Chương 101: Cự hôn
Editor: Phong diễm kiều nguyệt
Nữ tử Phong Lâm Triệt chỉ chính là Lam U Niệm, nàng mặc bộ đồ trắng ngồi bên cạnh Phong Dực Hiên, tư thái tao nhã tựa như nước chảy mây trôi.
Đột nhiên Phong Dực Hiên ngồi ở bên người nàng quay đầu lại nhìn về phía Phong Lâm Triệt, ngón tay Phong Lâm còn chỉ về Lam U Niệm, trên mặt trắng nõn anh tuấn của Phong Dực Hiên mang theo một hơi khí lạnh, bên trong đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo mang theo một tia tàn nhẫn, làm cho Phong Lâm Triệt sợ sệt thu ngón tay về.
''Sao lại là nàng? Cô gái này còn chưa có thành niên?'' Lâm quý phi không hiểu hỏi, kỳ thực nàng đã sớm đối với nữ tử Lam phủ này có hứng thú, dù sao lần trước có thể tránh thoát tính toán của hoàng hậu không nói còn sửa trị Đại công chúa, cô gái này khẳng định có bản lĩnh, vì lẽ đó ngày hôm nay vừa đến tiệc rượu nàng liền đánh giá Lam U Niệm, vốn chỉ là muốn xem có thể thu làm người của mình hay không, nhưng không nghĩ tới nhi tử dĩ nhiên muốn thú nữ tử này làm chính phi.
"Mẫu phi, ngươi có biết nàng là ái nữ của Lam tướng quân? Là muội muội Lam Mặc Huyền sủng ái nhất?'' Cặp mắt Phong Lâm Triệt âm trầm lóe qua một tia tính toán.
"Ngươi muốn lôi kéo Lam phủ, nhưng ngươi phải biết Lam phủ bây giờ là đứng về phía Minh Vương, hơn nữa nữ tử này đã bị hủy dung, có người từng thấy dung nhan của nàng xấu như quỷ rất đáng sợ!'' Lâm quý phi không đồng ý nói, con trai của nàng chính là hoàng tử sao có thể cưới nữ tử như vậy làm chính phi?
''Cho nên mới muốn cưới nữ tử này về làm phi không phải sao?'' Nếu nàng ở trong lòng Lam tướng quân có địa vị quan trọng như vậy thì chỉ cần nắm được nàng, cũng rất dễ dàng lôi kéo Lam phủ, hơn nữa cô gái này có thể cùng quận chúa, Thế tử có quan hệ tốt đến như vậy, cưới nàng về cũng có thể cũng những người này quan hệ thêm thân cận một chút!'' Phong Lâm Triệt nói dự định của chính mình, tựa hồ Lam U Niệm là một nữ tử rất dễ dàng bị mê hoặc khống chế.
Nhìn ánh mắt Lâm quý phi vẫn là không đồng ý, Phong Lâm Triệt tiếp tục nói "Hơn nữa, mẫu phi nói rất đúng, vị đích nữ của Lam phủ này dung nhan xấu xí xác thực không xứng làm phi tử của ta, nhưng nếu nàng tuổi còn nhỏ, hiện tại có thể định hôn ước tranh thủ sự ủng hộ của Lam phủ, việc của sau này ai có thể đoán trước được đây?''
''Ý của con là...'' Trong mắt Lâm quý phi cũng lóe qua một chút âm trầm đồng dạng với con của nàng.
"Đúng đấy, chỉ cần có sự ủng hộ của Lam phủ, vị đích nữ Lam phủ này không cẩn thận qua đời, đó cũng không phải là chuyện mà bổn vương có thể khống chế không phải sao?'' Bánh ngọt trong tay Phong Lâm Triệt bị bóp nát, trong miệng nói ra dự định của mình.
"Vẫn là con trai của ta thông minh, mẫu phi sẽ giúp ngươi!" Lâm quý phi nói xong lại gọi nhị công chúa Phong Dĩ Sương đến bên cạnh mình, người người đều biết nhị công chúa chính là con của Tô phi, Tô phi cùng Lâm quý phi tình như tỷ muội. Kỳ thực Tô phi ở trong cung cũng không được sủng ái, cũng không có nhi tử chỉ có một đứa con gái, vì lẽ đó Tô phi nhờ vào Lâm quý phi mới có thể sinh tồn ở trong cung, mà nhị công chúa cũng là người của Lâm quý phi.
Ngày hôm nay Hoàng Đế là muốn nam nữ trẻ tuổi phía dưới quen biết nhiều một chút, trao đổi nhiều một chút, vì lẽ đó mọi người có thể tiến lên thể hiện tài nghệ, sau đó sẽ có nam tử tiến lên thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn, nếu như nữ tử bên kia cũng đáp ứng, Hoàng Đế sẽ tứ hôn, từ đầu đến giờ đã có ba cặp được tứ hôn rồi.
Hoàng Đế nhìn Lục nhi tử của mình từ khi bắt đầu cũng không thèm liếc mắt nữ tử một cái hắn cũng thật là bất đắc dĩ, nhưng hắn phát hiện một rất chuyện mới lạ, đó chính là nhi tử lạnh như băng của hắn lại nguyện vì nữ tử bên cạnh gắp thức ăn, chăm sóc từng li từng tí, thực sự là khó mà tin nổi. Hoàng Đế nghĩ ngày đó Lục nhi tử nói hắn có nữ tử mình thích, lẽ nào chính là đích nữ Lam gia này? Hoàng Đế lại nhìn Lam U Niệm một chút, ở trong lòng gật gật đầu thoả mãn, cô gái này tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng khắp mọi mặt đều trưởng thành, liền nói tiệc rượu lần trước nàng làm thơ khiến bao nhiêu người trong cung ngưỡng mộ không ngớt, , đáng tiếc chính là khuôn mặt bị hủy. Có điều hắn cũng biết đứa con trai này của hắn nếu đã định thì sẽ không bao giờ buông tay, một đời sẽ không thay đổi, mình làm không được nhưng đứa con này e là thực sự sẽ như vậy, mà hắn làm phụ hoàng cũng chỉ có thể chúc phúc mà thôi.
Hoàng Đế lại nhìn Tứ nhi tử của mình một chút, tuy rằng đều là mỉm cười nhìn nữ tử trong yến hội biểu diễn, nhưng hắn lại thấy được căn bản không có nữ tử nào lọt vào mắt Tứ nhi tử, ai..., hai đứa con trai này thật là làm cho hắn sốt ruột.
"Phụ hoàng!" Phong Lâm Triệt đột nhiên đứng dậy quỳ trên mặt đất, nữ tử xung quanh đều hết sức ngạt nhiên, từng người từng người một suy đoán đến cùng là nữ tử nào tốt số lại được Tam hoàng tử vừa ý, rất nhiều nữ tử cũng bắt đầu xem lại chính mình, ảo tưởng nữ tử Phong Lâm Triệt coi trọng chính là mình.
''Triệt nhi, sao vậy? Đã coi trọng cô nương nhà nào rồi?'' Hoàng Đế cũng biết Tam tử này nên có một chính phi rồi, chỉ cần là nữ tử không tệ hắn cũng đồng ý.
"Phụ hoàng, nhi thần vẫn luôn rất ngưỡng mộ Tam tiểu thư của Lam phủ, mong rằng phụ hoàng tác thành!" Phong Lâm Triệt nghiêng đầu, con mắt tràn ngập thâm tình nhìn Lam U Niệm, tựa hồ thật sự rất yêu thích Lam U Niệm.
Toàn bộ tiệc rượu đều giật mình nhìn Phong Lâm Triệt sau đó nhìn về phía nữ tử không có một tia gợn sóng Lam U Niệm, mà toàn bộ tiệc rượu gợn sóng to lớn nhất chỉ sợ chính là Phong Dực Hiên, con ngươi Phong Dực Hiên thâm thúy nheo lại, đáy mắt mang theo một tia ánh sáng lạnh lẽo, dừng lại tay đang cầm hoa quả cho Lam U Niệm, chuẩn bị đứng lên giết chết Phong Lâm Triệt.
Phong Dực Hiên cảm giác tâm của mình hết sức tức giận, tức giận đến muốn giết người, đã từng trong sinh mệnh hắn hắn không coi trọng bất cứ thứ gì, không có cái gì có thể làm cho tâm tình của hắn gợn sóng, thế nhưng bây giờ trong lòng hắn có một nữ tử, bất luận người nào cũng không thể hi vọng, bất luận người nào cũng không thể mơ ước, ai dám có ý nghĩ muốn cướp Niệm Niệm của hắn hắn liền giết chết kẻ đó!
"Hiên!" Lam U Niệm đột nhiên nắm chặt bàn tay vận dụng nội lực của Phong Dực Hiên, nàng vừa nghe liền phát hiện Phong Dực Hiên bên người không đúng, đó là loại tràn ngập sát ý tựa hồ muốn hủy diệt tất cả làm cho Lam U Niệm cảm thấy Phong Dực Hiên rất nguy hiểm, nàng đã gặp Phong Dực Hiên tỏa ra sát khí tràn trề với những người khác làm mồ hôi lạnh chảy ròng, mà kỳ quái chính là chính mình cũng không có chuyện, vì lẽ đó bản thân nàng cũng không nghĩ tới tình huống nàng kéo tay đang muốn vận nội lực của Phong Dực Hiên, thân mật kêu tên của hắn.
Một tiếng khinh nhu hô hoán để sát khí quanh thân Phong Dực Hiên toàn bộ thu lại, nhưng trong đôi mắt tàn bạo thế nhưng không có biến mất, hắn thu tay về nắm chặt tay nhỏ của Lam U Niệm, đem tay nhỏ của Lam U Niệm toàn bộ bao vây vây ở trong bàn tay của hắn, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Lam U Niệm "Niệm Niệm chỉ có thể là của ta, hắn đáng chết!"
Lam U Niệm nhìn tay nhỏ của chính mình bị Phong Dực Hiên nắm chặt, tay thon dài trước mắt cân xứng, trắng nõn như ngọc, so với nữ tử rộng lớn một chút thế nhưng không có vẻ dày cộm khó coi, trên ngón cái cùng ngón trỏ hơi có vết chai, đó là do quanh năm cầm bút nâng kiếm dấu vết mới lưu lại, bị một cái tay như vậy nắm thật chặt Lam U Niệm muốn thoát nhưng vẫn bị hắn nắm như vậy.
"Ta sẽ không gả cho hắn!" Lam U Niệm có thể mẫn cảm cảm giác được Phong Dực Hiên tâm tình không ổn định, hắn là thật sự sẽ trực tiếp giết Phong Lâm Triệt, nàng biết điều này là bởi vì chính mình, bởi vì quan tâm chính mình.
Thanh âm êm ái của Lam U Niệm như một tia gió xuân phất qua má Phong Dực Hiên, thổi vào trong lòng hắn, thế nhưng nghĩ đến Phong Lâm Triệt mơ ước Niệm Niệm Phong Dực Hiên vẫn tức giận "Hắn mơ ước nàng!" "Tin tưởng ta!" Nhìn Phong Dực Hiên lại bay lên khí tức hắc ám, Lam U Niệm kiên định nhìn Phong Dực Hiên "Hiên, tin tưởng ta!"
Lam U Niệm cũng không biết chính mình đang nói cái gì, nàng chỉ là không muốn để cho Phong Dực Hiên trực tiếp giết người, sau đó nghênh tiếp mọi người sẽ là một phiền toái rất lớn, đây không phải là một Phong Dực Hiên bình tĩnh cùng trầm ổn, nhưng Phong Dực Hiên như vậy càng thêm đánh động nội tâm của nàng.
"Thật sự?" Phong Dực Hiên không xác định hỏi, nếu như Lam U Niệm trả lời làm hắn không hài lòng hắn nhất định sẽ đại khai sát giới, con mắt Phong Dực Hiên đã bắt đầu dần hiện ra màu tím, lúc hắn tâm tình quá kích động nước thuốc áp chế không được màu sắc nguyên bản của mắt hắn.
"Thật sự!" Lam U Niệm lẩm bẩm, ngữ khí khinh nhu để Phong Dực Hiên yên tĩnh lại, con mắt cũng khôi phục màu đen.
Hoàng Đế cũng bị thỉnh cầu đột nhiên của bị Phong Lâm Triệt làm cho run lên, hắn liếc nhìn Phong Dực Hiên rõ ràng cảm giác được Phong Dực Hiên quăng tới ánh mắt, đó chính là trắng trợn uy hiếp, uy hiếp ngay cả Phong quốc Hoàng Đế cũng chính là phụ hoàng của chính mình, e sợ cũng chỉ có Phong Dực Hiên có thể làm được.
Mà những người ngồi cùng bàn Lam U Niệm cũng đồng thời nổi giận, Lam U Niệm vừa mới trấn an được tâm tình của Phong Dực Hiên, Hoa Mộc Khuynh liền chuẩn bị đứng lên chuẩn bị vỗ bàn cũng may là Lam Mặc Huyền ngăn cản đúng lúc, nhưng sắc mặt của chính mình cũng vô cùng kém, chớ nói chi là người khác.
"Hừ! Tam đệ xem ra lại có mưu kế gì, lại dám tính toán trên người Niệm nhi muội muội, quả nhiên là những ngày qua cuộc sống của hắn quá dễ chịu đi!'' Mắt hồ ly của Phong Hạ Kỳ đầy rẫy ý lạnh, Phong Lâm Triệt căn bản là không phải thật tâm yêu thích Niệm nhi muội muội, như vậy chính là coi trọng Lam gia phía sau Niệm nhi muội muội.
"Người đàn ông này sao lại vô liêm sỉ như thế, Niệm nhi muội muội hay là cùng ta đồng thời hành tẩu giang hồ đi!" Vũ Lưu Ly cũng là hết sức bất mãn hành động của Phong Lâm Triệt, tuy rằng trong miệng nói nói cười cười nhưng trong giọng nói lại chính là cố ý bảo vệ Lam U Niệm, càng đối với Lam U Niệm nói rõ nàng có thể cùng hắn đi hành tẩu giang hồ.
"Niệm nhi muội muội. . ." Lam Mặc Huyền lo lắng nhìn Lam U Niệm "Đừng sợ, ca ca sẽ không để cho ngươi bị oan ức!"
Lam U Niệm nhìn mọi người đối với mình không hề che giấu quan tâm cùng lo lắng, cảm thụ bàn tay phía dưới bị nắm chặt, Lam U Niệm đột nhiên nở nụ cười, mặt mày tươi sáng, trong con ngươi có tia sáng quắc, quang hoa lưu chuyển, cả cảnh vật đều bị lưu mờ phía sau của nàng.
"Triệt nhi yêu thích Lam phủ Tam tiểu thư?" Hoàng Đế lần thứ hai hỏi, nhưng trong lòng đã chắc chắn sẽ không tác thành Phong Lâm Triệt, tuy rằng đều là hài tử của hắn nhưng cũng không phải mỗi đứa bé đều có thể có được tình thương của hắn.
''Hồi phụ hoàng, đúng, Lam phủ Tam tiểu thư thông tuệ dị thường, nhi thần thật là yêu thích!" Phong Lâm Triệt nói xong nhìn Lam U Niệm. Tất cả mọi người trong tiệc rượu thập phần không rõ, dù sao mọi người đều biết Lam U Niệm bị hủy dung, nữ tử như vậy có ai còn coi trọng đây?
"Nhưng là trẫm nhớ nha đầu Lam phủ này tựa hồ còn rất nhỏ a!" Ngữ khí Hoàng Đế đã có chút ý vị không rõ ý tứ, nếu như là bình thường Phong Lâm Triệt nhất định sẽ lập tức rút về, nhưng hắn hôm nay cần trợ lực, vì lẽ đó không thể lùi lại.
"Vì lẽ đó nhi thần khẩn cầu phụ hoàng trước tiên định hôn ước cho thần cùng Lam phủ Tam tiểu thư!'' Phong Lâm Triệt thỉnh cầu nói, chủ yếu là để cho nhiều người đều cho rằng Phong Lâm Triệt xác thực là thích Lam U Niệm.
Vẻ mặt Hoàng Đế có chút không vui, không nghĩ tới Tam tử này dĩ nhiên không biết thức thời, Hoàng Đế nhìn về phía Lam U Niệm tao nhã trầm tĩnh, đối với biểu hiện của Lam U Niệm lại thích thêm mấy phần.
''Đây là, gọi như thế nào?'' Lộ công công bên người đột nhiên hỏi Phong Dực Hiên.
"Lam U Niệm!" Lộ công công quay về hoàng thượng nói.
"Lam U Niệm Lam nha đầu đúng không, Triệt nhi nói hắn rất yêu thích ngươi muốn cưới ngươi, muốn trước tiên định ra hôn ước, Lam nha đầu ngươi nghĩ như thế nào?" Ngữ khí Hoàng Đế khó tránh khỏi nhẹ nhàng một ít, dù là ai nắm giữ một đôi mắt tinh khiết như vậy giống như của Lam U Niệm đều sẽ lòng sinh yêu thích.
Lam U Niệm nhéo bàn tay Phong Dực Hiên, Phong Dực Hiên quyến luyến không nỡ buông ra, Lam U Niệm khẽ mím môi đôi môi, hơi chỉnh trang dung, bước lên nhẹ nhàng cúi chào, thanh âm lành lạnh dễ nghe vang lên ''Hồi hoàng thượng, tiểu nữ không muốn!"
Phong Dực Hiên trong nháy mắt thoả mãn, nhìn trong ánh mắt Lam U Niệm mang theo tràn đầy ý cười, giống như đứa bé dễ dàng được thỏa mãn.
Lam Mặc Huyền và những người khác gật gù tán thành nhất định phải làm như vậy, sau đó từng người nghĩ nếu như hoàng thượng trách tội xuống cục diện làm sao cứu vãn, để có thể không ảnh hưởng đến Lam U Niệm.
Rất nhiều người trong tiệc rượu đều cho rằng Lam U Niệm không biết phân biệt, một nữ tử bị hủy dung lại dám từ chối Tam Vương gia, cô gái này có phải có bệnh lâu ngày hay không.
Hoàng Đế đối với câu trả lời của Lam U Niệm rất là thỏa mãn, như vậy hắn mới có lý do tốt để từ chối thỉnh cầu của Tam nhi tử, sao nếu như không có lý do mà cự tuyệt thỉnh cầu của Phong Lâm Triệt thì sẽ khiến nhiều người nghi ngờ, hơn nữa cô gái này không thích Tam nhi tử cũng tốt, như vậy cơ hội của Lục nhi mới lớn.
"Lam cô nương, Triệt nhi là chân tâm yêu thích ngươi, vì sao không muốn? Hay là Lam cô nương có thỉnh cầu gì?'' Lâm quý phi tức giận đặt câu hỏi, nàng còn không ghét bỏ Lam U Niệm bị hủy dung, thế mà nàng dám từ chối con trai của chính mình, nếu không phải vì coi trọng Lam phủ thì ai sẽ để ý đến một nữ tử bị hủy dung.
Đối mặt với chất vấn của Lâm quý phi cùng biểu hiện của mọi người, con mắt đen láy của Lam U Niệm đáy mắt xoẹt qua tâm tình của nàng, môi mỏng dưới khăn che mặt mỉm cười, ngữ khí khinh nhu "Xác thực là tiểu nữ không muốn có hôn ước cùng Tam Vương gia, hơn nữa tiểu nữ không thích Tam Vương gia!"
"Ngươi!" Lâm quý phi tức giận muốn răn dạy Lam U Niệm, nhưng là nhìn thấy Hoàng Đế ở phía trên nên thu lại âm thanh.
"Không biết Lam cô nương muốn cái gì? Bản vương nhất định sẽ tận lực tác thành!" Phong Lâm Triệt cũng là hết sức tức giận, con mắt âm trầm đảo qua Lam U Niệm muốn đem Lam U Niệm bóp chết.
"Tam Vương gia là lỗ tai không tốt sao? Không phải ngài cho tiểu nữ cái gì, mà là tiểu nữ căn bản không thích Tam Vương gia!" Lam U Niệm không chút lưu tình nói, thanh âm dễ nghe lại làm cho Phong Lâm Triệt mất hết mặt mũi.
"Ai, nếu Lam nha đầu không thích Triệt nhi vậy cũng không thể miễn cưỡng, chuyện này coi như qua đi'' Hoàng Đế lên tiếng còn ai dám nói cái gì, còn ai dám phản đối, Hoàng Đế lại nói tiếp "Lam nha đầu còn nhỏ, Triệt nhi ngươi cũng quá không hiểu chuyện!"
"Là nhi thần cân nhắc bất chu!" Phong Lâm Triệt cúi đầu ánh mắt lóe lên âm u không cam lòng, phụ hoàng rõ ràng chính là đang giúp Lam U Niệm, vốn là không để ý đến nhi tử.
"Được rồi, được rồi, yến hội tiếp tục đi! Cảm tình của người trẻ tuổi trẫm cũng không hiểu, tiếp tục chơi đi!" Hoàng Đế lên tiếng, vốn là tiệc rượu đã lạnh lại náo nhiệt trở lại, nhưng trong lòng mỗi người nghĩ cái gì liền không biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro