Ngoại truyện 4.2: Pháo hoa khắp kinh thành

Theo lý thuyết, chuyện tốt như vậy, thật ra không đến lượt Fleming.

Xét cho cùng, trong cuộc chính biến một tháng trước, người đóng vai trò quyết định, từ đầu đến cuối nắm giữ toàn cục, ép toàn bộ đế quốc phải cúi đầu, là Klein và các quân thư dưới trướng hắn, Fleming căn bản không hề bỏ ra chút sức lực nào.

Các thế lực khác kính trọng Fleming, một là vì Fleming vốn là thế lực lớn thứ hai của đế quốc, hiện giờ lại là minh hữu của Klein.

Thứ hai, là vì Đường Tửu, trùng quan trọng nhất với Klein.

Fleming đương nhiên có thể cùng Klein hưởng thụ thành quả thắng lợi, đó là điều họ xứng đáng nhận được với tư cách là minh hữu.

Nếu nói nhiều hơn, như là với tư cách chủ trùng, muốn bên bại trận cắt đất bồi thường… thì đó chính là vượt quá giới hạn.

Viscas biết rõ điều này, vốn cũng không để bụng.

Ngay từ đầu, hắn đã nói, đó là đề bài mà hắn với tư cách là thư phụ đưa ra cho đối thủ một mất một còn, hắn không tính nhúng tay vào, những lợi ích mà Alessio có được trong quá trình giải quyết đề bài này, Viscas cũng sẽ không vì vậy mà ganh tị.

Viscas thực sự khó mà diễn tả được cảm xúc của mình lúc này.

Ham muốn trục lợi là bản tính của trùng, các trùng cái trong Nghị Viện cũng không ngoại lệ.

Hắn khát khao quyền lực, vừa là do bản năng, vừa là vì thế lực của Klein hiện giờ đang như nước lên thuyền lên, cán cân giữa hai bên đã mất cân bằng, hắn lo lắng Fleming không đủ sức làm chỗ dựa và trợ lực cho Đường Tửu. Dù vậy, Viscas vẫn chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng chuyện này để chiếm lợi từ Klein.

Nhưng trớ trêu thay, chính Klein lại tự tay dâng món hời lớn này đến tận cửa.

Không chỉ có vậy, Alessio còn nghĩ sẵn cả lý do cho hắn: Nguyên soái đế quốc vì việc riêng mà mang trùng đực đi – bất kể sự thật là gì, trong mắt các trùng khác, đây là bằng chứng cho thấy Klein cảm thấy có lỗi với Fleming. Vậy nên, trong tình huống nguyên soái Klein vắng mặt, việc minh hữu Fleming đứng ra tiếp đãi các đại trùng vật từ khắp đế quốc cũng là điều hợp lý.

Về lý trí, Viscas hiểu rõ, chính Fleming mới là bên chiếm lợi của Klein.

Chưa bàn đến lợi ích, chỉ riêng về phía Đường Tửu, Viscas không cần điều tra cũng đoán được, việc Alessio không một tiếng động mang Đường Tửu đi chắc chắn đã được trùng đực nhỏ đồng ý, thậm chí có lẽ quyết định tùy hứng này là do chính Đường Tửu đề xuất!

Còn về mặt tình cảm…

Thật nghẹn khuất.

Thực sự rất nghẹn khuất.

Mắng Alessio thì có vẻ như hắn là một con trùng xấu xa không biết điều; mà không mắng Alessio thì… Hắn đã bắt cóc bé cưng nhà mình rồi, hắn mắng hắn vài câu thì sao chứ?

Viscas thực sự rất nghẹn khuất.

Những điều mà gia chủ nhà Fleming nhìn ra được, Đường Lễ đương nhiên cũng không ngây thơ mà không nhận ra.

Anh ta trấn an vỗ vỗ tay thư quân, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Trong thư viết gì vậy?”

Hai trùng phu phu đã bên nhau nhiều năm, Đường Lễ vừa mở miệng, Viscas liền biết, hùng chủ nghi hoặc chỉ là giả, mượn câu chuyện này để giải thích với các tân khách ở đây mới là mục đích thật sự.

Nghĩ đến việc phải diễn theo kịch bản mà Alessio đã viết, Viscas liền cảm thấy nặng nề. Hắn xoa xoa giữa mày, nhắm mắt rồi lại mở ra, cuối cùng vẫn là lấy lại lý trí, cười lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Flory.

“Còn có thể là gì nữa?”

“Ta đã nói mà, nguyên soái Klein đại danh đỉnh đỉnh của đế quốc chúng ta, sao có thể đột nhiên thất ước vào lúc này, hóa ra là thừa lúc nhà Fleming ta chưa chuẩn bị, nói là muốn đi ngoại tinh hệ du ngoạn thế giới hai trùng, trộm mang bé cưng nhà ta đi!”

Nói xong, gia chủ Fleming còn cười một tiếng.

Chỉ là trong mắt mọi người, nụ cười đó trông thế nào cũng đầy sát khí.

“Ta thật sự rất muốn hỏi một câu, nguyên soái các ngươi rốt cuộc là có ý gì?”

……?

Tin tức quá mức ly kỳ, các tân khách ở đây nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Nếu nói là hai trùng mới đính hôn bỏ trốn cùng trùng khác, thì còn chưa tính, nhưng hai trùng bỏ trốn này rõ ràng là đương sự của hôn lễ hôm nay! Lễ nghi hôn nhân tốt đẹp không làm, thư quân nhất quyết phải cướp hùng chủ của mình vào ngày đính hôn, đây là kiểu gì vậy?

Không hiểu.

Hoàn toàn không hiểu!

Vài người thông minh hơn một chút, dứt khoát tiếp tục suy luận theo thuyết âm mưu từ trước: Chẳng lẽ liên minh giữa Fleming và Klein đã tan vỡ, nguyên soái Klein đã không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, đơn giản bắt cóc Đường Lễ ngay trong ngày hôn lễ, ý đồ dùng việc này để ép nhà Fleming vào khuôn khổ?

Các tân khách thuộc giới chính trị càng đi càng xa trên con đường âm mưu.

Các quân thư thì sáng mắt lên.

Ồ.

Đúng là không hổ là nguyên soái Klein! Khó trách không thấy bóng dáng trùng trong buổi lễ, chắc hẳn nguyên soái Klein cũng bất mãn vì Fleming chậm chạp không chịu thả trùng, nên mới giận dữ, chọn cách bỏ trốn cùng trùng đực, chuẩn bị “gạo nấu thành cơm” ở ngoại tinh hệ?

Thật không hổ là tấm gương cho chúng ta!

Các quân thư thầm tán thưởng trong lòng, ngoài mặt thì thức thời làm ra vẻ cùng chung kẻ địch, căm phẫn nói: “Không sai! Nguyên soái Klein thật sự quá đáng! Là quân thư, chúng tôi xấu hổ khi làm bạn với hắn! Nghị viên Fleming ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngài!”

Nói xong, cũng không đợi Viscas trả lời.

Flory vung tay lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói: “Các huynh đệ, chúng ta đi! Mục tiêu – chặn bắt nguyên soái Klein tự ý cướp Đường Lễ các hạ, đòi lại công bằng cho nghị viên Fleming! Là quân thư, chúng ta có nghĩa vụ ngăn cản nguyên soái khi hắn phạm sai lầm!”

Có một khoảnh khắc, các tân khách đang ngồi, thậm chí Đường Lễ và Viscas đều nghi ngờ, đám quân thư này có phải đang nói đùa hay không.

Nhưng giây tiếp theo, các quân thư thuộc bản bộ với tốc độ và hiệu suất vượt mức bình thường, trong nháy mắt đã hoàn thành tập hợp, theo từng tiểu đội bước lên tinh hạm của mình, và trong vòng ba phút đã hoàn thành công tác chuẩn bị, thông qua màn hình điện tử của buổi lễ, báo cáo với tất cả các trùng ở đây –

“Báo cáo, tiểu đội A327 đã tập kết xong, đang chờ mệnh lệnh.”

“Tiểu đội A416 đã tập kết xong…”

“Tiểu đội A726…”

“Báo tin, đây là tiểu đội điều tra A111, chúng tôi đã phát hiện tinh hạm của nguyên soái Klein. Qua kiểm tra đo lường, trùng điều khiển tinh hạm chắc chắn là nguyên soái Klein, Đường Tửu các hạ cũng ở trên tinh hạm, chờ đợi chỉ huy ra lệnh tiếp theo.”

Tận mắt chứng kiến các quân thư từ tập hợp đến chuẩn bị xong xuôi, rồi nhẹ nhàng phát hiện bóng dáng hai trùng đương sự, tâm tình của các trùng ở đây chỉ có thể dùng một chữ để hình dung –

Hả?

Ta tưởng các ngươi mượn cớ hài hước để bí mật làm cuộc chính biến lần hai, sao trông các ngươi giống như đang nghiêm túc diễn hài kịch vậy?

Đây lại là kiểu gì?

Các ngươi làm thật sao?

Các tân khách biểu cảm cổ quái, não bộ hoàn toàn đình trệ.

Viscas có nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Hiện giờ đế quốc chưa nói là trăm phế đãi hưng, nhưng rất nhiều công việc sau chiến tranh cần trùng xử lý là thật, các quân thư bản bộ hiện tại, có lẽ là muốn mượn cớ này, danh chính ngôn thuận bày tỏ bất mãn với lãnh đạo trực tiếp cũng không chừng?

Ai nói trùng làm công phẫn nộ thì không phải là phẫn nộ chứ?

Nghĩ đến việc rất có thể bị chuyển giao một đống lớn công việc và giao tiếp lên đầu mình, bản thân sẽ không thể ở bên hùng chủ trong một thời gian dài, sắc mặt Viscas càng thêm lạnh lùng, hắn không khách khí nói: “Không cần bắn hạ, quá nguy hiểm, dù sao đối phương chỉ có một chiếc tinh hạm, các ngươi vây chặt vị trí, tìm cách ép họ dừng lại.”

Lời này nói ra…

Hóa ra nếu không phải Đường Tửu còn ở trên đó, thì đã trực tiếp bắn hạ tinh hạm rồi sao?

Flory lén rùng mình, cũng may là qua video nên không ai phát hiện ra sự thất thố của hắn.

Phó quan ho nhẹ một tiếng, ra vẻ không hề cẩu thả, sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.” Đây vẫn là nói với Viscas.

Sau đó lại chuyển kênh sang kênh công cộng của các quân thư, ra lệnh: “Lời nghị viên Fleming dặn dò các ngươi đều nghe thấy rồi chứ? Chúng ta tạm thời cứ làm theo lời ngài ấy.”

Tạm thời.

Các quân thư tinh tế cảm nhận từ này, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cũng không hỏi thêm gì.

Viscas lại từ thái độ quá mức tích cực của các quân thư, ngửi thấy vài phần bất an.

Vì cẩn thận, Viscas trầm ngâm mấy giây, quyết đoán thông báo cho đội vũ trang tư trùng của nhà Fleming, loại đội vũ trang quy mô nhỏ này nhà nào có chút nội tình cũng đều có, để trùng nhà mình thực hiện nhiệm vụ đánh bại đại ma vương Klein, cứu Đường Tửu bé nhỏ đáng thương, thì còn gì hợp hơn.

“Địch ít ta đông, các ngươi trực tiếp bao vây tinh hạm của Klein, ép tinh hạm hạ cánh, Đường Tửu vừa xuống tinh hạm, các ngươi liền tìm cơ hội trói cậu ấy về tinh hạm của chúng ta, sau đó thì có thể nã pháo, oanh tạc tinh hạm mục tiêu thành tro cũng không sao, nghe rõ chưa?”

Mệnh lệnh đơn giản dễ hiểu, nhưng các tư binh nghe mà thấy khó khăn.

Đạo lý thì họ đều hiểu, nhưng nghị viên Fleming thật sự cảm thấy, chỉ với bọn họ, là có thể không làm tổn thương tinh hạm mà ép được chiến thần của đế quốc dừng lại sao?

Nhưng nhìn biểu cảm lạnh như băng trên mặt chủ trùng trong video, các tư binh không dám lên tiếng, chỉ gật đầu tuân lệnh.

Cùng lúc đó, bên trong tinh hạm.

Đường Tửu đã ngồi trên phi thuyền của Alessio vô số lần, nhưng chưa có lần nào mới mẻ và vui vẻ như lần này.

Vì chuyến du lịch tuần trăng mật sắp tới, họ sẽ ở trên tinh hạm một thời gian dài, ngay trước khi xuất phát, Alessio đã cho trùng đẩy nhanh tốc độ, sửa chữa bố trí toàn bộ tinh hạm theo sở thích của Đường Tửu.

Tinh hạm hiện tại, nói là phương tiện giao thông tầm ngắn, thật ra giống một biệt thự nhỏ di động hơn.

Thư phòng, phòng ngủ, nhà ăn, phòng tập thể thao… Trong vườn còn có xích đu dây leo, sofa cũng là kiểu mềm mại mà Đường Tửu thích nhất, hơi lõm xuống khi ngồi, tủ kính trong suốt siêu lớn, còn có cả bánh kem cưới mà trùng đực nhỏ vẫn nhớ mãi không quên.

Thật đẹp!

Đây là tổ ấm nhỏ của họ trong tuần trăng mật!

Đường Tửu đi dạo một vòng quanh tinh hạm, trong lòng vui vẻ. Vui vẻ một hồi lâu, cậu mới nhớ ra chuyện quan trọng – bèn ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh Alessio, lắp bắp nói: “Alessio, anh nói xem, nhỡ thư phụ đuổi theo thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Trước khi rời đi, Đường Tửu đã đặc biệt viết hai phong thư, đặt trong phòng của hùng phụ và thư phụ.

Trong thư, Đường Tửu thành thật nhận lỗi, cũng nghiêm túc trình bày khát vọng của mình về thế giới bên ngoài Thủ Đô Tinh. Cậu biết rõ trách nhiệm trên vai mình, nhưng cũng hy vọng trước khi chính thức tiếp nhận những gánh nặng mà cậu phải mang, cậu có được một lần tự do du hành.

Về phía Hùng phụ thì dễ nói chuyện hơn.

Đường Tửu hiểu rõ, Hùng phụ đối với cậu nghiêm khắc, phần lớn là thể hiện ở những chuyện mang tính nguyên tắc.

Nếu cậu thật sự vì mong muốn của một trùng mà kiên quyết muốn làm điều gì đó, chỉ cần những việc này bản thân nó không gây hại và không nguy hiểm cho cậu, Hùng phụ nhiều nhất cũng chỉ lải nhải vài câu, chứ sẽ không gạt bỏ ý tưởng của cậu, ép buộc cậu phải theo khuôn phép của bậc trưởng bối.

Ngược lại là Thư phụ, người luôn cưng chiều cậu nhất.

Xét đến việc trùng cái, đặc biệt là Thư phụ luôn muốn bảo vệ trùng đực ấu tể, đừng nhìn Thư phụ ngày thường đối với cậu ngoan ngoãn phục tùng, một khi nhắc đến vấn đề an toàn, gia chủ Fleming thật sự không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

Dường như để đáp lại suy đoán của cậu lúc này.

“Oanh ——”

Cùng với một tiếng gầm rú dữ dội, một viên đạn pháo bay thẳng tắp sượt qua tinh hạm của họ, xé toạc không trung thành những vệt lửa.

Nói là sượt qua thì hơi khoa trương – có lẽ là do xét đến việc trên tinh hạm còn có Đường Tửu các hạ, trùng cái nã pháo đã chừa lại lực, viên đạn nhìn như sượt qua này, thật ra cách họ mấy chục mét, bỏ qua hiệu ứng thị giác kinh hoàng, thì sát thương thực tế gần như bằng không.

Đường Tửu ngẩng đầu.

Ánh mặt trời chiếu những chiếc tinh hạm màu xám bạc sáng loáng, như những lưỡi đao khổng lồ lơ lửng trên không trung, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, tạo thành một vòng cung bao vây lấy tinh hạm mà cậu và Alessio đang ngồi.

Alessio khẽ cười, hỏi cậu: “Sợ sao?”

Đường Tửu chớp mắt.

Sợ?

Vì sao phải sợ?

Cậu theo bản năng muốn lắc đầu – cảnh tượng hàng tỷ quân thư bao vây Thủ Đô Tinh, khiến cả hành tinh chìm trong bóng tối vĩnh hằng cậu còn trải qua rồi, huống hồ còn có hắn canh giữ ở bên cạnh, cậu còn gì phải sợ?

Nghĩ thì nghĩ vậy.

Trùng đực nhỏ ngập ngừng một giây, như một chú nai con bị giật mình, chui vào lòng hắn, giả bộ sợ hãi: “Anh.”

Alessio buồn cười.

Sao cậu có thể đáng yêu như vậy chứ?

Hắn bất lực nghĩ. Biết rõ đối phương đang diễn kịch, nhưng hắn cũng phối hợp. Hắn hơi cụp mắt xuống, một tay ôm lấy trùng đực nhỏ trong lòng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lưng Đường Tửu, kiên nhẫn an ủi cậu, dù có lẽ cậu không cần.

Có chút giống như đang mát xa.

Đường Tửu hài lòng gật gật đầu, rồi giơ tay lên, chọc chọc vào cánh tay hắn.

“Bên phải! Lên trên một chút nữa, đúng rồi, chính chỗ đó!”

---
Có căn mới vô được wattpad đuma 👽

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro