Chương 74: Khó hiểu
Không sao cả.
Anh ta tự nhủ với chính mình.
So về thân thế bối cảnh, anh ta đích xác kém xa Đường Tửu, nhưng luận về đạo lý đối nhân xử thế, đối phương lại kém xa anh ta, chỉ cần anh ta chịu bỏ thời gian, tinh lực và kiên nhẫn, cẩn thận vun vén, chưa chắc không có khả năng vượt qua Đường Tửu.
Nghĩ đến đây, Y Lâm lại ôn hòa mỉm cười.
Trùng đực tóc đen mắt đen tự nhiên bước lên phía trước hai bước, đem từng gói bánh quy được đóng gói đáng yêu phân phát cho mỗi một vị quân thư ở đây. Nhận được bánh quy, đám quân thư ngơ ngác nhìn chiếc túi được đóng gói quá sức đáng yêu trong tay mình, nhất thời còn có chút chưa kịp phản ứng.
Bọn họ vậy mà lại nhận được lễ vật từ các hạ trùng đực?
Còn là do đích thân đối phương chế tác?
Người quân thư phụ trách tiếp đón Y Lâm thì bắt đầu tự thấy may mắn vì sự "xui xẻo" của mình.
Vốn dĩ anh ta muốn mượn cơ hội tiếp đón hùng chủ của nguyên soái để được quan sát Hùng Tử nhà Fleming ở cự ly gần, đáng tiếc lại bị loại và bị điều sang chỗ của Y Lâm. Giờ xem ra, việc có cơ hội tiếp xúc gần gũi với một vị các hạ khiêm tốn như vậy chưa chắc đã là điều không may.
Quân thư nhanh chóng tiến lên, dẫn Y Lâm đến phòng nghỉ đã được chuẩn bị trước đó.
Đến khi bóng dáng Y Lâm hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang, đám quân thư mới kinh ngạc thốt lên:
“Đây là vị các hạ Y Lâm mà các cậu từng nói sao?”
“Tôi coi như đã hiểu vì sao đám trùng cái trên mạng lại mê mẩn anh ta đến vậy. Lúc trước lướt mạng thấy anh ta, tôi còn tưởng là công ty giải trí nào đó tạo hình tượng cho minh tinh trùng đực, không ngờ người thật lại ôn nhu và kiên nhẫn giống như trên mạng.”
“Tariq cậu cũng quá may mắn, vậy mà lại gặp được một vị các hạ tốt tính như vậy!”
“Nghe nói vị các hạ này chỉ cần quân thư, không cần thư hầu, là thật sao?”
……
Thấy những quân thư cao ngạo, lạnh lùng và xa cách thường ngày đang vây quanh mình, Tariq không khỏi cảm thấy tự hào, trên mặt phối hợp với những lời trêu chọc của đồng nghiệp, nở một nụ cười vừa phải, ngại ngùng.
“Các hạ Y Lâm đã nói với tôi lời hứa ‘trọn đời trọn kiếp một đôi trùng’ rồi.”
Nói đến đây, Tariq cố ý dừng lại một chút, đến khi tất cả quân thư ở đó đều lộ vẻ kinh ngạc, cảm thán và ngưỡng mộ, hắn mới hài lòng, giả vờ như không để ý mà nói tiếp: “Thực ra với tôi mà nói, có thể may mắn được ở bên cạnh một vị các hạ như vậy cũng đã quá đủ rồi.”
“Cũng đúng.”
“Nếu thật sự có thể gặp được một vị các hạ như vậy, cho dù làm thư hầu ta cũng nguyện ý a.”
Khóe miệng Tariq nhếch lên, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn thấy rõ. Hắn cảm thấy những điều không vui mình gặp phải gần đây dường như cũng tan biến theo ánh mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp, chỉ còn lại sự thỏa mãn và đắc ý khó tả.
Tariq cong khóe miệng, chuẩn bị kể lại những chi tiết nhỏ trong cuộc sống chung của hắn và Y Lâm một cách vô tình, thì quân thư trẻ tuổi phụ trách dẫn đường Y Lâm đến phòng nghỉ trước đó đột nhiên quay trở lại, đứng ngay trước mặt hắn, nói:
“Thiếu tướng Tariq, các hạ Y Lâm nhờ ta báo cho anh một tiếng, vì đây là lần đầu tiên anh ấy đến quân bộ, nên rất tò mò về bản bộ và muốn đi dạo xung quanh.”
Đây là ý muốn hắn đi cùng sao?
Lòng Tariq khẽ động.
Không giống với những quân thư đến nghỉ phép xem náo nhiệt, Tariq hôm nay có quân vụ. So với quân vụ bận rộn, đương nhiên việc ở bên cạnh hùng chủ tương lai của mình quan trọng hơn.
Quân thư lược một gật đầu, không chút do dự nói: “Không vấn đề gì, vậy ta xin phép đi cùng anh ấy.”
“Không, không, không, ý của các hạ Y Lâm không phải vậy.”
Trùng quân thư đưa tin xua tay: “Ngay vừa rồi, các hạ Y Lâm đã mời Trung tướng Meleta đang trong kỳ nghỉ phép làm người dẫn đường tham quan quân bộ, Trung tướng Meleta cũng đã đồng ý. Các hạ Y Lâm nhờ tôi nói với anh rằng Trung tướng Meleta sẽ chăm sóc anh ấy chu đáo, anh cứ yên tâm làm việc.”
Biểu cảm trên mặt Tariq hơi cứng đờ.
“Ra là vậy, cảm ơn cậu đã chuyển lời, cũng nhờ cậu chuyển lời lại với các hạ Y Lâm, chúc anh ấy có thời gian vui vẻ ở quân bộ.”
Người quân thư đưa tin không để ý gật đầu, xoay người rời đi.
Những quân thư xung quanh thấy không còn gì để hóng hớt cũng không vây quanh Tariq nữa, mỗi người tản ra về vị trí của mình, chuẩn bị canh giữ vị khách trùng thực sự của quân bộ.
Trong một góc khuất, Tariq cụp mắt xuống, nhìn đôi tay đang nắm chặt vô thức đặt trên hai bên đùi.
Lại là như vậy.
Đôi mắt Tariq ảm đạm, đáy lòng trào dâng một nỗi chua xót khó tả.
Nếu nói hắn có bất mãn gì với Y Lâm, thì đó chính là sự đối xử bình đẳng, thân thiện và ôn nhu mà đối phương thể hiện với tất cả trùng cái.
Lúc mới quen Y Lâm, Tariq không phải là không từng chìm đắm trong sự ôn nhu đó, thậm chí còn âm thầm hạ quyết tâm sẽ dâng hiến tất cả cho sự ôn nhu này. Nhưng khi hắn và Y Lâm ngày càng thân thiết, trao nhau lời hứa cả đời, tận mắt nhìn thấy Y Lâm dùng thái độ giống hệt như đối với hắn để đối đãi với mỗi một con trùng cái mà anh ta gặp, lòng Tariq lại cảm thấy hụt hẫng.
Ôn nhu với một con trùng cái thì có thể nói là một phần ôn nhu riêng của trùng đực.
Nhưng khi vị các hạ trùng đực này đối diện với tất cả trùng cái đều thể hiện sự ôn nhu giống nhau như đúc, thì sự ôn nhu này còn có thể coi là một phần đặc biệt và duy nhất nữa sao?
Mà Y Lâm… có thật sự thích hắn không?
Hay là, đối với Y Lâm mà nói, hắn thực ra cũng giống như bất kỳ một trùng cái trẻ tuổi cao cấp nào khác mà đối phương quen biết, không có bất kỳ sự khác biệt nào?
Nỗi chua xót ảm đạm của Tariq không ai biết.
Ngược lại, một quân thư bên cạnh đã nghe toàn bộ câu chuyện, không nhịn được ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Phần lớn trùng cái khi đối diện với hùng chủ của mình đều sẽ có lòng chiếm hữu không hề tầm thường. Tuy nói Tariq hôm nay có quân vụ, không thích hợp làm người dẫn đường cho Y Lâm tham quan quân bộ, nhưng nếu Y Lâm có nhu cầu về người dẫn đường, Tariq xin nghỉ để đi cùng cũng là hợp tình hợp lý.
Việc Y Lâm yêu cầu một quân thư khác làm người dẫn đường, không tìm thư quân tương lai của mình mà lại đi tìm một sĩ quan cao cấp chưa từng quen biết, và việc Tariq, với tư cách là thư quân tương lai của Y Lâm, lại không hề tỏ ra bất mãn, điều này thật sự là…
Làm trùng khó hiểu.
Đám quân thư lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro