Ngoại truyện 10: Kỳ ngộ của Alessio
Đường Tửu có một giấc mộng.
Trong mộng cậu lại biến trở về thành trùng con nhà Fleming.
Trùng đực ấu tể năm sáu tuổi, đúng là độ tuổi phản nghịch tùy hứng lại khát vọng được gia trùng quan tâm. Khi đó cậu bởi vì quy định của đế quốc, không thể không cùng gia trùng tách ra, mỗi tháng ít nhất có ba tuần cần phải một mình ở tại thánh địa, lại thấy ba anh trai trùng cái tự do bay lượn trong vũ trụ, không ít lần cùng thư phụ hùng phụ trong nhà cáu kỉnh.
Lại một đêm dài không vui kết thúc.
Cùng với ánh sáng rực rỡ của buổi sớm, ánh vào mắt cậu, lại không phải là thư phụ quen thuộc, mà là một trùng cái hoàn toàn xa lạ, chưa từng nghe thấy.
Trùng cái xa lạ là một trùng xấu thích bắt nạt cậu.
Trùng xấu nói, cậu ngoài ý muốn đi tới thế giới mười ba năm sau, trùng xấu kỳ thật là thư quân tương lai của cậu, bọn họ đang tiến hành một chuyến du lịch tuần trăng mật chỉ có hai trùng.
Trùng xấu lại nói, bọn họ nhất định sẽ gặp lại.
Trùng xấu còn nói, khi bọn họ gặp lại lần nữa, hơn 500 tinh cầu của toàn đế quốc, đều sẽ biến thành lãnh thổ của Đại Đường Tửu, hắn sẽ dẫn cậu đi xem sự ra đời và tử vong của các vì sao, đến lúc đó, tất cả, đều sẽ trở thành của cậu.
Rồi sau đó vật đổi sao dời, thời gian vội vã.
Vào một buổi sáng hẹn hò tưởng chừng như bình thường, trùng đứng đầu quân đội của hơn phân nửa đế quốc mỉm cười cúi thấp đầu, nho nhã lễ độ hỏi cậu:
“Đường Tửu các hạ, có cần ta vì ngài cống hiến sức lực không?”
—— phảng phất là vận mệnh luân hồi.
Vượt qua mười ba năm thời gian, lại một lần đến ngày đã hẹn, trùng đực trẻ tuổi cong cong khóe mắt, không nhịn cười.
Rốt cuộc là cậu mơ thấy bé Đường Tửu với chuyến du hành kỳ diệu, hay là cậu và bé Đường Tửu thật ra là cùng một trùng, chỉ là thời gian đã phong ấn ký ức về trải nghiệm ở dị thế giới của cậu, cho đến khi cậu lại một lần nữa đến bên cạnh đế quốc nguyên soái, những ký ức chôn sâu trong óc kia mới có thể giải phong, sau đó lại thấy ánh mặt trời?
Đã không quan trọng. Đường Tửu nghĩ.
Quan trọng là, cậu và Alessio thật sự đã đến bên nhau, giống như họ đã ước định, cùng chia sẻ lẫn nhau tất cả, cũng sắp tay nắm tay, đi chứng kiến sự diệt vong của một ngôi sao, ở tận thế tinh cầu không một bóng trùng, hái xuống đóa Hoa Hồng ngân hà cuối cùng, nở rộ nhất.
“Đường Đường?”
Đường Tửu hoàn hồn.
Cách đó không xa, từ khi cậu từ dị thế giới trở về, dường như ôm lấy trân bảo nào đó, ôm chặt cậu trong lòng.
Thấy Đường Tửu không có phản ứng, Alessio buông “bạn lữ cửu biệt gặp lại” ra, vừa cẩn thận quan sát Hùng chủ nhà mình, vừa lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
Đường Tửu lắc đầu.
Một chuyến du hành thời không ngắn ngủi như mộng mà thôi, cậu có thể có chuyện gì chứ?
Chẳng qua.
Nhớ tới việc mình ở dị thế giới, vô ý thức tiết lộ những tin tức kia cho thư phụ nhà mình, cùng với trước khi mình rời đi, biểu tình nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thật sắp có mưa gió của thư phụ, Đường Tửu yên lặng thắp nến cho Alessio ở thế giới kia trong lòng.
Cậu và Alessio là tình trùng chung thành thân thuộc.
Nhưng bọn họ ở thế giới kia thì sao…
Chúc bọn họ may mắn đi.
Đường Tửu không chịu trách nhiệm mà nghĩ.
Thu liễm tâm thần, Đường Tửu cong môi cười một tiếng, làm bộ hiền lành mà nhìn thư quân nhà mình, buồn bã nói: “Alessio, bắt nạt trùng con vui không?”
Alessio:……
Đây là câu hỏi trí mạng gì vậy?
Đế quốc nguyên soái trầm mặc một giây, quyết đoán tiến lên.
“Không biết, làm thử một chút sẽ biết.”
…… Làm thử một chút sẽ biết?
Có ý tứ gì?
Đường Tửu nhướng mày, đang chuẩn bị truy vấn, sau đó đã bị quân thư bóp chặt eo, cúi đầu hôn xuống.
Đầu lưỡi tiến vào, lướt qua hàm trên, thong thả ung dung, lại không tính là ôn nhu, ngược lại cực kỳ giống dã thú đang suy nghĩ xem nên cắn miếng thịt nào của con mồi trước, mút vào và gặm cắn đều mang theo hương vị hung ác, tựa hồ đang tự mình thể nghiệm hai chữ “bắt nạt”.
Ai nói trùng đực mười tám tuổi trước mắt, không phải là trùng con của hắn chứ?
Trong chớp nhoáng, Đường Tửu bị hôn đến choáng váng không hiểu ra sao. Cậu không hề ngăn cản “sự bắt nạt” như vậy, lại cũng bị hành vi giảo hoạt của quân thư chọc giận đến buồn cười, tức giận liếc mắt nhìn đối phương, lại bởi vì khóe mắt bất giác ửng đỏ, dẫn tới sự xâm lược mạnh mẽ hơn của thợ săn.
Tiểu trùng đực bĩu môi, thầm nghĩ, món nợ này cậu xem như đã nhớ kỹ ——
Đến nỗi món nợ này rốt cuộc là ghi lên đầu đế quốc nguyên soái đang làm chuyện xấu, hay là nhớ kỹ lên người thiếu niên nguyên soái có lẽ một ngày nào đó sẽ xuất hiện giống như cậu lúc nhỏ, Đường Tửu tỏ vẻ, đều giống nhau, sớm hay muộn cậu sẽ tìm cơ hội "bắt nạt" trở lại từ “Alessio”.
Alessio cũng không biết, ngay lúc hắn và Hùng chủ nhà mình thân mật, đối diện tiểu trùng đực nhìn như phối hợp, kỳ thật đã nhắm đến việc sau này có cơ hội, nhất định phải "bắt nạt" trở lại từ Nguyên soái Klein trẻ tuổi.
Đương nhiên, cho dù biết, đế quốc nguyên soái tự nhận người thắng cũng sẽ không để trong lòng.
Ngài hỏi hắn đối xử thế nào với một Alessio · Klein xui xẻo khác?
Vậy đương nhiên là cười xem rồi : )
……
Đại Đường Tửu và bé Đường Tửu cứ như vậy trở về đúng vị trí.
Chuyến du lịch tuần trăng mật của Đường Tửu và Alessio, cũng một lần nữa trở lại quỹ đạo.
Suy xét đến việc Đường Tửu có một khoảng thời gian không lộ diện trong phát sóng trực tiếp, trên Tinh Võng đã bắt đầu lan truyền tin đồn đế quốc nguyên soái ác ý giam cầm trùng đực các hạ, cho dù Alessio không tình nguyện, cuối cùng vẫn là phối hợp với phát sóng trực tiếp để làm sáng tỏ đơn giản, xem như gián tiếp báo bình an cho đế quốc và nhà Fleming.
Đương nhiên, theo thông lệ là không cho trùng bên ngoài thấy mặt, chỉ là một bữa sáng vô cùng đơn giản.
Sau khi ổn định dư luận bên ngoài, đôi phu phu mới gặp lại sau xa cách tất nhiên là trải qua tuần trăng mật vừa đi dạo, vừa không biết xấu hổ.
Nói là thường ngày, thật ra tính toán đâu ra đấy, cũng mới qua không đến ba ngày.
Rồi sau đó.
Vừa lúc vào ban đêm ngày thứ ba, một chuyện ngoài ý muốn mà không ai đoán trước được, lại một lần xảy ra trên chiếc tinh hạm vốn hoàn mỹ không chê vào đâu được, không thể có sự xâm nhập của trùng bên ngoài này.
……
Ba ngày sau.
Thứ 5 tinh hệ, Thương Hằng Tinh.
Chạng vạng.
Kết thúc một ngày tuần tra, quân thư trẻ tuổi mang theo vết thương trở về, rũ mắt, tùy tay lấy một khối băng vải, không chút để ý cắn một góc băng vải, dùng một tay không bị thương, tự mình băng bó qua loa.
Tự mình “trị liệu” kết thúc.
Quân thư trẻ tuổi ngáp một cái, đi theo dòng trùng tan tầm của chi bộ, quay đầu hướng về phía ký túc xá đi đến.
Đi được hai bước, phía sau liền truyền đến tiếng của chiến hữu quen thuộc ——
“Klein!”
Bị gọi “Klein”, trùng cái trẻ tuổi bước chân không ngừng, quân thư phía sau lại thình lình đuổi theo, duy trì khoảng cách nửa thân người, hứng thú bừng bừng nói: “Ta nói thật a, Klein, hôm nay cậu thật sự không suy xét cùng chúng ta ra ngoài chơi sao? Đừng trách ta không nhắc nhở cậu, nghe nói hôm nay…” Nói đến đây, hắn đè thấp giọng, phảng phất đang nói bí mật, thần bí nói: “Còn có trùng đực thật sự.”
Hắn nói đến mức hớn hở, nhưng trùng cái bị chèo kéo vẫn là một bộ không có hứng thú, mí mắt cũng không thèm nâng lên.
“Ừ.”
Trùng cái trẻ tuổi biểu tình không đổi, lười biếng trả lời: “Không có hứng thú.”
Đồng liêu nhướng mày, dùng ánh mắt như nhìn quái vật trừng mắt hắn, vui đùa nói: “Không phải chứ, trước kia mời cậu không đi còn chưa tính, trùng đực các hạ cũng không mời nổi cậu sao?”
Trùng cái ngắn gọn “Ừ” một tiếng, không chút do dự đẩy cửa ký túc xá ra.
Đối phương vẫn một mực khuyên, quân thư cũng không tiện khuyên nữa, đành phải lắc đầu ngán ngẩm: “Cậu đó…… Thôi, ta không nói, chờ cậu gặp được trùng đực thật sự hấp dẫn cậu, cậu sẽ biết cảm giác bị trùng đực làm cho ngứa ngáy, không kềm chế được.”
Trùng cái trẻ tuổi không tỏ ý kiến.
Cửa ký túc xá “bang” một tiếng đóng lại, ngăn cách tầm mắt bên ngoài, cũng ngăn cách những lời nói nhảm nhí của đồng liêu.
Alessio · Klein 18 tuổi tất nhiên sẽ không để những lời nói đùa của đồng liêu ở trong lòng.
Sau một tuần tuần tra, rốt cuộc có thể thả lỏng, quân thư không hề nghĩ nhiều, xoay người nằm lên chiếc giường có chút đơn bạc, thả lỏng để cơn buồn ngủ ập đến, chìm vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi tích lũy gần một tuần.
Không biết ngủ bao lâu.
Lúc tỉnh lại lần nữa, trong tầm mắt vẫn là một mảnh đen nhánh.
Trùng cái trẻ tuổi hơi nhíu mày, vì để đảm bảo mình có đủ tinh lực nghênh đón ca làm việc tiếp theo, Alessio không hề nghĩ ngợi, liền chuẩn bị mặc kệ, ngủ tiếp.
Nhưng ngay lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bước chân rất nhỏ, từ xa đến gần.
Tiếng bước chân?!
Mí mắt Alessio khẽ giật.
Là đồng liêu chuẩn bị bày trò chỉnh hắn, hay là tinh tặc to gan lớn mật?
Trùng cái trẻ tuổi chỉ chần chờ một thoáng, liền đưa ra phán đoán: Bước chân của đối phương tuy rằng cố ý thả nhẹ, nhưng xung quanh lại không hề thu liễm, không giống trình độ mà đồng liêu của hắn nên có.
Vậy là tinh tặc to gan lớn mật?
Phải là tinh tặc không có đầu óc cỡ nào, mới có thể vừa ngu ngốc không sợ chết, vừa có trình độ nghiệp vụ kém như vậy?
Alessio khó hiểu vô cùng.
Nhưng đồng thời cũng căng chặt thân thể, làm tốt chuẩn bị khống chế đối phương trước tiên.
Hơi thở của con trùng xa lạ ngày càng gần, ngày càng gần.
Alessio nín thở, chỉ đợi con mồi lộ diện, liền bắt giữ đối phương ngay tại chỗ —— sau đó hắn liền cảm giác được đoàn trùng ảnh gần trong gang tấc kia lên giường, thuần thục chui vào trong lòng ngực hắn.
……?
Alessio có chút ngây người.
Trùng cái trẻ tuổi chỉ mờ mịt một thoáng, giây tiếp theo, hắn liền theo bản năng chiến đấu, bắt lấy cổ tay đối phương, đè đối phương xuống giường, đồng thời xoay người ngồi lên người đối phương, dùng thủ pháp quen thuộc nhất để khống chế địch, đem đối phương khống chế chặt chẽ dưới thân.
Nhưng ngón tay lại run rẩy không kiềm chế được ngay khi chạm vào cổ tay mềm mại của đối phương.
Kỳ quái.
Theo lý mà nói, tay của tinh tặc cho dù không dày đặc vết chai mỏng, cũng phải hơi có chút thô ráp mới đúng, sao lại trơn mịn giống như tay của trùng đực trong truyền thuyết vậy?
Còn có chiếc giường đơn dưới thân hắn.
Giường trong ký túc xá của quân đội dù có trải đệm mềm, cũng vẫn lạnh lẽo và cứng ngắc, cũng may trùng cái không sợ lạnh cũng không sợ cứng, cho nên Alessio chưa bao giờ nghĩ đến việc thêm cho giường đơn của mình thứ không cần thiết như nệm mềm.
Nhưng chiếc giường mà hiện tại hắn đang nằm, sao lại mềm mại như rơi vào trong đám mây vậy?
Còn có ký túc xá của hắn.
Nguồn tài chính của chi bộ vốn eo hẹp, ký túc xá của quân thư nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa một cái bàn, cùng một chiếc giường đơn, ký túc xá của hắn từ khi nào lại trở nên lớn như vậy?
Nếu phải đánh giá, “ký túc xá” bị bao phủ trong bóng đêm này, so với phòng của hắn, giống phòng của một vị trùng đực các hạ xuất thân cao quý hơn.
Từ từ!
Phòng của trùng đực các hạ?
Tim Alessio đập mạnh, một cảm giác ớn lạnh không nói nên lời bò lên từ sau lưng hắn.
Mang theo nỗi bất an mà chính hắn cũng không rõ, trùng cái trẻ tuổi cắn chặt răng, một tay buông “tinh tặc” ra, đột nhiên cúi đầu, nhìn về phía dưới thân, cùng lúc đó, cánh cửa lớn cách đó không xa “rầm” một tiếng bị đá mạnh ra, một giọng nói mà Alessio vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, như tiếng sấm nổ vang bên ngoài ——
Khi năm 117 tuổi, thống nhất đế quốc, đương nhiệm nguyên soái quân đội, Alessio · Klein, chậm rãi, gằn từng chữ mà mở miệng.
Hắn hỏi: “Các ngươi, đang làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro