Chương 85

Lời Ngu Thư Hân vừa dứt, lại một tiếng sét rền vang nữa. Kèm theo một tia sáng chói mắt như ban ngày, rèm cửa sổ hé ra, cả phòng khách rực sáng, tiếng sấm ầm ầm mãnh liệt, hạt mưa rơi lốp bốp trên vách tường, tiếng mưa rơi càng ngày càng mau, có thể xưng là dây lớn ào ào như mưa rào, dây nhỏ nỉ non như tỉ tê chuyện riêng.*

*大弦嘈嘈如急雨, 小弦切切如私语: Hai câu thơ trong bài Tỳ bà hành. Bản dịch trên lấy từ Thi Viện.

Trời ơi là trời, có muốn phối hợp hay không vậy hả?

Ngu Thư Hân run một cái.

Đối mặt với câu hỏi của Ngu Thư Hân, Đinh Vũ Hề yên lặng chốc lát, tiếng mưa rơi như muốn át đi tiếng nói của bọn họ. Ngu Thư Hân thấp thỏm phức tạp, tựa như đang chờ một bản tuyên án.

Đinh Vũ Hề nghiêm túc hỏi: "Em sẽ đi sao? "

Hôm nay anh càng cố chấp với vấn đề này hơn, dường như chỉ cần anh mở miệng ra là Ngu Thư Hân sẽ bị một lực lượng vô hình nào đó túm đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Ngu Thư Hân có chút buồn cười: "Mưa lớn như vậy, em đi đâu được chứ?"

Anh không trả lời, siết chặt Ngu Thư Hân đến mức cô không thở nổi, trước sau gì cũng không chịu buông ra.

Ngu Thư Hân không biết cô có nên tiếp tục hỏi Đinh Vũ Hề nữa hay không, rốt cục anh đã biết được những gì. Bí mật xuyên qua một thế giới khác, cô vốn định sống để dạ chết mang theo, nhưng nhìn dáng vẻ loạn tùng phèo này của Đinh Vũ Hề, cô mềm lòng, không muốn anh suốt ngày phải lo này nghĩ kia, bất an không thôi.

Nhưng đồng thời, Ngu Thư Hân lại sợ Đinh Vũ Hề không cùng tần số giao tiếp với cô, là cô tự mình hiểu nhầm, trời xui đất khiến tự làm lộ bí mật của mình.

Đối với chuyện Đinh Vũ Hề có cùng một tần số giao tiếp với cô hay không, Ngu Thư Hân vô cùng hoài nghi.

Anh sợ cô biến mất không tìm thấy nữa, không phải là ——

Nghĩ như vậy, Ngu Thư Hân đắc ý: "không phải là anh cho rằng em là tiên nữ hạ phàm tới hóa giải nhân duyên cho anh chứ."

Nếu Đinh Vũ Hề nghĩ như vậy, cô vẫn rất hài lòng.

Tiên nữ...

Đinh Vũ Hề: "..."

Ngu Thư Hân: "?"

Đinh Vũ Hề: "...... "

Ngu Thư Hân:???? Mời anh nói đúng! "

Đinh Vũ Hề: "Đúng vậy, chăng. "

Ngu Thư Hân khẽ cắn môi, cười lạnh: "Đừng nói là anh cho rằng em là cô hồn dã quỷ, hoặc là yêu tinh trong núi, chẳng hạn như bạch xà?" Hèn chi không cho cô xem phim kia, hóa ra là thay bản thân vào!

Cho nên thầy bói thì là Pháp Hải? Vì lẽ đó nên anh mới sốt ruột rồi?

"... " Ngu Thư Hân thật sự muốn đem tên trước mặt cô đi thiến.

Đinh Vũ Hề bâng quơ, nhanh chóng tìm cách sống sót: "Không phải, em là tiểu tiên nữ. " Câu trả lời vô cùng qua quýt ẩu thả, Ngu Thư Hân đẩy anh ra, trợn mắt nhìn.

Thật giống hai quả nho tím.

Ngu Thư Hân đã quên ban đầu tại sao cô lại muốn giấu diếm thân phận của mình. Lúc này cô sống chết nói mình là tiểu tiên nữ, cô chính là tiên nữ hạ phàm, không phải cô hồn dã quỷ, càng thể hút dương khí của Đinh Vũ Hề.

Đinh Vũ Hề: "Được, được, em nói cái gì chính là cái đó,."

Ngu Thư Hân: "... " Sao cô lại càng không vui nhể.

Cô xoay người, đen mặt nói: "Bổn tiên nữ muốn trở về đi ngủ. "

"Ầm ầm! "

Đạu móa, lại là một tiếng sét đến không đúng lúc nữa, Ngu Thư Hân lập tức ôm đầu. Bình thường cô chưa bao giờ sợ sét đánh hay gì nhưng mà sao hôm nay tiếng sét lại đáng sợ thế, cứ như là thật sự có quỷ thần ở nơi xa xăm nào đó đang canh chừng từng hành động của cô.

Khuôn mặt nhỏ của Ngu Thư Hân trắng bệch, xám xịt chạy về chỗ Đinh Vũ Hề.

"Liệu hôm nay tôi có bị sét đánh chết không." Ngay cả ông trời cũng đang nói với cô, không ôm Đinh Vũ Hề một cái thì đạo trời không tha à.

Trong đêm tối, Đinh Vũ Hề cúi thấp đầu, ôm cô vào lòng. Lúc Ngu Thư Hân ôm lấy anh, tựa như một cỗ yên lặng đã lâu được sạc điện, bắt đầu vận hành. Loại cảm giác kỳ lạ này, anh chưa bao giờ trải qua.

Đỉnh đầu vang lên giọng trầm ấm của Đinh Vũ Hề.

"Đừng sợ, có anh đây."

Lòng Ngu Thư Hân bình yên đến lạ.

Trong đêm mưa tầm tã, hai người ôm nhau, Ngu Thư Hân lại cảm thấy an tâm, cảm giác này cô đã lâu không thấy. Cô quyết định thẳng thắn một lần, không để Đinh Vũ Hề đoán mò như vậy nữa, mỗi ngày đề suy nghĩ lung tung, không chừng lại còn đoản mệnh hơn cả đời trước.

Cô cũng không muốn làm quả phụ.

Ngu Thư Hân vùi đầu trong lòng ngực, giọng buồn buồn: "Bí mật của em chỉ cho một mình anh biết. Trước khi giải thích xong, cấm mở miệng! Em chính là tiên nữ, sợ anh chết đói nên hạ phàm cứu vớt anh, anh biết chưa?"

"Tóm lại, anh chỉ cần hiểu là em sẽ không đi. Đừng có lo lắng. "

Đinh Vũ Hề lặng im chốc lát, giọng chậm rãi rõ ràng.

"Em hạ phàm vì anh, anh sẽ đỡ em."

"..."

Ngu Thư Hân sững sờ. Dường như trong lòng còn hàng ngàn cây pháo hoa nổ tung khiến cô hoa mắt mê man, mặt đỏ tới mang tai, trong lòng ngọt phải biết. Cô phải thừa nhận, thỉnh thoảng lúc Đinh Vũ Hề không chó, nghiêm túc nói lời tâm tình còn êm tai hơn bất kỳ ngôn ngữ nào trên thế gian này.

Đinh Vũ Hề tiếp tục: "Ngộ nhỡ mặt chấm đất thì sao giờ. "

Nụ cười của Ngu Thư Hân cứng lại trên gương mặt. Cô đang định đưa tay đẩy anh ra, thì lại bị anh bóp chặt vòng eo, một tay luồn ra sau gáy cô, kéo sát vào.

"Đùa thôi. "

" Anh... A... ""

Cô còn chưa kịp mở miệng đã bị Đinh Vũ Hề dùng môi dè lại. Cô trợn tròn mắt, trong căn phòng mờ tối, khuôn mặt Đinh Vũ Hề phóng đại trước mặt cô. Anh che mắt Ngu Thư Hân, khẽ nói: "Đừng mở ra. "

Gương mặt trắng nõn của Ngu Thư Hân phiếm hồng, đôi tai nhỏ nhắn đỏ bừng, sắc hoa đào say lòng người nhuộm lên da thịt cô, bóng tối mờ ảo chung quang bao phủ giúp cô che kín vẻ ngượng ngùng lúc này.

Cô bất giác nghe lời nhắm mắt lại.

Lần này, anh hôn cô như chuồn chuồn lướt nước vuốt ve an ủi. Môi chạm môi ấm áp, tựa như đang rút đi hô hấp và nhiệt độ của người kia. Ngu Thư Hân loạng choạng ngửa đầu, theo bản năng bám vào quần áo của anh để mình có thể đứng vững.

Đinh Vũ Hề kiềm chế cảm xúc, hôn lên môi cô. Lúc này đây, anh chăm chú hơn bao giờ hết.

"Không thích anh cũng không sao, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được." Anh không có quá nhiều yêu cầu xa vời.

Lòng Ngu Thư Hân đau xót, không ngờ Đinh Vũ Hề sẽ thổ lộ lần nữa. Cô kinh ngạc mở to mắt, nhìn về phía Đinh Vũ Hề, trong cặp mắt nhìn như bình tĩnh kia rốt cuộc cất giấu bao nhiêu cảm giác bất an mới có thể nói ra lời như vậy.

Đinh Vũ Hề tránh ánh mắt của cô, nói lảng sang chuyện khác, "Về phòng ngủ đi, trời sắp sáng rồi"

Anh buông tay ra, Ngu Thư Hân thoát khỏi cảnh khó thở rồi.

Lúc Đinh Vũ Hề muốn xoay người rời đi, lần này, ngược lại là Ngu Thư Hân tiến lên níu tay anh lại. vẻ mặt Ngu Thư Hân cực kỳ bình tĩnh, thực tế trong lòng đã hoảng đến không thể hoảng hơn rồi. Thô bạo đẩy Đinh Vũ Hề lên tường.

Đinh Vũ Hề mờ mịt chớp chớp mắt.

Ngu Thư Hân vội ho một tiếng.

Anh rõ ràng biết cô ghét lừa tình nhất, thằng nhãi này!

Cô cố nghiêm mặt, một tay ấn ngực Đinh Vũ Hề, mặt không cảm xúc như thể đang mở họp với cấp dưới. Nếu như cô không thấp tẹt như thế, đầu cao thêm chút nữa, không chừng khí thế sẽ ổn hơn chút.

"Tôi tới làm sơ kết.
Kiểm tra sơ bộ đã thông qua, mặc dù có bug, nhưng không ảnh hưởng đến vận hành toàn thể. Xét thấy biểu hiện tốt, sau khi thảo luận, quyết định khen thưởng."

Đinh Vũ Hề: "?"

Ngu Thư Hân nghiêm trang nói: "Cúi đầu."

Đinh Vũ Hề chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nghe lời cúi đầu xuống.

Anh lén liếc sang, Ngu Thư Hân nhón chân, đang tiến đến chỗ của anh, ngay sau đó, khóe môi anh bị một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua. Tựa như một cây kẹo bông mềm mại, chưa để anh nếm ra hương vị, Ngu Thư Hân đã co đầu lại, chuồn về phòng ngủ.

"Em về đi ngủ đây, ngủ ngon!"

"Bang", cửa phòng ngủ của Ngu Thư Hân đóng sầm lại, để lại một mình Đinh Vũ Hề dựa vào tường.

Hồi lâu sau anh vẫn chưa tỉnh táo lại, một lát sau nữa, load xong được chuyện vừa xảy ra, ngón tay dài nhỏ của anh rơi trên khóe môi của mình, lờ mờ cảm thấy nhiệt độ của cô.

"...."

Hai mắt Đinh Vũ Hề trợn ngược, vẻ mặt cứng nhắc, không có chút bình tĩnh nào như hồi nãy, hai tai đỏ rực.

Ngay lúc này.

Reng reng reng reng, tiếng chuông inh ỏi vang lên, len lỏi ra ngoài theo khe cửa, là chuông báo thức của Ngu Thư Hân, đến giờ làm rồi.

Chuông báo thức bị tắt. Phòng ngủ yên ắng, lúc sau, Ngu Thư Hân bất đắc dĩ mở cửa, đầu cô rối tung rối mù, cố gắng che đi vẻ xấu hổ trên khuôn mặt. "Khụ khụ.... Cái đó, phải đi làm."

Một kỳ nghỉ đầy bão tố, lúc bọn họ ra khỏi nhà, trên đường chỉ còn những vũng nước nhỏ đọng lại cùng với mùi hương ẩm ướt lá cây.

Bác tài xế ngồi trên ghế lái khẽ khàng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, nhận ra bầu không khí khác thường của hai người. Bác nở nụ cười ngầm hiểu ý, mở đài phát thamh, trong xe vang lên tiếng ca như hòa, tốc độ xe cũng chậm lại.

Hôm nay tâm trạng Đinh Vũ Hề rất không tệ. Không chỉ là không tệ mà còn là rất rất rất không tệ.

Phàm là người tiếp xúc với anh đều nhận ra. Tâm trạng ông chủ Đinh rất phởn.

Đồ Nam len lén chạy tới văn phòng Ngu Thư Hân, nháy mắt ra hiệu hỏi: "Chị dâu, sao hôm nay Đại boss hớn hở thế?"

Ngu Thư Hân lạnh nhạt liếc xéo cậu: "Tôi nghe thư ký nói, cậu quấy rối tình dục cô ấy."

Chủ đề bỗng nhiên chuyển đến mình, Đồ Nam vội vàng kêu oan: "Không phải, chị dâu, chị đừng có đừng hiểu lầm, em không phải người như vậy! Em chỉ là muốn tỏ vẻ chủ động một chút thôi mà, chị biết đấy, nữ theo đuổi nam cách một lớp giấy, em chỉ muốn cho cô ấy bớt tốn sức thôi. "

Ngu Thư Hân: "..... Cậu cứ tiếp tục mơ giữa ban ngày đi nhé."

Sáng sớm nay vì chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì, Ngu Thư Hân không có lòng dạ đi nấu cơm, cơm trưa đành phải đi căn tin ăn vậy. Để tránh gặp phải Đinh Vũ Hề, xấu hổ càng thêm xấu hổ, Ngu Thư Hân lần đầu tiên bưng đĩa, ngồi cùng một chỗ với các đồng nghiệp. Bọn họ thụ sủng nhược kinh vội vàng dịch vào để chỗ rộng rãi cho Ngu Thư Hân ngồi.

Đang lúc bọn họ nói chuyện trời đất câu được câu không, nhóm đồng nghiệp nữ đang nói chuyện ríu rít đột nhiên dừng lại.

Gương mặt xinh đẹp của các cô đỏ bừng chỉ biết ngây ngốc nhìn ông chủ lớn vặn năm không thấy bê một đĩa thức ăn đứng trong căn tin.

Đinh Vũ Hề vô cùng bĩnh tĩnh, không coi mình là người ngoài, tự nhiên như ruồi ngồi xuống đối diện đối diện Ngu Thư Hân. Trước mắt bao người, anh chậm rãi hỏi: "Chỉ ăn ít như vậy? Là vì tối qua bị dày vò ngủ không ngon nên không muốn ăn à? "

Xôn xao ——

Lời Đinh Vũ Hề, tất cả mọi người hiểu lầm.

Lập tức Ngu Thư Hân mặt đỏ tới mang tai, nháy mắt ra hiệu với Đinh Vũ Hề, ý bảo anh đừng nói lung tung.

Đinh Vũ Hề bê một bát súp mộc nhĩ trắng, đặt trước mặt Ngu Thư Hân: "Bổ thân thể."

Ngu Thư Hân: "..." Cô xấu hổ giận dữ đến mức muốn đập đầu vào tường rồi đây này.

Các đồng nghiệp xung quanh nghe được cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt ngũ sắc, táy máy, lại ngại có ông chủ và bà chủ ở bên cạnh, chỉ có thể yên lặng kìm nén câu chửi thề sắp ra khỏi miệng.

Quả thực là vợ chồng son! Đã đẹp rồi, mà tình cảm còn tốt đến thế.

Chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ, các loại tin đồn bắt đầu lan rộng, rất xôn xao.

Một mình ngồi trong văn phòng kẻ cầm đầu Đinh Vũ Hề ngủ thiếp đi.

Trước mặt anh bày một vài cuốn sách, trên mỗi quyển đều có dấu ấn, trên một số quyển còn có ghi chép. Một vài trong số đó: «Bách khoa toàn thư lời tỏ tình », « Dạy bạn cách nhanh chóng lấy được cảm tình từ người khác giới », «100 loại đàn ông mà phụ nữ ghét nhất ».

Tác giả có lời muốn nói: Hân Hân: Tôi là tiểu tiên nữ! Không có mặt chấm đất gì sốt!

Đinh Vũ Hề: Chẳng lẽ là não....

Hân Hân: Ngậm miệng:)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro