Chương 107-108


Chương 107

Sau khi chú Hai nói, mọi người dần dần tản đi, rất nhiều người đến ôm lấy tôi. Tôi cũng không phản ứng gì, chỉ là cảm thấy có hơi không cần thiết. Tôi cảm thấy mình giống như một người mang trọng bệnh, khi biết được mình nhiễm bệnh, cơ thể vẫn tương đối tốt, không biết chút gì về chuyện bản thân phải đối diện trong tương lai.

Phố ven sông có đến mấy quán tôm hùm rất có tiếng, Tiểu Hoa giả bộ đi trước, chờ tôi, Muộn Du Bình và Bàn Tử ngồi xuống ở quán tôm hùm, cậu ấy mới trở lại. Muộn Du Bình và Tiểu Hoa không ăn thứ này, kêu ít dưa leo cho xong việc, để bớt sợ, tôi và Bàn Tử rất nhanh đã ăn thành một núi.

Chúng tôi đều ngậm miệng không bàn đến chuyện vừa rồi, chuyện tôi để trong lòng là, chú Hai luôn luôn là một người tránh nặng tìm nhẹ, tôi không biết những chuyện đó chú có nói với tôi mức độ nghiêm trọng thật sự không. Chuyện chú nói lúc nãy, có lớn có nhỏ, nhưng hiển nhiên chú đã nói phần nhỏ, phần lớn hoàn toàn không nói.

Đây là phong cách của chú.

Uống xong mấy ly bia, giới hạn và áp lực trong lòng đều biến mất, tôi cũng thả lỏng đi, bắt đầu cười giỡn, Bàn Tử cứ nói miết, ăn thịt Muộn Du Bình có lẽ sẽ khá lên được, sau này nước tắm của Tiểu Ca phải giữ lại nấu canh làm thức ăn, kéo dài tuổi thọ.

Tôi liền bảo Tiểu Hoa có chuyện gì thì nói đi, bây giờ tôi bị cưỡng chế dưỡng sinh, ngày mai còn phải dậy sớm còn phải đi làm. Công viện mới không quen đơn vị, vẫn là phải khôn khéo một chút.

Tiểu Hoa nhìn nhìn bia trong ly, chỗ ngồi chen lấn, tư thế của cậu ấy trong trường hợp thế này, lộ ra đôi chút co cụm bất an.

"Tình hình của Hạt Tử đã không chống được bao lâu nữa." Tiểu Hoa nói: "Nghe thủ hạ tôi nói, trên đường anh ta đi Ách Ba Lạo, một lần có tình trạng bị mù hoàn toàn."

"Mù hoàn toàn?" tôi hỏi: "Trước đó không phải nói dù thế nào đi nữa cũng có thể trông thấy ít nhiều sao?"

"Mù hoàn toàn." Tiểu Hoa uống một hớp bia: "Cho dù không phải mù hoàn toàn, đối với anh ta lại có gì khác biệt? Các cậu đều ở khắp nơi, Bắc Kinh chỉ có mình tôi, việc của tôi lại nhiều, chúng tôi phải bàn tính chuyện này." Tiểu Hoa nhìn tôi một cái: "Trước đó vì giúp cậu, kẻ thù của anh ta rất nhiều. Nếu thật sự không nhìn thấy nữa, sống không quá một tháng."

"Mẹ nó dám!" Bàn Tử trực tiếp nổi điên: "Ai, mẹ nó ai thù đâu, mẹ nó bớt bức ép Bàn gia tôi, thẳng tay vật chết hết trước. Cậu nói đi, mẹ nó ai dám động đến Hạt Tử, chính là động đến Bàn gia tôi, tôi cho cả nhà bọn chúng lên Tây Thiên."

Tiểu Hoa vẫn nhìn tôi: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng."

Tôi ấn Bàn Tử lại: "Hiện tại chúng ta nói những chuyện này đều chẳng ích gì." thấy Tiểu Hoa nhìn tôi: "Cậu định thế nào, cậu nói thẳng đi. Cần tôi làm gì?"

Tiểu Hoa nhìn bia nói: "Anh ta cần một nơi giống như thôn Vũ, nếu quả thật không được, cũng phải có người đi thuyết phục anh ta những việc này."

Tôi lắc đầu, Hắc Hạt Tử sống rất rõ ràng, chuyện anh ta muốn làm, cho dù đi chết, anh ta cũng ung dung nhẹ nhõm đi chết, tôi biết mình tuyệt đối không thể thuyết phục anh ta. Nếu Hắc Hạt Tử đã xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng như thế, cách tốt nhất, thực ra là trước khi chữa trị, hoặc trước khi tìm ra cách, giấu hành tung của anh ta đi.

Lúc này tôi đã biết lời Tiểu Hoa nói cũng không phải nói cho tôi nghe.

Muốn vào được mộ mù, không có Muộn Du Bình thì vô cùng nguy hiểm, nhưng mộ mù có thể là cái đấu nguy hiểm nhất thế giới, hoàn toàn không có bất kỳ thông tin gì.

Hiện tại Hắc Hạt Tử ở dưới tay chú Hai tôi giúp tra chuyện chú Ba, nhưng chuyện của chính anh ta cũng không đợi được nữa, tất cả mọi thứ, Muộn Du Bình đều phải tham dự.

Nhưng tôi không tham dự vào được.

Phần sau Tiểu Hoa nói khiến tôi có phần hoảng hốt, đi ra khỏi quán tôm hùm, khi cơn mệt mỏi ập tới, lần đầu tiên tôi cảm giác được, thời đại của chúng tôi có thể sắp qua rồi.

Tôi biết rồi sẽ có ngày này, tôi cũng không hiểu vì sao rất nhiều người không đành lòng rút lui khỏi sân khấu, trước giờ tôi không cảm thấy có gì lưu luyến, nhưng khi thật sự đến ngày này, cảm giác hạ màn lại khiến người ta khó chịu như vậy.

Tôi ngủ một đêm trong phòng trọ của Bàn Tử, hơn 8 giờ sáng hôm sau, tôi lái xe quay về kho Mười một.

Đi đến cửa, liền trông thấy Bạch Hạo Thiên cầm một bó hoa đứng ở cửa. "Tiểu Tam gia, chào anh!"

Tôi gật gật đầu, nhìn biển tên của mình, là tổng giám, trên ngực Bạch Hạo Thiên treo bảng công tác là quản lý, không biết chức vị nào lớn hơn. Bạch Hạo Thiên nói với tôi: "Không có năm bảo hiểm vàng(1), có tiền dưỡng xe, một tuần nghỉ một ngày, được không?"

Chú thích:

(1) 5 bảo hiểm vàng: 5 loại bảo hiểm đãi ngộ đối với người lao động: Bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm chữa bệnh, bảo hiểm thất nghiệp, bao hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm sinh sản.

Chương 108

Phòng làm việc chỉ có hai người là tôi và Bạch Hạo Thiên, trước đó lúc gặp Bạch Hạo Thiên là một tomboy, lần này gặp, tuy phục trang gần như vẫn là một thằng con trai, nhưng lại trở nên trang nhã.

Bàn làm việc của tôi và cô bé đối diện nhau, trên bàn làm việc có một ly giữ nhiệt trà được pha sẵn, trong đó còn có câu kỷ.

Tôi ngồi xuống, cô bé ngồi đối diện tôi, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi. Tương đối lúng túng.

"Có gì cần làm? Quản lý." tôi hỏi, Bạch Hạo Thiên run rẩy cả người, hít thở sâu mấy hơi, mới lắc đầu: "Ở yên đó là được, bình thường chỉ là một tuần kiểm kê hàng một lần, trước khi tan ca phải tuần kho."

"Vậy bình thường làm gì?" tôi nhìn nhìn rất nhiều văn kiện treo trên vách tường, rất nhiều cái đều đã có tuổi, tôi lật lật, rất nhiều cái còn viết chữ phồn thể.

Bạch Hạo Thiên cười cười, tôi sửa lại câu hỏi: "Bình thường em ở đây làm gì?"

Mặt Bạch Hạo Thiên đỏ lên, tôi thở dài, tôi quả thực không giỏi giao lưu với con gái. Nhưng cũng lười hỏi nữa, mở máy tính của mình, máy tính này cổ lắm rồi, trước đây không biết là ai dùng, hình nền là một bức ảnh của tôi.

Tôi lười truy cứu, đổi hình nền khác, liền bắt đầu nhàm chán kiểm tra tệp tin trong máy tính. Trong đó có rất nhiều tệp tin kiểm kê xuất nhập kho. Tôi lại nhìn thấy trên màn hình có một biểu tượng kỳ quái, sau khi nhấp mở, tôi phát hiện là hệ thống kho hàng.

Hệ thống kho hàng của kho Mười một tuy rất cũ, nhưng vẫn dùng tương đối tốt, tôi bắt đầu tra tìm vật phẩm trong đó, số hiệu, số kệ hàng, thời gian nhập kho của những vật phẩm này đều rất rõ ràng. Nhưng tôi không thấy tên vật phẩm, tôi nhấp vào, có thể trông thấy rất nhiều ghi chép tỉ mỉ, toàn bộ đều được mã hóa.

Xem ra nhân viên quản lý kho hàng không có quyền kiểm tra thông tin cụ thể.

Tôi hơi có chút hứng thú, lòng hiếu kỳ của bản thân đã rất mạnh, tôi nhìn thấy cuối những cột này còn có số hiệu tên người nhập kho.

Những số hiệu này đều đại diện cho một nhân vật lớn trong Cửu Môn, tôi nhìn những số hiệu này, đều không có bất kỳ quy luật gì.

"Em ở đây sắp một năm rồi nhỉ." tôi hỏi Bạch Hạo Thiên: "Rỗi như vậy, em có đoán thử những số hiệu này có ý nghĩ gì không?"

"Bạch gia chỉ phụ trách quản lý kho hàng, còn về chi tiết trong kho, bọn em không thể đi hỏi được."

"Ông nội tôi nói, tất quả quy củ được lập ra đều là để phá vỡ." tôi nói: "Em mới tí tuổi, lòng hiếu kỳ dồi dào như vậy, một năm nay luôn lãng phí thời gian ở đây, em không thể không nghĩ gì hết được, chia sẻ chút đi nào. Dù sao chuyện em có thể đoán ra, thời gian dài tôi chắc chắn cũng tra ra được thôi." tôi nhìn máy tính nhàn nhạt bảo.

Bạch Hạo Thiên nhìn tôi, dường như rơi vào mâu thuẫn dữ dội, tôi nhìn nhìn hoa cô bé tặng mình: "Nói tôi nghe, tối nay tôi mời em ăn cơm."

"087323, là số thứ tự của Trương Đại Phật gia." Bạch Hạo Thiên nhỏ giọng nói với tôi.

Tôi dùng điện thoại ghi lại, mở phần mềm tra thử một chút, tôi phát hiện Trương Đại Phật gia đúng là có không ít đồ ở đây.

Tôi tỉ mỉ quét một lượt, tôi phát hiện một dấu vết kỳ lạ, trong mục lục nhập kho của Trương Đại Phật gia, có mấy dòng, có ký hiệu * nho nhỏ trong phần phân loại.

"Dấu * này là ý gì?" tôi hỏi Bạch Hạo Thiên.

"Cái này đại biểu nguy hiểm." Bạch Hạo Thiên nói: "Những hàng này vô cùng nguy hiểm. Lúc ra vào kho, phải có mặt người chuyên môn."

"Vậy lúc chúng ta tuần tra thì làm sao. Lúc ngang qua, chúng ta sẽ không có nguy hiểm chứ? Hay là nói, quản kho ở đây thường sẽ chết. Chúng ta sẽ bị thay thế bất cứ lúc nào."

"Hàng đánh dấu sao đều không ở trên mặt đất, đều ở dưới lòng đất." Bạch Hạo Thiên nói: "Đợi tối nay tuần tra tan ca, em sẽ dẫn anh đi xem, kho Mười một thật sự là thế nào."

Tôi nhíu nhíu mày, "Dưới lòng đất?"

Bạch Hạo Thiên gật đầu, tôi ngó ngó đồng hồ đeo tay, bây giờ chỉ cách giờ tôi vào ca 15 phút, tôi đã muốn nhanh chân bỏ đi rồi.

Ngẫm nghĩ, Vương Minh cũng không dễ dàng. Tôi sờ sờ trán, mở game dò mìn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #daomo