Chương 77: Đối lập

Nói xong, cậu liền từ trong lòng ngực hắn tránh thoát ra tới, hướng chỗ nghỉ ngơi mà nhóm hầu trùng đã thu dọn ổn thỏa đi đến.

Trong lòng ngực bỗng nhiên trống trải, Alessio không nỡ rất nhiều, lại có chút ngứa ngáy khó nhịn.

Hôm nay hoa hồng nhỏ thật sự quá ngoan, mặc dù biết rõ đối phương đang ngụy trang, Alessio vẫn rất khó không nảy sinh ý muốn ôm ấp hôn hít trùng đực nhỏ.

Nhìn bóng lưng cậu rời đi không ngoảnh đầu lại, quân thư lớn tuổi lộ vẻ tiếc nuối.

Theo tình huống hiện tại mà xem, trình độ của một con hồ ly nhỏ nào đó, nếu còn tiếp tục tăng lên, hắn nếu thật sự muốn dựa theo kế hoạch mà dụ dỗ đối phương vào văn phòng của hắn, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đang nghĩ như vậy, cách đó không xa bỗng nhiên lại truyền đến tiếng bước chân của trùng đực trẻ tuổi.

Alessio ngoài ý muốn nhướng mày.

Chẳng lẽ là quên thứ gì?

Ý niệm đó vừa thoáng qua trong đầu, giây tiếp theo, liền thấy trùng đực nhỏ vốn đã rời đi bỗng nhiên lộc cộc chạy trở lại, mãi đến trước mặt Alessio mới dừng bước.

Quân thư lớn tuổi nghi hoặc rũ mắt, đang định hỏi han, liền thấy trùng đực nhỏ bỗng nhiên nhón chân, “Ba” một tiếng, ở bên má hắn lưu lại một nụ hôn vang dội, không đợi Alessio kịp bắt lấy, đã nhanh như chớp, lộc cộc chạy trở về.

Alessio: !

Alessio lúc này thật sự ngơ ngẩn.

Mười phút sau.

Trùng đực nhỏ lười biếng nằm trên giường trong phòng nghỉ, không chút nào bất ngờ khi nghe thấy tiếng bước chân của quân thư.

Đến miệng mồi, sao có đạo lý không ăn?

Mấu chốt là —— thời gian, địa điểm, quyền chủ động, đều phải do cậu định đoạt.

Nhìn quân thư từ từ tiến vào cửa, trùng đực nhỏ nâng cằm lên, thần sắc kiêu ngạo lại ngạo mạn, hợp tình hợp lý ra lệnh cho chủ nhân của vùng đất này:

“Lại đây.”

“Hôn ta.”

Alessio rũ mắt xuống, con ngươi màu vàng dần dần biến thành thú đồng, ánh mắt dừng trên người trùng đực đồng thời, hô hấp cũng vô thức tăng thêm.

Lúc này Đường Tửu hoàn toàn quên mất một việc:

Cậu đương nhiên có thể dùng tình cảm làm dây thừng, dạy dỗ con sói đầu đàn của đế quốc trở nên ngoan ngoãn, nhưng một khi cậu chủ động mở lồng sắt, kéo vuốt sói đặt lên người mình, chuyện tiếp theo xảy ra, đã không nhất định còn có thể theo kế hoạch của cậu nữa.

……

Cùng lúc đó, bên ngoài hành lang đại sảnh tiếp khách.

Các quân thư ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Ai nói nguyên soái nhà bọn họ không được?

Nguyên soái Klein kia quá được rồi!

Một hồi lâu sau, trong nhóm chat vốn đang im lặng, cuối cùng cũng có trùng lên tiếng:

【 Cái tên lúc nãy nói Đường Tửu các hạ cao lãnh ngạo mạn, không khác gì cục sắt đâu rồi? Sao không ra đây nói tiếp cho mọi người nghe xem? 】

【 Cười chết mất. 】

【 Tôi nói mấy người đừng có quá đáng, đó chính là hùng chủ của Nguyên soái Klein, có tư cách đại diện thánh địa tham gia hội nghị bàn tròn của trùng đực tháp cao, các hạ chịu liếc mắt nhìn các người một cái đã là vinh hạnh ba đời rồi, cũng không nhìn lại mình là cái thá gì, còn mong các hạ cười với mình như Y Lâm các hạ sao? 】

【 Tự thấy mình xứng à? 】

Các quân thư vừa phun tào, vừa chua chát gặm chanh.

Chuyện này ai mà không chua cho được?

Đường Tửu mà thật sự kiêu căng ngạo mạn như lời đồn thì còn đỡ.

Nhưng thực tế thì sao?

Kiêu căng là thật, ngạo mạn cũng là thật, coi trời bằng vung, khinh người cũng là thật. Nói thẳng ra, từ lúc Đường Tửu bước vào đến khi rời đi, ngoài những lần giao tiếp bằng mắt bắt buộc ở giữa, từ đầu đến cuối, trùng đực trẻ tuổi đó keo kiệt đến mức chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái.

Ấy vậy mà một vị trùng đực gần như viết chữ “coi thường trùng khác” lên trán như thế, khi đối mặt với Nguyên soái của bọn họ, thư quân của mình, lại trở nên vừa ngoan vừa ngọt, cả quá trình đều ôm cánh tay Nguyên soái Klein, nhõng nhẽo làm nũng với Nguyên soái.

Trùng đực xem tất cả mọi trùng như không khí, chỉ duy nhất trước mặt trùng cái kia mới lộ ra mặt đáng yêu hết cỡ.

Cứu mạng!

Quân thư nào mà chịu nổi loại dụ hoặc này chứ?

Các quân thư đúng là đang ngậm chanh trong miệng, mắt cũng cay xè.

Chẳng phải nói tháp cao trùng đực ai nấy đều kiêu căng lạnh nhạt, ngạo mạn vô cùng sao?

Đúng là ngạo mạn thật.

Nhưng có ai nói cho bọn họ biết, cái sự ngạo mạn đó là dành cho tất cả các trùng cái trừ thư quân của mình ra, đến nhìn cũng khinh không thèm nhìn một cái chứ?

Trong nhóm chat, vô số quân thư ôm đầu kêu rên:

【 Trùng đực các hạ đáng yêu như vậy thật sự tồn tại sao? 】

【 A a a a tôi không tin! Sao lại có loại trùng đực vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng với trùng bên ngoài mà chỉ ngọt ngào với một mình bạn như vậy chứ?! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Mấy người bớt bịa đặt đi, trùng đực sao có thể làm nũng? Tôi không tin! Tôi không tin! A a a a a ——】

【 Tôi bắt đầu hiểu vì sao Nguyên soái lại sắc lệnh trí hôn rồi, cứu mạng, trùng đực đáng yêu như vậy, đến lượt tôi tôi cũng chịu! Đừng nói là lợi ích, muốn tôi dâng hết tất cả những gì mình có cho cậu ấy cũng được! 】

……

Trong khi toàn bộ quân thư đế quốc đều đang mải mê gặm chanh, cũng có những quân thư chứng kiến toàn bộ quá trình, vẻ mặt đầy suy tư nhìn Tariq một cái.

Có trùng đực ở quân bộ phô trương khắp nơi như con bướm lượn hoa, sợ không thu hút được sự chú ý của các trùng cái cao cấp bên ngoài thư quân, còn mạnh miệng nói là tình cảm sâu đậm như biển.

Có trùng đực rõ ràng là đóa hoa hồng đế quốc kiều diễm rực rỡ, cử chỉ hành động đều mang theo vẻ kiêu căng ngạo mạn đặc trưng của trùng đực cao cấp, từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn các quân thư khác ở đây, nhưng lại chỉ riêng khi đối diện với thư quân của mình, mới lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Sự đối lập này thật đúng là...

Đau khổ trên nhiều phương diện.

Cuối cùng, quân thư khẽ cười với Tariq, thu hồi tầm mắt với vẻ thâm sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro