Ngoại truyện 13.1: Quá đáng

Trùng cái trẻ tuổi không ngờ rằng trùng đực sẽ chủ động tìm tới.

Không có bóng ma che đậy, dưới ánh mặt trời, trùng đực thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp, cũng càng thêm chói mắt. Ngũ quan tinh xảo của cậu, làn da tựa như tuyết trắng mềm mại, phảng phất chỉ cần chạm nhẹ liền sẽ vỡ tan. Đôi má lúm đồng tiền mơ hồ làm mềm mại đường nét khuôn mặt cậu, khiến cho những con trùng khác dù cảm nhận được sự tự phụ và xa cách khó nói, cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy xa lạ.

Giống như một chiếc bánh kem phủ đầy đường bột.

Thoạt nhìn lạnh lẽo thấu xương, nhưng thật ra khi vén lớp đường bột giả dối kia lên, liền có thể cảm nhận được hương vị tinh tế mềm mại bên trong.

Chỉ là chiếc bánh kem nhỏ mỹ vị này, cũng không phải con trùng nào, cũng may mắn được nếm thử.

…… Không thể nhìn thêm nữa.

Ý thức được mình từ khi bắt đầu ngồi xuống, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hùng chủ của con trùng khác thất thần, trùng cái trẻ tuổi như bị kim đâm, nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn về phía tảng đá lớn phía sau trùng đực, nhìn chằm chằm như vậy vài giây, hắn nghe thấy trùng đực hỏi hắn:

“Ta nói.”

Đường Tửu một tay chống má, rất có hứng thú nhìn trùng cái trẻ tuổi trước mặt đang nhìn trời nhìn đất nhìn tảng đá, chính là không chịu nhìn thẳng mình dù chỉ một lần, nhướng mày nói: “Anh ghét ta đến vậy sao?” Cậu kéo dài âm cuối, như đang oán giận, lại như đang làm nũng: “Hay là nói ta lớn lên khó coi đến mức, không lọt nổi vào mắt anh?”

Lại tới nữa.

Lại là loại cảm giác này.

Giống như bọn họ rất thân mật vậy.

Nghe được giọng điệu oán trách của đối phương, như thể để chứng minh mình không chán ghét đối phương, trùng cái trẻ tuổi phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, nhìn về phía trùng đực, nhưng mà khi ánh mắt của hắn lại lần nữa đối diện với ánh mắt vô tội của Đường Tửu, đương sự không đưa ra phản ứng, trùng cái trẻ tuổi lại chột dạ, trong nháy mắt lại dời ánh mắt đi.

Lại nghĩ tới lời oán trách của trùng đực.

Đôi tay tức khắc cứng đờ đặt trên bàn.

Giống như nhìn đối phương cũng không được, mà không nhìn đối phương cũng không xong.

…… Trùng đực đều phiền toái như vậy sao?

Trùng cái trẻ tuổi nghĩ.

Nhưng hắn rất nhanh lại nghĩ, đối phương tuy là trùng đực, nhưng lại không thuộc về hắn, không có liên quan gì đến hắn.

Điều này làm cho hắn trong lòng thoải mái hơn, cũng bình tĩnh hơn một chút. Hắn cúi đầu, không dám nhìn đối phương, đành phải cắn răng, căng da đầu vì chính mình biện giải: “Tôi không ghét ngài!” Bởi vì quá mức vội vàng, ngay cả kính ngữ cũng bật ra theo.

Mắt thấy trùng cái đỏ bừng bên tai, khẩn trương đến mức không biết phải làm sao, nhưng vẫn cố gắng trấn định, dùng kính ngữ trả lời, Đường Tửu không nhịn được cong khóe mắt.

Ai nha.

Đây có tính là đã thành công bắt nạt Alessio ở thế giới khác không?

Đường Tửu ác ý nghĩ, chỉ cảm thấy mình dường như đã hiểu vì sao Alessio lại thích bắt nạt mình khi còn nhỏ.

Không gì khác.

Chơi qua lại, thế lực ngang nhau tất nhiên là lâu dài và thú vị, nhưng thỉnh thoảng thử “bắt nạt” một phương nửa kia của mình, hình như cũng có niềm vui khác trên đời?

Rốt cuộc, Alessio trẻ tuổi, thoạt nhìn thật sự rất dễ bắt nạt a ~

Nghĩ đến đây, Đường Tửu đơn giản chống hai tay lên cằm, đôi mắt xinh đẹp không hề chớp nhìn chằm chằm trùng cái trước mặt, thỉnh thoảng lại như máy quét, đảo quanh trên người đối phương, mãi cho đến khi cổ của đối phương nổi lên gân xanh, bên tai nóng bỏng như quả đỏ, mắt thấy nếu cậu còn nhìn tiếp, đối phương sẽ không nhịn được mà bỏ chạy, Đường Tửu lúc này mới tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Chỉ cần cậu tùy tiện nghiêm túc một chút, liền ngoan ngoãn nghe lời, không thể tự thoát ra, Alessio lúc nhỏ, không khỏi cũng quá đáng yêu.

Không giống như con lớn kia.

Cậu căn bản là không chơi lại hắn QAQ.

Bị nhìn chằm chằm, trùng cái trẻ tuổi tất nhiên không biết ý tưởng trong lòng của trùng đực lúc này.

Nếu Alessio trẻ tuổi biết, Đường Tửu sở dĩ nhìn chằm chằm hắn, chính là muốn bắt nạt hắn, nhìn hắn hoang mang luống cuống, không biết làm sao, trùng cái trẻ tuổi nhất định sẽ nói với đối phương: So sánh với sự nhìn chăm chú không có gì này, mấy ngày trước cách một cánh cửa kêu la, mới gọi là “bắt nạt”.

Trùng cái trẻ tuổi thật sự cảm thấy mình có chút choáng váng.

Vì sao lại phải đến đây?

Muốn cùng trùng đực nói chuyện gì?

Lẽ ra hắn nên suy xét mấy vấn đề này, cũng giống như hắn đã hứa, giữ khoảng cách với Hùng chủ của đối phương, nhưng mà giờ này khắc này, đối mặt với việc chỉ nhìn chằm chằm mình trùng đực, đầu óc của trùng cái trẻ tuổi đã trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm trùng đực.

Không xong.

Đường Tửu nhéo nhéo vành tai, có chút hoang mang.

Cậu cũng không làm gì, sao con Alessio này lại ngây ngốc như vậy?

Nghĩ đến đây, Đường Tửu ho nhẹ một tiếng, vội vàng đem đề tài quay về quỹ đạo: “Chỉ đùa một chút thôi, đừng khẩn trương, ta chỉ là muốn hỏi anh mấy vấn đề.”

Lời này Alessio nghe hiểu.

Trùng cái trẻ tuổi miễn cưỡng hoàn hồn, cùng với lý trí quay về, biểu tình của trùng cái cũng trở nên nghiêm túc: “Nếu là chuyện liên quan đến quân bộ, thứ cho tôi không thể nói.”

“Sao có thể!”

Đường Tửu mắt trợn trắng, thầm nghĩ, nếu thật sự là chuyện liên quan đến quân đội, cậu trực tiếp đi hỏi Alessio nhà cậu không phải tốt hơn sao? Hà tất phải đi đường vòng, tìm Alessio lúc trẻ truy vấn về chuyện quân đội mấy năm trước?

Cậu vừa nói như vậy, trùng cái trẻ tuổi cũng phản ứng lại.

Đúng ha.

Nói đến, tương lai hắn dựa vào chính mình một đường thăng lên quân thư bản bộ không nói, còn nhảy lên trở thành đế quốc nguyên soái, có được trùng đực xinh đẹp, nói là người thắng cuộc đời, cũng không hề quá đáng.

Nghĩ đến đây, cho dù là trùng cái trẻ tuổi luôn đối với hôn nhân không có hứng thú, giờ phút này cũng không khỏi sinh ra cảm xúc gần như hâm mộ.

Tuy rằng không biết tương lai mình rốt cuộc coi trọng điểm nào bên ngoài của trùng đực trước mắt, nhưng, nếu trên cơ sở sự nghiệp thành công, còn có thể gia đình hạnh phúc, hôn nhân hòa thuận, dường như cũng không tồi?

Trùng cái trẻ tuổi đang miên man suy nghĩ.

Sau đó hắn liền nghe thấy trùng đực hỏi hắn: “Anh thích cái gì?”

Alessio trẻ tuổi:……?

Chú ý tới ánh mắt hoang mang của trùng cái, Đường Tửu bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó sửa lời nói: “Không phải, ý ta là, anh cũng là Alessio, vậy anh có biết, ‘ Alessio ' sẽ thích cái gì không?”

Đây vốn là một vấn đề đơn giản, nhưng trùng cái bị hỏi lại sửng sốt, lâm vào trầm mặc lâu dài.

Thích cái gì?

Đối với Alessio trẻ tuổi mà nói, đây là một vấn đề rất khó trả lời, mãi cho đến hiện tại cũng là như thế.

Với hắn mà nói, đánh giặc là vì sinh tồn, hướng lên trên cũng là vì sinh tồn, khi toàn bộ sinh mệnh của một con trùng đều là, và cũng chỉ là bản thân việc sinh tồn, cái gọi là “thích”, liền thành một thứ đặc biệt xa xỉ. Mà bản thân sinh tồn, tất nhiên là không nói đến thích hay không thích.

“Tôi không biết.”

Thật lâu sau, trùng cái trẻ tuổi mở miệng, đưa ra câu trả lời của mình.

Là một quân thư tiêu chuẩn, Alessio trẻ tuổi đối với cuộc sống của mình chưa nói đến là hài lòng, cũng chưa nói đến là không hài lòng, rốt cuộc mỗi một quân thư đều trải qua như vậy, khác nhau ở chỗ, Alessio mạnh hơn bọn họ, cũng có dã tâm hơn bọn họ, chính nhờ vào dã tâm này, đã thúc đẩy hắn không ngừng leo lên, đi tới thế giới tốt đẹp hơn, ngắm nhìn phong cảnh tốt đẹp hơn.

“Ngoài thắng lợi nhiều hơn và vị trí cao hơn, tôi không còn muốn gì cả.”

Có lẽ vẫn còn.

Trùng cái trẻ tuổi ngẩng đầu, động tác rất cẩn thận, lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của trùng đực.

Nếu nói trước kia hắn đối với trùng đực không có ý tưởng gì, hiện tại trùng cái lại cảm thấy, nếu có trùng đực có lực hấp dẫn với hắn giống như trùng đực trước mắt làm Hùng chủ, như vậy cuộc sống, hình như cũng không tồi?

Sau đó hắn liền nghe thấy đối phương không chút khách khí nói: “Vậy cuộc sống của các anh thật là nhàm chán, nếu trùng đực sống cùng với các anh, nhất định sẽ nhàm chán đến chết?”

Đột nhiên bị mắng, trùng cái trẻ tuổi:……

“Cho nên rốt cuộc cậu vì sao lại hỏi những điều này?”

Trùng cái trẻ tuổi thề, hắn thật sự chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

Nhưng mà Đường Tửu bị hắn hỏi lại hai mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy vui sướng và hướng tới không chút che giấu, cậu không cần nghĩ ngợi, dùng một loại ngữ khí đương nhiên mà đáp lại: “Tất nhiên là cho Alessio một kinh hỉ rồi ~ chúng ta chính là phu phu mới cưới, điều này rất khó đoán sao?” Nói xong, còn ngẩng đầu lên, kinh ngạc liếc hắn một cái.

Trùng cái trẻ tuổi nghẹn lời.

Đối phương bên trái một tiếng “Alessio”, bên phải một tiếng “chúng ta”, trùng cái trẻ tuổi nghe vào tai, chỉ cảm thấy trong lòng vi diệu không thể tả.

Xuất phát từ sự vi diệu này, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nỗi chua xót trong lòng, âm dương quái khí nói: “Tôi thấy hắn đối với cậu rất tốt, nếu phải cho hắn một kinh hỉ, cậu dứt khoát đem chính mình tặng cho hắn là được, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Cậu nói ác thanh ác khí, có thể nói là qua loa.

Đối diện Đường Tửu lại như đang suy tư, trước mắt sáng ngời.

Đúng vậy.

Lãng mạn là hữu hạn, nhưng bản thân cuộc sống đối với Trùng tộc bọn họ mà nói lại gần như là vô hạn.

Cậu và Alessio đã cùng nhau đi đến hiện tại, nói đến những sự kiện lãng mạn giữa hai trùng, gần như là thuộc như lòng bàn tay. Nhưng mà lãng mạn chung quy không thể thay thế cuộc sống, một mặt theo đuổi lãng mạn, bỏ qua bản thân cuộc sống, vốn là một loại đảo ngược, sau khi chuyến du lịch tuần trăng mật này kết thúc, cho dù là cậu, hay là Alessio, cuối cùng cũng sẽ trở lại cuộc sống thường ngày.

Nếu cuộc sống từ trước đến nay của Alessio rất nhàm chán, vậy cậu liền đại phát từ bi, đem cuộc sống của mình tặng cho hắn đi ~

Đường Tửu càng nghĩ, càng cảm thấy ý kiến này hay không thể tả.

“Cảm ơn anh, anh thật là một con trùng thông minh.” Đường Tửu thành khẩn nói cảm ơn, bị cậu nắm tay, trùng cái còn lại khẩn trương đến không biết làm sao, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đưa ra phản ứng như thế nào.

Trên thực tế, Đường Tửu cũng không cần hắn đáp lại.

Ngay khi giọng cậu vừa dứt, trùng đực tự nhận đã làm hết lễ nghĩa liền dứt khoát buông tay hắn ra, gật đầu hướng về phía sâu trong tinh hạm chạy tới.

Có được đáp án, Đường Tửu hưng phấn rời đi.

Chỉ để lại trùng cái ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết mình rốt cuộc đã đả thông chỗ nào cho đối phương.

Tiếp theo, cuộc sống thường ngày trên tinh hạm, lại một lần trở về quỹ đạo.

Lúc ngẫu nhiên gặp mặt, Đường Tửu vẫn sẽ nói chuyện đôi câu với hắn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Bên kia, đế quốc nguyên soái thậm chí còn lười chạm mặt hắn, hai con trùng ngẫu nhiên chạm mắt nhau, cũng đều hừ lạnh một tiếng, chán ghét quay mặt đi.

Chỉ có thể nói, cho dù là con lớn, hay là con nhỏ, đều hiểu rõ chính mình quá mức.

Chính bởi vì hiểu rõ chính mình quá mức, mà khi bản thân cố ý nhắm vào chính mình, trong lời nói nhiều lần như lơ đãng chọc vào chỗ đau của đối phương, rất khó không làm cho trùng ta buồn bực uể oải.

Quá đáng ghét.

Trên thế giới này sao lại có con trùng cái phiền toái như vậy chứ?

Đây còn chưa tính.

Điều khiến cho trùng cái trẻ tuổi buồn bực chính là, không chỉ có "tương lai của chính mình" cố ý tìm hắn gây phiền phức, mà ngay cả Đường Tửu - người vốn không có nhiều giao thoa với hắn, cũng cố ý vô tình làm cho hắn trở thành tấm nền để họ ân ái ngọt ngào.

Lúc ăn cơm, đế quốc nguyên soái tự tay giúp trùng đực khử trùng chén đũa, trùng đực thì câu được câu không đút cơm cho trùng cái.

Trùng cái trẻ tuổi…… Trùng cái trẻ tuổi yên lặng ăn cơm.

Khi nghỉ trưa, trùng đực lười biếng nằm trên sô pha nghỉ ngơi, đế quốc nguyên soái ngồi trên ghế bên cạnh, cúi đầu chuyên tâm xử lý những hạng mục công việc hàng ngày cần hắn phê duyệt trên tinh hạm. Nhưng mà chỉ cần có con trùng nào ở hiện trường, liền sẽ phát hiện, cứ cách vài phút, họ đều sẽ lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Anh nhìn em một lát, em nhìn anh một lát, thỉnh thoảng bốn mắt nhìn nhau, rồi mỉm cười.

Trùng cái trẻ tuổi…… Trùng cái trẻ tuổi muốn bò xuống gầm sô pha.

Hắn không nên ở chỗ này, hắn nên thành thành thật thật trốn dưới gầm sô pha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro