Nữ vương của Oán tộc

"Nữ nhân yếu đuối này lại có thể phá được oán khí dày đặc như vậy"

Quỷ Ảnh chậm rãi chậm rãi xuống giường tiến đến chỗ Thanh Di gục xuống, vết thương nơi ngực nhói đau khiến hắn khẽ nhíu mày. Hơi thở lạnh lẽo hòa lẫn cùng hương thơm dìu dịu từ cơ thể nàng. Hắn cúi đầu quan sát nàng đang bất tỉnh, hàng mi dài khẽ run rẩy như thể vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng. Dẫu vậy, gương mặt nàng vẫn bình thản đến lạ thường.

Ngón tay gầy guộc lạnh buốt như băng của Quỷ Ảnh nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại. Hắn thực sự muốn biết, trong chiếc đầu nhỏ bé nhưng kiên cường kia đang ẩn chứa điều gì.

Ánh mắt Quỷ Ảnh chợt dừng lại nơi thanh kiếm gỗ bên hông nàng. Hắn không ngại ngùng cầm lấy nó đưa nó lên ngang tầm mắt quan sát.

Chỉ là một thanh kiếm bằng gỗ thông đơn giản, không hề tỏa ra chút linh lực nào. Bề mặt thanh kiếm nhẵn mịn, không có dấu hiệu đã qua rèn luyện hay yểm bùa, chỉ có ba chữ "Thiên Tâm Mộc" được khắc sâu, nét chữ cổ kính không hề tỏa ra sát khí.

Quỷ Ảnh thử vung kiếm một nhát. Không có gì xảy ra. Một cỗ khí tức lạnh lẽo tràn ra từ lòng bàn tay hắn, nhưng thanh kiếm vẫn trơ trơ, chẳng có lấy một chút dao động nào. Hắn nhíu mày, thử truyền lực vào thân kiếm, song dù hắn có dồn bao nhiêu oán khí, thanh Thiên Tâm Mộc vẫn chỉ là một khối gỗ vô tri không có chút phản ứng.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.

"Quỷ Ảnh đại nhân."

"Vào đi." – Hắn lạnh nhạt đáp.

Cửa vừa mở, trong nháy mắt một đường kiếm xẹt qua, chém thẳng vào tên thuộc hạ. Nhưng chỉ là một nhát chém vô dụng, không hề có vết thương.

Tên lâu la ngơ ngác nhìn thanh kiếm gỗ trong tay Quỷ Ảnh, nhưng khi ánh mắt đối diện đôi đồng tử lạnh lẽo kia, cả người hắn lập tức run rẩy, vội vàng quỳ sụp xuống, dập đầu liên hồi:

"Đại nhân tha mạng!"

Quỷ Ảnh không thèm liếc nhìn hắn, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên thanh kiếm gỗ trong tay.

Một món đồ hoàn toàn vô dụng trong tay hắn nhưng lại có thể gây thương tổn oán tộc khi nằm trong tay Thanh Di?

Hắn đưa mắt nhìn nàng. Dưới ánh nến mờ nhạt, gương mặt nàng vẫn điềm tĩnh như nước. Một cỗ hứng thú nhàn nhạt dâng lên trong lòng hắn.

Tên lâu la vẫn quỳ sụp dưới đất, không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, chỉ có thể run rẩy chờ đợi phán quyết.

"Nói đi."

Thanh âm trầm thấp vang lên. Tên thuộc hạ hít sâu một hơi, vội vã bẩm báo:

"Bẩm đại nhân, những ngày qua người của U Tà đại nhân liên tục tìm cách xâm nhập vào lãnh địa của chúng ta. Chúng còn bắt mấy tên lâu la của ta tra hỏi tin tức, nhưng may mắn đó đều là đám chân chạy không biết gì. Chúng thuộc hạ cũng đã nghiêm cẩn canh phòng, tuyệt đối không để kẻ nào lọt vào."

Quỷ Ảnh khẽ gật đầu, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ, không hề dao động.

"Được, ta biết rồi."

Tên thuộc hạ nghe vậy như được đại xá, vội cúi đầu bái lạy rồi nhanh chóng lui ra.

"Quay lại."

Giọng nói băng lãnh khiến tên thuộc hạ rùng mình, chân khựng lại giữa chừng. Hắn run rẩy xoay người, giọng khô khốc:

"Đại nhân còn gì sai bảo?"

Quỷ Ảnh đặt thanh Thiên Tâm Mộc lại bên người Thanh Di, ánh mắt thâm trầm không gợn sóng. Hắn lười nhác trở về giường nằm, uể oải nói:

"Giam cô ta vào ngục. Không được để bị thương."

Tên thuộc hạ vội vàng cúi đầu lĩnh mệnh, vừa định tiến lên lôi Thanh Di đi thì lại nghe thanh âm trầm thấp, mang theo hàn ý bức người:

"Gọi mấy nô tỳ vào mà đưa đi. Ngươi lập tức phái người dò la tin tức bên U Tà và Oán Đế."

Tên thuộc hạ vội vã dập đầu lĩnh mệnh rồi chạy biến. Một lát sau, hai nô tỳ rón rén bước vào, cẩn thận đỡ lấy Thanh Di đưa đi.

Quỷ Ảnh liếc nhìn thoáng qua rồi khẽ nhắm mắt, lặng lẽ chìm vào suy ngẫm. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy có chút hứng thú với với một người.

....

Trong căn phòng rộng lớn, bóng tối bao trùm như một tấm màn u ám, chỉ có ánh lửa leo lét từ những ngọn đèn đồng cổ thắp sáng một không gian lạnh lẽo đến rợn người. Nơi đây tỏa ra một mùi hương quái dị—thứ mùi thoang thoảng giữa hương gỗ trầm và oán khí tích tụ hàng trăm năm.

Giữa căn phòng, trên chiếc trường kỷ chạm trổ hoa văn kỳ dị, một nữ nhân đang lười biếng tựa mình, dáng vẻ tùy ý nhưng toát lên quyền uy khó dò. Làn da nàng trắng tái nhợt, mái tóc dài màu bạc trắng rũ xuống như suối. Đuôi mắt nàng vương một nốt ruồi lệ, điểm xuyết cho đôi đồng tử đỏ rực đến yêu dị. Tuy không phải tuyệt thế giai nhân nhưng ở nữ nhân vẫn gợi lên một sức hấp dẫn không thể kháng cự.

Bàn tay thon dài với những móng vuốt sắc bén chậm rãi mân mê chuỗi ngọc vấy máu. Ánh mắt nàng lơ đãng ẩn chứa một nỗi tà ác thuần túy—tựa như mọi đau khổ, oán hận trên đời đều tích tụ nơi đó.

Bỗng một luồng khí đen cuộn xoáy giữa không trung, đặc quánh như màn sương tử khí, chậm rãi lan tỏa khắp căn phòng. Không gian lạnh lẽo càng trở nên u ám, hệt như có thứ gì đó vừa bò ra từ vực sâu địa ngục.

Từ trong làn khí đen, một bóng dáng cao gầy dần hiện ra. Hắn đứng đó, lạnh lẽo và âm u như một bóng ma. Đường nét trên mặt hắn vừa sắc bén vừa nguy hiểm, thấm đẫm sự độc ác đến đáng sợ. Làn da tái nhợt cùng đôi môi nhợt nhạt cong lên một nụ cười mang theo vẻ giễu cợt đầy tà khí. Trên gương mặt hắn, một vết sẹo dài kéo từ khóe mắt xuống tận gò má, càng làm tăng thêm sự dữ tợn.

"Ngươi lại tự tiện rồi." – Thanh âm quyến rũ vang lên nhưng lại khiến không khí dường như đông đặc lại.

"U Tà vô phép, mong Oán Đế xá tội." – U Tà đáp, giọng điệu cung kính nhưng không chút sợ hãi.

Một luồng oán khí bộc phát giữa không trung, nâng hắn lên cao rồi quấn lấy như muốn nghiền nát. Thế nhưng, U Tà vẫn không kêu nửa lời, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Oán Đế. Trong ánh mắt ấy chẳng hề có chút hoảng sợ.

"Không được có lần sau." – Oán Đế khẽ nhấc đầu ngón tay, luồng oán khí lập tức tan biến vào hư vô.

U Tà rơi xuống đất, hơi thở đứt quãng từng cơn.

"Vì sao ngươi cứ phải cố chấp như vậy?" – Oán Đế lơ đãng hỏi, giọng nói chẳng mang chút cảm xúc nào.

"Không có lí do, thuộc hạ thích vậy." – U Tà đáp, không hề do dự.

"Hừ, vô bổ."

Oán Đế cười lạnh, nhưng chiếc vòng trong tay nàng lại vỡ vụn thành bột mịn. Ánh mắt vẫn thờ ơ như cũ, nàng phất tay:

"Đừng để ta phải nghe những lời xáo rỗng như vậy nữa, nói đi, có chuyện gì?"

U Tà đứng dậy, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở dài:

"Oán Đế, ngài không quan tâm Quỷ Ảnh làm gì sao?"

Mộ Thần à ... Chỉ là một thằng nhóc mà thôi, còn để bản đế phải bận tâm?

"Mấy ngày nay, hắn luôn che giấu tung tích, còn đặt kết giới xung quanh nơi ở. Đại nhân, ngài không thể coi thường hắn."

Oán Đế liếc nhìn U Tà, ánh mắt lạnh lẽo và đầy uy áp:

"Đừng giở trò mồm mép với ta. Ta biết ngươi không ưa hắn. Hai người các ngươi cứ việc tranh đấu, nhưng đừng phiền ta với mấy chuyện vô nghĩa."

"Đại nhân—"

U Tà còn định nói, nhưng đã bị một luồng oán khí xiết chặt lấy cổ họng.

"Ngươi đây là coi thường ta?" –

Giọng Oán Đế bỗng trầm xuống, sắc bén như lưỡi dao.

"Hai kẻ nhãi các ngươi, ta muốn chết lúc nào thì phải chết lúc đó. Ta để các ngươi sống chẳng qua vì không muốn lúc nào cũng phải tự tay bẩn mình với đám nhân tộc thấp kém. Biết điều thì tiếp tục tồn tại, còn không ta chẳng ngại tìm vài kẻ khác thay thế các ngươi đâu. Cút.

Luồng oán khí cuốn lấy U Tà, quẳng hắn ra khỏi phòng không chút thương tiếc. Cú va chạm khiến thân thể hắn gần như nát vụn, nhưng bóng tối vây quanh lập tức tụ lại, liếm qua từng vết thương, từng khớp xương, hàn gắn lại từng chút một. Cuối cùng hắn bực bội bỏ đi:

Hừ.. Mộ Thần... thằng nhãi khốn khiếp. Cứ chờ đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro