Chương 171-175
Chương 171
Tôi còn chưa kịp hỏi, Khảm Kiên đã từ trên ném xuống một đám gì đó, thứ đó rơi xuống dưới chân chúng tôi, tung lên một đám bụi, đều là bào tử nấm, hô hấp của tôi lập tức cảm thấy ngứa ngáy, mắng to: "Làm việc có quy củ một chút, đừng cứ láu ta láu táu, sẽ hại chết người đấy." Khảm Kiên bị mắng giật cả mình, chúng tôi lùi ra một chút, đợi bụi chầm chậm tản đi, mới lần nữa đến gần.
Đám đó là da của dã thú ở đây, chắc là báo gì đó. Khảm Kiên nói trên đó còn có không ít, đều cứng cả rồi.
Ở đây mọc đầy nấm có độc, ban đêm còn nguy hiểm như vậy, hẳn không phải kiệt tác của bọn trộm rắn hay thợ săn, hẻm núi này người địa phương hẳn cực ít khi lui tới, thôn xóm xung quanh chắc chắn từng lưu lại các loại truyền thuyết.
Nhưng bất kể là da rắn trước đó, đến da thú lúc này, gần như đều đi cùng với cây phượng vĩ, da rắn và da thú ở trong hẻm núi Phúc Kiến lượng mưa lớn như vậy, vẫn không mục rữa hoàn toàn, thậm chí bảo tồn cũng vẫn không tệ, thời gian sẽ không vượt quá ba đến năm năm.
Cũng chính là nói, những thứ này hẳn là do người từ ba đến năm năm trước để lại.
Tại sao? Nếu là để kiếm tiền, những da thú này chắc chắn giá trị cao hơn thịt thú, nếu là để ăn thịt, ăn thịt trong rừng rậm toàn là nấm độc nguy hiểm quá cao.
Nghĩ vậy tôi đột nhiên nhận ra gì đó, bảo Khảm Kiên kéo tôi lên, tôi leo lên trên tán cây, ánh nắng trở nên tốt khác thường. Tôi nhìn thấy vô số da thú phơi trên tán cây, đều dùng cành cây cố định, không chỉ là cây phượng vĩ, cây cối xung quanh cũng có.
"Đây là một ký hiệu." tôi lẩm bẩm nói, Khảm Kiên hỏi: "Gì cơ?"
Cái cây này vừa hay nằm giữa khoảng rừng độc và khoảng rừng bên ngoài, bên cạnh có một con suối nhỏ, đây là một biểu thị địa lý vô cùng quan trọng, nếu đi lại trong tán cây rất dễ lạc đường, cho nên cây phượng vĩ này là một cột mốc quan trọng. Đánh dấu đường ranh giới này, như vậy cây phượng vĩ trước đó cũng là một trong những cột mốc, khu vực ấy chúng tôi không quan sát kỹ, nhưng chắc chắn cũng là một khu vực vô cùng quan trọng. Có lẽ là vì dưới cây phượng vĩ đó có tầng hầm bí mật.
"Những da này thì sao? Làm ký hiệu có cần làm đến khoa trương như vậy không, không phải rất lãng phí sao?" Khảm Kiên hỏi.
Tôi hoàn toàn là tia sáng lóe lên trong đầu, nói với Khảm Kiên: "Là mùi, những da này là để nơi này tỏa ra mùi. Mùi da rắn và da thú khác nhau, bọn họ di chuyển trong tán cây, tất cả tán cây ở đây đều đan cài vào nhau, là dựa vào mùi để tìm đường. Năm đó ở đây có người thiết kế một con đường chúng ta không nhìn thấy, cũng không nhận rõ."
Các điểm mấu chốt khác nhau ở đây, đều dùng thứ mùi nồng nặc khác nhau để đánh dấu. Bởi vì mỡ của sinh vật khác nhau có mùi khác nhau.
Khứu giác có thể là một công năng tệ nhất của tôi, tôi gọi cả Lưu Tang và Bạch Xà tới, bảo bọn họ ngửi những da thú này, gã vừa ngửi vừa hỏi tôi: "Anh làm gì vậy?" tôi xoa xoa đầu gã nói, cậu ngửi cho kỹ, xung quanh đây còn mùi gì đặc biệt không, đây hẳn chính là phương hướng của chúng ta. Good boy.
Lưu Tang phủi tay tôi ra, có điều gã tán đồng cách nghĩ của tôi: "Tôi cảm thấy thứ anh nói, vào thêm một bước nữa sẽ càng thêm hợp lý, nếu cây treo da thú, đại diện cho cột mốc nguy hiểm, cây treo da rắn, đại diện cho chỗ lánh nạn, chỉ cần dẫn theo một con chó, huấn luyện tốt, kẻ mù cũng có thể sống được ở đây."
Tôi thở dài, Khảm Kiên liền nói: "Loại thủ pháp này nghe qua có phải là thủ pháp của Ngô gia không?"
Tôi nghĩ đúng là vậy, Ngô gia có chó săn cáo vô cùng linh hoạt được huấn luyện chuyên môn, có thể di chuyển giữa các cành cây. Có điều hiện tại đoán mò cũng chẳng ích gì, vẫn phải tìm ký hiệu của Muộn Du Bình, bằng không chúng tôi đúng là nửa bước cũng khó đi. Bởi vì những da này đã cũ lắm rồi, hẳn không có mùi gì nữa.
Bên cạnh tôi không dẫn theo chó, là thất sách, chuyện lại trở về điểm ban đầu, bốn người bắt đầu tìm ký hiệu của Muộn Du Bình. Chúng tôi tìm dưới đất trước, dưới lòng đất cái cây này không có không gian gì, vì thế bắt đầu lòng vòng xung quanh. Tìm mấy lượt, không nhìn thấy ký hiệu, Lưu Tang liền bảo: "Không được thì theo dòng suối đi vào đi, bằng không lại lãng phí một ngày."
Tôi bực dọc trong lòng, cứu người trì hoãn như vậy nữa, nhặt xác cũng không nhặt được, nhiều nhất là nhặt xương. Khảm Kiên đột nhiên búng tay, bảo chúng tôi nhìn vào sâu trong rừng rậm, tôi nhìn về phía đó, liền trông thấy trong bóng râm trong rừng, có gì đó đang đứng. Toàn thân gần như là màu trắng, vô cùng bẩn, vô cùng cao, đến hơn bốn mét.
Chương 172
Chúng tôi nheo mắt nhìn nửa ngày, tôi phát hiện thứ đó là "hàng rỗng", hàng rỗng chính là vật thể tích rất lớn, trọng lượng rất nhỏ, trong không khí vẫn có luồng khí rất nhẹ, tôi nhìn thấy thứ đó run rẩy rất nhẹ. Hơn nữa thứ này thoạt nhìn vô cùng quen mặt, chắc chắn trước đây tôi đã từng gặp, nhưng căn bản không nghĩ ra là gì.
Tôi nhìn Lưu Tang, Lưu Tang nhìn tôi, tôi nói với Lưu Tang: "Cậu đi xem xem."
Lưu Tang ngó ngó, lắc đầu: "Tôi cảm thấy anh qua xem tương đối thích hợp, dù sao sức khỏe anh cũng không ổn, bây giờ sức chiến đấu của tôi còn tốt, anh đi xem đi, nếu có nguy hiểm, trước khi chết hú một tiếng, báo cho chúng tôi đó là cái gì. Anh cũng viên mãn rồi."
"Tôi viên mãn thế nào được? Con mẹ nó tôi còn tráng niên đấy." tôi đánh mắt với Khảm Kiên, Khảm Kiên thoắt cái trong hai giây bắn ra ba viên đạn, bụp bụp bụp, ba phát trúng vào thứ đó. Lập tức ba đợt sóng gợn lên, tôi và Lưu Tang bừng tỉnh đại ngộ.
Đó hình như là dù nhảy.
Tôi ngước nhìn trời, nơi này còn có người đến chơi nhảy dù? Dù nhảy này là dù nhảy hiện đại, thoạt nhìn tuy cũng có thời gian mấy năm, nhưng chắc chắn không phải thời Thế chiến thứ 2.
Tôi quay đầu nhìn ngó xung quanh, bên cạnh hẻm núi nơi này đều là vách đá, phải chăng có người đến đây chơi thể thao mạo hiểm, có người ngã xuống đây, tôi nghe nói một loại thể thao lượng mạo hiểm, tỉ suất tử vong vô cùng cao.
Lưu Tang sờ sờ cằm, nói với tôi: "Ngô Tà, anh nghĩ xem, anh nói có một con đường, ở trên tán cây, có ai lại cảm thấy tán cây còn chưa đủ cao, bọn họ muốn đi giữa không trung không. Bốn năm năm trước, có người dùng dù lượn ở đây, muốn đảo qua cả khu rừng, tránh xa nguy hiểm trong rừng."
Người đó chắc chắn chết dưới dù, tôi thầm nghĩ, tôi nói với Khảm Kiên: "Lấy tên ná của cậu ra, làm cái móc trên đó, đằng sau mắc dây thừng, chúng ta câu nó sang đây."
Khảm Kiên đứng dậy: "Ông chủ, tôi qua đó lấy là được rồi, anh sợ gì chứ? Ba bốn bước thôi."
Tôi kéo hắn ta lại: "Cậu đừng phí lời." Khảm Kiên gật đầu, tôi nói với Bạch Xà và Lưu Tang: "Chúng ta tiếp tục tìm ký hiệu, ta không thể lãng phí thời gian." Bạch Xà bảo tôi: "Ông chủ, anh xem trên cái dù đó là gì."
Chương 173
Tôi nhìn một cái, thứ màu trắng đó rất bẩn, đạn của Khảm Kiên bắn vào, một ít bụi bặm trên đó bay xuống đất, lộ ra hoa văn bẩn thỉu bên dưới, tôi thấy một cái logo, dường như là nhãn hiệu dù nhảy. Là tiếng Đức, trông rất quen mắt, tôi cẩn thận ngẫm lại, nhận ra tiếng Đức này là một cái tên ở Đức, công ty này tôi từng tiếp xúc.
Lúc ở Tây Tạng, tôi từng qua lại sâu đậm với nhân viên tạm thời của công ty này, công ty này đã thu mua công ty của Cầu Đức Khảo, hơn nữa tiếp nhận rất nhiều hạng mục của công ty Cầu.
Tôi có hơi bất ngờ, công ty này vô cùng có hứng thú với Ngô gia, bởi vì trong tư liệu của công ty Cầu Đức Khảo, tần suất xuất hiện của tôi cực kỳ cao, bọn họ thậm chí châm chọc rằng có một bộ môn chuyên nghiên cứu tôi, bọn họ từng hẹn tôi bàn việc rất nhiều lần, đưa ra cho tôi điều kiện rất cao, nhưng tôi không thể nào nói quá nhiều chuyện, cũng không thể kiếm tiền dựa vào những chuyện đã làm trong quá khứ.
Nhưng phương hướng nghiên cứu trước đây của công ty này luôn là những kế hoạch của Cầu Đức Khảo tại Trung Quốc, chuyện chú Ba và nghe sấm, không liên quan gì đến họ. Sao bọn họ lại xuất hiện trong chuyện này.
Năm đó trong khu rừng này, chắc chắn từng xảy ra chuyện vô cùng phức tạp. Chỉ đường dùng mùi đánh dấu, chỉ hướng đến kỹ năng đặc biệt của Ngô gia, không gian dưới cây, dù nhảy trong rừng, tất cả mọi thứ, khoảng cách thời gian xảy ra đều vô cùng lớn, cây phượng vĩ và thổ lâu hẳn vào khoảng năm 1890, được xây dựng và gieo trồng cùng một thời gian, không gian dưới cây được đào sau giải phóng, da trên cây có thể là năm năm gần đây luôn thiết trí chỉ đường ở đây, dù nhảy hẳn là khoảng ba năm trước.
Nơi này trong thời gian hơn 100 năm, ít nhất có bốn tốp người từng tiến hành thăm dò và bày cục. Tôi gọi cây phượng vĩ và người xây dựng thổ lâu là "đội khảo sát chỉ đường", bởi vì chuyện bọn họ làm ở đây, trồng cây phượng vĩ trong rừng rậm để chỉ đường, xây dựng thổ lâu ở cửa suối kêu, thực ra đều là đang đánh dấu tuyến đường vào Lôi thành.
Đội ngũ này tôi chỉ có thể đoán mò, đầu tiên quy mô làm việc khổng lồ, có lòng nhẫn nại rất lớn, những chuyện như trồng cây đánh dấu, cẩn trọng, thông minh, lại mang theo một loại kiên nhẫn cực độ. Bọn họ muốn giấu Lôi thành đi, lại để lại tin tức cho người sau.
Bất kể nói thế nào, bọn họ nhất định biết, tốp người sau vào nơi này lấy đầu mối tìm kiếm Lôi thành, phải đợi những 50 đến 60 năm. Đó là ba đời người, "đội khảo sát chỉ đường" này, hoặc có tấm lòng bao la, hoặc chính là có mục đích bố cục cực đoan.
Đội ngũ thứ hai, là bộ đội đặc vụ của Quốc dân Đảng rút lui vào trong núi.
Đội ngũ này bởi vì khí độc độc đáo trong rừng, nấp dưới lòng đất, xây dựng boongke ngầm hoàn thiện. Nhìn từ quy mô của bạc nén, đội ngũ này năm đỏ quy mô chắc không nhỏ. Nhưng kết cấu đội ngũ này chúng tôi không cách nào hiểu được. Ngoài ra, trên thi thể thành viên của đội ngũ này, có vết tích đục lỗ rõ ràng. Phải chăn bộ đội đặc vụ khi đó vào trong rừng, chính là để tình báo nghe sấm, hay là trong thời gian bọn họ đóng ở đây, bị Lôi thành ở gần đây ảnh hưởng, mà tự đục lỗ lên xương sọ của chính mình?
Đội ngũ thứ ba, dường như là đội ngũ của Ngô gia, khả năng là chú Ba rất lớn, có người Ngô gia giỏi về nuôi chó, hoạt động trên tán cây của khu rừng này, hơn nữa sử dụng da thuộc động vật đánh dấu điểm mấu chốt.
Đội ngũ thứ tư, là đội ngũ người Đức sử dụng đồ lượn muốn bay qua cả khu rừng trên không trung, hiển nhiên đội ngũ người Đức này cũng không vào theo lộ trình của đội ngũ thứ ba, bọn họ chỉ có thể bí đường liều mạng.
Tôi suy diễn ra một mẩu chuyện đơn giản, năm đó có một đội ngũ cao nhân trong thời kỳ cuối nhà Thanh đến Dân quốc, phát hiện bí mật của Lôi thành, bọn họ không muốn để người khác cũng biết chuyện này, nhưng bọn họ cần hậu nhân của mình 60 năm sau có thể tìm được Lôi thành. Vì thế làm thiết trí cây phượng vĩ, 60 năm sau, manh mối này bị cấp cao Quốc dân Đảng thời ấy phát hiện (có lẽ chính là hậu nhân khi đó), vì vậy phái một đội ngũ vào trong rừng, theo ký hiệu năm xưa tìm kiếm Lôi thành. Sau khi bọn họ vào Lôi thành, biến mất không còn dấu vết. Nhưng bọn họ làm việc trong hẻm núi này, vẫn bị chú Ba lúc này đang điều tra nghe sấm thông qua điều tra đồng ruộng phát hiện ra, vì vậy chú Ba vào khu rừng này để điều tra, đã phát hiện rất nhiều thiết trí năm đó của bộ đội (tầng hầm dưới cây), nhưng trong rừng vô cùng nguy hiểm, một mặt chú Ba lợi dụng thiết trí năm đó của bộ đội, một mặt muốn khiến hành động của mình càng thêm trôi chảy. Vì vậy dùng chó và cách đánh dấu mùi. Công ty người Đức muốn hỏi mua tuyến đường này của chú Ba tôi, chú Ba từ chối, vì thế người Đức chỉ đành chó cùng rứt giậu, lợi dụng dù nhảy.
Bọn Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử là đợt người thứ năm.
Nghe qua rất có lý.
Khảm Kiên nghĩ cách đi lấy cái dù nhảy kia, chúng tôi tiếp tục tìm ký hiệu xung quanh cây phượng vĩ.
Điều khiến tôi vô cùng bất ngờ là, lần này bất kể chúng tôi tìm thế nào, cũng không tìm được ký hiệu Muộn Du Bình để lại, thời gian từng giây từng phút trôi qua, chúng tôi càng lúc càng lo lắng, nhưng lần này thật sự tìm không được.
Đây thực ra là một chuyện vô cùng bình thường, người giấu đồ ưu thế sẽ cao hơn người tìm đồ, nhưng ba người kia vẫn luôn nhìn tôi, khiến tôi rất không thoải mái, giống như đây là lỗi của tôi vậy. Tôi thầm cảm giác, có khả năng không phải không tìm được, mà là đến đây thì hết rồi, bởi vì Muộn Du Bình sau cùng quyết định đi suối kêu, cũng chính là y đã bỏ qua tuyến đường này. Có lẽ đến đây y đã bỏ cuộc, chọn đi thẳng đến suối kêu.
Khảm Kiên bên cạnh rất nhanh đã kéo được dù nhảy sang, cũng không có hài cốt bị bọc trong dù, rất nhiều người chơi nhảy dù đâm vào cây hay vách núi mà chết, không kịp bung dù ngã chết cũng không ít, dù này đã mở, có khả năng người còn sống. Cho nên không có thi thể cũng rất bình thường.
Chúng tôi lần nữa bò lên cây, Lưu Tang liền nói: "Rốt cuộc anh có cách hay không?" tôi nói: "Tôi phải dựa vào lỗ tai của cậu rồi, nghe xem phương hướng ở đâu."
==========
Loanh quanh thế này thêm 8 ngày nữa là đúng 2 tháng, nước trong suối kêu cũng rút, đi đón Tiểu Ca được rồi =)))))
Chương 174
Tôi nói với Lưu Tang, tiếng gió thổi qua da rắn, không nhất định sẽ giống tiếng gió thổi qua da thú. Tuy nghe qua rất không đáng tin, nhưng lỗ tai gã tốt như vậy, hẳn có thể nghe được tiếng da rắn và da thú ở đằng xa.
Lưu Tang nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, tôi nhìn gã: Đây là cách duy nhất. Lưu Tang thở dài: Tôi không nghe được. Tôi chỉ có thể nghe ra tin tức trong âm thanh. Lúc không nghe được, tôi cũng giống như các anh thôi.
"Cậu cố gắng một chút." tôi vỗ vỗ gã: "Trên đời đáng sợ nhất là hai chữ nghiêm túc." sau đó lắc lư cành cây, để da trâu phát ra tiếng gió thổi qua. "Nào, nghe cho kỹ."
Lưu Tang gần như trợn trắng mắt nhìn tôi. Mặc cho tôi dùng hết mọi cách lắc lư da thú. Gã cũng không hiểu được tôi.
Tôi vứt da thú, gã nói với tôi: "Anh có thể nghiêm chỉnh chút không. Tôi nói là tôi nghe không được. Nơi này không có gió, có gió thì tôi còn có thể thử một chút."
Tôi nhìn vẻ mặt của gã, biết gã thật sự không nghe thấy, lại thở dài, nhìn về phía Khảm Kiên, Khảm Kiên móc một viên bùn từ trong túi ra, gõ một cái lên thân cây, gõ ra rất nhiều viên. Sau đó trực tiếp bắn vào da thú.
Những viên bùn này bắn lên da thú, phát ra tiếng lụp bụp lụp bụp. Lăn xuống.
"Cậu chỉ cần nhớ âm thanh thế này là được." tôi nói, vỗ vỗ gã.
Một nhóm bốn người xuất phát bắt đầu đi trên tán cây. Khảm Kiên thu dù nhảy lại, cảm thấy còn có ích. Lưu Tang tiếp tục thở dài. Hiển nhiên vẫn là thái độ không ủng hộ tôi.
Đi trên tán cây phải chú ý hai chuyện, một là độ dày cành cây, một là mức độ vướng mắc của cành cây với nhau, cành cây ở đây mật độ vô cùng cao cho nên chúng tôi bò qua từng người một, tuy rất chậm nhưng cũng không khó khăn.
Ở đây có rất nhiều cây nhãn, cây đa, cây tiên nữ và cây bách, chúng tôi đi ra khoảng một cây số, tôi liền nhận ra suy luận của mình là đúng, bởi vì nơi một vài thân cây và cành cây nối tiếp nhau, tôi nhìn thấy vết tích từng có dây kẽm cố định.
Nhưng những dấu vết này cũng không chỉ dẫn đến một phương hướng, có lúc trên một thân cây có ba bốn thông lộ, hướng đến những hướng khác nhau. Dọc đường Khảm Kiên cứ đi mấy bước thì dùng đạn bắn ra đầy trời, Lưu Tang nghe vô cùng đau khổ, nhưng quả thực gã cũng không còn cách nào tốt hơn.
Không đến một lúc, Lưu Tang dừng lại trên một cây lớn, gã nghe thấy một phương hướng Khảm Kiên bắn ra, âm thanh có phần khác lạ. Khảm Kiên bắn thêm mấy phát nữa, xác định được phương hướng, chúng tôi đi lại gần, nhìn thấy cây phượng vĩ thứ ba.
Leo lên cây phượng vĩ. Chúng tôi nhìn thấy trên đó là da rắn. Tôi cẩn trọng xuống dưới cây. Vừa nhìn đã thấy tình huống y hệt lúc trước.
Dùng xẻng xúc lá rụng trên đất, lộ ra mảnh ngói. Bên dưới quả nhiên lại có không gian.
Tôi sờ sờ gáy, Lưu Tang nhìn tôi một cái, biểu cảm phức tạp, sự bất quá tam, sau khi tôi tính chuẩn ba việc, người có xem thường tôi hơn nữa cách nhìn đối với tôi cũng sẽ thay đổi.
Da rắn là nơi lánh nạn.
Chúng tôi lần nữa dời mảnh ngói đi, lộ ra một cái hang, đèn pin chiếu xuống dưới, bên dưới một vùng tối đen, tia sáng quét qua có rất nhiều rương, bị dán kín, làm một ký hiệu trên GPS, tiếp tục đi tới.
Đến hoàng hôn, chúng tôi tới cây phượng vĩ thứ ba, lúc này chúng tôi đã ở vùng trung tâm cực sâu trong rừng, trên cây phượng vĩ này, treo rất nhiều da cá và xương cá. Chúng tôi đi lên trên cây, lại bước tới nhìn, liền trông thấy kỳ cảnh tuyệt diệu của nhân gian.
Cả đáy cốc lấy vị trí cái cây này làm tuyến, mặt đất thoắt cái thấp xuống mấy chục mét giống như cầu thang.
Bên ngoài thân cây không quá hai mét chính là vách đá. Dưới vách đá vẫn là rừng rậm um tùm.
Trong rừng cây phía dưới chướng khí tràn ngập, đây là một cái cốc trong cốc. Thảo nào có người muốn nhảy dù xuống.
Chương 175
Lúc này tôi đã hiểu tại sao Muộn Du Bình tìm kiếm thông lộ thứ hai ở đây, cuối cùng lại rút lui vào suối kêu, còn chọn từ suối kêu đi vào Lôi thành.
Vách núi này giống như được kiếm sắc của thần tiên chém xuống, gần như hoàn toàn thẳng góc, tôi từ bên rìa nhìn xuống, dây thừng của chúng tôi chắc chắn không đủ đu xuống một lần, mà khắp nơi trên vách đá đều là tai nấm đủ loại màu sắc, những nơi khác đâu đâu cũng là rêu xanh. Sương mù trong rừng rậm bên dưới, chầm chậm di chuyển, có thể nhìn thấy một vài nơi trên vách đá, có sương mù chảy xuống dưới vách đá như thác nước. Trong rừng cây nơi chúng tôi đang đứng có bào tử độc, mỗi ngày đều xối xuống rừng rậm dưới đáy vách núi, vậy những sương mù bên dưới, có thể độc tính lớn gấp mấy ngàn lần ở trên.
"Lôi thành ở ngay dưới này sao?" Khảm Kiên hỏi, tôi cảm thấy tám chín phần mười, cái cốc trong cốc nho nhỏ này, dưới đất ánh sáng không đủ dồi dào, trên bản đồ vệ tinh rất khó nhìn ra manh mối, bên dưới có bất kỳ kiến trúc gì thì cũng bị bóng cây che mờ mất rồi.
"Anh có thấy kỳ quái không?" Lưu Tang nghe ngóng xung quanh, nói với tôi: "Vừa nãy con suối chúng ta rửa mình, là từ đây chảy ra ngoài, tôi vốn tưởng điểm cuối khu rừng này là dốc cao hoặc thác nước trên vách đá, có nước chảy ra, kết quả là một sườn cụt, dòng suối kia từ đâu chảy ra chứ, lẽ nào hẻm núi bên dưới vách đá có thác nước chảy lên. Vậy đúng là tiên cảnh rồi."
Tôi thầm nghĩ dòng suối này chắc chắn đến từ một con sông ngầm, từ trong nham thạch bị nước ép trào ra ngoài, con sông ngầm này chắc chắn liên thông với suối kêu, nơi chúng tôi đi là lối đi trên mặt đất, Muộn Du Bình và Bàn Tử đi là lối đi dưới lòng đất. Trong rừng rậm bên dưới này chắc chắn có một hệ sông liên thông với lối ra của suối kêu, hệ sông này an toàn, mà chúng tôi từ đất liền đi lên, phỏng chừng là chín chết một sống.
Lưu Tang nhìn tôi, lý trí nói với chúng tôi, chúng tôi lại phí công đi rồi, lãng phí thời gian, con đường này đến đây là hết, nhưng hai chúng tôi không chịu chấp nhận hiện thực này.
"Leo xuống, hoặc quay về."
Thực ra chỉ là hai lựa chọn, hoàng hôn đã rất sẫm rồi, bên trong cái cốc trong cốc không có bất kỳ âm thanh nào, yên tĩnh giống như bật tắt tiếng. Theo tính khí vốn dĩ của tôi, là tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Tôi cầm ống nhòm lên, nhìn xuống cốc, đúng là không nhìn thấy gì. Tôi chỉ đành đi về phía khác từ một vài tán cây, phán đoán bên dưới hẳn có hệ sông, dòng suối dưới này hẳn cũng bị tán cây che khuất, quanh năm ánh nắng không rọi tới. Trong lòng thầm mắng, nơi này hẳn sớm đã khai phát thành địa điểm du lịch, tại sao không có ai để ý, đây cũng coi như cảnh tương đối đặc biệt trong số những kỳ cảnh tôi từng thấy. Nói theo lời của tôi, vé tham quan có thể mua đến 300.
"Leo xuống." tôi nhàn nhạt nói, "Sáng mai. Tối nay chuẩn bị cho tốt." nói rồi dùng điện thoại chụp một bức ảnh đáy cốc.
Chúng tôi quay trở về, về đến dưới cái cây da rắn, vào trong không gian bên dưới, dưới thân cây này toàn là giấy dầu gói các loại linh kiện, chắc là hỏa pháo, chưa được lắp ráp, tôi kiểm kê một chút, đại khái có ba cỗ hỏa pháo, mấy trăm viên đạn pháo, chắc chắn dùng cho hoạt động lật đổ. Từ đây mang ra ngoài lắp ráp trên trấn, nhưng hiện tại cho dù có giấy dầu thì vẫn gỉ sét. Có điều với hiểu biết của tôi về những hỏa pháo kiểu Mỹ năm đó, ráp lại chắc chắn vẫn còn bắn được, lúc này lại hy vọng Pháo vương đêm nay bắn chúng tôi thêm mấy phát, chúng tôi sẽ có thể có qua có lại. Nhưng phỏng chừng gã ta đã chết toi rồi.
Có điều Lưu Tang kiểm tra những đạn pháo này xong, phát hiện trong đầu đạn pháo đều rỗng, tựa như muốn dùng để nhét vật khác, không phải dùng để bắn phá.
Tầng dưới những đạn pháo này, có rất nhiều bột phấn màu trắng được đựng trong bao bố, có vẻ là vôi, tôi cảm thấy trong đấy có thể có người chết, không đi xuống thăm dò.
Buổi tối thương lượng xong kế hoạch ngày hôm sau, rút thăm Bạch Xà và Khảm Kiên ở lại đây tiếp tứng, hai chúng tôi đi xuống, Bạch Xà thở ra một hơi dài, Khảm Kiên lại có hơi khó hiểu. Tôi nói với hắn, dây thừng không đủ dài, cho nên đoạn dây thừng này của chúng tôi phải dùng hai lượt, cho nên nếu chúng tôi muốn về theo đường cũ, cần có người ở trên vách đá, Khảm Kiên mang dây câu, có thể bắn dây câu xuống, cột lấy dây thừng của chúng tôi kéo lên, sau đó Bạch Xà mang dây thừng xuống đến trung đoạn vách đá cột chắc, chúng tôi leo xuống đến trung đoạn, cho Khảm Kiêm bắn thêm lần nữa để leo đoạn thứ hai. Như vậy mới có khả năng về theo đường cũ.
Cho nên cần hai người tiếp ứng.
Ngày hôm sau bốn người xuất phát về lại bên vách đá, cả đêm tôi dùng giấy dầu gói đạn pháo làm hai bộ quần áo bọc kín người, chuẩn bị bắt đầu đu xuống vòng một, còn chưa thắt xong dây từng, Lưu Tang đã nhíu mày, nói với tôi: "Không ổn, gần đây có gì đó." còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng xé gió, Lưu Tang nháy mắt cầm tay mình chắn trước ngực tôi, một mũi tên nỏ xuyên qua lòng bàn tay gã, đâm thẳng vào buồng tim tôi.
Tôi lập tức nhìn về phương hướng tên bắn tới, Bạch Xà tinh mắt, thoắt cái đã đẩy chúng tôi đến nấp sau cành cây, tôi mơ hồ trông thấy có người tựa trên thân cây đằng xa, hút thuốc, đang nhàn nhã lên dây mũi tên thứ hai.
Lưu Tang đau đớn gào to, Bạch Xà nhẹ giọng nói với chúng tôi: "Mẹ kiếp, Giang Tử Toán." máu từ ngực tôi tràn ra thấp đầy áo tôi, tôi nhìn tim mình, hai ba giây sau mới nổi xung, lập tức xé toạt áo, liền nhìn thấy mũi tên bắn vào một đoạn sâu bằng ngón tay, kẹt trên xương sườn tôi, mũi tên bị tay Lưu Tang giảm tốc một chút, bằng không tim tôi đã nát rồi.
Tôi rút mũi tên ra, Khảm Kiên nhìn ngực tôi, nói với tôi: "Ông chủ, thịt nó không."
Tôi nghĩ đến Bạch Hạo Thiên, lắc đầu, Khảm Kiên ló đầu ra nhìn một cái, lập tức mũi tên thứ hai bắn tới, hắn rụt trở về, mũi tên đâm vào thân cây sau lưng. Khảm Kiêm rút một sợ chun màu đỏ từ thắt lưng mình, chầm chậm mắc lên nỏ, rút ra mười mấy viên đạn bùn bất quy tắc, "Vậy tôi cũng phải bắn cho nó mù." nói rồi đột nhiên kéo căng về bên cạnh, cùng lúc dùng ngón tay khơi khơi dây chun như đánh đàn, nháy mắt mười mấy viên đã bắn hết ra.
Những viên bùn bất quy tắc này bắn ra không trung lượn một vòng cung thấp hoàn mỹ, bên kia lập tức truyền tới chuỗi âm thanh né tránh, Khảm Kiên rút nỏ từ sau thắt lưng, gỡ cái ná vừa mới gắn lên thân cây, kéo căng định bắn ra, thò đầu nhìn, đầu hắn đột nhiên bị người ta vỗ một cái, mũi tên bắn lệch rơi xuống hẻm núi. Tiếp đó Giang Tử Toán từ sau cây đá ra một chân, đá Khảm Kiên ra ngoài.
Cậu ta ngắm xong trực tiếp xông tới, cũng không định đánh tầm xa, chủ yếu là mạo hiểm.
Khảm Kiên thoắt cái tóm lấy cành cây bên cạnh không bị rơi xuống, Giang Tử Toán một tay cầm nỏ muốn bồi vào cổ họng Khảm Kiên, tôi đạp một cước vào thân nỏ, mũi tên bắn ra xẹt qua bên cổ Khảm Kiên, Khảm Kiên lật người lên, một con khỉ trộm đào, còn chưa trộm trúng, Giang Tử Toán trực tiếp tóm lấy tôi, hai chúng tôi ngã vào bụi rậm dưới thân cây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro