Ngoại truyện 19.1: Đường Tiểu Sương hôm nay yêu sớm sao?
5.
Ngày hôm đó.
Nắng rực rỡ, vạn dặm không mây.
Đường tiểu Sương 16 tuổi bị bắt ngồi trên bàn đá trong sân vườn, đối mặt với cuộc thẩm vấn từ thư phụ, hùng phụ và anh trai trong nhà.
Đường Tửu ho nhẹ một tiếng.
Anh cả lớn hơn em trai ba tuổi —— Fernando Patrizio · Klein nháy mắt hiểu ý, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ra vẻ nghiêm túc nhăn mặt: “Thành khẩn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị, Sương Sương, em thành thật nói cho anh biết, rốt cuộc em và Odrich nhà bên cạnh có quan hệ gì?”
Đường Sương không trả lời vấn đề này ngay.
Cậu mất ba giây đồng hồ để tự hỏi “Odrich” rốt cuộc là ai, sau đó lại mất khoảng mười giây để phát tiết sự cạn lời trong nội tâm lúc này.
Đường Sương: “Đó là con chó của nhà Hi Bell.”
Hi Bell là chủ nhân của phủ nguyên soái bên cạnh, trùng đực.
Bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
6.
Đường Tửu chột dạ trong chốc lát.
Tất nhiên là cậu tin tưởng tiểu Hùng tử nhà mình sẽ không yêu sớm, trùng cái bên ngoài cũng không có bản lĩnh đó, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của phủ nguyên soái, bắt cóc bảo bối cục cưng nhà cậu, nhưng mà thư quân nhà cậu vừa nghe nói tiểu Hùng tử nhà mình nhất kiến chung tình với Odrich nhà bên cạnh, chỉ cảm thấy trời đất sắp sụp đổ.
Cái này cũng coi như xong.
Đừng nhìn đế quốc nguyên soái trong lòng phiền muộn đến mức không thể tả, trên mặt vẫn bình tĩnh, bất động như núi, phảng phất hắn vẫn là người cha tốt khoan dung độ lượng, sau lưng lại đáng thương ôm lấy Hùng chủ nhà mình làm nũng, giống như một con cún lớn vừa cọ vừa cắn.
Haizz, trùng cái.
Đường Tửu trong lòng lắc đầu, đối với biểu hiện không biết nỗ lực của thư quân nhà mình rất là khinh bỉ.
Nhưng mà cậu là loại Hùng chủ sẽ quen thói thư quân nhà mình sao?
Không sai, cậu đúng là như vậy.
Đương nhiên.
Đồng ý thì đồng ý, loại chuyện dễ dàng làm cho tiểu Hùng tử không vui này, tất nhiên là không thể đổ lên đầu vị Hùng phụ tốt là cậu, vì thế vị trí phát ra cuộc thẩm vấn này, liền rơi vào trên người thư tử duy nhất của họ, Fernando Patrizio · Klein.
7.
Fernando Patrizio không có ý kiến.
Tất nhiên là anh biết dụng ý của hùng phụ và thư phụ khi tìm anh nói chuyện phiếm —— không phải sao, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chọc giận Đường Sương, vừa lúc có thể để anh gánh tội, cứ như vậy, trong mắt em trai Đường Sương, thư phụ và hùng phụ vẫn là thư phụ / hùng phụ tốt.
Ha, đại trùng.
Fernando Patrizio trong lòng lắc đầu, đối với hành vi dối trá của các đại trùng rất là khinh bỉ.
Nhưng mà anh là loại thư tử sẽ vì một câu nói của hùng phụ nhà mình, mà vô điều kiện đấu tranh anh dũng sao?
Không sai, anh đúng là như vậy.
—— cũng liền có màn mở đầu kia.
8.
Gió thổi qua hoa viên, mang theo từng đợt hương hoa.
Bên cạnh bàn đá trong sân, lại là không khí đột biến, thế công đảo ngược.
Đường Sương hai tay ôm ngực, hơi hơi nâng cằm, làm ra vẻ tức giận, trừng mắt nhìn anh trai nhà mình. Cậu cười lạnh một tiếng, u ám mở miệng:
“Thành khẩn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị?”
Fernando Patrizio trấn định tự nhiên, quả nhiên là ung dung thong thả, hiên ngang lẫm liệt, mặc cho ai nhìn cũng có thể nhìn ra đây là con trùng của nhà Klein.
“Ý ta là, nếu thẳng thắn nói thì sẽ đánh cho con trùng cái làm hư em một trận, không chịu nói thì sẽ đánh cho con trùng cái đó hai trận. Sai lầm ngàn vạn lần, tất nhiên đều là sai lầm của những con trùng cái bên ngoài, liên quan gì đến bé Sương Sương ngoan ngoãn đáng yêu nhà chúng ta chứ?”
Đường Sương bĩu môi, đối với đáp án này miễn cưỡng hài lòng.
Nhưng cậu vẫn không định dễ dàng bỏ qua cho anh trai mình.
“Vậy còn anh?”
Fernando Patrizio: “… Hửm?”
Đường Sương chống cằm, nhìn anh trai trùng cái nhà mình, trên mặt làm ra vẻ ngây thơ vô tội, nhưng trong lời nói lại là không hề lưu tình mà chọc tức đối phương: “Em nghe Hi Bell nói, tuần trước anh hẹn hò với Hùng tử nhà Gregorio Bosco? Có tình huống gì sao?”
Chỉ một câu nói này.
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của các gia trưởng liền “vèo” một cái dừng ở trên người đứa con trai duy nhất.
9.
Mắt thấy anh trai trùng cái thay thế mình, lâm vào vòng vây của thư phụ và hùng phụ, Đường Sương nhanh chóng quyết định, chuồn lẹ khỏi nơi này —— không ngờ, cậu vừa mới chuồn ra khỏi hoa viên, các gia trưởng và anh trai phía sau liền hạ thấp giọng.
“Đi rồi?”
“Đi rồi.”
Xác định tiểu ác ma nhà mình đã rời đi, mà bọn họ lại một lần nữa không khiến cho tiểu Hùng tử phản cảm, xác định tình trạng cảm xúc của tiểu gia hỏa, Alessio hài lòng gật đầu, lại nhìn đứa con trai nổi danh khắp chốn của mình, cũng không cảm thấy không vừa mắt như vậy.
Vâng, làm việc với tinh thần chuyên nghiệp, Fernando Patrizio không ngại học hỏi kẻ dưới: “Tiếp theo thì sao? Chúng ta còn cần theo dõi Sương Sương không?”
Tất nhiên là đế quốc nguyên soái sẽ không mượn cớ làm khó dễ con trai mình trong phương diện này.
May mà người thừa kế trẻ tuổi nhà Klein cũng đã hiểu rõ tính tình của thư phụ và hùng phụ nhà mình, lập tức liền từ khóe mắt hơi nhếch lên của thư phụ mình đoán ra ý tưởng của gia trưởng.
—— lại thăm dò, lại báo cáo.
Fernando Patrizio hiểu rõ.
Mắt thấy thư phụ nhà mình rốt cuộc có thể yên lòng, Fernando Patrizio tự nhận đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, đã đến lúc công thành lui thân, liền nghe thấy hùng phụ vẫn luôn nhìn hắn trầm tư từ lúc bắt đầu, đột nhiên mở miệng nói:
“Nói đến, năm nay Fernando cũng sắp hai mươi tuổi rồi nhỉ?”
Đường Tửu không phải là loại đại gia trưởng thích thúc giục kết hôn —— theo cậu thấy, chuyện hôn nhân, vẫn nên xem sở thích của con cái, cho dù Fernando Patrizio lựa chọn thế nào, chỉ cần lựa chọn này không có hại cho bản thân con, Đường Tửu sẽ không can thiệp.
Sở dĩ theo đề tài mà Đường Sương tung ra hỏi thêm một câu, cũng là vì lo lắng tiểu thư tử nhà mình đi vào vết xe đổ của thư quân nhà mình.
Hôn nhân có thể không vội kết hôn, nhưng vấn đề tinh thần hải hỗn loạn của các trùng cái cao cấp, không phải là chuyện nhỏ.
Vì thế.
Đường Tửu: “Fernando có các hạ nào mình thích không?”
Fernando Patrizio: “Không có.”
“Con có thể có.”
Fernando Patrizio bất đắc dĩ: “Cái này thật sự không có.”
Hai cha con liếc nhau, cuối cùng vẫn là Fernando Patrizio dưới ánh mắt sáng rực của hùng phụ nhà mình mà bại trận, ngắn gọn nói: “Không có các hạ thích, không thích trùng cái, chuyện tinh thần hải không vội, có các hạ thích sẽ về nhà thương lượng với hùng phụ trước tiên.”
“Được rồi.” Đường Tửu nói, lại không nhịn được dặn dò: “Ở bên ngoài cũng phải cẩn thận, không được để bị trùng đực lừa —— đặc biệt là loại trùng đực miệng lưỡi dẻo quẹo, một lời hai lời muốn cùng con sống một đời một kiếp!”
Fernando Patrizio dở khóc dở cười.
Nhưng trên mặt cũng chỉ là cười, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, con nghe lời hùng phụ.”
Đường Tửu lúc này mới hài lòng cho qua.
10.
Rời khỏi đình viện, trước khi đem thời gian và không gian trả lại cho thư phụ và hùng phụ nhà mình, Fernando Patrizio quay đầu lại, cuối cùng nhìn thoáng qua hai thân trùng đang thấp giọng nói giỡn cách đó không xa, khi quay đầu lại, trên mặt cũng nhiều hơn một chút ý cười bất đắc dĩ.
Tất nhiên là anh hiểu nỗi lo lắng của hùng phụ.
Nhưng anh đã sớm gặp qua dáng vẻ của viên ngọc trai chân chính, sao có thể bị mắt cá thấp kém lừa gạt?
Ý tưởng của Fernando Patrizio rất đơn giản.
Nếu may mắn gặp được con trùng đực mà hắn thích, đối phương cũng thích hắn, vậy tất nhiên là rất tốt.
Nếu không gặp được, cũng không sao cả. Đối với Klein trẻ tuổi mà nói, cứ như vậy lẳng lặng ở bên cạnh thân trùng, cùng thư phụ bảo vệ hùng phụ và em trai, cũng là cuộc đời mà anh hằng mong ước.
11.
“…… Chính là như vậy.”
Đường Sương ngắn gọn tổng kết một phen về cuộc đối thoại mà mình cố ý nghe lén, giữa anh trai trùng cái và hùng phụ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía bạn tốt Hi Bell, trêu chọc nói: “Không nói gạt anh, em hoài nghi trong mắt anh trai em, trên thế giới này chỉ có hai loại trùng đực, một loại là hùng phụ, một loại là trùng đực khác.”
Hi Bell sửa đúng: “Nói như vậy cũng không đúng, ít nhất trong mắt của Thiếu tướng Klein vẫn còn có em.”
Đường Sương chớp chớp mắt, không phản bác.
“Đây không phải trọng điểm.”
Đường Sương đứng thẳng người, vỗ vỗ thân thể của bạn tốt, làm ra vẻ ông cụ non, thấm thía nói: “Trọng điểm là, với loại trùng cái mà trong mắt chỉ có hùng phụ này, nhìn thế nào cũng không phải là lựa chọn tốt cho thư quân, Hi Bell, anh vẫn là đừng thích anh ấy nữa.”
Nhưng cậu quá hiểu rõ anh trai mình.
Là người nhà, Fernando Patrizio · Klein gần như có thể nói là trùng săn sóc nhất trong nhà, đừng nhìn hai anh em thường ngày đấu võ mồm, tiểu Đường Sương rất thích anh trai này.
Nhưng xét từ góc độ “thư quân” mà nói.
Đường Sương trong lòng lắc đầu.
Cũng chính là cậu thật lòng coi Hi Bell là bạn bè, mới có thể nói đùa như vậy khuyên nhủ đối phương.
Không phải cậu nói, có hùng phụ là viên ngọc quý ở phía trước, phải là con trùng đực tốt đến mức nào mới có thể lọt vào mắt anh trai cậu a? Hơn nữa, tuy rằng anh trai cậu đúng là xuất sắc hơn một chút so với các trùng cái khác, nhưng trùng cái xuất sắc của đế quốc cũng không ít, sao phải treo cổ trên một thân cây là anh trai cậu - người cha bảo mẫu này chứ?
Hi Bell rũ mắt cười cười, không hề bắt lấy lời nói này.
Hắn thay Đường Sương thêm trà, đem đề tài chuyển hướng đến trên người đối phương, ngậm cười, trêu ghẹo nói: “Vậy còn em? Trùng cái muốn theo đuổi em của đế quốc, đều có thể xếp hàng vòng quanh thánh địa một vòng rồi? Còn có nghị viên Milo Osvaldo Acuto kia, đối phương từ mười năm trước đã chờ em trưởng thành.”
Đường Sương lại da đầu tê dại.
“Thôi đi.”
Cậu xua tay, kể khổ với bạn: "Anh không biết đâu, hôm qua em ở nhà, thư phụ và hùng phụ của em canh chừng em rất kĩ, chỉ thiếu điều khắc bốn chữ 'cấm yêu sớm' lên mặt. Hơn nữa, mười năm trước em mới 6 tuổi, sớm như vậy đã để ý đến em, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì?"
Hi Bell ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.
Rồi lại nhịn không được tò mò: "Vậy nếu là Sương Sương, em sẽ thích loại trùng cái như thế nào?"
Đường Sương thầm nghĩ, những lời này không thể để thư phụ và hùng phụ của cậu nghe thấy, nếu không, cậu mà trả lời thích loại hình nào, không chừng loại trùng cái đó liền phải bốc hơi khỏi thế giới của cậu, ngoài mặt lại hứng thú lụi tàn, không để ý lắm nói: "Không biết."
"Chuyện sau này, vẫn là để sau này rồi tính."
12.
Có sự tò mò tương tự, không chỉ có một mình Hi Bell.
Là con của trùng đực cấp S duy nhất hiện có của đế quốc, Đường Sương từ ngày sinh ra, đã trở thành trùng đực được săn đón nhất ở thánh địa —— danh hiệu này đã từng thuộc về hùng phụ của cậu, Đường Tửu, cho đến khi bị đế quốc nguyên soái bắt cóc về nhà.
Mà bây giờ, sự chú ý này đổ dồn lên người Đường Sương.
Tất cả các con trùng đều tò mò: Một con trùng đực từ khi sinh ra đã có được tất cả những gì mà các con trùng khác muốn, cuối cùng sẽ về nhà ai?
Nếu không phải cố kỵ quân đội và tháp cao, thậm chí còn có, chỉ sợ lúc này bàn cá cược về thư quân tương lai của Đường Sương đã mở rồi.
Đối với điều này, Đường Sương trong lòng biết rõ, nhưng lại không hề để tâm.
Không nói đến việc hiện tại cậu còn chưa có ý tưởng về phương diện kia, cho dù có, Đường Sương cũng hoàn toàn có thể giao việc sàng lọc và khảo nghiệm cho thư phụ và hùng phụ của mình —— cậu cũng không phải là loại tiểu trùng đực không có lương tâm, nếu thư quân tương lai không qua được cửa ải của thư phụ cậu, Đường Sương cảm thấy, cho dù độc thân cả đời, cũng không có gì to tát.
- - (~‾▿‾)~ ~ ~ ❤️
HẾT TRUYỆN
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro