Chương 108: Vì Niệm Niệm mà tức giận

Editor: Phong diễm kiều nguyệt

Buổi tối lúc Lam Kiến Quân đi tới U Niệm các dùng bữa tối, Lam Mặc Huyền cũng cùng phụ thân tới, bởi vì hắn sợ phụ thân và muội muội cùng nhau căn bản là không biết nói chuyện, có hắn ở đó bầu không khí cũng sẽ sinh động chút.

Lam Kiến Quân này là tướng quân nơi sa trường chỉ sợ cũng chỉ có ở trước Lam U Niệm mới sẽ lúng túng như vậy, rõ ràng là trên thế giới quan hệ thân tình nhất, bây giờ nhưng là một người hổ thẹn một người lạnh nhạt, Lam Kiến Quân đánh giá Lam U Niệm một lúc lâu mới hỏi "Có bị kinh sợ không?"

Lam U Niệm biết phụ thân muốn hỏi chuyện gì, cũng biết chuyện này nếu xảy ra ở Lam phủ hắn làm sao sẽ không biết, Lam Kiến Quân vị nhất gia chi chủ này làm vẫn là rất hợp lệ, dù cho hắn là phụ thân không tốt.

"Không có!" Lam U Niệm tiếp tục ăn trong bát đồ ăn, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

"Nghe nói ngươi ngày mai muốn đi chỗ ông ngoại?" Lam Kiến Quân nói tới cái này liền có nút thắt, rõ ràng đều là thân nhân, nhưng là con gái đối với với ông ngoại thân mật chính mình thấy rõ cũng ước ao, nữ nhi không những đối với mình xa cách hơn nữa không bao giờ hướng hắn làm nũng, hắn bây giờ không cầu những điều khác chỉ hy vọng ở khi còn sống có thể hưởng thụ dưới niềm hạnh phúc gia đình.

"Ừm, ông ngoại rất là nhớ nhung Niệm nhi, ngày mai qua xem một chút!" Lam U Niệm cũng không ngoài ý muốn Lam Kiến Quân sẽ biết chuyện này, dù sao người thu được thiếp mời của Hà phủ vẫn là Lam bá, Lam bá lại là người đắc lực nhất bên người Lam Kiến Quân.

"Để phụ thân ngày mai bồi ngươi đi đi!" Lam Kiến Quân nói, nhiều năm như thế từ sau khi thê tử qua đời cũng không có đi vào Hà phủ, không phải là mình không muốn đi vấn an nhạc phụ, mà là nhạc phụ từ mặt không để cho mình tiến vào Hà phủ, bây giờ chính mình cũng muốn đi xem lão nhân này.

"Lam tướng quân xin cứ tự nhiên!" Lam U Niệm cảm thấy tất cả mình đã từng không để tâm, cho nên đối với chán ghét của ông ngoại đối với Lam Kiến Quân nàng cũng không động lòng, nàng xác thực tiếp nhận trí nhớ của đời trước cũng bao hàm cảm tình của tiền thân, nhưng cũng không có nghĩa là nàng chính là tiền thân.

"Đêm nay theo ta đi xem xem mẹ của ngươi khỏe không? Nàng nhất định rất nhớ ngươi!" Lam Kiến Quân thả xuống đôi đũa trong tay, mang theo vài phần tang thương.

Lam U Niệm vốn muốn cự tuyệt, nhưng là nàng lại vô cùng khát vọng một phần tình mẹ, mà Hà Tiếu Nhiên đã qua đời lại thỏa mãn Lam U Niệm, đối với từ mẫu thân cái từ ngữ này nàng khát vọng. Đã từng mẫu thân là từ khiến Lam U Niệm buồn nôn, nhưng Hà Tiếu Nhiên không giống, dù cho Lam U Niệm cũng chưa từng thấy nàng.

Phần mộ Hà Tiếu Nhiên ở phía sau Lam phủ trên đỉnh núi, dù cho hiện tại đã là buổi tối nhưng vẫn là có thể thấy rõ nơi này phong cảnh rất là yên tĩnh ưu mỹ, Lam U Niệm có thể cảm nhận được gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, nhẹ nhàng khoan khoái cùng trong không khí truyền đến từng trận mùi hương.

Bên phần mộ Hà Tiếu Nhiên nở đầy hoa hồng, Lam U Niệm biết đó là hoa khi còn sống Hà Tiếu Nhiên yêu nhất, nàng còn biết những thứ này đều là Lam Kiến Quân tự mình gieo vào.

"Tiếu nhiên, ta đến thăm nàng!" Lam Kiến Quân ngồi ở bên phần mộ, hắn đầu tựa ở trên mộ bia dường như dựa vào nữ nhân yêu mến, thần thái ấm áp khó mà tin nổi, bàn tay lớn thô ráp không ngừng mà xoa xoa mộ bia, ánh mắt xuyên thấu qua Mộ Bia tựa hồ nhìn thấy nữ nhân hắn yêu tha thiết.

"Tiếu Nhiên, nàng biết không? Ta mang Niệm nhi đến thăm nàng, nàng có phải là cũng rất muốn nhìn một chút con gái của chúng ta?" Lam Kiến Quân nói liền đứng lên đến đi tới bên người Lam U Niệm kéo tay Lam U Niệm đưa nàng kéo đến mộ bia bên, Lam U Niệm vốn là chuẩn bị tránh thoát tay nhưng nhìn đến viền mắt ửng hồng của Lam Kiến Quân đột nhiên liền yên tĩnh lại.

"Tiếu Nhiên, nàng nhìn thấy không? Con gái của chúng ta lớn rồi, nếu như nàng còn tại thế nhất định sẽ rất thương nàng" Lam Kiến Quân nói nắm chặt Lam U Niệm tay "Xin lỗi, Tiếu Nhiên, ta không có làm được hảo phụ thân, nàng có trách ta hay không? Có điều Tiếu Nhiên, ta sau này sẽ cố gắng bảo vệ con gái của chúng ta, một mình nàng phía dưới cô đơn không? . . . ."

Lam U Niệm liền như vậy bồi tiếp Lam Kiến Quân ở dưới bóng đêm đứng phần mộ trước nghe người đàn ông này nói liên miên cằn nhằn, nghe hắn yêu say đắm, nghe hắn hối hận, nghe hắn nói mình tình trạng gần đây, nghe hắn nói từ bản thân lúc trước sai lầm, Lam U Niệm không có đi an ủi người đàn ông này, nhưng lại bắt đầu tiếp nhận người phụ thân này.

Chờ Lam U Niệm trở lại U Niệm các chuẩn bị nghỉ ngơi liền phát hiện Lam Vũ cùng Lam Khúc đứng ở bên ngoài, sắc mặt không phải quá đẹp đẽ, liền ngay cả Lam Nhận cũng không có về nghỉ, ánh mắt sắc bén nhìn trong khuê phòng.

"Sao vậy?" Lam U Niệm hỏi, thực sự không hiểu các nàng làm sao đều không đi nghỉ ngơi mà đứng ở nơi đó.

"Tiểu thư, Minh Vương ở bên trong!" Lam Khúc cau mày nói.

"Ừm. . ." Lam U Niệm gật gù liền chuẩn bị đi trở về, nhưng Lam Khúc gọi lại

Đồng thời nói xong ba người các nàng đều đi theo Lam U Niệm tiến vào bên trong, ngồi ở bên gian ngoài, mà Lam U Niệm có thể cảm giác được Phong Dực Hiên ngay ở bên trong trong khuê phòng của chính mình.

"Sao vậy không tốt?" Phong Dực Hiên đi ra bên ngoài đến bên cạnh Lam U Niệm ngồi xuống.

"Minh Vương, ngài là nam tử không ngại, nhưng tiểu thư là một nữ tử còn chưa xuất giá, mong rằng Minh Vương có thể lưu ý một chút danh tiếng của tiểu thư!'' Lam Khúc dưới con mắt của Phong Dực Hiên chảy mồ hôi lạnh nhưng vẫn là nói xong, nàng đã nhìn ra Minh Vương đối với tiểu thư có ý, nhưng tiểu thư thì sao?

"Niệm Niệm sẽ là Vương Phi bản vương!'' Hiếm thấy Phong Dực Hiên sẽ giải thích, thực sự là hắn nhìn ra Niệm Niệm đối với những tỳ nữ này rất là coi trọng, không phải như vậy thì vừa nãy lúc mấy cái nữ tử đối với mình lạnh, châu lông mày đối mặt với chính mình thì liền giết.

Có thể là khí thế trên người Phong Dực Hiên quá mức hung hăng vì lẽ đó Lam Khúc chờ người đưa mắt tìm đến phía Lam U Niệm, ánh mắt là tràn đầy không đồng ý còn có lo lắng, chỉ lo tiểu thư mềm yếu của chính mình bị Phong Dực Hiên con đại sói xám này bắt đi mất.

Có thể là thấy lo lắng trong ánh mắt ba người mà Lam U Niệm có ý muốn chọc ghẹo, Lam U Niệm giả vờ vô tội nói rằng "Hắn khoảng thời gian này buổi tối đều ngủ ở nơi này, các ngươi e sợ còn ai không biết chứ?"

"Cái gì?" Ba người cả kinh kêu lên, liền ngay cả Lam Nhận bình tĩnh nhất cũng là dáng vẻ không chịu được, cầm lấy trường kiếm mang theo bên người liền muốn giết Phong Dực Hiên, thế nhưng là bị Ám Nhất bên ngoài ngăn lại, hai người chạy đến sân ngoài liền bắt đầu đánh.

"Tiểu thư?" Lam Khúc hoang mang nhìn Lam U Niệm, chỉ lo giữa hai người phát sinh cái gì.

"Được rồi, để Lam Nhận ngừng tay đi về nghỉ ngơi đi!" Lam U Niệm nói xong cũng tiến vào bên trong không lại giải thích cái gì, cũng không cái gì có thể giải thích.

Có điều xem bộ dáng này của Lam U Niệm, ba người Lam Khúc vẫn đúng là yên tâm, tiểu thư là người ra sao các nàng rất rõ ràng, lúc nãy là quá mức kinh ngạc mới như vậy, nhưng các nàng tin tưởng tiểu thư, tiểu thư có tính cách gì các nàng cũng rất rõ ràng, hơn nữa nhìn bộ dáng của Minh Vương quá nửa là đã yêu tiểu thư, ba người tuy rằng không tán thành tiểu thư cùng Minh Vương có quan hệ, nhưng cũng biết nếu như có một người có thể mở ra cánh cửa trái tim của tiểu thư để tiểu thư vui vẻ một chút, như vậy các nàng cũng sẽ rất cảm kích người đó. Nhưng tiên quyết là người đó không được phụ lòng tiểu thư, nếu không dù bất luận dùng cách gì dùng thứ gì để đánh đổi các nàng cũng sẽ đem người kia bâm thi vạn đoạn.

Lam U Niệm trở về phòng liền ngủ đi, cũng không có bởi vì có Phong Dực Hiên mà đề phòng, nàng bây giờ thật sự rất tín nhiệm Phong Dực Hiên, đây là một chuyện khó mà tin nổi.

"Niệm Niệm. . ." Phong Dực Hiên đem Lam U Niệm đắp kín chăn ôm trong lòng chính mình, vỗ nhẹ lưng Niệm Niệm, như là dụ dỗ một tiểu hài tử.

"Hả?" Lam U Niệm không rõ, không hiểu Phong Dực Hiên cái ánh mắt kia tràn ngập thương tiếc là vì sao.

"Ngươi có phải là tâm tình không tốt?" Phong Dực Hiên suy nghĩ một chút vẫn là hỏi ra.

"Tại sao hỏi như thế?" Lam U Niệm cảm giác mình ngày hôm nay tâm tình vẫn là rất tốt, cũng không có phát sinh cái gì làm cho nàng đau lòng.

"Ta thấy ngươi cùng Lam tướng quân đứng hậu sơn nơi đó" Phong Dực Hiên cũng sẽ không giấu giếm Lam U Niệm cái gì, vì lẽ đó dù cho nói ra cho Niệm Niệm biết, e sợ nàng sẽ không cao hứng thế nhưng hắn vẫn là nói rồi "Ta biết đó là phần mộ của mẫu thân nàng!"

Phong Dực Hiên biết Lam U Niệm hết thảy thống khổ đều đến từ chuyện mất mẫu thân, bởi vì mẫu thân mất nàng mất đi một phụ thân thương yêu, Phong Dực Hiên cảm thấy đau lòng.

"Nàng là một mẫu thân rất tốt!'' Lam U Niệm nói xong cũng nhắm hai mắt lại, nàng vì có mẫu thân như vậy cảm giác được kiêu ngạo cùng ấm áp "Nếu như ngươi là Lam tướng quân, ngươi sẽ làm như thế sao?"

Nếu như là Phong Dực Hiên khi biết một đứa bé được sinh ra thì nữ tử mà mình âu yếm sẽ rời khỏi thế gian, hắn sẽ làm sao đây? Nàng bây giờ đối với với Phong Dực Hiên càng ngày càng hiếu kỳ, còn có càng ngày càng muốn dựa vào gần trái tim hắn.

Nhìn Niệm Niệm tựa hồ thật không có cái gì không vui mới yên tâm, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của Niệm Niệm "Hài tử là vô tội, nhưng nếu như là ta bất luận là xảy ra tình huống gì ta đều sẽ bồi tiếp nàng, dù cho đó là địa ngục!"

Lam U Niệm không có mở mắt ra nhưng cũng nghe ra trong giọng nói của Phong Dực Hiên là nghiêm túc, khóe miệng hơi làm gợi lên tiến vào mộng đẹp. . .

Dưới bóng đêm phủ Tam Vương gia, bây giờ đang diễn ra một trận tàn sát, máu tươi bay lượn, thi thể một cái một cái ngã xuống, thuộc hạ Tam vương gia đều chết mà không rõ nguyên nhân, mà Tam vương gia Phong Lâm Triệt trong phủ thì đang trốn dưới tầng hầm cùng với hộ vệ.

Một nhóm người mặc áo đen đeo mặt đeo quỷ diện, tay cầm trường kiếm, một chiêu kiếm một, tốc độ chậm rãi là cố ý làm cho Phong Lâm Triệt xem, Phong Lâm Triệt không nghĩ tới thị vệ tinh anh trong phủ chính mình căn bản là chống không được những người mặc áo đen này.

Người mặc áo đen đi đầu nhìn một chút thị vệ đã giết, quay về mọi người thổi cái còi, hết thảy người mặc áo đen đều cấp tốc lui lại, dường như chưa từng tới bao giờ, chỉ để lại thi thể đầy đất kể ra vừa tàn nhẫn vừa giết chóc.

Phong Lâm Triệt nhìn thị vệ của mình tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, hận không ngừng mà đánh vách tường, đây là đối với hắn khiêu khích trắng trợn, , đến tột cùng là ai? Đến tột cùng là ai có thể có bản lĩnh có thể dễ dàng như thế tiến vào phủ đệ của chính mình, đơn giản như vậy giết hết thị vệ của chính mình, này đến tột cùng là ai ở sau lưng làm?

Mà những người mặc áo đen kia dĩ nhiên lặng yên không một tiếng động tiến vào Minh Vương phủ, người mặc áo đen đi đầu mở ra màu đen quỷ diện khăn che mặt , vậy thì là Ám Nhất và những người khác.

''Quá thoải mái!'' Ám Tam hưng phấn nói, người mặc áo đen khác cũng tháo xuống khăn che mặt, những người kia rõ ràng là ám vệ cùng thị vệ của Minh Vương phủ, mà những người này còn có một cái thân phận khác là Quỷ Vực sát thủ.

"Phong Lâm Triệt như vậy, còn dám cuồng vọng muốn Lam cô nương? Thực sự là không biết tự lượng sức mình!" Ám Nhị khinh thường nói.

"Nếu như không phải chủ tử dặn dò chỉ giết đi Phong Lâm Triệt thị vệ, ta còn chuẩn giết Phong Lâm Triệt đây?" Ám Tam bất mãn nói.

"Có điều Phong Lâm Triệt này lá gan thật là lớn, lại dám phái người đi Lam phủ đi ám sát Lam cô nương, này không phải là động thủ trên đầu thái tuế sao?'' Ám Tứ khinh bỉ nói, bọn họ đã từng cho rằng chọc ai cũng không thể chọc chủ tử, nhưng là bây giờ bọn họ nhưng cho rằng chọc ai cũng không thể chọc Lam cô nương. Chọc chủ tử ngươi chỉ có chết, chọc Lam cô nương chủ tử sẽ làm ngươi sống không bằng chết!

"Tiểu thư, tra được đêm đó ám sát người, là tử sĩ của Tam Vương gia Phong Lâm Triệt !" Lam Phong đem kết quả điều tra nói cho Lam U Niệm nghe, mỗi hoàng tử tựa hồ bên người đều có chút tử sĩ, những tử sĩ này là chuyên môn bồi dưỡng không có cảm tình, chỉ hiểu được phục tùng chủ tử mệnh lệnh, sự tình bại lộ sẽ uống thuốc độc tự sát.

"Uhm? Dĩ nhiên là hắn?" Lam U Niệm vốn đang cho rằng là người của hoàng hậu không nghĩ tới dĩ nhiên là Tam Vương gia động thủ, chỉ sợ là chính mình lúc trước từ chối người hoàng tử này cảm thấy làm mất đi mặt mũi mà lòng sinh sự thù hận đi, quả nhiên là cái không ra hồn nam nhân, ngay cả chuyện nhỏ này đều nhẫn không được.

"Ta biết rồi, ngươi dẫn người đi đem thị vệ Tam phủ Vương gia dọn dẹp một chút đi!" Nếu dám đả thương thị vệ của U Niệm các, nàng không hoàn trả sao vậy có thể đây?

"Cái này. . ." Lam Phong nhìn một chút tiểu thư nhà mình nói rằng "Tam phủ Vương gia thị vệ bị một nhóm người mặc áo đen không rõ lai lịch cho giết gần hết rồi, ta chính đang điều tra chuyện này!"

Con ngươi Lam U Niệm đen bóng lóe lên, khóe miệng phút chốc nở nụ cười xán lạn "Không cần tra xét, ta biết là ai làm!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro