Chương 28: Đính hôn trước

"Nguyên soái? Nguyên soái Klein!"

Alessio chớp mắt, chậm rãi hoàn hồn từ dòng suy nghĩ miên man của mình.

Dạo này sao Nguyên soái cứ hay thất thần trong lúc làm việc vậy?

Phó quan thầm nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu báo cáo tình hình nhiệm vụ, xin ý kiến của Nguyên soái: "Quân đội có quy định rõ ràng, trùng đực không được can thiệp vào công việc của quân đội, quân thư cũng không được tiết lộ bí mật quân sự cho trùng đực, trùng vi phạm sẽ bị giáng ba cấp, đày đến tinh cầu xa xôi ——"

"Hiện tại, hình phạt mà tổng bộ dành cho chuẩn tướng Aaron cùng những trùng khác đại khái là như vậy, ngài còn gì muốn bổ sung khônng?"

Alessio thản nhiên nói: "Cứ xử lý theo quy định, quân pháp không phải để trưng."

Phó quan thầm cầu nguyện cho mấy trùng đồng nghiệp sắp bị phạt.

Quân đội có quy định rõ ràng là trùng đực không được can thiệp vào chính sự, nhưng cũng không cổ hủ đến mức xem mọi thông tin đều là bí mật quân sự. Việc quân thư lén lút kể cho Hùng chủ nghe vài chuyện bát quái trong quân đội, thì quân đội cũng sẽ không thực sự trừng phạt họ.

Ai bảo mấy trùng đồng nghiệp kia của hắn xui xẻo chứ?

Không chỉ tiết lộ tin tức nội bộ của tổng bộ cho một trùng đực, mà còn vì vị trùng đực Lâm Ý to gan kia, dám cả gan mượn danh nghĩa quân đội để can thiệp vào việc phân phối tài nguyên hạng nhất của Thánh địa dành cho trùng đực cao cấp... Đây chẳng phải là chán sống thì là gì?

Quân hàm ở tổng bộ vốn đã thấp hơn ba cấp so với chi bộ, lại bị giáng thêm ba cấp, đồng nghĩa với việc tất cả những quân thư liên quan đến sự kiện này sẽ bị giáng sáu cấp, đày đến chi bộ xa xôi. Con đường binh nghiệp của họ coi như chấm dứt.

Quân đội không có quyền xử lý các hạ trùng đực của Thánh địa, nhưng muốn bẻ gãy cánh chim mà vị các hạ đầy dã tâm kia dày công vun đắp thì lại rất dễ dàng.

Xác định xong hình phạt cho những quân thư vi phạm quy định, Phó quan vẫn chưa rời đi ngay.

Vị quân thư do dự tại chỗ, dường như không biết nên mở lời thế nào.

Alessio không có thời gian để tâm sự với thuộc hạ, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Phó quan: "Còn việc gì nữa không?"

"Dạ..." Phó quan vô cùng căng thẳng, nhưng nghĩ đến Hùng chủ ở nhà, hắn vẫn cắn răng nói: "Nghe nói gần đây ở Thánh địa đang thịnh hành đồ trang sức làm từ tinh hồn của quặng sao băng, tôi muốn xin nghỉ một ngày vào ngày mai, tự tay làm một món đồ trang sức cài tóc cho Hùng chủ."

Trong lúc nói chuyện, phó quan còn không quên nhìn cấp trên với ánh mắt đáng thương.

Trời mới biết, từ sau lần trước chọc giận Hùng chủ, hắn đã gần một tháng không được ngủ ở phòng ngủ chính rồi.

Bản thân quặng sao băng không phải là thứ hiếm có, thứ quý giá thực sự là hồn ti bên trong nó, thứ chỉ có thể được chiết xuất hoàn hảo bởi trùng cái cao cấp sử dụng tinh thần lực một cách vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ. Hồn ti mềm mại như tơ, còn tinh tế hơn cả sợi tơ nhỏ nhất. Trung bình phải cần một khối quặng sao băng to bằng quả dưa hấu mới có thể chiết xuất được một hồn ti cỡ ngón tay út.

Hồn ti như vậy, muốn thu thập, tinh luyện đến mức cô đặc thành đồ trang sức cài tóc, thì số lượng quặng sao băng cần thiết, tài lực, tinh thần lực cần bỏ ra, thậm chí cả sức lực của bản thân trùng cái cao cấp, đều là một con số khổng lồ.

May mà phó quan đã cẩn thận thu thập hồn ti từ một tháng trước, tranh thủ thời gian sau khi tan sở. Chỉ cần mai cày cuốc thêm chút nữa, việc được ngủ lại phòng ngủ chính sắp thành hiện thực rồi!

Alessio nhìn hắn: "Đây là yêu cầu của các hạ sao?"

"Cũng không hẳn."

Biết mình không có lý do chính đáng, cấp trên chắc chắn sẽ không phê duyệt cho nghỉ phép, Phó quan đành phải thành thật kể lể tình cảnh của mình. Hắn sờ sờ mũi, cười khổ: "Không còn cách nào khác, trùng đực các hạ nào có dễ dỗ dành như vậy? Không bắt ngươi tự xé cánh của mình để làm đồ trang sức tạ lỗi là may rồi."

" Giống Hùng chủ nhà tôi như vậy, chỉ cần tôi chịu khó bỏ thời gian, công sức ra, thì cậu ấy sẽ tha thứ cho tôi, đã là rất hiếm có rồi."

Hắn ngoài miệng nói ra những lời oán trách bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ ngọt ngào không thể che giấu.

"Đúng vậy." Alessio nghĩ.

Trên đời này làm gì có trùng đực cao cấp nào lại dễ dỗ dành đến vậy, chỉ với một miếng bánh ngọt, một ván game là có thể dụ ra ngoài?

Lý do Đường Tửu liên tục nhận lời hắn, đơn giản chỉ là vì cậu muốn vậy thôi.

...

Hoàn thành công việc, trở về phủ Nguyên soái, trời đã tối đen.

Alessio bước vào sân, vị á thư chủ bếp tiến đến đón, nhìn thấy chủ nhân của mình lẻ loi một mình, không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Đường Tửu các hạ không đến sao? Hôm nay ta đã cố ý làm món cậu ấy thích, còn định nhờ cậu ấy nhận xét..."

Giọng nói đầy tiếc nuối.

Alessio im lặng.

Hắn bước qua cánh đồng hoa mê hoặc, mùi hương mà trùng đực yêu thích lan tỏa khắp khu vườn, nhưng Alessio lại cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Vị quân thư dừng bước trước đại sảnh sáng trưng nhưng trống rỗng, cắt ngang quyết định của á thư chủ bếp: "Cậu ấy sẽ không đến nữa."

Cậu ấy sẽ không đến nữa.

Nói cho cùng, đối với Trùng tộc cao cấp mà nói, cái gọi là "tình yêu" bất quá chỉ là sự va chạm ngắn ngủi giữa hormone và pheromone. Chẳng có Trùng tộc cao cấp nào, với tuổi thọ lên đến một nghìn năm, lại ngu ngốc đến mức đặt cược cả cuộc đời dài đằng đẵng của mình vào thứ "tình yêu" phù du, chóng vánh ấy.

Trùng đực cao cấp sẽ không.

Trùng cái cao cấp cũng vậy.

Alessio cụp mi, nhìn chằm chằm vào giao diện liên lạc trên vòng tay Quang Não. Mấy ngày nay hắn không phải không thử liên lạc với cậu, cũng từng thử dùng những món ăn mà cậu yêu thích làm chủ đề, nhưng dù hắn gửi lời mời thế nào, giao diện đóa hồng nở rộ vẫn dừng lại ở tin nhắn hỏi thăm lần trước của hắn, không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Mọi thứ dường như đã ngầm kết thúc.

Hắn kéo khóe miệng, không nhìn vào giao diện liên lạc trống trơn nữa. Nhưng ngay khi hắn chạm vào vòng tay Quang Não, định đóng cửa sổ liên lạc lại, một tin nhắn mới đột nhiên hiện ra ——

Hoa Hồng Nhỏ: 【 Ta đã nói chuyện với người nhà rồi, kết hôn bây giờ, với ta mà nói vẫn là quá sớm. Hùng phụ nói rằng, nếu chúng ta muốn kết hôn, ít nhất phải đợi đến khi ta bình an vượt qua lần thức tỉnh thứ hai, vào được Tháp Cao. 】

【 Nhưng chúng ta có thể đính hôn trước. 】

【 Ngươi thấy sao? 】

Cơ hàm ẩn trong bóng tối của vị quân thư khẽ động đậy, đồng tử màu vàng kim co rút lại, máu nóng trong người sục sôi, dồn dập chảy về phía trái tim. Hắn nhắm mắt, rồi lại mở ra, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng, giữa không gian tĩnh lặng trống rỗng, Alessio cũng tìm lại được giọng nói của mình.

"... Vì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro