Chương 89: Bày tỏ
Trong lòng hắn hiểu rõ, tuy Đường Tửu trước mắt đáp ứng vui vẻ, không chút do dự, nhưng thực tế, để cậu học được cách thẳng thắn bày tỏ nhu cầu của mình với hắn, thay vì vòng vo tam quốc trong lời nói và hành động, thì vẫn còn một chặng đường dài phải đi.
Ban đầu, hắn biết rõ điều này, cũng rất sẵn lòng cùng cậu "chơi trò chơi" này.
Nhưng giờ phút này, nhìn trùng đực cũng đang mỉm cười, Alessio không muốn cậu phải hao tâm tổn trí vì những chuyện không cần thiết này. Trùng đực mà hắn yêu, đáng lẽ phải được hắn che chở, sống vui vẻ, tự do tự tại.
Tưởng tượng đến cảnh cậu có thể vì không nói nên lời mà tự mình giận dỗi, Alessio bỗng thấy khó chịu.
Không nên như vậy.
Đường Tửu mà hắn quen biết, nên kiêu ngạo, tự tin, sống vui vẻ và tận hưởng mọi điều tốt đẹp trên thế giới này.
Alessio cúi đầu, dùng cằm cọ xát mái tóc cậu.
Hành động này khiến Đường Tửu hơi xấu hổ, cậu cố kìm nén những ngón tay đang run rẩy, theo bản năng muốn tránh né cử chỉ thân mật này, nhưng xuất phát từ sự phán đoán về "an toàn" của một trùng đực, cậu lại vô thức chui sâu vào lòng Alessio.
Không có gì sai cả.
Nơi an toàn nhất, chính là vòng tay của thư quân.
Nhưng Đường Tửu lại không thể chấp nhận điều này.
Cậu đang làm gì vậy?
Cậu vừa mới thuần phục được Alessio, đáng lẽ phải nghiêm nghị, ra oai với hắn với tư cách là chủ nhân, sao có thể... sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Chẳng phải là đang tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn sao?
Đường Tửu thấy không ổn.
Cậu định lên tiếng, ra lệnh cho Alessio thả mình ra.
Nhưng rồi cậu cảm nhận được vòng tay siết chặt của Alessio, cùng với tiếng thở của hắn phả vào trán mình. Đường Tửu thậm chí còn cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ, trầm ổn của hắn khi áp mặt vào ngực hắn.
"Anh biết, những trùng tộc cao cấp như em, như chúng ta, phần lớn đều quen với cách biểu đạt vòng vo, dùng mưu kế và tranh giành để có được thứ mình muốn. Việc chúng ta nói ra mong muốn của mình, trực tiếp cầu xin một trùng khác, giống như những trùng tộc bình thường, thật sự là một chuyện rất khó khăn."
"Nhưng không sao cả."
Alessio: "Trước khi em quen với việc thẳng thắn bày tỏ với anh, anh vẫn sẽ cố gắng đoán ý em. Em không cần phải dùng bất kỳ thủ đoạn hay mưu kế nào với anh, chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có, anh sẽ chủ động mang tất cả những gì em thích đến trước mặt em."
Nói đến đây, Alessio hơi dừng lại, trên mặt hắn hiện lên vẻ xấu hổ hiếm thấy.
"Em cũng biết đấy, anh lớn tuổi hơn em nhiều, nên về mặt nào đó, suy nghĩ của anh chưa chắc đã theo kịp em. Anh cũng sẽ phạm sai lầm, đoán sai những gì em thực sự muốn. Lúc đó, em có thể tha thứ cho anh, và cố gắng sửa chữa sai lầm của anh một cách trực tiếp nhất không?"
Đường Tửu ngẩn người.
Alessio vẫn chưa nói hết.
Hắn cúi đầu, vô thức cọ cọ mái tóc vàng óng của trùng đực nhỏ.
"Đương nhiên, anh cũng biết, đây không phải là chuyện dễ dàng với em. Nhưng không sao, anh có thể chờ đợi, và cũng rất vui lòng trở thành người đầu tiên thẳng thắn bày tỏ trong mối quan hệ của chúng ta, ví dụ như bây giờ -"
Alessio mỉm cười, nói nhỏ: "Anh không muốn về, tối nay, anh muốn ôm em ngủ cùng, được không?"
Không đợi Đường Tửu trả lời.
Alessio nói thêm: "Yên tâm, anh sẽ không làm gì cả. Nếu hiện tại em vẫn quen với cách trao đổi hơn, em có thể đưa ra điều kiện trao đổi của mình, điều kiện gì cũng được. Như anh đã nói, từ nay về sau, anh sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của em."
Giọng hắn bình tĩnh và tự nhiên, như thể chỉ đang kể một chuyện bình thường.
Đường Tửu ngây thơ mở to mắt -
Chẳng phải đây chính là điều cậu đã trăn trở cả ngày hôm nay, muốn Alessio làm theo, nhưng lại không nghĩ ra được cách nào để "yêu cầu" sao?
Sao hắn lại biết cậu muốn điều này?
Trùng đực nhỏ chớp mắt, nhất thời cảm thấy bối rối không biết làm sao.
Cứ như một chú cáo nhỏ định ăn vụng.
Vốn đã tốn rất nhiều thời gian và công sức, vắt óc suy nghĩ cách để lấy được món ăn ngon, vậy mà đúng lúc cậu nghĩ rằng mình phải từ bỏ, thì món ăn ngon ấy bỗng từ trên trời rơi xuống, chất đầy trước mặt cậu.
Người đưa ra món ăn còn nói với cậu: Chỉ cần cậu muốn, chỉ cần cậu nói một câu, sau này muốn bao nhiêu cũng có.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Trùng đực nhỏ ngây người một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ ra phải trả lời: "Vậy là anh nói đấy nhé."
Cậu nhấn mạnh: "Là anh muốn ôm ta ngủ, không phải ta muốn đâu."
Alessio suýt nữa thì bật cười trước sự đáng yêu của trùng đực nhỏ.
Người ta nói, càng thiếu thứ gì, càng thích nhấn mạnh thứ đó. Đường Tửu nói vậy, chẳng phải là có nghĩa cậu cũng muốn hắn ngủ cùng sao?
Thật là...
Sao cậu có thể đáng yêu đến vậy chứ?
Nhìn trùng đực nhỏ đang "giấu đầu hở đuôi", Alessio cảm thấy như trái tim mình sắp tan chảy. Có một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn ghen tị với Viscas · Fleming, đều là trùng cùng tuổi, sao đối phương lại có thể sinh ra một trùng đực nhỏ đáng yêu đến vậy?
Không chỉ vậy, đối phương còn là cha cậu, chứng kiến từng giai đoạn trưởng thành của cậu.
Nghĩ đến đây, Alessio không khỏi tiếc nuối.
Giá như hắn cũng có cơ hội nhìn thấy Đường Tửu lúc nhỏ thì tốt rồi.
Tuy hắn có thể thoát khỏi nguy cơ bị tinh thần bạo động, có cơ hội sinh con với Đường Tửu, nhưng trong mắt Alessio, dù con của hắn có đáng yêu đến đâu, cũng không thể sánh bằng hùng chủ nhà mình. Vậy thì chẳng phải hắn sẽ mãi mãi thua Viscas · Fleming một bậc sao?
Chậc.
Hơi khó chịu.
Trong lòng hắn buồn bực, nhưng trên mặt vẫn không do dự, thuận theo lời Đường Tửu: "Đúng vậy, là anh muốn ôm em ngủ."
Hắn hỏi ý kiến: "Được không?"
Đường Tửu vốn tưởng rằng mình đã quen với Alessio như vậy rồi.
Giống như nửa năm trước, khi họ ở cách xa nhau, một người ở Uranus, một người ở quân bộ, trò chuyện qua video, cậu đòi bồi thường, Alessio cũng ngoan ngoãn cúi đầu, không chút do dự mà đồng ý.
Là trùng đực cao quý và hiếm có, cậu xứng đáng có được mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.
Nhưng giờ phút này, khi Alessio, người đã từng đấu trí với cậu, thật sự hạ mình xuống, ngoan ngoãn cúi đầu, nghiêm túc và thành khẩn xin cậu cho hắn ôm cậu ngủ cùng, vượt qua đêm nay, Đường Tửu lại cảm thấy không được tự nhiên.
Khoan đã.
Sao Alessio có thể táo bạo như vậy chứ? Hắn... hắn... hắn sao có thể không biết xấu hổ mà nói thẳng ra như vậy?
Chẳng phải là đang gian lận sao?!
Đường Tửu cắn môi, cảm thấy cảm giác kỳ lạ, không thể kiểm soát kia lại ùa về.
A a a a!
Phiền phức quá!
Tất cả là tại Alessio! Sao hắn lại càng ngày càng kỳ lạ vậy chứ QAQ
Tuy đã đồng ý ngủ cùng, nhưng trùng đực nhỏ lại đỏ mặt, như thể đổi ý, vội vàng thoát khỏi vòng tay Alessio, chạy về phía phòng mình như có mãnh thú đuổi theo!
Alessio: "Phụt."
Nhìn thấy trùng đực nhỏ biến mất ngay trước mắt, cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trong lòng, Alessio lại cảm thấy như trái tim mình được lấp đầy.
Đây là... đang xấu hổ sao?
Rốt cuộc hắn đã tìm được bé cưng đáng yêu này ở đâu vậy?
À, hình như là bé cưng tự mình đưa đến cửa.
Chắc là phúc đức kiếp trước của hắn rồi... Alessio vừa mỉm cười vừa nghĩ.
Nghĩ vậy, Alessio liền quyết đoán đi về phía cánh cửa đóng chặt - nếu đã hứa với Đường Tửu sẽ làm theo yêu cầu của cậu, mà cậu lại thật sự muốn ngủ cùng hắn, thì đương nhiên hắn phải dịu dàng đáp ứng rồi.
Còn về việc vô tình trêu chọc được Đường Tửu.
Khụ.
Hắn thề, đó chỉ là trùng hợp, tuyệt đối không phải vì hắn thấy Đường Tửu đáng yêu quá nên cố ý làm vậy, tuyệt đối không phải!
Cuối cùng, đêm nay.
Dưới sự khuyên nhủ (và trêu chọc) của Alessio, Hoa Hồng Nhỏ cuối cùng cũng ngập ngừng mở cửa, tận hưởng một đêm ấm áp.
Phải nói rằng, có trùng cái sưởi ấm giường, cảm giác ngủ một mình quả thực rất khác biệt.
Ít nhất là sau khi hết ngượng ngùng, Đường Tửu đã chủ động chui vào lòng Alessio, ngủ ngon lành đến tận sáng.
- - - (◍•ᴗ•◍)❤
Bão hẳn 10c, khen tui i. ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro