Ngoại truyện 15: Anh đến yêu em

Trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả khán giả đang theo dõi trực tiếp, giờ phút này trong lòng chỉ còn lại sự chấn động thuần túy.

Thẩm mỹ của mỗi cá thể thường không giống nhau, nhưng mà khi loại “đẹp” này chính xác đến một khái niệm nào đó, lại cụ thể đến một cảnh tượng nào đó, trên thân thể của một cá thể nào đó, loại cảm thụ đối với “đẹp” này, ngược lại sẽ hình thành một sự thống nhất kỳ diệu.

Ví dụ như hiện tại.

Nếu nói, khi một hành tinh chết đi, ánh sáng cuối cùng bùng nổ trước khi lâm chung đủ để làm lóa mắt, như vậy khi loại mỹ hủy diệt này, cùng với mỹ của sự ra đời của sinh mệnh chồng lên dung hợp làm một, hầu như tất cả người xem đều sẽ nhịn không được dừng lại vì nó, hướng về phía nó ánh mắt nhiệt liệt.

Sinh linh đều bị diệt, nước lũ không ngừng.

Họ xuyên qua thiên thạch và gió lốc cuồn cuộn, chỉ vì hái xuống một đóa hoa nhỏ bé, Hoa Hồng ngân hà cuối cùng.

【A a a a a a a!!! 】

【Vãi nho, cái này cũng quá lãng mạn rồi! Ta còn đang lo lắng cho sự an nguy của Đường Tửu các hạ, bên kia Nguyên soái Klein và Đường Tửu các hạ đã trực tiếp phối hợp ăn ý, đi ngang qua hành tinh tử vong! Đây là phu phu mẫu mực của đế quốc sao? Đã hiểu đã hiểu!】

【Như này mà không có cảnh hôn một cái ngay tại chỗ sao?】

【Hôn một cái đã là gì, kiến nghị làm chút chuyện yêu thích, dù sao khung xương cơ giáp của Nguyên soái Klein đủ lớn, nếu hoàn toàn mở ra, hai người bọn họ thật sự muốn làm chút gì đó bên trong, chúng ta cũng không nhìn thấy. Nụ cười dần dần biến thái.jpg】

【Có một nói một, chỉ hái Hoa Hồng ngân hà mà thôi, ta cũng không phải chưa từng tham gia qua loại hành động này cùng Nguyên soái Klein, khi đó các huynh đệ đều đồng loạt tiến lên, chỉ hận không thể đóng gói Hoa Hồng ngân hà theo sọt, đâu giống hiện tại, một cái phát sóng trực tiếp mà làm ta nhiệt huyết sôi trào……】

【Ai nói không phải chứ?】

【Có khả năng nào, trước kia ngươi thờ ơ không gợn sóng là bởi vì hái cùng ngươi là các huynh đệ quân thư trong đội, mà không phải là Đường Tửu các hạ thơm thơm ngọt ngào không?】

……

Khán giả tất nhiên là nói chuyện say sưa.

Nhà Fleming.

Cũng đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh phát sóng trực tiếp, Fleming gia chủ khinh thường bĩu môi, dùng giọng điệu ghét bỏ mắng một câu “đồ khoe mẽ”.

Cái gì mà sự ra đời của sinh mệnh và sự hủy diệt, cái gì mà lãng mạn khi vượt qua thiên thạch và gió lốc…… Nghe thì giống như rất có đạo lý, nhưng lão hoạt trùng như gia chủ Fleming liếc mắt một cái liền nhìn ra, đối thủ một mất một còn chẳng qua là đang khoe mẽ mà thôi.

Còn có thể mượn hoàn cảnh tứ phía nguy hiểm, để tăng tiến tình cảm với trùng đực.

Khoe ra sự tin tưởng lẫn nhau và sự phối hợp ăn ý giữa mình và trùng đực, nhân tiện phô diễn tiết mục khiêu chiến thiên nhiên, trong lúc vô hình, phô bày kỹ xảo chiến đấu siêu cao và kỹ xảo phi hành của mình.

A.

Giống như chỉ có trùng cái cấp S nhà khác làm không được vậy.

Fleming gia chủ lựa chọn tính làm lơ sự thật rằng cơ bản các trùng cái cấp S của Nghị Viện đều làm không được, căm giận đóng giao diện phát sóng trực tiếp.

Giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua, hắn không xem cũng biết, tiếp theo nhất định là màn ân ái giữa đối thủ một mất một còn và bảo bối nhà hắn, loại hình ảnh phát sóng trực tiếp nhìn chỉ tổ tức này, không xem cũng được.

……

Cùng lúc đó, bên trong tinh hạm.

Alessio trẻ tuổi cũng buông thiết bị đầu cuối phát sóng trực tiếp tình hình thực tế xuống, quay đầu, cách cửa sổ trong suốt, xuất thần ngóng nhìn hai bóng dáng mơ hồ trong bão tuyết.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới cuộc đối thoại giữa mình và Đường Tửu ngày đó.

—— “Quân thư các anh cuộc sống đều nhàm chán như vậy sao?”

—— “Tôi thấy hắn đối với cậu rất tốt, nếu phải cho hắn một kinh hỉ, cậu dứt khoát đem chính mình tặng cho hắn là được, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Cũng chính là ngay lúc này, hắn rốt cuộc hiểu được khi đó Đường Tửu thật sự quyết định tặng cho "chính mình" thứ gì.

Đối phương muốn tặng cho “Alessio”, chính là bản thân cuộc sống mà hắn đang có.

Ăn cơm, làm việc, du hành khắp vũ trụ, vì giao dịch với thánh địa mà lần lượt vượt qua gió lốc, mang về Hoa Hồng ngân hà từ vùng cấm sinh mệnh…… Đối với Alessio · Klein mà nói, những thứ này không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào.

Thẳng đến khi trùng đực trẻ tuổi hào phóng lấy ra thế giới tươi sáng mà mình đang sống, cùng hắn chia sẻ.

Từ đó, bữa ăn ba bữa tinh xảo phong phú thay thế cho dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo, công việc rườm rà nhàm chán có trùng đực làm bạn, ngay cả Hoa Hồng ngân hà mà Alessio thời niên thiếu từng không thích, cũng sau khi họ nắm tay vượt qua gió lốc ôm hôn, có hàm nghĩa hoàn toàn mới.

Nghĩ đến đây, Alessio trẻ tuổi trong lòng khẽ nhói lên.

Trong một thoáng chốc, hắn gần như cho rằng ngực mình có chỗ nào đó, lặng lẽ nứt ra một khe hở, những cảm xúc phức tạp lại đen tối kia phảng phất như dòng nước, lặng lẽ chảy ra từ đó, vẫn luôn chảy về phía sâu trong trái tim hắn.

Chua xót, hay là ghen ghét?

Hắn không biết.

Hắn chỉ là bỗng nhiên ý thức được —— trong chuyến du hành khắp vũ trụ này, người thật sự thu hoạch toàn bộ thế giới, không chỉ có Đường Tửu chưa bao giờ rời khỏi Thủ Đô Tinh, mà còn có một "chính mình" khác vô số lần đi ngang qua vũ trụ lạnh lẽo cuồn cuộn này, lại chưa từng tìm được nửa điểm cảm giác chân thật.

……

Cùng lúc đó, trên hành tinh.

Alessio cúi đầu, nhìn tiểu trùng đực ngơ ngác, không nhịn được mỉm cười, hắn nói: “Đường Đường, em xem, anh đã làm được, phong cảnh hứa với em.” Nói đúng hơn là không lâu trước đây, khi tiễn bé Đường Tửu đi, hắn đã hứa trong tương lai sẽ tặng cho cậu phong cảnh.

Đường Tửu cũng cúi đầu, xuất thần nhìn biển hoa trước mắt.

Đúng vậy. Cậu nghĩ.

Cho dù là điều cậu đã nói rõ ràng, hay là điều cậu chôn sâu trong lòng chưa bao giờ đề cập, chỉ cần là thứ cậu muốn, Alessio luôn sẽ mang chúng đến trước mặt cậu.

Tâm nguyện thời niên thiếu bỗng nhiên thành hiện thực, Đường Tửu vừa vui mừng, lại có chút hoảng hốt.

Alessio tốt như vậy, thật sự là của một mình cậu sao?

Tất cả những điều trước mắt, thật sự là hiện thực, mà không phải là cảnh trong mơ hư vô mờ mịt sao?

“Đường Đường?”

Bên tai là tiếng gọi lo lắng của trùng cái lớn tuổi, Đường Tửu hoàn hồn, trong lòng vẫn có quyết định. Cậu nắm lấy Hoa Hồng ngân hà trong lòng bàn tay, quay đầu nhìn về phía đối phương, hít sâu một hơi, nhẹ giọng mở miệng nói: “Alessio, em muốn kể cho anh nghe một câu chuyện.”

Alessio suy đoán, câu chuyện tiếp theo của Đường Tửu rất quan trọng.

Hắn nghĩ nghĩ, dứt khoát vươn tay về phía tiểu trùng đực.

Đường Tửu nghi hoặc mà bước tới, vừa chuẩn bị hỏi làm sao vậy, đã bị đế quốc nguyên soái đã chuẩn bị từ lâu một lần nữa ôm trở lại trong lòng ngực, còn giúp cậu tìm một tư thế thoải mái. Xác nhận bên ngoài gió tuyết không thể thổi vào sau, Alessio thuận tay đóng phát sóng trực tiếp, lúc này mới hài lòng gật đầu.

“Được rồi, bây giờ em có thể nói.”

Đường Tửu hơi dừng lại một chút.

Cũng may động tác của đối phương đã hữu hiệu giảm bớt nỗi bất an trong lòng cậu —— Đường Tửu mím môi, bắt đầu kể “câu chuyện”.

Nhân vật chính của câu chuyện là một con tiểu trùng đực.

Tiểu trùng đực xinh đẹp kiêu căng, là tiểu trùng đực được yêu thích nhất thánh địa, nhưng mà có một ngày, thánh địa bỗng nhiên tới một con trùng đực ngoại lai, những con trùng cái vốn khen cậu tùy hứng cũng đáng yêu kia, đều thích trùng đực ngoại lai, đối với tiểu trùng đực lại rất ghét bỏ.

Tiểu trùng đực vẫn luôn không hiểu vì sao, cho đến khi cậu có một giấc mơ.

Trong mơ cậu bởi vì đối nghịch với trùng đực ngoại lai, mất đi tất cả, ngay cả gia trùng yêu thương cậu, cũng lần lượt chết trong chiến tranh sau đó.

Đường Tửu nói: “Ban đầu, tiểu trùng đực còn cho rằng, giấc mơ chỉ là mơ, nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện, tất cả mọi chuyện trong mơ đều có thể khớp với hiện thực, tiểu trùng đực ý thức được, nếu cậu không làm gì, tất cả ác mộng, cũng sẽ phát sinh trong hiện thực.”

“Tiểu trùng đực không muốn bản thân và gia trùng rơi vào kết cục giống như trong ác mộng.”

Alessio trong lòng khẽ nhói lên, mơ hồ đoán được Đường Tửu muốn nói điều gì.

Quả nhiên.

Chỉ thấy tiểu trùng đực hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Vì thế, ánh mắt của tiểu trùng đực, dừng lại trên người con trùng cái lợi hại nhất toàn đế quốc. Dưới sự giúp đỡ của con trùng cái lợi hại, tiểu trùng đực thành công thay đổi kết cục của mình và gia trùng, đạt được tất cả những gì mà các con trùng tha thiết ước mơ.”

Cậu hỏi hắn: “Anh cảm thấy, câu chuyện này có thật hay không?”

Lời này nghe có vẻ mâu thuẫn —— nào có con trùng kể chuyện, lại hỏi ngược lại người nghe chuyện, chuyện có thật hay không?

Nhưng Alessio lại nháy mắt hiểu ý của tiểu Hoa Hồng nhà mình.

Thay vì nói Đường Tửu đang hỏi hắn câu chuyện có thật hay không, chi bằng nói, tiểu trùng đực thật ra đang thông qua phương thức như vậy, để hỏi hắn: Sau khi biết được tất cả bắt đầu, thật ra khởi nguồn từ một giấc mộng hoang đường mà lại chân thật, hắn còn sẽ đối xử với cậu như trước đây không?

Alessio không lập tức trả lời vấn đề này.

Hắn nghiêm túc nhớ lại câu chuyện của tiểu Hoa Hồng, ngược lại đưa ra một vấn đề: “Nếu không có tiểu trùng đực, kết cục của con trùng cái lợi hại sẽ như thế nào?”

Chỉ là một vấn đề đơn giản.

Nhưng mà giọng nói của Alessio chưa dứt, liền cảm thấy tiểu trùng đực trong lòng ngực cứng đờ, cố chấp mà ôm chặt lấy hắn.

Tất cả dường như đều không nói thành lời.

Có trải qua lần đàm phán trước khi đính hôn, Alessio đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Tửu, thay đổi một vấn đề: “Vậy, tiểu trùng đực trong câu chuyện, sau này có yêu con trùng cái lợi hại không?”

Đường Tửu nhỏ giọng nói: “Yêu.”

Rõ ràng không phải lần đầu tiên nghe thấy tiểu trùng đực thẳng thắn bày tỏ tình yêu, nhưng mà khi Đường Tửu lại một lần nữa đem tình ý như vậy nói ra, Alessio vẫn không khỏi hô hấp cứng lại. Hắn dừng một chút, cũng hạ thấp giọng, ôn hòa lại kiên định nói với cậu: “Như vậy là đủ rồi.”

Alessio nói: “Em cảm thấy câu chuyện này không quá chân thật, nhưng anh lại cảm thấy, chính vì bản thân tiểu trùng đực đã đủ tốt, đủ để xứng đôi với tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này, mới có giấc mộng kỳ diệu này, dự báo tương lai.”

“Có lẽ trùng thần sở dĩ ban cho giấc mộng này, chính là hy vọng để anh đến yêu em.”

Tiểu trùng đực hơi mở to hai mắt.

Mắt thấy Đường Tửu lại một lần lộ ra vẻ mặt tiêu chuẩn của sóc nhỏ, Alessio buồn cười lắc đầu, sửa lời nói: “Đường Đường, giữa anh và em, người thật sự nên nói lời cảm ơn, phải là anh mới đúng.”

Lời trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. (ý nói: người trong cuộc thì không rõ, người ngoài đã nhìn rõ)

Đế quốc nguyên soái tuy nói là người trong cuộc, nhưng Alessio trẻ tuổi đã nhìn ra, huống chi là Alessio lớn tuổi chứ?

Trước đây hắn và Đường Tửu, thoạt nhìn như là hắn thực hiện lời hứa với bé Đường Tửu, mang theo Đường Tửu du lãm ngân hà vũ trụ, nhưng ngược lại, Đường Tửu chẳng phải cũng đang bầu bạn hắn đi lại những nơi trong nửa đời trước của hắn, dùng ký ức hoàn toàn mới mẻ sáng ngời, thay thế cho tất cả quá khứ cũ kỹ đen tối của hắn sao?

Từ nay về sau, khi hắn nhìn thấy những tinh cầu in dấu vết thời niên thiếu của mình, trong não hiện lên, không còn là màn đêm yên tĩnh dài đằng đẵng của nửa đời trước, mà là hình ảnh tiểu trùng đực kéo tay hắn, nhón chân hôn hắn, với nụ cười trong mắt.

“Đường Đường.”

Hắn thở dài nói: “Là em đã thay đổi cuộc đời tẻ nhạt vô vị của anh —— người thật sự nên nói lời cảm ơn, vì câu chuyện này mà thấp thỏm lo âu, kỳ thật phải là anh mới đúng.”

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro