng về phía Lộ Lăng, mỗi khi nhắc đến Giản Thất Nam là lại hận đến mức muốn xé nát tim phổi. Bởi vì Giản Thất Nam rời đi không nói một câu tạm biệt, đi một cách không chút lưu luyến.
Cậu ta đã nhìn thấy trạng thái giãy giụa và tuyệt vọng của Lộ Lăng trong hai năm đó, điều này quả thực vượt quá mức bình thường, trước đây cậu ta chưa bao giờ nghĩ Lộ Lăng lại là người sẽ biết rơi nước mắt, hắn có một khuôn mặt lạnh lùng lại vô cảm, không nghĩ tới người như vậy khi cảm xúc lên đến đỉnh điểm cũng sẽ run rẩy, đuôi mắt còn sẽ đỏ hoe một cách đáng sợ.
Nhiều lần bị sốt đến không thể tỉnh lại, sau khi tỉnh lại rất lâu không nói một lời, khi mở miệng nói chuyện thì mới phát hiện cổ họng như bị đốt cháy, giọng cũng bị thay đổi.
Khi đó, Phó Vanh Tang chậm trễ nhận ra mối quan hệ của hai người họ vượt xa những gì mình tưởng tượng. Sau khi biết được sự thật, cậu ta khiếp sợ cùng với không thể hiểu được, nhưng từ tận đáy lòng cậu ta vẫn cảm thấy Giản Thất Nam là một kẻ phản bội không có lương tâm.
Hiện tại đã bắt được tên phản bội này, cậu ta rất muốn bắt lại đánh cho một trận, hỏi cậu ấy tại sao lại bỏ đi mà không nói một lời, hỏi cậu ấy suốt ngần ấy năm qua đã ở đâu...
Lòng ngực Phó Vanh Tang giống như một quả khinh khí cầu bị căng đầy, vừa bực lại tức, nhưng cuối cùng cậu ta cũng bình tĩnh lại, không nhịn được hỏi: "Lộ Lăng, đã sáu năm rồi, cậu có còn thích cậu ấy không?"
Con mèo trong lòng hắn thấp giọng kêu meo meo, giống như một đứa bé dính người dán vào ngực Tần Lộ Diên, hắn véo tai nó, mèo con lúc này mới an tĩnh lại.
Tần Lộ Diên nuôi con mèo này đã năm năm, nó thích bám người, giẫm lên gót chân, đi vòng quanh người ta, khi tâm tình tốt nó sẽ ở trước mặt mọi người mà nhảy nhót lung tung. Khi không vui thì chỉ cần sờ sờ đầu nó một chút là được. Dù có chạy xa đến đâu, thì nó nhất định sẽ về nhà đúng giờ, hắn vĩnh viễn không cần phải lo lắng về việc nó ra ngoài rồi sẽ quay trở lại nữa.
Mỗi lần hắn gọi "Nam Nam", con mèo dù ở đâu cũng sẽ quay lại và bò vào vòng tay hắn.
Cứ như vậy, mỗi lần gọi tên cậu đều có tiếng đáp lại, như thể nhóc mù vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Cho nên từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ có ý chấp nhận cuộc sống không có Giản Thất Nam, cũng gần như không cố tình nghĩ xem mình có thích hay không, người này dường như đã khắc vào trong máu thịt của hắn.
Tần Lộ Diên không nói gì, Phó Vanh Tang cũng không cần nghe đáp án, cậu ta cười lạnh một tiếng: "Cậu đúng là điên rồi."
...
Sau khi Giản Thất Nam về đến nhà thì lập tức mở máy tính lên, cái bàn không lớn lắm, máy tính và chuột cũng không dùng được, cậu vứt sách vở, điện thoại, tai nghe, chai lọ vương vãi ra thảm, sau đó đặt trước mặt một cuốn sổ dày, trong đó có vô số ký tự Trung Quốc.
Viết được một lúc thì nét chữ trở nên ngắt quãng, bút máy trên tay hết mực.
Cậu đứng dậy lục lọi tủ, lấy lọ mực từ bên trong ra, trước khi đóng tủ lại, cậu liếc nhìn chiếc hộp dài màu xanh đậm ở góc tủ, dừng lại vài giây rồi ma xui quỷ khiến mà lấy nó ra.
Đây là một hộp bút, bên trong có một cây bút máy màu xanh, gần đuôi bút có một mảnh sơn bị bong ra, ngòi bút cũng bị bẻ gãy.
Giản Thất Nam đã mang nó đi sửa, nhưng khi đến cửa hàng thì cậu lại đi về.
Cậu quyết định không sửa mà mua một cây bút mới để thay thế, sau đó cậu đặt nó dưới đáy hộp, nghĩ rằng nếu không nhìn thấy sẽ quên đi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy, cậu vẫn không nhịn được lấy ra, đây chính là đồ vật duy nhất của Lộ Lăng mà năm đó cậu mang đi.
Cậu cầm cây bút đứng đó rất lâu.
Cậu không nhớ nổi vì sao ngày đó mình lại nổi giận với anh trai, chỉ nhớ mang máng Lộ Lăng đã ném mất một cây bút của mình, hôm sau khi tỉnh dậy, cậu phát hiện một hộp đựng bút bên cạnh gối, mọi tức giận đều biến mất. Cậu đi tới đi lui phía sau Lộ Lăng, hỏi tại sao hắn lại mua cho cậu một cây bút máy, đó có được coi là một lời xin lỗi với cậu không, cậu không biết khuôn mặt liệt lúc đó của anh mình đã bất lực như thế nào.
Sau này, Lộ Lăng dùng cây bút này dạy cậu viết, ngực dán vào lưng cậu, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ... Bây giờ nghĩ lại, cậu không còn nhớ lúc đó mình đã viết những chữ gì, nhưng vẫn nhớ rõ jơi thở của Lộ Lăng bên tai cậu, cùng với nhịp tim xuyên qua lớp vải truyền đến.
Điện thoại trên thảm rung lên, Giản Thất Nam đột nhiên trở lại hiện thực.
Cậu chớp chớp mắt, mất một lúc lâu mới cầm điện thoại lên.
L: [hình ảnh]
Tần Lộ Diên gửi cho cậu bức ảnh của một con mèo.
Con mèo rất đẹp, là một chú mèo anh Maine Coon màu bạc, nó đang ngoan ngoãn nằm ngủ trên đùi chủ nhân.
Giản Thất Nam rất thích mèo, nhưng không gian trong nhà quá nhỏ nên cậu chưa bao giờ có cơ hội nuôi chúng.
Nam: Con mèo từ đâu ra thế?
L: Ra ngoài
Ra ngoài là ý gì?
Giản Thất Nam quay lại nhìn cánh cửa, do dự một lúc, đứng dậy mở cửa thì thấy Tần Lộ Diên đang ôm một con mèo từ cửa đối diện đi ra, Giản Thất Nam ngây người một lúc, sau đó đôi mắt không tự giác mở lớn nhìn chằm chằm vào con mèo. Bàn tay trong túi không kiểm soát mà duỗi ra.
Cậu nhìn chằm chằm con mèo rồi hỏi: "Nó có dữ không?"
Tần Lộ Diên ôm con mèo vào lòng: "Nó không dữ đâu, rất ngoan."
Giản Thất Nam không để ý tới ánh mắt của đối phương đang nhìn mình, cậu chỉ lo vuốt ve con mèo rồi hỏi: "Mèo của anh à?"
"Ừm, thích không?"
"... Thích."
"Mấy ngày tới tôi phải đi quay phim. Giúp tôi chăm sóc nó một chút đi."
"Tại sao tôi phải chăm sóc nó giúp anh? Không giúp."
"Tôi sẽ trả tiền cho cậu, cho cậu vuốt ve mèo miễn phí." Tần Lộ Diên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang chậm rãi đảo tròn của người nọ, tiếp tục dụ dỗ: "Tôi đưa chìa khóa nhà cho cậu, cậu có thể vào lúc nào cũng được. Nhà tôi có thức ăn cho mèo, cát vệ sinh cho mèo cùng đồ chơi các loại cho mèo. Cậu chỉ cần kiểm tra vào mỗi buổi sáng tối và dọn sạch cát vệ sinh cho mèo là được."
Giản Thất Nam có chút do dự: "Tôi chưa từng nuôi mèo.
Tần Lộ Diên: "Nó mới năm tuổi, không quậy, rất ngoan."
Giản Thất Nam vẫn do dự.
Tần Lộ Diên hạ giọng: "Không ai cho nó ăn, nó sẽ chết đói."
"...."
Cuối cùng Giản Thất Nam cũng đồng ý.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên Giản Thất Nam làm sau khi thức dậy là cho mèo ăn, không ngờ con mèo lại ngủ ngon hơn cậu, Giản Thất Nam ngồi xổm bên cạnh vuốt ve con mèo một lúc rồi mới nhớ ra mình quên hỏi tên con mèo là gì, cậu gửi tin nhắn cho Tần Lộ Diên.
Nam: Con mèo tên là gì?
Đối phương có lẽ đang quay phim, đến tận lúc Giản Thất Nam chuẩn bị đến quán thì mới nhận được tin nhắn trả lời.
L: Nam Nam
Nam : ?
L: Thực sự có duyên phận mà, mèo của tôi cùng tên với cậu, nên là hẹn hò với tôi đi.
Nam: Tốt nhất là anh đừng nói nữa
L: [hình ảnh]
Giản Thất Nam bấm vào hình, đó là chứng minh thư cùng giấy khám sức khỏe của con mèo, tên của con mèo đúng thật là Nam Nam.
Con mèo lật mình trong ổ mèo kêu meo meo, một người một mèo trợn mắt nhìn nhau, khóe miệng Giản Thất Nam mấp máy mấy lần vẫn không nói ra được hai chữ "Nam Nam" này.
Buổi tối sau khi tan làm, Giản Thất Nam lại đến xem mèo như thế nào, lúc này tin nhắn của Tần Lộ Diên lại xuất hiện.
L: Cho tôi xem mèo con.
Giản Thất Nam mở máy ảnh, nhắm ngay mèo con chụp rồi gửi đi.
Tần Lộ Diên nói thêm: Quay video
Giản Thất Nam đành phải quay một đoạn video khác rồi gửi đi.
Đầu bên kia Tần Lộ Diên vừa quay xong quay về khách sạn, hắn đứng bên cửa sổ, cẩn thận xem video đối phương gửi đến, ngạc nhiên phát hiện không thấy bóng dáng của Giản Thất Nam trong đó.
Thực sự chỉ chụp ảnh mèo thôi à.
Giản Thất Nam gửi video được một lúc nhưng vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời, cậu cầm điện thoại lên chuẩn bị rời đi, lúc này, thông báo tin nhắn WeChat lại vang lên, Tần Lộ Diên đã gửi một tin nhắn thoại.
Cậu ngồi xổm bên cạnh ổ mèo, bấm vào tin nhắn thoại, giọng nói lạnh lùng của Tần Lộ Diên uể oải từ bên trong truyền ra.
"Tôi không muốn thấy mèo, tôi muốn thấy cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro