Ngoại truyện 9.1: Anh đợi em ở tương lai
Không phải.
Kịch bản không phải như vậy a!!
Bé Đường Tửu có chút ngơ ngác.
Trong nhận thức non nớt của trùng con năm tuổi, nếu trùng cái trước mắt là thư quân tương lai của mình, như vậy đối phương và mình ít nhất cũng nên có mối quan hệ nương tựa lẫn nhau, cùng chung sở hữu —— đã có mối liên hệ không thể phá vỡ như vậy, bé muốn một miếng bánh kem nhỏ, không quá đáng chứ?
Bé Đường Tửu sốt ruột.
Tuổi nhỏ trùng con làm gì có tâm cơ thâm sâu như vậy, có thể liếc mắt một cái nhìn ra ý đồ xấu của trùng cái. Bé đối với việc trinh thám của mình rất có tự tin, lập tức đã bị đối phương kích động bật thốt lên:
“Em không phải là hùng chủ của anh sao?”
Đế quốc nguyên soái mặt không đổi sắc: “Em không phải.”
Bé Đường Tửu nổi giận: “Em chính là! Chính là chính là chính là chính là!”
Alessio không nhịn được bật cười: “Loại chuyện này, cũng không phải là em nói là chính là. Nếu em nói em là hùng chủ của anh, vậy chứng cứ đâu?” Hắn dẫn dắt từng bước, ung dung thong thả: “Em phải chứng minh cho anh xem, anh mới có thể tin tưởng em chính là hùng chủ của anh.”
Là như thế này sao?
Bé Đường Tửu hai mắt mờ mịt.
Bé theo bản năng cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng, nhưng cụ thể muốn nói không đúng chỗ nào, trong khoảng thời gian ngắn, cái đầu nho nhỏ của bé cũng nghĩ không ra nguyên do, chỉ có thể bị con trùng trưởng thành dắt mũi, theo đề tài của đối phương, ngây thơ mờ mịt nói: “Vậy, vậy em phải chứng minh như thế nào, anh mới có thể tin tưởng em chính là anh hùng chủ đâu?”
Alessio suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng.
Quả nhiên.
Tiểu gia hỏa thông minh thì thông minh, nhưng đối phương cho dù thông minh thế nào, cũng chỉ là một con trùng con năm tuổi, tâm cơ phản ứng, rốt cuộc vẫn là không bằng Đường Tửu sau khi trưởng thành.
Này không.
Hắn chỉ là dựa theo tính cách không chịu thua không có sai biệt của bé Đường Tửu và Đại Đường Tửu, ở trên ngôn ngữ dùng một chút phép khích tướng nho nhỏ, trùng con liền nhảy vào cạm bẫy, ngoan ngoãn hỏi hắn tiếp theo nên làm thế nào.
Alessio có chút muốn cười, nhưng lại nhịn xuống.
Đế quốc nguyên soái đương nhiên không đến mức từ hành vi khi dễ trùng đực ấu tể đạt được thỏa mãn gì, nói đi nói lại, hắn cũng chỉ là bởi vì trước mắt hiếm có cơ hội được bắt nạt Đường Tửu một cách áp đảo như vậy nên cảm thấy mới mẻ —— có thể không kiêng nể gì mà xoa nắn mèo con như vậy cũng không nhiều lắm.
Dù sao nếu mèo con bị ép nóng nảy, cũng sẽ cắn người.
Alessio ho nhẹ một tiếng, tự nhiên nói: “Như vậy, em trước lại đây, để anh nắn mặt một chút, anh sẽ nhìn kỹ xem em có phải là dáng vẻ của hùng chủ của anh khi còn nhỏ hay không.”
Hắn tự nhận không phải là biến thái.
Đối với bé Hùng chủ năm tuổi trước mặt, Alessio không sinh ra nửa điểm tâm tư kiều diễm, ngược lại bởi vì khuôn mặt nhỏ kia cực giống bạn lữ, lại đáng yêu quá mức, khơi dậy một chút tình thương của thư phụ, thể hiện cụ thể ở chỗ, hiện tại hắn rất muốn nhào nặn khuôn mặt của trùng con, sờ sờ đầu, lại mua mấy chục mấy trăm bộ quần áo nhỏ, cho tiểu gia hỏa thay để chụp ảnh.
Tâm tư như vậy, bé Đường Tửu tất nhiên là không hiểu.
Tuy rằng không biết “để cho trùng cái nắn mặt” cùng “chứng minh mình là hùng chủ của trùng cái” rốt cuộc có quan hệ gì, bé Đường Tửu do dự một lát, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn mà dịch lại gần, ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.
Alessio ngồi xổm xuống, làm cho chiều cao của mình ngang tầm bé Đường Tửu.
Có lẽ bởi vì đã phỏng đoán ra thân phận thật sự của trùng cái trước mắt không phải là tinh tặc, hoặc là bởi vì động tác săn sóc lúc này của đối phương, vô hình trung, cảm xúc vốn đang rất khẩn trương của trùng con, cũng dần dần tan biến, ngược lại chớp đôi mắt, ngoan ngoãn chờ đợi trùng cái “quan sát”.
Sau đó liền bị trùng cái nắn mặt sờ đầu xoa nhẹ đủ kiểu.
Bé Đường Tửu: QAQ
Trong một thoáng chốc, bé Đường Tửu gần như cho rằng mình không phải là trùng đực ấu tể, mà là mèo con được đối phương nuôi dưỡng, bị chủ trùng bắt lấy thân thể lông xù, chôn ở trên bụng mềm mại hít hà điên cuồng.
Nghĩ đến đây, bé Đường Tửu gian nan giơ tay lên che cái đầu đang bị vuốt ve, yên lặng bảo vệ bụng nhỏ của mình.
Alessio không chú ý tới động tác nhỏ của trùng con.
Hắn rốt cuộc không phải là biến thái —— ở Alessio, thân là một trùng cái đã trưởng thành, không lâu sau có lẽ sẽ có được trùng trứng của riêng mình, đối với ấu tể yêu thích không buông tay quả thật quá hợp lý, nếu không phải sợ dọa đến trùng con, đế quốc nguyên soái hận không thể đem bé con ôm vào trong ngực đùa bỡn.
Mắt thấy bé Đường Tửu bị hắn vuốt ve đến mức sống không còn gì luyến tiếc, Alessio lúc này mới lưu luyến buông tay ra.
Trước khi rời đi, còn không quên dùng mặt mình, cọ cọ khuôn mặt của trùng con.
Bé Đường Tửu:!!!
Hơi thở của trùng cái xa lạ lại một lần bao phủ lấy bé, lần này, bé Đường Tửu thật sự không kháng cự như trước, nhưng vẫn khẩn trương đến suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Còn có cái động tác này.
Trước kia lúc bé còn nhỏ, đi đường còn chưa vững, thư phụ, hùng phụ, còn có ba anh trai thích bế bé lên rồi dùng mặt cọ bé —— nhưng năm nay bé đã năm tuổi rồi! Sao có thể đối xử với bé như với trùng con mới ra đời chứ?
Bé Đường Tửu có chút không tình nguyện, nề hà tình thế không bằng người, đành phải nhịn xuống buồn bực, ngoan ngoãn mặc cho trùng cái dán dán, đợi đối phương chủ động tách ra, lúc này mới gấp không chờ nổi truy vấn nói: “Bây giờ thì sao? Bây giờ anh đã tin tưởng em chính là hùng chủ của anh khi còn nhỏ rồi chứ?”
Trùng cái lớn tuổi lại cong cong khóe miệng, kéo ra một độ cung xảo trá.
Hắn hơi cúi đầu, cố tình kéo dài âm cuối lộ ra vài phần khó xử, nghiêm trang nói: “Ừm, có chút giống, nhưng còn chưa thể hoàn toàn xác định, sự tình quan trọng, anh còn cần thêm thời gian quan sát mới có thể đưa ra phán đoán.”
Bé Đường Tửu ngơ ngác.
Biểu tình này làm cho bé trông càng đáng yêu —— nhưng mà giờ này khắc này, bé cũng không rảnh lo vấn đề hình tượng của mình. Đầu óc của trùng đực ấu tể con bé nhỏ tới lui lắc lư ba chữ:
Bị lừa!
Trùng con chỉ là phản ứng chậm, không phải là kẻ ngốc. Qua một hồi đối thoại giữa hai trùng, bé Đường Tửu cũng đã hiểu ra: Rõ ràng là Alessio tự mình nói, hắn là thư quân tương lai của bé, theo lý thuyết, hẳn là đối phương phải lấy lòng bé, tìm mọi cách chứng minh thân phận mới đúng.
Sao tự dưng lại biến thành bé phải nghĩ cách chứng minh thân phận của mình rồi?
Thật là xấu xa hết chỗ nói!
Sao lại có trùng cái xấu xa như vậy chứ?
Trùng con ủy khuất vô cùng, thậm chí không buồn để tâm đến thẩm mỹ tương lai của mình rốt cuộc có vấn đề gì, sao lại coi trọng trùng cái xấu tính như vậy.
Cãi nhau với thư phụ ấm ức không vui, vô duyên vô cớ rời xa thân trùng lưu lạc đến “ổ cướp”, suốt một ngày một đêm thấp thỏm bất an vì tinh thần căng chặt, thật vất vả từ dấu vết để lại suy đoán ra thân phận thật sự của trùng cái xa lạ, cho rằng có thể yên tâm muốn làm gì thì làm, lại bị trùng lớn xấu tính quanh co lòng vòng bắt nạt…
Sau khi trải qua đủ loại sự kiện, tâm tình phập phồng lên xuống, trùng con rốt cuộc không nhịn được nữa, “òa” một tiếng khóc lớn!
Không xong rồi!
Một sơ suất, chơi hơi quá tay rồi.
Alessio thầm kêu không tốt.
Giống như Đại Đường Tửu, trùng đực ấu tể con bé nhỏ hiển nhiên cũng học được cách dùng nước mắt để uy hiếp trùng cái —— ít nhất đế quốc nguyên soái là chịu thua.
Nếu nói nước mắt của Đại Đường Tửu, là muốn khóc mà không khóc, cố ý làm bộ tiết mục. Như vậy nước mắt của bé Đường Tửu hiển nhiên là thật. Nước mắt này không rơi thì thôi, vừa rơi liền rất có tư thế mưa to tầm tã, vừa khóc, vừa ôm chặt cẳng chân của mình, thật là đáng thương ấm ức.
Alessio giây đầu hàng: “Thật xin lỗi, anh sai rồi.”
Bé Đường Tửu không để ý tới hắn.
Trùng con bé nhỏ hừ một tiếng, kiên quyết quay đầu, dùng cái ót đối với trùng cái xấu xa, tiếp tục khóc.
Alessio có chút bất đắc dĩ.
Đương nhiên, là đối với chính hắn.
Đối với trạng thái cảm xúc của trùng con, trùng cái lớn tuổi đương nhiên sẽ hiểu rõ. Trên thực tế hắn vốn là cố ý —— trùng đực ấu tể như bé Đường Tửu, có đôi khi quá mức hiểu chuyện, đem tâm tư gì cũng đều giấu trong lòng, cũng không phải là chuyện tốt.
Phát tiết ra như vậy, ngược lại có thể “phá rồi lại lập”, đạt được hiệu quả hoàn toàn thả lỏng.
Quả nhiên.
Sau khi nhận được phản hồi tích cực "chủ động nhận sai" của Alessio, trùng con rõ ràng không còn thương tâm như vậy —— nói đến cùng, cảm xúc của bé Đường Tửu lúc này, phần lớn đều là do bất an trước đó tạo thành, sự nhượng bộ của đế quốc nguyên soái, làm cho tiểu gia hỏa nhanh nhạy nhận thấy được tín hiệu an toàn "đầu hàng" trong giọng nói của đối phương.
Ta thắng rồi! Bé Đường Tửu nghĩ.
Bé đã nói rồi mà, suy đoán của bé không thể nào sai được!
Trong lòng hơi thả lỏng, trùng con cũng không khóc đến mức thương tâm muốn chết như vậy nữa, chỉ là trong lòng vẫn còn một chút ấm ức, chưa tan biến, giấu ở sau mái tóc bạch kim, lỗ tai vẫn lặng lẽ dựng thẳng lên, chờ mong đối phương dỗ dành bé thêm vài câu.
Alessio hiểu ý ngay.
“Đừng khóc, đều là anh không đúng, anh làm một con bánh kem bồi thường cho em, được không?” Chỉ có thể đưa cái khác, chứ bánh kem hôn lễ kia là không thể, nếu đưa cho bé, cho dù là Đường Tửu khi còn nhỏ, Hùng chủ nhà hắn hơn phân nửa cũng sẽ không vui.
Alessio cân nhắc, trùng đực ấu tể, cùng một món quà, so với đồ vật của trùng khác, hẳn là vẫn thích quà tặng được làm riêng cho mình hơn, càng hợp tâm ý của bé Đường Tửu hơn.
Lỗ tai giấu sau sợi tóc khẽ động đậy.
Bé Đường Tửu rụt rè dừng một chút, không nói lời nào.
Đem động tác nhỏ của trùng con thu hết vào mắt, Alessio nén cười, làm ra vẻ buồn rầu: “Vẫn là không chịu tha thứ cho anh rồi, ái chà, vậy phải làm sao bây giờ? Để anh nghĩ xem, trong kho bảo vật riêng của anh hình như còn có không ít bảo bối, tặng cái gì cho em thì tốt đây?”
Đương nhiên là toàn bộ rồi!
Trùng con nghĩ trong lòng, ngoài mặt không nói gì, nước mắt lại thành thật mà ngừng lại, âm thầm chờ mong trùng cái lấy lòng thêm.
Sau đó bé liền nghe thấy trùng cái lớn tuổi vô lại nói: “Em mà còn khóc nữa, anh liền hôn em.”
Bé Đường Tửu:!!!
Không phải.
Trùng này sao lại như vậy chứ?
Trùng con không khóc nữa.
Bé không chỉ là không khóc, tiểu gia hỏa trong nháy mắt nhảy dựng lên, vừa lăn vừa bò tách ra xa khỏi đại trùng tử, trốn sau ghế sô pha, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Hùng phụ đã dạy bé, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, gặp được trùng cái xa lạ, đều phải duy trì khoảng cách nhất định, lúc trước vì “chứng minh” thân phận của mình, bé đã bị trùng cái giở trò nắn bóp thật lâu, nếu còn bị trùng cái chiếm tiện nghi, vậy còn gì là mặt mũi nữa?
Trùng con cảnh giác vô cùng.
Mắt thấy bé Đường Tửu phòng hắn như phòng giặc, Alessio quả thật dở khóc dở cười.
Nhắc lại lần nữa, hắn thật sự không phải là biến thái, nhiều nhất chỉ là ngoài miệng trêu chọc tiểu gia hỏa hai câu, tuyệt đối không hề nghĩ ngợi, càng không tính toán làm thật —— nói đến cùng, chính hắn cũng không thể xác nhận, bé Đường Tửu trước mắt cùng Đường Tửu của hắn đến tột cùng có phải là cùng một trùng hay không, hắn sao có thể làm ra hành động thân mật chứ?
Hôn mặt cũng không được.
Alessio cũng không vội.
Hắn cũng không nói chuyện, cũng không có thêm động tác, ngay cả ánh mắt cũng di dời khỏi bé Đường Tửu, ngược lại đặt ở ngoài cửa sổ đuôi tàu, ngắm nhìn cảnh đẹp vũ trụ, phảng phất bỗng nhiên nảy sinh hứng thú với phong cảnh bên ngoài.
Tiểu gia hỏa trốn sau ghế sô pha thật lâu.
Một phút, hai phút, ba phút……
Sau khi xác định trùng cái lớn tuổi thật sự không có hứng thú dư thừa với bé, bé Đường Tửu lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, nhanh chóng từ trốn sau ghế sô pha, biến thành công khai ngồi trên ghế sô pha, nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm trùng cái trước mặt.
Ánh mắt đánh giá của trùng con quá mức rõ ràng, Alessio muốn không phát hiện cũng khó.
Lý do là như vậy, nhưng đế quốc nguyên soái lại không hề nhúc nhích.
Alessio biết rõ, đối với trùng đực con bé nhỏ tuổi, cho dù đã biết rõ quan hệ thật sự giữa hai trùng, trong thời gian ngắn, bé Đường Tửu cũng rất khó hoàn toàn buông bỏ đề phòng, lúc này, nếu hắn thật sự muốn cùng tiểu gia hỏa gần gũi hỗ động, ngược lại sẽ mang đến áp lực to lớn cho bé Đường Tửu, rất khó làm cho đối phương thật sự yên tâm.
Trước mắt việc hắn nên làm, ngược lại là thành thành thật thật mà sắm vai một "trùng trưởng thành xa lạ", bất động thanh sắc mặc cho tiểu gia hỏa đánh giá.
Alessio đã nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy.
Thấy đại trùng tử trước mắt vẫn "an phận", bé Đường Tửu khẽ thở ra, lá gan cũng lớn hơn.
Bé đánh giá trùng cái trước mặt.
Bình tĩnh mà xem xét, trùng cái xa lạ có ngoại hình rất xuất chúng —— ít nhất trùng con sẽ không bởi vì ngoại hình của đối phương, mà hoài nghi thẩm mỹ của mình trong tương lai khi chọn thư quân, liên tưởng đến việc đối phương có thẩm mỹ và sở thích rất giống với bé trong thiết kế nội thất, bé Đường Tửu cân nhắc, có một thư quân như vậy, dường như, cũng không phải là không được?
Hoàn toàn yên tâm, trùng con lấy lại bình tĩnh, dựa vào lá gan lớn hơn, lẽ thẳng khí hùng mà bắt đầu ra lệnh: “Bánh kem của em đâu?”
Alessio: “Buổi chiều trà sẽ đưa tới.”
Trùng con chớp mắt, bắt đầu được voi đòi tiên: “Tối nay em muốn ngủ ở căn phòng kia!”
Alessio trêu bé: “Căn phòng kia là phòng nào?”
Bé Đường Tửu mới không mắc bẫy ngôn ngữ của hắn, tiểu gia hỏa học theo dáng vẻ của bé, xoa xoa đôi mắt, miệng trề ra, đôi mắt xinh đẹp mông lung hơi nước, lại hung tợn trừng mắt nhìn trùng cái, rất có tư thế đại trùng không đáp ứng, liền khóc cho hắn xem ngay tại chỗ.
Alessio chịu thua: “Được, được, được, em muốn ngủ ở đâu liền ngủ ở đó, có thể chứ?”
Vừa dứt lời, trùng con liền thu hồi biểu tình đáng thương, thay vào đó là nụ cười đắc ý.
Tiểu gia hỏa vui vẻ một lúc, bỗng nhiên như ý thức được điều gì, khẩn trương nói: “Em không quay về đâu!”
Cái gì không quay về?
Alessio ngẩn ra một giây, rất nhanh liền ý thức được ý tứ trong lời nói của bé Đường Tửu —— đứng ở góc nhìn của đối phương, cái “không quay về” này, hiển nhiên chính là ý tứ đối phương giờ phút này cũng không muốn trở về nhà Fleming.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro